-Cậu đứng phía mặt trời lên đi , chụp thế cho đẹp . Rồi đứng dang tay ra nữa
Minh bảo tôi
-Ừ .
Tôi và Minh cùng chạy lui chạy tới chụp ảnh . Thật là không biết cậu ta học đâu ra nhiều kiểu chụp ảnh thế không biết . Làm tôi tạo kiểu mệt muốn chết. Uống hết cả chai nước mà vẫn khát nước
Nhưng mà cái quan trọng là tôi có hứng chụp và Minh cũng như vậy .
Cũng chính vì thế mà mặt trời lên cao mà hai đứa vẫn còn loay hoay chụp ảnh từ kiểu này sang kiểu khác .
-Thôi không chụp nữa , mệt quá .
Tôi than thở , đồng thời nằm lên tấm khăn cho thẳng lưng . Mỏi quá , đúng là có chụp ảnh nhiều mới thấu hiểu được nỗi khổ của người mẫu chụp ảnh .
-Ừ thì thôi , nghỉ cũng được , hôm nay thế cũng nhiều rồi .
Minh cười .
-Nằm một cái thật là thoải mái .
Tôi dang tay ra nhắm mắt lại hít thở không khí .
-Bỏ tay chỗ khác cho ngồi cái coi .
Minh đánh nhẹ vào cánh tay tôi .
Thật là nằm thoải mái tí mà cũng không cho , đáng ghét thật . Nhưng mà kể ra thì tôi cũng hơi vô duyên thật , nằm hết cả cái khăn rồi . Thôi thì đành xích qua một chút vậy , dù hơi chật nhưng đỡ hơn là vô duyên như hồi nãy .
-Biết nghe lời thế là tốt .
Minh nhìn tôi cười rồi cũng nằm xuống .
Thật là không biết cậu ta vô tư hay là có âm mưu thế không biết , cảnh này hình như tôi được xem trên phim hơi bị nhiều . Nhân vật nam chính sau khi nằm gần nữ chính thì sẽ vờ quay qua rồi kiss một cái . Chà chà nhìn trong phim thì công nhận là lãng mạn thật đấy , nhưng mà ngoài đời thế này thì chết mất .
-Cậu ngồi dậy cho tớ nằm rộng rãi với , người gì đâu mà …
Tôi quay qua nhìn Minh với ánh mắt có vẻ là không vừa ý .
-Cậu là con gái thì phải giữ ý tứ chứ .
Minh quay sang nhìn tôi với ánh mắt như cái kiểu thách thứ người khác đánh người .
Cái đồ mới suy nghĩ tốt cho cậu ta được tí thì cậu ta lại dùng ánh mắt và lời nói như vậy làm con người ta mất hết cả cảm tình . Có lẽ tôi và Minh không hợp nhau rồi .
À mà cậu ta nói cũng đúng , hình như tôi hơi quá thật , thôi thì đành phải lép vế vậy , cố gắng nhịn nhường cho Minh nằm cạnh chứ không cậu ta mà điên lên bỏ về một mình thì tôi cũng chết không kịp than thở ý chứ.
------
Lật lên bí mật
Tự nhiên tôi cảm thấy nhớ gia đình kinh khủng .
Cái cảm giác cô đơn không có ai quan tâm thật là đau khổ . Bây giờ dường như thấy một nụ cười , một câu mắng yêu của mẹ lại vô cùng khó khăn .
Tôi thèm cái cảm giác sống cùng gia đình , được ba mẹ che chở chăm sóc , có bạn bè thân thiết bao nhiêu năm sông bên cạnh , luôn biết chia sẻ cho nhau , giúp nhau vượt qua mọi khó khăn .
Còn bây giờ tôi sống trong một cái không gian buồn tẻ , có chuyện buồn cũng chẳng thể nói cùng ai , muón tâm sự cũng chỉ biết suy nghĩ một mình .
Đúng là sông có khúc người có lúc , chẳng bao giờ thượng đế cho con người ta cảm thấy hạnh phúc mãi mãi cả .
-Này , cậu suy nghĩ gì thế ?
Minh cắt ngang suy nghĩ trong đầu tôi .
-Chỉ là nhớ gia đình thôi mà .
Tôi nhìn Minh mỉm cười .
-Gia đình sao ?
Minh hỏi tôi một cách ngạc nhiên và có chút gọi là tò mò .
-Ừ . Tôi khẽ nói . Tớ nhớ những tháng ngày trước đây , luôn sông trong một gia đình vui vẻ ấm áp luôn có người thân bảo ban che chở .
-Thế tại sao bây giờ cậu lại sống một mình trong căn nhà ấy ?
Minh lại hỏi tiếp
-Đó là nhiệm vụ chứ thực tớ không hề muốn điều đó một chút nào .
Tôi thở dài .
-Cậu thật lạ
Minh cười , 1 nụ cười có vẻ hơi trớ trêu và chua xót .
Đúng là con người thật quá khó hiểu , thực thì có gì đâu chứ , chuyện một đứa con gái nhớ nhà không phải là chuyện lạ cho lắm , hơn nữa tôi vốn là một con bé đa sầu đa cảm thì chuyện như thế này là chuyện quá chi hết sức bình thường .
-Thực ra tớ cũng chẳng hề biết đến cảm giác một gia đình hạnh phúc là gì cả . Mà cũng không hề muốn biết . Hơn nữa cũng không chỉ riêng mình tớ , cả nhóm cũng thế thôi , ai cũng có 1 hoàn cảnh gia đình hết .Nhưng nhờ vậy mà bọn tớ mới hiểu nhau hơn và chơi thân với nhau đến tận bây giờ .
Minh kể cho tôi nghe một cách nhẹ nhàng , có lẽ đây là một câu chuyện buồn .
Tất cả đều sống không thực . Họ sống dựa vào cái vỏ bọc bên ngoài thôi ư ? Họ vui vẻ nhưng tôi có thể cảm thấy họ không phải như thế.
Tự tạo cho mình một cái vỏ bọc cứng cáp để che dấu đi những phiền muộn trong lòng , thực mà nói thì tôi cũng không hiểu cái cảm giác đó lắm vì tôi chưa trải qua bao giờ .
Nhưng có 1 điều tôi chắc chắn rằng họ sẽ cảm thấy rất khó chịu và cô đơn .
Thế mà tôi không hề biết điều này , tôi cứ nghĩ rằng họ luôn vui vẻ và hạnh phúc , nghĩ lại bản thân tôi vẫn thấy mình may mắn hơn họ rất nhiều.
------
Cám ơn
-Ngày xưa , tụi tớ ngày nào cũng quậy phá cốt để bố mẹ quan tâm . Thế nhưng kết quả là họ chỉ giải quyết hậu quả mà chẳng hề quan tâm đến tụi tớ . Dần dần tụi tớ suy nghĩ ra nhiều chuyện hơn nên không làm như vậy nữa vì làm vậy họ không những không quan tâm đến mà còn rất tức giận nữa .
Minh cười .
-Kể ra sống như vậy thì không thoải mái tí nào .
Tôi đồng cảm . Cảm giác xấu về nhóm T2 cũng giảm bớt , bây giờ tôi thấy mình tàn nhẫn với họ quá .
-Ừ , cám ơn cậu Ú nhé , nói ra cảm giác trong lòng thật thoải mái .
Minh quay sang nhìn tôi cười tươi .
-Không có gì , chúng ta là bạn mà .
Tôi cũng cười .
-Mà cậu nhớ là không được hé cho ai nghe chuyện tớ kể cho cậu nghe đấy . Nếu cậu kể hay hé răng nửa lời thì tớ sẽ dùng bàn tay này để giết cậu .
Minh vừa nói vừa nhìn tôi , đồng thời đưa tay xoẹt ngang cổ với ý giết người bịt đầu mối .
-Biết rồi , tớ nào dám nói .
Tôi cười hì hì .
-Cậu nằm yên nhé . Tớ chụp 1 bức ảnh cậu với tớ .
Minh mở máy ảnh ra .
-Ừ .
Tôi cũng mỉm cười . Dù sao cũng đâu có tội tình gì đâu mà phải sợ chứ .
Thực ra mà nói , vậy thời gian qua , tuy tôi tiếp xúc ít với những chàng trai này thì tôi vẫn không thấy họ xấu bụng hay là không quân tử . Ai cũng tốt nhưng chỉ mỗi cái là ngại thể hiện .
Chính vì ai cũng đã tổn thương lại cùng chơi với nhau nên cái vỏ bọc của họ mới giống nhau như vậy .
Lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng tính tình những anh chàng này luôn như thế , nhưng bây giờ thì tôi mới hiểu , họ
tạo vỏ bọc , vỏ bọc như nhau , ai cũng như ai mà không thể phân biệt được .
Đâu phải ai cũng vui vẻ như Hoàng , lém lỉnh như Minh , một chút khó tính như Duy đâu phải không ?
Chính xác là thế mà .
Tôi sẽ thay đổi cách suy nghĩ của mình
Ít ra tôi vẫn không phải như một số người . Cố lên
Thấm thoắt thời gian trôi qua cũng thật nhanh , vậy mà đã 2 tuần trôi qua rồi .
Tôi và Minh vẫn sống với nhau một cách bình thường . Hoàng có ý định chuyển sang nhà tôi nhưng không không chịu ., hơn nữa Duy và Minh cũng phản đối quyết liệt nên Hoàng liền mua một căn nhà gần với nhà tôi . Mà nói thẳng là đôi diện với nhà Duy .
Minh cũng đã tậu một căn nhà bên cạnh nhà tôi nhưng cậu ta vẫn ở lì không chịu chuyển đi , suốt ngày cứ biện lí do đã đưa tiền rồi . Tôi bảo sẽ trả lại thì không chiu . Thật đáng ghét .
Duy vẫn sang nhà tôi ăn trưa đều đặn mỗi ngày rồi ở lại chơi đến đêm mới chịu về để đi ngủ .
Hoàng lại khác , suốt ngày cứ đòi đi theo tôi , trừ phi tôi đi vệ sinh chứ ngoài ra không có phút giây nào tôi được yên .
Chả hiểu nỗi hàng xóm trước đây của tôi thế nào mà chịu bán nhà nhanh như vậy . mà tôi nghĩ là giờ để tậu 1 ngôi nhà thì hơi khó khăn vì nền kinh tế biến đổi . Thế mà mấy người này làm thế thì quả thật tôi chả hiểu được gì luôn haizz .
Chỉ tiếc rằng bản thân mình không giàu như người ta mà thôi . Ôi cái cuộc đời này .
+++++++
Sáng nay tôi dậy khá sớm , có thể nói là sớm nhất nhà . Mới có 6 giờ nhưng tôi lại không ngủ được .
Tuy chưa xuống nhà nhưng mà tôi đoán chắc tôi dậy sớm nhất . Vì dạo này mấy con người đó không hiểu sao cứ suốt ngày tụm ba tụ bảy bàn luận gì đó mà không cho tôi tham gia .
Họ chỉ được cái tốt tính là chiều nào cũng được đi chơi ké . Nhưng đi đến tối khuya mới về .
Mà cũng chính vì vậy nên tôi mới không đi kiếm việc làm thêm , hơn nữa khi kể chuyện với mẹ về việc tính đi làm thêm thì mẹ tôi lại không cho . Nên thôi , ở nhà hầu hạ nấu ăn cho mấy người này lấy tiền lương vậy .
Vừa không quá khổ mà lại có thêm thu nhập , coi như đó là việc làm thêm vào hè .
Thôi giờ chả muốn suy nghĩ gì cho nhiều . Xuống nhà chuẩn bị đồ ăn thôi , coi như tạo cho mấy con người này một điều ngạc nhiên vậy .
-Ú nhà ta hôm nay dậy sớm quá nhỉ ?
Duy từ đâu chạy đến nói làm tôi hoảng hốt giật mình .
Cứ tưởng mấy con người này còn ngủ như heo , ai ngờ mới sớm đã dậy rồi . Mà sao hôm nay cậu ta sang nhà tôi sớm thế nhỉ ? Không biết có phải là chuyện mờ ám gì không đây .
-Ừ , sao hôm nay dậy sớm qua nhà tớ làm gì thế ?
Tôi tò mò hỏi .
-À , hôm nay có chuyện nên đành phải dậy sớm . Tớ đang định lên gọi cậu dậy mà ai ngờ cậu dậy rồi .
Duy cười hì hì .
-Thế à ?
Tôi hỏi một câu vu vơ .
-Ừ , vào ăn cơm thôi , mọi người đang chờ cậu .
Duy kéo tay tôi đi nhanh hơn vào phòng bếp.
------
Tôi sững người , thật là không biết hôm nay là ngày gì nữa . Nghĩ đi nghĩ lại thì đâu có chuyện gì quan trọng đâu cơ chứ . Hay là có sinh nhật của ai mà tôi không nhớ ?
Không phải , nhất định hôm nay không phải là sinh nhật . Nhưng vậy hôm nay là ngày gì mà cả 8 người này đã tụ tập ở nhà tôi từ lúc sáng sớm thế này . Đã thế còn tự chuẩn bị đồ ăn rồi còn gọi tôi xuống ăn nữa .
Rùng mình một cái , chắc chắn họ có điều gì nhờ vả cần tôi giúp rồi đây . Tôi đoán thế đấy .
Nhưng thôi , không thể cho họ biết tôi phát hiện ra kế hoạch của họ được , nếu không họ sẽ bắt ép tôi làm cho mà xem . Phải thận trọng mới được .
-Hôm nay có chuyện gì mà mấy cậu đến nhà tớ sớm thế .
Tôi cười tươi rồi ngồi thẳng xuống ghế làm như chưa có gì vừa xảy ra .
-Thì lâu lâu làm một bữa cho cậu bất ngờ thôi .
Bất ngờ ? tôi thật là trong tâm không hề nghĩ tới điều này . Tôi thực là không tin họ lại tốt bụng như vậy . Sống với nhau không lâu nhưng ít nhất cũng hiểu được bản tính của mấy con người này chứ .
-Thật á , các cậu làm tớ nghi ngờ thì đúng hơn .
Tôi cười cười , dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lần lượt từng người .
-Làm gì có .
Tất cả cùng đồng thanh nói .
Đấy , lại cùng nói nữa cơ mà , sao không nghi ngờ cho được . Tôi đoán quả không sai mà . Chắc chắn là thế .
-Nói cũng đồng thanh sao lại chối .
Tôi khoanh hai tay trước ngực .
-Thôi không nói nhiều , ăn đi , sáng nay có món ngon mà .
Hoàng tự nhiên đưa cho tôi ổ bánh mì bắt tôi ăn , hừ , đáng ghét .
Mấy người này chỉ biết bắt nạt tôi mà thôi chứ đâu biết gì hơn . Tội nghiệp cái thân già này của tôi quá đi . hức hức . * một phút mặc niệm của Ú bắt đầu *
Nhưng thôi , cái quan trọng là ăn vì mì rất ngon . Món ngon đã vào miệng tôi thì chỉ có đi vào chứ không thể đi ra . Phải ăn lấy sức chống mấy con người này .
Đúng , phải ăn . ăn nhiều mới làm được việc lớn .
-Ú này . tớ cho chuyện này muốn nói với cậu .
Minh nhìn tôi thăm dò .
Thật là đúng lúc con người ta đang ăn ngon lại nói là sao thế không biết . Nhưng nhìn ánh mắt cậu ta nhìn tôi thì có lẽ là nghiêm trọng lắm thì phải . Mà không hẳn lắm , cái ánh mắt đó cũng không phải là quá quan trọng .
Hay là lại nhờ vả gì ?
Ôi chết vì tò mò mất.
------
Tôi nuốt nước bọt nhìn Minh
-Có gì đâu mà cậu làm bộ mặt hình sự thế chứ .
Minh cười sảng khoái .
Nhưng mà cậu ta càng cười thì lại càng làm tôi sợ hơn . Ôi .
-Cậu nói làm tớ sợ .
Tôi đành thú nhận ,
-Ha ha , chỉ là hôm nay tụi này chuẩn bị sớm là vì muốn rủ cậu đi chơi sớm thôi . Chẳng qua thấy cậu sợ nên trêu cho vui ý mà .
Hoàng giải thích.
Phù , hết cả hồn . Tưởng có chuyện gì quan trọng nữa chứ . Cụt hứng .
-Vậy đi đâu ?
Tôi tò mò hỏi .
-Đi tới buổi trao giải cuộc thi ảnh .
Hoàng cười nhìn rồi xoa đầu tôi .
Chà , cuộc trao giải ảnh , chắc chắn sẽ có nhiều anh đẹp trai cho mà xem hí hí . Thích thật , dạo này máu mê trai đẹp của tôi tăng lên hơi nhiều mà không thể kiềm chế được . Muốn kìm nén nhưng mà không được , nhưng thôi không muốn nhắc . Mê mấy anh đẹp trai đâu phải tội đâu chứ .
Mà nhắc đến thi ảnh , vậy là họ có dự thi phải không nhỉ ? Đúng rồi , chính xác là thế . Trong nhà Duy có 1 cái huy chương rất đẹp , tôi hỏi thì anh ta bảo là dự thi cuộc thi chụp ảnh hằng năm . Hà hà đúng rồi , chắc chắn những người này thi nên mấy ngày nay mới tụm ba tụm bảy lại bàn tán như thế .
Nhưng mà không hẳn , thế thì có gì đen tối đâu mà mấy người này lại không cho tôi xem cùng chứ . Đáng nghi ngờ .
-Mấy cậu dự thi à ?
-Tất nhiên rồi , hôm nay là ngày trao giải nên tụi này muốn cậu đi cùng cho vui ý mà .
-Có thiện chí đấy , ừ thì đi . Mấy giờ ?
Tôi hỏi .
-Ừm sáng nay trao giải , đoạn 8 giờ buổi lễ sẽ bắt đầu .
Minh cười trả lời .
Haizz thật là tôi cứ là người biết cuối cùng, đáng ghét thật.
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
-Vậy nên bây giờ cậu lên phòng chuẩn bị đi , nhớ kĩ là ăn mang đẹp vào .
Minh nhìn tôi cười .
Haizz lại phải ăn mang , rồi làm đẹp sao ? Những thứ đó tôi đều không hề muốn một chút nào . Đi thế thì cũng giống đi dự tiệc trong ti vi . Phải mang váy , mới nghĩ đến đã thấy sợ rồi .
-Tớ nói trước tớ không mang váy đâu nhé .
Tôi đứng dậy khỏi ghế .
-Không được !!
Tất cả cùng đồng thanh .
-Thế sao ? bản tính tớ không thích mang váy mà . Các cậu phải hiểu cho tớ chứ . Tớ không thích thì không mang .
Tôi cãi bướng .
-Nhất định cậu phải mang .
-Không mang . tớ không muốn . Thà tớ không đi chứ tớ quyết định không mang .
Tôi nói cứng dù rằng lòng rất muốn đi .
-Thôi mà , Ú thân yêu , Ú dễ thương , Ú hiền lành , Ú đáng yêu . Cố vì bọn này 1 buổi thôi mà .
Hoàng lại nịnh bợ tôi .
Ôi đáng ghét . Sao lại đi cù rũ tôi vào con đường xấu cơ chứ . À không phải , sao lại rót vào tai tôi nhiều lời đường mật thế cơ chứ . Nói thế sao tôi từ chối được . Hu hu
-Không là không
Sau khi suy đi nghĩ lại , tôi vẫn sẽ giữ vững lập trường của mình . Nhất quyết không mang váy .
-Thôi mà . Vì bọn này đi .
-Chỉ một buổi thôi mà
-Ừ , chỉ 1 buổi , xong nhanh thôi .
-………….
Mấy người này cứ cù rũ tôi . Ôi chết mất thôi.
Cuối cùng , sau những lời đường mật năn nỉ của những anh chàng này thì tôi cũng phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý . Ôi sao tôi ngu thế không biết . Trời ơi là trời
Chán nản chạy lên phòng kiếm đồ mang . Nhưng mà tìm đi tìm lại , tìm tới tìm lui vẫn không thấy có cái cái váy nào .
Cũng phải thôi , bản tính tôi không hề muốn mang váy mà . Với lại quan niệm như con trai của tôi từ xưa đến giờ không thay đổi là mấy nữa .
Thôi thì mang tạm một bộ vậy , mang quần cũng cá tính mà . he he .
-Tìm được cái nào không ?
Duy thò đầu vào hỏi tôi .
-Không .
Tôi chán nản trả lời .
-Thế thì thôi , đi nào .
Duy đi tới kéo tay tôi ra khỏi phòng rồi đưa tôi lên xe .
Hà hà thế là tôi đã thoát được cái cảnh không cần mang váy rồi , thích thật .
-Đi sớm thế à ?
Tôi hào hứng hỏi .
-Ừ , phải đi chuẩn bị chứ . Cậu nhìn tụi tớ đã chuẩn bị gì đâu .
Minh quay ra cười .
Hừ , cái tên lẻo mép nhiều chuyện đáng ghét .
-Vậy giờ còn phải đi nữa à ?
-Tất nhiên .
Èo , đúng là mất cả hứng mà . Tôi nghi ngờ lắm nhé , mấy người này đi chuẩn bị mà kéo theo tôi thì chắc chắn là sẽ bắt tôi mang váy rồi .
Ví dụ như trong phim Hàn quốc đó , nam chính sẽ đưa nữ chính vào một cái shop áo quần lớn , rồi chọn một bộ áo quần thật đẹp , sau đó đi trang điểm . Và nữ chính sẽ thành một cô công chúa xinh đẹp .
Chà chà , nếu tôi được như thế thì thích thật , dù sao được hưởng cái cảm giác mà được người khác ngưỡng mộ vẻ đẹp của mình thì còn gì vui sướng bằng phải không ?
À mà nói đi thì cũng phải nói lại , người ta là diễn viên nổi tiếng thì mới đẹp thế . Chứ mọi người nhìn từ trên xuống thì đâu phát hiện ra vẻ đẹp của tôi cơ chứ .
Mẹ tôi suốt ngày bảo tôi rằng : “ vẻ đẹp của con là vẻ đẹp “ tiềm ẩn.” ”
Đấy , chữ tiềm ẩn được đặt trong ngoặc kép nữa chứ . Thật quá trớ trêu .
------
Tôi cùng những người này đến một cái shop áo quần tên là Star .
Ngôi sao , không biết cửa hàng này có phải dành cho những người nổi tiếng không nhỉ hehe . Nếu được gặp ai thì tôi sẽ lập tức bám đuôi xin chữ kí liền hà hà . Thật là thích .
-Chị ơi , giúp em chỉnh lại nhan sắc cho cô bé này với .
Hoàng cười tươi lại khoác vai chị nhân viên ở đây .
Đồ hám gái , rõ ràng ngày trước còn nói thích tôi cơ mà . Giờ lại hành động như thế . Hứ đáng ghét , cái đồ trăng hoa . Xì . muốn làm cho tôi ghen chứ gì , đừng mơ . tôi không thích hắn nên sẽ không có chuyện đó đâu .
-Em nói cô bé này à ?
Chị nhân viên chỉ vào tôi rồi quay sang hỏi Hoàng và chị ta còn cười nữa .
Hứ đúng là thấy trai đẹp cái mắt hình hai quả tim liền , cái bà này làm mất thể diện con gái quá đi . Bỏ tù bà này , đúng , phải bỏ tù , hơn nữa là tù mọt gông , tù chung thân luôn .
-Vâng . Hoàng cười tươi rồi quay sang nói với tôi . – Làm gì mà cái mặt tối sầm thế hả ?
Đáng ghét , sao tự nhiên bản thân tôi lại thế này nhỉ ? tôi có bực tức gì đâu cơ chứ .
-Hớ , có ai làm gì đâu mà tự nhiên đỏ mặt thế hả .
Minh đứng bên cạnh nhìn tôi cười .
Đỏ mặt , tôi tự đưa tay lên mặt , ấm thật . Vậy là tôi đỏ mặt thật à ? Ôi thật mất mặt quá đi .
-Thôi , đồ tớ chuẩn bị sẵn hết rồi . Giờ cậu đi theo chị Mai đi , tụi này đi chuẩn bị đây .
Thì ra chị nhân viên đó tên là Mai . Tên chị ấy phải thêm thế này mới đủ : Mai hám trai ha ha .
-Đi thôi .
-Vâng ạ .
Tôi vừa đi vừa cười cười tủm tỉm .
++++
-Em ngồi yên nào , đừng cười nữa không son nó lem hết bây giờ .
Chị Mai nhắc nhở tôi
-Nhưng em không nhịn cười được .
Tôi cãi bướng . Thật là mệt quá đi , ngồi mãi chờ trang điểm làm cho tôi cảm thấy khó chịu . Vì sao phải trang điểm lắm thế không biết . Qua loa đại khái là được rồi chứ đâu cần phải quan trọng như thế này đâu cơ chứ.
------
-Thôi nào em . à mà em tên gì thế ?
-Dạ em tên Thu , cứ gọi em là Ú cũng được .
Tôi trả lời lễ phép .
-Chà , hình như em có vẻ được mấy cậu bé đó quan tâm thì phải , quen biết bao nhiêu năm nay rồi nhưng rất ít khi chị thấy họ cười thân thiện như thế đối với một cô bé .
Chị Mai vừa đánh phấn vừa nói với tôi .
-Thế hả chị ? Chị quen họ à ?
Tôi không kìm được sự tò mò mà hỏi .
-Tính sơ qua cũng được gần 10 năm rồi .
Thì ra là thế , hóa ra người ta quen nhau lâu lắm rồi . Thế mà tôi cứ ngỡ là … Thật là mất mặt quá , sao lại suy nghĩ lung tung thế cơ chứ . Haiizzzzz
Cái tình huống này cứ như là ghen tuông trong yêu đương ý . Ôi .
Không thể , tôi không có ấn tượng sâu sắc với những ngời này thỉ làm sao tôi thích họ được chứ . Yêu thì cũng phải có ấn tượng và cảm tình cơ mà . Chứ đằng này như tôi với họ thế thì có yêu mới là lạ .
Nhưng thôi , tốt nhất là không nên suy nghĩ một vấn đề không có lợi cho cái não này . Càng suy nghĩ chỉ càng làm rối lên mà thôi .
+++++++++
Tôi thở dài một cách thoải mái , sau gần cả tiếng bị đày đọa lên rừng xuống biển thì cuối cùng cũng đã trang điểm và thay đồ xong . Thật là mệt mỏi quá đi . Tôi thề tôi chả dám làm người nổi tiếng của công chúng nữa đâu .
Nhưng mà bây giờ với cái bộ dạng mang váy thì nói thật tôi không dám đi đâu hết . Mất mặt lắm , cứ suốt ngày .
-Ra đi em .
Chị Mai gọi tôi khi tôi đang đứng sau cửa không chịu bước ra .
-Xong rồi hả chị ?
-Xong rồi , nhưng hình như con bé còn ngại nên nó cứ đứng sau cửa mãi không chịu đi ra .
Haizz sao chị ấy lại nói thẳng ra như thế , vị chi tôi cũng lâu lắm rồi không mang váy mà , ngại ngùng là chuyện dương nhiên rồi . Nhưng mà người ta nói tôi ngại làm tôi thấy khó chịu lắm . Ngại ngại cái con khỉ .
Thật là mất mặt.
************************
Mà suy nghĩ đi suy nghĩ lại , cuối cùng vì sao mình lại phải ngại nhỉ ? Thật là chẳng có gì ngại hết á . Đẹp thì sợ gì . ( một phút tự sướng của Ú )
Haizz chỉ là nói thế thôi chứ tôi biết cái bộ dạng thương binh liệt sĩ này thì đẹp ở chỗ nào cơ chứ . Ôi cuộc đời ơi ,ông trời ơi sao sinh ra con lại xấu thế này hả trời ( tự kỉ )
-Ra đây xem nào Ú .
Tiếng Minh gọi tôi làm tôi giật mình .
Ngại quá . Mà sao tự nhiên bản thân tôi lại thế này nhỉ ?
Ngày xưa tôi vốn được bạn bè trêu ghẹo là da mặt dày hơn cả da trâu .
Vậy mà bây giờ thì sao thế này .
Hay là chị Mai cắt bớt da mặt của tôi rồi . Hjc hjc
-Không ra được không ?
Tôi đứng sau cửa hỏi .
-Không . cậu phải ra đây cho bọn tớ duyệt chứ .
Duyệt , duyệt cái con khỉ , mấy người thì đẹp sẵn rồi nên không lo chứ tôi thì khác mà , chả biết thông cảm cho tôi gì hết .
Đáng ghét .
Mà sao dạo này từ đáng ghét hay nằm trong từ ngữ của tôi thế nhỉ ? Phải chỉnh lại mới được .
Nếu không thì sau này câu này sẽ là câu cửa miệng mất .
-Cậu có ra không ? không thì đừng trách tớ nặng tay .
Việt nói , còn có giọng hù dạo .
Thật là cậu ta không biết thương hoa tiếc ngọc sao , một cô bé mong manh dễ vỡ như tôi mà cạu ta lại nỡ lòng nào nặng lời nói như thế cơ chứ .
Mất công tôi đối xử hiền lành với họ (hiền chết liền )
Nhưng mà bây giờ ra thì ngại lắm .
Nhưng sao cũng phải đi , phải cho họ xem xét thế nào chứ . Nếu không đi vào chỗ đông người thì càng mất mặt hơn nữa thì chết .
-Tớ ra nhưng các cậu không được cười .
Tôi nói
-Biết rồi mà . không cười . Ra mau đi .
Quyết định rồi , đã đâm lao thì phải theo lao . Đành nhắm mắt bước ra vậy .
Mong là sẽ không quá xấu
1 phút
2 phút
Sao vẫn không thấy động tĩnh gì ?
Chã nhẽ có chuyện gì sao ?
Tôi từ từ mở mắt
Nhưng mà người thì vẫn còn đó , tạm nói là không có chuyện gì bất ổn xảy ra .
Xem nào , cái dáng vẻ đứng yên như bức tượng này kiến tôi cảm tưởng như tôi quá đẹp nên họ mới đứng yên như thế . Nếu quả thật như vậy thật thì vui còn gì bằng phải không nào he he ?
-Các cậu thấy thế nào ?
Tôi mỉm cười thật tươi .
-Lạ nhưng đẹp .
-Chính xác , khác xa với vẻ bình thường
-Không biết nhưng cũng thấy đẹp
-Được
Đó là những lời nhận xét khiêm tốn nhất mà tôi từng nghe , thật là mất cả cảm tình .Đáng ra cũng phải khen con người ta vài câu cho có lòng chứ . Đằng này cứ nói theo cái kiểu như không muốn nói thì nói làm gì thế không biết
Ôi muốn nổi điên với mấy người này quá đi . “ Vạn sự khởi đầu nan , nghe khen xong cái nản.” bây giờ tôi mới thấm thía được câu nói đầy triết lí này .
-Thế giờ đi được chưa ?
Tôi hỏi có chút bực bội .
-Đồ đẹp , trang điểm đẹp mà cái mặt như đưa đám thế à ? Cười lên cái coi .
Minh đi bên cạnh tôi vừa nói vừa nhéo hai má tôi .
-Hư hết phấn son của người ta bây giờ . Cười cái đầu cậu .
Tôi vừa nói vừa mỉm cười .
Phải công nhận là Minh cũng dễ thương đấy chứ phải không ?
Mà không hẳn , tất cả họ đều rất dễ thương và đáng mến .
Lại còn tốt bụng nữa .
Dù họ đối xử với ai thế nào thì tôi không biết nhưng mà họ đối xử với tôi rất tốt . Phải nói chính xác là quá tốt đi chứ .
Chỉ cần thế là đủ rồi .
Vậy nên tùy tiện cho qua đi , không bận tâm chi nữa cho khỏi mệt.
+++++
Cuối cùng thì cũng đã đi đến nơi ,thật sự tôi hơi bị choáng ngợp với không gian ở đây , nhà rộng , đồ trang trí nội thất đẹp , khách quan cũng nhiều mà lại có nhiều người đẹp nữa .
Phải nói là quá tuyệt , hôm nay ở đây có thật nhiều anh đẹp trai . Muốn làm quen quá đi .
Tuy biết là máu hám trai đẹp lại nổi lên nhưng bản thân tôi không kiềm chế được .
Đành phá lệ một ngày vậy , tự cho phép bản thân hôm nay có thể thoải mái chiêm ngưỡng trai đẹp . Cơ hội có một-không-hai thì phải biết nắm và bắt lấy chứ hehe .
-Đừng có mà dùng bộ mặt ngốc nghếch của cậu mà nhìn lung tung như thế . Làm ơn trở lại bộ mặt không hám trai như bình thường của cậu giùm tụi này .
Duy từ đâu đi tới cạnh tôi nói
Mặt tôi hiền lành dễ thương đáng yêu thế này mà cậu ta bảo ngốc nghếch sao ? Thật là tức chết đi được . Mà thử hỏi con gái thấy trai đẹp mà không nhìn thì chắc có vấn đề à ? Ít ra người ta cũng biết thưởng thức vẻ đẹp của tạo hóa ban cho chứ . Nếu không nhìn và thưởng thức thì hóa ra phí của trời à .
Nhưng mà Duy nói cũng đúng đấy chứ , một con bé có thể nói là không bị ảnh hưởng nhiều bởi trai đẹp như tôi thì chuyện này quả là mất mặt thật .
Vậy giờ nên nhìn hay không nên nhìn đây ?
Thôi đành chịu , tốt nhất là cứ nhìn tiếp cho đã rồi thôi vậy .
-Kệ tớ , không liên quan đến cậu .
Tôi hếch mặt lên nói với Duy , nhìn dáng vẻ có chút thách thức .
-Đừng có mà hóng hớt .
-Cẩn thận không tớ bắt về bây giờ .
-Cậu là không được nhìn lung tung với làm lộn xộn .
Mấy người này nhìn tôi bằng ánh mắt to hơn cả hai quả trứng gà , nhìn toàn thấy tròng trắng .
Haizz tôi có làm gì nên có tội tình gì đâu chứ , nhìn trai đẹp mà cũng bị nhắc nhở rồi hù dọa thế đấy.
------
Mà thôi bỏ qua đi , bây giờ việc quan trọng là phải chỉnh lại tư thế mới được . Chứ không thì mất mặt lắm , mà mất mặt thì sao đi làm quen được với những anh đẹp trai cơ chứ .
Nhưng mà đeo đôi giày cao gót làm đi khó chịu và đau chân quá . Ôi tôi dị ứng với những đôi giày như thế này , biết thế lúc nãy nhất quyết không chịu mang đâu .
Ít nhất đôi này cũng 7 cm là ít . Tự mình hại mình , vì đẹp mà phải khổ thế này đây . Trời ơi .
-Cậu ơi , đau chân quá . Cho tớ dựa nhờ vào vai đứng một chút .
Tôi nói nhỏ với Duy .
-Đau chân à ?
Duy nhìn sang tôi hỏi , cái mặt lại lạnh lùng y như lúc mới gặp . Nhưng mà ánh mắt thì có vẻ dịu một chút .
Thật là chả hiểu vì sao lại phải tạo dáng lạnh lùng như thế làm gì nữa .
-Cho tớ dựa tí đi . Đau quá .
-Thì có ai nói gì đâu , dựa thì cứ dựa đi .
Phù , may mà cậu ta không nỡ ác với tôi . Nếu không chắc tôi cũng chẳng biết làm sao .
Biết thế tôi tập đi giày cao gót cho rồi , hồi ý tôi lười mang vì cứ nghĩ chẳng bao giờ dùng tới .
Nhưng bây thời thì …. Ôi sao số tôi khổ quá vậy cơ chứ .
Đau chân quá , ui sưng chân mất thôi .
-Đau lắm à ?
Duy hỏi tôi .
Đúng là hỏi thừa mà , mặt mũi nhìn như thương binh thế này mà không biết tôi đang đau sao chứ .
-Ừ , chắc sưng chân mất .
Tôi làm mặt mếu như sắp khóc .
-Chào , lâu lắm rồi mới gặp .
Một anh chàng đi đến nhìn Duy và cười tươi .
Ôi , anh chàng này … anh chàng này quả thực rất … rất đẹp trai .
Hình như là có chút lai nữa thì phải , nhìn đẹp trai vô cùng .
Đẹp chẳng khác gì tài tử trên ti vi , thế mà sao nãy giờ tôi lại không để ý mà thấy một anh chàng đẹp trai như thế này cơ chứ
Chắc máu mũi chảy mất . Đẹp trai quá.
*******************
-Chào cậu , lâu không gặp .
Duy lịch sự chào hõi lại nhưng theo tôi thì cậu ta có chút nào đó gọi là không thích thú lắm với anh đẹp trai thì phải .
-Nghe nói năm nay cậu có tác phẩm tuyệt lắm .
Anh đẹp trai nói .
-Cũng tạm thôi . Nhưng có một đối thủ như cậu thì tớ hơi không tự tin .
Duy vừa nói vừa cười , cứ như là nửa đùa nửa thật .
Chà , vậy nếu như lời nói của Duy thì anh đẹp trai cũng thi ở cuộc thi này ư . Thế thì chắc là một đối thủ đáng gờm với Duy rồi , hèn gì cậu ta thiếu lịch sự như thế .
-Ồ , thế còn cô gái này là ai thế ? Bạn gái cậu à .
Cuối cùng anh đẹp trai cũng chú ý đến tôi . Vui quá đi . Nhưng mà tôi không phải là bạn gái của Duy , anh ơi anh hiểu nhầm rồi . Em còn chưa yêu ai mà .
-Là bạn .
Duy trả lời cộc lốc .
Chắc là cậu ta ghen tị với anh đẹp trai đó mà , con trai cũng có khác gì con gái lắm đâu chứ . Cứ thây người đẹp hơn mình thì ắt có sẽ có chút ghen ghét cho mà xem . Thật là xấu xa .
-Chào , tớ là Evan .
Thì ra anh ý tên là Evan à ? tên hay mà người cũng đẹp .
Anh đẹp trai nhìn sang tôi rồi cười . một nụ cười tỏa nắng . Rồi anh ấy còn đưa tay ra bắt tay với tôi nữa .
Ôi hạnh phúc đến chết mất , quả thật bây giờ mới nếm được mùi vị được làm quen với trai đẹp thì thích như thế này . Quả là hôm nay đi không gặp sai lầm mà .
Nhưng mà sao không xưng anh em chứ , xưng thế này mất hứng quá đi . Tôi muốn xưng anh em cơ .
-Chào , tớ là Thu .
-Evan
Một cô gái gọi anh đẹp trai .
-Xin lỗi . tớ có việc phải đi . Hẹn gặp lại sau nhé .
Anh đẹp trai chào tôi rồi chạy vụt đi .
Biết ngay mà , thấy gái đẹp là lại thế . Ức chế , sao ông trời lại sinh ra con xấu thế hả giời . Thật là đã kịp nói gì đâu cơ chứ . Mất hết cả cảm tình.
(http://viptruyen.pro - I love story)
Nhưng thôi , chân lí vẫn còn đấy thì không việc gì phải sợ hết .
Trời sinh ta ra sơ sài che che giấu cái nhân tài bên trong cơ mà . hà hà . Tuy tôi xấu nhưng trình độ thì rất siêu cấp . Vài bữa có lớn , có kiếm chồng cũng thoải mái chứ , nhà bình thường nếu không nói là nghèo , người bình thường nếu không nói là xấu và trình độ thì siêu cấp nếu không nói là siêu phàm hà hà .
-Suy nghĩ gì mà cười ghê thế ? thấy trai đẹp cái mặt háo hức ghê nhỉ ?
Duy liếc xéo nói đểu tôi .
Hừ , cái tên này không được cái gì ngoài biệt tài nói xóc người khác . Thế có đáng ghét không cơ chứ ?
-Đúng thì sao mà sai thì sao ? Chả nhẽ cậu ghen .
Tôi vừa nói vừa thách thức . Ai bảo cứ thích nói tôi mà gì . Nếu như hắn là “ vỏ quýt giày” thì tôi đây là “móng tay nhọn” khà khà . Tôi sẽ chém cho đến khi hắn không còn mặt mũi nào dám nói nữa thì mới thôi .
-Nếu tớ ghen thì sao ?
Duy quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi nói có vẻ khá nghiêm túc .
Híc cái ánh mắt ấy , liệu bây giờ ai là “vỏ quýt giày” và ai là “móng tay nhọn” đây cơ chứ . Cái vẻ đẹp của cậu ta tôi đâu có phủ nhận đâu mà lại hành động như thế cơ chứ . Muốn hại con người ta sao ? Đã biết tôi như thế rồi còn dám “mê hoặc” tôi nữa chứ . Chết mất .
Mà lời nói và hành động lại đi với nhau cùng một lúc lại khiến cho con người ta cảm thấy khó xử .
Tôi và Duy quen nhau cũng 3 tuần là cùng , suốt ngày chí chóe cãi vã thì sao yêu nhau được mà đòi ghen . Hừ , dám trêu tôi cơ .
Nhưng …nhưng mà lỡ cậu ta thích tôi thật thì sao ? cũng có thể lắm chứ .Phải , rất có khả năng . Mà thế thật thì số tôi khổ mất . Ôi trời ơi .
Hơn nữa lại còn dùng giọng nói nghiêm túc như thế nữa .
Nếu hiểu nhầm thì “quê” lắm . Nhưng mà hành động thế thì sao mà không hiểu nhầm được cơ chứ .
Mặt tôi đỏ lên rồi hay sao ý , cảm giác da mặt đang dần nóng lên .
Ngại quá đi ….
-Tớ khát nước , đi lấy cho tớ ít nước .
Tôi bèn đánh trống lảng sang vấn đề khác . Những lúc như thế này thì đành phải dùng tới hạ sách đó thôi.
*****************
Nhưng thôi , chân lí vẫn còn đấy thì không việc gì phải sợ hết .
Trời sinh ta ra sơ sài che che giấu cái nhân tài bên trong cơ mà . hà hà . Tuy tôi xấu nhưng trình độ thì rất siêu cấp . Vài bữa có lớn , có kiếm chồng cũng thoải mái chứ , nhà bình thường nếu không nói là nghèo , người bình thường nếu không nói là xấu và trình độ thì siêu cấp nếu không nói là siêu phàm hà hà .
-Suy nghĩ gì mà cười ghê thế ? thấy trai đẹp cái mặt háo hức ghê nhỉ ?
Duy liếc xéo nói đểu tôi .
Hừ , cái tên này không được cái gì ngoài biệt tài nói xóc người khác . Thế có đáng ghét không cơ chứ ?
-Đúng thì sao mà sai thì sao ? Chả nhẽ cậu ghen .
Tôi vừa nói vừa thách thức . Ai bảo cứ thích nói tôi mà gì . Nếu như hắn là “ vỏ quýt giày” thì tôi đây là “móng tay nhọn” khà khà . Tôi sẽ chém cho đến khi hắn không còn mặt mũi nào dám nói nữa thì mới thôi .
-Nếu tớ ghen thì sao ?
Duy quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi nói có vẻ khá nghiêm túc .
Híc cái ánh mắt ấy , liệu bây giờ ai là “vỏ quýt giày” và ai là “móng tay nhọn” đây cơ chứ . Cái vẻ đẹp của cậu ta tôi đâu có phủ nhận đâu mà lại hành động như thế cơ chứ . Muốn hại con người ta sao ? Đã biết tôi như thế rồi còn dám “mê hoặc” tôi nữa chứ . Chết mất .
Mà lời nói và hành động lại đi với nhau cùng một lúc lại khiến cho con người ta cảm thấy khó xử .
Tôi và Duy quen nhau cũng 3 tuần là cùng , suốt ngày chí chóe cãi vã thì sao yêu nhau được mà đòi ghen . Hừ , dám trêu tôi cơ .
Nhưng …nhưng mà lỡ cậu ta thích tôi thật thì sao ? cũng có thể lắm chứ .Phải , rất có khả năng . Mà thế thật thì số tôi khổ mất . Ôi trời ơi .
Hơn nữa lại còn dùng giọng nói nghiêm túc như thế nữa .
Nếu hiểu nhầm thì “quê” lắm . Nhưng mà hành động thế thì sao mà không hiểu nhầm được cơ chứ .
Mặt tôi đỏ lên rồi hay sao ý , cảm giác da mặt đang dần nóng lên .
Ngại quá đi ….
-Tớ khát nước , đi lấy cho tớ ít nước .
Tôi bèn đánh trống lảng sang vấn đề khác . Những lúc như thế này thì đành phải dùng tới hạ sách đó thôi .
Duy chắc cũng hiểu được.
-Xin chào tất cả mọi người .
Lại một bà chị xinh gái cầm míc lên gây sự chú ý . Hình như hôm nay ở đây không có ai xấu trừ tôi thì phải . Tủi thân quá đi .
-Như thường lệ năm nay cuộc thi ảnh lại được mở ra để quy tụ những người yêu ảnh đến tham gia và trao đổi kiến thức . Trong những ngày ngắn ngủi , chúng tôi đã nhận được rất nhiều bức ảnh từ khắp mọi nơi trên đất nước Việt Nam và cả những người yêu ảnh ở nước ngoài trên thế giới . Đó quả là một điều đáng trân trọng .
Chà , nghe nói thế này thì có lẽ cuộc thi này có tầm quốc tế rồi , thế mà tôi không biết gì hết hu hu .
-Gì mà mặt mày nhăn nhó thế hả ? nước đây .
Duy đi đến cạnh tôi .
-Chị kia là ai thế ?
Tôi tò mò hỏi Duy .
-Chị Lam , người tài trợ cho cuộc thi này . Là một người có máu mặt trên thương trường đấy .
Duy vừa uống 1 ít rượu nho vừa nói với tôi .
Chà , quả là tài ba ghê , mới trẻ mà đã thành công như vậy rồi . Tôi ước mình sau này cũng được như chị ấy .
-Cậu đi thế này có chắc đạt giải không ?
Tôi hỏi một câu vu vơ .
-Cũng không thể nói trước được điều gì , nhưng tớ mong là được giải nhất bởi vì đây là bức ảnh tớ thích nhất từ trước đến giờ .
Chà , có vẻ đây là một bức ảnh đẹp đây . Hà hà nhất định phải kiếm ké tiền giải thưởng với Duy mới được , ít nhất cũng được một bữa ăn no nê chứ nhỉ ?
-Được giải thưởng là phải khao lớn đó nha .
Tôi cười tươi .
-Lại nghĩ đến ăn uống nữa , sống với cậu được gần 1 tháng mà tớ chả thấy cậu suy nghĩ gì cho lớn lao một chút . Suốt ngày chỉ biết ăn thôi , đã thế lại còn bướng bỉnh nhiều chuyện .
Hơ tôi đâu có tồi tệ đến thế đâu mà Duy lại nói như vậy nhỉ ? Tôi đâu chỉ biết ăn , tôi nấu ăn cho mấy người này để kiếm tiền cơ mà . Còn chuyện bướng bỉnh và nói nhiều thì đó là bản tính từ xưa đến nay của tôi mà , người ta bảo “bản tính khó rời” đâu có sai đâu . Vị chi có trách thì trách ông trời vì sinh ra đã cho tôi cái tính như thế thôi chứ sao lại đi trách tôi cơ chứ .
-Mất cả cảm tình , cậu không lúc nào là không chê tớ .
Tôi bĩu môi nhìn Duy .
-Có sao nói vậy chứ có gì mà phải giận chứ .
Còn dám nghĩ tôi giận nữa chứ , xấu tính quá .
-Tớ đâu nói tớ giận đâu ,tớ còn cám ơn cậu không hết nữa là . Cậu vì muốn tốt cho tớ nên mới nói những lời như thế để tớ sữa chữa . Tớ biết mà .
Tôi liếc mắt và dùng những lời châm biếm nói với Duy . Hừ đáng ghét .
-Biết thế thì tốt .
Ực ực , cậu ta nghĩ là tôi muốn cám ơn cậu ta thật sao ?đúng là đồ điên , ai thèm cám ơn chứ .Có chết cũng không bao giờ cám ơn. xí.
Nhưng mà nãy giờ mãi nói chuyện với Duy mà chả để ý đến mọi chuyện xung quanh , hình như sắp đến lúc quan trọng nhất của buổi lễ thì phải , thấy không khí im lặng đến đáng sợ .
-Chuẩn bị trao giải rồi .
Minh và Hoàng từ xa đã đi đến .
Thế thì tôi đoán không sai rồi hihi , trao giải , cầu mong cho mấy người này được giải để tôi được ké một chút .
-Nghe nói năm nay giải thưởng có thay đổi thì phải .
Hoàng nói .
-Ừm ,có nghe nhưng chưa biết sự tình thế nào .
Minh cũng gật đầu .
Giải thưởng có thay đổi cơ à ? chà chà chắc là thông tin nội bộ lại bị lọt ra ngoài đây mà . Nhưng dù sao cũng chỉ mong họ có giải là được chứ thay đổi gì thì tôi không muốn quan tâm .
++++++++++
Đã trao xong hết tất cả , chỉ còn giải ba , giải nhì , giải nhất và giải đặc biệt mà thôi . Ôi tò mò chết đi được , nhiều tác phẩm được đưa ra rất đẹp , đẹp đến mê người .
Lo quá , không biết họ có được giải không biết , các tác phẩm thì ngày càng xuất sắc , chắc lần này sợ ăn dưa bở quá .
-Mời bốn bạn : Đoàn Duy , Nguyễn Văn Huy Hoàng , Trần Tiến Minh , Evan ( hơ bây giờ mới để lộ họ tên nhân vật chính , mình thâm độc thật khà khà ) lên bục trao giải .
Giọng nói của MC vang lên .
Duy , Minh , Hoàng . Có phải 3 người đang đứng cạnh tôi đây không nhỉ ?
Họ từ từ bước lên bục .
Vậy chính là 3 người này rồi , ít nhất thì chỉ còn lại 3 giải cao nhất , vậy thì họ cũng được giải khá cao rồi .
Ý còn cả anh đẹp trai cũng lên nữa, chà chà vậy hẳn anh ấy cũng là 1 nhà chụp ảnh chuyên nghiệp rồi hi hi .
Mà tôi nhìn đi nhìn lại thấy Duy , Hoàng , Minh suốt ngày cầm lấy cái máy ảnh không rời thì ra là vì lí do này . Nhìn không ra gì mà cũng khá phết hi hi .
-Sau đây mời mọi người chiêm ngưỡng 4 tuyệt tác của năm nay .
Trước mặt tôi hiện ra 4 tấm hình .
Rất ngạc nhiên
Sững sờ .
Thất vọng .
Tôi chẳng biết nói gì trong lúc này .
Bất động.
*******************
Tác phẩm đầu tiên là của Duy .
1 tấm chụp một cô gái mang bộ đồ đen , ngón tay cô xếp lại thành hình trái tim và nhìn lên phía mặt trời , xung quanh là một bờ cỏ xanh tươi . Rất đẹp , mọi chi tiết đều rất hoàn hảo .
Và người trong ảnh tôi đoán không nhầm chính là tôi , đó chính là buổi chiều Duy , Minh và tôi cùng đi ra phía ngoại ô chơi .
Bức hình tiếp theo là của Minh .
Một cô gái đang cầm trên một bó sen , có vẻ cô rất thích chúng thì phải, chính vì thế cô mới cười nụ cười nhìn rất đẹp .
Và bức hình đó , nhân vật chính lại là tôi .
Tiếp đó
Một cô bé ngồi tựa đầu vào gốc cây , dáng vẻ buồn phiền ,xung quanh là màn đêm u tối , nhìn dáng vẻ vô cùng cô đơn . Nhìn bức hình ta lại thấy đồng cảm với người ở trong ảnh .
Nhưng người ở trong bức ảnh đó lại chính là tôi .
Tôi đã hiểu rồi , vì sao mấy người này lại thường dắt tôi đi đây đó , vì sao họ lại bám lấy tôi không thôi . Vì sao lại thường xuyên nhìn tôi rồi loay hoay với cái máy chụp ảnh . Vì sao nhất định phải đưa tôi đến đây .
Tôi đã hiểu tất cả , nhung sao tôi thấy cái sự thật này nó khó khăn và khó chấp nhận đến thế .
Họ vì cuộc thi nên mới đối xử với tôi .Hóa ra họ lợi dụng tôi để đạt được ý mà mình muốn .
Thế mà tôi lại ngu ngơ tin rằng họ xem tôi là bạn bè .
Rằng họ tốt với tôi vì yêu quý tôi
Những suy nghĩ đó là sai lầm , sai lầm hết sức nghiêm trọng .
Tôi đứng im , nước mặt rơi . KHông được , tôi không thể yếu đuối như thế này , tôi không được khóc .
Nhưng sao nước mắt cứ rơi thế này ? tại sao nước mắt không chịu ngừng lại . Bản thân đã không muốn rơi nước mắt nửa cơ mà . Tại sao lại khóc nấc lên thế này .
Tôi cúi đầu xuống , tôi không muốn ai trông thấy bộ dạng này của mình .
-Quả là 4 tác phẩm tuyệt vời , nhưng chúng tôi có chút tò mò , vì sao 3 tấm hình của Duy, Hoàng và Minh thì người mẫu ảnh trong đó có nét rất giống nhau .Ba bạn có thể trả lời được không ?
Giọng MC vang lên bên tai tôi .
-Chào tất cả mọi người , xin cho tôi được nói ra vài điều về cả 3 bức ảnh trên . Thưc ra cô gái trong ảnh này là 1 người , nhưng chỉ khác là người chụp và cảnh vật mà thôi .
Duy trả lời , giọng cậu ấy vang lên đầy sức sống .
-Ồ , quả là một điều thú vị . Các bạn có thể kể rõ hơn chứ .
MC dường như có thể hiểu được tâm tư của người khác thì phải , hỏi một câu ất hay.