Vũ Hân trả lời, tay cô vòng qua, ôm chặt lấy thắt lưng anh. Đôi mắt khẽ nhắm lại để ngăn cho những giọt nước mắt lăn xuống. Chỉ có thế này, chỉ có thế này cô mới biết mình yêu anh tới nhường nào. Cô phải trân trọng quãng thời gian này, cô không thể bỏ phí một phút giây nào ở bên anh được.
Mạnh Nguyên ôm chặt Vũ Hân như sợ cô biến mất. Anh lúc này quả thực không dám nói điều gì đó bởi anh sợ nhỡ đâu sẽ làm Vũ Hân nổi giận mà bỏ anh đi. Nói anh ích kỷ cũng được, nhu nhược cũng được. Chỉ cần giữ được cô, việc gì anh cũng có thể làm. Cô không nói yêu anh cũng được, chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi… chỉ cần… anh yêu cô, như vậy đã là quá đủ rồi…
Chương 34: Quyết định bất ngờ
- Tôi đồng ý!
Mạnh Nguyên dõng dạc tuyên bố, mặt không hề thay đổi sắc thái cũng như anh không thèm quan tâm tới những ánh mắt đang trợn tròn nhìn về phía mình. Chỉ duy nhất người đang ngồi bên cạnh anh là không cảm thấy bất ngờ trước câu nói ấy. Cô vẫn đang nhìn chăm chăm vào màn hình của chiếc laptop trước mặt.
- Mạnh Nguyên, cậu không đùa đấy chứ?- Thành Nam cười gượng bởi anh biết Mạnh Nguyên chưa bao giờ không cân nhắc kĩ trong vấn đề công việc.
- Mình không biết nói đùa.- Mạnh Nguyên nhấn mạnh hai chữ cuối để khẳng định thêm một lần nữa về quyết định của mình.
Hoàng Quân ngồi ở phía đối diện Mạnh Nguyên và nhìn anh bằng ánh mắt khiên định pha chút khó hiểu. Anh lại liếc sang phía Vũ Hân, nhưng rất nhanh cũng cúi mắt suy nghĩ một chút. Theo như anh được biết thì sắp tới W sẽ cho ra mắt dòng sản phẩm mới, vậy nên anh đã nảy ra một ý định khá là phù hợp với tình hình hiện nay. Đó là kết hợp dòng trang sức dành cho giới trẻ của Maze cùng với bộ sưu tập mới của W. Việc này anh đã gặp Tổng giám đốc của W là Hữu Thiên để trao đổi và bàn bạc. Cả hai bên đều tỏ ý sẽ hợp tác và chỉ cần thông qua một người nữa để có thể tiến hành. Đó chính là em trai anh, Phan Mạnh Nguyên. Thế nên mới có chuyện ngày hôm nay, Hoàng Quân tới Red Ocean và ngồi ở đây thảo luận mọi chuyện như vậy. Anh biết cửa ải của em trai anh chính là trở ngại lớn nhất cho kế hoạch lần này. Có điều anh đã không dự trù trước được việc này. Anh không nghĩ em trai anh khi nghe xong ý định này liền đồng ý và không hề hỏi gì thêm.
- Lần hợp tác này chắc chắn có lợi cho chúng ta.- Hữu Thiên im lặng nãy giờ nhưng cũng đã lên tiếng.- Tôi nghĩ Tổng giám đốc cũng nghĩ như tôi nên mới đưa ra quyết định nhanh như vậy.
Hữu Thiên tựa lưng vào ghế rồi nhàn nhã mỉm cười. Chốc chốc đôi mắt anh nhìn sang bên cạnh, để ý xem Vũ Hân đang làm gì thì tuyệt nhiên là cô đang xem xét những sản phẩm của Maze. Anh đã nghĩ rằng cô sẽ ngạc nhiên vì quyết định này
của Mạnh Nguyên bởi khi anh nói cho cô biết về việc này, cô đã rất sốc. Hành động của cô hôm nay khiến anh rất tò mò. Nghĩ nghĩ một chút rồi anh hướng về phía Hoàng Quân và lên tiếng.
- Hoàng tổng, cho hỏi anh có yêu cầu gì với lần hợp tác này hay không?
Đôi môi của Hoàng Quân khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Có lẽ anh chỉ chờ để nghe được câu nói này từ phía Red Ocean. Hai bàn tay anh đan vào nhau rồi nói.
- Theo tôi được biết thì người chịu trách nhiệm chính cho việc ra mắt sản phẩm lần này của W chính là cô Dương Vũ Hân.
Khi ba chữ đó được cất lên, Vũ Hân đã như bị điểm huyệt. Bàn tay đang đặt trên đùi bỗng nắm chặt lại. Thần thái có phần tái đi, nhưng ánh mắt cô vẫn không nhìn về phía Hoàng Quân mà lại nhìn Mạnh Nguyên. Nhận thấy được sự hoang mang trong đáy mắt Vũ Hân, Mạnh Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô. Ánh mắt anh rất ôn hòa, như dòng nước ấm khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mười ngón tay đan vào nhau thật chặt và cũng thật an toàn.
Hoàng Quân rất tức giận về hành động của Vũ Hân. Những tưởng câu nói của anh sẽ khiến Vũ Hân rời sự chú ý của mình về phía anh, vậy mà cô lại nhìn người đàn ông khác. Anh đã nghĩ rằng thời gian bốn năm đã khiến tình cảm của cả hai có chút xa cách nên cô hành động trốn tránh là bình thường. Nhưng cô cứ tránh mặt và làm ngơ với anh, anh thực sự không biết mình sẽ làm gì. Anh đã cảnh cáo và cho cô thời gian để quay về bên anh, vậy mà cô vẫn ngang ngược quay lưng lại. Được, nếu anh đã nhẹ nhàng không được, gửi thông điệp qua lời nói không được thì anh sẽ dùng hành động để chứng minh.
Khóe môi Hoàng Quân nhếch lên, lời nói của anh nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.
- Từ giờ tới ngày ra mắt sản phẩm cũng không còn xa, vậy tôi xin mạn phép mời cô Dương Vũ Hân qua công ty chúng tôi một chuyến. Việc hợp tác lần này cũng sẽ ảnh hưởng tới chúng tôi nếu không thành công. Mà tôi sẽ không để cho những ý định và kế hoạch của mình có kết quả không tốt. Vì vậy… Phan tổng sẽ không phản đối chứ?
Nói theo cách này thì Hoàng Quân đã chặn mọi đường từ chối của đối phương. Đáng lẽ việc này anh phải hỏi chính chủ là Vũ Hân trước nhưng câu cuối cùng lại dành cho Mạnh Nguyên. Đó giống như một lời tuyên bố ngầm giữa hai người. Tất nhiên là Mạnh Nguyên hiểu rõ, anh không trả lời mà quay sang nhìn Vũ Hân.
- Việc này, hãy để cô ấy tự mình quyết định.
Thành Nam suýt chút nữa là nghẹt thở. Việc đàm phán làm ăn của ngày hôm nay hệt như là xem một bộ phim trinh thám vậy. Những hành động của mấy cái người này khiến tư duy của anh không theo kịp. Tất cả những gì đáng lẽ phải đi theo chiều hướng như anh nghĩ thì cuối cùng lại đi ngược lại. Đã vậy ba nhân vật chính còn ngang nhiên ăn nói ẩn ý, đẩy hết thảy những người khác thành nhân vật phụ của phụ, không hề quan trọng. Hữu Thiên thì khẽ mỉm cười, tuy anh có phần không hiểu vì sao Mạnh Nguyên lại nhanh chóng đồng ý như vậy nhưng hành động của Mạnh Nguyên khiến anh rất vừa lòng.
Đôi mắt của Vũ Hân đã chuyển hướng và nhìn về phía Hoàng Quân, đúng như mong muốn của anh. Thậm chí trên môi cô còn nở một nụ cười. Tổng thể nhìn qua ngũ quan trên khuôn mặt cô thì Hoàng Quân đã chắc chắn rằng cô đang cười thật sự. Trái tim anh như nghẹn lại, đôi mắt không dám chớp dù chỉ một lần. Anh không muốn khoảnh khắc này tan biến.
- Vậy… chúng ta hãy cùng hợp tác vui vẻ, Hoàng tổng!
…
- Sao em lại đồng ý?
Hữu Thiên ngước nhìn Vũ Hân đang sàng lọc qua một lần nữa những mẫu thiết kế của W. Nghe thấy anh hỏi vậy, cô khẽ cười rồi vẫn nhìn vào mấy bản vẽ đầy màu sắc.
- Em không muốn chuyện riêng ảnh hưởng tới việc công.
- Anh biết. Ý anh là sao em lại có thể bình tĩnh được như vậy? Chẳng lẽ đã thảo luận từ trước với Mạnh Nguyên?
- Không!- Tới lúc này thì cô đã buông những tờ giấy xuống rồi tựa lưng vào ghế sofa.- Em đã không nói cho anh ấy biết gì cả. Nhưng quả thực là cũng không bất ngờ với quyết định của anh ấy.
- Vậy sao?- Hữu Thiên nheo nheo mắt.
- Chuyện xảy ra ở bữa tiệc lần trước, em nghĩ chỉ là do anh ấy quá sốc. Nhất thời không thể sắp xếp tình cảm hợp lý được. Chỉ khi anh ấy đã bình tĩnh và suy nghĩ kĩ càng thì những gì anh ấy làm tuyệt nhiên sẽ không bốc đồng nữa. Em biết tại sao Maze lại muốn hợp tác với chúng ta, cũng biết vì sao Hoàng Quân lại đưa ra ý kiến đó. Mạnh Nguyên, anh ấy để em tự ý quyết định, cũng có nghĩa anh ấy tin tưởng em.- Cô dừng lại rồi nhìn Hữu Thiên đang chăm chú nhìn mình.- Thiên à, đối với người đặt niềm tin mạnh mẽ như vậy nơi em, em có thể khiến người ấy thất vọng hay không? Nhất là người đó lại chính là người em yêu thương nhất.
Cô đã nghĩ rằng mình phải chạy trốn, bởi cô không muốn đối diện với Hoàng Quân. Chứng kiến một Hoàng Quân giẫn dữ và độc đoán khiến cô thực sự khó chấp nhận. Mỗi lần nhớ tới anh thì những kí ức cũng theo đó mà ùa về. Vì vậy cô rất sợ, rất sợ những chuyện đó lại khiến cô đau khổ thêm một lần nữa. Nhưng nghĩ cho cùng thì cô có thể trốn được bao lâu, cô liệu có thể chạy thoát khỏi anh sao? Vì vậy mà cách cô lựa chọn để đối mặt với anh chính là quyết định của ngày hôm nay. Giờ cô không thể nói mình sẽ không bị dao động vì cô không rõ tình cảm dành cho anh liệu có biến mất theo năm tháng hay không. Cũng không dám chắc mình sẽ coi anh là đối tác được. Điều cô biết chỉ là bước tiếp mà thôi. Chẳng phải những gì cần tới thì sẽ tới hay sao?
- Nếu em mạnh mẽ được như vậy thì tốt quá.- Hữu Thiên nhìn cô.- Anh kì thực rất lo cho Mạnh Nguyên. Là bạn thân của cậu ấy, nên anh rất hiểu. Nếu như cậu ấy biết được quan hệ của em và Hoàng Quân thì sẽ như thế nào. Có thể sự việc xảy ra hôm đó (sinh nhật Vũ Hân) đã khiến cậu ấy nghi ngờ, nhưng có lẽ cậu ấy tin em nên mới hành động như vậy.
Vũ Hân sợ nhất là hai chữ tin tưởng ấy. Vì sao ư? Vì cô biết kết cục cô cũng sẽ quay lưng lại với tất cả mà thôi. Người như cô, tuyệt đối không thể khiến người khác tin tưởng được. Dường như sự tin tưởng mà anh đặt vào cô giống như gánh nặng vậy. Cô rất muốn vì anh mà tạo dựng niềm tin ấy thế nhưng… có lẽ chuyện đó là không thể…
Chương 35: Nếu như…
- Xin chào!- Vũ Hân bước tới quầy lễ tân và mỉm cười.- Tôi là Dương Vũ Hân của W fashion, tôi tới tìm Hoàng tổng!
- A! Chào chị!- Cô lễ tân đứng dậy có chút khẩn trương.- Hoàng tổng đang đợi chị. Xin mời chị đi lối này!
Cô lễ tân cười rạng rỡ làm động tác mời. Vũ Hân gật nhẹ đầu rồi đi theo cô ta. Tầng làm việc của ban lãnh đạo cấp cao của Maze cũng nằm ở một tầng độc lập giống như Red Ocean, có điều quy mô không lớn bằng. Phòng của Tổng giám đốc nằm ở cuối dãy và cũng có thể coi là căn phòng lớn nhất ở đây.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, cô lễ tân đứng tránh qua một bên và giúp Vũ Hân mở cửa. Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước vào trong. Cánh cửa sau lưng chầm chầm khép lại cho tới khi cô nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên trong không gian tĩnh lặng thì mới quay đầu nhìn thẳng. Cô ngước mắt nhìn dáng người cao ráo mà anh tuấn đang đứng trước khung cửa kính rộng lớn phía trước. Ánh nắng nhàn nhạt từ ngoài hắt lên thân hình anh khiến cô cảm thấy như anh đang đứng ở một nơi nào đó mà bản thân không thể với tới. So với bốn năm trước, anh gầy hơn nhưng cũng điềm tĩnh và trưởng thành hơn. Giờ anh đã không còn nhìn cô bằng ánh mắt ấy nữa. Ánh mắt vui vẻ, nồng đậm yêu thương. Tất nhiên rồi, vì cô không còn là của anh nữa rồi. Cái ngày anh quay lưng bước đi, bỏ lại cô một mình, giây phút ấy có lẽ cô đã biến mất khỏi trái tim anh. Cô… không còn là gì của anh nữa cũng như… giờ đây anh không là gì của cô.
Vũ Hân không lên tiếng mà cứ đứng đó nhìn bóng lưng của Hoàng Quân. Cô không hề có ý định lên tiếng trước bởi cô biết anh đã nhận ra cô có mặt ở đây. Tưởng chừng như thời gian đã trôi qua rất lâu, Hoàng Quân cuối cùng cũng chậm rãi quay lại. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Chỉ có điều, cô đáp lại sự lạnh lùng của anh bằng một nụ cười nhẹ thoáng qua.
- Em vẫn luôn khiến tim anh đập nhanh như vậy!- Hoàng Quân tiến từng bước về phía Vũ Hân.
- Tôi thật không hề biết mình lại có sức hấp dẫn đến thế.
Vũ Hân cười nhạt. Cô cũng nhanh chóng bước tới trước mặt anh, tới khi giữa hai người chỉ là khoảng cách của một bước chân, cô liền đưa bàn tay mảnh khảnh của mình lên.
- Hoàng tổng, hợp tác vui vẻ!
Hoàng Quân vẫn lặng thinh nhìn cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô mong tìm được một chút gì đó. Thái độ thờ ơ của cô đã khiến anh thực sự không thể chịu đựng. Vũ Hân vẫn kiên nhẫn mỉm cười, kiên nhẫn đưa tay ra rồi chờ đợi. Chợt đôi đôi tay to lớn của Hoàng Quân hướng về phía cô. Một tay đặt lên gáy cô, một tay ôm lấy eo cô và kéo cô sát gần mình. Cho tới khi Vũ Hân kịp nhận ra thì bờ môi anh đã áp xuống khống chế đôi môi nhỏ nhắn của cô. Vũ Hân không phản kháng cũng không tỏ vẻ bất ngờ. Cô cứ mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh, mặc anh say đắm tận hưởng vị ngọt đôi môi cô.
Hơi thở của Hoàng Quân mỗi lúc càng trở nên nặng nề hơn, bàn tay anh cũng siết chặt hơn, hận không thể nhập cô vào thân mình. Nhưng có lẽ sự tức giận đã bao trùm toàn bộ tâm trí anh. Anh buông Vũ Hân ra và nhìn thẳng vào cô, đôi bàn tay anh bỗng siết chặt lấy đôi vai gầy của cô.
- Em… rốt cục là muốn gì?- Giọng anh gằn từng tiếng thật đáng sợ.
- Muốn gì ư?- Vũ Hân nhìn anh.- Không phải hôm nay tôi tới đây để thảo luận với quý công ty về…
- DƯƠNG VŨ HÂN…
Hoàng Quân tức giận hét lên khiến Vũ Hân im bặt. Anh khó chịu ư? Giận dữ ư? Anh nghĩ cô dễ chịu lắm sao. Anh nghĩ cô là dạng người gì chứ? Chẳng nhẽ anh nghĩ sau khi mình bỏ mặc cô bốn năm trời, giờ khi trở về liền hành động như thế thì cô sẽ quay về bên anh hay sao? Anh nghĩ anh có thể đe dọa cô hay sao? Anh quên rằng không thể đối với mình cứng rắn hay sao? Anh thực quá nực cười rồi. Anh muốn gượng ép cô, cô cũng sẽ không ngồi yên để anh uy hiếp. Hạnh phúc và yên bình có được khi bản thân không ngừng đấu tranh giành lấy. Đúng vậy, cô sẽ đấu tranh để giữ lại những thứ là của mình. Vũ Hân trừng mắt nhìn anh rồi đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Biết mình đã hành động thái quá, Hoàng Quân lặng lẽ buông Vũ Hân ra. Anh quay người ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi nhìn cô chờ đợi. Vũ Hân cũng rất nhanh lấy
lại được sự bình tĩnh, cô nhìn anh rồi bước tới chiếc ghế sofa đối diện. Cuộc hợp giữa họ bắt đầu.
…
- Những điều tôi vừa trình bày chính là những kế hoạch của W trong buổi trình diễn thời trang lần này.- Vũ Hân ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn về phía Hoàng Quân.- Tôi tự hỏi Hoàng tổng còn muốn xem xét thêm gì nữa?
- Em khỏe không?
Hoàng Quân không hề để ý tới những thứ Vũ Hân vừa trình bày. Anh nhẹ nhàng đặt tách cafe xuống rồi nói. Anh đã gặp cô mấy lần rồi nhưng chưa lần nào anh hỏi han gì tới sức khỏe cũng như cuộc sống của cô. Quãng thời gian mà… anh không ở bên cạnh cô.
- Ý anh là… bốn năm qua!
Vũ Hân nhìn anh, ánh mắt không hề thay đổi. Những ngày gần đây quả thực cô đã gặp anh rất nhiều. Thời gian tới, W sẽ cho ra mắt sản phẩm mới, vì thế để tăng tính hiệu quả cũng như sự chú ý Hữu Thiên đã đưa ra ý kiến rất khả thi. Đó là hợp tác với hãng trang sức Maze cho những thiết kế mới của công ty. Vũ Hân rất nhiên không phản đối vì đó quả thực là ý tưởng không tồi. Khả năng thành công với lần ra mắt này sẽ là rất cao. Nhưng… cô lại chính là người phụ trách kế hoạch cũng như ý tưởng cho lần ra mắt sản phẩm này. Thời gian không còn nhiều nữa, vì thế cô đã phải chạy gấp rút để thực hiện. Vậy nên, dường như ngày nào cô cũng gặp Hoàng Quân. Mọi lần cô đều dẫn theo trợ lý và nhân viên công ty, nhưng hôm nay Hoàng Quân lại chỉ muốn gặp riêng cô nên bất đắc dĩ cô đã phải tới đây gặp anh.
Nghe câu hỏi của Hoàng Quân kì thực Vũ Hân rất muốn cười to một trận. Bốn năm qua cô sống ra sao ư? Chính cô cũng không biết nữa. Những gì gọi là quá khứ, những đau khổ hay ưu phiền, cô thực sự không hề muốn mang theo tới tận hiện tại. Dù rằng lúc nào cô cũng bị ám ảnh bởi cái quá khứ đáng sợ đó. Giống như… anh vậy. Anh cũng là một mảnh của quá khứ đó. Cũng là một mảnh của sự đau thương đó. Cô không quên, sẽ mãi mãi không thể quên được. Anh giống như một vết sẹo, dù có cố gắng thế nào vết sẹo ấy vẫn không thể biến mất.
- Tổng giám đốc Hoàng muốn điều tra về quá khứ của tôi ư?- Vũ Hân trả lời kèm theo nụ cười châm biếm.
- Vũ Hân!- Hoàng Quân khẽ gọi.- Anh muốn biết tất cả về em, về bốn năm qua. Cuộc sống của em trong quãng thời gian không có anh…
- Trong cuộc sống của tôi vốn không tồn tại hai chữ Hoàng Quân.- Vũ Hân cắt ngang lời anh. Cô lập tức đứng lên và mỉm cười.- Nếu hôm nay anh hẹn gặp riêng tôi chỉ để nói mấy chuyện này thì… thứ lỗi cho tôi, tôi không rảnh tới như vậy.
- Rốt cuộc… tình yêu đối với em là gì? Tôi muốn hiểu nhưng thực sự không thể hiểu nổi.
Hoàng Quân nhìn Vũ Hân, cô vẫn không có biểu hiện gì gọi là muốn giải thích cả.
- Là trò chơi sao?- Anh nhìn cô, đôi mắt toát ra vẻ đau khổ.- Hay là thứ tình cảm rẻ mạt tới mức có thể đi bố thí?
Đôi mắt đang nhìn xa xăm của Vũ Hân bỗng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Quân. Hai người đối diện và muốn tìm hiểu suy nghĩ của đối phương qua đôi mắt. Vũ Hân nhận ra sự không cam lòng, sự buồn bực của Hoàng Quân. Kì thực cô cảm thấy việc Hoàng Quân tức giận là vô lý. Vì sao ư? Chẳng phải chính anh rời bỏ cô sao? Chẳng phải chính anh đã ném mảnh kí ức ấy đi sao? Vậy mà giờ đây lại muốn lấy lại? Hiện tại, anh không là gì của cô, anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô cũng như việc hẹn cô tới đây và chỉ chất vấn về những lời mà cô nghĩ, nó không hề liên quan tới mục đích của ngày hôm nay.
Hoàng Quân xưa nay thường đánh giá độ chân thật của con người qua đôi mắt, anh có thể hiểu được suy nghĩ của người đối diện nếu nhìn vào mắt của người đó. Nhưng anh lại không thể hiểu được Vũ Hân đang nghĩ gì. Anh chỉ biết đôi mắt ấy đang nhìn anh, không trốn tránh. Đôi mắt sáng trong ấy như thách thức anh nếu có khả năng thì hãy đọc suy nghĩ của cô đi.
Hoàng Quân chịu thua, anh nhắm mắt lại để trấn tĩnh. Mấy hôm nay anh quá mệt mỏi rồi, anh không đủ sức để nhìn đôi mắt cứng rắn của Vũ Hân một lần nữa. Anh thực sự muốn cô ngả vào vòng tay anh, kêu than một chút, trở về làm Vũ Hân của bốn năm trước. Lúc ấy anh sẽ chẳng ngại ngần mà dẹp bỏ cái kế hoạch kéo cô trở về. Anh không muốn tổn thương cô, cũng không muốn cùng cô đấu qua đấu lại. Anh chỉ muốn cô quay trở về thôi, chỉ cần cô ngoan ngoãn quay lại, anh sẽ không để ý tới những gì mà cô đã làm trong quãng thời gian qua. Vậy mà cô đã không làm vậy, trái lại, cô khiến anh còn mệt mỏi hơn vì cái tính ngang ngạch, ương bướng của mình.
Anh đứng dậy với tới bên cạnh Vũ Hân. Anh đưa tay, nắm lấy bờ vai của cô rồi nói:
- Nếu như tôi không quan tâm tới quá khứ của em. Nếu như tôi bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm của em… liệu em có thể ở bên tôi không?
Đây chính là tuyên bố cuối cùng của anh. Đối với anh, việc Vũ Hân thay lòng đổi dạ, yêu thương một người đàn ông khác khiến anh không thể chịu đựng nổi. Nhưng nếu phải bỏ qua thì được, anh chấp nhận coi như không biết gì cả. Điều anh muốn là cô quay lại mà thôi.
Vũ Hân chợt ngước mắt nhìn anh. Đó không phải là ánh mắt biết ơn, không phải là ánh mắt hạnh phúc. Ánh mắt ấy gay gắt và đáng sợ biết bao. Nó khiến Hoàng Quân có cảm giác như Vũ Hân đang bất cần, cô chẳng quan tâm tới những gì anh vừa nói. Đôi môi ấy bỗng mở ra và lên tiếng.
- Tất cả những gì là nếu như vốn dĩ không hề tồn tại. Vậy anh nghĩ tôi có thể trở về bên anh không…
Đúng vậy, nếu anh dùng từ nếu như thì có nghĩa anh đang giả dụ chứ thực lòng anh không nghĩ thế. Vì anh không thật lòng nên Vũ Hân cũng không cần phải nghĩ nó theo cách anh nói. Cô trả lời vì cô thấy điều anh nói không có thực. Cô đã nói cho anh biết suy nghĩ của mình nhưng anh đang cố tình lừa gạt bản thân. Vậy thì cô cũng không còn gì để nói hay giải thích nữa. Vũ Hân quay người rồi ra khỏi phòng, bỏ mặc Hoàng Quân đứng như trời trồng. Đôi bàn tay anh dần siết lại, chặt tới mức nổi rõ cả những gân xanh.
- Vũ Hân… đừng trách anh…
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ ^^)
Chương 36: Bốn năm là chưa đủ?
Tuy Vũ Hân đã biết chắc rằng Hoàng Quân sẽ không ngồi yên nhưng cũng không nghĩ anh lại hành động nhanh tới mức khiến cô không kịp trở tay như vậy. Nhìn đóa hoa hồng Thụy Sĩ trước mặt mà cô không biết nên nói gì. Điều phiền toái nhất chính là những ánh nhìn của nhân viên trong công ty. Việc này đã xảy ra cách đây một tuần rồi, vậy nên điều chắc chắn là cả công ty đã biết. Nếu không phải vì Mạnh Nguyên đang đi công tác thì có lẽ anh đã biết rồi cũng nên. Bởi vì mỗi lần anh gọi về cho cô, anh không hề nhắc gì tới chuyện này cả. Đang suy nghĩ xem nên xử lý bó hoa thế nào thì điện thoại báo có tin nhắn. Là của Mỹ Kim.
“Dạo này bà kinh doanh hoa hồng Thụy Sĩ, hử?”
Mỹ Kim chết tiệt. Cô rủa thầm một câu rồi quăng chiếc điện thoại vào túi. Mắt liếc bó hoa hồng kiều diễm kia một cái rồi không nói không rằng đem nó ra cho mấy cô nàng trong phòng thư ký xâu xé. Nghe đồn hoa hồng Thụy Sĩ không chỉ đắt, không chỉ đẹp mà còn rất hiếm nữa. Vì thế các chị em như vớ được vàng, lao vào phân chia nhau bó hoa ấy. Vũ Hân không nói năng gì, liền cầm túi rồi rời khỏi phòng. Dù sao cô cũng không còn việc gì nữa, tan làm sớm một chút cũng tốt.
Đang đứng chờ thang máy thì điện thoại của cô chợt rung lên trong túi. Mở ra thì thấy số của Mỹ Kim đang nhấp nháy trên màn hình.
- Tôi đây!
- Ở đâu vậy? Đi cafe với tôi không?
- Đang trên đường xuống gara. Tối bà qua nhà tôi đi, tôi muốn về sớm một chút.
- Chạy trốn sự thật à?-
Mỹ Kim lẩm bẩm.- Hoàng Quân có vẻ quyết tâm ha! Anh ta cũng biết đấu tranh cho thứ mà mình muốn rồi ư?- Cô cười khẩy, không thể không nhận ra trong giọng nói ấy có bao nhiêu phần chế giễu.- Bà… chắc sẽ không động lòng đấy chứ?
- Tôi sẽ không yêu một người tới hai lần.- Vũ Hân khẳng định thêm một lần nữa về vấn đề này.- Nếu Mạnh Nguyên không xuất hiện, nếu trái tim tôi vẫn được bảo toàn thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ về Hoàng Quân. Nhưng hiện tại, tôi yêu Mạnh Nguyên, trái tim tôi giành cho anh ấy. Bà nghĩ, tôi có thể về bên cạnh Hoàng Quân được sao?
- Không thể!-
Mỹ Kim nói.- Vậy thì sao? Anh ta cũng đâu quan tâm tới điều đó. Cái anh ta cần không phải là bà sao? Không chừng tới suy nghĩ và cảm nhận của bà anh ta cũng không quan tâm ấy.
- Tôi không nghĩ anh ấy sẽ vậy!
Vũ Hân nói, trong mắt ánh lên sự tin tưởng gần như tuyệt đối. Cô nói một vài câu nữa rồi lên xe và lái về nhà. Cùng lúc đó, cô không biết rằng trong một góc khuất, có một người đang siết chặt bàn tay. Tâm tình nặng nề, lạnh hệt như một tảng băng mùa đông.
…
“- Ở nhà một mình, em vẫn ăn cơm đúng bữa đấy chứ?”
- Tất nhiên rồi.- Vũ Hân kẹp chiếc điện thoại trên vai và áp vào tai. Còn hai tay thì đang liến thoắng xào nấu.- Anh không nghe thấy tiếng xèo xèo sao?
“- Ừ, có nghe!-
Mạnh Nguyên bật cười.- Bảo sao anh lại ngửi thấy mùi thơm.
- Úi cha… mũi anh thính dữ ha.- Vũ Hân bị anh chọc cho bật cười.- Cách cả nửa vòng trái đất cơ mà.
- Đó có nghĩa là anh rất nhớ em!- Mạnh Nguyên than nhẹ.- Anh mua cho em rất nhiều quà đấy.”
- Vậy sao?
Ding Doong…
- A, đợi em một chút nhé!
“- Ừ!”
Vũ Hân chạy thật nhanh ra phòng khách rồi mở cửa. Cô đã quên rằng trước tiên mở cửa thì nên xem xem đó là ai. Chính việc quên ấy đã khiến cô gần như rơi vào con đường tưởng như không lối thoát.
Cánh cửa vừa hé mở, khuôn mặt vị khách mời hiện ra rõ mồn một. Vũ Hân chợt giật mình, bàn tay buông lơi chiếc điện thoại, khiến nó rơi thẳng xuống đất. Mắt cô mở to nhìn về phía trước, bàn tay run run như nhiễm phải lạnh.
- Anh… anh…
Nụ cười của Hoàng Quân như nắng ấm mùa thu nhưng trong đôi mắt đen kia lại ánh lên sự nguy hiểm đáng sợ. Anh nhìn cô không chớp mắt, giống như kẻ săn mồi đang muốn quan sát những biểu hiện con mồi của mình. Anh chậm rãi lên tiếng.
- Không mời anh vào sao?
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến Vũ Hân thoát ra khỏi sự sợ hãi ban nãy. Cô đứng chôn chân một chỗ cho tới khi anh tiến lại gần và đi lướt qua cô. Có phải cô quá lo lắng rồi không, làm sao cô lại cảm thấy như Hoàng Quân đang âm mưu và muốn làm gì đó tổn hại tới cô. Anh sao có thể làm như vậy với cô được, chắc chắn là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vũ Hân thở hắt ra rồi đóng cửa lại, đồng thời cúi người nhặt điện thoại lên. Nhưng khi quay người thì cô lại chạm phải vồng ngực rộng lớn của Hoàng Quân. Cô h
ơi lùi lại nhưng chợt một bàn tay của Hoàng Quân vòng qua túm lấy eo cô, kéo cô sát gần anh hơn. Vũ Hân hoảng hốt, cô đưa hai tay chống trước ngực anh để ngăn cho những va chạm sắp xảy ra.
- Anh làm gì vậy?- Cô ngước mắt nhìn Hoàng Quân, ánh mắt đầy cảnh giác.
- Sao?- Anh cười. Hơi ấm bắt đầu vờn xung quanh Vũ Hân.- Không thích anh như vậy sao?
- Đừng đùa!- Vũ Hân cười nhạt, cô cố dùng sức đẩy anh ra khỏi mình nhưng không tài nào lay chuyển được vòng tay cứng rắn đó.
- Anh chưa bao giờ đùa.- Hoàng Quân cúi đầu, mũi anh chạm vào trán Vũ Hân cọ cọ khiến cô giật mình thảng thốt.- Anh không muốn làm em đau, đó cũng là nói thật.
Vũ Hân thấy như mình bị những lời nói đó làm nghẹt thở chứ không phải là cái ôm chặt này. Cô co lại như con mèo nhỏ đang sợ hãi. Mặc dù bề ngoài cô rất mạnh mẽ và cứng rắn nhưng thực ra cô rất yếu đuối. Giống như lúc này, cô đang cố dùng lý trí để trấn tĩnh bản thân.
- Hân…- Tiếng anh như nỉ non, như cầu xin.- Về với anh…
Hơi thở nồng đậm của Hoàng Quân bắt đầu xâm chiếm khứu giác của Vũ Hân khiến cô càng mất bình tĩnh hơn. Cô biết rằng anh không đùa, tới giờ phút này cô có thể chắc chắn rằng anh không đùa. Rằng, nếu như cô còn ngang bướng mà làm trái ý anh, anh sẽ khiến cô đau khổ. Dù cô có tổn thương, có bị hành hạ thì mục đích cuối cùng cũng chỉ là cô về bên anh.
Bàn tay nóng rực của Hoàng Quân chợt len vào trong chiếc áo mỏng của Vũ Hân khiến cô như phải bỏng. Những ngón tay cứ lượt nhẹ trên lưng cô khiến cô sợ hãi. Vũ Hân bắt đầu cựa quậy, cô dùng sức lực để đẩy Hoàng Quân ra mặc cho phía trước là thứ gì đang chờ đợi.
Sự chống lại của cô cũng chính là ngòi nổ cho sự chịu đựng của anh. Hoàng Quân mạnh mẽ túm lấy hai tay cô rồi ẩn cô vào tường. Đầu Vũ Hân bị va chạm khá mạnh khiến trước mắt như mờ đi nhưng cô vẫn không quên chống cự lại.
- Buông… buông ra…- Cô hét lên trong cơn choáng váng.
- Những gì là của em đều thuộc về anh.
Hoàng Quân gầm lên, chất giọng ấy nhiễm đặc mùi dục vọng. Đôi môi anh tìm kiếm cái cổ trắng nõn của cô, đặt lên đó những nụ hôn vụn vặt nhưng đầy thâm tình.
- Không… không…- Nỗi sợ hãi trong lòng Vũ Hân mỗi lúc một tăng. Cô không ngừng lắc đầu, không ngừng cựa quậy.
- Anh rất nhớ em!- Hoàng Quân vẫn rất nhẹ nhàng hôn lên cổ và mặt cô.- Vậy nên, anh không thể chấp nhận rằng em không hề nhớ anh…
Trước mắt Vũ Hân bỗng bao phủ một màn sương mù dày đặc. Những giọt nước mắt rơi xuống trong vô thức, ướt đẫm gương mặt cô.
Nhớ ư? Cô có nói rằng cô không nhớ anh sao? Cô đã chờ đợi anh bốn năm. Bốn năm trời không phải là thời gian sao? Vậy với anh đó là gì chứ? Anh có thể bỏ rơi cô, hành hạ cô ngần ấy thời gian vậy mà khi cô quyết định tìm lấy sự thanh thản cho chính mình, anh lại nói rằng anh sẽ làm cô đau sao? Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì để khiến người ấy bỏ cô đi khi mà tình yêu của cả hai đều đang thăng hoa, tốt đẹp? Rốt cuộc tình yêu mà người đàn ông ấy dành cho cô là như thế nào mà có thể bỏ cô đi rồi lại có thể trở về sau một khoảng thời gian dài ấy. Rốt cuộc anh đang muốn gì? Sao anh lại cho rằng với những gì mình đã gây ra thì cô vẫn cứ suốt đời ở đằng sau anh mà chờ, mà đợi.
- Trả lời anh.- Hoàng Quân tiếp tục độc thoại.- Rất nhớ anh đúng không?
Môi cô run run, hơi thở nhẹ tới mức tưởng chừng như cô đang ngừng thở. Miệng cô mấp máy mãi mới thoát ra lời.
- Bốn năm… ngần ấy thời gian chưa đủ sao…
Tiếng nói của Vũ Hân nhẹ bẫng như một chiếc lông vũ bay trong không trung. Nó cứ bay lượn cho tới khi đáp nhẹ xuống tâm tư của Hoàng Quân khiến mọi hành động của anh dừng lại. Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đẫm nước, chợt thấy tim như bị ai đó bóp nghẹn lại. Vậy mà có ai ngờ được người đó lại chính là cô.
- Anh có thể bỏ lại tôi…- Cô tiếp tục nói.- Vậy mà lại ngăn cấm tôi lãng quên anh sao?
Những lời chưa kịp nói ra đã khiến Hoàng Quân nuốt trở lại. Chỉ có hai câu, vậy mà cô đã dập tắt toàn bộ sự tức giận của anh. Anh ích kỉ anh biết, thế nhưng kêu anh thừa nhận cô đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời của anh thì anh không thể chấp nhận được. Rời xa cô là do anh bất đắc dĩ, thế nhưng chẳng phải anh đã trở lại rồi sao. Hà cớ chi cô chờ đợi anh bốn năm mà lại không thể đợi thêm nửa năm nữa…
Hoàng Quân muốn chất vấn người con gái đang ở trước mặt anh đây. Thế nhưng anh lại không thể cất tiếng. Bây giờ anh rất rối bời, rất khó chịu. Anh từ từ buông tay ra khỏi người cô rồi lặng lẽ đi về phía cửa.
Ngay khi tiếng đóng cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng ấy, Vũ Hân bỗng cảm thấy như mình mất hết tất cả sức lực. Cô quỳ thụp xuống nền nhà lạnh cóng rồi bắt đầu khóc không ngừng. Bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu khổ đau của ngần ấy năm cứ thế theo dòng nước mắt mà trào ra ngoài.
…
Màn hình điện thoại chợt tắt, không hề làm ảnh hưởng tới người con gái bên cạnh. Ở đầu dây bên kia Mạnh Nguyên ngồi thần người trên ghế, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước. Những chuyện xảy ra ở bên kia trái đất anh đều nghe thấy. Dù không chứng kiến nhưng anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh người con gái ấy đã sợ hãi như thế nào.
Bất lực, chính là cảm giác của anh lúc này. Lúc Vũ Hân cần anh thì anh lại không thể ở bên cô. Sợ cô lo lắng anh đã âm thầm ở đằng sau cô làm bức tường bảo hộ dù rất muốn biết những chuyện trước đây của cô. Anh biết cô và Hoàng Quân có quan hệ không bình thường nhưng đó chẳng phải là quá khứ sao. Thế nhưng, dường như mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ.
Giờ phút này anh phải thừa nhận một sự thật về hai người đó. Sự thật ấy với anh thật khó chấp nhận làm sao. Nó khiến anh hận một điều tại sao lại không gặp Vũ Hân trước Hoàng Quân. Tại sao không thể gặp cô sớm hơn để đem lại hạnh phúc cho cô. Người con gái ấy nói mình đã chìm đắm trong đau khổ bốn năm. Thế nhưng nào có ai biết rằng, vết thương ấy, nỗi đau ấy mãi mãi không thể lặng yên mà chết đi. Giờ có lẽ nó đang nổi giông bão bên trong cô, gào thét, giày vò, hành hạ cô. Anh biết, anh hiểu thế nhưng anh không thể làm gì hơn ngoài việc yêu thương, bao bọc cô. Vì anh sợ chỉ một sai lầm nhỏ của mình thôi… cũng sẽ khiến cô mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời anh…
Chương 37: Đối đầu
“You don’t even know how very special you are
You leave me breathless
You’re everthing good my life
You leave me breathless
I still can’t believe that you’re mine
You just walked out of one my dreams
So beautiful you’re leaving me
Breathless…”
Tiếng nhạc vang lên trong không gian yên tĩnh. Bờ mi dài khẽ run, nhưng đôi mắt vẫn không tình nguyện mở mắt ra. Thế những tiếng nhạc chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng nghỉ, chứng minh cho việc người gọi đến rất kiên trì. Đấu tranh tư tưởng rất lâu Vũ Hân mới không tình nguyện mở mắt. Cô bò dậy khỏi mắt đất lạnh băng. Hôm qua sau khi khóc, cô đã ngủ thiếp đi trên nền đất lạnh lẽo ở cửa ra vào. Giờ toàn thân đau nhức, cảm giác như từng tấc da thịt không phải là của mình.
Vũ Hân đưa mắt tìm chiếc điện thoại và ngạc nhiên nhìn vào tên người gọi. Mới có năm giờ sáng mà Mạnh Nguyên đã gọi điện cho cô. Cô vội vàng chỉnh lại giọng mình rồi bắt máy.
- Alo!
- Hân…
- Vâng! Sao anh gọi cho em sớm vậy?
- Anh ở ngoài cửa. Mở cửa cho anh.
- Gì cơ?- Vũ Hân giật mình, cô hỏi lại vì bởi cô không dám tin điều anh nói.
- Anh nói anh về rồi, ra mở cửa cho anh!
Vũ Hân ngước mắt nhìn ra phía cửa rồi run run mở khóa. Người đàn ông ấy đứng ngay trước mắt cô, mỉm cười trìu mến. Anh như một cơn gió đi đến bất định. Thế nhưng tất cả lúc nào cũng gây cho cô những bất ngờ không thể tưởng. Dưới mắt anh có một quầng thâm mờ mờ, cô nhận ra đó chính là dấu hiệu mất ngủ của anh. Cô quên rằng tối qua mình đã ngắt máy đột ngột mà không gọi điện lại giải thích. Có lẽ anh lo lắng nên đã trở về nhanh như vậy.
Chợt thấy mình trở thành gánh nặng, cản trở công việc của anh. Cô cúi đầu, mấp máy môi.
- Em… hôm qua…
Cô chưa kịp nói gì, anh đã bước một bước rồi ôm lấy cô. Bao trọn cô trong vòng tay ấm áp và rộng lớn của mình. Cô nào có biết anh đã lo lắng thế nào khi nghe xong cuộc đối thoại giữa cô và Hoàng Quân. Nếu không phải anh nhờ tới sự trợ giúp của vị đối tác làm ăn của công ty thì sẽ không thể bắt máy bay trở lại nhanh như vậy. Ngồi trên máy bay mà anh cứ ngỡ như ngồi trên chảo lửa. Anh không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì không. Chỉ sợ rằng anh trở về chậm một giây thôi cũng sẽ có chuyện xấu xảy ra. Cả quãng đường dài đó anh thức trắng và không hề chợp mắt một chút nào. Tâm trí thì hoàn toàn bị ám ảnh bởi cô. Quả thực lúc đó anh mới nhận ra cuộc đời anh không thể sống thiếu người con gái đó. Cũng như cô không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.
- Nguyên…- Vũ Hân dù rất hạnh phúc trong vòng tay của anh nhưng vẫn cảm thấy cái ôm này quá chặt.- Em hơi khó thở…
- Anh xin lỗi!
Mạnh Nguyên thấy mình dường như đã hành động hơi quá nên vội vàng nới lỏng vòng tay. Nhưng quả thực không muốn buông cô ra. Anh nhìn cô, tìm kiếm một điểm nào đó khác lạ ở cô nhưng có vẻ cô đã che dấu rất tốt. Anh mắt anh ngừng lại ở đôi mắt trong suốt của cô. Hai đôi mắt giao nhau, rồi tìm kiếm hình ảnh của đối phương trong mắt người kia.
- Sao anh lại trở về sớm như vậy?
- Vì nhớ em!- Mạnh Nguyên nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
- Em không muốn anh vì em mà ảnh hưởng tới công việc. Như vậy em sẽ cảm thấy rất có lỗi.
- Sẽ không!
Mạnh Nguyên nói để cô yêm tâm. Nhưng sự thật là anh có thể từ bỏ tất cả chỉ vì cô. Sự nghiệp của anh sẽ không vì anh quan tâm tới người anh thương yêu mà bị ảnh hưởng hay rung chuyển. Ở bên cạnh anh có nhiều người tài giỏi như vậy, anh không tin là công ty sẽ xảy ra việc gì. Trừ khi là có người thực sự muốn hãm hại anh.
Ngày hôm sau, trên sàn giao dịch chứng khoán, giá cổ phiếu của Red Ocean bắt đầu có sự biến đổi. Ban đầu chỉ là giảm vài điểm nên mọi người cũng không quá lo lắng. Thế nhưng liên tiếp trong vòng ba ngày, số điểm của Red Ocean đã giảm mạnh khiến không chỉ những người chơi chứng khoán mà ngay cả ban lãnh đạo cấp cao của Red Ocean cũng thất kinh bạt vía.
Sự việc trên chưa từng xảy ra với Red Ocean kể từ khi bước lên sàn chứng khoán tới nay. Bởi sự ổn định về giá cổ phiếu đồng nghĩa với việc công
ty sở hữu cổ phiếu đó đang hoạt động rất tốt. Bước chuyển biến này đã khiến cho hàng trăm nhân viên công ty rơi vào cảnh hoảng hốt cực độ. Các cán bộ quản lý cũng không khỏi chấn kinh.
Phòng họp lớn nhất của Red Ocean vẫn đang hoạt động hết công suất từ mấy ngày trước đây, khi thông tin về giá cổ phiếu giảm. Mạnh Nguyên ngồi ở ghế chủ tọa, thân ảnh cao lớn nhưng gương mặt thì lại tràn ngập sự mệt mỏi. Thành Nam ngồi bên trái anh cũng không khác là bao với những cái nhíu mày không ngừng. Bên phải là Hữu Thiên, tuy anh giữ bình tĩnh rất tốt nhưng đôi khi người ta lại thấy anh đưa tay lên khẽ day day vào huyệt thái dương.
Ba nhân vật tầm cỡ nhất Red Ocean không mấy khi cùng nhau xuất hiện ở cùng một cuộc họp. Nhưng đã mấy ngày nay họ luôn gặp nhau, luôn cùng nhau kề vai sát cánh để giải quyết mối lo trước mắt. Và sự thật là dù họ đã cố gắng đến đâu cũng không thể ngăn cổ phiếu tiếp tục giảm.
- Mọi người!- Mạnh Nguyên rời mắt khỏi màn hình vi tính rồi lên tiếng.- Nghỉ giải lao một chút đi. Trông ai cũng có vẻ mệt mỏi rồi.
Họ đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ thở dài. Mấy ngày nay không ai là không căng thẳng tột độ, tâm tình lúc nào cũng căng như dây đàn. Cho tới khi cánh cửa lớn khép lại, Thành Nam mới ném cây bút trong tay rồi ngửa người ra sau tựa vào ghế. Bao nhiêu hình tượng đẹp đẽ đã bị anh ném bay ra ngoài cửa sổ.
- Tình trạng này bao giờ mới kết thúc.- Anh than thở.- Tình cảm thì đang trong giai đoạn khó khăn, công việc thì lung lay… ông trời định trừng phạt tôi sao…
- Bộ cậu đang theo đuổi ai sao?- Hữu Thiên rời mắt khỏi màn hình máy tính, tay lại đưa lên ấn ấn vài huyệt thái dương.- Cô gái nào mà lại xui xẻo như vậy?
- Cậu có thể dừng việc nói móc tôi được không?- Thành Nam cau mày.- Phải chăng vì cậu nói gì đó nên cô ấy mới lạnh nhạt với tôi?
- Cô ấy?- Hữu Thiên bật cười.- Là Mỹ Kim sao?
- Vậy chẳng nhẽ là Phương Nhi.- Giọng của Thành Nam mang một chút gắt gỏng.- Mỹ Kim không phải người lạnh lùng như vậy, trước đây cô ấy rất…
Nói được tới đây thì tự dưng anh dừng lại. Phải, tất cả chỉ là trước đây. Mỹ Kim của bây giờ sao có thể dễ dàng cho anh tiến vào cuộc sống của cô một lần nữa. Nếu anh yêu cô thì anh cần phải kiên trì. Nếu cô đối với anh còn tình cảm thì nhất định tới một ngày nào đó, cô sẽ chấp nhận anh. Nhưng… đó là ngày nào mới được a…
Hữu Thiên nhìn Thành Nam rồi khẽ lắc đầu, trên môi không thể ngừng được mà xuất hiện một nụ cười nhạt. Quay sang bên cạnh, gương mặt trầm tư của Mạnh Nguyên thực sự làm anh thấy chú ý. Dường như Mạnh Nguyên đang nghĩ gì đó khiến bản thân anh phải nhập tâm tới vậy.
Hữu Thiên lấy lại bộ dạng nghiêm túc thường ngày. Anh bắt đầu nói về công việc.
- Tình hình hiện tại vẫn không mấy khả quan.- Hữu Thiên nói với Mạnh Nguyên.- Mấy ngày nay tôi không ngừng quan sát biến động của thị trường cũng như cho người điều tra. Với tài lực hiện tại của Red Ocean thì không thể có chuyện giá cổ phiếu giảm đột ngột như vậy. Nên chỉ còn một lý do.
- Có người muốn hãm hại chúng ta.- Thành Nam bật dậy, chửi thề một câu.- Shit!!!
- Cậu có nghĩ tới ai không?- Hữu Thiên quay sang nhìn Mạnh Nguyên.
- Cậu mong đó là ai?- Thành Nam nhếch môi nhìn Hữu Thiên.
- Không phải là mong.- Hữu Thiên lắc đầu.- Ý tôi muốn nói, hiện tại ai là người có khả năng và lý do để làm vậy nhất.
- Chẳng lẽ ý cậu là…
Tất cả những lời của Hữu Thiên chỉ đang hướng tới một người. Ngay cả Thành Nam cũng đoán được ra đó là ai thì không lý gì Mạnh Nguyên lại không biết. Nghe xong những lời đó, anh lại càng rơi vào trầm mặc. Ngay từ đầu anh đã nghĩ tới người đó, chỉ là không dám tin. Anh thực không nghĩ vì Vũ Hân mà anh với anh trai lại quay lưng với nhau trở thành thù địch. Bởi dù là ai thắng, ai thua thì với Vũ Hân đó cũng chính là một cú đả kích rất lớn.
Với thực lực hiện tại của Maze, Hoàng Quân chắc chắn không đủ để có thể gây náo loạn thị trường như vậy. Cho nên việc này ắt hẳn có sự tham gia của phu nhân Hoàng Như, cũng chính là mẹ của anh.
Mạnh Nguyên lấy điện thoại từ trong túi ra rồi nhẹ nhàng ấn số. Đầu dây bên kia vang lên rất lâu mới có người bắt máy. Tiếng phụ nữ nhẹ nhàng, tinh tế nhưng cũng khống kém phần lạnh lùng vang lên.
- Là con!- Mạnh Nguyên nhìn vào khoảng không trước mắt.- Con có chuyện muốn nói với mẹ. Vâng! Vậy gặp mẹ sau nửa tiếng nữa.
Anh cúp máy rồi đứng dậy.
- Các cậu tiếp tục tìm cách trấn an các cổ đông và nhân viên trong công ty. Tôi ra ngoài một lúc.
Nhận được ánh mắt đáng tin cậy từ phía Hữu Thiên và Thành Nam, Mạnh Nguyên nhanh chóng rời khỏi phòng họp và lên xe đi tới chỗ hẹn với bà Hoàng Như. Suốt quãng đường đi anh đã nghĩ xem mình nên nói những gì, chỉ là dường như nhắc tới Vũ Hân trong cuộc nói chuyện này thì không hay lắm.
…
Đó là một căn biệt thự ở khu đô thị mới, khá yên tĩnh và thoải mái. Một nơi rất thích hợp với những người ưa thích yên tĩnh, tự do và không muốn bị làm phiền như bà Hoàng Như. Căn biệt thự màu trắng sang trọng, mang đậm chất phương tây. Phòng khách rộng lớn nhưng lại mang chút lạnh lẽo, cô quạnh.
Mạnh Nguyên bước lên thẳng lên lầu và gõ cửa thư phòng. Bên trong vọng ra một tiếng nói trầm thấp.
- Vào đi!
Anh thở hắt ra rồi xoay nắm cửa. Bà Hoàng Như ngồi đằng sau chiếc bàn làm việc khá rộng, cúi đầu như đang làm gì đó. Xung quanh là những giá sách dày đặc những cuốn về kinh tế học cũng như thời trang với đủ loại ngôn ngữ. Anh nhìn mẹ mình một hồi lâu không lên tiếng, cũng không bước lại gần mà chỉ đứng ở phía cửa chờ đợi.
Bà Hoàng Như khẽ ngước mắt lên. Qua cặp kính gọng vàng, đôi mắt bà đã có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn giữ được nét đẹp quý phái. Có thể nhận thấy sự quật cường cũng như mạnh mẽ của Mạnh Nguyên và Hoàng Quân là được thừa hưởng từ bà.
- Con ngồi đi.
Bà đứng dậy rồi tiến về phía bộ sofa gần cửa sổ và ngồi xuống. Mạnh Nguyên cũng đi theo bà và ngồi xuống phía đối diện. Bà nâng tay rót cho mỗi người một chén trà rồi mới nói.
- Chắc con không phải là tới thăm ta?
- Mẹ! Chắc mẹ biết tình hình hiện tại của Red Ocean.
Mạnh Nguyên không hề vòng vo và đi vào thẳng vấn đề. Câu hỏi thẳng của anh khiến bà Hoàng Như không quá ngạc nhiên. Bà khẽ cười rồi nhấp một ngụm trà. Vị trà thanh thanh, mát mát khẽ thấm dần khoang miệng khiến tâm tình người thưởng trà càng thêm hưng phấn.
- Con rất giống ba con, luôn coi sự nghiệp là hàng đầu. Vì thế đôi khi, hai người sẽ đánh mất thứ thực ra đối với mình là quan trọng nhất.- Bà nhìn chăm chú vào Mạnh Nguyên.- Nhưng con cũng rất giống mẹ. Quật cường và mạnh mẽ, che giấu rất tốt tâm tư tình cảm của bản thân. Có điều đôi khi con lại khá bốc đồng và không chịu suy nghĩ kỹ mọi việc.
- Con không giống ông ấy, vì công việc mà bỏ quên vợ con. Cũng không giống mẹ, từ bỏ người chồng đã cùng chung sống với mình gần hai mươi năm để theo chân người đàn ông khác. Con không giống hai người có thể chia cắt tình anh em, tình cha con, tình mẹ con chỉ để thỏa mãn cái tính nhất thời của bản thân.
Bà Hoàng Như im lặng, Mạnh Nguyên dường như đang lên án bà vì những gì bà đã gây ra. Thế nhưng bà lại thấy thật buồn cười. Đứa con này của bà lại nói rằng nó không giống như vậy, nó sẽ không đi vào vết xe đổ của bố mẹ nó.
- Nguyên, con nghĩ mình sẽ không như vậy sao?
- Sẽ không!- Giọng nói anh đầy vẻ kiên quyết và chắc chắn.- Vì vậy ngày hôm nay con tới đây muốn nói với mẹ rằng, nếu sự việc lần này có liên quan tới Hoàng Quân thì con cũng không mong mẹ sẽ đứng cạnh anh ấy mà dung túng cho những việc anh ấy làm. Con cũng không mong mẹ đứng về phía con, chỉ cần mẹ đứng ở giữa là được.
- Con nghĩ ta sẽ để cho con và nó đối đầu với nhau?
- Không. Con không muốn bản thân đối đầu với anh ấy. Thế nhưng con cũng không muốn anh ấy tiếp cận người phụ nữ của con. Dùng cô ấy làm lý do gây nên những hỗn loạn hiện nay.
Sắc mặt bà Hoàng Như đen đi một nửa. Bà có biết về việc Hoàng Quân gây náo loạn thị trường chứng khoán, cũng gây không ít khó dễ cho công ty của Mạnh Nguyên. Thế nhưng bà nào có ngờ tất cả những gì đứa con cả của bà làm lại là vì người con gái đó. Điều càng không thể tưởng tượng được là tới đứa con thứ cũng chết mê chết mệt vì cô ta. Khóe môi bà run run, co rúm lại như đang thực tức giận. Bà nghiêm nghị nhìn Mạnh Nguyên rồi lên tiếng.
- Cô ta không hợp với con, một người đàn bà như vậy không xứng làm con dâu Phan gia.
- Cô ấy xứng hay không cũng không cần mẹ quyết định.
Mạnh Nguyên đứng bật dây, cao giọng trả lời. Anh quả thực không muốn cãi lại mẹ mình nhưng lại càng không muốn bất cứ ai lăng nhục người con gái đó trước mặt anh. Anh yêu cô còn chưa đủ, sao có thể để cho người ta nói này nói nọ về cô kia chứ.
- Người lấy vợ là con, người yêu cô ấy cũng là con, người sẽ bảo vệ và ở bên cô ấy tới cùng cũng sẽ là con. Bất kể ai dù là Hoàng Quân hay mẹ có ý định tổn thương cô ấy, con cũng nhất quyết không để yên.
Dứt lời, anh quay người rồi rời khỏi căn phòng ngột ngạt đó. Rốt cuộc rằng bà đã sai. Khi thấy Mạnh Nguyên xuất hiện cùng cô gái đó ở bữa tiệc cách đây không lâu, bà đã có dự cảm không lành. Có điều bà nghĩ một người lạnh lùng và kiêu ngạo như Mạnh Nguyên sẽ không phải lòng một cô gái như thế. Vậy mà nào ai ngờ được rằng ngày hôm nay, khi nhận được cú điện thoại bất ngờ của con trai. Bà nghĩ anh tới là để mong bà giúp đỡ. Thế nhưng anh lại chỉ muốn bà đừng can thiệp vào việc này. Tất cả những gì anh làm đều là vì người con gái đó.
Bốn năm qua tuy bà luôn ở bên cạnh Hoàng Quân, luôn dốc sức cho sự nghiệp của đứa con cả. Hàng ngày nhìn anh không ngừng tiến bộ trong công việc và càng trưởng thành hơn. Thế nhưng bà biết những gì mà Hoàng Quân cố gắng là có mục đích. Đó không phải là vì bà, không phải vì sự kỳ vọng của bà mà là vì đứa con gái đó.
Hai đứa con của bà, đứa nào cũng ưu tú, sự nghiệp vững mạnh, đều là những người có địa vị trong xã hội. Vậy mà lại đều vì một người con gái có thể làm tất cả mọi thứ, kể cả đối đầu với nhau.
Năm xưa bà chia cắt Hoàng Quân và Vũ Hân, bà đã nghĩ rằng cô sẽ không thể xuất hiện trước mặt Hoàng Quân được nữa. Thế nhưng bằng một cách nào đó, cô lại ở gần đứa con khác của bà. Đó giống như một sự báo thù của cô dành cho hành động của bà vậy.
Bà Hoàng Như khẽ nhắm mắt lại, hai đứa con của bà rất nghe lời. Có điều chỉ riêng chuyện tình cảm là không nhân nhượng khiến bà rất đau đầu. Nếu bà không mau giải quyết Vũ Hân và ngăn cản hai anh em đối địch nhau thì nhất định kết quả của cuộc chiến này sẽ khiến bà hối hận suốt cả cuộc đời.
Chương 38: Anh có thể giúp em không?
- Sao rồi? Vẫn đang giảm sao?- Mỹ Kim nhìn Vũ Hân mà lòng như lửa đốt.
- Ừ!
Vũ Hân nhìn qua màn hình máy tính rồi khẽ nhíu mày. Tuy cô không biết nhiều về chứng khoán nhưng về sự lên giảm của thị trường thì vẫn biết một chút. Mấy ngày nay cô theo dõi tình hình cổ phiếu thông qua internet và các nhân viên của công ty. Quả thực là rất đáng lo.
- Mạnh Nguyên có nói gì với bà không?- Mỹ Kim hỏi.
- Anh ấy không nói gì nên tôi mới sợ.- Vũ Hân thở dài.- Giống như đang giấu tôi làm việc gì đó vậy.
- Vậy còn em, Phương Nhi. Không phải Hữu Thiên cũng giấu em đó chứ?- Mỹ Kim quay phắt sang nhìn Phương Nhi.
- Không giấu nhưng cũng không nhắc tới.- Phương Nhi xụ mặt.- Nếu em có hỏi qua thì anh ấy lại kêu đó không phải chuyện của em, em vẫn nên chuyên chú vào thiết kế thì hơn.
- Haizz. Em đúng là không được việc gì.- Mỹ Kim tặc lưỡi, lắc đầu sau đó lại nhìn Vũ Hân.- Sao phải giấu bà chứ?- Mỹ Kim nghiêng đầu khó hiểu.- Nhưng liệu có ảnh hưởng lớn tới công ty không?
- Ừ, có!- Vũ Hân đưa tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương.- Tài lực của công ty rất ổn, tôi không hiểu tại sao giá cổ phiếu lại giảm như vậy.
- Có thể là do tình hình tài chính kinh tế suy yếu không?- Phương Nhi nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Không thể. Trên thị trường dường như chỉ có Red Ocean là công ty lớn mạnh bị sụt giảm cổ phiếu. Tôi nghĩ… còn có thể có nguyên nhân khác chăng…
Mấy ngày nay, bất cứ lúc nào Vũ Hân hỏi tới chuyện của công ty, Mạnh Nguyên đều đánh lạc hướng của cô hoặc là nói không có gì. Ban đầu có thấy không có vấn đề gì nhưng hầu như lần nào anh cũng từ chối cho ý kiến. Thế nên tự dưng cô sẽ sinh nghi. Hơn nữa, Hoàng Quân dạo gần đây cũng không quấy rầy cô nữa. Điều đó khiến cô sẽ nghĩ tới những chuyện này chẳng lẽ có liên quan tới nhau.
- Hay là… chị cố gắng đi.- Phương Nhi nhìn Mỹ Kim cười cười.
- Chị?- Mỹ Kim chỉ vào mình.- Chị thì phải cố gắng gì chứ?
- Em thì không thể hỏi được Hữu Thiên, chị Vũ Hân cũng không thể khai thác gì từ anh trai em. Như vậy chỉ còn chị nữa thôi.- Nói tới đây, cô cười tươi hơn.- Chẳng phải dạo này anh Thành Nam đang theo đuổi chị sao?
- Chị không muốn dây dưa với anh ta.- Mỹ Kim khoát tay, từ chối cho ý kiến.
- Chị chỉ cần hỏi anh ấy việc mà chúng ta muốn biết thôi mà. Cũng đâu bắt chị phải hẹn hò hay nói chuyện yêu đương với anh ấy.
- Bà thử một chút đi. Với tình hình này, không biết gì như chúng ta quả thực cũng rất khó.- Vũ Hân cũng lên tiếng sau một hồi im lặng.
Mỹ Kim nhìn Vũ Hân rồi nhìn Phương Nhi, cuối cùng đành giơ tay đầu hàng.
…
- Anh quả thực rất ngạc nhiên khi em chủ động hẹn anh!
Thành Nam nhanh chóng ngồi xuống rồi mỉm cười xán lạn với Mỹ Kim. Nhưng có vẻ ai đó không quá hào hứng như anh.
Mỹ Kim nhìn bản mặt đào hoa trời cho của người đối diện rồi không khỏi thở dài. Tuy cô là người không trọng hình thức thế nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp trai của người này. Cô cũng không thể phủ nhận rằng trước đây cô cũng từng rất quyến luyến vẻ hào hoa, lãng tử ấy. Mỹ Kim hắng giọng rồi lên tiếng.
- Anh uống gì?
- À!- Thành Nam gật gù, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Mỹ Kim.- Vậy thì nâu đá đi.
Khi người phục vụ đi khỏi, Mỹ Kim mới rơi vào trạng thái im lặng. Cô sao có thể nói chuyện được khi người đàn ông này cứ nhìn cô mà cười cười như một tên điên như vậy chứ. Cố gắng kìm nén cảm giác muốn đấm vào mặt anh, Mỹ Kim chợt cười giả tạo.
- Dạo này anh ổn chứ?
Thành Nam thấy cô hỏi thăm tới mình thì đã sướng rơn lên. Quả nhiên là sự cố gắng của anh đã có kết quả. Anh vui vẻ gật đầu.
- Tốt, à không tốt lắm nhưng anh vẫn rất khỏe.
Mỹ Kim hơi nhíu mày. Trả lời cái kiểu gì mà buồn cười vậy.
- Vậy tại sao lại không tốt?
- À, thì do công việc thôi. Như em cũng biết đấy…
Thành Nam chợt dừng lại rồi nhìn Mỹ Kim chăm chú. Có cái gì đó không phải. Mới có ngày hôm qua thôi, khi anh nói muốn gặp cô, cô đã từ chối thẳng thừng, thậm chí còn không thèm cho anh chút thể diện. Hơn nữa những lần gặp anh, chưa lần nào anh thấy cô cười tươi như vậy. Vậy nên anh không cho là cô lại thay đổi nhanh chóng đến thế. Phải chăng…
- Không phải em muốn hỏi anh về tình hình công ty đấy chứ?- Mặt Thành Nam đã có chút cảnh giác.
Mỹ Kim nghe thấy thế thì chửi thầm trong lòng. Chết tiệt, sao anh ta lại có thể nhanh chóng nhận ra như vậy chứ. Cô thu lại nụ cười dịu dàng, ném lại cho anh bản mặt lạnh lùng thường ngày.
- Tất nhiên.- Mỹ Kim gật đầu cái rụp.- Vậy anh có thể tốt bụng mà nói cho tôi biết được không?
- Không thể.
Thành Nam thẳng thừng từ chối làm Mỹ Kim trợn tròn mắt.
- Anh cho đây là theo đuổi sao?- Mỹ Kim cười khẩy.- Với một chút chuyện cỏn con tôi nhờ anh còn không thể làm, vậy thì nói gì tới chuyện yêu đương đây.
Thành Nam có chút khó xử. Không phải anh không muốn nói cho cô mà là không biết nói gì với cô. Thực ra chuyện này anh cũng là người không biết rõ. Hiện tại anh không dám nói bừa. Bởi những gì anh nói sẽ trở thành con dao hai lưỡi ảnh hưởng tới rất nhiều người.
- Vậy thì tôi cũng không còn gì để nói. Chào!
Mỹ Kim mang bộ dạng lạnh lùng, kiên quyết đứng lên. Cô dứt khoát quay người bước đi thì ở phía sau tràn tới một tiếng nói vội vàng.
- Cổ phiếu sụt giảm là do có người cố tình hãm hại. Thực chất là nhằm vào cá nhân chứ không phải công ty.
Mỹ Kim dừng bước rồi quay lại nhìn Thành Nam. Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc. Có lẽ anh cũng đã đấu tranh tâm lý rất nhiều thì mới quyết định nói với cô những lời này. Trong lòng Mỹ Kim khẽ rung lên một cái, miệng không kìm được khẽ nhếch lên.
- Cố tình hãm hại.
Chợt một giọng nói của con gái vang lên. Thành Nam giật thót khi nhìn thấy người đó. Sự xuất hiện của Vũ Hân nằm ngoài dự đoán của anh. Anh cơ bản chỉ nghĩ Mỹ Kim tò mò mà đi gặp anh chứ không nghĩ Vũ Hân cũng đi theo. Đang tính xem nên nói thế nào để Mỹ Kim giữ kín chuyện này, đặc biệt là với Vũ Hân thì cô xuất hiện. Quả thực lúc này anh muốn đâm đầu vào ô tô chết cho rồi. Mạnh Nguyên hay Hữu Thiên mà biết anh vì phụ nữ mà bán rẻ anh em thì chắc anh chết không có chỗ chôn.
Khuôn mặt Vũ Hân bao phủ bởi một tầm mây đen u ám. Cô nhìn Thành Nam chờ đợi câu trả lời của anh nhưng anh lại không dám nhìn vào cô mà nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt của mình. Mỹ Kim thấy vấn đề này có vẻ nghiêm trọng, cô kéo Vũ Hân ngồi xuống bên cạnh mình.
- Nam, anh nói rõ hơn đi.- Mỹ Kim nhìn Thành Nam, giọng mang chút hòa giải.
Thành Nam lúc này nào còn tâm trí mà để ý tới việc Mỹ Kim đã gọi anh khác đi một chút. Giờ, anh hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác tội lỗi.
- Vũ Hân.- Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng.- Không phải anh không muốn nói mà là những gì anh biết đều đã bao hàm gọn trong hai câu nói ấy rồi. Bọn anh thực sự cũng chưa thể điều tra ra đó là ai. Đối phương lần này nhằm thẳng vào Red Ocean thế nhưng cảm giác cho anh thấy rằng người đó nhằm vào cá nhân một ai đó. Mà người anh nghĩ tới lại là Mạnh Nguyên. Còn vì lý do tại sao thì…
- Em biết rồi.
Vũ Hân cắt lời Thành Nam. Trong lòng cô giờ phút này đã chắc chắn thêm được một chút. Rằng sự việc lần này không đơn giản như cô đã nghĩ. Cô có thể đoán ra người đó là ai. Cũng đoán ra người mà người đó nhằm vào không phải là Mạnh Nguyên. Mà chính là cô, Dương Vũ Hân.
Ánh mắt cô đăm đăm nhìn vào dòng số trên màn hình điện thoại. Một lúc lâu sau cô mới nhấn phím gọi đi. Người ở bên kia rất nhanh đã bắt máy.
- Anh đã chờ điện thoại của em rất lâu rồi!
Khi nghe thấy câu nói ấy, Vũ Hân thấy như tất cả những gì mình tin tưởng đều sụp đổ. Một câu nói ấy đổi lấy tất cả sự thật cho mọi chuyện. Anh, người cô đã cố gắng để tin tưởng đến phút cuối, cuối cùng lại phá bỏ tất cả để hành động.
- Hoàng Quân, anh muốn gì ở tôi?
- Em!- Giọng nói vang lên rất dứt khoát.- Anh chỉ cần có em.
- Nếu tôi nói không thể thì sao?
- Thì Red Ocean sẽ không thể gượng dậy được nữa. Hoặc là anh sẽ cho nó chết nhanh hơn một chút.
- Có đáng hay không…- Vũ Hân nắm chặt lấy điện thoại.
Đầu dây bên kia im lặng, hẳn là anh cũng đang tự hỏi điều đó.
- Đáng hay không ư?- Hoàng Quân cười nhẹ.- Em nghĩ là có hay không?
Không đợi cô trả lời, anh tiếp tục.
- Nếu em không là của anh thì sẽ không là của ai cả. Hãy nhớ lấy, Dương Vũ Hân.
Bởi vì yêu cô, anh sẽ không ngần ngại mà hủy hoại cô…
…
Căn phòng ấm cúng với những món ăn thượng hạng và rượu vang đỏ. Ánh đèn vàng dịu nhẹ như làm tăng thêm tính lãng mạn cho không gian lúc này. Nhưng dường như tâm trạng của những người thưởng thức lại không hề cảm nhận được điều đó.
Vũ Hân có chút bối rối nhìn người trước mặt. Cô đã suy nghĩ rất lâu mới dám nhấc máy gọi điện cho anh. Cô không muốn gây nên bứt cứ rắc rối nào cũng như không muốn anh lại thêm hiểu lầm mình. Thế nhưng sự việc đến mức này, cô cũng chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ, hoặc là cho cô lời khuyên. Cô biết anh sẽ đồng ý bởi cô thực sự hiểu anh.
- Minh Huy, anh có thể giúp em không?
Ánh mắt Vũ Hân mang tới sự cầu khẩn rất lớn, nó khiến Minh Huy hơi sững người. Anh nhìn cô, vẫn không lên tiếng. Anh không nghĩ mình và Vũ Hân sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này. Không phải vì cô nhớ anh mà là cần sự giúp đỡ của anh. Thế nhưng anh cũng thấy vui bởi ít ra cô còn nhớ rằng, anh có thể giúp đỡ cô.
- Hân.- Minh Huy chậm rãi trả lời.- Anh có thể giúp Red Ocean không bị ảnh hưởng quá lớn bởi sự việc lần này. Nhưng nếu cần giải quyết triệt để thì cần tìm kẻ đã bày ra cái lưới này. Em hiểu ý anh không?
- Em hiểu!- Vũ Hân gật đầu.- Vì người đó là anh ấy nên em mới nhờ tới sự trợ giúp của anh.
- Em biết đó là ai?- Minh Huy ngạc nhiên.
- Là người anh khác cha khác mẹ của anh, Hoàng Quân.
Minh Huy sửng sốt, anh hỏi.
- Tại sao…
- Anh ấy nhằm vào em.- Vũ Hân lên tiếng.- Muốn em trở về bên anh ấy vô điều kiện.
Minh Huy không khỏi chấn kinh. Anh vốn biết Hoàng Quân và Vũ Hân đã từng có quãng thời gian yêu đương mặn nồn
g. Cũng có thể đoán ra Hoàng Quân muốn cô quay lại thế nhưng không hề nghĩ tới việc rằng anh ta sẽ làm ra những chuyện này. Như vậy khác nào đang ép chết Vũ Hân.
Anh lặng nhìn người con gái mà mình đã dốc lòng yêu thương, trái tim không khỏi nhói lên nhức nhối. Anh cũng yêu cô thế nhưng lại không dám giành lại cô. Chỉ vì sợ rằng điều đó khiến cô đau khổ. Hơn nữa trong lòng cô không hề có anh. Thế nên anh chọn cách buông tay. Nhưng Hoàng Quân thì khác. Anh ta khác anh. Anh không cho rằng người đàn ông có thể từ bỏ người phụ nữ của mình để đón lấy sự nghiệp. Rồi sau khi có được sự nghiệp thành công thì lại trở về ép buộc người phụ nữ đó vẫn phải yêu thương anh ta. Đó chẳng phải là loại người rất đáng khinh hay sao.
- Em định làm gì?
- Em không rõ nữa.- Vũ Hân khẽ cười nhạt.- Dù là Mạnh Nguyên hay Hoàng Quân, em đều không thể ở cạnh họ.
- Không thể? Tại sao?
Minh Huy càng lúc càng bị lời nói của Vũ Hân làm cho mờ mịt. Anh không hiểu ý cuối cùng của cô muốn truyền đạt tới anh là gì.
- Minh Huy, hôm nay em gặp anh không chỉ là vì chuyện của Red Ocean.
Vũ Hân nhìn anh, ánh mắt như gửi gắm sự tin tưởng. Việc cô sắp nói ra đây có thể khiến anh ngạc nhiên, hoảng hốt hoặc tiếc thương cho cô. Thế nhưng cô thực sự mong anh sẽ hiểu và giúp đỡ mình. Cô giờ đây đã không thể dựa vào ai được nữa. Bước đi bằng chính đôi chân của mình, cô đã học việc ấy từ cách đây bốn năm. Nhưng có lẽ cho tới giờ, cô mới thực sự phải làm như vậy.
…
- Bà đi gặp ai về vậy?- Mỹ Kim nhìn Vũ Hân rồi dò hỏi.
- Gặp bạn thôi.- Cô lầm bầm, người khẽ dựa vào thành thanh máy để chống đỡ. Cô quả thực rất mệt mỏi rồi.
- Bạn? Nam hay nữ?
- Kim!- Vũ Hân thở hắt ra.- Có thể đừng hỏi nữa được không? Tôi rất mệt.
- Bà cũng chú ý tới sức khỏe một chút đi. Có biết tôi rất lo hay không?
Vũ Hân gật đầu rồi thở dài. Cả hai cùng bước vào hầm để xe, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Theo thói quen, Vũ Hân quay lại thì bị một người trong số đó bịt chặt miệng. Cô hoảng hốt lùi ra sau nhưng không thể thoát được khỏi tay người đó. Mùi hương từ tấm khăn trắng trên mũi cô bắt đầu phát huy tác dụng của nó. Mỹ Kim thất thần toan hét lên cũng bị một người khác bịt miệng y như Vũ Hân. Chỉ chưa đây một phút sau, cả hai rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh của gara.
- Vâng! Chúng tôi đã bắt được cô ta. Nhưng lại xuất hiện thêm một người nữa.
- Một người khác?
- Vâng! Cũng là phụ nữ.
- Vậy thì giải quyết cô ta đi. Thứ tôi cần là cô gái kia.
- Tôi hiểu!
Lúc ấy dường như những giấc mơ dai dẳng lại bắt đầu xuất hiện.