“Dễ chịu hơn chưa?” Tú nhẹ giọng hỏi, khóe miệng vẫn tươi cười nhìn cô, đôi mắt nâu lấp lánh ngọt ngào.
Nhi gật gật đầu, lại cắn thêm 1 miếng kẹo nữa vô cùng thích thú.
“Cuối cùng mẹ em nói gì làm em giận như vậy?” Tú hơi nheo mày tò mò hỏi.
Nhi lập tức bị câu hỏi này làm cho dừng động tác, cô buông thõng 2 tay, đầu cũng cúi xuống chán chường. Nhưng trong miệng mùi vị ngọt ngào kia vẫn ko làm cô chán nản được quá lâu.
“Nếu em nói anh sẽ cho em cả 1 gói kẹo!” Tú thân thủ lôi từ ghế sau ra 1 túi kẹo snicker 10 thanh trong đó, gương mặt gian xảo nhìn cô cười.
Nhi mở tròn mắt nhìn túi kẹo, trong miệng đã thấy cửa xả lũ được mở. Nuốt toàn bộ nướt lũ trong miệng xuống dưới họng, Nhi cắn cắn môi đành mở miệng.
“Mẹ tôi nói muốn tôi đi xem mặt 1 gã bị tâm thần.” Nhi chán nản nói.
Két!!
Chiếc ôtô màu bạc lập tức phanh gấp trên đường, làm cho cả người Nhi theo quán tính hơi lao về phía trước. Cô nhăn mặt nhíu mày nhìn sang cái gã bên cạnh, chỉ thấy 1 gương mặt đang trừng mắt nhìn cô.
“Cô đi xem mắt?” Tú mở lớn mắt nhìn cô ko tin được. Vừa hôm qua nói với hắn thích hắn, hôm nay đã lại theo 1 hướng hoàn toàn ngược lại.
“Mẹ tôi nói.” Nhi chán nản nhấn mạnh lại cho hắn ý chính.
“Vậy mà cô cũng nghe?” Hắn bực bội trừng mắt.
“Này, T3. Anh quát cái gì? Nếu tôi nghe thì tôi phải lập tức chạy mất chắc?” Nhi bực bội nhíu mày nhìn hắn khó hiểu.
Tú đột nhiên dừng lại, nhìn cô chăm chú. Trong lòng mọi bực bội đều biến mất, ý của cô ấy là cô ấy chọn hắn có phải hay ko? Khóe môi hắn bất giác cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh ánh cười.
“Trả lời rồi, đưa cho tôi!” Nhi lạnh nhạt trừng mắt với hắn, vô cùng nghiêm túc giơ bàn tay ra.
Tú ngơ ngẩn nhìn cô 1 lúc mới có thể nghĩ ra cô đang muốn nói điều gì, đành lắc đầu đặt gói kẹo vào tay của cô. Nhi ko nói thêm câu nào nữa vui vẻ cầm gói kẹo ôm chặt vào lòng, y như người ta ôm con gấu bông.
Tâm trạng của Tú cũng vì nụ cười của cô mà trở nên rất tốt, trong mắt hắn hiện tại dường như trời xanh hơn, nắng dường như vàng hơn, từng cơn gió thoảng qua cũng khiến cho hắn thấy dễ chịu lạ thường. Hôm nay có lẽ sẽ là 1 ngày tuyệt nhất trong đời của hắn. Tú đang suy nghĩ ra rất nhiều việc có thể làm cùng với cô, những việc mà hắn vẫn luôn rất muốn làm.
Ngày hôm nay Nhi cảm thấy vô cùng kì lạ, ko chỉ kì lạ mà còn hết sức quái dị.
Hiện tại đã là 4h45 phút chỉ còn 15 phút nữa là sẽ hết giờ làm, cũng có nghĩa là chỉ còn 15’ nữa cô có thể thoát khỏi cái gã vô cùng bất bình thường đang ngồi phía đối diện kia. Nhưng mà, cô thật sự ko chịu nổi thêm 1 chút nào nữa.
“Anh có thể khép cái miệng anh lại được chứ?” Nhi tức giận gầm gừ liếc cho cái tên từ sáng đến giờ đều cười toe toét trước mặt mình. Hắn ko cảm thấy miệng hắn co rút thì cô cũng cảm thấy nhức đầu.
“Anh cười thì có vấn đề gì sao?” Tú thản nhiên tươi cười nhìn cô trêu chọc. Hắn hiện tại như người tren thiên đường, tâm trạng vô cùng tốt. Ko phải hắn ko muốn kéo khóe miệng xuống, chỉ là có muốn cũng ko kéo được. Bởi vì lúc nào hắn cũng muốn cười.
Nhi nghiến răng cái kẹt, cảm giác gân xanh đang ầm ầm nổi dậy ở 2 bên thái dương làm cô cảm thấy đau nhức. Bàn tay nhỏ bé cầm chiếc bút cũng siết chặt đến trắng bệch. Lại còn nói ko sao? Quá là có vấn đề ý chứ. Hắn ta từ lúc đến công ty lúc nào cũng nhìn cô cười, khi cô đang ngồi gõ máy tính hắn cũng nhìn cô cười, khi cô đứng dậy lấy tài liệu hắn nhìn cô cười, trong phòng họp người ta đang báo cáo biểu đồ kinh tế hắn vẫn nhìn cô cười, làm cho cô ko biết phải trốn đi đâu. Điên nhất là giờ ăn trưa hôm nay, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Bình thường hắn ở nhà ăn cô ko còn thấy lạ, nhưng hôm nay hắn rất tự nhiên từ phòng họp đi ra nắm lấy tay cô, dĩ nhiên ko quên ngoác cái miệng của hắn ra cười. Mà cô thì lại ko thể nào bỏ được tay hắn ra, làm sao cái tên trước đây bị cô đánh cho đến mức bất lực lại trở nên mạnh thế chứ? Hắn lôi cô xuống nhà ăn, còn ko đợi cô kịp phản ứng hắn đã bê khay đi chọn hết món nọ đến món kia, đưa cho cô, trong khi cả thiên hạ ai cũng há hốc miệng ra ngạc nhiên, thì hắn lại thản nhiên ban phát tình cảm chỉ nhìn có mình cô mà cười đến làm cô điên đầu. Rất rất muốn hắt cả khay thức ăn vào cái mặt đang cười của hắn xem hắn còn toe toét đến lúc nào, nhưng.. toàn món ăn cô thích, hắt đi cô ko nỡ. Kết quả là, bữa ăn hôm nay dù ăn toàn món ngon nhưng lại ko thể tiêu hóa được.Bạn có thể tưởng tượng ra được khi bạn đang ăn,có 1 tên bề ngoài là con trai,bên trong lại thục nữ đến ghê người,ngồi trước mặt bạn một tay chống cằm,một tay cầm chiếc khăn thỉnh thoảng lại lau miệng cho bạn,gương mặt lúc nào cũng hết sức hiền lương thục đức nở 1 nụ cười hay ko?Cứ thử tưởng tượng đi,nhưng đừng tưởng tượng trong bữa ăn nhé.Nếu ko chắc chắn bạn sẽ phun ra nhà.Sau đó cho đến lúc này,hắn vẫn luôn giữ nguyên trạng thái tươi cười ấy nhìn cô.Lại hết sức dịu dàng,cô nói gì hắn cũng đồng ý mà cười.Thậm trí khi hắn bảo cô pha café cô nói tự pha đi,hắn cũng ngoan ngoãn bảo được,lại còn tươi cười bước đến bàn cô cầm chiếc cốc của cô lên,hết sức dịu dàng nói “Anh pha luôn cho em nữa!”.Làm cho cô lập tức đứng bật dậy,giật lấy 2 chiếc cốc trên tay hắn,dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng uống nước.Ko thể nào chịu nổi nữa rồi.
Trong lúc Nhi gần như bị nụ cười của hắn làm cho phát điên,thì có người lại đang hạnh phúc đến phát khùng.Giữa của giao chiến của 1 ánh mắt tràn ngập thù hận,với 1 con mắt nâu dịu dàng,đầy ánh cười,thì đột nhiên 1 hồi chuông điện thoại vang lên.
“Alo?” Nhi lập tức bắt máy,ko buồn nhìn hắn thêm 1s nào nữa.Đây chắc chắn được xem là sự giải thoát.
“Cô đang làm gì?” từ đầu dây bên kia 1 giọng nam vang lên,trong giọng nói có chút vui vẻ.
“Ngồi!” Nhi thản nhiên đáp 1 chữ ko thừa cũng ko thiếu lấy 1 từ.
Từ đầu dây bên kia vang lên 1 giọng cười khanh khách.Thành chậm rãi hỏi.
“Chiều nay cô rảnh chứ?”
Nhi hơi mím môi lại rồi trả lời. “Rảnh!”
“Vậy chiều tôi đến đón cô.” Thành vui vẻ nói.
“Nhưng tối nay còn có chút việc!” Nhi hơi nhíu mày nói.
“Ko sao.Đến lúc ấy tôi đưa cô đi!” Thành chậm rãi nói.
“Vậy cũng được.Được.Chút nữa gặp.” Nhi chậm rãi ngắt điện thoại,ánh mắt vô thức liếc qua phía đối diện thấy 1 gương mặt đang đằng đằng sát khí.Nhi thở ra 1 hơi.Ít nhất ko phải là cái điiệu cười nhe răng ấy.
“Ai vừa gọi?” Tú lạnh lùng nhìn cô hỏi.
“Thành.” Nhi bình thản đáp ko nói thêm lời nào,cuối cùng cũng có thể an tâm làm việc.
“Tại sao cậu ấy gọi cho em?” Tú gương mặt càng lúc càng khó coi,trong lòng đã hừng hực cháy bùng bùng lửa giận nhìn cô.
Nhưng mặc cho ánh nhìn sát thủ kia,cô vẫn chậm rãi viết báo cáo,hoàn toàn chẳng suy tư chút nào thản nhiên trả lời.
“Hẹn hò.” Nhi đơn giản nhả ra 2 chữ,ý nghĩa là 2 người hẹn gặp nhau,vô cùng đơn giản lại ko hề thừa thãi,đầu óc còn đang tập trung vào mấy số liệu đang bầy ra trước mắt.Hoàn toàn ko biết rằng mình vừa kích vào kíp nổ.
Rầm.
Nhi giật mình ngẩng đầu lên,đôi mắt đen của cô lập tức chạm vào 1 thân hình cao lớn với gương mặt vô cùng sát thủ đang tiến về phía cô từng bước từng bước giống như trò chơi thắt cổ,Cứ từng bước 1 tụt xuống để rồi.Nghéo.Cái cổ của bạn đã bị treo.Nhi nuốt nước bọt cái ực.Xem ra hắn ta cười cũng ko phải điểm xấu,ít nhất cũng ko khủng bố như lúc này.
“Em vừa nói cái gì?” giọng của Tú lạnh lùng,gương mặt tiến tới gần sát mặt cô,đôi mắt nâu mở lớn trừng trừng nhìn cô đầy giận dữ.
Cái này gọi là bạo lực công sở.Nhưng từ này nghe còn mới lạ quá.Liệu cô có thể kiện được ko?Có thể chứ nhỉ?Nhi mở lớn mắt nhìn cái gương mặt của ngưu ma vương đang tràn ngập lửa giận ở sát mặt mình,ko khỏi nuốt nước bọt.
“Tôi nói tôi có hẹn với bạn anh!” Nhi cẩn thận nói từng chữ,cả người lại thấy lạnh kinh hoàng.Điều hòa mở quá lớn.Đúng rồi,cái điều khiển ở đâu vậy?
“Tại sao cậu ấy lại hẹn em?” Tú lại càng trừng mắt lớn hơn nhìn cô,hàm răng nghiến chặt rít ra từng chữ.
Nhi mở lớn mắt nhìn cái gương mặt càng lúc càng điên lên của hắn.Trước thì cười đến toét miệng,giờ lại trừng mắt đến lồi ra.Tâm trạng của hắn hôm nay quả là ko tốt.Có khi nào não bộ bị trấn động gì nên mất gây ra trạng thái mất kiểm soát cảm xúc vậy ko?Cũng có loại bệnh gọi là PISD.Ko phải hắn ta cũng mắc phải chứ?
“Có liên quan gì đến anh?” Nhi nhíu mày nhìn hắn khó chịu.
Tú tức giận cầm lấy túi kẹo cô đặt trên mặt bàn đe dọa,ánh mắt sáng rực lên lửa giận ngùn ngụt khí thế.Nhi nhìn túi kẹo khó khăn lắm mới lấy được đang bị bắt giữ làm con tin,lồng ngực hơi thót lại 1 chút,cô chỉ vừa ăn được thêm 2 cái thôi,vốn là muốn để dành tối về nhà vừa xem phim vừa chiến đấu nốt.Ko được.
“Sếp tổng,sếp bớt giận.” gương mặt của cô lập tức mềm ra,đôi môi hồng tươi nở 1 nụ cười xu nịnh.
Tú mím chặt môi nhìn cô,cánh tay vẫn giơ cao con tin đầy uy hiếp.Nhi cố gắng nhoài người ra muốn giải cứu con tin nhưng hoàn toàn là bất lực.Hắn cao những 1m8 hơn,còn cô chỉ có hơn 1m6 làm sao đã thế lại cộng thêm chiều cao cánh tay của hắn,cô muốn bật cao để đoạt con tin thì lại vướng cái bàn.Đúng là tấn công bất lợi,phòng thủ cũng ko xong.
“Làm sao mà tôi biết được.Chắc là tối qua đi chơi thấy vui nên hôm nay rủ đi chơi chứ sao!” Nhi cố gắng với mãi cũng ko với được tới gói kẹo,vô cùng cáu kỉnh mà nói.
“Tối qua em đi với cậu ta?” Tú rít lên từng chữ.
Đúng là tiếng thét chói tai.Nhi ôm lấy 2 tai,mặt nhăn lại.Âm thanh của hắn khiến cho màng nhĩ của cô đình công,đúng là sức phá hoại ghê gớm.
“Sếp tổng, sếp có thể trả lại cho tôi được chứ? ” bực bội trống nạnh nhìn cái tên ko có liêm sỉ đang đứng trước mặt, hắn cho cô rồi sao còn lấy lại. Đúng là bản tính xấu khó sửa đổi.
“Vậy em phải nói trước, tại sao tối qua gặp cậu ta? ” trong khi tối qua hắn tìm cô đến phát điên, hắn ko giận mới là lạ. Có ai như cô ngỏ lời rồi chạy mất vậy ko?
“Thì tụ tập bạn bè nói chuyện. ” Nhi bình thản trả lời, bực bội ngồi xuống ghế ko thèm giằng nữa.
“Nói chuyện gì? ” Tú nheo mắt lại hỏi.
“Sếp tổng, sếp ko cảm thấy mình đang xen vào đời tư nhân viên 1 cách quá đáng sao? ” Nhi bực bội lườm hắn 1 cái khó chịu.
“Khủng long, anh hỏi em cũng nên trả lời chứ? ” là em ngỏ lời trước cơ mà.
“Hôm qua tôi hỏi sếp cũng có trả lời đâu? ” Nhi nhíu mày đòi công bằng.
“Cái đó.. cái đó.. ” Tú nghe được câu nói của cô lập tức trở nên lắp bắp.
Nhi nhìn gương mặt của hắn bối rối lập tức cảm giác ko an tâm, cô chán nản cúi đầu thở dài. Đứng thẳng người khỏi ghế, bàn tay nhỏ gầy vươn ra vỗ lấy vai hắn vô cùng thân tình, gương mặt xinh xắn nhìn thẳng, đôi mắt đen láy đầy vẻ thông cảm.
“Ko sao. Tôi rất hiểu tâm trạng anh lúc đó. ” vô cùng đồng tình cô nói.
“Em hiểu? ” Tú hơi nghi ngờ nhìn cô, lại nghe trái tim bán đứng mình đang đập thình thịch.
“Phải. Dĩ nhiên là tôi hiểu rồi. Bị 1 kẻ thù nói thích, thật sự rất đáng sợ. Tôi cũng cảm thấy sợ nữa là anh. Nhưng đừng lo tôi đã hiểu ra rồi. ” Nhi vô cùng tự hào muốn phổ biến kiến thức mà cô vừa lãnh ngộ.
Tú mở tròn mắt nhìn cô. Đáng sợ? Cái gì đáng sợ? Ko phải, hiểu lầm rồi, ko phải là ý này. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng giải thích, thì Nhi đã lập tức hiểu biết mà nói.
“Đừng lo, tôi rất hiểu. ” Nhi vô cùng đồng tình với hắn nói.
“Tôi cũng đã hiểu ra rồi. Thật ra ko phải là tôi thích anh. ” Nhi chậm rãi giải thích.
“Cái gì? ” Tú mở tròn mắt, cảm giác mình vừa bị ai bóp cổ.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu ra được 1 đạo lý. Là bởi vì anh là đối thủ duy nhất của tôi, cho nên trừ phi anh bại dưới tay tôi, tôi sẽ ko để anh thua trước bất kì ai. ” Nhi dòng dạc tuyên bố hùng hồn, nói ra xong cảm giác trong lòng nhẹ đi 1 chút, mặc cho trái tim vẫn đập liên hồi.
Hiện tại, Tú thừa nhận đúng là sét đánh thì có thể chết người, mà hắn thì cảm giác mình vừa bị thiêu trụi. Được rồi, hắn thừa nhận, hắn vừa bị cô đánh 1 đòn cả triệu von điện thế, nên giờ đang chết đứng tại chỗ. Ngày hôm qua hắn cả ngày ngơ ngẩn, còn hôm nay hắn từ trên thiên đàng đã bị kéo xuống tầng sâu nhất của địa ngục. Cả người hắn cứng ngắc, đôi mắt nâu mở lớn nhưng trước mắt lại chỉ là 1 khoảng ko tối đen.
“Này! ” Nhi nhìn gương mặt cứng đơ của hắn, bàn tay quơ quơ trước mặt hắn nhưng hoàn toàn ko có phản ứng. Ko phải là vì quá vui nên sụp nguồn rồi chứ?
“T3? ” vẫn ko có lời đáp.
“Sếp tổng? ” vẫn cứ ngay đơ.
“ĐỘNG VẬT ĐƠN BÀO!! ” Nhi rống lớn vào tai hắn.
Tú bị tiếng hét của cô kéo về hiện tại, người hơi giật mình lùi về phía sau. Đôi mắt nâu của hắn hoang mang nhìn cô, trong lồng ngực thì lại tan ra thành từng mảnh, từng mảnh nhỏ.
“Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi! ” Nhi thở phào nhẹ nhõm 1 tiếng. Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
Tú hiện tại tâm trạng đang rất hỗn độn, có cảm giác trống rỗng cùng hoang mang làm cho hắn hoảng sợ. Cứ như thể 1 con người mất đi trọng lực phải lơ lửng trong ko khí, ko có điểm với, cũng ko có phương hướng, chỉ mãi mãi trôi nổi vô định trong ko gian tối tăm ko có điểm dừng. Hắn cứ nghĩ rằng mọi việc sẽ tốt thôi, hắn cứ nghĩ rất nhiều việc có thể làm cùng cô, hắn đã nghĩ cái ngày mình chờ mong cuối cùng cũng đã đến thậm trí còn nghĩ tới cả 1 tương lai dẫn tay cô vào thảm đỏ trong bộ váy trắng xinh đẹp. Hắn đã nghĩ, đã nghĩ rất rất nhiều, nhưng chỉ sau 1 đêm, hắn cứ y như lọ lem của truyện cổ tích. Chỉ sau tiếng chuông báo nửa đêm thì giấc mộng ấy hoàn toàn tan biến như bọt biển.
“Được rồi, hôm nay đã hết giờ, tôi có việc về trước. Sếp thong thả. ” Nói rồi cô vừa cầm lấy túi sách định đi ra ngoài cửa. Nhưng rất rất nhanh chỉ trong 1 tích tắc cánh tay của cô đã bị giữ chặt lại, một gọng kìm cứng rắn siết chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, làm cho Nhi đau tới nhăn mặt.
“Đau! ” Cô nhỏ giọng kêu lên, gương mặt hơi nhăn nhìn cái người đang nắm chặt tay mình.
“Ko được đi! ” Tú cảm giác trái tim mình vỡ hàng ngàn mảnh, nhưng chỉ cần nghe cô sẽ rời đi thì bản năng lại ko thể chấp nhận. Hắn thừa nhận hắn thật quá thảm hại, thừa nhận mình quá ngu ngốc, biết rõ ràng người ta sẽ ko để mình trong mắt, biết rõ người ta ko coi mình là người trong mộng, nhưng mà vẫn cứ thích người ta, vẫn cứ yêu người ta. Có muốn xóa cũng ko xóa được cô gái này trong trái tim hắn. Mọi cảm xúc của hắn trở nên khó khống chế, xúc cảm cứ như nước sông cuồn cuộn chảy làm cho hắn ko chịu nổi, có nóng giận, có đau xót, có bất lực, lại càng có điên dại.
Nhưng sự chống cự của cô lại càng khiến cho Tú đau lòng. Trên gương mặt điển trai là sự lạnh lùng có thể làm bị thương người khác, đôi mắt nâu tinh tường thường ngày giờ trở nên vẩn đục bởi đau xót cùng giận dữ, đôi môi gợi cảm mọi khi giờ chỉ như 1 phiến băng lạnh ko có sự sống, khắp thân hình cao lớn ấy tản ra 1 hơi lạnh buốt từ địa ngục.
Nhi lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy. Đôi mắt đen của cô mở to nhìn hắn, gương mặt lạnh băng của hắn in hằn trong khóe mắt cô, đau buốt đến chói mắt. Ko. Trong trí nhớ của cô đột nhiên lướt qua 1 hình ảnh, ko phải là lần đầu tiên. Ko phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn như thế. Vào cái ngày cuối cùng yêu đương của 2 người họ, trong con ngõ nhỏ trước nhà cô, dưới ánh đèn đường le lắt thiếu ánh sáng, trong 1 tối mùa hè oi ả, gương mặt của hắn cũng như vậy. Ngập tràn tức giận ẩn chứa bi thương nhìn cô, gương mặt này mãi mãi luôn làm cho cô tự hỏi, tại sao khi ấy cô lại đau lòng? Đau lòng đến độ cô chỉ có thể bỏ chạy.
Cả người Nhi trở nên bối rối, cô có thể bỏ chạy 1 lần nữa ko? Trái tim của cô lại đau khi bị đôi mắt ấy của hắn nhìn thấu, cô rất rất muốn rời mắt đi, nhưng cả cơ thể cứ như ko nghe lời. Thân thể bé nhỏ của cô trở nên mềm nhũn, cô cảm giác người mình đang run lên. Hắn làm sao vậy? Làm sao lại đau lòng mà nhìn cô?
Trong khi cô còn mải tìm kiếm 1 lý giải hợp lý cho sự đau buốt trong trái tim mình, cho ánh nhìn bi ai của hắn, thì một làn môi lạnh buốt đã lao tới xâm nhập vào chiếc miệng đang mở của cô.
Tú cảm giác được rõ hơi thở mơ hồ của cô mang đến những luồng nhiệt sưởi ấm cơ thể đang lạnh buốt của hắn. Mùi hương của cô, chiếc lưỡi mềm mại ấm áp của cô như làm bỏng trái tim hắn, nhưng hắn cần hơi ấm ấy, cần sự ngọt ngào của cô để có thể sống tiếp. Giờ hắn bất chấp. Ko cần biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra, ko cần biết cô có hay ko yêu hắn, ko cần biết là cô tỏ tình hay là hắn tỏ tình, chỉ cần giữ cô lại. Chỉ cần giữ cô lại độc chiếm cô ấy. Chỉ cần được hôn cô ấy, biến cô ấy trở thành người của hắn. Vậy thì hắn sẽ có tư cách để chịu trách nhiệm về cô có phải ko?
Lạnh quá! Nhi cảm giác rõ ràng chiếc lưỡi của hắn lạnh băng trơn trượt như 1 viên đá đang di chuyển trong miệng mình, quấn lấy chiếc lưỡi của cô làm cho cô phút chốc cảm thấy rùng mình. Tại sao hắn lại lạnh như vậy? Ko phải bình thường hắn rất ấm áp sao? Bình thường lưỡi hắn rất mềm, rất ấm, lại có chút ngọt ngọt. Nhưng hôm nay ngoài hơi lạnh làm cô rùng mình thì ko có gì khác.
Còn đang bị sao nhãng vì chiếc lưỡi lạnh băng của hắn, Nhi hoàn toàn ko biết rằng, có 1 bàn tay đang cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của cô, chậm rãi luồn tay vào trong chiếc cổ áo đã bị mở ra thật lớn.
Một bàn tay to lạnh lẽo chui vào trong chiếc áo lót, chạm vào làn da mềm mại, đôi gò bồng đảo căng tràn sức sống của cô. Lúc này ý thức mơ hồ của Nhi bị thức tỉnh, cô lập tức theo bản năng giẫy giụa.
Động vật đơn bào?
Nhi mở lớn mắt nhìn gương mặt tuấn tú đang thở gấp gáp ở trước mặt mình, đôi mắt nâu bình thường giờ trở nên lạnh lẽo thiếu ánh sáng, đôi môi mỏng phập phồng thở dốc, cả gương mặt chỉ tràn ngập 1 sắc tối lạnh lẽo.
Tú mạnh mẽ kéo cô dựa sát vào tường, cúi đầu bắt đầu hoành hành ngang ngược trên người cô. Một bàn tay to lớn ko kiêng nể trong áo lót của cô tác quái, một đôi môi với chiếc lưỡi lạnh lẽo ko thương tình đầy tham lam quấn lấy vành tai cô. Từng hơi thở ồ ồ truyền vào trong màng nhĩ làm cho cô lại càng thêm sợ hãi.
Phải. Lần đầu tiên trong suốt 24 năm cô sống trên đời cô cảm thấy đàn ông thật đáng sợ. Hắn ko phải T3, cũng ko phải động vật đơn bào mà cô biết 6 năm trước. Cô vẫn biết rằng hắn thay đổi, nhưng đến lúc này cô mới cảm nhận rõ ràng hắn thay đổi nhiều như thế này.
Ko phải là vòng ngực lớn hơn, mà là cả cơ thể của hắn cũng trở nên lớn hớn. Khuôn ngực rắn chắc của hắn dựa sát vào người cô, làm cho làn da trước ngực cô có thể cảm nhận rõ nhiệt độ của hắn qua lớp áo sơ mi mỏng của hắn. Một thân hình to lớn, lại đầy mùi vị của đàn ông, ko phải của 1 cậu bé trai mới lớn lêu lổng mà là 1 người đã trưởng thành. Quá mạnh mẽ, quá cứng cỏi, quá nhiều lực hấp dẫn. Bàn tay to lớn rắn chắc của hắn đang tham lam sờ soạng cô làm cho cô thật sự xấu hổ, vừa thẹn thùng trở thành uất hận. Cố gắng gỡ bỏ cái vật to lớn đang bóp chặt lấy mình, nhưng dường như là vô nghĩa.
Tú thật sự đã mất kiểm soát, hắn biết rõ ràng mình đang làm mọi việc xấu đi, nhưng hắn ko dừng lại được. Việc này từ 6 năm trước hắn đã mơ thấy, trong 6 năm qua cũng ko lúc nào ko mơ về, giờ đây mọi thứ đang ở trước mặt hắn khiến cho hắn trở nên càng điên cuồng muốn đạt được.
Cảm giác mềm mại, no đủ của cô ở trong lòng bàn tay hắn càng làm cho hắn cảm giác bốc hỏa. Ngay cả hơi thở của hắn cũng trở nên nặng nề, dù hắn còn chưa làm gì khác ngoài việc tham lam mà sờ mó cô. Làn da mềm mại, đôi gò bồng đảo mềm mịn, trơn nhẵn, lại vô cùng tròn căng trong lòng bàn tay dường như thuốc kích thích đối với hắn
. Hắn càng chạm vào lại càng muốn nhiều hơn. Hắn mơ về cô thật nhiều, muốn được tận hưởng làn da của cô, muốn được nhìn rõ thân thể cô. Kì nghỉ của 6 năm trước, hắn đã phải kiềm chế thật sự rất khổ cực. Mà bây giờ, hắn đang nắm giữ cơ thể của cô, đang thoải sức tác quái trên thảo nguyên no đủ kia làm cho cả cơ thể của hắn như bốc hỏa, ko thể kìm lòng hắn nhẹ cắn lên chiếc cổ thơm mát của cô 1 cái làm cô kêu lên 1 tiếng.
“Hoàng Tuấn Tú, anh mau buông ra! ” Nhi cảm giác cả người xụi lơ, cảm giác được cái con người lạnh băng ấy đang ấm lên dần dần làm cho cô càng hoảng loạn. Chuyện này.. chuyện này là sao?
Tú hoàn toàn ngó lơ giọng nói khẩn thiết của cô, vẫn tiếp tục giấc mộng của hắn. Chỉ cần có cô là được rồi. Hắn chấp nhận chịu trách nhiệm cho việc này bằng cả đời hắn, chấp nhận ngay ngày mai tổ chức đám cưới với cô. Chỉ cần cô là được rồi.
Bàn tay hắn lại dùng lực nhiều hơn, lần mò trên đỉnh đồi trù phú của cô mà đùa giỡn, chiếc lưỡi cũng ko cam chịu mà tham lam lướt nhẹ trên làn da của cô tạo thành những vệt ấm áp cháy da. Nhi chưa từng bị đụng chạm, càng chưa từng thảm như vậy. Cô đang bị quấy rối, thật sự bị quấy rối. Tuy là xem nhiều phim thể loại nặng, nhưng nếu mình là nhân vật chính lại là chuyện vô cùng đáng sợ nha. Cô thật sự cảm giác rung động ở trên cơ thể, bởi vì cô chưa từng bị người khác chạm tới, cho nên mỗi 1 cái cắn nhẹ, mỗi 1 di chuyển của chiếc lưỡi trên cổ, sau mang tai của hắn đều làm cho cô cảm giác hoang mang cùng cực. Một loại cảm xúc rung động mà cô chưa từng có. Ko, đừng đùa. Ko chơi trò kích thích như vậy.
“Hoàng Tuấn Tú anh mau buông tôi ra. Có nghe ko? Anh điên rồi! ” Nhi sợ hãi mà hét rống lên, vừa thẹn thùng vừa giận dữ. Hắn làm cho cả cơ thể của cô trở nên cứng rắn, cô có thể cảm nhận rõ mỗi khi bàn tay hắn cử động làm cho cô cảm giác toàn bộ cơ thể bị rút hết sinh lực, mỗi 1 cử động của hắn đều như có 1 luồng hơi nhiệt đầy sung điện chạy từ dưới hạ thân cô chạy ngược lên. Ko được. Đừng đùa nha. Cái trò chơi tiêu khiển của mẹ già nhà cô ko lý nào lại rơi vào người cô.
“Dừng tay! Lập tức dừng tay cho tôi. ” Nhi cố gắng giẫy dụa, 2 cánh tay bị hắn túm chặt cũng ko an phận mà muốn thoát ra nhưng thật sự là quá vô ích. Từ lúc nào hắn ta trở nên mạnh mẽ như vậy? Từ lúc nào hắn trở nên khỏe mạnh hơn cô. Càng giẫy cô càng cảm thấy quá vô ích, càng như vậy cô càng cảm thấy tuyệt vọng, lại càng sợ hơn những cơn rung động mà mình đang phải chịu.
“T3 anh mau dừng tay lại. KHốn kiếp động vật đơn bào, anh phát điên rồi phải ko? Có nghe thấy tôi nói hay ko? Mau dừng tay cho tôi! ” Nhi gào thét trong vô vọng, lần đâu tiên cô cảm thấy mình bất lực như vậy. Từ lúc nào mà cô đối với hắn lại trở thành yếu đuối như thế này. Nằm lọt thỏm trong vòng tay hắn, sau lưng là tường mát lạnh, nhưng trước mặt lại là 1 cái lò thiêu đang hừng hực trái, trên cổ trên vai, trước ngực là 1 gương mặt điển trai đang liếm láp như tận hưởng mùi vị của thịt người, một bàn tay đang ko kiêng nể ở trước ngực cô tác quái. Phát điên rồi. Thật sự phát điên rồi.
“Phải. Anh phát điên rồi. ” hắn dùng giọng nói khàn khàn vẩn đục vì hơi thở ấm nóng của mình nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô.
Nhi cảm giác cả người 1 trận run rẩy truyền từ vành tai ngưa ngứa xuống dưới. Hắn ta, hắn ta đang cố gắng giở trò kích thích.
“Động vật đơn bào, mau thả tôi ra! ” Nhi tức giận gào thét.
Nhưng Tú hoàn toàn ko quan tâm
. Hắn chậm rãi lướt chiếc lưỡi từ trên cổ của cô xuống đến xương quai xanh thanh tú, tận hưởng làn da mịn màng của cô 1 cách tham lam, rồi chậm rãi dùng bàn tay to của mình kéo chiếc áo lót của cô trễ xuống để lộ ra đường cong no đủ của cô trước con mắt đã bốc hỏa của hắn.
“Biến thái! T3 lập tức thả tôi ra. Tôi cấm.. Tôi cấm anh!!.. A.. ” Nhi khẽ kêu lên 1 tiếng, cảm giác cả người trấn động. Đôi mắt đen của cô trở nên bối rối, hoang mang, tức giận hay lo sợ? Nhi ko biết nhưng toàn thân cô đang run rẩy, chiếc lưỡi của hắn nóng bỏng áp xuống ngao du trên miền đất phì nhiêu của cô khiến cho cô ko cách nào kiểm soát được cơ thể, mọi sức lực đều bị hắn hút cạn kiệt. Ko được. Cô ko muốn trở thành nhân vật chính thế này. Ko được.
Tú tận hưởng bầu ngực no đủ của cô, say mê trong hương vị ngọt ngào mềm mại của người con gái thô bạo trước mặt. Trái ngược với cá tính bạo lực của cô, cơ thể cô thật sự rất mềm mại, rất thơm ngon, ngọt ngào đến làm cho tâm trí người ta trở thành u mê. Tính cách bạo loạn của cô, nhưng lại bị ẩn dấu trong một lớp vỏ non mềm, yếu đuối khiến cho hắn ko cách nào kìm lòng. Ko phải chưa từng đụng vào con gái, nhưng mà khi hắn chạm vào cô, thì dường như đầu óc hắn ko phải của hắn. Hắn chỉ có thể hành động theo bản năng 1 cách tham lam, lần đầu tiên hắn biết mất tự chủ là như thế nào. Cả cơ thể hắn ngập trong dục vọng, trong đầu óc chỉ có duy nhất 1 suy nghĩ, phải ăn sạch, ko chừa lại dù chỉ 1 chút. Đem cô ấy nuốt gọn vào bụng, ko cho thoát ra, cũng ko cho ai nhìn thấy. Tú điên cuồng hoành hành trên đỉnh đồi của cô, tham lam như muốn cắn nát làm cho Nhi ko khỏi vừa chửi vừa kêu la, nhưng cô càng kêu lại làm cho Tú càng đắm chìm trong dục vọng. Hắn áp sát cả thân hình nóng bỏng của mình vào người cô, như muốn ép cô tiến vào trong người hắn.
Nhi chửi đến khô họng mà cái gã này vẫn tiếp tục ăn uống no say chả hề kiêng nể gì chủ nhà. Cô vô cùng bực bội với cái cảm giác lâng lâng chơi vơi mà mình đang có. Càng tức giận với hơi thở gấp gáp, nóng bỏng của mình. Càng bực bội với từng rung động của cơ thế. Khốn nạn thật, vẫn biết là rung động cùng thích thú, nhưng lại cảm giác bực bội vì hắn ko hỏi đã ăn, ko hỏi đã lấy. Còn xem ai ra gì ko cơ chứ? Ko được. Tuy rằng lần đầu tiên hiện tại ko quan trọng, nhưng mà ta ko phải dạng nữ chính có thể bị cưỡng bức được.
Nhi còn đang cắn răng nghiến lợi nhớ đến những thứ bậy bạ được mẹ cô truyền đạt. Đột nhiên nhớ tới mẹ cô có dặn thế nào cũng phải an toàn. Khoan! Quan hệ an toàn? Cô đang nghĩ cái gì đây? Chỉ vì ít kích thích mà đồng ý quan hệ với hắn. NGừng! Dừng ở đây. Tuyệt đối dừng ở đây! Mà khoan đã..
Lúc này Nhi mới bị kéo lại hiện thực, có cái gì ko ổn? Có gì đó cứng cứng đang đâm vào bụng mình.. Cái gì đây? Lẽ nào? Nhi hoang mang mở trừng mắt nhìn xuống. Qua khe hở của chiếc đầu đang cúi xuống ăn uống ko trả tiền của hắn, cô nhìn thấy thân thể hắn đang dựa sát vào cô và dĩ nhiên chiếc quần âu của hắn đang có đối tượng biểu tình. Mắt cô mở to nuốt nước bọt. T3, anh đã ăn ko trả tiền, chẳng nhẽ thật sự còn muốn nuốt luôn tôi mới được hả? Anh nghĩ tôi là dạng người gì hả?
Nhi hậm hực cố gắng kéo ý trí lại, bỏ qua mọi xung động đang hoành hành trong cơ thể, bỏ qua cơ thể đang căng cứng ửng hồng của chính mình, bỏ qua mọi điều khó chịu bực dọc trong người, bỏ qua hơi thở phập phồng của mình, bỏ qua mọi quyến rũ khiến cô đang phát hỏa lúc nào. Cô dùng chút ý trí quyết đấu kiên trì của mình, mạnh mẽ giơ chân mà đá vào cái đối tượng đang biểu tình của hắn. Nhưng ko biết thế nào, lúc gần tới nơi lực đạo của cô lại giảm đi rất nhiều nhưng cũng đủ làm co cái kẻ ăn quịt kia phải quì gối.
Nhi tức giận nhìn hắn sụp người xuống đau đớn, đôi mắt đen cố gắng xóa đi tầng mây mờ vẫn bao phủ, khóe môi hồng cắn chặt cố ổn định lại hơi thở gấp gáp. Lập tức mặc lại lại quần áo cho chỉnh tề cô tức giận nhìn cái kẻ đang nhăn nhó vã mồ hôi đang gục đầu trên vai mình.
“May cho anh là tôi ko có ý định hủy luôn nó. Lo lắng mà giữ mạng cho cẩn thận còn dám giở trò lần nữa, tôi cho anh thành thái giám duy nhất thế kỷ 21! ” Nhi bực bội nói, đẩy hắn lui ra sau rồi hậm hực bước đi.
Tú nén lại đau thương nhìn theo cô rời khỏi, lập tức vội vàng bước thấp bước cao đuổi theo. Cô ấy sẽ đi mất, 6 năm trước là hắn rời đi, nhưng giờ là cô ấy sẽ đi mất. Hắn cật lực muốn đuổi theo nhưng cửa thang máy đã đóng lại, chỉ còn 1 mình hắn ngơ ngẩn đứng nhìn. Ko được. Ko thể được. Tú vội vàng chạy như bay đến thang máy còn lại, lo âu mà ân nút. Vội vàng như thể ko chờ thêm 1 giây nào nữa. Ngày hôm nay hắn thấy chiều cao 30 tâng lầu thật quá dài, nhìn đèn từng con số sáng lên mỗi lúc 1 gần mặt đất trái tim của Tú trong lồng ngực lại 1 lần thắt lại khó khăn. Khi con số 1 hiện lên đồng thời 1 tiếng Ding cũng vang lên làm trái tim của hắn như muốn bắn ra ngoài. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, trước mắt hắn là 1 bóng lưng mảnh mai đang giận dữ bước về phía trước. Hắn vội vàng lao tới.
“Khủng long, em đứng lại đã! ” Tú cuống quít nắm lấy cổ tay cô kéo lại.
Nhi xoay gương mặt xinh xắn của mình lại phút chốc làm cho trái tim của Tú thắt lại đau đớn. Nước mắt. Lần thứ 2 hắn nhìn cô khóc. Trước đây là vì 1 đứa trẻ còn chưa thành hình, còn bây giờ? Hắn hoang mang cực độ, hoang mang đến đau lòng.
“Buông tay! ” Nhi tức giận cố giật tay ra nhưng vô hiệu, trong đôi mắt đen mọng nước tràn ngập tức giận. Cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy, chưa bao giờ. Từ lúc nào hắn trở thành người như vậy? Mạnh mẽ cứng rắn, thậm trí đầy ham muốn đến đáng sợ. Lúc bị hắn giữ chặt đó cô thật sự cảm thấy mình nhỏ bé, lần đầu tiên cô cảm thấy mình quá nhỏ bé so với hắn. Lần đầu tiên cô cảm thấy ko chắc chắn
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Chương 55
Tình của em
Tú tức giận nhíu chặt mày, miệng thầm rủa 1 tiếng, bàn tay to lớn giật phắt tay nghe đang đeo trên tai.
“Con khủng long chết tiệt! Lại ko chịu nghe máy! ” Tú gầm nhẹ, trong trái tim chỉ có xôn xao cùng nôn nóng.
Hắn bực bội nhanh chóng mở định vị trên máy của mình, ngón tay di chuyển thật nhanh trên mặt cảm ứng, hắn rất nhanh nhìn vị trí của cô. Hắn vừa nhìn vị trí vừa lập tức nhấn gas, ngoặt tay lái thẳng hướng cô mà phóng đến.
Hà Nội đêm 20/10 trên đường toàn là những cặp đôi, hay những gia đình đi đây đó dạo mát. Mùa thu Hà Nội mát lành trong trẻo lại vì chút bận rộn của tình yêu trong thoáng chốc bị hâm nóng. Những người con gái bước đi trong tay cầm những bó hoa, trên môi ko ngớt nở nụ cười rạng rỡ. Nửa thế giới là phái yếu, nửa dân số là phái đẹp, là bảo vật của 1 nửa còn lại. Vào ngày dành cho 1 nửa kia của thế giới này, ai cũng muốn dành tặng chút ấm áp, chút tình yêu cho 1 nửa của mình. Những tình cảm ấy như hòa vào với gió mang lại chút ấm áp giữa làn gió mát này.
Nhưng giữa khung cảnh tràn ngập tình yêu, giữa những gương mặt trang điểm xinh đẹp tràn ngập nụ cười ấy, trước cửa 1 khách sạn vô cùng sang trọng, một cô gái xinh xắn chậm rãi bước xuống xe, trên tay cô là 1 bó hoa hồng nhung đỏ thắm. Nhưng gương mặt của cô ấy thì..
“Hắt xì …! ” Nhi đánh tiếp 1 cái hắt xì chậm rãi quay đầu.
“Xin.. hắt xì..!! ” gương mặt xinh xắn của cô trĩu xuống nhưng lời nói lại ko thể nào trượt được ra ngoài đầu lưỡi.
“Ko sao đâu! ” Thành miễn cưỡng nở 1 nụ cười, nhìn người con gái ở trước mặt mình 1 lần nữa.
“Tạm.. Hắt xì.. Hắt xì..! ” Nhi rất rất muốn có phép lịch sự 1 chút, nhưng mà cơ bụng của cô đã co cứng đến đau nhức khó chịu rồi. Ông nội của tôi, ko phải chỉ vì chút lịch sự mà cô thành cơ bụng sáu múi chứ? Cô ko muốn thành Lý Đức à nha. Con trai có 6 múi thì hấp dẫn còn con gái có 6 múi.. Đừng nghĩ nữa. Mới nghĩ thôi đã rùng mình rồi. Biết khổ sở thế này, thà rằng nghe lời hắn, ko thèm lịch sự nhặt bó hoa lên. Tôi chắc chắn chết rồi. Nhi cảm giác mắt mình cũng thấy đỏ hoa, mũi đau nhức, bụng thì khỏi nói, cứ như bị bức tử đến nơi, đầu óc cũng bắt đầu đau rồi. Cô ko thể chịu thêm được nữa.
“Vào đi! Anh Huy đợi kìa! ” Thành chậm rãi nói.
Nhi như chỉ đợi có thể lập tức gật đầu như dập tỏi, cũng hắt xì liên tục như súng liên thanh. Hoàn toàn ko hề luyến tiếc quay đầu lập tức bước đi. Nhanh 1 chút. Bước đi nhanh 1 chút, sau đó tiện tay quẳng cái vũ khí sinh học đang cầm trên tay nếu ko có thật sự sẽ chết vì hắt xì. Khốn khổ. Thật sự là quá khốn khổ. Cô làm gì sai mà để bị ông trời hành như vậy chứ. Bao nhiêu năm chưa bao giờ rơi vào cái hoàn cảnh đáng chết này.
“Nhi! ” giọng nói của Thành lại chậm rãi vang lên từ đằng sau.
Nhi dù rất muốn cho cái tên vừa gọi mình lại 1 cái dép, nhưng cô vẫn dừng chân lại.
“Cô nên suy nghĩ kĩ điều tôi nói! ” Thành chậm rãi nói, trong giọng nói có chút vô định, lại có chút buồn thương.
Nhi nghe trái tim mình co lại, nhưng cơn hắt xì nhanh chóng thay thế cảm xúc hẫng hụt của cô trở thành đau đớn. Nhi lại tiếp tục bước đi chỉ giơ tay lên vẫy vẫy với hắn.
“Đừng để quá muộn! ” Thành nói với theo, thân hình nhỏ bé của cô vẫn vừa bước thoan thoắt bàn tay nhỏ bé vẫn huơ huơ trong ko khí, rồi vô cùng kiên định đẩy cửa bước vào khách sạn.
“Giống như anh! ” Khi đã thấy cô ở trong lớp kính trong suốt với ánh đèn sa hoa ấm áp, Thành mới chậm rãi nói nốt vế còn lại. Nhìn theo thân hình nhỏ bé của cô trong cánh cửa đang đứng cạnh Huy vô cùng thân thiết, Thành chậm rãi ngồi vào trong xe, lái đi.
“Đến rồi? ” Huy nhìn hắn vui vẻ cười.
“Hắt xì.. Hắt xì..” Nhi vừa mở miệng đã phun mưa liên tục liên tục.
Huy nhướng mày nhìn cô, gương mặt phút chốc nhăn lại. Hắn khẽ lắc đầu cười, kéo người phục vụ lại hỏi lấy giấy ăn. Người phục vụ lập tức lễ phép chạy đi chỉ 1 lát sau cầm theo một tập giấy mang tới. Huy cầm lấy 2 tờ giấy nhẹ nhàng nhìn cô, giọng vừa ôn nhu, vừa dịu dàng nói.
“Tiểu quỉ, hôm nay lại chơi trò gì đây? Em đã biết mình dị ứng với hoa sao lại còn cầm theo 1 ôm to đùng hung khí thế này? Định đổ tội giết người cho anh sao? ” Huy cẩn thận nhét 2 tờ khăn giấy vào mũi cô vừa nói.
Nhi cuối cùng cũng thoát khỏi mùi hương của hoa khó chịu, nhưng nước mũi vẫn chảy ra ướt đẫm tờ giấy ăn đang nhét trong mũi, cô khẽ khịt khịt mũi, miệng cong lên nhìn tên đại ca đang vô cùng tươi tỉnh trước mặt. May mắn cho anh hôm nay thể lực cô ko tốt, nếu ko chắc chắn anh sẽ biết tay cô.
“Phòng ốc sao rồi? ” Ko lằng nhằng lắm lời, nếu ko cái tên thích trêu đùa này thế nào cũng sẽ sờ mó tới bó hoa đến lúc đó thật quá lằng nhằng.
Huy mỉm cười giơ lên 1 chiếc thẻ phòng, trên gương mặt vô cùng đắc ý.
“Dĩ nhiên là xong rồi! ” Huy tự đắc nói.
“Nhanh lên thôi! ” Nhi giục dã nói.
Huy lập tức khoác vai cô hướng về phía thang máy. Ko hề biết rằng lớp kính trong suốt của khách sạn được làm bằng kính pha lê độ sáng vô cùng cao, độ trong vô cùng thanh khiết, nhờ vào chất lượng hảo hạng ấy mà toàn bộ 1 màn, ta khoác vai, nói chuyện cùng ân cần ấy đều bị 1 đôi mắt nâu thu lại trong mắt. Cứ như 1 đoạn phim HD vô cùng sắc nét, chói mắt chỉ thiếu có âm thanh, nhưng nụ cười của cô tươi tắn như vậy, còn cần phải có âm thanh sao? Tấm thẻ khách sạn sáng bóng, lấp lánh trong tay tên con trai kia còn có thể lừa dối sao?
Đôi mắt nâu của Tú càng lúc lại càng sâu, trong chiếc xe bạc sáng bóng ko ánh sáng, ánh mắt như chim ưng ấy lạnh băng 1 tầng hàn khí. Chiếc xe rú lên quay đầu lao đi biến mất vào giữa dòng người rộng lớn ko dấu vết. Góc phố trở nên vắng lặng chỉ còn những cơn gió vô tình thổi qua. Giống như hoàn toàn ngó lơ những cảm xúc vừa nãy còn đang gào thét tại góc phố yên tĩnh này.
Trong 1 quán bar với tiếng nhạc ồn ào, một nhóm người đang nhìn nhau vô cùng ái ngại, những gương mặt điển trai, cùng với những cô gái xinh xắn đang ngó nhau mà ko ai biết nói lời nào. Giữ đống hỗn độn ấy một chàng trai với thân hình to lớn, chiếc áo sơ mi xanh nhạt bị cởi hết toàn bộ 3 cúc áo trên để lộ ra lồng ngực cường tráng, mái tóc dài của hắn gợn sóng mềm mại như men say đầy gợn tình, chiếc yết hầu nam tính di chuyển lên xuống nuốt từng cơn từng cơn cay sè vào trong bụng bỏng rát.
“Rốt cuộc làm sao? ” Duy lo lắng đôi mắt vẫn nhìn người đối diện đang tu rượu như uống nước lã, cả cơ thể đã trở nên hồng hào nhưng vẫn ko ngừng uống.
“Có phải điên rồi ko? ” Mạnh lo lắng cũng ko thể rời mắt khỏi Tú.
“Chắc chắn là có vấn đề! ” Hiếu ko biết phải nói sao nhưng điều này chắc chắn khẳng định.
“Nguyên nhân? ” Vũ mở tròn mắt nhìn người đang điên loạn trước mặt. Mới cách đây có hơn 1 tiếng cũng tới đây uống, nhưng đi ra ngoài có 1 tiếng trở lại đã trở thành hung thần rồi. Đại ca, anh thay đổi nhanh quá đấy.
“Cái này còn phải hỏi sao? ” Ngọc mở to mắt mồm méo xẹo, trách cứ nói với Vũ. Trần Hiểu Nhi lại là phúc của mày gây ra đây hả?
“Có khi nào anh ấy sẽ ngộ độc rượu mà chết ko? ” Vũ lo lắng hơi nghiêng đầu sang nói với Duy, ánh mắt vẫn ko rời khỏi cái người đang uống như điên kia.
“Cũng có thể! ” Mạnh hơi gật đầu mắt vẫn mở trừng trừng nhìn Tú. Lần đầu tiên thấy người uống rượu như con thú uống nước vậy nhé. Cái tên đang ngồi uống kia thật là bạn hắn sao?
“Đừng đùa. Nếu anh ấy có ngộ độc rượu ở đây, thì quán bar của em phải dẹp là cái chắc! ” Vũ lập tức la oai oái nhìn 3 tên đàn anh vẫn đang thưởng lãm kia.
Cả 3 con người vẫn đang hết sức chăm chú nhìn cái con thú.. à .. con người đang uống rượu như điên kia. Nhưng vẫn vô cùng hảo tâm đồng thanh trả lời.
“Liên quan gì bọn này? ”
Vũ thật sự muốn hộc máu. Ko phải đâu, quán bar hắn vừa mới mở, uống cái kiểu này ko bị ngộ độc rượu mới là lạ. Nhưng mà nếu người ta lại nghĩ sai rượu hắn là rượu rởm uống ngộ độc ko phải hắn vừa có thể bị kiện, lại có thể bị kéo sập tiệm sao? Ko được. Ko được. Làm ơn đừng đùa với hắn. Hắn còn 1 cô vợ xinh xắn phải nuôi. Ko thất nghiệp được đâu nha. Vũ gần như muốn gào khóc nhưng 3 tên kia hoàn toàn ko quan tâm chỉ đang ngồi ngắm cảnh. Vũ chẳng còn cách nào khác chỉ có thể vừa mếu vừa quay ra nhìn vợ yêu của hắn.
“Vợ ơi, phải làm sao bây giờ? ” Vũ vừa mếu vừa nói.
Ngọc chua xót kéo ông xã ôm vào trong lòng, gương mặt xinh xắn có chút tức giận. Trần Hiểu Nhi, cái con ranh này!
Trong lúc đó, cái con người đang gây ra chuyện tốt dẫn tới 1 quán bar có thể sắp sập tiệm, 3 con người có thể xem được kì thú nhân gian, cùng với 1 ông chồng đang ôm vợ gào khóc, 1 người vợ đang uất hận, thì nguyên nhân của họ lại đang ngồi uống nước trong 1 quán bar khác.
“Mệt quá. Cuối cùng cũng xong!! ” Nhi đặt cốc nước xuống bàn vươn vai thật dễ chịu.
Huy chậm rãi cầm cốc rượu lên uống 1 ngụm, trên mặt ko giấu được nụ cười.
“Này, Huy babe anh nghĩ họ đang làm gì? ” Nhi huých khủy tay vào vai Huy, đôi mắt đen nheo lại, đôi môi đổ cong lên như trăng khuyết vô cùng gian xảo hỏi.
“Hy vọng là tốt được như em nghĩ! Anh chị sợ cậu ta bị đánh thảm thôi! ” Huy chậm rãi buông cốc cười nói. Cái cậu nhát gan đó mà có bị đánh chết thì muốn tìm hung thủ chắc chắn phải đi tìm cô, là cô bầy trò nha.
“Em nghĩ tuyệt đối ko có chuyện gì! ” Nhi tự đắc cầm cốc lên uống 1 ngụm.
“Em chắc ko? ” Huy nghi hoặc nhìn cô vô cùng thiếu cái gọi là “tin tưởng”.
Nhìn thấy rõ chỉ định hàng dởm mà Huy gắn cho mình, Nhi xì lạnh 1 tiếng khinh thường.
“Em chắc chắn! ” Nhi khẳng định.
“Vì sao em chắc cô ấy ko đánh cậu ta? ” Huy nhướng mày vặn hỏi. Bầy trò tặng quà 20/10 cho người ta bằng 1 bó hồng to cô được tặng, cộng với 1 căn phòng ở khách sạn. Cái này hơi quá à nha.
Vừa nghe câu hỏi Nhi lập tức cười khúc khích, khóe miệng cong lên vô cùng nham hiểm nói.
“Bởi vì cô ấy cũng rất thích cậu ta! ” Nhi vô cùng thích thú nói ra lời này, gương mặt cứ y như đứa nhỏ được nghe bí mật vô cùng ghê gớm.
“Sao em biết? ” Huy vẫn ko buông tha.
“Sao em lại ko biết được! Cô ấy thích cậu ta thật ra rất lâu rồi! ” Nhi ra giọng hiểu biết nói.
“Sao em chắc vậy? ” Huy hỏi.
“Bởi vì em quan sát được, trong căng tin cô ấy luôn lén nhìn cậu ta, khi em ngồi xuống mắt cô ấy rất ko vui. Hơn nữa ..” Nhi giương mắt cười hì hì vô cùng đắc ý.
“Chuyện gì? ” Huy ghé sát vào người cô hỏi.
“Cô ấy.. đặc biệt rất ghét em! ” Nhi vui vẻ nói ra lời này.
“Hả? ” Huy nhíu mày nhìn cô, ko phải hôm nay hắt xì luôn hết nơ ron thần kinh rồi chứ?
“Bởi vì cô ấy ghen đó! ” Nhi vui vẻ nói, cười đến gian xảo.
Huy chỉ có thể lắc đầu cười. Cái con bé tiểu quỉ này thật là nghĩ ra quá nhiều trò đi. May mắn là cô ko còn là thuộc hạ của anh nữa, nếu ko phải đau đầu với cái tên này, chắc chắn hắn muốn từ chức.
“Chà! Có 1 người thật lòng yêu mình chờ đợi mấy năm trời, thật là ngưỡng mộ 2 người họ! ” Nhi đột nhiên chống cằm mơ mộng, trong đầu đột nhiên lướt qua 1 bóng dáng làm cho đôi mắt đen láy của hắn mở to.
“Ko phải em cũng có sao? ” Huy liếc nhìn Nhi chậm rãi nói.
“Lại nữa lại nữa. Đừng nói nữa! ” Nhi lập tức che tay giả ngu. Cũng tại mọi người cả. Lần nào cũng nhắc đến hắn, làm cho não bộ của cô như bị lập trình lại nhớ đến hắn. Điên rồi điên rồi.
“Lần nào em cũng trốn tránh! Thật đáng thương cho cậu ta!! ” Huy cảm thán nói. Ai yêu được em quả là khổ. Cũng may hắn ko bị dính vào cô nếu ko, hắn đúng là chết chắc.
(http://viptruyen.pro - I love story)
“Hắn thì có gì đáng thương? ” Nhi tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Hắn lúc nào cũng bắt nạt em. Lúc sai cái này, lúc sai cái kia, lúc thì nói thích cái này em phải làm, thích cái kia em phải đi mua, muốn ăn món gì thì em phải nấu, thậm trí cái tên khốn ấy hôm nay còn dám giở trò với em! ” Nhi tức giận 1 hơi nói ra hết ko thể nào kìm chế được.
“Hắn giở trò với em? ” Huy hơi mở tròn mắt hỏi lại. Đầu gật gù vô cùng thán phục.
“Em.. chưa đánh chết hắn đấy chứ? ” Huy lo lắng nhìn cô hỏi, người cũng ngồi nhích ra ngoài cách xa cô 1 chút.
Nhi cắn chặt môi dưới, cặp lông mày xinh xắn biến thành 1 đường thẳng chéo kiên định, đôi mắt đen láy liếc xéo sang cái tên đang ngồi bên cạnh, chỉ hận cô đã gọi hắn là anh trai cho nên có muốn giết hắn thì cô bớt đi 1 người thân nên cô đành ngậm ngùi nuốt hận.
“Giết hắn chỉ tổ bẩn tay em! ” Nhi tức giận nói.
“Hay.. hay .. hay là.. em .. em ko phế hắn rồi chứ? ” Giọng nói của Huy càng ngày càng nhỏ, đôi mắt lo lắng nhìn cô, sau mỗi giây cảm giác sợ hãi lại càng nhiều hơn.
Nhi cắn chặt môi dưới đến chảy máu, cảm giác nộ khí sung thiên. Nhớ tới cái hoàn cảnh hậu trường trực tiếp chuyện tình công sở mà tức giận ko thôi. Thật sự lúc ấy cô đã rất rất muốn phế hắn.. Nhưng mà.. trong tích tắc khi gần tới thân thể của hắn, trái tim của cô lại khiến động tác của cô chậm lại trong 1 khắc. Nhi hậm hực thở ra 1 hơi, tức giận uống 1 ngụm rượu cay sè lưỡi, nhưng lửa nóng trong lòng cô vẫn ko ngừng tăng lên.
“Ko có! ” Nhi bực tức nói.
Huy lập tức há mồm vừa gật đầu vừa thở ra nhẹ nhõm. Còn may. Còn may. Cậu ta thật sự quá đáng thương.
“Còn may! Em đó. Phụ lòng người ta rồi thì cũng đừng nặng tay quá. Tâm đã ko thể cho người ta, cũng đừng mang người ta đánh cho tàn phế luôn chứ. ” Huy lắc đầu khuyên nhủ.
“Anh là đại ca của em hay là đại ca của cái tên chết toi kia? ” Nhi tức giận lườm Huy 1 cái.
“Anh ko phải nói đùa với em đâu.” Huy nghiêm mặt nhìn Nhi.
“Em thật sự ko cảm thấy cậu ta đáng thương sao? ”
“Này, tại sao em lại phải thương kẻ định hại mình? ” Nhi mở lớn mắt nhìn lại cái người đang ngồi trước mặt. Anh là anh trai kết nghĩa của em nha, em chắc chắn đầu óc anh vô cùng bình thường. Chẳng nhẽ dạo này công việc nhiều quá cho nên sinh ra khuynh hướng ngược?
“Cậu ta hãm hại em thật ko? ” Huy nhướng mày nhìn cô hỏi lại.
“Hành vi cưỡng bức ko được gọi là hãm hại? ” Nhi lại mở tròn mắt nhìn hắn hỏi. Có người nào nghe em gái bị bắt nạt lại đi bênh kẻ thù hay ko?
Nhìn đôi mắt to đen láy của Nhi vô số tội, Huy ko khỏi lắc đầu thương cảm.
“Đáng thương! ” vừa thở dài Huy vừa nói.
“Cái gì? ” Nhi giận trừng mắt nhìn hắn.
“Trần Hiểu Nhi, em đã 24 tuổi rồi, còn định chối đến bao giờ? ” Huy nhìn gương mặt đang trừng lớn của cô.
Đôi mắt đen láy của cô lập tức chớp, trái tim của cô vừa trùng xuống 1 nhịp. Cố gắng định thần lại tâm trạng khó chịu của mình, cô lập tức dùng sức lắc đầu.
“Em.. em chối cái gì? ” Nhi bối rối chối bay chối biến.
Huy nhìn cô nheo mắt lại, như thể đang suy xét điều gì đó.
“Trần Hiểu Nhi, lẽ nào .. em là cố tình ko hiểu? ” Huy nghi ngờ nhìn cô.
“Cái gì cố tình ko hiểu? Ko biết anh đang nói cái gì? ” Nhi tức giận quay đầu cầm cốc rượu uống 1 hớp lấy can đảm.
“Em thật ko biết? ” Huy nghi ngờ nhìn cô.
Nhi mím chặt môi ko nói thêm lời nào, cũng ko buồn quay lại nhìn cái người anh trai quí hóa của cô. Nên mới nói đàn ông ko có ai tốt. Kẻ nào cũng bênh nhau chằm chằm. Hành vi quấy rối cũng có thể đổi thành yêu thương mà bao che. Đáng chết.
Huy nhìn cô ương ngạnh mà thở dài.
“Trần Hiểu Nhi, em cũng lớn rồi. Em nói Nam yêu thầm 3 năm làm cho em ngưỡng mộ, vậy có người yêu em hơn 6 năm em cảm thấy thế nào? ” Huy trầm giọng nói với Nhi.
“6 năm? Anh đang nói gì thế? ” Nhi hơi nhíu mày hỏi.
“Em thật ko nhìn ra, hay em vốn cố ý ngó lơ người ta? ” Huy nhíu mày chậm rãi cầm chén rượu uống rồi mới nói tiếp.
“Em vốn thông minh, có thể nhìn là thấy cô gái đó cũng thích Nam, vậy tại sao người ta đuổi em lâu thế em lại ko biết? ” Huy trầm giọng nhìn cô nói.
Nhi trầm mặc ko nói, đôi môi mím càng chặt.
“Hắn ta thích em ai cũng có thể nhìn ra em thật ko nhìn ra sao? ” Huy nhíu mày nghi hoặc nhìn biểu tình khó khăn của Nhi.
“Em ko biết anh đang nói cái gì! ” Nhi hậm hực quay đầu uống rượu ko muốn nghe. Ko muốn nghe.
“Em thật sự ko có chút nào lay động sao? ” Huy nhìn cô nghiêm túc hỏi.
Khi lời nói này của Huy vừa vang lên, trong đầu Nhi hiện lên từng đoạn từng đoạn phim quá khứ, khi hắn bước thật chậm sau lưng cô, khi hắn nắm tay cô thật chặt, đôi khi ngồi bên cạnh dựa vào lưng hắn đọc sách, đôi khi lơ đễnh dựa vào vai hắn ngồi xem ti vi, hay đôi khi đưa thuốc say xe cho cô uống, đôi khi cho cô gối đầu lên đùi hắn, đôi khi.. Ko được. Ngừng lại.
“Em thật sự ko có cảm giác với hắn sao? ” Huy lại ngờ vực nhìn nét mặt trầm mặc của cô.
“Em.. em..” Nhi lập tức muốn mở miệng nói nhưng rất nhanh tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói rối rắm của cô. Nhi lườm Huy 1 cái rồi rút điện thoại ra trả lời.
“A.. ” Nhi còn chưa kịp lô thì đầu bên kia đã nghe 1 giọng nữ sang sảng.
“TRẦN HIỂU NHI, mày lập tức quay đây ngay cho tao!! ” từ đầu bên kia giọng nói như sấm rền của Ngọc đâm thẳng vào màng nhĩ của cô.
“Ai!~ ” Nhi nhíu mày nhìn cái điện thoại.
“Mày gào gì thế? ” Nhi vừa nhăn mặt vừa lo lắng dè chừng cái ống nghe.
Ngọc vừa nhìn ông xã đang bùn rầu bên cạnh, lại thấy 3 người đang ông đang ở ngoài cố mà khuyên bảo 1 người đang say nhưng vô dụng. Cả căn phòng trở nên náo loạn bởi những lời lẽ lè nhè trong cơn say của Tú.
“Mày ngay lập tức qua bar của chồng tao ngay cho tao. Đến mà thu dọn chiến trường mày gây ra đây này!! ” Ngọc tức giận hét lên trong điện thoại.
“Cái gì mà chiến trường tao gây ra? Tao làm gì? ” Nhi mở tròn mắt hỏi. Ngày hôm nay làm sao thế nhỉ? Có phải hôm nay là ngày xui xẻo cả năm của mình ko? Chiều bị cưỡng bức, tối bị ngỏ lời, sau lại bị thẩm vấn, giờ thì lại có người gọi đến mắng cô ko phải cô xui vậy chứ?
“Con ranh này, mày còn hỏi? Mày mau đến đây lập tức cho tao. Anh Tú uống đến sắp thành tiên rồi. Mày ko đến nhanh có án mạng thì mày đi mà chịu!! ” Ngọc tức giận rống lên trong điện thoại mà cúp máy.
“Cái gì? ” Nhi nhìn cái điện thoại đã cúp máy ko thể nào tin được. Có phải ko vậy? Ngày hôm nay làm sao thế này? Cái tên khốn này.. hắn cưỡng bức cô mà tại sao? Tại sao hôm nay ai cũng nói cho hắn? Ko phải chứ? Người bị hại phải đi lo cho kẻ đi hại mình. Điên rồi hả?
“Chuyện gì? ” Huy hơi nhíu mày.
“Đến lôi 1 tên say rượu về nhà! ” Nhi chán nản buồn bực quay đầu.
“Trần Hiểu Nhi, em còn nói em ko có cảm giác với cậu ta? ” Huy nhìn theo bóng lưng của cô nói.
Nhi ko buồn quay đầu nhìn lại, nghe rõ sóng ngầm đang trào lên trong lòng mình. Tại sao mọi người cứ phải khuấy động mặt hồ của cô? Đáy lòng của cô lâu nay bình lặng như vậy, chỉ có những gợn sóng nhỏ, bây giờ.. bây giờ thì.. Nhi cắn chặt môi bước đi nhanh thật nhanh, đôi mắt đen láy tràn ngập ánh sáng. Cuối cùng cô có cảm giác với hắn hay ko? Đáp án là có. Nhưng bản thân cô cảm giác này là gì? Sự xao động này từ rất lâu cô đã muốn chôn vùi thật sâu bây giờ đã bị phát hiện.
Trong căn phòng kính, 3 chàng trai đứng 2 bên đang cố gắng mà giữ lấy 1 thân hình cao lớn đang nghiêng ngả.
“Đưa rượu đây! ” Tú lè nhè vung vẩy 2 tay cố giật lấy ly rượu.
“Đưa cho tao!! ” Tú tức giận cố đứng dậy giật lấy bình rượu.
“Mau cất đi!!” Hiếu 1 bên vã mồ hôi giữ tay trái của Tú.
“Biết rồi! ” Mạnh vừa cầm chai rượu như báu vật vừa đứng xa Tú ra càng tốt.
“Cuối cùng mày làm sao đây? ” Duy tức giận nhìn Tú với bộ dạng ko còn ra hình dáng con người.
“Tao muốn uống!! ” Tú lại gào lên trên tay lại khua loạng xạ như người điên.
“Em gọi cho Nhi chưa? ” Vũ vội vàng quay sang nhìn Ngọc lo lắng hỏi.
Lời của Vũ vừa nói ra, Tú lập tức dừng động tác. Hai cánh tay nãy giờ khua khoáng lập tức buông thõng xuống như kẻ bất lực. Cả căn phòng lập tức trở về sự yên tĩnh hiếm có ban đầu, mặc cho tiếng nhạc ở tầng dưới vô cùng sôi động, nhưng trong căn phòng kính này lại đột nhiên như 1 thế giới im lặng ko có 1 âm thanh.
“Tại sao? ” Tú với giọng khàn khàn buồn thương nói.
“Tại sao cô ấy đến bây giờ vẫn ko chọn tao? ” Tú vô lực ngồi trên ghế, giọng nói trầm ấm lại thêm thấp xuống nặng nề.
Cả 5 người còn lại đều im lặng nhìn thân thể cao lớn ấy vô lực ngồi trên ghế. Hắn ko còn gào thét nữa, ko đá chân vung tay lung tung điên cuồng đòi rượu, chỉ có vô lực như vậy ngồi trên ghế. Trong lòng bọn họ, tự dưng thấy chút xót xa.
Tú chậm rãi đưa bàn tay run rẩy vào trong túi quần, lôi ra 1 chiếc hộp rất nhỏ.
“Tao có gì ko bằng tên đó? Cô ấy muốn gì tao cũng có thể cho cô ấy. Thậm trí nhẫn tao cũng đã mua rồi. Tại sao? ” Bàn tay to lớn của hắn run rẩy mở chiếc hộp, trong đó là 1 chiếc nhẫn mảnh mai với viên kim cương vô cùng chói mắt, cái ánh sáng rạng ngời của đá quí thể hiện sự vĩnh hằng ấy đâm vào mắt hắn vô cùng đau đớn. Cứ như thể nói cho hắn rằng, tình yêu của hắn vĩnh viễn ko thể tồn tại.
Cả 4 người con trai đều trở nên trầm mặc lạ thường, trong ánh mắt ko dấu được chút đau lòng hiếm thấy, một tiếng thút thít nhỏ của cô gái duy nhất trong phòng vang lên làm ko khí càng trở nên cô đọng. Giữa lúc ấy cánh cửa căn phòng bị đạp mạnh mở ra.
“HOÀNG TUẤN TÚ, ANH LẠI MUỐN BẦY TRÒ GÌ ĐÂy?! ” Nhi tức giận hiên ngang đứng ở cửa.
Tất cả 5 cặp mắt còn tỉnh táo lập tức quay về phía cô. Thoát rồi, cuối cùng người gây chuyện cũng đến. Quả thật nếu còn nhìn hắn thảm hơn nữa chính bọn hắn cũng sẽ phát điên. Xúc động vì tình cảm của hắn thì có xúc động, nhưng mà ớn lạnh còn nhiều hơn. Cứ tiếp tục cho hắn diễn cải lương thế này thì chắc chắn 4 tên con trai bọn họ sẽ sớm ói ra sàn.
Nhi nghi hoặc nhìn cái ko khí trang nghiêm kì quái ở đây. Ko phải án mạng thật rồi chứ? Ko ổn! Có nên chuồn ko?
Nhưng chưa kịp
cho cô
ba chân bốn cẳng trốn khỏi hiện trường để tránh liên lụy thì đã nghe 1 giọng nói nghèn nghẹt cất lên.
“Mày lập tức vào đây cho tao! ” Ngọc vừa lau nước mắt vừa quát con bạn thân đang đứng ở cửa.
Nhi nheo mắt nhìn con bạn thân chậm rãi bước vào.
“Sao mày lại khóc? ” Cô quan tâm hỏi.
“Còn ko phải tại mày à? Lập tức đi chăm sóc cho người ta đi. Toàn là mày hại nên anh ấy mới sống dở chết dở thế này đấy! ” Ngọc tức giận liếc xéo nó.
“Sao lại tại tao? ” Nhi trừng mắt thật lớn đáp trả.
“Ko cần biết mau mang anh ấy về nhà. Còn ở đây uống tiếp chết lúc nào ko biết! ” Ngọc tức giận nói.
Nhi nhìn cái người đang ngồi cúi đầu trên ghế bất lực, trên người quần áo sộc sệch, tóc tai rối bời, làn da vì rượu đã trở nên đỏ gay chói mắt. Cô khẽ thở dài. Tiến lại về phía hắn.
“Này! ” Cô lấy tay chỉ vào đầu hắn.
“Tao muốn uống nữa! ” Tú theo cơn say lè nhè vung tay vung chân hắt tay cô ra, chiếc hộp nhẫn vì thế cũng lập tức rơi xuống đất.
Nhi tức giận cắn nhẹ môi dưới, thật muốn gõ 1 cái lõm đầu cho hắn tỉnh ra. Chiều nay vừa cưỡng bức bất thành giờ đi uống rượu lại là cô đưa hắn về?
“Động vật đơn bào, đứng dậy cho tôi! ” Nhi chống tay ngang hông, nói với giọng ko nặng cũng ko nhẹ.
“Uống! ” Tú vẫn tiếp tục múa may gạt bỏ tất cả những đôi tay lớn đang cố giữ hắn lại rồi mất đá ngã nhào vào ghế.