Đọc truyện

Truyện teen - Vợ Hờ Ơi ! Anh Yêu Em - Trang 1


Chào các bạn.Hôm nay mình xin ra mắt fic 2 của mình.Mong được các bạn ủng hộ.
Vợ hờ ơi!Anh yêu em.
* Tên tác phẩm: Anh yêu em vợ hờ của anh.

* Author (tác giả):iz…me

* Category (thể loại): tình củm.
* Nguồn: forumzing
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi):13+

* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished):đang viết.

* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện):những hình ảnh trong chuyện chỉ có tính cách minh họa còn nội dung thì hoàn toàn lành mạnh.

*Post By : Trái Tim Băng

* Casting (giới thiệu nhân vật):
Dương Tiểu Phương(17t)xinh đẹp,ngây thơ,ngốc nghếch(nhưng chỉ là vẻ bên ngoài thôi),học giỏi có ba là tổng giám đốc công ti xuất nhập khẩu sữa bò Dương Thị.
Triệu Minh Quân(25t)đẹp trai,lạnh lung,ghét loại con gái ngốc nghếch,ngây thơ(lí do đọc truyện rồi sẽ rõ)và là tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Minh Thị lớn nhất Châu Á.
Tiêu Hoàng Bảo Ngọc(17t)bạn của Tiểu Phương xinh đẹp tính cách thì y như Tiểu Phương vậy.Con gái của chủ tịch tập đoàn chứng khoán Hoàng Thị lớn nhất Châu Á.
Vương Quốc Minh(25t)bạn của Minh Quân đẹp trai,lịch sự,dễ gần.Tổng giám đốc tập đoàn kim cương Vương Thị lớn nhất Châu Á và là 1 tay thiết kế trang sức nổi tiếng.
Cô 1 cô gái với vẻ bên ngoài ngây thơ ngốc nghếch nhưng bên trong lại là người có traí tim ấm áp , sâu sắc và thấu hiểu mọi chuyện.Cô lấy anh chỉ vì gia đình anh giúp công ty ba cô vượt qua khó khăn.
Anh 1 chàng trai kiêu ngạo có 1 trái tim băng giá chúa ghét hạng con gái ngây thơ ngốc nghếch.Anh lấy cô chỉ vì sự nghiệp của mình.
Cô thì vì gia đình còn anh thì vì sự nghiệp.Liệu anh và cô sẽ có 1 kết thúc đẹp chứ?
Cháp 1
Reng…..reng…..reng-Tiếng chuông tan học vừa reo lên thì học sinh liền ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.
_Haizzzzzzzzzzz.Cuối cùng thì cũng được về nhà.-Tiểu Phương vươn vai sau 1 giấc ngủ dài.
_Đi trà sữa không?-Bảo Ngọc quay sang hỏi.
_Ok.-Tiểu Phương nháy mắt.
Cả hai khoác tay nhau đi ra cổng.Đang đi thì có 2 tên mặc áo khoác đen tiến lại gần chỗ 2 đứa.
_Hình như là nhỏ này đấy mày?-1 tên vừa xem hình vừa chỉ về phía Tiểu Phương.
_Cho hỏi cô có phải là Tiểu Phương không?
_Phải có chuyện gì.-Tiểu Phương hoảng sợ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Một tên ôm eo Tiểu Phương nhấc bổng và lôi đi còn tên còn lại thì bụp miệng Bảo Ngọc lại.
_Này các người làm gì vậy?-Tiểu Phương hét toáng và cố gắng vùng chạy ra khỏi người tên đó nhưng sức của 1 cô gái yếu ớt như Tiểu Phương thì không thể đấu với 1 tên có thân hình rắn chắc như hắn.
_Nè…….bỏ…..ra…..các…..người……ưm…làm…..cái….gì…..vậy?-Bảo Ngọc vùng vẫy.
Sau khi ấn Tiểu Phương vào xe xong thì thằng đó ra lệnh cho thằng kia lên xe.
_Đừng có nói chuyện này cho ai không thì mày cũng sẽ giống như con nhỏ đó đấy.-Thằng đó hăm dọa Bảo Ngọc rồi bỏ đi.
Bảo Ngọc vừa định lại tinh thần thì liền rút điện thoại ra gọi cho ba Tiểu Phương.
_Alo bác Dương hả?Bác ơi Tiểu Phương bị bắt cóc rồi.Cháu cũng không biết bọn chúng đưa Tiểu Phương đi đâu nữa.-Bảo Ngọc khóc lớn.
_Ừ bác biết rồi không sao đâu cháu đừng lo cho Tiểu Phương nó sẽ không sao đâu.-Ba Tiểu Phương thản nhiên trả lời không 1 chút lo lắng nhưng lòng ông thì đau quặn.
_Bác nói gì vậy?Tiểu Phương là con……-Bảo Ngọc đang nói thì nhận ra ông Dương đã gập máy lâu rồi.
Bảo Ngọc nhìn cái điện thoại còn trong đầu thì đầy nghi vấn.
_Tại sao bác Dương lại hờ hững như vậy?Không lẽ có chuyện gì xảy ra.-Bảo Ngọc lẩm bẩm.
Tại nhà Tiểu Phương ông Dương đang ngồi trên ghế sofa từng giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má.Ông biết mình đã sai khi quyết định như vậy nhưng ông không còn cách khác.Ba xin lỗi con Tiểu Phương.
Tại 1 căn nhà hoang cũ kĩ,đám đầu gấu đang nhậu nhẹt say sưa dưới ánh đèn vàng mờ ảo.Tiểu Phương bị cột chặt và đang nằm trên 1 chiếc nệm trong 1 nơi khá tối.
_Ưm…ưm.-Tiểu Phương từ từ mở mắt dậy lúc này cô cảm thấy toàn thân tê buốt đầu thì nhức như búa bổ và cảm thấy khó thở nữa vì cô mắc chức hen xuyển nên những nơi bụi bặm và cũ kĩ này làm cho bệnh của cô tái phát.
_Tỉnh rồi hả cô em?-1 tên vuốt ve gương mặt cô.
_Hơ….hơ….hơ.-Cô thở gấp.
_Nè cô bị sao vậy?-Tên đầu gấu lay lay Tiểu Phương và bắt đầu lo sợ.
_Lấy……l…..ấy……hơ…..hộ…….t….ôi…..hơ……hơ……cái…….cặp……-Tiểu Phương cố gắng nói.
_Cặp?Đây này cô cần gì?-Tên đó với vội cái cặp mở ra đưa cho Tiểu Phương.
_C…..chai……thuốc……hơ…..màu……tr…..ắng.
_Đây chai thuốc màu trắng nè.-Tên đó vội lục tung cả cái cặp của Tiểu Phương lên.
_Xịt…….xịt……..hơ…….v……ào…..mũi…….hộ……hơ…..tôi.-Tiểu Phương gần như kiệt sức.
Sau khi được tên đó xịt thuốc cho cô cảm thấy khỏe hơn 1 chút nhưng sau đó cô đã chìm vào giấc ngủ.
_Phù…..con
nhỏ này làm mình hết hồn nó mà có chuyện gì chắc mình sống không yên với thiếu gia đâu.-Tên đầu gấu thở phào nhẹ nhõm.
1 tiếng đồng hồ sau……
Rầm……-Cánh cửa căn nhà bị đạp tung ra làm cho đám đầu gấu và Tiểu Phương giật mình.Ở phía cánh cửa vừa bị đạp vỡ tung xuất hiện 1 tên con trai đứng khoanh tay toát lên 1 vẻ lạnh lùng đôi mắt hắn chứa đựng hàng ngàn tia giận dữ.Đó chính là Minh Quân của chúng ta đấy.
_Thiếu gia đã đến rồi.-Cả đám đầu gấu chạy ra đón ron rã.
_Con nhỏ đó sao rồi?-Minh Quân lạnh lùng hỏi.
_Dạ nó đang ngủ.
_Mà thiếu gia kiếm đâu ra hang ngon thế làm bọn em xịt cả máu cam ra mà không dám làm gì?-1 tên hỏi với khuôn mặt dê hết chỗ nói.
_Im mồm tụi bây làm gì ai thì làm nhưng riêng con đó thì không được động vào.-Minh Quân túm lấy cổ áo thằng đó.
_Dạ em biết rồi.Nhưng……-Thằng đó hoảng sợ.
_Yên tâm Minh Quân tao sẽ không để cho bọn mày thiệt đâu.Bây giờ tao muốn được yên ra ngoài đi.
_Dạ.
_Minh Quân là ai?Từ trước giờ mình có quen ai tên là Minh Quân đâu?Hắn còn nói là không ai được động vào mình nữa chứ.Không biết Bảo Ngọc có báo cho ba biết chưa nữa?-Tiểu Phương lẩm bẩm nhưng vội nhắm mắt lại khi thấy Minh Quân bước vào.
_Để xem hắn làm gì hắn mà dám giở trò thì mình sẽ ăn thua đủ với hắn.-Tiểu Phương tự nhủ.
_Dậy đi tôi biết rõ cái trò giả vờ của cô rồi.Dậy tôi có chuyện cần nói với cô.-Minh Quân dùng chân lay lay Tiểu Phương rồi mở trói cho cô biết không thể giả vờ được nữa cô đành mở mắt dậy.
10s…..
15…..
30s….
Tiểu Phương gần như sắp ngất khi nhìn thấy diện mạo của Minh Quân.
_Anh ta đẹp trai thật cứ y như là diễn viên Hàn Quốc vậy?-Tiểu Phương chớp chớp mắt liên hồi.
_Cô làm sao thế?-Minh Quân lay lay Tiểu Phương.
_Hả?????????Anh…..nói…..gì???????????-Tiểu Phương giật mình như người mới tỉnh mộng.
_Tôi có chuyện muốn nói với cô.-Minh Quân lạnh lùng đáp.
_Chuyện gì?Tôi và anh thì có chuyện gì để nói?-Tiểu Phương thản nhiên đáp lại.
_Từ bây giờ cô sẽ trở thành vợ hờ của tôi.
10s…..
50s…..
1 phút…..
_Hắn ta nói cái gì vậy?Mình là vợ của hắn rồi còn lại hờ nữa là sao.Tên này uống nhầm thuốc à sao bệnh viện lại thải ra sớm thế?-Tiểu Phương đăm chiêu suy nghĩ.
_Cô đừng lo tôi sẽ không làm gì tổn hại đến cô đâu.Quan hệ vợ chồng của chúng ta chỉ là giả tôi cần cô làm vợ để phát triển sự nghiệp của mình chứ không yêu thương gì cô đâu ngoài ra tôi không ngăn cấm cô làm quen hay tiếp xúc với người khác nhưng đối với người khác giới cô không được quen biết trên mức bạn bè.Hợp đồng vợ chồng của chúng ta sẽ chấm dứt sau khi tôi nhậm chức Chủ Tịch Tập Đoàn Minh Thị.Sao cô đồng ý chứ?-Minh Quân kề sát mặt anh vào mặt Tiểu Phương cả hai cảm nhận được hơi thở cuả nhau.
_Anh nói cái gì vậy?Tại sao tôi phải làm vợ anh chứ?Tôi không đồng ý tôi muốn về nhà với ba tôi.Mau thả tôi ra.-Tiểu Phương hét lên và đẩy Minh Quân ra khỏi người mình.
_Cô tưởng cô sẽ về nhà được sao?Ba cô đã bán cô cho tôi và tôi được toàn quyền sở hữu cô.Hiểu chưa?-Minh Quân nhếch mép.
_Cái gì? Nè anh đừng có mà gạt tôi.Tôi không phải là món hàng ngoài chợ mà anh thích thì mua không thì bỏ lại với lại ba tôi không bao giờ bán tôi.Ông ấy rất thương tôi mà-Tiểu Phương phản bác lại.
_Cô tưởng ba cô cao thượng như vậy sao?Thật ra ông ta bán cô cho tôi để cứu cái công ty của ông ta mà thôi với lại tôi thấy cô học giỏi thành thạo nhiều thứ tiếng nên tôi mới mua cô về làm vợ thôi chứ tôi chẳng yêu thương gì cô đâu hạng con gái ngốc nghếch như cô có cho tôi cũng không thèm.-Minh Quân cười nửa miệng.
Chát……-Tiểu Phương thưởng cho Minh Quân 1 cái tát.
_Anh xúc phạm tôi vưà thôi đó anh thì hơn tôi ở điểm nào chỉ được cái giàu có là muốn làm gì thì làm à đúng là loại công tử bột lúc nào cũng nhìn thấy cái kim trong mắt người ta mà không bao giờ thấy cái gai trong mắt mình.Tôi muốn về nhà tôi muống gặp ba.Tôi muốn hỏi ba cho ra lẽ.-Tiểu Phương đứng dậy định bỏ đi thì dưới đất trồi lên những thanh sắt đầy gai góc mọc chung quanh cô.
_Anh làm cái gì vậy?-Tiểu Phương quay phắt lại nhìn Minh Quân bắng cặp mắt căm thù thì ra những thanh sắt là do Minh Quân điều khiển.
_Cô tưởng muốn thoát khỏi tôi thì sẽ dễ lắm sao.Tôi nói cho cô biết thứ tôi đã chọn rồi thì tôi sẽ giữ chặt lấy thứ đó nên cô đừng hòng trốn khỏi đây.Cô muốn biết sự thật phải không?Được thôi.-Minh Quân rút điện thoại ra bấm bấm cái gì đó rồi đưa cho Tiểu Phương.
_Đó nghe đi nói chuyện với người cha cao thượng của cô đi.
_Alo có chuyện gì vậy thiếu gia?-Tiếng đầu dây bên kia vang lên làm cho tim Tiểu Phương đau nhói.
_Alo ba hả con Tiểu Phương đây?-Cô bình tĩnh nói.
_Tiểu Phương hả
con?-Giọng ba cô xìu xuống và có phần bất ngờ.
_Ba ơi có phải ba bán con cho gã này không?Ba trả lời con đi.Nhanh đi ba.-Tiểu Phương gào lên.
_Ừm…….ờ…..Tiểu Phương à ba xin lỗi nhưng vì công ty ba không thể làm khác được con hãy ở bên thiếu gia đi cậu ấy sẽ lo cho con con sẽ được đi học rồi còn có thể đi du học nữa và có thể thực hiện những ước mơ mà con muốn những chuyện đó chỉ có thiếu gia mới giúp con thực hiện được thôi ba không làm được đâu con à.Ba xin lỗi xin lỗi con nhưng ba xin con hãy đồng ý làm vợ của thiếu gia đi vì chỉ như vậy con sẽ có 1 tương lai sang lạng hơn ba.Con hiểu không?-Ba cô nhẹ nhàng nói.
_Nhưng con không cần đi du học con không cần những thứ đó con chỉ cần ba.Ba con mình có thể đi thuê nhà rồi con có thể đi làm thêm kiếm tiền trang trải chuyện học con.Sau khi con tốt nghiệp con sẽ đi làm nuôi ba miễn là ba ở bên con là được nha ba.-Tiểu Phương khóc.
_Tiểu Phương à,ba không muốn con khổ như ba con hãy ở bên thiếu gia đi và nhớ đừng về nhà thăm ba nữa.Con hãy quên người cha vô dụng này đi đi hãy sống 1 cuộc sống hạnh phúc nha con.-Ba cô gập máy.
_Ba ba ơi…ba đừng……nói vậy……mà…….ba…..-Tiểu Phương gào lên nhưng không nghe thấy tiếng ba trả lời chỉ nghe được tiếng Tút…..Tút….Tút……
Ba ơi làm sao con có thể sống hạnh phúc được khi không có ba đối với con ba là chỗ dựa tinh thần lớn nhất để sống nhưng sao lại nỡ đối xử với con như vậy?Con cứ ngỡ đây chỉ là 1 cơn ác mộng nhưng sao con thấy đau lắm ba à.Tiểu Phương vừa đấm ngực vừa khóc.Minh Quân đứng đó nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ anh chúa ghét hạng con gái ngây thơ,mít ướt, mau nước mắt vì đối với anh đó chỉ là giả tạo chỉ là 1 cái mặt nạ để lừa dối mọi người.
_Tôi…….đồng……..ý…..-Tiểu Phương lắp bắp.
_Được vậy cô hãy kí vào bảng hợp đồng này rồi đây là bảng đăng kí kết hôn và bảng li hôn..-Minh Quân đặt 3 tờ giấy và cây viết lên bàn.
Tiểu Phương nhìn ba tờ giấy rồi nhếch mép cô không nghĩ cuộc đời cô lại có ngày này vừa đăng kí kết hôn thì đã có đơn li dị.Đặt bút lên tờ giấy kí xong cô trả lại cho Minh Quân.
_Từ bây giờ cô sẽ sống ở nhà tôi.Cô không cần phải đi học nữa cô sẽ học ngay tại nhà sẽ có giáo viên đến dạy.Cô nên nhớ trong nhà thì chúng ta xem như là 2 người xa lạ việc cô cô làm việc tôi tôi làm không làm phiễn lẫn nhau chỉ có khi đến những buổi tiệc hay trước mặt gia đình thì chúng ta mới thân mật như vợ chồng thôi.Quần áo của cô tôi cũng đã mua sẵn rồi nên không phải lo.Cô có thể tiếp xúc với các bạn của mình tôi không quan tâm nhưng mỗi khi tôi cần thì cô phải có mặt.Còn đây là nhẫn cưới cô đeo vô đi.-Minh Quân đưa cho Tiểu Phương 1 chiếc nhẫn kim cương.
_Đáng lẽ anh ta phải đeo vô cho mình như trên phim hay làm chứ.-Tiểu Phương bực mình đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của mình.
_Bây giờ thì đi về.-Minh Quân nói xong rồi đi ra Tiểu Phương cũng xách cặp ra theo.
Leo lên xe Tiểu Phương và Minh Quân mỗi người 1 bên cả hai đều im lặng vì họ đều đang có những cảm xúc riêng.Cả hai đều toát ra 1 trạng thái khác nhau.Minh Quân thì lạnh lẽo và kiêu ngạo còn Tiểu Phương thì cô đơn buồn tẻ.
Minh Quân….
Không biết con ngốc này có làm nên trò trống gì không nữa không khéo lại gây họa nhưng theo lí lịch thì nhỏ này biết cách giao tiếp lại biết chiều ý người khác biết nhiều thứ tiếng lại còn có kiến thức rộng nữa chắc sẽ ổn thôi.
Tiểu Phương….
Tiểu Phương ơi bây giờ mày đã có chồng rồi đó nhưng chỉ là chồng hờ thôi cuộc hôn nhân này chỉ là giả 1 cuộc hôn nhân không áo cưới không lễ cưới và không có lời chúc phúc của mọi người như mày thường thấy trên phim nhưng vì ba mày phải làm dù biết rằng mày đang bắt đầu 1 cuộc chơi 1 cuộc hôn nhân không có hạnh phúc.
Xe thắng lại trước ngôi biệt thự nhà Quân làm cả hai trở về thực tại sau thời gian suy nghĩ đăm chiêu.Tiểu Phương vưà bước xuống thì cô không thể tin vào mắt mình được trước mặt cô là 1 ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ có kiến trúc theo lối Châu Âu và phía trước nhà có 1 đài phun nước ở giữa.
_Wow cứ như là nhà của Goo Jun Pyo trong BOF vậy?Mà ngôi nhà này còn đẹp hơn nhiều.-Cô lẩm bẩm và cứ nhìn ngôi nhà không rời mắt.
_Vào thôi.Nè bây giờ cô đã là vợ của tôi rồi đó lát nữa chúng ta sẽ gặp ba mẹ của tôi cô ráng mà diễn cho tốt nghe chưa?-Minh Quân thì thầm rồi nắm tay cô bước vào nhà.
_Thiếu gia đã về.-Hai hang người hầu đứng thành 2 hàng dọc cúi đầu và ở cuối có 1 người đàn ông mái tóc muối tiêu được chải gọn gàng để lộ ra cái trán cao thông minh.Ông tiến lại gần chỗ Minh Quân cúi đầu lễ phép.
_Thiếu gia đã về.Ông bà chủ đang chờ thiếu gia và tiểu thư trong phòng khách ạ.-Ông nở 1 nụ cười nhân hậu.
_Đây là quản
gia của nhà này.Có gì cần giúp thì cứ nói với ông ấy?-Minh Quân giới thiệu.
_Dạ cháu chào bác ạ.-Tiểu Phương lễ phép.
Tại phòng khách……
_Ba mẹ đây là vợ con.
_Ồ cháo cháu xinh quá nhỉ chẳng trách sao lọt vào mắt thằng Minh Quân nhà bác.-Ba mẹ Minh Quân mỉm cười.
_Dạ cháu chào hai bác.-Tiểu Phương hơi ngượng.
_Dạ con xin phép ba mẹ cho cô ấy lên phòng tắm rửa lại 1 chút.
_Ừ tắm rửa xong thì xuống dùng cơm luôn nha.
_Dạ.-Minh Quân nắm tay Tiểu Phương lên lầu vừa lên tới lầu 1 thì anh liền buông tay cô ra.
_Ba mẹ tôi có vẻ thích cô rồi đó còn đây là phòng của cô.-Minh Quân mở cửa phòng và bước vào.
_Hả chúng ta ở chung 1 phòng à?????????Không được đâu anh cho tôi phòng khác đi tôi không quen ở chung với con trai.-Tiểu Phương hét nhỏ chỉ đủ để hai đứa nghe thấy.
_Cô có làm sao không?????Chúng ta đã là vợ chồng rồi thì phải ở chung 1 phòng chứ.Cô yên tâm đi tôi động chạm tới cô đâu.Chúng ta chỉ ở chung 1 phòng khi có ba mẹ ở nhà thôi còn nếu ba mẹ đi vắng thì tôi sẽ sang phòng khác.Thôi vô đi.-Minh Quân lôi Tiểu Phương vào đóng cửa lại.
_Cô đi tắm đi quần áo tôi để trong tủ cứ việc lấy mặc.Tôi nằm nghỉ 1 lát.-Minh Quân leo lên giường ngủ.
Tiểu Phương mở tủ quần áo chọn 1 bộ váy màu hồng mà cô ưa thích rồi đi vào nhà tắm.Chợt cô nhìn sang thấy Minh Quân đang ngủ lúc này nhìn anh thật ấm áp không giống như trạng thái lạnh lùng lúc nãy lúc Minh Quân ngủ nhìn giống như 1 thiên sứ giá như lúc tỉnh anh ấy cũng như vậy thì hay biết mấy.Tiểu Phương cứ ngắm Minh Quân ngủ rồi suy nghĩ lung tung.
_Đi tắm đi cho tôi còn tắm nữa.-Minh Quân nói đôi mắt vẫn nhắm nghiền lời nói của anh làm Tiểu Phương chợt tỉnh và hơi bị quê nên cúi đầu đi vào nhà tắm.
Sau khi tắm rửa xong Minh Quân nắm tay Tiểu Phương xuống phòng ăn.Ba mẹ đã ở trong phòng chờ 2 người.
_Con chào ba mẹ/hai bác ạ.-Minh Quân kéo ghế cho Tiểu Phương ngồi rồi cũng ngồi xuống kế bên cô.
_Tiểu Phương này từ nay con đã là con dâu của nhà này rồi có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chồng con hay chúng ta cũng được với lại phải thay đổi cách xưng hô đi hãy gọi chúng ta là ba mẹ đi và xem chúng ta như là cha là mẹ của con nhé.-Mẹ Minh Quân cười.
_Dạ….con…biết rồi…..bác……à không…mẹ.-Tiểu Phương ấp úng.
_Hì thôi cả nhà dùng bữa đi.-Ông bà Triệu cười(từ nay mình sẽ gọi ba mẹ của Minh Quân là ông bà Triệu nha)
_Này ăn nhiều vào nhé!Minh Quân con định cho Tiểu Phương học ở trường nào vậy?-Bà Triệu gắp thức ăn cho Tiểu Phương rồi quay sang hỏi Minh Quân.
_Con định cho cô ấy học ở nhà luôn.
_Ừ vậy cũng được.Tiểu Phương này mẹ nghe nói con biết nhiều thứ tiếng lắm phải không?
_Dạ.Con được học từ nhỏ vì con phải giúp ba trong việc ngoại giao ở công ty-Tiểu Phương gật gù rồi mĩm cười cô thấy ông bà Triệu không đến nỗi khó tính ngược lại ông bà ấy rất lịch sự và dễ gần nhưng sao con trai ông bà ấy lại lạnh lùng kiêu ngạo đến thế không biết nhìn không ưa nỗi.
Suốt buổi ăn Tiểu Phương cứ nói luyên thuyên bất tận.Cô kể cho ông bà Triệu nghe hết chuyện này đến chuyện kia khiến cả nhà phải bật cười còn Minh Quân chỉ biết nghe rồi im lặng không nói gì.Ông bà Triệu có vẻ rất thích Tiểu Phương nên Minh Quân cũng yên tâm được phần nào.Ăn xong cả hai xin phép lên phòng ngày hôm nay Tiểu Phương đã rất mệt mỏi cô muốn được nghỉ ngơi.
_Cô nằm ở trên giường đi để tôi nằm dưới đất cũng được.-Minh Quân lấy cái gối chải tấm chăn xuống đất.
_Thôi anh lên đây nằm đi để tôi xuống dưới cho.-Tiểu Phương đề nghị.
_Không sao đâu ngày mai ba mẹ về Mĩ rồi tôi nằm ở đây 1 đêm có sao đâu với lại cô là con gái ai mà lại để con gái nằm dưới đất như thế.Thôi ngủ đi tôi mệt rồi.-Minh Quân xua xua tay rồi nắm xoay lung về phía Tiểu Phương.
_Tùy anh.G9.-Tiểu Phương với tay tắt đèn rồi nằm xuống.
Cốc….cốc….cốc….-Tiếng gõ cửa.
_Mẹ vào được không 2 con?-Tiếng của bà Triệu.
Minh Quân và Tiểu Phương nghe thấy liền ngồi bật dậy.Tiểu Phương thì mở đèn còn Minh Quân lo thu dọn gối mềm lại.
_Mẹ vào đi ạ.-Tiểu Phương chạy ra mở cửa.
_Ừ.Hai đứa lại đây mẹ có chuyện muốn nói.-Bà Triệu bước vào ngồi xuống chiếc ghế đệm trong phòng.
_Dạ.-Minh Quân và Tiểu Phương ngồi xuống 2 bên bà Triệu.
_Ngày mai ta và ba con sẽ về Mỹ rồi các con ở đây sống cho thật tốt và hạnh phúc nhé.Con nhớ chăm sóc Tiểu Phương thật tốt nghe chưa?-Bà lấy tay Minh Quân đặt lên tay Tiểu Phương làm Tiểu Phương lung túng cúi mặt xuống không dám nhìn Minh Quân.
_Tiểu Phương này tội nghiệp cho con lấy chồng mà chẳng có lễ cưới áo cưới gì hết chắc con buồn lắm phải không?Mẹ và ba con không có gì chỉ có thứ này coi như là quà mừng cho tụi con vậy nhé.-Bà Triệu đưa cho Tiểu Phương 1 chiếc
hộp.
_Con mở ra đi.Đây là hộp trang sức mà bà nội con đã trao cho ta khi ta mới về làm dâu bây giờ ta đưa nó lại cho con.
_Dạ con không dám nhận đâu ạ.-Tiểu Phương cúi mặt xuống vì cô thấy xấu hổ cô muốn nói cho bà Triệu biết mối quan hệ giữa cô và Minh Quân chỉ là giả chỉ là hợp đồng mà thôi cô không xứng đáng để nhận nó.
_Con cứ cầm lấy đi.Đừng ngại.Thôi ta về phòng đây 2 con nghỉ đi.-Bà Triệu bước nhanh ra ngoài vì bà sợ Tiểu Phương sẽ trả lại cái hộp đó.
_Nè anh cầm lấy đi mai mốt đưa cho vợ của anh.-Tiểu Phương đặt chiếc hộp lên tay Minh Quân.
_Cô cứ cầm lấy đi.Đó là quà mẹ cho cô mà.
_Nhưng tôi không thể nhận được.Tôi đâu phải vợ anh mà anh không nghe mẹ anh nói là cái hộp này được bà nội đưa cho mẹ à nó giống như là 1 thứ di truyền từ đời này sang đời khác thì phải đưa cho vợ của anh để cô ấy còn đưa cho con dâu của anh chứ.-Tiểu Phương ra vẻ hiểu chuyện.
_Mệt cô quá tôi sẽ không lấy vợ đâu tôi không muốn vướng bận chuyện gia đình chuyện cô là vợ của tôi chỉ là để ba mẹ tôi vui và giao Minh Thị lại cho tôi vì tôi không muốn ông bà cứ làm việc hoài như thế.
_Vậy coi như tôi giữ hộ anh tới lúc cái hợp đồng này kết thúc tôi sẽ trả.
_Tùy cô.-Minh Quân nói xong nằm xuống quay lung về phía Tiểu Phương.
Đêm hôm đó Tiểu Phương không ngủ được có lẽ cô lạ nhà.Cô thấy căn nhà này thật lạnh lẽo và cô đơn nó chỉ vui vẻ và có sức sống khi có mặt ông bà Triệu.
(bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh , chúc các bạn vui vẻ)
Cháp 2
Sáng hôm sau,Tiểu Phương mệt mỏi bước vào nhà tắm cả đêm qua cô không tài nào chợp mắt được.Vscn xong cô trang điểm 1 chút không phải cô điệu đà gì vì cô muốn che đi những vết thâm quần bao quanh đôi mắt to tròn của cô xong cô mặc 1 bộ váy trang nhã bước xuống nhà.Ông bà Triệu đang ngồi ở phòng khách.Trưa hôm nay ông bà Triệu sẽ bay sang Mỹ nên Tiểu Phương muốn nói chuyện với ông bà ấy 1 lát.
_Con chào ba mẹ.Tối qua ba mẹ ngủ có ngon không ạ?-Tiểu Phương cười híp mắt.
_Chào con.Tối qua chúng ta ngủ ngon lắm còn con chắc khó ngủ lắm phải không?-Bà Triệu quan tâm.
_Dạ….do hơi lạ….chỗ…nhưng….con cũng ngủ được 1 chút.-Tiểu Phương gượng cười.
_Tiểu thư có dùng cà phê không ạ?-Ông quản gia hỏi.
_Dạ không cảm ơn bác.
_Ủa Minh Quân đâu?Sao nó không xuống với con luôn.
_Dạ anh ấy đang ngủ ạ.
_Ừ….chắc do nó làm việc nhiều quá con cũng đừng buồn nha nó là vậy đấy chỉ biết tới công việc chẳng biết tới bạn bè yêu đương gì cả.Nó nói sẽ lấy vợ làm mẹ cũng ngạc nhiên tưởng đâu nó đùa nhưng hóa ra là thật.-Bà Triệu bật cười.
Tiểu Phương không nói gì chỉ cười trừ.
_Mẹ nói xấu con cái gì đấy?-Minh Quân từ trên lầu bước xuống.
_Cho tôi 1 tách cà phê.-Anh ta quay sang nói với quản gia.
_Thấy chưa thằng này cứ mỗi lần nhắc tới nó là y như rằng nó xuất hiện ngay.Mẹ đâu có nói gì đâu mẹ chỉ nói là hồi nhỏ mãi đến 7 tuổi mà vẫn còn tè dầm lại còn sợ gián nữa.-Bà Triệu cười gian.
Lời nói của bà làm ông Triệu,Tiểu Phương và đám người hầu mắc cười nhưng không dám cười lớn sợ Minh Quân quê nên chỉ dám mỉm cười 1 cái.
_Quản gia có bữa sang chưa?Tôi đói rồi.-Minh Quân bực mình hậm hực đi vào phòng ăn.
Ông bà Triệu và Tiểu Phương cũng đi theo.Suốt buổi ăn Minh Quân chỉ cắm cúi ăn không nói gì.Ăn xong Tiểu Phương và Minh Quân đi lên phòng thay đồ chuẩn bị đưa ông bà Triệu ra sân bay.
_Hihihihihihihi…..-Tiểu Phương vừa lấy quần áo vừa khúc khích cười.
Minh Quân biết cô đang cười mình nên giận dữ.
_Bộ mắc cười lắm hay sao mà cô cười hoài thế?-Minh Quân bực bội.
_Ừ…..hihihihi…..công nhận anh lớn rồi …..hihihihihi…..mà còn……dấm đài…..hihihihihi…..rồi còn……sợ gián nữa chứ.-Tiểu Phương ôm bụng cười nắc nẻ.
_Không được cười nữa.Tôi cấm cô không được nhắc tới chuyện này nữa.-Minh Quân quát.
_Ừ…hihihi…không cho cười thì thôi…..-Tiểu Phương ôm đồ đi vào nhà tắm.
Tại sân bay có 4 người đang đứng ở đại sảnh họ thu hút hết mọi ánh nhìn của mọi người.
_Ba mẹ đi đây các con ở lại mạnh khỏe nhé.Có dịp ba mẹ sẽ về lúc đó là phải có cho ông bà này 1 thằng cu đó nha.-Bà Triệu châm chọc.
_Ơ….dạ…-Tiểu Phương cúi mặt vì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra được.
Tiễn ông bà Triệu xong Tiểu Phương về nhà còn Minh Quân thì vào công ty luôn.
_Tiểu thư đã về.-Đám người hầu đồng thanh làm Tiểu Phương giật mình.
_Dạ mời Tiểu thư vào phòng học ạ.Giáo viên đã chờ sẵn rồi.Mời Tiểu thư theo tôi.-Ông quản gia dắt cô tới 1 căn phòng rộng có đầy đủ thiết bị học tập phải nói đây là trường học thu nhỏ mới đúng.
_Xin chào Tiểu thư tôi tên là Kim Liên sẽ là giáo viên dạy học cho Tiểu thư ạ.-1 người phụ nữ dáng thon gọn bước tới chỗ Tiểu Phương đang ngồi.
_Ờ….chào cô…..nhưng cô cứ gọi em là trò hay là
Tiểu Phương cũng được đừng gọi bằng Tiểu thư nha em không quen.-Tiểu Phương cười.
_Dạ.-Bà cô gượng cười.
_Lại nữa rồi cô cứ nói chuyện tự nhiên đi đừng khách sáo quá.
_Cô…biết rồi.Thôi chúng ta học nhé.Trước tiên cô sẽ kiểm tra trình độ của em như thế nào nhé.-Bà cô như đã quen với cách xưng hô cô em.
_Dạ.
_Đây là các bài kiểm tra về toán, văn,tiếng anh,và tất cả các thứ tiếng em biết.Cô cho em thời gian là 12 tiếng.Sao em thấy được chứ?-Bà cô đưa cho Tiểu Phương 1 đống bài.
_Dạ được.-Tiểu Phương cười rồi cắm cúi làm bài đối với cô những thứ này chỉ là chuyện nhỏ.
Tích tắc…Tích tắc…..
1 tiếng…..
5 tiếng….
9 tiếng….
11 tiếng…..
_Cô ơi em xong rồi.-Tiểu Phương lay lay bà cô đang ngủ gật.
_Ừ….-Bà cô từ từ mở mắt dậy xem bài của Tiểu Phương.
Càng xem bà ấy càng khâm phục cô vì chỉ ở độ tuổi 17 thôi mà cô lại có trí thông minh hơn người có khi còn hơn cả bà ấy nữa.Xem xong bà ấy nửa vẻ hài lòng nửa vẻ sợ hãi.
_Cô ra ngoài chút nhé.-Bà ấy đứng lên bỏ ra ngoài.
_Dạ.-Tiểu Phương vẫn vô tư ngồi mút kẹo không để ý xem bà cô có hài lòng về bài của mình không? Hay là mình có sai sót chỗ nào không?
_Alo Thiếu gia à tôi Kim Liên đây.-Bà ấy gọi cho Minh Quân.
_Có chuyện gì?-Minh Quân lạnh lùng.
_Tôi nghĩ cậu không cần phải mướn tôi dạy cho cô bé này nữa đâu.Cô ấy quá thông minh hơn cả sức tưởng tượng của tôi những bài kiểm tra toán tôi cho cô ấy đều giải được hết mà còn có hướng giải nhanh nữa văn cô ấy rất truyền cảm còn về phần ngôn ngữ cô ấy đều thông thạo 4 kĩ năng nghe nói đọc viết.Tôi nghĩ cậu nên cho cô bé vào làm ở Minh Thị được rồi đó.
_Tôi biết rồi.Vậy thôi cô về đi.-Minh Quân gập máy vì anh ta đang có nhiều công việc cần giải quyết nhưng anh ta chẳng thể nào tập trung vào được anh ta cứ nghĩ Tiểu Phương là 1 cô bé thông minh nhưng không ngờ cô ấy lại thông minh đến như vậy có thể nói là 1 siêu nhân.
Hôm nay Minh Quân về sớm hơn mọi ngày.
_Thiếu gia đã về.
Vừa nghe xong câu đó Tiểu Phương liền chạy ra vì cô muốn có người ở nhà chơi với cô sáng giờ cô toàn ở nhà xem tivi có làm cái gì đâu định làm cái gì thì bị ông quản gia nói Tiểu thư cứ để cho bọn họ làm rồi bảo cô đi ra phòng khách nên cô mong Minh Quân về lắm.
_Anh về rồi đó hả?-Tiểu Phương cười tươi rói.
_Ừ…..lên đây anh có chuyện muốn nói với em.-Minh Quân nắm tay dắt cô lên phòng.
Anh lấy xấp bài kiểm tra cô làm hồi sáng ra xem rồi hỏi.
_Những bài này tự cô làm hết hả?-Minh Quân nghi ngờ.
_Chứ sao?Anh không tin à.-Tiểu Phương tỏ vẻ bực bội vì từ trước tới giờ chỉ có Minh Quân là người đầu tiên nghi ngờ về trí thông minh của cô.
_Không phải nhưng cô chỉ mới học lớp 11 làm sao…..
_Tôi học lớp 11 nhưng thực ra là tôi đã học xong chương trình của trường Đại Học Ngoại Thương rồi.
_Cô thích ngoại giao lắm à?
_Ừ đó là lí do tại sao tôi học nhiều thứ tiếng đó.Tôi cũng hay giúp đỡ ba trong việc ngoại giao ở công ty lắm.-Tiểu Phương nói mà giọng buồn thiu.
_Tôi biết rồi.Nhưng mà cô có biết về Power Point không?
_Biết chứ.Giỏi nữa là đằng khác.-Tiểu Phương tự tin.
_Bây giờ tôi có tập tài liệu này cô hãy tóm gọn nó và tìm thêm hình ảnh chứng minh rồi thiết kế trên chương trình Power Point cho tôi.Ngày mai theo tôi đến MinhThị thuyết trình nó trước các đối tác.Nhớ làm cho tốt đây là 1 hợp đồng lớn của Minh Thị đấy.Hiểu không?-Minh Quân đưa đống tài liệu cho Tiểu Phương.
_Ok nhưng có 1 điều kiện nếu tôi thuyết trình thành công anh phải cho tôi về nhà ba chơi.-Tiểu Phương nháy mắt.
_Tùy cô tôi không quan tâm.Nhưng tôi nghĩ ba cô sẽ không cho cô vào nhà đâu.-Minh Quân nói rồi bỏ đi vào nhà tắm Tiểu Phương bắt tay vào việc cô làm mãi cho đến 12h rôi đi ngủ.Minh Quân ở phòng kế bên cũng đang hì hục làm vì anh không tin tưởng ở Tiểu Phương cho lắm.


Thanks các bạn nhiều lắm nhưng t/g sắp nhập học time không có nhiều nên lịch post bây giờ là 2 ngày 1 cháp nhá.Mong các bạn thông cảm và ủng hộ t/g nha.Yêu mọi người nhiều..

Cháp 3
Sáng hôm sau,Tiểu Phương và Minh Quân cùng nhau đến Minh Thị.Minh Quân lòng thì thấp thõm lo lắng còn Tiểu Phương vẫn tỉnh bơ không 1 chút hồi hộp.Đúng 8h tất cả mọi người đều có mặt ở phòng họp.
_Xin kính chào quý vị sau đây cô Tiểu Phương sẽ lên trình bày về khu đất phía Đông .-Minh Quân nói xong rồi lạnh lùng đi về chỗ nhưng trong lòng tim đang đập thình thịch còn mọi người thì bàn tán xôn xao họ không thể tin 1 tổng giám đốc máu lạnh như Minh Quân mà lại giao 1 dự án lớn này cho 1 con nhỏ mới 17 tuổi.
_Xin chào quý vị sau đây tôi xin trình bày những điều thuận lợi của khu đất phía Đông và đây là tài liệu về khu đất đã được tóm tắt.Mời quý vị xem qua.-Tiểu Phương bước lên phát tài liệu cho mọi người và
bắt đầu công việc của mình.Ai cũng nhìn cô rồi bỉu môi chê bai tuy biết cô là vợ của Minh Quân nhưng họ vẫn không tin vào khả năng của cô.
_Khu đất phía Đông có địa thế thuận lợi để kinh doanh thương mại vì khu đất này có vị trí tốt thoáng mát,……bla…..bla….bla….-Tiểu Phương nói lưu loát không sai sót chỗ nào kèm theo đó cô dùng nhiều hình ảnh thiết thực sinh động để thu hút mọi người.Minh Quân ngồi ở dưới xem và có lẽ như cũng hài lòng.
_Phần trình bày của tôi đến đây là hết.Cảm ơn sự lắng nghe của quý vị và mong rằng chúng ta sẽ có sự hợp tác lâu dài.-Tiểu Phương cúi đầu trong tiếng vỗ tay khâm phục của mọi người.
_Ông Triệu(Minh Quân) chúng tôi đồng ý kí hợp đồng với Minh Thị.-1 ông trung niên với mái tóc muối tiêu tiến lại gần bắt tay với Minh Quân.
Sau khi kí hợp đồng xong Tiểu Phương và Minh Quân bước ra ngoài.Nhân viên trong Minh Thị ai cũng nhìn họ bằng cặp mắt ghen tị.
_Thôi tôi về đây.Xong việc rồi nhé bây giờ tôi phải về thăm ba.-Tiểu Phương hớn hở chạy ra cửa vì cô đã chờ đợi điều này lâu lắm rồi.
_Ông ta sẽ không chào đón cô đâu ngốc à.-Minh Quân nhìn theo bóng Tiểu Phương khuất dần cười khẩy 1 cái rồi trở về phòng làm việc.
Chiếc xe BMW dừng tại 1 ngôi nhà 5 tầng xung quanh được bao phủ bởi 1 vườn hoa hồng.
Ring….ring….ring….-Tiểu Phương nhấn chuông.
Từ trong nhà bà giúp việc chạy ra.
_Bác Lý ba con có ở nhà không?Con nhớ ba và bác lắm.Bác mở cửa cho con đi.-Tiểu Phương cười.
_....-Bà giúp việc đứng im như tượng không nói gì.
_Bác Lý,bác sao vậy?Bác mở cửa cho con đi.-Tiểu Phương có vẻ hoảng.
_Chị Lý sao chị không mở……-Ông Dương bước ra nhìn thấy cô ông cũng có vẻ bất ngờ.
_Ba mở cửa cho con đi con về thăm ba nè.-Tiểu Phương giục.
_Cô đi đi.Tôi không có đứa con như cô.Cô hãy đi về nhà của Thiếu Gia đi nơi đó mới là nhà của cô.-Ba cô quát.
_......-Tiểu Phương nghe ba nói xong thì chết sững nhìn ba và bác Lý quay bước vô nhà.Hai mắt cô cay xè từng giọt nước mắt cứ thi nhau mà rơi trên má của cô.Cô không thể tin làm sao ba cô lại có thể nói với cô như thế được?Ông thương cô lắm mà đối với cô ba là 1 người cha cũng như người mẹ người bạn thân và cũng là người bảo vệ cô nhưng sao bây giờ cô thấy ba cô giống như 1 cơn gió đến rồi lại đi.
Rào….rào….rào….-1 cơn mưa đỗ ào xuống làm người cô ướt đẫm có lẽ như ông trời cũng tiếc thương cho cô nhưng tại sao ông ta không cho cô đầu thai làm con của 1 gia đình khác sao lại cho cô làm con của ba để rồi bây giờ cô bị ông ấy ruồng rẫy và làm cho cô thấy cảm thấy bị bỏ rơi.Cái cảm giác đó thật đáng sợ.
_Tiểu thư ơi!Mình về thôi trời đang mưa rất to không khéo cô lại đổ bệnh cho mà xem.-Người tài xế dìu Tiểu Phương đứng lên người cô bây giờ mềm nhũn như cọng bún thiu.
Trên lầu có 1 người đang quan sát và tim ông đang rất đau.Ông biết là mình sai nhưng ông không muốn tương lai của con gái ông chỉ là 1 bóng tối.Ông muốn tương lai của cô phải sáng lạng hơn ông.
_Ba xin lỗi con!-Ba cô lẩm bẫm và đôi mắt bắt đầu ươn ướt.
Tiểu Phương về nhà đi lên phòng nằm xuống giường và khóc.Ông quản gia và đám người hầu thay phiên nhau gõ cửa vì ai cũng lo lắng cho cô nhưng cô không chịu mở cửa.Cô cứ nằm đó cứ khóc và khóc tới khi mệt quá cô thiếp đi lúc nào không hay.
_Thiếu Gia đã về.
_Vợ tôi đâu?-Minh Quân hỏi ông quản gia.
_Dạ trưa nay Tiểu thư đi đâu về người ướt sũng rồi lên phòng tôi gõ cửa hoài mà cô ấy không chịu mở cửa.Tôi tưởng cô ấy……-Ông quản gia đang nói thì…..
_Sao các người không mở cửa bước vào.-Minh Quân cắt ngang lời ông quản gia.
_Dạ tôi tưởng Tiểu thư đang bận nên…….
Minh Quân chạy vội lên phòng mở tung cánh cửa thì anh không thể tin vào mắt mình nữa.Tiểu Phương đang mệt mỏi nằm trên giường mái tóc dài xỏa trên nền gối trắng trán thì ướt đẫm mồ hôi.
_Ba……ơi…..s…..ao……b….a…..lại…….l…..ạnh…..l…..ùng….với…..con…..như….thế…..con…..t….hương……..ba…..mà….-Tiểu Phương nói trong mê sảng và từng giọt nước mắt rơi từ khóe mắt của cô.
Tuy Tiểu Phương nói chữ lành chữ hư nhưng Minh Quân cũng đã hiểu những gì cô đang nói.Anh vội chạy lại sờ trán cô thấy có tay ai đụng vào trán mình.Tiểu Phương liền chụp lấy bàn tay ấy và nắm thật chặt.
_Ba….c….ó…phải…..l….à….ba….không?C….on….biết….mà…..b…a…k…hông….bỏ…rơi….c…on đâu.-Tiểu Phương nở 1 nụ cười thật tươi đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
_Quản gia,cho người hầu tới thay quần áo cho cô ấy và gọi bác sĩ đến khám cho Tiểu thư nghe chưa?Tôi đi ra ngoài có chút chuyện.-Minh Quân lạnh lùng giao Tiểu Phương cho quản gia rồi ra ngoài.
Anh chạy thẳng tới nhà của Tiểu Phương.Sau 1 hồi bấm chuông inh ỏi thì ba Tiểu Phương chạy ra mở cửa.
_Ồ!Thiếu gia cậu
đến đây có chuyện gì?-Ba cô gượng cười.
_Ông đã làm gì Tiểu Phương khiến cô ấy phải mệt đến phát bệnh.-Minh Quân túm lấy cổ áo của ba cô.
_Sao Thiếu gia nói gì????Tiểu Phương bị ốm ư???Nó có sao không?-Ba cô hốt hoảng.
_Ông mà cũng quan tâm tới cô ấy nữa hay sao????Nghe cho rõ đây ông hãy dọn tới địa chỉ này mà sống không được ở đây nữa nghe chưa???-Minh Quân ném vào mặt ba cô 1 tấm thẻ rồi leo lên xe bỏ đi.
Ba cô đứng đấy nhặt tấm thẻ lên rồi bước từng bước nặng nề vào nhà.
Minh Quân về tới nhà thì gặp bác sĩ từ phòng Tiểu Phương bước ra.
_Cô ấy sao rồi?-Minh Quân nói như 1 cái máy không 1 chút lo lắng không 1 chút cảm xúc.
_Tiểu thư bị trúng mưa nên dẫn đến sốt cao.Bây giờ tôi sẽ kê toa và cho người mang thuốc tới.-Ông bác sĩ bỏ đi.
Minh Quân bước vào phòng nhìn thấy Tiểu Phương đã tỉnh đang ngồi tựa đầu vào giường mắt nhìn ra phía cửa sổ 1 cách vô hồn.
_Cô không sao chứ?-Minh Quân lạnh lùng.
_Anh lo lắng cho tôi à?-Tiểu Phương cười nhạt mắt vẫn hướng ra cửa sổ.
_Đừng có mơ.Cô chỉ là 1 công cụ tôi dùng để phát triển sự nghiệp thôi.-Minh Quân cười khẩy.
_......-Tiểu Phương im lặng không nói gì chính cô cũng biết điều đó mà.
_Sau này cô đừng tới gặp ba cô nữa.Ông ấy không xứng đáng để làm ba của cô.-Minh Quân ra lệnh.
_Anh không được quyền nói ba tôi như thế??????-Tiểu Phương đang mệt nhưng cố hét to cho Minh Quân nghe rõ.
_Tùy cô.Cô có chết tôi cũng chẳng quan tâm.-Minh Quân lạnh lùng bước ra khỏi phòng..
Tiểu Phương vẫn ngồi đó mắt hướng ra cửa sổ nhìn bầu trời đêm.Cô cảm thấy cái số của mình thật là đặc biệt ba thì ruồng bỏ còn người mà theo như mọi người nghĩ là chồng cô thì coi cô như 1 công cụ để phát triển sự nghiệp.Giờ đây cô thấy mình cô đơn quá không 1 ai quan tâm.Buồn quá cô lên facebook thấy Bảo Ngọc online.Cô liền pm và kể hết những chuyện đang xảy ra với cô trừ chuyện cô là vợ hờ của Minh Quân cô chỉ nói Minh Quân là bạn trai cô do gia đình anh ép quá nên hai đứa mới phải cưới nhau.Sau khi kể hết với con bạn thân Bảo Ngọc hứa ngày mai sẽ sang nhà chơi Tiểu Phương cảm thấy thật nhẹ nhõm và chìm vào giấc ngủ.

Cháp 4
Sáng hôm sau,mới 8h sáng khi Tiểu Phương còn đang chìm trong giấc ngủ sâu thì
Reng…..reng….reng….-Tiếng chuông cửa kêu inh ỏi.
Hôm đó là ngày nghỉ nên khu biệt thự rất yên tĩnh.
_Chào cô!Cô tìm ai ạ.-1 nhỏ người hầu chạy ra.
_Em là bạn của Tiểu Phương ạ.Nghe nói bạn ấy bị ốm nên sang thăm.-Bảo Ngọc lễ phép.
_Ồ!Cô là bạn của Tiểu thư à!Mời cô vào nhà Tiểu thư còn đang ngủ để tôi lên gọi cô ấy xuống.-Nhỏ người hầu vui vẻ mời Bảo Ngọc vào nhà rồi chạy lên gọi Tiểu Phương.
Cốc….cốc….cốc….
_Tiểu thư ơi!Có người bảo là bạn của Tiểu thư đến chơi ạ.-Nhỏ người hầu nói vọng từ ngoài cửa.
_Dạ em biết rồi em xuống ngay cảm ơn chị.-Tiểu Phương còn đang ngái ngủ cái đầu vẫn còn hơi nhức.
Tại phòng khách,Bảo Ngọc đang ngồi nhâm nhi li trà và khẽ mỉm cười.
_Chào lâu quá không gặp nhớ bà quá à!-Tiểu Phương bước xuống cười nhạt.
_Gớm nói nhớ người ta mà cái mặt bơ phờ như thế hả?-Bảo Ngọc lo lắng.
_Ừ tại đang mệt.-Tiểu Phương chán nản.
_Mấy bữa nay lớp có gì vui không?Tui nhớ lớp quá à.
_Ừ lớp cũng bình thường mà sao bà không đi học bộ tính bỏ học luôn à.
_Tui học ở nhà chồng tui không cho học ở trường.-Tiểu Phương ỉu xìu.
_Kì vậy mà sao bà đám cưới mà chẳng có tiệc tùng gì hết vậy?-Bảo Ngọc thắc mắc câu hỏi của Bảo Ngọc động tới nỗi đau của Tiểu Phương cô không thể nói với Bảo Ngọc rằng quan hệ của cô và Minh Quân chỉ là hợp đồng được anh ta sẽ giết cô mất.
_Tại anh Quân bận quá với lại cũng định tới lúc tui ra trường rồi làm luôn.Mà hôm nay tui với bà đi chơi đi nha ở nhà hoài tui thấy tù túng quá.-Tiểu Phương giải thích nhanh rồi chuyển đề tài vì Bảo Ngọc là chuyên gia thắc mắc cái gì cũng hỏi cho ra ngọn ra ngành.
_Ừ nhưng mà bà đang bệnh có đi được không?
_Không sao đâu tui chỉ cảm nhẹ thôi ấy mà.Thôi bà đi với tui lên phòng chờ tui thay đồ rồi mình đi.-Tiểu Phương dắt Bảo Ngọc lên phòng mình định mở cửa thì thấy Minh Quân từ phòng làm việc bước ra.
_Đây là chồng tui.-Tiểu Phương cúi mặt.
_Còn đây là Bảo Ngọc bạn em.-Tiểu Phương chỉ tay về phía Bảo Ngọc.
_Chào anh.-Bảo Ngọc mỉm cười.
Mình Quân không nói gì chỉ giơ tay ám hiểu chào rồi bỏ đi.
_Nè tui thấy chồng bà sao sao đó.
_Sao là sao?-Tiểu Phương vừa lựa quần áo vừa quay sang hỏi.
_Lạnh lùng vô cảm kiêu ngạo.-Bảo Ngọc vừa nói vừa ngắm nghía những bức tranh trong phòng.
_Ảnh là vậy đấy nhưng…..trong lòng thì tốt lắm.-Tiểu Phương nói dù lòng cũng cảm thấy ngượng vô cùng.
_Bà đừng có mà tin quá coi chừng lụy luôn thì khổ sống thì phải có lập trường riêng đừng có
cái gì cũng bênh ỗng hết với lại tui thấy ỗng cũng kì thiệt ai đời bạn vợ mình tới chơi mà không chào hỏi gì hết may tui chỉ là bạn bà chứ nếu gặp ba bà chắc ỗng nói chuyện tay đôi luôn quá.Tui thấy cuộc hôn nhân này của bà chẳng đi vào đâu cả chẳng có hạnh phúc gì đâu chỗ bạn bè tui khuyên thật tình đó.-Bảo Ngọc ra dáng 1 nhà tâm lí học(ước mơ của chị ấy mà lị)
_Ừ tôi biết rồi.-Tiểu Phương nói xong quay sang lục lục cái gì đó trong tủ quần áo.Không cần Bảo Ngọc nói thì cô cũng biết Minh Quân đâu có yêu thương gì cô anh ta chỉ xem cô như 1 món hàng mà thôi thích thì dùng không thích thì cho vào sọt rác.
Sau khi thay đồ xong,cả hai nắm tay nhau đi xuống nhà.Dưới phòng khách Minh Quân đang ngồi nói chuyện với ai đó.
_Anh Quốc Minh sao anh ở đây?-Bảo Ngọc reo lên.
_Ủa sao em cũng ở đây?-Quốc Minh cũng ngạc nhiên không kém.
_Em đến nhà bạn em chơi.Đây nè.Đây là Tiểu Phương người em hay kể với anh ý.-Bảo Ngọc kéo tay Tiểu Phương lại sát gần mình.
_Ồ đúng là trái đất quả thật là tròn hóa ra vợ của Minh Quân lại là bạn của em.Anh là bạn của Minh Quân.-Quốc Minh cười xoa xoa cái đầu.
_Ra thế à.Tiểu Phương đây là Quốc Minh con của bạn ba tui người tui hay kể cho bà nghe ấy.
_Chào anh. Em là Tiểu Phương.Rất vui được gặp anh.-Tiểu Phương e dè.
Minh Quân vẫn ngồi im như tượng nói gì cứ như là anh ta đang ở ngoài hành tinh vậy.
_Thôi vậy tụi em xin phép ra ngoài 1 chút.-Bảo Ngọc tìm cách chuồn.
_Ừ vậy 2 em đi đi.-Quốc Minh nở 1 nụ cười hết sức baby.
Tiểu Phương và Bảo Ngọc đi dạo khắp các khu mua sắm.Hai đứa cứ đi mãi đi mãi chẳng ai nói với ai câu nào.
_Nè bà làm mà im lặng thế?Thường ngày bà thích mấy cái chỗ này lắm mà.-Bảo Ngọc tỏ vẻ chán nản.
_Tại tôi đang mệt.Mình về thôi hôm nay tôi không có hứng.-Tiểu Phương nói xong bỏ ra cổng.
_Này.-Bảo Ngọc gọi với rồi chạy theo Tiểu Phương.
Ngồi trên xe Tiểu Phương cứ đưa mắt ra ngoài phía cửa sổ không phải là cô mệt do bệnh nhưng cô đang rất buồn.Ba thì bỏ rơi còn Minh Quân…..chồng cô thì lại hững hờ không 1 chút quan tâm gì đến cô.Cô cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo lắm.
Xe thắng lại trước biệt thự Minh Thị.
_Này chuyện hồi nãy tui nói có gì sai bà bỏ qua nha.Tại tui thương bà nên nói vậy thôi.-Bảo Ngọc an ủi.
_Tui biết rồi.- Tiểu Phương bước xuống chào Bảo Ngọc rồi vô nhà.
Minh Quân đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa tay cầm tờ báo che hết khuôn mặt của anh.Tiểu Phương không quan tâm mà đi thẳng lên phòng khóa trái cửa rồi ngồi phịch xuống giường.
Cốc….cốc…cốc-Tiếng gõ cửa.
_Vào đi.-Tiểu Phương nói nhỏ vừa đủ để nghe thấy.
_Cô ngồi dậy tôi có chuyện muốn nói.-Minh Quân lạnh lùng.
_Nói đi tôi nghe.-Tiểu Phương nói trong mệt mỏi nhưng rất dứt khoát.
_Ngày mai cô sẽ vào Minh Thị làm việc.
_Chức vụ?-Tiểu Phương lạnh lùng đáp.
_Trợ lý của tôi.Tối nay cô theo tôi đi dự tiệc ở nhà ông Lâm.Đây là đối tác lớn của Minh Thị cô làm sao coi cho được.
_Ok.-Tiểu Phương đáp cụt lũn.
Chiều hôm đó,đám người hầu lo chuẩn bị quần áo,giày dép cho Tiểu Phương.Cô cứ như 1 cái máy ai bảo gì làm nấy kêu ngồi ở đâu thì ngồi.Đúng 6h tối Minh Quân trông bộ vest đen sang trọng ngồi bắt chéo chân dưới phòng khách.Hôm đó Tiểu Phương mặc 1 chiếc váy trắng ngắn có chiếc nơ to ở hông trông cực kì duyên dáng và rất sang trọng nhưng không quá già dặn.
_Thưa Thiếu gia,Tiểu thư đã chuẩn bị xong.-Ông quản gia tươi cười.
_Ừ.-Minh Quân đứng dậy quay sang phía Tiểu Phương đang đứng và có hơi giật mình vì hôm nay trông cô rất sang trọng rất ra dáng phu nhân của tổng giám đốc nhưng anh vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh bước tới chìa tay ra trước mặt cô.
_...-Tiểu Phương im lặng do dự đặt tay mình lên tay Minh Quân dắt ra xe.
Trên xe hai người không ai nói với nhau câu nào.Bây giờ là tháng 5 thời tiết bắt đầu nóng lên mặc dù bác tài đã mở điều hòa cỡ lớn nhưng không khí vẫn ngột ngạt sao ấy.Tiểu Phương ấn nút mở cửa xuống cô muốn cho không khí ồn ào của xe cộ tràn vào giết chết cái sự tĩnh lặng trong xe.Cô cứ ngồi đó nhìn ra ngoài mắt buồn rười rượi trước kia hễ ai nhìn vào mắt cô thì họ đều thấy sự trong sáng,ngây thơ,thuần khiết nhưng giờ đây trong mắt của cô chỉ là 1 nỗi buồn ãm đảm của 1 người phụ nữ cô không còn là con gái nữa vì theo mọi người con gái lấy chồng thì đã thành phụ nữ rồi.Cô tự nhủ là sống tự lập và phải sống tốt ít nhất nếu cô gặp ba ở ngoài đường thì ông cũng sẽ vui khi thấy cô hạnh phúc.Tiếng thắng két của xe đưa Tiểu Phương về với hiện thực.Tiểu Phương khoác tay Minh Quân đi vào trong.Ở đại sảnh có rất nhiều đại gia máu mặt và các ông lớn có tiếng khắp Châu Á hầu hết là những người sang trọng và thành công lớn.
_Chào chủ tịch Trần!Đây là vợ tôi Tiểu
Phương.-Minh Quân bắt tay với 1 người đàn ông trung niên với cặp mắt kính lão to.
_Xin chào.-Tiểu Phương cúi đầu nói lí nhí vừa đủ nghe.
_Ồ thì ra Tiểu thư đây là người lọt vào mắt xanh của Tổng Giám Đốc Minh Thị đây à.Xinh đẹp quá.-Ông Trần cười gian nhìn dê hết chỗ nói.
_À đây là vợ của tôi bà Trần Na Ra.-Ông Trần hướng tay về người phụ nữ kiều diễm bên cạnh mình.
_Xin chào.-Bà Trần nói(Bằng tiếng Anh) và giơ tay ra trước mặt Tiểu Phương.
_Xin chào.Bà là người Hàn Quốc à?-Tiểu Phương bắt tay với bà Trần và giao tiếp bằng tiếng Anh.
_Đúng vậy.Cô có biết nói tiếng Hàn không?-Bà Trần hỏi.
_Vâng.Tôi học từ nhỏ vì ước mơ của tôi là trở thành 1 nhà ngoại giao giỏi.-Tiểu Phương tự tin đáp lại bằng tiếng Hàn.
_Ồ Tổng Giám Đốc Triệu có phước quá rồi lấy được 1 cô vợ vừa xinh đẹp lại tài giỏi như cô đây thì sướng quá rồi.-Bà Trần quay sang nói chuyện với Minh Quân bằng tiếng Anh.
Minh Quân không nói gì chỉ cười trừ còn Tiểu Phương thì quay mặt đi chỗ khác lẩm bẩm cái gì đó.
Bà Trần với Tiểu Phương đứng nói chuyện với nhau.Hai người có vẻ rất hợp.Bà Trần dắt Tiểu Phương lại chỗ những người bạn rồi cùng nhau nói chuyện.Ở đó có cả người Trung Quốc,người Nhật.Không những Tiểu Phương nói chuyện rành rọt với họ mà cô còn am hiểu về văn hóa của từng nước nữa cơ.Ai trong số họ cũng trầm trồ trước sự thông minh của cô.Dù bận nói chuyện với các giới làm ăn nhưng Minh Quân vẫn luôn để mắt tới Tiểu Phương vì anh sợ cô vợ hờ ngốc nghếch của anh lại gây chuyện.Một lúc sau tiếng nhạc vang lên mọi người đều buông ly xuống đi tìm cho mình 1 người bạn nhảy rồi nắm tay nhau đi ra đại sảnh.Tiểu Phương chỉ đứng đó nhìn rồi tủm tỉm cười 1 mình.
_Hôm nay cô làm tốt lắm.-Minh Quân vừa nói vừa uống rượu.
Tiểu Phương không nói gì chỉ nhìn chăm chăm ra đại sảnh.Đến 9h tối,buổi tiệc tan mọi người đều ra về.Minh Quân và Tiểu Phương chào vợ chồng chủ tịch Trần rồi ra về.Ngồi trên xe hai người vẫn im lặng.Tiểu Phương ghét cay ghét đắng cái không khí này vì im lặng không phải là tính cách của cô.Cô ước gì Minh Quân là Bảo Ngọc để được hả hê buôn chuyện nhưng đó chỉ là ước mơ thôi.Về đến nhà Tiểu Phương leo lên giường ngủ chum mền lại và ngủ.
_Ngày mai cô dậy sớm theo tôi vào Minh Thị.-Minh Quân lạnh lùng nói.
_Biết rồi.-Tiểu Phương bực mình.
_Suốt ngày chỉ công việc với công việc may mà mình chỉ là vợ hờ của anh ta chứ mình mà là vợ chính thức chắc mình khổ với thằng cha này rồi.-Tiểu Phương nằm trong chăn lẩm bẩm.
Minh Quân về phòng làm việc bây giờ phải gọi là phòng ngủ mới đúng.Anh mở cửa sổ ra cho gió tràn vào phòng rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay.
_Con nhỏ này xem ra được đấy nó cũng đến nỗi tệ như mình nghĩ.Có thể nó sẽ giúp được nhiều việc cho mình.-Mình Quân cười khẩy 1 cái.



Cháp 5
Sáng hôm sau,Tiểu Phương thức dậy rất sớm để chuẩn bị quần áo vì ngày đầu tiên đi làm nên ít nhất cô nhìn phải gọn gàn,sạch sẽ và tươm tất 1 chút.Vscn xong Tiểu Phương mặc bộ váy công sở màu đen mà Minh Quân đã mua sẵn , búi tóc lên cao cho gọn gàng,trang điểm nhạt vì cô không thích lòe loẹt rồi mang đôi giầy cao gót đen vào nhìn cô có vẻ chững chạc hơn so với những bộ váy trẻ trung mà cô hay mặc.
Cô đứng trước gương xoay xoay xem mình đã lịch sự chưa rồi với tay lấy cái ví đen đi ra.Vừa đi ra định mở cửa thì………
Chụt……
Tiểu Phương thấy môi mình vừa chạm vào một cái gì đó mềm mềm nhưng lại chẳng có cảm xúc gì.Mở to mắt ra cô mới phát hiện môi cô đang chạm vào môi của 1 người mà người đó là Minh Quân.
_Á……..Anh làm cái gì thế hả?-Tiểu Phương hét lên lấy tay đấm đấm vào người Minh Quân.
_Cô làm cái gì mà hét to thế hả?.-Minh Quân quát kéo tay cô vô phòng rồi khóa trái cửa lại.
_Ôi nụ hôn đầu đời của tôi.Đáng lẽ ra phải dành cho người mà mình yêu chứ sao lại dành cho cái gã đó chứ.-Tiểu Phương vừa lẩm bẩm vừa lấy tay chùi chùi miệng.
_Đúng là con nhỏ ngốc nụ hôn đầu đời với chã cuối đời..-Minh Quân cười nhìn cô cười khẩy.
_Anh nói cái gì đó.-Tiểu Phương tia ánh mắt giận dữ về phía Minh Quân.
_Anh muốn gì ở tôi?Sao anh lại làm cái chuyện vô liêm sỉ đó hả?-Tiểu Phương hét.
_Cô ăn nói cẩn thận nhá.Tôi không phải là hạng người như cô nghĩ đâu.Lúc nãy tôi định đi vào phòng gọi cô dậy đi làm thì tự nhiên cô cũng đi ra nên mới xảy ra chuyện như vậy.Cái gì mà nụ hôn đầu đời tôi nói cho cô biết con gái như cô có cho tôi cũng không thèm nữa chứ đừng có mà nói.-Minh Quân nổi giận.
_Anh nói gì thế hả?Anh dám xúc phạm tôi như thế hả?
Lời nói của Minh Quân đụng tới cục tự ái của Tiểu Phương nên cô tức giận tiến lại chỗ Minh Quân.
_Cô có cái gì hay mà bảo tôi không
được xúc phạm.-Minh Quân cũng không vừa lạnh lùng đáp lại.
_Tôi thề sau khi kết thúc hợp đồng này tôi sẽ trả mối thù này.-Tiểu Phương nắm tay lại.
_Ok cứ trả thù đi xem cô làm được gì?Thôi không nói nhiều nữa đi làm muộn rồi.-Minh Quân bỏ đi ra ngoài để lại Tiểu Phương với cục tức nghẹn họng.
Cả Minh Quân và Tiểu Phương đều có những suy nghĩ rất lạ.

Đọc tiếp: Vợ Hờ Ơi ! Anh Yêu Em - trang 2

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.

The Soda Pop