- Vết sẹo định mệnh - trang 1 Chap 1 -
- Aaaaaa...khoan đã! - Tiếng la phát ra từ căn phòng - Mày định làm như vậy thật à?! Mày nghĩ kĩ chưa hả?! Sau này hối hận thì muộn đấy!
- Tao đã nghĩ kĩ rồi. Tao nhất định phải làm như vậy! Mày cũng biết đây là dự tính từ trước khi tao đến đây sống rồi mà.
Rụp!!! - Tiếng va vào nhau của hai lưỡi kéo trên tay của cô gái.
- Mày ngốc thật... - Tay khẽ đặt lên vai con bạn mà thì thầm.
Giới thiệu tí xíu.
- Nó : Shin - một cô bé ( còn giờ nó là một cậu bé rồi nhé :D ) với 17 năm đến Trái Đất. Hiện tại đang sống ở Mỹ và sắp về Việt Nam để thực hiện một dự tính từ thuở bé.
- Con bạn thân nhất cũng là người hay cằn nhằn nó nhất - Sun. Sun cũng là người Việt Nam và di cư sang Mỹ giống như nó. Hai đứa học cùng một lớp và thân nhau từ lúc đó.
Xong...!!!
_____________________________________
Thông báo : chuyến bay đến Việt Nam sẽ bắt đầu khởi hành trong hai giờ nữa. Xin quý khách tập trung ở phòng chờ trong vòng 30 phút tới. Xin chân thành cám ơn! - ( Dịch từ tiếng Mỹ ).
- Mày đi phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhớ gọi cho tao thường xuyên đó, nếu không cũng phải nhắn tin hay mail, sang đó phải gửi số điện thoại mới cho tao ngay. Nhớ đó! - Con bạn nắm tay nó mà dặn dò, mắt rưng rưng như sắp khóc.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!
- Mày đi rồi còn có mình tao ở đây... hic!
- Mày điên quá! Còn Jimmy chi?! Không được khóc, lúc trước mày bảo với tao khóc là hèn mà. Quên rồi sao? - Nó vỗ vai con bạn như an ủi.
- Tao đâu có khóc, tại bụi... hic!
- Ừ, thì bụi. - Nó thở dài một tiếng vì cái tính bướng của con nhỏ bạn nó rồi quẹt nước mắt trên mặt con bạn - Thôi tao đi nha, cũng trễ rồi. Mày cũng giữ gìn sức khỏe đó. Gửi lời tạm biệt của tao cho Jimmy luôn. Hôm nay cậu ấy bận gì đó nên không ra được.
- Ừm. Tới nơi nhớ gọi tao đấy!
- Biết rồi! Đi nha, bye!
Nó quay người bước vào phòng chờ mà không dám quay lại nhìn con bạn lần nữa vì nó sợ con bạn sẽ nhìn thấy nó cũng đang khóc. Khẽ hít một hơi thật dài, nó quẹt nước mắt rồi mĩm cười.
Đằng xa, có người quan sát nó từ nãy giờ mà gương mặt thoáng vẻ không vui.
___________________________________
- A a a a... Cuối cùng cũng đến Việt Nam rồi!
Nó vừa vươn vai vừa nở một nụ cười hết cỡ với nơi mà đã cho nó nhiều kỷ niệm, vui lẫn buồn. Nó lấy trong vali ra tập hồ sơ rồi lật ra xem. Trường có kí túc xá cho học sinh, vậy thì nó đến trường luôn vậy.
Nhúng vai một cái rồi nó tung tăng kéo vali ra khỏi sân bay.
Đến trước cổng trường...
- Đừng có giỏi mồm, có ngon thì cứ nhào vô.
Binh...bốp...binh.... Trước mắt nó giờ là một cuộc ẩu đả khá quyết liệt của một nhóm thanh niên. Nó quan sát kĩ hơn thì thấy cả đám kia khoảng 6 7 tên đang tụ lại đánh với một thanh niên mặc đồng phục học sinh.
Thấy tình hình không ổn, nó hét toáng lên. Nghe tiếng la hơi bị nhỏ của nó, bảo vệ từ sau cánh cổng trường to lớn chạy ra, cả đám tụi kia thấy thế liền bỏ chạy. nó thấy tình hình đã ổn nên vội chạy đến đỡ cậu thanh niên kia đứng dậy, thế nhưng nó lại bị hắn gạt tay ra.
- Lắm chuyện! Ai bảo cậu xen vào chuyện của người khác. - Hắn nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng rồi nói với giọng ngang ngang không chút nhịp điệu hay cảm xúc, chỉ có dáng vấp của sự chỉ trích.
Lúc này, nó đơ ra mặt, hai mắt mở to, miệng còn chưa khép lại được và não chẳng thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó giúp mà còn bị mắng ư?
- Có chuyện gì cũng từ từ giải quyết chứ! - Bác bảo vệ đặt tay lên vai hắn rồi vỗ mấy cái.
Hắn nhặt cái cặp dưới đất lên rồi đi vào trường. Bác bảo vệ quay sang nó :
- Đừng để ý cậu ấy. Mà sao cậu không mặc đồng phục? Không phải học sinh trường này sao? Hay là mới chuyển đến?
Bác bảo vệ làm một tràng mà nó chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ cuối vì vẫn còn chưa hiểu hành động kì dị hợm của tên kia.
- Vâng, hôm nay cháu mới chuyện đến, bác có thể cho cháu hỏi phòng giáo vụ ở đâu được không?
- Cậu đi thẳng lên lầu 2 rồi rẽ phải, ở cuối hành lang ấy.
- Cám ơn bác!
- Không có gì.
Gật đầu chào bác bảo vệ rồi nó đi về phía cầu thang mà trong đầu vẫn còn phân vân. Tên đó bất lịch sự thật, không biết cảm ơn mà con mắng mình nữa chứ!
____________________________________
Lát sau, tại phòng giáo vụ.
- Thành tích của em rất khá!
- Vâng... *gãi đầu*
- Em học lớp 11-2 và ở kí túc 2 phòng 6 nhé! Còn đây là chìa khóa phòng. Chúc em mau chóng thích nghi với môi trường ở đây!
Cô giáo vụ mĩm cười thân thiện với nó khiến nó thấy khá thoải mái. Nó cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng.
- Phù...thế là xong! - Nó thở phào nhẹ nhõm sau đó tiến về phía kí túc - Phòng 6... Đây rồi! - Nó mở cửa phòng bước vào, vừa quan sát xung quanh vừa tiến đến giường và đặt va li lên đó - Woa, phòng nhìn thoải mái quá! À mà phải đi tắm cái đã, mồ hôi đầy người rồi.
Sau khi tắm xong nó định xuống canteen. Đi ngang qua phòng số 5, thấy cửa hé mở, nó định bước vào sẵn tiện làm quen bạn mới luôn. Nó gõ cửa, nhưng không may lực gõ hơi mạnh nên khi cánh cửa dừng lại thì cũng đủ để nó thấy những gì đang xảy ra trong phòng.
- Á á... Xin lỗi, tớ không biết cậu đang thay đồ, xin lỗi... - Tiếng la của nó vang khắp khu kí túc.
- Còn không biến đi! - Nạn nhân lên tiếng, à không, hét lớn khi thấy nó đứng đó mà hai tay bịt mắt lại.
- Xin lỗi!
Nó cúi đầu rồi chạy ra khỏi phòng, nó chạy thẳng về phòng đóng cửa lại cái rầm trước bao nhiêu con mắt dòm ngó không biết chuyện gì đang xảy ra do tiếng la của nó.
- Hình như là cái tên lúc nãy. Mới đến chưa gì đã gặp sao chổi rồi! Cũng may chưa nhìn thấy gì nhiều. Haizzz...!!!
Nó ngồi xuống giường lầm bầm và có một sự thở dài nhẹ!
Chap 2 -
Sáng hôm sau, bắt đầu ngày học đầu tiên của nó ở trường mới. Nó cố gắng dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ thật tốt để mọi người có ấn tượng tốt về nó. Bước ra khỏi ký túc nó vươn vai tận hưởng ánh nắng của thiên nhiên, nắng nhẹ và gió man mát khẽ chạm vào da mặt làm nó cảm thấy sáng khoái. Nó mong là ngày đi học đầu tiên mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Nó bước trên hành lang của trường mà thầm rủa cái trường gì mà rộng thế không biết...
- 11-2... ở lầu 2 thì phải - Vừa đi nó vừa lầm bầm trong miệng - Ah... Đây rồi!
Nó đứng trước cửa lớp mà mĩm cười mãn nguyện với thành quả hơn 5 phút đi nhầm dãy và 5 phút quay lại. Nó mở cửa rồi từ từ bước vào lớp. Bước lên đến bục giảng rồi mà nó vẫn không ngừng chớp mắt vì cảnh tượng trong lớp, một cuộc hỗn chiến đang diễn ra với vũ khí là bông và khăn lau bảng thấm đầy nước.
Một cái bông lau từ dưới bay thẳng lên trên bục giảng và đúng ngay chổ nó đang đứng, nó hoảng quá giơ tay lên đánh một phát vào cái bông lau. Sau cú đánh của nó cái bông lau bay ra phía cửa, một tiếng Ồ! vang lên thật lớn kèm theo đó là những tiếng cười khe khẽ từ dưới lớp.
Nó ngỡ ngàng không biết chuyện gì. Nó từ từ quay sang phía cửa ngó xem có chuyện gì xảy ra và hậu quả của cú đánh tự vệ để bảo vệ thân thể của nó là cái bông lau đã bay thẳng vào mặt một kẻ xui xẻo vừa mở cửa bước vào, cái bông lau rơi xuống và nó bàng hoàng nhận ra kẻ xui xẻo đó không ai khác chính là HẮN - người mà không cần nói mọi người cũng biết là ai rồi nhé!
- Cười quái gì! - Hắn quay mặt xuống lớp và hét lên một tiếng làm cả lớp đơ mặt im lặng đến phát sợ - Còn cậu, đây là lần thứ 3 rồi nhỉ?! Cậu ngứa mình muốn ăn đòn đúng không?!
Hắn bẻ tay nghe rắc...rắc và tiến về phía nó làm cho mặt nó tái mét mà lùi dần về phía sau. Cũng may ông trời còn thương nó, ngay lúc đó thầy chủ nhiệm mở cửa bước vào.
- Có chuyện gì thế?! Sao lớp bừa bộn thế này?!
Hắn liếc nó một cái thật sắc bén mà nó tưởng chừng như kiếm Nhật nhắm vào mình mà chém rồi bước ra khỏi lớp, còn mọi người nhanh chóng dọn dẹp chiến trường rồi quay lại chổ ngồi của mình. Sau khi ổn định lại lớp thầy mới giới thiệu về nhân vật mới của lớp.
- Kể từ giờ bạn Shin sẽ chính thức học ở lớp chúng ta, có gì thắc mắc em cứ hỏi các bạn nhé! - Thầy quay sang nó mĩm cười - Àh, em ngồi ở bàn 5 nhé! - Thầy chỉ vào cái bàn ở góc trái lớp.
- Vâng ạ! Mong các bạn giúp đỡ mình.
Nó cúi đầu chào cả lớp rồi đi về phía bàn của mình cùng với vô số lời xì xào xung quanh.
- Nhìn nó trắng như đậu hủ ki vậy. Kkk :))
- Mới đến mà đã đắc tội với tên CỌP rồi. Sau này số phận bạn ấy sẽ phải lận đận rồi, tội nghiệp!
- Dám làm bẩn gương mặt đẹp trai của Oppa, chết cưng rồi cưng ơi ~
Ngồi vào bàn chưa được năm phút, nó lại bất ngờ chập hai. HẮN mở cửa bước vào với gương mặt hầm hầm và tiến về phía bàn nó, thì ra là HẮN ngồi ngay sau bàn nó. Nó định quay xuống xin lỗi nhưng thấy ánh mắt hình viên đại bác của HẮN nên đành quay lên mà chẳng dám mở miệng nói lời nào. ( Khổ !!! )
____________________________________
Đến giờ ra chơi lớn, vì sáng chưa ăn gì nên nó chạy như bay xuống canteen, loay hoay chọn món ăn một lúc thì các bàn ăn chặt ních người. Nó dòm dòm ngó ngó xung quanh rồi vội chạy về phía cửa sổ.
- Ah... bên kia còn chổ.
Nó bay với tốc độ ánh sáng, nhưng không biết là có duyên hay xui xẻo mà lại một lần nữa nó gặp lại HẮN. Mà xui xẻo hơn cả là HẮN đã đáp cái máy quay phim của HẮN xuống ghế trước.
- Tớ... tớ ngồi đây được không?! - Thấy tình hình không mấy thuận lợi nên nó dùng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể để nói với HẮN.
HẮN kéo cái ghế còn lại và gác chân lên ( bàn HẮN ngồi chỉ còn có hai cái ghế )
- Muốn ngồi thì ngồi! - HẮN nói với giọng bình tĩnh đến mức khiến nó sôi máu.
- Cậu... cậu thật là...
- Là gì?! Nói nghe chơi! - Vẫn cái giọng ấy, HẮN ngước lên nhìn nó chớp mắt ra vẻ tò mò.
Nó đặt dĩa cơm xuống bàn, mặt hầm hầm nhìn HẮN vậy mà HẮN vẫn thản nhiên ngồi ăn như không có chuyện gì với gương mặt khiến nó không thể nào tức hơn được nữa.
Cũng may cho nó, gần bàn HẮN có một cậu bạn chạy đến cầm đĩa cơm nó lên và kéo nó đi nếu không đã xảy ra một trận hỗn chiến xảy ra và người thua trận không ai khác ngoài nó.
Kéo nó ngồi xuống bàn mình, đẩy đĩa cơm về phía nó. Cậu bạn ấy nói với nhỏ...
- Cậu muốn bầm mắt dập môi hay sao mà gây sự với HẮN.
- Tớ đâu có muốn vậy, tại HẮN gây sự kìa! - Nó vẫn còn tức giận nên volume vẫn còn lớn đến mức cậu bạn kia giật cả mình.
- Ừ thì tại HẮN. Thôi đừng bực nữa, ăn mau rồi về lớp học tiếp nữa!
- Ừm - Nó xuống giọng rồi mới bắt đầu ăn - À mà quên nữa, cậu tên gì vậy?
- Gọi tớ là Min đi.
- Còn tớ là Shin! - Nó quay lên nói với vẻ mặt dễ thương ứ chịu được - theo Min, khiến Min hơi đỏ mặt.
- Crayon Shin hả?! ( Cậu bé bút chì - Shin á! )
- Tớ không phá như cu Shin đâu! Àh mà cậu học lớp nào thế?!
- 11-2!
- Ừm - Nó nói rồi tiếp tục ăn, chợt nó ngẫn mặt lên nhìn Min - Cùng lớp với tớ sao?! *vô cùng ngạc nhiên*
- Chẳng những thế mà còn ngồi cạnh cậu nữa! Lúc nãy định chào mà thấy cậu thảm quá nên thôi.
- Vậy cho tớ xin lỗi nhé! Cũng tại tên đó... - Nó nói với vẻ hậm hực - Mà HẮN là ai thế?! Sao hách dịch quá vậy.
- HẮN tên Ken. Là gương mặt của trường, học giỏi, nhà giàu, đẹp trai, cha là nhà tài trợ số một của trường, vân vân và vân vân, nói chung là gần như toàn diện về mọi mặt nhưng nghe nói lúc nhỏ gặp chuyện gì đó lớn lắm nên giờ cậu ấy có hơi... Thôi, cậu thông cảm cho hắn đi!
- Bộ như thế mà có quyền hách dịch thế sao?! Đáng ghét! - Nó lộ rõ vẻ bực tức.
- Her...- Min phì vẻ cười trước mặt của nó - Mà cậu mới chuyển đến đây àh?!
- Ừ! Tớ từ Mĩ về.
- Trời?! Được học bên đó mà về Việt Nam làm gì? - Min ngạc nhiên nhìn nó.
- Tớ có chút chuyện cần giải quyết... - Nó nói với vẻ hơi nghiêm trọng mà mặt vẫn còn cúi mặt xuống ăn.
Chap 3 -
- Cần giải quyết áh?! Nghe ghê thế.. her! - Min phì cười với vẻ mặt ngạc nhiên.
Nó nhận thấy cách nói chuyện của nó hơi không được tự nhiên nên quay lên cười với Min thật tươi.
- Àh, không có gì đâu. Mà cám ơn cậu nhé!
- Chuyện gì?! - Min nhìn nó.
- Thì chuyện lúc nãy ấy, nếu không có cậu cản thì tớ đã mềm xương rồi *cười*.
- Có gì to tát lắm đâu mà phải khách sáo thế.
RENGGGG.... Tiếng chuông reo lên báo hết giờ giải lao.
- Àh, tới giờ vào lớp rồi, đi thôi! - Min cầm li nước lên uống rồi lấy khăn giấy đưa cho nó.
- Ừm. Đi thôi!
____________________________________
Tới giờ ra về...
- Hôm nay xui quá! Ngày đầu tiên mà đã như vậy rồi, không biết còn chuyện gì xảy ra nữa. Haizzzzz...
Nó vừa lủi thủi bước đi về phía kí túc vừa thở dài *thích thở dài dữ!*. Vừa nói dứt câu thì đằng xa có quả bóng chày đang bay về phía một thanh niên đang chạy trước mắt nó với vận tốc không nhỏ tí nào. Cũng may là trời ban cho nhau năm cái giác quan khá nhạy, nó nhanh tay quơ cái cặp lên đập mạnh vào quả bóng sắp đáp vào mặt nó.
Quả bóng bị nó đánh bay về phía sau trường mất dạng, còn cậu thanh niên kia thì chạy đi mất. Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có một đám học sinh chạy lại với vẻ mặt bốc khói như ống khói xe lữa.
- Tên kia! Có biết hắn vừa trộm đồ không hả?! Hay là hai đứa bây là đồng bọn?! - Một tên trong đám hét vào mặt nó với vẻ giận dữ.
- Tớ...tớ không phải, không phải đâu mà - Mặt nó tái mét lại, xua tay quyết liệt - Tớ xin lỗi! Tớ không biết thật mà! - Nó cúi xuống trước mặt đám học sinh kia.
- Hừ...Bộ xin lỗi là xong à?! Quả bóng có chữ kí của thần tượng của tụi này đấy, đâu phải dễ dàng mà có được.
- Xin lỗi..! - Nó vẫn tiếp tục cúi xuống.
- Không cần xin lỗi xin lãi gì cả! Chỉ cần đi nhặt quả bóng lại thôi, ngày mai ở sảnh trường tụi này đợi để lấy quả bóng đó, còn nếu không có thì... - Một tên trong đám vừa nói vừa bẻ tay nghe rắc...rắc.
____________________________________
Hình như lần nào tự vệ thì tai họa cũng ập đến với nó. Đi ra sân sau trường nó mừng rỡ khi thấy quả bóng nằm trên đám cỏ bên kia rào. Nó vội chạy đến và bước vào cái rào đã bị sập, nhưng chưa vui được bao lâu thì mặt nó lại tái mét khi thấy có một cái bảng ghi dòng chữ Cẩn thận chó dữ!.
- Chó dữ?! Hèn gì lúc nãy nhìn mặt tụi đó cười gian gian - Nó nói với volume cực nhỏ vì sợ cún nghe thấy.
Nó tiến lại gần chổ quả bóng mà mắt chỉ dán vào cái chuồng cách quả bóng hai mét. Và lại không may chân của nó lại gây họa cho chính chủ, nó nhặt quả bóng và vừa định quay lưng chạy thì lại giẫm phải dây giày mà nó té nhào xuống đất, xui hơn nữa là quả bóng bay khỏi tay nó và đập vào nhà của cún. Nghe thấy tiếng động ồn ào, cún từ trong chuồng chạy ra và nhào về phía nó.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!! - Tiếng la của nó vang khắp một không gian rộng lớn.
____________________________________
Sáng hôm sau tại sảnh của trường, cả đám học sinh hôm qua ngồi ngay cái bàn ở sảnh nói chuyện...
- Her... Hôm nay tao bảo đảm 100% là tên kia không thể nào đi học được rồi!
- Phải rồi! Làm sao mà đi học được nữa chứ, giờ này chắc te tua rồi.
- Nó xấu số thật! Con cún đó nổi tiếng là ghét con trai mà. Chuyến này nó thảm thật rồi...
- Mà hình như nó là học sinh mới chuyển đến đấy, tên Shin hay gì đó, nghe như Crayon Shin vậy... Haha!
Tụi đó cười cười nói nói om sòm, Min nãy giờ đứng nói chuyện với bạn ở sảnh nghe thấy liền tiến tới với vẻ mặt có gì đó tức giận.
- Sao các cậu quá đáng vậy?! Người ta mới chuyển đến không giúp đỡ thì thôi sao còn gây sự hả?!
- Sao cậu biết là tụi này gây sự hả?! Chính tên đó gây sự trước đó. Nó...
Chen ngang lời nói của tên đó là một tiếng bốp thật lớn! Quả bóng chày bay thẳng đập lên bàn mà tụi đó đang ngồi. Cả đám hướng về phía quả bóng xuất phát mà hết sức ngạc nhiên khi thấy nó vẫn bình thường như hủ đường.
Nó thản nhiên tiến lại gần nhặt quả bóng lên đặt lên bàn và nói với vẻ mặt vô cùng bình thản...
- Tớ đã lấy được quả bóng rồi nhé! Thế mọi chuyện đã xong rồi phải không?! - Nó nhướng mắt và không quên tặng cho tụi đó một nụ cười rất chi là thân thiện.
- Ờ...ờ ! *vẫn chưa hết bàng hoàng*
- Thế tớ đi nhé! Tạm biệt! - Nó nói xong thì đứng bật dậy rồi kéo Min cùng bỏ đi trước ánh mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên của tụi kia.
- Sao... sao nó không bị gì hết vậy?! Mình đồng da sắt sao?! - Một tên chớp chớp mắt nói khi đã hoàng hồn.
- Siêu nhân GAO thì đúng hơn!
Min đi theo nó mà vẫn còn ngơ ngác...
Chap 4 -
- Shin... sao cậu... - Min khều vai Shin hỏi khi đã bình tĩnh lại.
- Tớ sao ?! *bình thản*
- Cậu không bị gì chứ?
- Bị gì là bị gì? Cậu nói gì tớ không hiểu?!
- Con chó đó dữ tợn lắm đó! Cậu...
- Tớ cũng không hiểu nữa. Vào canteen tớ kể cho...
Nói rồi nó kéo Min đi về hướng canteen, mặt Min vẫn còn hơi ngơ vì chưa hiểu gì cả!!!
Tại canteen trường...
- Con chó đó nhào vào tớ, đè trên người tớ rồi nhe hàm răng của nó ra mà nhìn tớ chằm chằm. Lúc đó tớ sợ phát khiếp nên chỉ nhắm mắt lại mà chờ chết thôi. Rồi nó đưa hàm răng sát vào mặt tớ và...
- Và... và sao?! *khẩn trương*
- Và lè lưỡi liếm lia lịa vào mặt tớ.
- Sao kì vậy?! Con chó đó nổi tiếng là ghét con trai đó.
- Thì chắc do tớ là con...
- Hmm?! Con... con gì?! - Min nhìn nó với vẻ tò mò.
- Àh, không có gì, chắc tớ là trường hợp đặc biệt! Hihi.
Haizzzz.... xém chút lộ chuyện rồi. Nó thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát chết trong gang tấc.
- Bó tay cậu thiệt! Lần nào cũng nói những câu khó hiểu cả.
- Hihi, chắc tại tớ dễ thương nên nó không cắn đó!
- Con trai mà dễ thương, cứ như con gái ấy!
- Cậu mà nói nữa là tớ bo xì cậu luôn đó.
- Thôi thôi... xin lỗi mà! Tớ đùa thôi mà!
Min chắp tay ra vẻ năn nĩ khiến nó phì cười.
- Tha cho cậu lần này đó.
- Hì, mà mai cậu rãnh không?
- À rãnh. Có chuyện gì sao?!
- Mai sang phòng tớ đi thì biết, phòng 3 đó.
- Còn ra vẻ bí mật nữa... - Nó bĩu môi làm Min phì cười.
____________________________________
Sáng hôm sau...
- Min, cậu đâu rồi?!
- Ra ngay, đợi tí!
Vừa mở cữa ra thấy nó Min giật mình, thoáng chút cậu phì cười.
- Trời! Cậu ăn mặc gì kì vậy?
Lúc này nó đang mặc bộ đồ thể thao...
- Thì hôm nay chủ nhật mà, không lẽ mặc đồng phục hay sao?!
- Trời! Tớ định rũ cậu ra ngoài chơi, không lẽ cậu định mặc như thế này mà đi sao hả?!
- Sao không nói tớ biết sớm! - Nó chạy thẳng về phòng mà không quên réo lại với Min - Đợi tớ 5 phút.
- Ừm, nhanh lên - Min chỉ biết thở dài trước độ hồn nhiên của cậu bạn mới này.
5 phút sau đó, nó thay đồ xong thì bước ra khỏi phòng. Hai người ra khỏi kí túc và tiến về phía nhà xe của trường...
- Mà tụi mình đi đâu vậy?!
- Ra ngoài chơi. Chủ nhật mà ở trường thì chán lắm. Với lại cậu cũng mới đến đây cũng nên đi tham quan một tí chứ.
- Thích quá! - Nó mừng rỡ, mặt tỏ vẻ thích thú - Mà mình đi bằng gì?!
- Xe của tớ.
- Đâu?! Xe cậu đâu?
- Đó. Chiếc màu trắng đó, thấy không?
- Ah, thấy rồi! Xe cậu đẹp quá! Nhưng... nó là xe 100 phân phối mà?! - Nó chỉ chỉ vào chiếc xe.
- Mặt tớ và cậu già vậy rồi, sợ gì bị bắt chứ!
- Hứ. Cậu già thì có.
Nó lại bĩu môi khiến Min hơi bối rối. Tự dưng tim cậu đập nhanh hơn bình thường. Cậu khẽ lắc đầu để xua đi cái cảm giác kì lạ ấy rồi mĩm cười với nó để giấu đi gương mặt dần dần chuyển sang màu đỏ của mình.
- Đi thôi!
- Okey ~
Min chở nó đi vòng vòng thành phố ngắm cảnh và sau đó họ dừng lại ở một tiệm bánh Pizza Hut.
- Việt Nam giờ đẹp thật đấy. Lúc còn nhỏ thì vẫn chưa có nhiều cho đẹp thế này!
- Ừm. Giờ Việt Nam cũng đang phát triển mà. Phố xá cũng được trang trí đẹp mắt hơn. Mà Pizza ở đây cậu thấy sao?
- So so ngon luôn! - Nó giơ ngón tay cái lên.
- Ngon phải không?! Tớ thường đến đây lắm.
- Cậu sành ăn thật đó. Cám ơn cậu nha, cậu tốt với tớ quá!
- Bạn bè đừng khách sáo mà. Với lại tớ cũng không có nhiều bạn bè, có cậu ra ngoài cùng tớ vui lắm.
Nó nở một nụ cười thật mãn nguyện vì gặp được một cậu bạn tốt với nó như thế khi mới đến. Bỗng nhiên ngoài trời tối sầm lại...
- Chắc là trời sắp mưa rồi, mình về thôi kẻo lát mưa to thì khổ.
- Ừm - nó gật gật tỏ vẻ đồng ý - Àh, mà cậu đợi tớ xíu nha, tớ đi vệ sinh cái đã, xíu àh!
Nó đưa 2 ngón tay để biểu thị độ nhỏ.
- Ừm, vậy tớ ra ngoài đợi cậu nhé!
Min tính tiền xong ra ngoài đứng đợi. Lát sau, nó mở cửa bước ra khỏi quán.
- Xin lỗi bắt cậu đợi lâu!
- Không sao. - Min nở một nụ cười nhẹ nhàng với nó.
- Chết, tớ để quên điện thoại ở trong toilet rồi! Haiz, đúng là hậu đậu quá đi! - Nó cốc nhẹ vào đầu mình mấy cái - Tớ vào lấy rồi ra ngay.
- Để tớ đi lấy cho, cậu đợi ở đây đi.
- Phiền cậu quá! - Gương mặt nó lúc này lộ rõ vẻ hối lỗi.
____________________________________
Cùng lúc đó, gần chổ nó, HẮN đang dẫn một con cún đi dạo. Và con cún đó không ai khác chính là Lu - tên của con cún hiền nhất trường nó.
Trong lúc HẮN đang mua ô vì trời sắp mưa thì Lu thấy một con mèo chạy ngang. Theo bản tính trời sinh đất nở không khí bồi tụ vốn có, Lu đuổi theo con mèo đó. Vì không cảnh giác nên HẮN vuột tay khỏi sợi dây giữ Lu.
Nó đang đứng đợi Min thì thấy Lu đang đuổi theo con mèo đó, nó vội chạy theo mà không ngừng gọi. Phải chạy mất một quãng đường khá xa nó mới bắt kịp được Lu.
- Hơ hơ... Sao em lại ở đây thế?! - Nó vò vò đầu Lu mà không ngừng thở dốc.
Nó nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì đó nó cũng không biết, bỗng mưa bắt đầu nặng hạt dần và ào một cái làm nó giật cả mình.
- Chết! Mưa mất rồi, mau đi tìm chổ trú thôi.
Nó vội dẫn Lu chạy tím chổ trú mưa, nhưng không biết có phải số nó quá đen mà gần đó không có chổ nào để trú mưa cả. Nó dẫn Lu chạy tán loạn dưới cơn mưa nặng hạt. Không biết phải nói là may mắn hay có duyên mà nó (lại) gặp HẮN.
- Lu! - Hắn đứng đằng xa và gọi.
Nó quay lại nhìn vì tiếng gọi mà xung quanh thì chẳng có ai khác ngoài nó với cún. Cả hai vô cùng ngạc nhiên khi gặp nhau trong hoàn cảnh này. Bỗng Lu chạy về phía HẮN, kéo theo cả nó - vì nó đang cầm sợi dây buộc vòng cổ của Lu mà ^^.
Cả hai cùng bước đi chung dưới một cái ô, mỗi người nhìn về một hướng mà không nói gì vì chả biết gì để nói. Đến bến xe buýt, không khí vẫn im lặng như tờ. Đang đứng đó đợi xe buýt thì bỗng có một chiếc ô tô chạy ngang, mà xui xẻo hơn là nó chạy ngang ngay vũng nước trước mặt cả hai đang đứng. Nước bắn lên tung tóe. Ngay lúc đó, HẮN xoay người che nó, và thế là... toàn thân HẮN đã ướt sũng.
Nó và HẮN đứng hình không chút động đậy lẫn chớp mắt. Hai tay của HẮN đang giữ lấy vai nó, chiếc ô HẮN đang cầm rơi xuống đường, hai đôi mắt nhìn nhau không chớp chỉ cách nhau vài cm. Đến khi Lu sủa mấy tiếng thì cả hai mới hoàn hồn lại. Nó vội chớp mắt mấy cái còn HẮN thì bỏ tay ra mà trở về vị trí cũ.
- Xin lỗi! Cậu ướt hết rồi. - Nó rối rít nói mà chẳng dám nhìn thẳng vào mặt HẮN.
Mặt HẮN đã chuyển dần sang màu đỏ, hắn khẽ lắc đầu mấy cái và nói:
- Không... không sao!
Xe buýt đến, cả hai cùng lên xe. Nhưng vì mình mẩy ướt nhẹp nên HẮN đành làm lơ xe. Nó ngồi nhìn HẮN mà bối rối không nói nên lời. Cảm giác vừa ngại vừa thấy có lỗi khiến nó bức rức. Cứ chốc lại quay sang nhìn HẮN xem HẮN có sao không khiến HẮN của bối rối mỗi khi bắt gặp nó đang nhìn mình...
Chap 5 -
Về đến trường...
- Xin lỗi cậu nhé! Cũng tại tớ mà cậu phải chịu... - Gương mặt nó hiện rõ lên sự hối lỗi mặc dù nó không có lỗi gì hết.
- Không sao đâu! Chỉ ướt một ít thôi.
HẮN an ủi nó bằng một nụ cười, nó thật sự ngỡ ngàng vì lúc này HẮN thực sự rất khác, khác hoàn toàn so với lúc nó mới gặp. Lúc này, nụ cười của HẮN không còn đáng ghét như mấy hôm trước, mà thay vào đó rất... rất... nó không thể diễn tả được vào lúc này...
Bước tới cửa kí túc thì thấy Min đang đứng ở đó. Thấy cả hai đang tiến tới, Min chạy đến hỏi nó tấp nập với vẻ mặt vô cùng lo lắng...
- Shin! Cậu đã đi đâu vậy?! Tớ vừa bước ra thì cậu đã mất dạng rồi. Trời mưa to lắm, cậu có bị ướt không?!
HẮN nhìn Min tận tình quan tâm nó nên bỏ đi trước. Bỏ lại nó với đống câu hỏi của Min, bỗng nó gọi với theo:
- Cậu... nhớ uống thuốc nhé! Cẩn thận kẻo bị cảm đó. - Gương mặt nó đã hiện rõ lên hai chữ lo lắng to đùng.
HẮN vẫn bước tiếp về phía kí túc mà không nói lời nào. Nó xụ mặt xuống vẫn cảm thấy bản thân nó có lỗi với HẮN, làm HẮN ướt sũng thế này.
- Cậu... sao thế?! Sao hai cậu lại đi chung vậy? - Min lại tiếp tục hỏi nó.
- Chuyện dài dòng lắm. Để khi nào rãnh tớ kể cậu nghe nhé! Giờ tớ thấy mệt, tớ về phòng trước đây.
Nó quay sang nói với Min xong thì bước đi tiếp. Những bước chân của nó nặng nề và cái đầu thì vẫn cúi xuống...
- Nhưng cậu đã ăn gì chưa, có đói không? - Min gọi với theo khi thấy nó rầu rĩ bước đi.
- Tớ không sao!
Nó quay lại cười với Min một cái rồi bước tiếp bỏ lại Min với gương mặt bơ phờ vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó và HẮN. ( Tội nghiệp thằng bé!!! )
____________________________________
Sáng hôm sau tại lớp học...
Giờ sinh hoạt 15' của lớp, thầy chủ nhiệm bước vào để điểm danh...
- Hôm nay lớp ta có vắng bạn nào không lớp trưởng?! - Thầy nói khi mắt vẫn dán vào quyển sổ đầu bài và tay đang ghi chép gì gì đó.
- Dạ, vắng mỗi bạn Ken thôi thầy!
- Àh, em điểm phép nha. Bạn ấy xin phép nghĩ một hôm vì bị cảm.
Vừa bước vào lớp (vì hôm nay đến phiên nó trực nhật nên nó phải đi đổ rác) nghe thầy nói HẮN bị cảm nó liền đặt cái sọt xuống mà chạy ra khỏi lớp, bỏ lại mấy chục cái mặt ngơ ngác nhìn theo nó.
- Này! Em đi đâu thế?!
Thầy chủ nhiệm bật dậy gọi với theo nhưng vô ích vì nó đã chạy mất. Lúc này, Min đứng dậy nói:
- Chắc bạn Shin bị đau bụng đó thầy. Lúc nãy bạn ấy bảo em thế.
- Nhưng tại sao lại không xin phép thầy một tiếng rồi đi chứ?
- Thầy thông cảm cho bạn ấy nhé thầy! - Min nói rồi nhìn theo hướng nó chạy mà lắc đầu.
Nó chạy thẳng về phía kí túc với tốc độ ánh sáng. Khẽ mở cửa phòng HẮN ra, nó thò đầu vào nhìn thì thấy HẮN đang nằm trên giường mà mồ hôi nhễ nhải. Nó tiến thẳng đến giường, HẮN nằm đó hai mắt nhắm nghiền có vẻ như khó chịu lắm, nó bỗng giật mình khi đặt tay lên trán HẮN...
- Trời! Sao nóng quá vậy!
Nó vội chạy đi lấy túi đá để chườm. Nó ngồi bên cạnh giường nắm lấy tay nóng rang ấy để giúp HẮN hạ nhiệt. Nó nhớ lại lúc trước xem phim người ta thường giảm nhiệt bằng cách cởi quần áo và ôm chặt nhau nhưng mà nó thì không thê làm như thế nên đành phải nắm tay thay thế. Mong là sẽ hạ nhiệt...
- Tên này! Đã bảo uống thuốc rồi mà không nghe, giờ sốt cao thế này thì phải làm sao hả?! - Nó thì thầm.
Chợt nó giật mình khi thấy một thứ gì đó, hai mắt nó chữ O mồm thì chữ A. Phải mất một lúc sau nó mới lấy lại bình tỉnh, nó mĩm cười...
Cứ mãi nắm lấy tay HẮN mà nó thiếp đi lúc nào không biết. Vài giờ sao, HẮN mệt mỏi hé mắt ra. Mơ mơ màng màng thì HẮN mới giật mình vì thấy nó đang gục đầu xuống giường mà ngủ trong khi bàn tay nhỏ bé của nó vẫn còn nắm chặt tay HẮN.
Lúc đó, nó cũng giật mình tỉnh dậy. HẮN vội buông tay nó ra mà mặt đang đỏ dần lên vì ngượng. Nó vẫn còn mơ màng nhưng mặt cũng đã ửng đỏ.
- Tay gì mà cứ như tay con gái! - HẮN nói mà mặt quay sang hướng khác.
- Gì chứ?! Chỉ hơi nhỏ thôi mà... - Tuy còn hơi mơ màng như khi nghe HẮN nói thế nó đã tỉnh như sáo, mặt nó đã chuyển sang màu đỏ 100%, nó nắm hai tay lại cho đỡ ngượng.
- Nhưng sao cậu lại ở đây?!
- Tại tớ nghe nói cậu bị cảm nên... mà sao cậu không uống thuốc chứ hả?!
- Tại tôi không thích. Cậu không cần bận tâm.
- Sao không bận tâm cho được chứ! Tại tôi mà cậu mới bị cảm thế này cơ mà... Nếu cậu mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ thành kẻ gián tiếp hại cậu...
- Bao đồng!
- Cậu... - Nó tức vì lời nói lạnh lùng và hơi bị vô duyên của HẮN nhưng lại ghìm ngay lập tức vì vẫn còn thấy có lỗi - Mà cậu đợi tôi chút!
Nó nói xong thì bỏ ra ngoài để lại HẮN một mình trong căn phòng nhìn theo dáng nó, cái dáng nhỏ xíu như con gái. HẮN lắc đầu mà nghĩ thầm. Con trai gì mà...!
____________________________________
Lát sau, nó chạy vào phòng với một tô cháo và một gói thuốc...
- Cậu ăn đi, cháo còn nóng đó! Ăn xong rồi thì uống thuốc.
- Trời! Gì mà lắm thế... - HẮN kêu trời và chỉ tay vào cái gói đầy ấp thuốc.
- Thế mới mau khỏe được chứ. Ngồi dậy tớ bón cho. - Nó đỡ HẮN ngồi dậy rồi cầm tô cháo lên.
- Tôi có tay mà, tự tôi ăn được - HẮN đẩy tay nó ra khi nó đưa cái thìa trước mặt HẮN.
- Nhưng... Thôi được rồi - Nó đành bỏ cuộc vì thấy cái liếc nhìn đáng sợ của HẮN.
Nhìn HẮN ăn rồi nó liếc vào chiếc đồng hồ treo trên tường mà giật mình.
- 2h! Chết rồi! Đã trể vậy rồi sao?! Lúc nãy gấp quá mình chưa xin phép thầy mà bỏ đi... Haizzzz - nó thở dài thành tiếng rồi nhìn HẮN - Tớ có việc phải đi rồi, ăn xong cậu nhớ uống thuốc nha!
Nó đứng dậy bước ra khỏi cửa rồi quay lại nhìn HẮN mà dặn dò:
- Nhớ uống thuốc đó!
- Biết rồi! Phiền quá!
Nó bỏ đi rồi thì HẮN lắc đầu mà cười. Her... Tên này lúc nào cũng vội vàng. Chả hiểu nổi!
Chap 6 -
Lát sau, tại phòng giáo viên.
Đứng trước mặt thầy chủ nhiệm nó chỉ biết cúi gầm mặt xuống mà lầm bầm...
- Em thật sự xin lỗi thầy!
- Giỏi nhỉ! Bỏ đi ngay trước giờ học mà chẳng nói lời nào. Đâu phải lúc đó không có thầy ở lớp. - Vẻ bực bội vẫn còn trụ trên gương mặt của thầy.
- Tại em có chuyện gấp thật mà thầy. Em xin lỗi thầy!
- Hừ, thôi được rồi! - Trước vẻ hối lỗi của nó thầy cũng nguôi ngoai phần nào - Đáng lẽ ra bỏ tiết như thế sẽ bị kỉ luật nhưng vì em là học sinh mới chuyển đến nên lần này thầy sẽ không kỉ luật em...
- Cám ơn thầy, em cám ơn thầy nhiều lắm! - Mặt nó hớn hở.
- Nhưng mà...
- Hm?! Nhưng sao thầy...?
- Dù gì em cũng đã phạm lỗi , nếu tôi bỏ qua như vậy thì các học sinh khác sẽ bàn tán, bảo là tôi thiên vị em. Vì thế, để chuộc lỗi em hãy chạy 10 vòng ở sân bóng, có vấn đề gì không?!
- Daaaaạ! - Nó đáp lời thầy bằng giọng hết sức đau đớn - Haizzz *thở dài*....
____________________________________
20h30 tối hôm đó...
Trong lúc nó đang hưởng thành quả của việc làm lúc sáng thì cũng đúng lúc Ken đi dạo ngang qua. Ken thấy có người đang chạy ở sân bóng nên liếc nhìn vào đó. Ken hơi ngạc nhiên khi thấy nó đang chạy vòng vòng sân nóng...
- Tên này siêng nhỉ! Cũng tối rồi mà còn tập luyện cơ đấy...
Vừa nói dứt câu, đằng sau có người bước đến đứng ngay cạnh Ken. Nhìn sang thì Ken mới thấy Min đang nhìn về phía nó mà nói với giọng khá trầm, cái giọng mà trước khi nó đến đây...
- Không phải tập luyện... Cậu ấy đang bị phạt đấy!
- Hm?! Sao? Sao lại bị phạt...? - Ken thắc mắc nhìn Min rồi lại nhìn về phía nó.
- Vì cậu ấy đã bỏ buổi học sáng nay mà không xin phép thầy. - Min vẫn nói bằng giọng trầm...
- Không lẽ là vì... Haiz... Tên ngốc này thật là! - Vẻ mặt Ken không còn giữ được nét bình thản nữa, cậu nghĩ thầm.
- Tớ nghĩ là do cậu đúng không? Trước khi thầy bảo là cậu bị bệnh cậu ấy vẫn bình thường nhưng sau đó thì... - Lúc này Min mới nhìn sang Ken mà nói...
Ken quay sang sân bóng nhìn mới hoảng hốt... nó bỗng ngã quỵ xuống mà ngất xỉu. Ken và Min hoảng hốt chạy ra sân bóng lay lay nó nhưng nó vẫn nằm yên bất động... Thấy tình hình không mấy khả quan Ken liền bế nó dậy và bảo Min gọi xe cấp cứu...
_________________________________
Lát sau tại bệnh viện, bác sĩ bước ra từ phòng bệnh của nó...
- Bác sĩ, cậu ấy có sao không?! - Min thấy bác sĩ liền đứng dậy hỏi thăm tình hình của nó.
- Không sao đâu... có lẽ do đuối sức quá và siết hơi chật nên...
Bác sĩ chưa nói hết câu thì cả hai đã bất ngờ cắt ngang...
- Siết...?! - Cả hai cùng thanh trong sự ngạc nhiên...
- Bác sĩ ơi... bệnh nhân bị gì này! - Tiếng của y tá vang lên từ trong phòng bệnh của nó, phá tan bầu không khí đơ toàn tập. Bác sĩ bước vào phòng bệnh bỏ lại hai tên đứng ngoài vẫn còn lơ ngơ...
- Siết là cái quái gì chứ?! - Ken nghĩ thầm trong đầu...
Khoảng 15 phút sau bác sĩ bước ra...
- Sao rồi thưa bác sĩ? - Min hỏi với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
- Àh! Không sao nữa rồi, đừng lo lắng quá...
- Nhưng siết là sao vậy bác sĩ... - Min phân vân.
- Àh, xin lỗi! Lúc nãy tôi nhầm với bệnh nhân khác. Vì lúc chiều có một ca tự tử, bệnh nhân treo cổ nên tôi nhầm. Do cậu bé đuối sức quá thôi! Với lại cậu ấy đang bị cảm, các cậu có vào thăm thì phải đeo khẩu trang kẻo bị lây bệnh...
- Haizzzzzzzzzzz... Hết cả hồn! - Min thở dài nhìn bác sĩ, cả hai nhẹ nhõm hẳn khi nghe bác sĩ nói - Vậy bây giờ chúng tôi có thể vào thăm cậu ấy được không bác sĩ?!
- Ừ. Nhưng đừng nói chuyện quá nhiều vì bệnh nhân chỉ mới tỉnh dậy thôi... - Nói xong bác sĩ bước đi.
___________________________________
Cả hai đeo khẩu trang rồi mở cửa bước vào...
Nó đang nằm trên giường bệnh thấy cả hai bước vào nên mĩm cười. Min vội bước đến giường nó...
- Cậu thấy trong người sao rồi?! - Min hỏi mà nhìn nó đầy lo lắng.
- Tớ khỏe rồi... Xin lỗi đã làm hai cậu phải lo lắng... - Nó đáp lời Min mà dường như chẳng có tí sức lực gì cả.
- Cậu đừng nói thế, tụi mình là bạn mà! - Min nhìn nó mĩm cười - Cậu mới tỉnh dậy nên nghĩ ngơi nhiều hơn...
- Ừm!
Nó nhìn sang Ken rồi chợt bất gặp Ken cũng đang nhìn nó... Bỗng điện thoại của Ken reo lên, Ken bước ra khỏi phòng nghe điện thoại. Vài phút sau Ken bước vào nhìn nó nói...
- Tôi có việc phải đi ngay bây giờ. Cậu cố gắng nghĩ ngơi lấy sức...
- Ừm. Tạm biệt cậu... - Nó mĩm cười nhìn Ken đáp.
Nó và Min nhìn theo dáng Ken ra khỏi phòng bệnh, Min quay sang nó...
- Chắc cậu đói rồi phải không? Để tớ xuống canteen mua tí gì nha... Nhanh lắm!
- Phiền cậu quá!
- Đừng nói thế! Đợi tớ tí nha... - Nói rồi Min bước đi bỏ lại nó một mình trong phòng bệnh...
Nó nhìn ra bầu trời, khẽ mĩm cười. Cười vì Min quá tốt với nó hay do... cái gì đó?
Chap 7 -
Lúc đó, Ken đang ngồi ở một quán nước đối diện bệnh viện cùng với một người mặc áo sơ mi trắng... Và không ai khác, người đó chính là vị bác sĩ lúc nãy.
- Anh về khi nào thế? - Ken nhìn vị bác sĩ thắc mắc.
- Cũng được hai tuần rồi...
- Sao không liên lạc?
- Sợ làm phiền em thôi!
- Em ích kỉ lắm sao hả?!
- Anh không có ý đó... Anh chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học của em thôi - Vị bác sĩ khua tay trước mặt Ken.
- Đùa thôi làm gì khẩn trương vậy! Her... - Ken bật cười.
- Vậy mà anh cứ tưởng... Haizzzzz! - Vị bác sĩ thở dài nhìn Ken - Mà người lúc nãy là ai vậy?
- Bạn thôi!
- Bạn...?!
- Ừm, cùng lớp, mới chuyển trường đến...
- Mới chuyển đến mà lợi hại thế cơ àh?!
- Lợi hại gì?!
- Thì mới chuyển đến mà khiến cho Ken nhà ta phải lo lắng đến thế... - Vị bác sĩ cười đáp.
- Thì tại em mà cậu ta mới bị như vậy nên lo lắng cũng là chuyện thường thôi...
- Aaaahhh! Thì ra là thế *gật gật đầu*. Thôi cũng trễ rồi, để anh chở em về trường...
- Thôi không cần đâu, em còn có việc. Thôi, em đi trước đây...
Nói xong Ken bước ra khỏi quán. Ken không về mà trở lại bệnh viện. Mở cửa phòng thì Ken thấy nó đã ngủ. Ken đứng đó nhìn nó một lát rồi ra về...
Vị bác sĩ lúc nãy đứng ở bên kia hành lang nhìn thấy cảnh này mà mặt đầy thắc mắc... Con bé này là ai nhỉ? Khiến cho Ken phải lo lắng đến thế thì cũng không phải tay vừa... Nhưng sao phải giả trai để vào trường nam sinh học?! Nhất định mình phải tìm hiểu việc này mới được...
___________________________________
Vì bị cảm nên nó phải ở bệnh viện tận ba ngày mới được xuất viện...
- Hôm nay là ngày xuất viện rồi. Mong cậu sẽ mau chóng hoàn toàn bình phục...
- Cảm ơn bác sĩ! - Nó nhìn bác sĩ mĩm cười.
- Àh mà...
- Dạ?! - Nó ngước lên nhìn bác sĩ.
- Đừng siết chặt quá... *mĩm cười* - Nói rồi bác sĩ bước ra khỏi phòng bỏ nó lại mặt ngơ ngác...
- Lời nói này... nụ cười này hình như có gì đó... - Nó lắc đầu để xua tan đi ý nghĩ trong đầu rồi vội chuẩn bị mọi thứ để xuất viện...
Tối hôm đó, nó ra sau trường thăm Lu. Ngồi xuống bên cạnh nó vuốt vuốt đầu cún con bé bỏng. Lúc này, Ken cũng từ đâu bước đến và ngồi xuống cạnh nó làm nó giật cả mình...
- Cậu khỏe rồi chứ?
- Cám ơn cậu... mình khỏe rồi!
Cả hai ngồi đó im lặng không nói gì. Một lúc sau Ken chợt lên tiếng...
- Xin lỗi cậu nhé!
- Hm?! - Nó ngơ ngác nhìn Ken.
- Thì không phải tại tôi cậu mới bị phạt sao?! Còn bị ngất xỉu nữa...
- Her... Cậu khờ quá! Nếu hôm đó không phải tại che cho mình thì cậu đâu có bị cảm...
- Nhưng...
- Thôi, đừng nói chuyện này nữa.
- Ừm... - Ken mĩm cười cúi xuống cầm cái cây vẽ vẽ lên mặt đất. - Mà này, sao cậu lại về đây học, ở Mỹ chẳng phải điều kiện học tập tốt hơn nhiều sao?
- Àh... Thật ra thì tớ về đây học là để tìm một người...
- Người thân?!
- Àh không. Chỉ là một người bạn thuở nhỏ thôi...
- Cậu ấy đang học ở trường này sao?
- Tớ nghĩ vậy...
- Sao thế?! - Ken ngạc nhiên trước biểu cảm khác thường và cách nói chuyện hơi khó hiểu của nó.
- Lúc nhỏ, cậu ấy nói với tớ là sẽ cố gắng học thật giỏi để có thể vào trường này học...
- Vậy à! - Ken nói nhỏ - Vậy sao cậu không liên lạc với cậu ấy?
- Hmmm - Nó thở dài một cái rồi nói - Bọn tớ không gặp nhau từ lúc nhỏ nên không có cách nào để liên lạc được hết...
- Cậu ấy... tên gì?!
- Hoàng Anh... - Nó quay sang nhìn Ken mà mĩm cười.
- Xin lỗi! Tớ chưa từng nghe tên này...
- Có gì đâu mà xin lỗi chứ... Her ~
Cả hai nhìn nhau mà cười rồi cùng nhau nhìn lên bầu trời, mỗi người một suy nghĩ... Đêm ấy, bầu trời đầy sao!
Chap 8 -
Hôm sau tại lớp học...
- Tuần sau chúng ta sẽ cắm trại nha các em... - Tiếng thầy chủ nhiệm vang lên làm cả lớp đang om sòm Bổng im bật và trố mắt nhìn thầy.
- Haaaaả!!!
Cả lớp thở dài lê thê chỉ có riêng mình nó là mặt tươi cười hớn hở...
- Vui quá!!! Tớ thích cắm trại lắmmm.... - Mặt nó hớn hở như được vàng.
- Tại cậu chưa biết thôi, cắm trại trường mình là một cơn ác mộng đó. - Min nói mà mặt cúi xuống bàn ngán ngẩm.
- Hm?! Ác mộng á?! - Nó ngạc nhiên nhìn Min.
- Ừm, thì cậu cứ thử đến ngày đó thì sẽ biết ngay thôi à!
- Cậu cũng tham gia phải không? - Nó quay sang Ken hỏi.
- Bắt buộccccc! - Ken đáp lại nó bằng vẻ lạnh lùng vốn có.
- Vậy chắc là sẽ vui lắm đâyyy *cười* - Mặt nó ngố không thể nào tả nổi.
- Cười ngớ ngẩn!
- Tại vui mới cười...
- Vui?! Có Ken này nên vui hả?! - Ken tự nhiên thay đổi sắc mặt làm nó ngượng đỏ mặt.
- Mơ à! Tại lâu rồi mới được cắm trại nên vui thôi... - Nó ngượng nên đành quay lên.
- Làm gì đỏ mặt như con gái vậy... Haha *nham nhở*.
- Hâmmm.... Thì người ta là con gái mà!!! - Nó bĩu môi rồi nói nhưng chỉ để riêng mình nó nghe.
Hai người ngồi đó cười nói nãy giờ mà không biết là có hai người đang để ý họ. Một người nhăn mặt còn một người thì chăm chú theo dõi từng cử chỉ của họ rồi lấy điện thoại bấm lia lịa gì đó ... dường như đang gửi tin nhắn thì phải?!
____________________________________
Cuối cùng cũng đến ngày cắm trại...
- Xong chưa Shinnnn! - Min đứng trước của phòng nó mà hú mà hét.
- Rồi này. - Nó mở cửa bước ra - Đợi tớ gọi Ken cái...
Bổng nhiên Min nắm tay nó kéo lại...
- Lúc nãy tớ thấy Ken ra ngoài... Hình như ra xe trước rồi thì phải...
- Ủa? Sao kì vậy? Hôm qua Ken bảo tớ rủ cậu ấy cơ mà. - Nó thắc mắc.
- Nhưng lúc nãy tớ thấy Ken ra trước rồi...
- Cái tên này thật là... Mà thôi mình ra xe đi. - Nó nói rồi bỏ đi một nước để Min một mình đứng đó suy nghĩ về việc gì rồi lắc đầu và bước theo nó.
Lên xe ngồi gần 10 phút rồi mà nó vẫn chưa thấy Ken đâu cả. Đến lúc điểm danh để bắt đầu lên đường thì Ken mới lù lù xuất hiện với gương mặt hầm hầm. Nó nhìn Ken mà tỏ vẻ khó hiểu còn Ken thì thấy ánh mắt của nó thì quay sang hướng khác...
Hắn đi một nước xuống băng ghế sau cùng ngồi. Đi ngang nó mà Ken chả buồn nhìn một cái làm nó đơ ra vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra...
Xe chạy khoảng hai giờ thì đến chổ cắm trại. Đó là một bãi đất trống và rộng ở ngoại ô thành phố. Tất cả xuống xe và bắt đầu dựng lều trại.
Mỗi lều ba người nên nó, Ken và Min cùng một lều (vì ba phòng kế nhau mà). Nó cứ nhìn Ken mà thắc mắc...
- Tên này bị gì vậy chứ?! Hẹn mình thì đi trước, ra thì chẳng thấy đâu, rồi lù lù xuất hiện với vẻ mặt này... Là sao?! - Nó hậm hực độc thoại...
Ken bắt đầu dựng lều, thấy thế nó chạy đến...
- Tớ phụ cậu nhé! - Nó nở một nụ cười thân thiện nhất có thể...
- Thích thì làm đi... - Ken bỏ dở cái lều đang dựng rồi bỏ đi về phía khác.
Nó vẫn còn chưa hiểu vì sao Ken lại như vậy nên cầm theo chai nước rồi đi theo Ken...
Đi theo một hồi thì nó thấy Ken đang đứng ngay trước một con suối. Bổng dưng nó muốn quỵ xuống, trong đầu nó đang nhớ về một cái gì đó làm cho nó khó chịu nhưng nó cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nó tiến đến chổ Ken đang đứng. Bổng nhiên phía bên trái có một chiếc xe bằng cây lao thẳng về phía Ken đang đứng. Nó vội hét lên và chạy đến chổ Ken, đẩy Ken sang một bên thì nó chẳng kịp né, chiếc xe tông thẳng vào người nó...
- Shinnnn! - Ken hét lên khi thấy nó té nhào xuống suối...
Ken vội nhảy xuống con suối kéo nó lên...
- Cậu có sao không?! - Ken lay lay mặt nó đầy lo lắng - Này! Trả lời tớ đi chứ. Cố lên, tớ sẽ đưa cậu về lều trại. Cố lên...
Ken nhấc bổng nó lên rồi chạy thẳng về phía lều trại...
___________________________
Lát sau...
- Bạn ấy sao rồi thầy? - Ken lo lắng nhìn thầy chủ nhiệm...
- Cũng may không va chạm vào đầu, chỉ trầy xước một tí thôi.
- Vậy cậu ấy tỉnh chưa thầy? - Min lay tay thầy.
- Cũng vừa tỉnh dậy thôi. Thôi các em về lều chuẩn bị đi, chiều nay chúng ta bắt đầu...
Cả đám nháo nhào như ong vỡ tổ khi nghe đến thánh chỉ của thầy chủ nhiệm rồi giải tán...
- Min! Em theo thầy chuẩn bị tí việc... - Thầy quay sang Min nói.
- Dạ...
Trong lều của nó...
- Tên này, sao ngốc thế... sao tự nhiên lại lao ra cứu tôi?! - Ken ngồi cạnh nó mà trầm ngâm.
- Hâm quá đi... Nếu người đứng đó là tớ thì cậu cũng làm thế thôi mà phải không?! - Nó mở mắt nhìn Ken trong sự mệt mỏi.
- Cậu tỉnh rồi à?! - Ken lay lay người nó.
- Aaaaa... Đau!
- Xin lỗi, xin lỗi... Cậu đau ở đâu?! - Mặt Ken lúc này hoàn toàn khác so với vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Cái tay hơi nhức tí...
- Có thể là bị nứt xương đó... - Ken nói mà xoa xoa tay nó.
- Tập hợp ăn cơm chiều... - Tiếng loa của thầy chủ nhiệm vang lên.
- Đợi tớ tí nhé! - Ken đặt tay nó xuống rồi bước ra khỏi lều.
Một lúc sau, Ken bước vào với một chén cơm và thức ăn.
Ken đỡ nó ngồi dậy rồi cầm muỗng đưa lên trước mặt nó...
- Há miệng ra đi.
- Thôi, kì lắm.
- Hay là cậu muốn tôi lấy ống hút cho cậu hả?! - Ken quát nhẹ nó.
Nó bắt đầu hé miệng ra, mặt nó lúc này đã ửng đỏ... Ken vẫn tiếp tục bón cho nó ăn trước bao cái miệng xì xào bên ngoài lều...
- Có bị hoa mắt không đấy... Đó có phải là Ken thật không chứ?!
- Ừ! Có bao giờ thấy hắn thế này đâu. Vẻ mặt đó...
- Chắc tại hắn thấy có lỗi thôi chứ gì.
- Tên Shin này cũng lợi hại thật đấy... Mới chuyển đến mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra rồi...
- Tám vui quá nhỉ! - Tiếng thầy chủ nhiệm làm phá tan bầu không khí đang sôi động của mấy ông tám.
Cả đám hoảng hốt, kẻ chạy đông người chạy tây vì sự hiện diện bất ngờ của thầy chủ nhiệm...