CÔ..HÔN DỞ TỆ...
-----
\\\" Cô ta kia rồi\\\" - nghe thấy giọng này, Hàn Nhi giật bắn người, mở mắt ra thì vẫn thấy gương mặt Dương Phong đang sát mặt mình, có thể cảm nhận được cả hơi thở đều đều của hắn... còn môi thì...
\\\"Tên khốn, cậu đang làm quái gì với môi của tôi thế hả?\\\" - Hàn Nhi ú ớ vài tiếng, rồi đẩy mạnh Dương Phong ra, lấy tay quẹt miệng, mặt nhăn nhó
\\\"Wow... ghê quá ta....\\\" - mọi người xung quanh bắt đầu hứng thú khi thấy lời nói cùa Hàn Nhi, đặc biệt là đám con trai
\\\"Được lắm...\\\"
\\\"Người đầu tiên dám bảo anh Phong là đồ khốn...\\\" - mấy đứa con gái thì sững người, ánh mắt tiếc nuối
Tiếng nói xung quanh bắt đầu ồ lên sau hành động của Hàn Nhi, nhưng dự cảm chẳng lành, nó quay ra nơi phát ra tiếng nói lúc nãy....5-6 tên lúc đụng độ ở con hẻm ngoài kia đang chạy về phía Hàn Nhi. Dù thấy được, nhưng không kịp định hình nên đã bị 1 tên trong đám đó bay lại giữ hai tay
\\\"Nhỏ đó có võ, cẩn thận\\\" - mấy tên còn lại bắt đầu nhào tới \\\"Xin lỗi, đã làm phiền, các chú em cứ tiếp tục...\\\" - hắn ta cười xuề xòa rồi quay sang cùng với tên hồi nãy lôi Hàn Nhi đi sền sệt
\\\"Buông cô ấy ra...\\\" - cả Lạc Thiên và Dương Phong đều đồng thanh lên tiếngVừa dứt lời, Hàn Nhi đã lợi dụng sức chặt của hai cánh tay bị giữ, đu người quay 1 vòng trên cao rồi đáp xuống sau lưng hai tên đó, rồi đạp cho mỗi thằng một cú té nhào ra đất
\\\"vào tận đây cơ à\\\"
\\\"Con nhỏ....\\\" - đằng sau Hàn Nhi còn 3-4 đang ập tới, nhưng đến khi nó quay người ra sau thì đã thấy cả bọn nằm dưới đất, dưới chân của Dương Phong, Lạc Thiên và Khang Luân
\\\"Hừ... nhãi tép\\\" - Khang Luân nhìn xung quanh rồi phủi phủi bàn tay, đám đông dần tản ra....
\\\"Là con nhỏ đó à... thằng Sĩ làm việc kiểu gì thế hả?\\\" - từ đâu, lại có thêm đám người đi tới, khá đông, mặt mũi đầy xẹo, hút thuốc.... rồi cả gậy.... Hàn Nhi nhìn thấy chỉ biết thở dài
\\\"giờ sao đây...\\\" - Hàn Nhi thở khì một cái rồi nói
\\\"Xông lên, đứa nào ngăn cản, xử luôn đứa đó\\\" - một người trong đám đó hét lớn, có vẻ là tên cầm đầu
Cả đám đông ồn ào, bỏ chạy tán loạn... tất cả đều lo cho thân mình trước, Du Y thì có vệ sĩ theo dẫn dắt ra ngoài... trong đây còn Hàn Nhi chống chọi giữa rừng đao
\\\"giúp không?\\\" - ở góc bên kia, cả 3 người con trai vẫn khoanh tay đứng nhìn
\\\"Bốp\\\"- lo chú ý nhìn phía trước, Hàn Nhi bị một cây gậy đánh ngang hông, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, quay sang đá thẳng một cú knock out từ đầu thẳng xuống ngực
\\\"Em đi trước, 2 người lo dùm chỗ này\\\" - Dương Phong cũng nhào vào đám người hỗn loạn đó, kéo Hàn Nhi ra rồi chạy ra khỏi quán. Lạc Thiên chưa kịp nói gì thì cũng chỉ biết lôi đt ra và nói vài câu gì đó
Thấy Hàn Nhi chạy khỏi quán, cả đám kia cũng chạy theo, nhưng đến trước cửa thì lại thấy hàng tá người mặc vest đen, cả bọn chĩ còn dám lùi vào trong...
\\\"Nghĩ vào đây quậy rồi có thể ra dễ dàng như vậy sao?\\\" - Lạc Thiên lên tiếng lạnh lùng
\\\"Haiz... chán quá, tưởng có thể bỏ nghiệp, ai dè, giờ vẫn phải ra tay\\\" - Khang Luân vươn vai rồi nhìn xung quanh.. nhặt hẵn một cây gậy bự của mấy tên kia làm rớt, quơ quơ trên tay
\\\"Này, cần gì phải ra tay\\\" - Lạc Thiên cản lại, ánh mắt lườm qua cả bọn
\\\"Vận động tay chân chút thôi mà\\\" - Khang Luân nóng lòng, người thấp tha thấp thỏm, chỉ cần một câu nói của Lạc Thiên thì anh cùng những người mặc áo vest đen kia sẵn sàng xông vào ngay
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Về phần Hàn Nhi và Dương Phong... cả hai vừa chạy ra ngoài thì đã leo lên xe Dương Phong phóng thẳng đi....
\\\"Két...\\\" - chiếc xe dừng lại bên một khu công viên, ánh đèn sáng trưng...
\\\"Xuống xe..\\\" - Dương Phong nói thẳng một câu, mặt lạnh tanh
Hàn Nhi nhảy ra khỏi xe ( xe không mui), nhưng tay vẫn níu giữ cửa xe, chìa tay vào trong xe
\\\"Tiền..\\\"
\\\"Gì chứ..??\\\" - Dương Phong nhíu mày
\\\"lúc nãy, vừa là bạn gái, vừa hôn, vừa nắm tay và cả chiếc xe đạp...\\\" - Hàn Nhi tuôn ra một hơi dài mặc kệ gương mặt nghệch ra của Dương Phong
\\\"Này, cô nên biết, được hôn tôi, nắm tay tôi là một diễm phúc đấy..\\\"
\\\"Hoang tưởng nữa à... tính ra tổng cộng...900k đấy\\\" - Hàn Nhi vẫn kiên quyết
Thấy không thể nào nói chuyện tiếp được với Hàn Nhi, Dương Phong móc túi đưa tiền ra, rồi ngoắc ngoắc ngón tay kêu Hàn Nhi đứng gần vào
\\\"Cô... hôn dở tệ...\\\" - Dương Phong kề môi sát tai Hàn Nhi nói rồi cười nhếch mép một cách khinh thường khiến Hàn Nhi tức đến độ muốn quay qua cho 1 cú đá vào mặt tên này..
Đọc tiếp: Sô Cô La Đen – Chương 9
NHÓC THUA CHỊ MỘT TUỔI ĐẤY
Tức giận bỏ đi, Hàn Nhi đi về phía công viên rồi bỗng dưng chân nó khụy xuống. Vết thương lúc nãy vì không chú ý, cử động mạnh giờ đã rướm máu nhiều hơn, cọ xát với chiếc quần jean khiến nó cứ nhói nhói. Cũng phải kể, người nó hôm nay nhiều vết thương lắm rồi, trụ được đến giờ này quả là một chuyện khiến người khác phải giật mình
Cũng vừa phóng xe đi, rồi như cảm thấy điều gì đó, Dương Phong liền cho xe chạy ngược lại và thấy Hàn Nhi đang khụy dưới đất với đôi chân rướm máu, môi cắn chặt...Không hề suy nghĩ gì, Dương Phong lại xuống xe và nhấc bổng Hàn Nhi lên...
\\\"Đúng như tôi nghĩ, cô chẳng làm gì nên hồn một lần\\\"
\\\"Bỏ xuống mau, tôi tính tiền đấy\\\" - mặt Hàn Nhi hơi thoáng đỏ... tức giận, vùng vẫy nhưng dường như Dương Phong chằng hề có ý định thả nó xuống
\\\"Tùy cô!!!\\\"
Dương Phong ẵm Hàn Nhi rồi “ thảy” vào trong xe. Lòng cảm thấy một cảm giác lạ, bảo vệ cô gái này ư??? Không, không đời nào có chuyện đó…
Hàn Nhi cũng hết sức lực để ra khỏi xe nữa rồi, người nó mềm như bún, không thể điều khiển được nữa. Nó không thể nào cứ khụy xuống thế này được, còn bao nhiêu việc mà nó cần phải làm….Cứ thế suy nghĩ, nó đã chìm vào giấc ngủ với những cơn gió lạnh lơn man da thịt….
--------------“Sao rồi?”
“Con nhỏ đó xỉu rồi”
“Cái gì, vậy giờ đang ở đâu hả?”
“Em đang chở vô bệnh viện”
“Bệnh viện nào?”
“Đa Khoa Quốc tế”
“Đợi đó, tụi anh tới”
“Thôi, không sao đâu, anh lo dùm em vụ Du Y đi”
“Yên đó” - kết thúc câu nói, đầu dây bên kia chỉ còn vang lên tiếng bíp bíp…..
- vừa suy nghĩ Dương Phong vừa giật mình nhìn qua Hàn Nhi “ Còn mình, đang làm quái gì mà lại tốt chở nhỏ này vào bệnh viện thế này…> - nghĩ đến đây Dương Phong lại chợt rung mình khó hiểu
“Sao rồi?” - Lạc Thiên cùng với Khang Luân và them cả mấy người mặc vest đen đằng sau, đang hối hả chạy vào
“Đang ở trỏng” – Dương Phong nhướng mắt vào phòng phẫu thuật
Lạc Thiên giật mình, lay người Dương Phong một cách mãnh liệt khiến lời nói của Dương Phong cứ run run, nghe không rõ chữ gì ra chữ gì
“Có vẻ là chân bị rách 1 mảng khá dài, bác sĩ đang khâu lại thì phải, anh đứng yên coi….” – Dương phong gạt tay Lạc Thiên ra, nhìn bộ dạng Lạc hiên thở hổn hển, Dương Phong càng lúc càng nghi ngờ
“Du Y sao rồi?” – sau khi bình tĩnh lại, Dương Phong bắt đầu quay sang hỏi Lạc Thiên và Khang Luân
“Có gì đâu mà sao với không sao. Nãy club náo loạn, cô ta cũng theo đó mà biến mất luôn rồi”
Ánh đèn cửa phòng phẫu thuật đã tắt, vị bác sĩ bước ra, và sau đó cũng là giường bệnh nhân được đẩy ra….
“Phải rất khó khăn để có thể làm cho cô ấy bất tỉnh, chúng tôi đã phải tiêm 3 mũi thuốc tê, dù sao, cũng chỉ là rách da thôi, không cần phải lo lắng” - vị bác sĩ vừa nói vừa cười rồi bước đi
Chiếc xe đẩy bệnh nhân đi và Hàn Nhi nằm trên đó với đôi mắt mở lim dim
“Có sao không Dương… à không, Hàn Nhi…” - Lạc Thiên chạy nhanh bên giường bệnh, mặt lộ rõ vẻ lo lắng
“Không chết nhanh vậy đâu” – Hàn Nhi cũng ngồi dậy nhanh chóng rồi rút dây nước biển ra…
Trước cảnh tượng đó ai ai cũng giật mình, từ cô y tá, đến cả 3 Dương Phong, Lạc Thiên và cả Khang Luân, nhưng vẻ mặt của Hàn Nhi thì hết sức bình tĩnh, không có biểu hiện gì của một người đang bị thương cả. Tháo xong dây nước biển, Hàn Nhi nhảy xuống giường, mặc cho ánh mắt trố ra của mấy người còn lại…..
“Em à, chưa thể xuất viện liền được đâu, còn phải dưỡng thương nữa mà, chân em vừa mới…..” – chị y tá sốt sắng chạy lại nắm tay Hàn Nhi
“Không sao đâu….” – nó gạt nhẹ tay chị y tá ra và quay lưng lại, cúi đầu cảm ơn rồi sau đó thì bước khập khiễng đi
“Này, con ngốc, cô đang làm cái trò gì vậy hả?” - Dương Phong đang đứng đằng xa thấy vậy liền hét toáng lên...
Hàn Nhi nghe thấy cũng quay đầu lại, đi về phía Dương Phong. Nó đứng đo từ chiều cao, rồi nhìn cách ăn mặc của Dương Phong, rồi cả cách nói chuyện, cuối cùng nó rút ra một câu kết luận:
\\\"Tôi nói cho cậu nghe, chiều cao thì cậu hơn tôi, giàu thì cũng hơn tôi...nhưng.... tuổi tác và cả cách mà cậu suy nghĩ cũng chỉ là một học sinh lớp 11 thôi, nên đừng có mà kêu tôi là \\\"con nhỏ\\\" hay \\\"con ngốc\\\" một cách tùy tiện như thế. Nhóc thua chị 1 lớp đấy\\\" - nghe xong câu này khiến Lạc Thiên và Khang Luân đừng cười thật lớn, còn Dương Phong thì ngớ người ra, thất thần, không thể nói thêm tiếng nào nữa...
Đọc tiếp: Sô Cô La Đen – Chương 10
NGÀY MAI BLACK SẼ TRỞ LẠI...
Hàn Nhi ra khỏi bệnh viện, thật sự thì nó vẫn còn rất mệt, thậm chí nhấc chân đi còn không nổi.... vấn đề là nó còn phải-và-đang dắt chiếc xe đạp bị vẹo cổ về nhà... Mệt không tả, bánh sau của chiếc xe đạp vừa cán mốc vào nhà, Hàn Nhi đã nằm phịch xuống sàn, thằng nhóc Hoàng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy giật bắn cả mình, lúc đầu còn tưởng \\\"xác chết trên cao nguyên\\\", nhưng nhìn kĩ lại thì thấy đó chính là Hàn Nhi, nó hớt hải chạy đến:
\\\"Chị Nhi, chị sao vậy? - nhóc Hoàng lay lay Hàn Nhi, người nó mềm như bún, cứ vật vờ......
\\\"Chị hơi mệt, để chị ngủ chút\\\" - nói rồi Hàn Nhi nhắm nghiền mắt lại, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, người thì nóng hừng hực, nhưng lại toát mồ hôi khắp người, tiếng gọi của nhóc Hoàng cùng với mấy đứa em càng lúc càng xa vời đối với một đứa đang sắp chìm vào cơn ngủ sâu mệt mỏi như Hoàng Nhi
Trong lúc thằng Hoàng còn đang bối rối không biết làm gì với bà chị đang nằm dài dưới sàn thì từ ngoài cửa, một thằng nhóc chừng 5-6t hớt hải chạy vào, nói không thành lời \\\" Anh Hoàng ơi... ngoài cửa.....\\\"
\\\"Chuyện gì nữa\\\" - nghe thế, thằng Hoàng cũng chạy thật nhanh ra cửa \\\" Chị Nhi đã dặn là không đuợc mở của cho ngườ lạ rồi mà...\\\" - Hoàng tức giận quay sang nhóc em la lớn. Tội nghiệp, nhóc em chỉ còn biết đứng gãi đầu, miệng mếu mếu
\\\"Bụp\\\" - lo mải mê \\\"thuyết giáo\\\" nhóc em, Hoàng bất giác đụng vào ai đó
\\\"Anh có phải người lạ đâu\\\" - thì ra là Lạc Thiên, anh cầm 2 túi đồ ăn to tướng giơ lên kèm theo một nụ cười rõ tươi. Một nụ cười đậm chất \\\"dụ dỗ\\\" con nít
\\\"Anh là ai\\\" - thằng Hoàng chau mày, tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng trái ngược hoàn toàn là mấy đứa em thì mắt long lanh ngấn lệ khi nhìn thấy túi đồ ăn ... tội mấy đứa nhỏ, giờ vẫn chưa được ăn, thằng Hoàng còn định lát lấy tiền ra mua đồ cho tụi nhóc...
\\\"Đừng nói không nhớ anh đấy, bữa thấy em đứng trong nhà nhìn anh mà\\\" - nói đến đấy, Lạc Thiên quay ra chỉ tay vào chiếc xe mình....
Thằng Hoàng như cũng nhớ được đôi chút, nhưng trong kí ức của Hoàng, nó không nghĩ Lạc Thiên là một người tốt bụng đến độ mua đồ ăn.. và cái quan trọng là chị Nhi của nó đó giờ không cho người lạ biết nhà và thâm chí là vào nhà..
\\\"À.... anh đến việc gì?\\\" - đúng là ở chung với Hàn Nhi, giọng nhóc này sắc bén đến từng chữ, không định để Lạc Thiên lên tiếng, Hoàng nói tiếp \\\" chị Nhi không cho người lạ vào nhà đâu, anh về đi\\\" - nói rồi nó lấy tay đóng sập cửa lại...
\\\"Anh Hoàng, sao thế? cho người ta vào đi mà\\\" - tụi nhóc nài nỉ thằng Hoàng, có đứa khóc sướt mướt.....
\\\"Anh Hoàng, sao chị Nhi càng lúc càng nóng, chị còn nói cái gì nữa.... em nghe không hiểu\\\" - thằng nhóc đang ngồi canh Hàn Nhi bỗng dưng hét lớn, khiến cho Lạc Thiên ngoài cửa cũng nghe thấy, anh liền đập cửa xông vào, thằng Hoàng trong lúc bất cảnh giác, cánh cửa cũng thế mà theo đà xúc luôn bảng lề (>\\\"<)......
\\\"Anh....anh\\\" - thằng Hoàng lắp bắp, mặt tỏ vẻ giận dữ
\\\"Hàn Nhi sao?\\\" - Lạc Thiên hét lớn, lại gần chỗ Hàn Nhi, nâng nhẹ người Hàn Nhi lên. Trời ơi, sao nóng thế này.... “Lấy dùm anh 1 thau nước đá với một cái khăn đi, mau lên”
Cả bọn nhóc nháo nhào cả lên khi nghe “ lệnh” từ Lạc Thiên. Một giọng ấm ấm nhưng uy quyền… Đứa thì đi lấy ca làm thau… Cũng đúng vì ngoài Hoàng ra, đứa lớn nhất cũng chỉ 8t…
“Anh Hoàng, khăn này được không?”
“Sao lại lấy cái khăn làm bếp?”
“Cái này là thau hả anh?” - một đứa bé giơ cái tô bự cho Hoàng xem. Thiệt, lúc này đang rối, mà gặp tụi nhóc này, đầu óc Hoàng cũng loạn hết lên
“Mấy đứa chuẩn bị đi ngủ đi, để anh lo được rồi” – cáu gắt, Hoàng la lớn, tự thân đi lấy thau và khăn. Nhà không có đá, nó phải chạy ra cả đầu hẻm để mua…
Đứng trước mặt Lạc Thiên, Hoàng thở hồng hộc bưng xô đá và cái khăn trắng tinh…Sau khi đã giúp Hàn Nhi hạ nhiệt, cũng không còn nói mớ nữa, nhìn thấy Lạc Thiên cứ ngồi nhìn chị mình mãi. Hoàng \\\"hẹn\\\" Lạc Thiên ra sân gặp
“Anh thích chị Nhi à?”
Lạc Thiên hơi bất ngờ với câu hỏi này, chưa kịp trả lời thì thằng nhóc cũng nói tiếp
“Em khuyên anh từ bỏ đi, chị ấy sẽ không có ý nghĩ đó đâu”. Lần này thì Lạc Thiên sốc tập 2
Anh phì cười rồi hỏi lại Hoàng “ Sao em lại nghĩ thế”
“Nhìn là hiểu rồi anh ạ” - thằng Hoàng nói chuyện cứ như là rãnh rõi mọi chuyện lắm vậy. Cũng đúng, nhóc này cũng khá đẹp giai, lại còn tháo vác, nhanh nhẹn, nên mấy chuyện này, nó hiểu cũng là điều đương nhiên
“Anh còn cần xác định lại vài chuyện nữa em à, chưa đoán được gì đâu” - Lạc Thiên vỗ vai thằng nhóc rồi cười tươi…
Ring ….ring…ring. Đột nhiên điện thoại Lạc Thiên vang lên, anh không bắt máy, chỉ nhìn vào màn hình rồi tắt hẳn cuộc gọi, bỏ điện thoại vào túi
“Anh có việc nên về trước, em nhớ chăm sóc chị Nhi cho tốt vào” - Lạc Thiên nói rồi lên xe phóng thẳng đi, để lại 1 làn khói trắng mờ ảo trong đêm khuya
“Thêm một người tự đâm đầu vô cột” – Hoàng cười nhếch mép, lắc đầu rồi bước vào nhà. Thằng Hoàng là người biết rõ Hàn Nhi nhất, dù mới 12-13t nhưng lại có tầm hiểu biết khá cao do đã bươn chải nhiều trong cuộc sống, dù sao nó cũng ở với Hàn Nhi gần được 1 năm rồi…..
Nhà Lạc Thiên, 11h đêm
“Giờ này còn đến đây làm gì?” - Bước vô nhà, quăng chiếc chìa khóa trên bộ salon màu đâu sậm, anh vội cởi chiếc ao khoác măng tô bên ngoài ném thẳng vào mặt của người đang ngồi thất thần trên chiếc ghế phía đối diện…đó chính là Dương Phong
“…….” - vẫn không động tĩnh gì, Dương Phong kéo chiếc áo ra khỏi mặt mình rồi dựa dài trên chiếc ghế
Cũng không hỏi gì thêm, Lạc Thiên tắt đèn (chơi ác) rồi đi thẳng lên tầng trên. Căn phòng vốn dĩ với gam màu tối, nay lại bị bao trùm bởi một màn đêm tối om, chỉ có ánh đèn đường lấp lóe chiếu vào.... Và cả một bóng người đang thiểu não suy nghĩ. Lạc Thiên bước lên phòng để tắm và thay đồ, nhìn vào căn phòng có thể nhìn thấy được tính cách của chủ nhân. Không quá nhiều đồ vật, chủ yếu chỉ toàn là sách, từ chính trị kinh tế đến truyện tranh, tiểu thuyết, tất cả như một thu viện thu nhỏ. Nhưng đặc biệt là nơi để sách ấy như một căn chòi thu nhỏ tại góc phòng...màu sắc căn phòng được phối trí đơn giản, nền lót gỗ, gam màu chủ đạo là trắng và đen, nhìn rất tinh tế...
Tắm xong thay bộ đồ đơn giản hơn, chiếc áo thun bên trong và áo khoác thun mỏng phía ngoài.. quần thun dài thoải mái. Xong đâu đấy, Lạc Thiên xuống bếp uống ngụm nước, nhìn qua phía bên phòng khách, vẫn còn \\\"cục nợ\\\" trên ghế..
\\\"Rốt cuộc là chuyện gì đây hả?\\\" - uống xong ngụm nước, Lạc Thiên bước gần về phía Dương Phong đang trố mắt nhìn lên trần, chân đá đá Dương Phong
Vẫn không nói gì...5 giây...10 giây...20 giây...cả hai như 2 bức tượng trong bóng đêm, không động đậy không tiếng nói...
\\\"Anh mày mệt rồi đấy, chừng nào về thì nhớ khóa cửa\\\" - Bó tay, Lạc Thiên cầm chiếc gối dựa đập thẳng vô mặt Dương Phong rồi ung dung bước lên lầu. Hôm nay mệt thật.. Còn cả đống tài liệu chưa đụng đến, rồi cả bài học trong trường, ít nhất anh cũng nên lấy được cái bằng tốt nghiệp chứ nhỉ.... Thôi, bỏ qua mọi chuyện, Lạc Thiên leo lên chiếc giường... tắt đèn, chuẩn bị ngủ
\\\"RẦM\\\" - cánh cửa phòng bổng nhiên mở toang đập mạnh vào bức tường. Lạc Thiên vẫn Chưa kịp phản ứng gì thì Dương Phong đã ngồi bên cạnh giường
\\\"Thiên, chẳng lẽ anh biết Hàn Nhi lớn hơn tuổi em à?\\\"
Đơ người trước câu hỏi của Dương Phong. Lạc Thiên vẫn hết chưa bàng hoàng với việc đột nhiên có một thằng con trai nhảy xổ vào phòng anh, thậm chí là đang ngồi trên giường....
\\\"Chuyện này ai mà không biết, vốn dĩ Hàn Nhi là người luôn đứng đầu khoa năm cuối của trường...\\\" - Định hình được, Lạc Thiên hai tay chống vào đầu, cúi mặt xuống giường, cố căng mắt ra....
\\\"Gì chứ, đứng đầu năm cuối???\\\"
\\\"Thằng kia, mày xông vào phòng anh chỉ để hỏi chuyện này thôi đó hả, đi ra, anh mày buồn ngủ rồi\\\" - chưa dứt câu, Lạc Thiên đã thẳng chân đạp Dương Phong nắm xuống sàn
\\\"Nay em ngủ lại đây, giờ này ra đường, lạnh chết, cũng khuya rồi\\\" - Lồm cồm bò dậy, Dương Phong leo lên giường, giật ngay cái chăn đang an tọa trên người Lạc Thiên
\\\"Này..ra mau.. đi ra\\\" - vẫn cái chân ấy, vẫn hành động ấy, kì này mạnh hơn trước.. Dương Phong vẫn an tọa dưới sàn
Sau một hồi vật lộn, tranh giành chỗ ngủ, cuối cùng Lạc Thiên đã chịu giường Dương Phong cái giường êm ái của mình và xuống sàn lót nệm nằm. Dương Phong thì cười khoái trá. Đó giờ là thế. Lạc Thiên luôn nhường Dương Phong....
\\\"Thiên ka thích Du y???\\\" - đang nằm im, bỗng Dương Phong lên tiếng, giọng ngập ngừng
\\\"Không\\\"
\\\"Vậy thì con nhỏ đó....Hàn Nhi à?\\\"
Lạc Thiên cũng giật mình, chẳng lẽ hành động của anh lại khiến người ta hiểu lầm đến thế... Hôm nay đã có tận 2 người hỏi rồi
\\\"......\\\"
\\\"Thiên ka ngủ rồi à?\\\" - không nghe thấy tiếng động, Dương Phong hỏi tiếp
\\\"Ngủ đi, nói nhiều qá...\\\"
\\\"Uầy, à mà ngày mai.....Black sẽ trở lại\\\"
Nghe câu nói có vẻ hào hứng của Dương Phong, Lạc Thiên giật mình... Black sao? Nhóc này hết thích Du Y rồi sao???
Đọc tiếp: Sô Cô La Đen – Chương 11
ĐƯỢC LẮM! DƯƠNG HÀN NHỈ.. CÔ HẾT THOÁT ĐƯỢC RỒI
[Sáng hôm sau, dù còn bệnh nhưng như một thói quen, 5h30 Hàn Nhi đã giật mình dậy, người cảm thấy đỡ mệt nhưng vết thương được may lại hôm qua giờ đã có cảm giác, nó tê buốt, rợn người…
“Chị ngủ tiếp đi, em đi giao báo dùm chị hôm nay” - thằng Hoàng nói rồi đeo chiếc túi xách bước ra khỏi nhà. Hàn Nhi nhìn Hoàng rồi cảm nhận thấy mùi gì thơm thơm… cháo ư???. Vội nhìn xuống sàn, hóa ra là có một tô cháo thịt nóng hổi… Đây chính là cái mà Hàn Nhi muốn… Chính là cái lí do mà Hàn Nhi sống ở đây với tụi nó….
Trời sắp gần đông, vì thế thời tiết cũng lạnh hơn, bước ra đường có thể cảm nhận đucợ cái thời tiết tê tái da thịt. Chiếc xe đạp thì lại phải đi gửi cửa hàng để sửa… Hàn Nhi lại đành ngậm ngùi lết cái chân bị băng trắng của mình đến trường… Trời ơi, nhức khủng khiếp!!!
Vừa bước tới cổng trường, cũng là lúc 3 chiếc siêu xe vừa chạm cửa, vẫn là màn đối mặt nhau…Hàn Nhi nhìn phớt qua rồi xem như không thấy gì, bước vào trường, mặc cho 3 chàng nhìn nhau rồi lại nhìn nó....Dương Phong nhìn cái chân bị băng trắng của nó rồi móc điện thoại ra nói gì đó....
Hàn Nhi đang cắn răng chịu đựng tập đi qua đi lại trong sân trường. Đối với một vết thương mới may xong mà đi lại là một điều không nên có. Nhưng một đứa luôn lấy thân mình ra kiếm tiền như Hàn Nhi thì không có chân xem như không tiền….Từ xa, thấy nó, Lạc Thiên đi gần tới, dò hỏi:
“Không sao chứ?”
Hàn Nhi chỉ ngước lên nhìn rồi tiếp tục đi con đường của mình. giữa nó và mấy người này đã xong, không nên dính líu đến nữa, vết thương chưa khỏi mà lại dính líu đến mấy người này rồi bị mấy đứa kia “ xử” nữa, thì mấy đứa em ở nhà sẽ bơ vơ mất. Nghĩ đoạn, nó đã quyết định không dây dưa tiền bạc với 3 chàng ấy nữa, tiền bạc cũng không cần….
Gần bước đến lớp, Hàn Nhi khựng người khi trước lớp lại là hắn ta – Dương Phong. Chưa kịp quay đầu tránh né thì hắn đã đi nhanh đến, nắm tay Hàn Nhi rồi kéo đi…
“Buông ra!” – Hàn Nhi phản kháng, giọng vang lớn cả một khu. Cái chân đang đau, làm sao đi theo kịp tên này cơ chứ
“Cô im lặng đi” - Hắn quay ra đằng sau, trừng mắt khiến cho Hàn Nhi cũng sững người. Làm sao một người như Dương Phong lại có cái nhìn sắc bén đến thế. Khiến không một ai đứng đối diện có thể cãi lại
“Chân tôi đang bị thương….” – Hàn Nhi nhăn mặt, chỗ băng trắng ấy cũng đang tươm máu ra, nổi bật 1 đốm nhỏ trên nền băng trắng. D ương Phong dừng bước, quay đầu lại nhìn Hàn Nhi rồi thở hắt một cái rõ dài
“Phiền phức thật” – nói rồi Dương Phong lại bế Hàn Nhi lên nhẹ nhàng rồi cứ thế mà thẳng tiến đến sân bóng phía sau trường
“Chuyện gì đây, cậu đang đi đâu thế hả?”
“Đã bảo im lặng rồi cơ mà”
Lần này, Hàn Nhi lại ngoan ngoãn nhận lời mà không một chút kháng cự hay chỉ là nhúc nhích. Vừa đến trước sân bóng, có một người nhìn cũng khá đẹp trai, mặc bộ đồ khá bụi, dây xích, lắc tay, dây chuyền, bông tai, đầy đủ, nhìn khá giống những tên chủ nợ của Hàn Nhi. Chưa kịp hỏi gì thì người đó đã đến và cúi chào trước mặt Dương Phong
“Thưa anh, mọi việc đã xong rồi ạ!
Không nói gì, Dương Phong thả Hàn Nhi xuống rồi ngoắc ngoắc ngón tay cho người đẹp trai đó lui đi < Có vẻ là thế…> khiến Hàn Nhi càng lúc càng khó hiểu, nó nhíu mày
“Cô tự vào đi”
Hàn Nhi vẫn nhìn chăm chăm vào Dương Phong
“Nhìn gì chứ, tôi bảo cô vào đi mà”
“Thủ tiêu tôi à?” - vẫn nhìn chăm chăm, Hàn Nhi nói nhẹ nhàng, không có chút gì tỏ ra bực tức, thái độ thờ ơ, không quan tâm đó khiến Dương Phong càng thêm bực tức
Cố gắng kìm nén tức giận, Dương Phong quay sang 2 phía rồi lại khoanh tay, nhìn vào khoảng không. Chưa kịp xem xét tình hình, thì từ đâu lại có 2 người khá đẹp trai nữa bước ra [ Sao toàn mĩ nam >\\\"<] , giữ tay và kéo Hàn Nhi đi vô trong sân
“Tránh ra” – Hàn Nhi trừng mắt, nhìn 2 tên đang giữ nó, rốt cuộc là có tên gì với tên này vậy chứ. Nếu là chuyện tối qua, thì người bực tức đáng lẽ phải là nó chứ sao lại là cái tên âm binh này….. Hàn Nhi giãy nãy, cố thoát ra khỏi 2 cái tên đang giữ chặt nó... Đang trong thế dùng hết sức lực \\\"tẩu thoát\\\" thì vừa vào đến sân, 2 tên đó đã thả Hàn Nhi ra, mất đà, nó ngã nhào về phía trước. Cũng may, nó đã giữ được thăng bằng. Và trước mặt Hàn Nhi bây giờ là một rừng… xe đạp… đủ loại,từ nhỏ đến lớn, từ xe đạp bình thường đến xe đạp điện, đủ màu sắc kiểu dáng
“Coi như tôi trả nợ vụ chiếc xe hôm qua” – Dương Phong cũng từ đằng sau bước vào.
Hàn Nhi lại càng không tin vào mắt mình.. Gì chứ? tên này sao tự nhiên lại tốt đột xuất như vậy, mới tối qua còn nắm áo rồi đòi giết nó về tội làm trày xe hắn. Công với việc tối qua đã chi trả 900k \\\"thù lao bạn gái\\\" cho nó. Thì cớ gì hôm nay lại mua cho nó xe đẹp trong khi nó chưa trả tiền sửa xe cho tên này một lần.....
\\\"Cậu.. mua xe cho tôi...?\\\" - Hàn Nhi chỉ vào Dương Phong rồi chỉ vào mình, lời nói ngập ngừng. Qủa thật, đối với con người từng trải như Hàn Nhi, cẩn thận vẫn là trên hết......Dương Phong vẫn không nói gì, mặt lầm lầm lì lì, khác hẳn mọi bữa càng khiến Hàn Nhi thêm khó hiểu
\\\"Cậu...thương hại tôi sao?\\\" - Hàn Nhi nói rồi cười lớn trước hành động của Dương Phong - \\\" thôi khỏi đi, về đây\\\" - nói rồi Hàn Nhi tiến thẳng ra cửa, miệng vẫn còn nở nụ cười nhạt. Càng lúc, hành động của hắn càng khiến Hàn Nhi cảm thấy thêm nực cười. Làm ba cái trò này khác nào bảo nó rằng \\\" Hãy ghét tôi đi\\\"....
Không đợi ý Dương Phong, mấy anh đẹp trai đứng sẵn ngoài cửa, thấy Hàn Nhi liền giữ lại. Nhưng có vẻ Hàn Nhi không còn chút tâm trạng nào để nán lại đây thêm nữa, hạn chế dùng chân, nó chỉ dung tay để phòng thủ với những ai có ý định nhào đến bắt nó. Chỉ sau vài (chục) giây, cả 5-6 người nằm la liệt dưới đất…
“Cô đứng lại..” – Dương Phong la lớn, đôi mắt ánh lên sự giận dữ đáng sợ
Hàn Nhi vẫn bước đi, nó xem như chưa từng nghe gì, chưa từng thấy gì. Ok, cứ coi như nó nghèo thật, chấp nhận là nó mê tiền, làm việc gì cũng phải có tiền, phải nuôi đám em bằng mọi cách nhưng nó ghét nhất là bị thương hại…. dính líu đến những người nhà giàu không an toàn gì đối với cuộc sống của nó..
Còn Dương Phong, một lần nữa cách hành xử của Hàn Nhi gợi cho hắn nhớ về Du Y, không coi lời nói của hắn ra gì.. và thậm chí cả lần làm việc tốt đầu tiên của hắn cũng bị xem là lòng thương hại. Buớc nhanh đến chỗ Hàn Nhi, vịnh lấy vai nó....
“Thương hại sao? Chẳng lẽ trong cuộc sống của cô, bao nhiêu việc tốt của người khác, cô đều xem là sự thương hại??” – Dương Phong tức giận, tuôn ra một trào khiến Hàn Nhi đứng sựng người. Lời nói của Dương Phong đã trúng tim đen nó rồi. Đúng thế, sự quan tâm của người khác, nó luôn xem là sự thương hại….
“Vậy tôi hỏi cậu, mắc mớ gì lại đi mua xe cho tôi?” - Lấy lại bình tĩnh, Hàn Nhi cũng đáp trả lại
“Sao cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là sự thương hại” – Dương Phong có đôi chút ngập ngừng… Tên này khi làm những chuyện thế này, hắn không hề nghĩ kết quả sẽ đi theo hướng ngược lại, chỉ mường tượng Hàn Nhi sẽ mừng lên và cảm kích không thì cũng cảm ơn hoặc cảm động, không hề ngờ rằng, trí tưởng tượng của Hàn Nhi lại đi xa đến mức này.. Thương hại ư??? Dương Phong chưa bao giờ nghĩ đến từ này…
“Thôi khỏi” - chỉ với 2 chữ, Hàn Nhi đã knock out 1 đối thủ nặng kí như Dương Phong, hắn đứng im như bị đóng băng…Hàn Nhi đã đi khỏi rồi… hắn vẫn như tượng, đứng im tại đó….
------10 phút------“Phong, cậu nên vào lớp đi” - thấy Dương Phong đứng như trời trồng, bọn đàn em bắt đầu lo lắng
------15 phút-------
[……….]
-------30 phút------
“Được lắm, Hàn Nhi, cô hết thoát được rồi…” - trở lại như bình thường, như nạp đủ năng lượng, nụ cười đểu hiện lên ở khóe miệng, Dương Phong đút tay vô túi quần rồi ung dung bước đi
“À Phong, đống xe đạp này, cậu tính sao?”
“Cho ai đó, hay đi phát cho các trẻ em nghèo, trại mồ côi, tùy các cậu…..À quên, ra lệnh cho các tiệm sửa xe lớn nhỏ trong thành phố này, không ai được sửa xe của cô ta, nếu không thì tiễn thẳng về quê hết, không được xảy ra sai sót gì đâu đấy” – Nói rồi, Dương Phong tiếp tục bước đi, một nụ cười nửa miệng, dường như hắn đang hứng thú với cái kế vừa nghĩ ra…
Đọc tiếp: Sô Cô La Đen – Chương 12
BLACK!
Mới sáng sớm đã gặp chuyện bực mình, khiến nó cũng không còn hứng thú học nữa. Suy cho cùng, đối với Hàn Nhi học cũng như không học vì đơn thuần chương trình cấp 3 nó đã hoàn tất cách đây một năm rồi.
Đi thẳng một mạch đến sân thượng, dù có khá khó khăn với cái chân bị thương nhưng khi cảm nhận được làn gió mát lạnh, trong lành buổi sang thì bao nhiêu bực tức trong lòng hay nhói nhói của vết thương đều biến mất. Thoải mái thật, nó vươn vai một cái rồi thả người ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào chiếc lang cang.... Có lẽ vì còn mệt mỏi nên mắt nó đã lim dim rồi nhắm lại hẳn, thả hồn mình vào làn gió mát kia…..
“Hàn Nhi à, hãy nghe lời ba đi con”“Cả mẹ mà cũng thế nữa sao?”
Trong giấc ngủ say, tất cả mọi chuyện của kí ức đều hiện về và đối với Hàn Nhi đó thật sự là một cơn ác mộng. Nó luôn muốn thay đổi sự sắp đặt của số phận…. Choàng tỉnh, người Hàn Nhi bịn rịn mồ hôi dù cơn gió lạnh buổi sớm vẫn đang thổi qua, nó thở dốc…
Dạo này cuộc sống nó gặp nhiều rắc rối quá. Không yên bình như trước kia nữa, nó muốn sống như một người bình thường, không can hệ gì đến quá khứ nữa, và cả những người xuất thân trong giới thượng lưu. Đối với người khác, để hòa nhập được vào thế giới thượng lưu có thể là một món quà đắt giá. Nhưng đối với nó, đó lại là điều khiến nó phải lâm vào đường cùng thế này. Và đặc biệt hơn, từ cái hôm ở quán bar, khi phải chạm mặt với những người mà nó không bao giờ muốn gặp thì cuộc sống nó hoàn toàn thay đổi.. Luôn luôn phải che giấu than phận của mình… Luôn luôn phải dè chừng…
“Phù” – sau khi bình tĩnh, Hàn Nhi thở nhẹ một cái rồi đưa mắt hướng về vết thương của mình < Đau thật> - chợt gương mặt nó nhăn nhó khi vết thương đáng ghét kia nhói lên. 16 mũi kim đang đua nhau nhảy nhót loạn xạ trong vết thương đó, gặp tiết trời se lạnh, kì này mày chết thật rồi Dương Hàn Nhi ơi.
Nằm lin dim một chút mà đã gặp ác mộng, cái khổ là ác mộng dù chỉ 2 câu đối thoại nhưng đã chiếm hết thời gian bùng 2 tiết của nó…. Chuông reo ra về, nó cũng nhanh chân xuống lớp lấy balo rồi dong về trước. Còn phải mang chiếc xe đạp đi sửa rồi qua tiệm bánh nữa…
Sau nửa tiếng lòng vòng:
“Xin lỗi cháu, chỗ bác không sửa xe đạp”“À, sửa xe đạp hả, người sửa xe đạp chỗ chú vừa đi rồi!” [??!??]“Chỗ anh không có sửa xe đạp”
Có chuyện này nữa sao. Nó đã bỏ ra thời gian quý báu của mình để dắt xe đi hết tiệm này đến tiệm khác mà chỉ đều nhận được một lời từ chối hết sức “tế nhị”. Tâm trạng nó cũng từ thoải mái thành bực tức khó chịu… Xe đạp mà giờ không chỗ nào sửa thì chẳng phải ném hết vào loại “đồ phế thải” hay sao…. Lần trước vẫn còn sửa mà ta…. Lan man suy nghĩ, Hàn Nhi không hề biết là mình đang dắt xe đi thẳng về nhà. Vừa thấy bóng dáng nó từ xa, mấy đứa nhóc trong nhà đã òm sòm kêu réo ríu rít
“Chị Nhi, chị Nhi, xe đạp đẹp không?”
“Chị Nhi, là chị mua hả? Em thích lắm”
Mấy đứa em, đang loay hoay bên mấy chiếc xe đạp dựng trước nhà..Nhóc Hoàng cũng từ trong nhà bước ra, nhưng khác hẳn vẻ mặt tươi vui của lũ trẻ, thằng nhóc này lầm lầm lì lì, tay chống cằm, vẻ mặt đăm chiu suy nghĩ
“Gì..gì thế?” – Hàn Nhi vẫn còn ngơ ngác trước những lời nói và qang cảnh trước nhà. 8 chiếc xe đạp đủ kích cỡ cho mấy đứa em. Nhưng điều quan trọng là sau khi nghe mọi lời kể thì có thể rút ra một kết luận như sau : Có ai đó đã giao hàng nhầm địa chỉ..
“Chị Nhi, chuyện này…..” – nhóc Hoàng cuối cùng đã lên tiếng, nó ngập ngừng…
“Đừng động vào, coi chừng trày đấy” – Hàn Nhi cuống quit, lại kéo mấy đứa em đang bu quanh chiếc xe đạp ra, có đứa còn trèo lên, đang chạy thì bị nó kéo áo lại…
“Nãy em gặp bác tổ trưởng khu phố, thì nghe là do một người giấu tên có lòng hảo tâm quyên góp cho nhà ta”
Nghe đến đây, Hàn Nhi càng khó hiểu hơn, đó giờ nó sống chui nhủi, ai mà biết đến đâu mà lại quyên góp. Rồi đột nhiên, nó nhớ lại chuyện ban sáng. Đầu óc nó bắt đầu phân tích…. Cơ mà làm gì có vụ cái tên nhóc đó quyên góp xe cơ chứ… Nó vội vàng bác bỏ cái suy nghĩ trong đầu
“Không được, mau phụ chị dắt xe tới nhà bác tổ trưởng nói rõ đi”-------------------------------------“Thật mà, sang bác đi họp, nghe thấy có người muốn quyên góp, nên bác đề cử nhà cháu lên…thấy nhà cháu cũng khó khăn, vừa đi học mà lại phải nuôi mấy đứa em thế này…”
“Không đâu ạ, cháu đâu thể nhận được, không có thong tin rõ rang gì hết mà” – Hàn Nhi quyết không nhận. Lần này không phải là lo lắng sự thương hại, mà nó lo lắng đến chuyện khác…. nhỡ đâu, bị phát hiện ra thì sao, có khi nào bị phát hiện thật không nhỉ…
“Chị Nhi lấy đi mà….”
“Em thích mà chị Nhi” - mấy đứa nhóc em, đứa thì khóc, đứa thì đứng kéo kéo chiếc áo khoác của Hàn Nhi...thằng Hoàng nhìn củng có vẻ tiếc nuối khi nghe quyết định của Hàn Nhi. Dù sao, tụi nhóc này vẫn là những đứa trẻ mà thôi. Ham chơi vô cùng... Nhìn mấy đứa em, Hàn Nhi cũng có chút động lòng. Dù nó có làm nhiều đến mấy thì cũng vẫn chỉ đủ trả nợ và ăn uống qua ngày. Cũng chưa từng bao giờ nghĩ sẽ có thể mua cho mấy đứa em chiếc xe đạp. Thế mà bây giờ lại có chuyện khó tin thế này. Một đứa luôn dè chừng cảnh giác như Hàn Nhi lại càng khó để chấp nhận lòng tốt của kẻ khác..
\\\"À, vậy nếu bác biết thì cho cháu gửi lời cảm ơn đến người tốt đó\\\" - Hàn Nhi nói giọng nhẹ nhàng rồi quay lưng dắt mấy đứa em về nhà. Có thể quyết định này của nó là nguy hiểm, thôi thì cứ làm như vậy trước, mọi chuyện thì để mốt hẵn tính.
Tạm gác chuyện chiếc xe đạp của nó qua một bên, cả chuyện những chiếc xe đạp được quyên góp nữa, nó phải đi làm rồi, sắp trễ giờ...
Phố Quang Đông là một khu phố nằm tại trung tâm của thành phố sầm uất này. Đa số những hoạt động của thới giới ngầm đều diễn ra ở đây. Cách đây nửa năm về trước. Quyết định của một người đứng đầu ở đây đã khiến thế giới ngầm cả nước một phen sửng sốt. Một nửa thì tỏ ra bất đồng. Một nửa lại tỏ ra hoan nghênh nhiệt nhiệt. Một số thì vui mừng sung sướng vì có thể lấy lại vùng lãnh thổ hoạt động. Một nửa lại không cam chịu khi có thể lấy lại lãnh thổ một cách nhảm nhí như thế - chính xác thì nhóm này vẫn muốn tự sức mình mà giành lại lãnh thổ. Thế mà ngay lúc đó, đối thủ nặng kí nhất lại đưa ra một quyết định.. khó chấp nhận như thế này
\\\"Từ nay, Black sẽ tạm ngừng hoạt động\\\" - Tiếng nói được phát lớn trong một tòa nhà cuối phố Quang Đông, một căn nhà theo kiến trúc hiện đại và chỉ hiện diện 2 màu đặc trưng đỏ và trắng. Những người đang có mặt tại đấy đều mặc đồ đen, thật sự rất nổi bật. Nhìn kĩ thì lại toàn mĩ nam mĩ nữ có sức hút, khá máu mặt trong cái thế giới ngầm này. Tất cả đều như nín thở khi nghe câu nói vừa phát ra. Sau đó là tiếng Ồ lên.... Những câu hỏi bắt đầu hiện lên và được hỏi tới tấp.... Nhưng người đó lại không trả lời và bỏ đi bằng cửa sau ra về trước. Kê từ đó, cái tên Black đã trở thành huyền thoại trong thế giới ngầm.....
Nhưng nửa năm sau, lại có một tuyên bố đưa ra \\\" Black sẽ trở lại....\\\" - thì thế giới ngầm cả nước lại 1 phen rung động. Tòa nhà cuối phố Quang Đông lại lấp lóe ánh đèn một lần nữa, nhưng lượng người đứng đó đã giảm mất đi 3/4.... giảm đi rất đáng kể, liệu Black sẽ làm được gì.....
\\\"Nghĩ kỹ chưa đấy thằng kia\\\" - Khang Luân bước gần đến chỗ Dương Phong đang đứng và húc thẳng cùi chỏ vào bụng hắn....
\\\".......\\\"
\\\"Anh Phong quay trở lại thật sao\\\" - sau tiếng đập thật mạnh của 2 cánh cửa gỗ, thì tiếng nói cũng vang lên, nghe rất là hồ hởi
Black trở lại, đồng nghĩa với việc lãnh thổ lại xâm chiếm lẫn nhau. Những đồng hương, anh em cũ cũng từ đâu đấy mà tụ hợp về. Đa số toàn những công tử nổi tiếng về vẻ ngoài đẹp và gia tài kết xù. Black nổi tiếng với việc giành chiếm không ghớm tay. Mọi quyết định đưa ra và chỉ chưa đầy một giờ sau thì đã hoàn thành. ...Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó, vì đối với những thành viên trong Black, đơn giản đây chỉ là những việc giết thời gian, vui chơi lúc bực mình hay xì trét......
Căn nhà hôm nay nào nhiệt hẳn lên. Đúng hơn là như đang ăn mừng sự trở lại của Black....
\\\"Thằng Phong làm trò gì nữa đây...\\\" - từ ngoài cửa Lạc Thiên cũng bước vào. Anh vừa mới tham dự xong cuộc họp ở công ty, và khi nghe tin thì liền lập tức về nơi tập trung và vẫn không thể tin vào quyết định lần này
\\\"Cả Lạc Thiên cũng trở lại sao?\\\" - căn nhà thêm phần ồn ào náo nhiệt hơn khi thấy Lạc Thiên....Vậy là trụ cột của Black đã tụ họp gàn đông đủ
\\\"Jin đâu?\\\" - Lạc Thiên nhìn ngó xung quanh
Thực chất vẫn còn thiếu một người nữa. Đó chính là Jin, \\\"người thay thế\\\" của Dương Phong, cả hai khá thân nhau. Suy nghĩ cũng khá giống nhau, nhưng đợt này, Jin không về với Black...
Sau câu hỏi của Lạc Thiên, tiếng bàn tán xung quanh lại nhỏ dần rối tắt hẳn....Dương Phong đứng lên một bậc thang rồi lên tiếng, một giọng nói đanh thép, giọng nói của người đứng đầu Black....
\\\"Hôm nay Black đã trở lại, chúng ta sẽ làm lại từ đầu dù số lượng người kì này đã giảm đáng kể..... anh em hãy cố lên...\\\" - nói rồi Dương Phong cầm ly rượu lên uống cạn. Đám đông ở dưới lại hò hét dữ dội. Nói là đám đông, chứ cùng lắm là toàn đại diện, chỉ khoảng tầm 20 mấy người. Nhưng sự hện diện ở đây có lẽ đã vượt ngưỡng gấp đôi số 20 là do một nửa người kia toàn là những vệ sĩ dày dặn kinh nghiệm... luôn xả thân vì chủ của mình.... Black không những nổi tiếng vì độ \\\"càn quét\\\" của mình mà còn về lý lịch của các thành viên.... thật sự khó mà tin được, phần lớn, các công tử tiểu thư trong thành phố này là thành viên của Black... Vì thế dù đại diện chỉ vài chục người nhưng thực tế con số người của Black lại nhảy đến gần cả ngàn người.....
Buổi tiệc của sự trở lại đó kéo dài đến nửa đêm vẫn chưa kết thúc, có lẽ kéo dài đến gần sáng. Chỉ trong một đêm, thông tin Black trở lại đã lan truyền khắp nơi, đến cả các trường học cũng biết.....Chỉ trong vòng 3 tuần, Black cũng đã chiếm được hơn nửa số lãnh thổ của nửa năm trước. Một con số đáng nể, nhưng cũng từ đó, những kẻ thù hằn Black lại xuất hiện nhiều hơn. Dùng tất cả những thủ đoạn để loại bỏ Black....
Cũng trong thời gian đó, Hàn Nhi cũng không động tĩnh gì. Cố gắng né tránh khi có thể, cái tin Black trở lại lan truyền khắp trường nhưng nó cũng chả thèm quan tâm. Vì đơn giản, nó luôn tự hỏi \\\" Quan tâm mấy vụ này liệu có sản sinh ra tiền\\\".... Né tránh trong trường nhưng rồi cũng chỉ 3 tuần thì lại đâu vào đấy, vào cái ngày mà mà nó đi trả nợ.....
Đọc tiếp: Sô Cô La Đen – Chương 13
\\\"Thiên ka lại về nữa à?\\\" - Nhấp 1 ngụm thứ nước xanh ng ọc trong veo, đầy mùi cồn, Dương Phong quay sang đưa tay lướt trên cơ thể một cô gái đang ngồi kế bên. Cô gái cũng đáp trả bằng những \\\" điệu vũ cơ thể\\\", liên tục làm những động tác khó cưỡng lại được.....
…..Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Dương Phong thảy hẳn một sấp tiền vào người cô gái, đặt một nụ hôn sâu lên môi rồi thì thầm vào tai cô gái ấy \\\"Thay người đi\\\". Dù có hơi bất mãn, nhưng rốt cuộc, mục địch chính của những cô gái này lại là những cỗ máy \\\"đi gom tiền\\\". Dương Phong cũng chỉ thế, chỉ hứng thú với những thứ không phải của mình và khó lấy nhất. Dù phải khó khăn mới có được món đồ ấy, Nhưng khi đó, nghiễm nhiên cảm giác sẽ trở nên vô cùng thích thú. Còn những người có thể chinh phục một cách dễ dàng như thế, thì không còn giá trị gì nữa cả…..
Nhìn hành động và thái độ của Dương Phong, Khang Luân cũng vẫn ngồi đấy, chỉ hơi cười mỉm một chút, Lạc Thiên thì đã đứng lên, nhẹ nhàng đưa tiền cho cô gái ngồi kế bên đã phục vụ rồi bước ra cửa \\\" Anh mày mà bị phát hiện tham gia mấy vụ này thì sự nghiệp coi như đi tong, về đây, sổ sách còn chất đống\\\" - nói rồi anh bước ra cửa. Cuộc đời này càng kéo dài càng mệt mỏi, giết thời gian. Tất cả chỉ có thế....
\\\"Dạo này với Du Y sao rồi?\\\" - Khang Luân ngồi phía đối diện, cũng đã lên tiếng
\\\"Bình thường thôi\\\" - Dương Phong ngồi thở dài một cái rồi hướng mắt về phía cánh cửa, mong đợi một thứ gì đó không phải của mình...Chẳng phải hôm nay là ngày cô ta đi trả nợ nần gì hay sao.... giờ này vẫn không thấy. Nhìn lên đồng hồ, cũng gần 10h rồi còn gì....
\\\"Đang chờ Hàn Nhi?\\\" - Khang Luân hỏi rồi tự cười, vì anh vốn biết rõ câu trả lời rồi, 3 tuần rồi dù không gặp nhưng cái tên này vẫn suốt ngày ôm đầu tự hỏi \\\" cô ta hơn mình một lớp sao, sao lại có thể như thế?\\\". giở học thì tên này lại không học, suốt ngày gọi điện thoại tìm hiểu tình hình và thong tin về Hàn Nhi… Tên này đã chuyển hướng rồi
\\\"Không\\\" - trả lời ngay lập tức rồi hớp một miếng rượu. Cô gái khác cũng đã vào thay, Dương Phong lại thích thú với công việc lúc nãy.... chỉ để giết thời gian...
\\\"Rầm\\\" - tiếng đập cửa thật mạnh, khiến mọi hoạt động trong căn phòng trong tích tắc bị đóng băng
\\\"Tôi đến trả tiền\\\" - chưa cần biết tình hình lúc đó thế nào, Hàn Nhi vội xông cửa vào, trên tay cầm một gói báo nhỏ. Và rồi chuyện gì đến thì sẽ đến. Đến lượt Hàn Nhi sượng đứng người khi trước mặt là 2 đôi nam nữ đang quấn quít nhau và \\\"trao nhau\\\" nụ hôn say đắm. Cứ thế, đồng tử nó ngày càng dãn to ra.....
\\\"Xin lỗi\\\" - Hàn Nhi đưa tay gãi đầu, rồi dạo chân bước ngược ra cửa. Bao giờ cũng vậy. Đập vô mắt nó luôn luôn là những cảnh thế này. Éo le thay, đó là những cảnh mà nó ghét nhất rồi những kí ức xưa lại hiện về... lúc mà môi cái tên đang ngồi đằng kia chiễm chệ an tọa trên môi nó. Rùng mình....
\\\"Cô đứng lại, vẻ mặt đó là sao?\\\" - Lúc này Dương Phong đã làm xong việc, vẫn lời nói thầm thì và cô gái đó bước ra khỏi cửa, sượt ngang qua Hàn Nhi rồi \\\"hừ\\\" một tiếng. Cái quái gì... đáng lẽ người \\\" hừ\\\" phải là nó chứ sao lại là nhỏ vừa bước ra cửa....Chẳng biết sao, nó lại cảm thấy bực tức vào lúc này.....
\\\"Vương đâu?\\\" - nó lơ câu hỏi rồi vào luôn vấn đề chính
\\\"Gì chứ?\\\"
Hàn Nhi lướt mắt nhìn quanh phòng. Chính xác là căn phòng nó thường hay tới để trả tiền cơ mà. Sao hôm nay lại không thấy thằng Vương - chủ nợ của nó vậy chứ. Đã thế, lại còn gặp Dương Phong.....
\\\"Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng?\\\" - nói rồi, nó quay đầu ra cửa... tự thuyết phục bản thân là vào nhầm phòng khác
Rồi nhanh thật nhanh, Dương Phong đẩy cô gái đang ngồi bên cạnh ra, phóng về phía Hàn Nhi, bộ quần áo vẫn còn sốc sếch, nút áo phong phanh, hở hết 3 cái nút đầu….
“Cô đến gặp thằng Vương để làm gì?” – Dương Phong lấy tay sượt ngang mặt Hàn Nhi, chặn ngay cánh cửa lại.. Đầu hơi nghiêng xuống phía người Hàn Nhi. Những người mà không biết đọan đầu câu chuyện giữa hai người này thì khi nhìn cảnh đó rất có thể hiểu nhầm….
Lúc này Hàn Nhi cũng ngước lên nửa mặt, đưa mắt liếc nhìn cái hành động vừa rồi của Dương Phong, nụ cười nửa miệng ấy….
“Nãy cậu không nghe gì sao? Hay là….” – nói đến đây, Hàn Nhi phì cười rồi ánh mắt sắc lên thấy rõ “do tập trung quá nên không biết đến xung quanh??”
\\\"Ghen à?\\\"
.......
\\\"Ghen à?\\\" - Vừa dứt câu, Dương Phong đã tiện đường mà đưa sát mặt mình với Hàn Nhi, môi chạm môi, cánh tay lúc nãy giữ chặt cánh cửa, bây giờ lại thừa cơ hội lùa tay vào sau ót, hắn kéo đầu Hàn Nhi gần vào, môi chạm môi và cố giữ đầu nó thật chặt không cho nó kháng cự....Mắt Hàn Nhi mở to, đồng tử giãn hết cợ, ú ớ kịp vài tiếng....
\\\"Sức chịu đựng tên này thấp thật\\\" - Khang Luân ngồi nhìn rồi phì cười, nhấp một miếng rượu... Dương Phong này đến đây gần 4 tiếng, bỏ bê công việc ở Black mà ngồi chầu trực ở đây, chờ đợi một người để rồi cảm xúc lại bùng nổ không kiểm soát thế này….Dương Phong quả thật vẫn còn như con nít..... cảm xúc lại không biết kìm nén.....
Sau một hồi cựa nguậy trong vô vọng…tên Dương Phong chết bầm sao bữa nay lại khỏe thế này... Hay là do Hàn Nhi chưa ăn gì nhỉ....
\\\"Phì\\\" - Cuối cùng Dương Phong cũng chịu thả ra... Hàn Nhi đứng đó ho sặc sụa, như sắp hết hơi. Những người trong căn phòng ấy đều trợn tròn mắt nhìn về phía Hàn Nhi....Tên này hôn mà cứ như rút hết không khí xung quanh vậy....
\\\"Vậy là huề rồi, cô không cần phải ghen tị với người khác nữa đâu\\\" - Dương Phong nháy mắt một cái rồi cười rõ tươi, mắt híp lại chỉ còn thấy được lằng kẻ ngang và có thể thấy được, mục đích của hắn đã thành công... Còn lại Hàn Nhi... sau khi lấy lại được ổn định, nó cũng vẫn không nói gì, rồi thừa cơ Dương Phong còn đang cười tít mắt... Hàn Nhi tung thẳng 1 cước vào bụng Dương Phong khiến hắn ngã ra sàn, lưng đụng phải thành bàn khiến ly dĩa trên bàn rớt xuống kêu loảng choảng.... Khang Luân vừa may, kịp lúc nhảy lên chiếc ghế, để tránh chiếc bàn đang ập về phía mình…
Cả căn phòng im phăng phắc sau hang loạt tiếng ồn của ly dĩa gây ra. Cánh cửa sau lưng Hàn Nhi đã bị mở toang, trước cửa bây giờ là hang chục người mặc áo vest đen… Dương Phong thì vẫn còn nằm dưới đất, hắn xoa xoa cái lưng của mình, nhìn có vẻ đau lắm…
“Dương Phong, không sao chứ” – từ ngoài cửa, có một người mặc áo đen chạy vụt vào, đẩy Hàn Nhi qua một bên, thẳng đến chỗ Dương Phong, định giúp hắn đứng lên thì Dương Phong gạt mạnh qua một bên khiến người đó ngã nhào ra đất…
“Cô ta….”“Sao có thể mạnh như thế….??”“Lại còn đánh Dương Phong”
Những cô gái phục vụ lúc nãy thì đứng nép hẳn vào một góc tường, người che mặt, kẻ bị miệng, cố không thốt ra tiếng…mặt sợ hãi… có cô còn tạo vẻ mặt như một người chết trâng, hoàn toàn không cảm xúc
“Đừng có bao giờ làm cái trò này trước mặt tôi nữa, tôi không phải như những đứa con gái ở đây để cậu làm ba cái trò như thế này đâu, hôm nay chỉ là cảnh cáo….”
Vừa bước ra khỏi cửa, thì Hàn Nhi đã bị chặn lại bởi những tên mặc vest đen, rồi chợt nhớ gì đó nó quay đầu lại vào trong nhìn đảo qua một vòng… 2 vòng rồi ánh mắt dứng lại ở một cô gái mặc bộ đồ khá sexy, trang điểm khá kỹ….nó chỉ thẳng vào người cô ta rồi hét lớn “ Cô…” khiến cô ta giật bắn người lắp bắp trả lời
“Dạ.. d ạ..”“Không lầm thì lần trước cô đi cùng thằng Vương, giờ nó đang ở đâu?”“Dạ…. em… à, tôi không biết, hôm nay anh ấy không đến đây…” – cô gái đã giữ được bình tĩnh hơn, nhưng có vẻ hơi bài bản…
– theo Hàn Nhi nhận xét
Không nói gì, Hàn Nhi đứng nhìn chăm chăm vào cô gái, quả thật, ai mà nói dối trước mặt Hàn Nhi nhưng khi mà nhìn thấy đôi mắt đó, lời lẽ bụng dạ bao nhiêu sẽ tự tuôn hết ra… Nhưng cô gái này thì không vì kì này cô ta nói thật. Ánh mắt Hàn Nhi khiến cô ta sợ sệt hơn, cố đứng nép sâu vào góc tường.
“Hàn Nhi, cô hơi quá rồi đó” – Lúc này Khang Luân tiến bước tới gần Hàn Nhi hơn.
Hàn Nhi nghe rồi phì cười….”Tôi?? hơi quá sao” – nói rồi nó cười lớn hơn rồi bước ra cửa, vẫn cái đám người lúc nãy
“Tránh ra” – nó hét lớn, nét giận dữ được thể hiện hết trên gương mặt. Đúng là dính dô những người này, nó không bao giờ giữ được bình tĩnh và chẳng có phút giây nào được bình yên. Nhưng cái đáng nói ở đây là đám đông không những không tản ra mà còn nhìn Hàn Nhi chăm chăm không rời mắt…
“Tôi bảo tránh ra, tôi không muốn gây sự đâu”
“Để cô ta đi” - Một giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng đầy uy quyền, bằng chứng là khi nghe câu nói này đám đông đã tảm ra thành một đường đi ở chính giữa. Hàn Nhi không nhìn lại không nói gì, cứ đi thẳng ra phía trước…
Lần đầu tiên, hắn hôn một đứa con gái và hậu quả là lại nằm dưới sàn....
Con người ta, khi muốn một cái gì đó, sẽ quyết tâm lao đầu vào chiếm lấy bằng được. Dương Phong cũng thế, với tính cách \\\"trời phú\\\", hắn luôn muốn lấy được những thứ mà mình thích. Bị cự tuyệt lại là thứ khiến cho Dương Phong quyết tâm hơn, yêu nhiều hơn. Cô gái này thật lạ, tính cách cô ta không bao giờ đoán được, thân thế cũng không dễ nào tìm ra. Tất cả các nguồn thông tin đều không hề có tí báo cáo về sự tồn tại của Hàn Nhi trên thành phố này. Chỉ có thông tin duy nhất trong hồ sơ trường nhưng tất cả chỉ là giả mạo... Đúng thế, càng che giấu bao nhiêu thì lại khiến Dương Phong hứng thú tìm hiểu bấy nhiêu...
Bước gần lại chiếc ghế và ngồi phịch xuống, rồi nhoẻn miệng cười, một nụ cười toát lên một vẻ đáng sợ, pha chút gì đó đắc ý, Dương Phong cầm chiếc ly r ư ợu còn sót lại duy nhất trên bàn... uống ực hết một hơi, hắn lại muốn làm cái gì đó....
\\\"Mày có bị gì không?\\\" - thấy hành động của Dương Phong, Khang Luân tiến lại gần, đánh một cái vào đầu Dương Phong rõ đau, làm chấm dứt cái nụ cười đắc ý đó...
Chợt nhớ còn chuyện gì đó chưa làm, Dương Phong đảo mắt ra phía cửa, ngoắc tay bảo một tên đứng sẵn ngoài cửa bước vào, rồi thầm thì vào tai....
\\\"Luân ka, tập hợp lại đi\\\" – Dương Phong đứng phắt người lên, có vẻ vết thương đã bớt đau rồi, tên này mình đồng da sắt thật…….
Đọc tiếp: Sô Cô La Đen – Chương 14
Nơi nào có thể khiến tâm trạng nhẹ nhàng hơn?Nơi nào có thể khiến đầu óc bớt suy nghĩ và rơi vào khoảng lặng được?Nơi nào có thể khiến bản thân cảm thấy an toàn hơn?Nơi nào khiến cho cảm giác tội lỗi được vơi nhẹ đi một chút???
Rảo bước chân trên đường, một cảm giác khó chịu đang tràn khắp cơ thể, Hàn Nhi cảm thấy bức bối đến khó chịu.... Dây dưa vào những loại người như thế này, càng khiến nó nhớ về quá khứ nhiều hơn… càng khiến nó khó dứt khỏi những cảm giác tội lỗi lần đó….không hẳn là kí ức đau khổ nhưng nó ghét dính líu đến những nhân vật có tiền…… cơ mà công việc của nó – luôn phải qua lại với những người nhà giàu đáng ghét đó
Cái hành động trẻ con của tên Dương Phong đó càng lúc càng khiến nó thấy mất thiện cảm… Dù Hàn Nhi cũng chỉ hơn 1 tuổi nhưng cái cách suy nghĩ của nó thì có lẽ phải khiến người ta bái phục….Haiz, thở dài thiểu não rồi quẹo thẳng ra mọt con đường lớn.. Một hội chợ đang diễn ra ở đây.....
Một nơi đông đúc, giờ này đã quá 10h mà nơi này vẫn còn khá đông người qua lại. Hóa ra thời buổi hiện nay, không phải chỉ có Hàn Nhi là sống về đêm….Cố gắng giữ vững người để không bị xô ngã giữa đám người đông đúc, kể cả việc muốn nhìn thấy xung quanh cũng là một vấn đề lớn. Thật là một quyết định sai lầm khi đi vào đây với mong muốn giải tỏa bực bội. Hàn Nhi bị xô qua đẩy lại, và rồi, cú knock out cuối cùng là nó đã bị đẩy ra hẳn một quầy hàng ven đường và đụng trúng một ai đó.. à không là hai người…..
Cú đẩy ra khá mạnh, khiến Hàn Nhi nhắm chặt đôi mắt mình lại, lúc mở mắt ra thì nó có thể an tâm được phần nào, chỉ một phần nào đó thôi.. Nơi vì này có vẻ không đông cho lắm, nhưng cũng không vắng vẻ gì cho cam, chỉ đủ để hít thở mà thôi…
Trước mắt nó bây giờ là một cặp đôi nam nữ đẹp sang lóa cả một khu…hình ảnh một người con trai mặc bộ vest đã cởi bỏ hết nút ngoài, ca ra vát thì tuột tới nút áo thứ 2... và kế bên cạnh là một người con gái trông rất xinh. Chiếc đầm voan trắng và điểm them vài nét hồng dài đến gối, khiến cho cô gái có gương mặt đã xinh nay lại càng xinh khó tả…
Chợt khẽ, Hàn Nhi chau đôi mày lại, rồi ánh nhìn nó dò xét cặp đôi đó. Sao lại có thể trùng hợp đến mức đi đâu cũng có thể gặp mấy người này vậy nhỉ, đợt trước là Dương Phong và Khang Luân.. và đợt này là Lạc Thiên và… ai đó….nó cũng chẳng biết nữa
Trong lúc nhìn vào cặp đôi đó, nó lại mải suy nghĩ. Đúng thế một con người sống nội tâm thì việc suy nghĩ sẽ thay thế lời nói. Nó đủ thông minh để hình dung ra vấn đề đó và giải quyết ngay.. trong đầu nó. Chìm đắm bản thân trong suy nghĩ về vấn đề đó, lại khiến ánh mắt Hàn Nhi không kiểm soát được, trơ mắt ra nhìn vào Lạc Thiên và cô nàng đó chăm chăm. Nhìn có vẻ rất xứng đôi. Cũng đúng, người như Lạc Thiên lại không có bạn gái mới lạ, nhưng một người giàu như anh ta mà lại có thể mặc đồ vest đi đến cái hội chợ này cùng một cô gái xinh thế kia, thật quả khiến người khác phải khó hiểu
Khác với vẻ mặt đăm chiêu, dò hỏi của nó, Lạc Thiên lại có chút bối rối và lo lắng, anh sợ nó sẽ lại hiểu lầm. Vẻ bối rối, gượng gạo đó dù không được thể hiện bên ngoài nhưng cũng khiến Lạc Thiên phải đứng hình mấy giây. Cả 3 người nhìn nhau rồi chẳng hề mở lời....
Nhìn càng lâu, vẻ mặt Hàn Nhi lại đăm chiêu hơn, thật sự nhìn anh ta rất quen... cảm giác rất quen đó đã cảm nhận đuợc ngay lần gặp đầu tiên, thế mà giờ, nó lại không tài nào nhớ nổi...
\\\"Ax\\\" - thật là tốn thời gian khi chỉ đứng nhìn chăm chăm vào những người này. Dạo này đầu óc Hàn Nhi hay bị phân tâm bởi những việc cỏn con, nó hừ một tiếng rồi bước đi vụt qua cặp đôi kia
\\\"Đợi đã...\\\" - Cũng như lần trước, để chặn Hàn Nhi lại, theo một phản xạ, Lạc Thiên giơ tay mình lên và may mắn thay, kì này, cánh tay không trúng vào cổ nữa, anh chỉ đang nắm nhẹ vai bên kia của nó lại..... Nhìn hành động vừa rồi của Lạc Thiên, cô gái cũng dần hiểu được một phần sự việc nên đã nhẹ nhàng cúi chào rồi rời khỏi đó
\\\"Chuyện gì?\\\"
\\\"Cô đừng hiểu lầm, đó chỉ là...\\\"Lạc Thiên vừa nói được vài từ với ý muốn giải thích thì nó tiếp tục lên tiếng...
\\\"Quan hệ của anh với tôi đủ để tôi phải hiểu lầm việc này sao?\\\"Bỗng chốc khuôn mặt không biểu cảm của Hàn Nhi nở một nụ cười nhẹ. Đơn giản là khi nó nhìn vào anh để trả lời thì nét mặt Lạc Thiên lúc này thật sự rất buồn cười. Cứ như một người nào đó, vừa làm việc gì xấu, giờ đang hối lỗi vậy, như vẻ mặt của mấy đứa em ở nhà nó...
Nhìn Hàn Nhi, Lạc Thiên lại đâm ra khó hiểu. Chỉ riêng câu trả lời quá thẳng thắn của Hàn Nhi thôi đã khiến anh phải ngượng rồi, giờ lại thêm cả hành động cười khẩy nhẹ đó, anh lại càng lo lắng hơn...Nhưng, đây lại là lần đầu tiên, anh thấy Hàn Nhi cười như thế....
\\\"Hay là.. đã đến đây rồi, thì chúng ta dạo một vòng xem thử luôn đi\\\" - Một lời đề nghị rỡ gối cho câu giải thích bị hố lúc nãy, Lạc Thiên nhanh chóng trở lại với phong thái ban đầu rồi kéo tay Hàn Nhi thẳng tiến. Con người này sao lại có thể bạo dạn đến thế. Và nó tại sao lại có thể ngoan ngoãn đến vậy? Chẳng lẽ thời gian tôi luyện cảm giác thành đá của nó bấy lâu nay đã tiêu tan rồi ư??
Một hội chợ náo nhiệt, bán mọi loại mặt hàng, từ đồ ăn thức uống, quần áo, đến cả đồ dùng hay vật dụng trang trí, tất cả đều chuẩn bị cho một mùa giáng Sinh se lạnh sắp đến. Từng cơn gió thổi qua nhẹ nhàng nhưng lại khiến mọi người đều phải hít hà thở ra những làn khói phả vào dòng người đông đúc ấy..... Cặp đôi trai tài gái sắc lúc nãy, giờ đã có sự thay đổi, cô gái xinh đẹp, luôn nở trên môi nụ cười thì bây giờ lại đỗi thành một con người cứng nhắc, gương mặt không biểu lộ chút biểu cảm... thật sự là đang làm giá trị của anh chàng kế bên chùn xuống..
“Cô không thắc mắc vì sao tôi lại ở đây à?” – Đang đi, bỗng Lạc Thiên quay hẳn 180 độ nhìn nó chằm chằm. Vốn dĩ anh muốn nói cho nó biết rõ hơn, sợ nó hiểu lầm
“Tôi không có cái thú vui đó”
“Tôi không có cái thú vui đó”Hàn Nhi trả lời một cách hờ hững, không quan tâm đến. Đúng, nó không hứng thú gì với việc này cả, chuyện riêng của anh ta, nó không cần phải quan tâm, đó giờ là thế… Câu trả lời này đã chấm dứt cuộc nói chuyện nhanh chóng đó. Lạc Thiên cũng không nói gì thêm, vì anh hiểu tính cách của nó….
Vẫn đi theo sau lưng nhưng không nói lời nào, suy cho cùng, Hàn Nhi vẫn hứng thú với việc suy nghĩ, cố gắng lục lọi trong trí óc xem mình đã từng gặp người này ở đâu. Một thời gian sống bên ngoài cái xã hội này đã khiến nó khép mình và loại bỏ dần các kí ức không đáng có trong quá khứ, thế mà bây giờ lại phải lôi những kí ức đó ra trở lại, thế có ép người quá không??? Nhưng nếu không suy nghĩ để tìm ra sự thật thì nguy cơ người này có thể gây khó khăn cho nó về sau, nó phải luôn dè chừng mọi thứ xung quanh... Vừa đi vừa suy nghĩ, Hàn Nhi cúi rạp đầu xuống dõi theo từng bước chân của mình, ánh mắt nhìn vào con đường một cách vô hồn, không chú ý gì xung quanh. Bỗng người đi trước khựng lại và hậu quả khiến mặt nó quá trớn mà đập thẳng vào tấm lưng đó không thương tiếc..
Chỉ vừa kịp xoa xoa cái đầu, đôi long mày Hàn Nhi bắt đầu chau lại như muốn dính vào nhau. Nó thật sự là một đứa khó chịu, chưa kịp mở lời hỏi sự tình thì Lạc Thiên cũng quay người lại, trên tay cầm một con gấu bông to hơn lòng bàn tay một chút, lông màu nâu, hơi xù và mềm mại, cực kì dễ thương, xem thái độ và hành động của Lạc Thiên có thể chắc rằng, anh không cảm nhận được cú va chạm lúc nãy…
Hàn Nhi trợn tròn mắt, nhìn con gấu bông trên tay mà sượng cứng người. Mọi người xung quanh bắt đầu cuộc bàn tán, các cô gái thì mong người được tặng là mình, các cô dì thì mong ước mình trẻ thêm vài (chục) tuổi, các cụ bà thì cảm thấy đời tươi đẹp hơn
\\\"Cô gái này may mắn quá\\\"\\\"Bọn họ cũng đẹp đôi đấy chứ\\\"\\\"Nhưng cô gái có chút gì đó….\\\" [??!??]\\\"Hạnh phúc thật\\\"
Đến cả những người chủ quầy hàng xung quanh cũng trầm trồ... Điên tiết thật, bộ đây là lần đầu tiên thấy trai đẹp mà cầm gấu bông sao chứ???
Lạc Thiên vẫn đứng đó, anh cười tươi, rõ ràng anh muốn người đối diện mình nhận món quà nhỏ này. Đây vốn dĩ không phải là tính cách của anh, nhưng khi đối với phái yếu thì phải galant – đây là điều mà cha anh đã dạy, một gia đính hoàn toàn nghiêm khắc và gia giáo… Và giờ đây, trước mặt anh, không chỉ là một người thuộc phái nữ mà còn là cô gái mà hiện giờ anh đang quan tâm….
Mọi người xung quanh ai cũng nhìn, còn Hàn Nhi thì vẫn đứng đó....
\\\"Tôi... không có lí do gì để nhận cái này cả\\\" - nói rồi, nó gạt tay Lạc Thiên ra bước thẳng về trước, để mặc cho anh ngẩn người đứng phía sau. Sao cô gái này lại có thể bất cần như thế. Trước đây, dù tính cách cô có lạnh mấy cũng không đến độ hờ hững đến vậy…. Anh để con gấu bông ấy xuống quầy hàng, giờ thì đến lượt anh phải suy nghĩ….
Bước được vài bước thì có ai đó chạy xe đạp len lỏi giữa đám đông phía sau rồi vụt lên giật chiếc balo của nó, chiếc balo đeo trên vai thế mà lại bị lấy một cách dễ dàng. Nhưng với cái đà chiếc balo bị giật, đã khiến Hàn Nhi mất thăng bằng, ngã sập người xuống nền đường. Những vết sẹo trên gương mặt của nó vừa mới lành, vết thương của nó cũng vừa tháo băng vậy mà giờ đây, nó lại sắp phải chuẩn bị tâm lí với những vết thương mới
Sự việc xảy ra quá nhanh, Hàn Nhi chỉ kịp té một cách làm sao hạn chế xảy ra gãy tay gãy chân chứ việc trày xướt, rướm máu là việc không tránh khỏi. Ngước mặt lên nhìn xung quanh, định hình việc gì vừa mới xảy ra, mọi người xung quanh đều la hét lên dùm khi thấy mặt mũi nó đầy máu..\\\" Ăn cướp, ăn cướp\\\"
\\\"Chậc, la gì chứ\\\" - nó thở dài, rồi bật đứng dậy thật nhanh, định bụng sẽ rượt theo lấy lại, ai đó thật to gan vì đã dám giật chiếc balo của nó… Thế nhưng, vết thương ở chân lại tái phát... khiến nó nhíu mắt lại, kìm nén cái đau, chỉ thốt ra tiếng “á” thật nhẹ…. Sao lại là lúc này cơ chứ, tiền lương tháng này và cả sấp tiền chưa kịp trả nợ cho thằng Vương đều nằm trong đó, nói thẳng ra cái balo là sinh mạng tháng này của nó và mấy đứa em ở nhà nữa.... Vậy mà bây giờ đành bất lực nhìn nó ngày càng xa dần tầm mắt sao??
Trong lúc Hàn Nhi vẫn đang bất lực với vết thương đang nhói lên từng cơn của mình, nó mím chặt môi. Người ta vẫn nói, vào mùa đông xương khớp còn nhức mỏi huống gì là vết thương có 16 mũi kim đâm vào như nó..... Hết rồi!!
Hàn Nhi ngồi bẹp luôn xuống đường, ánh mắt chỉ nhìn mãi về một phía....
\\\"Này, giữ hộ tôi\\\" - Lạc Thiên cũng từ phía sau chạy vụt lên, thảy chiếc áo vest vào người nó.... à không, chiếc áo ấy đã phủ gọn cả đầu của nó rồi. Hàn Nhi vội vén chiếc áo ra khỏi tầm mắt... Cái gì chứ?? Anh ta đang chạy xe đạp sao???
Đọc tiếp: Sô Cô La Đen – Chương 15