Cô cúp máy, thở phào. Nhưng còn chưa kịp bình tâm lại thì một tin nhắn của Kiệt gửi đến khiến cô bật dậy chạy ngay tới phòng anh. Anh hai đang sốt cao mà anh nói gì anh ấy cũng không chịu về nhà nghỉ ngơi, em sang nói ông ý hộ anh nha, may ra ông ý nghe em. Cô chạy ra khỏi phòng, đến phòng anh, không kịp
gõ cửa mà đẩy vào luôn.
-Anh…- cô đẩy cửa vào, khựng lại khi thấy Nga đang dịu dàng đặt tay trên trán anh, ánh mắt đầy quan tâm. Cử chỉ thân mật của Nga và tư thế của hai người cứ như một đôi tình nhân, và cô bạn gái thì đang ân cần chăm sóc cho bạn trai. Hai người ở chỗ tranh tối tranh sáng thoạt nhìn sẽ tạo nên một cảnh tình cảm mùi mẫn. Thấy cô, cả hai đều quay ra.
-Cô là ai?- Nga hỏi.
-Tôi…tôi cần tìm tổng giám đốc có chút việc.- cô nói, không nhìn về phía anh.- Nhưng hình như anh đang bận rồi.
-Dù có tìm tổng giám đốc thì cũng phải biết gõ cửa chứ, nhân viên mà dám xông thẳng vào phòng sếp vậy sao.- Nga nói, nhìn cô một lượt với ánh mắt đánh giá.
-Không sao.- anh nói nhỏ, giọng nghèn nghẹt khiến cô lo lắng.- Cô ra ngoài đi.- anh quay sang Nga nói.
-Nhưng anh đang…
-Tôi không sao.- anh nói nhanh, muốn đẩy cô nàng phiền nhiễu kia đi thật nhanh. Đưa ánh mắt mong chờ, nóng bỏng về phía cô.
-Xin phép anh.- Nga nói, đành phải bước ra ngoài.
Anh đứng dậy bước nhanh đến chỗ cô đứng, kéo cô vào vòng tay mình. Vùi mặt vào hõm cổ mịn mát của cô. Hương thơm trên cổ cô len vào những giác quan của anh, để nó quấn lấy những dây thần kinh đang căng như dây đàn. Ôm cô trong tay thật thoải mái.
-Kiệt nói anh bị ốm.- cô lên tiếng. Lo lắng trào lên khi anh áp cái trán nóng hổi vào cổ mình.
-Ừ.- anh gật gật đầu nói. Vẫn không chịu buông cô ra.
-Sao không gọi cho em?
-Anh không muốn em lo.- ôm chặt cô hơn.
-Vậy người khác lo thì được.- một cơn khó chịu dâng lên trong cô ngay lúc này khiến cô đột nhiên quên mất anh đang ốm.
-Em đang ghen?- anh cười nhẹ, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô.
-Anh sốt cao quá, anh nên về nhà nghỉ đi.- cô nói. Muốn đưa tay lên sờ trán anh nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô khiến cô không thể nhúc nhích.
-Anh phải làm việc.
-Anh ốm như vậy thì có làm việc hiệu quả được không chứ? Nghe lời em, về nhà nghỉ đi được không.
-Nhưng em phải đi cùng anh cơ.- anh kì kèo nhưng đứa trẻ đang vòi vĩnh mẹ nó một món đồ.
Anh vừa nói dứt câu thì cửa phòng bật mở, Kiệt thò đầu vào cười toe.
-Ô, sorry, em không làm phiền hai người chứ?- Kiệt hỏi.
-À…không.- cô nói, đẩy anh ra.
-Sao rồi, em đưa anh về được chứ?- Kiệt nhìn anh.
-Đi xin nghỉ cho cô ấy trước đã.- anh đều giọng nói.
-Em đã làm rồi.- Kiệt thản nhiên nói khiến cô suýt chút nữa thì ngã xuống, không phải hai anh em anh thông đồng với nhau chứ.
Anh mỉm cười hài lòng, kéo cô đi theo Kiệt. Kiệt đưa anh về nhà, nhờ cô chăm sóc anh rồi quay về công ty luôn. Anh vì cơn sốt hành hạ nên vừa uống thuốc xong là chìm ngay vào giấc ngủ. Cô lấy chiếc khăn lạnh đặt lên trán anh, xuống dưới bếp nấu cho anh ít cháo. Căn bếp sạch sẽ và gọn gàng nhưng có vẻ trống trải, nghe Kiệt nói em gái anh về ở với ông ngoại mấy tuần nên bây giờ chỉ có mình anh ở nhà. Nấu nướng xong xuôi, cô trở lại lên phòng, anh vẫn ngủ say, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Cô nhẹ nhấc chiếc khăn ra khỏi trán anh rồi thay chiếc khăn khác vào, sau khi uống thuốc anh có vẻ đã đỡ hơn. Vậy mà còn muốn làm việc nữa, định làm việc đến chết sao. Nghĩ đến đó cô chỉ muốn dựng anh dậy mà mắng cho một trận. Đột nhiên bật cười vì suy nghĩ của mình. Cô nhìn quanh phòng anh, đúng kiểu phòng của một người đàn ông độc thân mê công việc. Một cái giá sách với vài loại sách về kinh tế, quản lý, và vài cuốn sách của nhà xuất bản, cô nhận thấy sách của anh rất đa dạng, hầu hết là sách chuyên ngành, có lẽ chúng để phục vụ cho việc quản lý cả một công ty đa ngành lớn như vậy. Trên bàn làm việc toàn giấy tờ nhưng được xếp ngăn nắp, một máy vi tính và khung ảnh chụp anh, Kiệt và một cô gái có lẽ là em gái anh, cô đoán. Bất chợt mắt cô dừng lại ở cuốn sách ‘Vẻ đẹp hoàng hôn Venice’ của cô dịch, một cuốn sách về du lịch mà ông sếp bắt cô dịch, một cuốn sách nội dung về những cảnh đẹp của Venice lúc hoàng hôn kèm theo vài lời trích dẫn rời rạc của mấy gã viết sách rỗi việc, nếu không phải ông sếp bắt dịch thì cô sẽ chẳng bao giờ thèm động đến loại sách này. Cảm nhận một điều gì đó, cô thích cảm nhận bằng trái tim mình, lắng nghe bằng chính đôi tai của mình chứ không phải cảm nhận qua một cuốn sách du lịch. Đang định với tay cầm cuốn sách lên, người trên giường cựa mình lôi kéo sự chú ý của cô, chiếc khăn trên trán lệch đi. Cô nhẹ nhàng bước tới sửa lại chiếc khăn rồi kéo chăn lên đắp lại cho anh. Quay trở lại chỗ cuốn sách, nhấc lên. Mở ra trang đầu tiên, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng viết tay của anh, nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng nhưng trầm tĩnh của một người đàn ông chín chắn. Gặp lại lúc hoàng hôn, để… Dấu ba chấm cuối dòng thể hiện rõ sự tiếc nuối lẫn có chút bế tắc của người viết. Anh đang muốn nói gì mà lại ngưng lại sao? Cô khẽ lắc đầu cười, đặt lại cuốn sách về chỗ cũ.
Cô quay lại bên cạnh anh, nhẹ ngồi xuống bên giường để không khiến anh thức giấc. Những giọt mồ hôi đọng lại trên trán anh, cả hơi thở nặng nề khiến cô chợt cảm thấy xót xa. Ngay cả lúc đang ốm thì anh vẫn có sức mạnh khiến tim cô đập loạn nhịp. Cô đưa tay mơn theo dọc khuôn mặt anh, sống mũi cao đầy kiêu hãnh, đôi môi thô ráp đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của cô khiến cô run rẩy, sợ hãi, vầng trán cao, làn da ngăm khỏe mạnh khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng khao khát được chạm vào. Tại sao trước giờ cô chưa từng nhận ra anh đẹp đến vậy. Có lẽ cảm giác muốn trốn chạy và sự ghét bỏ đã khiến cô bỏ lỡ nhiều thứ. Nếu như ba năm trước, cô nhận thấy những điều này, liệu rằng cô có yêu anh, và nếu có yêu đi nữa, thì khi phát hiện ra sự lừa dối đó, anh có bình thản mà chấp nhận như vậy không, hay anh sẽ hận cô, sẽ căm ghét cô vì đã đùa giỡn và lừa dối anh. Cô lắc đầu, cố xua tan đi câu hỏi đã lặp đi lặp lại trong đầu cô cả ngàn lần, bây giờ anh đang ở đây, trước mắt cô về thuộc về cô, như vậy là đủ.
Anh thức dậy, cảm thấy cả người nhẹ bẫng, đầu đã không còn đau nữa. Không biết mình đã ngủ bao lâu rồi. Anh nuốt xuống, cổ họng khô khốc khó chịu. Nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở người đang ngồi gục bên cạnh. Cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Anh nhẹ nhàng bế cô lên giường, lấy tấm chăn mỏng đắp cho cô. Vuốt mái tóc lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu. Nhìn cô ngủ thật bình yên khiến trái tim cũng chợt trở nên ấm áp. Cô gái kiêu sa của ba năm trước và cô gái đơn giản, nhỏ bé của hiện tại, khó mà tin được đó chỉ là một người. Bây giờ nghĩ lại, khi biết cô lừa dối mình, anh không phải là không tức giận, chỉ là có gì đó ở cô đã khiến sự giận dữ trong anh không thể bùng phát. Cái cách cô thừa nhận khiến anh chú ý. Nếu là một cô gái nào khác, trong tình huống đó chắc hẳn sẽ tìm mọi cách để thanh minh cho mình nhưng cô thì ngược lại. Đó là điều khiến anh cảm thấy thích thú, nhìn vẻ ngây ngốc của cô khiến anh vừa giận lại vừa buồn cười. Khi ở bên cô, một thứ tình cảm không tên đã vô tình len vào trong anh, nhưng anh đã nhanh chóng gạt bỏ nó ra khỏi những suy nghĩ của mình. Cho đến khi nhìn thấy tên cô trên cuốn sách đó, thứ tình cảm đó lại vô tình được nhen lên. Và đến bây giờ thì anh biết, thứ tình cảm không tên ấy cũng có tên, tên là tình yêu. Dù là cô của ngày trước hay bây giờ thì cô vẫn luôn thu hút anh, vẫn luôn khiến anh không thể gạt bỏ cô ra khỏi tâm trí đến bây giờ là không thể gạt ra khỏi cuộc đời. Anh cúi xuống, đặt lên đôi môi hồng mọng kia một nụ hôn nhẹ. Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Anh với lấy điện thoại, lập tức nghe máy. Cái giọng tưng tửng của Kiệt vang lên.
-Anh hai hết sốt chưa?- Kiệt hỏi.
-Anh đỡ rồi.- anh nói.
-Hí hí, biết mà, biết mà, em biết ngay mà, đúng là sức mạnh của tình yêu có khác.- Kiệt cố tình kéo dài hai chữ tình yêu làm anh muốn xông đến đập cho thằng em một trận.
-Thôi nha, gọi điện có gì thì nói đi, ở đấy mà đùa.- anh khẽ gắt.
-Sao phải tức giận thế làm gì? Tại em thấy đúng nên mới nói chứ. Sáng nay bảo thế nào cũng không chịu về, tưởng anh yêu công việc lắm, hóa ra là vì không có ai ở nhà cùng nên không muốn. Vậy mà lúc về nhà rồi thì ở luôn đến chiều.- Kiệt thở dài, đang cố nhịn để không cười phá lên.
-Đã chiều rồi sao?- anh lỡ đãng hỏi, nói nhỏ để không làm ảnh hưởng đến người đang ngủ.
-Dạ thưa tổng giám đốc, đã 3 giờ chiều rồi đấy ạ.- Kiệt trịnh trọng nói.
-Ở công ty vẫn ổn chứ?
-Tất nhiên rồi. Em chỉ định hỏi xem anh thế nào thôi, nhưng thấy anh khỏe như thế là yên tâm rồi. Thôi, bye bye anh nha, tối nay em không về đâu, em đi xuống chỗ ông ngoại, mai đưa Như về luôn.
-Biết rồi thằng quỷ.- anh nói, trước khi cúp máy còn kịp nghe thấy tiếng cười sảng khoái của thằng em.
Anh nhẹ nhàng xuống khỏi giường. Xuống dưới tầng một, cái bụng chưa có chút gì đang sôi lên. Ánh mắt dừng lại ở nồi cháo trên bếp, cái bụng lại càng biểu tình dữ dội. Anh bật bếp hâm lại cho nóng rồi với lấy cái bát trong tủ bếp, hít hà mùi cháo thơm phức. Nhưng đồ ăn còn chưa kịp đưa lên miệng thì tiếng chuông cửa vang lên lại phá đám, đúng là khiến anh muốn điên mà, trời đánh còn tránh miếng ăn…Anh buông chiếc thìa trên tay xuống, chạy ra mở cổng. Nga bước đến trước anh, mỉm cười.
-Cô…cô sao lại biết nhà tôi?- anh nhíu mày hỏi.
-Em hỏi ông anh, ông nói cho em biết.- Nga trả lời đầy tự nhiên, có lẽ được thụ hưởng nền giáo dục phương Tây từ nhỏ nên cô có vẻ dạn dĩ và tự nhiên hơn những cô gái phương Đông khác.- Anh đã đỡ sốt chưa?
-Tôi đỡ rồi, cảm ơn vì đã hỏi. Mời cô vào nhà!- anh mở rộng cánh cổng cho Nga bước vào.
Nga đi theo anh vào trong nhà, nhưng hai người vừa đặt chân đến ngưỡng cửa thì một bóng người bước xuống từ cầu thang trước mặt. Ba người nhìn nhau bối rối. Nga không hiểu tại sao cô nhân viên hồi sáng lại có mặt ở nhà sếp tổng vào giờ này được, trong khi cô đã phải năn nỉ gãy lưỡi, tìm đủ mọi lý do mới có được cái gật đầu của sếp cho cô nghỉ buổi chiều. Phương nhìn thấy Nga thì hồn phách bay biến mất một nữa, mãi mới định thần lại được. Tự hỏi không biết cô ta sẽ nói gì với cô, anh và cô ta rút cục có quen hệ gì, cái cách cô
ta nhìn anh lúc ở trong văn phòng lại dội về khiến cô không thể không thắc mắc. Còn anh bây giờ đang đứng giữa hai người phụ nữ, một là nhân viên của anh, còn một là cô gái của anh, mà điều khiến anh phiền nhất chính là không biết nên nói thế nào về sự xuất hiện của Phương ở đây. Nói cô là người yêu anh, Phương đã không đồng ý công khai chuyện hai người ở công ty, nếu nói ra liệu rằng cô có giận anh? Hay nói rằng cô chỉ là cô nhân viên bình thường đến thăm anh, không có khả năng, Nga không phải là cô gái ngu ngốc để không nhận ra sự bất thường trong cái lý do đó. Hơn nữa, điều mà anh ghét nhất chính là phải thừa nhận cô chỉ là nhân viên của anh. Trong căn phòng ba người nhưng chỉ có tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc, nhích dần đến từng con số và ánh mắt đầy nghi vấn.
-Tổng giám đốc…cô ấy, sao lại ở nhà anh vậy?- Nga cuối cùng cũng lên tiếng cắt đứt sự im lặng giữa ba người.
-Uhm, cô ấy…- anh ngập ngừng, không để ý đến ánh mắt chờ đợi của Nga, nhìn về phía cô.
-Anh Kiệt nhờ tôi chăm sóc cho tổng giám đốc.- cô nói giúp anh. Bước xuống khỏi cầu thang. Thái độ bình thản của cô khiến anh phát điên, ánh mắt nhìn xoáy vào cô, muốn lao đến xem trong đầu cô rút cục là chứa cái gì.- Tôi còn có việc, xin phép anh, chào chị.
-Chào cô.- Nga mỉm cười nói.
Cô gật nhẹ đầu chào Nga rồi bước ra ngoài. Anh bước nhanh theo cô, tóm được cô trong vài bước chân ngắn.
-Em đang làm gì vậy hả?- anh gần như gắt lên với cô.
-Cô ấy là nhân viên của anh…- cô còn chưa kịp nói hết anh đã nhanh hơn ngắt lời.
-Đừng lấy lý do đó ra nữa…rút cục em coi anh là gì, anh ở vị trí nào trong lòng em?- anh hỏi gay gắt, ánh mắt nhìn cô dường như tóe lửa. Cô gái này thật đúng là cứng đầu mà, cô còn muốn chơi trò đuổi bắt của mình đến khi nào nữa, chẳng lẽ cô không hiểu anh yêu cô đến nhường nào.
-Em…- cô muốn nói nhưng cổ họng đột nhiên nghẹn lại khiến cô không thể nói ra. Gạt tay anh ra rồi quay đầu chạy đi thật nhanh.
Ngồi tựa đầu vào cửa kính xe buýt, tiếng động cơ rì rì thêm hơi nóng ngoài trời và chuyến xe đông đúc khiến ai cũng cảm thấy khó chịu nhưng cô thì không. Những thứ đó không đủ khiến cô mệt mỏi bằng những cảm xúc đang dày vò bây giờ. Ngu ngốc. Cô đúng là ngu ngốc. Cô đã chạy khỏi anh như một kẻ trốn chạy tầm thường và hèn nhát. Nếu có một tấm gương ở đây chắc hẳn cô sẽ soi ngay vào, nhìn bộ dạng thảm hại của mình và tự cười nhạo bản thân. Nếu Linh là cô thì chị ấy sẽ làm gì? Chị ấy có trốn chạy một cách hèn nhát và ngu ngốc như thế này không? Hay chị ấy sẽ ở lại, bước tới khoác lấy cánh tay và nói rằng mình là bạn gái anh? Ánh mắt anh lúc đó, sự tức giận và tổn thương khiến tim cô thắt lại. Nhưng cô chỉ ích kỉ, lo cho cảm xúc của bản thân mà quên rằng mình cũng khiến anh tổn thương. Nước mắt lăn dài trên gò má, trái tim đập đau đớn khi nghĩ đến ánh mắt anh nhìn cô lúc nãy.
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Suốt ba mươi tư năm của cuộc đời mình, Trần Bảo Vương chưa bao giờ cảm thấy mình thảm hại và bất lực đến thế. Đứng chết trân nhìn cô rời đi mà không cách nào để níu giữ. Anh biết làm gì đây? Trút giận lên đầu Nga vì đã phá đám hay lôi cô lại, bắt cô phải đối mặt với chính mình và với anh. Cô – cái con người ngốc nghếch, thảm hại, nhút nhát mà anh yêu say đắm, tại sao lúc nào cô cũng tìm cách đẩy anh đi? Điều gì khiến cô rụt rè khi đến gần anh đến vậy? Chuyện của ba năm trước anh đâu còn để ý. Những câu hỏi quay vòng trong đầu khiến anh phát điên. Sau khi cô đi Nga cũng ra về, xem ra Nga cũng đã nhận thấy thái độ lạ lùng của anh và sự xuất hiện bất thường của cô ở nhà anh. Cô không ghen, anh nhận thấy điều đó, nhưng cô sợ. Lại cái kiểu trốn tránh như lần hai người gặp lại nhau. Điều gì đã khiến cô thu mình vào trong cái vỏ ốc kiên cố ấy, trốn tránh cả thế giới, thậm chí không dám đón nhận hoàn toàn tình cảm của anh. Cô đang tự hành hạ bản thân trong mớ cảm xúc tội lỗi và sự hèn nhát, còn anh thì bất lực tìm cách kéo cô ra khỏi đó mà vô ích. Cô khiến cho mọi việc anh làm trở nên vô nghĩa. Làm sao anh có thể kéo cô ra dưới ánh nắng mặt trời nếu cô không chịu đưa tay cho anh để anh làm việc đó. Nếu con người thật của cô là sự xa cách, thờ ơ đến thế này thì anh thà tiếp tục sự lừa dối của ba năm trước. Cô gái của ba năm trước dù cao ngạo, kiêu kỳ nhưng sẽ ở bên anh, cười với anh, và không tìm cách đẩy anh ra quá xa cô ấy. Anh tự cười giễu bản thân vì sự so sánh quá khập khiễng của mình, trước kia và bây giờ thì cô vẫn chỉ là cô, chưa bao giờ cô ở gần anh cả, chưa bao giờ. Nghĩ đến điều đó khiến tim anh đau nhói lên từng đợt, cơn sóng triều giận dữ xô vào cảm xúc của anh khiến nó hỗn độn.
Anh quay sang nhìn chai rượu đã vơi quá nửa của mình và chiếc đồng hồ đeo tay trên bàn, kim đồng hồ đang chậm chạp nhích đến số 12. Màn đêm tĩnh mịch và lòng người thì cô đơn. Hơi rượu lan khắp phòng, trong làn sương mờ ảo anh nhìn thấy cô. Cô đang bước lại gần anh và mỉm cười, căng đầy sức sống và rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng khi anh vươn tay ra nắm lấy cô thì cô lại càng lúc càng xa và rồi biến mất. Giật mình tỉnh lại, hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh. Nếu anh không nắm lấy cô thì có lẽ cô sẽ ở gần anh hơn chăng. Nếu anh im lặng thì có lẽ cô sẽ luôn rạng rỡ như trong giấc mơ kia. Và nếu anh…không tồn tại thì có lẽ cô sẽ hiện hữu. Nỗi cay đắng dâng lên trong lòng, đầy xót xa. Anh muốn hét thật lớn cho cả thế giới biết anh cần cô đến thế nào, nhưng làm vậy thì có thể mang cô đến với anh được không. Tại sao em lại xa anh đến thế? Tại sao em không chịu để anh bước vào cuộc đời em? Tại sao em cho anh hy vọng rồi lại lấy nó đi khỏi anh? Tại sao? Tại sao? Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm khuya.
Cô ngồi bó gối trong căn phòng trọ, không gian tĩnh lặng đến u buồn, chỉ có tiếng trái tim cô đập từng hồi rõ nét và đau đớn. Ý niệm về thời gian trở nên xa vờ hơn bao giờ hết. Lý trí và trái tim mâu thuẫn nhau, giằng co cô trong mớ hộn độn của cảm xúc và khao khát. Cái vỏ ốc bao quanh mình cô đã xây nên từ rất lâu rồi, lâu đến mức cô không còn biết cách nào để thoát khỏi nó mà không làm tổn thương chính mình. Cô biết mình đang làm tổn thương người đàn ông đó, anh đau cô cũng đau. Cô đang làm tổn thương anh để tự bảo vệ chính mình, biết là sai nhưng vẫn không thể quay đầu lại. Tại sao số phận lại đặt anh và cô vào trò chơi đuổi bắt không có điểm dừng này? Tại sao không cho chuyện của hai người kết thúc kể từ cái đêm cuối cùng của ba năm trước đi? Tại sao không phải ai khác mà lại chính là anh? Đúng vậy, Hoàng Kim Phương sinh ra chẳng có tài cán gì đặc biệt, nhưng khả năng lớn nhất lại chính là đi làm tổn thương người khác. Đặc biệt là những người cô càng yêu thương thì cô lại càng làm tổn thương họ. Đột nhiên bên ngoài, tiếng đập cửa sốt ruột vang lên, kèm theo là tiếng của Linh.
-Hoàng Kim Phương, chị biết em đang ở trong nhà, mau ra mở cửa cho chị. Nếu không, chị sẽ phá cửa xông vào đó.- tiếng Linh đầy gấp gáp và lo lắng.
-…- cô nhìn về phía cánh cửa, không chịu nhúc nhích.
-Mau mở cửa cho chị!- Linh tiếp tục gọi.
Cuối cùng cô cũng đành bước xuống khỏi giường, chạy ra mở cửa cho chị gái. Linh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, vẻ phờ phạc và thất thần của cô khiến cho chị ấy dịu đi đôi chút. Lo lắng nhìn cô.
-Chị vào đi!- cô nói nhỏ, đầy mệt mỏi, quay lưng bước vào nhà, Linh đi theo sau cô.
-Có chuyện gì xảy ra vậy?- Linh ngồi xuống bên cạnh cô.
-…- cô khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của chị.
-Rõ ràng là có chuyện mà. Em có biết từ hôm qua tới giờ chị đã gọi cho em bao nhiêu lần rồi không hả, lần nào máy cũng báo đến “Số máy không liên lạc được”. Em rút cục là đang có chuyện gì? Mau nói cho chị biết đi.- Linh sốt ruột nhìn khuôn mặt ảo não của cô. Bất chợt cô òa lên khóc, sà vào lòng chị như một đứa trẻ, nước mắt lã chã rơi không kìm lại được. Cô không phải người hay khóc, nhất là cô rất ghét khóc trước mặt người khác, vậy mà bây giờ, cô đang khóc trước mặt chị gái mình như một đứa trẻ, khóc lớn, nước mắt không ngừng rơi.
Linh vỗ về cô bằng vòng ôm ấm áp của mình, và sự im lặng. Chỉ có chị ấy là hiểu cô đang cần gì trong những lúc thế này. Sau một hồi khóc lóc đã đời, lau khô nước mắt trên gò má. Cô ngồi thẳng dậy, kể lại cho chị ấy về anh. Bắt đầu từ một tuần ngắn ngủi của ba năm về trước, cho đến ngày gặp lại trong nhà xuất bản vài tháng trước. Cả việc cô đã chạy trốn như một đứa hèn nhát bỏ lại cho anh sự tổn thương để bảo vệ cái vỏ ốc kiên cố của mình. Linh im lặng lắng nghe cô kể, xót xa, đau lòng.
-Em không nghĩ rằng đã đến lúc em sống cho bản thân mình rồi sao?- Linh hỏi sau vài phút im lặng sau khi nghe hết những gì cô nói.
-Em lúc nào chẳng sống vì bản thân mình, em là đứa ích kỉ mà.- cô nói đầy cay đắng.
-Cái đó không gọi là sống cho bản thân mình. Trước giờ em luôn sống theo ý muốn của mẹ em, tự nguyện trở thành con rối cho bà ấy giật dây, tự nguyện trở thành nạn nhân cho tham vọng phù phiếm của bà…chị xin lỗi…dù sao đó cũng là mẹ em.- giọng Linh nhỏ lại khi nhận ra mình đang chuẩn bị bùng nổ.
-Em không sao?- cô cười buồn. Đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống khiến người đối diện phải đau lòng.
-…Ngay cả bây giờ khi không còn ở bên cạnh bà nữa thì em vẫn bị mẹ mình chi phối, những thứ mà em nghĩ đó là quá khứ của em đều có bàn tay của mẹ em nhúng vào. Đã bao giờ em nghĩ xem, thực sự quá khứ của em là gì chưa. Đó là những khoảng thời gian em phải làm đẹp, chuẩn bị những nụ cười giả tạo để làm quen với những người đàn ông mẹ em chỉ định, hay là những giây phút em được sống với chính mình, thực sự cười, thực sự yêu thương. Những thứ mà em nghĩ đến chỉ là một phần của quá khứ, một phần lớn không có nghĩa là nó là toàn bộ quá khứ của em. Hôm qua là quá khứ, vậy chẳng lẽ hai năm qua em không hạnh phúc, chẳng lẽ người đàn ông hôm qua ôm ấp, nói yêu em không khiến em hạnh phúc. Những thứ đó không đủ để xóa đi cảm giác tội lỗi mà em tự vơ vào mình sao?
-Nhưng em phải l
àm gì đây, chị nói đó không phải là lỗi của em nhưng em chính là nhân vật chính trong những sự sắp đặt đó của mẹ. Nếu như em ở bên cạnh anh ấy, một ngày nào đó khi em đang đi bên cạnh anh ấy, rồi một người xa lạ trên đường chợt nhận ra em, nhận ra em là cô gái đã từng tươi cười, khiêu vũ, hay khoác tay một người đàn ông nào đó trong một bữa tiệc sang trọng nào đó mà họ từng tham dự . Khi ấy mọi chuyện sẽ thế nào? Họ sẽ nghĩ anh ấy lại là con mồi tiếp theo của em? Hay họ sẽ nghĩ anh ấy là kẻ ngu ngốc bị loại con gái như em dắt mũi? Bên cạnh anh ấy còn rất nhiều những người tương xứng hơn. Anh ấy rồi sẽ quên em nhanh thôi.
-Tương xứng ư? Em tự cho mình không tương xứng với anh ta nên không muốn tiến đến. Em hèn nhát hay đang cố để hạ thấp bản thân mình. Nếu như trước kia chị cũng nghĩ mình không xứng đáng với Bình thì bây giờ có lẽ mẹ của Phương Ly sẽ là người phụ nữ khác hoặc không ai cả, còn chị thì mãi mãi gặm nhấm nỗi đau và tiếc nuối. Vậy em muốn là người phụ nữ của anh ta hay muốn suốt đời hối hận và đau khổ?- Linh nói một hơi, đột nhiên thấy tức giận với em gái mình ghê gớm. Cái thái độ thiếu lạc quan của nó khiến cô muốn nổi điên. Trước kia nó đâu có thế.- Chị muốn nhìn thấy một Hoàng Kim Phương hoạt bát, vui vẻ và rạng rỡ của ngày xưa trở lại chứ không phải một cô tiểu thư kiêu sa, lãnh đạm hay một cô gái suốt ngày chỉ biết trốn tránh.
Cô im lặng trước câu nói của Linh, đâu mới thực sự là cô, đến ngay chính bản thân cô còn không biết. Ánh mắt đau đớn của anh nhìn xoáy vào cô chiều hôm qua khiến trái tim cô đột nhiên đau thắt lại, nghẹt thở.
Linh đứng trước nhà xuất bản nơi Phương làm việc, cô đã tự mình quyết định một việc mà nếu biết, chắc hẳn em gái cô sẽ không tha thứ cho cô. Nhưng để được nhìn thấy con bé bước ra khỏi thế giới chật hẹp, ảm đạm mà nó đã tự tạo nên thì cô buộc phải làm vậy. Cô bước tới chỗ phòng bảo vệ, cúi đầu qua ô cửa nhỏ, mỉm cười.
-Cô hỏi ai?- anh chàng bảo vệ cao lớn ngó ra hỏi.
-Tôi là Dương Ngọc Linh, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các anh.- cô nói, hơi ngượng miệng khi nói dối về mục đích đến đây, lại còn lấy công việc của mình ra làm bình phong nữa chứ. Nhưng thôi đi, cố gạt bỏ cảm giác tội lỗi sang một bên, cô đang giúp em gái mình cơ mà.
-Cô có hẹn trước không?- anh bảo vệ lại hỏi.
-Không. Nhưng phiền anh gọi điện lên thông báo, tôi là Dương Ngọc Linh, luật sư của tập đoàn LaVender.- trời đất, cô muốn tự đập vào đầu mình, LaVender thì có liên quan gì đến một nhà xuất bản chứ, nhưng lời nói đã nói ra rồi nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy. Điên mất, cuống hết cả lên rồi, chuyện này mà để chồng cô biết được chắc anh sẽ cười cô chết mất. Cũng may mà anh bảo vệ tốt bụng cũng nhấc điện thoại lên gọi vào trong giúp cô.
-Mời cô vào trong đợi, tầng 4, phòng cuối cùng, sẽ có người tiếp cô ở đó.- anh bảo vệ nói.
-Cảm ơn anh.- cô mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm bước vào trong. Đột nhiên có điện thoại gọi đến. Hai chữ ‘Chồng yêu’ nhảy nhót trên màn hình thêm cái mặt cười ‘ngố nhất quả đất’ của anh nữa khiến cô giật thót, vừa mới nghĩ đến lúc trước, lúc sau đã gọi đến rồi.
-Em nghe!- cô nói.
-Cưng, mọi chuyện thế nào rồi, gặp được anh chàng đó chưa?- Bình hỏi.
-Bây giờ em mới được cho vào đây này. Còn chưa nhìn thấy mặt mũi anh ta thế nào, yên tâm đi, lúc nào em gặp sẽ về kể cho anh.- cô cười nói, chân bước vào thang máy, nhấn nút lên tầng 4.
-Em đoán xem anh chàng khiến Phương khổ sở như vậy là ai nào?- Bình nói đầy bí mật.
-Ai cơ? Đã gặp đâu làm sao em biết được?- cô nhíu mày nói.
-Gặp rồi đó!
-Gặp rồi? Ai vậy?- cô nhíu mày.
-Tự đoán đi, hoặc lát nữa gặp anh ta thì em biết. Thôi nha, bây giờ anh phải đi cho con ăn đây. Bye cưng.- Bình nói nhanh rồi cúp máy làm cô tức điên, nhất định anh sẽ biết tay cô.
-Anh có phải cho ai ăn đâu, là Phương cho ăn mà.- cô bực bội nói với cái điện thoại, chồng đáng ghét.
Thang máy dừng lại ở tầng 4, cô bước ra, đi đến phòng cuối cùng của dãy. Là phòng họp. Cô đang định gõ cửa thì cánh cửa tự động mở ra, theo sau là một người đàn ông. Ánh mắt cô đưa đến khuôn mặt anh ta, vẻ ngạc nhiên biểu hiện rõ trên khuôn mặt cô khiến anh ta khá thích thú.
-Phu nhân, không ngờ lại được gặp cô ở đây, lúc nghe dưới phòng bảo vệ thông báo tôi đã rất ngạc nhiên.- Kiệt cười nói, mở rộng cửa cho cô vào trong.
-Trợ lý Trần?- cô ngạc nhiên nhìn Kiệt.- Chẳng lẽ tổng giám đốc là tổng giám đốc Trần?- cô hỏi, vẫn không thể nào hết kinh ngạc. Trần Bảo Vương, một trong số ít những doanh nhân mà chồng cô nể trọng, trong trí nhớ của cô thì anh luôn là người đàn ông chín chắn, lãnh đạm và có phần trầm u, nhưng cũng phải khẳng định những điều đó không thể làm mất đi nét quyến rũ của anh. Tuy nhiên cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh trong tình huống này, đúng là trái đất tròn.
-Phu nhân, phu nhân.- tiếng gọi của Kiệt kéo cô trở lại với thực tại, quay sang mỉm cười với anh chàng trợ lý, mà theo cô còn được biết thì anh ta là em trai của tổng giám đốc.
-Trợ lý Trần, anh cứ gọi tôi là Linh là được rồi, gọi là phu nhân nghe khách sáo quá, người quen cả mà.- cô mỉm cười nói.
-Gọi thế được sao!- Kiệt cười nói.- À mà hôm nay cô tới tìm tổng giám đốc có chuyện gì vậy?
-Xin lỗi, tôi tới tìm tổng giám đốc có chút việc riêng, nhưng không nghĩ ra cách nào để hẹn gặp đành dùng danh nghĩa công ty.- cô ái ngại nói.