- Tình Yêu Của Nàng Công Chúa Máu Lạnh - trang 5 Chap 8 (tiếp)
Đúng 8h55', tất cả bọn nó đã có mặt đông đủ, nhìn tất cả chỉ có 2 màu, đen và trắng. Nana và 12 chị thì trắng còn lại là đen, từ đầu đến chân ko có 1 màu nào khác. Cuối cùng nó cũng xuất hiện, nó mặc chiếc áo cánh dơi trắng, mặc chiếc quần đùi đen khoe đôi chân dài thẳng tắp, quanh eo là cây roi nhìn như thắt lưng, đôi giày cao 5 phân trong suốt, mái tóc nó thành màu bạch kia tết dài đến ngang eo, phụ kiện đi kèm là chiếc vòng đinh tán trên tay phải, chiếc vòng cổ khắc hình bông tuyết. Từ nó toát lên vẻ đẹp lạnh lùng nhưng quý phái, vô cảm nhưng ko có gì cưỡng lại được.
Đúng 9h, bọn nó đã có mặt tại điểm hẹn, nhưng lại có 1 người đưa bọn nó đến 1 chỗ khác, 1 vùng đất rộng dưới chân núi.
Bên Bạch Hổ tập trung cũng gần 2000 người, đứng đầu là lão Thành, và đặc biệt là có 2 người nữ bên cạnh lão, ko ai khác chính là bà ta và cô con gái yêu quý của bà ta-Mai
- Thì ra phán đoán của ta ko sai, con chính là Snow_bà ta nhìn thấy nó đi đầu
- Bà ko có tư cách gọi em gái tôi_Kan quát
- Kan à, chết đến nơi mà mày vẫn to mồm à?_lão lên tiếng
- Ai sống ai chết chưa biết được đâu_hắn thản nhiên
- Anh Vick, đừng theo bọn nó, hãy về bên em ko ai sẽ phải chết đấy_ả Mai nói giọng ngọt như mía
- Vick à, anh mà sang đấy thành chó đấy_Nana nhắc nhở
- Anh biết, anh vẩn muốn làm người mà_hắn cười khẩy đáp lời Nana làm ả tức xì khói
- Lôi lão ta ra đây_bà ta thấy con gái mìng tức thì quát ầm lên
Sau lời nói của bà ta, có 2 người dẫn 1 người đàn ông bị đánh đập tàn nhẫn và người đó chính là ông Quang-papa của 3 anh em nó
- Thả ông ấy ra_San quát lên (tg: thương pa ck tương lai mà. San: con kia im, cút. Tg:huhu, ai hét du)
- Nếu muốn tha thì mày phải chết_bà ta chỉ vào nó
- Nợ cũ nợ mới tính 1 thể nhỉ_giọng nó cực lạnh làm bà ta giật mình
- À...ờ, có ngon thì lên_bà ta lúc đầu sợ nhưng vẫn lớn tiếng.
Nó cười lạnh 1 tiếng, rút roi từ eo ra. Từng tiếng chan chát từ cây roi phát ra làm ai cũng lạnh sống lưng
- Cấm 1 ai lên, rõ chưa?_nó ra lệnh
Mọi người lắc đầu nhưng nó lườm cho phát thì ai cũng gật đầu trong vô thức_mời_nó nhìn bà ta.
Bà ta liền ra lệnh cho hơn 50 lên nhưng ko ai dám lên, ai mà chẳng biết danh tiếng Snow tàn sát máu lạnh, ko ai muốn chết dưới đường roi của nó. Vì thế bà ta rất tức giận, ả Mai cũng hùng hổ rút roi ra định xông vào nó. Nó cười khẩy "để 1 con nhãi ranh vắt mũi chưa sạch chơi với nó ư?"_nó nghĩ thầm.
Nhưng ả ta có lẽ đọc được ý của nó nên ngăn cản ả Mai. Cứ chần chừ mãi, bà ta rút kiếm xông lên nó. Nó nhìn bà ta thách thức
- Tốt, tưởng bà cuối mới lên ai ngờ thích lên đầu tiên, thôi được, cho bà đi xuống xin lỗi mẹ tôi trước vậy.
Nó nói làm bà ta khựng lại, nhưng đáng tiếc, bà ta đã đứng trước mặt nó chỉ 5m. Bà ta đành liều đánh nó, bà ta hồi trẻ cũng là 1 dân chơi nên đánh đấm ko tệ nhưng làm sao có thể bằng nó, bà ta đánh 1 thì nó đánh 10. Nó cứ vờn chơi với bà ta cả tiếng đồng hồ, bà ta rút khẩu súng trong đôi giày và
..đoàng.._tiếng súng lạnh lẽo vang lên, viên đạn găm thẳng vào ngực trái nó.
..đoàng.._1 tiếng súng lại vang lên, bà ta chỉ nhìn chằm chằm nó, mắt mở to hết cỡ vì bất ngờ. Bà ta gục xuống, viên đạn đã bay thẳng vào đầu bà ta, và nó được bay ra từ khẩu súng của nó. Tất cả kinh hãi, lão Thành cùng ả Mai quỳ xuống, ko nói lên lời.
1 lúc sau thì hơn 5000 anh em của Vam, Angle và White đến nơi và dọn dẹp hiện trường.
Chap 8 (kết)
Sử lý xong gần 2000 người, lão Thành bị bắt trói lại, còn ả Mai đã chạy mất dấu. Nó ôm ngực trái đang chảy máu, nhìn mọi người nói
- Từ ngày hôm nay trở đi, Snow đã chết, đứng đầu thế giới ngầm ở đây là bang Vampire, ai ko phục giết ko tha_nó nói bằng giọng cực lạnh
Tất cả mọi người nhìn nhau bàn tán to nhỏ, nó mỉm cười nhẹ rồi phóng môtô về, theo sau là tất cả bọn hắn.
Nó cất xe xong thì đi thẳng lên đồi, ngọn đồi hôm nay bao phủ bằng 1 màu đen đáng sợ nhưng thỉnh thoảng có anh đèn nhẹ vẫn toát lên vẻ rực rỡ của nơi đây. Vẫn là vực sâu thăm thẳm, cái nơi làm người ta sợ hãi nhưng với nó, đây là nơi đẹp nhất trong khu vườn
- Mẹ, con lại đến rồi đây, bà ta xin lỗi mẹ rồi chứ? Cuối cùng con cũng trả thù được cho mẹ rồi, con đi theo mẹ có được ko?_nó nói trong nước mắt.
Tất cả đi theo nó, nghe nó nói thì khóc, đến khi nghe nó nói đến vế sau thì xông ra, nhưng bạch hổ và đôi cá sấu chặn đường, cùng 1 lớp kính trong suốt lớn dần dần hiện lên tách biệt nó với thế giới bên ngoài.
- Mẹ sẽ lại nó con phải sống đúng ko? Thực sự, con rất muốn theo mẹ. Dù đã gặp được 2 anh nhưng con cần mẹ gấp vạn lần. Nhưng mẹ đừng lo, con sẽ sống vì người ấy, sẽ cười vì người ấy, sẽ hạnh phúc mãi mãi vì người ấy. Con- Nguyễn Băng Lệ Tuyết hứa với mẹ sẽ sống thật tốt. Đáng tiếc, cái bản tính lạnh lùng máu lạnh này nó đã thấm vào da thịt con rồi, con ko thể trở thành 1 thiên thần đâu, muộn rồi, con đi trước nhé, mai con lại đến_nó nói xong thì bước vào căn nhà (nhớ căn nhà ko? Nơi để quan tài mẹ nó á, cũng là cái nơi nó trị thương lúc bị Leo tát ý).
1 tiếng chiến đấu với thú cưng của nó xong thì ai cũng mệt lả, lúc đầu nghĩ được cái to xác chứ ko ích lợi gì. Ai ngờ 3 con vật vừa khỏe vừa thông minh. Đến bên bức tường kính 1 hàng chữ hiện ra
- Lại mật khẩu_hắn ngán ngẩm
- Ai biết mật khẩu ko?_Kan hỏi và nhận được toàn cái lắc đầu
- Nguyễn Băng Lệ Tuyết_San thốt lên, Kan nhập mật khẩu rồi lại lắc đầu
- Lee Sara_Win góp ý và nhận được cái lắc đầu của Kan
- Thiên đường của mẹ_hắn nói làm ai cũng bất ngờ
- Mày điên à? Sai nhiều lần là nó ko cho nhập luôn đấy_Kan cau mày
- Vick nói đúng đấy anh, hồi trước Sara từng nói với anh em mình ngọn đồi này là thiên đường của mẹ mà_Ken nhăn mặt rồi nó.
Nghe lời Ken, Kan nhấp lại 1 lần nữa, ko tiếng báo hiệu làm cả lũ nhầm nhưng rồi bức tường dần dần hạ xuống.
Tìm ngay thấy ngôi nhà, tất cả đi vào ( lúc này 12 chị và 3R ko ở đây) thì rất bất ngờ. Nhìn như 1 căn phòng khách nhưng ko bàn ghế lại chứa 1 cổ quan tài kính trong suốt, bên trên là 1 người phụ nữ cực kì giống nó nhưng hiền lành và lớn tuổi hơn. Kan và Ken bật khóc rồi quỳ xuống
- Mẹ_2 anh khóc nấc lên
Win nhìn thấy cách cửa phòng bên cạnh sáng đèn thì ẩn cửa, cô nàng hoảng hốt che miệng đi lùi về phía sau, thấy bất thường, ai cũng nhìn vào phòng và cũng rất hoảng. Trong phòng chính là nó, đang tự chữa trị chính vết thương, vì quay mặt vào trong nên ko nhìn thấy ai vào, quay lưng lại với mọi người. Điều làm tất cả hoảng chính là trên tấm lưng trắng nõn nà của nó là vô số vết sẹo trồng tréo lên nhau, trông rất đáng sợ. Sau khi đã tĩnh tâm lại thì thấy chị Thư ko biết từ đâu xuất hiện, chạy thẳng vào phòng đập vào gáy nó, để nó nằm xuống rồi gắp đạn ra cho nó, may mắn viên đạn ko trúng vào tim. Xong xuôi, chị Thư vuốt mồ hôi đi ra cười
- May ko trúng tim, lúc nữa sẽ tỉnh.
Nghe xong thì tất cả ôm trầm lấy nhau, Win và Leo cũng ko ngoại lệ, sau khi nhận ra hành động quá khích của mình thì vội vàng bỏ nhau ra. Tất cả lại trở về nhà nhưng ai cũng mang tâm trạng thoải mái hơn 1 chút.
_._._
Bù cho chủ nhật rồi nha, bình thường chỉ có 1 đoạn nhưng hôm nay gấp đôi rồi đó. Đến chủ nhật ai mà đòi là mình...........khóc đó! :)
Các bạn đọc truyện vui vẻ và cho tớ xin ý kiến nha! :D
Chap 9
1h sáng, cả 7 người đã thấm mệt nên đều ngủ cả. Hắn vì tranh giành chăm sóc nó nên ngủ gục bên giường nó (mờ ám nha). Nó khẽ cựa mình, mi mắt dần dần mở ra, nhìn thấy đầu tiên chính là hắn đang nắm tay nó mà ngủ (lợi dụng kìa). Nó cười, 1 nụ cười buồn, rút tay khỏi tay hắn, đắp chăn cho hắn rồi nó ra khỏi phòng, bên ngoài phòng thì như 1 lũ tị nạn (hơi quá), ôm nhau mà ngủ, nó cười nhưng rồi lại bỏ đi và đã có 1 người tỉnh giấc và đi theo nó đến gần vực
- Em muốn đi đâu?_người đó lên tiếng
- 1 nơi thật xa, ko còn cái tên Nguyễn Băng Lệ Tuyết_nó nhìn xa xăm
- Sara, anh và Kan đã vất vả 10 năm nay để tìm em, và anh sẽ ko để em đi nữa đâu_người đó ôm nó. Và người đó ko ai khác chính là Ken
- Anh à, em muốn đi, nếu anh muốn, em sẽ liên lạc với anh thường xuyên_nó khóc
- Có thể nói cho anh lí do ko?_Ken lau những giọt nước mắt của nó
- Em muốn từ bỏ, từ bỏ tất cả, sống thật với con người thật một lần_nó nhẹ giọng
- Được, anh tôn trọng quyết định của em, thường xuyên báo tình hình của em là được_Ken xoa đầu nó.
Nó gật nhẹ rồi về nhà thu dọn đồ đạc, nó chỉ mang ví và laptop đi, trước khi đi nó còn để lại 1 bức thư. Tạm biệt Ken, nó đi xa dần, xa dần, biến mất khỏi tầm mắt của Ken. Anh khóc, khóc vì đứa em gái mà anh luôn hết lòng bảo vệ, khóc vì cô em gái lại xa anh 1 lần nữa, anh bắt đầu hối hận, hối hận vì đã ko níu giữ cô em gái của anh nhưng đã muộn rồi, em gái anh đã đi.
Về phần nó, nó đã quyết tâm ra đi, nó sẽ sống thật tốt. Nó ra ngay sân bay Nội Bài để vào Nha Trang, nơi mà ông bà ngoại nó đang sống, trước khi 2 mẹ con nó sang Pháp đã đến đây, ông bà rất thương yêu nó. 10 năm nay vì nó chìm sâu vào thù hận nên ko có thời gian thăm ông bà.
9h sáng hôm sau, tất cả mọi người tỉnh giấc ko thấy nó đâu thì vội vàng tìm, kết quả là tìm thấy bức thư để trong phòng nó, trong thư chỉ có vài chữ: " Đừng tìm tôi nữa, Nguyễn Băng Lệ Tuyết đã ko còn trên cõi đời này". Ai cũng khóc, tại sao nó lại bỏ đi mà ko nói 1 tiếng (nói mà đi được đã tốt. All: đang xúc động chen vào đây làm gì? Biến. Tg: đi luôn)
Cùng thời điểm ở chỗ nó, nó đã đến đất Nha Trang thăm ông bà, nhưng ông nó đã mất 3 năm trước, chỉ còn bà đang sống với vợ chồng dì út. Vợ chồng dì út cũng thương nó lắm, coi nó như con ruột, từ bé nó đã được ông bà và vợ chồng dì út yêu thương hết mực. 1 tuần sau thì nó trở về Hà Nội, xin vào trường Angle học, đây là ngôi trường dành cho học sinh có gia cảnh bình thường nhưng học tốt, ngôi trường cũng thưộc sở hữu của Diamond ( lưu ý: Diamond đầu tư rất nhiều về mặt giáo dục). Học viên nơi này học rất tốt nhưng quậy phá cũng ko ai bằng, và điều quan trọng là ở đây có nhiều trai xinh gái đẹp nhưng ko ai cuồng, bình đẳng và thân thiện là khẩu hiệu của ngôi trường. Nó được xếp vào lớp 11a5 và được chào đón rất tốt, nó đã che dấu làn da trắng hồng rạng rỡ bằng 1 làn da ngăm đen, và luôn đi đôi với cặp kính cận. Dù đã hóa trang nhưng ko thể phủ nhận rằng nó vẫn rất đẹp, và sự việc diễn ra tốt đẹp nhưng sóng gió với nó sẽ ko ít.
_._._
Chap này ngắn nha, thông cảm, tg còn phải thi nốt thứ 2 với thứ 3. Sau đó tg sẽ đăng thường xuyên được. Cám ơn đã ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
12
12
[l]
Chuyện của bé hâm
- Dậy ! Con gái gì mà ngủ tới trưa không thèm dậy đy học. Ba không chờ con đâu, ba đi làm đây................
.
.
.
.
.
- Ba, sao ba đi làm sớm zậy?
....Con đang, có giấc mơ đẹp mà ba phá hỏng hét rồi. Ôi...............ba ( con ghét ba nhứt mà)
Sao mình lại cứ muốn mơ mãi không tỉnh dậy nữa nhỉ? Mình đúng là.......................................................( ĐỒ HÂM như mọi người thường bảo zậy.)
.Thôi chết muội học rùi, mình phải đy học .............không được mình phải mặc chiếc áo nào nhỉ? Cái áo hoa vàng đã chật mình mặc mỗi khi hít thở cứ bị bật cúc ra,........xấu hổ chết được. Thôi mình mắc chiếc đuôi tôm này zậy.
Ngắm nghía một hồi lâu tôi mới sách cặp đi học ................................................................
Chà ! Trời hôm nay sao đẹp thế? Vừa đy tôi vừa ngắm nhìn những bông hoa cỏ ven đường, trông chúng thật dễ thương ( đáng yêu giống y mình)
Em đuôi tôm ơi...........ơi............. anh cho quá giang nè...................n............è......................Tiếng nói làm tôi giật mình ngó nghiêng nhìn xem có phải ai kêu mình không??????????????????????????????
Hừm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! " Đồ quỷ" sao dám chòng ghẹo con gái nhà lành vậy !!!!!!!!!
- Đây này, lên tớ chở sắp muộn học rồi kìa
Hổng dám @@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@ Tôi không dám kẻo " người ta" nhìn thấy thì phiền ...............................lắm
Làm gì có : "người ta" nào mà lo. Cậu lên nhanh đy kẻo tớ đổi ý bây giờ.
- : Đồ quỷ". Cậu.......c.....ậu................... cứ việc đổi ý ( tôi không thèm nhá, dạo phố ngắm hoa còn vui hơn khii đy cùng cậu). Thế là tôi đã thoát được một tên lắm mồm phiền nhiễu.