Trong khoảng thời gian hơn nửa đời người của bà Bích, bà chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này. Một chàng trai cao lớn, tuấn tú và thành đạt lại quỳ trước mặt bà chỉ để nghe tin về cô con gái đã biến mất của bà. Nhưng người đó có biết, bà cũng thực đau lòng và không thể nói với anh.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, bàn tay bị băng lại chằng chịt, bà Bích đã biết con gái bà đã gây nên những gì. Nó bỏ đi nhưng đã để lại phía sau biết bao nhiêu khổ đau cho người khác. Nó không chỉ hành hạ người mẹ là bà, mà còn hành hạ cả người đàn ông vô tội này nữa. Bà nên làm cái gì lúc này đây… Nếu cứ thế này, con gái bà đã gây nên tội thì tội sẽ càng chồng chất, sẽ càng đau khổ hơn trong quãng đời còn lại…
- Cậu về đi!- Bà Bích lại lặp lại câu nói này một lần nữa.
- Cháu cầu xin bác, hãy cho cháu gặp cô ấy!- Mạnh Nguyên cúi đầu, giọng nói anh cầu khẩn, tha thiết.
- Tôi đã nói với cậu là nó đã đi rồi và tôi cũng không biết nó đi đâu cả.
- Cháu xin bác!- Mạnh Nguyên nhìn bà Bích. Ánh mắt anh chân thành mà đau khổ.
- Câu việc gì phải khổ như vậy?- Bà Bích đau lòng nhìn anh.- Nó có xứng không? Vũ Hân nhà tôi có xứng không?
- Cô ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Xin bác hãy giúp cháu!
Trời ơi, rốt cuộc là con gái bà đã làm những gì mà lại khiến chàng trai này khổ sở vì nó như vậy? Một chàng trai tốt như thế này, tại sao lại cứ phải là con gái bà mới được?
- Nó không xứng!- Bà Bích gằn giọng.- Nó không thể lấy cậu được, tôi cũng không cho phép!
- Bác…- Mạnh Nguyên hoảng hốt.
- Nó không thể làm một người vợ tốt, càng không thể làm một người mẹ. Tôi nói cho cậu biết, nó không thể làm mẹ, nó không thể sinh con.
Những lời vừa nói như dao cắt vào lòng bà, thế nhưng bà cũng không hề dễ chịu khi công khai sự thật này. Nếu muốn người ta từ bỏ từ phải khiến người ta đau đớn tới mức không chịu đựng nổi mà từ bỏ. Bà biết bà rất độc ác thế nhưng bà chỉ vì không muốn nhìn thấy chàng trai này cứ mãi đau khổ như vậy vì con gái bà.
- Vậy thì có sao? Người cháu yêu là cô ấy!
Đúng vậy, có sao. Anh đã biết chuyện đó từ bốn năm trước, vậy mà vẫn sống chết yêu cô. Tình yêu của anh giờ đây đã không còn như xưa nữa. Sẽ không còn điều gì khiến anh phải từ bỏ cô nữa. Vũ Hân của anh rất yếu đuối, cô cần có người ở bên cạnh để dựa vào. Và anh chính là bến bờ đó của cô. Chỉ có anh mới có thể chở che, bảo vệ cô. Chỉ có anh mới có thể lấp đầy những thương tổn trong tim cô. Chỉ có anh mới có thể yêu cô và yêu cô nhiều như vậy…
- Cậu…- Bà Bích thấy trời đất như đảo lộn.
- Cháu biết tất cả những chuyện đó, nhưng cháu không thể từ bỏ cô ấy. Cháu yêu Vũ Hân thưa bác!
Bà Bích lắc đầu.
Đây là sự thật sao? Tại sao lại có một người đàn ông vẹn toàn tới mức ấy. Lại có một người chấp nhận được sự thật này sao? Mà khi đã biết, người đó lại còn hết mực yêu thương con gái bà nữa.
- Tôi thực sự không dám!- Bà Bích nói nhỏ.- Nó sẽ có tội nếu nó lấy cậu. Ông trời nhất định sẽ trừng phạt nó. Giờ phút này cậu có thể giõng dạc tuyên bố rằng cậu không quan tâm tới việc con gái tôi không thể có con. Nhưng trong cuộc đời vợ chồng về sau, cậu có dám chắc điều đó hay không? Đứa con chính là kết tinh tình yêu, cũng chính là minh chứng rõ ràng nhất của vợ chồng cậu. Nhưng con gái tôi lại không thể làm điều đó cho cậu. Mạnh Nguyên, cậu hãy từ bỏ đi. Hãy quên nó đi, trên đời này có biết bao người phụ nữ tốt hơn, hoàn hảo hơn nó. Vũ Hân nhà tôi có quá nhiều khuyết điểm mà chính tôi là mẹ, cũng không thể chấp nhận giao nó cho bất cứ ai…
Bà Bích cố kìm nén những giọt nước mắt. Bà đứng lên rồi kiên quyết bước lên phòng mình, bỏ mặc Mạnh Nguyên ở lại đó. Bà thực sự không dám đối diện với anh nữa. Cứ nhìn dáng vẻ đau khổ của anh, bà lại nghĩ tới đứa con gái của bà. Nó đã phải đau đớn thế này khi quyết định từ bỏ tình yêu này. Nếu như… nếu trên đời này có nếu như, bà nguyện nhận hết đau khổ về mình để con gái bà được hạnh phúc, bà cũng cam tâm.
Và ngày hôm đó rồi ngày sau đó nữa, hình ảnh chàng trai quỳ trước sân nhà mình đã khiến bà Bích không thể chịu đựng thêm. Dù bà có nói gì, có trách mắng anh, có cầu xin anh, anh vẫn cứ như tảng đá, kiên trì tới phút cuối cùng. Trái tim sắt đá của bà cũng vỡ vụn vì hành động đó của anh. Thế nhưng bà không thể giao con gái bà ra được. Giờ nó nó đã rời xa bà, rời xa tất cả để tìm lấy cuộc sống của mình. Bà biết nói gì với chàng trai đó đây?
- Rốt cuộc là cậu muốn gì?- Bà Bích mệt mỏi.- Cậu có ngất trên sân nhà tôi, tôi cũng không cho cậu một câu trả lời được. Tôi không biết nó đi đâu cả, cậu không tin tôi sao?
- Cháu… muốn một lời hứa từ bác.
Mạnh Nguyên thì thào. Mấy ngày hôm nay, anh không ăn không uống mà chỉ một mực quỳ ở đây chờ đợi. Anh biết cô đã đi thật rồi, cũng biết những gì mẹ cô nói là thật nhưng giờ anh lại cần một câu nói từ bà.
- Cậu muốn tôi hứa gì ?
- Cháu sẽ tìm cô ấy. Dù có mất cả đời này cháu cũng sẽ tìm ra cô ấy. Chỉ xin bác, nếu như cháu tìm được cô ấy mà cô ấy chấp nhận trở về với cháu, xin bác hãy chúc phúc cho chúng cháu!
Bà Bích khẽ rơi lệ rồi gật đầu.
- Được… chỉ cần con gái tôi đồng ý… tôi cũng sẽ đồng ý…
- Cảm ơn bác!
- Đứng lên thôi, con trai!
Bà Bích đau lòng tới đỡ Mạnh Nguyên. Anh gượng cười rồi đứng dậy nhưng đôi chân tê rần đã không nghe rời anh mà lảo đảo. Lái xe của Mạnh Nguyên thấy thế thì lao từ trong xe ra đỡ lấy anh.
- Vào nhà nghỉ ngơi đi đã!- Bà nắm lấy bàn tay lành lạnh của anh.
- Cháu xin phép đi trước!- Mạnh Nguyên cúi đầu.- Cháu phải đi tìm cô ấy! Một phút, một giây cũng là quý giá đối với cháu!
Cái mà người ta nói là tình yêu cao thượng đó, bà Bích xưa nay không hề tin. Thế nhưng khi nhìn bóng lưng của chàng trai đó, bà lại chắc chắn hơn ai hết. Tình yêu quả thực kì diệu tới mức thần kì, biến những điều không thể thành có thể. Trái tim con người có thể rộng lớn, bao la được như vậy sao? Ở trên đời này, liệu còn có một chàng trai tên Phan Mạnh Nguyên thứ hai hay không? Mà nếu có, liệu người đó có trái tim như anh không? Trái tim ấy khi yêu chỉ có thể dùng bốn chứ để hình dung: Tình yêu cao thượng!
Chương 44: Ánh nắng cuối chiều…
Ý nghĩa của hoa hướng dương chính là niềm tin và hy vọng trong tình yêu, luôn hướng về điều tươi sáng nhất.
=====
- Chị Vũ Hân, chị Vũ Hân!!- Tiếng những đứa trẻ vang lên tràn ngập cả một khoảng sân.
- Chị coi này, em hái được rất nhiều táo nha!- Một cô bé xin xắn kêu lên hứng khởi.
- Chị, chị, em cũng hái được nhiều hoa cho chị lắm này.- Mội đứa bé khác chen vào.- Có cả hoa bồ công anh mà chị nói nữa.
Vũ Hân đang bận rộn với việc phơi quần áo của lũ trẻ, thấy chúng chạy tới ồn ào một hồi thì dừng tay rồi đưa mắt nhìn chúng. Từng đứa, từng đứa tròn tròn, dễ thương, khóe môi cô không khỏi nhếch lên.
- Sao lại tìm được vậy?
Cô ngồi xuống nói với đứa bé cầm hoa bồ công anh trên tay. Vũ Hân cũng chỉ thấy trên ti vi mà thôi, chứ chưa bao giờ nhìn thấy hoa ở ngoài đời cả.
- Có một anh giúp chúng em tìm đó!- Cô bé cười tươi.
- Anh ấy tốt lắm, cũng đẹp trai nữa!- Một cô bé khác reo lên.
- Kẹo cũng là anh ấy cho.
Chia cho chị một ít nè!
Vũ Hân cười lắc đầu rồi nhận lấy bông hoa bồ công anh từ lũ trẻ. Bông hoa to tròn bằng nắm tay trẻ con. Những cánh hoa như những sợi tơ nhỏ cứ rung rung trong gió. Vậy mà cũng khiến cô nhìn đến thất thần.
Nếu nhắm
mắt lại và ước nguyện, sau đó chỉ cần thổi tung những cánh hoa nhỏ này thì ước nguyên sẽ thành sự thật phải không? Nếu sự thật là như vậy, cô cũng muốn thử một lần… nhưng mà giấc mơ của cô mãi mãi sẽ không bao giờ trở thành sự thật…
- Oa, anh đẹp trai!!!!!
Lũ trẻ chợt hô lên thật lớn, đánh động tới Vũ Hân đang bất động. Cô giật mình rồi nhìn về phía mấy đứa trẻ đang chỉ.
Anh chầm chậm bước tới, phía sau là cả một vùng ánh sáng lan tỏa mãnh liệt. Vì ngược nắng nên cô không trông rõ mặt anh. Thế nhưng cô biết anh đang mỉm cười nhìn mình. Tim Vũ Hân khẽ co thắt lại. Cô trốn nhưng rốt cuộc cũng không thể trốn nổi. Cô đã cố quên nhưng lại không thể quên. Cũng như những tưởng nỗi đau đã được san sẻ, không ngờ nó vẫn còn đó và đang âm ỉ rỉ máu.
Trên tay anh là một chậu cây hoa hương dương. Hoa nở rất to và vàng rực đẹp đẽ. Anh đưa nó về phía cô, ánh mắt chân thành không đổi.
- Có thích không?
Tới giờ có lẽ đã là năm năm rồi… Năm năm rồi cô mới có thể đối diện anh trong tình huống này. Được nhìn thấy nụ cười dịu dàng mà thân thiết của anh. Cảm giác thật ấm áp thế nhưng cũng thật u buồn. Cô nhìn anh bất động hồi lâu nhưng hai tay lại vô thức đưa ra rồi nhận lấy.
- Cảm… ơn anh!- Cô khó khăn nói.
- Anh quen chị sao?- Mấy đứa bé rỉ tai nhau thì thầm.
- Anh chị thật đẹp đôi nha!!!
- Mấy đứa đi chơi cho anh chị nói chuyện được không?- Anh cúi đầu, cười hiền nhìn bọn trẻ.
Tiếng cười nói của lũ trẻ xa dần, cô và anh cũng có được không gian tĩnh lặng. Thế nhưng cả hai lại lâm vào trạng thái yên tĩnh tới khó thở.
- Anh nghe nói em đã từ chức.
- Ừm!- Vũ Hân nhẹ nhàng đáp.
- Em thực sự muốn trốn tránh sao?
Anh nhìn cô rồi hỏi. Ánh mắt tràn đầy đau thương, tủi khổ. Ngày hôm nay của cô là do anh, cô đau khổ là vì anh, cô bất hạnh cũng là vì anh. Dường như tất cả những gì là trắc trở của cô gái này đều là vì anh. Thế nhưng anh lại không thể bù đắp được gì cho cô. Nỗi đau của cô quá sâu, quá lớn khiến anh không tài nào đối diện. Tình yêu của anh dù có lớn tới đâu cũng không thể khiến trái tim cô lành lặn trở lại. Huống chi giờ đây, trái tim cô cũng không thuộc về anh nữa.
- Hoàng Quân!- Vũ Hân đối diện với người đàn ông trước mắt.- Em không hối hận vì những gì mình đã làm đâu. Cũng không thể đối diện với tất cả mọi thứ. Vậy nên em chỉ muốn một mình mà thôi. Không nghĩ anh lại có thể tìm được em.
Cách đây không lâu, Vũ Hân đã nhờ Minh Huy giúp đỡ mình bỏ trốn. Nói bỏ trốn thì quá khoa trương, thực ra cô chỉ muốn anh có thể giúp mình tránh xa tất cả mọi thứ và sống yên bình. Nơi mà cô chỉ có một mình, sẽ không có ai biết đến Dương Vũ Hân kia nữa. Cô muốn tách biệt với thế giới đã gây cho cô đau khổ, cô muốn rời xa và trả lại yên bình cho những người cô yêu thương. Vì thế cô đã tới đây.
Minh Huy đã đưa cô tới nơi này, một viện mồ côi nhỏ ở thung lũng Đà Lạt. Nơi này cách xa trung tâm, dân cư ít ỏi mà lại yên bình, tĩnh lặng. Thực sự rất hợp với cô.
Những người dân ở đây rất hiền lành, chất phác. Lũ trẻ cũng rất đáng yêu và nghe lời. Có lẽ khi nghe cô nói mình không thể làm mẹ được nữa, Minh Huy đã có ý định đưa cô tới đây. Có lẽ anh nghĩ ông trời đã tước đi quyền làm mẹ của cô vì thế nên anh sẽ giúp cô được ở gần bên những đứa trẻ đáng thương này.
Đã hai tháng trôi qua, cô và Minh Huy chỉ gặp nhau một lần, còn hầu như cả hai đều liên lạc qua điện thoại. Cuộc sống của cô dần ổn định và rất tốt. Tâm trí cô không còn xáo trộn nữa, trái tim cũng được ngủ yên, không còn dậy sóng nữa. Trong hai tháng, cô thấy mình thực sự đã trầm lặng đi rất nhiều.
Thế mà người đàn ông này lại tìm được cô. Đối với Hoàng Quân, sâu thẳm trong tim cô là sự nuối tiếc cùng đau thương. Cô không thể phủ nhận cô đã từng yêu anh, cũng không thể phủ nhận tình yêu anh dành cho mình. Thế nhưng thời gian và những biến động cuộc đời đã đem cô và anh tới hai thế giới khác nhau. Để khi gặp lại, cô không còn là cô của trước đây và anh cũng không phải là chàng trai nồng nhiệt ngày nào. Những vết thương theo năm tháng rồi sẽ không còn đau nữa, nhưng những vết sẹo mà nó để lại sẽ theo đuổi cô tới cuối cuộc đời. Và anh, là một trong những vết sẹo đó…
- Em… có hận anh không?
Đôi mắt u buồn của Hoàng Quân nhìn về phía chân trời xa xôi, tiếng anh như gió thoảng khẽ lướt qua tâm trí Vũ Hân nhưng lại đọng lại rất lâu, rất lâu.
Cô im lặng không trả lời anh vì quả thực cô không biết mình có hận anh hay không. Chắc là có mà cũng có thể là không. Vì anh, cô đã khổ sở như vậy, đang lẽ cô phải rất hận anh. Thế nhưng giờ khắc này đây cô lại thấy lòng mình tĩnh lặng. Đối với cô, anh đã trở thành một người không thể yêu, cũng không thể hận.
- Thật xin lỗi em…
Giọng Hoàng Quân run rẩy vang lên. Tình yêu ấy kéo dài năm năm, tình yêu ấy dày vò anh, lấy đi của anh tâm tư và tình cảm. Nhưng cũng chính tình yêu ấy đã khiến anh đánh mất đi người gái này. Chính tình yêu ấy đã hủy hoại cả cuộc đời của cô. Tình yêu của anh mỗi lúc một lớn hơn. Nếu năm năm trước anh có thể bỏ cô mà đi thì giờ, anh chỉ muốn mãi mãi được nhìn thấy cô. Hạnh phúc cũng được, đau khổ cũng được, anh chỉ muốn được nhìn cô mà sống.
Hạnh phúc của cô là hạnh phúc của anh. Đau thương của cô là nỗi khổ của anh. Dù có thế nào anh cũng muốn cùng cô trải qua. Quãng đường đời này còn rất dài, nếu cô đã không thể cùng ai thì anh muốn là cái bóng lặng lẽ theo cô cả đời…
Đôi bàn tay gầy guộc của cô đưa lên, khẽ chạm vào gương mặt thống khổ của anh. Trong mắt cô là một mảng u buồn cùng thương cảm. Cô cứ đứng đó và nhìn anh như vậy, một hồi lâu mới lên tiếng.
- Đừng như vậy… em… rất đau…
Một câu nói của cô đã buộc anh phải rơi lệ. Những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt anh, chạm vào bàn tay cô, khiến cô buốt lạnh. Đau… cảm giác ấy khiến cô chết lặng. Mối tình đầu của cô là anh, tình yêu vừa đẹp vừa thổng khổ. Nỗi đau cô trải qua có lẽ anh cũng hiểu, có khi anh còn đau hơn cô gấp trăm ngàn lần. Bởi khi mà cô đang ở bên một người đàn ông khác, trao trái tim mình cho một người khác, anh lại lặng lẽ khóa chặt cánh cửa tâm hồn. Một mình, mãi mãi ở trong bóng đêm sâu thẳm mà chờ đợi. Anh giày vò bản thân, anh hối hận cùng cực, thời gian cũng không quay ngược trở lại để giải thoát anh. Cô biết… tất cả cô đều biết. Vì vậy mà cô đau…
- Hân…
Hoàng Quâng lặng lẽ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Vũ Hân. Bàn tay gắt gao khóa chặt cô trong vòng tay mình. Anh sợ đây là một giấc mơ mà giấc mơ thì mãi mãi không phải là thật.
Vũ Hân tựa vào bờ vai vững vàng của Hoàng Quân. Những giọt nước mắt của cô cũng thấm dần trên áo anh, xuyên qua da thịt mà chạy thẳng vào tim.
Ánh nắng cuối chiều ngả màu, chiếu lên hai thân hình đang dính chặt lấy nhau. Cái bóng đổ dài trên mặt đất khiến người ta cảm thấy thật ấm áp. Hòa trong ánh vàng sậm là nụ cười dịu dàng của chàng trai, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng hạnh phúc. Đan xen trong vòng tay rộng lớn ấy lại là gương mặt thuần khiết của người con gái. Gương mặt cô yên bình mà lặng lẽ, đôi mắt khẽ nhắm lại như đang phiêu dạt tới phương nào. Bức tranh ấy thật đẹp mà cũng thật đớn đau.
…
- Anh à, anh tìm ai?
Một bé gái tách khỏi đám bạn, chạy tới hỏi chàng trai đang đứng cách khu vườn mà chúng vừa đi ra cách đây không lâu. Anh lặng im không trả lời, mắt vẫn hướng về phía trước. Cô bé hiếu kì nhìn theo anh thì bắt gặp cảnh tượng mà nó nghĩ là đẹp nhất thế gian.
- A… anh chị ôm nhau kìa…
- Đâu đâu…
Tiếng mấy đứa khác vang lên không ngừng. Đó lại như những nhát dao đâm vào ngực chàng trai, khiến máu chảy đầm đìa. Anh ước gì mình hoa mắt và nhìn nhầm. Nhưng giờ đây anh có thể chối bỏ được sự thật này hay không.
Anh… đã chậm rồi sao? Anh đã đi tìm cô, điên cuồng tìm cô. Anh mang theo tâm trạng hồi hộp lẫn mong chờ tới đây để rồi thấy cảnh tượng này. Từ trước tới nay anh luôn là người tới sau, luôn luôn như vậy.
Anh vốn không hề thua Hoàng Quân, năm trước cũng vậy, năm năm sau cũng vậy. Anh chỉ thua một mình người con gái ấy, người đã không kiên định tin tưởng anh bởi nỗi sợ hãi trong cô quá lớn mà cô lại nghĩ, anh không thể bù đắp được khoảng trống đó của cô.
Anh khẽ nhắm mắt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt gầy gò, xanh xao của anh. Cơ thể anh run rẩy trong gió chiều lành lạnh ở Đà Lạt. Đau quá… tim anh quặn đau từng hồi khiến anh không thể thở được. Nỗi nhớ cô ùa về như thác lũ che lấp tất cả mọi thứ. Hình ảnh cô cùng người khác ôm chặt lấy nhau đánh vỡ tan tất cả những hồi ức đẹp đẽ…
Anh, rốt cuộc vẫn là mất đi cô… ?
===========
Vĩ thanh
- Sẽ không có ai mặc bộ váy cưới này đẹp hơn cô đâu, Vũ Hân!
- Cảm ơn, Hạ Băng!- Vũ Hân cười rạng rỡ.- Nếu không nhờ cô và Vĩnh Hải, tôi sẽ không có sự may mắn tới vậy!
Hạ Băng chỉ lắc đầu rồi cười. Cô nắm lấy bàn tay đang run run của Vũ Hân, cảm giác được cô ấy đang thực hạnh phúc. Thứ hạnh phúc từ sâu thẳm trái tim tỏa ra khiến hết thảy mọi người đều ấm áp. Cô đưa mắt ra phía bên ngoài, nơi có chàng hoàng tử của cô gái này rồi lại nhìn cô ấy.
- Trông anh ấy thực mãn nguyện!
Vũ Hân nhìn anh qua khung cửa nhỏ. Anh đứng đó, vững vàng và lịch lãm. Trên môi anh lúc nào cũng là nụ cười hạnh phúc và thỏa nguyện. Cô vô thức đưa tay đặt lên bụng mình. Một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại cùng cô, đang sống và lớn dần lên mỗi ngày. Tựa như tình yêu của cô dành cho anh.
Khi mà những đám mây tăm tối của những ngày giá rét tan đi, trên bầu trời quang đãng xuất hiện những tia nắng ấm áp và tràn đầy hi vọng, đứa bé đã đến với cô. Rất tự nhiên và đầy bất ngờ, điều đó thực sự là món quà tuyệt nhất cuộc đời của Dương Vũ Hân cô. Cô đứng dậy trong vũng lầy tang thương, lòng tràn đầy vui sướng và hạnh phúc. Cô, lúc ấy đang thực sự đặt chân lên trên con đường của hạnh phúc.
- Vũ Hân, tới giờ rồi!
Giây phút ấy, cuối cùng cũng tới… khi mà cánh cửa mở ra, những làn khói đua nhau bay lơ lửng giữa không gian tĩnh lặng. Đọng lại chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương vang lên đầy tình cảm.
Cô mặc trên người chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi. Chân váy rất dài, được hai thiên thần nhỏ phía sau khẽ nâng lên. Cô khoác tay cha mình, bước từng bước về phía anh, rồi cha sẽ đặt tay cô vào tay anh, để anh nắm lấy
tay cô đi đến hết cuộc đời còn lại.
Khi yêu anh, khi cô đem trái tim mình đưa cho anh, cô đã không dám mơ mộng gì nhiều bởi yêu anh đã là quá tham lam. Nhưng cô vẫn không thể xóa bỏ tất cả hình ảnh đẹp đẽ về một ngôi nhà ấm áp trong giấc mơ nhạt nhòa ấy. Một mái ấm nho nhỏ nhưng chứa chan biết bao tình yêu thương của gia đình.
Cô và anh đã vượt qua mọi giông bão mà yên ổn ở bên nhau. Cô biết dù có cơn thủy triều nào lớn hơn. Anh cũng có thể nắm tay cô, đưa cô đi hết những con đường gập ghềnh để bước vào cánh cửa hạnh phúc.
Có anh, cô không ngại thử thách. Có anh, cô không sợ những chông gai cuộc đời. Bởi anh, là chỗ dựa, là điểm tựa tinh thần duy nhất của cô. Chỉ cần bên anh, chỉ cần có bờ vai vững chãi của anh thì những phiền não cùng mỏi mệt trong cô cũng sẽ tan biến trong hạnh phúc ngập tràn. Chỉ cần… có anh thôi…
Cô quả thực không phải là một người phụ nữ tốt. Cô dường như đã nhận của anh quá nhiều mà không hề đáp lại gì cả. Tình yêu của anh, anh âm thầm hiến dâng. Sự quan tâm, chăm sóc của anh, anh lặng lẽ mang tới cho cô. Và bây giờ, anh chỉ giản dị mỉm cười và đặt vào bàn tay cô hạnh phúc của cả cuộc đời anh.
Những kỉ niệm, những hình ảnh yêu thương chợt ùa về trong khoảnh khắc thiêng liêng. Dường như cô đang mơ khi còn tỉnh, mơ khi giấc mộng ấy vẫn còn đang thổn thức, chờ mong. Cô hé mở đôi mắt, nhìn về phía cuối con đường. Nơi có người đàn ông của cô, chỗ dựa vững chắc và cũng là hạnh phúc của đời cô.
Anh đứng đó trong bộ vest đen lịch lãm. Gương mặt tuấn lãng rạng ngời sáng chói. Tim cô vô thức run lên, mà ai kia khẽ động đậy như háo hức, như đang chia sẻ sự hồi hộp cùng cô. Cô vẫn mỉm cười, mà đôi mắt như không kiềm chế được, cứ muốn trào lệ. Cứ nghĩ tới vài giây nữa thôi, cô sẽ được nắm lấy bàn tay anh, trái tim cô lại không thể bình ổn nhịp đập.
Sẽ đợi em chứ? Đợi em làm cô dâu của anh, đợi hai ta bước đi trên cùng một con đường. Đợi em bước đến bên anh, đợi em đặt tay mình vào tay anh, đợi em cùng anh đi tiếp chặng đường còn lại… Đợi em anh nhé! Từ giờ, em sẽ mãi mãi không rời xa anh nữa… mãi mãi…
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ ^^)
Vũ Hân mở cánh cửa phòng ngủ, khẽ đưa mắt về phía chiếc giường lớn. Cô chợt bật cười khi trông thấy đứa con trai mập mạp của mình nằm ườn trên người bố nó ngủ ngon lành. Cái miệng hé mở, làm nước dãi chảy cả ra. Mà ông bố đáng kính của nó cũng ngủ say như chết, chẳng thèm để ý tới việc mình đang bị “thịt” đè như thế nào.
- Sao em lại đứng ngoài đó cười kinh khủng vậy?
- Ô, anh đã dậy rồi sao?
Vũ Hân giật mình rồi tiện tay đóng cửa lại. Cô bước về phía anh, nắm lấy bàn tay đang giơ ra chờ đợi của anh.
- Anh tỉnh rồi sao không đặt Mạnh Kiên xuống giường?- Cô ngồi xuống bên cạnh anh.- Con nặng như vậy, anh không nghẹt thở sao?
- Thì cứ coi như cục bông mà ôm thôi!
Anh cười cười, tay khẽ vỗ vỗ vào cái mông tròn vểnh lên đến kiêu ngạo của con trai. Đứa con này do vợ anh mang thai chín tháng mười ngày, dứt ruột đẻ ra. Cả quá trình ấy tuy anh rất mong mỏi chờ đợi thế nhưng cũng rất thương vợ.
Anh tìm thấy cô khi cô mang thai con hai tháng. Đã vậy anh lại suýt chút nữa đâm phải cô khi cô đi trên đường. Nhưng cũng vì một mực đưa cô vào viện mà anh mới biết mình sắp làm cha. Khi ấy anh nghĩ ông trời đã đền bù cho anh vì những ngày anh đau khổ mệt mỏi. Một người vợ và một đứa con, còn có gì tuyệt vời hơn?
Đối với Vũ Hân, anh vừa là yêu cũng vừa là hận. Hận cô bỏ đi không một lời từ biệt. Hận cô vì đã không tin tưởng anh. Hận cô vì đã một mình gánh lấy tất cả. Nếu như anh không đi tìm cô, nếu như ông trời không để anh xuất hiện kịp lúc thì liệu cô có trở về bên cạnh anh?
Vũ Hân cười nhẹ rồi nhẹ nhàng bế con trai lên, đặt nó sang cái giường nhỏ bên cạnh giường của hai người. Sau khi đắp chăn cho con xong xuôi, cô mới trở về vòng tay rộng lớn của ai kia.
- Thật cực cho em!
- Nếu làm mẹ mà hạnh phúc như vậy thì ai cũng muốn cực hết.
Vũ Hân rúc thật sâu vào lòng anh, hưởng thụ sự ấm áp mà anh mang lại.
- Nguyên, thực cảm ơn vì đã đi tìm em!
Bởi nếu không có anh, có lẽ cô cũng không biết trên đời này lại tồn tại một sinh linh nhỏ bé kia. Và cũng có khi cô lại đánh mất đứa bé ấy. Cô đúng là ngu ngốc khi rời bỏ người đàn ông này. Tình yêu của anh, hạnh phúc của anh cô đều nắm trong tay. Vậy mà cô có thể quay đi không hề báo trước, cũng không hề cho anh một con đường lui. Cô quả thực là rất xấu xa.
- Anh vẫn luôn tìm em.- Anh nói nhỏ.- Dù em ở cạnh anh thế này, anh vẫn luôn đi tìm em. Tìm kiếm vị trí của anh trong tim em.
Cái ngày nhìn thấy cô nằm im lìm trên giường bệnh, anh nghĩ mình sẽ phát điên. Nhìn người con gái anh yêu thương hết mực mà anh thấy tim mình như tan nát. Cô đã gầy đi rất nhiều, da lại đen hơn nhưng nhìn rõ vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi. Khi nắm chặt bàn tay gầy gò của cô, anh lúc ấy đã tự hứa với chính mình. Dù cô có làm gì đi nữa anh cũng nhất quyết không buông tay. Anh thực sự không thể chịu đựng thêm bất cứ sự xa cách nào nữa.
Anh đã từng nghĩ bản thân phải làm gì thì người con gái ấy mới tình nguyện ở cạnh bên anh cả đời. Thế nhưng chỉ cần nỗi đau không thể làm mẹ của cô còn tồn tại, cô sẽ vĩnh viễn tìm mọi cách rời xa anh. Vì thế anh đã nghĩ cả tới việc sẽ nhốt cô lại, phong ấn cô ở bên anh mãi mãi. Vậy mà có ai ngờ trong lúc anh rối trí nhất, ông trời đã mỉm cười với anh lần nữa.
Nhớ ngày đó khi biết mình làm cha, anh đã bật khóc như một đứa trẻ. Khi mà trong anh đang tồn tại sự tuyệt vọng không thể gượng dậy, con trai anh đã tới và xóa tan bóng tối ấy đi. Cũng đồng thời đưa người mà anh yêu thương nhất trở về. Một con đường mang tên hạnh phúc xuất hiện và dẫn lối cho cuộc đời anh.
- Anh đáng lẽ đã gặp được em sớm hơn.
- Sớm hơn?- Vũ Hân ngước mắt nhìn anh.- Khi nào?
- Ngày em và Hoàng Quân gặp nhau.
- Ngày đó…
Phải, đó chính là ngày cô ôm lấy Hoàng Quân và khóc cùng anh, khóc cho mối tình đã trở thành kí ức của họ. Cô không ngờ Mạnh Nguyên lại ở đó và chứng kiến tất cả.
Đôi mắt Vũ Hân chợt mờ đi, cô đưa tay chạm vào ngực anh, cảm nhận trái tim đang đập ổn định của anh. Trái tim anh lúc ấy liệu đau tới mức nào? Cô đã bỏ anh mà đi khiến anh thương tổn đầy mình. Vậy mà cho tới khi anh tìm được cô, cô lại cùng người đàn ông khác ôm chặt lấy nhau không rời.
Phan Mạnh Nguyên, anh thật ngốc…
- Sao vậy?- Mạnh Nguyên cảm thấy ngực mình nóng ẩm chợt giật mình hỏi cô.- Sao lại khóc?
- Xin lỗi anh…- Vũ Hân run run, gương mặt áp sát vào vòm ngực rộng lớn của anh.
- Không sao.- Anh cười nhẹ.- Giờ anh rất hạnh phúc!! Có một người vợ tuyệt vời, cô ấy sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh. Còn điều gì hạnh phúc hơn nữa?
Vũ Hân lặng im nhìn vào đôi mắt sáng như sao của anh rồi rướn người, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng mà tình cảm. Mạnh Nguyên hơi bất ngờ nhưng anh cũng nhanh chóng đáp lại cô, cơ thể bắt đầu rục rịch. Đúng vào lúc cả hai đang dường như mất đi lý trí thì một tiếng nói bập bẹ vang lên phá vỡ bầu không khí nóng bỏng.
- Ba ba…
Mạnh Nguyên thừa nhận, tiểu yêu Phan Mạnh Kiên là khắc tinh của anh. Bởi cứ bất cứ khi nào anh vào vợ đang bận rộn thì y như rằng con trai anh thức giấc phá bĩnh. Thật là biết cách chọn đúng thời điểm mà.
Hình như vì bị quấy rầy mà thái tử gia nhíu nhíu mày rồi mở to đôi mắt xinh đẹp ra tìm kiếm mấy kẻ phá đám.
- Ba… bế bế…
Mạnh Kiên lầu bầu rồi giơi hai cánh tay mũm mĩm lên, hướng về phía Mạnh Nguyên chờ đợi. Thế mà ông bố hiền lành như bụt ấy lại trừng con mắt đáng sợ lên nhìn nó, khiến nó chột dạ. Đôi mắt đen láy lại chuyển sang phía người mẹ dễ thương, hay đỏ mặt.
- Mẹ…
Chết tiệt! Mạnh Nguyên chửi thầm một câu. Ai đã dạy con trai anh cái tông giọng chết người này thế? Làm vợ anh cũng phải rưng rưng cảm động mà đứng dậy ôm lấy nó. Hay thật! Giờ anh là người bị bỏ rơi đây.
Đang suy nghĩ lung tung thì tự dưng anh thấy Vũ Hân bế con lại gần và đặt con xuống giữa hai người.
- Hôm nay cả nhà cùng ngủ!
Cô nói rồi vỗ vỗ vào cái mông vĩ đại của con trai. Con trai biết mẹ đang đùa nên cười khanh khách lấy lòng. Cái tay lại không biết điều sờ lần tới nơi đẫy đà của cô.
- Măm… măm…
- Ăn sao?- Vũ Hân nhíu mày.- Còn vừa ăn xong mà!
Tuy miệng nói vậy những cô vẫn kéo áo lên cao rồi ôm con vào lòng, cho con bú. Mạnh Nguyên lại càng mở to mắt, yết hầu chuyển động mạnh mẽ. Nhìn kẻ nhỏ đầu đang rúc vào lòng vợ anh mà làm nũng, anh thầm nhủ rằng cuối tuần sẽ hoàn thành phòng riêng cho con sớm hơn dự kiến. Hơn nữa cùng phải cùng nhau nói chuyện thẳng thắn với đứa bé này, không thể để nó thích làm gì thì làm được. Ngày nào mà cũng như thế này thì nhất định anh sẽ… đi sớm mất thôi.