The Soda Pop
Đọc truyện
Cô phải đi thị trấn Đa Minh!
Việc này cô không cần bàn với Triệu Tĩnh.
Ngày 26 tháng 11, thứ Sáu, Triệu Tĩnh vẫn đi làm bình thường,hết giờ làm, anh đi xe đạp đến khách sạn Tây Sơn đón Thiêm Trúc, cả hai cùng vềnhà, Thiêm Trúc ngồi phía sau, nói: “Ngày mai anh đi với em.\\\"
“Sáng mai anh phải đi làm.”
“Chiều, đi tàu hỏa.”
“Thế thì được. Đi đâu?”
“Đồng Hoảng, ở địa phận Quý Châu.”
“Quý Châu? Xa quá!”
“Gần đây tâm trạng em nặng nề, muốn đi thư giãn một chút.”
“Hôm nào sẽ về?”
“Cũng chưa biết được. Chắc chắn thứ hai chưa thể về, cho nênsẽ gọi điện xin phép nghỉ làm.”
“Được!”
Sáng hôm sau Khúc Thiêm Trúc ra ga mua hai vé tàu rồi quay vềnhà thu xếp hành lý. Buổi chiều, cô xách túi du lịch, ra khỏi nhà, sau này côngan điều tra thấy đúng là như thế. Cô ra cổng khu chung cư vẫy tắc-xi, đi đếncâu lạc bộ thể hình, đón Triệu Tĩnh cùng đi ra ga.
Nhà ga rất đông người qua lại, camera ở khắp nơi ghi lại mọichuyển động. Có người hấp tấp bước đi, có người ngơ ngác ngó nhìn, có người ngồitrên va ly nhắm mắt tĩnh tâm, có người nghe di động cười ha hả...
Thiêm Trúc không ngờ sau này đoạn băng quay cô và Triệu Tĩnhđược công an xem đi xem lại vô số lần.
Họ lên chuyến tàu số 1655 đi Quý Châu, tàu khởi hành lên đườngthuận lợi.
Hai chỗ ngồi ghế mềm, Triệu Tĩnh ngồi sát cửa sổ. Khúc ThiêmTrúc nói hết với anh mục đích thật sự của chuyến đi. Triệu Tĩnh nghe rất chămchú.
Cuối cùng cô nói: “Anh có tin không?”
Triệu Tĩnh trả lời: “Tin!”
Thiêm Trúc hỏi: “Ảnh chụp xong, anh mong sẽ thấy ai mở mắt?”
Triệu Tĩnh phải hơi suy nghĩ một chút. “Người mở mắt sẽ chếttrước hay người nhắm mắt sẽ chết trước?\\\"
Thiêm Trúc ngán ngẩm vỗ trán: “Người mở mắt chết trước.”
Triệu Tĩnh hí hửng cười: “Thế thì... anh muốn anh mở mắt.”
Khúc Thiêm Trúc ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Sức vóc của anh sống 100 tuổi vô tư! Nếu em chết sau anh,em có thể sống đến 120 tuổi. Ha ha...”
Em sẵn sàng đổi 100 năm để lấy mười năm tuổi trẻ.”
\\\"Được thế thì còn gì bẳng!”
Em và anh không có tiếng nói chung.”
Bữa tối, hai người ăn cơm hộp, trời dần tối. Triệu Tĩnh mởdi động, lên mạng đọc truyện hài; Thiêm Trúc thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. TriệuTĩnh thỉnh thoảng lại phì cười.
Lát sau anh nói: “Em nghe một truyện hài hước nhé!” Anh đọctrên di động: “Tiểu Minh ngồi nhà chơi dương cầm, một đồng nghiệp của cha cậulà chú Trương đến tìm cha cậu có chút việc. Thấy có khách đến, Tiểu Minh càngchơi đàn say sưa hơn. Chú Trương nói: cháu có thể lên tivi... Tiểu Minh nghe vậyrất hãnh diện. Chưa kịp nói gì thì chú Trương lại nói: nếu cháu lên tivi thìchú sẽ tắt tivi luôn... ha ha ha...\\\"
Anh cười vang khiến mấy hành khách ngồi gần giật mình. Mấyngười này nói tiếng Quảng, hơi lạc lõng trong toa đang nói toàn tiếng địaphương lạ hoắc, chẳng rõ họ đi Quý Châu làm gì.
Thiêm Trúc lặng lẽ nhìn Triệu Tĩnh, nói: “Tiểu Minh, anh chorằng chuyện ấy rất đáng buồn cười à?”
Triệu Tĩnh ngạc nhiên: “Sao em lại gọi anh là Tiểu Minh? Và,chuyện ấy không buồn cười hay sao?”
Thiêm Trúc ghé sát tai anh khẽ nói: “Chả buồn cười chútnào!”
Triệu Tĩnh cười hì hì: “Cách hài hước của em và anh không giốngnhau.”
Thiêm Trúc cũng cười: “Miễn giải thích.”
Triệu Tĩnh tiếp tục nhâm nhi truyện vui, Thiêm Trúc lại thẫnthờ nhìn ra ngoài. Trời đã tối hẳn, trong toa dần yên tĩnh, tiếng bánh xe lăntrên đường sắt lạch xạch nghe càng rõ hơn. Những người quen nhau thì trò chuyệnbằng tiếng địa phương, những người khác thì ngủ gà ngủ gật. Cuối cùng, TriệuTĩnh cất di động đi, nói: “Anh ngủ đây! Cần gì cứ gọi anh.”
Thiêm Trúc trả lời: “Ngủ đi.”
Triệu Tĩnh lấy khăn che mặt, ngả đầu trên ghế. Thiêm Trúc nhẩmđếm 1, 2, 3, 4, 5, 6... chưa đếm đến 30 thì anh đã ngáy o o. Anh chàng này ănkhỏe ngủ khỏe, rất vô tư.
Cô tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm sâu thẳm không mộtánh đèn. Chuyến tàu 1655 đang chạy trên tuyến đường do các chữ nổi kia tạothành. Nó hướng về địa điểm đã chụp tấm ảnh cưới ma, chạy đến tọa độ bí hiểmtrong không gian đa chiều, chạy đến nơi âm dương tiếp giáp... Cô bỗng thấy hoảngsợ, bất an. Lần đầu tiên cô nhận ra rằng anh chàng Triệu Tĩnh cơ bắp cuồn cuộnnày không hề đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Cuối buổi chiều ngày hôm sau 28 tháng 11, hai người đã đến ĐồngHoảng xa xôi.
Triệu Tĩnh vẫn che khăn trên mặt ngủ rất say, Thiêm Trúc phảilay mãi anh mới tỉnh dậy: “Đến nơi rồi anh ơi!”
Anh mơ màng ngồi thẳng lên, rồi vội thu xếp hành lý...
Về sau công an mấy lần đi tìm đến tận Quý Dương, nhưng họkhông thể biết đôi trai gái này đã xuống ga Đồng Hoảng.
Triệu Tĩnh đi trước, Thiêm Trúc đi sau, cả hai ra khỏi nhàga. Đồng Hoảng không có nhà cao tầng, mặt trời chiều treo nơi chân trời, rõ nétnhư bức tranh cắt giấy. Bãi rộng trước cửa ga có vài tiệm ăn, khói bốc lên nghingút. Người đi trên phố thưa thớt, nét mặt thân thiện, da hơi sẫm đỏ. Thị trấnnhỏ vào lúc hoàng hôn mang một không khí riêng rất đặc trưng.
Một phụ nữ đang bước đến, Thiêm Trúc hỏi: Bác ơi, bến ôtô ởchỗ nào ạ?”
Bà ta nói tiếng địa phương: “Cô định đi đâu?
“Thị trấn Đa Minh.”
\\\"Tôi không biết.”
Hệt như Hồ Tiểu Quân, cô ra hỏi các anh lái xe tắc-xi. Họcũng không biết Đa Minh ở đâu.
Gay thật. Bỗng có một anh lái xe chủ động bước đến, anh tatuổi ngoài 20, mặc áo Jacket màu đồng để ria mép, trán có vết sẹo.
\\\"Hai người định đi đâu?”
Thiêm Trúc vội nói: \\\"Thị trấn Đa Minh.”
“Tôi sẽ chở hai người đi.”
Cô mừng rỡ: “Hết bao nhiêu?”
“Tám chục.”
Cô thoáng nghĩ ngợi, rồi nói: “Được.”
Hai người chui vào xe. Hôm nay trời không sương mù bên ngoàiđang sáng sủa, vào xe rồi lại thấy tối âm u. Không sao, họ chẳng bận tâm. Chiếcxe nhanh chóng ra khỏi Đồng Hoảng rồi đi lên một con đường hẹp.
Thiêm Trúc gọi chuyện với anh lái xe: “Anh ơi, có phải thịtrấn Đa Minh là nơi làm đám cưới ma không?”
“Đó là chuyện từ thời nảo thời nào rồi!”
“Căn nhà làm đám cưới ma, có còn không?”
“Phá rồi, và đã xây khách sạn.”
“Khách sạn đó tên là gì?”
“Ở Đa Minh chỉ có một khách sạn.”
Xe đi đến một ngã ba, nhìn thấy phía trước có nhà cửa. Vậylà đã đến thị trấn Đa Minh.
Triệu Tĩnh nhìn lên phía trước, hỏi: \\\"Đó là gì?
Người lái xe hỏi lại: “Gì cơ?”
Triệu Tĩnh thắc mắc: “Trông rất giống bia mộ ...\\\"
Người lái xe trả lời: “Tập quán địa phương ở đây là ai qua đờiđều chôn ở quanh thị trấn. Đời này sang đời khác đều như thế, bia mộ ngày càngnhiều.”
Thiêm Trúc bỗng thấy khó chịu. Cô chưa nhìn rõ rừng bia mộthì xe đã chạy vào trong thị trấn.
Bên đường có tấm biển màu xanh, ghi mã vùng bưu chính của địaphương là 142857.
--http://viptruyen.pro--
Cô và Triệu Tĩnh xuống xe, anh trả tiền xe. Chiếc tắc-xiquay đầu rồi phóng đi.
Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh vừa lững thững đi vừa ngắm phố xá.Đúng như người mù nói, bây giờ là “cuối ngày” tranh tối tranh sáng, Thiêm Trúccảm thấy bầu không khí âm dương pha trộn, dăm ba người đi lại trên đường, cô ngờhọ là người nửa sống nửa chết.
Một bà già đẩy chiếc xe nôi từ từ bước lại, khi bà đi đếntrước mặt Khúc Thiêm Trúc thì cô hỏi: “Phiền bà chỉ giúp, khách sạn ở đâu ạ?”
Bà ta chỉ sang bên: “Phía sau bưu điện.”
“Cảm ơn bà.”
Cả hai đi vòng qua bưu điện, quả nhiên nhìn thấy một khách sạnhai tầng. Đây là địa điểm cũ, đã từng chụp ảnh đám cưới ma. Họ bước vào, đến quầylễ tân. Hai cô gái mỉm cười, có vẻ như họ đang chờ họ.
Triệu Tĩnh hỏi: \\\"Có phòng dành cho vợ chồng không?
Cô gái cao hơn, đáp: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi chỉ bốtrí phòng có hai giường đơn.”
Triệu Tĩnh nhìn Thiêm Trúc. Cô nói: “Cũng được.\\\"
Cả hai bước trên thảm đỏ sẫm, rồi tìm đến phòng 109. Bướcvào, họ nhìn thấy hai cái giường, hai tivi, hai toilet, hai tủ áo...
Thiêm Trúc rất vui, nhưng cô không thích cái giường củakhách sạn này. Trông rất khó chịu, có vẻ như giường bệnh viện, hoặc giường cóxe đẩy để chở tử thi.
Tính cô hay sốt ruột, nên cô mở xắc lấy máy ảnh ra, nói:“Triệu Tĩnh anh lại đây, ta thử luôn.”
Triệu Tĩnh nói: “Em vào rửa mặt đi đã.”
Nghe câu này, Khúc Thiêm Trúc cảm thấy chẳng lành, nhưngkhông lý giải được tại sao mình lại có cảm nhận ấy: \\\"Rửa mặt cái gì? Đâuphải là chụp ảnh cưới!”
Triệu Tĩnh: “Thế thì anh rửa mặt vậy.” Rồi anh bước vàotoilet.
Thiêm Trúc chờ một lúc, rồi Triệu Tĩnh cũng bước ra. Anhkhông chỉ rửa mặt mà còn chải đầu phẳng phiu nữa.
Thiêm Trúc để chế độ chụp tự động, rồi đặt máy ảnh lên nóctivi, sau đó cô đứng giữa hai cái giường, Triệu Tĩnh đứng bên cạnh. Cả hai nhìnvào ống kính.
Hôm nay là Chủ nhật.
142867 X 7 = 999999.
Thiêm Trúc đang tự nhủ: thả lỏng, thả lỏng, thư giãn, chóp mắtbình thường... nhưng hai mí mắt cô càng lúc càng không tự nhiên.
“Tách!”
Máy đã chụp họ.
Thiêm Trúc từ từ bước lại cầm máy ảnh lên, rồi bấm ảnh raxem. Cô ngớ ra: cả hai đều mở mắt! Triệu Tĩnh cũng xem ngay, anh ngờ ngợ: “Thếnày... là sao?”
Thiêm Trúc lại bố trí chụp tự động rồi đặt máy ảnh lên nóctivi. “Chụp lại!”
Cả hai lại đứng giữa hai cái giường.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1....
Trong mười giây này Thiêm Trúc chỉ chăm chú làm có một việclà liên tục chớp mắt. Cô không vì muốn thay đổi số phận, mà là vì cô không phục,cô đi xa cả ngàn cây số đến đây, cô muốn thử xem ảnh lần này cô có còn mở mắt nữakhông.
“Tách!” Máy đã chụp.
Thiêm Trúc lại cầm máy lên và bấm ảnh ra xem, quả nhiên lầnnày cô nhắm mắt.
Triệu Tĩnh cũng ghé xem, miệng anh há hốc: “Em sẽ... trướcà?”
Nhưng anh nhớ nhầm, anh tưởng rằng nhắm mắt thì chết trước.Thiêm Trúc không đính chính. Lòng cô bỗng rối bời.
Đã có đáp án. Người mù nói cô và Triệu Tĩnh sẽ không ly hônnhưng cũng không bên nhau đến già, tức là chỉ có một khả năng một trong hai ngườichết trước. Bây giờ xem ra người ấy là Triệu Tĩnh. Mọi chi tiết ngẫu nhiên đềulà điều kiện tất yếu của cái kết quả này, gồm: sự xuất hiện của người mù, chuyếnđi xa đến đây tìm đáp án, cô tức giận vì chưa thấy đáp án, cô liên tục chớp mắtkhi chụp ảnh lần hai... rồi đáp án hiện ra ở tấm ảnh thứ hai này.
Đó là số phận.
Ta tưởng rằng ta sắp đặt, thực ra là số phận đã an bài. Cóphải thế không? Thiêm Trúc lại nghĩ ngợi, Triệu Tĩnh sẽ chết như thế nào? Bị giết,bị HIV, bị ngộ độc, tai nạn giao thông, hay chết đuối?
Triệu Tĩnh bất chợt nhớ ra, anh khẽ nói: \\\"À, không phảiem mà là anh chết trước.”
Thiêm Trúc nhìn anh, tóc anh còn lấm tấm vài giọt nước. Cô bỗngthấy nặng nề. Tại sao lúc nãy anh ấy lại rửa mặt chải đầu? Thật đáng buồn. “Anhđừng nghĩ ngợi gì. Đây chỉ là chuyện vớ vẩn.”
Triệu Tĩnh nhìn cô, nói rất thật thà: “Em nói là người ấy rấtsiêu kia mà?”
“Chụp lần thứ hai, em cố ý chớp mắt liên tục.”
“Thật à?”
Thiêm Trúc hôn anh, rồi nói: “Nào, chúng ta đi ăn chút gì đócoi như đến đây du lịch.”
Vẻ mặt Triệu Tĩnh vẫn hơi nặng nề: “Ừ! Nhưng... anh chẳngthiết ăn...”
Thiêm Trúc vuốt nhẹ lên mặt anh: “Sao anh cứ như trẻ con thế?”
Cả hai ra khỏi khách sạn, đi dạo thị trấn một lượt, trời vừatối thì quay lại. Lúc này bên ngoài tường khách sạn đã bật đèn đỏ thắm, trôngnhức nhối như đất trời sắp bị sụp đổ. Cả tòa nhà đỏ hồng. Hình ảnh này in đậmtrong đầu Thiêm Trúc.
Về phòng, cô vào toilet rửa mặt. Triệu Tĩnh vẫn rầu rầu kémvui, anh cởi quần áo rồi lên giường nằm, bật tivi trước mặt lặng lẽ xem.
Thiêm Trúc vừa đánh răng vừa nghĩ ngợi. Nếu Triệu Tĩnh chếttrước cô, thì liệu còn bao lâu nữa? 14 năm? 2 năm? 8 tháng? 5 tháng? Hay là mộttuần? Anh bị chồng của người đàn bà sồn sồn kia đánh chết? Khách của anh đều làvợ của những người giàu có, biết đâu khi hay chuyện vợ mình và Triệu Tĩnh dandíu, họ sẽ thuê sát thủ trừ khử anh, rồi xả thành mấy mảnh ném xuống sông...
Mọi ngày Triệu Tĩnh luôn nóng bỏng ham muốn, hôm nay thìkhác; khi Thiêm Trúc ra khỏi toilet bước vào, thấy anh đã nghiêng đầu sang bêngối ngủ say, tivi vẫn đang bật.
Cô để yên cho anh ngủ, rồi lặng lẽ bước đến cái giường kêsát cửa sổ nằm xuống. Rèm cửa sổ màu xanh đen có các chấm hoa trắng, hệt nhưrèm ở phòng tân hôn của Thiêm Trúc. Sự trùng hợp như thế này hoi hiếm. Có vô sốxưởng dệt, hoa văn trang trí cũng rất phong phú, thế mà cô và khách sạn này lạimua cùng một mẫu vải!
Thiêm Trúc vừa cầm cái điều khiển để tắt tivi thì bỗng dừnglại. Vì màn hình đang chiếu một phóng sự về thị trấn Đa Minh, góc trái màn hìnhcó dòng chữ “Đài truyền hình Đồng Hoảng”.
Hai MC một nam một nữ trang phục rất bắt mẳt đang ngồi ngayngắn. Ta thường thấy hai MC mỗi người nói một câu, nhưng chương trình này thìhơi kỳ cục, chỉ có MC nam nói, MC nữ ngồi bên cạnh và luôn tủm tỉm cười.
“...tấm ảnh cưới ma lan truyền rộng khắp, khiến rất nhiềuthanh niên nam nữ từ bốn phương tìm đến thị trấn nhỏ vô danh này để tìm hiểukhám phá bí mật. Đa Minh là thị trấn cổ, sử sách chép rằng thời xa xưa nơi đâychỉ là một thôn trang bình thường, rất ít nhân khẩu. Vào năm Tuyên Đức nhàMinh, cụ thể là ngày 7 tháng 5 năm 1428, viên quan thổ ty của châu Cổ Bá chínhthức thành lập thị trấn ở đây...”
Lại là con số bí hiểm 142857!
“Hiện nay thị trấn Đa Minh có sáu dân tộc cư trú là Hán,Miêu, Thổ Gia, Mông Cổ, Ngật Lão, Di. Người Hán ở đây có phong tục mai táng ngườinhà ở xung quanh thị trấn với mong muốn sẽ được người đã khuất phù hộ. Đây làphong tục độc nhất vô nhị trong cả nước. Đầu thế kỷ 20, ở Đa Minh đã tổ chức mộtđám cưới ma. Đây là một câu chuyện có thật.
Cụ Chu năm nay 120 tuổi là người chứng kiến, cụ cũng chínhlà thợ ảnh đã chụp tấm ảnh cưới ma đó...
...Cụ Chu nhớ lại rằng, cô dâu tên là Diệp Tử Mi con nhàgiàu, gia súc hàng đàn; chú rể tên là Vương Hải Đức, gia cảnh bần hàn. Họ đềulà người Hán. Gần đến ngày hôn lễ thì Tử Mi mắc bệnh thương hàn rồi chết. Nhà họDiệp ép Vương Hải Đức phải làm đám cưới ma với thi thể của Diệp Tử Mi.
Hiện nay ở phía nam thị trấn vẫn còn ngôi mộ hợp táng củahai người. Từ thời cổ xưa, phong tục cưới ma đã bị nghiêm cấm. Tuy nhiên, cụChu đã giữ lại cho chúng ta tư liệu ảnh đáng quý về cái phong tục kỳ lạ này...”
Vẫn là anh MC nói, còn cô MC vẫn im lặng ngồi bên mỉm cười.Hay là cô ta quên kịch bản? Không có vẻ như thế. Hay cô ta là thực tập sinh?Nhưng dù sao, đã không phát ngôn thì nên lui ra hậu trường, chứ lên hình để làmgì!
Anh MC tiếp tục: “Cụ Chu đoán rằng rất có thể Diệp Tử Mikhông chết do bệnh thương hàn mà là bị Vương Hải Đức giết. Cụ Chu kể lại rẳng TửMi nhà giàu có, nhưng cô thấp lùn và xấu xí, Hải Đức rất cao lớn đẹp trai khôingô; cuộc hôn nhân của họ do hai bên gia đình sắp đặt, nhưng anh lại yêu KhươngXuân Hoa một cô gái láng giềng. Nhà họ Diệp nghi ngờ về cái chết của Tử Mi, bènép Hải Đức phải làm đám cưới ma. Lúc đó họ buộc thi thể Tử Mi lên giá gỗ rồi dựngbên cạnh Hải Đức. Về sau Hải Đức cũng không lấy được Khương Xuân Hoa. Một nămsau khi Tử Mi qua đời thì anh mắc bệnh lạ rồi chết. Nghe nói trước khi anh chết,đêm nào anh cũng ngủ mê thấy Tử Mi mặc áo cưới, lưng cõng giá gỗ, khóc lóc đuổitheo anh, miệng lặp đi lặp lại một câu...”
Đúng lúc này, nữ MC ngồi bên cạnh tiếp lòi, cô nhìn thẳngvào ống kính gào lên: “Tôi bị chết oan!!!...”
Khiến Thiêm Trúc sợ run bần bật, cô vội tắt luôn tivi. Tiếnggào của nữ MC bỗng đứt đoạn, căn phòng bỗng im ắng như cõi chết. Thiêm Trúc nhưmất hết hồn vía, hồi lâu mới bình tĩnh lại được. Rõ ràng vừa rồi là một chươngtrình nhân văn nghiêm túc trên tivi, sao cô MC ấy lại thể hiện thái độ kỳ quáinhư vậy?
Thiêm Trúc nghĩ mãi vẫn không sao hiểu nổi.
Có lẽ đó không phải một chương trình “khám phá” gì cả, mà làmột bộ phim kinh dị, đôi nam nữ đó là hai diễn viên đóng phim.
Thiêm Trúc định bật lại tivi để xem tiếp nhưng thấy sợ. Nêncô bèn cởi quần áo, tắt đèn, nẳm xuống giường. Thị trấn Đa Minh quá yên tĩnh, bầukhông khí ở đây có nét gì đó rất bí hiếm mà cô không sao lý giải nổi. ThiêmTrúc không rõ đêm nay có xảy ra chuyện gì không. Dù sao sáng mai cô cũng phảiđi khỏi cái nơi này, quay lại Đồng Hoảng, lên chuyến tàu 1655 đi Quý Dương, sauđó mua vé máy bay trở về Bắc Kinh.
Hành lang khách sạn không có bất cứ âm thanh nào. Cứ như cảkhách sản này chỉ cô và Triệu Tĩnh.
Xem ra vùng này đúng là một nơi khác thường, số mã vùng bưuđiện là 142857, thị trấn thành lập ngày 7 tháng 5 năm 1428, khi Thiêm Trúc rốitrí nghĩ xem Triệu Tĩnh bao giờ chết, đầu cô bỗng nảy ra con số 142857! Về BắcKinh nhất định phải tra cứu thật kỹ về thị trấn này, biết đâu ở đây có 142 hộgia đình với 857 nhân khẩu, mỗi lần ven thị trấn dựng thêm một tấm bia mộ thìbà đỡ lại đón một trẻ sơ sinh chào đời, và hễ thêm một bé chào đời thì có thêmmột bía mộ…cứ thế vĩnh viễn tồn tại con số bí hiểm 142857 cũng nên!
Nghĩ đến hình ảnh nơi này bị vô số ngôi mộ bao vây, KhúcThiêm Trúc rùng mình ớn lạnh.
Đêm nay chớ có mộng du! Cô rất sợ mình nửa đêm mơ màng bò dậyrồi đi ra phía nam thị trấn, chơi vơi đi giữa rừng bia mộ, cuối cùng tìm thấyngôi mộ hợp táng của Diệp Tử Mi và Vương Hải Đức, sau đó nằm rạp xuống vãi cả dạinghe thấy văng vẳng những tiếng cãi nhau chí chóe vọng lên…càng nghĩ Thiêm Trúccàng kinh hãi.
Đừng tưởng họ đã chết gần thế kỷ thì họ đã bị vùi dưới đất,xác họ chỉ còn lại tóc và móng tay… Xét từ một góc độ khác, có thể nói KhúcThiêm Trúc đã nhìn thấy họ, đã xuất hiện trong máy tính của cô, trong di động củacô, thậm chí họ đã cùng đi đến trước cửa nhà cô những chưa bước vào mà thôi.
Khúc Thiêm Trúc kém chăn trùm kín đầu, định ngủ luôn. Nhữngkhông gian xung quanh quá yên tĩnh nên cô lại càng khó ngủ. Cô lắng nghe tiếngthở của Triệu Tĩnh. Anh chàng này đêm nay im lặng lạ thường,không hề ngáy như mọilần. Cô thử đếm cho dễ ngủ,nhưng trong đầu toàn hiện lên duy nhất một con số142857,142857,…đếm mãi đếm mãi, cuối cùng Thiểm Trúc ngủ thật.
Cô mơ màng thấy mình đang đứng trong thang máy, quá kín, côngạt thở. Cô không biết mình định đi đâu; hình như cô vào đây là để đi ra, nhữngcô không biết tại sao mình lại vào thang máy. Thôi không nghĩ nữa. Thang máyđang đi xuống, dù không nhìn thấy vật gì để tham chiếu nhưng cô có thể nhận ranó đang chạy xuống rất nhanh, cô thấy hơi chóng mặt và buồn nôn. Đã chạy xuốngrất lâu mà nó không dừng lại, cô rất sợ, rất mong có Triệu Tĩnh ở bên nhưng chẳngrõ anh đang ở đâu. Chắc anh đang làm ngoài giờ. Cô bỗng rất oán hận, thời buổinày nới làm ngoài giờ tức là đi vụng trộm. Thang máy vẫn xuống, vẫn xuống…côkinh hãi đến cùng cực, và bỗng tỉnh giấc.
Đúng ra là Khúc Thiêm Trúc tỉnh dậy bởi một giọng nói. Cô mởto mắt, nghĩ rằng Triệu Tĩnh gọi cô, không, không phải Triêu Tĩnh gọi mà là mộtngười nam giới nói giọng na ná miền đông bắc!
Tức là có người lọt vào phòng! Thiêm Trúc choáng váng. Có cửachống trộm kia mà, sao họ vào được? Chắc chắn đây là một hắc điếm!
Trước khi đi ngủ, cô nhìn thấy ngoài cửa sổ có ánh trăng mờ,bây giờ thì tất cả tối om, xờ bàn tay ra cũng không nhìn thấy. Tại trời quá nhiềumây, tại rèm cửa sổ bị ai đó kéo kín, hay có kẻ đã làm cô bị mù? Cô đưa tay quờkhắp xung quanh.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối: “ Chà…tỉnh rồi…”Thiêm Trúc gọi luôn: “ Triêu Tĩnh!”
Im lặng tuyệt đối. Cô chợt nhận ra…nguy rồi, chắc Triệu Tĩnhđã bị giết, bây giờ một mình cô phải đối phó với tất cả, cô run run lần sờcông-tắc đèn, bật mạnh, “ tách” một tiếng rất rõ. Căn phòng vẫn tối đen như mực.
Hình như gã kia đang cố nhịn cười, sau đó gã nói: “ Tôi hiểucả.”
Thiêm Trúc hoang mang sờ khắp, định tìm di động nhưng khôngthấy đâu.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng. Không thể xác định tiếng nói đó từđâu ra, gã ấy là người hay ma, và càng không thể biết gã muốn gì. Người cô runbần bật chờ gã nói tiếp. Sau hồi lâu im lặng, gã mới nói: “ Đừng sợ, tôi khônglộ mặt ra vì biết sẽ làm cô kinh hãi.”
Thiêm Trúc im lặng.
“ Các người đến đây vì muốn biết ai chết trước ai chết sau,đúng không?”
Cô vẫn im lặng.
“ Thực ra những điều cô đã biết đều sai cả, tôi sẽ cho cô biếtsự thật.” Gã bỗng hạ thấp giọng: “ Rất nhiều người cho rằng đây là nơi âm dươngtiếp giáp, các đôi trai gái đến đây chụp ảnh thì sẽ biết được đáp án về sinh tử.Cô không thấy cách nghĩ đó rất nực cười hay sao?” Thiêm Trúc cảm thấy hẫng hụt,như bất chợt rơi xuống vực sâu.
“ Thực tế tấm ảnh cưới ma ấy có một lai lịch khác, cô dâuchú rể trong ảnh đúng là Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi, vốn là đôi bạn từ thờithơ ấu rất mến yêu nhau. Họ là đôi trai gái đầu tiên đến đây để tìm đáp án.Cũng như các người, họ không biết làm thế là phạm vào điều đại kỵ, và một tronghai người phải chết. Hậu quả là Diệp Tử Mi chết. Hải Đức đau đớn cùng cực, cuốicùng anh ta làm đám cưới với thi thể Tử Mi. Cô xem, sự thật là ngược lại với nhữnggì mọi người từng nói!”
Thiêm Trúc ngồi trên giường co rúm, cô sợ hãi đến đông cứng,những vẫn chú ý lắng nghe từng câu của đối phương và suy nghĩ thật nhanh.
Gã nói tiếp: “ Sống chết là do trời định, ai đòi biết trướcđáp án thì trời sẽ quở phạt. Xưa nay có rất nhiều người tự xưng là Thầy thôngthiên, Thầy âm dương, Đại thần linh, Bàn tiên…và khoác lác rằng có thể dự đoánsinh tử, đều là lừa bịp cả. Chắc cô sẽ nghĩ rằng nếu không ai có thể đoán trướcsinh tử thì chứng tỏ nó không thể xác định, đã là vô định thì sự báo cũng là vônghĩa. Những không, cô nghe đây: cũng giống như máy tính, vạn vật trên thế gianđều có sai sót, vấn đề là cô có thể tìm ra hay không. Bí mật về sinh tử cũng thế.Cuối thế kỷ 19, loài người đã nắm được phương pháp về cảm quang, về rửa ảnh, vềlưu ảnh, rồi phát minh ra máy ảnh; những không ai biết rằng kỹ thuật lưu giữhình ảnh của người và vật chính là chỗ sai sót của thiên cơ: đôi trai gái tìm đếnchỗ âm dương tiếp giáp-ví dụ trung tâm thị trấn Đa Minh, cụ thể là chỗ này-chụpmột kiểu ảnh chung với hi vọng sẽ được biết đáp án về sinh tử.”
Thiêm Trúc vẫn nín lặng, nghe nội dung vừa rồi, cô cảm thấygã rất thông mình.
Giọng nói ấy lại vang lên: “ Cô sẽ hỏi, tại sao Vương Hải Đứcvà Diệp Tử Mi biết cái bí mật này chứ gì? Tôi chịu không biết, nhưng tôi ngờ rằngngười thợ ảnh đó đã cho Vương Hải Đức và Diệp Khởi Mi biết . Cô sẽ hỏi tại saongười thợ ảnh lại biết? Thì tôi cũng chịu. Những ông ta vẫn sống thọ không chết, thì cô có cho là bình thường không? Cô lại hỏi tại sao tôi biết những chuyệnnày, thì xin lỗi, tôi không thể nói ra.”
Thiêm Trúc vẫn không nói gì, cô đang nghĩ nếu nói xong thìgã sẽ làm gì nữa.
Gã lại nói: ‘ Trước hai người, đã có vài đôi trai gái đếnđây cũng vì mục đích như thế. Thực ra tấm ảnh cưới ma mà cô nhận được không phảitấm ảnh ban đầu, người trong ảnh cũng không phải Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi; họchỉ là một trong các đôi trai gái đến đây tìm đáp án sinh tử. Họ không ngờ mìnhlàm thế rồi rước lấy đại họa, bị biến thành hai người trong tấm ảnh cưới ma. Aiđã gửi ảnh đó cho cô? Chính là kẻ mù đi rong thuyết phục các người đến đây! Ôngta đang hại các người. Nhưng dù sao thì các người đã đến, thì bây giờ đến lượtcác người. Cô thích mình sẽ là người mở mắt hay là người nhắm mắt trong ảnh cướima?”

Cưới Ma - Chương 42-P2
Thiêm Trúc bỗng thấy mình thở rất gấp, cô nghĩ mình có thể bịlên cơn đau tim và đột tử bất cứ lúc này.
Giọng nam tiếp tục: “ Hoặc anh ta hoặc cô phải chết. Cô chọnđi!”
Bây giờ Thiêm Trúc mới biết Triệu Tĩnh chưa chết. Những anhđã bị đưa đi đâu? Chắc chắn không còn trong phòng này nữa, vì không hề thấy anhlên tiếng.
Ai sẽ sống ai sẽ chết? Thiêm Trúc đang căng óc suy nghĩ.
Cô không có can đảm để chết nhưng cô cũng không muốn TriệuTĩnh chết…
Người nam chờ một lúc rồi nói với giọng rất lạnh nhạt. “ Nếucô để anh ta chết, thì anh ta sẽ được chết an lành. Nếu cô không muốn anh ta chếtthì chúng tôi buộc cô phải chết, cách chết ra sao…có 18 cách, cô muốn xemkhông?”
Sẽ xem như thế nào, Thiêm Trúc không sao nói được, đành tiếptục chờ vậy.
Tivi bỗng tự động bật, màn hình xanh xanh, Thiêm Trúc mìnhkhắp xung quanh, không thấy ai cả, nhưng thấy một bức tường mọc lên giữa haicái giường! Cô và Triệu đã bị tách ra!
Phía cửa sổ không một tia sáng. Cô từ từ quay lại nhìn vàomàn hình tivi. Băng hình đã chạy, từng hình ảnh hiện lên khiến cô rụng rời chântay…
Khác với Hồ Tiểu Quân, Thiêm Trúc ngồi liền một giờ xem bằnghết 18 cách chết. “Muôn đao chặt chém.” Đã ngốn mất nửa giờ . Con hắc tinh tinhbị xẻo dần từng miếng da thịt vứt xuống, trông nó càng giống một con người toànthân máu me…
Xem xong, Thiêm Trúc toàn thân tê dại, hình như máu trongngười không lưu thông nữa. Sau một hồi lâu, đầu óc cô mới dần hoạt động trở lạivà ý nghĩ đầu tiên nảy ra là.. bỏ chạy!”
“ Không chạy được đâu!” Giong nam đó bỗng vang lên khiếnThiêm Trúc run bắn . Hình như gã biết cô đang nghĩ gì. Dừng một lát, gã bổsung: “ Tôi cảnh báo: hiện giờ trên đầu chúng ta là một cái nắp chụp xuống, từđây không còn đường về cõi nhân gian.” Trên đầu là cái nắp chụp…câu này phá tanmọi hiểu biết, mọi tín ngưỡng, mọi chỗ dựa và mọi ảo tưởng của Khúc Thiêm Trúc.
Giọng nam nói tiếp: “ Không tin thì cô cứ thử xem.”
Mọi ý nghĩ của cô tan biến. Cô bắt đầu nói, giọng khô khôngkhốc; “ Cho…cho tôi…nghĩ đã …được không?”
Người nam kia đồng ý luôn: “ Được! Tôi tạm lui đã. Lúc nàocô nói tôi sẽ xuất hiện ngay.”
Căn phong im lìm như cõi chết. Thiêm Trúc tiếp tục lần sờtrên giường rồi tìm thấy máy di động! Tim cô bỗng đập mạnh, cô run rẩy, cô địnhgọi cho cha mẹ nhưng nhận ra máy không có sóng. Nơi này và nhân gian là hai thếgiới, giống như không thể từ trong giấc mơ gọi điện cho đời thực.
Cô vứt di động, hoang mang nhìn về phía cửa sổ. Đó là lốithoát duy nhất. Cô định nhìn xem tình hình bên ngoài thế nào. Gã kia nói cô cóthể thử xem, vậy thì cô sẽ thử.
Nghĩ vậy, Khúc Thiêm Trúc nhổm dậy định xuống giường nhưnghai chân run rẩy không sao đứng vững được. Cô đành tạm ngồi chờ mấy phút và gắngtự động viên mình hãy can đảm cứng cỏi lên…
Cuối cùng cô cũng ra đến bên cửa sổ, hai tay bám lấn chấnsong sắt ra sức lay. Những không ăn thua. Cô nhớ đến một bộ phim nói về một cuộcvượt ngục, trong phim ấy, người đàn ông nhúng ướt quần áo rồi buộc nó vào trấnsong sắt, ra sức xoắn quần áo lại, khiến hai chấn song bị kéo cong…
Giọng nói của gã kia lại vang lên: “ Tôi sẽ giúp cô.”
Thiêm Trúc rùng mình, thì ra gã biết rõ từng hành vi của cô!Bê tắc, cô không biết phải làm gì bây giờ. Không biết đối phương giúp cô chạytrốn hay giúp cô mở cửa sổ? Rồi cô nghe tiếng “ két…” cửa sổ nâng lên! Gã đã“giúp” và đang giám sát cô, cô có thể chạy trốn được không?
Thiêm Trúc lùi lại, ngã ngồi lên giường.
Cửa sổ ấy lại “kẹt...” hạ xuống.
Có nghĩa là cô không thể trốn thoát.
Một trong hai người phải chết. Thế thì... để Triệu Tĩnh chếtvậy!
Hình như để tự an ủi mình, Thiêm Trúc lập tức nhớ đến bà sồnsồn kia và mùi nước hoa Chanel buồn nôn ấy, Nếu nói rằng có kẻ phải bị báo ứngthì kẻ đó nên là Triệu Tĩnh, dù ý nghĩ này thật độc địa. Ít ra là về phía cô,trong thời gian chung sống với anh ta, cô không hề phản bội.
Sau một hồi lâu, Thiêm Trúc hỏi gã với giọng run run: “Mấyđôi nam nữ trước đây...”
Gã trả lời luôn: “Người chết, đều là nữ.”
Thiêm Trúc nín lặng rất lâu, rất lâu. Rồi nói: “Anh ấy vậy!\\\"
Đối phương khẽ nói: “Tôi hiểu.” Rồi lại nói tiếp: “Yên tâm,anh ta sẽ chết nhẹ nhàng êm ái không hề đau đớn. Ngăn trên của tủ áo có mộtviên thuốc mê, lát nữa anh ta trở lại với cô, cô tìm cách cho anh ta uống, anhta sẽ bất động. Ở ngăn đó còn một bộ bơm tiêm đã khử trùng, bên trong chứa thuốcđộc Cyaniding, cô tiêm cho anh ta, không đầy một phút sau anh ta sẽ ra đi êmái...”
Thiêm Trúc bỗng kêu lên: “Tôi không muốn tự tay hại anh ấy.”
Giọng đối phương bỗng lạnh tanh: “Cô không còn lựa chọn nàokhác.”
Thiêm Trúc nín lặng. Lát sau, đối phương tỏ ra rất thông cảm:“Cô đang rất sợ, rất buồn. Tôi hiểu. Nên thư giãn một chút đi, Tôi tạm rời khỏiđây. Mười phút nữa anh ta sẽ về với cô.”
Điều mà Thiêm Trúc quan tâm lúc này là, sau khi cô hại TriệuTĩnh thì cô có được sống để ra về không, cô có bị coi là thủ phạm giết ngườikhông. Tâm trí cô rối bời.
Sau khi Triệu Tĩnh vào phòng, anh rửa mặt, chải đầu, soigương; lúc chụp ảnh, anh mở to mắt. Có phải những điều này là dấu hiệu dự báohôm nay anh phải chết bởi chính tay Thiêm Trúc? Đây là định mệnh hay sao?
Thời gian trôi quá nhanh, mười phút đã hết thì phải? ThiêmTrúc thẫn thờ, tay giơ di động dùng ánh sáng của nó để soi đường, cô bước đếntrước tủ áo bên cạnh giường, mở cửa sổ tìm ngăn trên. Đúng là có các thứ đó.Lòng cô nặng trĩu. Cô lấy ra viên thuốc, rồi mở tủ lạnh lấy ra lon bia, bật\\\"tách” mở nắp, sau đó thả viên thuốc vào lắc lắc, sau đó lại đặt lon biavào tủ lạnh. Cô trở lại ngồi lên giường.
Khúc Thiêm Trúc tắt đèn ở di động, bốn bề im ắng tối đen nhưđịa ngục, thời gian vẫn lạnh lùng trôi đi.
Bỗng có một giọng nói nghèn nghẹn: “Thiêm Trúc...”
Là Triệu Tĩnh! Cô lại bật đèn di động, và nhìn khắp xungquanh. Không thấy bức tường ngăn nữa! Triệu Tĩnh mặc quần cộc, đang nheo mắttìm cô.
Cô đáp: “Ừ”.
Anh lập tức bước đến ôm choàng lấy cô: “Thiêm Trúc em biếtkhông, xảy ra chuyện rồi!”
Thiêm Trúc bình tĩnh hỏi: “Sao?”
‘Vừa nãy... vừa nãy chúng ta bị tách ra, có người nói vớianh rằng một trong hai ta phải chết!”
Thiêm Trúc chỉ im lặng nghe anh nói.
“Em có nghe không đấy? Hắn nói một trong hai ta phải chết.”
“Và gì nữa?”
“Hắn nói, hoặc anh giết em hoặc anh bị giết...”
Thiêm Trúc nín lặng một lúc sau mới nói: “Anh có muốn em chếtkhông?”
Triệu Tĩnh ôm cô càng chặt hơn: “Thiêm Trúc, anh không,không thể để em chết... Hắn nói nếu anh không giết em thì anh không sống được đếnsáng... Bọn họ là ai? Tại sao lại muốn hại chúng ta? Em đã đắc tội với họ à?Kìa em nói đi chứ?”
Khúc Thiêm Trúc cũng ôm anh thật chặt, ghé miệng sát taianh, nói rất khẽ: “Chúng... ta... chạy thôi...”
Triệu Tĩnh tuyệt vọng: “Không thể thoát.”
“Tại sao?”
“Vừa nãy anh chạy ra định tìm em, nhưng không thấy khách sạnđâu nữa. Chỉ còn lại độc căn phòng này. Bên ngoài là tường xi măng.”
“Chưa biết chừng đây là một trò đùa quái dị... Triệu Tĩnh,anh là đàn ông, nếu anh đầu hàng thì em biết dựa vào ai nữa?”
Triệu Tĩnh buồn bã nói: “Em bảo anh nên làm gì?”
Thiêm Trúc nói như ra lệnh: “Đưa em ra khỏi đây!”
Nói rồi cô nắm cánh tay anh, bước về phía cánh cửa chống trộm.Không thấy ai ngăn cản. Họ ra đến cửa, Thiêm Trúc xoay tay nắm, thấy cửa đã bịkhóa ngoài.
Triệu Tĩnh căng thẳng hỏi: “Thế nào?”
Thiêm Trúc nói: “Bị khóa rồi.”
Triệu Tĩnh rùng mình: \\\"Lúc nãy anh ra được mà!”
Thiêm Trúc nhìn lên vùng tối đen trên cao, nói: “Khỏi phảibàn, rõ ràng có kẻ đã ngầm khống chế các cửa...”
Triệu Tĩnh nói: “Nguy rồi, nơi đây đã biến thành nhà ngục...”
Hồi lâu sau Thiêm Trúc mới khẽ nói: “Cứ chờ, chờ trờisáng...”
Triệu Tĩnh lắc đầu: “Anh sợ rằng không chờ nổi đến sáng...”Anh vừa nói vừa ôm chặt Thiêm Trúc, nước mắt tuôn lã chã: “Thiêm Trúc, anh yêuem! Em biết không, anh yêu em, anh mãi mãi yêu em.”
Thiêm Trúc rơm rớm nước mắt, ra sức gật đầu.
Triệu Tĩnh khóc càng lúc càng dữ: “Thiêm Trúc, nếu anh chếtthật, thì em nên nhớ anh chết là vì em. Anh không muốn chết. Anh muốn cưới em,chung sống với em...\\\"
Gã nào đó ngoài kia đang khống chế tất cả, gã rất nhẫn nạikhông lộ diện, không lên tiếng. Chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Triệu Tĩnh lặp đi lặp lại những lời ấy như một người ngủ mê,còn Thiêm Trúc thì chỉ nín lặng. Chừng nửa giờ sau, cô khẽ đẩy anh ra, và nóinhỏ: “Anh đã khản cả tiếng rồi, uống chút nước nhé!”
Triệu Tĩnh lau nước mắt, ngồi đó chờ. Giọng anh bỗng trở nênbi tráng: “Anh uống rượu!”
Thiêm Trúc khẽ nói: “Đừng! Ngộ nhỡ có chuyện gì, rượu vào rồichuếnh choáng thì gay.”
Triệu Tĩnh: “Xin em đấy! Thiêm Trúc, em cho anh uống bia vậy.”
Thiêm Trúc thở dài, rồi nói: “Anh chờ một chút.”
Cô lần bước đến bên giường Triệu Tĩnh, dừng lại trước tủ áo,khẽ mở cửa. Lúc nãy tủ này bị bức tường kỳ quái kia ngăn cách. Cô sờ tìm ở ngăntrên... và giật mình. Ở đây cũng có viên thuốc và bộ bơm tiêm. Cũng tức là, TriệuTĩnh cũng bị buộc phải lựa chọn sinh tồn, và âm thanh bí hiểm kia sẽ chỉ đạoanh sẽ phải giết cô như thế nào. Nếu cả cô và anh đều định giết nhau, thì sẽkhó mà thành công, vì cả hai đều sẽ đề phòng. Nếu cả hai đều lựa chọn từ bỏ cuộcsống, thì sao?
Cô chưa kịp nghĩ kỹ thì Triệu Tĩnh đã nói: “Em đang làm gìthế? Bia đâu?”
Thiêm Trúc: “Em đang xem có ai nấp trong tủ áo không...” Rồicô bước đến tủ lạnh, “tách, tách” bật nắp hai lon bia, cất trở lại tủ lạnh mộtlon; rồi, tay phải cô cầm ra lon bia lúc trước đã thả thuốc mê... sau đó bước đếnbên giường, đưa lon bia ở tay phải cho Triệu Tĩnh, nói nhỏ: \\\"Em cùng uốngvới anh.”
Triệu Tĩnh giơ lon bia lên “ực ực ực...” uống hơi hết luôn.Rồi anh giật lon bia trên tay Thiêm Trúc, cũng ừng ực uống cạn.
Thiêm Trúc lòng đau thắt.
Anh nói: “Mẹ nó chứ! Dù bọn chúng là ai, đêm nay chúng dámchơi khăm anh, anh sẽ liều với chúng!”
Thiêm Trúc im lặng. Cô đang cố theo dõi phản ứng của TriệuTĩnh. Anh chỉ nói cứng một câu, sau đó anh từ từ nằm xuống giường.
“Triệu Tĩnh?”
“Gay quá...” Anh chỉ buông ra hai tiếng mơ hồ.
“Anh ơi?”
Triệu Tĩnh vất vả “Ừ” một tiếng rồi miệng cứng ngắc lại.
Thiêm Trúc run run bật di động soi vào Triệu Tĩnh, sắc mặtanh trắng bệch, đôi mắt lờ đờ, ánh mắt đầy tuyệt vọng và sợ hãi. Thiêm Trúctrào nước mắt, cô bước đến tủ áo sờ tìm bộ kim tiêm. Rồi chầm chậm bước trở lại,vừa khóc vừa nói: “Anh ơi, chúng ta sắp kết hôn, anh yên tâm, kế hoạch không hềthay đổi...”
Cô chọc mạnh kim tiêm vào bắp thịt cơ vai rắn chắc của TriệuTĩnh, bơm một chút độc dược Cyaniding rồi rút ra ngay. Cô ném bơm tiêm rồi ngồibệt xuống sàn.
Trong bóng tối, Triệu Tĩnh bất động. Cô nghe thấy hơi thở củaanh càng lúc càng gấp rồi bỗng ngừng bặt. Đầu óc cô trống rỗng. Cứ thế ngồi imkhông rõ bao lâu... rồi cô mới nhớ đến cái giọng nói đã ép cô phải giết TriệuTĩnh, cô bèn ngẩng đầu hỏi: “Ngươi đang ở đâu?”
Giọng nói ấy lập tức vang lên: “Tôi vẫn ở đây.”
“Anh ấy chết rồi...”
“Tôi đã nhìn thấy”
\\\"Ngươi lộ diện đi!”
“Cô đã sẵn sàng chưa?”
Thiêm Trúc chơi vơi mơ hồ, cô không nghĩ đến cái xác TriệuTĩnh. Gã kia nói gì? Gã hỏi cô đã sẵn sàng chưa...
Cô bỗng không dám khẳng định. Rồi cô cảm thấy chóng mặt,chênh vênh như đang di chuyển trong không gian.
Chừng hơn nửa phút sau, gã kia lại nói: “Trả lời đi, cô đã sẵnsàng chưa?”
Thiêm Trúc vẫn chóng mặt. Cô không biết nên trả lời thế nào,cô đang sắp đổ vỡ, nát tan; cô rất sợ nhìn thấy bộ dạng của gã rồi thì cô sẽ loạnóc.
Lại sau nửa phút nữa, gã tiếp tục hỏi: “Cô trả lời đi! Đã sẵnsàng chưa? Cô im lặng tức là đã sẵn sàng, vậy thì mở cửa đi!”
“Ngươi... vẫn liên tục ở trong phòng này ư?”
“Giọng nói của ta trong phòng, thân thể ta ở bên ngoài.”
Bỗng có điện, căn phòng lại sáng, Thiêm Trúc thấy rất chói mắt.
Cô nhìn sang giường, Triệu Tĩnh vẫn nằm thẳng đơ, mặt trắngnhư bột. Cô vội nhìn đi chỗ khác, run rẩy vơ quần áo mặc lên người, rồi nhìn raphía cánh cửa chống trộm, từ từ bước...
Gã đó mặt mũi ra sao? Phải chăng cũng khôi ngô sáng sủanhưng không có miệng?
Khúc Thiêm Trúc đặt tay lên ổ khóa, do dự một lúc, rồi dứtkhoát mở cửa ra. Bên ngoài là một thanh niên trẻ tuổi, sắc mặt cũng trắng như bột.Thiêm Trúc từ từ bước lùi lại, rồi đứng tựa vào bệ cửa sổ. Lúc này cô bỗng bànghoàng ý thức được rằng cả khách sạn này chỉ còn duy nhất một mình cô đang sống!
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Thị trấn Đa Minh đang nổi gió, đèn đường đung đưa dữ dội,ánh sáng lúc mờ lúc tỏ như trong một cơn mê.
Một con mèo từ trong Ngõ Tối chạy ra, rón rén đi men theochân tường của các cửa hàng. Khi nó đi qua dưới ánh đèn đường, Thiêm Trúc thấyhình như nó không phải con mèo, điểm duy nhất giống con mèo là nó bước đi khônghề gây tiếng động. Cũng không giống gà hay chó, và càng không giống con thỏ. Nólà con vật gì thế?
Sau đó có một tình tiết chứng minh chắc chắn nó không phảicon mèo: có một con mèo hoang chui ra từ sau một đống rác, vừa nhìn thấy con vậtnày, con mèo lập tức kêu ré lên kinh hãi rồi co cẳng chạy nhanh như chớp, lủi mấtluôn. Con vật vô danh không có ý định truy kích, nó chỉ đứng đó nhìn theo bóngcon mèo, ánh mắt có vẻ thân thiện. Sau đó nó tiếp tục bước về phía trước. Con vậtvô danh này có bốn chân, mình trơn không có lông, nó bước đi như một đứa bé conđang bò, tốc độ khá nhanh. Hoặc nói là, hai chân trước và hai chân sau của nó đềubám xuống mặt đất. Nhưng nó tuyệt đối không phải một đứa bé con, giữa mông nócó cái đuôi thon dài đung đưa sang hai bên.
Trên thế giới thật không có loài động vật như thế. Ở đây núicao rừng sâu, nào ai biết nó từ đâu chui ra! Nó tiếp tục đi ra khỏi thị trấn, rồibiến mất giữa rừng bia mộ.
***
Chu Xung và Lục Lục đã đoán ra mấy chữ ấy không phải “kế đoạtmệnh”, và rất có thể nó là tên một thị trấn nhỏ. Nhưng họ đã lên mạng tra cứu gầnmột tiếng đồng hồ, vẫn không tìm thấy một địa danh có âm đọc na ná như “d...m...”. “Em cảm thấy thị trấn đó thuộc địa phận Đồng Hoảng.”
“Rất có khả năng này.”
“Chúng ta đến đó một chuyến?”
“Em đã đi một lần rồi, không kết quả gì. Lần này chúng ta phảitìm hiếu kỹ đã rồi hãy lên đường.”
“Tìm hiểu thế nào?”
Chu Xung trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tìm người mù!”
Lục Lục bừng tỉnh. Ông ta đưa ra câu đố thì lời giải phải ởchỗ ông ta.
Chu Xung lại nói: “Tìm thấy ông ta, anh sẽ hỏi thẳng luôn đólà mấy chữ gì. Nếu ông ta vẫn làm ra vẻ bí hiểm thì anh nện luôn!”
Lục Lục vội can ngăn: “Đừng nên hà hiếp người khuyết tật.”
“Anh ngờ rằng tất cả là do ông ta bày trò.”
“Nhưng ta sẽ đi đâu để tìm ông ta?”
“Lại xuống hành lang ga tàu điện ngầm.”
“Liệu ông ta có xuất hiện ở đó không?”
“Chắc chắn ông ta đang chờ chúng ta.”
“Tức là, bây giờ anh đã công nhận rằng ông ta cố ý mai phụcchúng ta!”
“Đúng! Cũng như ông ta cố ý ngồi gần nhà Hồ Tiểu Quân để chờcô ấy.”
“Nếu Tiểu Quân mãi mãi mất tích thì anh có mãi mãi đi tìm côầy không?”
\\\"Có thể.”
\\\"Anh không sợ em giận à?”
\\\"Em nghĩ xem, anh có phải người em yêu nhấtkhông?\\\"
\\\"Đúng thế!\\\"
“Người mà em yêu nhất lại rất yêu người khác, thì người khácđó cũng là người em rất yêu, đúng không?”
“Đừng ràng buộc nhau kiểu ấy! Người em yêu nhất rất hận mộtngười khác, thì chắc chắn em cũng hận người khác ấy; người em yêu nhất lại rấtyêu một người khác, thì đó cũng là người em rất hận!”
“Thế thì tại sao em vẫn cùng anh đi tìm cô ấy?\\\"
“Là vì... cô ấy cũng là bạn em.”
“Nếu một bạn khác mất tích liệu em có đi tìm không?”
“Chưa chắc.”
\\\"Thế thì không được!”
Lục Lục thụi Chu Xung một cái: “Nói đi nói lại... cuối cùngthì vẫn là vì anh, thế thôi!”
Chu Xung hôn cô, hình như là một sự đền đáp.
“Bài hát “Yêu hết mình” anh soạn cho trang web “Lưới tình”,là dành cho cô ấy phải không?”
“Có vẻ như thế không?”
“Anh nên nhớ em là dân chữ nghĩa.”
“Có thể là... cô ấy có cho anh một chút cảm hứng, nhưng chắcchắn bài hát đó không phải dành cho cô ấy. Nam giới hay có những ảo tưởng tốt đẹpvề tình yêu, và luôn cố tô điểm để nó ngày càng đạt tới với sự hoàn mỹ, nhưngcàng tô điểm, nó lại càng trở nên mơ hồ; khiến người ta tưởng như trong cuộc sốnghiện thực, không gì có thể thay thế cho hình ảnh ấy. Thực ra bài hát “Yêu hếtmình” thể hiện một nỗi tuyệt vọng của anh.”
“Có phải nam giới các anh khi tự sướng sẽ tưởng tượng đến nhữngảo tưởng đó?”
“Không, lúc đó người ta thường nghĩ đến một người khác giớicụ thế. Thậm chí có thể là một chị bán bánh rán ở cổng khu chung cư! Còn nữ giớithường thích coi một nam giới hoàn mỹ mơ hồ nào đó là đối tượng làm tình tronggiả tưởng.”
“Anh quái thật đấy! Biết cả con gái đang nghĩ những gì!”\\\"Anh nghe em nói ra trong lúc ngủ mê!”
“Đồ khỉ ạ!”
“Em đoán xem, chúng ta ngủ với nhau hôm nào là hôm đáng nhớnhất?”
“Không biết.”
“Đoán xem?\\\"
“Lần đầu tiên.”
“Không! Mà là cái đêm ở dưới tầng hầm kịch viện Bắc Kinh.”
“Tại sao?”
“Anh cũng không biết diễn tả thế nào.”
Đêm, Lục Lục nằm trên giường cố nhớ lại bộ dạng người mù, côbỗng có cảm giác ông ta tựa như một bà đỡ đến từ một thế giới khác. Cái từ “bàđỡ” khiến cô giật mình. Tại sao cô lại nghĩ đến cái từ này nhỉ? Cô không dámnghĩ thêm nữa.
Sắp 12 giờ đêm, cô ngỡ Chu Xung nằm bên đã ngủ say, không ngờanh bỗng nói rất tỉnh táo: “Anh có linh cảm Tiểu Quân lành ít dữ nhiều mất rồi.”
“Hả?”
“Cả người bạn trai của Khúc Thiêm Trúc nữa. Đều không thể trởvề.”
Chu Xung vốn tương đối sáng suốt, thế mà đêm khuya bỗng nóira điều này. Lục Lục rùng mình.
“Còn... Trường Thành thì sao?”
“Không biết.”
“Đừng nghĩ nhiều. Em cho rằng cô ấy sẽ không sao cả. Mai, nếutìm thấy người mù thì anh đừng ép buộc người ta, cứ để em nói chuyện ôn hòa.”
“Còn tùy xem ông ta có biết điều hay không ”
“Thôi nào!”
“Ngủ đi!”
Hôm sau vào giờ đi làm, Lục Lục và Chu Xung xuống hành langthông với ga tàu điện ngầm. Hôm nay là ngày 24 tháng 12.
Người qua lại rất đông. Hơn chục sạp hàng tạp hóa bày dọchai bên, chỉ còn chừa lại một lối đi hẹp ở giữa. Anh chàng thấp bé hát rong lạiđến, tiếp tục hát bài “Thảo nguyên”, giọng hơi buồn bã, rất không hợp với cảnhthành phố náo nhiệt. Hai người đi lướt một vòng, không thấy bóng người mù đâu.Chu Xung rút ra 50 đồng bỏ vào cái hộp bìa của anh ta. Anh ta chẳng buồn nhìn,tiếp tục say sưa hát. Chu Xung im lặng đứng bên, Lục Lục khoác tay anh cùng đứngnghe.
Chờ cậu ta hát xong, Chu Xung hỏi: “Chú em có thấy ông thầybói mù đến đây không?”
“Ngày nào ông ta cũng có mặt, nhưng chỉ buổi chiều mới đến.”
Chu Xung: “Cảm ơn.” Rồi anh nói với Lục Lục: “Chiều ta lại đếnchờ vậy.”
Cả hai bước đi không xa, lại nghe thấy tiếng ghi-ta vanglên.
Khoảng hơn ba giờ chiều Chu Xung và Lục Lục quay lại. Các sạphàng đã vãn đi rất nhiều, cũng không thấy anh chàng hát rong đâu nữa. Hai ngườitìm khắp vẫn không thấy người mù ấy đâu.
Lục Lục nói: “Hay là... mai ta lại đến?”
Chu Xung bảo cô: “Chờ một chút nữa.” Và hậm hực bổ sung:“Anh sẽ chờ lão đến cùng!”
Cả hai lững thững đi đi lại lại, bỗng nghe thấy tiếng hô:\\\"Bảo vệ đến!\\\" Chủ các sạp hàng rong vội dọn hàng rất nhanh rồi chạybiến. Ba người bảo vệ mặt lạnh như tiền xuất hiện. Một tiểu thương chạy chậm, bịtóm cổ, mấy chục bộ quần áo bị tịch thu; ba người bảo vệ bỏ đi, người chủ hàngchạy theo sau luôn mồm nài nỉ xin họ “tha”.
Tuyến hành lang bỗng vắng lặng, Chu Xung và Lục Lục tiếp tụclượn lờ, lúc này trông họ thật lạc lõng.
Chu Xung bỗng nói: “Ở kia!” Lục Lục nhìn sang. Người mù đãxuất hiện! Ông ta mặc áo gió màu xanh, đeo kính râm, lưng đeo ba lô màu đen,tay cầm gậy trúc dò đường, từ từ bước.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.