2
Mùa thu những chiếc lá phong đỏ rụng đầy trên sân tạo ra một cảm giác yên bình.
“Kin, con làm gì vậy?”
Kazuha ngạc nhiên lại gần cậu con trai của mình. Kin mỉm cười đặt vào tay bà một chiếc lá phong.
“Lá phong rất đẹp phải không?”
“Vâng.”
Kin gật đầu. Bà đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc của cậu. Kin rất giống ông ấy, ngoại trừ đôi mắt bạc của cậu ra thì mọi thứ gần như rất giống. Kin năm nay đã bốn tuổi nhưng bà chưa bao giờ cho cậu đi ra ngoài vì đôi mắt của cậu, nó khác biệt với mọi người.
“Mẹ, ba con là ai?”
Giọng nói non nớt vang lên khiến tim bà nhói lên. Ba của Kin ư? Ông ấy sẽ chấp nhận thằng bé chứ? Ba vốn không còn chỗ nào để đi chỉ có thể ở nhờ trong căn nhà nhỏ của một bà lão tốt bụng. Nhưng giờ đây bà chợt nhận ra thằng bé cần tình yêu của một gia đình hạnh phúc.
“Mẹ sao vậy? Có phải con nói gì không phải không? Vậy thì con không cần Ba nữa con chỉ cần mẹ thôi.”
“Cậu bé ngốc, mau vào nhà thôi ngoài trời lạnh lắm.”
Kazuha mỉm cười nắm tay Kin vào nhà. Cậu bật cười khúc khích đi theo mẹ, giá như lúc nào cũng ở bên mẹ mình thì thật tốt biết bao! Nhưng không có gì là mãi mãi hết…
Bà cụ cho mẹ con Kin ở nhờ ngày càng yếu cuối cùng qua đời Kin cũng bắt đầu nhận thấy sự khác biệt của mình với những người khác.
“Kin chỉ được chơi trong sân thôi nhé.”
Kazuha vuốt mái tóc cậu rồi bước vào bếp. Kin ôm quả bóng ra góc sân chơi một mình thi thoảng cậu nghe thấy tiếng bọn trẻ con cười đùa thì mắt sáng lên nhưng sau đó lại cụp mắt xuống.
Bốp.
Chợt quả bóng của cậu lăn ra ngoài. Kin bối rối muốn nhặt bóng nhưng lại sợ mẹ không cho.
“Ra ngoài một chút thôi chắc không sao đâu nhỉ”
Kin tự trấn an mình rồi nhanh chóng chạy ra ngoài nhặt quả bóng.
“Thằng nhóc nào đây?”
“Trời nó chạy ra từ căn nhà phù thủy ư? Hay nó là phù thủy?”
Kin sợ hãi không dám ngẩng mặt lên. Cậu chỉ muốn nhặt quả bóng thôi tại sao lại bị nhiều người vây quanh như vậy?
“Ê nhóc con, ngẩng mặt lên cho anh xem.”
Tên lớn nhất túm lấy cổ áo cậu bắt cậu phải ngẩng mặt lên. Kin ngước mắt lên nhìn hắn ngay lập tức tên đó sợ hãi thả cậu ra.
“A… a… a… nó, mắt nó ghê quá!!!”
“Nó là yêu quái đó! Đồ quái vật giết nó đi!”
Bọn trẻ liền xúm lại đánh cậu. quái vật ư? Màu mắt của cậu là quái vật ư? Đôi mắt Kin trở nên vô hồn. Những cơn đau từ người cậu truyền tới khiến Kin giật mình.
“Tôi không phải quái vật!”
Cậu gào lên dùng răng cắn tiên đại ca sau đó liên tiếp đánh những tên khác. Nhưng bọn chúng rất đông một mình Kin không thể đấu lại được chúng.
“Kin!!!”
Kazuha hét lên chạy lại chỗ Kin.
“Mẹ quái vật đến rồi! Chạy mau!”
Đám trẻ nhanh chóng bỏ chạy để lại một mình Kin.
“Kin… mẹ.”
“Con đã đánh bọn họ! Con không phải là quái vật! Kin không phải!”
Kin ngước đôi mắt ngập nước với những vết xanh tím trên mặt. Cậu chờ đợi đôi mẹ cười và nói cậu không phải quái vật, cậu giống những người khác. Nhưng Kazuha ôm Kin vào lòng bật khóc.
“Mẹ xin lỗi!”
Vì sao mẹ lại khóc? Cậu đã làm sai gì ư? Vì sao mẹ lại khóc? Cả người Kin cứng đờ nước mắt cứ theo đó rơi.
Tối hôm đó, ba mẹ của lũ trẻ đến tận nhà tố cáo Kin đánh chúng.
“Tôi mong là cô tự biết mình phải rời khỏi đây chúng tôi không muốn chấp chứa những kẻ ngoại quốc! Làm thế là nhân nhượng lắm rồi đó!”
“Vâng tôi biết!”
Kazuha ủ rũ cúi đầu. Lũ trẻ cứ nhao nhao lên tay chỉ về phía Kin.
“Mẹ ơi, nó là quái vật đó!”
“Thôi nào con, mau về thôi ba sẽ cùng con gấp thuyền.”
Kin đứng đằng sau cánh cửa đôi mắt nhìn chằm chằm vào nụ cười hạnh phúc trên mặt những đứa trẻ khác lòng khẽ nhói đau. Gia đình hạnh phúc là gì? Tình yêu là gì? Cậu cũng muốn có… rất muốn.
*****
Hai hôm sau Kazuha liền dẫn Kin đến thành phố đứng trước cung điện của gia tộc Stomwindy.
“Đứng lại! Nơi này không thể vào!”
“Làm ơn cho tôi vào đi! Tôi cần gặp đức vua!”
Đám lính canh công nhìn Kazuha rồi bật cười thành tiếng.
“Ả này bị khùng rồi! Muốn gặp đức vua à? Ha ha.”
“Làm ơn đi! Tôi thật sự muốn gặp đức vua!”
“Mau biến đi chỗ khác!”
“Làm ơn!”
Đúng lúc đó Robert đi ngang qua chợt khựng lại nhìn bà.
“Robert! Là anh phải không? Đây là con của anh làm ơn hãy nhận nó đi!”
Robert kinh ngạc nhìn Kin. Cậu nhìn lại ông nhưng ngay sau hắn liền thờ ơ bước qua như kẻ xa lạ chỉ để lại một câu.
“Tôi không quen!”
“Không, làm sao có thể! Đây chính là con anh mà! Robert!”
Kazuha đau khổ nhìn Robert nhưng ông vẫn thản nhiên như không. Đám lính lại gần bà cười nhạo.
“Thằng nhóc kì dị này mà là con đức vua ư? Hài hước! Đức vua chỉ có một người con là hoàng tử Sky thôi!”
“Thôi mau đi đi, đừng ở đây cản trở nữa. Đáng lẽ bà phải bị bắt vì là người ngoại quốc rồi nhưng đức vua không làm gì thì may mắn lắm rồi!”
“Còn đứng đấy! Mau đi ngay!”
Mặc kệ những tiếng sỉ vả những lời nói cay độc Kazuha vẫn đứng im. Bà không tin Robert sẽ quên bà! Ông ấy đã hứa sẽ đến đón bà mà! Bà không tin! Thấy Kazuha không chịu đi đám lính cũng dần bỏ mặc bà.
Rào… rào…
Cơn mưa bất chợt trút xuống nhưng Kazuha vẫn quỳ ở đó không hề di chuyển. Kin đứng nhìn mẹ mình trái tim đau đớn không ngừng. Vì sao bà lại làm vậy? Vì sao? Cậu không cần ba nữa! Không cần nữa! Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi trên đôi vai gầy của bà, cậu cảm thấy đầu lưỡi đắng chát. Là nước mưa hay là nước mắt?
*****
“Anh, em đến chơi với anh nè!”
Một cô bé bốn tuổi chạy vào phòng Kin. Cậu đang đọc sách liền ngước mắt lên đôi mắt trở nên dịu dàng. Cô nhóc này là em gái cậu, Sandy. Nó chỉ là thành quả của một lần say rượu của Robert nên ông ta cũng không ưa con bé là mấy. Nhắc đến Robert lòng cậu lại lạnh đi. Bốn năm trước không phải bà vợ của ông ta chấp nhận mẹ con cậu thì có lẽ mẹ cậu đã không còn ở đây rồi. Mẹ cậu rất yêu ông ta dù biết ông ta không hề có tình cảm với bà nhưng bà vẫn chấp nhận làm mọi thứ vì ông ta. Khi biết Kin có một bộ óc thiên tài ông ta liền lợi dụng tình cảm của mẹ cậu ép cậu làm việc giúp ông ta.
“Anh, sao vậy?”
Sandy ngước đôi mắt xanh lam của mình lên ngây thơ hỏi.
“Không có gì, mau về với mẹ đi!”
“Không, em không về đâu dạo này ba toàn đánh mẹ thôi!”
“Đừng gọi ông ta bà ba!”
Kin cắn chặt môi tay vô thức nắm chặt lại.
“Ơ? Mà anh nè hôm nay Sandy tìm được một chú chim đó! Chúng mình cùng đi xem đi!”
“Sandy, em biết rõ anh không thể ra ngoài mà!”
“Đi một lát thôi!”
Sandy mỉm cười kéo tay Kin nhưng lập tức bị một giọng nói lạnh lùng làm cho sợ hãi.
“Muốn đi đâu?”
“B… ba!”
Robert bước vào đôi mắt xanh đục nhìn Sandy.
“Mau biến đi!”
“Nhưng anh trai.”
“Nó ở lại!”
Sandy hoảng hốt chạy nhanh ra ngoài nhưng không quên ngoái đầu nhìn Kin.
“Càng ngày ngươi càng ham chơi đó!”
“Không liên quan đến ông!”
“Ngươi… mà thôi hôm nay ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”
“…”
“Ta muốn ngươi làm một số việc cho ta.”
“Không!”
Không để ý đến sắc mặt ông ta cậu lạnh lùng từ chối.
Bộp.
Một cú đánh giáng xuống má phải của cậu.
“Ta cho ngươi nói lại!”
“Không!”
Bộp.
Lại một cú đánh nữa nhưng Kin vẫn kiên trì đứng dậy đối mặt với hắn. Robert tức giận quay lưng bỏ đi miệng khẽ lẩm bẩm.
“Phải trừ khử những kẻ nó yêu thương thì nó mới nghe lời!”
*****
Cuối tuần là sinh nhật Sandy, Kin được ra ngoài cũng Kazuha mua quà sinh nhật.
“Mẹ ta sẽ mua một cái bánh chứ?”
Sandy nhí nhảnh lên tiếng.
“Được, còn con Kin?”
“Mẹ đừng làm theo lời ông ta nữa! Chúng ta đi chỗ khác xuống một cuộc sống bình yên đi.”
Kin buồn bã lên tiếng nhưng Kazuha chỉ mỉm cười vuốt mái tóc của cậu.
“Mẹ không thể! Mẹ yêu ông ấy! Đó là tình yêu.”
“Tình yêu ư? Nó là cái gì? Có ăn được không?”
Sandy tò mò.
“Tình yêu là khi con gặp người đó cảm thấy mọi thứ xung quanh người đó bừng sáng trái tim con sẽ đập mạnh. Yêu là sẵn sàng hi sinh tất cả vì người ấy.”
“Vậy hả, Sandy yêu bánh ngọt!”
Sandy vui vẻ chạy lên phía trước. Kazuha lo lắng liền chạy theo, còn mình Kin vẫn đứng im tại chỗ. Yêu là sẵn sàng hi sinh tất cả vì người ấy sao?
Đoàng.
Một tiếng động vang lên khiến cậu giật mình liền chạy nhanh về phía trước.
“Mẹ! Sandy!”
Kin hét lên lại gần mẹ mình. Máu túa ra rất nhiều nhuộm đỏ bộ váy của bà.
Sandy nằm trong vòng tay Kazuha thở hổn hển nước mắt rơi không ngừng.
“Sandy, mệt quá! Sandy sẽ chết phải không anh?”
“Sandy, đừng nói bậy. Nhanh lên con sẽ đưa hai người đến bệnh viện.”
“Không kịp đâu Kin.” – Kazuha gượng cười vuốt tóc cậu rồi nói tiếp. – “Hứa với mẹ một điều.”
“Được, con hứa.”
“Phải nghe lời ba con, việc gì cũng nghe theo ông ấy.”
“Mẹ.”
“Hứa với mẹ đi!”
“Được con hứa!”
“Cảm ơn con, nhắn với ông ấy rằng mẹ yêu ông ấy… nhiều lắm.”
Kazuha mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt, Sandy trong tay bà cũng tắt thở từ khi nào.
“Mẹ! Sandy! Hai người tỉnh lại đi! Mẹ! Mẹ!”
“Chà thật tội nghiệp.”
Một giọng nói vang lên khiến đôi mắt của Kin sắc lại. Cậu quay lại nhìn hắn, kẻ đã giết mẹ cậu và Sandy.
“Tôi giết ông!”
Kin lao về phía hắn nhưng nhanh chóng bị xô ngã xuống đất.
“Nhãi ranh! Mày còn lâu đấu lại được tao! Mẹ mày và em mày chết có phải mày chết đâu mà.”
Kin nắm chặt tay đôi mắt nhìn hắn đầy căm phẫn. Hắn ta đã giết gia đình cậu! Hắn ta phải chết! Nhanh như cắt cậu liền với lấy khẩu súng rơi trên mặt đất do cuộc vật lộn vừa rồi chĩa thẳng vào hắn.
“Chà, giỏi nhỉ! Mày dám giết tao à?”
Hắn cười đầy khinh bỉ, hắn không tin một đứa trẻ 8 tuổi có thể giết được hắn. Kin nhìn thẳng hắn, đôi mắt bạc trở nên nguy hiểm và…
Đoàng!
Mẹ con hứa với mẹ sẽ nghe theo ông ta nhưng chỉ 10 năm thôi!
Từ ngày đó Kin trở nên vô cảm và đáng sợ. Cậu nghe theo mọi thứ ông ta sắp đặt không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh như một con robot cho đến một ngày…
“Nhíu mày là rất xấu!”
Một đôi mắt xanh lục nhìn cậu chằm chằm. Cả người cô ấy phát ra thứ ánh sáng kì lạ mà ấm áp.
Thịch… thịch.
“Tình yêu là khi con gặp người đó cảm thấy mọi thứ xung quanh người đó bừng sáng trái tim con sẽ đập mạnh. Yêu là sẵn sàng hi sinh tất cả vì người ấy.”
Chương 32, Cảm Ơn Và Tạm Biệt (P1)
2
Kin tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức. Cậu cúi xuống nhìn những vết thương, nó đã được cô ấy băng bó cẩn thận. Kin vươn tay nhặt hộp emotion lên nhưng đột nhiên khuôn mặt của Chiro hiện ra khiến cậu khựng lại. Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cậu chỉ nhớ rằng cậu tựa đầu vào cô ấy mà ngủ. Nụ hôn?!
“Kin cậu có sao không vậy?”
Hongo chạy nhanh vào phòng khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Kin đứng dậy bỏ hộp thuốc vào thùng rác sau đó đi ra ngoài.
“Cậu làm sao vậy?”
“Bị cưỡng hôn!”
“Hả? Cưỡng hôn?”
Hongo không tin vào mắt mình nhìn khóe môi Kin dần nhếch lên cậu lại càng không tin. Chẳng lẽ Kin bị mất máu nhiều quá nên ảnh hưởng đến dây thần kinh?
*****
Chiro trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vừa bước vào nhà cô liền giáp mặt với Mika.
“Công nương, cô đi đâu vậy? Sao quần áo nhiều máu thế kia? Đừng nói với tôi cô đi giết người nhé!”
“Không, tôi đi cứu người, người không nên cứu!”
Chiro trấn an Mika chợt nhớ đến nụ hôn đầu của cô tai lại đỏ bừng lên.
“Không sao cứ coi như là mình hôn tường hay hôn đất thôi!”
Chiro lẩm bẩm rồi bỏ đi lên tầng. Mika ngây ngốc nhìn Chiro, công nương sao vậy?
*****
Một tuần trôi qua rất nhanh chóng, dường như tất cả đều bình ổn Robert cũng không có động tĩnh gì còn Jendy và mẹ dưới sự thuyết phục của Chiro đã được Mika sắp xếp một nơi ở mới. Tuy nhiên đó là trong mắt mọi người còn Chiro thì khác, cô đang đợi thời cơ. Ngày Hongo cho cô xem đoạn băng ghi trên camera cô đã vô tình nghe được một bí mật.
“Alex, chuẩn bị đi thứ sáu tuần sau ta sẽ đi ra biển… một mình!”
Giọng nói của Robert vang lên trong đầu cô khiến tay Chiro bất giác nắm chặt lại. Đây chẳng phải là cơ hội hay sao? Cô có thể giết chết ông ấy! Như vậy cô sẽ báo thù được cho gia tộc mình. Còn Sky, anh ấy liệu có hận cô không?
“Chiro, cô sao vậy?”
Mika khẽ vỗ vai Chiro khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi.
“Cô đi đâu về vậy?”
Đưa cho Mika chai nước và chiếc khăn Chiro cố lảng sang vấn đề khác. Mika cầm lấy chai nước tu một hơi rồi trả lời.
“Bắn súng, lâu rồi tôi không tập.”
“Bắn súng ư?”
“Đúng vậy, bắn súng sẽ giết người tốt hơn nhưng cô không cần học đâu để tụi tôi học là được.”
“Vậy à.”
Chiro gật đầu chìm vào suy nghĩ. Lúc trước cô đã nhìn thấy ông ta cầm súng nhưng cách bắn rất khó cô chưa động vào súng bao giờ. Nếu sử dụng súng có thể sẽ giết được ông ta!
“Mika, bắn súng kiểu gì vậy?”
“Ngắm bắn rồi bóp còi là được thôi.”
“Cảm ơn!”
“Ơ.” – Mika định gọi Chiro lại nhưng cô đã bỏ đi mất. – “Đó là với tôi thôi còn với cô thì không được.”
Mika định đuổi theo Chiro thì tầm mắt cô rơi vào một bóng hình đứng ngoài cửa sổ, cô ta là…
Maria đứng trên cây quan sát tình hình của Chiro. Nghe nói Harry chết cô đã rất lo lắng Chiro sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ thấy cô ấy không hề hấn gì cô có thể yên tâm bao cho Sky.
“Nói, cô đến đây làm gì?”
Một khẩu súng chĩa vào đầu Maria khiến cô kinh ngạc quay đầu lại.
“Tôi sẽ không làm hại công nương các người.”
“Nực cười, ai chẳng biết cô là con dâu của lão già đáng chết đó!”
Mika nhếch mép nhìn cô gái trước mặt. Maria cắn môi lòng nhói đau, là vị hôn thê đã làm sao? Cuối cùng cô vẫn không có được tình cảm Sky, cô chắc chắn anh ấy sẽ hủy hôn ước này thôi.
“Sao không nói gì? Vui quá quên luôn cả tôi à?”
“Mika – Misaki, tôi sẽ không làm hại công nương đâu.”
“Vì sao tôi phải tin cô?”
“Bởi vì tôi là…”
Maria ngập ngừng lên tiếng đột nhiên một cây roi xuất hiện quật vàng người Mika.
“Chị, em giúp chị đây!”
Meri hét lên rồi liên tục tấn công Mika.
“Meri, dừng lại không được làm hại gia tộc Misaki!”
Nhưng Meri không nghe thấy liên tục tấn công Mika. Đến bước này Maria cũng phải ra tay ngăn cả hai người lại. Cô không thể để cho các gia tộc đánh nhau được.
Roẹt.
Chiếc áo của Maria bị roi quất vào liền bị rách một bên tay trái để lộ ra vết bớt hình giọt nước.
“Đây là…”
Mika cứng người Meri cũng dừng tay lại, cùng lúc đó Chiro xuất hiện.
“Cô là hậu duệ gia tộc Takeru? Một trong tứ đại gia tộc bảo vệ công nương?”
“Chị, chuyện này là sao?”
Maria ôm một cánh tay bị thương đứng dậy cúi đầu chào Chiro rồi bỏ đi. Chiro vẫn cứng đơ người đôi mắt trở nên mờ nhạt.
“Công nương, chuyện gì vậy? Làm sao có thể là cô ta được! Nếu là cô ta tại sao lúc đó không đến gặp mặt cô?”
“Mika vào trong đi cô bị Meri đánh trúng phải không?”
“Chỉ là vài vết thôi không có gì nghiêm trọng hết!”
“Rất nghiêm trọng!”
Chiro nhíu mày kéo Mika vào trong nhà quả nhiên vài tiếng sau miệng vết thương bắt đầu rách ra máu chảy không ngừng. Mika đau đớn ngất đi, Chiro lo lắng cầm máu cho Mika nhưng may mắn sau một giờ đồng hồ máu cũng ngừng chảy.
“Chiro, cứu mẹ!”
“Chiro cứu tớ với!”
“Công nương cứu chúng tôi…”
“Không!!!”
Cô bật dậy mồ hôi đã ướt đẫm áo. Chiro nhìn Mika đang ngủ khẽ thở dài. Cô cần phải giết ông ta! Nhất định phải giết, chính ông ta đã sát hại cả ra tộc của cô hủy hoại ngày sinh nhật của cô.
Chiro siết chặt khẩu súng trong tay ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.
“Chỉ ngày mai thôi, tất cả sẽ chấm dứt!”
*****
“Sky, con không vào nhà à? Sẽ bị cảm lạnh đó!”
Người phụ nữ từ từ bước lại gần Sky. Khuôn mặt xinh đẹp đầy sắc sảo của bà khiến đôi mắt anh trở nên buồn hơn.
“Con lại nghĩ đến con bé đó? Mẹ khuyên con nên quên nó đi! Con đừng quên bây giờ con đã có vị hôn thê rồi.”
Bà mỉm cười lạnh nhạt đôi mắt ánh lên tham vọng và quyền lực. Bà muốn Sky thành vua muốn nắm trong tay vùng đất Redmoon và Violetsun này. Bà muốn nhiều hơn nữa.
“Dừng lại đi mẹ ạ!”
Sky lên tiếng. Có thật sự hạnh phúc khi có quyền lực trong tay không? Trước đây cậu từng nghĩ có quyền lực là có tất cả nhưng từ khi gặp cô mọi khái niệm đó đều thay đổi. Chưa bao giờ cậu khát khao có một cuộc sống yên bình mạnh mẽ như vậy. Nhưng cái nhíu mày của mẹ cậu Wendy đã khiến cậu hụt hẫng.
“Con nói gì vậy? Con bị con bé đó bỏ bùa rồi phải không? Con hãy làm tốt nhiệm vụ của mình đi!”
“…”
“Sky nghe này, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Thân phận của con bị bại lộ thì con sẽ bị mọi người khinh bỉ vì thế con cần phải làm vua mọi người sẽ không khinh bỉ con nữa.”
“Con biết rồi.”
Sky gật đầu. Wendy nở một nụ cười hài lòng không chú ý đến khuôn mặt đau khổ của cậu bước vào trong nhà. Sky ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt một giọt nước mắt rơi xuống.
“Chỉ ngày mai thôi, tất cả sẽ chấm dứt!”
****
Mika tỉnh dậy thì phát hiện ra Chiro đã không còn ở đây nữa ngay cả khẩu súng cũng biến mất. Mika cố bước ra cửa thì phát hiện một tờ giấy dán trên cánh cửa.
“Tôi sẽ giết Robert, chờ tôi!”
“Đáng ghét! Sao cô ấy dám tự ý hành động cơ chứ!”
Mika giật tờ giấy trên cánh cửa định bước ra ngoài thì Maria đến.
“Mika, tôi đến…”
“Không có nhiều thời gian nữa đâu! Mau đi tìm Chiro đi cô ấy đi tìm Robert rồi!”
Mika hét lên khiến Maria giật mình liền lao ra ngoài. Công nương cô tuyệt đối đừng bị làm sao!
****
Sóng biển vỗ vào bờ tạo ra âm thanh dễ chịu khiến tâm hồn người thanh thản. Robert một mình đứng trên mỏm đá khuôn mặt trở nên đăm chiêu. Chiro nhìn xung quanh, không có một bóng người. Cô từ từ lại gần ông ta đôi mắt chất chứa đầy thù hận. Ba, mẹ con sẽ báo thù cho hai người! Con nhất định sẽ giết ông ta!
Bàn tay siết chặt chiếc vòng cổ trong tay cô giơ súng lên ngắm bắn. Robert không hề có động thái gì hai mắt vẫn nhắm nghiền. Cô từ từ tiến lại gần chuẩn bị bóp cò và …
Đoàng.
Cả người Chiro cứng đờ đôi mắt hoảng loạn.
“Vì sao? Vì sao không trúng?”
Cô đã ngắm chuẩn rồi vì sao lại không trúng chứ?
Cô ngước mắt lên thì Robert đã biến mất đằng sau vang lên một giọng nói.
“Khoảng cách quá xa! Ngắm chưa chuẩn, thật non nớt!”
Đoàng!
Chương 33, Cảm Ơn Và Tạm Biệt (P2)
2
Tách… Tách.
Những giọt máu màu đỏ thẫm rơi xuống. Đôi mắt Chiro mở to đầy kinh ngạc người bắn cô là… Sky.
“Bluesky, tại sao?”
“Đây là nhiệm vụ của tôi, đó là giết cô!”
“Anh sẽ giết em thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao cơ chứ? Chẳng phải anh đã nói khi em giết được ông ta chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình thường hay sao?”
Nước mắt lăn dài trên má cô. Cô không tin, chắc chắn đây không phải Sky! Anh ấy sẽ không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh ấy.
“Đó chỉ là nói dối mà thôi!” – Ánh mắt Sky hiện lên nét đau khổ nhưng ngay sau đó liền biến mất thay vào đó là nụ cười lạnh lùng. – “Bỏ đất nước mình vì tình cảm, cô không xứng làm công nương.”
“Đây không phải là anh chắc chắn ông ta đã làm gì anh rồi phải không?”
“Đây chính là tôi! Chiro – Sakura cô hãy tỉnh lại đi! Tôi là Sky – Stomwindy, cô không hiểu sao? Chúng ta là kẻ thù!”
Chiro cắn chặt môi cố gắng kìm nước mắt lại nhưng nó ngày càng chảy nhiều hơn. Trái tim cô lúc này rất đau! Đau gấp trăm vạn lần vết thương trên tay. Vì sao? Vì sao những người cô tin tưởng luôn phản bội cô? Cô đã làm gì sai để đáng bị như vậy?
“Chẳng lẽ… tất cả đều là giả dối sao?”
“Đúng! Tất cả! Lần gặp đầu tiên, tôi đã cố ý tiếp cận cô. Cô biết vì sao ba tôi lại biết cô là trái tim màu đỏ thẫm không?”
“Chẳng lẽ là…”
“Đúng chính là do tôi nói! Cái chết của gia tộc cô cũng là do tôi gián tiếp gây ra!”
“Vậy tại sao lúc ở trường anh lại cứu em? Tại sao lúc nào anh cũng bảo vệ em? Dịu dàng với em?”
“Bởi vì tôi muốn chơi đùa với cô! Nhưng tôi chơi chán rồi!”
Bởi vì muốn chơi đùa ư? Cả người Chiro như không còn sức lực nào đôi chân mềm nhũn đứng không vững. Trong làn nước mắt cô giơ khẩu súng lên đối diện với Sky.
“Bắn đi! Cô có thể giết tôi được không?”
Sky nhếch mép nhìn Chiro nhưng đôi mắt anh giống như van xin cô bắn. Chỉ cần cô bắn anh sẽ không phải giết cô!
Cạch.
Khẩu súng rơi xuống đất. Cô không thể! Cô không thể giết anh được!
“Cô quá mềm yếu đó Chiro – Sakura!”
“Bluesky!”
“Đừng gọi tôi là Bluesky nữa! Tôi vốn không phải!”
Sky cắt ngang lời Chiro. Tay cậu đưa lên mắt tháo xuống chiếc kinh áp tròng để lộ đôi mắt đỏ khiến Chiro sững người lại. Chẳng lẽ Sky không phải con của đức vua Stomwindy?
“Ngạc nhiên lắm phải không? Đúng tôi là con của hoàng hậu và người đàn ông khác cô hài lòng chưa?”
“Bluesky…”
“Đừng gọi tôi như vậy!” – Sky hét lên rồi nhanh chóng bước về phía cô xốc cổ áo cô. – “Cứ khinh bỉ tôi đi! Tôi không thích kẻ khác nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu.”
“Không, Bluesky vẫn là Bluesky!”
Chiro lắc đầu. Cô không tin, mãi mãi không tin Sky sẽ làm hại mình!
“Cô hơi tự tin rồi đó! Cô đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng biết tôi là kẻ thù mà vẫn tin tưởng. Chẳng lẽ với ai cô cũng tin tưởng như vậy sao?”
“Anh!”
“Sao hả? Tôi nói gì sai sao!”
Chẳng lẽ đây chính là con người thật của Sky sao? Chẳng lẽ cô đã bị lừa dối một thời gian dài như vậy? Cái nắm tay, lời hỏi thăm, anh mắt dịu dàng đều là giả dối sao?
“Tôi hận anh!”
“Vậy cứ tiếp tục hận đi!”
Sky vẫn duy trì nụ cười đầy đùa cợt trên môi. Sau đó anh ép cô ngẩng mặt lên đối mặt với anh. Khuôn mặt đầy nước mắt này, đôi mắt xanh lục bảo này anh sẽ nhớ tất cả. Sky cúi xuống thì thầm vào tai cô giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:
“Ước gì hai ta không phải kẻ thù!”
Rồi anh ta cả người cô xuống biển. Chiro nhắm chặt hai mắt nước mắt cứ chảy liên tục. Phải, ước gì anh đừng là Sky – Stomwindy cô đừng là Chiro – Sakura thì đã không như vậy. Nhưng tất cả đã chấm dứt rồi. Cả người Chiro dần dần chìm vào trong nước.
Sky đứng đó đôi mắt u buồn lẳng lặng nhìn mặt biển.
“Làm tốt lắm, ta sẽ suy nghĩ đến việc truyền ngôi cho con!”
Robert mỉm cười vỗ vai Sky. Con nhóc này thật ngây thơ, cô ta nghĩ chỉ có phòng ông có Camera thôi sao? Khi cô đột nhập vào cung điện ông đã biết tất cả tuy nhiên ông vẫn muốn nhử cô ta.
“Cảm ơn đức vua!”
Sky mỉm cười rồi bước theo ông. Xin lỗi và cảm ơn em, Chiro!
*****
Cả người Chiro chìm trong làn nước biển, cô muốn vùng vẫy nhưng không thể cánh tay của cô lúc này đau nhức máu vẫn chưa chịu ngừng. Đau quá! Cô cảm thấy rất đau giống như ai đó đang đâm liên tục từng nhát dao vào trái tim cô vậy! Vì sao? Vì sao mọi thứ lại trở nên như vậy? Nước bắt đầu tràn vào phổi Chiro không hề có ý định phản kháng, cô mệt mỏi rồi! Cô muốn buông tay cô không muốn phải suy nghĩ gì nữa. Tất cả nỗi đau này sẽ chấm dứt!
Khi cả người Chiro đã dần chìm sâu xuống đáy biển thì một bàn tay liền nắm lấy cô. Sau đó một bờ môi dán lên môi Chiro không khí bắt đầu tràn vào phổi rồi cả người cô được kéo lên bờ. Cô mơ màng được người đó bế lên sau đó ngất đi lúc nào cũng không hay.
*****
Leng… keng.
Tiếng chuông gió vang lên khiến Chiro thức giấc. Cô từ từ mở mắt đập vào mắt cô là trần nhà bằng gỗ màu nâu sồi.
“Công nương cô tỉnh rồi làm tôi lo quá!”
Mika hét lên suýt nữa kích động nhào vào ôm cô.
“Tôi đang ở đâu đây?”
Cô nói bằng giọng khô khốc.
“Đây là nhà mới của Jendy. Cô an tâm nơi này rất ít người chúng ta có thể ở tạm đây mà không bị ai phát hiện.”
Miki đưa cho Chiro một cốc nước. Chiro định ngồi dậy thì cánh tay truyền đến trận đau nhức.
“Đừng cử động, cô đang bị thương!”
Chiro cúi đầu tay nắm chặt cốc. Vậy không phải mơ rồi, cô thực sự suýt chết dưới tay Sky sao?
“Chiro, chị có sao không vậy? Tên đáng chết đó, đáng lẽ em phải đánh cho hắn một trận cho hắn sống không bằng chết mới được! Loại người như hắn chị không cần phải đau khổ làm gì cầu cho hắn chết đi!”
Jendy khích động lao vào nhưng ngay lập tức bị Miki kéo ra ngoài.
“Chiro cần nghỉ ngơi cậu đừng làm ồn!”
“Ơ, nhưng mà em cũng muốn thăm chị ấy!”
“Mau biến ra ngoài cho tôi!”
Mika quay sang Chiro mỉm cười.
“Vậy tôi cũng ra ngoài nhé!”
“Ai đã cứu tôi?”
“À, là cái cậu mắt bạc tên Kin ý. Cậu ta liều thật dám lao xuống biển cứu cô. Hình như vết thương của cậu ta chưa lành nên vừa mang cô về đây máu đã thấm ra áo lại còn không chịu chữa bệnh nhất quyết đòi chữa cho cô trước nữa. Haizz, đúng là cố chấp mà!”
Mika nói xong liền bước ra ngoài để lại một mình Chiro. Anh cho cô niềm tin rồi lại nhẹ nhàng cướp nó đi. Có lẽ anh và cô là hai người của hai thế giới khác nhau. Anh và cô là kẻ thù, cô biết. Cô không nên tin tưởng anh, cô cũng biết. Nhưng tất cả đã quá muộn!
Rào… rào…
Từng giọt mưa rơi xuống kí ức của cô và anh lại ùa về. Cô lại khóc, cô cố gắng cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc nhưng cô không thể làm được. Cô cảm thấy mình thật vô dụng biết bao vì không thể ngăn cản được chính những giọt nước mắt của mình. Cô tự hỏi tại sao mình lại khác đến thế? Bao nhiêu sự cứng cỏi bản lĩnh của bạn thân đâu hết rồi? Cô đã quá ngu ngốc khi vứt bỏ hận thù của bản thân mình vì anh! Cô đúng là kẻ ngốc, Chiro Sakura!
*****
“Sao? Cô ấy không ăn à?”
Miki lo lắng nhìn bát cháo còn nguyên trên tay Mika.
“Ừ, cô ấy chỉ ngồi trên giường cứ như người mất hồn vậy!”
“Nếu cô ấy không ăn sẽ nguy mất!”
Cherry đi ngang qua nhìn thấy bát cháo trên tay Mika lòng lại không khỏi tức giận. Cô tiến về phía cửa phòng đập cửa rầm rầm.
“Chiro – sakura, chị ra đây cho tôi! Tôi không ngờ chị lại yếu đuối như vậy! Bản thân chị chỉ biết nhịn ăn thôi sao? Có giỏi chị đi mà giết cái kẻ làm cho chị đau khổ ý! Đừng có chui trong này như một kẻ hèn nhát nữa!”
Cạch.
Cánh cửa liền mở ra khiến Cherry suýt đứng tim. Chiro bước lại gần chỗ Mika cầm lấy bát cháo đưa lên miệng. Thấy vậy Mika và Miki cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chiro hồi phục rất nhanh chỉ sau năm này có thể đi lại được. Khuôn mặt cô cũng không còn vẻ đau khổ nữa nên mọi người không ai nhắc đến chuyện này.
“Chiro chiếc vòng của cô đâu rồi?”
Mika chỉ vào cổ tay Chiro. Cô nhớ lúc trước có một chiếc vòng xanh lamở đây mà. Ngay sau đó Miki liền vào vào hông Mika khiến cô đau chảy cả nước mắt.
“Em bị bệnh à? Chiếc vòng đó là đồ của hắn tặng cho công nương đó!”
Miki trừng mắt đe dọa khiến Mika giật mình định giải thích thì Chiro lên tiếng.
“Không sao, mất rồi thì thôi!”
Rồi cô liền bỏ đi. Nhìn theo bóng Chiro Kin khẽ nhíu mày.
“Cậu chủ à, cậu định ở đây thật sao?”
Hongo đứng bên cạnh vỗ vai cậu. Tuyệt thật, đường đường là nhị hoàng tử cao quý giờ lại phải ở một nơi hoang sơ như vậy. Hongo liếc nhìn Kin, dường như cậu không thèm chú ý đến lời nói đó một chút nào tay nắm chặt chiếc vòng xanh lam định chạy theo Chiro.
“Rõ ràng cô ấy nói mất thì thôi rồi mà. Cậu đưa cho cô ấy cũng bằng thừa.”
Hongo thở dài rồi bỏ đi. Mặc dù tỏ vẻ không quan tâm nhưng tối hôm ấy Chiro liền ra biển tìm chiếc vòng. Cô biết rằng biển bao la nhưng vẫn ôm hi vọng nhỏ nhoi tìm được chiếc vòng đó nhưng tìm mãi cũng không thấy. Đên khi cảm thấy cơ thể mình sắp đông cứng Chiro mới ngoi lên bờ.
“Xem ra chúng ta có duyên nhưng không có phận.”
Chiro khẽ lẩm bẩm rồi bỏ đi. Lúc cô về mọi người vẫn đang ngủ say, Cô ngồi xuống bậc thềm đôi mắt u buồn.
“Đang tìm cái này?”
Một chiếc vòng xanh lam chìa ra trước mắt cô. Chiro ngạc nhiên nhìn Kin, cô định mở miệng trả lời thì Kin đã ném nhanh chiếc khăn vào mặt rồi bước qua cô không quên bỏ lại một câu.
“Lau người rồi đi ngủ đi!”
Chiro nhìn theo bóng cậu trái tim đập liên hồi. Cảm giác này là sao?
“Cảm ơn.”
Cô lên tiếng, theo phản xạ Kin quay người lại bắt gặp nụ cười của cô. Nụ cười của cô rất đẹp! Cậu không nói gì quay đầu bỏ đi nhưng tai thì đỏ bừng lên. Nắm chặt chiếc vòng trong tay cô ngước lên nhìn bầu trời.
Đã đến lúc cô phải quên anh rồi!
Chương 34, Sự Thật Về Sky
2
“Dơ bẩn! Tại sao lại dơ bẩn như vậy?”
Mặt nước lạnh cũng không rửa sạch được trái tim tôi! Giống như em vậy, mãi mãi không thể tha thứ cho tôi được nữa…
---------------------------------------------
“Chuyện này là sao?”
Maria sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Chiro rơi xuống biển? Đôi mắt Sky là màu đỏ? Rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Chiro chết rồi ư? Không thể nào, sáu năm trước cô ấy cũng biến mất như vậy mà! Maria tiến lại gần vách đá đập vào mắt cô là cơ thể ướt nhẹp của Kin và Chiro.
“Nhị hoàn tử, tại sao cậu lại ở đây? Chiro sao rồi?”
Cô lo lắng định đỡ Chiro nhưng Kin đã nhanh tay hơn, cậu bế Chiro lên rồi bước đi.
“Cậu định đưa Chiro đi đâu?”
“Đừng nói cho anh ta biết! Hãy để anh ta quên cô ấy đi!”
Kin lên tiếng chân vẫn bước đi đều đều.
“Tại sao cậu lạ không muốn Sky biết? Nếu anh ấy vẫn tin Chiro chết thì anh ấy sẽ tự dằn vặt mình!”
Maria hét lên. Cô không muốn Sky đau khổ! Cô không muốn Sky làm điều dại dột! Cô yêu Sky và cô chấp nhận làm mọi thứ vì anh ấy.
“Chiro sẽ bị tổn thương!”
“Nếu là cậu thì sao? Cậu sẽ làm thế nào cơ chứ?”
“Nếu sự thật làm tổn thương thì tôi sẽ chọn nói dối, nếu nói dối cũng làm tổn thương thì tôi sẽ im lặng.”
“Vậy nếu nó vẫn khiến cô ấy tổn thương thì sao?”
“Tôi sẽ buông tay!”
Maria ngạc nhiên nhìn Kin. Cô im lặng nhìn bóng Kin xa dần. Buông tay ư? Có lẽ Kin đúng có nhiều thứ dù ta luyến tiếc thì vẫn phải buông tay. Có lẽ cô nên từ bỏ, cô biết bản thân mình mãi mãi không thể có được tình của của Sky nhưng cô vẫn chấp nhận ở cạnh anh. Cô từng nghĩ ở cạnh anh là cô thấy vui nhưng có thật sự vui như cô nghĩ hay không?
*****
10 năm trước…
“Hoàng tử Sky này! Trời ơi anh ấy đẹp trai quá!”
“Chắc tôi chết mất!”
“Vừa đẹp trai lại học giỏi nữa, Sky ơi anh đúng là thần tượng của em!”
Sky mỉm cười nhìn những tiểu thư quý tộc. Sau đó anh bước qua họ vào cung điện. Mọi thứ cứ như vậy, ngày nào anh cũng cố đeo lên mình lớp mặt nạ hoàn hảo đánh lừa mọi người nhưng có ai biết được sự thật sâu trong lòng anh.
“Sky, con về rồi à?”
“Vâng.”
Nụ cười vụt tắt, Sky tháo kính áp tròng ra để lộ đôi mắt màu đỏ. Phải, anh vốn không cùng huyết thống với đức vua, anh chỉ là kết quả của mẹ anh với người đàn ông khác mà thôi.
“Đừng dùng ánh mắt đấy chống đối ta! Điều ta ân hận là sinh con ra lại để con mang màu mắt của người đó! Nếu con mang màu mắt của ta có phải sẽ an toàn hơn không?”
Wendy, mẹ của Sky, lạnh lùng lên tiếng. Sau khi sinh Sky ra, bà mới biết mình đã quá sơ xuất nhưng rất may Robert vốn không quan tâm chuyện này nên bà có thể dễ dàng đánh lừa mọi người. Tuy nhiên con trai bà lại không hề muốn như vậy!
“Sky, nghe mẹ, mẹ làm tất cả vì con mà thôi!”
“Vì con ư? Hay là vì mẹ?.”
Sky nhếch môi cười đầy chế giễu. Bà ta vốn là con người đầy tham vọng chẳng lẽ anh lại không biết mục đích bà ta tạo ra anh vốn để tranh ngôi vua rồi khi anh làm được rồi thì không còn tác dụng gì nữa.
Bốp.
Một cú đánh giáng thẳng vào mặt Sky.
“Ta nuôi con không phải để con trả lời ta như vậy! Im đi!”
Wendy giận dữ nắm chặt bả vai của Sky. Khi anh cụp mắt gật đầu thì bà mới buông ra.
“Hoàng tử Sky, hôm nay đức vua mời người đi đấu kiếm.”
Giọng lanh lảnh của quản lí từ cửa truyền tới. Khuôn mặt Wendy lập tức giãn ra bà mỉm cười đẩy Sky về phía trước.
“Mau đi đi, đừng làm ba con thất vọng!”
“Vâng.”
Cậu gật đầu đeo kính áp tròng vào. Ngoài mẹ cậu và một số hầu cận khác thì đức vua Robert là người biết cậu là không cùng huyết thống. Tuy nhiên cậu vẫn không thể hiểu vì sao ông ta lại chấp nhận cậu. Vì mẹ cậu chăng?
Vừa đến khu đấu kiếm cậu đã nhìn thấy ông ta trong trang phục đấu kiếm. Robert mỉm cười ném cho Sky một thanh kiếm. Nụ cười của ông ta khiến sống lưng Sky lạnh buốt cậu gượng cười mặc quần áo bảo hộ vào.
“Vẻ mặt ngươi sao vậy? Mẹ ngươi định sinh thêm đứa con với thằng đàn ông khác hả?”
Trên sàn đấu Robert mỉm cười nhìn Sky. Cậu cố gắng duy trì nụ cười méo mó trên môi trả lời:
“Không, trong mắt mẹ chỉ có người mà thôi!”
“Ha ha, mẹ ngươi dạy ngươi tốt thật! Có thể khiến một kẻ như ngươi trở nên lộng lẫy… để che đi lớp lông xấu xí!”
Tiếng kiếm giao nhau vang lên đầy mạnh mẽ.
“Vịt có thể thành thiên nga được cơ mà! Một kẻ mang dòng máu dơ bẩn như ngươi tại sao không thể cơ chứ!”
Cạch.
Thanh kiếm trên tay Sky bị hất tung, Robert chĩa đầu kiếm về phía anh. Khuôn mặt Sky vẫn chưa hết bàng hoàng mắt vẫn trân trân nhìn ông.
“Kĩ thuật khá đấy con trai!”
Ông ta mỉm cười xoa đầu anh rồi bước đi. Dơ bẩn ư? Anh dơ bẩn ư?
“Sky sao vậy?”
“Leon? Sao cậu ở đây?”
Leon là bạn Sky là con của một công tước nhỏ. Leon luôn hòa đồng và tốt bụng.
“Hì hì, nghe nói cậu và đức vua đấu kiếm mà đấu xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi.”
“Đức vua có biết mình là bạn cậu không?”
“Chưa.”
“Vậy à, mà thôi tớ có việc rồi tớ đi trước đây.”
“Leon…”
“Sao vậy?”
“Cảm ơn cậu!”
“Hì hì!”
Leon mỉm cười rồi chạy đi. Anh nhìn theo bóng cậu đôi mắt trở nên buồn bã, giá như bản thân anh cũng được sống là chính mình như cậu ta. Sky thở dài rồi bỏ đi.
Sáng hôm sau, khi Sky đang ngồi đọc sách chợt một tia nắng chiếu xuống bờ vai của anh khiến lòng anh cảm thấy thật bình yên. Sky mỉm cười tháo kính áp tròng đôi mắt màu đỏ nhìn tia nắng ấy thấy dịu dàng. Không có kính áp tròng, anh cảm thấy đây mới chính là bản thân mình.
“Sky, cậu đang làm gì vậy?”
Leon vui vẻ chạy về phía Sky đập vào mắt cậu là đôi mắt màu đỏ chứ không phải là màu xanh.
“Leon, tớ…”
“Sky, mắt cậu…”
“Xin lỗi đã không cho cậu biết… thật ra đây chính là màu mắt của tớ và tớ không cùng huyết thống với đức vua.”
“Cái gì? Sky, cậu không phải là hoàng tử ư? Vậy rốt cuộc công sức của tôi cũng đổ bể! Tiếp cận cậu, làm bạn với cậu vì nghĩ rằng cậu sẽ giúp cho tôi có cuộc sống sung sướng nhưng…”
Leon khẽ lùi lại đôi mắt tràn đầy thất vọng. Trái tim Sky như bị một vết dao đâm vào, lợi dụng ư?
“Leon…”
“Cậu im đi! Cậu là đồ dơ bẩn! Dơ bẩn! Cậu là kẻ giả tạo! Tô sẽ đi nói cho mọi người biết sự thật về cậu!”
“Leon!”
Sky hét lên nhìn theo bóng người bạn mà cậu coi trọng.
Phập.
Một tiếng động vang lên cả người Leon cứng đờ. Wendy lạnh nhạt rút con dao ra khiến máu bắn về phía Sky. Anh thất thần nhìn cơ thể từ từ ngã xuống của Leon.
“Sky, cậu là kẻ độc ác! Đồ con hoang! Tôi ghét cậu!”
Nằm trong vũng máu Leon hét lên khiến trái tim Sky như bị ai bóp nát.
“Không!!!!”
Anh hét lên rồi lao ra ngoài. Dơ bẩn? Con hoang? Không, không phải!
Dưới dòng sông Sky liên tục đấm vào mặt nước.
“Tôi không phải con hoang! Tôi không phải con hoang! Không phải! Không phải!”
Dù gội rửa bao nhiêu lần mùi máu tanh vẫn thoang thoảng bên cạnh anh. Nó khiến Sky cảm thấy ghê tởm vô cùng!
“Sky!” – Wendy hét lên chạy về phía Sky ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của anh. – “ Nghe mẹ, chỉ cần con thành vua con sẽ không bị kì thị nữa. Chỉ cần con thành vua không ai nói con là đồ con hoang nữa.”
“Chỉ cần con thành vua ư?”
“Đúng vậy, con chỉ cần làm theo lời ta là được!”
******
“Sky!!!”
Maria hét lên nhìn anh một mình đứng dưới dòng sông lạnh giá kia lòng cô khẽ nhói đau.
“Mãi mãi không thể gội rửa sạch được!”
Sky đấm liên tục vào mặt nước. Maria liền lao xuống sông đỡ anh dậy.
“Sky dừng lại đi! Anh cứ như vậy sẽ cảm lạnh đấy!”
Sky giật mình khuôn mặt ướt nhẹp của anh trở nên vô hồn. Anh gục mặt vào bờ vai Maria đầy mệt mỏi khẽ lên tiếng:
“Chiro, xin lỗi…”
Bộp.
Một cú đánh liền giáng xuống mặt anh. Maria phẫn uất hét lên:
“Em là Maria! Không phải Chiro! Anh đừng biến em thành thế thân của cô ấy!”
“Chiro… Cô ấy chưa chết phải không? Anh phải đi tìm cô ấy!”
“Sky thôi đi! Anh cứ như vậy thì Chiro cũng không sống lại được đâu!”
“Maria, có lẽ anh đã sai rồi! Anh thật yếu đuối! Anh không thể bảo vệ được cho người con gái anh yêu. Anh rất khâm phục Kin, cậu ta sẵn sàng từ bỏ tất cả vì cô ấy còn anh… anh không thể làm được như vậy!”
“Sky.” – Maria lại gần nắm lấy tay anh khẽ mỉm cười. – “Anh vẫn còn có em cơ mà! Em sẽ luôn bên cạnh anh.”
“Maria, xin lỗi em chúng ta không thể.”
“Tại sao cơ chứ?”
“Vì chúng ta là anh em!”
Chương 35, Maria Cố Lên!
2
“Cái gì? Không thể nào, làm sao chúng ta có thể.”
“Maria đây là sự thật, anh đối tốt với em cũng chỉ vì chúng ta có cùng huyết thống.”
“Sky đừng đùa như vậy, không vui đâu!”
“Nhìn vào mắt anh đi.”
Sky nắm chặt bờ vai của Maria ép cô nhìn thẳng vào mắt anh. Một đôi mắt màu đỏ đầy u buồn, nó rất giống đôi mắt của cha cô, Tony.
“Đây là sự thật sao?”
“Đúng vậy, vì thế em hãy sớm từ bỏ đi.”
Sky bỏ tay ra khỏi người Maria rồi bước lên bờ.
“Sky, anh đi đâu vậy?”
“Về cung điện, có lẽ anh cần một thời gian để trấn tĩnh.”
Maria nhìn theo bóng Sky nước mắt của cô lại chảy dài. Là anh em ư? Sao có thể! Vì sao người cô yêu nhất lại là anh trai cùng cha khác mẹ của cô? Ông trời thật biết trêu người mà!
Maria trở về nhà cũng là lúc nửa đêm, tất cả người hầu đều đi ngủ. Tuy nhiên khi bước vào nhà đập vào mắt cô là người ba tôn kính đang ngồi trên ghế với vẻ mặt tức giận.
“Ba!”
“Maria! Con giải thích vụ này sao hả?”
Tony ném về phía cô một bức thư, là bức thư của mẹ cô.
“Ba lục đồ của con?”
“Là Meri, con bé đã đưa cho ba!”
“Chuyện này…”
“Giải thích rõ ràng đi! Đừng nói với ta con định bảo vệ lũ người Violetsun đấy.”
“Đây là nhiệm vụ của con!”
Maria cắn răng lên tiếng. Tony liền bật dậy hét lên đầy phẫn nộ.
“Ta nuôi dạy con bao năm để con làm như vậy à? Mẹ con đã như vậy rồi giờ lại đến lượt con.”
“Ba ngăn cấm con thừa nhận mình là một trong tứ đại gia tộc có phải vì Sky đúng không? Mẹ Sky, người mà ba yêu có mối thù với nước Violetsun!”
“Câm mồm! Ai cho con nói như vậy? Ta hỏi câu cuối, một là con xé nát bức thư này và quên cái việc mình mang dòng máu của tức đại gia tộc hay việc phải bảo vệ công nương đi. Hai, là con phải chấp nhận hình phạt của ba!”
“Con là hậu duệ của gia tộc Takeru!”
“Con…”
“Sao hả? Giết mẹ tôi rồi giờ muốn giết tôi sao?”
“Hỗn láo! Ta phải dạy lại ngươi mới được, Meri!”
“Chuyện gì vậy ba? Chị, chị sao vậy?”
Meri từ trên tầng chạy xuống lo lắng nhìn chị của mình.
“Meri đánh nó cho ta.”
“Ba! Làm sao con có thể!”
“Làm ngay!”
“Con…”
“Chẳng lẽ đến lượt con cũng không nghe lời ta sao?”
“Con xin lỗi, chị em xin lỗi!”
Meri thật giọng từ từ lôi chiếc roi bên hông ra.
“Đánh ba mươi cái cho ta.”
“Ba!”
“Làm ngay đi! Đánh mạnh lên!”
Maria vẫn đứng đấy chịu từng cơ đau đang dội xuống cơ thể mình. Cô đã làm nhiều điều có lỗi với Chiro, cô không thể phải bội cô ấy được. Chỉ là vài vết thương mà thôi, cô có thể chịu được. Chiếc roi vẫn tiếp tục vung lên rồi hạ xuống cơ thể Maria càng ngày càng suy yếu cuối cùng gục ngã, cô chỉ lờ mờ nghe được tiếng nói thoảng bên tai.
“Maria, Chị có sao không? Chị!”
“Chưa hết ba mươi cái đánh tiếp!”
******
“Mẹ ơi, Maria xấu xa lắm phải không? Hôm nay con gặp một cô gái con muốn làm bạn với cô ấy nhưng nhìn cô ấy lại gần hoàng tử Sky con lại thấy ghét vô cùng! Con xấu xa lắm!”
Một cô bé 9 tuổi gục mặt vào lòng người phụ nữ khóc nức nở. Bà mỉm cười vuốt ve mái tóc cô bé rồi lên tiếng.
“Không, Maria không xấu xa chút nào hết. Chỉ cần con biết kiềm chế bản thân luôn muốn bảo vệ những người mình yêu là được rồi.”
“Thật hả mẹ? Con không hề xấu xa chút nào ư?”
“Đúng vậy Maria của mẹ là người tốt!”
“Con là người tốt?”
“Maria người con gặp có phải là một cô bé có đôi mắt màu lục bảo đúng không?”
“Vâng, sao mẹ biết?”
“Sáu năm sau con sẽ biết. Con chỉ cần hiểu rằng con không được phản bội cô ấy vì cô ấy rất quan trọng.”
“Vâng con hiểu rồi! Con coi Chiro là bạn nên sẽ không bao giờ phải bội cô ấy đâu.”
Người phụ nữ khẽ mỉm cười vuốt ve mái tóc cô.
“Ừ, Maria cố lên nhé!”
*****
“Chị, Chị ơi!”
Một giọng nói vang lên khiến cô mở mắt. Đập vào mắt cô là khuôn mặt đầy lo lắng của Meri. Con bé hốt hoảng đến nỗi nước mắt chảy dài trên mặt.
“Chị làm em lo quá! Em cứ nghĩ chị bị làm sao rồi cơ.”
“Chị ổn mà.”
Maria mỉm cười định ngồi dậy nhưng cơn đau ập đến không cho phép cô làm vậy. Cô nhìn cánh tay mình, tất cả đều được băng bó cẩn thận, có lẽ tối qua cô mất rất nhiều máu.
“Chị an tâm, ba sẽ không làm gì chị nữa đâu hôm qua em đã gọi anh Sky đến…”
“Sky đến ư? Tại sao?”
“Vì em nói chị bị thương nên anh ấy đến, có vẻ anh ấy rất lo cho chị.”
“Không như em nghĩ đâu!”
Maria cười buồn. Meri nhìn khuôn mặt ủ rũ của Maria khẽ lên tiếng.
“Chị, em xin lỗi.”
“Vì cái gì?"
"Về bức thư, em không biết nên nhờ ba xem thử ai ngờ…”
“Không sao, đằng nào chị cũng bị phát hiện.”
“Vậy gia tộc Takeru là…”
“Gia tộc của chúng ta! Nghĩa vụ của chúng ta là bảo vệ công nương Chiro – Sakura.”
“Cái gì? Tại sao lại như vậy? Chiro? Có phải Yuki – Royale đúng không? Cô ta bị em đánh nhiều lần cơ mà.”
“Đó là sự thật! Mẹ chúng ta là người cuối cùng của gia tộc Takeru, một trong tứ đại gia tộc nước Violetsun.”
“Mẹ ư? Đừng nhắc đến tên bà ta! Em không có mẹ!”
Meri hét lên đứng bật dậy khiến chiếc ghế ngã ra đằng sau.
“Meri… em phải nghe chị!”
“Chị đừng nói nữa! Bà ta là kẻ phản bội! Bà ta dám bỏ đi theo người đàn ông khác!”
Bốp.
Maria dùng hết sức tát vào má Meri một cái rồi ngã xuống giường.
“Chị, sao lại đánh em?”
“Em im đi, em tin những lời đồn đó ư? Em là con mà em cũng không tin mẹ ư? Bà không hề phản bội! Bà ấy chết rồi! Bà ấy bị ba giết!”
“Ba ư? Không thể nào!”
“Là sự thật, ông ta đã giết mẹ. Năm ấy khi em đang ngủ chị đã nhìn thấy tất cả. Ba ngoại tình có con với người phụ nữ khác và bị mẹ phát hiện. Bà vì không muốn chúng ta tủi thân nên bắt ba lựa chọn cuối cùng ba chọn đứa trẻ ấy mà không chọn chúng ta rồi hai người vật lộn cuối cùng ba đâm chết mẹ. Sau đó ông ta liền sắp xếp một hiện trường giả.”
“Tại… tại sao chị không nói với em?”
“Vì chị không hề biết rằng Sky là đứa trẻ đó và chị cũng nghĩ đó là một giấc mơ.”
“Cái gì? Anh Sky là con của ba với người phụ nữ khác?”
“Đúng vậy, hôm qua anh ấy đã nói cho chị tất cả!”
“Không, chị nói dối! Cái gì mà công nương cơ chứ! Cái gì mà ba giết mẹ rồi anh Sky là anh cùng cha khác mẹ. Em không tin! Chị lừa em! Chị nói dối!”
“Meri!”
“Đừng đuổi theo em!”
Meri hét lên rồi lao ra ngoài. Chỉ còn một mình Maria. Cô khẽ thở dài ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Tia nắng đầu tiên báo hiệu kết thúc mùa đông lại giá, trái tim của cô ấm dần theo tia nắng. Cô phải cố gắng lên, chờ đợi công nương trở về, chờ đợi cô ấy xuất hiện. Cô sẽ chờ! Cô tin chắc chắn cô có thể làm được vì mẹ nói cô là người tốt cô có thể bảo vệ người mình yêu!
“Maria cô lên!”
Rồi những giọt nước mắt rơi lã chã…
Chương 36: Bốn Năm Sau
2
Bốn năm sau…
“Màu đỏ với màu vàng màu nào đẹp hơn?”
Mika đắn đo nhìn hai dải ruy băng trước mặt.
“Màu nào cũng xấu hết!”
Không thèm liếc một cái Miki liền trả lời mắt vẫn nhìn đăm đăm vào quyển sách.
“Chị có thể nghiêm túc một tí được không? Hôm nay gia tộc Rinoni và Hanina sẽ trở về ta phải làm hoành tráng tí chứ!”
“Em không động vào cũng đỡ hơn rồi.”
“Thật là… em đi hỏi công nương cho khỏe.”
Mika lườm chị gái mình một cái rồi bỏ đi. Bốn năm trôi qua nhanh thật, cuộc sống của bọn họ trở nên thật yên bình. Mika và Miki tìm được công việc ổn định còn Jendy và Cherry cũng hoàn thành xong cấp C (ngang trung học) chuẩn bị thi cấp D (Đại học), do có trí thông minh thiên phú nên Kin và Chiro nhảy lớp liên tục đã hoàn thành khóa học. Cuộc sông của họ lúc này thật hạnh phúc tưởng như đã quên hết hận thù. Nhưng đó chỉ là tưởng như…
“Ế Mika cô có nhìn thấy Kin ở đâu không?”
Hongo vỗ vai khiến cả người cô giật nảy lên.
“Kin á? Sao lại hỏi tôi? Anh đi mà tìm mấy cái gốc cây ý. Suốt ngày chỉ thấy cậu ta quanh quẩn mấy cái gốc cây mà ngủ thôi.”
“Cô nói lằng nhằng gì đấy!”
“Không đúng à? Mà nè, tôi chưa thấy kẻ nào như anh đâu. Bốn năm rồi mà anh vẫn trung thành với Kin sao không đi chỗ khác mà tìm hạnh phúc của mình.”
“Vậy cô không trung thành với công nương nhà cô à?”
“Ơ, tôi khác anh khác! Anh đâu có quan hệ gì với Kin đâu chứ!”
“Cô làm sao hiểu được. Tôi đi đây nói chuyện với cô mệt thật!”
Hongo tức giận quay người bỏ đi.
“Ơ, anh có biết công nương ở đâu không vậy?”
“Chị Mika!”
“Cherry, sao vậy?”
“Em mới nướng bánh chị thử đi.”
Cherry đỏ mặt chìa ra hộp đĩa bánh nướng.
“Được rồi, nhìn trang trí cũng đẹp đấy!” – Mika mỉm cười cầm lấy một miếng bánh vừa cho vào miệng liền khựng lại. – “Hự…”
“Sao vậy? Bánh không ngon ạ?”
“R… rất ngon! Rất Ngon…”
“Vậy ạ, nhất định Jendy sẽ rất thích em đi đây.”
“Ơ này, em có biết công…”
Mika định gọi theo nhưng Cherry đã biến mất đằng sau cánh cửa. Haizz, cô nhóc này nhầm muối với đường rồi!
*****
“Chiro vất vả cho con quá!”
Anna mỉm cười cầm bình tưới đưa cho cô.
“Không sao, dù gì con cũng tốt nghiệp rồi không có chuyện gì làm nên giúp mẹ thôi.”
“Cảm ơn con.”
Cô không nói gì tiếp tục tưới nước cho cây. Bốn năm nay cô cảm thấy thật sự hạnh phúc, một cuộc sống giản dị không có thù hận hay tranh quyền đoạt vị. Bốn năm nay cô đã trưởng thành hơn rất nhiều không còn sốc nổi như xưa. Và có lẽ cô cũng đã quên anh rồi.
“Chiro, xin lỗi con…”
“Vì cái gì?”
“Con là công nương mà suốt mấy năm nay con đã chịu khổ nhiểu rồi.”
“Không đâu, con không ham gì cái chức vị đó cả nó đã khiến con mất tất cả… con đã thực sự hạnh phúc khi sống ở đây.”
“Con bé này…”
Anna mỉm cười. Bà biết suốt mấy năm qua Chiro đã dằn vặt trong đau khổ thật khó để con bé quên đi một người. Cuối cùng con bé cũng vứt bỏ được quá khứ nhưng không phải thời gian giúp Chiro mà là cậu ta.
“Tìm được cô rồi, mau vào giúp tôi trang trí phòng đi.”
Mika chạy như bay về phía Chiro.
“Được rồi, chị đỡ mẹ vào trước đi em sẽ vào sau.”
Chiro gật đầu đặt bình tưới nước xuống đất.
“Nhớ nhanh lên đó! À tiện thể tìm Kin hộ tôi nha, cái tên Hongo mắc chứng cuồng cậu chủ ấy làm phiền tôi liên tục.”
“À ừ.”
Cô gật đầu rồi tiếp tục tưới cây.
****
Xong việc, cô định bước vào nhà chợt nhớ ra việc Mika nhờ liền rẽ qua khu vườn thảo dược.
“Quả nhiên ở đây.”
Vừa bước vào vườn, cô đã nhìn thấy một chàng trai đang ngủ dưới gốc cây phong. Khuôn mặt hoàn hảo nghiêng nhẹ không chút gì phòng bị.
Xào… xạc…
Một cơn gió nhẹ thổi qua chiếc lá phong rơi xuống mái tóc của người con trai khiến trái tim cô đập mạnh.
“Chiro?”
Kin chầm chậm mở mắt liền bắt gặp khuôn mặt của cô. Namida từ trong lòng Kin liền nhảy xuống bước về phía Chiro dụi dụi vài cái vào chân cô.
“Namida?”
“Nó nằm lì trên người tôi nên tôi ngủ quên mất.”
“Xem ra Namida thích Kin rồi.”
Chiro khẽ cười vuốt ve đầu nó.
“Đáng… đáng yêu!”
“Gì?”
Chiro ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kin thấy tai cậu đỏ bừng lên.
“Không có gì!”
“Namida đáng yêu thật!”
“Tôi không bảo con mèo...”
“Vậy cậu bảo ai?”
“Mau về thôi!”
Kin liền đứng dậy lạnh lùng bước nhanh về phía trước. Chiro ngây ngốc nhìn Kin rồi đuổi theo cậu. Đôi lúc Kin cũng dễ thương đó chứ!
****
“Này đứng đổi kênh của tôi!”
“Cậu xem cả ngày rồi đến lượt tôi!”
Miki nhíu mày liền giật lấy điều khiển trên tay Jendy.
“Cô suốt ngày ở trong nhà lúc nào xem chẳng được!”
Jendy bực mình giật lại.
“Đừng quên chi phí nhà này là tôi lo đấy nhé! Đưa đây.”
“Không, của tôi!”
“Cậu tránh ra! Của tôi!”
Bốp!
Miki phủi tay ngồi xuống xem phim.
“Đồ con gái bạo lực!”
Cậu hét lên rồi bỏ đi chỗ khác.
“Hai người này thật là…”
Mika khẽ lắc đầu nhìn tình cảnh vừa rồi.
“Đôi lúc không thấy họ cãi nhau cũng thấy không quen!”
Cherry bật cười cầm túi đá về phía Jendy.
“Như vậy thật yên bình!”
Chiro cầm đống bát đặt lên bàn.
“Thật tốt khi công nương đã bình tâm lại.”
“Ừ.”
Kin nhìn chằm chằm vào Chiro đôi mắt ánh lên nét u buồn. Ai cũng nghĩ cô đã quên đi quá khứ của mình nhưng cậu thì không nghĩ như vậy. Bởi vì ngày hôm đó, tại nhà thờ, cậu đã nhìn thấy cô một mình ngồi đánh đàn dương cầm. Cô vừa đánh vừa khóc, đánh mải miết đến khi tay đã đỏ lừ vẫn tiếp tục đánh. Cô vẫn chưa quên được quá khứ của mình!
“Chiro, chiều nay cô lại đi đến nhà thờ à?”
“Ừ em đến đấy để đánh đàn.”
“Chị suốt ngày đi như vậy không thấy mệt sao? Hay chiều nay đi chơi với em đi!”
Jendy vừa xoa cục u trên đầu vừa nói.
“Cậu nghĩ ai cũng giống cậu chắc?”
Cherry nhăn mặt dí mạnh túi đá xuống khiến Jendy tím mặt.
“Cậu nhẹ tay hơn được không?”
“Nói nhiều chỉ như vậy thôi!”
“Mấy cái đứa này!”
Anna bật cười mang bát canh ra.
“Xí không thèm nói với mấy người đi ăn cơm đây.”
“Đi ăn cơm thôi!”
“Miki, chị định ôm cái tivi vào đây luôn hả?”
“Đang tháo dây điện!”
“Này!!!”
“Mika cẩn thận đổ canh bây giờ!”
“A, phải rồi em có nướng bánh có ai ăn không?”
“Đừng ăn!”
“Cẩn thận!”
“Á!!”
*****
Bước ra khỏi cổng cô khẽ mỉm cười. Bốn năm nay thật sự rất hạnh phúc với cô, giá như cuộc sống lúc nào cũng như vậy thì tốt biết bao. Nghĩ tới đây khuôn mặt Chiro trở nên u ám, chỉ là tạm thời thôi cô vẫn phải trả thù cho gia tộc mình. Chiro khẽ thở dài rồi bước đi. Nhà thờ là nơi yên tĩnh nhất giúp cô tỉnh táo bản thân mình vì thế cô thường xuyên đi tới chỗ đó để đánh đàn. Nhiều lần họ đưa tiền cho cô nhưng Chiro đều từ chối cô đánh đàn để điều hòa cảm xúc không phải kiếm tiền. Hôm nay cũng vậy, cô muốn đến đó đánh đàn nhưng…
“Sky, chúng ta đi qua bên đó đi!”
“Được!”
Một giọng nói vang lên khiến trái tim cô nhói đau. Chiro không muốn quay đầu lại nhưng bản thân cô lại không nghe lời.
Giữa dòng người tấp nập, bóng dáng cao đầy thanh tao của Sky khiến anh nổi bật. Anh đang mỉm cười, bên cạnh Maria. Họ đang rất hạnh phúc. Trái tim cô lại lần nữa bị tổn thương nước mắt sắp trào ra thì một bàn tay ấm áp liền che lại. Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Đừng nhìn nữa!”
Chương 37, Không Lưu Luyến
2
“Đối với mọi người em là con người nhỏ bé giữa vũ trụ bao la còn đối với tôi em là cả vũ trụ.”
-----------------------
Tách… tách…
Từng giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi trên tay Kin. Cậu khẽ thở dài ôm cô vào lòng rồi bước đi. Chiro im lặng cố kìm chế nước mắt của mình lại ngước lên nhìn Kin. Tại sao? Tại sao lúc cô đau khổ nhất Kin luôn bên cạnh cô bảo vệ cho cô? Lúc cô dường như mất đi niềm tin thì lại là cậu tiếp sức cho cô kéo cô từ vũng bùn lầy?
“Xin lỗi…”
Chiro lí nhí lên tiếng mắt vẫn không rời Kin. Kin không quay mặt lại lời nói như gió thoảng qua tai:
“Lần sau đừng để bị phát hiện.”
“Cậu không giận sao?”
“Mau về thôi!”
******
Bốn năm qua nhờ có sự giúp đỡ của Maria Sky mới có thể vui vẻ đối mặt với hiện tại che dấu đi trái tim đầy trống rỗng của mình. Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ họ đẹp đôi nhưng sự thật cả hai chỉ đang cố che giấu nỗi khổ trong trái tim mình mà thôi. Do đức vua yêu cầu cả hai nên đi chơi, anh liền chọn đại một nơi đi cùng cô nhưng không ngờ…
“Sky chúng ta qua bên đó!”
“Được.”
Anh gật đầu theo phản xạ nhưng quay sang bên trái liền bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé đứng giữa dòng người. Chỉ là thoáng qua, dù chỉ là một giây, anh chắc chắn là cô. Nhưng rồi bóng dáng ấy lại biến mất, hệt như bốn năm trước.
“Chiro!”
Sky liền lao sang đường bên khiến Maria giật mình.
“Sky, anh sao vậy?”
“Là Chiro! Cô ấy chưa chết!”
Đôi mắt Maria mở to đầy ngạc nhiên. Chiro? Công nương? Cô ấy ở đây sao?
“Do anh tưởng tượng thôi! Em làm gì thấy đâu?”
“Chắc chắn là cô ấy!”
“Bình tĩnh đi Sky! Chiro chết rồi! Cô ấy rơi xuống biển.”
Sky cười buồn khuôn mặt ánh lên nét đau khổ khiến trái tim Maria đau theo. Từng ấy năm anh vẫn chưa quên được cô ấy sao?
*****
“Ủa công nương cô sao vậy?”
Mika hớt hả chạy ra đỡ lấy Chiro.
“Tôi không được khỏe!”
Chiro có gắng nặn ra từng chữ rồi bỏ đi.
“Cô ấy sao vậy? Cậu làm gì cô ấy đúng không?”
Mika nhíu mày quay sang lườm Kin nhưng Kin chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng Chiro. Cùng lúc đó Hongo đi qua nghe được lời Mika nói liền dừng lại.
“Có mà công nương nhà cô làm gì thì có! Đừng có vu oan cho người tốt nhé!”
“Anh nhiều chuyện vừa thôi! Chắc chắn có chuyện nhưng mà đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?”
Mika vuốt cằm suy nghĩ đúng lúc đó một bàn tay liền vỗ vai cô.
“Gia tộc Misaki!”
“Ai gọi tên bà?”
Cô giật nảy mình theo phản xạ giáng một đòn xuống nhưng người đó nhanh chóng đỡ được.
“Cô đúng là bà chằn!”
Akira mỉm cười buông tay cô ra.
“Anh nói ít thôi! Mà khoan, mấy người về rồi sao? Yamada – Hanina đâu? Anh ta chết rồi à? Bị anh ám sát đúng không?”
“Cô có thể nói từ nào dễ nghe hơn về tôi được không?”
Yamada cười như không cười đẩy nhẹ gọng kính.
“Tứ đại gia tộc đủ cả rồi phải không?”
Miki từ trong nhà bước ra gật đầu cười với hai người kia.
“Gia tộc Takeru vẫn chưa xuất hiện!”
“Đừng nhắc đến gia tộc ấy nữa!”
Mika tức giận cắt ngang lời Akira.
“Tại sao?”
****
“Tứ đại gia tộc nổi tiếng mỗi người một vẻ gia tộc Misaki chuyên về kĩ thuật chiến đấu, gia tộc Rinoni chuyên về ám khí độc dược, gia tộc Hanina lại nghiêng về tốc độ còn Takeru thì là sức mạnh và độ dẻo dai của cơ thể. Nhưng không sao chỉ cần có tam đại gia tộc là đủ rồi!”
Mika mỉm cười nói một hơi dài không biết mệt.
“Cô trâu bò thật đấy! Không biết mệt à?”
Akira nhíu mày đưa cho Mika cốc nước.
“Vậy mấy năm qua mấy người làm gì?”
Miki đặt thức ăn lên bàn rồi quay sang hỏi.
“Công nương phân công cho chúng tôi đi huấn luyện người còn Yamada đi tìm người.”
“Vậy à.”
“Chuyện của công nương chúng tôi đã biết cả rồi cả chuyện của Harry nữa.”
“Là lỗi của tôi, do chúng tôi không chăm sóc công nương kĩ lưỡng!”
Miki áy náy lên tiếng nhưng Yamada chỉ lắc đầu ý bảo không sao.
Xoảng… xoảng.
Một tiếng động vang lên khiến tất cả quay đầu lại.
“Xin lỗi, tôi sẽ đi lấy bát khác!”
Chiro cười trừ cúi xuống nhặt mảnh vỡ.
“Công nương cô sao vậy? Không khỏe à?”
Akira lo lắng đỡ Chiro dậy. Mika liền lên tiếng:
“Cô bị bệnh à? Sao sắc mặt tái nhợt vậy? Tôi đi lấy thuốc nhé!”
“Tôi ổn! Đừng lo lắng.”
Chiro khẽ lắc đầu rồi bước vào trong bếp. Cô ổn mà chỉ hơi mệt chút thôi! Chiro vươn tay định lấy bát trong tủ cơn đau đầu ập đến khiến cả người cô lảo đảo bát trên tay cũng rơi xuống.
“Cẩn thận!”
Ngay lập tức một bàn tay vươn ra đỡ lấy cô tay còn lại hứng lấy bát. Chiro thở phào nhẹ nhõm rồi gượng đứng dậy.
“Cảm ơn cậu, Kin.”
“Em ốm rồi!”
Kin nhìn chằm chằm vào Chiro nhưng cô chỉ lắc đầu cầm lấy đống bát mang ra ngoài. Bữa cơm hôm ấy diễn ra rất nặng nề ai ai cũng nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Chiro nhưng cô chỉ cười trừ nói mình ổn.
“Chị bệnh thật rồi! Nếu không uống thuốc thì bệnh sẽ nặng hơn đó!”
Jendy lo lắng nhìn cô.
“Chị ổn nghỉ một lúc là hết mệt mà.”
Chiro cười yếu ớt rồi bước vào phòng. Cô không muốn mọi người vì cô mà lo lắng cô không muốn họ phải đau lòng như bốn năm trước nữa. Cô cần phải mạnh mẽ lên!
*****
Pằng… pằng.
Từng viên đại mạnh mẽ ghim vào tấm bia nhưng không hề trúng hồng tâm.
“Vì sao lại không trúng?”
Chiro lảo đảo bán vịn vào thân cây mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt. Cô đã luyện súng lâu như vậy vì sao mãi không trúng?
“Kĩ thuật sai rồi!”
Một giọng nói vang bên tai khiến cô giật mình quay lại.
“Sao cậu biết tôi ở đây?”
Chiro ngạc nhiên. Rõ ràng lúc nào cô cũng chọn thời điểm mọi người đi ngủ hết mới đi luyện súng chẳng lẽ suốt bốn năm qua Kin luôn biết cô đi lén đi luyện súng sao?
“Dáng đứng sai, khi bắn súng phải nhìn thẳng trọng tâm không được chú ý xung quanh!”
Giọng nói của Kin lần nữa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Chiro liền thực hiện theo lời Kin nói, xung quanh trở nên hết sức yên tĩnh cô cô tập trung nhìn vào hồng tâm ngắm rồi bóp còi.
Đoàng.
Viên đạn lao nhanh về phía trước ghim thẳng vào hồng tâm.
“Thành công rồi!”
Chiro mỉm cười rồi loạng choạng ngã xuống nhưng Kin đã nhanh tay giữ cô lại.
“Sốt vẫn muốn luyện súng, đồ cứng đầu!”
Kin thở dài ngồi xuống ra hiệu cho cô leo lên lưng cậu.
“Không cần đâu, tôi ổn mà!”
“Lên đi!”
Kin nhíu mày khiến Chiro chỉ biết chịu thua. Lưng của Kin rất ấm nó khiến trái tim cô đập liên hồi.
“Kin!”
“…”
“Cậu có nghe tôi nói không?”
“…”
“Tôi từng nghe một câu chuyện do bọn trẻ ở nhà thờ kể lại. Có một bông tuyết, rất đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng. Có một cơn mưa rất yêu tuyết nhưng lại sợ làm tổn thương nó. Có một cơn gió rất cô đơn luôn luôn âm thầm nhìn tuyết từ xa. Cậu biết không, nếu mưa lại gần tuyết nó sẽ tan chảy và chết thế nhưng tuyết lại muốn chạm vào mưa kết quả nó sắp bị tan chảy thì gió lại bảo vệ nó. Tuyết thật ích kỉ còn gió lại thật ngốc! Nó dốc hi sinh nhiều vì tuyết như vậy nếu vẫn không có được tình cảm của nó thì sao? Thật ngốc!”
Chiro khẽ cười gục đầu vào vai của Kin từng giọt nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo khiến nó ướt đẫm. Cô mệt quá rồi! Cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì chứ! Cô vẫn luôn là kẻ yếu đuối và hèn nhát mà thôi! Đi được một lúc thì đến nhà Kin định bước vào thì Chiro khẽ níu lấy áo cậu.
“Thêm một vòng nữa đi!”
Kin liền quay lưng bước tiếp. Do cơn sốt hành hạ Chiro dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng chiếu lên bóng hình người thiếu niên. Khuôn mặt lạnh lụng chợt trở nên dịu dàng, cậu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao một nụ cười thoáng qua.
“Vì gió vô hình, chỉ có duy nhất tuyết nhìn thấy nó!”
*****
Sáng hôm sau, Chiro tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường cơn sốt hôm qua cũng đã giảm.
“A, công nương cô tỉnh rồi! Cô ốm mà sao không nói với mọi người?”
Mika vui vẻ đặt bát cháo xuống.
“Cảm ơn cô.”
“Đừng cảm ơn tôi người cô nên cảm ơn là Kin mới đúng. Tối hôm qua cậu ta tìm thuốc hạ sốt cho cô đó. Đến tận gần sáng khi tôi dậy nấu ăn thì thấy cậu ta đứng trước cửa phòng cô mới biết cô bị bệnh đó.”
“Cả đêm qua Kin không ngủ sao?”
“Có lẽ thế, mà thôi cháo nguội rồi mau ăn đi ai cũng lo cho cô hết đó!”
Mika mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Ăn xong bát cháo Chiro liền xuống giường đi tìm Kin. Quả nhiên cậu vẫn ngủ ở chỗ cây phong.
“Đỡ rồi à?”
Kin mở mắt nhìn cô.
“À ừ, chuyện hôm qua cảm ơn cậu!”
“Cầm lấy đi!”
Kin đặt vào tay cô một chiếc vòng tay màu trắng được khắc hình một bông hoa hồng trên cánh hoa pha trộn hai màu đỏ và trắng.
“Cái này là…”
“Làm từ mấy mảnh vỡ của chiếc vòng mẹ tôi. Bà nói đây là vòng may mắn chắc nó sẽ có ích cho em! Còn bông hoa đó là hoa hồng viền trắng.”
“Hồng viền trắng? Nó nghĩ là gì?”
Kin không trả lời chỉ im lặng nhìn vào chiếc vòng trên tay cô, giọng nói của mẹ cậu vang lên:
“Kin, con biết ý nghĩa loài hoa này không? Nó thể hiện tình yêu kín đáo, sâu sắc, sẵn sàng hy sinh cho người mình yêu.”
“Đồ phản bội! Cô đến đây làm gì?”
“Tôi cần gặp công nương!”
“Cô muốn hãm hại cô ấy sao? Đi đi!”
Giọng nói đầy tức giận của Mika vang lên khiến Chiro ngạc nhiên. Cô gái ngoài cổng kia chẳng phải là… Maria sao?
Chương 38, Tỏ Tình
2
“Chiro!”
Maria ngạc nhiên nhìn Chiro. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên khi gặp cô.
“Mika, để cô ấy vào đi.”
“Công nương, không được! Cô ta là kẻ phản bội!”
Mika tức giận trừng mắt nhìn Maria. Nghe Mika nói vậy, khuôn mặt Maria liền tái nhợt lòng cảm thấy chua sót. Cô là kẻ phản bội!
“Mika!”
“Được rồi, được rồi!” – Mika thở dài quay sang Maria đầy khó chịu. – “Cô mà làm gì công nương tôi giết cô!”
Maria mỉm cười rồi quay sang Chiro.
“Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện!”
“Được.”
Chiro cùng Maria liền bước ra ngoài vườn.
“Chiro à không công nương, cậu không ngạc nhiên với sự hiện diện của tôi sao?”
“Tôi biết cô sẽ đến! Hôm qua cô đã nhìn thấy tôi?”
“Không là Sky. Chiro thật sự tôi và Sky không có gì đâu.”
“Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Chiro siết chặt tay lại cố ra vẻ bình thường nhất. Nghe Chiro nói vậy Maria không dấu nổi ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô.
“Cậu đang lừa tôi phải không? Hay cậu vẫn còn hận Sky? Bốn năm qua anh ấy tự dằn vặt mình vẫn chưa đủ sao?”
“Cậu đến đây chỉ để nói mấy lời vô bổ này ư?”
Ngay lập tức Chiro cắt ngang giọng nói của Maria. Cô không muốn để tình cảm của mình lấn áp ý chí như hôm qua nữa. Cô và anh là kẻ thù!
“Xin lỗi, tớ đến đây để nói cho cậu biết rằng… Kahanda, ông ta đã bán nước Violetsun cho Redmoon rồi!”
Khuôn mặt Chiro tái lại cô nắm chặt tay gằn từng chữ.
“Khi nào? Bao giờ?”
“Sáng nay, thông tin này chưa truyền ra bên ngoài đâu!”
“Đáng ghét! Sao ông ta dám làm thế cơ chứ!”
“Chiro, cậu tin tôi ư? Cậu không hề nghi ngờ lời nói của tôi sao? Nếu tôi lừa cậu thì sao?”
“Cậu sẽ không bao giờ làm vậy!”
Câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Chiro khiến đôi mắt của Maria rưng rưng. Cô đã làm thế mà Chiro vẫn tin kẻ phản bội là cô ư?
“Chiro, thật ra tôi và Sky, là anh em cùng cha khác mẹ!”
“Cái gì? Chẳng lẽ hoàng hậu ngoại tình với cha cậu?”
Chiro ngạc nhiên nhìn Maria nhưng cô không trả lời. Sự im lặng của cô khiến Chiro càng chắc chắn hơn.
“Tôi phải về rồi, hẹn gặp lại. Có lẽ, lần gặp tới ta có thể sẽ phải chiến đấu với nhau…”
“Cậu sẽ không làm vậy!”
Maria cười yếu ớt rồi bỏ đi. Có lẽ Chiro đúng, mỗi người đều có cách thể hiện lòng trung thành với nhau và cô cũng vậy. Rời khỏi khu vườn chuẩn bị bước ra cổng thì một giọng nói ngăn cô lại.
“Maria – Takeru, cô muốn đi thật sao?”
Yamada cất giọng trầm trầm nhìn cô.
“Xin lỗi!”
Cô khẽ lên tiếng. Cô không cần bọn họ hiểu cô hay tha thứ cho cô, chỉ cần họ vẫn còn tin cô là được.
“Thiếu cô tứ đại gia tộc sẽ ra sao?”
Miki nhíu mày.
“Không có tôi, mọi thứ vẫn ổn mà.”
“Cô thật ngốc! Chúng tôi chờ cô trở về cái vị trí của gia tộc Takeru vẫn còn trống đó!”
Mika làu bàu. Maria khẽ cười rồi tiếp tục bước về phía trước. Đến bao giờ tứ đại gia tộc mới đầy đủ đây? Họ sẽ hạnh phúc, giống như trước kia chứ?
*****
“Cái gì? Sẽ trở lại Violetsun sao?” ‘
Jendy ngạc nhiên đập bàn đừng bật dậy!
Bốp!
Một cú đánh khiến cậu choáng váng. Miki thản nhiên như mình vô tội.
“Cái bàn đó đáng giá lắm, cậu cẩn thận đấy!”
“Cô thôi đi! Chiro, chị trả lời em đi.”
“Đúng chị sẽ quay lại.”
“Vậy em sẽ đi cùng chị!”
“Không được! Em phải ở lại!”
“Chiro!”
Jendy bất mãn lên tiếng nhưng Chiro chỉ lãnh đạm trả lời.
“Cái này rất nguy hiểm, không phải trò chơi. Em tốt nhất đừng nên dính vào. Chị sẽ cùng Kin và Yamda đi đến đó!”
“Chị! Em không còn trẻ con nữa.”
“Chị hơn em một tuổi đấy! Jendy, em và Cherry ở lại với mẹ đi!”
“Đáng ghét!”
Jendy tức giận đạp đổ ghế bỏ ra ngoài. Thấy vậy Miki liền hét lên:
“Tên kia! Cái này cũng đánh giá lắm đó!”
“Công nương vậy chúng tôi có nhiệm vụ gì?”
Akira lên tiếng.
“Em cần anh đi triệu tập đội quân còn Mika và Miki, tìm cho tôi một người.”
“Là ai vậy?”
“Đó là…”
Cherry không quan tâm đến việc mọi người đang bàn. Mắt cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa lòng cảm thấy đau xót.
*****
Từng chiếc lá phong xoay tròn xoay tròn rồi rơi xuống đất báo hiệu sắp đến mùa đông. Kin lặng lẽ nhìn những chiếc lá vô thức đưa tay ra hứng lấy.
“Mai cậu đi thật à?”
Hongo bước lại gần Kin khuôn mặt không giấu nổi lo lắng. Kin khẽ gật đầu mắt nhìn về phía căn phòng của Chiro.
“Tôi chưa thấy ai ngốc như cậu hết! Kiên trì chờ đợi một cách lặng thầm. Cô ấy liệu có biết những gì cậu làm cho cô ấy không?”
“Cô ấy không cần biết!”
“Kin, ai cũng nói cậu vô cảm không có tim nhưng tôi là người hiểu cậu nhất. Cậu là con người tốt bụng nhất đối với tôi vì vậy tôi muốn cậu được hạnh phúc.”
Kin im lặng nét mặt trở nên trầm tư hơn. Hongo thở dài một cái rồi định quay lưng bỏ đi không quên dặn dò cậu.
“Cậu nhớ đi ngủ sớm!”
“Cảm ơn!”
Bước chân của Hongo chậm lại. Khuôn mặt từ ngạc chuyển sang hạnh phúc.
“Có lẽ cô gái đó làm thay đổi cậu rồi.”
Nở một nụ cười cậu cúi người trước Kin rồi bỏ đi. Kin đã thay đổi, không còn như xưa nữa. Cậu đã bắt đầu bộc lộ cảm xúc của mình rồi! Hongo cảm thấy lòng mình nhẹ lại nhưng cũng cảm thấy mất mát. Phục vụ cho Kin nhiều năm rồi nhưng cậu vẫn mãi nhớ đến ngày hôm ấy, ngày mà Kin cứu sống cậu!
****
“Giết nó đi, cha nó là thằng ăn trộm đó!”
“Không cha tôi không phải! Ông ấy bị oan!”
“Còn chối à? Giết nó đi không sau này nó lại giống ba nó!”
Dù cậu gào thét thế nào bọn chúng cũng không nghe tiếp tục đánh cậu. Nước mắt uất hận nhìn về phía con dao bóng loáng. Cậu sẽ chết!
“Thật ồn ào.”
“Nhị… nhị hoàng tử! Nhưng… ba nó ăn trộm đồ của hoàng cung!”
“Ba tôi không có!”
Cậu hét lên nhưng lại bị bọn chúng đánh vào mặt.
“Cút!”
Cậu nhóc có gương mặt lạnh lùng không thèm liếc nhìn bọn chúng thản nhiên buông ra một câu. Bọn chúng liền bỏ chạy chỉ còn lại mình cậu.
“Làm ơn hãy để tôi đi theo cậu.”
“…”
“Làm ơn đi!”
“Không!”
“Ba tôi đã bị giết, tôi không còn chỗ nào để đi nữa làm ơn đi!”
“Kin.”
“Hả?”
“Đó là tên tôi!”
*****
“Mình phải trở nên mạnh mẽ! phải mạnh mẽ!”
Jendy điên cuồng đánh vào bao cát, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt cậu.
“Jendy!”
Chiro bất ngờ xuất hiện phía sau lưng cậu, cánh tay Jendy liền ngừng lại.
“Chị đến đây làm gì? Chị còn phải chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai nữa chứ!”
“Em giận à?”
“Không!”
“Có lẽ em mong được cùng mọi người chiến đấu nhưng em còn nhỏ.”
“Đừng xem em là trẻ con!”
Jendy hét lên, vì sao lúc nào cô cũng chỉ coi cậu là em trai cơ chứ.
“Jendy, em là em trai…”
“Đừng xem em là em trai! Em muốn chị nhìn em như một người đàn ông! Em thích chị!”
Một cơn gió thổi nhẹ qua, khuôn mặt Jendy trở nên nghiêm túc đối diện với khuôn mặt ngạc nhiên của Chiro. Phải, cậu thích cô…
Chương 39, Bí Mật Của Cherry
2
“Chị, em thích chị!”
Jendy bình tĩnh nhắc lại một lần nữa. Cậu không thể tiếp tục trốn tránh được nữa! Cậu phải đối mặt với nó.
“Chị…”
Chiro ngập ngừng không biết trả lời ra sao.
Cạnh.
Một tiếng động vang lên khiến cả hai quay đầu lại. Một bóng dáng nhỏ bé vụt mất. Là Cherry!
“Cherry, nghe chị giải thích!”
Biết con bé đã hiểu lầm, Chiro vội vã định đuổi theo nhưng bị bàn tay của Jendy ngăn lại.
“Chiro, chị trả lời em đã!”
“Jendy, chị chỉ coi em là em trai của mình thôi! Em đối với chị mãi mãi là em trai!”
“Chỉ là em trai thôi ư?”
Jendy cứng đờ người nhìn Chiro. Cô nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu có chút ân hận liền lên tiếng giải thích.
“Cảm xúc em đối với chị chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Người em yêu thực sự là người luôn quan tâm đến em, lo lắng cho em. Chị biết em vẫn chưa rõ tình cảm của mình nên mới vậy. Chị chắc chắn người em yêu thật sự không phải chị!”
Nói xong, Chiro liền bỏ đi để lại mình Jendy đứng như trời trồng đôi mắt trở nên đau đớn. Chỉ là chị em thôi ư? Mãi mãi vẫn chỉ là chị em ư?
Vừa rời khỏi chỗ Jendy, Chiro liền chạy vào phòng Cherry bắt gặp một thân hình nhỏ nhắn đang gục đầu vào gối khóc nức nở.
“Cherry…”
“Sao chị lại ở đây? Chị cút ra ngoài cho tôi!”
Cherry hét lên trong tiếng nấc khiến Chiro áy náy vô cùng.
“Em hiểu lầm rồi thật ra…”
“Chị im đi! Đừng có ở đây tỏ lòng nhân từ!”
“Cherry em nghe chị nói đã!”
“Tôi không muốn nghe! Có được tình cảm của Jendy chị vui lắm phải không! Tôi biết, bản thân tôi dù có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng có được tình cảm của cậu ấy đâu!”
“Cherry! Em là đồ ngốc!”
Cuối cùng Chiro mất hết kiên nhẫn lạnh lùng lên tiếng. Cả người Cherry cứng đờ, giọng nói này…
“Rose!”
Cherry thổn thức gọi tên chị mình.
“Cherry…”
“Không, cô không phải Rose! Rose chết rồi!”
Cherry đau khổ nhìn Chiro rồi lại ôm lấy trái tim của mình. Cô rất nhớ chị mình, rất muốn gặp chị mình.
“Em rất ghét chị phải không?”
Một lúc sau Chiro mới từ từ lên tiếng khiến Cherry giật mình. Ghét Chiro ư? Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
“Tôi không ghét chị!” – Cherry ngước mắt nhìn vào khoảng không rồi nói tiếp. – “Chỉ là tôi có chút ghen tị với chị.”
“Thật ra chị từ chối Jendy rồi!”
“Cậu ấy sẽ đau lòng đến chết mất!”
Cherry cười lạnh lòng có chút vui vui.
“Em thích Jendy sao không nói cho cậu ấy?”
“Nói thì được gì? Không nói thì được gì? Rốt cuộc cậu ấy cũng không yêu tôi được!”
“Không thử làm sao biết? Chị không nghĩ em nhát gan đến nỗi không dám theo đuổi người mình yêu đâu!”
Cherry cười như không cười nhìn Chiro. Lúc này cô cảm thấy Chiro rất giống Chị mình chỉ là cô ấy không phải.
“Chị rất giống Rose!”
“Rose? Cô gái ấy là ai?”
Chiro ngạc nhiên. Vừa nãy cô cũng nghe thấy Cherry nhắc đến Rose. Rốt cuộc Rose là ai?
“Là chị tôi, chị ấy là người tôi kính trọng nhất. Dù tôi có làm sai chuyện gì chị cũng sẽ bảo vệ tôi. Chị là người tôi yêu quý nhất!”
Cherry cười buồn rồi bắt đầu kể cho Chiro.
*****
Năm Cherry bảy tuổi, cô là một cô nhóc thích gây sự tính khí dễ nổi nóng thường xuyên phá phách khắp nơi. Ngược lại cô chị gái hơn cô ba tuổi lại rất dịu dàng trang nhã. Vì thế Cherry lúc nào cũng bị đem ra so sánh với chị mình nhưng Cherry chưa bao giờ ghét chị mình vì Rose luôn bảo vệ cô.
Xoảng.
“Chuyện gì vậy?”
Mọi người ngạc nhiên chạy lại.
“Là do cháu không cẩn thận!”
Rose cười trừ nhấc bàn chân bị thương của mình lên.
“Trời ơi đại tiểu thư cô không sao chứ? Máu chảy nhiều quá!”
Mọi người lo lắng dìu Rose đi để lại mình Cherry đứng ở một góc sợ hãi. Là tại cô, nếu không phải cô giật sách của Rose thì chị ấy sẽ không đuổi theo cô và bị ngã. Cô biết bố mẹ đã ngăn cấm Rose không cho ra ngoài để chuyên tâm học hành vậy mà cô cố tình đến gây sự với chị ấy.
“Buồn quá!”
Cherry chán nản đá mấy viên đá dưới chân.
“Ê, sao bạn buồn vậy?”
Một giọng nói non nớt vang lên khiến Cherry giật mình. Một cậu nhóc đứng trước mặt cô mỉm cười.
“Vậy Cherry chúng ta ra đằng kia chơi đi! Nếu ai đến được cái cây kia thì sẽ được người kia cõng!”
“Được tôi chạy nhanh lắm đấy! Xuất phát thôi!”
Từ ngày có Jendy, Cherry trở nên vui vẻ hơn hẳn. Cô không làm phiền Rose hay đi phá phách nữa. Ngày nào cô cũng đợi Jendy đến chơi với nếu không thấy cậu cô sẽ ủ rũ về nhà rồi hôm sau lại mong ngóng. Hôm nay không thấy Jendy đến nữa, Cherry thất vọng trở về nhà và vô tình nghe được cuộc đối thoại của cha mẹ.
“Tôi không thể ở được cái nhà này nữa rồi!”
“Thế cô thích đi đâu thì đi đi! Hai đứa con của cô tự nuôi lấy!”
“Anh không chăm sóc được muốn đẩy hết trách nhiệm cho tôi? Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không nuôi chúng đâu!”
“Đó là con cô! Cô thích đi theo tình nhân của cô cũng được nhưng phải mang theo chúng! Tôi vốn không muốn cô sinh chúng ra trên đời!”
“Nếu không phải gia tộc anh muốn tôi sinh thì tôi có chết cũng sẽ không đẻ con đâu! Nếu anh không muốn nhận nuôi chúng thì tống vào cô nhi viện đi! Thật rắc rối!”
Cả người Cherry cứng đờ. Mẹ không muốn nuôi cô, ba cũng không muốn nuôi cô ư? Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, cô muốn lao ra hỏi ba mẹ mình đây có phải sự thật hay không nhưng một bàn tay đã giữ cô lại.
“Rose!”
Cherry ngạc nhiên nhìn Rose. Rose ra hiệu cho cô im lặng rồi kéo cô ra một góc khẽ thì thầm.
“Cherry, em đừng dại em ra là ông ta sẽ đánh em đấy!”
“Chị đó là ba của chúng ta mà làm sao có thể!”
Cherry lắc đầu nguầy nguậy định kéo tay Rose ra thì thấy những vết bầm tím trên tay cô. Ba đánh Rose ư?
“Chị, đây là sự thật ư? Ba đánh chị ư? Làm sao có thể! Ba coi trọng chị thế cơ mà.”
Rose cười nhạt vuốt ve mái tóc em gái mình.
“Đó chỉ là màn kịch thôi! Họ chưa bao giờ coi chúng ta là con. Bọn họ chưa bao giờ thật lòng yêu nhau, tất cả chỉ vì đống gia tài khổng lồ kia. Chị phải làm theo lời họ nếu không sẽ bị hành hạ nhưng em yên tâm họ sẽ không làm gì em đâu chị đã yêu cầu họ như vậy!”
“Chị! Em không tin! Chúng ta vẫn còn hạnh phúc cơ mà!”
Nước mắt ngày càng chảy nhiều hơn, làm sao cô có thể tin được chứ, một gia đình đang hạnh phúc bỗng nhiên đổ vỡ đằng sau mọi ấm áp chỉ là vẻ hờ hững giả tạo! Cô làm sao có thể tin được!
“Cherry, em không tin chị ư?”
“Không, em luôn tin chị! Chị sẽ không bao giờ nói dối em nhưng mà…”
“Họ sắp ly hôn rồi chúng ta mau bỏ trốn thôi!”
Rose liền cắt ngang lời của Cherry. Cherry sững sờ nhìn chị mình nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Tối hôm đó, Rose hẹn cô ra sau vườn có một cái lỗ Rose lén đào mấy hôm trước. Cherry nhìn đồng hồ, sắp mười rưỡi rồi cô phải đi cùng Rose nhưng lòng cô lại nhớ đến Jendy. Cậu ấy có biết cô sắp đi không? Cô không muốn xa Jendy chút nào! Cherry băn khoăn một hồi cuối cùng… cô đã không đến.
“Bắt lấy nó!”
Mười một rưỡi cô nghe thấy tiếng la hét bên ngoài liền vùng dậy. Khi chạy ra ngoài cô liền nhìn thấy ba mình đang nắm tóc Rose kéo ngược lại.
“Nhãi ranh mày định bỏ trốn sao?”
“Chuyện gì vậy? Đại tiểu thư sao vậy?”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào. Thấy nhiều người như vậy ba cô liền giả bộ đau lòng kể lể.
“Con nhóc này… nó dám ăn trộm tiền của tôi!”
“Tôi không có! Ông nói láo!”
Rose hét lên nhanh chóng bị ba cô đe dọa.
“Rose, ta nuôi con khôn lớn sao con dám!”
“Thôi ngay vẻ mặt đó đi! Ông đánh lừa được mọi người nhưng mãi mãi không bao giờ lừa được tôi!”
“Mày câm miệng lại!”
“Cherry, em mau chạy đi! Đừng cứng đờ ra đấy! mau chạy đi!”
Rose ngước mắt nhìn Cherry hét to lên. Cherry sợ hãi lùi lại mấy bước rồi nhìn gương mặt hung hãn của cha mình liền bỏ chạy. Cô đã bỏ mặc Rose vậy mà chị ấy vẫn lo cho cô, tại sao chứ?
Cherry chạy thật nhanh ra khu vườn đang tìm lỗ mà Rose đào sẵn nhưng một bàn tay túm lấy áo cô.
“Con gái, con định chạy đi đâu vậy?”
Giọng mẹ cô vang lên khiến Cherry rùng mình. Bà ta trợn mắt nhìn cô định đưa tay ra đánh thì cô liền cắn bà ta một cái.
“Á, con ranh!”
Cherry sợ hãy lao vào khu nhà kho để trốn nhưng bà ta vẫn phát hiện ra được.
“Nhóc con, mau ra đây đi!”
Dưới ánh nến cả bóng người của bà ta bao trùm lên thân thể nhỏ bé của cô.
“Tao biết mày ở đây, mau ra đi!”
Cherry sợ hãi nghe tiếng bước chân của bà ta ngày càng gần liền đánh liều lao ra.
“Á!”
Cả người cô va vào cơ thể béo ục ịc sau đó cả hai người ngã xuống đất. Ngọn nến văng ra đáp trúng đống cỏ khô lửa nhanh chóng lan rộng.
“Cháy, cháy rồi!”
Mọi người hét lên sợ hãi. Cherry cố gượng dậy nhưng toàn thân cô đau nhức không thể cử động nổi.
“Cherry! Cherry! Tỉnh dậy đi!”
Giọng nói nhẹ nhàng của Rose vang bên tai cô. Cherry lờ mờ nhìn thấy Rose gắng sức đưa cô ra vừa đến cửa thì một cây cột đổ về phía hai người. Rose không nghĩ ngợi nhiều liền đẩy Cherry ra ngoài.
“Chị!”
Cherry hét lên muốn lao về phía chị mình thì Rose liền ngăn lại!
“Cherry, đồ ngốc! Đừng lại đây rất nguy hiểm. Em hãy mau chóng thoát ra ngoài đi! Em phải sống, sống cả phần của chị! Mau đi đi!”
“Chị!”
“Đi ngay!”
Cherry vừa chạy vừa khóc cô chui ra ngoài rồi nhìn về phía tòa biệt thự đang rực sáng trong ánh lửa.
“ROSE!!!!”
*****
Tách… tách
Những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống trên khuôn mặt Cherry. Chiro nhìn cô đầy thương cảm.
“Cherry, chị xin lỗi. Chị đã không hiểu em!”
“Chị không cần phải làm thế! Em vốn không muốn quan tâm em mà!”
Cherry mỉm cười chua chát nhìn những giọt mưa rơi trên bầu trời.
“Nếu có thể, em sẽ coi chị là chị gái chứ?”
Chiro mỉm cười nhìn cô. Cherry ngạc nhiên sau đó cũng nở một nụ cười, giọng nói của cô bị tiếng mưa át đi.
“Cảm ơn chị!”
*****
“Cảm xúc em đối với chị chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Người em yêu thực sự là người luôn quan tâm đến em, lo lắng cho em. Chị biết em vẫn chưa rõ tình cảm của mình nên mới vậy. Chị chắc chắn người em yêu thật sự không phải chị!”
Jendy đứng dưới mưa nghĩ đến lời Chiro trái tim lại đau nhói. Chỉ là cảm xúc nhất thời ư? Tình cảm của cậu đối với cô trong mấy năm qua chỉ là cảm xúc nhất thời ư? Jendy ngước nhìn bầu trời đôi mắt cậu hoe đỏ. Nếu người em yêu không phải chị thì là ai?
“Cậu mau vào nhà đi, cậu sẽ cảm đó!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Cherry đứng trước mặt cậu mỉm cười dịu dàng cả người ướt sũng nhưng tay vẫn cầm chiếc ô màu sẫm che cho câu. Cherry nhìn Jendy rồi nở một nụ cười tươi tắn.
“Từ nay về sau tớ sẽ theo đuổi cậu!”
Chương 40, Trở Về Violetsun
2
Sáng hôm sau Chiro thức dậy trong tâm trạng mệt mỏi, cô lê từng bước ra đến cổng mọi ngươi ai cũng lo lắng hỏi thăm.
“Công nương, cô sao vậy?”
“Thiếu ngủ!”
“Hay để mai đi.”
“Không, tôi ổn.”
Mika thở dài nhìn sự cứng đầu của công nương. Chiro chuẩn bị bước lên xe thì Jendy bước lại gần.
“Chị!”
“Jendy!”
“Đi cẩn thận.” – Jendy nở một nụ cười yếu ớt rồi quay sang Kin đang đứng cạnh cô giọng nói có chút chua xót. – “Hai người… thực sự đẹp đôi!”
“Jendy… chúc em hạnh phúc!”
Chiro mỉm cười rồi bước lên xe. Jendy nhìn chiếc xe đang đi dần lòng có chút mất mát nhưng cậu vẫn mỉm cười mong cô hạnh phúc. Đó là điều duy nhất cậu có thể làm cho Chiro.
*****
“Đến Violetsun rồi cô định làm gì?”
Yamada vừa lái xe vừa hỏi.
“Có lẽ về nhà trước rồi đi tìm hắn ta.”
“Được!”
Gật đầu đồng ý rồi chiếc xe liền rẽ vào một khu biệt thự màu trắng. Lâu ngày không có ai lau dọn nên cả căn nhà phủ một lớp bụi dày.
“Tôi sẽ ra ngoài đợi!”
Yamada cúi đầu rồi bước ra ngoài. Chiro nhìn căn phòng một lượt đôi mắt dừng trên phím đàn màu trắng muốt.
“Đây là nơi có rất nhiều kỉ niệm hạnh phúc cũng như đau thương của tôi!”
Cô cười buồn nhìn bức ảnh trên tường. Trong bức ảnh là người phụ nữ hiền dịu bên cạnh là một người đàn ông đang vuốt tóc bà. Tay người đàn ông bế một đứa trẻ một tuổi và ở chính giữa là một cô bé với đôi mắt màu lục bảo. Kin nhìn chằm chằm vào bức ảnh đôi mắt lóe lên tia phức tạp rồi lại biến mất. Chiro mặc kệ cậu đứng đó, cô bước ra sau vườn đến chỗ mộ mẹ mình.
“Đóa hoa này…”
Chiro ngạc nhiên nhìn đóa hoa cúc đặt trên mộ của gia tộc mình. Có người đã ở đây ư? Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh xem ai vừa đến đây nhưng rồi cụp mắt xuống. Harry chết rồi làm gì còn ai đến đây nữa! Cô nhìn ngôi mộ gia tộc mình rồi quỳ xuống ánh mắt đầy căm giận.
“Mẹ, ba, ông nội, nhất định con sẽ trả thù cho gia đình! Con nhất định sẽ giết ông ta!”
Cô lạy ba cái rồi đứng dậy. Đã đến lúc cô phải báo thù cho gia tộc rồi!
*****
Nhìn theo bóng Chiro, đôi mắt xanh lam trở nên buồn bã, Sky ngước nhìn bầu trời đôi mắt cười dài:
“Có lẽ em mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ cho ta đâu!”
******
Chiro trở lại căn phòng khách Kin vẫn đứng đó dường như mắt cậu không hề rời khỏi bức tranh. Dưới ánh đèn đôi mắt Kin trở nên thật u buồn, cô không biết cậu đang nghĩ gì nhưng cô biết cậu đang cô đơn. Kin không phải là con người vô cảm chỉ là cậu thiếu đi tình cảm nên đã tự trói buộc cảm xúc của mình.
Kin vẫn nhìn chăm chú vào bức tranh. Dù khuôn mặt Chiro trong đó không có cảm xúc gì nhưng đáy mắt của cô lại hiện lên hạnh phúc. Kin tự hỏi liệu sau này trong một bức tranh nào đó cậu có thể đứng cùng gia đình như vậy không?
“Kin!”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Chiro dựa người vào cậu, Kin giật mình nhưng vẫn đứng im cho cô dựa.
“Tôi từng mong có một cuộc sống hạnh phúc không phải lo nghĩ gì. Mỗi buổi sáng sẽ cùng người mình yêu ăn sáng, có một mảnh vườn nhỏ một bên trồng khoai lang một bên trồng ca chua… Thật là một bức tranh tuyệt vời!”
Cô mỉm cười nhắm mắt tưởng tượng bức tranh của mình.
“Trong bức tranh đó liệu có tôi không?”
“Có lẽ... có!”
Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời cậu. Chiro và Kin cứ đứng như vậy cho đến khi nhận ra mình còn có việc liền bước ra ngoài.
“Công nương ta đến thẳng cung điện luôn chứ?”
“Ừ.”
Chiro gật đầu đội mũ lưỡi trai vào rồi bước lên xe. Yamada lái xe chạy thẳng vào thành phố đi đến cung điện. Chiro nhìn những khu nhà tồi tàn
xung quanh lòng cảm thấy bi phẫn. Chiếc xe dừng lại trước cửa cung điện hai tên lính liền ngăn lại.
“Đây là hoàng cung ai cho phép các người vào!”
“Mau tránh ra các người không biết đang nói chuyện với ai đâu!”
Yamada xuống lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng.
“Lại quý tộc chứ gì? Cái loại chỉ biết bóc lột như các ngươi thì cút đi ngay!”
Tên lính hung hăng hét lên ngay lập tức những người dân xung quanh quay lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Cút đi đồ quý tộc! Các người hành hạ chúng ta như vậy còn chưa biết chán sao?”
“Mau biến đi! Các ngươi là tay sai cho gia tộc Sakura đúng không? Gia tộc Sakura toàn lũ rác rưởi!”
“Ngươi chỉ giống như tên đức vua tồi tệ đó thôi! Lũ quý tộc các ngươi giống nhau cả!”
Chiro đau xót nhìn mọi người dân đang đang chế giễu mình. Bốn năm qua, niềm tin của họ đã biến mất, họ không còn tin tưởng gia tộc Sakura nữa họ không còn tin tưởng vào quý tộc. Họ đang tuyệt vọng chờ chết!
“Yamada! Lái xe đi!”
Chiro hét lên ngay lập tức Yamada leo lên xe phi thẳng vào cung điện. Thấy vậy mọi người dân liền đi theo.
Rầm!
Cô đạp tung cánh cửa, đập vào mắt cô là Kahada đang ngồi trên chiếc ghế của ông nội bên cạnh là những món đồ xa hoa và những cô gái xinh đẹp đang khóc sướt mướt.
“Ngươi là ai? Sao dám xông vào đây?”
Hắn ta hung dữ trừng mắt nhìn cô. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn Chiro lại càng tức giận lạnh lùng lên tiếng:
“Bóc lột người dân của mình! Đem bán nước mình cho Redmoon để có tiền ăn chơi! Đồ phản nước!”
“Câm miệng! Ta là vua ngươi có quyền gì mắng mỏ ta!”
“Vua? Thật nực cười!”
Chiro cười một tiếng ngay lập tức đôi mắt trở nên sắc lạnh. Cô tháo mũ lưỡi trai ra đôi tay mảnh khảnh giơ lên một tờ giấy.
“Theo di chúc, ta mới chính là người thừa kế hợp pháp của Violetsun!”
Cô chờ ngày này lâu lắm rồi! Cô đã nhờ Akira tìm bản di chúc của ông nội và biết được ông đã trao quyền thừa kế cho cô chứ không phải cho ba cô. Có lẽ ông cũng biết được mình sẽ chết.
“Á! Chiro – Sakura! Tao tưởng mày chết rồi!”
Kahada hét lên sợ hãi! Mọi người dân cũng ngạc nhiên liền thì thào với nhau.
“Đó là vị công nương mà mọi người đồn đại ư? Cô ấy có thật! Cô ấy đã trở về cứu chúng ta!”
Chiro sắc mặt lạnh tanh từ từ bước đến chỗ Kahada đang run rẩy.
“Ông dám nhắc lại lời nói vừa rồi không?”
“Tôi sai rồi! Xin công nương tha mạng! Tôi sai rồi!”
Hắn ta run rẩy lắp bắp lên tiếng.
“Xin lỗi ư? Một lời xin lỗi của ông có thể khiến bao nhiêu người dân chết đói ngoài kia sông lại được không? Có thể khiến cho tất cả nguôi giận! Ông đã bôi nhọ danh tiếng gia tộc Sakura!”
“Công nương… tôi xin lỗi! Tha mạng cho tôi đi! Làm ơn xin cô!”
Hắn ta sợ hãi dập đầu liên tục. Chiro nhìn hắn đầy khinh khỉnh, trước đây hắn oai phong lắm cơ mà! Sao bây giờ lại chết nhát quỳ dưới chân cô cơ chứ!
“Mạng sống của gia tộc ta… ông phải đền!”
Chiro giận dữ rút súng ra đôi mắt trở nên nguy hiểm. Hắn phải chết! Nhất định hắn phải chết!
Phập.
Cô chưa kịp bóp cò thì một con dao đã xuyên qua người hắn ta. Cả Chiro và Kahada đều ngạc nhiên nhìn người phụ nữ. Đó là vợ của Kahada sao? Đó là mẹ của Mika và Miki.
“Kẻ như ông rất đáng chết!”
Bà ta cười lạnh lẽo đâm liên tục vào thi thể ông ta. Tất cả mọi người kinh hãi nhìn phản ứng của người phụ nữ cuối cùng bà cũng dừng lại ngồi xuống đất bật cười thành tiếng.
*****
“Thì ra bà ta và hắn đã có một đứa con. Mặc dù biết con trai mình nên có được tình thương của cha nhưng nỗi hận trong lòng người phụ nữ đó quá sâu nặng.”
Yamada đẩy gọng kính rồi thở dài. Chiro gật đầu rồi tiến về phía người phụ nữ.
“Một mình đi như vậy liệu có nguy hiểm không? Hay đến ở với chúng tôi đi!”
Nhưng người phụ nữ lắc đầu vuốt ve mái tóc con trai mình.
“Tôi hận ông ta thế là đủ rồi! Tôi sẽ cùng con mình sống một cuộc sống bình yên, chăm sóc Miki và Mika giúp tôi. Nói với chúng tôi rất yêu hai đứa!”
“Được!”
Trong khi Chiro đang mải nói chuyện thì Kin nhìn chằm chằm đứa trẻ đang núp sau áo mẹ. Đôi mắt cậu nhóc lúc này tràn ngập sợ hãi và u buồn. Cậu ngồi xuống đối diện với cậu nhóc rồi lấy tay xoa đầu nó.
“Cố lên! Hãy bảo vệ mẹ mình!”
Cậu nhóc ngạc nhiên nhìn Kin rồi gật đầu.
Nhìn bóng hai mẹ con đi xa dần Chiro liền lên tiếng giọng có chút khó chịu.
“Vì sao lúc đó không để tôi giết ông ta chứ! Ông ta đáng lẽ phải bị tôi giết mới đúng!”
“Kĩ thuật bắn súng của em kém như vậy làm sao bắn được! Nếu bắn cũng không trúng tim đâu!” – Kin trả lời khiến khuôn mặt Chiro càng khó chịu hơn. – “Với lại tôi cũng không muốn bàn tay em dính máu!”
Chiro ngạc nhiên nhìn Kin nhưng cậu đã đi trước vài bước. Cô liền đuổi theo rồi hai người cũng Yamada trở về cung điện.
“Tất cả các lương thực trong kho hãy phân phát cho mọi người dân. Hạ toàn bộ giá sản phẩm xuống, trả lại nhà và đất cho họ còn những quý tộc liên quan đến việc này thì bắt lại xét xử sau!”
Chiro ra lệnh khiến tất cả người dân hét lên sung sướng.
“Công nương à không nữ hoàng vạn tuế! Nữ hoàng muôn năm!”
Chiro mỉm cười nhìn người dân của mình. Đem lại hạnh phúc cho họ quả thật hạnh phúc!
“Nữ hoàng, người sẽ ở lại đây cai quản chứ!”
Một người dân lên tiếng khiến tất cả trở nên hoang mang. Liệu Chiro có rời bỏ họ không?
“Tạm thời ta chưa thể ở đây được. Nước Reedmoon sẽ đến xâm chiếm nước ta vì vậy ta cần phải chuẩn bị!”
“Vậy chúng tôi sẽ tham gia chiến đấu! Chúng tôi sẽ bảo vệ nước Violetsun!”
Tất cả liền hét lên. Ánh mắt như bùng cháy một ngọn lửa. Chiro gật đầu đột nhiên điện thoại vang lên.
“Alo, được, tôi biết rồi!” – Chiro cất điện thoại rồi nhìn sang Yamada. – “Akira nói đã tìm thấy vị pháp sư đó!”