Biểu hiện của Băng lúc này thật không giống với Băng thường ngày chút nào.
Thấy ông ta xuất hiện đúng lúc mình mong, lại đứng ra bảo vệ mình, tự dưng Băng thấy cảm giác sung sướng, hạnh phúc, vui vẻ, và bồi hồi của đêm hôm qua lại quay về.
Băng đang e thẹn như một tiểu cô nương đang được gặp người trong mộng của mình.
Hoa ngơ ngác nhìn Băng.
Nhìn cô bạn thân đỏ bừng mặt, môi cười e thẹn, ngượng ngùng, dáng vẻ thập phần xinh đẹp và đáng yêu.
Hoa bất giác mỉm cười theo Băng.
Chỉ cần thấy bạn sống vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh ông ta, đối với Hoa mà nói trên đời này không có gì đáng sợ và đáng phải lo nữa rồi.
Ông ta liếc nhìn Băng, thấy Băng nhìn mình một cái rồi lại cúi đầu không dám nhìn tiếp, mắt giả đò ngó lơ chỗ khác, hai má đỏ bừng, mắt chớp chớp e thẹn, tự dưng ông ta cảm thấy lúng túng và cũng bối rối theo.
Lúc này người ngu ngơ khó hiểu không chỉ có Băng mà còn có cả ông ta.
Hình như khi bắt đầu có tình cảm với nhau, một người có đầu óc thông minh và nhạy bén như ông ta cũng biến thành một đứa con nít.
Tên kia bắt đầu bực bội, mặt nhăn nhó vì đau.
_Buông ra ! Dám chõ mũi vào chuyện của thiên hạ hả ?
Cậu ta giống to như một con bò đang gọi bạn.
_Hét đủ chưa ?
Ông ta lạnh nhạt hỏi, giọng ông ta bình thản, thơ ơ như thể đang đứng nói chuyện với một người bạn.
Cậu ta không biết mình đã chọc giận phải ai nên hung hăng dơ tay phải lên đấm thẳng vào mặt ông ta.
Thấy hành động của cậu ta, không tự chủ được vì lo lắng cho ông ta nên Băng hét lên một tiếng.
_Cẩn thận !
Lời Băng vừa dứt, tay của cậu ta bị nắm chặt, còn chân cậu ta bị Băng đá cho một cú.
Trong lúc khẩn cấp Băng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tên nào dám động vào ông xã của mình, Băng sẽ cho kẻ đó chết.
_Ui da !
Cậu ta lanh lảnh hét lên một tiếng.
Tất cả sững sờ nhìn cậu ta.
Họ không ngờ được rằng đường đường là một đấng nam nhi, cậu ta lại có giọng kêu của một người đàn bà như thế.
Nếu không phải nghĩ mình là một người lạnh giá và vô tình thì có lẽ ông ta đã cười thoải mái và sung sướng khi thấy Băng lo cho mình và còn bảo vệ mình bằng cách đá vào chân tên kia rồi.
Biết rằng Băng không có tình cảm với tên này, mà là chỉ do tên này cố tình bám đuôi để chọc ghẹo nên ông ta không còn có ý nghĩ tàn nhẫn là sẽ xử phạt Băng nữa.
Bây giờ có bao nhiêu tức giận và bực bội, ông ta muốn trút giận lên đầu tên tiểu tử ngu ngốc này.
Dám đùa giỡn, dám tán tỉnh và theo đuổi vợ của ông ta, tên này đúng là không còn muốn sống nữa đây mà.
Ông ta tăng sức lực lên cánh tay, tay của cậu ta có cảm giác như sắp gãy nát.
Mặt cậu ta trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng.
_Đã biết tội của mình chưa ?
Ông ta dùng giọng của một quan tòa để hỏi.
_Không biết !
Cậu ta hung hăng trả lời.
Mặc dù đau đến nỗi sắp rơi lệ nhưng vẫn cố gắng gượng ra vẻ ta đây không sao.
Ông ta thừa hiểu nhưng vẫn giả vờ không hiểu gì.
"Muốn ra oai với ta hả oắt con ?"
"Được thôi, ta chiều."
Trong ánh mắt của ông ta ánh lên những tia nhìn giảo hoạt.
Nhìn cậu ta vặn vẹo trong tay mình, mồ hôi ngày càng tuôn ra nhiều hơn, sắc mặt lợt lạt khó coi mà vẫn cứng đầu không chịu nói một tiếng xin lỗi nên cũng thong dong chơi đùa với cậu ta cho đến khi nào cậu ta nhận ra sai lầm của mình thì thôi.
Phải nói, là chưa có lúc nào ông ta lại tức giận như thế.
Ông ta ghét nhất là việc cậu ta dám dùng đôi tay bẩn thỉu, dơ dáy chạm vào tóc Băng, dám dùng cái miệng uốn ba tấc lưỡi kia để tán tỉnh Băng.
Chỉ cần nghĩ hàng ngày Băng đều phải nghe và phải chịu đựng cậu ta là ông ta lại gia tăng sức mạnh của mình lên cánh tay mấy lần.
Đấu với một võ sư như ông ta làm sao tên công tử bột này chịu nổi.
Mặc cậu ta có dùng sức lực thế nào, hai gọng kìm ở tay vẫn cứ cứng nhắc, vẫn cứ kẹp chặt lại, cậu ta không thể nào thoát ra nổi.
Đứng bên cạnh, Phúc trợn tròn mắt nhìn sếp.
Càng ngày Phúc càng thấy sếp không còn là sếp của mình trước kia nữa.
Theo từng ngày, sếp từ từ thay đổi tính cách dần dần.
Đầu tiên sếp làm cho Phúc bị sốc vì đường đột muốn kết hôn với Băng bằng được, sau đó sếp hết lần này đến lần khác đối xử và cư xử với Băng theo cái cách mà sếp chưa từng làm.
Phải chăng sếp đã bị trúng tiếng sét ái tình nên tính cách cũng thay đổi theo ?
_Thế nào đã nhận ra mình sai lầm ở đâu chưa ?
Ông ta nhàn nhã hỏi.
Mặc dù bóp tay cậu ta đến nỗi cậu giống như một kẻ thân tàn ma dại nhưng vẻ mặt ông ta vẫn bình thản, vẫn đang thong dong như đang cưỡi trên mây, hay đang say ngủ.
Biết mình không thể thắng nổi ông ta, cũng không còn chịu đựng hơn được nữa nên run run mở miệng.
_Anh..anh tha cho em.
_Chỉ đơn giản thế thôi sao ?
Trong khi tên kia quần áo xộc xệch, tóc tai bê bếp mồ hôi, mặt trắng nhợt, mắt dại đi vì đau.
Trên mặt ông ta không có một giọt mồ hôi, tóc tai, quần áo vẫn suôn thẳng như vừa mới được chải và vừa mới được là.
_Em…em không biết em sai ở đâu.
Ông ta cười nhạt.
_Dám đi chọc ghẹo vợ của người khác mà bảo là không biết đã sai ở đâu.
Câu nói này chẳng khác gì tiếng sét đánh thẳng vào đầu cậu ta.
Tuy không phải là một kẻ chung tình nhưng lần đầu tiên cậu ta mới có tình cảm sâu đậm và thực sự thích một cô gái.
Sao đột nhiên ông ta lại nói cho cậu ta một tin tức khủng khiếp như thế ?
Đôi mắt dại đi vì đau của cậu ta lập tức rực sáng, khuôn mặt từ trái nhợt trở nên xám ngoét.
_Anh..anh vừa nói gì ?
Trọng Sinh mở to mắt nhìn Băng không chớp.
Cho đến tận lúc này, Trọng Sinh mới biết người chị đáng yêu và dễ thương của mình đã có chồng.
_Chị..chị đã lấy chồng ?
Băng im lặng không đáp.
Cầm lấy tay Băng, Trọng Sinh giọng cao vút.
_Sao chị không nói gì ?
_Buông tay cô ấy ra !
Ông ta lạnh lùng ra lệnh.
Trọng Sinh hung hăng nhìn ông ta, dáng điệu trẻ con và hờn dỗi.
Vừa bắt gặp khuôn mặt đáng sợ và ánh mặt âm u lạnh lẽo của ông ta, Trọng Sinh vội cụp ngay mắt lại, tay từ từ thả lỏng rồi buông thõng.
Cũng giống như Hoa, không có ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta khi đứng nói chuyện với ông ta.
Ngay cả mệnh lệnh của ông ta nhiều khi biết là vô lý nhưng cũng không dám trái lời.
_Lên xe !
Ông ta bảo Băng.
Băng tự động bước lại gần ông ta, ôm lấy cánh tay ông ta, Băng dịu dàng nói.
_Chúng ta đi thôi.
Thấy Băng tự dưng lại dịu dàng và ôm lấy cánh tay mình, cơ thể ông ta bỗng nhiên có một cảm giác ấm áp và ngọt ngào, sự tức giận trong lòng cũng giảm đi được phân nửa.
_Em….em nói đi, anh ta không phải là chồng của em đúng không ?
Cậu ta chỉ thẳng vào mặt ông ta, giọng run run hỏi Băng.
Cậu ta đang khấn và cầu nguyên là ông ta chỉ là họ hàng hay anh em của Băng thôi.
Nào ngờ, Băng vô tư thừa nhận.
_Anh ấy là chồng của tôi.
_Nói dối ! Anh không tin.
Cậu ta tức giận hét ầm lên.
Làm sao cậu ta có thể chấp nhận được sự thật này.
Phải vất vả lắm, cậu ta mới tìm được một cô gái hợp với mình, mới khiến cho mình thực sự yêu và rung động.
Nay đột nhiên biết tin cô ấy là gái đã chồng, là hoa đã có chủ.
Có nỗi đau nào lớn hơn, có đả kích nào có thể hủy diệt niềm tin và tình cảm của cậu ta hơn tin tức còn mạnh hơn dùng dao đâm vào tim cậu ta thế này.
_Tin hay không thì tùy ! Tại sao tôi phải giải thích cho anh hiểu. Tôi và anh có quan hệ gì sao ?
Ông ta im lặng không nói gì.
Ông ta hoàn toàn thỏa mãn và vui sướng. Chỉ cần Băng thừa nhận là vợ của ông ta trước mặt cậu ta, nói rõ cho cậu ta hiểu ngoài mình ra, Băng không có hứng thú với cậu ta thì ông ta còn nói làm gì nữa.
Băng càng lúc càng ôm siết lấy cánh tay của ông ta, đầu dựa lên vai ông ta.
Tâm tình của ông ta đang tốt dần lên, lúc này ông ta còn cảm ơn chàng trai ngu ngốc kia vì đã gián tiếp khiến cho ông ta hiểu thế nào là ái tình, thế nào là vui sướng khi được Băng ôm ấp và nghe những lời nói dịu dàng đắm say lòng người phát ra từ cái miệng xinh đẹp của Băng.
Nếu chàng trai kia biết mình chỉ là một con tốt, là người đang giúp cho tình cảm của cả hai càng lúc càng tốt đẹp lên, có lẽ cậu ta sẽ hộc máu mà chết.
_Băng ! Em không thể đối xử tàn nhẫn với anh như thế !
Băng chán ngán.
Băng không hiểu tại sao tai họa cứ liên tiếp giáng xuống đầu.
Đầu tiên, tự dưng một người đàn ông xa lạ bắt ép lấy làm chồng, sau đó phải dọn ra khỏi căn nhà trọ ấm áp và bình yên mà mình đang sống với Hoa, bây giờ thêm tên xú tiểu tử này nữa.
Băng và cậu ta không quen không biết, chỉ một lần va chạm với cậu ta ở trong sân trường mà nay gặp họa thế này đây.
Hành ngày cậu ta cứ bám đuôi ở phía sau, hết dùng lời ngon ngọt, lại nịnh nọt xum xoe như một con chó con, hôm nay lại chưng ra bộ mặt thiểu não của một kẻ bị phụ tình.
Băng khóc không ra nước mắt, nếu Băng từng một lần cười với cậu ta, nói chuyện tử tế với cậu ta, chấp nhận làm bạn gái của cậu ta thì cậu ta hãy biểu hiện ra khuôn mặt và giọng nói đáng thương như thế.
Nhưng đằng này trong mắt Băng, cậu ta chẳng khác gì một tên phá rối, một tên công tử ăn chơi trác táng, một tên phá gia chi tử, làm sao Băng có thể thích một người không ra gì như cậu ta.
Nếu so về vóc dáng, cậu ta tuyệt đối không thể sánh bằng ông ta, gia thế, điều kiện lại càng không.
Nói về trí óc, khả năng phán đoán, làm chủ mọi điều kiện và mọi hoàn cảnh, so với ông ta, cậu ta chỉ là một tên nhãi nhép.
Một người như ông ta, Băng phải khó khăn lắm mới để cho lọt vào mắt, làm sao một tên công tử chỉ biết ăn chơi, phá phách, và thay tình như thay áo giống như cậu ta có thể khiến cho Băng rung động.
Băng đã thề nếu không yêu ai thì thôi, một khi đã yêu, người đó phải hơn Băng về mọi mặt.
Băng không cần người đó phải giàu có, chỉ cần người đó thông minh hơn Băng, có thể kiểm soát được tính khí bốc đồng, nông nổi hay làm theo cảm tính của mình, Băng sẽ tình nguyện ở bên người đó cả đời.
Nay Băng đã tìm được rồi, lẽ nào Băng có thể quên đi những gì mà mình đã từng hứa với lòng ?
Hai nữa Băng không phải là một kẻ đa đoan, một kẻ có thể yêu hai ba người đàn ông một lúc.
Một khi đã xác định thích ai và cần ai, Băng chỉ thích và yêu duy nhất một người đó.
Nắm lấy cánh tay của ông ta, Băng giục.
_Chúng ta đi thôi.
_Băng ! Em nói gì đi chứ ?
Cậu ta khẩn thiết van nài như một đứa trẻ con bị bỏ rơi.
Băng bực bội.
_Anh bị điên đúng không ? Anh có biết anh nói không ? Tôi đã có chồng rồi, làm sao tôi có thể thích anh, mà ngay cả không có chồng tôi cũng không bao giờ thích anh. Anh đừng tỏ ra bi thương như thế, một công tử hào hoa phong nhã như anh thì thiếu gì cô gái muốn yêu anh, anh chỉ cần nói một tiếng họ sẽ đứng xếp hàng cho anh chọn. Thiếu tôi, anh cũng đâu có mất mát gì.
Nắm tay ông ta, Băng hầm hầm lôi ông ta đi.
Trông cách đi của hai người bọn họ rất buồn cười.
Băng giống như một con bé con đang cố kéo bố của mình đi theo để xem một thứ mà cô bé muốn bố của mình xem, còn ông bố tuy không thích xem nhưng vì chiều lòng con gái, nên cũng cố gắng gượng đi theo.
_Em nói dối ! Anh không tin ! Anh đã điều tra rõ, em ngay cả người yêu cũng không có, làm gì có chuyện em đã đi lấy chồng.
Thấy Băng bỏ đi, cậu ta gào thét lên như một tên mất trí.
Đang đi Băng dừng lại.
Đúng, cách đây ba hôm, Băng vẫn là một cô gái vô tư, thậm chí bạn trai cũng không có.
Nhưng vì ông ta nên Băng đã thành gái đã có chồng.
Ngay cả bản thân Băng cũng không dám tin, nói gì đến cậu ta.
Thấy bộ mặt đã khôi phục được bảy tám phần sắc khí của cậu ta, Băng ảo não biết, nếu không làm một cái gì đó, cậu ta sẽ không để cho mình yên.
Băng ngước mắt nhìn ông ta.
Bắt gặp ánh mắt ông ta đang nhìn mình, mặt Băng đỏ dần lên.
Băng chửu thầm chính mình. Sao đột nhiên lúc này, Băng lại nghĩ về chuyện tối hôm qua.
Liếc nhìn vẻ mặt lúng túng của Băng, ông ta dợm bước định đánh cho tên kia tỉnh trí ra.
_Không nên.
Đoán được ý định của ông ta, Băng vội nói.
Chân chưa kịp bước, ông ta dừng lại.
_Tại sao lại không nên ?
Ông ta cau mày hỏi.
_Tôi bảo không cần gì cứ như thế mà làm đi.
_Cô thương hại cho cậu ta ?
Trong giọng nói của ông ta có pha mùi vị của giấm chua.
_Ông định đánh anh ta chứ gì ?
_Cô quan tâm cậu ta ?
Nói chuyện với ông ta, phải phi thường kiên nhẫn mới không nổi khùng mà đấm vào mặt ông ta.
Sống với ông ta ba ngày, ít nhiều Băng cũng hiểu nên không buồn chấp.
_Không phải là tôi quan tâm đến anh ta mà là theo tôi nghĩ dù có đánh anh ta cũng đâu giải quyết được gì.
_Cô chấp nhận để cho cậu ta theo đuổi và tán tỉnh ?
Miệng ông ta nhếch lên, mặt càng ngày càng lạnh.
Đứng ở bên bia, ba người nhìn và nghe cả hai nói chuyện với nhau như hai diễn viên đang đọc kịch bản trên sân khấu.
Họ không hiểu tại sao trên đời này vẫn còn tồn tại một cặp vợ chồng kì lạ như thế, ngay cả cách họ nói chuyện cũng xa lạ và lạnh nhạt như thể đang bàn công việc làm ăn trong một dự án.
_Ông đừng nói linh tinh.
Băng gần như hét lên.
_Nếu thế sao cô không để cho tôi đi ?
_Ông trở thành một kẻ nóng giận từ bao giờ thế ?
Ông ta không nói gì, chân ông ta chầm chập tiến về phía trước như một con thú đi rình mồi.
Băng điên tiết lôi giật ông ta lại.
_Tôi bảo ông theo tôi đi về !
Băng cao giọng quát to.
Phúc lại được một phen bị dọa cho gần chết, mồ hôi trên trán lấm tấm.
Ba người kia len lén nhìn Băng và ông ta.
Một làn gió thổi qua làm mái tóc dài của Băng tung bay trong gió, thần thái của Băng giống như một chiến binh đang khiêu chiến với tử thần.
Ông ta không nói một câu, mặt ông ta được bao phủ với một lớp hàn khí, mắt lạnh lẽo nhìn Băng.
Trông ông ta giống một sát thủ máu lạnh, ông ta không giết người khác bằng dao kiếm mà bằng ánh mắt và khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng của mình.
_Cô đã nói đủ rồi chứ ?
Ông ta rít giọng.
_Đủ rồi.
Băng gật đầu.
_Nếu đủ rồi thì lên xe đi !
Ông ta lạnh lùng ra lệnh.
_Nếu ông không chịu đi, tôi cũng không đi !
_Cô muốn chết ?
_Tại sao tôi lại phải chết, tôi vẫn còn yêu đời lắm.
Nếu bình thường khi nghe Băng nói câu dở dở ương ương này, thế nào Hoa và Trọng Sinh cũng phải phì cười nhưng trong trường hợp này, họ càng lo sợ cho Băng, càng rét run vì ông ta hơn.
Ông ta lôi Băng ngã nhào vào lòng mình, nâng cằm Băng lên, ông ta nghiến răng.
_Cô càng ngày càng không biết phép tắc là gì rồi đấy. Đừng tưởng vì tôi không đánh cô, cô lại được nước làm tới.
Băng không coi lời nói mang mùi vị sát khí của ông ta vào đâu.
Liếc mắt nhìn cậu ta, trong đầu Băng vừa nảy ra một ý.
Để kết thúc cái đuôi bám theo dai dẳng, vì không muốn tình huống khó chịu và bực mình này tái diễn, Băng bất chấp mọi người ở đây nói thế nào, Băng nhất quyết phải giải quyết hết mọi hiểu lầm và phiền toái ở đây.
Ôm lấy cổ ông ta.
Băng mỉm cười thật tươi, mắt chớp chớp, miệng thì thầm gọi tên ông ta.
_Hoàng Trọng Quân !
Ông ta sững người, không ngờ cô vợ nhỏ bé lại dở chiêu tối hôm qua ra.
Ông ta nghi ngờ nhìn Băng.
Tối hôm qua Băng say rượu nên mới hành động phóng túng, sao đột nhiên lúc này lại sắp biến thành một yêu nữ ?
Không để cho ông ta kịp hiểu lý do vì sao, Băng kiễng chân lên, kéo đầu ông ta xuống, môi Băng chạm vào môi ông ta.
Ba giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên.
_Không được !
Không cần phải đoán cũng biết giọng nói lánh lót kia là của cậu ta.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, mặt hầm hầm muốn xông lên đánh cho ông ta một trận.
Sao ông ta dám hôn Băng trước mặt cậu ta ?
Phúc, Hoa, và Trọng Sinh đứng ngây người nhìn Băng và ông ta đang hôn nhau.
Phúc kinh ngạc đến nỗi mắt lồi ra hai phân, còn miệng há ra có thể chui lọt một cái chén con.
Chấm mồ hôi trên trán, sếp đúng là càng ngày càng khác.
Không ngờ sếp có thể vô tư ôm hôn cô vợ nhỏ của mình trước mặt bốn người thế này chỉ vì sếp không muốn chàng trai kia còn ý nghĩ vọng tưởng vào tình cảm của vợ mình nữa.
Xem ra sếp cũng không phải quá tuyệt tình, mà đã bị tình cảm làm cho mờ lý trí rồi.
Băng chỉ có ý định môi chạm môi, chỉ cần tên kia để cho mình yên là được rồi, nào ngờ ông chồng chẳng những hiểu được lý do vì sao vợ mình lại làm thế còn tận tình phối hợp thành ra nụ hôn từ chạm môi theo kiểu bạn bè trở thành nụ hôn cuồng nhiệt và mê đắm của người Pháp.
Eo Băng bị siết chặt, ông ta gần như là nhấc bổng Băng lên, môi Băng bị miệng ông ta triền miên hôn, đầu lưỡi liên tục bị khuấy đảo.
Đầu tiên Băng còn giữ được đầu óc tỉnh táo, còn giữ được đôi tay linh hoạt đẩy ông ta ra, nhưng càng về sau không khí xung quanh Băng bị ông ta cướp mất, Băng yếu đuối dần, cuối cùng Băng phải dựa vào người ông ta mới đứng vững.
Đến lúc ông ta buông Băng ra, Băng còn ngơ ngẩn, ông ta nhẹ nhàng ôm lên xe ô tô như một con bé con, khuôn mặt đỏ bừng, môi sưng đỏ vì ông ta hôn cuồng nhiệt quá.
Tám đôi mắt nhìn họ đến ngây dại, có lẽ cũng sắp lồi cả ra.
Đến lúc này, họ làm sao dám phủ nhận hai người kia không phải là vợ chồng, và không có tình cảm với nhau.
Nếu không có tình cảm họ tuyệt đối không thể hôn nhau cuồng nhiệt như thế, cũng không thể có biểu khiến người bọn con trai muốn cắn, muốn hôn Băng khi ông ta buông Băng ra như thế kia.
_Đi thôi.
Ông ta nhẹ giọng bảo Phúc.
Phúc vẫn còn chưa thoát khỏi cơn mê nên không nghe ông ta nói gì.
_Tôi bảo cậu lái xe đi, cậu có nghe thấy không ?
Nghe giọng giống như sắp vặn cổ mình của sếp, Phúc vội vàng trèo ngay lên xe ô tô, khởi động máy, lùi xe, rồi từ từ lái xe rời khỏi trường đại học Thiên Hùng.
Chiếc xe đã đi xa rồi mà ba người đứng trong cổng trường vẫn chưa hết bàng hoàng và kinh ngạc.
_Không ! Chuyện này là không có thật ! Cô ấy không thể là gái đã có chồng.
Cậu ta kích động hét to lên.
_Là sự thật ! Băng đã lấy chồng rồi.
Hoa nhẹ nhàng xác nhận.
_Em nói dối, rõ ràng cô ấy ngay cả người yêu cũng chưa có, sao đột nhiên lại đi lấy chồng ?
Hoa cười khổ.
_Cô ấy đúng là không có người yêu, nhưng là gái đã có chồng.
_Em nói đi, có đúng cô ấy là vợ của anh ta không ?
_Đúng.
Thêm một lần nữa Hoa xác nhận lại thông tin này.
_Nói dối !
Cậu ta vò đầu bứt tóc.
_Tất cả chỉ là bịa đặt. Cô ấy cố ý làm thế vì không muốn anh mơ tưởng về cô ấy nữa.
_Anh phải biết, chuyện này không phải là trò đùa. Hạnh phúc, tương lai của cô ấy đâu có thể vì một cá nhân như anh mà cô ấy dám nói dối trắng trợn là đã đi lấy chồng được. Em là người chứng kiến từ đầu chí cuối, chẳng lẽ lại là giả.
Thấy cậu ta cứ cố chấp không chịu tin, Hoa bực mình khuyên giải cậu ta một hồi.
_Cô ấy lấy chồng lâu chưa ? Tại sao anh không biết gì cả ?
_Cách đây đã ba hôm rồi. Anh không biết vì Băng và anh ta chỉ đi đăng kí kết hôn.
Đứng một bên, Trọng Sinh chăm chú lắng nghe.
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Bây giờ Trọng Sinh mới hiểu lý do vì sao mà Băng lại răm rắp nghe theo lời của ông ta như thế.
Tuy không biết nguyên nhân vì sao Băng lại đột ngột đi lấy chồng mà không nói gì với mình, nhưng gặp qua ông ta hai lần, Trọng Sinh nghĩ ông ta rất xứng đáng là chồng của Băng, chỉ có người như thế mới mang lại hạnh phúc, mới có thể bảo vệ và che chở cho Băng.
Hoa và cậu ta còn nói chuyện thêm một lúc mới chia tay mỗi người một ngả.
Nhìn cậu ta mặt mày ủ dột, sầu não, Hoa cũng thương thay cho một tấm tình si.
Ngồi trên xe, Băng xấu hổ quá, nồng độ trong máu không những không giảm mà ngày càng tăng lên khiến hai má Băng càng lúc càng đỏ, mắt Băng được phủ một lớp sương mỏng, còn đôi môi căng mọng của Băng càng thêm phần quyến rũ và mê người.
Ngồi gần ông ta khiến cho Băng có cảm giác như đang ngồi gần một cái lò lửa.
Không thể dấu khuôn mặt xấu hổ của mình đi đâu được, Băng liền co chân lên ghế, đầu gục xuống gối, hai tay ôm lấy chân.
Xong !
Mọi chuyện đã được giải quyết.
Mặc dù không thể thoát được cảm giác run rẩy, hộp hộp, nhịp đập nhanh và mạnh trong trái tim mình nhưng ít ra Băng không để cho ông ta nhìn thấy khuôn mặt đáng xấu hổ của mình.
Thấy cô vợ trẻ con cứ ôm lấy ngồi và có tư thế ngồi như một con tiểu yêu tinh đang co tròn để bảo hộ thân thể, ông ta phải cố nén tiếng cười trong cổ họng.
Lúc nãy dám bạo gan nắm tay, dựa đầu vào vai, lôi kéo, quát tháo, ra lệnh cho ông ta đi theo mình, còn dám hôn ông ta trước mặt bao nhiêu người, bây giờ lại ngượng ngùng, rụt rè như một tiểu cô nương suốt ngày trốn trong khuê phòng nên không dám nói chuyện với người lạ.
_Hôm nay cô muốn đi ăn ở đâu ?
Băng im lặng không trả lời.
Biết Băng ngại nên ông ta không chấp.
_Sao cô không nói gì ?
Băng vẫn im lặng không đáp.
Ông ta bắt đầu bực mình.
_Nếu cô không trả lời tôi, dù có phải dùng cách thô bạo để cô mở miệng trả lời tôi, tôi cũng làm.
Vai Băng run run, lúc nãy bị ông ta làm cho xấu hổ muốn chết, lại cộng thêm mấy lời nói lạnh nhạt và vô tình của ông ta, uất quá Băng khóc như một đứa trẻ.
Bây giờ Băng đang rất cáu, nên chuyện xấu hổ bị gạt sang một bên.
Ngẩng mặt lên nhìn ông ta, quẹt nước mắt, phồng mồm, răng nghiến chặt, Băng vênh mặt lên.
_Ông muốn gì ?
Ông ta kinh ngạc nhìn Băng.
Biểu hiện của Băng có thể nói là thiên biến vạn hóa.
Lúc nãy còn xấu hổ ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên nhìn ông ta, bây giờ lại khóc lóc, mặt hầm hầm, mắt rực lửa như muốn băm ông ta thành hàng trăm hàng nghìn mảnh.
Băng đúng là một cô vợ khó chiều.
Từ trước đến nay, Băng vốn là người đơn giản, không cầu kì, ngay cả ăn uống cũng thế, tùy theo ý thích và phóng túng theo mong muốn của mình.
Thấy cô vợ cứ nhìn mình bằng ánh mắt giận dỗi và nước mắt ngắn nước mắt dài mãi, cũng thấy tội nghiệp nên nhượng bộ.
_Cô muốn đi ăn ở đâu ?
Lúc này Băng đang tức điên lên làm gì còn tâm trí để ăn uống nhưng cái dạ dày nhỏ bé của Băng kêu đói.
Băng không thể vì tâm trạng không vui mà hành hạ những bộ phận vô tội trong cơ thể nên đành nuốt hận vào lòng.
_Ông muốn đi ăn ở ngoài ?
_Đúng.
_Nếu đã có chủ ý, sao ông còn hỏi tôi ?
_Lần trước tôi đưa cô đến quán cô không thích nên lần này cho cô chọn.
_Ông nói thật chứ ?
Băng nghi ngờ hỏi.
_Thật.
Băng cười toe toét, khuôn mặt rực sáng.
Mặc dù mắt vẫn còn long lanh nước nhưng tâm trạng đã khá hơn nhiều.
Ông ta ngây người nhìn Băng.
Cả đời của mình, ông ta cũng chưa từng gặp một cô gái nào đơn giản và trẻ con như Băng.
Hỉ, ái, nộ đều biểu hiện hết ra khuôn mặt.
Lúc nào tức giận thì nói cho hết, làm những việc mà không ai dám làm, cũng chẳng cần biết hậu quả do hành động của mình gây nên.
Lúc nào cao hứng và gặp chuyện vui thì nụ cười luôn nở sẵn trên môi.
Như lúc này đây, mặc dù vừa mới khóc xong, mặc dù còn giận dữ nhưng ngay sau khi nghe được quyền chọn quán ăn, lại vui vẻ ngay, lại cười đùa như không có chuyện gì.
Băng là một cô gái đơn thuần và hiền lương.
Ở bên cạnh Băng, mang lại cho người khác cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.
Băng không chỉ có tính cách đơn giản, trang phục phóng túng mà ngay cả nụ cười cũng hồn nhiên trong sáng như một đứa trẻ.
Bất giác ông ta muốn cười, muốn được sống như Băng, muốn một lần trút hết tất cả mọi ưu phiền và gánh nặng trong lòng ra ngoài, muốn một lần sống đúng với mong ước và đam mê của chính mình.
_Ông đang nghĩ gì thế ?
Băng quan tâm hỏi.
_Không nghĩ gì cả.
Băng quẹt nước mắt trên má.
Bây giờ Băng đã trở về con người hồn nhiên và không âu lo trước kia nên Băng vô tư dựa vào vai ông ta, nắm lấy tay ông ta như một con bé con đang dựa vào cha mình.
Ông ta kêu khổ.
Không hiểu là ông ta lấy vợ hay là đang nhận nuôi một đứa trẻ con nữa.
_Ông muốn ăn bún riêu không ?
Nhớ lại bát bún riêu lúc sáng do Băng nấu, tự nhiên bụng ông ta sôi lên.
_Có.
_Nếu thế lúc nữa chúng ta đi ăn.
_Về nhà sao ?
_Không.
_Cô biết quán bán bún riêu ?
Băng vui vẻ gật đầu.
_Biết.
Phúc im lặng lái nhe nhưng thỉnh thoảng cười trộm mấy cái.
Không biết hai vợ chồng này nói chuyện với nhau, hay là hai cha con đang nói chuyện với nhau.
_Quán bán bún riêu ở gần đây không ?
Ông ta tự dưng lại muốn nói chuyện với Băng.
_Cũng gần.
Thấy vợ chỉ trả lời bằng một hoặc hai từ, ông ta cau mày.
_Cô có biết chủ ngữ và vị ngữ trong một câu nằm ở đâu không ?
_Biết chứ, bất quá nói chuyện với người kiệm lời như ông phải nói như thế mới xứng.
_Cô…cô…!
Lần đầu tiên ông ta tức nghẹn họng không nói được lời nào.
Một tiếng phì nhỏ vang lên.
Không cần đoán cũng biết, Phúc không kìm nén được tiếng cười của mình nên buột miệng phát ra một tiếng.
Băng le lưỡi nhìn ông ta.
Thấy thế vẫn còn chưa cho là đủ, Băng còn bẹo má ông ta.
_Ông không thể một lần cười lên được hay sao ?
Ông ta tức giận hất bỏ tay Băng ra khỏi má.
_Cô ngồi im đi.
Tính trẻ con, ương bướng của Băng trỗi dậy.
Băng tự cởi dây an toàn của mình ra, ông ta cau mày nhìn Băng.
Ông ta không hiểu đang đi trên đường có thể bị tai nạn bất cứ lúc nào, tại sao Băng lại tháo dây an toàn ra ?
Chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, Băng trèo lên lòng ông ta.
Ông ta choáng váng, mắt mở to nhìn Băng.
Hành động này của Băng chẳng khác gì một con yêu nữ chuyên đi dụ dỗ đàn ông.
Nếu không phải tối hôm qua biết đó là lần đầu tiên của vợ, ông ta sẽ cho rằng Băng thực sự là một loại đàn bà hư hỏng và lẳng lơ.
Băng mặc kệ ông ta nghĩ thế nào thì nghĩ.
Băng muốn cho ông ta biết, mặc dù không thích suốt ngày chưng diện trong những bộ váy và đánh phấn bôi son, sức nước hoa nhưng khả năng câu dẫn đàn ông của Băng không phải là không có, mà một khi Băng muốn, Băng có thể hạ gục được một lãnh nhân như ông ta.
Nhìn Băng và ông ta lúc này giống hệt một đại gia và một cô chân dài đang đi tán tỉnh và quyến rũ ông đại gia lắm tiền nhiều của kia.
_Cô muốn gì ?
Ông ta lạnh nhạt hỏi.
_Không muốn gì cả.
_Nếu không muốn gì thì mau xuống đi.
Băng chớp mắt nhìn ông ta.
_Có phải ông mong tôi làm gì ông ?
_Đừng nói vớ vẩn, còn không mau xuống đi.
Ông ta sắp bị Băng làm cho tức điên lên.
Băng cười hì hì.
Ông ta càng tức giận, Băng càng đùa dai.
Tính ương bướng của Băng từ xưa đến nay đều như thế, một khi càng chọc tức Băng, Băng càng phải làm cho bằng được.
Băng nắm cà vạt của ông ta.
_Nói đi ! Ông muốn tôi làm gì ?
Băng dịu dàng hỏi.
Trong vòng ba giây, ông ta hoàn toàn sửng sốt.
“Chết tiệt !”
Ông ta chửu thầm, ông ta không muốn bị Băng câu dẫn như tối hôm qua.
Lần này người không dám nhìn thẳng vào mặt Băng là ông ta.
Hóa ra ông ta chỉ có tác dụng đối với những người mang tâm trạng sợ hãi và hốt hoảng khi nói chuyện với mình.
Còn những cô gái ôn nhu, thuận hòa như dòng nước giống như Băng, hoàn toàn mang tác dụng ngược lại.
Băng dựa sát vào người ông ta, tay vòng qua cổ ông ta, miệng thì thầm.
_Sao thế, anh ngại à ?
Tiếng anh phát ra từ miệng Băng thật nhẹ nhàng cũng thật ngọt ngào.
Ông ta nuốt nước bọt một cái.
Được Băng thì thầm vào tai, bàn tay mềm mại và thon nhỏ đang vuốt ve má khiến ông ta đỏ mặt.
Nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ông ta phải cố gắng gượng nghĩ đây chỉ là một trò đùa của con nhóc tiểu yêu thôi.
Băng chẳng quan tâm đến cảm giác đang ngày càng không thể khống chế của ông ta mà cắn nhẹ vào tai ông ta, miệng lại thì thầm tiếp.
_Anh yêu ! Sao anh lại không nói gì ?
Trong lòng ông ta lại không ngừng kêu khổ.
Nếu có cái giường ở đây và nếu không phải đang ở trên xe ô tô, ông ta sợ rằng sẽ lại phóng túng như đêm hôm qua.
Băng dường như không hiểu hành động của mình đang làm cho một con sư tử đang ngủ ngon phải tỉnh giấc.
Con tử trong ông ta sắp sửa lôi con thỏ con là Băng ra ăn thịt.
Tuy rằng không giết chết con thỏ, nhưng con thỏ cũng biết chẳng qua con sư tử kia vì ngủ quá lâu nên sau khi tỉnh giấc sẽ không thể kiềm chế được, thành ra mỗi ngày phải ăn con thỏ một lần, chỉ cần con thỏ biết điều, con sư tử sẽ chăm sóc và bảo vệ con thỏ thật tốt.
Băng ôm lấy cổ ông ta, miệng cười thật tươi, mắt chớp chớp nhìn ông ta trông ngây thơ như một thiếu nữ mười lăm tuổi.
Ông ta phải giả vờ bình thản coi như không có chuyện gì.
Ông ta mong Băng nhanh kết thúc trò chơi trẻ con và nghịch ngợm của mình lại.
Bình thường ngay cả nắm tay ông ta còn không muốn, nói gì đến việc để cho người khác ngồi lên lòng, và dở chiêu mỹ nhân kế ra.
Nhưng vì người đó là Băng, nên ông ta vô phương chống cự, thậm chí ông ta còn mong Băng đừng kết thúc, ông ta thực sự thích cảm giác được Băng âu yếm và dịu dàng vuốt ve như một yêu nữ thế này.
Băng rất biết điều nhưng biết điều theo một cách khác.
Không thèm cắn tai, không thèm thì thầm vào tai ông ta nữa, Băng nghịch tóc ông ta.
Băng chăm chú bới từng ngọn tóc trên đầu ông ta, gối Băng quỳ trên lòng ông ta, còn mặt Băng gần như là áp sát vào má ông ta.
Hơi thở ấm áp, mang mùi hương của hoa hồng phả vào má và mũi ông ta.
Làn da Băng mịn màng và mát rượi chạm vào làn da của ông ta cho ông ta cảm giác ngọt ngào và mê đắm.
Không biết từ lúc nào, ông ta nhắm mắt lại, điều buồn cười là Băng vừa nghịch tóc và vừa hát một bài hát trẻ con.
Bằng giọng hát hay và truyền cảm của mình, Băng đã khiến công tử lạnh lùng và vô cảm nhà họ Hoàng từ từ chìm dần vào giấc ngủ.
Thấy ông ta đã ngủ say, Băng ngây người nhìn ông ta.
Bàn tay Băng chạm nhẹ vào má ông ta.
Nếu nói rằng Băng ghét ông ta cũng không hoàn toàn đúng, cũng không hoàn toàn sai.
Lúc đầu mới quen và gặp gỡ, Băng thật sự rất ghét ông ta nhưng dần dần, Băng cũng hiểu ra rằng, ông ta không phải là người xấu hoàn toàn.
Chỉ cần hiểu được ông ta, mọi chuyện sẽ êm đẹp, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Còn nếu không, thảm kịch do hành động chống đối gây ra sẽ rất khủng khiếp.
Ông ta là người vô tình, cũng là người tuyệt tình nhất thiên hạ.
Thứ mà ông ta muốn lấy, ông ta sẽ tìm đủ mọi cách để lấy bằng được.
Mặc dù vẫn còn ghét ông ta nhưng Băng đã bắt đầu có cảm giác và rung động vì ông ta.
Mỉm cười, hôn nhẹ lên má ông ta, Băng thì thầm.
_Ngủ ngon, chồng yêu.
Mặt Băng đỏ bừng, gãi đầu, Băng không ngờ mình có thể làm như thế.
Vội ngồi xuống ghế của mình, Băng không dám nhìn ông ta thêm cái nào nữa.
Băng không hề biết là ông ta chỉ giả vờ ngủ thế thôi.
Hành động trẻ con và lời nói đáng yêu của Băng, đều bị ông ta biết hết.
Trên môi ông ta thấp thoáng một nụ cười quyến rũ và hạnh phúc.
Tuy chỉ một nụ cười thoáng qua, nhưng ai nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ và say mê đến nỗi không thể rời mắt.
Đến quán bán bún riêu, Phúc dừng xe lại.
Băng định lên tiếng giải thích là ông ta đã ngủ nên không cần ăn uống ở bên ngoài mà về thẳng nhà ăn.
Ông ta lạnh lùng hỏi.
_Đến nơi rồi à ?
_Vâng.
Phúc lễ phép trả lời.
Mặt Băng hơi đỏ khi nghĩ đến những hành động vô tư mà mình đã làm, không dám nhìn ông ta. Băng vội mở cửa, rồi tự mình bước xuống xe.
Đứng trước quán bún riêu mà mình đã ăn hơn ba năm nay, trên môi Băng thấp thoáng nở một nụ cười vui sướng và thỏa mái.
Quan sát khuôn mặt hạnh phúc, nụ cười tươi tắn của Băng, ông ta lên tiếng hỏi.
_Đây là quán ăn mà cô muốn chúng ta vào ăn bún riêu ?
Băng gật đầu.
_Đúng. Ông không hài lòng à ?
Ông ta cau mày.
Quán bún riêu Thiên Hồng quá nhỏ bé, và quá bình dân.
Nếu đem so sánh với những quán ăn sang trọng và nổi tiếng mà ông ta đã từng đến ăn, quán này phải xếp vào hàng thứ cấp.
Không ngờ cô vợ trẻ con lại dẫn ông chồng giàu nhất nhì khu vực Đông Nam Á này đi ăn ở một quán ăn dành cho người nghèo.
Ông ta hết nhăn mặt, rồi lại cau mày nhưng không lên tiếng phàn nàn hay phản đối.
Lần này quyết định cho Băng chọn quán ăn là chính miệng ông ta nói ra, ông ta làm sao có thể nuốt lời.
Ông ta có thể bỏ đi, có thể bảo Phúc lái xe đến một quán ăn nổi tiếng trong thành phố, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc và tươi tắn của vợ, ông ta đành bấm bụng không nói gì.
Là một người ưa sạch sẽ, lại kén ăn nên ngay cái nhìn đầu tiên, ông ta đã không có hào cảm với quán ăn này.
Ông ta quyết định sẽ chỉ ngồi im chờ Băng ăn xong, sau đó sẽ đưa Băng đi.
Lòng đã quyết, ông ta nén bực mình cùng Băng đi vào trong quán.
Băng không chú ý đến nét mặt của ông ta, ánh mắt Băng ngập tràn vui sướng khi nhìn thấy bóng dáng ông chủ quán thấp thoáng trong bếp.
_Ông Tư ! Cháu về đây !
Ông Tư giật mình ngước mắt nhìn ra cửa quán.
Thấy Băng, ông Tư mỉm cười thật tươi, lòng rộn rã hân hoan và vui mừng.
_Nhóc con ! Tại sao bây giờ mới tới ?
Giọng ông hoàn toàn vui vẻ và thương yêu.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, ông ta phát hiện mối quan hệ giữa Băng và người đàn ông hơn năm mươi tuổi mà Băng gọi là ông Tư kia rất thân quen và gần gũi.
Băng chạy thật nhanh vào trong quán.
Chưa kịp để cho chồng phán đoán mối quan hệ của hai người là gì ? Băng ôm chầm lấy người đàn ông kia, miệng nói nói cười cười luôn mồm.
Ông ta bị sốc, bị choáng, bị Băng làm cho tức chết.
Không ngờ cô vợ trẻ con của ông ta quen biết nhiều đàn ông như thế, không chỉ là những chàng trai trẻ mà ngay cả những người đàn ông lớn tuổi cũng quen biết và rất thân thiết.
Phúc toát mồ hôi khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của sếp đang nhìn Băng như muốn đem Băng ra giết chết.
Phúc không ngừng kêu khổ, không ngừng than thầm.
Lúc sếp không yêu ai cũng khổ, mà khi đã yêu rồi lại càng khổ hơn.
Ông ta nhìn chằm chằm vào cánh tay của vợ đặt lên vai người đàn ông mà Băng gọi là ông Tư kia.
Cứ như thế ông ta đứng im như một lãnh nhân, đứng im nhìn không chớp mắt vào Băng và người đàn ông kia như thể họ đã dùng bùa mê khiến ông ta không thể rời mắt đi chỗ khác.
Phúc thấy tình trạng này không ổn, nếu mà kéo dài có nguy cơ án mạng sẽ xảy ra ở đây.
Phúc vội lên tiếng cứu nguy.
_Ông chủ !
Phúc lên tiếng gọi.
Đang nói chuyện vui vẻ với Băng, ông Tư bây giờ mới chú ý đến hai người đàn ông đang đứng ở giữa quán.
Thấy người đàn ông tuấn tú, phong thái đĩnh đạc, ung dung trong bộ vét màu đen nhìn mình bằng con mắt lạnh lẽo và vô cảm, ông thoáng rùng mình một cái.
Cố trấn tĩnh nỗi sợ hãi vô cớ đang dâng lên trong lòng, ông gượng gạo mỉm cười.
_Chào quý khách ! Xin hỏi quý khách muốn ăn gì ?
Băng nói thay.
_Việc này chú khỏi phải lo, chú cứ để cho con lo là được rồi.
Ông Tư chú ý đến lời nói của Băng.
_Họ đi cùng với con à ?
_Vâng.
Ông ta thấy cách xưng hô cha con của Băng, tự dưng tức giận và bực mình trong lòng ông ta phai đi mất một nửa.
Mặc dù biết người đàn ông kia không phải là cha ruột của vợ mình nhưng thấy họ thân thiết và coi nhau như cha con không phải là mối quan hệ giữa nam và nữ, ông ta yên tâm ngồi xuống.
Ông chủ quán tò mò muốn hỏi, hai người đàn ông phong độ và lịch lãm kia có quan hệ gì với Băng nhưng nói ở đây không tiện nên lại thôi.
Băng chạy nhanh ra khỏi bếp, dúi cặp sách của mình cho ông ta, Băng cười tươi nói.
_Hai người chờ một chút nhé, tôi sẽ nấu bún riêu đãi cả hai.
Ông ta không biết nên khóc hay nên cười.
Sao Băng dám biến ông ta thành một kẻ đi giữ đồ cho vợ ?
Trong lòng Băng, ông ta có địa vị thấp như thế sao ?
Phúc trợn tròn mắt nhìn Băng.
Phúc không dám tin là đích thân Băng sẽ nấu cho cả hai ăn.
Lúc sáng ông ta đã được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của Băng nên không nói gì.
Trong lòng ông ta bất giác cảm thấy ấm áp và ngọt ngào, chỉ cần là do Băng nấu, ông ta nghĩ mình sẽ miễn cưỡng ăn thức ăn do Băng nấu.
Băng chạy biến vào trong.
Cầm tạp dề, Băng đeo vào người.
Vừa nấu, Băng vừa nói chuyện vui vẻ với ông Tư.
Ông Tư là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng người nhỏ bé, cao 1m65, nước da ngăm đen, tính tình vui vẻ và tốt bụng.
Ông mở quán bán bún riêu này được hơn tám năm.
Lần đầu tiên Băng đến đây là ba năm trước, Băng do thích ăn bún riêu lại không có nhiều tiền nên quán ăn của ông ta là lựa chọn số một của Băng.
Từ những lần đến đây ăn cùng với Hoa, do nói chuyện tâm đầu ý hợp, ông Tư lại không có con cái nên nhận Băng là con gái nuôi.
Băng là một cô gái hay cười, tính tình ngây thơ, chất phác.
Tuy rằng hay nghịch ngợm và hiếu động nhưng chưa từng gây ra chuyện gì khiến người khác phải tức giận hay ưu phiền.
Một lúc sau, từ trong nhà bếp, trên người vẫn đeo tạp dề, Băng bưng hai bát bún riêu đặt trước mặt ông ta và Phúc, miệng cười tươi, băng lịch sự mời cả hai giống như một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp.
Lòng hoan hỉ sung sướng vì được bà chủ đích thân xuống bếp nấu bún riêu mời mình.
Dù bún riêu có ngon hay không cũng không quan trọng, điều cốt yếu là tấm lòng của người nấu.
Phúc chưa kịp lên tiếng nói câu cám ơn.
Băng đã phóng vù vào bếp.
Ông ta vuốt mặt một cái.
Nhìn cô vợ suốt ngày chạy nhảy mà không chú ý gì đến an nguy của bản thân khiến ông ta mấy lần thót tim vì lo cho vợ.
Kiểu này, ông ta phải dạy lại cách đi đứng và yêu cầu vợ đừng chạy nhảy lung tung nữa.
Tuy vẫn còn tức giận vì hành vi phóng túng thấy người đàn ông thân quen nào cũng ôm vai, bá cổ nhưng khi nhìn bán bún riêu thơm ngon và hấp dẫn trước mặt, trên môi ông ta thấp thoáng nở một nụ cười.
Phúc vừa ngơ ngẩn nhìn Băng vì ngạc nhiên, lại sững sờ nhìn sếp khi thấy sếp đang cười tủm tỉm một mình.
Chớp mắt mấy cái cho tỉnh táo, Phúc hy vọng mình không gặp ảo giác.
Từ trước đến nay, sếp ít khi nào cười, sao đột nhiên hôm nay sếp lại cười, mà còn cười rất quyến rũ và hạnh phúc nữa ?
Nguyên việc sếp chấp nhận vào đây ăn bún riêu cũng là một chuyện khác thường rồi, bây giờ sếp còn nhìn bát bún riêu không rời mắt.
Phải chăng sếp thay đổi vì cô gái có nụ cười trẻ con và ngây thơ kia ?
Từ từ, sếp cầm đũa, cầm thìa do Băng đặc biệt mang ra, sếp bắt đầu ăn.
Hình như sếp ăn rất ngon miệng, nên khuôn mặt sếp bừng sáng, ánh mắt thỏa mãn và vui sướng đang lấp lánh nhìn mấy cọng bún trong bát.
_Sao không ăn đi ?
Phúc giật mình vội thu ánh mắt kinh ngạc đang nhìn sếp của mình lại.
Cầm đũa Phúc bắt đầu ăn.
Thức ăn vừa mới trôi xuống cổ họng, Phúc lập tức húp luôn một ít canh trong bát.
Ngon quá !
Cứ như thế, hai người đàn ông ăn hết hai bát bún riêu do Băng nấu.
Nhìn họ ăn ngon, Băng cười thật hạnh phúc.
Băng nhìn ông ta bằng ánh mắt say mê và ngưỡng mộ, dần dần một màu hồng lan tỏa khắp mặt Băng.
Một thứ tình cảm và một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời đang xâm nhập vào trong suy nghĩ của Băng.
Nhịp đập trong trái tim cũng bắt đầu thay đổi.
Từ trước đến nay, Băng chưa từng có loại cảm giác này.
Băng biết tất cả mọi thay đổi và cảm giác khác lạ mà Băng đang nhận được cũng đều do người đàn ông kia ban cho.