XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Giờ ra chơi, ba cô nàng lại đứng ở hành lang hóng mát cộng chém gió. Cái hàng lang tầng ba này gắn với tụi nó nhiều kỉ niệm lắm đấy. Vui cũng có, buồn cũng có mà kinh thiên động địa cũng có. (là mấy vụ nc bằng chân tay ý mà).

- Ê, thằng Cún của mày kìa Gấu ơi! - Nhỏ Chins la toáng lên khiến nhỏ Gấu đang ăn hạt ô mai ngon lành xít nghẹn.
- Đâu... đâu hả mày?
- Dưới tầng ý!
- Uk nhỉ? Đúng em Cún hát hay của tao rùi. (Cún là cậu trai học khối 10 mới vào trường, hát hay kinh khủng, có fan hâm mộ là rất nhiều bạn gái cùng khối và cũng nhìu chả kém mấy chị khối trên, trong đó có cả nhỏ Gấu chanh chua nữa.)
- Khiếp quá, chắc gì em nó đã bít bà mà kêu của tao mới sợ chứ. Của khối em trong trường rùi. - Nó cắt ngang cơn tự sướng của con bạn.
- Èo èo, kệ chứ. Sau này em là của tao là đc, cưng nhỉ? - Nhỏ quay sang con Chins làm nó giật cả mình.
- Khiếp quá, nhìn mặt dê kinh khủng. Kêu tao hám trai mày còn hám hơn cả tao! - Nhỏ Chins nhăn mặt nhăn mũi, và cái mỏ lại chu ra.... nhưng iu cực kì.

- Mà em ấy lảng vảng ở khu sân khối mình làm gì nhỉ? - Nó vừa dứt lời đã bị nhỏ Gấu lườm cho xém da mặt.
- Sao mày lại nói thế với em Cún của tao hả? Thích chít ko?
- Đâu chỉ có mỗi em Cún của mày, đầy em khối 10 kìa. - Nhỏ Chins vừa giơ tay chỉ thì tiếng nhỏ lớp trưởng đã oang oang:
- Lớp mình ơi, xuống sân học thể dục thôi. Hum nay tụi mình học chung với các em lớp 10a3 đó. Có em Cún đẹp trai đấy! - Lũ con gái hét kinh hoàng, như mún sập cả cái tầng ba vì những bước chân vịt bầu chạy uỳnh uỳnh trên cầu thang xuống sân tập. Trong đó, nhỏ Gấu dẫn đầu đàn!

....
- Ê nhóc, bít bọn chị ko? - Nhỏ Gấu, vỗ vai thằng nhỏ như đúng rùi.
- Biết chứ ạ! Chị là Gấu, chị này là chị Chins. Còn chị là chị Cỏ, thường xuyên đi học muộn! - Ba cô nàng thầm nghĩ: "Ko ngờ mình lại nổi tiếng thế! kekekeke".
- Ko ngờ nhóc cũng biết bọn chị đấy. Thế có biết fan hâm mộ cuồng nhiệt của mình là ai ko? - Nó nháy mắt hỏi.
- Nếu là chị thì tốt quá!
- Èo...... èo..........nhầm hàng rùi em. Chị ko có phước đó. Mà là bà chị Gấu này của em cơ. - Trời ơi, nhìn nhỏ Gấu thẹn mới dễ sợ chứ, cái mặt nó cùng với cái mồm thì chỉ làm cho người ta thẹn sợ thôi chứ giờ nó lại thẹn mới kinh. Đúng là: Y-R-M-L. (yêu rồi mà lại!)

- Ơ anh Vũ, anh chuyển về trường này à? - Thằng Cún mặt tươi roi rói khi nhìn thấy Huy Vũ. "Hai người này quen nhau à?" Ba cô nàng ngẩn tò te.
- Uk, mới chuyển đc gần tuần. Học ở đây à? A mấy vậy?
- 10a3. Còn anh.
- 11a13.
- Cùng lớp hội chị Cỏ à?
- Uk, cùng bàn nữa đó. Cỏ nhỉ?
- Mệt!
- Thế té ra tất cả đều biết nhau. Hì hì... - Thằng nhỏ cười duyên thế ko bít.
- Thế vẫn hát hả?
- Hì hì...
- Là hotboy khối 10 đó ông! - Nhỏ Gấu giới thiệu luôn. Vâng, biết là hót rùi. Khổ lắm, nói mãi!
- Vậy à? Đúng là thằng đệ anh!
- Thì Huy Vũ giờ cũng là hotboy trường rùi mà. Vừa về chưa đc một tuần mà bao nàng đã kháo nhau bình chọn ông rùi đấy! Có cả tui nữa đó. Hì hì.... Sắp đánh đổ anh Việt Ku đẹp trai nhứt trường rùi. Sướng ná! - Nhỏ Chins hào hứng. Thằng Cún chợt biến đổi sắc mặt.
- Anh Vũ, ra kia em bảo cái này. Hì hì... (cười lắm thế! Biết có răng khểnh cười duyên rồi, khổ, khoe mãi!) Sr ba bà chị xinh đẹp nhá.

....
- Gì hả Cún?
- Em nghe thằng bạn em bảo, tí về có vụ oánh thằng mới chuyển về trường của hội thằng Việt Ku. Nó là hotboy trường, thấy bảo có thằng mới đến ngấp nghé cái danh hiệu hotboy số 1 của nó. Em ko biết lại là anh đấy.
- Vậy à? Lại có kịch vui xem rùi đây.

...
- Em đã về thưa ba bà chị xinh đẹp!
- Thầy ra rồi kìa, đứng đó mà chém gió! - Thằng Cún nhảy vào đứng chen giữa nó và nhỏ Gấu. - Cho em đứng cùng ná! hì hì... (có người sướng điên!)
- Thằng Cún nói gì với ông thế? - Nhỏ Chins quay hỏi Huy Vũ.
- Chuyện đàn ông con trai ý mừ. Cún nhỉ?
- Oh... Yes sờ......
- Trật tự đi nhóc, đứng cùng chị Gấu ko phải phởn thế đâu! - Nó định chém nhỏ bạn.
- Ko, đứng cùng chị mới phởn thế chứ! kekekekeke (Thua luôn!)

****

Huy Vũ vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy gần chục thằng trông có vẻ "du côn đầu đường xó chợ" thuộc típ "cao to đen hôi" đứng chờ sẵn. Trong đó nổi bật có thằng trông có vẻ khá khẩm nhất, style cũng ổn, mặt mũi cũng thuộc dạng điển sờ trai. Chắc là Việt Ku rùi.

Cỏ ko biết là mọi người có thíck truyện này ko nữa. Có lẽ Cỏ post nốt lần này rồi thôi ko post nữa vậy! Dẫu sao cũng cám ơn mọi người nhiều!

- Thằng kia, mày là thằng Huy Vũ học 11 mới chuyển về đúng ko? - Việt Ku hếch cái mặt tinh tướng đầy vẻ kiêu ngạo lên hỏi.
- Uk, là tao. Sao? - Huy Vũ cũng ko kém, nhưng lại là vẻ mặt bất cần đời.
- Sao hả? Mày trông cũng ổn đó. Biết vì sao tụi tao đứng đây ko?
- Cũng chưa rõ cho lắm. Mày nói thử tao nghe.

- Mày cũng ghê nhỉ. Tao gặp mày hôm nay là muốn xử mày vì dám thích chơi trội, mới vào trường mà ko biết điều. Mày có biết tao là ai ko?
- Thế mày nghĩ tao cần phải biết mày à? - Huy Vũ cười khẩy.
- Thằng chó này. Mày chán sống hả con?
- Chắc ko bằng mày.

- Mẹ thằng này! Bố mày tức rùi đó. - Thằng Việt Ku định lao tới.
- Khoan! - Bình thản đến dễ sợ - Mày thích solo tao với mày... Hay chơi hội đồng?
- Sợ rồi à? Chơi hội đồng mới vui chứ! - Thằng Việt Ku tinh tướng, nở nụ cười đểu kinh khủng. Khác hẳn với cái nụ cười đầy thuốc mê mà hàng ngày nó vẫn nở khiến lũ con gái trong trường đổ như rạ.

- Mày nghĩ vậy à? Thích thì tao chiều.
- Thằng chó! Bọn mày đánh chết nó cho tao! - Nhất thời cả lũ gần chục thằng xông lên, gậy gộc cầm chắc trong tay. Mọi người (toàn học sinh trong trường) vội né sang hai bên. Ai cũng rợn người bởi những cái sắc mặt đằng đằng sát khí, chắc chắn sẽ nện những cú đòn dã man nhất, đau đớn nhất lên thân xác của kẻ đang nhếch méch cười bình thản phía trước.

- Bọn chó kia dừng lại! - Tiếng quát to từ đằng sau khiến lũ người phía trước phải giật mình quay lại. Đông! Một đống người mặt mũi lạnh tanh, phải gần 30 chục thằng. Đều là dân chơi, dân có máu mặt cả. Và đồ nghề mang theo toàn những cây phớ dài, gậy to. Bọn Việt Ku sắc mặt chợt tái xanh, tay vẫn nắm chắc gậy mặc dù run lắm.

- Tao đã bảo rùi. Tao đã cho mày cơ hội, nhưng mày đã ko biết nắm lấy. Thích đánh hội đồng chứ gì? Giờ tao chiều ý mày. - Quay sang phía anh em - Chơi đẹp, ko dùng phớ, gậy thôi! - Huy Vũ vừa dứt lời thì đồng loạt anh em xông lên, đánh tới tấp vào lũ người thích "sấc" và thích "chết"!

Nhưng tiếng gậy nện vào người hòa cùng những tiếng chửi bới thậm tệ. Đến cả mình đồng da sắt cũng phải khụy xuống bởi cái quyền uy và sức mạnh ghê gớm của những cây gậy gỗ không mắt. Chứ đằng này lại là da thịt người. Liệu ai có thể chịu nổi?

Huy Vũ đỡ lấy cú giáng gậy của Việt Ku, giựt mạnh. Cây gậy rơi xuống đất. Việt Ku định cúi xuống nhặt, ngay lập tức Huy Vũ nắm lấy cổ áo hắn nhấc lên và đấm túi bụi vào mặt, mũi... Những dòng máu nhỏ chảy dài... ướt thẫm cổ áo. Trên khóe miệng, từ trong mũi và khóe mắt.... Chưa đã, cậu lên gối. "Hự!" Việt Ku ngã lăn ra đất, ôm bụng quoằn quoại.

Trận chiến kết thúc, dưới đất gần chục thằng con trai nằm gục. Thằng Cún cúi xuống, nhấc cổ áo thằng Việt Ku lên:
- Mày động vào ai ko động, đi động vào Vũ Lửa là mày chết rồi. Hôm nay là đòn cảnh cáo, lần sau còn thích chết nữa thì cứ bảo một tiếng.
- Thôi, đủ rồi. Giải tán! Đi ca hai nhá anh em, hôm nay tôi bao! - Huy Vũ chỉnh lại cái cổ áo, rồi ra hiệu cuộc vui đã kết thúc.

Cả lũ người hả hê. Bỏ lại sau lưng mình những thằng "bựa" tội nghiệp đang đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. (Đau và Nhục!) Mọi người xúm lại ngày càng đông, người lớn thì lắc đầu, học sinh thì khối người hả hê vì được chứng kiến những pha đánh đẹp, hay an ủi được bản thân coi như có người trả thù cho mình vì đã từng là nạn nhân trong cái trò đấm đá gây sự của Việt Ku. Còn có khối nàng thì thẫn thờ vì thần tượng của mình lại bi đát đến thế, cái khuôn mặt đẹp trai giờ bị thay thế bằng những vết trầy xước, bầm dập... và mang một màu của máu!

Một ngày tan trường ko bình yên. Đâu đó, văng vẳng những từ chua xót. Có phải chăng là BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG?

Nó vừa về đến nhà. Cô Năm ko còn hớn hở hay thông báo tình hình của bà chủ như mọi lần mỗi khi nó về nhà. Một không khí ảm đạm bao trùm khắp ngôi biệt thự. Con Kin lông xù cũng thôi ko lon ton chạy ra vẫy đuôi, rồi ngửi khắp người nó như mọi khi.

- Cô Năm, ở nhà có chuyện gì à?
-... - Sự im lặng đến dễ sợ. Nó linh tính có điều chẳng lành. Nó lao vội vào nhà.

....
Mẹ nó, bố nó đang ngồi trên ghế. Hình như đang chờ nó thì phải. Mắt mẹ nó ngấn lệ. Còn bố thì khuôn mặt nặng nề, vẻ buồn bã, tuyệt vọng chẳng thể giấu nổi.
- Bố! Mẹ! Có chuyện gì vậy?
- Con ngồi xuống đi.... Bố có chuyện muốn nói với con.

Nó quoẳng cái cặp xuống nền nhà, bước vào bàn và ngồi xuống.
- Có chuyện gì vậy? Con... con chả hiểu gì cả!
- Công ty của bố đã bị phá sản!
- Bố nói cái gì? - Nó bật dậy khỏi ghế. - Bố đùa à? Sao.... sao lại phá sản chứ? Công ty vẫn hoạt động tốt mà!
- Bố ko biết phải giải thích với con thế nào nữa. Bố.... bất lực!

- Con ơi!... Bố con sắp phải đi tù rồi! - Mẹ nó khóc nấc lên.
- Đi tù? Sao phải đi tù chứ? - Nó gào lên và bật khóc.
- Bố con ko đủ tiền trả nợ. Mẹ... mẹ con mình biết sống ra sao đây?

Nó chạy lại, lay người bố nó:
- Con ko tin... Con ko tin.... Bố... bố ơi! Con ko muốn bố phải đi tù..... Mà nhà mình nhiều tiền lắm mà. Tại sao lại ko có tiền trả nợ?.... Con ko hiểu!
- Tại bố đã đầu tư tất cả vốn liếng vào sự lựa chọn sai lầm của mình. Con ko hiểu đâu. Bố nó vò đầu bứt tai. - Bố là kẻ vô dụng. Bố làm khổ hai mẹ con con.

- Ko! Ko phải thế! - Nó ôm chầm lấy bố nó khóc nức nở.
- Con phải cứu bố con! - Mẹ nó chợt quay sang, lay người nó. - Bố con ko thể đi tù đc! Con gái ơi, tất cả chỉ nhờ có con! Mẹ xin con đấy!
- Mẹ! Mẹ nói gì? Con... con ko hiểu. Cứu bố ư?.... Bằng cách nào? Nếu con cứu đc bố thì mẹ nói đi... nói đi....
- Ông bạn bố con, sẵn sàng đứng ra trả hết nợ lần cho bố con. Nhưng với một điều kiện....

....
- KOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO! Tại sao.... Tại sao lại phải như vậy?..... Tại sao chứ? Con ko muốn!..... Con còn quá nhỏ mà! Như thế thật bất công với con - Nó quỳ dưới đất, lay chân mẹ nó - Mẹ ơi, con ko muốn đâu! Con xin mẹ đó! Đó ko phải là sự thật phải ko mẹ?...... Mẹ nói đi.....! - Nó hét lên, nước mắt giàn rụa. Nó ko tin nổi những gì mẹ nó vừa nói. Ko... ko thể có chuyện đó được. Tất cả ko phải là thật! Đúng ko? Nó ko biết!

- Bố xin lỗi con! - Bố nó gục đầu xuống bàn.
- Mẹ biết như thế thật tàn nhẫn với con. Nhưng chẳng lẽ con có thể đứng yên nhìn bố con phải đi tù sao?
- Ko... Ko phải thế! Con.... Con ko tin! - Nó hét lên rồi bỏ chạy khỏi nhà. Nó muốn chạy chốn. Chốn cái sự thực chua xót vừa xảy đến với gia đình và với nó kia. Chạy chốn! Nó đang nghĩ tới cái gì? Nó đang nghĩ, nó tuyệt vọng, mọi thứ như một mớ hộn lộn... và nó ko biết thoát ra kiểu gì. Lối thoát ư? Hình như ko có lối thoát cho nó!

Nó lang thang một mình trên đường. Chiều tà đã buông xuống,từng cơn gió lạnh rít qua da thịt, luồn lọi vào mái tóc nó khiến chúng rối lên, phơ phất và yếu đuối trước cơn gió lạnh. Đôi chân nó mệt mỏi rã rời, cái miệng khô khốc và đôi mắt sưng híp.

Nó dừng lại trên dòng sông Cầu, nhìn màu nước sông chẳng trong xanh cho lắm, đâu đó còn có vài cái rác trôi lên đênh. Nó thẫn thờ nhìn vào vô định. Một khoảng không tối mù (mặc dù trời vẫn còn chưa tối hẳn, vẫn đủ để nhìn thấy rõ mọi vật!).

“-Ông ấy hứa sẽ giúp bố con trả nợ, nhưng với một điều kiện: Con phải làm vợ hai của ông ấy!”

Nước mắt nó lại trào ra, thấm xuống khoé môi, mặn chát và đẫm mùi cay đắng. Nó mới hơn 16, nó còn chưa cả được biết mùi vị yêu là gì. Vậy mà giờ đây, nó phải làm vợ người ta ư? Chưa kể người đó còn đáng tuổi bố nó! Ko! Như thế thật phi lý, thật bất công và quá tàn nhẫn với nó.

Chẳng lẽ ông trời lại có thể đối xử với nó như thế sao? Cùng một lúc, biến nó từ một đại tiểu thư quậy phá nhưng hồn nhiên vô tư, được sống bên một mái ấm hạnh phúc, đầy đủ, có cha mẹ yêu thương, giờ thành một đứa con có cha sắp phải đi tù, gia đình ly biệt hay đau đớn hơn đó là đánh đổi cả hạnh phúc của đời mình để cứu cha, cứu gia đình.

Cái hạnh phúc ấy sẽ là những ngày nó phải sống ra sao? Nó còn quá nhỏ. Nó còn chưa được sống hết với cái thời mộng mơ của mình cơ mà! Ko… ko thể! Ông trời đã ko thương nó chả nhẽ đến cả bố mẹ nó cũng ko thương nó ư? Bố mẹ thương nó lắm mà! Yêu nó lắm mà! Vậy tại sao lại ép nó phải lựa chọn, phải nghe theo cái điều kiện quoái đảng và ác thú này?

Nó tuyệt vọng và đau đớn. Nó muốn được giải thoát. Một cách nhẹ nhàng nhất. Dòng nước vẫn chảy nhưng ko phải là êm đềm mà cuộn nước mạnh lắm. Có lẽ sẽ giúp nó giải thoát nhanh! Dòng sông chẳng sạch sẽ gì nhưng chắc chắn sẽ sạch hơn chán cái xã hội này. Nhảy xuống. Chỉ một cái nâng mình thôi mà. Nước lạnh ư? Nó sẽ ko kịp cảm nhận đâu! Vậy thì còn chờ gì nữa. Nó sẽ được giải thoát. Nó ko phải đối mặt với cha mẹ, với đôi mắt nặng chịu nỗi buồn của bố, và những dòng nước mắt nghẹn ngào, cầu xin nó của mẹ! Mắn và đắng thật! Lệ lại thấm khoé môi nó! Gío thổi ngày một lạnh hơn. À ko, mát mới đúng. Giúp nó sua bớt đi cái căng nóng của da mặt, cái cay xè của đôi mắt mỏi mệt vì đã khóc quá nhiều.

Nó nhớ tới nhỏ Chins và Gấu. Chúng nó chắc sẽ khóc nhiều lắm. “Thôi, hãy hiểu cho tao! Nếu là tao chắc chúng mày cũng lựa chọn cách này thôi! Vắng tao chúng mày đừng buồn nhé!.... Mà việc gì phải buồn hay nhớ nhung. Cái con Cỏ tính cách cục cằn, thô lỗ thiếu gì trên đời, chết đi một nguời cũng chả sao!... Hì….. Chết! Chắc chẳng đau đâu!....”

Đôi mắt nó từ từ nhắm lại, nó thấy người mình nhẹ lắm. Rướn người về phía trước, thả mình và… nhảy thôi!....

- You đang làm gì đấy? Muốn chết à! - Một đôi bàn tay con trai quen thuộc nắm lấy người nó giựt mạnh về đằng sau. Nó mở mắt. Đúng là Huy Vũ. Vài giây trước trong đầu nó hiện lên hình ảnh cậu khi cái chạm mạnh của đôi tay cậu lên người nó.

- Buông tôi ra. Sao ko cho tôi đc chết hả? – Nó gào lên, đôi mắt lại ướt đẫm lệ.
- You điên à? Sao lại muốn chết!
- Ông ko hiểu đc đâu! Làm sao ông hiểu đc chứ! Chỉ có chết tôi mới giải thoát đc sự giành buộc của cái cuộc đời bất cay nghiệt này thôi. Tôi mệt lắm!... Tôi ko đủ sức đâu! - Giọng nói nó yếu dần, vang vào khoảng ko rộng lớn.

- You ko đc chết. Dù có chuyện gì cũng ko được nghĩ đến cái chết. Biết chưa?
-… - Nó bất chợt khóc nấc lên, ôm chầm lấy Huy Vũ mà nức nở. Nó khóc, cứ khóc và khóc hoài…. Trời đã tối hẳn, những ánh sáng của đèn điện, của trăng, của phố xá… chiếu rọi xuống lòng sông lấp lánh một thứ ánh sáng lung linh và huyền ảo.

****

“Ục, ục… ục…” - Tiếng bụng nó sôi lên sùng sục.
- Tôi đói quá. Từ trưa đến giờ chưa ăn gì. Hì… ông mời tôi một bữa ná! - Mắt vẫn còn sưng húp và chưa ráo lệ! Mới phút trc còn muốn chết thế mà giờ vẫn biết là mình cần ăn… và để sống!
- Bó tay với you. Uk, cũng tối rồi, ăn cơm tối là vừa!

Huy Vũ đỗ xe cái "phịch" trước "Ko Tên quán" gần cổng trường theo lời đề nghị của nó. Như đã quá quen, nó chạy tót vào trong, ngồi đúng vị trí mà nó vẫn thường ngồi. May quá bây giờ đã tối nên quán vắng khách. Hì hì, chỗ ngồi của nó chẳng bị ai tranh cả. Thích thật. Ăn càng thêm ngon!

- Ê, ông uống gì? Trừ bia và rượu ra!
- Thế thì tôi biết uống cái gì! (đừng ngạc nhiên khi Huy Vũ chưa đầy 17 mà trình độ uống rượu cũng ko phải loại vừa. Nhờ vào những lần đc rèn luyện tại những quán bar, vũ trường...)
- Vậy thì để tôi gọi giùm!... Chị ơi cho em hai suất cơm rang thật cẩm, và hai cốc sữa chua thạch ạ!
- Oái... tôi uống sữa chua á?
- Sao? Tôi uống còn đc huống chi ông! Trời tuy lạnh nhưng uống càng ngon, biết chưa.
- Bó tay với you.

- Mà này, bữa này là ông bao đó ná. Tôi ko có đồng nào trong người đâu.
- Thì tôi ko trả lại để đàn bà con gái trả à?
- Ấy ko, lần này ông trả, lần sau đến lượt tôi. Bệnh sĩ chết trước bệnh siđa đó ông!
- Vẫn còn lần sau à? - Huy Vũ cười chọc nó.
- Ùk nhỉ! Tôi nhầm!.... Thôi coi như lần này ông bỏ tiền ra để đc ăn cùng người đẹp vậy! - Nó cười duyên thế ko biết.

"Người đẹp ư? Chiều cao 1m bẻ đôi, chưa kể mái tóc thì rối (chỉ hơi rối thôi, tại gió đấy!), mắt lại còn sưng húp đỏ hoe thế kia. Người đẹp là đây sao?"

- Ko ăn mà cứ mặt đần thối ra thế kia! - Nó cắt ngang mạch phê bình tác phẩm văn học người thực việc thực của thằng bạn, và tác phẩm chẳng ai khách chính là nó!
- Chuẩn bị ăn đây! "Mặt mình đẹp thế, dám bảo là đần thối! Khóc nhiều quá nên mắt chắc có vấn đề!"...... Sao cho nhiều tương ớt thế? - Huy Vũ giật mình nhìn đĩa cơm rang của nó, tương ớt nó rưới phủ kín đĩa, nhìn mà đã muốn chảy nước mắt.
- Hì hì, ăn cay là sở trường của tôi mà.

- Anh chàng đẹp trai này là ai vậy Cỏ? – Chị chủ quán đi qua bàn nó hỏi. Nó chưa kịp trả lời thì chị chủ quán lại vội hỏi nó/ - Sao mắt sưng húp thế kia? Bị anh chàng đẹp trai này chọc đúng ko?
- Hì hì, đúng là có chọc nhưng ko phải là lần chị ạ. Mà là tài xế kiêm hầu bao của em bữa nay!
- Uả thế bồ hả nhóc! – Anh chủ quán nghe cái giọng của nó và bà vợ cũng bước ra hóng hớt.
- Ko ạ! Bồ gì chứ. Trông cao to đẹp zai thế này thôi (cũng biết người ta đẹp đấy!) chứ “bựa nhân” lắm ông nhỉ? – Nó nói rồi quay ra hỏi đểu Huy Vũ rồi cười sặc sụa. Huy Vũ tức lắm nhưng chả biết làm gì. Vì nó có tới hai đồng minh cơ mà.

- Ê, định bắt chước sở thích của tôi hay sao mà cho cả nửa chai tương ớt thế kia? – Huy Vũ lúc này mới để ý, đĩa cơm rang của mình còn thảm hại hơn cả đĩa cơm rang ở bên cạnh.
- You nghĩ mình you biết ăn cay à? – Nói rồi Huy Vũ cho cả một thìa cơm đầy bỏ vào miệng, nhai ngon lành lắm. Nhưng… cơn cay sộc cả vào mũi cậu, đọng lại ở cổ họng. Cay kinh khủng. Và đôi mắt cậu ko chịu nghe lời, cứ làm ướt đẫm bờ mi.

- Cay quá đúng ko? Nhìn ông kìa…. – Nó cười xém chảy nước mắt – Đã yếu lại còn thích ra gió – Nó lại ko thể kìm chế đc cơn tức cười của mình.
- You cười đủ chưa! – Huy Vũ bực mình gắt lớn. Lần đầu tiên à ko là lần thứ mấy rồi cậu bị nó làm cho quê thế này. Sức chịu đựng của mỗi người đều có hạn chứ! Đặc biệt lại là Vũ Lửa!
- Làm gì mà phải gắt lên thế? Thực ra vẫn muốn cười tiếp! Hì…..

- Vậy thì cứ ở đấy mà cười, tôi về trước. – Nói rồi Huy Vũ đứng dậy đi thẳng.
- Ê, trả tiền đãng rồi về! – Nó vừa hút cốc sữa chua vừa gọi với, Huy Vũ quay lại, tiến thẳng về quầy tính tiền. - Nhớ trả thêm cả tiền tương ớt ná! – Nó vẫn còn cố chọc tức Huy Vũ. Tính tiền xong, Huy Vũ đi thẳng mặc tiếng nó vẫn còn vang đằng sau. - À đỡ phí, tôi ăn luôn phần của ông nha!...... Mà này, bắt tôi đi bộ về à!... Đùa tí mà đã dỗi! Xì...... Hì hì... anh chị ơi tí cho em gọi nhờ về nhà cái ná! (èo ôi xin xỏ ngượng mồm chưa kìa!)

Huy Vũ vừa về đến nhà, trong lòng cậu vẫn còn tức nó lắm. Bực mình thật!

- Cậu chủ sao giờ mới về vậy? Ông chủ đang chờ cậu đấy!
- Cháu biết rồi!

….
- Con về rồi đấy à? Ngồi xuống bố có chút chuyện muốn nói với con!
- Lại chuyện con đi về muộn ạ? Để lúc khác được ko? Gìơ con hơi mệt.
- Ko, chuyện đấy lúc khác bố nói. Gìơ bố muốn nói chuyện với con về chuyện của bố.
- Chuyện của bố?
….
- Uk, con nghĩ thế nào nếu giờ bố lấy vợ hai?
- Bố lấy vợ hai?.... À mà cũng chả sao. Đãng nhẽ bố phải làm việc này lâu rồi. Mẹ mất đã gần chục năm rồi mà.

- Nhưng… người đó chỉ đáng tuổi con bố!
- Trong tình yêu ko có khái niệm tuổi tác bố ạ.
- Con nghĩ vậy thật sao?
- Vâng!
- Con ko sợ người ấy về sẽ làm sáo chộn cuộc sống của con?
- Bố định nói đến chuyện “dì ghẻ con chồng” chứ gì? Bố yên tâm đi, con chả làm gì đến cô vợ bé bỏng tương lai của bố đâu, còn cô ấy có muốn làm gì con thì cũng hơi khó đấy…. Thôi, con mệt rồi, con về phòng đây!

****

- Alô, mẹ à, con đây.
- Lệ Quân! Con đang ở đâu vậy? Bố mẹ cho người đi tìm mãi mà ko thấy! - Giọng mẹ nó hốt hoảng trong điện thoại.
- Mẹ yên tâm, con vẫn bình yên, ko sứt sát tí gì. Mẹ cho người đến trường đón con, con đang ở gần đó. Thôi ná! Tốn tiền điện thoại người ta! (bó tay) – Nó cúp máy luôn.
-…

*****

- Con gái, con có sao ko? - Mẹ nó vội chạy ra đón nó khi vừa nhìn thấy xe con chở nó về.
- Con ko sao mà, con ăn cơm rồi. Gìơ con mệt lắm, con muốn đi tắm rồi ngủ luôn. Ngày mai, con sẽ nói chuyện với bố mẹ!

Dứt lời nó lê chân đi thẳng lên cầu thang. Gìơ nó chỉ nghĩ tới duy nhất một điều: Tắm rửa thật sạch. Cả một ngày bụi bặm dơ người rồi. Và tắm cũng là một cách giúp nó tỉnh táo hơn để đối mặt với những chuyện nó sắp phải tự mình đưa ra quyết định.

Nó ngâm mình trong bồn nước tắm, tay tóm những bọt bông xà phòng – cái thói quen hàng ngày của nó. Rồi nó thả lỏng mình….. và bắt đầu với những suy nghĩ chẳng hề trẻ con chút nào - những suy nghĩ khác hẳn ngày thường. (nói thế chứ chưa chắc đâu! Nó vẫn còn con nít lắm!)

“Nếu mình chết, bố vẫn chẳng thể thoát khỏi nợ lần, bố mà bị bắt đi tù chắc mẹ cũng chả thể chịu đc!... Nhưng… lấy chồng? Mình còn quá nhỏ mà. Hơn nữa, mình sẽ sống ra sao chứ? Chắc cái ông bạn bố mình chẳng phải là người tốt. Người tốt gì mà đi bắt con gái người ta về làm vợ mình chứ? Bì ổi! Xấu xa! Đồ thú vật!.... Nhưng… để đổi lấy mình mà ông ta phải trả một số tiền lớn như vậy? Ông ta có ngốc ko nhỉ? Một kẻ xấu xa thường ham tiền mà!.... Khó hiểu thật! Mà ông ta là ai nhỉ? Sao lại muốn lấy mình? Ông ta biết mình à?.... Mình chả biết bạn bố mình ai vào với ai cả!... Ông ta như thể nào nhỉ? Tóc bạc trắng à? Ko! Như thế già quá! Bố mình cũng trẻ mà, chưa đầy 40! Chắc ông ta cũng vậy!... 40 – 17 bằng bao nhiêu nhỉ?” – Nó xoè tay ra đếm, nhẩm nhẩm trong đầu. – “23! Á sao lớn vậy! Khiếp quá! Nhỏ Ốc yêu thằng hơn 9 tuổi mà đã bị lũ con gái la oi ói kêu là già quá! Vậy còn mình? Chúng nó chắc ngất!.... Hu hu… Hix hix… mình phải làm sao đây? Gía mà có phép thuật nhỉ? À bụt chả hạn. Mình sẽ biến cho mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Hì hì….” – Nó chợt xị mặt sau cái cười rõ tươi – “Nhưng đây hổng có phải là mơ! Ông trời ơi, thượng đế ơi! Con hận người!...” – Nó ngủ thiếp trong phòng tắm từ lúc nào ko hay.

Nơi căn phòng của một cô công chúa nhỏ, có bàn tay của một bà mẹ hiền hậu vuốt khẽ lên mái tóc con. Một đôi mắt lặng lẽ nhìn. Một nỗi buồn xa xăm. Một giọt lệ vô tình khẽ rơi!
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
- Cỏ, nó lại đi học muộn nữa rồi! Đúng là chả bao giờ sửa đc cái tật ngủ nướng của nó. - Nhỏ Gấu quay xuống nói.
- Thế mới là Cỏ! Mà thầy đã vào đâu, tí nữa là nó lại trèo tường, phi nước đại vào lớp ý mà. - Nhỏ Chins vừa nói vừa vuốt vuốt cái đầu Víc muợt mà của mình.

Cả hai đứa bạn thân nhất của nó đều ko biết rằng nó đang gặp chuyện. Một việc mà có thể làm thay đổi cả cuộc đời của nó. Chỉ riêng có một người suốt từ nãy đến giờ chẳng nói một câu nào, biết rõ rằng ko phải là nó - lại – đi - học - muộn!

****

Nó mở mắt, vươn mình chui khỏi cái chăn, khi những tia nắng đáng ghét cứ ko chịu để cho nó yên. Một ngày mới bắt đầu và cũng là lúc nó phải đương đầu với thử thách, bước ngoặt cam go của đời nó. Kinh hoàng!


- Cô chủ, ông bà chủ đang đợi cô dưới phòng khách.
- Vâng!... Hừ… bắt đầu thôi. Cố lên!
-…???

….
- Bố. Mẹ! – Nó chào bố mẹ rồi ngồi ngay ngắn xuống chiếc ghế sofa. (một hành động hiếm có khó tìm từ trc tới nay của nó!)
- Con còn mệt ko? - Vẫn sự ân cần của mẹ nó thường ngày.
- Dạ ko. Ngày nào mà cũng đc ngủ tít thể này thì chả bao giờ con mệt! (bó tay, vừa mới nghiêm trang đc vài phút!)
-???
- Hì hì…. Con đã suy nghĩ kĩ lắm rồi. Nhưng con muốn làm rõ một số vấn đề… Bố! Ông bạn bố bao tuổi?
- Ông ấy hơn tuổi bố, 40 rồi!

- “Biết ngay mà! Mình phục mình quá!” (???) Thế ông ấy còn vợ ko hả bố?
- Ko, bà ấy mất gần chục năm rồi!
- Chả nào!... Nhưng…. nếu con đồng ý lấy ông ta thì… con phải làm vợ ông ta ạ?
-??? (thật sự ko hiểu gì?)
- Ý con là… con mới chưa tròn 17 mà! Luật pháp cấm đó!

- À… ông ấy cũng trao đổi với bố rồi. Con sẽ sống ở nhà ông ấy đến khi con đủ 20 tuổi thì sẽ chính thức là vợ ông ấy. Và ông ấy sẽ tôn trọng con đến khi con trở thành vợ ông ấy hợp pháp.
- Vậy là có nghĩa giờ con ko phải là vợ ông ấy chứ gì? – Nó hí hửng.
- Ko hẳn thế. Là vợ nhưng ko trên danh nghĩa. Chuyện con lấy ông ấy sẽ đc giữ kín.
- Con hiểu rồi….
- Con gái, nếu con ko muốn thì đừng gượng ép mình. Bố ko muốn con vì bố mà phải chịu khổ. Bố chỉ cần con và mẹ sống vui vẻ là đc!
- Bố!... Ko! Con phải sống vì bố mẹ chứ! Hì hì. Con chả sợ!... Đằng nào con vẫn cứ đc tự do đến tận khi con 20 tuổi cơ mà! Lúc đấy thiếu gì cách con thoát khỏi ông ta chứ. Hì hì… giờ chỉ cần ông ta đồng ý bỏ tiền cứu nhà mình là đc! Bố mẹ nhỉ? – Nó cười tinh ranh, tự đắc lắm!

“Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng…”
- Alo… - Giọng nó đầy ngái ngủ.
- Hôm nay mày nghỉ học à? Hải Kute bảo mày bệnh. Mày sao vậy? Bọn tao lo quá. Ra chơi cái là gọi cho mày luôn nè.
- Ùk, tao ko sao đâu. Hơi mệt tí thôi.
- Đưa đây tao… - Tiếng nhỏ Chins vang trong điện thoại. - Cỏ à, mày bệnh nặng lắm à? Có sao ko? Đi bác sĩ chưa? Ăn uống gì chưa? Mà bệnh gì vậy mày?
- Mày nói thế tao trả lời bằng mắt à?
- Ko! Bằng niềm tin. Hì hì.
- Tao bệnh ko nặng, ko có sao, ko phải đi bác sĩ, đã ăn 1 bát mì tôm trứng và 1 hộp sữa 100%. Còn hỏi gì nữa ko?
- Hì hì… Trí nhớ mày tự dưng phát huy công hiệu đột xuất thế?... À có nghĩa là tụi tao ko cần phải đến thăm mày chứ gì?... Nói thật, chiều tao có phi vụ với mấy anh nên… Hì hì. Mình con Gấu đến thăm mày đc ko?
- Cái gì? Mày phải đi. Đưa máy tao… - Lần này là giọng nhỏ Gấu vang trong điện thoại - Cỏ à, mày yên tâm, tao sẽ bắt bằng đc con Chins đi.
- Tao bận thật mà!
- Mày bận kệ mày. Bạn bè là trên hết, ko có zai zủng gì cả!
- Nhưng tao…
- Thôi đi hai bà tướng. Gọi điện hỏi thăm tôi hay là tra tấn lỗ tai tôi đấy?
- Hì hì… Sr quên mất bà đang là bệnh nhân.
- Bệnh nhân cái gì. Tao có sao đâu. Chiều này khỏi cần đến thăm.
- Sao vậy?... Mày đang giận à?
- Trời…. Giận gì mà giận. Chiều này tao bận rồi, ko có nhà hiểu chưa. Mai đi học bình thường, tha hồ mà hỏi thăm, chăm sóc cộng tầm bổ cho tao.
- Ùk, mai mày đi bọn tao mang cho mày cả một giỏ táo tầu nghe. Cho mày ăn sái quay hàm thì thôi.
- Hì hì…. Thanks hai tình yêu tình báo của tôi ná. Gìơ nếu mà hai tình yêu có lòng tốt thì…. để cho em đc ngủ thêm tí nữa ạ.
- Con ranh này. Biết rồi. Tụi tao quan tâm mới gọi chứ, tốn bao tiền điện thoại của người ta chứ bộ. Thôi ngủ ngon ná. Cũng vào lớp rồi…. À quyên hai tình yêu yêu kưng lắm đó. Chụt chụt chụt….

****

Huy Vũ cùng bố ngồi ăn cơm trưa. Một hiện tượng hiếm hoi của cả hai bố con.
- Con trai, chiều nay con ở nhà đc chứ?
- Làm gì vậy bố?
- Chiều nay, dì tương lai của con và gia đình cô ấy sẽ tới đây. Bố muốn con ở nhà cùng ăn cơm với mọi người. Bố bảo cả cậu con tới nữa.
- Cậu ạ? À nhân tiện con hỏi bố. Tại sao cậu lại chuyển từ trường Chuyên về cái trường mới con đang học? Có phải là sự sắp xếp của bố ko?
- Đúng là một phần cũng có sự tác động của bố. Vì dẫu sao có cậu cùng trường cũng tốt cho con mà.
- Nhưng còn cậu. Bố có nghĩ cho cậu ko?
- Hì hì… - Ông Trịnh cười thật hiền - Bố biết con và cậu Thiết tuy rất ít khi nói chuyện với nhau nhưng con lại rất quan tâm tới cậu. Cậu con cũng thế đó. Biết con lại bị đuổi học, chuyển về trường mới, cậu con đã xin với sở chuyển về đấy. Thế nên đừng phụ lòng tốt của cậu con.
-…

****

Nó theo chân bố mẹ đi đến một ngôi biệt thự, đẹp và sang trọng chả thua kém gì nhà nó. À ko, chính xác là to và rộng hơn. “Rộng thế này, biết đường nào mà chốn mỗi khi muốn đi chơi tối chứ. Thằng cha chồng mình ko biết có cấm đoán hay cho người canh gác mình ko nhỉ. Kiểu như bảo kê thì mình chắc chết.”

- Mời ông bà và cô vào ạ. Ông chủ chúng tôi đang chờ sẵn ở trong nhà rồi ạ. - Tiếng ông quản gia làm nó giật mình.

….
- Thưa, ông bà và cô Trần đã tới ạ. – Ông quản gia vừa dứt lời, đáp trả lại sự mong ngóng chờ đợi của các thành viên trong gia đình. Bố mẹ nó bước vào, ko hiểu sao, chân nó cứ cứng đơ, ko chịu nhúc nhích. Tiếng mẹ nó giục:
- Đi vào nào con.
- Dạ vâng…. Hì hì… “Xung trận thôi!” – Nó lẩm bẩm.

Nở một nụ cười đầy tự tin, nó kiêu hãnh sánh bước bên bố mẹ, tiến lại cái bàn tiếc la liệt thức ăn, bài trí khá sang trong. Đang cười toe toét, nó giật nảy mình. Cái nảy mình đầy kinh sợ. Trước mắt nó là ba người đàn ông. Một là ông thầy giáo đẹp trai của nó. Hai là thằng bạn ko đội trời chung của nó (Nhưng đôi lúc vẫn đội đấy. Ghét người ta thế mà hum trc con ôm người ta khóc nức nở mới sợ!). Và ba là người đàn ông nó va phải lần ở siêu thị, là bố của Huy Vũ… và có lẽ chính là ông chồng tương lai của nó) Cái mặt nó méo xệch, nhăn nhó đến khổ sở.

Sắc mặt của ông thầy Thiết cũng biến đổi nhanh chóng. Học trò của mình lại sắp là vợ anh rể mình, tương đương cũng sắp là chị mình rồi. (hỏi chúa để biết thêm cảm giác của ông thầy đẹp trai này. Chắc chắn là quá sốc!)

- Ông bà và Lệ Quân ngồi xuống đi. – Ông Trịnh vui vẻ mời. - Giới thiệu với con trai và cậu Thiết, đây là ông bà Trần Đại Phát và cô con gái Trần Lệ Quân - vợ tương lai của tôi! (điều nó đoán chẳng hề sai)

Ông Trịnh vừa dứt lời, Huy Vũ đứng phắt dậy, cậu ko thể chịu đựng đc thêm nữa. - Con ko hiểu bố đang nghĩ gì nữa. - Cậu đẩy ghế, đi ra và…. nắm lấy bàn tay đứa con gái khuôn mặt đang nóng bỏng, rát kinh khủng kéo đi khỏi cái nơi mà trong đầu cậu lúc này thật đáng ghê tởm.

****

- Ông bỏ tay tôi ra! Ông đang làm đau tay tôi đấy! – Nó cố gắng giựt tay mình ra khỏi tay thằng bạn. Cậu ta đã lôi nó ra tận ngoài đường.
- Đây là lí do mà you muốn tự tử phải ko?
- Uk, nhưng đó chỉ là lúc trc còn giờ thì ko!
- Ko ư? You điên à? Đầu you ko biết suy nghĩ à?
- Biết! – nó gắt lên – Vì biết suy nghĩ tôi mới phải làm thế này.
- Vì lí do gì? You nói đi.

- Vì tôi cần giữ lấy hạnh phúc của gia đình tôi.
- Thế con hạnh phúc của chính you.
- Đó là hạnh phúc của tôi. Mà việc gì ông phải bận tâm chứ?
- Sao cơ? Tôi ko phải bận tâm ư? Một đứa con gái, chỉ bằng tuổi tôi mà giờ nó trở thành Dì của tôi. Mà tôi ko phải bận tâm ư. Thật nực cười you biết ko! - Cậu gắt lên.

- Thế ông nghĩ, tôi ko thấy mình nực cười ư. Một đứa con gái còn chưa nếm chải hết mùi vị của đờì, còn chẳng biết tí gì về ty, mà giờ phải lấy một người đáng tuổi bố mình. Ông nghĩ tôi sung sướng lắm à. Hơn nữa, giờ tôi lại còn là Dì của một thằng con trai cũng chỉ bằng tuổi tôi. Hạnh phúc nhỉ? – Nó cười đầy mỉa mai – cái mỉa mai chính bản thân mình.

- Vậy thì you đừng làm nó thêm rắc rối nữa. You ko đc lấy bố tôi. Làm như thế thật ngốc, hiểu ko.
- Tôi phải lấy bố ông. Đó là sự thật.
- Bố tôi ép cô đúng ko? – Ông Trịnh ép nó ư? Có phải thế ko nhỉ. Ông chồng tương lai của nó là ông Trịnh thì giờ nó ko còn thấy ông ta xấu xa nữa. Ngay từ lần đầu tiên nó gặp ông ấy, nó đã có cảm nhận ấy rồi. Hơn nữa, ông ấy vì nó mà trả hết nợ lần cho gia đình nó. Có lẽ nào… đó là một tình yêu? Nó ko biết! Nhưng chắc chắn ông ấy là người tốt. Ông ấy đồng ý lấy nó ko phải vì là một lão yêu râu xanh, nếu thế chẳng cần đến những điều khoản mà ông ấy đặt ra, tất cả đều hướng đến sự tôn trọng nó. Ko… ông ấy ko hề ép buộc nó!

- Tôi tự nguyện! Và tôi ko hối hận.
- You….. Được! Vậy thì kể từ giây phút này, tôi và you là kẻ thù, đúng như những gì mà you muốn! – Huy Vũ hét lên đầy giận dữ. Cái đầu cậu chỉ muốn nổ tung. Được Dì nhỏ ư? Để rồi xem! Huy Vũ bỏ đi thẳng, mặc nó bơ vơ một mình giữa con đường chỉ có ánh đèn cao áp. Một cái gì đó cô đơn, đáng sợ vô cùng. Nước mắt nó chợt rớt rơi trên đường.

Nó một mình lê bước trên con đường lạnh lẽo, những tiếng xe, tiếng bíp còi vang inh ỏi… nhưng nó chỉ nghe thấy những tiếng ù tai kinh khủng. Lạnh! Cái lạnh của gió cứ tát vào mặt nó. Đau!

Cuối cùng nó cũng trở về đc căn biệt thự - ngôi nhà của những ngày về sau của nó.
- Con gái!.... Hai con đi đâu đấy hả? - Mẹ nó lo lắng.
- Huy Vũ về chưa ạ? – Khuôn mặt nó như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Dạ thưa, cậu chủ vẫn chưa về ạ - Ông quản gia lên tiếng.
- Vậy cũng tốt! Chúng ta trở lại việc chính chứ ạ?
- Ừ. Cháu vào bàn ngồi đi. Chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
- Dạ!

- Ông lấy cho Lệ Quân một cốc nước ấm được chứ? – Ông thầy giáo quay ra nói với ông quản gia – Cô bé có lẽ đang lạnh.
- Vâng! – Ông quản gia quay bước đi. Mọi người hướng con mắt vào nhìn nó. Nó mỉm cười.
- Con ko sao đâu…. Hì hì…. Cái cậu Huy Vũ này đểu thật đấy. Kéo con đi rồi lại bỏ đi đâu, bắt con phải một mình đi bộ về. Bực ghê!.... Uả… Sao mọi người vẫn chưa ăn ạ? Thức ăn vẫn còn đầy nè. Hì hì… con đói quá! Thôi cả nhà mình cùng ăn đi. – Nó cầm đũa gắp đầy thức ăn ngon vào bát mình, rồi chợt cười toe. – À từ nãy đến giờ, em quên chưa chào thầy. Thầy là… là gì của Huy Vũ đấy ạ?
- Thầy là cậu ruột của nó.
- Hoá ra đây là thầy giáo của con à?
- Dạ vâng. Thầy Thân Văn Thiết đẹp trai đấy ạ!

…….
Sau bữa cơm đầy tiếng cười nhưng ẩn chứa một nỗi buồn của một cô nhóc chưa tròn 17. Nỗi buồn ấy có lẽ chẳng ai hay! Mọi người bắt đầu vào cuộc nói chuyện.
- Đây là hợp đồng tôi đã thảo sẵn, mời ông bà và cháu đọc kĩ rồi chúng ta bắt đầu đi đến kí kết.
- Bác cho cháu hỏi một câu đc ko ạ?
- Ừ, cháu cứ nói.

- Tại sao bác lại muốn lấy cháu? Cháu và bác chỉ gặp nhau đúng một lần. Và… thực sự là mọi chuyện vẫn khiến cháu ko hiểu gì cả!
- Bác tin là mình chọn đúng người. Bác thấy cháu chính là người mà bao lâu nay bác luôn tìm kiếm.
- Cháu?... Thôi… cứ cho là như vậy đi. Người lớn thật khó hiểu!.... Thế tại bác lại bắt cháu phải ở nhà bác đến tận năm cháu 20 tuổi trong khi đến lúc đó cháu mới là vợ của bác?
- Vì bác nghĩ đó là thời gian mà bác cháu ta cần. Lúc đó cháu sẽ hiểu hành động của ta lúc này.

- Trời!... Thôi đc rồi! Cháu có thể thường xuyên về nhà chứ ạ?
- Thi thoảng thì đc. Còn thường xuyên thì ko nên. Vì kể từ bây giờ, cháu đã mang trong mình một trọng trách rất lớn. Đó là quán xuyến ngôi nhà này.
- Cháu á? Cháu… cháu biết gì mà quán xuyến ạ?
- Hì… Cái gì cũng cần có thời gian. Bác tin là cháu làm đc!

- Lại thôi đành vậy ạ. Còn nữa. Cháu… cháu vẫn đc gọi bác là bác chứ ạ? Đừng nói là bắt cháu phải gọi bác là chồng, anh yêu… hay đại loại cái gì như thế đấy nhá. Cháu… cháu ko gọi đâu! – Nó vừa dứt lời chợt mọi người cười ồ lên vì sự ngây ngô và đúng là trẻ con của nó.
- Cháu yên tâm. Chúng ta cứ gọi nhau như thế này cho đến khi cái hợp đồng kia trở nên vô hiệu và đc thay thế bởi một tờ đăng kí kết hôn.
- Dạ??? – Cái mặt nó lại đần thối ra.

- Gìơ cháu đã đồng ý chấp thuận và kí hợp đồng đc chưa?
Nó cầm cây bút, ngay lúc này đây, trước mặt nó là bản hợp đồng - tờ giấy mang cả định mệnh của đời nó. Nếu nó đặt bút kí tên, cuộc đời nó sẽ bước vào một bước ngoặt mới, nó ko biết là tốt đẹp hay là một sự lựa chọn sai lầm nữa. Đôi tay nó chợt run lên, nó nhớ tới những lời Huy Vũ nói: “Vậy thì kể từ giây phút này, tôi và you là kẻ thù, đúng như những gì mà you muốn!”. Nó thấy mọi chuyện bắt đầu rắc rối, nó… nó ko biết những ngày tháng sau này chung sống với Huy Vũ cậu sẽ ghét nó thế nào. Nhưng, còn ba mẹ nó. Nó… nó đã quyết định rồi mà. Những lời Huy Vũ nói ư? Mặc kệ nó ko thèm bận tâm. Kẻ thù ư? Thì từ trc đến giờ nó và cậu vẫn là kẻ thù mà.

Nó ngước đôi mắt lên nhìn bố mẹ nó, nó thấy họ đang che giấu một nỗi buồn. Cũng giống như nó thì phải. Nó mỉm cười, hít một hơi thật dài, bàn tay nó nắm chặt lấy cây bút và… Nó đã làm cái việc mà nó nghĩ, nó chẳng hề hối hận. Nó tự nguyện. Nó biết mình làm đúng, bởi nó biết duy nhất một điều là ít ra nó cũng là một đứa con gái ngoan, đứa con gái có hiếu.

Cuộc đời nó đã sang trang. Hạnh phúc hay Đau khổ? Niềm vui hay Nỗi buồn? Hãy để thời gian trả lời nhé!

****

Đêm nay là đêm cuối cùng nó đc ở trong căn phòng thân yêu suốt 16 năm trời của nó. Chỉ ngày mai thôi, nó sẽ sống trong một căn phòng xa lạ và… Nó chợt thấy khoé mắt mình cay xè. Giọt nước mắt vô tình rơi. Nó đã bảo là nó ko đc khóc rồi mà. Nó ghét bản thân nó. Tại sao nó lại yếu đuối đến thế? Nó là Trần Lệ Quân. Nó là con Cỏ đàn ông cơ mà!

Nó ngủ thiếp với con gấu bông trên tay. Một giấc ngủ chẳng ngon lành và êm đềm gì. Một giấc ngủ với đôi mắt sưng húp và mệt mỏi. Một giấc ngủ mà nó ko biết về ngày mai. Một giấc ngủ… với thấp thoáng hình bóng người mẹ, ngồi bên giường nhìn đứa con ngủ. Lại một lần nữa, có giọt nước mắt rơi…

****

Những tiếng rú ga, la hét ầm ĩ. Những chiếc xe phân phối lớn thi nhau lượn đường, khoe mình bằng những màn kĩ xảo đc dân tình cổ vũ phấn khích. Có một chiếc xe lao đi ầm ầm, tiếng gió tạt vào mặt vù vù, đằng sau cặp kính chắn gió là một đôi mắt đỏ ngàu. Tiếng la hét, reo hò ngày càng lớn. Lại một lần nữa thành phố thức trắng đêm!

****

- Cỏ! Trùi ui, nhớ tình yêu quá cơ! - Nhỏ Chins vừa thấy nó ở cửa lớp đã chạy vội ra, túm lấy hai tay nó dung dăng dung dẻ nói. Nhìn trông “phởn” quá trời!
- Thôi đi bà! Hum qua đi chơi với zai chứ có thiết gì đến bạn bè. Mà giờ nói nhớ, èo ơi ngượng mồm chưa kìa! - Nhỏ Gấu chặn họng nhỏ Chins.
- Ê này, đi chơi với zai ko có nghĩa là ko thiết bạn bè ná. Một ngày ko gặp người ta nhớ lắm chứ bộ. Cỏ! Đừng nghe lời con Gấu ná. Tui… là… tui… iu… bà lắm cơ! I love you… chiu chiu chiu…! - Nhỏ Chins lại chu mỏ khoe cái môi cong tớn của mình.
- Khiếp quá! Nhìn cái môi của bà như cái “tĩ vịt” ý! – Nó nhăn mặt nói.

- Ê ê ê… Tức rồi ná… Tôi tức rồi ná… Ứ thèm tình yêu với bà nữa.
- Lại tình yêu với mấy anh to cao đen hôi chứ gì? Kakaka!
- Còn lâu đi. Người ta tình yêu với nhỏ Gấu chứ bộ! Trời ơi, Gấu ơi tao yêu mày quá cơ!
- Thôi… thôi đi con Chins dở hơi này. Càng ngày tao càng sợ mày rồi đó.
- Á à…. Mày dám bảo tao dở hơi hả?.... Đứng lại… mày có thích chết ko?... - Nhỏ Chins sách guộc đuổi theo nhỏ Gấu chạy vòng quanh lớp. Những tiếng la thất thanh và kinh khủng vang ra từ cái miệng của hai đứa khiến cho cả lớp ai nấy cũng phải kinh hoàng.

Nó bật cười nhìn hai nhỏ bạn thân. Đúng là lúc nào nó cũng cảm thấy vui vì hai con bạn. Một đứa cực đanh đá nhưng luôn biết nghĩ tới người khác. Một đứa cực điệu đà và hám trai nhưng vô cùng ngây thơ (vô số tội!), nhí nhảnh và hồn nhiên.

****

Đứng trên ban công, ba đứa chúng nó ngồm ngoàm nhai táo trông thật ngon lành.
- Sao hôm nay Huy Vũ ko đi học nhỉ? - Nhỏ Chins than thở.
- Uk. Ko biết có việc gì. Hôm qua bà nghỉ, hôm nay lại đến Huy Vũ. Cũng buồn ghê!
- Chả đc nghe ông ấy trêu chọc với khen xinh… nhớ quá cơ!
- Khiếp! Lúc nào cũng thích khen xinh. Bà chết vì khen với tâng bốc mất thôi.
- Xí, thế đc khen xinh bộ bà ko thích?
-….

Nó lặng im, đưa mắt nhìn vào khoảng ko xa vời. Huy Vũ ko đi học vì giận nó sao? Huy Vũ sẽ đối xử với nó thế nào?.... Lại một cái thở dài… và mệt mỏi!

Nó lê bước một cách uể oải xuống hành lang trường. Cả buổi học ngày hôm nay nó chẳng vào đầu được cái gì. Cái đầu của nó cứ ong hết cả lên. Toàn là những suy nghĩ mông lung. Nó ko biết tí nữa khi trở về căn nhà mới nó sẽ đối mặt với Huy Vũ thế nào. Mà sao hắn lại ko đi học chứ. Điên thật. Ghét nó đến thế sao?... Hừ…. mà lúc nào hai đứa nó chả ghét nhau. Thôi mặc kệ hắn. Nó chẳng thèm quan tâm.

Mà đúng rồi. Mối quan tâm của nó lúc này là ông thầy giáo đẹp trai cơ. Chắc là ông ấy bây giờ khinh thường nó lắm. Một con nhỏ như nó lại đi lấy một người đáng tuổi bố mình thì sao ko khinh được chứ. Nhất là lại ko phải xuất phát từ tình yêu. Nếu như vậy chắc giờ nó chẳng thấy rằn vặt mình đến thế này. Mà sao ông trời cứ thích trêu đùa nó thế? Lần nào gặp ông thầy cũng là những lần nó chẳng thể nào ngờ. Từ một anh học sinh tốt bụng đến ông thầy giáo đẹp trai, giờ lại là em chồng tương lai của mình (em của vợ trc chồng mình có được coi là em chồng ko nhỉ? Thôi mặc kệ, gọi thế chắc cũng chẳng sai, nhỉ?), và ko biết sau này là gì nữa, biết đâu chồng cũng nên! Điên thật, nó lại suy nghĩ linh tinh cái gì rồi. Bây giờ nó mà gặp thầy thì chắc nó xấu hổ lắm, chẳng biết chui vào đâu.

- Lệ Quân, sao phờ phạc thế em?
Nó ngẩng mặt lên. Chúa ơi! Ngài đúng là tàn ác với con!
- Dạ… Em… em… Em chào thầy ạ! – Nó bật tiếng chào một cách bất thình lình khiến ông thầy cũng phải phì cười.
- Em chào thầy thế này chắc thầy cũng đến sớm mắc bệnh tim thôi.
- Em…
- Cô bé Lệ Quân lém lỉnh mà thầy biết đâu rồi?
- Dạ?
- Dám cả trèo tường vào trường mà giờ sao gặp thầy cứ ấp a ấp úng thế?

- Tại em giờ chả biết phải sử xự thế nào ạ!
- Về chuyện bản hợp đồng?
- Dạ!
- Uk, thật ra thầy cũng ko biết phải làm thế nào cho nó thật bình thường và tự nhiên. Tự dưng một cô học trò lại biến thành chị gái mình. Kể cũng hơi khó xử….. Nhưng thôi. Dẫu sao thì mọi chuyện đã rồi. Suy nghĩ tích cực lên em ạ!

- Thầy… thầy ko ghét em à?
- Sao lại ghét? Cô bé này hỏi kì quá! Thầy quý em lắm đó. Kể từ cái lần dám bắt thầy bé từ trên tường xuống đó. Trông thế mà nặng phết đó nha.
- Eò, thật chả đàn ông tẹo nào?
- Hả?
- Thì đó, em mới có 4mấy cân thôi mà thầy đã kêu nặng. Đàn ông con trai phải galăng, mình đồng da sắt chứ thầy.
- Và phải như em, ăn to nói lớn chứ gì?
- Thầy lại chọc em rồi! Tại em cá tính chứ bộ! He he….

Hai thầy trò nó cùng cười vui vẻ, cái ý nghĩ về ông thầy giáo chợt tiêu tan trong đầu nó. Nó chợt cảm thấy mến ông thầy này biết bao.
- Huy Vũ hôm nay ko đi học đúng ko em?
- Dạ vâng. Chắc cậu ta vẫn còn giận em!
- Uk, cũng có thể. Nó bề ngoài trông thế chứ bên trong thì có vẻ yếu đuối lắm. Nó cũng biết nghĩ cho mọi người đấy, nhưng…. Có lẽ tại chị Hai ra đi quá sớm! – Giọng ông thầy chợt nặng trịu.
- Thầy thương Huy Vũ lắm đúng ko?
- Hả? Hì… Cậu nào mà chả thương cháu chứ!... Thôi muộn rồi, để thầy đưa em về. À mà kể từ hôm nay em đến nhà chồng tương lai rồi hả?
- Thầy đừng có chọc em có được ko? – Nó gằn giọng. – Em ghét đó!
- Cô bé này thật là… Thôi được rồi: Thưa cô, tôi xin được mạo muội làm tài xế ko lương đưa cô về nhà mới. Ko biết ý cô thế nào?
- Tất nhiên là ta đồng ý rồi. Thời buổi kinh tế thị trường tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy. (Được mấy K đi xe bus chứ bộ. Mua đc vài kái kẹo mút, ăn cả ngày!)

…..
Ông thầy dắt con BS ra đến cổng, lại cái giọng trịnh trọng:
- Để đảm bảo an toàn, đề nghị quý cô đội mũ bảo hiểm (đã đc kiểm định chất lượng) và thắt dây an toàn bằng cách ôm chặt người phía trc! (^^)
- Kòn lâu em mới ôm thầy ná! Em chỉ ôm mỗi tình yêu của em thôi.
- Chết thật! Đã có người yêu rồi hả?
- Hì hì, là hai nhỏ bạn thân của em đó. Nhỏ Gấu và Chins, à nhầm cái An Ly và cái Lâm Trang. Hai cái đứa mà quậy cả giờ hôm trc của thầy ý. Đứa đứng lên kêu thầy đẹp trai với đứa đặt biệt danh cho thầy là Thân Văn Thiết ý. Keke…
- Đúng là bạn bè có khác cùng quậy như nhau!
- Ê, thầy có thích em trừ lương ko hả, mà vẫn chưa chịu khởi hành? (nó cười toe).

Suốt dọc đường đi ko biết ông thầy pha trò gì mà nó cười sặc sụa. Mới mấy phút trước con trách chúa tàn ác, thế mà giờ… Ừ, như thế mới là Cỏ chứ!

****

Nó về đến ngôi nhà mới với sự chào đón nồng nhiệt của mọi thành viên… giúp việc trong gia đình. (Chả biết có giả tạo hay ko nữa!)
- Thưa cô chủ (chưa là vợ ông chủ chưa là bà chủ!) đã về. Mời cô chủ vào nhà thay quần áo, nghỉ ngơi và dùng bữa ạ. – Ông quản gia kung kính.
- Bác đừng gọi cháu như thế có đc ko ạ. Cháu kém bác nhiều tuổi mà. Bác cứ gọi gọi là Lệ Quân ạ. Hì hì… - Ông quản gia chợt cười hiền từ.

….
- Phòng cháu đây ạ. Còn có cả biển nữa cơ đấy. Hình con thỏ này xinh ghê bác nhỉ. Mua ở shop nào thế bác? – Nó mâm mê cái biển hình con thỏ treo phòng nó.
- Hả…???
- Hì hì… - “Tít tít…. Tít tít…” - Uả mà điện thoại bác kêu kìa.
- Ừ… Alo…
“ Người lớn có khác, để chuông điện thoại chả phong kách tẹo nào, ai đời lại đi dùng nhạc thế này. Hix hix…”

- Cô chủ cứ vào phòng thay quần áo nghỉ ngơi. Tôi phải xuống xem việc bếp thế nào. Đến chiều tôi sẽ dẫn cô chủ đi thăm các phòng.
- Dạ!

Ông quản gia tất tưởi đi. Nó mở cửa bước vào phòng. Hì hì… Trông cũng đẹp chả kém kái phòng thân yêu trc của nó. Mọi thứ được bày biện khá là phong cách, ko quá riêm rúa cầu kì hay đơn điệu. Nói chung là hợp chuẩn của nó. Chứ mấy cái kiểu phòng của tiểu thư công chúa là nó đại ghét. Đúng là chả nữ tính tẹo nào!

Thay đồ xong, nó mân mê đủ mọi thứ trong phòng như kiểu: bắt tay ta làm quen nhé! Kể từ bầy giờ… chúng mày là của tao! Chán chê, nó bước ra khỏi phòng. Chợt nó nghe thấy tiếng nhạc bài “Baby some more time”, đúng cái bài mà nó thích. Cứ thế, theo tiếng nhạc, nó bước lên cầu thang… Nó dừng lại tại một căn phòng chả biết là của ai. Khổ nỗi phòng ở đây nhìn phía ngoài cái nào cũng giống cái nào nên mới có biển treo phòng. Âý thế mà cái phòng này lại chả có biển gì hết. Nó ghé sát tai vào cánh cửa, vừa để nghe nhạc vừa dò xét xem có gì ở bên trong. Chợt mất đà, cái cửa hình như ko đóng bật ra, nó ngã nhào vào trong. Luống cuống vội đứng dậy. Nó kinh hoàng hét lớn!

- Má ơi. Mặc quần áo vào đi! Đồ ko biết xấu hổ. – Nó vừa hét vừa lấy hai tay bịt chặt mắt lại.
- Này, ai mới là người ko biết xấu hổ ở đây chứ hả? Tự tiện vào phòng người ta lại còn chửi bởi.
- Tôi… tôi đâu có vào… Tự cái cửa nó mở ra đấy chứ! - Nó hé mắt ra rồi lại vội bịt mắt lại - Mà thôi, ông mặc quần áo vào đi.
- Tôi có mặc quần áo hay ko thì liên quan gì đến you? Tự tiện vô đây, tôi còn chưa hỏi tội you đâu đấy!
- Ông! Ông mặc vào đi. Hu hu… tôi…. Tôi ko biết đâu!
- Kệ you! Tôi cứ thích mặc thế này đấy! – Huy Vũ đắc chí trong bộ dạng cởi trần mặc quần đùi! - Thời tiết mùa này mà còn mặc như thế! À quên có điều hoà rồi mà! (chắc chắn có vài người tưởng bở! hì hì)

- Tôi… tôi ko thèm nói chuyện với ông nữa! – Nó ôm mặt chạy thẳng ra ngoài. “Cốp” – nó va phải cái cánh cửa phòng chết tiệt. Hu hu. Tức quá! Vừa tức vừa đau, lại vừa xấu hổ. “Cái tên này, con trai lớn từng ấy tuổi rồi mà đi mặc mỗi cái quần ngắn cùn cỡn, chưa kể lại còn mỏng dính nữa chứ! Đồ vô duyên, đồ dây thần kinh chập mạch! Hix, mình đến đau mắt mất thôi, phải tra ngay thuốc nhỏ mắt mới được! Ôi xấu hổ chết đi được. Bố mẹ ơi…. Con bắt đầu thấy sợ rồi! Hu hu…)

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.