Đọc truyện

Truyện teen - Osin của anh - trang 4


Chương 7


Nhìn thấy tổng giám đốc phá lệ đưa một cô gái đi vàocông ty, cả công ty liền bàn tán xôn xao, đoán già đoán non thân phận của côgái, hầu hết đều đặt cược 10 đồng đó là người giúp việc của tổng giám đốc vì cônhân viên lễ tân từng gặp cô gái này.
Nhưng khi thấy tổng giám đốc thân mật ôm cô gái, cảcông ty nhốn nháo, tiền đặt cược tăng từ 10 đồng lên 100 đồng. Các nhân viênnam đều sửa chức danh của cô gái thành bạn gái của tổng giám đốc, còn 99% cácnhân viên nữ nhất quyết không sửa, 1% còn lại không đặt cược vì lòng các cô đềuđã tan nát.
“Em thấy có rất nhiều người nhìn em.” Tiêu Tung Thụcnói ra cảm giác của mình.
Nhìn mặt cô không thoải mái, Tư Đồ Trác trừng mắtnhìn đám nhân viên tò mò.
“Không có gì đâu em.” Anh ôm cô đi vào thang máychuyên dụng.
“Chừng nào thì chị Ôn đến?” Ở trong thang máy, cô ngẩngđầu hỏi.
“Mười giờ.”
“Vậy trong khoảng thời gian này em làm gì được nhỉ?”Cô phấn khởi nói. “Em sẽ lau chùi toilet cho anh rồi thông bồn cầu luôn, lầntrước em thấy nó bị tắc thì phải.”
Làm việc nhà là sở thích của cô, vì thế cô mới đăngký làm người giúp việc. Từ nhỏ cô đã quen lao động chân tay, tự nhiên không cóviệc gì làm cô thấy không quen.
Nghe cô nói anh muốn ngất xỉu. “Anh dẫn em đến côngty không phải để em quét dọn.”
“Tranh thủ thôi mà.”
“Em vẫn muốn làm cái việc thông bồn cầu hả?” Anh nhớkhi phỏng vấn, cô nói thông bồn cầu là sở trường của mình, lúc đó anh khôngnghĩ gì nhưng bây giờ nhìn cô nóng lòng muốn được làm việc đó anh bắt đầu thấyđau đầu.
“Nó bị tắc mà.”
“Em có thể nằm trên sofa đọc tạp chí hoặc nghe nhạc.”Anh đề nghị.
“Em không thích.”
“Hay em chơi game trên máy tính.”
“Không thèm.”
“Em muốn làm việc đó thật sao?” Anh thở dài, nhận racô là người thích làm những công việc vất vả.
“Dạ.” Cô trả lời. “Với lại em vẫn đang trong giờ làmviệc, không thể ngồi chơi không.”
Thấy cô nghiêm túc, anh cười cười không tranh luận vớicô nữa. Đúng là một cô nhóc cứng đầu nhưng anh lại càng thấy yêu cô hơn.
Từ khi quan hệ giữa cả hai thay đổi, cô vẫn làm côngviệc của mình không hề nghĩ đến địa vị mà lười biếng, có thể thấy cô không phảilà người ham vinh hoa phú quý.
Chỉ với một điều đó cô đã hơn hẳn rất nhiều cô gái.
Rời khỏi thang máy, anh ôm cô đến trước mặt QuanLĩnh, vui vẻ giới thiệu.
“Cô ấy tên là Tiêu Tung Thục, bạn gái của tôi, cảngày hôm nay cô ấy sẽ ở đây.” Không quên dặn dò. “Cô ấy hơi ngốc nghếch, nếu cóthời gian anh hãy để ý cô ấy giùm tôi.”
Nói xong, Tư Đồ Trác nheo mắt nhìn Tiêu Tung Thụcnhưng cô quay sang mỉm cười chào Quan Lĩnh.
“Chào anh, chúng ta lại gặp nhau, cám ơn anh vì lầntrước đã đưa tôi lên.”
Thật không hổ danh là người xuất sắc nhất vượt quahàng ngàn ứng cử viên, nhìn tổng giám đốc vốn lạnh lùng nghiêm nghị ôm một côgái vào công ty và còn giới thiệu cô là bạn gái nhưng Quan Lĩnh vẫn không biểulộ ra ngoài sự khiếp sợ.
Anh mỉm cười, tiếp đón Tiêu Tung Thục nồng nhiệt.“Chào chị Tiêu, em họ Quan, là trợ lý của tổng giám đốc, nếu chị cần gì hãy gọiem.”
“Thật hả?” Tiêu Tung Thục nói to. “Vậy cho hỏi anh cóbàn chải chà bồn cầu và axit clohydric không?”
“Hả?” Nụ cười trên môi cứng đờ, nhìn Tiêu Tung Thục,Quan Lĩnh cảm thấy như anh đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.
“Bàn chải tốt nhất là loại có đầu nhọn, bởi vì có thểđánh bay được các vết bẩn cứng đầu, còn axit clohydric tôi thường dùng nhãn hiệu“Dushan” vì loại này có tác dụng rất mạnh, mùi của nó không gắt, quan trọng nhấtlà không độc hại với người sử dụng, nhưng nếu không có thì dùng loại khác cũngđược. Tôi đang cần, anh có không?”
“…” Đáp lại Tiêu Tung Thục là sự im lặng.
“Anh Quan?”
Vì không nghe thấy Quan Lĩnh trả lời câu hỏi củamình, mặt anh chàng cũng rất kỳ quặc nên Tiêu Tung Thục quay sang thì nhìn thấyTư Đồ Trác đang cúi đầu xuống cố nén cười.
Sau một lúc vắt óc nghĩ bàn chải dùng để chà bồn cầuvà axit clohydric, Quan Lĩnh mới bình tĩnh trả lời.
“Xin lỗi chị, bây giờ em không thể trả lời được câuhỏi của chị, nhưng chị chờ 5 phút, em sẽ gọi ngay đến bộ phận dọn vệ sinh, hỏihọ trong công ty có dự trữ mấy thứ đó không, nếu không có em sẽ nói họ chuẩn bịcho chị.”
“Ừm, phiền anh rồi.” Nhìn mặt Quan Lĩnh méo xệch, côquan tâm. “Anh vẫn khỏe chứ?”
“Em khỏe, cám ơn chị đã quan tâm.”
Nói xong, anh gật gật đầu quay lại bàn làm việc gọiđiện thoại.
“Anh ấy bị làm sao vậy nhỉ?” Cô lo lắng hỏi Tư ĐồTrác.
“Không sao đâu, tâm trạng của cậu ta hiện giờ nhưcâu nói ‘người giỏi có kẻ giỏi hơn’.” Anh kéo cô đi vào trong phòng làm việc đểQuan Lĩnh không cảm thấy mất mặt.
“Là sao?”
“Có lẽ cậu ta sẽ buồn bã cả ngày.”
Sau một hồi chà bàn chải qua lại, rốt cục Tiêu TungThục cũng kỳ cọ sạch sẽ các vết bẩn, toilet của Tư Đồ Trác trở nên bóng loáng,có thể soi được gương.
Nhưng cô chưa kịp kéo Tư Đồ Trác vào xem thì hai chacon tổng giám đốc Ôn đến, vì thế cô bỏ các dụng cụ dọn dẹp xuống, rửa sạch tayrồi chạy ra ngoài pha cà phê.
“Tổng giám đốc Tư Đồ, đã lâu không gặp. Cậu vẫn khỏechứ?” Vừa bước vào phòng, Ôn Nhung Phương giơ tay ra tươi cười, đứng bên cạnhông là Ôn Ngọc gật đầu mỉm cười.
“Tôi khỏe, cám ơn ông đã hỏi thăm, mời ngồi.” Tư ĐồTrác mời hai người ngồi xuống ghế sofa.
“Lần trước vì sinh nhật của tôi đã làm trì hoãn việcký hợp đồng, tôi rất xin lỗi, vì thế tôi đã tự tay làm vài cái bánh quy để tạ lỗi,hy vọng tổng giám đốc Tư Đồ sẽ thích.” Ôn Ngọc mỉm cười nói.
Thấy mấy cái bánh quy, Tư Đồ Trác nhíu mày. “Xin thứlỗi cho tôi, tôi không thích đồ ngọt, cám ơn ý tốt của cô Ôn.”
“Tôi biết anh không thích đồ ngọt nên đã làm bánhquy mặn.” Cô đã thuê thám tử để điều tra về Tư Đồ Trác nhưng thực sự rất khó đểnắm bắt được thông tin về anh, nhưng ít ra cô cũng biết được vài sở thích củaanh.
Tình yêu đi qua dạ dày của người đàn ông trước tiên,cô rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, chỉ cần anh thưởng thức nhữngmón cô làm sẽ biết rằng cô không chỉ giỏi giang mà còn là đảm đang trong việc nộitrợ.
Biết được hàm ý sâu xa của cô, Tư Đồ Trác chẳng vuivẻ gì, ngược lại anh cảm thấy phiền phức.
Anh đã thể hiện rất rõ thái độ của mình nhưng tạisao Ôn Ngọc vẫn chưa chịu từ bỏ?
Anh cảm thấy coi thường những cô gái bám dai nhách,nếu cô không từ bỏ, có lẽ anh phải nói rõ cho cô hiểu.
Nhưng bé Tung chạy đâu rồi nhỉ? Hay cô chưa xuấtquân đã rút lui không kèn không trống?
Nếu như vậy anh nhất định phải véo má cô thật mạnh đểtrừng phạt cô.
Cốc cốc!!!
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa. Anh tưởng QuanLĩnh vào lấy tài liệu nhưng không ngờ đó là Tiêu Tung Thục bê cà phê vào.
“Cà phê đến rồi đây, mỗi người một ly nhé.”
Thấy Tiêu Tung Thục, Tư Đồ Trác thở phào nhẹ nhõmnhưng sắc mặt hai cha con tổng giám đốc Ôn không được tốt.
“Sao người giúp việc lại có thể tự tiện đến công tycủa ông chủ như vậy, thật kỳ cục.” Ôn Ngọc liếc mắt nhìn Tiêu Tung Thục, trongđầu cô đang nghĩ không hiểu con nhỏ sao lại ở đây?
“Tôi dẫn cô ấy đến, cô Ôn ý kiến cái gì?” Nghe giọngđiệu chanh chua của cô nàng, Tư Đồ Trác phản kích ngay.
Đây là phòng làm việc của anh, anh là người quyết địnhai có thể vào, ở đâu ra người ngoài được ý kiến? Nghe giọng cô ta giống như tựcho mình là chủ nhân của nơi này, thật nực cười.
Thấy anh không vui, Ôn Ngọc giật mình nhỏ giọng nói.“Dĩ nhiên là tôi không có ý kiến gì rồi, tôi chỉ buồn bực vì cô Tiêu không biếtgì về công việc sao có thể ở đây?”
“Vì tôi thấy buồn, dẫn cô ấy theo.” Nói xong, Tư ĐồTrác ôm eo Tiêu Tung Thục, hành động của anh thể hiện rõ mối quan hệ thân mậtgiữa cả hai. Tự nhiên bị Tư Đồ Trác ôm eo, Tiêu Tung Thục lúng túng suýt nữathì làm đổ khay cà phê.
“Cậu chủ, cậu chủ làm cái gì vậy? Cà phê xém nữa thìđổ.”
Để khay xuống bàn, cô gạt tay anh ra, sau đó tươi cười.
“Chú Ôn, chị Ôn, xin mời uống cà phê, do tôi khôngbiết hai người thích uống gì nên tôi chỉ pha cà phê không thôi, tôi để đường vàsữa bên cạnh, nếu muốn hai người có thể thêm vào.”
“Em không công bằng, sao họ có cà phê còn anh khôngcó?” Tư Đồ Trác nhìn hai tách cà phê liền ý kiến.
“Vì anh nghiện cà phê nên em không cho anh uống nữa.Từ giờ trở đi anh chỉ được uống nước trái cây, trong nước trái cây có vitamin Cgia tăng sức đề kháng cho cơ thể, quan trọng là nó đủ chất, tốt cho tiêu hóa…Và anh phải biết rằng, nó rất tốt nhất là với anh…” Cô nháy mắt ám chỉ anh mắccăn bệnh không tiện nói ra.
Trán anh ngay lập tức nổi đầy gân xanh nhưng sau đóbiến mất ngay. Anh thở dài, nghĩ đến việc cô luôn khăng khăng cho rằng anh bịtáo bón và trĩ, anh không biết nên nói thế nào để cô tin là anh không mắc hai bệnhđó.
Thấy cả hai nói chuyện thân thiết, Ôn Ngọc càng đố kịtrong lòng, cô ước gì có thể tát Tiêu Tung Thục hai cái rồi đuổi ra khỏi vănphòng. Nhưng để giữ hình tượng, cô phải kìm nén sự tức giận, gượng cười.
Không muốn để cả hai người đó tiếp tục đắm chìm vàotrong thế giới chỉ có hai người, cô bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
“Thật khó uống.” Cô đưa ra lời nhận xét.
“Hả? Sao vậy?” Lần đầu tiên bị người khác phê bình,Tiêu Tung Thục kinh ngạc.
“Có vị chát, chắc chắn là do pha không đúng cách, lạicòn nghe cả mùi khét, do nước quá nóng và đun lâu.” Ôn Ngọc nói trái với lươngtâm, đây là cà phê ngon nhất mà cô được uống, nhưng vì ghét Tiêu Tung Thục nêncô đã nói như vậy.
“Vậy hả? Nhưng lúc nãy tôi uống thử thấy ngon lắmmà.” Tiêu Tung Thục nghi ngờ, sau đó vui vẻ hỏi. “Chị Ôn, gần đây chị đã đikhám sức khỏe chưa?”
Không hiểu ý của Tiêu Tung Thục, Ôn Ngọc hỏi lại. “Tạisao lại hỏi tôi như vậy?”
Tư Đồ Trác và Ôn Nhung Phương cũng nhìn Tiêu Tung Thụcbằng ánh mắt khó hiểu.
“Vì tôi đoán vị giác của chị có vấn đề, rõ ràng càphê tôi pha ngon như vậy sao chị lại nói khó uống? Tôi khuyên chị nên đi khám sứckhỏe gấp, để phát hiện bệnh kịp thời và chữa trị.”
Trong lòng Tiêu Tung Thục cảm thấy quan tâm đến sứckhỏe của Ôn Ngọc nên mới đề nghị cô như vậy nhưng không ngờ được rằng mặt cô liềntối sầm.
Đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn để cà phê bắn tungtóe, Ôn Ngọc tức giận trừng mắt với Tiêu Tung Thục. “Cô láo thật! Sao cô dám rủatôi bị bệnh?”
“Không phải như vậy, chị hiểu lầm rồi, tôi đang lo lắngcho sức khỏe của chị mà. Tôi từng đọc trên báo, có một bệnh nhân bị cảm đánh mấtvị giác, cô ấy cảm thấy không sao, cứ nghĩ hết cảm vị giác sẽ tự động quay trởlại nhưng sau này bác sĩ đã chuẩn đoán vi rút cảm cúm đã làm tê liệt dây thầnkinh vị giác của cô ấy, cuối cùng suốt đời cô ấy đã không thể nếm được bất kỳthứ gì.”
“Cô…”
Do ngốc ngếch nên Tiêu Tung Thục không nhận ra Ôn Ngọcđang tức sôi máu, tiếp tục giảng giải. “Chị Ôn, vì muốn tốt cho chị nên tôikhuyên chị nên đi khám bệnh, nếu không chị sẽ phải hối hận cả đời.”
Vốn đã phát điên khi thấy Tư Đồ Trác thân thiết vớiTiêu Tung Thục và bây giờ khi nghe được những lời đó cơn giận dữ càng bốc cao,Ôn Ngọc đứng bật dậy, chống nạnh chửi ầm ĩ:
“Cô có gan nói lại lần nữa xem.”
“Hả?” Thấy Ôn Ngọc hét toáng lên, Tiêu Tung Thục sợhãi lùi lại hai bước, ngã vào lòng Tư Đồ Trác.
Tư Đồ Trác ôm cô, chẳng những không an ủi cô mà còncười phá lên, cười to đến mức tất cả những người có mặt đều há cả miệng ra.
“Con gái à…” Kéo áo con gái, Ôn Nhung Phương cảm thấyxấu hổ trước hành động bất lịch sự của con gái.
Ông không thể tin được một cô gái ngoan ngoãn luôngiữ hình tượng như con gái ông lại có thể biến thành người đàn bà chanh chuaquát mắng người khác, dù cho việc ký hợp đồng có thành công hay không, nhà họÔn đã vì cô mà phải chịu mất mặt.
Thấy Tư Đồ Trác cười phá lên như vậy, Ôn Ngọc mới nhậnra hành động ngu xuẩn của mình.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cảm giác xấu hổ lan trànkhắp người, cô không dám nhìn vào Tư Đồ Trác mà liếc mắt nhìn ba mình nhưng ÔnNhung Phương trừng mắt nhìn cô, sau đó quay mặt sang chỗ khác.
Tư Đồ Trác vẫn cười to làm Ôn Ngọc xấu hổ muốn tìm lỗnẻ chui đầu xuống.
“Tôi…”
Biết bản thân mình vừa tỏ thái độ bất lịch sự nhưngvì không muốn xin lỗi Tiêu Tung Thục và thấy cha không giúp cô giải vây, Ôn Ngọcê mặt muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Thế nên, cô lấy túi xách vội vàng đi lướt qua bàn đểra cửa, nhưng do cô không chú ý nên quai túi xách quét qua mặt bàn hất hộp bánhquy cô làm rơi xuống đất, cô chỉ muốn bỏ chạy ngay tức khắc nên giẫm gót giàylên những chiếc bánh làm chúng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.
Những chiếc bánh quy đẹp đẽ được bọc trong giấy bónggiống như hình tượng đẹp đẽ mà cô đã xây dựng bấy lâu, vì quá mỏng manh nênkhông thể trụ vững, chỉ cần vài câu nói vô tình là có thể vỡ vụn.
***
“Em nói sai gì sao?”
Sau khi Ôn Ngọc bỏ đi, Ôn Nhung Phương lấy lý dokhông được khỏe cũng đi về, kết quả việc ký hợp đồng không thành, điều này khiếnTiêu Tung Thục cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô cứ nghĩ rằng nhất định là do cô nói sai điều gìđó nên mới làm chị Ôn phát điên, nếu cô không nói gì thì đã chẳng xảy ra chuyệnviệc ký hợp đồng bị trì hoãn.
“Em không nói gì sai hết, trên thực tế, em nói hay lắm.”
Tư Đồ Trác ôm cô vào lòng, đầu dựa vào ngực cô, cốnén cười.
Túm đầu anh kéo lên, cô trừng mắt.
“Anh không thấy chị Ôn nổi cáu hả? Mà nè, đừng cótranh thủ ăn đậu hủ của người ta.”
“Em nè, đậu hủ của em hơi nhỏ, lâu lắm anh mới thấy,anh chưa kịp ăn em đã kéo anh ra, cho anh ăn đi mà.” Anh muốn ám chỉ ngực cô nhỏ.
“Anh…” Cô nổi cáu đứng bật dậy.
“Nhưng nhìn rất đẹp, săn chắc và vun cao.” Anh liền bổsung thêm.
Nghe anh nói vậy, cô vừa tức vừa vui, bối rối khôngbiết đối phó với anh như thế nào. Tư Đồ Trác nhân cơ hội đó kéo cô vào lòng, ômchặt.
“Ghét ghê!”. Cô vẫn chưa hết giận, giãy dụa đòithoát khỏi anh, nhưng không được, đành phải trừng mắt.
Không để cô lại nổi cáu, anh nói ngay sang chuyệnkhác.
“Nói thật, vừa rồi em thể hiện rất tốt, khiến họ bỏđi hết.”
“Anh đang móc mỉa em hả?” Cô không biết là anh đangnói thật lòng. Hợp đồng vì cô mà trì hoãn việc ký kết, sao có thể nói là chuyệntốt.
“Anh nói thật đó, thực ra việc ký hợp đồng anh đãnói Quan Lĩnh làm việc với họ nhưng ông chủ Ôn kiên quyết muốn đàm phán vớianh. Anh đang nghĩ không biết phải làm thế nào để hai cha con ông ta bỏ của chạylấy người, không ngờ em nói có mấy câu mà hai người đó đều bỏ đi hết, anh rấtvui.”
“Không ký được hợp đồng sao anh lại vui?” Cô vẫn cảmthấy vô cùng áy náy.
“Thực ra không ký được hợp đồng cũng không sao, mặcdù công ty Ôn thị là đối tác lý tưởng nhất nhưng có rất nhiều công ty khác cũngmuốn hợp tác với Tư Đồ, nếu Ôn thị không đáp ứng được những yêu cầu của anh,anh vẫn có thể đơn phương hủy ngang việc hợp tác, tìm đối tác khác.”
Nghe anh nói như nước đổ đầu vịt, nhưng Tiêu Tung Thụcvẫn thấy lo lắng. Mặc dù cô không am hiểu về lĩnh vực kinh doanh nhưng cô nghenói nếu hủy bỏ việc hợp tác, nếu bên nào vi phạm sẽ bài bồi thường và chắc chắnđó không phải là số tiền nhỏ.
“Liệu có tổn thất gì không?” Cô hỏi.
“Dĩ nhiên là có.” Anh nói chắc như đinh.
“Vậy sao anh nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì vậy?”Cô không thể nào hiểu nổi.
“Đừng coi thường năng lực và thực lực chồng tươnglai của em. Ôn thị dù sao cũng chỉ là một công ty nhỏ, anh cần quái gì họ.”
Nói xong, anh đưa tay bắt đầu cấu véo hai má cô.
“Xì, anh lại véo má em…” Cô nhéo nhéo tay anh nhưngkhông địch lại được đành để anh muốn làm gì thì làm.
“Mềm mại quá, anh muốn cắn một cái.” Véo thôi khôngđã, nhìn hai má phúng phích cô, anh rất muốn cắn.
Cô cứng đờ cả người. “Anh nói thật hả?”
Vốn định nói cho vui nhưng khi thấy phản ứng đángyêu của cô, Tư Đồ Trác không còn muốn nữa mà trong đầu xuất hiện câu nói. “Nóikhông bằng làm liền.” Đây là câu danh ngôn kinh điển, vì thế anh nghe theo lờikhuyên của cha ông, làm liền.
Cô chỉ kịp thấy anh há miệng cắn một cái vào cái máphúng phính của mình.
“Đừng mà… Á!”
Tiếng hét thất thanh sau đó im bặt.
Nghe tiếng hét, Quan Lĩnh ngồi ngoài văn phòng đanglật cuốn bách khoa toàn thư tìm kiếm thông tin về bàn chải chà bồn cầu và axitclohydric liền ngẩng đầu lên, sau đó cuối xuống tiếp tục nghiên cứu cuốn báchkhoa toàn thư.
Không ngờ kiến thức về bàn chải chà bồn cầu và axitclohydric lại hay đến vậy, khiến anh say sưa đọc, hèn gì chị Tiêu yêu thíchcông việc cọ rửa bồn cầu.
***
“Tức quá!”
Sau khi buông mình xuống sofa, Ôn Ngọc như nổi cơnđiên, hất tất cả đồ đạc trước mặt xuống đất.
“Con còn dám nói nữa. Hôm nay con bị sao vậy, tạisao lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy? Con có biết mặt mũi của nhà họ Ôn chúngta đều bị mất hết chỉ vì con không?”
Vì không ký được hợp đồng, sau khi về nhà, Ôn NhungPhương buồn bực, thấy con gái la hét, ông liền lên tiếng trách móc.
“Đừng có trách con, tất cả đều tại con nhỏ giúp việcrỗi hơi đến phá đám, cố tình liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc Tư Đồ trước mặtcon, để lên mặt với con đấy.” Ôn Ngọc muốn đổ hết tội cho Tiêu Tung Thục.
“Sao lại liên quan đến con bé? Con không nghe Tư ĐồTrác nói cậu ta đưa con bé đến sao?” Ôn Nhung Phương biết con gái đang muốn đổtội cho người khác.
“Tại nó hết, nó rủa con bị bệnh trước mặt Tư ĐồTrác. Nó ỷ được cưng chiều tỏ ra kiêu căng không coi con ra gì.” Nhớ lại nhữnggì Tiêu Tung Thục nói, cô càng cảm thấy phẫn nộ, vung tay hất bình hoa.
“Do con phản ứng thái quá. Ba nghe còn biết nó đangquan tâm đến con.” Ôn Nhung Phương nhíu mày.
“Rõ ràng nó cố ý mà.” Cô đột nhiên tái mặt ngã vàoghế. “Đúng là nó cố ý để làm cho con tức giận, con thật ngu ngốc…”
“Nghĩ nhiều làm gì, con không chịu suy nghĩ đến việcký hợp đồng, hôm nay con bất lịch sự lắm, không cần biết hợp đồng có được kýhay không, chuyện lớn chưa thành, sợ rằng Tư Đồ Trác sẽ đổi ý không hợp tác vớichúng ta nữa.” Ôn Nhung Phương chỉ nghĩ đến công việc, không muốn an ủi con gáiđang bị kích động.
Trong lòng ông, chuyện công ty là quan trọng nhất,thứ hai là việc Tư Đồ Trác có thể trở thành con rể ông hay không, nhưng khinhìn thấy thái độ của anh đối với con gái ông, rất khó để chiếm được tình cảm củaanh, cho nên lúc này ông chỉ quan tâm đến hợp đồng hợp tác với Tư Đồ.
Dường như không nghe cha nói gì, Ôn Ngọc lẩm bẩm.
“Nhìn bề ngoài ngốc nghếch mà hiểm thật, Tư Đồ Trácchắc chắn bị trúng bùa mê của con nhỏ nên mới thích nó… Anh ấy thật tội nghiệp,con phải nghĩ cách khiến anh ấy nhận ra bộ mặt thật của nó.”
Nghe con gái nói vậy, Ôn Nhung Phương khuyên nhủ.“Con đừng ảo tưởng nữa, thái độ của cậu ta thể hiện rõ ràng như vậy, con cũngthấy những hành động của cậu ta với cô bé giúp việc rồi đó, có lẽ cậu ta đã yêucon bé đó.”
“Nhưng con nhỏ đó là kẻ lừa đảo. Nó không giống nhưbề ngoài của nó đâu.” Ôn Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên nói to.
Nghe con gái chỉ bô bô về Tư Đồ Trác mà không quantâm đến tình hình khó khăn trước mắt của công ty, Ôn Nhung Phương tức giậnnhưng vẫn dịu giọng khuyên nhủ con gái.
“Thế thì đã sao? Việc quan trọng nhất bây giờ là hợpđồng, con phải nhớ công ty có phát triển được hay không đều phụ thuộc vào lần hợptác này, dù sao hai người đó cũng chưa kết hôn ngay bây giờ, chờ sau khi việcđàm phán thành công, con cướp lại cũng chưa muộn.”
“Không được, chờ đến lúc đó sẽ không kịp nữa, trongthời gian ngắn như vậy nó đã làm cho Tư Đồ Trác yêu nó, có thể nói con nhỏ đóđã giở thủ đoạn, ai mà biết được con nhỏ đang dùng thủ đoạn nào đó để lừa Tư ĐồTrác cưới nó. Con phải làm cho Tư Đồ Trác nhận ra bộ mặt thật của nó. Sau đó đánó đi.”
Tưởng tượng ra cảnh cô giúp Tư Đồ Trác thoát khỏibùa mê của ma nữ, sau đó anh sẽ mỉm cười cảm kích, trong lòng Ôn Ngọc trào dângmột ý chí mãnh liệt.
Đúng vậy. Một người thông minh xuất sắc như Tư ĐồTrác làm sao có thể để lọt lưới con bé giúp việc xấu xí ti tiện, cô sẽ cứu anhra.
“Con làm được không?” Rốt cục không chịu nổi việccon gái không nghĩ đến công ty, Ôn Nhung Phương lên tiếng răn đe. “Ba nói conkhông nghe, chẳng lẽ với con Tư Đồ Trác quan trọng hơn công ty?”
Ôn Nhung Phương cảm thấy con gái mình đã thay đổi.
Khi chưa gặp Tư Đồ Trác, con gái ông luôn nghĩ chocông ty. Sau khi gặp Tư Đồ Trác, cô đã trở nên say đắm người đàn ông đó, trongđầu óc toàn hình ảnh của Tư Đồ Trác, mỗi lần gặp mặt đều trở nên mất bình tĩnh,lơ ngơ như bò đội nón.
Giống như hôm nay, dù là ba của cô nhưng ông vẫn cảmthấy xấu hổ vì hành động của con gái.
Mắt Ôn Ngọc đột nhiên sáng lên, không trả lời ba màhỏi. “Ba, tháng sau là lễ mừng thọ của ba đúng không?
“Con hỏi làm gì?” Ôn Nhung Phương mệt mỏi xoa haibên thái dương, uể oải ngồi xuống sofa.
Ôn Ngọc chớp chớp mắt, sôi nổi. “Cũng không có gìquan trọng, con muốn tổ chức một bữa tiệc.” Cái cô thiếu chính là cơ hội, chỉ cầncó cơ hội, cô nhất định sẽ làm cho Tư Đồ Trác nhận ra cô mới là người xứng đángvới anh.
“Sau đó thì sao?” Ông nghĩ con gái đang có ý đồ gìđó.
“Sau đó dĩ nhiên con phải tạ tội với Tư Đồ Trác, conbiết con sai rồi, con đã không xin lỗi nên ba hãy tổ chức tiệc mừng thọ mời TưĐồ Trác để con có cơ hội xin lỗi anh ấy.” Ôn Ngọc tỏ thái độ thành khẩn. “Bađang lo lắng Tư Đồ Trác nổi giận sau đó không hợp tác với công ty chúng ta nữađúng không? Tất cả là lỗi của con, con sẽ giải quyết chuyện này.”
Thấy con gái nhận lỗi, vì công ty mà hứa hẹn, ÔnNhung Phương nở nụ cười.
“Được rồi, lần này con phải cư xử cho đúng mực, đừnglàm mọi chuyện trở nên hỏng bét, nếu không tình thế của chúng ta giống như câunói ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’”.

Chương 8


Hôm kia, biệt thự nhà Tư Đồ nhận được thiệp mời dongười của nhà họ Ôn đưa đến, đề bên trên là lễ mừng thọ Ôn Nhung Phương ngày mườilăm tháng sau, rất hân hạnh được mời Tư Đồ Trác.
Sau khi đọc tấm thiệp, Tư Đồ Trác không nghĩ nhiềuquăng lên bàn. Đúng lúc đó trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại,Tư Đồ Trác định bắt máy nhưng Tiêu Tung Thục nhanh chân hơn chạy đến nhấc ốngnghe.
“Dạ, đây là nhà Tư Đồ, ai vậy ạ?” Người ở đâu dâylúc đầu im lặng nhưng sau khi nghe giọng của Tiêu Tung Thục liền lên tiếng.
Tiêu Tung Thục đứng nghe điện thoại bỗng dưng vẻ mặttrở nên lúng túng, rồi cười toe, trả lời.
“Anh đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì cả? Anhnhầm số rồi phải không? Ở đây là nhà Tư Đồ… Dạ, không sao, chào anh.”
Gác điện thoại, cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đămchiêu của Tư Đồ Trác, liền chột dạ.
“Người ta nhầm số.” Cô vội vã giải thích sợ Tư ĐồTrác phát hiện ra.
“Anh biết rồi, em vừa mới nói.” Thấy cô giấu đầu lòiđuôi, anh nheo mắt lại. “Sao lâu rồi anh không thấy A Việt?”
Không ngờ anh lại nhắc đến Tư Đồ Việt, cô hơi mở tomắt. “Dạ, không thấy ạ? Mấy ngày trước em có gặp ông chủ nhỏ, em còn nấu cơmcho anh ấy nữa.”
“Nấu cơm? Lúc nào?” Anh nhớ hình như cả tháng naykhông thấy A Việt trong bàn ăn.
“Dạ… dạ… Bữa tối mà em chạy ra ngoài đó.” Cô lúngtúng, tay nhớp nháp đầy mồ hôi, vội chùi vào tạp dề trước ngực.
“Thật sao? Vậy thì là nửa tháng trước chứ sao em lạinói mấy ngày trước?” Quan sát thái độ của cô, Tư Đồ Trác hỏi phủ đầu.
“Không khác nhau mấy, không khác nhau mấy, ha ha.”Cô gượng cười để che giấu sự lúng túng của mình.
“Tối hôm đó A Việt có nói gì không?”
“Dạ, không nói gì cả, chỉ ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm xong, A Việt làm gì?”
“Em không biết, tại mệt quá nên sau đó em đi ngủ sớm,không biết ông chủ nhỏ đi đâu.” Cô làm đúng như lời dặn của Tư Đồ Việt, chuyệngì cũng nói không biết.
Nhìn vào mắt cô, Tư Đồ Trác biết cô đang nói dối.
Nếu anh đoán không nhầm thì lần này về nước Tư Đồ Việtkhông có ý định quản lý công ty, hơn nữa thằng nhóc ranh ma còn lập kế hoạchnào đó, có lẽ là từ lúc tuyển nữ giúp việc.
Anh nghĩ thằng em mình cô tình tuyển một cô bé giúpviệc ngốc nghếch để người ta nghĩ rằng nó luôn có ở nhà, và mục đích khác nữalà tìm một gián điệp biết nghe lời giúp che giấu hành tung của nó.
Bởi vì anh bận rộn nhiều việc nên không phát hiện rakế hoạch lưu manh đó.
“Vậy là em không biết nó đi đâu?” Tư Đồ Trác cười hiền.
“Dĩ nhiên, em cũng bận rộn, sao em biết được. Haha.”
Tiêu Tung Thục bật cười, nhưng người thông minh cóthể nhìn thấy trán cô lấm tấm mồ hôi.
Được lắm. Hóa ra bé Tung mà anh yêu say đắm lại làgián điệp của A Việt.
Hơn nữa, chuyện đã tới nước này rồi, cô vẫn nói dốiđể bao che cho A Việt… Phải trừng phạt cô như thể nào để hả giận? Hay là cấuvéo má cô?
Không, cách đó vẫn còn quá nhẹ, có lẽ anh phải “xử”cô ngay tại chỗ và thậm chí là cưỡng hiếp cô.
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô lùi ra sau một bước. “Cậuchủ, nụ cười của anh sát thương người khác đó.”
“Em nhầm rồi.” Anh đứng dậy, bước lại gần.
“Á!” Thấy anh chỉ cần bước hai bước đã rút ngắn đượckhoảng cách, cô vội vàng bỏ chạy.
“Còn dám chạy!” Anh vươn tay kéo cô lại dễ như trởbàn tay. “Em là cô gái không có lương tâm, em biết là anh yêu em như thế nào màem còn tình nguyện làm gián điệp cho A Việt, bao che cho nó. Em muốn anh tức chếtcó phải không?”
Nghe anh nói, Tiêu Tung Thục đang giãy dụa liền cứngđờ người ngay tức khắc. Nhưng có đánh chết cô cũng không thừa nhận. “Em khôngcó, em không có, buông em ra ~~~”
Bàn tay to không thương tiếc phát mạnh một cái vàomông cô. “Dám nói dối!”
“Hu!” Không ngờ anh lại nhẫn tâm dùng hình phạt vềthể xác, cô kêu la.
“Nói! A Việt đang ở đâu?”
“Em đã nói là em không biết sao anh hỏi em hoài, cònđánh em nữa? Anh quá đáng!” Cô vung tay loạn xạ. “Buông em ra ~~~ Buông em ra~~~”
“Dám nói dối!” Phát đầu tiên là để cảnh cáo nhưng côvẫn cứng đầu cứng cổ, anh nheo hai mắt lại, phát thêm mấy cái vào mông cô.
Tiêu Tung Thục đau quá la hét vang cả biệt thự.
“Á Á Á! Đau quá, bạo lực, giết người, cứu tôi ~~~”
“Nói!” Anh lại giơ cao tay.
“Không nói!” Thà chết chứ nhất quyết cô không chịukhuất phục, nước mắt giàn dụa.
Thấy cô khóc, anh giơ cao tay nhưng không đánh. “Rốtcục thằng nhóc cho em cái gì quý giá mà em luôn giúp nó?”
“Không có gì hết, làm người phải giữ uy tín.”
“Uy tín cái đầu em. A Việt là gì của em, còn anh làgì của em, em phải hiểu rõ chứ? Uy tín cái con khỉ, anh là người đàn ông củaem.” Đúng là cô nàng ngốc nghếch.
“Nhưng em đã hứa với ông chủ nhỏ rồi.” Cô buột miệng,nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.
“Em…” Sự cứng đầu của cô làm anh tức điên. “Bướng bỉnhquá! Phải áp dụng hình phạt về thể xác với em.”
Nghe anh nói “áp dụng hình phạt về thể xác”, cô mởto hai mắt, hoảng hốt. “Anh đánh cũng đánh rồi, anh còn muốn làm gì nữa?”
“Còn muốn làm gì hả? Dĩ nhiên là cưỡng hiếp em.” Anhcười tàn ác.
“Hả???”
Đánh không thương tiếc giờ lại còn muốn “ăn” cô. Ápdụng hình phạt về thể xác thực chất là trừng phạt lên cơ thể.
Nhân lúc cô đang sững sờ, anh ôm cô đi đến sofa nhẹnhàng đặt cô xuống sau đó nằm đè lên trên.
Nụ hôn của anh khiến cô đê mê, mãi mới thốt đượcthành lời. “Đừng…”
“Anh sẽ làm em phải thích.” Anh cười khẽ.
“Nhưng…”
Vừa mới mở miệng, anh liền ngậm hết những lời cô địnhnói.
Vốn dĩ trong lòng đang cảm thấy giận dữ nhưng saukhi nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô, cơn giận ngay lập tức bốc hơi khôngcòn dấu vết.
Nghe tiếng cô thở gấp nhẹ nhàng, anh càng muốn xâmnhập vào nơi ngọt ngào, hơn nữa dục vọng đang sôi sục trong cơ thể, cảm giác đêmê càng khiến hai cơ thể quấn quít lấy nhau, tận hưởng cảm giác nóng bỏng run rẩy.
Đầu tiên là áo, sau đó là quần jean, anh bắt đầu cởiđồ cho cả hai, cơ thể khát khao được hòa làm một…
Đúng lúc đó, cửa biệt thự đột ngột mở ra, ánh nắng mặttrời chiếu rọi vào trong phòng khách trở nên sáng choang và có thể nhìn thấyhai thân hình đang quấn lấy nhau trên sofa.
“Tiêu Tung Thục, chị cháu đến tìm cháu… Á! Cháu…cháu… cháu… đang làm cái gì vậy? Stop, stop lại ngay cho chú…”
Quản gia Trần, quản gia già nhất và làm việc lâu nămnhất trong nhà Tư Đồ, trong 57 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên ông thấynhư trời sắp sập.
***
Nhìn quả bí đỏ trên đầu quản gia Trần, hai tay runrun xách hai thùng nước, quỳ ở cửa sổ chịu phạt, Tiêu Nguyệt Hà cảm thấy may mắnvì mình không bị phạt.
“Cô là chị của bé Tung?”
“Dù không phải ruột thịt nhưng còn yêu thương nhauhơn ruột thịt, nên tôi đúng là chị của con bé.”
Nhìn mặt Tư Đồ Trác không hề đỏ, giống như chưa từngcó chuyện gì xảy ra, rất bình tĩnh, Tiêu Nguyệt Hà thầm thán phục anh.
Khác với anh, Sóc Nhỏ mặt tái mét, len lén nhìn cô,núp sau cái gối ôm. Cô quay sang nhìn thấy Tư Đồ Trác đang âu yếm nhìn cô nhócxấu hổ.
“Em định núp đến bao giờ?” Anh giật cái gối ôm.
Tiêu Tung Thục vội giật lại. “Đừng chú ý đến em, cứcoi như em không có ở đây.”
Nghĩ đến việc, người khác nhìn thấy mình nude bánthân, Tiêu Tung Thục xấu hổ muốn chết, sau này cô còn mặt mũi nào gặp họ nữa.
“Em nên bịt tai lại.” Tư Đồ Trác trêu cô.
“Đừng có chú ý đến em, đừng có chú ý đến em.” Cô lạinúp sau cái gối, không dám nhìn Tiêu Nguyệt Hà.
“Sóc Nhỏ, Tư Đồ Trác là cậu chủ của em, em lén lútquan hệ với cậu chủ từ lúc nào?”
Tiêu Tung Thục cứng đờ cả người nhưng cô không còn mặtmũi nào để trả lời. Tư Đồ Trác ngồi một bên nghe mấy chữ “lén lúc quan hệ”, cảmthấy không thích liền lên tiếng để làm sáng tỏ.
“Không phải lén lúc quan hệ mà là yêu đương côngkhai.”
“Hả? Chuyện lớn như vậy sao người chị này lại khôngbiết?” Tiêu Nguyệt Hà cười dịu dàng nhưng trong ánh mắt ẩn chứa tia sắc bén.
“Là lỗi của tôi.” Tư Đồ Trác nhận lỗi. “Do tôi khôngdạy dỗ cô ấy tốt nên cô ấy chưa nói cho mọi người biết sự tồn tại của tôi.”
“Anh nói do lỗi của anh nhưng tại sao tôi lại nghethành lỗi của Sóc Nhỏ?” Người đàn ông này còn không thấy xấu hổ.
“À, cô Tiêu nói hơi quá rồi, tôi nghĩ rằng việcchúng tôi yêu nhau không có gì sai và dù sao đó cũng là chuyện riêng tư, khôngcần ai khuyến khích.”
“Ý của anh Tư Đồ tôi hiểu nhưng nghe anh nói “khôngcần ai khuyến khích” nghĩa là không muốn ai biết? Tại sao anh lại không muốn aibiết?”
Nghe câu nào của Tiêu Nguyệt Hà cũng sắc bén, Tư ĐồTrác biết rõ nhìn bề ngoài cô xinh đẹp yếu đuối không thể là cô gái không hiểuchuyện nhưng trái lại cô rất khôn khéo, cực kỳ thông minh, vì thế anh cần phảiđảm bảo với cô về tương lai hạnh phúc của Tiêu Tung Thục, dù sao suýt chút nữaanh đã làm chuyện đó với Sóc Nhỏ trước mặt chị gái của cô nhóc.
“Những lời cô Tiêu nói không sai, thực ra tôi địnhkhi nào thích hợp sẽ gửi thiệp đến người thân và bạn bè của bé Tung, thông báotin vui của tôi và cô ấy.” Tư Đồ Trác nói ra kế hoạch của mình.
“Thiệp? Có phải loại thiệp mà tôi đang nghĩ đếnkhông nhỉ?” Lúm đồng tiền trên má Tiêu Nguyệt Hà và đôi mắt đều trở nên sắcbén, có khả năng sát thương người.
Nếu anh ta đúng là người tốt sẽ không coi Sóc Nhỏnhư trò chơi, nếu không phải như vậy, anh ta tới số rồi.
“Tôi không biết cô Tiêu đang nghĩ đến loại thiệpnào? Ý tôi là thiệp vàng in chữ song hỉ, dán ảnh của tôi và bé Tung, cô Tiêu đãhài lòng chưa?”
Nghe được lời hứa của Tư Đồ Trác, nụ cười trên môiTiêu Nguyệt Hà mới trở lại bình thường, không còn sát thương nữa.
Được, tính ra anh ta cũng hiểu chuyện đấy.
“Nếu anh cho tôi thời gian cụ thể để tôi và tất cảcác thành viên trong gia đình tin tưởng, tôi sẽ vừa lòng.”
Hiểu ý Tiêu Nguyệt Hà, Tư Đồ Trác nói ngay. “Ngàynày tháng sau.”
“Không được, thời gian quá gấp, nhà chúng tôi rấtđông, nhiều thành viên đang ở nước ngoài không về kịp.”
Tư Đồ Trác liền sửa lại. “Ngày này hai tháng sau.”
“Hai tháng sau thì còn được nhưng không nhất thiếtphải là ngày hôm nay, hãy tìm ngày lành.” Sau đó lại hỏi. “Anh định đưa baonhiêu?” Cô đang hỏi sính lễ.
“Nhà cô Tiêu yêu cầu bao nhiêu, tôi sẽ đưa bấynhiêu.” Anh không tiếc tiền, nhất là tiền để cho người con gái anh yêu.
“Tốt, anh cũng có thành ý đấy, nhà gái chúng tôi sẽlo bánh kẹo, thiệp mời, tiệc rượu, hai tháng sau anh chỉ cần đem ảnh tới vàthông báo với ba mẹ anh là được.”
“Ok, cứ quyết định như vậy.”
“Quyết định như vậy ha.”
Giống như đã đàm phán thành công hợp đồng kinhdoanh, hai người nhìn nhau cười, còn Tiêu Tung Thục xấu hổ ngồi một bên núp saugối ôm không ngờ được rằng tương lai của mình đều đã được định đoạt.
“Không biết anh đã nghe chuyện chồng sắp cưới củaSóc Nhỏ chưa?” Tiêu Nguyệt Hà buột miệng hỏi để quan sát sát thái độ của Tư ĐồTrác.
“Chuyện đó là sao?” Tư Đồ Trác cười nhẹ.
“Anh không sợ bị đánh hả?” Biết anh thực sự yêu SócNhỏ nên cô mới nói ra chuyện đó chứ cô không bao giờ kể chuyện nhà với ngườingoài.
“Tôi không lo điều đó.”
“Anh cũng tự tin quá nhỉ?”
Tư Đồ Trác cười không trả lời.
“Chuyện quan trọng đã đàm phán xong rồi, bây giờ nóiđến chuyện chính.” Nguyệt Hà sực nhớ mục đích đến chơi của mình, vươn tay giậtcái gối ôm che mặt Tiêu Tung Thục.
“Á! Gối của em.” Tiêu Tung Thục kêu thảm thiết.
“Trên người em có cục thịt nào to để người ta nhìnkhông? Có đáng để lấy gối che không?” Chuyện đám cưới đã thỏa thuận xong, nênTiêu Nguyệt Hà không còn ý kiến gì khác.
“Có mấy cục thịt bị người ta xem sạch bách hết rồi.Sau này em còn mặt mũi đâu nữa…” Không có gối ôm, mặt Tiêu Tung Thục đỏ bừngnhư máu dồn hết lên mặt.
“Im miệng!”
Nghe chị gái mắng, Tiêu Tung Thục đang kêu la liềnim bặt.
“Cứ coi như chị chưa nhìn thấy gì, em quên chuyện đóđi…” Tiêu Nguyệt Hà dịu giọng.
“Sao được…” Suýt nữa thì bị người ta nhìn thấy hết rồi.
Nguyệt Hà nói ra mục đích đến chơi của mình. “Tuầnsau em rãnh không? Tổng giám đốc muốn đưa em đi dự tiệc mừng thọ.”
“Lại là tiệc mừng thọ? Sao tháng này nhiều tiệc mừngthọ vậy?” Tiêu Tung Thục chun mũi.
Anh Thú cũng hay thật, rõ ràng thích chị Nguyệt Hà lạinói chị Nguyệt Hà đến hẹn với cô. Có lẽ anh Thú muốn đưa cô đi dự tiệc vì chịNguyệt Hà chăng? Tại anh sợ nếu đưa chị Nguyệt Hà đi, đám đàn ông háo sắc sẽ vâyquanh chị làm anh phải ôm thùng giấm chua.
Ai da, anh Thú cũng xấu bụng thật, sự khổ nào cũng tốngcho cô, đầu tiên là lấy cô ra lừa chị Nguyệt Hà, bây giờ lại coi cô là tấm biathay thế cho bạn gái.
“Sao vậy? Hôm đó em cũng phải đi dự tiệc mừng thọ aihả?”
“Dạ, ông chủ Ôn.”
Nguyệt Hà chớp mắt. “Vậy là mục đích của chúng ta giốngnhau rồi.”
“Cần phải đính chính một chuyện, bé Tung là củatôi.” Tư Đồ Trác ôm eo Tiêu Tung Thục.
Lúc nhìn thấy thiệp mới, anh đã nghĩ đến một kế hoạch.
Mục đích của anh là khiến cô Ôn hết hy vọng tự độngrút lui và mặt khác cũng muốn công khai giới thiệu bé Tung, sau đó đến cô nhiviện gặp Viện trưởng cầu hôn, nhưng không ngờ được rằng anh phải tiến hành đámcưới gấp gáp như vậy.
“Sóc Nhỏ em muốn đi với ai?” Tổng giám đốc và Tư ĐồTrác đều muốn đưa Sóc Nhỏ đi cùng, điều này khiến Nguyệt Hà cảm thấy khó xử, vìthế cô để cho Sóc Nhỏ lựa chọn.
“Không đi được không ạ? Em muốn ở nhà xem phim thầntượng.” Cô không chọn ai cả, chỉ chọn cái ti vi, vì Chủ nhật chiếu tới cảnh caotrào, không xem rất đáng tiếc.
“Dĩ nhiên là không được.” Tư Đồ Trác và Tiêu NguyệtHà đồng thanh quát to.
Chuyện quan trọng như vậy tại sao cô nhóc không hiểu?Chuyện này có liên quan đến tương lai của cô, vậy mà cô lại muốn ở nhà xemphim.
“Xì! Sao không được? Em không am hiểu lĩnh vực kinhdoanh, đến đó em cũng đâu biết nói chuyện với ai, chán ngắt. Nói thật nhé, emvà chú Ôn cũng đâu có thân thiết, em đến đó làm gì, thà ở nhà xem phim thần tượngthích hơn.”
Nhìn nụ cười trên môi Tiêu Tung Thục, Tư Đồ Trác cảmthấy đau đầu. Cô nhóc này lại quên chuyện Ôn Ngọc mê chồng tương lai của mình.Cô ngốc đến mức không nghĩ đến âm mưu có thể xảy ra trong bữa tiệc đó.
Chỉ cần một liều thuốc mê là gài anh vào tròng,trong khi cô nhóc lại muốn ở nhà xem phim thần tượng, mặc kệ anh sống chết rasao… Sao cô lại ngu ngốc đến mức nguy hiểm cận kề mà cũng không biết?
Thấy Tư Đồ Trác day trán, Tiêu Nguyệt Hà thấy cảmthôngvới anh.
Sóc Nhỏ vốn ngốc nghếch ngây thơ, cô quá rành, vàigiây trước đó cảnh báo tận thế sắp đến, nhưng chỉ vài giây sau cô nhóc sẽ quênngay, hình như trong đầu con bé không có khái niệm “sự nguy hiểm.”
Yêu phải cô nhóc ngây thơ này, cô có thể tưởng tượngra tương lai Tư Đồ Trác sẽ phải buồn rầu nhiều, cô còn lo lắng rằng anh sẽ sớmbạc đầu.
“Sóc Nhỏ, hôm đó em hãy đi dự tiệc với Tư Đồ, chị sẽgiải thích với tổng giám đốc.” Tiêu Nguyệt Hà cao giọng.
“Nhưng…” Chị gái đã nói cô không thể không nghenhưng vẫn lừng khừng.
“Không có nhưng nhị gì cả, trưa hôm đó chị sẽ mangquần áo đến cho em, mặc dù em đi cùng với anh Tư Đồ nhưng em đừng có làm bẽ mặtnhà họ Tiêu, phải trang điểm cho thật đẹp.”
Tiêu Tung Thục nhíu mày. “Phiền thật.”
“Nếu em thấy phiền hay đi cùng tổng giám đốc đi, chịnghĩ anh ấy rất thích trang điểm cho em.”
Tiêu Tung Thục sợ tới mức nhảy dựng lên. “Á! Emkhông đi đâu. Anh Thú là ông “trùm” rắc rối, nếu để anh ấy trang điểm em chếtchắc.”
Anh Thú luôn sống căn cơ tiết kiệm từng đồng nhưnganh lại rất hào phóng với các em trong cô nhi viện, cái gì cũng mua thứ đắt nhất,bây giờ khi đã kiếm được nhiều tiền, nếu không trang điểm cho các em gái lòe loẹthay mặc đồ óng ánh, anh sẽ không hài lòng.
“Vậy em muốn chị đi thay em phải không?” Tiêu NguyệtHà mỉm cười.
“Dạ.” Chỉ cần không phải đi cùng anh Thú, chuyện gìcô cũng làm.
Ngồi một bên nghe hai chị em nói chuyện, Tư Đồ Tráccảm thấy tò mò về “tổng giám đốc” mà Tiêu Nguyệt Hà nhắc đến.
Khi hiểu ra người được gọi là tổng giám đốc đó chínhlà “anh Thú” mà bé Tung nói, anh không biết tại sao anh ta lại biến thành tổnggiám đốc.
Theo như anh nghĩ, anh Thú đó là trẻ mồ côi sao lạilà tổng giám đốc.
“Cô Tiêu, cô vừa nói tổng giám đốc…” Anh hỏi.
“Tiêu Thú Dạ, tổng giám đốc tập đoàn Kính n.” TiêuNguyệt Hà nhẹ giọng trả lời.
“Tập đoàn Kính n?” Tư Đồ Trác nói to.
Quy mô của tập đoàn này không thua gì tập đoàn Tư Đồ,Kính n kinh doanh lĩnh vực khách sạn nổi tiếng khắp thế giới. Bé Tung của anhlà em gái của ông trùm của “những khách sạn năm sao”?”
“Sao vậy? Sóc Nhỏ chưa nói với anh hả? Tất cả chúngtôi đều lớn lên ở cô nhi viện Kính n, viện trưởng đã thành lập nhiều cô nhi việntrên thế giới, sau đó chúng tôi đã thành lập tập đoàn Kính n.”
Ai nói trẻ mồ côi không được học hành đến nơi đến chốn?Họ đã cố gắng đọc sách nâng cao kiến thức.
Viện trưởng đều coi tất cả như con, rất mực yêuthương, nên tất cả những người con của Viện trưởng đều nỗ lực học tập. Thể lựctốt, lại chăm chỉ làm việc gom góp tiền, cố gắng học hành thành đạt sau đó mởcông ty, lấn dần ra các mối quan hệ trong xã hội, “Kính n” từ một khách sạn nhỏphát triển quy mô thành khách sạn lớn, từ khách sạn lớn trở thành khách sạn caocấp ở châu Á và cuối cùng đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh khách sạn như bâygiờ.
Kính n có được sự thành công như ngày hôm nay là đềunhờ vào sự nỗ lực của tất cả các thành viên trong gia đình.
“Vì thế cô mới nói các thành viên trong gia đình hiệnđang ở nước ngoài…”
“Đó là các tổng giám đốc và phó tổng giám đốc quảnlý các khách sạn ở các nước. Dù gì Sóc Nhỏ cũng là thiên kim của tập đoàn Kínhn, các anh chị ấy sẽ không bỏ lỡ chuyện cả đời của con bé.”
Mặc dù họ đã nỗ lực để có được thành quả như ngàyhôm nay nhưng không bao giờ quên những gì mình đã nhận được ở nơi mình lớn lên,các thành viên trong Kính n vẫn chăm chỉ làm việc, không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.
Nghe Tiêu Nguyệt Hà nói, Tư Đồ Trác liền quay mặtnhìn Tiêu Tung Thục.
Anh không thể nào tin được rằng cô nhóc ngốc nghếchTiêu Tung Thục lại là thiên kiêm tiểu thư nhà họ Tiêu, vậy mà anh khi đó đã coicô như người mới từ trên núi xuống.
Không thể tin được có ngày anh lại nhìn nhầm.
Không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Tư Đồ Trác, TiêuTung Thục chỉ nghĩ đến những gì Tiêu Nguyệt Hà vừa nói, vội hỏi. “Chuyện cả đờicủa em là chuyện gì? Chuyện gì vậy chị?”
Đúng là ngốc nghếch. Cô không hiểu những gì Tư ĐồTrác và chị mình nói là chuyện gì.
Ha ha, cô nhóc không biết lại hay, có vậy mọi chuyệnmới suôn sẻ.
“Chẳng có gì đâu, em nghe lầm rồi đó.”
“Em không nghe lầm, tai em nghe rất rõ.” Tiêu TungThục nghi ngờ.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tiêu Nguyệt Hà, Tư ĐồTrác chen vào, thu hút sự chú ý của cô nhóc. “Bé Tung, quản gia Trần sắp xỉu rồi.”
“Hả?” Người nào đó liền quay mặt nhìn.
“Ông ấy đang cố hết sức giữ quả bí, chắc không trụđược nữa.” Anh nhìn mặt mày quản gia tái mét, sắp ngã khuỵu xuống.
Nãy giờ ngồi nói chuyện cả nửa tiếng, có lẽ phạt ôngta như vậy đã đủ, nhưng để tha cho ông ta, anh cũng cần lợi dụng điều đó.
“Hai thùng nước trên tay chú ấy quá nặng, tay chú ấyđang run rẩy.” Tiêu Nguyệt Hà nói thêm.
“Trời ơi!” Vì xấu hổ và mải nói chuyện mà cô quên mấtviệc quản gia Trần bị phạt.
Nhìn thấy quản gia Trần có thể té xỉu, cô đứng bật dậychạy lại để cứu ông ấy.
“Chuyện đó cứ quyết định như vậy.” Tiêu Tung Thục vừađi khỏi, Tiêu Nguyệt Hà nói.
“Ừm.” Tư Đồ Trác trả lời.
“Chuyện cô Ôn thích anh tôi cũng biết, cô ta mời anhđến dự tiệc chắc là có âm mưu gì đó.”
“Tôi biết, tôi có thể đoán ra được cô ta muốn làmgì.”
“Anh biết rồi thì tốt.” Tiêu Nguyệt Hà như dỡ bỏ đượctảng đá trong lòng. “Tôi về nhé.”
“Cô không đợi bé Tung?”
“Không, rắc rối lắm.” Có điên mới ở lại để nghe conbé lèo nhèo.
Cô khoát tay đi thẳng ra cửa mặc kệ Tiêu Tung Thục gọimình sau lưng.

Đọc tiếp: Osin của anh - trang cuối

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.

Old school Swatch Watches