XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, Thu Cúc đã xin cặp vợ chồng già cho phép mình nghỉ việc. Lúc đầu, họ khá bất ngờ và không đồng ý để cho Thu Cúc nghỉ, nhưng sau khi nghe Thu Cúc trình bày hoàn cảnh khó khăn, và lấy lý do phải nghỉ để chăm sóc người mẹ bị bệnh, sắp phải mổ, họ đành phải để cho Thu Cúc đi.

Thu Cúc thấy có lỗi với họ, khi phải nói dối, không dám nói cho họ biết sự thật là mình đã tìm được một công việc khác, với mức thu nhập cao hơn, nhưng vì người mẹ đang bị bệnh, cần tiền điều trị của mình, Thu Cúc không còn cách nào khác.

Sáng nay, Thu Cúc dậy thật sớm, nấu bữa sáng cho họ ăn, còn cẩn thận chuẩn bị thức ăn trong một tuần liền cho họ.

Làm xong hết tất cả mọi thứ, Thu Cúc bịn rịn chia tay cặp vợ chồng già, và hứa sẽ thường xuyên về thăm họ.

Thu Cúc lau nước mắt, chầm chậm dắt xe ra cổng, vừa đi vừa ngoái đầu quay lại nhìn họ.

Thu Cúc không muốn chia tay họ một chút nào. Họ là người tốt, sống cùng với họ, Thu Cúc có rất nhiều niềm vui, cảm nhận được tình cảm ấm áp của con người, họ giống như là ông bà nội, ngoại của Thu Cúc. Nếu không phải do hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ không cần tiền điều trị gấp, Thu Cúc không muốn rời xa họ.

Khép cánh cổng, trèo lên yên xe, Thu Cúc đạp từng vòng quay bánh xe trên con phố quen thuộc, đã gắn bó hơn một tháng nay. Lúc đầu, Thu Cúc chỉ là một người xa lạ, nhưng dần dần Thu Cúc coi nơi này là nhà của mình, nay phải xa rời, Thu Cúc bỗng thấy nao lòng, thấy không nỡ và không muốn rời xa.

…………………….

Sáng nay, có tiết kiểm tra, nên Thu Cúc không thể nghỉ. Gặp cô bạn thân tên Thu Phương trước cổng trường, Thu Cúc dừng xe.

“Chào cậu !” Thu Cúc vui vẻ, vẫy tay chào Thu Phương.

Thu Phương xốc gọn túi xách trên vai, nhanh chân chạy lại gần Thu Cúc.

“Con quỷ ! Mày đi đâu cả ngày hôm qua, mà không chịu đến lớp. Thậm chí tao còn không liên lạc được với mày. Có phải bệnh tình của bác Hồng trở nặng đúng không ?” Thu Phương tuôn ra một tràng thật dài, như sợ Thu Cúc sẽ ngăn không cho mình được phép hỏi.

“Tao xin mày, mày có thể mỗi lần hỏi một câu hỏi được không ? Mày chơi nguyên một tràng dài như thế, tao làm sao có thể trả lời hết được ?” Thu Cúc nhăn mày, bực mình bảo con bạn thân.

“Được rồi ! Đầu tiên mày nói cho tao biết cả ngày hôm qua mày đã đi đâu ?” Thu Phương hắng giọng, nhắc lại câu hỏi của mình, chân đều bước theo Thu Cúc đi vào cổng Trường Trung học Phổ Thông Gia Khánh.

“Ngày hôm qua mình bận việc riêng.” Sợ cô bạn thân biết chuyện mình đã ngu ngốc mang theo hơn 50 triệu trong túi thong dong đi trên đường, dẫn đến bị cướp, suýt mất mạng, Thu Cúc đành phải nói dối.

“Bận việc riêng ?” Thu Phương xa xầm mặt, trừng mắt nhìn Thu Cúc: “Mày bận đi làm thêm chứ gì ?”

“Ừ, thế mày nghĩ tao đi chơi chắc ?” Thu Cúc cao giọng, trừng mắt nhìn Thu Phương, cả hai đang đọ xem ai cao tay hơn ai.

“Thôi, thôi, cho tao xin.” Thu Phương vội xua tay, dơ tay đầu hàng trước: “Tình hình bệnh tình của bác Hồng sao rồi ?”

“Tuần sau, mẹ tao sẽ mổ.” Thu Cúc hạ giọng, mệt mỏi đáp.

“Mày đã lo đủ tiền viện phí cho bác Hồng rồi sao ?” Thu Phương kích động kêu lên, mắt tròn xoe nhìn Thu Cúc, khuôn mặt biểu lộ kiểu như không thể tin được.

“Ừ, tao đã trả hết tiền viện phí cho mẹ tao rồi.” Thu Cúc vui vẻ thông báo cho cô bạn thân biết: “Ngoài ra, tao cũng đã tìm được một công việc mới rồi. Có thể sắp tới, tao không thể đến lớp được nữa.”

“Cái gì ?” Đang đi,Thu Phương đột nhiên dừng lại, miệng quát to: “Mày có bị điên không hả ? Mày đang học lớp 12, là năm cuối đó, mày có biết không ? Năm nay lẽ ra mày phải cố gắng mà học để thi vào đại học, sao tự dưng mày lại đòi nghỉ học là sao ?”

Thu Cúc thở dài, mắt buồn bã nhìn về xa xăm: “Tao cũng biết điều đó, cũng muốn thi vào một trường đại học nào đó, nhưng mà hoàn cảnh của tao, mày cũng biết rồi. Để kiếm đủ số tiền gần 50 triệu cho mẹ tao phẫu thuật, tao bắt buộc phải nghỉ học để đi làm thêm. Khi nào trả xong số nợ cho người ta, và tình hình sức khỏe của mẹ tao khá hơn, tao sẽ đi học trở lại.”

Thu Phương tự nhiên thấy buồn hẳn, làm bạn thân hơn 10 năm nay, hoàn cảnh côi cút và nghèo khó của Thu Cúc, Thu Phương là người hiểu rõ nhất. Thương bạn, Thu Phương chỉ giúp được phần nhỏ nào đó, còn đâu Thu Phương đành bất lực tòng tâm. Gia đình Thu Phương tuy may mắn hơn gia đình Thu Cúc, nhưng cũng chỉ thuộc dạng khá giả, bố mẹ Thu Phương hiện làm công ăn lương của nhà nước, lương ba cọc sáu đồng, thì lấy tiền đâu để Thu Phương giúp đỡ Thu Cúc.

Thu Phương luôn mong có thể cùng Thu Cúc thi vào một trường đại học, và học chung một lớp giống như mười năm qua, nhưng mà với tình hình hiện tại như thế này, Thu Phương đành phải từ bỏ mong ước của mình.

Cả hai rơi vào im lặng, chầm chậm cùng nhau đi vào trong lán xe. Sân trường rợp bóng mát của những tán lá cây bàng và cây phượng, ánh nắng mặt trời lung linh phản chiếu trên những chiếc lá vàng. Mùa thu khiến cho khung cảnh rợp một màu vàng chói mắt.

…………………….

Tám giờ sáng, tại tòa cao ốc Cao Phong.

Tối hôm qua, hơn 12 giờ đêm, Tuấn Nam mới trở về nhà riêng ngủ, nên sáng nay dậy hơi muộn.

Tiếng đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, cùng tiếng chuông điện thoại, khiến Tuấn Nam mở mắt, mặt ngái ngủ, cau có dùng tay đập mạnh vào chuông đồng hồ đặt trên chiếc bàn gỗ kê gần đầu giường.

Tiếng chuông đồng hồ tuy tắt, nhưng tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi mãi vẫn không ngừng. Dù Tuấn Nam có buồn ngủ đến đâu, có muốn ngủ tiếp cũng không thể nhắm mắt ngủ tiếp được nữa.

Vén gọn chăn sang một bên, vùng ngồi dậy, vuốt mặt cho tỉnh ngủ, đi chân chần đến chiếc bàn kính đặt ở giữa phòng.

Ngồi phịch xuống ghế sô pha, tay cầm điện thoại, bấm nút, áp vào tai, Tuấn Nam bực dọc chờ nghe máy.

“Chào cậu chủ !” Phó giám đốc Trung Dũng lễ độ chào Tuấn Nam.

“Có chuyện gì thì mau nói đi !” Tuấn Nam lạnh lùng, bảo ông Trung Dũng.

“Chủ tịch muốn gặp cậu vào sáng nay.” Ông Trung Dũng thay mặt ông Lâm Phong, nói cho Tuấn Nam biết mục đích của cuộc gọi.

“Sáng nay tôi bận, nhắn với ông nội tôi là tối nay tôi mới đi được.” Tuấn Nam tìm cách thoái thác, vốn không ưa gì ông nội, nên mặc dù không bận cũng không muốn gặp.

“Cậu chủ !” Ông Trung Dũng lựa lời khuyên: “Chủ tịch nói là cậu phải về ngay, chủ tịch muốn nói chuyện với cậu về cô gái mà chủ tịch muốn cậu kết hôn.”

“Cái gì !” Đang lười biếng ngồi ngả người ra ghế sô pha, Tuấn Nam đã ngồi bật dậy, miệng hét to: “Ông nội tôi không đùa chứ ? Vừa mới thông báo cho tôi biết là tôi phải kết hôn, đã nhanh chóng tìm được vợ cho tôi rồi sao ?” Tuấn Nam cay đắng cười nhạt, giọng nói pha lẫn chua cay.

“Cậu chủ !” Ông Trung Dũng thở dài: “Đây là lệnh của chủ tịch. Phiền cậu chủ về nhà trong mấy phút nữa.”

“Được rồi, nếu mà ông ấy muốn thì lúc nữa tôi sẽ về.” Tuấn Nam cúp máy, tay luốn vào tóc, nhếch mép cười nhạt: “Lão già ! Ông tinh khôn lắm ! Tuy nhiên ông cũng không thể thắng được tôi đâu. Dù người con gái mà ông muốn tôi kết hôn trông như thế nào, tính cách tốt hay xấu, cũng không thể khiến tôi động tâm được đâu. Tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết. Hừ ! Ông tưởng có thể dùng cô ta để điều khiển được tôi sao ?”

Tuấn Nam thô bạo vứt điện thoại lên bàn kính, đứng bật dậy, rảo bước chân đi vào trong phòng tắm, khuôn mặt lạnh như băng.

“Chủ tịch ! Liệu cậu ấy có chịu về không ?” Đứng trước mặt ông Lâm Phong trong phòng làm việc, tại biệt thự riêng của Lâm gia, ông Trung Dũng lo lắng hỏi.

“Chắc chắn nó sẽ về. Một người có tính cách thâm trầm và tính toán như nó, làm sao bỏ qua cơ hội kế thừa tập đoàn Lâm Thị được.” Nhấm một ngụm cà phê, ông Lâm Phong cười đáp.

“Không biết cậu chủ sẽ phản ứng như thế nào, khi chủ tịch thông báo chiều nay sẽ cho người đón cô Thu Cúc đến sống cùng với cậu chủ tại tòa cao ốc Cao Phong ?” Ông Trung Dũng không nén nổi tò mò, đã dò hỏi ý kiến của ông Lâm Phong.

“Tôi đoán nó sẽ rất tức giận, cho rằng tôi đang tìm cách cài người giám sát nhất cử nhất động của nó. Nó sẽ hận tôi, sẽ phát thệ với lòng là sẽ hành hạ Thu Cúc cho bõ ghét.” Ông Lâm Phong cười sảng khoái, hoàn toàn không chú ý đến khuôn mặt nhăn nhó của ông Trung Dũng.

“Chủ tịch !” Ông Trung Dũng lau mồ hôi trán, ngán ngẩm gọi nhỏ: “Chủ tịch không lo một chút nào cho cô Thu Cúc sao ? Dù cô ấy có là người mà chủ tịch muốn chọn làm cháu dâu, cô ấy cũng không đáng bị chủ tịch biến thành con tốt để hai ông cháu chủ tịch đấu đá qua lại lẫn nhau.”

Lời nói thẳng, nói thật của ông Trung Dũng, chẳng những không khiến ông Lâm Phong tức giận, mà ngược lại ông Lâm Phong còn cười to hơn cả lúc nãy, mắt hiện lên những tia nhìn thâm thúy và sắc bén: “Tôi đã nói với cậu rồi, Thu Cúc tuy là một cô gái yếu đuối, hay cười, nhưng tuyệt đối không phải là một cô gái dễ dàng để cho người khác đè đầu cưỡi cổ mình, hơn nữa thứ mà Thu Cúc yêu không phải địa vị và diện mạo bề ngoài tuấn tú của cháu trai tôi, mà là một thứ khác.”

Ông Trung Dũng mù mờ, không hiểu gì cả. Tại sao chỉ mới tiếp xúc với Thu Cúc có một lần, chỉ qua có vài câu trao đổi, ông Lâm Phong có thể biết rõ tính cách của Thu Cúc như thế ?

…………………….

Chín giờ sáng, tại sân vườn của biệt thự Lâm gia.

Hai ông cháu họ Lâm ngồi đối diện với nhau, trên một bộ bàn ghế mây màu trắng, kê ở gần bể bơi, nằm ở sân sau của khu vườn rộng gần 1,000 mét vuông. Trong vườn trồng nhiều loại hoa, đặt nhiều chậu cây cảnh, lối đi được lát đá hoa cương.

Trên bàn mây đặt một đĩa trái cây, một đĩa bánh quy, hai tách cà phê bốc khói, hai ông cháu nhà họ Lâm rơi vào trầm tư, mỗi lần gặp mặt nhau, họ đều khó mở lời để nói chuyện với nhau.

“Có chuyện gì thì ông nói đi, cháu còn nhiều việc cần phải làm.” Nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, Tuấn Nam không kiên nhẫn giục ông Lâm Phong.

“Ông đã tìm được hôn thê cho cháu. Mười một giờ trưa nay, cháu đến trường học phổ thông cấp ba Gia Khánh đón cô ấy.” Ông Lâm Phong nhếch mép, hớp một ngụm cà phê, liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cháu trai.

Quai tách cà phê bị tay bóp chặt, đang định nhấm một ngụm, Tuấn Nam thô lỗ đặt mạnh xuống mặt bàn: “Đây là lý do, ông cho người gọi cháu đến đây ?”

“Đúng.” Ông Lâm Phong mỉm cười: “Chẳng lẽ cháu không muốn gặp mặt vợ sắp cưới của mình, không muốn tự mình đưa cô ấy về căn hộ cao cấp trên tòa cao ốc Cao Phong ?”

Tuấn Nam căm phẫn, nghiến răng, mai mỉa hỏi ông Lâm Phong: “Cô ta bao nhiêu tuổi ? Không phải ông muốn cháu lấy một cô vợ vẫn còn đang trong lứa tuổi vị thành niên đấy chứ ?”

“Cháu yên tâm, ông không muốn cháu phải đi tù vì tội dụ dỗ vị thành niên đâu mà cháu lo.” Đối với thái độ hỗn hào và ngỗ ngược của thằng cháu trai, ông Lâm Phong chỉ mỉm cười, ôn hòa nói: “Con bé năm nay đã sắp bước sang tuổi 19 rồi.”

“19 tuổi ?” Tuấn Nam mở to mắt nhìn ông Lâm Phong, không dám tin là ông nội bắt mình phải kết hôn với một con nhóc đang ngồi trên ghế nhà trường: “Ông không bị điên đấy chứ ? Tại sao ông không chọn cho cháu một người con gái đã trưởng thành và đã có công ăn việc làm, mà lại bắt cháu phải lấy một con nhóc học sinh, miệng vẫn còn hơi sữa, ăn chưa no lo chưa tới ?”

“Cháu không đồng ý ?” Đặt ly cà phê xuống bàn, ông Lâm Phong thâm thúy nhìn Tuấn Nam.

Mặc dù tức muốn điên lên khi bị ông nội chơi xỏ, nhưng Tuấn Nam phải cố nín nhịn: “Tùy ông, ông muốn thế nào thì cháu sẽ làm như thế ấy. Vì dù sao cháu cũng không quan tâm, người con gái ấy là ai.”

Mắt ông Lâm Phong khẽ biến đổi, nụ cười trên môi ông càng lúc càng sâu. Là người nuôi dưỡng Tuấn Nam từ nhỏ, tuy rằng hai ông cháu ít khi nói chuyện và tiếp xúc với nhau, nhưng ông Lâm Phong luôn để ý đến từng hành động và việc làm nhỏ nhất của Tuấn Nam. Có những việc Tuấn Nam cho rằng, ông mính không hề biết, nhưng thật ra việc gì ông Lâm Phong cũng biết ,cũng đoán trước được.

Lấy một bức ảnh trong túi áo, ông Lâm Phong đẩy về phía Tuấn Nam: “Đây là hình ảnh của vợ cháu, hy vọng cháu không đến muộn và không đón nhầm người.”

Tuấn Nam liếc mắt nhìn bức ảnh nằm úp trên bàn, nửa muốn lật lên xem mặt cô gái mà ông nội chọn cho mình có hình dáng như thế nào, nửa lại không muốn biết gì cả.

Ông Lâm Phong từ tốn uống hết cốc cà phê, trong lòng ông đang cười thầm trước vẻ mặt bất đắc dĩ, tức giận hầm hầm muốn phát tiết nhưng lại không dám xả ra ngoài của thằng cháu trai.

“Chờ đấy, nhóc con ! Sẽ có lúc cháu phải cảm ơn ông vì sự sắp xếp này.”

……………..

Trên đường lái xe đến Trường Trung học Phổ Thông Gia Khánh, Tuấn Nam tức đến nỗi phóng xe như điên trên đường, luồn lách hết sang trái lại sang phải.

Mọi người đi trên đường không ngừng chửu rủa, không ngừng cao giọng mắng nhiếc Tuấn Nam vì tội phóng nhanh vượt ẩu. Có người còn hung hăng, muốn đánh hắn một trận nhừ tử.

Tuấn Nam bị cơn bực dọc trong người điều khiển, nên hoàn toàn không thèm quan tâm người khác nói gì.

Bức ảnh của Thu Cúc nằm gọn trong túi áo của Tuấn Nam, từ lúc rời khỏi biệt thự Lâm gia, hắn vẫn chưa mở ra xem. Cuộc hôn nhân bắt ép này, hắn không muốn một chút nào, đặc biệt là phải lấy một con nhóc học sinh làm vợ, càng khiến hắn bực bội và chán nản hơn.

“Lão già chết tiệt ! Lão dù có ghét tôi, cũng không cần dùng cách này để trả thù tôi.” Đạp phanh xe, gạt cần tăng số, Tuấn Nam nghiến răng ken két, mặt đỏ bừng vì cáu.

“Con nhóc kia, không biết đã làm cách nào mà lão già tinh khôn, lại chấp nhận để cho cô ta bước chân vào Lâm gia.” Tuấn Nam khinh bỉ nghĩ: “Chắc cô phải là một kẻ giỏi dùng mưu kế, giỏi uốn miệng lưỡi mới khiến lão già siêu lòng.”

Trong khi thằng cháu trai đang ác liệt mắng thầm, dùng những ngôn từ bất kính để chửu rủa mình, ông Lâm Phong lại phá cười thật to trong phòng làm việc, tại biệt thự Lâm gia.

Đứng bên cạnh, Trợ lý Trung Dũng chỉ còn biết lắc đầu thở dài, lòng cầu nguyện chiến tranh nóng lạnh giữa hai ông cháu nhà họ Lâm nhanh chóng kết thúc. Nếu không trái tim già nua của ông sớm phải nhập viện vì không chịu nổi những việc làm vượt ra khỏi sức tưởng tượng, do ông Lâm Phong gây ra.

“ Người ta nói gừng càng già càng cay, thật không sai một chút nào. Dù cậu chủ có thông minh đến đâu, cũng không thể đấu lại được chủ tịch.” Nhìn nụ cười cao hứng của ông Lâm Phong, ông Trung Dũng nghĩ thầm.
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Đến cổng trường cấp ba Gia Khánh, Tuấn Nam đỗ xe cách cổng sắt màu xanh dương ba mét. Tắt máy xe, cởi bỏ dây an toàn, mắt trừng trừng nhìn vào sân trường.

Từ bên ngoài có thể nhìn thấy những hàng cây bàng, cây phượng, lá xanh xen kẽ với lá vàng, sân trường được những tán lá cây che mát, nắng vàng hoe chiếu rọi trên những chiếc lá. Đang trong giờ học, nên sân trường vắng tiếng cười đùa của học sinh, vắng những tà áo trắng tung bay, vắng những nụ cười vô ưu vô lo trên những khuôn mặt trẻ măng, còn đang ngồi học trên ghế nhà trường.

Tuấn Nam ngồi bất động trên ghế xe, hình ảnh ghế đá, gốc cây trong sân trường nằm gọn trong đáy mắt, khơi gợi lại những kí ức vui vẻ của một thời cắp sách đến trường mà hắn đã quên.

Bất giác, hắn thò tay vào túi áo vét, lôi ra bức ảnh chụp chân dung của Thu Cúc. Đã đến tận đây rồi, mặc dù không muốn, không tình nguyện, nhưng Thu Cúc và hắn phải sống hai năm với nhau, hắn không thể không biết khuôn mặt vợ sắp cưới của mình trông như thế nào.

Nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô, hít một hơi thật sâu, thở ra, chớp chớp mắt, Tuấn Nam dơ cao bức ảnh của Thu Cúc trước mặt.

Khi hình ảnh của Thu Cúc lọt vào mắt hắn, mắt hắn mở to hết cỡ, cả người đông cứng. Người con gái này không hề xa lạ với hắn, mà ngược lại trông rất quen thuộc. Vợ sắp cưới của hắn chính là cô gái sáng hôm qua bị hai tên thanh niên dùng dao uy hiếp, muốn cướp bóc trên đường, và chính hắn là người đã nghĩa hiệp ra tay cứu giúp, còn tốt bụng đưa vào bệnh viện.

Tuấn Nam nhìn một lần, rồi lại một lần, nhìn đến khi từng đường nét trên khuôn mặt Thu Cúc đều in sâu trong trí nhớ, mới chịu dừng lại.

“Khỉ thật ! Đây không phải là trò đùa chứ ? Tại sao người con gái mà ông nội muốn mình kết hôn, lại chính là cô ta ?” Vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo, Tuấn Nam thì thào tự hỏi chính mình.

Bóp nhàu nát bức ảnh của Thu Cúc trong tay, Tuấn Nam rít giọng: “Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là do lão già chết tiệt kia sắp xếp, cùng cô ta đóng kịch cho mình xem. Các người giỏi lắm, dám mang tôi ra để đùa giỡn.” Càng nói Tuấn Nam càng tức, càng căm hận: “Tôi mà không làm gì để đáp lễ hai người, tôi tuyệt đối không mang tên Lâm Tuấn Nam.”

…………………….

Tan học, Thu Cúc cùng Thu Phương đi trên sân trường, vòng ra nhà xe để lấy xe đạp.

“Thu Cúc ! Có thật là sáng nay, cậu phải theo người ta đến làm quản gia cho một gia đình mới không ?” Thu Phương không nhịn được lo lắng cho cô bạn thân, đã cẩn thận hỏi lại đến hơn 10 lần.

“Mình đã nhận tiền của ông lão rồi, nên không thể không đi. Hơn nữa, cậu thấy bây giờ làm sao mà tìm được một công việc với mức lương cao như thế ?” Thu Cúc mặc dù hơi lo, nhưng vẫn lạc quan, vui vẻ trả lời cô bạn thân.

“Cậu không cảm thấy trong chuyện này có chuyện gì đó không được bình thường sao ? Ông lão kia dù có người chủ giàu có như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tốt bụng giao cho ông lão một số tiến lớn như thế ? Còn nữa, dù có tốt bụng thương cậu hoàn cảnh khó khăn, cũng chỉ trả tiền trước cậu mấy tháng thôi chứ, tại sao lại trả trước cho cậu một năm, số tiền đó lại vượt quá con số 100 triệu ?” Thu Phương càng suy đoán, càng thấy chuyện này không được bình thường, càng lo lắng cho sự an toàn của cô bạn thân.

“Cậu đừng dọa mình nữa có được không ? Mình nghĩ rằng có lẽ ông lão thấy mình tốt bụng và vui tính, nên mới động lòng muốn giúp đỡ hoàn cảnh khó khăn và nghèo túng của mình thôi. Chẳng phải ông lão đã tin tưởng giao cho mình một tấm séc hơn 100 triệu, mà không sợ mình bỏ chạy mất rồi còn gì ?”

“Mình vẫn biết là thế, nhưng nhiều khi mọi chuyện lại không diễn ra đơn giản như cậu nghĩ.”

“Thôi được rồi. Cậu cho mình xin, nếu làm việc gì cũng đắn đo trước sau như cậu, sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt.”

“Phải rồi, chỉ có bà là biết tận dụng cơ hội ở mọi lúc mọi nơi thôi.” Thu Phương hờn dỗi, nói lẫy Thu Cúc.

Thu Cúc phì buồn cười, miệng nịnh hót Thu Phương: “Thôi mà, tôi xin bà, xin bà đừng giận tôi nữa có được không ? Tôi và bà chỉ học được buổi hôm nay là buổi cuối cùng, bà mà giận tôi, không thèm nhìn mặt tôi, thì biết đến khi nào chúng ta mới được gặp mặt nhau.”

“Thu Cúc !” Thu Phương đỏ mắt, mũi sụt sịt muốn khóc.

Tính cách hết giận lại thôi, hay mít ướt của Thu Phương, khiến Thu Cúc dở khóc dở cười: “Bà làm ơn lau nước mắt của bà dùm tôi cái. Bà không thấy các bạn học sinh trong trường đang nhìn hai chúng ta kia à ?”

Thu Phương quẹt nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Thu Cúc.

Thu Cúc cười cượt, tay gãi mũi, dắt xe đạp đi ra cổng cùng Thu Phương.

………………………

Vừa ra đến cổng trường,chưa kịp trèo lên yên xe đạp, một người đàn ông mặc vét đen, cao gầm 1m8, khuôn mặt thon dài, nước da hơi ngăm đen, mái tóc đen dày, bồng bềnh quyến rũ xuống trán, trông phong độ và đẹp trai như bức tượng thần Hy Lạp bước lại gần, chắn đường đi của Thu Cúc và Thu Phương.

Học sinh nữ đứng xung quanh, không ngừng xuýt xoa, mắt rực sáng, si mê nhìn người đàn ông lạ mặt.

“Đẹp trai quá ! ” Một cô học sinh có thân hình hơi tròn, xúc động bật ra một tiếng kêu.

“Đẹp quá ! Anh ấy có phải là diễn viên điện ảnh, hay ca sĩ thần tượng không nhỉ ?” Cô gái đeo kính cận, có thân hình mảnh khảnh đứng bên cạnh thì thào.

Thu Cúc tưởng anh ta đến đây để tìm ai đó, đã lịch sự quay đầu xe đạp ra một hướng khác, chân chậm chạp bước đi.

“Này cô !” Tuấn Nam nén phẫn nộ, quát nhỏ.

Thu Cúc mặc dù nghe tiếng quát nhỏ của Tuấn Nam, nhưng vẫn tưởng hắn đang gọi một ai đó, nên vô tư dắt xe đi.

“Này cô !” Tuấn Nam nghiến răng, tiếp tục nén phẫn nộ, quát nhỏ Thu Cúc.

Thu Phương thấy người đàn ông lạ mặt đẹp trai tự dưng đứng chắn trước đầu xe mình và Thu Cúc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngây dại, đứng ngắm nhìn, không chớp mắt.

“Đi thôi !” Thu Cúc trèo lên yên xe, quay lại giục cô bạn thân.

Tuấn Nam phải hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh tinh thần mới không xông lên đánh Thu Cúc một trận nhừ tử. Dù Thu Cúc không phải là vợ chưa cưới của hắn, cũng phải tử tế chào hỏi vì công ơn cứu mạng vào sáng hôm qua chứ ?

“Thu Phương !” Thu Cúc trừng mắt, bực bội hét nhỏ: “Cậu có muốn đi về cùng với mình không ?”

Lúc này Thu Phương mới giật mình tỉnh mộng, luống cuống vội vàng dắt xe đi theo Thu Cúc.

Tuấn Nam biết rằng, nếu không gọi đích danh tên của Thu Cúc, thì tuyệt đối không có chuyện Thu Cúc chịu nhìn đến mặt mình.

“Thu Cúc ! Tôi có chuyện cần nói với cô !”

Bàn chân vừa mới đạp được nửa vòng bánh xe, đột ngột vội dừng lại, khi nghe người đàn ông lạ mặt kia gọi đúng tên của mình.

Thu Cúc gãi đầu, quay lại nhìn Tuấn Nam: “Anh gọi tôi ?”

Tuấn Nam rất muốn dùng tay bóp chết Thu Cúc. “Chết tiệt ! Cô ta đang giả vờ không biết mình, hay là cô ta ngu ngốc thật không biết ?”

“Cô là Thu Cúc ?” Cố nuốt hết tất cả phẫn nộ vào trong, Tuấn Nam đứng trước mặt Thu Cúc, mắt quan sát từ đầu xuống chân Thu Cúc.

“Đúng, tôi là Thu Cúc. Anh tìm tôi, có chuyện gì không ?” Thu Cúc ngu ngơ không hiểu, người đàn ông lạ mặt này tìm mình làm gì. Tuy rằng anh ta có chút quen, nhưng mà Thu Cúc lại không nhớ ra được là mình đã từng gặp mặt anh ta ở đâu.

Tuấn Nam cười nhạt, nghĩ thầm: “Con nhóc chết tiệt ! Dám đóng kịch với mình. Dám giả vờ không biết, chưa từng gặp mình ? Được thôi, đã thế tôi để cho cô diễn.”

“Tôi đến đây để đón cô đi.” Đôi mắt sắc bén của Tuấn Nam nhìn Thu Cúc chằm chằm.

Thu Cúc có vóc dáng người nhỏ bé, ăn mặc đơn giản, mái tóc tơ mềm mượt dài đến ngang vai, khuôn mặt thon nhỏ, nước da trắng xanh. Thoạt nhìn trông yếu đuối và mỏng manh, đôi mắt to tròn đen láy, đôi môi mỏng màu hoa sen, gò má trắng mịn.

Tuấn Nam vuốt cằm, nhếch mép nghĩ thầm: “Cô ta tuy không phải là người vợ mà mình chọn và thua xa Mỹ Dung, nhưng nói chung nhìn cũng không tệ, có thể ngủ cùng.”

Thu Cúc không hề biết trong đầu Tuấn Nam đang tính toán điều gì. Ngơ ngác nhìn Tuấn Nam, Thu Cúc kinh ngạc hỏi: “Anh là ai, tại sao lại muốn đón tôi đi ?”

“Sáng hôm qua cô đã nhận lời một ông lão sẽ dọn đến sống tại một căn hộ trong tòa cao ốc Cao Phong đúng không ?”

Thu Cúc kéo khóa túi xách, lôi ra tấm cạc ghi điện chỉ và một số điện thoại di động.

“Đúng, sáng hôm qua tôi gặp một ông lão, ông ấy đã đưa cho tôi tấm cạc này.”

Tuấn Nam cầm lấy tấm cạc trên tay Thu Cúc. Nhìn tấm cạc ghi điện chỉ và số điện thoại di động của mình, Tuấn Nam mãnh liệt nguyền rủa ông Lâm Phong.

“Cô đi theo tôi, tôi chính là chủ nhân của điện chỉ và số điện thoại di động này.”

Thu Cúc không tin, nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không thể đi theo anh được. Làm sao tôi biết là anh có đúng là người mà ông lão giới thiệu cho tôi hay không ?”

“Cô không tin ?” Tuấn Nam trừng mắt, nghiến răng hỏi Thu Cúc.

“Không tin !” Thu Cúc lấy lại tấm cạc trên tay Tuấn Nam. Đút vào túi, Thu Cúc bảo cô bạn thân đang đứng ngơ ngác, trợn mắt há mồm ở phía sau: “Đi thôi !”

Thu Cúc đạp xe đi, bỏ mặc Tuấn Nam đứng tức tối, phun lửa ra hai lỗ tai và hai lỗ mũi. Lần đầu tiên, hắn mới nếm mùi bị người khác ngó lơ và coi thường là gì.

“Bạch Thu Cúc ! Cô sẽ biết tay tôi !” Tuấn Nam hầm hầm mở mạnh cánh cửa xe ô tô, vừa đeo dây an toàn, vừa nghiến răng trèo trẹo, vặn khoá, đạp phanh, lùi xe.

“Két !” Chiếc xe phóng đi như bay, để lại một làn khói mỏng sau lưng.

Học sinh đứng trước cổng trường, chưa kịp hiểu đầu đuôi câu truyện, đã gập xuống ho sặc sụa vì khói xe.

Ông Lâm Phong sảng khoái cười to, khi nghe Phó giám đốc Trung Dũng báo cáo lại chuyện xảy ra vào sáng nay trước cổng trường cấp ba Gia Khánh.

“Ha ha ha ! Giá mà lúc đó tôi có mặt ở đấy thì hay biết mấy !” Ông Lâm Phong cười đến chảy cả nước mắt, cười đến mất cả phong độ của một vị chủ tịch hét ra lửa của tập đoàn Lâm Thị.

Ông Trung Dũng cũng không nhịn được cười: “Cậu chủ chắc là đã phải chịu một đả kích lớn.”

“Như thế nó mới hiểu được, không phải trên đời này, cô gái nào cũng chịu quỳ gối xuống chân nó.” Ông Lâm Phong không những không thương hại cho cháu trai, ngược lại ông còn sung sướng vì thằng cháu trai bị Thu Cúc ngó lơ.

“Chủ tịch ! Tiếp theo, chủ tịch định làm gì nữa ?”

Ông Lâm Phong bưng tách cà phê, cho lên miệng, nhấp một ngụm cho đỡ khô giọng. Ông thâm thúy nói: “Cậu gọi điện bảo thăng Tuấn Nam rằng bằng mọi giá phải nghĩ ra cách đưa Thu Cúc về sống cùng trên tào cao ốc Cao Phong. Nếu không tôi sẽ để lộ thông tin cho đứa cháu trai đằng họ ngoại biết. Tôi tin rằng, với tính cách cao ngạo, để thành công, mà bất chấp mọi thứ như Tuấn Nam, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng.”

“Tôi đã hiểu, thưa chủ tịch.” Ông Trung Dũng cười theo ông Lâm Phong.

Tiếng cười của cả hai làm căn phòng làm việc rộng hơn 20 mét vuông, đựng đầy sách trở nên ấm cúng, và vui tươi.

…………………….

Chán nản, Tuấn Nam đến nhà riêng tìm Mỹ Dung.

Trong một căn phòng trên lầu hai của tòa cao ốc Minh Thị, Mỹ Dung đang ngủ cùng một người đàn ông khá trẻ, khoảng hơn 20 tuổi, khuôn mặt thon dài, nước da trắng hồng, mái tóc nhuộm màu vàng nhạt, vóc dáng cao gầy, trông yếu đuối và ngây thơ như thiếu nữ.

Trên chiếc giường mà thỉnh thoảng khi đêm đến, Mỹ Dung cùng Tuấn Nam làm những chuyện mà chỉ có vợ chồng mới làm, giờ đây Mỹ Dung lại làm việc tương tự với một người đàn ông khác.

“Kính cong ! Kính cong !” Cầm con gấu bông màu trắng trên tay, Tuấn Nam bấm chuông cửa căn hộ cá nhân của Mỹ Dung.

Đang hôn nhau, người đàn ông trẻ hơn 20 tuổi, liếc mắt nhìn ra cánh cửa ngoài phòng khách: “Hình như nhà em có khách !”

“Không có ai đâu.” Mỹ Dung ôm siết lấy cổ của người đàn ông trẻ, không muốn rời đi vào lúc này.

“Kính cong ! Kính cong !” Chuông cửa tiếp tục reo vang.

“Em ra xem đi, nhà em đúng là có khách thật.” Người đàn ông trẻ mất hứng, đẩy nhẹ Mỹ Dung nằm xuống bên cạnh.

Mỹ Dung tức tối mặc áo choàng tắm, chân chần đi ra cửa.

“Ai đấy ?” Đứng gần cửa, Mỹ Dung cao giọng quát.

“Là anh, Tuấn Nam đây !”

“Tuấn Nam ?” Mặt Mỹ Dung thoáng chốc trở nên trắng bệch, mắt hốt hoảng nhìn vào trong phòng ngủ. Nếu để Tuấn Nam biết được sự thật, Tuấn Nam sẽ không còn tin tưởng cô ta nữa, giấc mộng trở thành bà chủ của tập đoàn Lâm Thị cũng tan biến.

“Mỹ Dung, em mở cửa ra đi !” Tuấn Nam phải đứng chờ một lúc lâu, nên sốt ruột giục Mỹ Dung.

“Anh… anh Nam !” Mỹ Dung lắp bắp, giả vờ ngượng ngùng nói: “Em..em hiện giờ đang mặc quần áo tắm, nên mở cửa không tiện. Anh làm ơn chơ em mặc quần áo xong đã.”

Tuấn Nam bật cười: “Giữa hai chúng ta, mà em vẫn còn ngại ngùng như thế sao ?”

“Anh Nam !” Mỹ Dung cố ý gọi to tên Tuấn Nam, để báo động cho người đàn ông trẻ đang nằm trên giường trong phòng ngủ biết.

Còn Nữa

Tuấn Nam tưởng Mỹ Dung thẹn thùng, đã dễ dãi, cười xòa nói: “Thôi được rồi ! Em đi thay quần áo đi, anh chờ.”

“Cảm ơn anh ! Anh chờ em một chút nhé, em xong ngay thôi.” Mỹ Dung chạy biến vào phòng ngủ.

Giúp người đàn ông trẻ nhặt quần áo vứt lung tung trên sàn nhà, Mỹ Dung đẩy anh ta vào tủ quần áo, miệng dặn dò: “Anh đứng nguyên ở đây cho em, cấm lên tiếng. Nếu không, anh đừng trách em.”

“Người tình của cô đến rồi sao ?” Người đàn ông trẻ hơn 20 tuổi, giễu cợt hỏi.

“Vào đi ! Đừng lắm lời !” Mỹ Dung đẩy người thanh niên trẻ vào trong tủ quần áo, rồi nhanh chóng khóa lại.

Nhanh chóng vuốt thẳng chăn chiếu, chỉnh lại đầu tóc, khoác tạm một chiếc áo ngủ khêu gợi, mà lúc nãy cô ta đã dùng để câu dẫn người đàn ông trẻ kia, cô ta uyển chuyển đi ra cửa.

“Cạch !” Cánh cửa gỗ được mở rộng sang một bên.

“Anh Nam !” Mỹ Dung xà vào lòng, tay vòng qua cổ, đôi môi tô son bóng hôn nhẹ lên môi Tuấn Nam.

Cách đón tiếp nồng nhiệt và ngọt ngào tình tứ của Mỹ Dung, đã làm tan biến đi hết những bực bội mà Tuấn Nam phải chịu từ sáng đên giờ.

“Anh có món quà này muốn tặng cho em.” Tuấn Nam bế Mỹ Dung vào phòng khách, đặt Mỹ Dung ngồi trong lòng mình trên ghế sô pha, tay chìa con gấu bông màu trắng trước mặt Mỹ Dung.

Mỹ Dung nhếch mép, mắt khinh bỉ nhìn con gấu bông có màu trắng như tuyết trong tay Tuấn Nam. Tuy nhiên khi ngẩng mặt lên nhìn Tuấn Nam, cô ta lại bẽn lẽn cười thật tươi,nũng nịu nói: “Em cảm ơn anh.”

Tuấn Nam cúi xuống hôn Mỹ Dung, cả hai say sưa hôn nhau, hơi thở dồn dập, từ trong ghế sô pha, vào đến phòng ngủ, rồi ngã xuống giường.

Người đàn ông trẻ bị nhốt trong tủ quần áo, vừa bực bội vì không đủ không khí để thở, vừa thấy kinh tởm vì người con gái kia sau khi làm chuyện đó với mình, có thể ngay lập tức ngã vào vòng tay của một người đàn ông khác.
Hai giờ chiều, Thu Cúc đến bệnh viện Hoàng Lâm thăm bà Thu Hồng. Tiền viện phí đã nộp đầy đủ cho bệnh viện, số tiền hơn 70 triệu còn lại đủ cho hai mẹ con sống thoải trong hơn hai năm, từ bây giờ cho đến lúc đó, Thu Cúc không còn phải lo lắng điều gì nữa.

“Mẹ ! Con đến thăm mẹ đây !” Thu Cúc mua cho bà Thu Hồng một bó hoa cúc khá to, và xách một túi bóng xốp đựng thức ăn.

“Con gái !” Bà Thu Hồng mỉm cười, nhẹ nhàng gọi tên Thu Cúc: “Ngày hôm qua con bận gì hay sao, mà không thấy con đến thăm mẹ ?”

“Dạ, hôm qua con bận việc riêng.” Thu Cúc cụp mắt, lí nhí đáp, lòng thầm mong là mẹ không phát hiện ra mình đang nói dối.

“Mẹ ! Bó hoa cúc này con tặng mẹ !” Thu Cúc cười vui vẻ, tay chìa một bó hoa cúc to tướng trước mặt bà Thu Hồng.

Bà Thu Hồng cảm động rơi lệ, tay run run đón lấy bó hoa cúc trên tay con gái.

“Hai hôm trước con đã tặng mẹ một chậu hoa cúc rồi. Con đâu cần phải mua hoa cúc tặng mẹ nữa. Mua hoa thế này tốn tiền lắm.”

“Mẹ đừng lo, con mới tìm được một công việc mới, thu nhập khá cao. Tiền mua một bó hoa cúc này đâu có đáng gì hả mẹ.”

Thu Cúc ôm lấy cổ bà Thu Hồng, hôn nhẹ lên má bà: “Chỉ cần mẹ mau khỏe là con vui rồi.”

Bà Thu Hồng ôm siết lấy cơ thể thon gầy của con gái, hít lấy mùi thơm hoa cúc trên tóc và trên cơ thể Thu Cúc. Bà yêu nhất là mùi này.

“Mẹ đã đói chưa ? Con bón cơm cho mẹ ăn nhé ?” Thu Cúc vui vẻ, lấy âu cơm và bình cách thủy đặt lên bàn.

“Sáng nay giám đốc bệnh viện có đến thăm mẹ nói rằng con đã nộp đầy đủ tiền viện phí cho mẹ.” Bà Thu Hồng thu lại nụ cười, trầm giọng hỏi con gái: “Con lấy đâu ra số tiền lớn như thế ?”

“Kìa mẹ !” Thu Cúc bất mãn kêu lên: “Mẹ đừng cho rằng con đã làm chuyện gì đó xấu có được không ? Mẹ yên tâm, số tiền đó là do người chủ mới của con ứng trước tiền lương cho con trong vòng hơn một năm.”

“Con làm gì, mà được trả lương nhiều như thế ?”

Thu Cúc thấy may mắn là bà Thu Cúc không biết được số tiền thật sự mà ông lão trả cho mình. Nếu không, bà Thu Hồng sẽ cuống cuồng bắt Thu Cúc phải trả lại toàn bộ cho ông lão, và cho rằng ông lão là người xấu, đang cố tình đưa con gái vào bẫy.

“Con hiện giờ đang làm công việc quản gia cho một cặp vợ chồng già và công việc bán bánh theo ca cho một cửa hàng bánh.” Thu Cúc đành giấu giếm, không cho mẹ biết sự thật.

“Con làm hai công việc như thế cùng một lúc, thì lấy thời gian đâu mà học ?” Bà Thu Cúc đau lòng, xót xa nhìn con gái, nước mắt già nua lăn dài trên má.

“Mẹ đừng khóc !” Thu Cúc vội vã lấy khăn tay lau nước mắt cho bà Thu Hồng, miệng trấn an: “Tuy rằng con đang làm hai công việc, nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến việc học.”

Bón cơm cho bà Thu Hồng ăn, Thu Cúc vui vẻ giải thích: “Buổi sáng con dậy sớm đi chợ nấu cơm sẵn cả ngày cho hai ông bà già mà con đang làm công việc quản gia ăn, sau đó con đến trường học, buổi trưa con chỉ việc hâm nóng lại thức ăn cho họ là xong. Công việc nhà cũng không có gì nhiều, chỉ phải cho quần áo vào máy giặt, lau nhà đã máy nên con không phải làm gì nhiều. Một ngày con chỉ phải tưới cây một lần vào buổi sáng trước khi đi học, quét một chút lá khô trên sân vườn. hai giờ chiều con đến làm thêm ở cửa hàng bánh rán. Buổi tối con ăn cơm cùng hai vợ chồng già, khi họ đi ngủ, con lo học bài. Mẹ thấy đấy, con đâu có vất vả nhiều, chỉ là hơi bận rộn một chút thôi.”

Nghe con gái nói chuyện vui vẻ, bà Thu Hồng cũng thấy nhẹ nhõm cả người. Bà rất mừng vì con gái không làm chuyện gì xấu, nếu không bà sẽ ân hận cả đời.

Năm giờ chiều, Thu Cúc mới từ bệnh viện đạp xe đạp về căn nhà mà hai mẹ con đã sống hơn 10 năm qua.

Thu Phương mời Thu Cúc về nhà sống cùng mình, nhưng Thu Cúc từ chối. Vừa mới nhận được số tiền khá nhiều, căn nhà lại cần sửa chữa nhiều chỗ và mua sắm một vài vật dụng, nên Thu Cúc muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi này để trang hoàng lại căn nhà. Thu Cúc muốn khi nào bà Thu Hồng xuất hiện, có thể trông thấy một bộ mặt mới của căn nhà.

Vừa về đến đầu ngõ, Thu Cúc kinh ngạc mở to mắt khi thấy có một chiếc xe ô tô màu xám đen đang đậu lù lù trước cổng.

Từ trước đến nay, hai mẹ con Thu Cúc có bao giờ quen biết người nào đi xe ô tô đâu. Sao tự dưng hôm nay lại xuất hiện một chiếc xe ô màu xám đen trông sang trọng và đắt tiền trước cổng ?

Thu Cúc cho rằng nhất định chủ nhân của chiếc xe kia đã tìm nhầm điện chỉ, nên mới đậu xe trước cổng nhà mình.

Tiếng xe lộc cộc va trên nền gạch, khiến Tuấn Nam chú ý, từ trên xe, hắn mở cửa bước xuống.

Trong ánh sáng vàng rực của buổi chiều tà, thân hình cao lớn, vóc dáng thon gọn, cùng khuôn mặt đẹp trai như bức tượng thần Hy Lạp của hắn trông sáng rực như tỏa ra ánh hào quang.

“Xin hỏi, anh tìm ai ?” Thu Cúc ngước mắt nhìn người đàn ông cao gần 1m8 trước mặt, trong suy nghĩ của Thu Cúc, Tuấn Nam ngoài một chút hơn quen, thì không còn ấn tượng nào cả.

Tuấn Nam xa xầm mặt, tức muốn điên người

“Người con gái chết tiệt này, bắt mình chờ gần một tiếng trước cổng nhà, thế mà khi gặp mặt, cô ta lại tỉnh bơ như mình là một người xa lạ, chưa từng quen biết. Nếu không phải do ông nội bắt ép mình phải đưa cô ta về sống cùng trong căn hộ cao cấp, tại tòa cao ốc Cao Phong, thì đừng hòng mình chịu đến đây, ngay cả nhìn mặt cô ta, mình cũng không muốn.”

Càng nghĩ hắn càng tức, càng bực mình, càng căm hận.

“Thu Cúc ! Bây giờ, cô có thể theo tôi đi được rồi chứ ?”

“Tại sao tôi phải theo anh ? Hình như tôi không nợ nần gì anh cả, cũng không có giao dịch làm ăn với anh.” Thu Cúc lách người, dắt xe đi vào trong sân.

Tuấn Nam giữ chặt lấy đầu xe của Thu Cúc, gằn gọng nói: “Cô đừng đóng kịch nữa, số tiền hơn 100 triệu của ông nội tôi, cô đã nhận rồi. Bây giờ cô nói là cô không biết gì là sao ?”

Thu Cúc bực mình, khi không bị tên đàn ông điên khùng này giữ chặt lấy đầu xe không cho phép đi vào trong sân nhà.

“Anh nghe cho rõ đây. Tôi không biết ông nội của anh là ai cả, hơn nữa tôi cũng không quen biết anh. Xin anh đứng tránh sang một bên để tôi đi vào nhà. Có thể anh đã nhầm tôi với một cô gái nào đó.”

“Cô tên là Bạch Thu Cúc đúng không ?”

“Đúng, thì sao ?”

“Sáng hôm qua, cô đã gặp một ông lão, ông ấy đưa cho cô một tờ séc hơn 100 triệu với điều kiện là cô phải đến sống căn phòng 106, trên lầu sáu, tại tòa nhà cao ốc Cao Phong đúng không ?”

Thu Cúc kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Tuấn Nam: “Tại sao anh lại biết ? Anh theo dõi tôi đúng không ?”

Tuấn Nam nghiến răng nghiến lợi, rất muốn dùng tay bóp chết Thu Cúc.

“Cô không hiểu là ngu quá nên không hiểu được vấn đề. Ông lão ấy chính là ông nội của tôi, còn căn phòng 106, trên lầu sáu, tại tòa nhà cao ốc Cao Phong là căn hộ của tôi, số điện thoại ghi trên tấm cạc là số điện thoại di động của tôi. Nếu cô không tin cô có thể gọi thử.” Khoanh tay trước ngực, Tuấn Nam lạnh lùng, ra lệnh cho Thu Cúc.

Thu Cúc kéo khóa túi xách, lôi tấm cạc cùng điện thoại di động trong ngăn thứ nhất ra khỏi túi.

Mắt nhìn số điện thoại di động ghi trên tấm card, tay bấm số trên bàn phím điện thoại.

Tuấn Nam nhìn hành động ngớ ngẩn của Thu Cúc, hắn ngao ngán thở dài, vừa thấy buồn cười vừa bực mình muốn chửu Thu Cúc ngu ngốc.

Áp điện thoại vào tai, Thu Cúc chăm chú nhìn Tuấn Nam, nín thở chờ nghe xem điện thoại của Tuấn Nam có reo không.

Chưa đầy 20 giây sau, tiếng chuông điện thoại của Tuấn Nam vang lên một bản tình ca.

Thu Cúc mở to mắt nhìn Tuấn Nam.

Tuấn Nam trừng mắt nhìn Thu Cúc. Cả hai đứng đối diện với nhau.

“Bây giờ thì cô tin rồi chứ ?” Tuấn Nam hừ lạnh, lên tiếng hỏi trong điện thoại.

Thu Cúc giật mình, đôi mắt to tròn đen láy nhìn Tuấn Nam không chớp, lỗ tai lùng bùng vì tiếng quát của hắn, vọng ra từ điện thoại và vì hắn đứng quá gần.

Thu Cúc tắt máy, Tuấn Nam tưởng như thế là xong, nào ngờ Thu Cúc lại tiếp tục gọi cho hắn hơn năm cuộc gọi, hơn nữa còn cướp máy của hắn, mắt hết nhìn số trên màn hình điện thoại của mình lại nhìn số trên màn hình điện thoại của hắn.

Tuấn Nam nghiến răng trèo trẹo, hỏa khí bốc cao lên đến tận đỉnh đầu.

Thu Cúc sau khi xác minh là hắn không có lừa mình, lúc này mới trả điện thoại cho hắn.

“Anh là chủ mới của tôi ?”

Tuấn Nam không hiểu vì sao Thu Cúc lại hỏi hắn như thế, tuy nhiên hắn không có nhã hứng muốn hỏi lại Thu Cúc, hắn chỉ có một mong muốn duy nhất là có thể nhanh chóng đưa Thu Cúc đi theo mình.

“Nếu cô đã tin tưởng tôi không có nói cô, thì hãy mau vào nhà sắp xếp quần áo và đi theo tôi.”

“Anh có thể để ngày mai được không ? Nhà tôi còn nhiều việc cần phải làm, nên tôi không thể đi ngay được.”

“Ông nội tôi có dặn cô là hôm nay sẽ cho người đến đón cô đi không ?”

Thu Cúc lúng túng, cúi đầu, đáp nhỏ: “Có, ông lão có nói như thế.”

“Nếu đã nghe rõ những lời mà ông nội tôi nói, còn không mau vào thu xếp hành lý . Cô có biết tôi chờ cô bao lâu rồi không hả ?”

Thu Cúc ngẩng mặt nhìn Tuấn Nam, không nói không rằng, dắt chiếc xe đạp vào trong sân, dựng chân chống xe, rồi lững thững đi vào trong nhà.

Mở cửa phòng ngủ, Thu Cúc đơn giản xếp mấy bộ hành lý vào vali. Hơn 10 phút sau, Thu Cúc kệ nệ xách hành lý đi ra sân.

Tuấn Nam liếc mắt nhìn túi hành lý nhỏ trên tay Thu Cúc, dơ cổ tay, nghiêng đầu nhìn mặt đồng hồ.

“Cô đã mang đủ hành lý rồi chứ ?”

“Đủ rồi !” Thu Cúc đặt túi hành lý nhỏ sau đuôi xe đạp, lấy dây nịt chuẩn bị go lại.

“Cô đang làm gì thế hả ?” Tuấn Nam bực mình quát to. Con nhóc chết tiệt này ! Định chọc cho mình tức chết, thì cô ta mới hài lòng đây mà !

“Tôi go hành lý ! Chẳng phải anh bắt tôi phải dọn đến nhà anh bây giờ còn gì ?” Thu Cúc chớp mắt nhìn Tuấn Nam, không hiểu vì lý do gì hắn lại nổi cáu.

“Chỗ ở của tôi, không có chỗ cho cô gửi xe đạp. Còn không mau cất xe vào trong nhà và lên xe ô tô đi.” Tuấn Nam hết chịu nổi tính cách ngu ngơ, khù khờ, và chậm hiểu của Thu Cúc rồi.

“Nếu không có xe đạp, khi nào tôi cần đi đâu, thì lấy gì để đi ?” Thu Cúc gãi đầu, mắt hiếu kì nhìn hắn.

“Cô có cất xe vào trong nhà không ?” Tiếng hét vang lên như sấm của Tuấn Nam khiến hàng xóm láng giềng giật mình.

Thu Cúc đặt túi hành lý xuống nền gạch, nhấc bổng chiếc xe đạp, rồi mang cất vào trong nhà.

Đóng cửa, đi ra sân, xách túi hành lý, Thu Cúc tự mở cửa xe ô tô. Vứt túi hành lý vào ghế sau, Thu Cúc trèo lên ngồi bên cạnh.

Tuấn Nam bị một loạt động tác của Thu Cúc khiến cho trợn mắt há mồm. Không phải là hắn đã lấy phải một cô vợ rô bốt đấy chứ ?

Trên đường đến tòa cao ốc Cao Phong, Thu Cúc ngồi gác chân lên ghế, mũ lưỡi trai đội lệch sang một bên, tay liên tục bấm số trên bàn phím máy tính Casino.

Tuấn Nam nhìn hình bóng của Thu Cúc được phản chiếu trong gương xe. Thấy Thu Cúc tay thành thạo bấm trên bàn phím máy tính Casino, miệng không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó, Tuấn Nam chịu thua không thể hiểu được cô vợ tương lai của mình. Hắn không hiểu đây là tính cách thật của Thu Cúc, hay là Thu Cúc đang diễn cho hắn xem.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.