- Sao ? Các anh có muốn nhảy không ? Có giỏi nhảy với bọn tôi. Karen nhếch mép cười.
Các anh tức lắm biết không thể cản các cô thôi không nhảy nữa nên cả hai đồng thanh:
- ĐƯỢC THÔI.
- Các anh có gan đấy, để xem. Rina nhếch mép.
Thế là cả bốn lên nhảy, hai chàng cứ cố gắng nhảy cùng hai nàng thì lại bị đá ra nhưng may là hai chàng đã kịp né (tôị nghiệp mí chàng ha). Nhưng hai nàng đâu hay biết lúc hai nàng nhảy thì có người đứng dưới theo dõi. Lúc đó tại chỗ của Yuri và Hiro thì như thế nào nhỉ ^ ^, Yuri thì vần cứ ngồi uống rượu như điên, còn Hiro lúc quay sang bên cạnh nhìn thấy cô thì ngạc nhiên rồi bất giác mỉm cười. Nhưng cô đâu để í, vẫn đang uống rượu mà rồi bất chợt cô đứng lên đi về phía hai nhỏ bạn, Hiro thấy vậy cũng đứng dậy đi theo. Đang đi chợt cô mấy tên con trai ra đứng chặn phía trước cô làm cô đang đi bất chợt dừng lại đâm vào một trong số mấy tên con trai đó. Một đứa con trai nhìn cô cười trông thật kinh tởm rồi nói:
- Chào, cô em xinh đẹp, không ngờ lâu rồi không gặp mà vẫn xinh đẹp nhỉ.
- Ô, là ai ư ? chẳng lẽ cô em không biết… Hahaha… Tên kia cười ghê tởm rồi nói tiếp. Là bang Kouji Hahaha… Chẳng lẽ cô em không biết.
Yuri bỗng nhếch mép cười và ánh mắt có chứa sự thù hận. Hiro nhìn thấy thế định chạy lại nhưng rồi anh lại muốn nhìn xem cô giải quyết bọn họ như thế nào.
- Cô em…
Đúng lúc đó, bốn người kia vừa nhảy xong cũng đi xuống nhìn thấy Yuri thì Karen, Rina liền chạy lại còn hai tên kia thì chạy tới chỗ Hiro đang đứng đằng sau. Lúc tên kia đang định nói gì tiếp thì Rina cũng chạy tới và hỏi:
- Yuri, chuyện gì vậy.
Yuri không trả lời nhưng bỗng Karen hằn giọng hỏi bọn kia:
- Các người có chuyện gì ?
- Chẳng có chuyện gì cả chỉ là muốn cô em đi chơi với bọn anh thôi. Phải không anh em ? Hahaha…. Tên kia nhìn Karen rồi cười.
- Bọn kia không được vô lễ với người đẹp chứ. Bỗng cái tên lúc nãy theo dõi Karen và Rina đi tí.
Cả ba người nhìn người con trai đó đi tới mà ngạc nhiên rồi trong ánh mắt Yuri bây giờ chỉ thấy toàn thấy thù hận nhìn chằm chằm vào người con trai đó
- Bọn anh chỉ muốn đi chơi với cô em và hỏi một số điều thôi. Anh ta chính là Masa – thủ lĩnh của bang Kouji và là người đã đâm chết John năm xưa.
Không nói gì Karen chạy tới chỗ Shun giải vây cho anh rồi kêu anh giúp cô đưa Yuri tới bệnh viện. Cô và Shun chạy ra ngoài cửa lấy xe đưa Yuri tới bệnh viện trước. Còn Rina và hai người kia đang giải quyết nốt bọn chúng. ứiau khi hạ gục hết, cô mới bước tới chỗ tên Masa đang nằm rồi đá hắn một cái rồi gằn giọng:
- Hãy nhớ lấy. Nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa thì cả bang các người không được sống yên đâu.
Cảnh cáo xong cô lại tới chỗ tên đã đâm Yuri đang nằm và dẫm vào tay hắn làm hắn kêu oai oái:
Cô nói rồi bỏ đi và vội vã tới bệnh viện cùng hai người kia. Lúc tới trước cửa phòng cấp cứu, cô thấy Karen đang đi đi lại lại lo lắng, cô liền chạy tới hỏi:
- Karen, cậu ấy có sao không ?
- Không biết nữa cậu ấy đang trong phòng mổ. Tớ lo lắm
- Các cô ngồi xuống chờ đi kết quả đi, cô ấy nhất định sống. Yuu an ủi hai người.
Hai cô không nói gì chỉ ngồi xuống rồi lại lo lắng. 1 tiếng sau, đèn đỏ ở phòng mổ đã tắt, bác sĩ rồi cũng từ phòng mổ đi ra. Thấy thế, mọi người vội chạy tới hỏi:
- Bác sĩ cậu ấy không sao chứ ? Karen lo lắng hỏi
- Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm nhưng phải chờ cô ấy tỉnh lại mới có thể biết kết quả được.
Rina không nói gì, chỉ ngồi bên cô lặng lẽ mà khóc. Shun và Yuu thấy vây cung buồn rồi đến bên an ủi hai cô còn Hiro cứ đứng nhìn Yuri đang nằm trên gường bệnh mãi. Một lát sau thì quản gia Lee đến
- Các cháu vẫn ổn chứ ?
- Quản gia Lee, bác đến rồi à, mai hãy xin cho bọn cháu nghỉ học, bọn cháu sẽ nghỉ học cho đến khi Yuri nghỉ.
- Được rồi. Mai các cháu hãy quay lại, để Yuri cho ta, các cháu về thay đồ đi.
- Nhưng…
- Sẽ ổn thôi mà. Rina định nói gì nhưng quản gia Lee đã mỉm cười trấn an cô.
Cả năm người rời khỏi phòng nhưng vẫn không quên ngoái lại nhìn lần nữa. Shun và Yuu đưa hai nàng về biệt thự Angel trước rồi mới về biệt thự Devil còn Hiro vừa về đến biệt thự đã kêu quản gia mai xin nghỉ học dài ngày cho ngày cho mình rồi lên phòng tắm, thay quần, sau đó lại đến bệnh viện. Cậu vừa mới mở cửa phòng thì quản gia Lee mỉm cười rồi nói:
- Tôi biết là cậu sẽ quay lại mà.
- Sao ông lại biết mà sao ông khẳng định là tôi sẽ quay lại. Hiro nhíu mày hỏi.
- Hahaha…. Cậu đừng quên ta là quản gia bao nhiêu năm rồi nha, ta biết rõ các cậu có tình ý như thế nào với các tiểu thư nhà ta đấy nhé. Hahaha…
- Ừ ha. Hiro gãi đầu ngượng nghịu noí. Cháu sẽ chăm sóc cô ấy, ông có thể về.
- Thôi được rồi. Ta sẽ để cậu ở đây chăm sóc tiểu thư, nhớ chăm sóc tiểu thư cẩn thận đấy nhưng ta vẫn sẽ ở trong bệnh viện, có gì cứ gọi cho ta và đây là số ta. Ông nói rồi chìa ra cho cậu cái thẻ card.
- Vâng.
Chờ quản gia Lee đi khỏi thì cậu mới ngồi bên giường bệnh rồi nắm tay Yuri. Cậu nhìn cô đau lòng rồi ngủ gục bên giường bệnh cô tự lúc nào không biết.
Sáng hôm sau
Những tia nắng tinh nghịch báo hiệu một ngày mới chiếu vào phòng của Yuri. Chợt Yuri mở mắt, nhìn dáo dác xung quanh rồi thấy có một người con trai đang ngủ gục bên giường thì cô chợt lay lay người con trai đó dậy. Còn Hiro đang ngủ thì thấy ai đó lay lay mình nên liền tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy, đập ngay vào mắt anh là hình ảnh một người con gái đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt ngây thơ nhìn anh. Thấy cô tỉnh lại, anh sung sướng hét lên rồi ôm cô:
- Yuri, em tỉnh dậy rồi à ?
Đáp lại câu hỏi của anh là một ánh mắt ngây thơ nhìn anh rồi hỏi như chưa từng quen biết anh:
- Anh là ai vậy ? Tôi biết anh sao ? Cô đâu biết rằng câu hỏi tưởng chừng như vô hại đó của cô làm tim ai nhói đau.
Sau lời nói đó, Yuri không dám nói gì nữa. Cô biết khi Rina và Karen gọi cô như thế thì đã biết hai nàng đang bốc hoả rồi. Nhìn Yuri vậy Karen liền nói:
- Con không sao mà mẹ. Mà mẹ sang đây chi vậy. Hỏi xong cô quay sang thấy cả 2 Pama kia cũng tới nên chào. Ah, con chào Pama, mà các Pama sang đây làm chi vậy. Thái độ của cô làm các Pama ngạc nhiên.
- Thì sang thăm các con mà. Với lại Pama định sang Việt Nam sớm hơn dự định, 2 tuần nữa mới sang nhưng quản gia Lee hôm qua vừa báo là con bị thương nên bọn ta thu xếp công việc sang đây luôn. Mama 1 nói
- Mà Tuyết con làm gì bị thương vậy. Mama 2 hỏi
- Pama à, lát nữa bọn con kể cho Pama nghe sau.
Lúc này các Pama mới nhìn thấy ba chàng, Papa 1 hỏi:
Lúc này bà Hàn mới kéo Karen và Rina ra một góc để hỏi, thấy vậy mấy Pama kia cũng đi theo:
- Kim Anh, Băng Anh đã xảy ra chuyện gì vậy ?
- Dạ, chuyện này dài dòng lắm ạ khi nào về biệt thự bọn con sẽ kể cho Mama nghe, nhưng tạm thời cậu ấy đang mất trí nhớ
- MẤT TRÍ NHỚ Ư ? Các Pama đồng thanh.
- Dạ, nhưng bọn con nghĩ chuyện này cũng tốt, cậu ấy đã quên hết rồi như Pama thấy đấy, bây giờ cậu ấy đã trở lại như xưa rồi.
- Uhm. Mama thấy vậy cũng tốt. Thôi được rồi, mọi người cứ vào phòng bệnh trước đi. Còn hai con cũng vào đi nhưng hãy gọi cậu con trai tên Hiro ra cho Mama
- Vâng ạ. Karen trả lời.
Hai nàng vào gọi Hiro ra cho mama gặp rồi cũng ở trong đó luôn. Lúc ra gặp bà Hàn, Hiro thắc mắc không biết bà gọi mình ra có việc gì, vừa đứng trước mặt bà, cậu nói: