Cô nhất định phải điều tra bằng được nguồn gốc của tấm ảnhnày.
Khi Lục Lục trở về nhà thì Chu Xung đã đi dạy đàn. Cô vàothư phòng, lên mạng tra cứu các thông tin liên quan đến tấm ảnh cưới ma.
Thì ra tấm ảnh cưới ma đã bị tung lên mạng khá phổ biến, nhưngnó được chụp vào năm tháng nào, nhân vật trong ảnh là ai thì không rõ.
Trên mạng đồn đại rằng: cô dâu chú rể là người Dư Hàng. DưHàng là nơi phát tích của vùng văn hóa Lương Chử, vẫn được gọi là “vựa thóc hồcá, quê hương tơ lụa, hoa quả bốn mùa, ngời ngời văn hóa”. Cô gái tên là Diệp TửMi mười sáu tuổi, con nhà giàu; chàng trai tên là Vương Hải Đức mười chín tuổi,gia cảnh bần hàn. Năm 1922, khi cặp trai gái sắp cưới thì cô gái đột ngột mắcchứng sốt cao rồi bất hạnh qua đời. Hải Đức không muốn tuân theo phong tục địaphương “làm đám cưới với người chết”, nên anh bỏ trốn để đi lính, nhưng lại bịnhà gái bắt đưa về để làm “đám cưới ma”. Khi đó cô gái Tử Mi đã chết được sáungày, người ta dựng giá gỗ sau lưng nâng cô gái lên chụp ảnh đám cưới cho haingười, do vậy chân cô gái không chạm đất.
Về sau Vương Hải Đức đi Thượng Hải, mở một quán trà nhỏ, lấyvợ người Thượng Hải, sinh được một trai một gái. Ông mất năm 1988.
Không chỉ Lục Lục và Chu Xung, mà vô số người khác cũng rấtkhiếp hãi tấm ảnh này. Các đài truyền hình đã bắt tay vào tìm hiểu để giải mã.Kết luận cũng đã sáng tỏ: tấm ảnh ấy là trang bìa của một kỳ tạp chí X năm2002. Phóng viên đài truyền hình đã đến phỏng vấn tạp chí đó, được biết mộtbiên tập viên nhiếp ảnh của tạp chí đi thâm nhập nông thôn rồi mua lại tấm ảnhcũ đó của một gia đình nông dân tỉnh Sơn Tây...
Người biên tập viên ấy đã không còn làm việc ở tạp chí này từlâu, không ai biết hiện ông ta đang ở đâu; và tất nhiên càng không thể biết giađình nông dân kia họ tên gì, ở xã huyện nào của tỉnh Sơn Tây.
Người ta đồn rằng địa điểm là Dư Hàng, nhưng nguồn gốc tấm ảnhthì ở Sơn Tây, hai thông tin không ăn khớp nhau, nên nguồn gốc thực sự của tấm ảnhcho đến giờ vẫn là một bí ẩn.
Lục Lục lại quan sát tấm ảnh. Cô có cảm giác rằng lời đồn đạirất vô căn cứ, thực tế là người đàn ông vẫn còn sống, còn người phụ nữ đứng bênchỉ vừa mới chết. Chính Lục Lục cũng lấy làm lạ, không hiểu tại sao mình lại cócái cảm giác này.
Chuông chống trộm kêu vang. Chu Xung đã về. Lục Lục vẫn tiếptục ngồi xem tấm ảnh.
Chu Xung đặt cây đàn ghi-ta xuống rồi bước thẳng vào toilet.Lát sau anh gọi ầm lên: “Em ơi lại đây!”
Lục Lục chạy đến, thấy Chu Xung đang đánh răng, anh chỉ tayvào cái nắp cống thoát nước, hỏi: “Em mua à?”
“Vâng. Đế chặn không cho con sâu ấy bò lên.”
“Không ăn thua. Vì nhà này có rất nhiều lỗ thoát nước.\\\"
Lục Lục nhìn khắp. Đúng thế, căn nhà này có nhiều lỗ cốngtương tự...
Cô bỗng nói: “Anh ạ, em có cảm giác tấm ảnh cưới ma ở máytính của chúng ta không thật giống tấm ảnh trên mạng.”
“Khác ở chỗ nào?”
“Bố cục như nhau, quần áo như nhau, ánh sáng cũng nhưnhau... nhưng người thì hơi khác...”
“Chắc là nhìn nhầm.”
Chu Xung súc miệng xong, anh nói sang đề tài khác: \\\"Cóngười mách riêng với anh rằng tối qua em dờn dứ với hắn.”
Lục Lục không hiểu, hỏi lại: “Anh nói linh tinh gì thế?”
Chu Xung nói rất nghiêm túc: “Không phải à? Anh gợi ý vậy:anh Mạn. Hắn tên là Mạn.” Mạn... Lục Lục cảm thấy cái tên này hơi quen quen, côhiểu rằng Chu Xung không nói bừa. Cô ngạc nhiên, cô gắng nhớ lại xem anh Mạn làai.
“À...” Lục Lục đã nhớ ra tối qua cô lên mạng chat với ngườinày mấy câu. Lục Lục ngẩn người.
Tối qua Chu Xung biểu diễn ở phòng trà, sao anh ấy lại biết“anh Mạn”? Kỳ lạ quá!
Hay anh ta là bạn của Chu Xung? Có vô số phần mềm chat, cóvô số chat rooms, Lục Lục chỉ ngẫu nhiên đăng nhập, thì gặp ngay bạn của ChuXung hay sao? Không thể! Nếu là “phục kích” thì đối phưong phải chủ động nóichuyện với cô mới đúng, thực tế thì trái lại, chính cô vào chat rooms rồi ngẫunhiên chọn một người trong đó, và cô cũng chủ động nói chuyện với người ấy. Mặtkhác, giả sử người ấy vừa khéo là bạn của Chu Xung thì anh ta cũng không thể biếtLục Lục là ai, lúc đó cô lấy tên là “Hồng’.
Lục Lục nhìn anh, hỏi: “Anh quen anh Mạn à?”
Chu Xung: “Không quen. Hôm nay em đi rồi, anh bật máy, lên mạng,thấy có người vào QQ của anh, nói là muốn cho anh biết một điều bí mật, anh OK.Thế là anh ta truyền cho anh nội dung em và anh ta đã chat với nhau.” Tại saogã tên là Mạn này lại biết Chu Xung là bạn trai của Lục Lục? sao gã lại biếtnick chat QQ của Chu Xung? Lục Lục nói: “Anh cho em xem nội dung đó được chứ?”
Chu Xung đến trước máy tính mở ngay nội dung đó cho cô xem.Cũng may, nội dung đó gã không thêm bớt gì. Chu Xung tủm tỉm: “Anh nhận rangay: gã đang định tán em nhưng tay nghề thì quá non. Anh chỉ lấy làm lạ: tạisao gã lại tìm ra anh?”
Lục Lục ngồi xuống ghế, ngao ngán nói: “Không liên quan gì đếnanh ta cả.”
Chu Xung: “Không liên quan?”
Lục Lục thẫn thờ chỉ vào chiếc máy tính, nói: “Hôm nọ em đãnói rồi: trong máy có một đôi mắt...”
Chu Xung gật đầu, hạ giọng: “Thứ gì cũng thế, là đồ secondhand thì dễ khiến người ta gặp rắc rối.”
Lục Lục bỗng hỏi: “Nhà này, gia đình anh mua từ lúc mới à?”
Chu Xung: “Anh đã nói với em rồi, đây là nhà cũ. Mẹ anh làgóa phụ, mua được căn nhà cũ đã là cố gắng hết sức rồi.”
Lục Lục lặng thinh.
Chu Xung khua tay trước mặt cô, nói: “Sao em ngồi nghệt rathế?”
Lục Lục nói: “Em đang nghĩ ta nên làm gì đây...”
Chu Xung rút phăng giắc cắm nguồn điện của Laptop, rồi ôm nóbước ra: “Quá đơn giản: đập bỏ, rồi mua cái mới!”.
Lục Lục cảm thấy tiếc. Nó đã gắn bó với cô hơn một năm qua,cô đã dùng nó đế viết vô số bài, nó vừa đượm hơi chủ cũ lại vừa đượm hơi Lục Lục...
Lúc Chu Xung bước ra đến cửa, cô gọi to: “Khoan đã!\\\"Chu Xung đứng lại.
Lục Lục: “Em nghĩ đến một điều...”
Chu Xung: “Em xót của à?”
Lục Lục ngẩn người nhìn chiếc Laptop Chu Xung đang ôm trướcngực, nói: “Hacker!”
Chu Xung: “Gì cơ?”
“Có lẽ là hacker! Cả anh lẫn em đều dốt máy tính, rất có thểLaptop này bị hacker tấn công, chứ không có đôi mắt kỳ quái gì hết! Chẳng qualà bọn hacker trêu ngươi!”
Chu Xung nói: “Dù là nguyên nhân gì thì anh cũng đập bỏ, chứnhìn nó rất ngứa mắt.”
Lục Lục nắm cánh tay Chu Xung: “Cứ để em tìm hiểu xem saođã, sau đó thì tùy anh.”
Chu Xung ngẫm nghĩ, rồi nói: “Được. Anh chiều em.”
Lục Lục lại bưng máy tính vào thư phòng, sau đó gọi điện chomột người quen tên là Hà, ngày trước cô đã từng phỏng vấn anh ta.
Nếu nói nghề máy tính là nghề giang hồ thì Hà là một siêucao thủ vừa đại bợm vừa đại hiệp. Anh ta vốn là một hacker khét tiếng, từngtung ra vi-rút làm chấn động thế giới, rồi bị đi tù; ra tù, anh được một côngty lớn của Trung Quốc chuyên về phần mềm diệt vi-rút mời làm việc cho đến nay.
Hà nhận lời sau giờ tan tầm ngày mai sẽ đến xem giúp.
Buổi tối, Lục Lục chẳng còn tâm trí nào nấu cơm, cô gọi nhàhàng mang đến hai suất gà rán Kentucky. Hai người ăn xong, Chu Xung lại khoácghi-ta đi hát. Anh dặn Lục Lục: “Em nên sớm đi ngủ.” Cô nói: “Em sẽ chờ anh.”
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Chu Xung đi rồi, chỉ còn mình Lục Lục ở nhà. Cô thẫn thờ ngồitrên đi-văng phòng khách. Hình như cô không thể suy nghĩ gì được nữa. Bên taicô văng vẳng câu nói của Chu Xung: thứ gì cũng thế, là đồ second hand thì dễkhiến người ta gặp rắc rối.
Điều này khiến cô nhớ đến chuyện cách đây một năm, Một hômtrời mát, cô nhìn thấy một cửa hàng bán máy tính cũ gần thôn Trung Quan treo tấmbiển “Chuyển nhà - đại hạ giá!” Cô bèn bước vào. Cửa hàng rất vắng vẻ, cô chủhàng đang ngồi xem phim truyền hình, vẻ mặt lãnh đạm chẳng buồn để ý đến Lục Lục.
Lục Lục ngắm những chiếc máy tính trước mặt, cuối cùng côưng chiếc Laptop này. Trông nó còn khá mới, giá rất rẻ. Cô quyết định mua, tuynhiên cũng thử nài mấy câu xem sao: “Chị ơi, liệu giá cả có bớt được không?” Côchủ nhìn Lục Lục rồi hỏi: “Cô định trả bao nhiêu?”
Lục Lục có phần e dè: “Giảm giả 20%!”
Cô chủ tiếp tục xem phim truyền hình, buông luôn một câu:“Xách đi!”
Lục Lục lập tức nghi ngờ, hay là chiếc Laptop này có vấn đềgì đó, nhưng cô đã trả giá, họ cũng đã ừ rồi, thì cô còn nói gì được nữa? Cô bảochủ hàng cắm điện, bật máy, xem xét một hồi, thấy không có vấn đề gì, bèn trảtiền xách nó về.
Bây giờ Lục Lục không thể nhớ ra khuôn mặt cô gái bán hàngđó nữa. Vả lại, khu vực đó bị di dời, cửa hàng cũng đã chuyển đi đâu không biết.Và tất nhiên lại càng không thể biết ai là người chủ đã đem bán chiếc máy tínhnày cho cửa hàng...
Đúng là không nên mua bất cứ thứ đồ cũ nào. Máy tính, đồ gỗ,quần áo, đồ chơi... đều có quá khứ riêng của nó mà ta không thể biết. Quá khứluôn “ẩn náu” bên trong mỗi đồ vật. Chúng mang hơi chủ cũ, ta không có cách gìxóa bỏ được.
Căn nhà này cũng là nhà cũ...
Lục Lục miên man suy nghĩ.
Cùng một thời điểm - căn hộ hai tầng cũ kỹ - có thể xuất hiệnnhiều khung cảnh khác nhau. Chu Xung ngồi ở ban công chơi ghi-ta, Lục Lục vào bếplàm cơm; một ông già ngồi hút thuốc ở ban công, một phụ nữ ngoài bảy mươi tuổiđang ngồi đi-văng xem tivi, một người đàn ông dáng người vừa phải đang ngồi ởgóc tường cầm chiếc kìm vặn xoắn dây thép, một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi để tócngắn đang bưng món ăn đặt lên bàn, một cậu bé 12-13 tuổi đang ngồi dưới sàn hòreo với chiếc ôtô đồ chơi chạy pin... không rõ những người này có quan hệ thânthuộc ra sao, có thể họ là một gia đình chứ không chỉ là một cặp như Chu Xungvà Lục Lục. Cả căn nhà nồng nặc mùi khói bếp khét lẹt dầu mỡ. Lại có một thiếunữ 17-18 tuổi đứng trên gác thò đầu xuống mắng mỏ cậu bé nghịch ngợm gây tiếng ồn...
Và... ngay cả Chu Xung cũng là đồ second hand.
Anh ấy đã từng yêu, yêu say đắm, đã từng chung sống với cô bạngái ấy nửa năm trời. Có lẽ hồi đó đêm nào anh cũng ôm chặt cô ta nằm ngủ. Saunày hai người chia ly, đau xót ứa máu... hẳn người Chu Xung cũng bị ám mùi côta, dù mỗi ngày anh tắm gội chục lần cũng không thể tẩy hết mùi.
Nghĩ đến đây, Lục Lục bỗng nhìn sang con cá vàng trên bàn.Nó vẫn lặng lẽ bơi đi bơi lại. Cô cầm cái hộp thức ăn cá rắc mấy hạt vào bể cá,nó há cái mồm xinh xắn đớp lấy rất nhanh. Sau đó nó dúi đầu vào vách kính, ve vẩyđuôi, cứ thế đứng nhìn Lục Lục. Tại sao Chu Xung không thích Lục Lục nhắc đếncô gái ấy?
Lục Lục vốn biết khi cô đơn rất không nên suy nghĩ lan man.Nhưng cô không thể không nghĩ, sau đó là phỏng đoán tiếp theo là đi vào chỗ bếtắc. Có phải cô gái ấy mắc bệnh hiểm nghèo? Có phải Chu Xung và cô ấy đã tổ chứcđám cưới ma không?
Nghĩ đến đây Lục Lục rùng mình. Nhưng cô vẫn không thể ngănmình tiếp tục tưởng tượng.
Sau khi mất người bạn gái, Chu Xung thấy đời mình trống vắng,buồn bã không nguôi; cách duy nhất để tự an ủi là làm đám cưới ma với cô ta.
Rồi, thời gian làm thay đổi tất cả.
Ngày lại ngày trôi đi, Chu Xung dần thoát ra khỏi nỗi bithương. Đám cưới ma trước đây chỉ là một nghi thức thể hiện tình cảm sâu nặng củaanh dành cho người bạn gái, chứ không phải tờ đăng ký kết hôn, nó không có giátrị ràng buộc về mặt pháp lý. Chu Xung không thể sống độc thân suốt đời, cho nênanh mới nhờ trang web “Lưới tình” giới thiệu cho mình một cô gái nào đó. Cô gáiđầu tiên mà họ giới thiệu là Lục Lục. Anh vừa gặp đã ưng ngay, thực ra đó chỉlà một sự gật đầu tùy tiện rất dễ hiểu của một người từng đổ vỡ tình cảm...
Vậy thì... họ tổ chức đám cưới ma ở đâu? Có phải ở ngay cănnhà này không?
Lục Lục nhìn cái cầu thang dẫn lên gác tối om, cô rất ít khilên đó. Có lẽ căn phòng trên gác là phòng tân hôn của đám cưới ma. Dù sao thìđó vẫn cứ là “đám cưới\\\". Xét từ góc độ này, Chu Xung là người đã có vợ. Giờđây, cũng tại ngôi nhà này, Chu Xung lại sống chung, trò chuyện, ăn cơm, cãinhau, làm tình với Lục Lục. Họ không biết rằng trong căn nhà này còn có mặt mộtngười khác, đó là cô dâu ma. Rất có thể cô ta đã nhập vào con cá vàng kia, ngàyngày uất hận nhìn chằm chằm gã phụ tình Chu Xung và cô vợ bé Lục Lục... Nếukhông, tại sao cuộc sống của hai người bỗng dưng xuất hiện tấm ảnh cưới ma?
Lục Lục càng nghĩ càng thấy sợ. Cô thận trọng bưng cái bể cáđi lên gác đặt xuống sàn. Rồi đi xuống, vào thư phòng, xách chiếc Laptop lêngác, cũng đặt xuống sàn.
Xong xuôi, cô lại đi xuống, cúi nhìn mũi bàn chân mình, rónrén bước vào phòng ngủ. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi thấy sợ, cô lại muốn chui vàochăn. Khi ai đó đang ở một mình, họ thường đi lại thoải mái, nhưng Lục Lục thìkhác, cô bước rất cẩn trọng, cứ như là xung quanh có vô số người đang nhìn vàomình.
Vào phòng ngủ rồi cô chốt chặt cửa, nhẹ nhàng nằm xuống giường,lắng nghe mọi động tĩnh trong nhà. Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài giọt nước títách ở đường ống dẫn khí sưởi. Cô không biết chiếc Laptop trên gác lúc này đangthế nào.
Nếu sáng mai anh bạn Hà đến khám phá ra đôi mắt nấp trongmáy tính chỉ là vi-rút, nhưng nó không chịu đầu hàng, thì có lẽ đêm nay nó sẽnghĩ cách đối phó...
Trên gác không một tiếng động, vẫn tĩnh lặng. Nếu bất ngờ xảyra chuyện thì thật đáng sợ.
Nhưng không xảy ra chuyện gì cả thì lại càng đáng sợ hơn.
Thực ra Lục Lục sợ cái gì?
Chẳng rõ bao lâu sau, Lục Lục mơ hồ nhìn thấy chiếc Laptop từtrên gác theo cầu thang gác đi xuống!
Nó lôi theo chuột và bàn phím, trông rất quái dị. Trong bóngtối nhờ nhờ thấp thoáng, cô nhìn thấy một bàn tay đang cầm chuột, rồi thấy haibàn tay đang nhẹ nhàng gõ bàn phím. Bàn tay cầm chuột rất to, là bàn tay nam giới.Hai bàn tay trên bàn phím thì nhỏ, là nữ. Lục Lục không thấy sợ hãi, cô chỉ bănkhoăn hỏi: “Sao lại là ba bàn tay? Không đúng!” Hình như câu nói này đụng đếncái gì đó, một bàn tay trên bàn phím biến mất, tất cả chỉ còn lại hai bàn taytiếp tục thao tác máy tính. Nhưng Lục Lục vẫn cảm thấy không ổn, vì cả hai bàntay đều là tay phải!
Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Lục tỉnh dậy, thì Chu Xung đang ngồibên giường nhìn cô. Nhớ lại giấc mơ đêm qua, không hiểu sao Lục Lục rất muốn bậtcười. Ánh nắng chiếu vào sống mũi cao cao của Chu Xung, đường nét trông rất đẹp.Cô cảm thấy tràn trề hạnh phúc.
Chu Xung cười, nói: “Sao tối qua em lại bưng bể cá và máytính lên gác?”
Lục Lục nói: “Em ở nhà một mình, thấy sợ...”
Chu Xung nâng mặt cô lên, tặng cô một nụ hôn nồng nàn: “Em vốnrất can đảm kia mà?”
Lục Lục: “Đúng thế, nếu không, em đâu dám đi hai lần bêchúng lên gác tối om?”
Chu Xung: “Tại sao em lại sợ con cá vàng ấy?”
Lục Lục mắt đảo tròn, cô không muốn Chu Xung giận, bèn nói:“Cứ tối đến, em lại thấy sợ đôi mắt.”
Hôm nay “Lưới tình” gọi điện mời Chu Xung đến, không biết làvề việc gì.
Lục Lục ở nhà xem tivi. Cô chờ đến xâm xẩm tối vẫn chưa thấyChu Xung về.
Chuông cửa reo. Lục Lục nghĩ là Chu Xung, nhưng không phải,thì ra là cao thủ máy tính Hà, cô vội mở cửa. Anh ta trạc tuổi Lục Lục, người gầygầy nhỏ thó, vai khoác chiếc túi màu bộ đội, trông rất giống một tay thợ khóa.
Lục Lục nói: \\\"Phiền anh quá, phải lặn lội đến tậnđây.\\\"
Cao thủ Hà nói: “Tôi cũng đang rỗi mà.”
Lục Lục lên gác bê chiếc Laptop xuống đem vào thư phòng. Caothủ Hà bước vào, đặt cái túi xuống, ngồi trước máy tính hỏi: “Nó làm sao?”
Lục Lục: “Tôi cứ cảm thấy trong máy có một đôi mắt...\\\"
Hà mỉm cười: “Cô nói cụ thể xem?”
Lục Lục tóm tắt các sự việc xảy ra gần đây. Cao thủ Hà bậtmáy kiểm tra, màn hình màu xanh hiện lên với vô số hàng chữ tiếng Anh dày đặc.Lục Lục hồi hộp nhìn giao diện trước mắt, có cảm giác mình đang đi theo vị bácsĩ tiến vào nội tạng của con bệnh, có thể nhìn thấy tim, gan, phổi nóng hổi.Lúc này cô cần tìm ra đôi mắt đang ẩn náu kia.
Cao thủ Hà gõ lạch xạch hơn mười phút, rồi khỏi động máy chạybình thường.
Lục Lục nhìn anh ta, thận trọng hỏi: “Có vấn đề gì?”
Cao thủ Hà nói: “Kỳ lạ! Hai người không hề biết cập nhật phầnmềm diệt vi-rút mới nhất, thế mà máy này cũng không bị nhiễm vi-rút. Giỏi đấy!”
Câu nói này khiến Lục Lục càng sợ: “Ý anh là máy này không vấnđề gì?”
Cao thủ Hà khẳng định: “Không vấn đề gì hết!”
Lục Lục bỗng thấy kinh hãi đến cùng cực. Có cảm giác luôn bịmột người suốt ngày bám theo không rời nửa bước, hắn không làm gì cũng không nóigì hết. Bây giờ cô mời đại sư âm dương đến xua đuổi hắn, nhưng đại sư chỉ điloanh quanh mấy vòng rồi phán rằng ở đây không có kẻ lạ mặt cả! Còn hắn thì vẫnđứng ngay gần đây lẳng lặng nhìn cô, và vẫn không làm gì, không nói gì.
Cao thủ Hà nói: “Hình như cô chưa thật yên tâm. Thế này vậy:tôi sẽ cài đặt lại window, mọi thứ sẽ như mới!”
Lục Lục gật đầu lia lịa: “Được, được, được!”
Dù đôi mắt kia ẩn nấp ở đâu và trốn thoát được cuộc khámnghiệm, nhưng nếu bây giờ bị xóa sổ sạch sẽ thì ngươi cũng hết đất sống!
Cao thủ Hà lấy ra một đĩa CD, bắt đầu cài đặt lại hệ thống.Hơn mười phút sau đã hoàn thành. Lục Lục nhìn màn hình với các giao diện mớitinh, cô thấy yên tâm hơn rất nhiều. Cô không biết đôi mắt kia đã đi đâu, nhưngchắc chắn nó đã bị tan thây, không thể tác oai tác quái được nữa.
Việc đã hoàn tất, cao thủ Hà chào ra về. “Thực ra việc nàyđơn giản, cô chỉ cần gọi một anh thợ máy tính làm là xong ngay.”
Lục Lục có phần ngượng nghịu. Nếu mạng chính phủ bị tin tặcxâm nhập, họ mời cao thủ Hà đến còn có lý; còn cô thì lại mời anh ta đến chỉ đểcài đặt lại hệ thống...
Lục Lục: “Tôi cứ tưởng là nghiêm trọng...”
Hà cười nhẹ nhõm như không: “Cần gì, cô cứ gọi điện chotôi.”
Tiễn cao thủ Hà đi rồi, Lục Lục vội quay vào bật máy thử xemsao. Cô vẫn thấy thấp thỏm. Laptop không bị hacker tấn công, vậy các chuyện đãxảy ra nên giải thích thế nào?
--http://viptruyen.pro--
Cao thủ Hà đi khỏi một lúc thì Chu Xung về, vừa vào cửa anhđã hỏi ngay: \\\"Cao thủ máy tính có đến không?”
Lục Lục từ thư phòng bước ra, vừa giúp Chu Xung treo áo lênmắc vừa nói: “Có.”
“Có tìm ra vi-rút không?”
“Không.”
“Thế thì anh phải đập bỏ máy.”
“Cứ để xem sao đã. Vừa rồi anh ta đã cài đặt lại window.”
“Em không sợ nó nữa à?”
Lục Lục hơi do dự, nói: “Nếu lại phát hiện ra điều bất ổn...thì anh vứt nó đi!”
“Được. Máy của em, tùy em.”
\\\"Trang web “Lưới tình” tìm anh có việc gì?”
“Họ muốn mở cuộc họp báo về bài hát của anh, địa điểm tạiThượng Hải, họ mời anh đến dự.”
“Tức là anh phải đi. Bao giờ đi?”
“Ngày 17 tháng 12, thứ Năm.”
“Cũng tốt. Đây là cơ hội rất hay. Anh sẽ đi mấy ngày?\\\"
\\\"Hôm sau quay về luôn.”
Lục Lục hơi buồn buồn: \\\"Em lại ở nhà một mình...”
Chu Xung hôn vào má cô, nói: “Nếu em thấy sợ thì gọi một côbạn đến ở cùng.”
“Mấy hôm tới chúng ta nên ra phố, anh cần mua vài bộ quầnáo. Dự họp báo, nên ăn mặc cho đàng hoàng một chút.\\\"
“Anh mua quần áo thì em đừng góp ý gì là được.”
“Được! Em chỉ đi cùng anh thôi. Anh nên mua cặp kính râm nữa.Ngôi sao phải có phong cách của ngôi sao.”
Chu Xung: \\\"Vớ vẩn!”
***
Ngày 16 tháng 12, trời râm mát.
Buổi sáng, Lục Lục nhận được cú điện thoại từ một số máy lạ.Thì ra là của cô gái Hảo Thiên Trúc. Cách đây ít hôm cô gọi cho Thiên Trúc hỏivề tình hình Khúc Thiêm Trúc, cô ta đã lưu lại số di động của Lục Lục.
Giọng Hảo Thiên Trúc có vẻ gấp gáp: \\\"Tôi cho chị biết mộttin này.”
“Tin gì?”
\\\"Khúc Thiêm Trúc đã trở về!”
\\\"Trở về?” Lục Lục vừa mừng vừa thất vọng. Từ bao giờ?\\\"
\\\"Cách đây hai hôm, ngày 14. Chị biết là ngày gìkhông?\\\"
“Là ngày gì?\\\"
“Chị ấy và bạn trai kết hôn ngày 11, theo tập quán dân gian,thì ngày 14 chị ấy sẽ trở lại nhà mẹ đẻ. Vậy là chị ấy đã trở lại thật. Nhưngchỉ có một mình...”
“Còn Triệu Tĩnh thì sao?”
\\\"Không biết.”
“Không biết à?”
“Về hôm trước thì sáng hôm sau đến quán trà làm việc. Nóinăng bình thường như mọi ngày, nhưng hễ ai hỏi rằng vừa rồi đi đâu thì ThiêmTrúc bắt đầu trở nên kỳ quặc, toàn nói linh tinh. Công an đã đến đưa chị ta vềsở điều tra. Chị quen bên công an phải không? Chị cứ hỏi họ xem sao.”
\\\"Được! Cảm ơn nhé!”
“Chị hỏi Thiêm Trúc xem khi nào chị ấy trở lại làm việc. Tôirất nhớ chị ấy.”
“Được, tôi sẽ hỏi hộ.”
Đặt di động xuống, Lục Lục bắt đầu suy nghĩ về vụ việc này.Lúc trước chỉ là hai người sắp cưới thì mất tích, đó là phần mở đầu của bàibáo, thêm thông tin hôm nay thì coi như đã viết được nửa bài, còn thiếu phần kếtluận... hoặc còn gọi là còn thiếu đáp án.
Liệu công an có khai thác được đáp án từ miệng Khúc ThiêmTrúc không?
Lục Lục liền gọi điện cho người quen ở Sở công an đế thăm dòtình hình về Khúc Thiêm Trúc. Người này giới thiệu cô với điều tra viên phụtrách vụ án này. Cô không ngờ sự việc lại quá phức tạp như vậy.
Công an gọi Khúc Thiêm Trúc đến, hỏi điều gì cô ta cũng trảlời trôi chảy, nhưng hễ hỏi: cô và Triệu Tĩnh đã đi đâu, thì Thiêm Trúc mắt trợntròn như đang ngủ mê gặp ma, rồi nói năng lung tung chắp vá, không sao hiểu nổi.
Triệu Tĩnh mất tích, Thiêm Trúc thì cùng đi, cho nên cô talà nghi phạm đầu tiên. Cảnh sát chưa tìm ra manh mối, đương nhiên rất cần lờikhai của cô ta, vì ít ra đây cũng là người trong cuộc. Nhưng dù hỏi kiểu gìcũng không khai thác nổi bất cứ một thông tin nào, họ chẳng khác gì đang đốithoại với một kẻ đang mê sảng có thần kinh không bình thường.
Công an bí quá đành đưa Thiêm Trúc đi giám định thần kinh.Nhưng các bác sĩ không sao kết luận được, vì trường hợp này quá đặc biệt. Khámcác chỉ số theo thông lệ, thì Thiêm Trúc rất bình thường, rất đủ “năng lực chịutrách nhiệm”, nhưng hễ hỏi “Triệu Tĩnh đi đâu” thì tư duy của cô ta lập tức rốiloạn, thậm chí mất cả khả năng ngôn ngữ. Chuyển sang đề tài khác thì cô ta lạitrở về trạng thái bình thường. Các chuyên gia không thể đưa ra kết luận, đây làviệc chưa từng có trong lịch sử giám định thần kinh tư pháp.
Lục Lục cảm thấy khâm phục các vị chuyên gia ấy, vì họ rấttôn trọng y đức nghề nghiệp, tuyệt đối không tùy tiện đưa ra một kết luận nàođó cho xong chuyện; họ sẵn sàng thừa nhận rằng mình không thể đưa ra kết luậngiám định chính xác. Đó mới là tinh thần trách nhiệm cao nhất! Hệ thần kinh củacon người là một thế giới vô cùng bí hiểm, có nhiều trường hợp các chuyên giacũng không thể giải mã được.
Khúc Thiêm Trúc càng không thể nói về tung tích của TriệuTĩnh thì cô ta càng là đối tượng tình nghi số một.
Sau đó công an thẩm vấn lại, họ dùng máy kiểm tra nói dối.Các nhân viên điều khiển máy gắn các bộ cảm ứng vào ngón tay, ngực, cổ tay KhúcThiêm Trúc, đo các thông số điện trở trên da, sự thay đổi của nhịp thở, của huyếtáp... Lúc đó Thiêm Trúc ở trạng thái rất tỉnh táo, cô ta biết mình đang bị kiểmtra nói dối. Nhưng dường như cô ta lại không hiểu công an cần tìm hiểu điều gì.
Trước khi tiến hành kiểm tra, một nữ cảnh sát tuổi ngoài 40,giàu kinh nghiệp về lĩnh vực này đã trò chuyện “rất tự nhiên” với Thiêm Trúc.
“Hôm nay cô Thiêm Trúc bao nhiêu tuổi?’’
“Hôm nay ư?”
“Xin lỗi. Năm nay?”
“26.”
“Trông cô rất xinh.”
Thiêm Trúc không nói sao, chỉ lặng lẽ, cảnh giác nhìn ngườinữ cảnh sát và chờ đợi.
“Cô có thích công việc pha trà không?”
\\\"Có.”
“Cô làm ở đó bao lâu rồi?”
\\\"Đến tháng 2 sang năm thì vừa tròn một năm.”
“Cô có nhiều bạn không?”
“Nhiều! Tính cách tôi không giống tính con gái cho nên cónhiều cô gái rất thích tôi.”
“Có nhiều bạn nam không?”
“Cũng rất nhiều.”
“Anh ấy không ghen à?” Nữ cảnh sát này muốn lái câu chuyệnsang Triệu Tĩnh nhưng chị không nói ra tên anh ta.
“Ai cơ?” Thiêm Trúc cảnh giác.
“Bạn trai của cô!”
Hai chữ bạn trai chẳng khác gì một lời nguyền khiến ThiêmTrúc đờ đẫn, rồi cô ta bắt đầu trở nên không bình thường nữa. Nhưng cô ta hoàntoàn không có vẻ gì là giả vờ điên dại, sắc mặt vẫn rất nghiêm chỉnh: “Bạn trailà cái gì? Là cái chậu sắt tráng men, đồ phản bội, tôi cực ghét không bao giờchấp nhận! Tôi chỉ muốn lấy bùn nhão trát lên mặt hắn, cho hắn biến thành con lợn...”
Các bộ cảm biến truyền tín hiệu vào máy chủ để kiểm tra khảnăng nói dối. Nhân viên điều khiển máy xác nhận: cả khi Khúc Thiêm Trúc ở trạngthái bình thường hoặc không bình thường, các chỉ số đều ổn định. Nói cách khác,Thiêm Trúc không nói dối một câu nào.
Người cảnh sát viên nhìn kỹ màn hình máy tính. Rồi thìnhlình tung ra một câu hỏi nhạy cảm: \\\"Triệu Tĩnh đi đâu?”
Khi Thiêm Trúc nói đến chữ “con lợn” thì nét mặt tươi cười;nhưng khi nghe câu hỏi ấy của cảnh sát thì nét cười có vẻ trẻ con biến mất, rồinói với ý tán đồng: “Về vóc dáng thì anh chàng họ Triệu là số một, nhưng chẳngcó sự vật nào là tuyệt đối cả. Ví dụ bản thân tôi hồi nhỏ rất ngoan, nhưng lạirất thích cầm mũi dao rạch một đường trên đùi cô giáo...”
Máy tính cho biết các tham số sinh lý của Thiêm Trúc vẫn rấtbình thường. Hình như cô ta đang kể về những ngày thơ ấu, đang trở lại với nhữngký ức rất đẹp. Nữ cảnh sát mỉm cười, ngắt lời: “Chúng ta nên nói về mẹ cô!”
Thiêm Trúc nghĩ ngợi, rồi nói: “Mẹ tôi... rất đanh đá nhưngcũng rất chịu thương chịu khó. Nếu chị về nhà tôi chơi, bà sẽ mời chị ăn nhiềumón ngon...”
Nếu nói Thiêm Trúc là bình thường, thì một lúc nào đó lạikhông bình thường; nếu nói cô ta không bình thường, thì một lúc nào đó lại thấycô ta tuyệt đối bình thường.
Tuy nhiên, trong quá trình kiểm tra nói dối, cảnh sát sàng lọcra được một từ quan trọng: phản bội. Có phải Khúc Thiêm Trúc phát hiện ra TriệuTĩnh có hành vi phụ tình, sau đó cô giết anh ta không?
Nhưng đó chỉ là một từ, không thể coi là chứng cứ. Cảnh sátthấy bí, không biết nên xử lý nghi phạm đặc biệt này ra sao. Cuối cùng họ đànhthả cô ta về nhà nhưng cấm đi khỏi thành phố, hễ cảnh sát triệu phải có mặtngay lập tức. Nghe nói sau khi Khúc Thiêm Trúc ra khỏi sở công an thì lập tức rẽvào một quán tạp hóa nhỏ mua cây kẹo dài ngậm luôn.
Triệu Tĩnh mất tích chỉ có Khúc Thiêm Trúc biết, nhưng hìnhnhư cô ta bị cái gì đó chặn họng, hoặc là, bị ai đó rút mất trí nhớ...
Lục Lục quyết định tạm thời không đi phỏng vấn Khúc ThiêmTrúc. Cô ta vừa bị công an thẩm vấn mấy lần, đang lúc nhạy cảm lại đến phỏng vấntiếp thì không thể khai thác được gì, chỉ khiến cô ta càng hoang mang mà thôi.Cô ta đang ở trạng thái kỳ quái như thế, ngay công an còn không thẩm vấn đượcđiều gì, thì Lục Lục lại càng không thể tìm ra thông tin. Cô đoán chắc chắnKhúc Thiêm Trúc đã bị một cú sốc ghê gớm nào đó, có lẽ ít hôm nữa sẽ dần bìnhphục.
Lục Lục gọi điện cho Hảo Thiên Trúc, hỏi được số di động củaKhúc Thiêm Trúc. Cô muốn làm quen trước đã rồi sẽ tiếp cận như một người bạn,như thế sẽ có hiệu quả hơn. Hảo Thiên Trúc cũng cho biết người quản lý quán tràcũng đã biết tin Khúc Thiêm Trúc được thả về, và cho rằng cô ta bị bệnh tâm thầnhiếm gặp, tiếp xúc bình thường không thể nhận ra. Người quản lý quán trà đã gọiđiện đến nhà Thiêm Trúc, nói rằng cô bỏ việc dài ngày nên bị sa thải.
Lục Lục bèn gọi cho Khúc Thiêm Trúc, chuông reo rất lâu mớithấy cô ta nghe máy. Một giọng nữ rất trầm.
“Ai đấy?”
“Là Khúc Thiêm Trúc phải không? Tôi là Lục Lục, bạn của HảoThiên Trúc.”
“Cô là ai?”
Lục Lục chợt nhớ rằng Hảo Thiên Trúc từng nói tên Hảo ThiênTrúc là tên cũ, tên mới đổi là Hảo Thiên Dực, ở khách sạn Tây Sơn đều gọi cô tabằng tên mới, Lục Lục bèn cải chính: “Tôi là bạn của Hảo Thiên Dực.”
“Chào cô.”
“Thiên Dực hay nhắc đến cô, tôi rất muốn làm quen với cô.Tôi nói thế này có... đường đột quá không?”
“Không sao.”
“Tôi mới về thủ đô vài năm nay, rất ít bạn bè, bạn cùng đi dạophố cũng chẳng có. Hôm qua tôi đi hiệu mua hai cái mũ, một cái màu đỏ một cáimàu đen, đều rất đẹp. Thiên Dực nói cô rất thích mũ, tôi muốn gửi bưu điện tặngcô một cái.”
“Thế thì ngại quá. Tôi đã có nhiều mũ. Cảm ơn nhé!”
“Mũ của con gái đâu phải để đội, mà là để ngắm nghía. Tôi sẽtặng cô chiếc màu đỏ, cô nhắn tin vào di động cho tôi biết địa chỉ đi?”
“ Được! Đúng là tôi rất thích mũ.”
Không ngờ hai bên nói chuyện rất ổn, từ chuyện mũ, giàydép... câu chuyện dần trở nên thân thiết. Nhưng Lục Lục vẫn rất thận trọng đểgiữ chừng mực, tuyệt đối không nhắc đến hai chữ bạn trai. Sắp ngừng điện thoại,Khúc Thiêm Trúc có phần quyến luyến, nói: “Cô đừng quên, là chúng ta đã hẹnnhau đi chơi phố đấy nhé.”
“Được!”
Buổi chiều, Lục Lục và Chu Xung cùng ra ngoài.
Ngày mai là 17 tháng 12, Chu Xung đi họp báo ở Thượng Hải, LụcLục đưa anh đi mua sắm quần áo.
Cả hai rất ít khi ra phố, Lục Lục rất mong trời đẹp, nhưngchiều nay bầu trời tối sầm đầy mây đen. Mọi ngày trẻ con chạy nhảy nô đùa khắpsân, nhưng hôm nay trời lạnh, chúng bị cha mẹ giữ ở nhà.
Chung cư của họ được sơn màu ghi, đứng sừng sững dưới bầu trờiâm u, chúng như chìm lẫn vào màu trời. Trong số các cửa sổ cao, Lục Lục nhìn thấycó một ô cửa dán chữ Song Hỷ đã bạc màu.
Chu Xung định gọi tắc-xi, nhưng Lục Lục nói nên đi tàu điệnngầm, vì lúc này là giờ đi làm nên đường rất đông, Chu Xung đồng ý. Muốn đi tàuthì phải xuống hầm để vào ga. Cả hai đi xuống và không ngờ lại gặp người ấy.
Lối đi xuống ga không đông người. Một thanh niên thấp béđang chơi ghi-ta và hát; hai phụ nữ bày hàng bán găng tay, bít tất và bán cácloại kẹp văn phòng phẩm; một người đàn ông ngồi ở gần lối lên, tuổi ngoài bốnmươi, tóc hơi dài, bù xù, mặc áo gió màu xanh, đeo kính râm kiểu cũ, bên cạnh dựngcây gậy trúc, đầu gậy treo một lá cờ trên viết mấy chữ gì đó.
Lục Lục hỏi Chu Xung: “Ông ta ngồi đó làm gì nhỉ?”
Chu Xung đang bước lại gần cậu bé chơi đàn, đặt một tờ tiềnvào cái hộp sắt đặt trước mặt cậu ta. Sau đó anh quay lại bên Lục Lục: “Em nóiai?”
Lục Lục khẽ nói: “Người đàn ông đang ngồi kia kìa...”
Chu Xung ngoảnh sang, rồi nói: “Anh không nhìn thấy.” Lục Lục:“Người đeo kính râm, anh chưa thấy à?”
Chu Xung: “Em ơi, mắt em sao thế? Đó là người phụ nữ.”
Lục Lục lại nhìn lại, rõ ràng là đàn ông, bèn nói: “Người mặcáo gió màu xanh, anh nhìn lại đi! Là phụ nữ sao được?”
Lục Lục ngỡ Chu Xung nói đùa cô, nhưng trông anh rất nghiêmtúc. “Chính xác là phụ nữ!”
Lục Lục hơi choáng, vẫn một người đó, cô nhìn là nam, ChuXung nhìn là nữ.
Cô nói: “Anh đừng đùa em nữa, em sợ đấy!”
“Sao lại nhát thế? Được! Ừ thì nam.”
“Ông ta là ăn mày à?”
“Thầy bói.”
“Sao anh biết?”
\\\"Là người mù. Đeo kính râm, lại có cây gậy kia nữa.”
Đúng thế, khi cả hai bước lại trước mặt người đó, thì ông tanói: “Hai người có định nghe tôi nói mấy câu không?” Giọng ông ta không trầmkhông cao, hơi khó phân biệt giới tính, lại không nói tiếng phổ thông, nên rấtkhó nghe. Chu Xung đi thẳng, đáp: “Không.”
Lục Lục thì dừng lại, nhìn lá cờ treo trên cây gậy trúc, câygậy ấy không viết mấy chữ thường gặp như là “Thiết khẩu trực đoán” hay “Thôngthiên hiểu địa [1]... mà là một câu rất dễ hiểu: chúng ta mới chỉ biết một nửathế giới.
1. Nghĩa là: Đã phán là trúng. Hiểu rõ lẽ trời đất.
Câu này đã níu chân Lục Lục.
Cô nói: “Bác ơi bác có thể giải thích hàng chữ viết trên lácờ này không?”
Chu Xung nói: “Em làm gì thế?”
Lục Lục nắn tay Chu Xung ra hiệu.
Người mù nói: “Chỉ là một câu nói thật. Sống là ban ngày, chếtlà ban đêm. Chúng ta chỉ mới hiểu ban ngày thôi.”
Lục Lục: “Tức là... bác hiểu về ban đêm?”
Người mù: “Đương nhiên. Thế giới của tôi là ban đêm mà!”
Lục Lục: “Bác thử miêu tả một chút, tôi rất muốn nghe. ’’
Người mù: “Người chết tựa như ngọn đèn tắt, nhưng không cónghĩa là không còn gì nữa, chỉ là bỗng nhiên biến thành bóng tối; trong cái thếgiới tối đen, thể xác ta không còn nhưng ý thức thì vẫn tồn tại... tựa như....để tôi nghĩ thêm... tựa như trạng thái cô đang nằm mơ. Cô hiểu rồi chứ?”
Chu Xung đứng bên quan sát người mù, ông ta có vẻ mặt rấthài hước. Anh đưa tay lật mặt sau lá cờ, không thấy viết chữ gì.
Lục Lục: “Tôi muốn biết về tương lai - bác có đoán đượckhông?”
Người mù: “Cô muốn biết về gì?”
Lục Lục: “Ví dụ... bạn trai tôi có phản bội tôi không.’’
Chu Xung ngẩn ra nhìn người mù, rồi lại nhìn Lục Lục. Anhkhông ngờ Lục Lục lại hỏi câu này.
Người mù lắc đầu, nói: “Điều này thì tôi chịu không đoán được.Nhưng tôi có thể cho cô biết một điều khác, nếu cô muốn nghe.” Rồi ông ta, bằngmột giọng rất kỳ dị, nói ra một câu khiến ngưòi ta phải lạnh gáy. “Cô và chồngcô, ai chết trước.”
Chu Xung lập tức kêu lên: “Này, thầy bói đừng ăn nói linhtinh! Nếu không nể thầy là phụ nữ thì tôi phải đá cho thầy một phát đấy!”
Lục Lục kinh ngạc ở chỗ Chu Xung nói ông ta là phụ nữ mà ôngta không hề cải chính, vẫn nhắc lại với Lục Lục và cũng là để cho Chu Xungnghe: “Nếu cô muốn nghe.”
Lục Lục đưa ra tờ tiền mười đồng đặt vào tay người mù, nói:“Không muốn. Cảm ơn bác.” Rồi nói với Chu Xung: “Ta đi thôi!”
Chu Xung gạt tay Lục Lục ra, rồi ngồi xổm trước mặt ngườimù, chẳng lịch sự gì hết, anh đưa tay đụng vào cái kính râm của thầy bói, nói:“Hôm nay tôi đi mua kính râm, thầy bán cho tôi được không?”
Người mù không đáp, chỉ mân mê tờ tiền mười đồng, cẩn thận gấplại rồi cất vào túi áo; ông ta lại rút ra một mảnh giấy giơ về phía Lục Lục,nói: “Tôi biếu cô cái này.”
Lục Lục cầm mảnh giấy, thấy không có chữ gì hết.
Người mù nói: “Lời giải ở trong đó, cô nên giữ cẩn thận.”
Lục Lục khẽ nói: “Cảm ơn...” rồi cô khoác tay Chu Xung bướcđi.
Đi qua một chỗ rẽ, Chu Xung hỏi: “Trên đó viết những gì?”
Lục Lục đưa anh mảnh giấy, nói: “Không viết gì cả.”
Chu Xung dừng lại, lật đi lật lại xem. Mảnh giấy rất dày, rấttrắng, bóng láng, phản chiếu ánh đèn dưới tuyến đường tàu điện ngầm. Nhìn đinhìn lại, rồi Chu Xung bỗng nói: “Có đấy!”
Lục Lục ngạc nhiên: “Sao em không nhìn thấy nhỉ?”
“Sờ thử xem!”
Lục Lục cầm mảnh giấy, xem kỹ... quả nhiên trên đó có mộtkhoảng tròn tròn hơi lồi lên, nó như một hình vẽ thì phải.
Cô ngờ ngợ nhìn Chu Xung: “Thế này là sao?”
“Mật mã Da Vinci.”
“Anh nghiêm túc một chút đi!”
“Chắc chắn là họ đưa ra một thứ mà em không hiểu, nếu không,một tờ giấy bán những mười đồng thì quá đắt.\\\"
“Chắc hình vẽ này phải chứa đựng thông tin gì đó.\\\"
“Em cho rằng có thể là thông tin gì?”
“Em biết sao được!”
“Thế thì ai biết?”
“Em cũng chịu.”
Chu Xung quay lại, Lục Lục đuổi theo, hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Anh sẽ nói chuyện với bà ta.”
“Nói chuyện gì?”
“Hỏi xem, như thế là ý gì.”
Lục Lục nghĩ là Chu Xung quay lại đánh người thầy bói, bèn cốkéo lại: “Chúng ta đi mua quần áo!” Nhưng không được, cô đành đi theo anh.
Cả hai trở lại chỗ cũ thì không thấy người mù ấy đâu nữa, chỉcòn lại hai người bán hàng tạp hóa đang nói chuyện với nhau và cậu thiếu niênđang đàn hát.
Lục Lục nhìn quanh bốn phía, băn khoăn: “Có lẽ người ấykhông muốn nói chuyện với chúng ta.”
Chu Xung: “Những kẻ chuyên bày trò bịp bợm bao giờ chả có tậtgiật mình.”
Lục Lục: “Em có cảm giác vừa nãy ông ta ngồi đây chỉ để chờchúng ta.”
Chu Xung: \\\"Em lại bắt đầu nghi ngờ tưởng tượng đủ thứ rồi!”
Cả hai lại đi về phía ga tàu điện ngầm.
Chu Xung: “Em thật dễ tin! Thời nay chỉ có các ông già mớinghe bọn họ tán nhăng tán cuội thôi!”
Lục Lục im lặng. Họ bước đến chỗ máy bán vé tự động. ChuXung nói: “Liệu anh có phản bội em không, chi bằng em cứ hỏi thẳng anh.”
Lục Lục vẫn im lặng. Họ mua vé rồi ra sân ga chờ tàu đến.Chu Xung lại nói: “Hay là... anh mua cho em cái ống nhòm nhìn cực xa, để em lênnóc nhà mà nhìn tương lai?” Chu Xung đã nhận ra tâm trạng Lục Lục không ổn, anhbèn tìm cánh lảng sang chuyện khác.
Lục Lục nhìn vào đường ngầm hun hút tối om, cô vẫn không nóigì.
Chu Xung không nén được nữa: “Kìa sao thế? Em bị bà thầy bóiyểm bùa rồi à?”
Rốt cuộc cô cũng mở miệng: “Em đang nghĩ một chuyện...”
“Chuyện gì?”
Lục Lục hơi do dự, rồi nói: \\\"Trong máy tính nhà chúngta có một đôi mắt, còn người thầy bói vừa rồi thì khiếm thị...”
Chu Xung chưa kịp hiểu ý Lục Lục là gì, anh ngẫm nghĩ, rồihít vào một làn khí lạnh: “Thế đấy! Phụ nữ rất hay liên tưởng đủ thứ! Em lại dọaanh rồi.”