Trên đời này ko có gì là vô hạn,ko có cuộc gặp gỡ nào ko có phân ly,ko có cuốn sách nào ko có hồi kết,ko có ai sống cùng trời đất.Có sinh thì phải có tử,có bắt đầu cũng phải có kết thúc.Đó là qui luật tự nhiên.Ai cũng biết rằng ko có gì là vĩnh cửu,chỉ đơn giản họ vui với niềm vui gặp mặt để cố quên đi một ngày phải biệt ly.Trên thế gian này có lẽ điều khó chịu nhất chính là biệt ly.
Nhi đang nằm ngủ mơ màng trên giường,đôi mắt đen của cô đột nhiên cử động.Hàng lông mi đen láy khẽ mở ra,phải định thần 1 lúc cô mới mở to đôi mắt được,với tay nhìn đồng hồ nơi đầu giường,đã là 2 giờ chiều.Nhi ngồi dậy,một tay xoa xoa đầu,cảm giác được đầu mình nhức như búa bổ.Vươn vai 1 cái cô chậm rãi bước xuống giường,đi vào đánh răng rửa mặt.Trong đầu cô nghĩ hình như thiếu thiếu cái gì,nhưng cô ko biết là điều gì.Nhưng thôi mặc kệ.Cô còn phải vào viện,còn đi làm.Cố gắng lên.
Thứ 2 đầu tuần,vì đã là tuần lễ cuối của năm học,đám học trò vô cùng rảnh rang tán dóc với nhau.Khắp các lớp các chiếu bạc mở ra ở khắp nơi,đầu lớp cuối lớp,giữa lớp,thậm trí có đôi khi chúng mượn luôn hành lang làm nơi tụ tập.Nhìn hành lang tầng 3 của lớp 12 lúc này,thật ko khác gì xóm chợ toàn dân bài bạc.Nhi biết dù đã muộn giờ nhưng vẫn bình chân như vại,từ tốn mà nhảy vào trong trường.
“A.. Giật cả mình!” Nhi nhìn xuống thấy Tú đứng ngay dưới bức tường,đôi mắt nâu lạnh lại như cục nước đá,gương mặt như tảng băng trôi.Nhi khẽ nhíu mày,lại bị ai chọc tức đây?
“Cả ngày hôm qua em làm gì?” Tú nói giọng lạnh băng đôi mắt nâu đầy sóng ngầm nhìn cô chằm chằm.
“Ở nhà!” Nhi nhẹ nhàng nói.
“Còn thứ 7?” Tú lạnh băng hỏi tiếp.
“Đi với lớp!” Nhi đáp lại.Cảm giác như cột sống của cô đang biểu tình.Sao cô cảm giác có khí lạnh như mùa đông thế này.
Tú vẫn giữ gương mặt lạnh băng,có thay đổi chỉ là ánh mắt nâu càng ngày càng trũng xuống,trong mắt chỉ chứa đầy hình dáng của cô.Hắn cảm giác vô cùng khó chịu,vô cùng bức bách,trái tim hắn cứ 1 chút 1 chút lại khiến hắn cảm thấy đau buốt lồng ngực,cả người hắn bức bách giống như 1 cái lò hơi ko thể thoát hơi ra,hắn thật sự đau muốn chết.Hắn rất rất muốn làm gì đó để có thể giải tỏa được nỗi uất hận trong lòng hắn,rất muốn từ nay về sau ko cần phải nhìn thấy cô nữa,nhưng mà bàn chân hắn lại bước tới đây.
Nhi đột nhiên nhún chân lên,hướng mũi về phía miệng hắn,bắt đầu ngửi ngửi.
“Anh uống rượu?” Nhi tròn mắt nhìn hắn.
Đôi mắt nâu của hắn sẫm càng thêm sẫm,ngọn lửa trong lòng như vừa được đổ thêm dầu cháy càng thêm to.Cô như vậy thân mật với hắn,nhưng với người con trai hôm qua lại càng thân mật hơn.Cô chưa bao giờ ôm hắn ôn hòa như vậy,tất cả mọi cái ôm của cô chỉ đơn giản là đóng kịch,cũng chưa bao giờ lưu luyến quay đầu lại nhìn hắn mỗi khi bước vào nhà.Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu,cơn đau từ tim lan ra khắp cơ thể,cả người hắn đôi khi như mặt đất gặp xung trấn,rung lên từng hồi bức bách.Hắn rất muốn chạy thật nhanh qua đường lao thật nhanh vào giữa,chặt phăng cái ôm của cô.Nhưng là hắn ko có sức để đứng lên,ko có sức để mở cửa xe.Hay là hắn ko có sức để đối mặt.Hắn chỉ có thể nhìn,sự hiền lành của cô dành cho người khác,luyến tiếc của cô dành cho người khác.Nghĩ tới đây thì lửa giận của hắn lại bốc cháy.Trái tim hắn đau,nhưng lý trí của hắn thì nổi giận,vô cùng giận.Hắn giằng co giữa đau lòng và giận dữ muốn phát điên.Lần đầu tiên hắn có cảm giác này.Đáng ghét,hắn phải làm sao?
“Sáng sớm đã uống rượu!” Nhi lại trừng mắt nhìn hắn.
“Ko phải.Uống từ hôm qua!” hắn nói,ngọn lửa trong lòng càng ngày càng lớn.
“Thật là.” Nhi lắc đầu,cô ko có gì để nói với hắn.Nghĩ sao làm vậy bèn quay đầu định bước đi.Nhưng cô hoàn toàn ko ngờ hành động vô thức của cô chính là đạp chân vào bãi mìn.
“A!” Nhi bị kéo ngược trở lại cảm giác được cánh tay mình bị nắm chặt đau nhói.Cả người cô bị dội mạnh vào trong ngực hắn.
Tú tức giận trừng mắt nhìn cô,lại còn dám bỏ đi.Tú bực bội vô thức bàn tay siết chặt cánh tay cô hơn,hắn tức giận bẻ ngoặt cả 2 tay cô ra sau,ép cô quay mặt lại phía hắn,đẩy người cô sát thật sát vào với mình,ép ngực cô vào sát thật sát vào người hắn.
“Tránh xa ra 1 chút!” Nhi nhăn mặt,gương mặt quay đi nơi khác cố tránh mùi rượu nồng nặc trên người hắn.
Cô càng tránh,hắn lại càng bực bội.Với người khác thì thân mật,với hắn lại khó chịu như vậy. Trong lòng hắn lại càng khó chịu,bực bội.Bàn tay hắn siết chặt lại càng chặt.Chặt đến độ Nhi kêu lên 1 tiếng đau đớn.Bàn tay của Tú vẫn ko giảm nhẹ lực,ngay khi cô vừa mở miệng ra,thì hắn đã tiến lại,môi của hắn chạm vào môi cô,mạnh mẽ đưa lưỡi vào trong.
Đau nhức nơi cánh tay làm Nhi nhăn nhó,nhưng hiện tại có thứ làm cô còn phải bận tâm hơn.Cô cảm giác vô cùng rõ chiếc lưỡi nặng mùi rượu nồng của hắn đang lộng hành trong miệng mình,hắn cuốn lấy lưỡi của cô,đẩy theo mùi rượu cay nồng cũng sộc vào mũi cô hăng nồng,ngoài vị cay sẽ của rượu,nóng bỏng ướt át,Nhi còn có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá thoang thoảng.Nhi khẽ nhăn mặt,cố gắng có thể nói được một câu phản kháng,nhưng 1 chữ cái cô cũng ko thể phát ra được khỏi vòm họng,lưỡi cô bị hắn hoàn toàn chiếm lấy,hắn chà sát,miết tới,rồi ghì chặt lại dưới lưỡi hắn,hắn cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô,truyền sang đó ko chỉ hơi thở nóng bỏng của hắn,mà cả mùi vị cay cay của rượu.Nụ hôn của hắn vô cùng hung bạo,hoàn toàn chẳng cho cô 1 kẽ hở nào nhúc nhích,chiếc lưỡi cô hiện tại y như con chuột nằm trong tay con mèo,hắn vờn qua vờn lại,tuyệt đối ko buông tha.Ko chỉ liếm láp,hắn còn cắn lấy lưỡi cô,bắt cô phải đi vào khoang miệng của hắn,cật lực giữ lấy khiến cho cô cảm giác đau rát.Nhưng hắn vẫn ko buông tha.Nhi giờ cảm giác đầu óc choáng váng,ko biết tại vì hơi rượu nồng nặc mà hắn chuyền cho cô,hay bởi vì chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn truyền cho cô nhiệt,hoặc có thể.. vì cô đang thiếu oxi trầm trọng.
Ngậm chặt chiếc lưỡi mềm mại của cô trong miệng,trong đầu hắn chỉ nghĩ muốn càng muốn hơn,hắn ko cho phép cô ôm người khác,ko cho phép cô lại gần người khác,chỉ cần là người khác bất kể nam hay nữ mọi hành động thân mật đều là ko được.Hắn muốn nuốt cho được,nếu có thể hắn thật muốn nuốt luôn chiếc lưỡi mềm mại,ngọt ngào,ướt át của cô.Càng nghĩ thì hắn lại ko ngừng lại được,lại càng mút sâu hơn,ngậm mạnh hơn.Giờ hắn đã quên cả thở,trong đầu chỉ có thể nghĩ cho cô hiểu thật rõ,ko được ngó lơ hắn,ko được phép rời khỏi hắn.Phải là hắn đẩy cô ra đến lúc đó cô mới được phép đi.Từ trước tới giờ ko có ai dám đối xử với hắn như vậy.Ko có bất cứ người con gái nào ngu ngốc đến độ bỏ hắn để đi chọn người khác.Ko có 1 ai.
Nhi càng ngày càng khó chịu,chiếc lưỡi đau đớn,cánh tay càng cố dẫy càng đau.Lần đầu tiên cô cảm giác được hắn lại khỏe như vậy.Cô ko cách nào thoát,ko cách nào thối lui,càng ko thể nào đối mặt.Cơ thể cô càng ngày càng yếu đi,Nhi cảm giác được người nó càng ngày càng yếu.Đôi cánh tay càng ngày càng ko còn sức,đầu cô càng ngày càng nặng.Nhi cảm nhận rất rất rõ hơi rượu nồng nặc bốc lên làm cho thần trí cô rối loạn,cổ họng ngai ngái vị nóng ẩm từ miệng hắn truyền sang.Đầu cô càng ngày càng choáng váng,cô càng cố gắng bình tĩnh thì lại càng ko được.Trái tim cô đập dồn dập đòi dưỡng khí,máu trong cơ thể cũng sôi trào theo,đầu óc linh hoạt thường ngày trở nên trì trệ như có một màn sương đè lấy,dần dần cánh tay của cô cũng mềm đi,buông thõng.Cô hiện tại y như con cá mắc lưới nằm phơi mình trên đất.Cơ thể cô càng lúc càng mềm xuống,ngay cả hàm răng cũng ko thể nào kiên cường mà cố thủ,chỉ đành bất lực mở miệng mặc cho hắn làm gì thì làm,thân thể cô mềm nhũn xuống,dựa hoàn toàn vào người hắn.Cô cảm giác có phải mình sắp mất đi lý trí ko?
Cảm giác được cơ thể của cô mềm xuống,gương mặt cô trở nên đỏ gay vì thiếu dưỡng khí.Trong thâm tâm của hắn có 1 tia mềm mại xuất hiện.Cắn chiếc lưỡi của cô thêm 1 cái thật sâu,rồi hắn mới từ từ buông lỏng chiếc lưỡi của cô ra,ko quên liếm
thêm 1 cái,bàn tay đang bẻ ngoặt tay cô cũng nới lỏng ra vài phần.
Nhi vừa được thả buông ra,cô lập tức thở ra tiếng,hít lấy hít để ko khí vào buồng phổi.Đầu cô nặng nề,trán cô gục hẳn vào trên vai hắn,hít thở mạnh thật mạnh.Cảm giác y như con cá khô được thả về nước,đôi mắt cô nhắm nghiền lại,cảm giác rõ được từng luồng ko khí tràn vào trong cổ họng mát lạnh,nhưng mà càng hít thở lại càng thấy ko đủ.Hơi thở của cô càng ngày càng gấp,đôi vai nhỏ khẽ run lên,cả thân người vẫn dựa vào người hắn.
Nhìn cô như vậy dựa vào vai mình,đột nhiên Tú lại cảm giác hòn đá trong tim nhẹ đi phân nửa, khóe miệng giãn ra nhìn cô.Mùi hương trên tóc cô thoang thoảng vây lấy hắn,làm cho hắn đột nhiên thấy nhẹ nhõm,bàn tay đang túm tay cô cũng buông lỏng ra hơn.
Tú khẽ cúi người xuống,sát vào tai cô thì thầm. “Từ giờ ngoan ngoãn 1 chút!” đừng nghĩ tới cô có thể rời xa tôi.
Bốp.
Tú cảm nhận rất rõ ràng má của hắn ran rát,cảm nhận rõ sự va chạm vào lòng bàn tay cô,nhưng ko phải cảm giác mềm mại thường ngày,mà là 1 cảm giác đau nhói cùng nóng bừng nơi mặt hắn.Hắn quay mặt lại nhìn cô,đôi mắt đen của cô lúc này ngập trong ngọn lửa,khóe miệng xinh xắn mím chặt,đôi lông mày đang nhíu lại khó chịu.
Nhi vô cùng tức giận.Hắn vừa làm cái gì?Lại giở trò.Uống rượu say rồi muốn làm gì thì làm sao?Tưởng rằng cô là con nợ của hắn thì hắn thích bắt cô làm gì cô phải nhẫn nhịn sao?Hắn ko có quyền bắt cô ngoan ngoãn.Ko bao giờ.Bực bội Nhi lao thật nhanh lên lớp,ko thèm quay đầu nhìn lại 1 lần.
Tú ngơ ngẩn đứng lại nhìn theo dáng cô chạy đi.Hơi ấm còn đọng lại trên tay dần dần biến mất.Lần đầu tiên,là lần đầu tiên cô tát hắn.Có thể cô đánh hắn,đạp hắn nhưng chưa bao giờ cô tát hắn.Cô.. cô thật sự khó chịu khi phải hôn hắn đến vậy ư?
Nhi bực tức lao vào lớp,cảm giác như cả người mình bị thiêu đốt.Hai cổ tay cô đỏ lựng lên vì bị nắm chặt,Nhi khẽ xoa xoa 2 cổ tay uất hận.Sao trên đời lại có kiểu người như vậy.Đôi lúc lại nổi cơn điên.Hắn xem cô là đồ chơi của hắn chắc.Muốn làm gì thì làm muốn đánh thì đánh,muốn hôn thì hôn.Càng nghĩ lại càng bực bội.Giờ trong miệng cô trên chiếc lưỡi vẫn còn đọng lại mùi vị chiếc lưỡi của hắn,vẫn còn nóng,và tê tê vì ma sát vẫn còn sót lại.Đáng ghét.T3 cái tên khốn!Cô tuyệt đối,tuyệt đối ko tha cho hắn.
Nhi mặc kệ hắn thế nào,cũng ko thèm quan tâm hắn ra sao.Ko nhắn tin ko gọi điện thoại.Cứ im lặng như vậy mà cũng 2 ngày đã trôi qua.Hắn cũng ko tìm cô,mà cô lại càng ko buồn tìm hắn.Tuy rằng quay lại cuộc sống bình thường ko có hắn,nhưng đột nhiên trong lòng cô lại có chút kì lạ.Còn đang mơ màng ngồi buôn dưa lê bán dưa bở,đột nhiên có người gọi cô ở cửa lớp.Nhi quay đầu lại xem thì là 2 tên học sinh lớp A9.
“Các cậu tìm tôi?” Nhi khẽ nhíu mày hỏi.
“Cậu biết anh Tú ở đâu ko?” một tên nhìn cô nói.
Nhi đôi mắt đen đột nhiên trừng lên.Làm gì?Tôi ko phải ủy ban nhân dân phường,cũng ko phải công an quận.Muốn tìm người sao lại tìm tôi?
“Ko biết!Sao lại hỏi tôi?” Nhi bực bội,lại nghĩ tới cái kiss scence vừa mới xảy ra 2 ngày trước,trong lòng lửa giận lại bừng bừng.
“Mấy ngày rồi anh ấy ko đến lớp!” một tên khác thêm vào.
“Cậu cầm mấy bài kiểm tra mang về cho anh ấy!” một tên khác đưa cho cô 1 đống bài thi mới trả,rồi 2 tên lầm lũi chào cô đi thẳng.
Nhi cầm trong tay đống giấy kiểm tra ghi tên Hoàng Tuấn Tú,trong đầu ko khỏi hoài nghi.Động vật đơn bào lại trốn học.Tuy rằng thi xong rồi,giờ đến lớp cũng chỉ 1 vài giáo viên có tiết quan trọng mới dạy.Nhưng mà phần lớn thời gian là ngồi chia điểm bình quân.Cái tên ngốc này đi đâu?Nhưng khoan.Tại sao phải lo cho hắn.Biết đâu hắn nấp vào góc nào đó thực
hiện phân bào.Với lại cái tên thích tiêu tiền ấy có làm sao cũng ko phải việc của cô.Việc gì phải quan tâm nhiều vậy.
Tuấn Tú lúc này đầu óc hoàn toàn bị phủ 1 màn sương,hắn ko thể nào tập trung suy nghĩ được,cồn đang phân tán toàn bộ suy nghĩ của hắn,khói thuốc lá sộc vào trong mũi,qua vòm họng tạo thành 1 vị đăng đắng,gai gai.Cổ họng của hắn cảm giác đắng ngoét.Có chút đau đau.Gương mặt điển trai trầm tĩnh như mặt nước hồ,đôi mắt nâu sẫm lại như tảng đá lạnh lẽo ko cảm xúc.Hiện tại hắn vô cùng khó chịu,vô cùng bất mãn.Trái tim của hắn mỗi 1 cử động đều làm cho hắn đau thật đau.Khắp người hắn là 1 ngọn lửa khó chịu.Vô cùng vô cùng khó chịu.Hắn chưa bao giờ có cảm giác này,chưa bao giờ cảm giác như thế.3 ngày.kế từ khi hắn hôn cô,là 3 ngày hắn chưa gặp cô.Nhưng cô ko gọi cho hắn lấy 1 cú điện thoại,ko 1 dòng tin nhắn.Hắn biết,thật ra bản thân hắn biết cô sẽ ko bao giờ gọi điện cho hắn trước,ko bao giờ nhắn tin trước.Nhưng mà.. hắn vẫn cứ chờ mong,hắn vẫn cứ hy vọng.Nhưng cứ mỗi ngày,mỗi ngày hắn càng đợi càng ko thấy.Có những lúc trong cơn say loạn trí,hắn cảm giác như cô ở bên cạnh.Nên hắn nhào tới ko cần biết là đúng hay sai ăn hết toàn bộ của cô.Để tới khi hắn tỉnh lại người đang nằm bên cạnh hắn là ai.Hắn ko biết.Thế rồi hắn lại chán nản mà uống rượu,hút thuốc,lại tìm tới những viên thuốc nhỏ bé để giúp hắn giảm đau.
Duy nhìn thằng bạn đang uống lại tiếp tục uống,2 cô gái xinh xắn ngồi cạnh đang ôm hắn tiếp cho hắn ko ngừng,Duy nhíu mày.Cứ như thế này đã 3 ngày rồi.Hắn uống từ sáng đến tối.Ko ăn uồng gì hết,chỉ suốt ngày thuốc với rượu.Trong có 3 ngày trông mặt hắn đã nhợt nhạt y như ma cà rồng.Lại làm sao đây.Đột nhiên hắn nghĩ tới 1 người.Duy vội đứng dậy bước ra hành lang,mở di động.
Nhi đang ngồi trong phòng test game,tai đeo tai nghe,tập trung vào nhiệm vụ nhóm.Đột nhiên chiếc điện thoại của cô hoàn toàn ko ngoan ngoãn nghe lời mà reo vang phá tan ko khí tập trung của cả phòng.Nhi vội vàng vớ lấy điện thoại,một tay vẫn cầm chuột ko buông,một tay vội vàng đặt uống nghe lên tai.
“Alo?”
“Nhi à!Anh Duy đây!” Duy nói nhe nhàng.
“Dạ.Em chào anh.Có chuyện gi ạ?” Nhi đôi mắt đột nhiên mở to.Sao đột nhiên Duy lại gọi cho cô,Nhi nhấc máy khỏi tai vài giây nhìn màn hình,số của hắn?
“Em có thể đến đây được ko?Thằng Tú có chuyện rồi!” Duy nói.
Nhi nghe được cả người nó toát mồ hôi,trái tim vừa mới thót lại 1 nhịp.Cái cảm giác này y như bị sét đánh ngang tai.Có chuyện?Ko phải.. tai nạn giao thổng chứ?
“Anh.. là tai nạn ạ?” Nhi cố gắng giữ giọng mình khỏi run rẩy.Cô nhớ rất rõ cảm xúc của cô khi nghe mẹ cô bị tai nạn,giờ đây sự sợ hãi lại trở lại với cô 1 lần nữa.Tuy rằng hắn ko phải người thân của cô,nhưng cũng xem như là bạn bè.Cô ko muốn,ko muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra hết.
“Ko.Ko phải tai nạn.Nhưng hắn ko được khỏe!” Duy vội trấn an cô giọng nói trầm trầm nói.
Nhi đôi mắt đen mở to,rồi lại nheo lại.Ko được khỏe?Là ý gì?
“Anh đang ở đâu?” Nhi cương nghị hỏi.Bàn tay di chuột đã dừng hẳn lại.Đôi mắt đen láy sáng.
Nghe xong điện thoại,cô lập tức đứng dậy.Nhìn qua chỗ Huy khẽ vỗ vai Huy nói.
“Hôm
nay em xin phép về trước.Mai em sẽ làm bù!”
Còn chưa kịp để Huy phản ứng lại,cô đã chạy tới cửa đi xuống bãi xe.Nhi lúc này trong đầu có vô vàn giả thiết.Cuối cùng thì cái tên T3 kia đang làm trò gì?
Khi tới quán Nhi đã thấy Duy đứng ngoài cửa đợi cô.Duy đôi mắt có chút trầm mặc,nhìn thấy cô hắn khẽ cười,gương mặt có chút khó nói.
“Muộn thế này còn gọi cho em..” Duy lịch sự nói.
“Hắn ở đâu?” Nhi bỏ qua lời xã giao
hỏi hắn vào vấn đề chính.
“Bên trong,phòng 503.” Duy nói,bước chân theo Nhi.
“Ko phải lỗi tại anh đâu.Là tại người yêu em gây phiền phức cho anh thì đúng hơn.” Trái với câu hỏi cứng rắn của cô ban đầu,hiện tại giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng,bàn chân cô vẫn bước đi,đầu ko quay lại,chỉ có giọng nói của cô là hướng về người đi theo sau mà trả lời cho sự nghi ngại của hắn.
Duy hơi ngạc nhiên,nhưng lại khẽ mỉm cười.Thật ra thì cô bạn gái này ko tệ.Cô ấy cũng lo lắng cho hắn lắm.Chỉ là ở ngoài mặt luôn tỏ ra tức giận thôi.
Lo lắng?Đừng đùa nhé!Có mà lo ko đánh hắn chết tươi được thôi.
Nhi hiện tại đang vô cùng,vô cùng tức giận.Cái tên khốn đó bây giờ đổ đốn ra cái tật rượu chè.Còn nhỏ tuổi,lại suốt ngày rượu bia.Trốn học thì ra là vì đi uống rượu.Lần trước hắn uống rượu làm càn,bị cô cho 1 tát còn chưa chừa.Lại càng ngày càng hư hỏng.Cái tên đó,bình thường vô dụng,ham chơi thì thôi đi,giờ lại còn rượu chè.Hắn còn muốn hỏng tới độ nào nữa.
Nhi bực bội bước vào thang máy,tới lầu 5 thang máy Dinh 1 tiếng dừng lại.Bước ra ngoài hành lang,cô nhắm hướng phòng 503 thẳng tiến.
Rầm..
Cánh cửa phòng 503 bật mở đập mạnh vào tường khẽ run lên bần bật.Duy đứng đằng sau nhìn theo cô gái vừa giơ chân đạp cửa bước vào mà khẽ nuốt nước bọt.Ko phải chứ?Nhà này thật sự là sử dụng vật liệu tốt.Cũng may cửa gỗ dày,bị đập thế mà cũng ko bị hỏng.Quả là gỗ tốt.
Một tiếng rầm kinh động cả căn phòng tràn ngập mùi khói thuốc cùng rượu mạnh.Bầu ko khí trong phòng mờ mịt chỉ toàn khói là khói.Bao nhiêu con mắt đều quay ra nhìn cửa.Tú bị tiếng động vừa rồi làm giật mình,2 cô gái hắn đang ôm trong lòng cũng khẽ kêu lên 1 tiếng sợ hãi.Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn ra cửa thấy bóng dáng của Nhi đang đứng ngoài cửa vô cùng giận dữ,ko ai bảo ai lại lặng lẽ nhìn về phía Tú đang ngồi với 2 em ở trong phòng.Ko ai bảo ai cũng tự động hiểu rằng,chắc chắn sắp có màn đánh ghen đáng sợ.
Tú đôi mắt nâu bị cồn che mờ mở to,trái tim của hắn đột nhiên đập rộn ràng.Nhìn thấy cô trong lòng thoáng cảm giác dễ chịu,nhưng trước mặt hắn lại hiện ra rõ mồn một.Bao nhiêu dịu dàng vừa hiện ra trong đáy mắt hắn,phút chốc lại bị phủ 1 lớp băng lạnh giá.
“Anh,cô ta là ai vậy?” một cô gái ở bên trái dựa vào ngực hắn, ngước lên hỏi nũng nịu.
“Cái cô gái xấu xí này từ đâu chui ra vậy?Thật bất lịch sự!Có phải vào nhầm phòng rồi ko?” cô gái ở bên tay phải hắn lại thêm vào,liếc mắt nhìn Nhi 1 cái từ đầu tới chân.
Duy đứng ở đằng sau,cảm giác như nhiệt lượng đang tăng cao từ người đằng trước,vội vàng sợ hãi khẽ đặt tay lên vai Nhi.
“Vào trong đi em!” Duy nhe nhàng.
Mạnh,Hiếu vội vàng mỉm cười lẹ miệng dàn hòa.
“Vào đi,vào đi em!”
Tú nhìn cô chằm chằm,bàn tay dừng lại lại nơi vai cô.Cô có thể để người khác chạm vào vai cô đơn giản,nhưng với hắn thì ko.Trái tim hắn lại đau hơn nữa,đôi mắt nâu nheo lại giận giữ.Hắn di dời ánh mắt của hắn khỏi người cô,khóe miệng kéo lên 1 nụ cười nói với một trong 2 cô gái trong lòng mình vô cùng nhỏ nhẹ.Nụ cười của hắn mê người lại lạnh tới thấu xương.
“Cô ta là người yêu của anh.”
“Hả?” cả 2 cô gái đều há miệng ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn đôi môi vẫn mỉm cười,từ từ di dời ánh mắt tới trên người cô,bàn tay hắn từ từ chuyển từ vai 2 cô gái tiến tới eo của họ khẽ cọ sát.
Hai cô gái nhíu mày,nhột nhột cười tươi rạng rỡ.Cả người khẽ ngọ nguậy cọ sát vào người hắn nũng nịu.
“Nhột!” một cô gái nhẹ nhàng nói.
“Đừng cù mà!” một cô gái khác lại nói.
Hắn chỉ mỉm cười,lúc này mới ngẩng thẳng đầu lên nhìn Nhi.Nhìn đi.Ko có cô tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi,ko có cô thì có vô vàn những cô gái khác xinh xắn hơn cô sẵn sàng đến tìm tôi.Dù tôi có người yêu hay ko thì họ vẫn sẵn sàng nghe lời tôi.
Nhi đôi mắt đen láy mở to,khóe môi nhàn nhạt nụ cười.T3,giờ ko chỉ uống rượu đến nửa tỉnh nửa mê,còn thêm gái nữa hả.Thật ko hiểu nổi,mấy người đó nghĩ gì trong đầu lại phải bám theo hắn,còn 2 người cùng 1 chỗ.Đúng thật là mở rộng tầm nhìn.Hai cô gái này cũng thật là rộng rãi nha.Xem ra hắn chọn bạn còn có chút tiến bộ.
Nhi bình thản ngồi xuống,lại kê cao ghế ngồi mà xem phim hắn diễn xuất.Lần này để xem mối tình tay 3 của hắn đi được đến đâu.Duy cũng vội vàng ngồi xuống ghế,trong lòng cảm thấy có gì ko ổn.
“Em uống gì?” Duy mỉm cười hỏi.
“Anh đừng lo cho em.Uống gì cũng được mà.Anh có gì em uống cái đó!” Nhi lịch sự trả lời đôi mắt đen mỉm cười.
“Vậy uống rượu nhé?” Duy hỏi,vội vàng lấy chiếc cốc trên bàn.
“Cũng được ạ!”
“Ko được!”
Căn phòng lại đột nhiên trầm xuống,2 cô gái nằm trong lòng Tú mở to mắt lần 2 nhìn hắn.Có phải là hắn vừa mở miệng ko?Mấy tên chiến hữu của hắn khẽ nuốt nước bọt.Sao ko khí càng ngày càng ngột ngạt thế này?
Nhi đảo đôi mắt đen láy qua nhìn hắn.Anh đã là diễn viên chính thì làm ơn chú tâm 1 chút.Diễn cho tôi xem 1 màn kịch hay,bằng ko tiền vé đi đến nhất định bắt anh trả cả vốn lẫn lời.Thật là làm người ta mất hứng,đến đây xem anh diễn trò còn bị quản uống hay ko uống hắn thật dỗi hơi.
Nhi đón lấy chiếc cốc rỗng trong tay Duy,với tay lấy chai rượu trên bàn thản nhiên rót vào cốc.Một hơi tu hết cạn cốc rượu,rồi thản nhiên đặt mạnh cốc xuống bàn,đôi mắt đen nhìn thẳng hướng hắn.
Tú rõ rất rõ,đôi mắt đen của cô lúc này có ý gì.Làm sao hắn có thể ko rõ được.Mỗi 1 lần khi cô bước vào trận chiến với hắn cô đều nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy,một ánh mắt sáng lấp lánh đầy tự tin,lại vô cùng cao ngạo.Như thể cô chắc chắn 1 điều cô sẽ thắng.
(http://viptruyen.pro - I love story)
Hắn tức giận nghiến răng 1 cái,đôi mắt nâu sẫm lại.Hắn quay người sang phải,nhìn cô gái mềm yếu trong vòng tay mình.Trước đôi mắt đen sáng lấp lánh đầy khiêu khích kia,hắn cúi xuống hôn cô gái trước mặt.
Mắt của Duy,Mạnh,Hiếu như muốn lọt tròng.Trong lòng thầm bội phục cái thằng nhóc này.Cao thủ tình trường ăn vụng còn mang ra khoe.Đúng là đáng nể.Nó ko sợ nó bị băm nhỏ làm chả sao?
Nhưng trái ngược với lo lắng của mọi người,Nhi vô cùng thản nhiên cầm xiên xiên một miếng dưa hấu,đôi môi mọng đỏ của cô ngon lành cắn vào miếng dưa ngọt lịm,thỏa mãn vui vẻ cô quay lên nhìn chằm chằm đôi trai gái đang hôn nhau.Nhi chỉ cảm giác hiện tại mình y như người xem phim điện ảnh,như đi rạp xem 3D.Có gì đâu mà phải lo lắng.
Mặc dù đôi môi hắn đang ngập trong môi của cô gái kia,nhưng vị giác của hắn lại chả cảm thấy mùi vị nào cả,đôi mắt nâu vẫn mở ra nhìn con khủng long ngồi ở phía đối diện.Từng cử động nhỏ của cô,nhất là bờ môi của cô đang đỏ hồng,lại hơi ươn ướt trơn bóng vì miếng dưa hấu,trong lòng hắn,một chút lửa lại được nhóm lên.Cô gái bị hắn bắt ngờ ôm hôn ban đầu thì ngỡ ngàng,sau trong lòng lại thấy lâng lâng khó tả,cô ta ngoan ngoãn mở miệng đưa chiếc lưỡi của mình lại gần lưỡi hắn,va chạm nhẹ nhàng như ý muốn trêu chọc hắn.
Nhi nhìn cái cảnh ở trước mắt,vừa cắn dưa hấu ngọt ngọt,lại vừa được xem kịch hay.Thì ra là khi hắn hôn trông hình ảnh ở ngoài thì như vậy.Trong đầu Nhi suy nghĩ.Đột nhiên lại nhớ tới nụ hôn của cô với hắn.Bao cảm giác phút chốc như pháo hoa bắn phụt lên,làm cho cô lửa giận lại bùng nổ.Tay vớ lấy thêm 1 miếng dưa hấu nữa để hạ hỏa,trong lòng ko khỏi phập phồng.Tại sao tự dưng lại nghĩ đến chứ?Chắc chắn là bị điên rồi.Ko được.Ko phải là bị lây bệnh điên từ hắn chứ?Ko.. Ko thể nào..Ko phải bất hạnh vậy chứ T____TT.
Cảm thấy cô hoàn toàn ko phản ứng.Tú bực bội rời môi đi.Đôi mắt nâu nhìn thẳng vào cô oán trách.Phải làm gì?Cô ta vốn ko để tâm đến hắn.Hắn tiếp tục uống rượu.Uống rồi lại uống.Vừa uống vừa lả lướt với 2 cô gái bên cạnh.Cả cuộc chiến chỉ có mình tiếng cười của hắn cùng 2 cô gái kia,còn cô.Hoàn toàn im lặng.Chỉ ngồi mà nhìn trò hay.
Nhi còn đang ngồi ăn hoa quả,đột nhiên thấy tay mình bị kéo nhẹ nhẹ.Cô quay người sang nhìn Duy ngồi bên cạnh,đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh.
“Nhi,em bảo nó đừng uống nữa đi!” Duy nói nhỏ.
“Nhưng.. anh ấy thích uống mà!” Nhi khẽ nhíu mày ko hiểu.
“Nó đã uống 2 ngày nay ko ngừng nghỉ từ sáng đến tối rồi.Lại chẳng ăn uống gì cả.Cứ thế này thì..” Duy nói vô cùng lo lắng.
“Uống liên tục 2 ngày?” Nhi mở tròn mắt nhìn Duy.
Duy ko nói gì chỉ biết gật đầu.Ko phải anh muốn gây phiền toái gọi cô tới.Nhưng anh biết chỉ có cô hiện tại là người nói Tú mới nghe.Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông,cho nên anh chỉ đành ngồi ngoài mà bất lực.Cứ nghĩ khi cô đạp cửa bước vào thế nào cũng xông tới lôi kéo hắn 1 trận,đánh cho hắn ra trò.Ko ngờ cô lại vô cùng thản nhiên ngồi im lặng mà nhìn.Giờ anh có thể suy đoán được tại sao thằng bạn anh lại chán nản đến mức này.
Rầm.
Chiếc bàn rung mạng 1 cái,các chai lọ,cốc rượu trên bàn dao động mạnh,người lắc lư như vũ công múa cột.
Hai cô gái nằm trong lòng Tú,1 cô tay đang cầm cốc rượu đưa lên miệng cho Tú,một cô tay đang cầm miếng táo định đưa cho hắn cũng dừng lại,mặt mũi trố ra nhìn cô gái vừa đứng lên khỏi ghế đạp bàn.
“Đứng dậy!” Nhi nói giọng sang sảng cố gắng đè lại tiếng quát của mình.
Tú chỉ im lặng,khẽ quay đầu ko nói,nhưng trong đôi mắt lại sáng lên chút tia cười ko để ai hay.Hai cô gái trong lòng anh xích lại càng gần anh hơn.
“Anh Tú đây thật là người yêu anh?”
“Cô ta hung dữ quá!”
Nhi cả người nổi lên da gà.Xem phim thần tượng thì được,nhưng xem phim tình cảm sướt mướt,ko có hành động cụ thể thì cô sợ nhất trên đời.Thà xem phim diễn viên nữ gào thét “yamete” còn hơn là xem mấy nữ chính quần áo chỉnh tề,mặt mũi xinh xắn giả vẻ nai tơ làm nũng nam chính.Thật là ko có tí trí khí nào hết.
“Dĩ nhiên là phải.Cô ấy là người yêu anh!” Tú khẽ nở nụ cười lạnh lùng nói.
“Vậy sao cô ấy ko đi cùng anh?”
“Bởi vì cô ấy vô cùng bận.Người yêu anh còn phải bận đi cùng người khác.Ko rảnh để đi cùng anh!” hắn nói giọng đầy mỉa mai,nụ cười trên môi càng ngày càng lạnh,trong lòng lại càng ngày càng đau.
“Đi cùng người khác?” cả 2 cô gái đều đồng thanh mà mở to mắt nhìn hắn.
Ngay cả mấy ông bạn của hắn cũng tròn to mắt mà nhìn Nhi.Ko ngờ nha.Cô gái như khủng long này nghiễm nhiên lại cấm sừng được cho Tuấn Tú.Phải nói cô là cao thủ,hay là quái nhân đây?Điều kiện của hắn tốt như vậy có dùng đầu gối cũng có thể nghĩ bám được vào hắn thì ko phải lo lắng bất cứ điều gì.Nhà hắn giàu,lại là con 1.Hắn lại cao ráo,đẹp trai.Tương lai chắc chắn ko tệ.Người khác tìm cách tiếp cận hắn,còn cô gái này,thì lại đi tìm người khác.Đáng sợ.
Nhi khẽ hừ nhẹ 1 tiếng.Uống rượu say rồi lại nói lung tung phải ko?Cái tên khốn này.Hắn giở trò với cô,cô còn chưa tính toán,mà hắn lại dám bêu xấu cô hả?Tuy rằng cô ko có gì đáng tự hào,học hành tầm tầm,gương mặt bình thường,vóc dáng trung bình,gia đình thường thường,tiền ko có nhiều.Nhưng ít nhất cô dám vỗ ngực cô chưa bao giờ làm gì sai trái.Dù cô kí hợp đồng với hắn trên giấy tờ,nhưng cô tuyệt ko có làm chuyện bỉ ổi như bắt cá 2 tay.Mà thôi đi.Ko cần biết hắn nói cái gì.
“Đứng dậy!” Nhi đôi mắt hạ xuống nhìn hắn nghiêm nghị,giọng nói cũng nhẹ hơn 1 chút.
Hắn vẫn ko nói chuyện chỉ quay mặt đi.Hai cô gái trong lòng hắn bĩu môi nhìn cô.Cái cô gái này có vấn đề à?
“Cô lấy quyền gì mà ra lệnh cho anh ấy?” một cô cong cớn hỏi.
“Cái loại người bắt cá 2 tay như cô còn tới đây già mồm.Anh Tú còn lâu mới cần cô!” một cô khác chen vào.
Nhi vờ như tai mình bị đóng xi măng,hoàn toàn ko nghe thấy gì hết.Cô ngó lơ 2 cô gái trong lòng hắn,cô ko quan tâm.Bọn họ yêu nhau thế nào cũng được,nhưng nhìn gương mặt như cái thông báo nguy hiểm của hắn lúc này,cô cảm giác khó chịu trong lòng.
“Đang nói chuyện với anh đấy!” Nhi lại tiếp tục đôi mắt đen cương nghị nhìn hắn.
Trái tim trong lồng ngực hắn lúc này thót lại 1 tiếng,đôi mắt nâu xao động,đầu của hắn như quay cuồng vì men rượu.Hắn mệt mỏi ko biết nên làm gì.Nghe lời 2 cô gái này nói chuyện,hắn quả thật cái đầu quay cuồng càng thấy nhức óc,trong lòng vô cùng bực bội.Nhưng cô ở đây hắn lại ko muốn đuổi 2 con nhỏ phiền nhiễu này đi.
Nhi thở dài ra 1 hơi,đồ cứng đầu.Nhìn gương mặt của hắn cô biết hắn mệt mỏi,mệt mỏi lắm.Nhưng cái tính sĩ diện hão của hắn lại ko cho hắn xuống nước.Thôi đi.Dù sao cũng là cô nợ hắn.Chỉ lần này thôi.Chỉ lần này thôi đấy.Xem như tôi trả lãi cho anh.
“Ông xã,em đang nói với anh đấy!”
Cả căn phòng lại 1 lần nữa im lặng.Mặt ai mặt nấy đều mở tròn nhìn cô.Cô ko hề tức giận,ko hề nỏi nóng,lại càng ko định động thủ chân tay.Chỉ nhẹ nhàng nói 1 lời như thúc giục.
Tú ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đen lấp lánh như sao của cô,ko có lửa giận,chỉ tràn đầy ôn hòa.Trái tim của hắn lại thót lại.Từ lúc cô bước vào,hắn có bao nhiêu kì vọng,nhưng bản thân hắn rõ hơn ai hết,ko thể kì vọng,cho nên hắn lại nén lòng hắn xuống.Nhưng hiện tại,hắn lại càng ko tin vào tai mình.Hắn nghe nhầm.Phải ko?Là nghe lầm.
Nhi lại khẽ thở ra 1 cái.Cuối cùng cũng chịu quay mặt lên rồi sao?Đôi mắt đen của Nhi sáng lấp lánh,khóe môi khẽ mỉm cười,giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng,đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô về phía hắn.
“Về nhà thôi!” cô nói vô cùng nhẹ nhàng.
Trái tim Tú như ngơ ngẩn.Hắn.. là hắn vô cùng nhớ rõ cảm giác buổi sáng mùa hè ấy,mọi thứ hắn thu vào tầm mắt.Mọi thứ đều khắc vào trong tim.Nhưng mà,chỉ cần cô chịu quay đầu lại,hắn biết rõ,bản thân hắn ko cách nào cưỡng lại được.Chỉ có thể cố gắng giữ chặt lấy tay cô.
Tú bất giác đưa tay lên,túm lấy tay cô.Nhi khẽ mỉm cười,bàn tay cô dùng chút sức kéo bật hắn lao về phía mình.Tú cả người tràn ngập cồn,thân thể cũng đứng ko vững,bị cô kéo hắn chỉ có thể lảo đảo lao thẳng vào trong người cô.Nhi hai tay giữ lấy hai nách hắn,để cả người hắn dựa hoàn toàn vào người cô.Tú nhắm nghiền 2 mắt lại,đầu dựa vào vai cô,khẽ thở ra 1 cái.
Nhi đôi mắt đen sáng lấp lánh mỉm cười nhìn 2 cô gái đang ngồi ở ghế đang tròn mắt nhìn cô,ko biết nên tức giận hay là nên ngạc nhiên.Hai cô gái rõ ràng hiểu là Tú tự nguyện giơ tay ra với cô gái kia.Nhìn cô ta cười đắc ý như vậy,2 cô gái cũng có thể tự hiểu,rõ ràng cô gái kia đã thắng.
Tú cả người mềm nhũn,hai chân ko chống nổi cơ thể chỉ hoàn toàn dựa vào người cô để đứng.
Duy nhìn cô gái đang đỡ cả cái thân hình của tên con trai cao lớn,vội đứng dậy.
“Hôm nay Tú đi xe,để anh đưa 2 người về.” nói rồi hắn vớ lấy chìa khóa chiếc Audi để trên bàn. “Để anh giúp!” Duy định đỡ lấy Tú khỏi tay Nhi,cho cô đỡ mệt,nhưng cánh tay của Tú đột nhiên giật ra khỏi tay Duy,2 bàn tay vòng lại trên lưng Nhi ko buông.
Duy ngơ ngẩn đứng nhìn 1 lúc,rõ ràng tên này đang ôm chặt lấy Nhi.Sao lúc nãy hôn người khác nồng thắm lắm mà.Nhi cảm giác rõ hai cánh tay hắn vòng qua lưng mình,cô khẽ thở dài.Được rồi.Hôm nay xem như thiệt thòi,ko chấp nhất với anh.Cho anh lợi dụng 1 chút cũng được.
“Để em dìu cũng được rồi!Đi thôi!” Nhi mỉm cười nói,nặng nề bước từng bước nhỏ chỉ sợ hắn có thể ngã.Vất vả lắm mới bước ra được đến xe.Nhi dìu hắn tới nhẹ nhàng đặt ở xe,mình cũng ngồi xuống ghế bên cạnh.Đặt cho Tú dựa đầu vào vai cô,Nhi nhẹ nhàng nhìn hắn ngủ.Lúc này Duy mới an tâm mà mở máy xe.Nhi cảm giác đầu óc vô cùng khó chịu,mới ngồi lên xe thì cô đã thấy đầu nhức ong ong,cái dạ dày thì co thắt biểu tình.Nhi nhắm mắt lại,tự nói với mình cố gắng 1 chút.Cố gắng 1 chút.Đột nhiên co cảm giác được 1 luồng khí mát dễ chịu phả vào mặt cô.Nhi khẽ mở mắt,phát hiện cửa kính bên phía hắn đã mở từ lúc nào.Tú rời ngón tay khỏi nút điều khiển kính cửa,đôi mắt nâu khẽ liếc nhìn cô,gương mặt vẫn dựa vào vai cô.
Nhi im lặng ko nói gì,trong lòng dâng lên 1 chút cảm giác vui vẻ.Đường về nhà hắn ko còn xa nữa.Về tới nhà,cô nặng nề đưa hắn lên phòng,Nhi thở ra 1 cái lau mồ hôi hột,hắn vừa đi liêu xiêu vừa bắt đầu nói năng lộn xộn,xem ra rượu bắt đầu ngầm rồi.Cô vừa quay người bước đi,đột nhiên tay cô lại bị giữ chặt lại,Nhi quay lại nhìn cái gã đang vật vờ kia đang nắm ko buông cổ tay cô ra.Nhi cố gắng kéo giật mạnh,nhưng tay hắn cứ trơ trơ.Duy nhìn thấy vậy mỉm cười khẽ nói.
“Thôi để anh quay lại quán lấy xe mang về cho em.” Hắn nói rồi tìm cách chuồn tránh gây phiền hà cho người khác.
Nhi đành thở dài chấp nhận.Ngỗi xuống giường bên cạnh hắn bực bội.Uống gì mà uống,uống đến độ say khướt thế này.Thật đúng là.Nhi thở dài,tách đôi tay hắn ra khỏi người cô.Cô tiến tới tủ quần áo,lấy 1 chiếc áo mới sạch sẽ,lại đi vào nhà tắm,bê ra 1 chậu nước nóng và chiếc khăn mặt.Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường,cô vắt chiếc khăn mặt,bắt đầu cầm bàn tay hắn.Cô nhẹ nhàng lau từ tay hắn,lên trên người.Tuy rằng hắn mê man ko biết,nhưng cảm giác được vật ấm ấm mềm mềm khẽ lướt qua để lại cho hắn cảm giác mát mẻ dễ chịu.Hắn khẽ rên nhỏ nhỏ,nửa tỉnh nửa mê.
“Nhấc người lên nào!” Nhi nhẹ nhàng nói cô muốn thay áo cho hắn.
“Ko cần!” hắn nhíu mày khó chịu.
“Nhấc người lên chút thôi.” Nhi nói nhẹ nhàng rủ rỉ vào tai hắn dụ dỗ.Hắn say sưa tay vung,chân vung,người cũng ko chịu nằm yên.Trong miệng thì lẩm bà lẩm bẩm gì đó.
Nhi vẫn kiên trì cởi áo của hắn ra,mệt nhọc vật lộn mãi mới có thể cởi được áo hắn ra.Nhìn tấm thân trên trần của trắng trẻo của hắn,Nhi khẽ thở dài.Cả người hắn giờ ngập trong men rượu nồng nặc,ngọn lửa như thiêu đốt cả thân thể hắn quằn quại.Nhi cảm giác rõ hắn đang nóng bừng bừng,cô bèn lấy khăn ướt khẽ lau thân trên của hắn,giúp hắn giải nhiệt.Chiếc khăn của cô vừa chạm tới,đôi lông mày của hắn cũng giãn ra.Nhi nhẹ nhàng lau khắp người cho hắn.Để hắn dễ chịu rồi,cô mới bắt đầu mặc áo mới cho hắn.Lại vật lộn 1 hồi ko xong.Đột nhiên hắn bật người dậy.Nhi vội vàng che tới trước.
Ọe..
Nhi nhìn chiếc áo của mình.Tiêu rồi.Nhi cảm giác hắn lại tiếp tục muốn nôn ra,cô vội vàng vứt chiếc khăn sang 1 bên vớ vội lấy cái chậu cho hắn nôn vào.Nhìn hắn nôn thốc nôn tháo,đôi mắt đen của cô sẫm lại,bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng hắn.Cho hắn nôn hết,cô nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống.Vừa định quay người đi thì bàn tay hắn lại giữ chặt cô lại.
“Buông ra nào!” Nhi nói nhẹ nhàng.
“Ko buông!” trong mơ hồ của rượu,Tú vẫn cảm nhận rất rõ tiếng nói của cô,theo một phản xạ hắn nói.
“Buông ra nào!” Nhi nói,cố gắng tránh xa hắn 1 chút,sợ rằng chiếc áo của cô vừa bị hắn nôn trúng có thể dây ra người hắn.Cô thật muốn đi nhanh thay chiếc áo ra kẻo lại làm bẩn giường của hắn.
“Ko!” Hắn bực bội gắt lên.
“Buông ra đi mà!” Nhi lại nịnh nọt nói.
“.. Buông thì buông.Muốn đi thì cứ đi đi.Ko kẻ nào ở cạnh ta,ai cũng muốn bỏ ta mà đi.Các người muốn đi thì đi hết đi!” hắn trong cơn mê sảng liên tục vung tay vung chân gương mặt đỏ bừng chìm trong hơi cồn.Cả người hắn nóng rực,cảm giác chán nản,bức bối lại càng được cồn khuếch đại lên gấp trăm lần.Hắn quằn quại khó chịu nói trong cơn say.
Nhi thở dài.Dù cô ko hiểu lắm,nhưng cô biết rõ ràng là hắn luôn ở nhà 1 mình.Giờ cảm giác hắn y chang đứa trẻ bị bỏ rơi.Cô thở dài,ngồi xuống bên giường,đôi bàn tay xoa xoa đầu hắn.
“Ko sao.Tôi ở lại với anh.”
Trong màn sương mờ của rượu,Tú vẫn có thể nghe rõ ràng tất cả,trong vô thức hắn quơ tay sang,chui vào lòng cô,gối mặt trên đùi cô.Nhi vội vàng rút áo lên,để lộ ra chiếc bụng mềm mại,cô sợ rằng mặt hắn bẩn mắt.Tú cảm giác được hơi ấm của cô,hắn vội rúc sâu hơn vào trong bụng của cô.Mặt hắn dán chặt lên bụng cô nhẹ nhàng cọ cọ.
Nhi trong lòng thật muốn 1 đạp đạp hắn xuống giường,nhưng nghĩ tới hắn vốn đang say rượu,cô đành ngậm ngùi nuốt tức giận vào trong lòng.Đành ngồi im cho hắn rúc vào mà ko cử động.
Tú khẽ mỉm cười dán chặt má mình vào bụng cô mềm mại,ấm áp “Đừng bỏ đi!”
Nhi ngước nhìn trần nhà,đôi mắt đen ánh lên tia mềm yếu,khóe miệng khẽ cưới,cô nói nhỏ “Được rồi,tôi ko đi.”
Nhi đặt bàn tay lên vai hắn vỗ nhẹ,vỗ nhẹ,như để an ủi hắn.Lúc này Tú mới giãn người ra,dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chương 37
Hạn cuối 100 ngày
Tia nắng của buổi sáng mùa hè ngỗ nghịch chạy vào từ ban công,chiếu thẳng vào gương mặt đẹp trai nằm ngủ trên giường.Tú bị ánh sáng quấy rồi mà nhíu nhíu mày,đầu óc của hắn nặng trịch như chì,miệng vẫn còn mùi rượu nồng nặc,nhưng ko biết tại sao cơ thể lại có cảm giác dễ chịu chứ ko nặng nề như 2 ngày nay hắn tỉnh lại.Đầu hắn như bị đá đè lại,cả thân người ko còn chút sức.Hắn hai tay day day thái dương,cố gắng nhấc người ngồi dậy trên giường.Trong đầu hắn đang cố gắng nhớ lại thời gian ngày hôm qua.Hắn nhớ mang máng cô đã xuất hiện,nhớ mang máng đêm qua hắn ngủ vô cùng ngon lành.Đột nhiên hắn cúi xuống nhìn chiếc áo hắn đang mặc.Hình như ko phải là chiếc áo hôm qua.Cả người hắn lại có vẻ sạch sẽ ko có mùi rượu.Chuyện này là?Cho đến bây giờ hắn mới để ý trong phòng có tiếng nước chảy?Nước chảy?Hắn mở tròn mắt nhìn về phía phòng tắm.Tiếng nước đột nhiên dừng lại,qua lớp kính mờ mờ hắn có thể nhìn thấy 1 bóng người nhỏ nhắn đang bước tới gần tường,hình bóng ấy bắt đầu mặc quần áo.
Trong lòng hắn thoáng chút lo lắng.Lẽ nào,lẽ nào tối qua hắn dẫn gái về tận nhà?Hắn từ xưa tới nay chưa từng dẫn con gái về nhà.Có chăng là họ tự tìm đến,nhưng chưa để cô gái nào lại nhà hắn qua đêm.Nhất là trên giường của hắn.Hắn khẽ cắn môi.Hôm qua đã uống bao nhiêu,tại sao ko nhớ chút nào hết.Chẳng nhẽ chuyện cô tới hôm qua cũng là do hắn mơ sao?Trong lòng hắn lại có chút đau.Đột nhiên cửa phòng tắm bật mở,hắn ngước đầu lên nhìn cô gái vừa bước ra khỏi phòng tắm,sững sờ.
Nhi trên người mặc 1 chiếc áo phông mượn trong phòng thay đồ của hắn,cùng với chiếc quần ngố nam,trên vai cô khoác chiếc khăn tắm,cả người cô phản phất mùi hương của sữa tắm,mái tóc đen dài ướt sũng nước rủ xuống bờ vai.Nhi cầm chiếc khăn lông trên vai lau lau tóc.Quay người đóng cánh cửa phòng tắm lại,quay đầu lại cô nhìn thấy hắn đã tỉnh lại.
“Tỉnh rồi sao?”
Hắn ngơ ngốc gật gật đầu.Hoàn toàn ko biết phải nói lời nào.Là cô.Ko phải hắn mơ,rõ ràng là cô đứng ở đó.Thậm trí còn đang mặc đồ của hắn.Rõ ràng ko phải hắn mơ.
“Đói ko?” Nhi mỉm cười.
Trái tim của hắn trong lồng ngực lại nhảy toán loạn.Toàn bộ lời nói bị cô nuốt trọn vào trong lòng.Hắn hoàn toàn ko biết nói gì,ngay cả cơn nhức đầu cũng bị hắn quên mất.Hắn chỉ vội vàng gật đầu.
Trước khi rời khỏi phòng cô quay người lại nhìn hắn “Mau đánh răng rửa mặt,còn phải ăn sáng!”
Tú vẫn nằm trên giường nhìn cô khuất sau cánh cửa.Là hắn mơ phải ko?Cô nói chuyện với hắn,cười với hắn giống như ko có chuyện gì xảy ra.Ko phải là ghét hắn đến độ tát hắn 1 bạt tai sao?Ko phải ghét đến ko buồn để ý sao?Vậy mà bây giờ cô lại ở đây.Mà hình như người hắn thấy thoải mái như thế này là bởi vì cô.Hình như là cô thay đồ cho hắn.Hắn vội vàng mở to mắt,lật chăn ra nhìn vào.Quần bò của hắn vẫn là chiếc hôm qua.Hắn khẽ thở ra 1 hơi,vừa cảm thấy nhẹ nhõm,lại có chút tiếc nuổi.
Mới nghĩ tới đây thì hắn đã ngửi thấy 1 mùi thơm ngọt ngào tràn khắp gian phòng.Hắn cảm giác bụng của hắn sôi sùng sục,ko cần phải đợi nói lời thứ 2.Hắn ngoan ngoãn bước xuống giường,đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Khi hắn xuống đến nơi thì đã thấy trong phòng bếp 1 bàn thức ăn bốc khỏi.Trên bàn có cháo trắng nấu với hành thơm ngào ngạt.Còn có thêm trứng trần,cùng với vài lát bánh mì nướng vàng,thêm mấy lọ mứt.Bên cạnh có có 1 cốc nước chanh.Bên bàn bếp Nhi đang đứng thong thả rửa trái cây.
Hắn ngơ ngác nhìn cô 1 hồi.Hắn lâu lắm rồi đâu có ăn sáng ở nhà.Hắn hoàn toàn ko biết bữa sáng ở nhà thì như thế nào.Thấy hắn bước xuống cô vui vẻ quay lại bảo.
“Mấy ngày ko ăn gì nên ăn nhẹ nhàng 1 chút.Ăn tạm cháo trắng với trứng trần đi.Nếu còn đói thì ăn thêm bánh mì.Như thế sẽ ko bị xót ruột.À.Uống nước chanh trước đã!” vừa nói cô vừa đưa cốc nước cho hắn.
Tú ngơ ngác nhìn cốc nước chanh lại ngó cô.Đôi mắt nâu mở to.Nhi bê ra 1 bát mì tôm bốc khỏi đặt ở ghế đối diện với hắn.
“Uống đi.Ko phải miệng rất đắng à?” Nhi nhìn hắn rồi nói,tay cầm đũa muốn ăn mì.
Tú đành cầm cốc nước chanh uống 1 ngụm.Quả thật vừa uống vào đã cảm giác thanh cổ,mát họng.Vị đắng trong miệng của hắn bị tan ra hết.Lại nhìn cô đang húp mì,hắn nhíu mày.
“Ko được.Cả 2 ngày ko ăn gì chỉ uống rượu.Lại ăn mì nóng sao chịu được.Muốn phá dạ dày à?Ngoan ngoãn ăn cháo cho tôi!” Nhi nghiêm trang nói với hắn.
Tú bĩu môi đành ngậm miệng mà ăn.Chỉ là hắn thì ăn cháo trứng,còn cô chỉ ăn mì tôm.Hắn cảm giác như mình đang bạc đãi cô vậy.Cầm chiếc thìa lên xúc 1 thìa cháo.Mùi cháo thơm ngát,mềm mại,từng hạt gạo tan trên đầu lưỡi hắn,cháo vừa đậm đậm,mùi hành thơm ngát,thêm mùi trứng đậm đà tan trong miệng.Hắn lâu lắm rồi mới được ăn cháo người khác nấu.Làm cho cái dạ dày của hắn đói lại càng sôi.Hắn vội vàng múc thêm thìa nữa.Cháo vừa nóng nhưng miệng hắn lại ko đừng được muốn ăn.
“Ăn từ từ.Trong xoong vẫn còn hết tôi lại múc!” Nhi nhẹ nhàng nói.
Chỉ loáng 1 cái,Tú giơ chiếc bát rỗng ra trước mặt cô.Nhi ngẩng đầu lên nhìn.Bát cháo đã hết sạch rồi.Nhi mở to mắt nhìn hắn,miệng ko giấu được nụ cười.Cầm lấy chiếc bát cô đi về hướng bếp.
Vừa bật bếp để lấy nước sôi trần thêm trứng cho hắn,cô ko quay người lại chỉ nhẹ nhàng nói.
“Lần sau,đừng bỏ cơm nữa!”
Tú ngẩn người nhìn bóng lưng của cô trong gian bếp,trái tim hắn đập lại đập thêm mạnh,đôi mắt nâu của hắn ấm lên nhìn theo cô.Đôi môi hắn khẽ nhếch lên mỉm cười.
“Anh biết rồi!” hắn nhẹ nhàng nói,ánh mắt có chút trũng xuống,ấm áp.
Nhi ko nói gì chỉ đặt bát cháo nghi ngút khói trước mặt hắn,nhìn lại gương mặt điển trai mới có vài ngày đã trở nên có chút tiều tụy,ko khỏi trong lòng thở dài.Cái tên này rốt cuộc là lại có chuyện gì?Vì sao mà đột nhiên lại ko ăn uống gì hết.Nghĩ sao nói vậy cô buộc miệng hỏi.
“Tại sao lại ko ăn gì?” Nhi đôi mắt đen nheo lại,khóe môi hơi cong lên,gương mặt nghiêng qua nghiêng lại nhìn hắn.
Hắn đột nhiên dừng tay thìa,nuốt cháo trong miệng cái ực khó nhọc.Quả thật ko biết phải nói sao,vì bản thân hắn cũng ko rõ vì lý do gì hắn lại chán nản như vậy,càng ko thể nói hắn cảm giác tim khó chịu,toàn thân bốc hỏa,càng ko thể nói hắn đau lòng bao nhiêu.Tất cả tất cả dồn lại,bởi vì bản thân hắn cũng ko biết phải làm sao,chính vì bản thân hắn cũng ko biết nên làm thế nào nên mới mượn rượu giải sầu.Hắn.. phải nói thế nào?
Nhi đôi mắt đen nhìn sâu thật sâu trên gương mặt hắn,ngay cả nét bối rối hiện lên 1 thoáng trong đôi mắt hắn cô cũng ko bỏ qua,khi hắn đột ngột ngừng lại mọi động tác,rồi mới chậm chạp nuốt cháo xuống yết hầu,tất cả đều ko thể thoát khỏi đôi mắt đen láy của cô.
“Mau ăn đi!”
Như để giải thoát cho hắn,hơn nữa cô cũng ko rộng rãi tới quan tâm truyện mà người khác ko muốn nói ra,thôi thì nhân nhượng cho hắn.Hắn muốn lờ đi,vậy cô cũng ko cần phải hỏi lại.Tú cảm thấy cô ko hỏi nữa,khẽ thở ra 1 hơi nhẹ nhàng,tiếp tục ăn nốt bát cháo.
Nhi phải ở lại với hắn cho tới chiều,khi hắn lên giường nằm xuống,tới khi hắn nhắm mắt lại ngủ thì cô mới lặng lẽ đứng dậy.Đi xuống nhà rửa nốt đống bát,rồi nấu cho hắn cơm tối để sẵn trên bàn,lúc ấy cô mới đi về.
Ngày hôm sau Nhi lê lết tấm thân bò dậy khỏi giường,nhìn đồng hồ là 7h10,đôi mắt đen mí mắt nặng trịch,cô đặt chiếc đồng hồ lại trên mặt bàn,chùm chăn ngủ tiếp.Chỉ vừa mới nhắm mắt được có 10 phút,tiếng điện thoại inh ỏi vang lên làm cho Nhi bực tức bịt chặt tai trong chăn,cô xoay người sang trái,lại xoay sang phải,túm lấy chiếc gối chùm kín đầu,bực bội nhăn nhó.Sau 1 hồi lâu ko ai nghe máy tiếng điện thoại ngừng.Nhi thở dài thoải mái,cuối cùng cũng có thể nghỉ rồi.Cô nhẹ nhàng thở ra,đặt lại gối ngay ngắn,rồi nằm xuống,đôi môi hồng ko tự giác nhấc lên.Nhưng đầu cô vừa vùi vào gối ấm,miệng vừa nhếch lên 1 chút thì 1 tiếng “Dinh Dong” vang trời kéo bật cô dậy khỏi giấc ngủ.Nhi bực bội thò đầu ra cửa sổ.
“Ai thế?” Nhi cố gắng kìm chế giọng nói lên tiếng.
“Cuối cùng đã chịu dậy!” hắn nở trên môi nụ cười nhìn lên gương mặt bực bội thò ra cửa sổ.
Nhi đôi mắt đen phút chốc trở thành 1 đường kẻ,ko phải chứ.Sáng sớm đã bị hắn quấy rầy.Đáng chết.Nhi hậm hực rụt đầu vào trong cửa sổ,lạch bạch bước chân xuống nhà.Trên người cô hiện tại đang mặc 1 bộ đồ ngủ puca màu xanh biển,mái tóc đen thả dài rối tung,đôi mắt ươn ướt nước bực bội,vừa đi cô vừa ngáp dài.
“Vào nhà đi!” cô bực bội nhìn cái tên T3 đang mỉm cười đứng ở cổng,mở ra cửa cho hắn dắt xe vào,rồi cô vứt hắn ở dưới nhà tự động đi lên gác thay đồ.
Tú nhẹ nhàng ngồi xuống ghế,nhìn theo bóng con khủng long vừa ngáp vừa đi lên lầu 2,khóe môi tự dưng khẽ mỉm cười.Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng thoải mái,lại vô cùng nhẹ nhàng dựa người vào ghế.
Khoảng 20 phút sau,Nhi bước chân xuống nhà,nhìn phòng khách đang vô cùng im ắng,cô bước tới gần ghế nơi hắn ngồi.Vẫn là im lặng.Nhi cúi đầu xuống nhìn gương mặt điển trai đang khép chặt đôi mi,hơi thở thoang thoảng,cô nheo mắt,khóe miệng lộ ra nét cười tinh quái.Bàn tay vừa ko tự chủ tiến lại gần hắn thì đột nhiên hành vi tội lỗi còn chưa kịp thực hiện đã bị bắt tại trận.Nhi cảm giác tim mình giật thót 1 cái,đôi mắt đen mở thật lớn.
“Làm gì?” Hắn từ từ mở mắt ra nhìn cô khẽ cười.
“Ko có gì!” Nhi luống cuống nói rút tay về.Cô còn đang định cù hắn,ai dè hắn đã tỉnh lại mất rồi.Đáng tiếc. “Đi thôi muộn học rồi!”
Tú chỉ biết đứng lặng 1 chỗ nhìn theo cô.Định trêu anh sao?
“Chuyện gì?Chuyện gì?Hai người làm lành rồi sao?” Ngọc mắt chữ A mồm chữ O lắc lắc mạnh tay của cô.
Nhi ngán ngẩm nhìn vẻ mặt con bạn thân hớn hở,lạnh nhạt nhe răng cười “Vui lắm sao?”
“Hẹn hò?” Nhi nhíu mày nhìn con bạn thân.Mày có phải bạn tao ko?Tao trụ được đến giờ này là quá sức chịu đựng rồi nhé.Mặc dù mỗi ngày đều xem hắn như bạn gái,nhưng có đứa bạn gái nào ko có ngực,vai thì u,người thì lớn.. có đứa bạn gái nào như vậy chứ?Cầu trời cho 100 ngày sớm kết thúc.Tôi sắp chán mà chết rồi.. Khoan.. 100 ngày? Nhi đột nhiên ngồi thẳng dậy,đôi mắt đen láy nhìn Ngọc.
“Hôm nay ngày bao nhiêu?” Nhi hỏi.
“23/5.” Ngọc đột nhiên thấy con bạn bật dậy đôi mắt sáng long lanh thì vô cùng ngỡ ngàng trả lời.
Nhi lập tức lôi điện thoại ra,chăm chú nhìn màn hình mồm lẩm bẩm rì đó,Ngọc mở tròn mắt nhìn con bạn đang như thầy chùa niệm kinh,tò mò ko kìm lòng được hỏi.
“Mày đang làm gì thế?” Ngọc ngơ ngác.
Nhi lẩm bầm 1 lúc,đôi mắt đen sáng ngời,khóe miệng hơi nhếch lên.Vô cùng mãn nguyện nhìn sang con bạn thân tươi cười.
“Tối nay có những ai?”
“Tao,Vũ với anh Duy cùng bạn gái mới!”
“Anh ta lại đổi bạn gái sao?” Nhi hơi méo mép hỏi.
Ngọc khẽ gật đầu,đột nhiên cảm giác tâm trạng ko tốt thẫn thờ,gục đầu xuống bàn.Nhi nhìn con bạn thân khẽ thở ra,đôi mắt đen láy láu lỉnh cúi xuống mặt bàn nhìn nhỏ bạn.
“Đang lo đến Vũ hả?” Nhi lém lỉnh hỏi.
Ngọc đôi mắt trĩu xuống có chút nũng nịu,giọng nói cũng có chút bùn bực “Còn phải hỏi.Bạn hắn như vậy..”
“Bạn hắn là bạn hắn.Hắn là hắn chứ.Mày thích hắn lắm hả?” Nhi đôi mắt đen láy ánh lên tia nhìn tà ác,khóe miệng nhếch lên cười hì hì.
Ngọc nhìn con bạn gương mặt gian tà như satan,nhưng chỉ còn biết gật đầu. “Thích.Vô cùng thích.Khi tao ko có ai ở bên cạnh chỉ có hắn thôi!”
Nhi đột nhiên trầm xuống,khóe miệng phút chốc bị kéo xuống, “Tao xin lỗi.Người thương của mày..” nói tới câu này Nhi hoàn toàn ko thể nói tiếp,trong lòng cuồn cuộn tội lỗi.Nhưng bản thân cô ko thể nào ko làm vậy.Hơn nữa cô chưa bao giờ làm điều gì sai với Ngọc,cô hoàn toàn ko định cướp,cũng ko có tình cảm nào là thật.Hai người bọn họ đến với nhau,đơn giản chỉ là 1 giao dịch,và họ đều cố gắng để đi đến tận cùng.Vừa nghĩ lại muốn thở dài. Ko hiểu sao nói đến ko có tình cảm, trong trái tim cô có chút bực bội, lại có chút nặng nề, giống như thể vừa bị ai đó dùng bàn tay ấn chặt quả tim của cô lại. Sao mà số cô khổ như vậy?
Ngọc nhìn Nhi thở dài trong lòng lại cảm thấy ko vui hơn nữa. “Mày đừng nghĩ lung tung,tao hoàn toàn ko yêu anh Tú.”
Nhi mở tròn mắt. “Hả?”
“Tao nói thật.Ko hề yêu chút nào!” Ngọc lại lần nữa khẳng định.
“Còn chuyện trước đây?” Nhi vô cùng bối rối,con nhỏ này,ko phải mày khóc sướt mướt sao?Chuyện này.. chuyện này là như thế nào?
“Đến khi tao trở thành bạn gái của Vũ,tao mới hiểu.Trước đây chỉ đơn giản vì nhìn anh Tú đẹp trai,cho nên trong lòng mới xao động.Chứ ko phải gọi là yêu.”
“HẢ?MÀY ĐANG ĐÙA TAO PHẢI KO?” Nhi miệng há hốc,cổ họng khô ko giọt nước.Này,rõ ràng mày khóc sướt mướt mà.Làm sao mà.. làm sao mà giờ lại nói ko thích chứ?Thật hay đùa đây?
Ngọc hai ngón trỏ khẽ chạm nhau,bối rối nhìn xuống bàn vừa nói “Thì thiếu nữ ai chả thích bạch mã hoàng tử.”
“Cái gì?” Nhi khóe mắt giật giật.. Mày có biết vì cái sở thích của mày,tao.. tao..
“Đơn giản là thích thần tượng thôi mà.Hơn nữa tao cũng ko nghĩ là người ta thích tao!” Ngọc tiếng nói ngày càng nhỏ.
“Thế tại sao mày còn khóc?” Nhi cả mặt đỏ bừng hàm răng thì nghiến kèm kẹt.
“Tại.. tỏ tình thất bại trước nhiều người,với lại lúc tao bỏ chạy nhanh quá.. nhỡ vấp ngã.Cho nên.. cho nên..”
“Mày ngã?” Nhi hơi thở ngày càng gấp,cổ họng ngày càng khô,máu trong người thì sôi như dầu,bàn tay nhỏ ko tự động nắm lại nổi cả gân xanh.
“Phải,tao bỏ chạy hơi nhanh nên có bị ngã.. ”
Cách..
Ngọc nghe hàm răng của Nhi kêu 1 tiếng mà gương mặt của cô nhễ nhại mồ hôi “Tại người ta thấy mất mặt mà!”,càng nói giọng cô càng nhỏ đi.Thật ra lúc đó tim cũng có thấy trống trải,nhưng ko đau chút nào,nhưng bị ngã như vậy vô cùng mất mặt,ai mà lại ko khóc chứ?
Rầm.
Ngọc lùi lưng ra sau,chạm vào chiếc bàn,cô nuốt nước bọt cái ực.Chắc chắn con bạn cô,vô cùng vô cùng tức giận.Nếu ko phải tại cô thì chắc chắn 2 người bọn họ ko đánh nhau sứt đầu mẻ trán,nhưng mà ..
“Ko phải giờ 2 người cũng yêu nhau rồi sao?” Ngọc đột nhiên nghĩ ra điều này con mắt đang tối sẫm bỗng sáng bừng.
Nhi nhấc cái đầu vừa hậm hực đập đầu vào bàn ngẩng lên nhìn con bạn thân với ánh mắt vô cùng sắc bén “Mày còn nói …”
“Khủng long!”
Nhi vừa định lao người vào cho con bạn thân 1 trận vì cái tội che dấu sự thật,thì đột nhiên 1 tiếng nói làm cô phải dừng động tác lại,Ngọc nhìn ra cửa thấy cứu tinh vội vàng thở phào nhẹ nhõm.Trong lòng ko khỏi cảm thán “Được cứu rồi!”.
Nhi quay đầu ra nhìn cái tên cao cao ngoài hành lang,cô liếc mắt nhìn Ngọc vừa thở phào,cô tức giận hừ lạnh 1 cái,đá bàn đi ra hành lang.
“Đang giận gì vậy?” Tú nhíu mày nhìn cô bực bội.
Nhi nghiến răng cái kẹt.Còn ko phải tại anh à?Nghĩ lại càng tức,cô bực bội lấy chân giẫm lên chân hắn 1 cái.
“Đau!” Tú chỉ có thể nhăn mặt ráng chịu,lại mang anh ra làm cái bao cát rồi.
Nhi lại nhìn vào lớp nơi bàn đầu con bạn cô đang ngồi,nhìn thấy ánh mắt sát thủ của cô vội vàng cười lấy lòng,đáng ghét.Nhi hít vào 1 hơi ko khí để làm giảm nhiệt độ trong bụng mình,lại quay sang nhìn cái tên đang nhăn nhó lắc đầu.Vô cùng ẻo lả.
“Tối nay mọi người nói muốn đi chơi.Anh rảnh chứ?” Nhi mở to mắt nhìn hắn.
“Rảnh.Dĩ nhiên là rảnh.” Tú đôi mắt sáng mở to,dường như cái chân hoàn toàn chẳng còn đau nữa.
“Phải,tôi cũng đoán là anh rảnh.” Nhi ngán ngẩm nhìn gương mặt sáng ngời của hắn lắc đầu.Anh mà bận thì mới là lạ.Nói đi chơi có bao giờ anh bận đâu chứ. “Vậy tối tôi gọi điện thoại cho anh!”
Tú mắt lại càng mở to hơn.Gọi điện?Khủng long,em chịu gọi điện trước để hẹn hò?
“Nhìn gì mà nhìn?Ko thích hả?” đôi mắt đen của Nhi phát sáng,khóe miệng hơi mở ra cong xuống dưới.Mắt chữ A,mồm chữ O làm gì?Tôi đâu phải ko biết chữ,anh giơ bảng chữ cái ra làm cái gì?
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
“Ko.Ko!Thích.Vô cùng thích.” Hắn vội vàng lắc đầu cật lực,miệng nói ko ngừng.Tới khi lời đã ra miệng rồi,thì đột nhiên hắn mới nhận ra mình vừa nói gì,Tú cảm giác tim mình 1 trận nóng ran,cả người đều vang lên tiếng đập thình thịch,đôi mắt nâu nhìn cô canh chừng.
Cô gái đứng trước mặt hắn đang nheo đôi mắt đen sáng lấp lánh lại,khóe miệng xinh xắn nở ra 1 nụ cười vô cùng gian tà,đôi lông mày khẽ nhướng lên.Nhi bước 1 bước chân lại gần hắn,cả người cô cũng kiễng gần với gương mặt đang dè chừng của hắn.
“Lẽ nào..” khóe miệng xinh xắn của cô mở ra lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng,đôi mắt đen sáng lấp lánh nheo lại như mặt trăng khuyết,nhìn thẳng vào hắn làm hắn ko biết nên làm gì.Tú nuốt nước bọt cái ực,người lại càng ngày càng ngửa về phía sau.
Tú hiện tại chỉ cảm giác bàn tay mình đang ướt mồ hôi lạnh,trái tim mình đập,đập vô cùng lớn.Cổ họng của hắn khô khốc,làm cho hắn cứ chốc chốc lại nuốt nước bọt ko ngừng,trong lòng lại có chút lo lắng,chỉ sợ cô gái càng tiến gần thì tiếng tim hắn lại càng đập dữ dội.Bị phát hiện rồi sao?Sẽ ko bị nghe thấy chứ.
“.. anh..”
Đừng tới đây.Đừng mà.Khủng long,em mà tới gần hơn ko được đâu.Tuyệt đối ko được đâu.
“.. thích..”
Bị phát hiện rồi.Cô ấy phát hiện rồi.Khủng long,em.. em.. đứng nói ở đây chứ.Tú nuốt nước bọt lần thứ n.Cũng ko rõ phải làm sao?Trái tim của hắn sắp vang ra ngoài vì gia tốc.Lần đầu tiên trong đời hắn biết thế nào gọi là đáng sợ.Cái tình cảm này,cứ mỗi ngày,mỗi ngày 1 lớn.Phải làm sao?
“.. chơi đến thế à?” Nhi khóe miệng khẽ nhếch lên trêu ghẹo nhả ra mấy chữ.
Tú mở tròn mắt,cảm giác trái tim mình đã chậm hơn 1 chút.Giờ trong cơ thể ko còn cảm giác sợ hãi,tê dại,bất lực,nóng ran nữa,mà chỉ còn 1 cảm giác bực bội vô cùng. “Đây là điều em định nói?”
“Sao?Bị nói trúng rồi đúng ko?” Nhi đôi mắt đen lấp lánh sáng,khóe môi đầy trêu chọc.Cái tên T3 này,học hành thì ko có,gái gú hay chơi bời thì gọi ko bao giờ thiếu hắn.Thật đúng là đồ ham chơi.
“Chỉ có thế?” Tú mở tròn mắt,đã có thể giữ được bình tĩnh.
“Ko thì sao?” Nhi nhíu mày nhìn hắn,não bộ nhanh chóng lại nghĩ ra gì đó “Ko lẽ còn gì khác à?”
“Ko có!” Tú quay mặt đi nơi khác ko nhìn cô,trong lòng có chút tự ái,hắn thở dài 1 tiếng,nhưng ko tránh khỏi hối tiếc nhỏ trong lòng.
“Rõ ràng là có!” Nhi lại nheo đôi mắt dò xét.
“Ko có!” Tú lại lần nữa trả lời,chân bước đi vào hành lang.
“Có gì mà nói!” Tú vừa đi,đôi mắt nâu tức tối nhìn ra chỗ khác,ko thèm để ý tới lời cô.Chuyện này có thể nói ra sao.Em phải tự hiểu chứ.
“Nói!” Nhi cắn môi,bàn tay nghịch ngợm chọc vào mạng sườn của hắn,khóe miệng ranh mãnh lộ ra chiếc răng khểnh tinh ranh.
“Đừng cù mà!” Tú bị chọc cả người run bắn lên,vội vàng dùng tay che chắn.Tránh hết bên này đến bên kia,nhưng bàn tay nhỏ của cô vẫn ranh ma mà bám lấy hắn ko tha.Đôi trai gái đùa nhau trong hành lang làm cho mọi người nhìn đều sáng cả mắt,tuy rằng hiện tại lượng fan của hắn vẫn vô cùng đông đảo,nhưng lại chẳng ai có thể làm gì cái con khủng long bạo chúa này,cho nên các bé gái xinh xắn chỉ có thèm khát mà đứng nhìn đôi trẻ mỗi ngày đều nô đùa.Nhìn riết rồi cũng thành quen.Mặc dù trong lòng họ vô cùng khó chịu,nhưng cũng ko biết tại sao hotboy lại đi thích cái bà chị chẳng có tí nữ tính nào ấy.
“Đừng cù nữa!” Tú đã cười tới đau bụng,nhưng cô vẫn ko tha.Nhi luôn luôn dùng cái cách này để tra tấn hắn.Thật là quá đáng.
“Ko nói thì đừng hòng!” Nhi ranh ma nói.Tha cho anh dễ dàng vậy sao được.
Bởi vì mải vui đùa Nhi ko để ý tới hành lang nên vô tình va phải 1 người đi ngược chiều,cô bị mất đà ngã về phía trước.Tú vội vàng giơ tay ra để cô ngã vào lòng.
“Ko sao chứ?” Tú vội vàng vòng tay đặt trên lưng cô,nhẹ nhàng hỏi.
Nhi lắc đầu,cảm giác trong lòng có một giọt mật nhỏ xuống.Khóe môi ko tự chủ khẽ mỉm cười.
Tú đôi mắt nâu quét ra phía trước,khóe miệng hơi mím lại.Nhi cảm giác Tú thay đổi sắc mặt vội vàng quay lại đằng sau.Vừa chỉ mới quay đầu lập tức gương mặt Nhi giờ y chang trang vở chỉ toàn kẻ sọc.Hèn gì,lúc nãy lại bị xô với lực tương tác mạnh như vậy,cô đi ko nhanh nhưng cũng muốn bị ngã sấp,đụng trúng người rồi.Sao đụng ai ko đụng lại đụng trúng người này?
“Em xin lỗi thầy hiệu phó!” Nhi vội vàng cúi mặt miệng lắp bắp.Tú vẫn như vậy im lặng ko nói gì.
Nhi ngước đôi mắt đen lên nhìn con người to lớn,gương mặt như cục sắt,cương nghị đứng trước mặt cô.Vâng.Có thể các bạn chưa từng nghe danh tới vị hiệu phó này.
Nguyên văn thầy tên Nguyễn Văn Hoạch,người làm sao của chiêm bao làm vậy.Cứ nghe cái chữ Hoạch nặng trịch kia là biết,trong cả chục giáo viên trường Đống Đa thầy là người hay hoạch họe nhất.Thầy, 1 con người vô cùng cứng ngắc.Bề ngang rộng thùng thình,chiều cao “hơi” khiêm tốn.Trong cái trường nhỏ bé này thầy nổi tiếng là 1 ông thầy giáo dục công dân hà khắc nhất,còn may cái lớp A9 của cô chưa được diện kiến với phương pháp dạy học của thầy lần nào.Nghe nói cả nhà thầy làm giáo viên,từ cha thầy,ông nội thầy,đến cố nội,lại đến cố cố cố cố cố nội cũng vẫn làm nghề giáo.Gia thế hiểm hách bây giờ nghe đồn nhà thầy vợ thầy làm cô giáo ở trường công lập,con gái là sinh viên sư phạm,con trai lớn thì làm giảng viên đại học nào đó.Chính vì vang danh thiên hạ như vậy,nên từ bé thầy đã được giáo dục trong 1 môi trường vô cùng “giáo dục”,cho nên cái mặt thầy thì luôn khó đăm đăm,nói nhẹ nhàng là vô cùng cương nghị,nói thật sự theo lũ học trò nhận dạng là như người bị trĩ.Gương mặt ko bao giờ cười của thầy cũng thể hiện được tâm trạng bí khí của thầy.Nghe giang hồ đồn đại có 1 cậu học trò,trong giờ học của thầy chẳng may có nhỡ quên vở,thầy lập tức bắt cậu học trò trong suốt 1 tháng phải đứng hành lang nghe thầy giảng,cuối buối còn hỏi nội dung.Lại nghe giang hồ đồn đại,có 1 học sinh nữ vô tình cười với 1 bạn học trong giờ,kết quả?Vô cùng thể thảm,2 chị học sinh đều bị phạt quì trước cửa lớp,miệng lại ko được khép lại phải cười suốt cả giờ học.Kết quả họ phải vào viện vì sái quai hàm..Những chiến tích của thầy ko ai ko nghe,cho nên khi thầy được bổ nhiệm chức hiệu phó cách đây vài năm,cả trường Đống Đa ko ai bảo ai đều cùng nhau hướng chùa triền mà vái vọng.Nhưng tại sao,cái con người cao cao tại thượng đã rút về núi qui ẩn này hôm nay lại xuất hiện trên hành lang lớp 12?
“Hoàng Tuấn Tú?” một giọng nói trầm trầm phát ra từ cặp môi thâm xì như sắt của thầy.
“Vâng!” Tú nhíu mày mở lời.
Nhi đứng bên cạnh khẽ nuốt nước bọt,cái ko khí này hoàn toàn khác khi cô bị Quốc Bảo bắt gặp.Tuy có bị bắt nhưng cô vẫn có thể nhúc nhích,chứ chỉ mới nhìn thấy hiệu phó,thì bàn chân cô nhũn ra,đúng là danh bất hư truyền.
“Em lên phòng hiệu trưởng.” giọng nói trầm trầm lại vang lên.
Tú đôi mắt nâu vẫn đông lạnh nhìn thẳng.Nhi đứng bên cạnh cảm giác hắn rời đi,phát giác ánh mắt của hiệu phó lừng danh đang hướng mình mà trừng.Cô khẽ nuốt nước bọt.Thầy ơi,tha cho em,em xin lỗi rồi mà.Còn đang co rút lại,thì đột nhiên cảm giác được bàn tay mình bị 1 bàn tay ấm áp bao phủ,rồi mạnh rất mạnh kéo tuột cô đi.Để lại 1 ông thầy đang kiên nghị đứng hành lang trừng mắt.Nhi thấy hắn kéo cô vội vàng hét lớn.
“Đợi đã!”
Tú nhíu mày quay người lại nhìn cô,Nhi thoát khỏi tay Tú.Tú còn đang ko hiểu cô muốn làm cái gì,rõ ràng là anh cứu cô mà.
Nhi vội vàng chạy lại,đứng trước mặt thầy hiệu phó oai phong đầu cúi xuống khe khẽ nói “Thưa thầy,em xin lỗi,nhưng mà .. tóc giả của thầy bị lệch rồi ạ!”
Cả hành lang trong 3 giây im phăng phắc.Thật sự thì từ nãy tới giờ,mọi người đều nhìn thấy mái tóc đen của thầy mọi ngày chỉn chu,đen tuyền đáng ghen tị,ko ngờ rằng,giờ toàn bộ phần tóc trên của thầy ko hỏi mà tự dưng biểu tình,lệch sang 1 bên để lộ ra da đầu căng bóng của thầy.Đám học trò vô cùng muốn cười,nhưng mà ai cũng hiểu biết điều thì tốt nhất là ko nên cười cợt gì hết.Ko thì đảm bảo chúng ko còn đường sống.
Vừa nghe tới đây,trong lòng hiệu phó ko khỏi giật mình,đôi mắt nhìn con bé học sinh đang khúm núm trước mặt hằn học,tay thì vội vội vàng vàng chỉnh lại mái đầu.Trong lòng ấm ức vừa muốn mở miệng thì đã thấy 2 tên nhóc bất trị vừa nắm tay nhau chạy vừa cười.Thầy chỉ còn biết nắm chặt bàn tay,bực tức muốn rống lên.
Chạy vội xuống hành lanh,Nhi chỉ còn biết ôm bụng cười.Tú nhìn cô ko nhịn được.
“Ko sợ chết à?”
“Cũng chỉ còn vài ngày là đến bế giảng rồi.Chết cũng vậy thôi!” Nhi cười láu lỉnh. “Mau lên phòng hiệu trưởng đi.” Cô lại nói.
“Em đợi ở đây!” Tú lườm mắt 1 cái rồi mới đi,mặc dù chân bước nhưng đầu vẫn quay lại lườm cô 1 cái cảnh báo.
Nhi ngồi trên ghế đá ở sân trường,chán nản nhìn mọi thứ.Giờ ra chơi cũng sắp hết,lại nghĩ còn có vài ngày là tốt nghiệp,trong lòng ko khỏi bâng khuâng.Cũng đã 3 năm rồi,mới ngày nào vừa vào lớp 10,giờ thoáng 1 cái đã sắp ko gặp nữa.Lại nhớ tới chuyện hôm qua mẹ nói.Đại học.Ko thể rồi.Hiện tại cô còn phải đi làm,còn phải lo viện phí,còn có thì giờ mà nghĩ tới đại học sao?Đành để năm sau vậy.
Tú bước ra khỏi phòng tắm,mái tóc ướt nhỏ giọt,hắn lấy chiếc khăn bông lớn khẽ lau đầu,bàn chân tiến đến gần giường,miệng ko ngừng lẩm bẩm hát.Cầm chiếc điện thoại trên giường nhìn màn hình trắng trơn,hắn hơi nhíu mày.Lại để điện thoại trên giường chui vào phòng thay đồ.Chỉ một lát sau tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.Tú còn chưa kịp cài khóa quần,vội vàng chạy ngay ra khỏi phòng thay đồ,vì vội vàng nên làm cho hắn ngã nháo nhào,mặc kệ chân có đau hay ko,hắn vội vàng quàng tay lên giường,người vẫn nằm dưới đắt,vội vàng cầm lấy điện thoại.
“Alo!”
“Nghe điện thoại của tao làm mày vui thế à?” Duy giọng điệu trêu chọc nói.
“Có chuyện gì?” gương mặt vừa tươi cười của Tú lập tức xị xuống,giọng nói trầm xuống.Từ từ đứng dậy kẹp điện thoại vào cổ,rồi từ từ mặc quần áo.
“Tối nay thế nào?” Duy hỏi.
“Tao qua đón khủng long rồi qua chỗ chúng mày!” Tú nói,nghe được đầu dây bên kia 1 chút im lặng bất thường,Tú khẽ nhíu mày. “Chuyện gì?”
“Mày tính thế nào?” Duy có chút ngập ngừng,gương mặt hé ra chút nụ cười.
“Ý mày muốn nói gì?” Tú lại hỏi.
“Tao biết mày đã quên.” Duy khẽ thở ra,môi nở 1 nụ cười. “Hôm nay là hạn 100 ngày.”
Tú cảm giác tim mình chật 1 nhịp.Hắn trầm lặng ko nói được lời nào,chỉ nghe trong lòng nhói lên 1 tia đau buốt,lòng ngực đột ngột thắt lại khó khăn.
“Tùy mày thôi.” Duy như cảm giác được sự im lặng của thằng bạn,khóe môi mỉm cười,hắn lẳng lặng cúp máy.Ko ngừng nổi nụ cười,hắn rõ bạn thân hắn quả nhiên là đã thua rồi.
Tú lẳng lặng đứng trong phòng,vẫn ko phân định rõ bản thân mình trong lòng nghĩ điều gì.Thật ra ban đầu hắn là vì vụ cá cược này mới an phận mà ở cạnh bên con khủng long,trong lòng thì tràn trề lửa hận.Trong đầu cũng suốt ngày chỉ nghĩ tới việc phải cho cô 1 trận để bù lại những ngày bị cô làm nhục,nhưng dường như trong lòng hắn càng ngày càng có sự thay đổi.Hắn ban đầu luôn luôn bực bội nghĩ tới vụ cá cược bao giờ chấm dứt,nghĩ tới cho cô ta 1 bài học.Mà đến hiện tại trong lòng hắn lại ko hiểu nổi tại sao đến ngày cuối cùng này hắn lại ko nỡ buông tay.Còn đang ngơ ngẩn trong lòng,thì chiếc điện thoại trên tay đột nhiên reo vang.Hắn đưa mắt nhìn lên màn hình,trong đôi mắt nâu sáng lên chút ấm áp vô thức.
Nhi vừa cầm dây buộc tóc vừa suy nghĩ,cuối cùng thì ngày này cũng tới.Hắn hẳn hôm nay vô cùng vui vẻ đi.Hèn gì sáng nay hắn vui như vậy.Trong lòng cô dường như có 1 dòng nước nhỏ chảy xuống từ trái tim,dần dần lan ra thoải mái.Nhưng sao tận cùng trái tim hình như lại có 1 lỗ thủng.Nhi nhíu mày,lắc lắc đầu xua đi chút thiếu xót trong lòng.Mùa hè mới bắt đầu,năm nay lại phải suy nghĩ sắp xếp thời gian làm thêm rồi.Vừa nghĩ một tuần nữa mẹ xuất viện.Chẳng nhẽ đêm lại leo tường ra ngoài?Ôi,thật đau đầu.Mà đúng rồi,còn phải nhớ mang tiền trả hắn.Nghĩ tới đây,Nhi quay người ra phía tủ lấy cọc tiền cô cất trên giá xuống bỏ vào túi,an tâm cười 1 cái thoải mái bước đi.
Cuộc hẹn hò hôm nay là lần cuối cùng,cho nên thoải mái 1 chút,chuyên tâm 1 chút là được rồi.
Ngọc nhìn thấy Nhi cùng Tú tiến vào,cô vội vàng giơ cao tay vẫy vẫy.Nhi khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời vui vẻ khoác lấy tay Tú kéo đi.Tú nhìn gương mặt cô trái tim lại 1 đợt ấm nóng ko ngồi yên.
“Chúng ta vào chưa?” Nhi vui vẻ hỏi.
“Anh Duy còn chưa đến!” Ngọc hơi nhíu mày.
Nhi mỉm cười đứng cùng Ngọc đợi,một lúc sau Duy dẫn theo 1 cô gái xinh xắn bước lại phía bọn họ.Lúc này Vũ mới mở lời.
“Em đi mua đồ ăn cho mọi người!”
“Em cũng đi!” Nhi vui vẻ với theo,quay người sang hỏi Tú “Vẫn như mọi khi?Mặn hả?”
Tú hơi ngẩn người,còn nhớ sao?Trái tim trong lồng ngực càng ngày lại càng bất hảo.Hắn nhìn cô quay người lại đột nhiên giật mạnh tay.
“Anh đi mua được rồi!”
Nhi đột nhiên mở tròn mắt.Sao đột nhiên tự dưng lại tốt bụng đi mua cho cô.Mọi ngày ko phải lười lắm sao?Nhưng ko sao,chỉ còn 1 ngày cho hắn ga lăng cũng được.
Thế nên 3 chàng trai hướng tới quầy bán đồ ăn đi tới.Tú nhìn 1 loạt đồ ăn lại bảo cô bán hàng lấy thêm mấy phong kẹo Snickers,mấy hộp bánh Gap,thêm vài gói M&M.
“Đại ca anh mua nhiều kẹo thế làm gì?” Vũ nhìn Tú nhíu mày.
“Khủng long thích ăn kẹo!” Tú nhìn mấy thứ khẽ cười.Ở cạnh cô mới phát hiện cô rất thích ăn socola,nhất là Snickers.Mỗi lần trong túi của cô ko có bánh Gap thì là Snickers.Nếu nói cô ko thích ăn thì chắc chắn chẳng ai tin.
“Chăm sóc như thế hôm nay làm sao đá người ta đây?” Duy khoác vai Tú cười đến ngoác miệng.
Tú trừng thằng bạn 1 cái bực bội.Cái tên này có phải là bạn hắn ko thế,rõ ràng biết hắn ko thấy dễ chịu mà cứ nhắc nhắc hoài.Bực bội cầm lấy đồ ăn Tú bực bội đi trước ko thèm nhìn lại.
“Anh Duy,anh ấy định chia tay thật hả?” Vũ nhíu mày nhìn theo Tú bèn hỏi Duy.
Duy mỉm cười đắc thắng “Mày nghĩ sao?”
“Em.. em ko biết!” Vũ khẽ nhíu mày.
Duy gương mặt mỉm cười gian xảo,ko thèm nói với thằng ngốc đứng tại chỗ,hắn quay người bước đi.Vũ nhìn hắn bước đi,lại nhìn đống đồ còn trên mặt tủ.
“Anh ko cầm hộ em sao?” Vũ gọi với theo Duy.
Duy bàn chân vẫn tiếp tục bước,khẽ quay đầu lại mỉm cười nửa miệng.Vũ chỉ có thể biết thở dài quay lại ôm đống đồ chạy theo.
Nhi nhìn thấy Tú trên tay cầm 1 đống đồ,cô mỉm cười với hắn.
“Đưa em cầm giùm cho!” Nhi với tay ra phía hắn.
Tú hơi quay người “Anh cầm được!” ít nhất hắn ko muốn cho cô phải tay xách nách mang như mọi khi.Nhưng Nhi lại là người quá bướng bỉnh,cô cầm lấy vài phong kẹo,bịch bắp rang,thêm cốc coca trong tay hắn.
“Mỗi người 1 nửa!” Nhi mỉm cười,khóe môi lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng.
“Vậy là chia đều cho cả 2 sao?” một tiếng nói có chút trêu chọc vang lên.
“Vâng?” Nhi mở to đôi mắt nhìn Duy đang bước tới,trong đầu có chút nghi hoặc.Cái người này trong số bạn của Duy cứ luôn luôn mỉm cười rất gian tà,đôi khi làm cô tự hỏi ko biết hắn ta thuộc dạng gì?Vừa thần bí lại vừa gian xảo.
“Có nghĩa là có gì nặng cũng chia ra cùng nhau gánh có phải ko?” Duy lại hỏi,khóe môi nhếch lên 1 đường,ánh mắt quay sang nhìn gương mặt của thằng bạn thân.
“Dĩ nhiên là phải cùng nhau gánh rồi!” Nhi chẳng chút suy nghĩ gật đầu,đôi mắt đen láy sáng lấp lánh nhìn thẳng vào gương mặt của Duy,khóe môi hồng đào mỉm cười đầy tự tin.Cô khẳng định cô biết anh ta đang nghĩ gì.Chắc chắn anh ta đang muốn nói đến vụ cá cược rồi,chia tay là điều cả 2 phải cùng có trách nhiệm,đương nhiên cô cũng sẽ ko trốn tránh.
Tú cảm giác như có 1 cơn mưa nước ấm tràn xuống trong lòng hắn.Cả trái tim của hắn tràn ngập ấm áp,giống như dòng suối chảy lan từ tim,dựa vào trong từng mạch máu,lan dần dần xuống toàn bộ cơ thể.Hắn đôi tay hơi siết lại,đôi mắt nâu của hắn đảo sang nhìn Duy cương nghị,chỉ thấy thằng bạn thân khẽ nháy mắt mỉm cười,quay lưng ôm cô người yêu đi về phía phòng chiếu phim.
Nhi cũng nhìn thấy cái nháy mắt của Duy,cô hơi nhíu mày nhìn sang hắn,bàn tay khẽ vòng qua tay dựa sát vào người Tú.
“Đi thôi!” Nhi mỉm cười,chỉ còn hôm nay.Chỉ còn 1 ngày cho nên ôm cũng được,nắm tay siết chặt hơn 1 chút cũng được.Ngày cuối cùng,vậy thì để cho hôm nay cô yêu hắn 1 chút cũng được. Cho cô lần cuối cùng thả lỏng bản thân, thả lỏng những cảm giác kì lạ mà cô ko biết 1 lần duy nhất trong 100 ngày này đi. Vốn bắt đầu sẽ biết có kết thúc, vậy cho nên cho cô gần hắn thêm 1 chút sẽ ko sao chứ? Cho cô quên đi họ vốn là kẻ thù ko đội trời chung trong 1 tích tắc này, mặc dù đã rất nhiều lần cô đã quên mất, cũng rất nhiều lần cô ko thể phân biệt được mối quan hệ của họ thật ra là gì. Vậy thì hôm nay cứ để cho mọi việc theo tự nhiên đi.
Cả bộ phim khủng long ko hề ngủ,bàn tay vẫn khoác lấy tay hắn,thi thoảng cô khẽ dựa đầu vào vai hắn,gương mặt trắng trẻo mịn màng,đôi mắt đen long lanh sáng,khóe môi hồng thi thoảng lại cắn 1 miếng Snickers ngon lành.Tuy rằng hai người hẹn hò đã 100 ngày nhưng mỗi lần xem phim ko phải cô ngủ,thì là hắn cố tình ngủ,ko có nắm tay vừa xem phim,lại ko có hành động thân cận như thế này.
Suốt suất chiếu phim,tuy 2 người vô cùng im lặng,nhưng mà trong đầu Tú 1 chút về tình tiết phim đều ko có.Cả người hắn cảm giác cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn,trái tim cứ tưng tưng,tưng tưng như con thỏ trong lồng ngực.Càng lúc tâm tình của hắn càng như khẳng định quyết định của mình.
“Tối nay anh có chuyện muốn nói!” Tú khẽ nói vào tai Nhi khi cả 2 đang ngồi trên bàn ăn.
Nhi đôi mắt nhìn về phía hắn,khóe môi lại mỉm cười “Em biết rồi!”.Cuối cùng cũng tới lúc này.
Chiếc xe máy dừng lại trong góc ngõ,trước 1 căn nhà im lìm.Cô gái tươi tắn nhẹ nhàng bước xuống xe.Cô quay người lại đứng gần hắn,đôi mắt đen lấp lánh nhìn hắn chăm chú chờ đợi. Khóe môi hơi giơ lên, nhưng trong đáy mắt như sao trời ấy còn có 1 chút lung linh mờ nhạt mà ko ai có thể thấy. Như 1 lỗ hổng thinh lặng trong lòng cô đang rút đi từng giọt, từng giọt ấm áp nơi trái tim.
“Hôm nay là 100 ngày.” Tú cảm giác tim mình sắp nổ tung,mạch máu trong người nóng lại càng nóng.
“Tôi biết!” Nhi gương mặt sáng sủa,khóe môi mỉm cười.
Nhìn gương mặt tươi cười như chờ đợi của cô trước mặt,đột nhiên tâm của hắn như bị bóp lại,giọng nói cũng như bị nghẹn lại.Nhi đôi mắt đen láy lộ ra tia sáng ngời,khóe môi tươi tắn vui vẻ.Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó,cô thò đôi tay nhỏ bé vào túi,lôi từ trong túi ra 1 cọc tiền.
Tú ngơ ngẩn nhìn cọc tiền polime,rồi lại quay sang nhìn cô.Trong đầu ko biết nên nói cái gì,đột nhiên bao nhiêu ấm áp từ tối đến giờ tuôn chảy trong lòng,thoáng 1 cái như dòng nước trôi tuột đi ko còn dấu vết.Hiện tại trong lòng hắn chỉ có 1 cảm giác nghẹn nghẹn,đau buốt,còn có 1 hương vị khó chịu nơi đầu lưỡi.Là gì nhỉ?Có lẽ là đắng chát.Đúng là mùi vị hắn chưa từng trải qua đắng chát.
“Đây là 50 triệu.Trả lại cho anh.” Nhi vui vẻ cầm tiền đưa vào tay cho hắn.
Tú cầm cọc tiền lạnh băng trong tay,đôi mắt nâu hơi nhíu lại,cảm giác mát lạnh từ mớ tiền dần dần lan từ làn da thổi dần dần tới cánh tay,đâm thẳng buồng ngực của hắn đạp cửa vào.
“Đây là?” nhíu nhíu mày,đôi mắt nâu của hắn lướt qua cọc tiền,lại nhìn đến cô.
“Tiền nợ của tôi!” Nhi trả lời,khóe miệng có chút tự mãn.Giờ cô như đặt được cục đá trong lòng xuống.Thật sự đi mượn đồ của người khác thật ko quen chút nào,trong não bộ của cô lúc nào cũng hiện lên 1 chữ “nợ” hại cô suốt ngày chỉ toàn mơ thấy bị cọc tiền đuổi chạy,chạy ko được còn bị đè.Thảm thương vô cùng.Giờ chắc chắn cô đã có thể ngủ ngon rồi.
“Em lấy tiền này ở đâu ra?” Tú nói giọng trầm xuống,cảm giác rõ ràng khí lạnh lùa từ lồng ngực mình tràn ra.
“Cái này.. ” Nhi nhất thời ko biết phải nói sao,chẳng nhẽ nói với hắn cô đi làm kéo cầy trả nợ,đây là tiền được ứng trước.Cô lại ko muốn cho người khác biết,cô phải đi làm để lo lắng cho cuộc sống của mình.Thật ko tốt chút nào. Hơn nữa.. cô ko muốn cho hắn phải lo lắng. Nhưng hắn sẽ lo lắng hay ko, cô lại ko dám chắc.
“Là hắn ta cho em mượn?” Tú đôi mắt nâu sẫm lại càng thêm sẫm,bao nhiêu khí lạnh trong người giờ lại phút chốc bốc cháy như khí gas gặp lửa.
Nhi hơi nghiêng nghiêng đầu,con mắt đen lấp lánh ko hiểu lắm.Làm sao mà tên này có thể biết là ai cho cô mượn,hơn nữa làm sao biết con trai cho cô mượn.
“Làm sao anh biết?” Nhi mơ hồ hỏi,đôi mắt đen vẫn lấp lánh nhìn hắn.
Tú cảm giác như vừa bị 1 đấm thẳng vào ngực,nơi trái tim vừa bị bóp nghẹt 1 cái đau buốt.Đôi mắt hắn sắc lẻm nhìn cô.
“Tại sao lại đưa tôi?!”
“Ko phải tôi nợ anh sao?Tôi ko muốn nợ nần ai!” Nhi vô tư trả lời.
Lại 1 mũi tên nữa nhằm thẳng vào người hắn.Ko muốn nợ nần của ai?Vậy tiền này cô ko phải là đi vay nợ sao?Khủng long,tiền của hắn thì ko sao,còn tiền của anh thì có vấn đề phải ko?Nén giận,kìm chế cơn giận.
“Hôm nay anh muốn nói 1 chuyện.” Tú thở ra 1 cái rồi mới tiếp lời.
“Tôi đồng ý!” Nhi bình thản trả lời.
“Em biết anh định nói gì?” Tú mở to đôi mắt nhìn cô,trong lòng lại nghe chính mình chờ đợi.
“Dĩ nhiên là biết.Ko phải hôm nay là hạn 100 ngày sao?” Nhi thản nhiên trả lời.
Tú cảm giác trong lòng mình ko ngừng,ko ngừng đập loạn,từng đợt từng đợt như sóng đợt này xô đợt kia.Khóe môi ko tự động nhếch lên,đôi mắt nâu sáng lên nhìn cô.
“Em thật sự biết?”
“T3,anh đang đùa giỡn phải ko?Chuyện này rõ ràng chúng ta đã giao dịch từ trước,làm sao mà quên được.Anh muốn nói chia tay thì nói đi.” Cô hơi hất mặt về phía hắn chờ đợi.
Tú hiện tại cảm giác rõ thật rõ 1 tiếng xoảng trong lồng ngực mình,hắn ta đau cực kỳ đau,đôi mắt nâu vừa sáng ngời nay hoàn toàn trống rỗng,vô thần.
“Vậy là em muốn trả tiền cho anh bởi vì em nghĩ tới hạn 100 ngày chúng ta chia tay?”
“Đương nhiên có nợ phải trả,tôi ko muốn nợ nần ai.” Nhi thẳng thắn trả lời.
Tú ko biết hiện tại mình giống cái gì.Hắn hiện tại y như thằng ngốc,ko có khi còn hơn thế.Hắn như con cún con nhìn thấy người ta giơ lên khúc xương,chỉ cần như vậy là lại vẫy đuôi chào mừng.Để rồi hiện tại thì sao?Hắn đang kì vọng gì chứ?Kì vọng cô sẽ ở lại bên cạnh hắn sao?Phải,rõ ràng chỉ cách 1 giây trước hắn thật kì vọng vô cùng kì vọng.
Tú chỉ cảm giác cả người trống rỗng,hắn nhét tiền vào tay cô đứng thẳng người dậy muốn quay ra xe.
“Vậy là sao?” Nhi bối rối lại nhét tiền vào tay hắn.
“Cầm lại đi!” hắn giọng nói trầm thấp đôi mắt tối sẫm nhìn cô bực bội,cố gắng đè lại những cảm xúc vô bờ trong lòng mình hiện tại.
“Tiền của anh mà!” Nhi đôi mắt nheo lại bức xúc.Lại gì nữa đây?Cái tính công tử của hắn,lại bắt đầu nổi lên rồi.
“Ko phải tiền của tôi!” Tú gần như gầm lên,cố gắng giữ lại 1 chút sĩ diện còn lại của mình.
“Ko được.Tôi trả tiền lại cho anh.” Nhi kiên cường vẫn nhét vào tay hắn.
Tú gần như phát điên,hắn thật sự ko muốn nổi giận,nhưng là bản thân hắn ko thể ko nổi giận.Bao nhiêu kì vọng trước đây giờ cứ như đại hồng thủy,sóng thần ập đến trong lòng hắn,cho nên hiện tại hắn chỉ muốn nhanh thật nhanh rời đi,nhưng mà,cô lại cứ như người cầm nút công tắc kích nổ.Muốn làm cho hắn nổ tung.
Tú một tay giật mạnh tay cô ra,cầm tiền ném thẳng lại vào trước ngực cô.Đôi mắt nâu tràn đầy tức tối.
“Làm gì thì làm,tùy cô!” hắn bực bội lên xe phóng đi.
Nhi nhìn cọc tiền rơi trên mặt đất,lại ngẩng lên nhìn theo bóng dáng hắn thoáng 1 cái đã mất tăm mất tích.
Người ta vẫn nói ko gì nhanh bằng thời gian,cũng ko gì chậm bằng thời gian.Khi thời gian quí báu với bạn vẫn luôn luôn là quá nhanh,cả 1 tuần học cuối cùng của khối 12 chỉ chớp mắt 1 cái đã qua.Ngày bế giảng cuối cùng cũng tới.
Đám học sinh ko ai bảo ai đều túm tụm lại,gương mặt đứa nào cũng cười rạng rỡ chào hè.Nhưng rồi đến khi bài hát chia tay vang lên,thì ko đứa nào bảo đứa nào, ko ai bảo ai đám nhỏ đều bật khóc.Ngọc ôm lấy Nhi nước mắt hoen mi,bờ vai khẽ run rẩy,Nhi đôi mắt cũng đỏ lại,nhưng cô tuyệt ko nức nở,nước mắt chỉ lẳng lặng rơi.
Dung mama đứng trên hành lang phòng hội đồng nhìn đám học sinh,trên tay cầm một phong thư,gương mặt Dung mama bình thường nghiêm nghị hà khắc,hôm nay chợt như nhạt nhào,đôi bàn tay khẽ run lên,khóe mắt đỏ hoe ướt át.Cô đảo mắt nhìn chăm chú vào con nhóc học sinh đôi mắt đen láy,mái tóc buộc cao,gương mặt xinh xắn đang đỏ hoe ướt lệ.Cô khẽ mỉm cười nhìn 1 lượt lũ học sinh của mình.Lớp 12A9 năm nay,chắc chắn sẽ là lứa học trò mà cô khó quên nhất,chúng thật nghịch ngợm.Nhất là con nhỏ đó,đứa học trò làm cô phải lo lắng nhất,nhưng cuối cùng lại là đứa học trò làm cho cô cảm động đến rơi nước mắt.Gập lại bức thư cầm trên tay thật cẩn thận,cô trân trọng cầm nhét vào túi áo trong,trên bìa phong thư có nét chữ nhỏ bé của Nhi “Kính gửi cô giáo chủ nhiệm lớp 12A9 – những học sinh đã luôn làm cô phiền lòng.”.
Nhi đôi bàn tay vòng qua ôm lấy đám bạn gái,những con mắt trong sáng mọi ngày nghịch ngợm,chỉ luôn nghĩ ra những trò phá phách hôm nay chợt đỏ hoe,cả sân trường chỉ nghe 1 cỗ xốn sang buồn thương của đám học trò.Cả lũ học sinh lớp 12 ko ai bảo ai đều hoen nước mắt, thời tiết nóng nực của mùa hè bị chèn nghẹn lại,ko khí chỉ nghe 1 màn sương mù nghẹn ngào,tiếng ve sầu râm ran da diết, xôn xao lòng của lũ học sinh lớp 12,trong lòng đứa học sinh nào cũng buâng khuâng,xốn sang,nước mắt ko kìm được thay nhau muốn thoát ra ngoài.Chia biệt ko ai muốn có,đứa nhỏ nào cũng ko kìm chế được nỗi xúc động đang dâng lên trong lòng.Bồi hồi,xúc động,luyến tiếc, xót xa.
Nhi khẽ ngước đầu nhìn lại từng góc sân trường mà nó đã đi qua ko biết bao nhiêu lần trong suốt 3 năm qua,ánh mắt ko ngừng được lại dừng ở nơi cuối hành lang tầng 3,lớp 12A14.Kể từ ngày 2 người gặp nhau đó hắn ko tái xuất hiện.Nhi cảm giác trong lòng như lại thiếu 1 chút,ngôi trường này cũng có nhiều kỉ niệm liên quan đến hắn đấy chứ.Dường như xuyến xao trong lòng cô lại dày hơn.
Sân bay quốc tế nội bài.
Một chàng trai vô cùng điển trai nhìn qua cửa sổ chiếc máy bay boing 747 đang cất cánh.Nhìn đường băng chạy dần dần lướt qua ô cửa sổ,đôi mắt nâu nhìn xa xăm.Dần dần chiếc máy bay nâng cánh hướng lên trên bầu trời bao la,ánh nắng hè chói chang khoe sắc chiếu qua ô cửa khoang hạng nhất,thẳng vào gương mặt điển trai khiến cho làn da trắng mịn của hắn lại càng sáng hồng lên,mái tóc hung hung mềm mại rủ xuống chạm hàng lông mày đen nháy,chiếc mũi cao thẳng kiêu ngạo,khóe môi mỏng quyến rũ,đôi mắt nâu bị ánh sáng phản chiếu trở nên trong suốt sâu thẳm làm người ta bồi hồi.
Tú nhìn thành phố Hà Nội ở dưới chân mình,mỗi 1 nóc nhà càng lúc càng nhỏ,Tú vẫn cứ ngồi thinh lặng nhìn về xa xăm.Nhưng cảnh vật lướt qua bên cửa sổ hoàn toàn chẳng lọt được vào mắt của hắn,trong đầu chỉ có hiện ra 1 khuôn mặt bướng bỉnh,làn da mịn màng mỏng manh,mái tóc đen nháy,chiếc đuôi ngựa ương ngạnh tung bay trong gió,mái lệch ngỗ nghịch che chiếc trán bướng bỉnh,đôi mắt đen láy lấp lánh như sao trời,khóe miệng hồng tươi mỗi khi cười đều lộ ra chiếc răng khểnh tinh nghịch.Tú lại nhắm chặt mắt,bàn tay day day thái dương, ko tự chủ lại thở dài ra 1 tiếng.
Tú chua xót nở ra nụ cười,trong lòng lại 1 trận đau buốt.Nghĩ lại tối ngày hôm qua ngồi với Duy.Hắn quả nhiên ko phải là bạch mã hoàng tử,kẻ sát gái nữa rồi.Duy nói hắn đã thắng,còn đưa tiền cho hắn?Thật càng làm hắn thêm chua xót.Chiến thắng ư?Hắn thắng gì đây?Thắng rằng cưa đổ cô xong,ăn được cô rồi bỏ cô sao?Cưa đổ cô?Ko có.Trái tim của khủng long đến cuối cùng vẫn là của cô,cô tự do và chưa từng nghĩ đến hắn.Cô có thể nhận tiền từ người khác để trả cho hắn ko nghĩ ngợi,nhưng khi cô cầm tiền của hắn thì lại là nợ nần.Hắn đã ăn được cô?Bao giờ?Hiện tại hắn trong lòng cảm thấy buồn cười.Điều duy nhất hắn làm chỉ có thể hôn môi với cô,nhưng cái cảm giác nụ hôn ngọt ngào của cô,chiếc lưỡi mềm mại của cô hắn lại vẫn nhớ như in.Điều buồn cười nhất là kẻ yêu đương kiểu mì ăn liền như hắn,vứt người yêu như người ta vứt vỏ kẹo nhưng cứ mỗi lần hôn cô lại cảm giác vô cùng kì quặc,tim đập dồn dập,hơi thở cũng tự nhiên thất thường,cả mạch máu cũng trở nên sôi sục,hắn rất rất muốn hôn cô,nhưng mỗi lần lại đều ko dám.Hắn ko biết tại sao hắn lại muốn hôn cô đến vậy,có lẽ là cảm giác thỏa mãn chưa từng có khiến đã trải qua 1 lần lại càng muốn hơn nữa.Kết quả là hắn muốn ăn cô nhưng lại ko thể nào ăn được.Còn bỏ cô sao?Lại càng buồn cười hơn,rõ ràng vào tối ngày hôm đó hắn đã định nói,hắn đã cố gắng lấy hết can đảm để nói,vì hắn nghĩ rằng cô có tình cảm với hắn.Vì tối hôm đó cô rất ngọt ngào,vòng tay cô ôm hắn rất chặt,trên bàn ăn cô nhẹ nhàng đút cho hắn,đôi mắt đen nhìn hắn đến ngọt ngào.Hay khi cô đi siêu thị với hắn,khi cô vô tình kéo tay hắn bước đi.Khi cô ở cùng hắn cả đêm lúc say rượu,hay buổi sáng khi tỉnh dậy có cô bước ra từ phòng tắm.Những món ăn mà cô nấu cho hắn,hay khi cô bắt hắn giặt đồ,bắt hắn dọn dẹp,nhưng lại giúp hắn phơi quần áo.Những khi 2 người ngồi học bài trong phòng,hay khi cô luôn làm cho hắn bực tới phát điên,nhưng lại vẫn phải ngậm ngùi mà cười.Nghĩ lại thì hắn luôn như vậy,ko thể nào phản kháng được cô,đến khi chia tay,cuối cùng lại ko phải hắn làm. Cuối cùng hắn thắng được gì chứ?
Trước đây hắn cho rằng,hắn muốn được ở cạnh cô,đơn giản là hắn muốn ở cạnh cô lâu hơn chút nữa,ko cần làm gì,ko cần những hành động quá thân mật,chỉ cần như hiện tại,mỗi ngày nhắn tin qua lại,mỗi ngày gặp gỡ,có thể tự nhiên dựa vào vai của nhau thân thiết,có thể quàng tay qua eo cô mỗi khi ngồi trên giường xem phim,có thể thoải mái nắm tay cô kéo đi bất cứ lúc nào.Hắn ko cần cô phải gọi hắn là anh,cũng ko cần cô ân cần với hắn,cô cứ hung bạo như mọi ngày,cứ đanh đá như mọi lần,chỉ cần cô chấp nhận hắn ở cạnh cô như lúc này,ko cần phải dịu dàng với hắn.Chỉ cần làm người yêu trên danh nghĩa là được.Nhưng đến khi cô nói chia tay hắn mới hiểu.Hắn ko phải đơn giản chỉ muốn ở cạnh cô như vậy.
Cuối cùng hắn vẫn thua.Toàn bộ thời gian mà hắn vô cùng nhung nhớ chẳng qua chỉ là 1 màn kịch.Tình yêu của hắn với cô chỉ đơn giản là 1 vở kịch yêu đương.Đến cuối cùng vở kịch cũng phải hạ màn.Người dưới sân khấu thì ngưỡng mộ tình yêu của nam nữ chính,nhưng thật ra mọi thứ đều là ko tồn tại.
Mọi người nói hắn thắng,nhưng chính hắn rõ hơn ai hết,hắn là kẻ thất bại.Còn thất bại thảm hại.Lần cá cược này,mất tiền với hắn ko là gì hết.Hắn khi tới gặp cô,vốn đã nghĩ đá đi tự tôn của hắn,đá đi cái danh dự chết tiệt cao thủ cưa gái của hắn,mọi thứ hắn có thể vứt xuống chân để đạp qua.Chỉ cần cô gật đầu 1 cái,ko cần phải làm người yêu,chỉ cần ở lại cạnh hắn như hiện tại.Giả vờ làm người yêu hắn cũng được,hắn có thể bỏ ra bao nhiêu cũng được,cô muốn trả tiền viện phí hắn có thể tru cấp cho cô,đổi lại thời gian cô ở cạnh hắn.Kết quả,chỉ đơn giản cô cảm giác được cầm tiền của hắn là nợ nần là gánh nặng.Lúc này mới phát hiện cô diễn kịch giỏi đến thế nào.
Là hắn ngốc nghếch,yêu đương nhiều như hắn lại ngu ngốc ko nhận ra là cô có cảm tình với hắn hay ko.Hắn quá ngu ngốc cho rằng vở kịch 2 người họ đang diễn có thể kéo dài thêm,cô từ đầu đến cuối vẫn vô cùng rõ ràng,phân định được rõ đâu là kịch,đâu là thật.Chỉ có hắn ngốc nghếch còn tin rằng tình yêu giả này là thật,chỉ có hắn 1 mình ngơ ngẩn ngóng trông trên sân khấu khi màn diễn đã hạ.
Lần đánh cược này hắn hoàn toàn thua.Lần đánh cược này ko chỉ đơn giản là cuộc chơi của 1 đám lêu lổng ham chơi,kết cục lần này hắn đánh cược cả trái tim mình vào cuộc chơi để rồi thua thảm hại