pacman, rainbows, and roller s
Đọc truyện
Gõ cửa phòng ngủ một lúc mà không có ai lên tiếng trả lời, bà chán nản thở dài.

Đang đi xuống lầu, bà gặp ông ta.

_Chào ông ! Mời ông xuống ăn cơm.

Băng đang ngủ, ông ta đã ăn cơm ở nhà hàng nên không có tâm tư ăn uống.

_Bà dọn đi.

Ông ta nhẹ nhàng bảo.

Bà giúp việc sửng sốt nhìn ông ta.

Thân làm người giúp việc đúng là không đơn giản chút nào.

Nếu thích ông ta bảo bà dọn thức ăn ra, còn nếu không ông ta bảo bà cất đi.

Thôi thì cũng dáng mà tuân theo. Ai bảo bà là người làm công cho người khác.

_Vâng.

Bà giúp việc ôn thuận đáp.

Bà giúp việc đi một hướng, ông ta đi một hướng.

Sống trong căn nhà này, bà đã quen với việc vô âm, vô hướng rồi.

Ông ta vốn là người ít nói, lại lạnh lùng, vô cảm nên ít khi nghe thấy ông ta nói chuyện và cười đùa, thành ra căn nhà lúc nào cũng im lặng và chìm vào yên tĩnh.

Bà giúp việc đang dọn bàn ăn, Băng chạy ùa vào như một cơn lốc, miệng kêu to.

_Cháu đói quá ! Có gì ăn không hả Dì ?

Bà giúp việc dừng tay, mắt bà mở to nhìn Băng, lúc nãy ông ta ra lệnh cho bà dọn đi, sao bây giờ Băng lại muốn ăn ?

Bà cười khổ.

_Cô đã đói rồi ?

Băng sáng mắt khi nhìn những món ăn ở trên bàn.

_Vâng. Cháu rất đói, cả ngày hôm qua cháu chỉ ăn được mấy thìa cơm sáng nay lại không ăn gì, nên lúc này cháu có thể ăn hết cả nồi cơm.

_Sao lúc nãy cháu không xuống ?

Bà giúp việc tò mò hỏi.

Nếu là ông ta, bà sẽ không dám hỏi như thế, nhưng vì Băng là một cô gái tốt bụng và dễ chịu, nên bà tạm thời quên đi thân phận của mình.

_Cháu ngủ vừa mới dậy.

Bà giúp việc đã hiểu được lý do vì sao, bà nhanh chóng hâm nóng lại thức ăn cho Băng.

Băng vừa ăn vừa nói chuyện với bà giúp việc, ăn món nào Băng cũng tấm tắc khen ngon khiến bà giúp việc sung sướng cười mãi.

Hình như đã lâu rồi không có ai khen bà nấu ăn ngon, hôm nay có người biết thưởng thức và trân trọng tài năng của bà nên bà cười suốt cũng đúng.

Ăn xong, Băng giúp bà giúp việc dọn thức ăn và rửa chén.

Mặc dù bà giúp việc không khiến và yêu cầu Băng đi nghỉ, nhưng Băng một mực vẫn muốn giúp nên bà giúp việc đành chịu thua.

Sau khi đã vỗ về được cái dạ dày trống rỗng của mình, Băng muốn đi khám phá xung quanh căn nhà.

Giống như một đứa trẻ mang trong mình tính cách ưa tìm tòi và ưa khám phá, Băng bắt đầu đi lên lầu.

Băng đã ngắm qua khu vườn nên tạm thời để sang một bên, căn nhà này Băng chỉ biết có phòng ngủ, nhà bếp và phòng khách, nên chưa biết và hiểu nhiều về kiến trúc của nó.

Hôm nay Băng quyết định phải khám phá cho bằng hết.

Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba, cứ thế Băng xem đến tầng cuối cùng, Băng mệt mỏi trèo lên sân thượng.

Băng ngồi thụp xuống nền gạch.

Mặc kệ là nền gạch bẩn hay sạch, Bằng nằm thẳng cẳng, tay chân duỗi ra hai bên trông như một xác chết.

Hơi thở đứt quãng, mồ hôi đầm đìa.

Hơn một tiếng đồng hồ, Băng chạy lên rồi lại chạy xuống nên Băng quá mệt.

Tiếng giày lộp cộp vang bên tai.

Một bước, hai bước, người đó tiến lại gần Băng.

Trong ánh nắng ban chiều Băng thấy có một dáng đứng cao cao, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình.

Không cần phải đoán, Băng cũng biết người đó là ai.

Vắt tay lên trán, mắt nhắm lại, Băng không thèm nhìn và nói với ông ta câu nào.

_Xem đã chưa ?

Băng hoàn toàn im lặng.

Ông ta cười nhạt.

_Cô bị câm hả ?

Mở bừng mắt, Băng trừng mắt nhìn ông ta.

_Ông bảo ai bị câm ?

_Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng.

_Ông muốn gì ?

Ông ta không đáp.

Băng tức muốn điên lên.

Không hiểu trên đời này có cặp vợ chồng nào kì lạ như ông ta và Băng không ?

Lúc nào nói chuyện với nhau họ cũng gây sự và lạnh lùng mà phán xét nhau.

Băng đứng dậy, vuỗi bụi trên quần áo.

Băng muốn đi xuống lầu, ở đây thêm một lúc nữa với ông ta, Bắng sẽ phát điên mà cắn cho ông ta thêm một cái nữa.

_Cô lại muốn cắn tôi ?

Ông ta nheo mắt hỏi.

Băng giật mình nhìn ông ta, không ngờ ông ta có thể đoán được Băng đang nghĩ gì ở trong đầu.

Băng hầm hầm quay lưng bỏ đi.

_Cô có muốn ngắm cảnh không ?

Băng đứng lại.

Băng nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ.

_Ngắm cảnh ?

_Đúng.

Ông ta đứng im một chỗ, mắt nhìn thẳng vào mặt Băng, hai tay đút vào túi quần.

Trong ánh nắng, trông ông ta giống như một vị thần của biển cả.

Băng vô thức bước lại gần ông ta.

_Ngắm cảnh gì ?

_Cô cứ xem rồi sẽ biết.

Băng ngơ ngác không hiểu.

Thành phố này ngoài những tòa nhà chọc trời, ngoài những cây cột xi măng chằng chịt dây điện, đường phố đầy xe cộ và người đi qua đi lại thì có gì đáng để ngắm đâu.

Hiểu Băng đang nghĩ gì trong đầu, ông ta giục.

_Đi theo tôi.

Băng ngán ngẩm, bất mãn, lúc nào ông ta cũng dùng giọng của kẻ bề trên để nói chuyện với kẻ bề dưới.

Băng đi theo ông ta, đến cuối sân thượng, ông ta đứng chờ Băng.

Băng nhanh chân bước lại gần.

_Cô xem đi.

Theo hướng chỉ của ông ta, Băng mở to mắt nhìn.

Khi phát hiện ra thứ mà ông ta muốn cho mình xem là gì, Băng hét to lên.

_Đẹp quá !

Xa xa phía chân trời là hình ảnh một quả cầu lửa đang lặn dần xuống, ánh nắng ban chiều hòa lẫn với ánh đèn càng làm cho cảnh vật thêm lung linh huyền ảo.

Từ bé cho đến tận bây giờ, Băng mới được nhìn ngắm hoàng hôn cùng với một người đàn ông.

Cảm giác lúc này của Băng rất lạ, vui sướng có, hỗn loạn có, bồi hồi có, xúc động cũng có.

Khi biết ông ta cố muốn làm cho mình vui và quan tâm đến cảm giác của mình, ấn tượng không tốt về ông ta cũng giảm đi được một chút.

Băng nghiêng đầu nhìn ông ta, xem ra ông ta cũng không xấu như Băng tưởng.

Trên môi Băng vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc và vui sướng.

Bất giác, Băng đan xen năm ngón tay nhỏ bé của mình vào năm ngón tay lạnh giá và cô đơn của ông ta, đầu Băng dựa vào vai ông ta hoàn toàn tin tưởng và bình an.

Băng không cần biết mục đích của ông ta khi muốn kết hôn với mình là gì nhưng giây phút này, Băng sẽ không bao giờ quên.

Vì ông ta đã cố làm cho Băng vui, Băng sẽ tha thứ cho một phần lỗi lầm của ông ta.

Hành động vô tư và trẻ con của Băng khiến ông ta rùng mình, lòng ông ta hỗn độn không yên.

Nếu nói rằng, ông ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng và không bị tác động bởi Băng là hoàn toàn không đúng.

Nói một cách khác, Băng là một cô gái có thể khiến ông ta thay đổi quan điểm sống của mình.

Cả hai người đứng im nhìn mặt trời lặn, đứng im hít thở không khí trong lành và lắng nghe nhịp đập trong trái tim nhau.

Họ là hai kẻ mới quen, tuy đã là vợ chồng nhưng họ còn xa lạ hơn cả bạn bè.

Họ cần thời gian, cần kỉ niệm, cần kí ức mới hiểu thấu, và mới tạo nên một cuộc hôn nhân vững bền, nếu không họ sẽ sớm làm khổ nhau và sớm chia lìa.

Khi mặt Trời đã hoàn toàn khuất bóng, nhà nhà lên đèn, phố xá đèn điện sáng trưng, hai người mới hoàn hồn.

_Xuống dưới nhà thôi.

Ông ta bừng tỉnh bảo Băng.

_Vâng.

Băng ngoan ngoãn đáp.

Nếu Băng biết mình đang nói gì, có lẽ Băng sẽ hối hận mãi không thôi.

Băng hối tiếc vì phút giây êm đẹp này trôi qua nhanh quá.

Băng ước giá mà ông ta lúc nào cũng đáng yêu và lịch sự như thế này thì hay biết mấy.

Ông ta bỏ đi trước, Băng lững thững đi theo sau.

Họ hoàn toàn im lặng đi bên nhau, không ai lên tiếng, cũng không ai nói câu gì, tưởng chừng họ hoàn toàn là hai người câm.

Mở cửa phòng ngủ, ông ta không quay đầu nhìn lại Băng.

_Cô đi tắm trước đi.

Không cần ông ta nói lần thứ hai, Băng tiến lại gần tủ quần áo.

Lấy bộ quần áo ngủ in hình chú chuột Mickey trong va ly của mình, Băng mở cửa phòng tắm cách tủ quần áo hai mét.

Cánh cửa từ từ mở ra rồi chậm chạp đóng lại.

Một lúc sau tiếng nước chảy vang lên hòa lẫn tiếng hát nhỏ nhỏ, giọng Băng trong vắt và ngọt lịm.

Ông ta sững người, đây là lần đầu tiên ông ta mới biết có người vừa hát vừa tắm.

Nghe một lúc, trên môi ông ta lại nở một nụ cười ngơ ngẩn khó hiểu.

Nếu ai nhìn thấy nụ cười của ông ta cũng phải tròn xoe mắt nhìn, mặt đỏ bừng, và trái tim đập nhanh gấp mấy lần.

Nụ cười trên môi ông ta chẳng khác gì thiên thần giáng thế.

Lúc nãy nằm trên sân gạch nên Băng phải gội đầu.

Tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ vào người, cầm một khăn tắm màu trắng khô và sạch sẽ, Băng mở cửa.

Từ trong phòng tắm, Băng bước ra ngoài, vừa đi Băng vừa lau tóc.

Từ lúc Băng ngừng hát và tiếng nước ngừng chảy, nụ cười trên môi ông ta cũng tắt theo.

_Cô đã tắm xong rồi ?

Băng gật đầu.

_Đã xong.

Không nói thêm câu gì nữa, cầm khăn choàng tắm của mình, ông ta đi thẳng vào phòng tắm.

Mối quan hệ của Băng và ông ta luôn kì lạ như thế.

Cả hai luôn nói chuyện như hai người xa lạ, như hai kẻ không quen không biết, hay hai đồng nghiệp cùng làm việc trong một công ty.

Nhưng điều buồn cười họ là hai vợ chồng, có thể nói họ là hai vợ chồng cưới theo kiểu mới, và cũng có lối sống theo kiểu mới.
Từ trong phòng tắm đi ra, ông ta thấy Băng đang nằm sấp trên giường, quyển sách đặt trước mặt, hai tay chống cằm, chân quẫy đạp trong không khí.

Mặc dù đã là sinh viên năm thứ hai, nhưng trông Băng chẳng khác gì học sinh tiểu học.

Ông ta cau mày.

_Nếu muốn học tại sao cô không dùng bàn rồi ngồi học cho tử tế ?

Băng ương bướng đáp.

_Đó là việc của tôi.

_Cô có chắc không ?

Không cần ngẩng đầu lên nhìn ông ta, Băng cũng biết đôi mắt sắc bén của ông ta đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

_Ông đi ăn cơm đi.

Băng đuổi khéo ông ta.

_Cô không muốn ăn à ?

Băng nằm lăn ra giường.

_Tôi ăn lúc nãy rồi nên không đói.

_Cô có biết là ăn uống không đúng bữa sẽ bị đau dạ dày không ?

_Việc này thì có liên quan gì đến ông.

Băng lạnh lùng trả lời.

Ông ta không nói không rằng, bước lại gần giường, giật cuốn sách trên tay Băng, ông ta ra lệnh.

_Đi xuống nhà ăn cơm.

Băng đắp chăn kín đầu.

_Tôi không muốn ăn.

_Cô muốn tôi bế cô xuống chứ gì ?

Băng quấn chăn càng ngày càng chặt.

_Tôi đã bảo là tôi không ăn. Không đói làm sao tôi ăn được ?

Ông ta không nói gì cũng không có phản ứng gì.

Không gian xung quanh hoàn toàn yên lặng, hoàn toàn yên tĩnh.

Băng vểnh tai lắng nghe động tĩnh xung quanh căn nhà.

Thấy ngay cả hơi thở của mình cũng đứt quãng, Băng sắp bị ngạt thở mà chết.

Cuối cùng không thể đấu trí với ông ta đến cùng, Băng phải thò đầu ra khỏi chăn.

Băng sợ chết khiếp khi thấy ánh mắt đáng sợ nhìn mình giống như một hung thần trong bóng tối của ông ta.

Băng nhăn nhó hỏi.

_Ông muốn gì ?

_Xuống ăn cơm.

_Không ăn.

Băng phồng mồm cãi.

Vợ chồng Băng rất kì quái.

Băng là một cô vợ trẻ con chưa trưởng thành, lúc nào cũng bốc đồng và hành động theo cảm tính.

Còn ông ta giống như một ông già cổ hủ, hành động cẩn trọng, ngay cả lời nói cũng tuyệt đối không bao giờ thừa, cũng không bao giờ thiếu.

_Tôi hỏi lại lần cuối, cô có muốn ăn không ?

_Không.

Từ "không" vừa mới phát ra khỏi miệng, Băng đã thấy mình bị nhấc bổng lên như một con bé con.

Băng hét to lên.

_Ông đang làm gì đấy hả ? Mau buông tôi xuống !

Ông ta mặc Băng muốn hét, muốn đánh thế nào thì đánh, ông ta vẫn bình thản bế băng đi ra khỏi phòng ngủ.

Băng đã nếm mùi cuộc sống khổ ải với ông ta rồi, nên sau một hồi phản kháng kịch liệt, Băng phải thu hồi vũ khí mồm và móng vuốt nhỏ bé của mình lại.

Băng không ngừng kêu khổ, không hiểu Băng lấy phải ông chồng kiểu gì nữa ?

Nếu nói ông ta là một kẻ vô tình cũng không đúng, ông ta luôn quan tâm đến Băng, ông ta ép Băng ăn uống đầy đủ chẳng qua cũng chỉ vì muốn tốt cho Băng.

Nhưng hành động luôn bắt người khác phải nghe lời mình của ông ta là không thể chấp nhận được.

Băng nghiến chặt răng.

_Hoàng Trọng Quân ! Cũng có ngày tôi cho ông biết tay.

_Tôi chờ.

Ông ta nhếch mép đáp lại lời khiêu khích của Băng.

Cho đến phút cuối, ông ta vẫn không coi mấy lời đe dọa của Băng vào đâu.

Bà giúp việc trợn tròn mắt nhìn cảnh Băng được ông ta bế trong tay như một cô vợ được yêu chiều hết mực.

Bà sửng sốt và kinh ngạc đến nỗi mặt bà gần như lồi cả ra, còn mồm bà há hốc, mặt bà đờ đẫn như một người mất trí.

Băng đỏ bừng mặt khi thấy bà giúp việc cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi.

Băng nhìn ông ta như muốn nghiền nát ông ta thành cám.

_Cô có thể thu ánh mắt giết người của cô lại được rồi chứ ?

Băng không những không thu lại mà còn nhìn ông ta hung tợn hơn, mồm Băng cũng phồng hết cả lên.

Nhìn điệu bộ trẻ con của Băng, trên môi ông ta thấp thoáng nở một nụ cười.

Băng choáng váng không dám tin.

Ông ta mà cũng biết cười sao ?

Mặt Băng càng ngày càng đỏ, mắt bối rối không dám nhìn ông ta nữa.

Thấy ông ta cứ nhìn mình mãi mà không chịu rời đi, Băng xấu hổ đến nỗi ước có một lỗ hổng cho mình chui xuống.

Nhìn cô vợ nhỏ mặt đỏ bừng, môi mím chặt còn run run, mắt cụp xuống không dám nhìn mình, tâm tư của ông ta hôm nay rất tốt.

_Thức ăn đã nấu xong rồi chứ ?

Bà giúp vội thu ánh mắt, và khuôn mặt ngớ ngẩn của mình lại.

_Vâng. Xong rồi.

_Dọn lên đi.

Trước khi thực sự làm nhiệm vụ của mình, bà giúp việc còn quay lại nhìn Băng và ông ta một cái.

Băng giãy giụa.

_Ông có thể buông tôi xuống được rồi chứ ?

Lúc này ông ta mới thả cho Băng xuống.

Vừa đặt chân xuống sàn nhà, không cần biết ông ta là người đáng sợ đến mức độ nào và hiện tại ông ta là chồng mình, cũng không cần biết đang có mặt bà giúp việc ở đây.

Băng điên tiết tặng cho ông ta một cú đá.

Là một người bình thường khi đá đã đau, huống gì một người học võ như Băng.

Nhưng lạ một điều là Băng chẳng những không đá được ông ta mà còn bị ông ta nhấc gọn vào lòng giống như một con cún con.

Băng sững sờ không dám tin là ông ta có thể phản ứng nhanh như thế.

Lần đầu tiên trong đời Băng mới hiểu được rằng mình chỉ là một con thỏ con, còn ông ta là một con sư tử.

Ông ta không chỉ là một kẻ có đầu óc hơn người mà thân thủ của ông ta cũng hơn hẳn những người khác.

Có thể nói ông ta là kẻ văn võ song toàn.

Băng lau mồ trán. Băng đã lấy phải ông chồng kiểu gì thế này ?

Về mọi mặt ông ta đều hơn hẳn Băng.

Bây giờ Băng dù có phản ứng lại cũng vô ích.

Chán nản, tuyệt vọng, Băng thở dài, mặt buồn rười rượi, mắt Băng ươn ướt.

Mỗi lần bị ông ta bắt nạt, Băng lại muốn khóc.

Không hiểu tại sao đã hai mươi tuổi mà Băng vẫn còn trẻ con như thế ?

_Ăn cơm được rồi chứ ?

Ông ta lạnh lùng hỏi.

Băng không trả lời.

Kéo ghế, đặt Băng ngồi bên cạnh, ông ta ung dung tự chắt rượu ra ly.

Bà giúp việc thấy không khí giữa cả hai đột nhiên căng thẳng nên không dám lên tiếng hỏi gì.

Sau khi dọn hết thức ăn lên bàn, bà nhanh chóng rời đi.

Bà khôn ngoan biết mình nên đi lúc này là tốt nhất, nếu còn chần chừ ở đây thế nào cũng rước họa vào thân.

Băng nhìn bát cơm trước mặt.

Lòng đã ngán ngẩm, đã chán chường, ăn đã ngang dạ nên Băng không thể nuốt nổi.

Cầm đũa Băng chọc chọc xuống bát cơm như một đứa trẻ con vì bị mẹ mắng oan nên hờn dỗi không muốn ăn cơm.

Ông ta từ từ thưởng thức bữa tối của mình.

Tuy không nhìn Băng, nhưng không biểu hiện nào của Băng thoát khỏi ánh mắt sắc bén của ông ta.

Ông ta phì cười.

Cô vợ của ông ta là trẻ con một trăm phần trăm.

Chẳng những khuôn mặt giống như một học sinh học cấp ba mà ngay cả tính cách cũng không khác gì mấy.

Tuy rằng lấy phải một cô vợ trẻ con sẽ rất mệt mỏi và bực mình, nhưng lại thú vị và có nhiều chuyện khác để quan tâm.

Như chuyện ăn uống này, nếu ông ta không ép, có lẽ Băng sẽ ăn uống tùy hứng, ăn uống không có khoa học một chút nào cả.

_Sao không ăn đi ?

Băng tức giận đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.

_Tôi không đói.

Ông ta không nói gì.

Bưng ly rượu lên môi, ông ta uống một ngụm.

Băng quay sang nhìn ông ta.

_Ông đang uống rượu gì thế ?

Nhìn đôi mắt tò mò trông giống như một con nai đang đứng trước rừng chiều của Băng, ông ta nén cười đáp.

_Rượu vang.

_Tôi uống được không ?

Băng lại tò mò hỏi.

_Cô biết uống rượu ?

Đầu tiên Băng gật đầu, sau đó ảo não lắc đầu.

_Không biết.

_Đã không biết sao lại đòi uống ?

Băng cáu.

_Vì tôi không biết nên tôi muốn uống.

_Cô tốt nhất không nên uống thì hay hơn.

_Tại sao ?

Băng gần như là hét lên.

_Câu trả lời chẳng phải là quá đơn giản hay sao ?

_Ông khinh tôi không biết uống chứ gì ?

Ông ta không đáp.

Tính nóng nảy của Băng nổi lên, một khi bị ai đó chọc giận và trêu tức đến lòng tự trọng của Băng, Băng sẽ làm bằng được.

Không cần ông ta có đồng ý hay không ? Băng cướp luôn ly rượu trong tay ông ta.

Ông ta chưa kịp nói được câu nào, Băng đã uống cạn hết ly rượu.

Băng bịt miệng, lưỡi cay xè, mắt ầng ậc nước, cổ nóng như bị lửa thiêu, hơi nóng đang bốc lên đầu.

Băng khóc không thành tiếng, và nói không nên lời.

_Cảm thấy thế nào ?

Ông ta cười nhạt hỏi.

Lời ông ta vừa dứt, Băng đã bưng ngay một ly nước ngọt bên cạnh rồi tu một hơi.

Quẹt mép, le lưỡi, Băng đáp.

_Không tệ.
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Băng, ông ta biết Băng đang không ngừng kêu khổ nhưng ngoài miệng vẫn kiên cường nói là không sao.

_Nếu đã không uống được thì thôi đi.

_Ai bảo ông thế ?

Băng vênh lên.

Giá mà ông ta cứ khích Băng uống, Băng còn dừng lại nhưng đằng này, ông ta lại lấy giọng của một bề trên để khuyên bảo người bề dưới là Băng khiến tính trẻ con và hiếu thắng trong Băng trỗi dậy.

Băng liền rót ngay một ly, rồi lại uống tiếp.

Khi Băng uống đến ly thứ ba, ông ta ngăn tay đang rót rượu của Băng lại.

_Đừng uống nữa, nếu cô uống nữa cô sẽ bị say.

Băng hung hăng hất tay ông ta ra khỏi chai rượu.

_Kệ tôi. Ông can thiệp vào làm gì.

Ông ta chán nản thở dài.

Bàn tay ông ta từ từ nới lỏng rồi buông hẳn ra.

Khi uống đến ly thứ sáu, mặt Băng đỏ bừng, Băng nói lảm nhảm vài câu, sau đó nằm gục ở trên bàn.

Bà giúp việc thêm một lần nữa lại sửng sốt nhìn Băng.

Bà không thể tin được rằng, Băng có thể uống rượu say như thế.

Đây chẳng phải đêm tân hôn thứ hai của cả hai, cô dâu say như thế này thì làm được gì ?

Nghĩ đến đây, bà giúp việc đỏ mặt.

Chuyện riêng của ông ta thì có liên quan gì đến bà ?

Bà lại đang đa sự mất rồi.

_Bà dọn dẹp đi.

_Vâng.

Ông ta bực mình bế Băng lên lầu.

Băng dựa đầu vào vai ông ta, miệng còn hát linh tinh.

Vì say rượu nên Băng hoàn toàn phóng túng, Băng không biết mình đang rơi vào tình huống nào nữa.

Đầu tiên Băng sờ má ông ta, vuốt mũi ông ta, sau đó tát nhẹ lên má ông ta, miệng lẩm bẩm.

_Ông có biết là tôi ghét ông lắm không hả ?

Ông ta im lặng không đáp, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, ông đang cố kìm chế để không đánh Băng.

Băng thấy ông ta không trả lời mình, Băng lại tiếp tục tát nhẹ vào má ông ta, bẹo tai ông ta, xoa má ông ta.

_Hoàng Trọng Quân ! Ông nói đi ! Tại sao ông lại đáng ghét như thế ? Ông không thể cười lên một tiếng được sao ?

Ông ta điên tiết đá mạnh vào cánh cửa phòng ngủ.

Dùng chân phải, ông ta đóng rầm cánh cửa lại.

Đi nhanh về phía giường ngủ, ông ta ném mạnh Băng lên giường.

_Từ lần sau tôi không muốn cô đụng đến rượu nữa.

Băng cười tươi, vuốt mái tóc ra đằng sau, Băng không coi hành động hung hăng và tức giận của ông ta vào đâu.

_Tại sao tôi lại không được uống ?

_Cô nhìn điệu bộ của cô xem, trông cô có giống một kẻ tỉnh trí không ?

Băng nấc lên một cái.

_Tỉnh trí để làm gì ? Để cãi nhau với ông hả ?

_Cô đúng là kẻ đáng chết.

Ông ta tức giận gầm lên.

Nếu ai nghe giọng nói đáng sợ của ông ta cũng biến sắc mặt, mồ hôi ròng ròng, nhưng Băng lại có cảm giác hoàn toàn ngược lại.

Hai tay bôm bốp đập vào nhau, Băng vừa hoan hô, vừa cười toe toét, vừa không ngớt lời khen ngợi.

_Hay quá ! Cuối cùng ông cũng biết nổi giận rồi, tôi cứ tưởng ông suốt đời chỉ biết lạnh lùng và vô cảm khi nói chuyện với người khác thôi chứ ?

Ông ta không biết nên khóc hay nên cười.

Không chỉ ông ta quái chiêu mà ngay cả vợ ông ta cũng có tính cách khác người.

Họ đúng là rất xứng đôi.

Che miệng ngáp ngủ, Băng nằm vật ra giường, kéo chăn đến cổ, Băng nhắm mặt lại.

Lúc nãy còn gây sự và tranh cãi với ông ta, bây giờ Băng lại vô tư lăn ra ngủ như không có chuyện gì.

Ông ta ngơ ngác nhìn Băng.

Lúc này ông ta rất giống một kẻ mất trí, một kẻ bị Băng chọc cho tức chết.

Tại sao ông ta lại lấy phải một cô vợ lạnh lùng và vô tư còn hơn cả ông ta ?

Lấy chồng mà Băng cứ vô tư đi ngủ, cứ vô tư xem người đàn ông đang lạnh lùng đứng ở giữa phòng kia chỉ là một bức tượng sống.

Bức tượng đó chỉ có thể nói, chỉ có thể đi đứng bình thường giống con người, ngoài ra không làm hại hay gây thương tổn gì đến Băng cả.

Ông ta có cảm giác mình bị bỏ rơi, có cảm giác mình chỉ là khách của Băng, còn Băng mới là chủ của căn biệt thự này.

Rút cuộc ông ta nên đi hay nên ở lại, nên ngủ ở đây hay nên đi tìm cho mình một căn phòng khác ?

Từ lúc nào ông ta lại rơi vào tình huống khó xử thế này ?

Từ lúc nào ông ta lại cảm thấy cô đơn ?

Ông ta không biết và không hiểu nhưng có một điều ông ta có thể khẳng định là từ khi Băng bước vào căn nhà này, suy nghĩ của ông ta bắt đầu xáo trộn và thay đổi, ngay cả cảm giác của bản thân cũng không thể khống chế vì Băng.

Cuối cùng, ông ta đành nén tức giận và bực mình ở trong lòng lại, chầm chầm ông ta tiến về phía giường ngủ.

Trừng mắt nhìn Băng đang ngủ say, ông ta nghiến chặt răng, mặt lạnh tanh.

_Cô hãy chờ đấy ! Để xem sáng mai tôi sẽ làm gì cô.

Vén chăn sang một bên ông ta trèo lên.

Băng nằm một bên, ông ta nằm một bên.

Tuy rằng họ cùng ngủ chung một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn nhưng họ còn lạnh lùng hơn cả hai người bạn khoác vai nhau.

Nằm nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia nên ông ta không thể nhắm mắt ngủ ngon.

Nằm bên cạnh, Băng thỉnh thoảng lại quay người, hay cười tủm tỉm chuyện gì đó.

Ông ta không làm sao nhắm mắt được khi nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Băng.

Nhìn thấy nụ cười ngây thơ và trong sáng của Băng, ông ta ngây người, mặt ông ta hơi đỏ, tay run run sờ lên đôi môi đỏ hồng của Băng.

Khi vừa mới chạm nhẹ vào môi Băng, ông ta vội rụt ngay tay lại, mặt bối rối như một tên trộm vừa bị bắt quả tang.

Ông ta kêu khổ, tại sao ông ta lại tự hành hạ chính mình bằng cách ép Băng lấy mình và đòi ngủ cùng với Băng trên một chiếc giường ?

Ông ta thấy chỉ mình ông ta khổ vì Băng chẳng suy nghĩ gì cả mà ngủ một mạch đến sáng, thậm chí dáng vẻ còn hoàn toàn thỏa mái và sung sướng.

Ông ta tự an ủi là không chấp trẻ con nhưng ngay lúc này ông ta chỉ muốn bẹo vào má Băng một cái thật đau để Băng tỉnh dậy rồi mắng cho Băng một trận nhưng chưa chạm vào đã run rẩy làm sao ông ta có dũng khí ?

Nửa đêm, Băng giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở, Băng trèo qua người ông ta.

Ông ta mặc dù biết nhưng vẫn nằm im xem Băng định làm gì ?

Băng lò dò đi vào phòng tắm, ánh đèn ngủ mờ nhạt, mặc dù Băng vẫn nhìn rõ được mọi thứ nhưng do vẫn còn chưa quen với cách bày trí trong căn phòng nên đầu Băng đập mạnh vào bức tường đối diện.

Nằm trên giường, ông ta phì cười, dáng vẻ của Băng lúc này rất khôi hài.

Băng vừa nhăn nhó, vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa xoa trán, thậm chí chân còn đá nhẹ vào bức tường để trút giận.

Càng nhìn ông ta càng buồn cười, càng thấy thú vị.

Trong mắt ông ta lúc này Băng rất đáng yêu.

Mở cửa phòng tắm, Băng lò dò bật điện.

Sau khi đã đi vệ sinh xong, Băng lại lò dò bước ra.

Do lần đầu tiên uống rượu nên Băng đã chuếch choáng say, chân nọ đá chân kia, mặt đỏ bừng như đánh phấn, mắt mơ màng như đang lạc vào cõi mộng.

Người ta nói khi uống rượu vào thì ai cũng trở nên mất bình tĩnh và mất đi lý trí thường ngày, Băng cũng thế.

Nếu Băng buồn ngủ thì thôi, còn nếu không Băng sẽ quậy cho ông ta không ngủ được yên cho đến sáng hôm sau.

Băng muốn cho ông ta thấy, ông ta đã sai lầm như thế nào khi bắt ép mình lấy ông ta bằng được.

Lúc trèo xuống giường không sao, nhưng khi trèo lên giường Băng ngã đè lên người ông ta.

Ngồi trên bụng ông ta, Băng cười hỏi.

_Ông đã ngủ chưa ?

Ông ta cáu.

_Cô còn không mau xuống đi ?

_Tại sao tôi phải xuống ?

Băng vừa cười vừa hỏi.

Ông ta tức điên lên, từ lúc chiều đến giờ, ông ta bị Băng chọc giận, bây giờ ngay cả giấc ngủ, Băng cũng không để cho ông ta yên.

_Cô muốn gì ?

_Tôi không muốn gì cả.

_Nếu không muốn gì sao còn không xuống rồi ngủ tiếp đi ?

_Tôi không buồn ngủ.

Nghĩ Băng ngủ gần cả buổi chiều, lúc nãy lại ngủ được mấy tiếng nên đương nhiên không buồn ngủ rồi.

Ông ta cả ngày hôm nay đi làm về nhà mệt mỏi lại không ngủ được lúc nào, nên làm sao có thể so sánh được với Băng.

Nghiến chặt răng, mắt lạnh lùng nhìn Băng, ông ta quát nhỏ.

_Xuống mau ! Cô mà không xuống, tôi sẽ hất cô xuống đất.

_Ông đang dọa tôi đấy à ?

Băng nhíu mày hỏi.

Ông ta im lặng không đáp.

Tư thế của hai người lúc này rất ám muội.

Nếu phải bình thường, Băng sẽ tuyệt đối không dám, chỉ cần ông ta chạm vào người Băng đã đỏ mặt, đã ngại ngùng run rẩy nhưng lúc này Băng đang say rượu nên hành động hoàn toàn buông thả.

Người bây giờ cảm thấy không ổn và khó chịu là ông ta, còn Băng vô tư như đang đùa giỡn với cô bạn thân của mình.

_Cô không ngủ được nên cô muốn phá tôi đúng không ?

Băng cười hì hì.

_Ông cứ cho là như vậy đi.
Điên tiết, ông ta ôm lấy ngang eo Băng, nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của Băng lên, ông ta ngồi dậy.

Nhìn thẳng vào mặt Băng, mặt lạnh lùng vô cảm, ông ta gằn giọng.

_Rút cuộc, cô có ngủ không ?

Băng cười tươi không đáp.

Nụ cười này đúng là nụ cười mà lúc sáng ông ta nhìn thấy.

Mắt ông ta mở to, cơ thể khẽ chao đi một cái, trái tim ông ta lỡ đi mất một nhịp.

Biết là nguy hiểm nên ông ta không dám nhìn thẳng vào mặt Băng nữa.

"Chết tiệt ! Không biết cô ta định dở trò gì nữa ?"

Băng vòng tay vào cổ ông ta, miệng gọi nhỏ.

_Hoàng Trọng Quân !

Ông ta thấy lùng bùng hết lỗ tai, vòng tay quanh eo Băng từ từ nới lỏng, cơ thể trùng xuống.

Chỉ một câu nói dịu dàng của Băng, ông ta đã tự buông vũ khí lạnh lùng của mình xuống.

_Gì ?

Ông ta lạnh nhạt hỏi.

Băng vòng tay từ cổ ông ta lên ôm lấy khuôn mặt của ông ta.

Ông ta sửng sốt nhìn Băng, ông ta không hiểu Băng định làm gì mà có những hành động thân mật, còn nguy hiểm hơn dùng dao kè vào cổ thế này ?

Nụ cười xinh đẹp, quyến rũ, và hồn nhiên vẫn nở trên môi Băng.

Rượu làm cho má Băng đỏ hồng, ánh mắt ngập tràn e thẹn và tình ái càng khiến cho Băng thêm bội phần quyến rũ và mê người.

Không tự chủ được, ông ta lại thấy mình bị Băng quyến rũ và rung động.

Gắng gượng ông nhất quyết quay mặt đi và nhất quyết đứng lên.

Tối hôm nay ông ta nhận ra sai lầm của mình, lẽ ra ông ta nên ngủ ở một căn phòng khác trong biệt thự mới đúng.

Nếu mọi hôm Băng tỉnh táo thì không sao, nhưng đêm nay, Băng hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

Hành động này của Băng chẳng khác gì dùng mỹ nhân kế để đánh bại tính cố chấp, lạnh lùng, vô cảm và thù hận trong lòng ông ta.

Trước khi ông ta kịp đứng lên, Băng áp đôi môi mềm mại và thơm mùi hoa hồng vào miệng ông ta.

Phản ứng đầu tiên của ông ta là mở to mắt nhìn Băng, người đông cứng, hai cánh tay buông thõng.

Sau mấy giây bàng hoàng và run rẩy, ông ta vội đẩy Băng ra.

Băng lắc đầu không chịu, vừa mới tách ra khỏi môi ông ta, Băng lại ôm chặt lấy cổ ông ta.

Cứ như thế Băng bị ông ta đẩy ra ba lần, Băng càng ngày càng bạo dạn, mặc kệ ông ta muốn đẩy ra bao nhiêu lần, Băng vẫn ôm chặt lấy cổ ông ta và hôn ông ta cuồng nhiệt.

Tuy rằng không biết gì về hôn, nhưng Băng vẫn muốn hôn ông ta.

Dần dần chính ông ta không còn sức để mà đẩy Băng ra nữa, ông ta đã bị Băng làm cho mê muội, đầu óc trống rỗng.

Vòng tay của ông ta dần dần ôm lấy eo Băng, cuối cùng là ôm chặt.

Lúc đầu Băng là người dẫn dắt trò chơi nhưng ngay sau đó ông ta là người làm chủ.

Càng hôn nhau, cả hai càng bị cuốn hút, càng bám chặt lấy nhau.

Băng bây giờ không biết gì cả, cũng không nghĩ gì cả, Băng chỉ làm theo ý nghĩ của con tim và cơ thể mình.

Ngồi trong lòng ông ta, vòng tay quanh cổ ông ta, Băng không để cho ông ta chạy thoát khỏi vòng tay của mình.

Băng lần mò vào trong vạt áo của ông ta.

Do khi ngủ ông ta luôn mặc một chiếc áo choàng tắm nên bên trong hoàn toàn không mặc gì ngoài một chiếc quần short màu xám.

Nếu khi tỉnh dậy biết mình đang làm gì, Băng sẽ tự vẫn vì không ngờ khi say rượu mình lại biến thành một yêu nữ đi quyến rũ đàn ông.

Ông ta hoàn toàn bị nụ hôn của Băng, hơi thở của Băng làm cho mụ mị nên không biết là Băng đang lộng hành trên cơ thể mình.

Đến khi ông ta cảm thấy lạnh mới hay cô vợ của mình đã cởi bỏ chiếc áo choàng tắm trên người xuống giường.

Cảm giác lúc này của ông ta là đông cứng và sững sờ không dám tin.

Đường đường là công tử nhà họ Trần, là một kẻ nổi danh lạnh lùng, một kẻ vô tình, lãnh đạm, một người không thể bị người khác điều khiển, tại sao lúc này lại bị một con bé trẻ con dắt mũi.

Bực mình, phẫn nộ, ông ta thô lỗ đẩy Băng ra.

_Cô biến đi ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

Băng không coi mấy lời nói thô lỗ và lạnh lùng của ông ta vào đâu.

Lúc này Băng chỉ có một quyết tâm duy nhất là biến ông ta thành của mình.

Dựa sát vào cơ thể trần của ông ta, miệng Băng thì thầm vào tai ông ta.

_Sao thế, anh sợ rồi à ?

Giọng của Băng ngọt lịm, lời nói dịu dàng say đắm lòng người, ngay cả cách xưng hô cũng hoàn toàn thay đổi.

Cơ thể ông ta thêm một lần nữa lại trùng xuống, cố tự nhủ đây chỉ là một chuyện thường tình, ông ta lại toan đứng lên.

Băng là một cô gái ương bướng và hiếu thắng, bình thường có đánh chết Băng, Băng cũng không dám làm nhưng lúc này, Băng chẳng cần biết hậu quả do mình gây ra là gì, Băng chỉ cần biết người đàn ông này nhất định phải thuộc về mình.

Băng cắn nhẹ vào tai ông ta, hôn lên má, lên mắt, lên mũi ông ta, miệng thì thầm.

_Em…em rất thích anh. Anh …anh rất đẹp trai và tốt bụng, anh có biết không ?

Ông ta ngây người, không ngờ những lời nói nũng nịu và âu yếm của Băng trong lúc say lại có thể làm cho ông ta hoàn toàn lạc vào bến mê như thế.

Nhiệt độ trong cơ thể ông ta nóng lên, trái tim đập thật nhanh, vòng tay vừa buông thõng lại ôm chặt lấy Băng.

Tức giận, phẫn nộ, căm hận, và thù hằn đan xe giữa cảm giác bối rối, rung động, yêu thương và cảm xúc mãnh liệt muốn tan chảy khiến ông ta hung hăng hôn Băng, môi Băng bị ông ta hôn đến sưng đỏ.

Ông ta muốn đem hết mọi cảm giác hỗn độn trong lòng trút hết lên môi Băng.

Dưới sự hướng dẫn thành thục của ông ta, Băng đã cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của ông ta.

Cứ như thế, nụ hôn nối tiếp nụ hôn.

Băng hoan hỉ cười thầm, dù có bị say rượu, Băng vẫn là một con nhóc ương bướng nghịch ngợm.

Khi biết mình đã dần làm chủ được trò chơi, Băng không thể che dấu được nụ cười sung sướng nở trên môi.

Vừa mới buông Băng ra, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc, e thẹn và ngượng ngùng của Băng, vì hôn nên hai má Băng càng lúc càng đỏ, môi Băng càng lúc càng quyến rũ.

Vuốt tóc mấy cái, biết rằng mình ngu, biết rằng mình đang bị con tiểu yêu này dẫn dụ vào lưới tình nhưng không có cách nào điều khiển được chính mình.

Thêm một lần nữa cả hai lại quấn lấy nhau.

Băng đẩy ông ta ngã xuống giường, còn bản thân mình nằm bên trên.

Đêm nay ai thuộc về ai, hay ai đang làm chủ trò chơi không quan trọng, điều quan trọng là cả hai đều bị đối phương thu hút và không cưỡng lại nổi đam mê của chính mình.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.