Disneyland 1972 Love the old s
Đọc truyện
Chiếc máy điện xách tay kêu xình xích rồi nổ đều, làm ánh sáng thạch anh sáng đến tận cuối các cánh tay máy. Muldoon nghe tiếng nước chảy của con sông cách vài mét về phía bắc. Ông quay sang nhìn đội bảo quản và thấy một trong mấy công nhân bước ra với một cưa điện.
- Không, không cần. - ông bảo - Chỉ dây thừng thôi, Carlo. Chúng ta không cần phải cưa nó đi.
Ông quay trở lại nhìn hàng rào. Thoạt tiên, rất khó khăn họ mới tìm thấy khoảng bị hư hại ngắn này, và chẳng có gì nhiều để thấy: một cây xương rồng lớn tựa vào hàng rào. Đó là một trong những cây được trồng ở vùng này trong công viên. Các cành lá đầy gai nhọn của nó che bớt tính cách kiên cố của hàng rào, làm cho người xem thấy dễ chịu hơn.
Nhưng chiếc cây đặc biệt này đã bị đè bẹp xuống bởi dây điện và các mắt khóa nối dây. Các dây điện dọc theo rào đã bị đứt trong cơn bão, các khóa nối rơi xuống hàng rào gây chạm điện. Dĩ nhiên những việc này không đáng để xẩy ra, nếu dùng dây bọc nhựa thay dây trần và các khóa nối đều bọc sành cách điện ở chỗ gần hàng rào.
Dù trường hợp nào thì đây cũng không phải là một công việc lớn. Tất cả những gì phải làm là kéo cây ra khỏi hàng rào, gỡ dây điện vướng đánh dấu chỗ cho các người làm vườn trồng lại vào sáng hôm sau. Sẽ chẳng mất quá hai mươi phút. Và phải làm nhanh, bởi vì Muldoon biết là mấy con dilophosaur luôn luôn ở gần con sông. Cho dù các công nhân được hàng rào ngăn cách khỏi con sông, các con dilos vẫn có thể phóng độc quá hàng rào, gây mù mắt.
Ramon, một trong mấy công nhân đến gần:
- Thưa ông Muldoon, ông có thấy ánh đèn không?
- Ánh đèn gì?
Ramon chỉ về hướng đông, qua cánh rừng rậm:
- Tôi thấy ánh đèn ấy khi chúng ta vừa đến đây. Ở kia, rất mờ. Ông thấy không? Trông giống như ánh đèn xe, nhưng không chuyển động.
Muldoon nháy mắt. Có thể đấy là ánh đèn của đội bảo quản. Rốt cuộc thì năng lượng đã có lại. Ông bảo:
- Chúng ta sẽ để ý đến việc đó sau. Bây giờ… chúng ta hãy đem cái cây kia ra đã.
*
Arnold đang trong trạng thái hồ hởi. Công viên hầu như đã trở lại bình thường. Muldoon đang sửa chữa các hàng rào. Hammond đang giám sát việc xua thú của Harding. Mặc dầu mệt, Arnold vẫn cảm thấy phấn chấn; thậm chí ông còn ở trong tâm trạng muốn làm vui lòng ông luật sư Gennaro.
- Hiệu ứng Malcolm? Ông băn khoăn chuyện đó à?
- Chỉ vì tò mò thôi.
- Ông muốn tôi nói tại sao Ian Malcolm sai không?
- Đúng thế.
Arnold đốt một điếu thuốc lá khác:
- Đấy là thuộc về kỹ thuật.
- Gắng nói cho tôi hiểu đi .
- Ôkê. Lý thuyết bất ổn diễn tả những hệ thống đường thẳng không liên tục. Bây giờ nó trở nên một lý thuyết rộng rãi dùng để khảo sát mọi thứ từ thị trường chứng khoán, đến đám đông nổi loạn, tới làn sóng điện não trong cơn động kinh. Một lý thuyết thời thượng. Có khuynh hướng ứng dụng lý thuyết này vào bất cứ hệ thống phức tạp nào có những sự việc không đoán trước được. Ôkê?
- Ôkê.
- Ian Malcolm là một nhà toán học đặc biệt chuyên về lý thuyết bất ổn. Hay đùa và có cá tính. Nhưng cơ bản, về những điều ông ta làm, ngoài chuyện mặc toàn đồ đen, là dùng computer để hình thành nên những gì xảy ra trong những hệ thống phức tạp. Và ông Hammond thiếu cái mốt khoa học nhất thời mới nhất đó, vì thế yêu cầu Malcolm làm nên mô hình cho công viên. Malcolm đã thực hiện. Mô hình của Malcolm là những hình dạng lồi lõm trong không gian có được từ một màn hình computer. Ông đã thấy những hình ấy chưa?
- Chưa.
- Ấy, nó giống như chân vịt của một chiếc tàu thủy, méo mó, kỳ dị. Theo Malcolm, mọi thứ xảy ra của bất cứ hệ thống nào đều đi theo bề mặt của chân vịt. Ông hiểu tôi chứ?
- Không hiểu lắm.
Arnold đưa một tay lên:
- Giả sử ta rỏ một giọt nước lên lưng bàn tay tôi. Giọt nước sẽ chảy khỏi tay tôi. Có thể nó sẽ chảy về cổ tay. Có thể nó chảy về ngón cái hay giữa các ngón tay khác. Tôi không biết nó sẽ chảy đi đâu nhưng tôi biết nó sẽ chảy đến đâu đó trên lưng bàn tay tôi. Nó phải thế.
- Ôkê.
- Lý thuyết bất ổn cho rằng mọi thứ trong toàn bộ hệ thống sẽ xảy ra y như một giọt nước chảy trên bề mặt phức tạp của chiếc chân vịt. Giọt nước có thể chảy xuống theo hình xoắn ốc, hoặc chảy ra mép. Nó có thể làm nhiều điều khác nhau, tùy ý. Nhưng nó sẽ luôn luôn đi theo bề mặt của chân vịt.
- Ôkê.
- Mô hình của Malcolm có khuynh hướng có một chỗ lồi lên, hay một chỗ ngoặt dốc, nơi mà tốc độ có thể tăng nhanh. Ông khiêm nhường gọi chuyển động tăng nhanh này là hiệu ứng Malcolm. Toàn bộ hệ thống có thể bất ngờ sụp đổ. Và đấy là những gì ông ta nói về công viên kỷ Jura. Đó là tính không bền vững cố hữu.
- Tính không bền cố hữu. - Gennaro hỏi - Thế quý vị làm gì khi nhận được báo cáo của ông ta?
- Chúng tôi không đồng ý với bản báo cáo, và bỏ qua luôn, dĩ nhiên.
- Thế có khôn ngoan không?
- Hiển nhiên là thế. Chúng tôi làm việc với những hệ thống sống. Đây là sự sống, không phải là các mô hình computer.
*
Trong ánh sáng thạch anh chói ngời, chiếc đầu màu lục của con hypsilophodont thò ra khỏi thanh chắn, lưỡi thè ra, mắt dại đi. Hammond la lớn khi cần cẩu bắt đầu đưa lên:
- Chú ý! Cân thận đấy!
Harding càu nhàu đè chiếc đầu vào lại sợi dây da. Ông không muốn làm trở ngại sự tuần hoàn của các động mạch cổ. Chiếc cần cẩu kêu xì xì khi nó nhấc con thú lên không, đưa vào thùng sau của chiếc xe tải. Con hypsi này là một con dryosaur nhỏ, dài hai mét, cân nặng hai trăm rưỡi ký. Con vật màu lục đậm với vằn nâu. Nó đang thở nặng nhọc, nhưng dường như không hề gì. Harding đã bắn một ống thuốc gây tê thần kinh vào con thú một lúc trước đây. Và rõ ràng là ông ta đã lường đúng liều lượng. Luôn luôn phải tính toán kỹ khi đoán định liều thuốc gây liệt này. Quá ít thì nó sẽ chạy mất vào rừng, sụm vào một nơi nào đó không thể tìm ra. Quá nhiều thì nó bị trụy tim mạch và dẫn đến đứng tim. Con này chỉ nhẩy lên được một cú và rồi ngã nhào. Một liều thuốc chính xác.
- Coi chừng nó! Nhẹ nhẹ thôi! - Hammond lại đang la lớn với mấy công nhân.
- Ông Hammond, xin ông để họ làm. - Hardmg nói.
- Ấy, nhưng chúng ta nên cẩn thận.
- Họ đang cẩn thận đấy.
Harding leo lên thùng xe khi con hypsi hạ xuống và đưa nó vào gọn trong chiếc cũi lớn. Ông gắn máy đo nhịp tim và lấy một ống nhiệt đút vào hậu môn con vật. Đây là ống kẹp nhiệt điện tử, nó tít báo cho biết 36,0 độ bách phân.
- Nó ra sao? - Hammond cáu kỉnh hỏi.
- Tốt. Chỉ xuống có một độ.
- Thế là quá nhiều. Quá liều rồi đấy.
Harding bẻ lại:
- Ông không muốn nó tỉnh lại và nhẩy khỏi xe chứ?
Trước khi đến làm việc tại công viên này, Harding đã là thú y trưởng ở sở thú San Diegro, và là một chuyên gia hàng đầu của thế giới về chăm sóc loài thú bay. Ông đã đi khắp thế giời, tham khảo ở các vườn thú châu Âu, Ấn và Nhật về các trường hợp chim bị ngộ độc. Ông chả thích gì ông già khó tính hay lên mặt này, khi lão đề nghị công việc với ông. Nhưng khi ông biết về những việc Hammond đang làm… khó mà bỏ qua. Harding cũng có khả năng học thuật, và ý muốn viết lách.
Con hypsi hắt xì mấy cái và giật người. Nó vẫn thở nông; chưa có phản xạ mắt. Nhưng đã đến lúc đưa ngồi. Ông hô lớn:
- Tất cả lên xe. Đem ả ta về chuồng của ả.
*
Arnold tiếp tục giảng giải:
- Hệ thống sống không thể giống hệ thống cơ học được. Hệ thống sống không bao giờ thăng bằng. Chúng có đặc điểm cố hữu là không bền. Chúng có vẻ bền, nhưng thật ra thì không. Mọi thứ đang chuyển động và thay đổi. Về một ý nghĩ nào đã mọi thứ đều ở trên bờ vực tan rã.
Gennaro cau mày:
- Nhưng có bao nhiêu thứ không thay đổi; thân nhiệt không thay đổi, và mọi thứ khác.
- Thân nhiệt thường xuyên thay đổi đấy chứ. Thường xuyên, theo chu kỳ suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Thấp nhất vào buổi sang, cao nhất vào buổi chiều. Nó thay đổi theo tâm trạng, bệnh tật, sự luyện tập, với nhiệt độ bên ngoài, với thức ăn. Nó liên tục dao động lên xuống. Những dịch chuyển rất nhỏ trên biểu đồ. Bởi vì vào bất cứ lúc nào cũng có một lực nào đó kéo nhiệt độ lên và những lực khác kéo xuống. Nó cố hữu là không vững chắc. Và mọi phương diện khác của hệ thống sống cũng như thế.
- Vậy thì anh đang nói…
- Malcolm chỉ là một nhà lý thuyết. Ngồi trong phòng làm việc, ông ta thiết lập nên một hình mẫu toán học, và chẳng bao giờ ông ta gặp phải những khuyết điểm cần phải gặp để giải quyết. Hãy thử xem, khi tôi đang làm việc với các phi đạn, tôi dính líu tới một vấn đề gọi là "chệch hướng âm thanh". Chệch hướng âm thanh có nghĩa là, cho dù một phi đạn chỉ hơi không vững một tí khi ra khỏi giá bắn, nó không hi vọng trúng đích. Rõ ràng không tránh khỏi nó đi thoát ra ngoài sự điều khiển. Đấy là một đặc tính của cơ học. Một chút sai lệch nhỏ có thể càng lúc càng lớn cho đến khi toàn bộ hệ thống sụp đổ. Nhưng những sai lệch đó là bản chất của hệ thống sống. Nó có nghĩa là hệ thống khỏe mạnh và sẵn sàng đáp ứng. Malcolm không bao giờ hiểu điều đó.
- Anh có chắc là ông ta không hiểu điều đó không? Dường như ông ta hiểu rất rõ sự khác biệt giữa tính sống động và không sống động.
Arnold chỉ vào bản đồ:
- Thì hãy xem kia. Chứng cứ ở đây. Trong không đầy một tiếng nữa, công viên sẽ trở lại bình thường. Điều duy nhất tôi chưa tái lập lại được là điện thoại. Vì một lý do nào đó, điện thoại vẫn chưa hoạt động. Nhưng mọi thứ khác sẽ chạy đều. Và đấy không phải là lý thuyết. Đấy là sự việc.
*
Mũi kim đi sâu vào bắp thịt cổ, và Harding bơm chất medrine giảm tê vào con dryosaur cái bị đánh thuốc mê nằm nghiêng hông trên mặt đất. Ngay lập tức con thú bắt đầu tỉnh lại, khịt mũi và hai chân sau đá ngược. Harding bước lui tránh xa con thú:
- Tất cả tránh lui. Tránh xa ra.
Con khủng long lảo đảo chồm dậy, đứng ngả nghiêng như say rượu. Nó hất chiếc đầu kỳ đà nhìn mấy người đứng sau ánh đèn thạch anh và nhấp nháy đôi mắt. Hammond lo lắng:
- Nó đang chảy nước mũi.
- Một chốc thôi. Sẽ hết ngay.
Con dryosaur ho lên mấy tiếng rồi chầm chậm di chuyển qua cánh đồng.
- Tại sao nó không nhảy tung tăng? - Hammond hỏi lại.
- Phải mất một tiếng nó mới hoàn toàn hồi phục, sẽ tung tăng bây giờ đấy. - ông quay lại mấy công nhân - Ôkê, các cậu, giờ đến lượt tới với con stegos.
*
Muldoon đứng nhìn khi những chiếc cọc cuối cùng được cắm xuống mặt đất. Các dây giữ cây kéo căng và cây xương rồng được dựng thẳng dậy, tách khỏi hàng rào. Muldoon có thể nhìn thấy những vệt cháy xám đen trên hàng rào sắt trắng ở chỗ đã xảy ra chập mạch điện. Nhưng trước khi thực hiện việc này, Arnold phải cắt điện tất cả hàng rào.
- Allo phòng điều khiển. Đây là Muldoon. Chúng tôi sẵn sàng bắt đầu việc chữa hàng rào.
- Được rồi. - Giọng Arnold - Sẽ cắt điện ở khu vực ông ngay.
Muldoon nhìn đồng hồ. Ở một nơi nào xa xa, ông nghe tiếng rúc nhẹ. Nghe như tiếng cú kêu, ông biết đấy là con dilophosaur. Ông bước đến bên Ramon và bảo:
- Chúng ta sẽ chữa cho xong chỗ này. Tôi muốn đến mấy chỗ hỏng kia.
*
Một tiếng đồng hồ qua. Gennaro nhìn chăm chú vào tấm bảng nhấp nháy. Arnold đang làm việc ở bảng điều khiển. Gennaro hỏi:
- Việc gì đang xảy ra?
- Tôi đang cố tái lập các đường điện thoại. Để có thể gọi giải quyết trường hợp tiến sĩ Malcolm.
- Không. Tôi hỏi ở ngoài kia.
Arnold nhìn bản đồ:
- Trông như họ đang xử lý mấy con thú và hai chỗ hàng rào hỏng. Như tôi đã nói, công viên đã trở lại trong tầm điều khiển. Thật sự, chỉ có chỗ hỏng thứ ba của hàng rào.
- Arnold? - Đây là giọng Muldoon.
- Tôi đây?
- Anh có thấy chỗ hàng rào hỏng này không?
- Chờ một chút.
Trên màn hình quan sát, Gennaro thấy một góc đồng cỏ lay lất trong gió. Xa xa là một mái đúc thấp. Arnold giải thích:
- Đây là tòa nhà chăm sóc sauropod. Dùng để chứa dụng cụ, tồn trữ thực phẩm, v.v… - Trên màn hình, các hình ảnh thay đổi - Chúng tôi đang xoay camera để nhìn vào hàng rào.
Gennaro thấy một dãy hàng rào bằng một lưới sắt sáng lên dưới ánh đèn. Một đoạn rào bị xô ngã, nằm rạp xuống mặt đất. Chiếc Jeep của Muldoon và đội sửa chữa có mặt ở đấy.
- Ui chà. Trông như con rex đã đi qua khu sauropod. - Arnold kêu lên.
Giọng Muldoon:
- Đêm nay tôi ăn ngon rồi đấy.
- Chúng ta phải đem con rex ra khỏi đây chứ. - Arnold nói
- Đem với cái gì đây? Chung tôi không đem thứ gì để làm việc với con rex cả. Tôi sẽ chữa xong hàng rào này, nhưng tôi sẽ không đi vào đấy cho đến sáng mai.
- Ông Hammond không chịu đâu.
- Chúng ta sẽ bàn chuyện ấy khi tôi trở về.
*
Hammond đếm bước quanh phòng điều khiển:
- Con rex sẽ giết bao nhiêu con sauropod?
- Có lẽ chỉ một. - Harding trả lời - Sauropod rất lớn; con rex có thể để dành ăn trong vài ngày chỉ với một chuyến săn mồi.
- Chúng ta phải ra đấy đem nó trở lại trong đêm nay.
Muldoon lắc đầu:
- Tôi sẽ không vào đấy cho đến sáng ngày mai, lúc ban ngày.
Hammond đang nhún người trên gót chân, kiểu lão ta vẫn làm khi nổi giận:
- Anh quên là anh đang làm việc cho tôi?
- Không, ông Hammond. Tôi không quên. Nhưng đấy là một con khủng long bạo chúa đã trưởng thành. Ông có kế hoạch như thế nào để bắt nó?
- Chúng ta có súng bắn thuốc mê.
- Chúng ta có những súng bắn được những ống thuốc 20cc. Rất hữu hiệu với con thú cân nặng từ hai trăm đến hai trăm rưỡi ký, con tyrannosaur ấy nặng tám tấn. Thậm chí nó chẳng cảm thấy gì.
- Anh đã cho đặt những súng lớn hơn.
- Tôi cho đặt ba súng phóng lớn hơn, ông Hammond, nhưng ông không chấp thuận, chỉ cho một. Và mất rồi. Nedry đem theo khi gã ta lái xe đi.
- Chuyện ấy thật ngu ngốc. Ai để cho việc ấy xẩy ra?
- Nedry không phải là chuyện của tôi, ông Hammond.
- Anh đang nói rằng vào lúc này, không có cách nào để bắt con tyrannosaur?
- Đúng như tôi nói.
- Thế thì buồn cười quá.
- Đây là công viên của ông, ông Hammond. Ông không muốn ai làm bị thương con thú qúy giá của ông. Thế nhưng, giờ đây, con rex vào khu sauropod mà ông không có một thứ gì để giải quyết cả. - Muldoon quay người ra khỏi phòng.
Hammond bước mau theo Muldoon:
- Chờ một tí.
Gennaro chăm chú nhìn các màn hình và lắng nghe tiếng cãi cọ vọng vào từ ngoài hành lang. Ông bảo Arnold:
- Rốt cuộc, tôi đoán là anh vẫn chưa nắm được việc kiểm soát công viên.
- Đừng có đùa. - Arnold châm một điếu thuốc khác - Chúng tôi đã nắm công viên. Trời sẽ sáng trong vài tiếng đồng hồ nữa. Chúng tôi có thể mất một hai con thú trước khi chúng tôi đem con rex ra khỏi chỗ ấy, nhưng tin tôi đi, chúng tôi đã nắm được công viên.
BÌNH MINH
Grant thức giấc vì âm thanh của một thứ gì đó nghiến vào nhau tiếp theo là tiếng loảng xoảng của kim loại. Ông mở mắt và thấy hai kiện cỏ chạy ngang bên cạnh ông trên một băng tải, ngược lên phía trần nhà. Hai kiện khác chạy theo sau hai kiện trước. Rồi tiếng loảng xoảng đột nhiên ngửng lại, cũng bất ngờ như khi nó xuất hiện, và tòa lán đúc bê tông lại im lặng trở lại. Grant ngáp. Ông duỗi chân tay vẻ còn ngái ngủ, rồi co lại vì đau và mỏi, rồi ngồi dậy.
Ánh sáng vàng nhạt chiếu vào lán qua chiếc cửa sổ một bên. Trời sáng rồi: ông đã ngủ suốt đêm! Ông liếc nhanh đồng hồ: 5 giờ 30. Vẫn còn sáu tiếng để đi về trước khi con tàu phải được gọi trở lại. Ông cong người, rên ri. Đầu ông choáng váng, thân mình đau nhức như dần. Từ một góc, ông nghe tiếng kín kít, như một bánh xe rỉ. Và rồi Lex cười khúc khích.
Grant chầm chậm đứng dậy, và nhìn tòa lán. Giờ là vào lúc ban ngày, ông có thể thấy rõ đây là một loại nhà kho, với những đống cỏ khô và các thứ dự trữ. Trên tường ông thấy một thùng sắt xám có ghi SAUROPOD MAITENANCE BLDG(04). Đây ắt là khu nuôi sauropod, như ông đã nghĩ. Ông mở thùng sắt và thấy một điện thoại, nhưng khi nhấc ống nghe lên thì chỉ có tiếng xì xì tĩnh điện. Rõ ràng là các đường điện thoại chưa hoạt động trở lại.
- Nhai đi, mày. Đừng có ngu như đồ lợn, Ralph. - tiếng của Lex.
Ông đi quanh góc và thấy Lex đứng bên các chấn song cửa, thò một nắm cỏ ra ngoài cho con thú ăn. Con thú trông giống như một con lợn màu hồng kêu lên những tiếng kít kít ông nghe hồi nãy. Thật sự đây là một con triceraptor non, vào cỡ một con ngựa nhỏ. Con thú non chưa có sừng trên đầu, chỉ mới nhú lên một điểm sụn tròn sau đôi mắt to. Nó thò mõm vào song cửa về phía Lex, đôi mắt trông vào cô bé khi Lex lấy thêm cỏ cho nó.
- Thế là tốt. - Lex nói với con thú - Còn nhiều cỏ lắm, mày đừng có lo. - Cô bé vỗ vào đầu con thú. - Mày thích cỏ hả, Ralph?
Lex quay lui và thấy Grant:
- Đây là Ralph, bạn cháu. Nó thích ăn cỏ.
Grant bước tới một bước rồi dừng lại, cúi người.
- Bác xoàng quá. - Lex bảo ông.
- Bác cảm thấy ê ẩm cả người.
- Tim cũng thế. Mũi anh ấy sưng vù.
- Nó đâu rồi.
- Anh ấy đi giải. Bác có muốn giúp cháu cho Ralph ăn không?
Con triceraptor non nhìn Grant. Cỏ nhồm nhoàm ở hai khóe miệng, rơi vãi xuống đất khi nó nhai. Lex nói:
- Nó tạp ăn quá. Và chắc là đang đói ghê lắm.
Con thú non nhai hết chỗ cỏ và liếm môi. Nó há miệng rộng, chờ thêm. Grant có thể nhìn thấy hàm răng dưới mảnh, nhọn, và hàm trên nhọn úp lại, như một con vẹt. Lex bảo con thú:
- Ôkê, chờ tao một phút. - Cô bé lấy thêm cỏ trên nền nhà. - Ralph cứ thật tình đi nhé. Má mày chắc không bao giờ cho mày ăn.
- Tại sao nó tên là Ralph?
- Vì nó trông giống như bạn Ralph ở trường cháu.
Grant đến bên cửa, sờ nhẹ vào da cổ con vật. Lex nói:
- Nó dễ chịu lắm. Bác có thể cưng nó. Nó thích lắm nếu bác cưng nó, phải không mày, Ralph?
Da con vật khô và ấm, mềm như da một quả bóng. Ralph kêu lên mấy tiếng kít kít khi Grant vuốt cổ nó, chiếc đuôi ve vẩy tỏ ý thích thú.
- Nó thuần hóa rồi. - Lex nói. Con vật nhìn Lex rồi nhìn Grant - Khi ăn nó không tỏ vẻ gì sợ hãi. Có lẽ chán cưỡi nó được đấy.
- Đừng có cưỡi.
- Cháu cá là nó sẽ cho cháu cưỡi. Cưỡi khủng long thì chắc là thú vị lắm. - Grant nhìn qua cửa sắt về phía cánh đồng sau con thú. Cánh đồng cỏ khu nuôi sauropod sáng dần lên từng phút một. Ông phải đi ra ngoài kia, Grant suy nghĩ, và đứng trước một hộp cảm ứng trên cánh đồng mà vẫy tay. Và ông cảm thấy hơi băn khoăn, khi thấy đường dây điện thoại vẫn chưa hoạt động…
Ông nghe một tiếng khịt mũi, như tiếng khịt của một con ngựa rất lớn, và đột nhiên con thú non có vẻ lo lắng. Nó cố thu đầu lui khỏi cửa, nhưng bị kẹt giữa hai chấn song vì thịt hai bên mép hàm. Và nó kêu lên kít kít sợ hãi.
Tiếng khịt mũi lại vẳng đến, lần này gần hơn.
Ralph rướn người lui bằng hai chân sau, điên cuồng rút đầu ra khỏi hai song sắt. Đầu nó thụt tới thụt lui, cà vào các thanh sắt. Lex bảo:
- Cứ từ từ, Ralph.
- Đẩy nó ra, Lex. - Ông đến gần bên, đưa tay ấn lên đầu con vật, tay kia ép thụt hai bên mép nó lại, đẩy đầu nó lui. Con thú rụt đầu ra khỏi mấy song sắt, mất thăng bằng té nằm nghiêng. Rồi con thú non bị một cái bóng phủ lên, và một chiếc chân khổng lồ xuất hiện trong tầm nhìn, to như một thân cây. Bàn chân có năm móng như một chân voi.
Ralph nhìn lên và kêu kít kít. Một chiếc đầu cúi xuống: dài ba mét với ba chiếc sừng trắng, hai chiếc lớn, mỗi chiếc nằm trên một con mắt nâu thật to và một chiếc nhỏ hơn nằm đầu chóp mũi. Đấy là một con triceraptors hoàn toàn trưởng thành. Con vật to lớn nhìn Lex và Grant, mắt nhấp nháy chậm rãi, rồi quay lại chú ý đến Ralph. Một chiếc lưỡi dài thè ra liếm con con, Ralph kêu kít kít, cọ mình vào chiếc chân lớn, sung sướng. Lex nói:
- Phải mẹ nó không?
- Trông có vẻ như thế.
- Chúng ta cho con mẹ ăn không?
Nhưng con triceraptors đã dùng mõm húc vào Ralph, đẩy con con tránh xa các song sắt.
- Không nên. - Grant bảo.
Con thú non quay người khỏi mấy chấn song và bỏ đi. Thỉnh thoảng con mẹ dùng mõm đẩy con con, và cả hai con đi vào cánh đồng. Lex vẫy tay.
- Tạm biệt, Ralph.
Tim từ sau căn nhà xuất hiện. Grant bảo hai đứa:
- Này, bác sẽ ra kia chỗ ngọn đồi để ra dấu cho mấy bộ cảm ứng, để cho họ biết mà đến đem chúng ta về. Hai đứa ở đây chờ.
- Không. - Lex không chịu.
- Sao vậy? Ở đây an toàn hơn.
- Bác đừng để bọn cháu lại. Đúng không, anh Tim.
- Ừ.
- Vậy thì cùng đi.
Cả ba chui qua mấy chấn song, bước ra ngoài.
Vào lúc trước bình minh.
Không khí nóng và ẩm ướt, bầu trời hồng và tím nhạt. Một đám sương trắng là đà sát mặt đất. Xa xa, ba người thấy con triceraptors mẹ và con con đi xa dần về phía một đàn lớn hadrosaur mỏ vịt, đang ăn lá cây ở bên bờ vịnh.
Một vài con hadrosaur đứng dưới nước, nước ngập đến đầu gối, chúng uống nước, chiếc đầu dẹt hạ thấp xuống, chạm vào chính chiếc bóng của nó ở mặt nước. Rồi chúng lại ngửng lên, đầu quay quanh. Ở rìa vịnh, mấy con con bước khỏi nước, kêu chít chít, mấy con lớn đứng nhìn, vẻ ung dung.
Xa hơn nữa về phía nam, các con hadrosaur khác đang ăn cây cỏ mọc ở tầng thấp hơn. Thỉnh thoảng chúng rướn người đứng trên hai chân sau, đặt hai chi trước lên thân cây để vói rứt lá ở các cành trên cao. Và ở phía xa xa một con aptosaur khổng lồ đứng cao vượt quá các ngọn cây, chiếc đầu nhỏ quay qua quay lại trên cần cổ dài. Quang cảnh quá êm đềm, Grant khó mà tưởng tượng được điều gì nguy hiểm. Bỗng Lex la lớn:
- Eo ơi? Con gì thế? - Hai con chuồn chuồn voi khổng lồ màu đỏ, cánh dang rộng đến gần hai mét bay vù qua mặt họ.
- Chuồn chuồn. - Grant nói - Jurassic là kỷ của loài côn trùng khổng lồ.
- Chúng cắn không?
- Bác nghĩ là chúng không cắn đâu.
Tim đưa tay ra. Một trong hai con chuồn chuồn đáp xuống tay cậu bé. Cậu cảm thấy sức nặng của con côn trùng khổng lồ. Lex cảnh cáo:
- Coi chừng nó cắn anh đấy.
Nhưng con chuồn chuồn chỉ nhẹ nhàng đập đôi cánh to trong suốt với những mạch máu đỏ và rồi khi Tim cử động tay, nó lại bay đi. Lex hỏi:
- Chúng mình đi đường nào?
- Đường kia.
Họ bắt đầu đi ngang cánh đồng. Họ đến trước một chiếc hộp đen đặt trên một đế ba chân vùng chãi, bộ cảm ứng đầu tiên. Grant dừng lại và vẫy tay qua lại trước hộp, nhưng hình như không có gì xảy ra. Nếu điện thoại không hoạt động, có thể các hộp cảm ứng cũng không hoạt động.
- Chúng ta thử tìm một hộp khác xem. - ông chỉ qua cánh đồng. Ở một nơi nào xa xa, họ nghe tiếng rống của một con thú lớn.
*
Arnold nhấp li cà phê, mở to đôi mắt nhìn vào màn hình. Ông đã cắt hết các đường dây của các màn hình giám sát do các bộ cảm ứng chuyển về. Ông đang lục tìm các mã computer. Ông đã kiệt sức; ông đã làm việc suốt mười hai tiếng đồng hồ. Ông quay sang Wu, vừa từ phòng thí nghiệm về.
- Quỷ thật, tôi không thể tìm ra được.
- Tìm gì?
- Điện thoại vẫn không hoạt động. Tôi không thể làm cho chúng hoạt động trở lại. Tôi chắc là Nedry đã làm cái gì đó với điện thoại.
Wu nhấc một điện thoại, nghe tiếng xì xì:
- Nghe như tiếng đang chuyển số liệu.
- Nhưng không phải. Tôi đã xuống tầng hầm và cắt tất cả các đường dây chuyển số liệu. Tiếng anh vẫn nghe chỉ là âm thanh trắng, nghe như bộ chuyển đang hoạt động.
- Vì thế các đường điện thoại đều bị nghẽn?
- Về cơ bản, đúng thế. Gã ta đã làm tắc nghẽn các đường điện thoại rất kỹ. Gã đã cho một loại mã khóa vào mã chương trình, và hiện giờ tôi không thể tìm ra, bởi vì tôi đã ra một lệnh hồi phục và lệnh này xóa đi một phần liệt kê mã chương trình. Những rõ ràng lệnh cắt điện thoại vẫn nằm trong bộ nhớ computer.
Wu nhún vai:
- Như thế à? Vậy chỉ việc đặt lại: xóa toàn bộ hệ thống, và sẽ xóa hết bộ nhớ để bắt đầu lại.
- Tôi chưa làm thế bao giờ và tôi cũng chống lại việc làm như thế. Có thể toàn bộ hệ thống sẽ khỏi hoạt động trở lại, nhưng có thể cũng không. Tôi không phải là chuyên gia computer và anh cũng thế. Mà điện thoại không hoạt động, chúng ta cũng không hề liên lạc được với một chuyên gia nào.
- Nếu lệnh này trong bộ nhớ RAM, nó sẽ không cho ta biết ở mã. Ông có thể cho xuất hiện bộ nhớ để tìm, nhưng ông lại không biết mình tìm gì. Vì thế những gì cần làm theo tôi nghĩ là ông nên xóa tất cả, và đặt lại.
Gennaro chen vào:
- Chúng ta vẫn chưa có điện thoại.
- Tôi đang chữa đây.
- Ông đã làm việc trắng đêm. Mà Malcolm thì đang nặng hơn. Ông ấy cần đến y tế bên ngoài đảo.
- Thế có nghĩa là tôi phải xóa tất cả. - Arnold nói - Mà tôi không thể chắc chắn là hệ thống có trở lại hoạt động không?
Gennaro:
- Cứ nghĩ xem. Một người bệnh nặng ở khu nhà nghỉ kia. Ông ta cần có một bác sĩ, hoặc sẽ chết. Mà anh không thể gọi bác sĩ trừ phi anh có điện thoại. Bốn người có thể cũng đã chết đâu đó rồi Nào, xóa hết đi và cho điện thoại hoạt động.
Arnold ngần ngại. Gennaro hỏi:
- Sao?
- Vâng, ấy chỉ là… các hệ thống bảo mật không cho phép computer xóa, và…
- Vậy thì xóa cả các hệ thống bảo mật luôn! Ông có thấy được vấn đề là ông ta sắp chết nếu không có sự giúp đỡ?
Arnold thở ra:
- Vậy thì ôkê.
Ông đứng dậy đi đến bên bảng điều hành chính. Ông mở các cửa ô có các then khóa chặn các công tắc an toàn, và bật tắt bốp bốp từng cái một.
- Ông yêu cầu, và tôi làm theo lời ông. - Arnold bật chiếc công tắc chính.
Căn phòng điều khiển tối om. Tất cả các màn hình giám sát tắt đen. Ba người đứng trong bóng tối. Gennaro hỏi:
- Chúng ta phải chờ bao lâu?
- Ba mươi giây. - Arnold trả lời.
*
Lex nhăn mũi khi họ đi ngang qua cánh đồng:
- Eo ơi!
- Gì vậy? - Grant hỏi.
- Mùi gì ấy. Hôi như thức ăn thối.
Grant do dự. Ông nhìn qua cánh đồng về phía các cây to ở xa xa, để ý xem có thứ gì chuyển động không. Ông không thấy gì. Họa hoằn mới thấy cơn gió lay động mấy cành cây. Quang cảnh thật êm đềm và yên tĩnh trong buổi sáng sớm. Ông nói:
- Bác chắc là cháu tưởng tượng thôi.
- Không đâu…
Và ông nghe tiếng kêu như ngỗng. Tiếng kêu của khủng long mỏ vịt hadrosaur phía sau lưng họ. Đàn thú mỏ vịt xáo động, nhảy và quay người vội vã lên khỏi nước, bao quanh lấy mấy con con để bảo vệ. Chắc mấy con vật đó cũng ngửi thấy mùi gì, Grant nghĩ.
Với một tiếng gầm, con khủng long bạo chúa từ những cây cách đám thú mỏ vịt năm mươi mét nhảy lồng ra. Nó tuôn qua cánh đồng bằng những bước nhảy khổng lồ. Nó không chú ý đến ba người, chỉ nhắm đàn hadrosaur chạy đến. Lex gào lên:
- Cháu đã bảo mà, không ai tin cháu.
Ở rìa bờ vịnh, đàn khủng long mỏ vịt kêu quàng quạc và bắt đầu bỏ chạy. Grant có thể cảm thấy đất rung chuyển dưới chân.
- Nào hai đứa. - Grant chụp lấy Lex nhấc bổng cô bé và cùng Tim chạy qua đám cỏ. Ông thoáng thấy bóng con khủng long bạo chúa chạy xuống bờ vịnh, xông vào đám hadrosaur, lũ thú này đang nguẩy đuôi trong tư thế tự vệ, kêu lên những tiếng quàng quạc thật to và liên tục. Ông cũng nghe thấy tiếng cành cây gãy răng rắc, và khi nhìn lại, đàn thú mỏ vịt đang bỏ chạy.
*
Trong căn phòng tối, Arnold đưa tay xem đồng hồ, kiểm tra lại giờ. Ba mươi giây. Bộ nhớ giờ này phải được xóa sạch. Ông đóng mạch điện ở cầu dao chính.
Không có việc gì xẩy ra cả.
Bao tử Arnold thắt lại. Ông kéo cầu dao ra rồi đóng lại. Vẫn không thấy gì xảy ra. Mồ hôi ông tuôn ròng ròng trên trán.
Gennaro hỏi :
- Có gì sai chập?
- Ồ, quỷ thật. - Arnold nhớ lại là phải đóng hết các công tắc bảo mật lại trước khi đóng câu dao cung cấp năng lượng. Ông bật mở ba công tắc bảo mật, gài các then chặn lại. Rồi ông nín thở, đóng cầu dao năng lượng.
Đèn trong phòng bật sáng.
Các computer kêu bíp bíp.
Các màn hình kêu xì xì.
- Ôi, lạy Chúa. - Aronld bước gấp trở lại bảng điều khiển màn hình giám sát công viên: dòng chữ JURASSIC PARK - STARTUP nằm trên một mâm các ô ghi tất cả các chi tiết của hệ thống đang chờ lệnh vào mã điều khiển.
Gennaro với lấy một điện thoại, nhưng điện thoại hoàn toàn tắc tiếng không có tiếng ù ù chờ đợi, cũng không có tiếng xì xì bận đường dây. Không có gì cả.
- Sao thế này?
- Chờ tôi một giây. - Arnold bảo - Sau khi xóa và đặt lại, tất cả các module của hệ thống phải đưa lại hoạt động bằng tay.
Gennaro hỏi:
- Tại sao lại phải bằng tay?
- Ôi, lạy Chúa, ông để cho tôi làm việc với chứ.
Wu đáp thay:
- Hệ thống không hề có ý định xóa. Vì thế, khi xóa, nó cho rằng có vấn đề ở đâu đó, nó yêu cầu phải đóng lại từng phần bằng tay. Bằng không nếu có chạm mạch chỗ nào đấy, cả hệ thống sẽ đóng, tắt, đóng, tắt trong một chu kỳ bất tận.
- Được rồi. - Arnold nói.
Gennaro nhấc ống điện thoại và bắt đầu quay số, bỗng nhiên ông ngừng tay.
- Ôi, Chúa ơi, nhìn xem kìa. - ông chỉ vào một màn hình giám sát.
Nhưng Arnold không nghe ông. Ông ta đang nhìn chăm chú vào bản đồ, nơi có một chỗ tập trung nhiều điểm sáng đã bắt đầu chuyển động. Chuyển động thật nhanh, một loại chuyển động quay vòng.
Gennaro hỏi:
- Việc gì vậy.
- Lũ khủng long mỏ vịt. - Arnold đáp - Chúng đang chạy tán loạn.
*
Các con khủng long mỏ vịt chạy với tốc độ ngạc nhiên, thân hình to lớn của chúng ép sát nhau, kêu quàng quạc và rống lên, lũ thú con kêu the thé, cố tránh những bước dẫm. Cả bầy làm tung lên một đám bụi vàng mờ mịt.
Grant không thể thấy con khủng long bạo chúa đâu cả.
Lũ khủng long mỏ vịt chạy về phía ba người.
Vẫn ẵm Lex, Grant tìm cách chạy về phía một tảng đá trồi lên cao, nằm gần bên một gốc cây bách. Họ chạy thật nhanh, cảm thấy đất rung chuyển dưới chân. Tiếng quàng quạc của lũ thú đến gần làm điếc cả tai, nghe như tiếng rú của động cơ phản lực trong một phi trường. Tiếng kêu của lũ thú tràn ngập không gian, làm đau nhức cả tai. Lex đang hét lởn một điều gì đó, nhưng ông không thể nghe được. Và khi họ nhảy được lên mấy tảng đá, bầy thú đã đến gần sát bên họ.
Grant thấy những chiếc chân to rộng của những con hadrosaur chạy ngang qua, mỗi con nặng năm tấn, và rồi chúng bị bao phủ bởi một đám bụi mù dày đặc đến nỗi ông không thể thấy gì được nữa. Ông chỉ có ấn tượng của những thân hình khổng lồ, những chiếc cẳng chân to lớn, rống lên những tiếng đau đớn khi lũ thú chạy quay vòng tròn. Một con thú mỏ vịt tông nhằm một hòn đá tròn lớn lăn lông lốc ngang chỗ họ qua cánh đồng bên kia.
Trong đám bụi mù dày đặc, họ không thể thấy gì bên ngoài mấy tảng đá. Họ bấu chặt vào mấy hòn đá tảng, nghe tiếng kêu sợ hãi và tiếng quàng quạc, và tiếng gầm đe dọa của con khủng long bạo chúa. Lex bấu chặt tay vào vai Grant.
Một con khủng long quất mạnh đuôi vào một tảng đá làm phun ra một đám máu nóng. Grant chờ cho đến khi tiếng ồn ào của trận chiến di chuyển xa về phía trái, rồi đẩy hai đứa bé leo lên một cây lớn nhất. Họ leo một cách khó nhọc, mò mẫn tìm từng cành, trong khi lũ thú chạy tán loạn xung quanh họ trong đám bụi. Họ leo lên được sáu mét và rồi Lex bám vào Grant không chịu leo lên nữa. Tim cũng đã quá mệt. Grant nhìn lại, nghĩ là họ đã lên đủ cao. Qua đám bụi, họ có thể thấy những tấm lưng to lớn của lũ thú phía dưới khi chúng vừa chạy vừa kêu quàng quạc. Grant tựa người vào một cành cây to vỏ xù xì, ho rũ rượi vì đám bụi, nhắm mắt lại và chờ.
*
Arnold điều chỉnh máy thu hình trong khi đoàn thú tản đi. Đám bụi dần dần bay đi hết. Ông thấy là các con hadrosaur đã tản mát hết và con tyrannosaur thì đã ngừng chạy, có nghĩa là nó đã giết được một con. Con khủng long bạo chúa bây giờ đang ở gần bờ vịnh. Arnold nhìn màn hình giám sát và nói:
- Tốt hơn là bảo Muldoon ra đấy xem sự thể ra sao.
- Để tôi tìm bảo ông ta. - Gennaro nói và bước ra khỏi phòng.
-- http://viptruyen.pro --
C
Những tiếng lách tách yếu ớt như tiếng củi cháy trong lò sưởi. Một thứ gì ấm và ẩm dính vào chân Grant. Ông mở mắt và thấy một chiếc đầu mầu be khổng lồ. Chiếc đầu dẹp dần xuống thành một chiếc miệng bẹp rộng như cái mỏ vịt. Đôi mắt, lồi ra ngoài trên chiếc miệng dẹp, trông hiền lành và ươn ướt như mắt bò. Chiếc miệng như mỏ vịt há rộng rứt nhai các cành cây con dưới cành cây to có Grant ngồi. Ông có thể thấy hai hàm răng to, phẳng trong má con vật nhai lá.
Một con khủng long mỏ vịt. Ông rất ngạc nhiên khi nhìn nó ở khoảng cách gần. Không phải ông sợ; tất cả các loài khủng long mỏ vịt đều là loài ăn cỏ, và con thú này đã ăn theo kiểu cách đúng như một con bò. Dù nó rất to lớn, cung cách nó rất từ tốn và hiền từ khiến Grant không cảm thấy sợ hãi. Ông ngồi yên trên cành cây, cẩn thận không động đậy, nhìn con vật ăn.
Lý do làm Grant ngạc nhiên là Grant đã có ý tưởng rất đúng về con vật này. Đây có lẽ là con thú thuộc loài maiasaur, ông là người đầu tiên miêu tả chủng loại này. Tên maiasaur có nghĩa là "bà mẹ kỳ nhông hiền"; maiasaur được cho là con thú biết giữ gìn trứng cho đến khỉ nở con và biết chăm sóc con.
Ông nghe thấy tiếng chiếp chiếp, và chiếc đầu to cúi xuống. Ông chuyển mình đủ để thấy con hadrosaur con đang dẫm chân quanh con mẹ. Con con màu be đậm có vằn đen. Con mẹ cúi đầu thấp sát mặt đất và chờ, không cử động, trong khi con con đứng trên hai chi sau, đặt hai chi trước lên hàm mẹ nó và ăn những cành lá thò ra từ hai khóe miệng con mẹ.
Con thú mẹ kiên nhẫn chờ cho đến khi con thú con ăn hết và bỏ hai chi trước xuống đất, và chiếc đầu lớn lại vươn lên chỗ Grant.
Con hadrosaur tiếp tục ăn, chỉ cách chân ông vài tấc. Grant nhìn hai lỗ hổng kéo dài nằm trên phần mỏ trên của con thú. Rõ ràng là nó không ngửi thấy mùi của Grant, và dù cho con mắt trái con vật đang nhìn ngay vào ông, vì lý do nào đó, con thú không có phản ứng.
Ông nhớ lại cách con khủng long bạo chúa đã không nhìn thấy ông đêm trước. Grant quyết định thử một thí nghiệm.
Ông ho lên một tiếng.
Lập tức con hadrosaur ngừng lại, chiếc đầu lớn giữ nguyên chỗ, hàm không nhai nữa. Chỉ con mắt cử động, tìm nơi xuất phát tiếng động. Rồi, sau một lúc, khi dường như chẳng có gì nguy hiểm, con vật nhai trở lại.
Đáng ngạc nhiên thật, Grant suy nghĩ.
Ngồi trong tay ông, Lex mở mắt và hỏi:
- Eo ơi! Cái gì vậy?
Con vật hí lên cảnh giác, tiếng hí nghe như tiếng còi xe chát tai làm Lex giật mình suýt rơi xuống đất. Con hadrosaur rút đầu khỏi cành cây và lại hí lên.
Từ cành cây phía trên, Tim bảo Lex:
- Đừng có làm nó sợ.
Con hadrosaur con kêu chiếp chiếp và rúc vào dưới chân con mẹ khi con thú lớn lùi xa cây. Con mẹ ngóc đầu tới lui, nhìn vào cành cây nơi Lex và Grant ngồi với vẻ kỳ lạ. Với chiếc môi cong cong lên, con vật trông có vẻ khôi hài. Lex hỏi:
- Nó sao thế?
- Cháu làm nó ngạc nhiên.
- Thế à. Nó muốn đuổi chúng ta xuống, hay làm gì?
Con hadrosaur đã đi lui cách gốc cây ba mét. Nó lại hí lên. Grant có cảm tượng là nó đang cố làm cho họ sợ bỏ đi chỗ khác. Nhưng con khủng long dường như thật sự không biết phải làm gì. Nó hành động có vẻ bối rối và không thoải mái. Họ im lặng chờ, và sau một phút, con hadrosaur lại đến gần thân cây, hàm nhép nhép, đoán chừng. Rõ ràng là nó sắp ăn trở lại.
Lex nói lớn:
- Mặc kệ nó. Cháu không ở trên này nữa. - Cô bé bắt đầu leo xuống cành cây. Khi cô bé cử động, con hadrosaur hí lên những âm thanh báo động khác.
Grant lấy làm kỳ. Con thú thật sự không thấy họ khi họ không cử động, ông nghĩ. Và sau một lúc, nó thật sự quên đi sự hiện diện của họ. Đúng như trường hợp con khủng long bạo chúa - một ví dụ cổ điển khác về tế bào thị giác vỏ não loài lưỡng cư. Các nghiên cứu về loài ếch nhái đã cho thấy rằng loài lưỡng cư chỉ thấy những cử động, như các loài côn trùng. Nếu một con vật không cử động, chúng thật sự không nhìn thấy.
Con maiasaur lúc này dường như quá bối rối vì thấy một sinh vật kỳ lạ đang leo xuống cây. Với tiếng hí cuối cùng, nó hất con thú con, và rồi bước lui từng bước nặng nề. Nó dừng lại một lát, nhìn lại chỗ ba người, lại tiếp tục bước lui.
Họ xuống đến đất. Lex phủi người. Hai đứa bám đầy bụi mịn. Xung quanh họ, cỏ dị dẫm nằm rạp. Có những dấu máu, và mùi chua.
Grant nhìn đồng hồ tay:
- Tốt hơn là đi thôi.
- Cháu không đi, - Lex nói - cháu sẽ không đi ra đấy nữa.
- Chúng ta phải đi.
- Sao vậy?
- Vì chúng ta phải báo cho họ chuyện chiếc tàu. Bởi họ không nhìn thấy chúng ta qua mấy bộ cảm ứng, chúng ta phải tự tìm đường về. Đấy là cách duy nhất.
Tim góp ý:
- Tại sao ta không dùng bè?
- Bè nào đâu?
Tim chỉ về ngôi nhà kho đúc bê tông nơi họ nghỉ qua đêm. Ngôi lán hiện cách họ hai mươi mét, ngang qua cánh đồng:
- Cháu thấy một chiếc bè trong ấy.
Grant lập tức thấy được sự thuận lợi. Bây giờ đã bảy giờ sáng. Họ có ít nhất tám dặm trên đường về. Nếu họ có được chiếc bè đi dọc theo con sông, họ sẽ đi nhanh hơn là đi trên đất. Grant nói:
- Vậy trở lại đấy xem.
*
Arnold vào lệnh cho computer tìm hiện hình và nhìn trong khi các máy thu hình giám sát hoạt động, dò tìm khắp công viên, những hình ảnh thay đổi từng giây một. Việc dò tìm này quá mệt. Nhưng đấy là cách nhanh nhất để tìm chiếc xe Jeep của Nedry, và Muldoon quyết phải tìm cho ra. Ông ta cùng Gennaro đi ra chỗ thú chạy tán loạn để xem qua, nhưng bây giờ là ban ngày, ông muốn tìm được chiếc xe. Muldoon muốn lấy khẩu phóng hỏa tiễn ông để sau chiếc Jeep ấy.
Intercom kêu tách:
- Anh Arnold, tôi muốn nói chuyện với anh, được không?
Đấy là Hammond. Giọng lão nghe như giọng Chúa trời.
- Ông muốn đến đây à?
- Không. Anh đến chỗ tôi. Tôi đang ở trong phòng thí nghiệm tạo gen với tiến sĩ Wu. Chúng tôi chờ anh.
Arnold thở dài, rồi đứng dậy rời khỏi mấy màn hình.
*
Grant bước sâu vào phòng chứa dụng cụ của căn lán. Ông đẩy qua một bên năm gallon thuốc diệt cỏ, các dụng cụ cắt xén cây, các bánh phụ của xe Jeep, các cuộn thép hàng rào, những bao phân hóa học loại năm mươi ký, các trụ sành nâu cách điện, thùng dầu nhớt đã dùng hết, đèn rọi làm việc ban đêm và dây cáp
- Chẳng thấy bè nào cả.
- Bác tìm tiếp đi.
Các bao xi măng. Các ống đồng lưới mắt cáo… và hai chiếc dầm bằng nhựa gác ngang ở móc gắn trên tường.
- Có dầm, tốt quá, nhưng bè đâu?
- Phải có bè quanh đâu đây. - Tim nói chắc.
- Thì ra cháu chưa trông thấy bè à?
- Chưa, cháu chỉ đoán là có bè.
Lục lọi giữa đám những khúc gỗ, Grant cũng không tìm thấy bè. Nhưng ông tìm thấy được một bộ bản đồ, cuộn lại, ẩm mốc cất sau một kệ tủ bằng sắt gắn trên tường. Ông trải bản đồ lên nền nhà, hất một con nhện thật to đi. Ông nhìn bản đồ một lúc lâu.
- Cháu đói bụng.
- Một chút nữa thôi.
Đấy là một bản đồ hình chi tiết những vùng chính của đảo, nơi họ đang có mặt. Theo bản đồ này thì hồ vịnh nước mặn thu hẹp dần chảy vào con sông họ thấy trước đấy, con sông quanh co chảy về phía bắc, ngang qua khu nuôi chim, và chảy tiếp, cách khu nhà nghỉ của khách nửa dặm. Ông giở tới vài trang. Làm sao đến hồ vịnh? Theo bản đồ, phải có một cửa ở phía sau tòa lán này. Grant nhìn lên và thấy cửa, xây lõm vào tường bê tông. Cửa rộng đủ một xe đi lọt. Mở cửa, ông thấy một con đường lát gạch chạy thẳng về phía hồ nước. Con đường được đào thấp hơn mặt đất, vì thế, đứng trên mặt đất không thể thấy được. Đấy hẳn là một con đường phục vụ khác, và nó dẫn đến một bến tàu chỗ có chứa bè. Tiếng Tim gọi:
- Bác à, nhìn cái này xem. - Cậu bé trao cho Grant một hộp bằng sắt.
Mở hộp, Grant thấy một súng ngắn bắn bằng hơi ép và một thắt lưng bằng vải dày có túi đựng những mũi tên. Có sáu mũi tên tất cả, mỗi mũi to bằng cỡ ngón tay. Nhãn dán đề là MORO-709.
- Tốt quá, Tim. - ông mang dây đeo quanh vai và nhét khẩu súng vào túi.
- Súng gây mê hả bác?
- Bác chắc vậy.
- Thế bè ở đâu? - Lex hỏi.
- Bác nghĩ là bè ở bến tàu.
Và họ bắt đầu đi xuống con đường thấp. Grant vác cặp dầm lên vai. Lex nói:
- Cháu mong là có một chiếc mảng thật lớn, vì cháu không biết bơi.
- Đừng có lo. - Grant bảo.
- Có thể mình bắt được vài con cá.
Họ đi về phía hồ, con đường thấp với hai bờ đường nghiêng dốc can hai bên họ. Họ nghe tiếng khịt mũi đều đều, nhưng Grant không thể biết tiếng ấy đến từ đâu. Lex nhăn mũi, hỏi:
- Bác có chắc là có bè ở dưới kia không?
- Có lẽ có
Tiếng khịt mũi đều đều nghe to hơn khi họ đi tiếp, và họ cũng nghe thấy tiếng vo vo, vù vù không dứt. Khi họ đến cuối con đường, Grant khựng người lại choáng váng.
Con khủng long bạo chúa ngồi ngay đấy.
Nó đang ngồi ngóc cao đầu trong một bóng cây, hai chân sau duỗi dài ra trước. Hai mắt nó mở nhưng không cử động, trừ chiếc đầu cất lên hạ xuống nhẹ nhàng với mỗi tiếng khịt mũi. Tiếng vo ve xuất phát từ những đám ruồi bay quanh con thú, đậu vào đầu, bò lên mặt và chiếc hàm trễ, bu vào cả mấy chiếc răng nanh còn dính đầy máu, và bám đầy con hadrosaur bị chết nằm lật nghiêng đàng sau con tyrannosaur.
Con tyrannosaur chỉ cách chỗ ba người chừng hai mươi mét. Grant có cảm tưởng chắc chắn là nó thấy ông, nhưng con vật không phản ứng. Nó chỉ ngồi đấy, phải mất một lúc ông mới nhận ra: con tyrannosaur đang ngủ. Nó ngồi thẳng người, nhưng nó ngủ.
Ông ra hiệu cho Tim và Lex đứng yên tại chỗ. Còn Grant chậm chạp đi về phía bến tàu, ngang qua tầm nhìn của con tyrannosaur. Con thú khổng lồ tiếp tục ngủ, ngáy nhẹ nhẹ.
Gần cuối bến tàu, một căn lán bằng gỗ sơn màu bạc nằm lẫn với đám tàn lá. Grant nhẹ nhàng mở then cửa và nhìn vào trong. Ông thấy năm, sáu chiếc áo phao màu da cam móc trên tường, vài cuộn thép mắt cáo làm hàng rào, vài cuộn dây thừng, hai khối cao su to nằm trên sàn nhà. Chúng được buộc chặt với nhau bằng dây cao su mỏng.
Bè cao su.
Ông nhìn Lex. Cô bé hỏi không thành tiếng: "Không có thuyền?"
Grant gật đầu: "Có."
Con tyrannosaur đưa một chi trước quạt đàn ruồi bu xung quanh miệng nó. Nhưng nó không nhúc nhích. Grant kéo một trong hai khối cao su ra khỏi lán về phía bến tàu. Trông thế mà quá nặng. Ông tháo vứt giây buộc và tìm thấy một van hình trụ bơm tự động. Với tiếng xì xì lớn, chiếc bè cao su bắt đầu phồng lên, và với một tiếng bép cuối cùng, nó nằm phình to trên bến tàu. Âm thanh nghe to đến đáng sợ vang bên tai họ.
Grant quay lui, nhìn chăm chú vào con tyrannosaur.
Con khủng long bạo chúa gầm gừ và khịt mũi. Nó bắt đầu cử động.
Grant cố kìm mình không bỏ chạy, nhưng con thú chỉ trở mình và rồi ngồi tựa lại vào thân cây, và ựa một hơi dài.
Lex có vẻ không chịu nổi mùi hôi, đưa tay vẫy trước mũi.
Grant ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Ông kéo bè cao su ngang qua cầu phà. Chiếc bè cao su rơi xuống mặt nước một tiếng bộp rõ to.
Con khủng long vẫn tiếp tục ngủ.
Grant cột chiếc bè cao su vào bến và quay trở lại lấy hai phao cấp cứu. Ông để tất cả vào bè và ra dấu cho hai đứa đi xuống bè.
Xám mặt vì sợ, Lex vẫy tay lại: "Không."
Ông vẫy tay lại: "Xuống."
Con khủng long vẫn tiếp tục ngủ.
Grant đưa tay ra dấu đi yên lặng. Lex bước nhẹ nhàng đến bến tàu, và ông khoát tay bảo cô bước vào bè; rồi Tim bước theo, và cả hai đứa mặc áo phao vào. Grant bước xuống và chống bè ra. Chiếc bè yên lặng rời khỏi bến. Grant cầm hai cái dầm gắn vào cọc chèo. Họ dần xa bến vào hồ vịnh.
Lex ngồi và thở dài thật to, nhẹ nhõm. Rồi cô bé cảm thấy khiếp hãi, đặt tay vào miệng. Người cô rung lên vì những âm thanh bị nghẽn lại. Cô đang cố nén một cơn ho.
Cô bé luôn luôn ho không đúng lúc.
Tim kêu nhỏ giận dữ:
- Lex. - cậu nhìn lui vào bờ.
Cô em lắc đầu khổ sở chỉ vào họng mình. Cậu bé hiểu em muốn nói gì: cảm giác ngưa ngứa ở cổ. Những gì cô cần là một ly nước uống. Grant thì đang chèo, và Tim tựa người vào mạn bè, khum tay vục một vục nước vịnh, đưa về phía em.
Lex bật ho, một tiếng ho thật lớn. Bên tai Tim, tiếng ho vọng trên mặt nước như tiếng súng nổ.
Con tyrannorsaur uể oải ngáp, đưa chân sau gãi tai, y như một con chó. Nó có vẻ chuệnh choạng sau một buổi ăn no, và chậm chạp tỉnh dậy.
Trên chiếc bè, Lex đang ngậm miệng ho khùng khục. Tim rất sốt ruột:
- Lex, mày thôi đi chớ!
- Em không nín được. - Lex thì thào, và lại ho. Grant chèo mạnh đưa chiếc bè đi nhanh vào giữa hồ vịnh.
Trên bờ, con bạo chúa dẫm chân đứng dậy.
- Em không nín được, anh Tim. - cô bé rít lên khổ sở - Em không nín được.
- Suỵt!
Grant ráng chèo hết sức mình.
- Vả lại, chẳng hề gì nữa rồi. - cô bé nói tiếp - Chúng ta đã ra xa bờ, nó thì không biết lội.
Tim nạt em:
- Dĩ nhiên là nó lội được, mày ngu quá!
Trên bờ, con khủng long bạo chúa bước tới bến phà và phóng mình xuống nước. Nó đi trong nước thật mạnh mẽ theo sau họ.
- Thế à? - Lex bảo - Làm sao em biết được.
- Mọi người đều biết khủng long bơi được! Điều đó nói trong mấy cuốn sách. Vả lại, tất cả loài bò sát đều bơi trong nước được.
- Rắn không bơi được.
- Rắn bơi được chứ. Mày đại ngu.
Grant bảo hai đứa:
- Cúi xuống. Bấu lấy thứ gì đó. - Ông đang quan sát con tyrannosaur, xem nó lội cách nào. Con khủng long đứng nước ngang ngực, nhưng nó có thể cất đầu lên khỏi mặt nước. Và Grant chú ý là nó không bơi, nó đang lội, vì mấy chốc sau đó chỉ còn chóp đầu, mắt và mũi, nằm ngang mặt nước. Lúc này trông nó giống như một con cá sấu. Và nó bắt đầu bơi như cá sấu, đuôi đập tới đập lui, nước sủi bọt sau nó. Tiếp theo chiếc đầu to, Grant có thể thấy khum lưng và dải kỳ dọc theo sống đuôi, khi thỉnh thoảng nó nhô lên khỏi mặt nước.
Nó lội đúng y như một con cá sấu, Grant nghĩ, một con cá sấu to nhất trên quả đất. Lex rên rỉ:
- Cháu bậy quá, tiến sĩ Grant. Cháu không muốn vậy.
Grant ngoái nhìn lui. Hồ vịnh rộng hơn một trăm mét ở chỗ họ đang chèo và họ hầu như đã ra đến trung tâm hồ. Nếu ông chèo tiếp nữa thì nước cạn trở lại. Con tyrannosaur lại có thể lội trong nước và nó sẽ di chuyển nhanh hơn. Grant quành bè lại và bắt đầu chèo về hướng bắc.
- Bác chèo đi đâu thế?
Con tyrannosaur lúc này chỉ cách bè vài mét. Grant có thể nghe tiếng thở khìn khịt khi nó đến gần. Grant nhìn cặp dầm trong tay mình, nhưng chúng bằng nhựa, không thể dùng làm khí giới được.
Con khủng long bạo chúa thụt đầu lui hàm mở rộng, nhe hai hàm răng nhọn cong và bằng một cú giật mạnh, phóng đầu tới chiếc bè. Nó táp hụt, cách mép bè trong gang tấc, chiếc sọ vĩ đại đập mạnh xuống nước. Chiếc bè lắc lư trên mấy đợt sóng rồi dạt ra xa.
Con tyrannosaur chìm xuống dưới mặt nước, bọt bong bóng nổi lên.
Mặt hồ yên lặng. Lex bấu chặt mép bè, nhìn lui:
- Nó chết chìm rồi chắc?
- Không đâu. - Grant lại thấy bong bóng, và rồi một dãy kỳ hiện mờ mờ dưới nước, lội về phía chiếc bè…
- Bám chặt nghe! - Grant la lớn. Chiếc đầu từ dưới chiếc bè cất lên, nâng bổng chiếc bè lên không, quay họ như điên trước khi nó đập đầu xuống nước.
Lex gào lên :
- Làm cái gì đi bác ơi! Làm gì đi!
Grant rút khẩu súng hơi ra khỏi thắt lưng. Khẩu súng trông bé tí quá tội nghiệp trong tay ông nhưng có thể có cơ may, nếu ông bắn trúng một điểm nhạy cảm nơi con vật, vào mắt hay mũi.
Ông lắp mũi tên. Con tyrannosaur lắc lắc chiếc đầu, và lại rống lên.
Và đột nhiên họ nghe một tiếng rống trả lời, vọng trên mặt nước đến tai họ.
Nhìn lui, Grant thấy con T-rex non trên bờ, cúi mình trên xác con sauropod, nhấm nháp xác con vật chết như là của riêng nó. Con T-rex lớn cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy, và nó phản ứng tức khắc - nó quay lui để bảo vệ con mồi của mình, lội nhanh về phía bờ. Lex tươi nét mặt:
- Nó đi rồi. - cô bé vỗ tay - Na na na, na na na… nó đi rồi. Con vật ngu ngốc.
Ở trên bờ, con T-rex non rống lên thách thức. Nổi hung, con T-rex trưởng thành tuôn trong nước vịnh hết tốc độ, nước chảy ròng ròng từ thân hình khổng lồ của nó khi nó bước lên bến phà chạy về phía đồi. Con thú non cứ cúi đầu và bỏ chạy, hàm vẫn còn ngậm đầy thịt tươi.
Con thú lớn đuổi theo, chạy băng ngang xác con sauropod, biến mất bên kia đồi. Họ nghe tiếng rống đe dọa cuối cùng của nó, và rồi chiếc bè trôi về phía bắc, quẹo ở một khúc quanh của vịnh, tiến vào con sông.
Mệt đừ vì chèo, Grant rũ người ngồi lui, ngực đau như dần. Ông tựa người thở dốc trong bè.
- Bác không can gì chứ, tiến sĩ Grant? - Lex hỏi.
- Từ đây trở đi, cháu có làm theo lời bác bảo không?
- Dạ. - Cô bé thở dài, dường như ông đề nghị với cô một điều gì vô lý nhất trần đời. Nó đưa tay vọc nước một chốc.
- Bác nghỉ chèo rồi.
- Bác quá mệt.
- Thế tại sao bị chúng ta vẫn đi thế này?
Grant ngồi dậy. Cô bé nói đúng. Chiếc bè trôi đều đều về phía bắc.
- Hẳn phải có dòng nước chảy.
Dòng nước đang mang họ về phía bắc, về phía khách sạn đang xây dở. Ông nhìn đồng hồ và ngạc nhiên thấy mới bảy giờ mười lăm. Chỉ mới mười lăm phút trôi qua kể tử khi ông nhìn đồng hồ lần vừa rồi.
Thế mà dường như đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Grant nằm tựa mình vào mạn bè, nhắm mắt, và ngủ.
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
G
ennaro ngồi trong xe Jeep, lắng nghe tiếng vo vo của bầy ruồi, nhìn chăm chăm vào mấy cành cọ dừa phe phẩy trong không khí nóng ở xa xa. Ông kinh ngạc khi nhìn thấy quang cảnh như một bãi chiến trường: cỏ bị dẫm bẹp nát cả trăm mét khắp tứ phía. Một cây cọ dừa lớn bị trốc gốc ngã nằm dài trên đất. Có những vết máu lớn trên cỏ và trên những tảng đá lớn cạnh bên phải họ. Ngồi một bên Gennaro, Muldoon nói:
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Con T-rex đã tung hoành giữa đám hadrosaur. - ông tợp một ngụm whiskey, đậy nắp chai rượu, rồi nhìn quanh - Ruồi đâu mà nhiều quá.
Họ nhìn quanh, và chờ.
Gennaro gõ mấy ngón tay lên bảng đồng hồ:
- Chúng ta chờ gì đây?
Muldoon không trả lời ngay.
- Con T-rex đang quanh quẩn đâu đây, - ông nói - mà chúng ta thì không có một khí giới nào cho ra hồn.
- Chúng ta ngồi trong xe Jeep.
- Ồ, con rex có thể chạy bỏ xa chiếc Jeep, ông Gennaro à. Một khi chúng ta bỏ đường chính và chạy ở vùng đất trống, giỏi lắm chúng ta cũng chỉ đạt được năm, sáu mươi cây số với chiếc Four - Wheel drive này. Con rex sẽ đuổi kịp chúng ta ngay. Chẳng có gì khó khăn đối với nó. - Muldoon thở dài.
- Nhưng chúng ta không bỏ đây đi được. Ông sẵn sàng chịu gặp nguy hiểm chứ?
- Xong.
Muldoon cho nổ máy. Tiếng động bất ngờ làm hai con othnielian nhảy vọt ra khỏi đám sậy xa xa ngay trước mặt. Muldoon gài số xe. Ông lái xe chạy một vòng rộng quanh vùng đất bị dẫm nát, rồi cho xe chạy thành những vòng tròn đồng tâm hẹp dần, cuối cùng đến chỗ hai con othnielian vừa mới vọt ra trong cánh đồng. Ông xuống xe, rẽ cỏ đi tới, cách xa chiếc Jeep. Ông dừng lại chỗ một đám ruồi bay dày đặc trên không. Gennaro hỏi:
- Cái gì vậy?
- Đem vô tuyến tới đây. - Muldoon bảo.
Gennaro leo ra khỏi xe đi vội tới. Cho dù còn cách xa, ông đã ngửi thấy mùi chua của thứ gì đó sắp thối rữa. Ông thấy một hình dạng đen đen nằm trên cỏ, máu khô cứng, chân xiên lệch. Muldoon nhìn xác con vật.
- Một con hadrosaur non. Cả bầy bị đuổi chạy tán loạn, con này bị xé khỏi bầy và con T-rex hạ nó.
Thịt con vật bị xé tơi tả do nhiều vết cắn. Gennaro hỏi:
- Làm sao ông biết?
- Căn cứ vào các đống phân thú kia. Ông có thấy những đống phân nhỏ trắng như phấn ở kia, trên đám cỏ không? Đấy là phân con hadrosaur. Acid uric làm cho chúng trắng ra. Nhưng ông xem chỗ này, - ông chỉ vào một đống lớn hơn, cao lên tận đầu gối trong đám cỏ - đấy là phân con tyrannosaur.
- Làm sao ông biết con tyrannosaur không đến sau đó, sau khi con hadrosaur đã chết rồi?
- Nhờ ở các vết cắn. Có thấy những vết nhỏ này không? - ông chỉ dọc theo bụng con thú chết - Những vết cắn này là của mấy con othys. Những dấu cắn không có máu chảy. Đấy là do cắn sau khi con thú đã chết. Mấy con othys cắn. Nhưng con hadrosaur bị hạ bằng một cú cắn ở cổ, ông thấy dấu rách lớn ở đấy, trên bả vai. Đấy là dấu cắn của con T-rex, chẳng nghi ngờ gì nữa.
Gennaro cúi nhìn con thú, nhìn vào mấy chỗ bị day xé lệch lạc với cảm giác nghi ngờ. Muldoon bật vô tuyến:
- Phòng điều khiển.
Giọng Arnold đáp:
- Tôi nghe?
- Chúng tôi tìm thấy một con hadrosaur khác bị giết chết. Con non. - Muldoon cúi xuống giữa đám ruồi và kiểm tra lại da phía trên móng bàn chân phải của con thú. Một con số được đóng vào đấy. - Số chủng loại là HD/09.
Máy vô tuyến kêu tít tít. Arnold:
- Tôi có tin cho ông.
- Ô? Gì vậy?
- Tôi đã tìm ra Nedry.
Chiếc xe Jeep rồ máy chạy xuyên qua những hàng cọ dừa dọc theo con đường phía đông và rẽ vào một con đường phục vụ hẹp hơn, dẫn đến con sông. Vùng này của công viên thật nóng, khu rừng bao kín quanh họ và hôi hám. Muldoon đang theo dõi màn hình giám sát trong xe Jeep, lúc này đang hiện lên bản đồ của khu nghỉ mát với những đường nằm ngang dọc.
- Họ tìm thấy gã ta ở vidéo điều khiển từ xa. - Muldoon nói - Khu 1104 ở ngay trước.
Ở phía xa trên con đường, họ thấy một rào chắn bê tông và chiếc Jeep đỗ bên cạnh. Arnold nói:
- Chắc hẳn gã đã quẹo nhầm chỗ. Thằng chó chết.
- Nó lấy gì?
- Wu nói là mười lăm phôi. Ông biết giá trị chừng ấy không?
Gennaro lắc đầu. Muldoon cho biết:
- Vào khoảng giữa hai mươi và mười triệu đô la. - ông lắc đầu - Một cú lớn.
Khi họ đến gần hơn, Gennaro thấy xác chết nằm ngay cạnh chiếc xe, nhưng không phân biệt rõ và có màu xanh lá - nhưng rồi những bóng màu xanh tản mát đi khi chiếc Jeep dừng lại. Arnold nói:
- Lũ compys. Những con compys làm thịt gã.
Khoảng mươi mười hai con procompsgonathus, những con thú ăn thịt sống không lớn hơn con ngỗng, đứng ở bìa rừng, kêu chút chít kích động khi hai người bước ra khỏi xe.
Dennis Nedry nằm ngửa, khuôn mặt trẻ con hồng hào mập mạp bây giờ đỏ ngầu máu và sưng phồng. Ruồi bu quanh chiếc miệng mở và chiếc lưỡi dày. Thân hình gã bị xé nham nhở, ruột phanh lòi ra ngoài, một chân bị nhai nát. Gennaro quay vội đi chỗ khác, nhìn vào lũ compys lúc này đang quàng quạc đứng trên hai chân sau cách đấy một khoảng và tò mò nhìn hai người. Ông chú ý là con khủng long nhỏ có bàn tay năm ngón. Chúng đưa tay chùi miệng và mặt, làm chúng có bộ tịch kỳ quặc giống như người… Muldoon nói:
- Tôi thật đoảng. Đây không phải do lũ compys.
- Thế thì con gì?
Muldoon đang lắc đầu:
- Có thấy những vết bẩn kia không? Trên áo và trên mặt gã. Ngửi như mùi nôn mửa đã khô.
Gennaro mở tròn mắt. Ông ngửi thấy mùi ấy.
- Đấy là nước giải của mấy con dilophosaur. Do mấy con dilo khạc bắn ra. Ông thấy các dấu hủy hoại ở giác mạc, tất cả các dấu đỏ. Vào mắt, nó gây đau nhưng không gây hại. Ông có thời gian hai tiếng đồng hoặc rửa nó đi với thuốc chống nọc độc. Thuốc này chúng tôi có để khắp công viên để đề phòng những trường hợp này. Không phải thứ đó gây hại cho gã vô lại này. Mấy con thú làm gã mù mắt rồi xé bụng gã. Đấy không phải con đường tốt cho gã đi. Có thể trên cõi đời này có thứ công lý nào đấy chăng?
Lũ compys kêu chút chít và nhảy nhót khi Muldoon mở cửa sau xe Jeep của Nedry và lấy ra hai ống kim loại màu xám và một hộp sắt không gỉ:
- Tất cả còn nguyên đây.
Ông trao hai ống hình trụ cho Gennaro. Ông này hỏi:
- Thứ gì đây?
- Hỏa tiễn. - khi Gennaro bước lùi xa, Muldoon dặn - Coi chừng, đừng có giẵm lên thứ gì đấy.
Gennaro bước cẩn thận bên cạnh xác Nedry. Muldoon đem ống phóng qua chiếc Jeep của mình, dặt vào băng sau. ông leo vào sau tay lái:
- Đi thôi.
- Còn nó thì sao? - Gennaro chỉ tay vào Nedry.
- Còn nó thì sao ư? Chúng ta có bao nhiêu chuyện phải làm. - Ông gài số xe. Nhìn lại, Gennarn thấy lũ compys lại trở lại đánh chén xác chết. Một con nhảy lên ngồi xổm trên ngực Nedry và bắt đầu nhâm nhi chiếc mũi của gã.
*
Dòng sông hẹp lại. Hai bờ khép dần cho đến khi tàn lá cây trên bờ đan kín lại che khuất ánh mặt trời. Tim nghe tiếng kêu của chim và những con khủng long nhỏ kêu chíp chíp nhảy qua nhảy lại giữa các cành cây, Nhưng phần lớn khu rừng đều im lặng, không khí thì nóng và yên tĩnh dưới các màn cây. Grant nhìn đồng hồ. Tám giờ.
Họ trôi nhẹ trên mặt nước yên tĩnh, giữa những đốm sáng lọt qua kẽ lá. Nếu có gì khác thì chỉ dường như họ trôi nhanh hơn trước. Grant lúc này đã tỉnh táo, ông nằm ngửa, nhìn các cành cây trên đầu. Trong mấy cành lá lòa xòa, ông thấy cô bé với tay lên.
- Lex, cháu làm gì vậy?
- Mấy quả này có ăn được không bác? - Cô bé chỉ vào đám cây.
Một số cành cây vươn ra mặt nước, gần tầm tay với. Tim thấy các chùm dâu chín đỏ mọng đầy cành. Grant ngăn lại:
- Không ăn được đâu.
Cô bé chỉ vào những con khủng long nhỏ nhảy nhót trên cành.
- Sao vậy? Lũ khủng long nhỏ đang ăn kìa.
- Đừng ăn, Lex.
Cô bé thở dài, tỏ vẻ bất bình:
- Cháu ước gì có bố cháu ở đây. Bố cháu luôn biết phải làm gì.
- Mày đang nói gì vậy? - Tim mắng em - Ông ấy chẳng bao giờ biết phải làm gì.
- Bố biết chứ. - cô thở dài. Lex nhìn các thân cây khi họ lướt ngang, các chùm rễ thòng xuống gần mặt nước - Chỉ vì anh không thích bố…
Tim quay đi chỗ khác, không nói gì.
- Nhưng đừng lo, bố cũng thích anh. Cho dù anh ham máy điện toán mà không ham thể thao.
- Bố cháu là một cây thể thao. - Tim giải thích với Grant.
Grant gật đầu. Trên các cành cây cao, những con khủng long vàng, xám, cao chỉ chừng sáu tấc, nhảy từ cây này qua cây khác. Chúng có mỏ nhọn và quặp; như loài vẹt. Tim nói với em:
- Mày biết những con đó kêu là con gì không? Con microceratop đấy.
- Anh thì giỏi vụ này rồi.
- Tao nghĩ là mày thích.
- Chỉ con trai mới thích khủng long.
- Ai nói thế?
- Bố.
Tim bắt đầu cãi lại, nhưng Grant đưa tay lên:
- Hai đứa, im đi.
- Sao vậy. Cháu có làm gì đâu nếu…
Nhưng rồi con bé làm thinh vì nó cũng nghe thấy. Đấy là tiếng rít đầy chết chóc của con T-rex, từ đâu đó cuối dòng sông.
*
- Kỳ thật, con T-rex chết tiệt ở đâu nhỉ? - Muldoon nói vào vô tuyến - Chúng tôi không thấy nó ở đây.
Hai người đã trở lại bãi nuôi sauropod, tìm kiếm quanh đám cỏ bị lũ hadrosaur dẫm nát. Con tyrannosaur biến đâu mất tăm. Arnold nói, qua vô tuyến:
- Tôi kiểm tra, tìm lại. - và ông bấm tắt máy.
Muldoon quay sang Gennaro:
- Tìm lại. - ông nhắc lại, chán nản - Tại sao ông ta không kiểm soát trước đó? Tại sao ông ta không theo dấu nó?
Một lúc sau, giọng Arnold:
- Nó không lộ dạng.
- Anh nói sao, nó không lộ dạng?
- Nó không hiện diện ở các màn hình giám sát. Các bộ cảm ứng chuyển động không phát hiện nó.
- Đồ quỷ! Các bộ cảm ứng này chẳng ra gì cả. Anh thấy Grant và hai đứa nhỏ chưa?
- Các bộ cảm ứng cũng không phát hiện ra họ.
- Thế thì, chúng tôi làm gì bây giờ?
- Cứ chờ đó. - và Arnold bấm máy.
*
- Nhìn kìa! Nhìn kìa!
Ngay phía trước, mái vòm của chuồng nuôi chim vươn cao. Trước đó, Grant chỉ thấy chuồng chim này từ xa; bây giờ, ông nhận thấy chuồng nuôi thật khổng lồ - đường kính có đến gần năm mươi mét hoặc hơn. Các khung chuồng chiếu sáng mờ mờ qua màn sương nhẹ, và ý nghĩ đầu tiên của ông là phần kính gắn vào dễ phải đến cả tấn. Rồi, khi họ đến gần, hóa ra chẳng có miếng kính nào - chỉ toàn những thanh chắn. Một lưới mắt cáo mỏng treo phía trong các khung. Lex nhận xét:
- Chúng chưa làm xong.
- Bác nghĩ là họ cố ý để ngỏ như thế. - Grant nói
- Thế thì chim có thể bay ra hết.
- Không đâu, nếu là chim lớn.
Con sông mang họ đi dưới rìa chân mái chuồng. Họ nhìn lên. Lúc này họ đã vào trong chuồng, dưới mái vòm. Bè vẫn trôi trên con sông. Nhưng trong vòng mấy phút, họ khó thấy rõ được mái vòm ở quá cao trên đầu họ, nằm lẫn trong sương.
- Bác nhớ dường như có một khu nhà nghỉ thứ hai ở đâu đây.
Một lúc sau, Grant thấy mái của tòa nhà cao vượt qua các ngọn cây về phía bắc. Tim hỏi:
- Bác muốn vào đấy à?
- May ra có thể có điện thoại ở đấy. Hay các bộ phận cảm ứng chuyển động. - Grant chèo về phía bờ - Chúng ta cần phải tiếp xúc với phòng điều khiển. Càng lúc càng trễ rồi đấy.
Họ leo ra khỏi bè, lảo đảo trượt trên bờ đất bùn. Grant kéo bè lên khỏi mặt nước. Họ cột bè vào một thân cây rồi cất bước qua khu rừng cọ dừa dày đặc.
NHÀ NUÔI THÚ BAY
Arnold nói vào điện thoại:
- Tôi không thể hiểu được. Tôi không thấy con rex, cũng không thấy Grant và hai đứa trẻ đâu cả.
Ông ta ngồi trước bàn điều khiển vả nốc cạn một tách cà phê khác. Quanh ông, vứt bừa bãi những đĩa giấy và những mẩu bánh sandwich ăn dở. Arnold đã kiệt lực. Lúc này là 8.30 sáng thứ bảy. Trong suốt mười bốn tiếng đồng hồ kể từ khi Nedry làm rối hệ thống điều khiển, Arnold đã kiên trì đem hệ thống trở lại làm việc, bộ phận này sau bộ phận khác.
- Tất cả các hệ thống của công viên đã hoạt động trở lại, và hoạt động chính xác. Điện thoại đã sử dụng được, và tôi đã cho mời một bác sĩ cho ông.
Bên kia đường dây, Malcolm ho mấy tiếng. Arnold đang nói chuyện với ông.
- Nhưng anh đang gặp rắc rối với mấy bộ cảm ứng?
- Ờ, tôi không tìm thấy những gì tôi muốn tìm.
- Như con rex?
- Nó không xuất hiện trước các bộ cảm ứng nữa. Cách đây hai mươi phút nó đi về phía bắc, dọc theo rìa nước của hồ vịnh, và rồi tôi mất dấu nó. Tôi không biết tại sao, từ khi nó đi ngủ trở lại.
- Và anh cũng không tìm thấy Grant và hai đứa trẻ?
- Không.
- Thật đơn giản. - Malcolm góp ý - Các bộ cảm ứng chuyển động không bao trùm đủ các vùng.
- Không bao trùm đủ? - Arnold nổi giận. - Chúng bao trùm đủ chín mươi hai…
- Chín mươi hai phần trăm vùng đất đảo, tôi nhớ. Nhưng nếu anh xem lại trên bản đồ, tôi cho rằng anh sẽ thấy là tám phần trăm số đất còn lại nối nhau theo đỉa hình, nghĩa là các vùng ấy kề nhau. Theo bản chất, một con thú có thể đi tự do bất cứ nơi nào trong công viên và thoát khỏi sự phát hiện, bằng cách đi theo các con đường bảo quản hay con sông rừng, hay bờ biển hay gì gì đó.
- Cho dù thế, lũ thú ngu ngốc làm sao biết được điều đó.
- Lũ thú ngu đến như thế nào thì chưa rõ ràng.
- Ông nghĩ rằng Grant và hai đứa trẻ đang làm thế? - Arnold hỏi.
- Rõ ràng là tôi không nghĩ thế. - Malcolm lại ho. - Grant đâu điên khùng gì. Ông ta muốn các anh phát hiện ra họ chứ. Ông ta và hai đứa trẻ có thể đang vẫy tay trước mỗi bộ cảm ứng họ bắt gặp. Nhưng có lẽ họ gặp những rắc rối chúng ta không đoán biết được. Hoặc có thể họ đang đi trên sông.
- Tôi không thể tưởng tượng được là họ đang đi trên sông. Hai bờ quá hẹp, nhiều cây, không thể đi được.
- Con sông có mang họ trở về đây không?
- Vâng. Nhưng đấy không phải là con đường an toàn, vì nó đi ngang qua khu nuôi thú bay.
- Tại sao không có khu này trong chuyến đi tham quan?
- Chúng tôi đã gặp rắc rối khi thiết lập khu nuôi thú bay. Thoạt tiên, công viên có ý định xây một ngôi nhà nghỉ thật cao, bằng các ngọn cây, nơi các du khách có thể nhìn ngắm các con pterodactyl ở tầm bay của chúng. Hiện giờ, chúng tôi có bốn con dactyl trong khu chuồng; thật sự, chúng là những con cearadactyl, vốn là loại dactyl lớn săn mồi cá.
- Chúng ra sao?
- Vâng khi xây xong khu nhà nghỉ mát, chúng tôi cho mấy con dactyl vào ở trong khu chuồng để cho chúng thích nghi. Nhưng đấy là một nhầm lẫn lớn. Những con thú bay săn mồi cá của chúng tôi trở thành loài sống trên đất.
- Loài sống trên đất.
- Một loài thú sống trên đất rất hung dữ. Chúng đánh lẫn nhau để chiếm chỗ ở và chúng sẽ tấn công bất cứ con thú nào khác xâm lấn vào vùng chúng đã định ranh.
- Tấn công?
- Quang cảnh thật khó quên. Mấy con dactyl từ đỉnh chuồng, gấp cánh lại và lao xuống. Một con thú nặng năm mươi ký sẽ va vào một người trên mặt đất như hòn đá một tấn. Chúng đã làm nhiều công nhân bất tỉnh, họ bị thương khá nặng.
- Những cú tấn công không làm mấy con thú bị thương?
- Cho đến bây giờ thì chưa thấy.
- Vậy nếu mấy đứa nhỏ ấy vào khu chuồng chim…
- Họ không vào đâu. - Arnold nói - Tôi hy vọng là họ không vào.
*
Lex chỉ tay:
- Đấy có phảl là khu nhà nghỉ không? Cao ghê.
Dưới mái vòm chuồng, khu nhà nghỉ Pteratop xây cao trên mặt đất, nằm trên những trụ gỗ lớn, giữa một đám cây linh sam. Nhưng tòa nhà chưa xong và không sơn, các cửa sổ chưa có cánh cửa. Các thân cây và khu nhà đều có những vệt bùn trắng lớn dính vào.
Grant nói, giấu nỗi thất vọng:
- Bác đoán họ chưa làm xong, vì một lý do nào đấy. - ông nhìn đồng hồ - Chúng ta hãy trở lại bè.
Khi họ quay lại mặt trời ló dạng làm cho buổi sáng vui vẻ hơn. Ông chú ý là mặt đất và các tàn lá đều bị những vệt trắng lớn tung tóe, những vệt trắng như phấn ông đã thấy trên tỏa nhà nghỉ mát. Và có một mùi chua ngửi thấy rõ ràng trong không khí buổi sáng. Lex nhăn mũi:
- Đây hôi quá. Cái thứ trăng trắng kia là gì vậy bác?
- Trông giống như phân loài bò sát. Có lẽ của mấy con chim.
- Tại sao họ không làm cho xong tòa nhà nghỉ này nhỉ?
- Bác chịu.
Họ đi vào một vùng cỏ thấp, điểm hoa dại. Họ nghe một tiếng huýt sáo trầm, dài. Và một tiếng huýt đáp lại, ngang qua khu rừng.
- Gì thế nhỉ?
- Bác chịu.
Rồi Grant thấy một bóng mây đen trên cánh đồng cỏ trước mặt. Cái bóng chạy trên cỏ thật nhanh. Trong chốc lát, nó quét qua đầu họ. Ông nhìn lên vả thấy một bóng đen khổng lồ lướt trên đầu, che kín ánh nắng. Lex la lớn:
- Eo ôi? Phải nó là con pterodactyl không?
- Đúng đấy. - Tim trả lời em.
Grant không nói gì. Ông bị thu hút bởi cảnh tượng của một sinh vật bay khổng lồ. Trên bầu trời cao, con pterodactyl huýt lên một tiếng trầm và lượn thật dịu dàng, quay trở lại phía họ. Tim nói:
- Sao họ không cho chúng ta xem trong chuyến tham quan nhỉ?
Grant cũng đang tự hỏi như vậy. Những con khủng long này quá đẹp, quá duyên dáng khi chúng di chuyển trên không trung. Khi Grant nhìn, ông thấy một con thứ hai xuất hiện trên bầu trời, rồi con thứ ba, và con thứ tư.
- Có thể vì họ chưa làm xong khu nhà nghỉ này. - Lex góp ý.
Grant đang suy nghĩ, cho rằng mấy con này không phải là những con pterodactyl thường, chúng quá lớn. Chúng phải là những con cearadactyl, loài bò sát bay từ thời đầu kỷ Cretacedus. Khi ở trên cao, chúng trông giống như những chiếc máy bay nhỏ. Khi chúng xuống thấp hơn, ông có thể thấy chúng có đôi cánh sải rộng bốn mét rưỡi, thân hình da thú và đầu như cá sấu. Chúng ăn cá ông, nhớ lại. Nam Mỹ và Mexico.
Lex đưa tay che mắt và nhìn lên trời:
- Chúng có cắn ta không?
- Bác nghĩ là không. Chúng ăn cá.
Một con bay vòng và lượn xuống, một bóng đen bay vụt qua họ với một làn khí nóng và mùi chua phảng phất. Lex lại la lên:
- Eo ơi, chúng to quá. - và nó lại hỏi - Bác có chắc là chúng không cắn không?
- Khá chắc.
Một con dactyl thứ hai sà xuống, nhanh hơn con vừa rồi. Nó từ phía sau, xẹt một đường thẳng qua đầu họ. Grant thoáng thấy chiếc mõm đầy răng và thân hình da thú. Trông giống như một con dơi khổng lồ, ông nghĩ. Nhưng Grant thấy say mê với dáng dấp mỏng manh của mấy con thú. Đôi cánh khổng lồ - hai lớp cánh hồng mềm mại vươn dài ngang qua họ - mỏng đến như trong suốt - mọi thứ đều làm tăng thêm vẻ thanh tú của con thú bay.
Lex bỗng la lên, tay chụp lấy tóc:
- Eo ơi, nó cắn cháu.
- Nó làm gì? - Grant hỏi.
- Nó cắn cháu! Nó cắn cháu! - Khi cô bé đưa tay ra, ông thấy máu dính nơi tay.
Trên cao, hai con dactyl khác nữa gấp cánh lại thành những bóng đen nhỏ lao xuống đất như những mũi tên. Chúng phát ra âm thanh như tiếng thét khi chúng nhào xuống.
- Nào, nhanh lên - Grant chụp lấy tay hai đứa.
Họ chạy băng qua cánh đồng có, nghe tiếng thét đến gần họ, và ông nhào người xuống mặt đất, kéo theo hai đứa nhỏ, khi hai con dactyl huýt lên và kêu chíp chíp xẹt ngang trên họ, đôi cánh đập đập. Grant cảm thấy móng chúng xé rách lưng áo.
Rồi ông đứng dậy, kéo Lex đứng lên và chạy cùng Tim trong khi hai con dactyl lượn vòng trên đầu họ và phóng xuống, rồi lên. Vào phút cuối, ông đẩy hai đứa bé ngã lăn ra đất, hai bóng đen lướt nhanh qua.
- Ui chao, gớm quá. - Lex la lên. Ông thấy cô bé bị mấy vệt phân trắng từ mấy con chim bắn vào người.
Grant lảo đảo đứng dậy:
- Chạy đi hai đứa.
Ông sắp sửa chạy thì nghe tiếng Lex thét lên sợ hãi. Ông quay lại và thấy một trong hai con dactyl đang bấu vào vai cô bé bằng hai chi sau. Đôi cánh to rộng của con thú trong mờ dưới ánh nắng đập lên đập xuống hai bên vai cô bé. Con dactyl đang cố nhấc cô bé lên, nhưng Lex quá nặng, và trong khi ráng mang cô bế lên, con thú dùng móng dài nhọn của nó cào vào đầu cô bé.
Lex khóc thét, vẫy tay điên dại. Grant đã làm một điều ông nghĩ ông có thể làm được. Ông chạy tới và nhảy lên, ném người vào con thú bay. õng hất được nó ngã ngửa, và ông té chồm lên thân hình da thú của nó. Con thú rít lên và mổ. Grant cúi đầu tránh xa đôi hàm và đẩy nó lui, trong khi đôi cánh vĩ đại đập quanh người ông. Như một chiếc lều vải trong cơn bão. Ông không thấy gì, ông không nghe gì; chẳng có gì ngoài tiếng đập cánh, tiếng rít và lớp cánh da mỏng. Đôi chân có móng nhọn cào điên cuồng vào ngực ông. Lex thì cứ thét lên. Grant đẩy người khỏi con dactyl. Con thú kêu chíp chíp và đập mạnh cánh cố trở mình để bay lên. Cuối cùng, nó thu cánh lại giống như một con dơi và lăn tròn, rồi đứng dậy trên đôi cánh ấy. Grant dứng lại, ngạc nhiên.
Con thú có thể đi bằng đôi cánh. Suy nghĩ của Lederer thế mà đúng. Nhưng rồi những con dactyl khác đang phóng xuống. Grant thấy quay cuồng, mất thăng bằng và trong nỗi kinh hoàng, ông thấy Lex bỏ chạy, hai tay ôm lấy đầu… Tim thì la khản cổ.
Con thứ nhất sà xuống và cô bé ném một thứ gì đó và đột nhiên con dactyl huýt lên rồi bay lên. Mấy con kia lập tức bay đuổi theo con thứ nhất. Con thứ tư đập cánh cất mình lên không nhập bọn với mấy con trước. Grant nheo mắt nhìn theo xem việc gì đã xảy ra. Cả ba con dactyl đuổi theo con thứ nhất, rít lên giận dữ. Còn lại ba người trên cánh đồng. Grant hỏi:
- Cháu làm sao mà nó bỏ đi thế?
- Nó giật găng tay của cháu.
Họ bắt đầu đi trở lại. Tim đặt tay quanh vai em.
- Em không việc gì chứ?
- Dĩ nhiên. Ông ngốc ạ. - Cô bé trả lời, rụt người khỏi tay anh. Cô nhìn theo mấy con thú - Em mong cho nó bị nghẹn và chết.
- Ừ, anh cũng mong thế.
Họ thấy chiếc bè cao su trước mặt, nằm trên bờ sông. Grant nhìn đồng hồ: tám giờ rưỡi. Bây giờ, ông còn hai tiếng nữa để trở về.
Lex thấy vui vẻ khi ba người trôi qua khỏi mái vòm của khu nuôi thú bay. Rồi hai bờ sông hẹp lại, cây trên đầu họ lại đan nhau. Khúc sông ở đây hẹp hơn cả, một vài chỗ chỉ rộng vài ba mét và nước chảy xiết. Lex với tay chạm vào các cành cây khi họ trôi qua.
Grant ngồi tựa người lắng nghe tiếng nước róc rách qua mạn bè cao su. Lúc này họ đang trôi mau. Các cành cây trên đầu họ lướt nhanh qua. Thật dễ chịu. Gió nhẹ đưa lá cây dao động, thế này có nghĩa là họ sẽ về đến nơi sớm hơn.
Grant không thể đoán là họ đã đi được bao xa, nhưng ít nhất cũng đã cách tòa lán ở khu nuôi sauropod, nơi họ đã nghỉ qua đêm, nhiều dặm rồi. Có lẽ bốn hay năm dặm. Có thể còn hơn. Như thế có nghĩa là họ chỉ mất khoảng một tiếng đi bộ, kể từ chỗ khách sạn, để về đến nơi nếu họ bỏ bè. Nhưng sau khi lên khu chuồng nuôi thú bay, Grant thấy không vội gì mà rời con sông một lần nữa. Họ đang được lúc khỏe người.
- Cháu không biết con Ralph bây giờ ra sao. - Lex nói - Có thể nó chết hay bị gì đó.
- Bác chắc là nó không can gì.
- Cháu không biết nó có cho cháu cưỡi không. - Cô bé thở dài, mắt riu ríu ngủ trong nắng. - Thật thú vị, khi cưỡi cn Ralph.
Tim nói với Grant:
- Bác có nhớ con stegosarus? Đêm hôm qua?
- Nhớ.
- Bác hỏi họ về DNA của loài ếch nhái là sao?
- Về chuyện sinh sản. Họ không thể giải thích tại sao lũ khủng long lại đang sinh sản, vì họ đã triệt sản bằng bức xạ và vì tất cả các khủng long đều là con cái.
- Đúng thế.
- Việc triệt sản bằng bức xạ được biết là khó tin cậy và có thể không có tác dụng. Bác nghĩ cuối cùng việc đó sẽ được thấy rõ. Nhưng còn một vấn đề là việc các khủng long toàn là cái. Làm sao chúng sinh sản được?
- Đúng thế.
- Ấy, nhưng trong vương quốc loài thú, sự nảy nở về tình dục tồn tại trong nhiều tình trạng bất thường.
Lex nói xen:
- Anh Tim rất quan tâm đến tính dục đấy.
Cả hai không chú ý đến Lex. Grant giải thích tiếp:
- Ví dụ nhiều loài thú sinh sản hữu tính mà không hề có điều mà chúng ta vẫn gọi là trao đổi tính dục. Con đực giải phóng một số tinh dịch, có chứa tinh trùng, và con cái thu lấy. Loại trao nhận này không hề đòi hỏi nhiều sự tiếp xúc giữa con đực và con cái như chúng ta thường nghĩ. Con đực và con cái giống nhau trong một số loài thú, khác với loài người.
Tim gật đầu:
- Nhưng ếch nhái thì sao?
Grant nghe một tiếng rít bất chợt từ mấy cành cây trên đầu họ, trong khi mấy con microceratopsian nhảy tán loạn báo động, làm rung chuyển các cành lá. Chiếc đầu không lồ của con khủng long bạo chúa từ bên trái thò ra khỏi đám tán lá, đôi hàm táp vào chiếc bè. Lex rú lên kinh hãi và Grant chèo bè về phía bờ đối diện, nhưng khúc sông ở đây chỉ rộng có ba mét. Con tyrannosaur bị mắc lại sau các thân cây lớn mọc dày đặc, nó ngọ nguậy đầu và rống lên, và rồi thụt đầu lui. Qua đám cây mọc thành dãy ở trên bờ, họ thấy bóng đen của con tyrannosaur di chuyển về hướng bắc, tìm một khoảng hở giữa hàng cây dọc theo bờ. Các con microceratopsian đều đã chuyền qua hết bên bờ đối diện, rít lên và dậm chân nhảy nhót. Trên bè, Grant, Tim và Lex cảm thấy tuyệt vọng khi con khủng long cố tìm cách chen chân ra khỏi cây lần nữa. Nhưng cây mọc quá dày dọc theo bờ sông, con tyrannosaur lại di chuyển về cuối dòng sông, đi trước bè, và cố chen ra lần nữa, lay các cành cây một cách giận dữ. Nhưng nó vẫn không chen ra được. Rồi nó bỏ đi, về phía cuối dòng. Lex nói:
- Em ghét nó quá.
Grant tựa lui người vào mạn bè, lo ngại. Nếu con tyrannosaur chen ra được, ông không thể làm gì để cứu cả ba bác cháu. Con sông quá hẹp, không rộng hơn chiếc bè bao nhiêu. Giống như họ đang đi trong một đường hầm. Hai mạn bè thường xuyên cọ vào bùn hai bên bờ khi dòng nước chảy xiết kéo nó đi. Ông nhìn đồng hồ. Gần chín giờ. Chiếc bè vẫn tiếp tục trôi xuôi dòng. Lex bỗng thốt lên:
- Này, hãy nghe xem.
Ông nghe tiếng gầm gừ rải rác chen vào những tiếng như cú kêu đều đều. Tiếng kêu phát ra từ bên kia một khúc cong, xa xa về phía cuối sông. Ông lắng tai và nghe tiếng cú kêu một lần nữa. Lex hỏi:
- Gì thế bác?
- Bác chịu. Nhưng có nhiều chứ không phải một con. - Grant chống bè vào bên bờ đối diện, níu lấy một cành cây cho bè dừng lại. Tiếng gầm gừ tiếp tục. Và có thêm tiếng cú rúc.
- Nghe như tiếng một bầy cú. - Tim nhận xét.
*
Malcolm rên rỉ:
- Đã đến lúc tiêm morphine được chưa?
- Chưa đâu - Ellie trả lời ông.
Malcolm thở dài:
- Chúng ta có nhiều nước ở đây không?
- Tôi không biết. Nước chảy rất nhiều ở các vòi .
- Không, tôi muốn nói là nước chứa được ấy? Có chút nào không?
Ellie nhún vai:
- Không.
- Vậy hãy vào các phòng của tầng nhà này, và xả nước vào đầy các bể tắm đi.
Ellie cau mày. Malcolm nói tiếp:
- Và nữa, có máy bộ đàm nào không? Đèn pin? Lò củi hay dầu? Các thứ đại loại như thế?
- Tôi sẽ tìm quanh xem. Ông đang chuẩn bị cho một trận động đất?
- Tương tự thế. Hiệu ứng Malcolm hàm ý có những biến đổi tàn khốc.
- Nhưng Arnold bảo tất cả các hệ thống đều đã hoạt động hoàn hảo.
- Đây là lúc nó xảy ra đấy. - Malcolm nói.
- Ông không tin nhiều vào Arnold, phải không?
- Ông ta tốt thôi. Ông ta là một kỹ sư. Wu cũng thế. Cả hai là những kỹ thuật viên. Họ không có sự thông minh. Họ có cái mà tôi gọi là sự "thông minh mỏng". Họ chỉ thấy tình huống tức thời. Họ suy nghĩ nông cạn và họ gọi đấy là "sự tập trung". Họ không nhìn thấy xung quanh. Họ không thấy hậu quả. Vì thế mà họ đã tạo nên một hòn đảo như thế này. Vì người ta không thể tạo nên một con thú mà lại không chuẩn bị đón nhận việc nó hoạt động để sống còn.
- Ông không cho rằng đấy là bản tính của riêng loài người?
- Không, tôi sẽ nói cô hay về các kỹ sư và các khoa học gia. Các nhà khoa học có một con đường thật tỉ mỉ của một gã điên trong cái cách họ làm thế nào để tìm hiểu được sự thật của thiên nhiên. Điều đó đúng, nhưng không phải là điều thúc đẩy họ. Không một ai bị thúc đẩy bởi nhưng điều trừu tượng như "tìm kiếm sự thật".
Các nhà khoa học thật sự đã có định kiến trước với những thành tựu. Vì thế họ tập trung vào việc xem thử họ có thể làm được điều gì. Họ không bao giờ dừng lại để hỏi xem họ nên làm điều gì. Nếu họ không làm thì ai đó khác sẽ làm. Sự khám phá, họ tin vậy, là điều không thể tránh khỏi. Vì thế họ chỉ cố làm điều đó trước tiên. Đấy là một canh bạc trong khoa học. Ngay cả những khám phá thuần túy khoa học cũng là một hành động có tính liều lĩnh và không cân nhắc. Phải dùng những thiết bị to lớn, và đúng nghĩa là nó sẽ thay đổi thế giới sau đó. Những hạt gia tốc đã ghi lại những dấu vết trên đất đai và để lại những sản phẩm phụ kích hoạt phóng xạ. Các phi hành gia đã để lại nhiều thứ trên mặt trăng. Luôn luôn có những bằng chứng cho thấy các nhà khoa học hiện diện đó đây, thực hiện những khám phá của họ. Sự khám phá luôn là một sự cưỡng bức thiên nhiên.
Các nhà khoa học muốn như thế. Họ phải gắn những dụng cụ của họ vào. Họ muốn để lại dấu vết. Họ không thể chỉ cứ quan sát, họ không thể chỉ đánh giá. Họ không thể chỉ cứ thích hợp với trật tự của thiên nhiên. Họ phải làm một điều gì không tự nhiên xẩy ra. Đấy là công việc của các nhà khoa học. Và ngày nay xã hội đều đang cố đạt được tính khoa học. - ông thở dài và nằm yên.
- Ông không nghĩ rằng ông đang nói đùa đấy chứ? - Ellie nói.
- Một trong những vụ khai quật của cô ra thế nào sau một năm.
- Khá tồi tệ. - Ellie thú nhận.
- Cô không trồng cây lại, cô không hồi phục lại đất sau khi đào xới.
- Không.
- Tại sao cô không làm?
Ellie rùn vai:
- Không tiền, tôi đoán thế…
- Chỉ đủ tiền đào, không đủ tiền lấp?
- Ờ vâng, mà chúng tôi chỉ khai quật ở những vùng đất xấu.
- Chỉ những vùng đất xấu. - Malcolm lắc đầu - Chỉ toàn là vật rác rưởi. Chỉ là thứ sản phẩm phụ. Chỉ là hiệu ứng phụ… Tôi đang cố nói với cô là các nhà khoa học muốn chúng như thế. Họ muốn những sản phẩm loại bỏ, rác rưởi, những vết đào xới và những hiệu quả phụ. Đấy là một cách bảo đảm bản thân họ. Nó được tạo thành nền móng xây dựng khoa học và dần dần nó là tai ương.
- Vậy câu trả lại là sao?
- Hãy loại bỏ sự "thông minh mỏng". Để chúng ra ngoài năng lực.
- Nhưng rồi chúng ta sẽ mất hết mọi tiến bộ.
- Mọi tiến bộ. - Malcolm nói, khố chịu - Số giờ một người đàn bà dành để làm công việc nội trợ chẳng hề thay đổi kể từ năm 1930, bất chấp đến bao nhiêu tiến bộ. Tất cả những máy hút bụi, máy giặt, sấy, máy ép rác, máy phân hủy rác, vải sợi không cần là… Tại sao ta cũng mất nhiều thì giờ để làm việc nhà như ở những năm 30?
Ellie không nói gì. Malcolm tiếp:
- Vì đã chẳng có tiến bộ gì cả. Thật sự là không có gì. Ba mươi ngàn năm trước, khi con người sơn vẽ những hang động ở Lascaux, họ làm việc hai mươi giờ một tuần để lo đủ thức ăn thức mặc và chỗ ở. Thời giờ còn lại họ có thể chơi đùa, ngủ ngáy hay làm bất cứ gì họ muốn. Và họ sống trong một thế giới tự nhiên, với không khí trong lành, nước trong sạch, cây cối xanh tươi và những buổi hoàng hôn đẹp đẽ. Cứ nghĩ mà xem. Hai mươi tiếng một tuần, ba mươi ngàn năm trước.
- Ông muốn quay ngược thời gian?
- Không. Tôi muốn đánh thức mọi người dậy. Chúng ta đã có bốn trăm năm khoa học hiện đại, và vào lúc này, chúng ta nên biết điều gì tốt để làm và điều gì không tốt để tránh. Đây là lúc thay đổi.
- Trước khi chúng ta hủy diệt hành tinh.
Malcolm thở dài, nhắm mắt lại:
- Ôi. Đấy là điều cuối cùng tôi vẫn thường lo lắng.
*
Trong đường hầm tối tăm của con sông, Grant dùng tay này đến tay kia níu các cành cây, cho chiếc bè tiến tới trước một cách thận trọng. Ông vẫn còn nghe các tiếng gầm gừ xen lẫn tiếng cú rúc. Và cuối cùng ông thấy một con khủng long.
- Có phải mấy con đó có chất độc không?
- Đúng đấy. - Grant nói - Đấy là con dilophosaur.
Đứng trên bờ sông là hai con dilophosaur. Thân hình cao ba mét của chúng điểm chấm vàng và đen. Dưới bụng màu lục sáng, như kỳ nhông. Chiếc mào đôi từ đỉnh đầu chạy từ hai mắt đến sống mũi, tạo thành hình chữ V trên đầu. Tính chất giống chim của chúng được những cử động của chúng làm cho giống thêm, khi chúng cúi xuống uống nước sông và rồi ngẩng lên để gừ gừ và rúc lên những tiếng như cú kêu. Lex thì thầm:
- Chúng ta có nên lên bờ đi bộ?
Grant lắc đầu trả lời "không". Mấy con dilophosaur nhỏ hơn con tyrannosaur, đủ chen lọt qua đám tán lá cây dày đặc hai bên bờ, và chúng trông nhanh nhẹn, khi chúng gừ gừ và rúc lên với nhau.
- Nhưng chúng ta không thể đi ngang qua nó trong chiếc bè. - Lex lại thì thầm - Chúng phóng chất độc.
- Chúng ta phải đi qua thôi, bằng cách này hay cách khác.
Hai con dilo tiếp tục uống nước và rúc. Chúng dường như hoạt động xen kẽ với nhau theo một nghi thức lặp đi lặp lại một cách kỳ lạ. Con thú bên trái cúi xuống uống nước, miệng mở rộng hoác bày ra hai hàm răng nhọn hoắt và rồi rúc lên. Con thú bên phải rúc lên trả lời và cúi đầu xuống uống nước, trong những hình ảnh cử động của con thứ nhất phản chiếu xuống nước. Và cứ thế lặp đi lặp lại, đúng y cùng một cách.
Grant chú ý thấy con thú bên phải nhỏ hơn, với những chấm nhỏ hơn ở trên lưng, và mào của nó màu đỏ nhạt hơn. Ông nói:
- Bác dốt thật. Đấy là nghi thức giao phối giữa con đực và con cái.
Tim hỏi:
- Chúng ta đi qua được không?
- Thế thì không qua được. Chúng đang ở ngay bên rìa nước.
Grant biết là thú vật thường "cử hành" nghi thức vợ chồng này mỗi lần có khi đến hàng giờ. Chúng tiến hành không cần ăn uống, không chú ý đến bất cứ gì khác… Ông liếc nhìn đồng hồ: Chín giờ hai mươi. Tim hỏi:
- Chúng ta làm gì bây giở?
Grant thở dài:
- Bác cũng không biết tính sao.
Ông ngồi trong bè, hai con dilophosaur bắt đầu hú lên và rống lên lặp đi lặp lại, trong sự kích thích. Ông nhìn lên. Cả hai con đều xây mặt không nhìn ra sông nữa. Lex hỏi:
- Gì vậy bác?
Grant mỉm cười:
- Bác thấy là cuối cùng chúng ta cũng có được cơ may. - ông đẩy bè ra khỏi bờ - Bác muốn hai đứa bây nằm thật sát xuống lòng bè. Chúng ta sẽ di qua càng nhanh càng tốt. Nhưng cố nhớ: cho dù có gì xảy ra, đừng nói tiếng nào, đừng cử động. Nghe chứ?
Chiếc bè bắt đầu trôi về cuối dòng, về phía hai con dilophosaur đang rúc lên với nhau. Bè lấy được tốc độ cũ, đi nhanh. Lex, nằm sát chân Grant, nhìn ông với đôi mắt sợ hãi. Họ đến gần hai con dilophosaur, vẫn đang xây mặt khỏi dòng nước, hơn. Nhưng ông lôi súng hơi ra, ép nòng hơi.
Chiếc bè tiếp tục trôi, và họ ngửi thấy mùi kỳ dị, vừa thơm vừa gây buồn nôn. Tiếng rúc của hai con dilophosaur nghe to hơn. Chiếc bè đi quanh khúc cong cuối cùng của con sông và Grant nín thở. Hai con dilophosaur chỉ cách họ có vài bước, nhắm những cây bên trong bờ sông và rú lên.
Và như Grant đã nghi ngờ, chúng đang rúc về phía con tyrannosaur. Con tyrannosaur đang cố chen qua đám lá, hai con dilo rúc lên và dẫm mạnh chân trong bùn. Chiếc bè trôi ngang qua chúng. Mùi hôi muốn nôn ọe. Con khủng long bạo chúa gầm lên, có lẽ vì nó thấy chiếc bè.
Một tiếng "sạt". Chiếc bè dừng lại. Họ mắc cạn, gần bên bờ sông, chỉ cách mấy con dilophosaur mấy bước về phía cuối dòng. Lex thì thào la lên:
- Ôi Chúa ơi!
Có tiếng sền sệt của bè bị đẩy đi trên bùn. Rồi chiếc bè lại trôi trở lại Họ đang trôi về cuối dòng. Con khủng long bạo chúa rống lên lần cuối rồi bỏ đi. Một con dilophosaur trông có vẻ ngạc nhiên, rúc lên. Con dilophosaur kia rúc đáp lại.
Chiếc bè trôi xuôi dòng.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.