Không ngờ, hai tháng sau Hồ Tiểu Quân bỗng nhận được cúphôn, giọng lạ hoắc: “Bé Con Lẩm Cẩm! Chào em!”
“Anh là…”
“Vong Nhân Trở Về.”
Tiểu Quân kinh ngạc lặng người, hồi lâu sau mới thốt lên:“Sao anh lại tìm ra em?”
“Rất ngẫu nhiên, anh lên mạng nói rằng muốn tìm bạn ‘Bé ConLẩm Cẩm’ trong “World of Warcraft”; rồi gặp một cô gái là bạn của em trong tròchơi, cô ấy biết số di động của em.”
“Anh… ở đâu?”
“Ở Bắc Kinh.”
“Anh ở Bắc Kinh?”
“Không. Cô gái đó nói là em ở Bắc Kinh, cho nên anh đến. Hiệnđang đứng ở ga tàu hỏa.”
“Em sẽ ra đón anh.”
Thế rồi họ gặp nhau. Tiểu Quân không biết hôm đó cô đã uốngbao nhiêu bia rượu, rồi cô tiễn anh ta về khách sạn.
Đêm hôm đó họ lên giường. Chỉ gặp nhau chớp nhoáng, hôm sauanh ta ra về. Cô thấy mình ngây ngất và không cảm thấy có lỗi gì với Chu Xung.Hình như cô gái lên giường với “Vong Nhân Trở Về” không phải là Hồ Tiểu Quân màchỉ là “Bé Con Lẩm Cẩm” trong “World of Warcraft”.
Không ngờ chỉ một lần ấy, cô có thai. Cô liên lạc với anhnhưng anh đã ở tít bên Nga. Và cô càng không ngờ mẩu tin nhắn này lại bị ChuXung phát hiện. Lúc này cô mới tỉnh ra và nhận thức rõ mình đã làm những gì. Côrời Chu Xung trong sự cắn rứt nặng nề, cô không dám nhìn anh nữa. Cô và “VongNhân Trở Về” không thể trở thành người tình trong đời thực, giống như con cávàng trong thế giới ấy không thể bơi từ nước ở thế giới này.
Về sau, cha mẹ giục giã, cô thông qua mạng “Lưới tình” gặpTrường Thành.
Ông trời đã quá ưu ái, cho cô gặp Chu Xung, cô lại đánh mấtanh một cách dễ dàng; sau đó ông lại cho cô Trường Thành - một anh chàng rấtyêu cô. Trường Thành có công ty riêng, có nhà, có xe; cô khiến vô số cô gái vừaghen tị vừa ngưỡng mộ.
Trường Thành rất bận rộn hay phải làm ngoài giờ, nhưng hễ rỗirãi là anh lại đến với cô ngay, cùng cô đi ngắm biển, đi leo núi, cùng vào cácquán game, cùng bắn súng ở câu lạc bộ Sinh Tồn CS, thậm chí cả hai còn cùngnhau đi mua bít tất.
Tiểu Quân hoàn toàn có thể im lặng về quá khứ của mình,nhưng cô vẫn kể với Trường Thành về nguyên nhân chia tay với Chu Xung.
Trường Thành chỉ hơi nghĩ ngợi, rồi nói: “Anh cảm ơn câuchuyện đó, nếu không, anh đâu có thể được gặp em?” Tiểu Quân hết sức cảm động.
Có lẽ vì luôn phải chịu áp lực lớn nên Trường Thành hút thuốclá rất nhiều, mỗi ngày ba bao. Tiểu Quân bảo anh nên cai thuốc, Trường Thành lậptức vứt luôn điếu thuốc đang hút dở. Những ngày cai thuốc Tiểu Quân thấy anh cứnhư người mất hồn, rất thương anh. Bất chợt bỏ thuốc lá, một thói quen của cơthể bị phá vỡ, cơ thể sinh ra phản ứng da anh ngứa rất dữ. Tiểu Quân bèn lặng lẽmua thuốc lá về đưa cho Trường Thành. “Anh hút đi, nhưng sẽ bỏ từ từ, đừng bỏngay lập tức.” Anh nói: “Vì em, anh nhất định không hút nữa.”
Lúc này quyền đại lý “World of Warcraft” đã chuyển từ CửuThành sang NTES, họ mở máy chủ mới. Nhưng Hồ Tiểu Quân hầu như không còn chơi nữa,vì cứ bước vào cái thế giới ấy cô lại nhớ đến “Vong Nhân Trở Về”. Tuy nhiên côvẫn nói chuyện say sưa với Lục Lục về “World of Warcraft”, đó là cách tiếp cậnrất tự nhiên đối với Lục Lục. Cô cũng không biết tại sao mình rất muốn làm quenvới cô bạn gái mới của Chu Xung, lúc rỗi cô hay lên mạng đọc các bài viết củacô gái ấy.
Hôm đó là ngày 4 tháng 12, thứ bảy, Trường Thành, không đếnnhà cô, anh làm việc ở công ty.
Cuối tuần, cha mẹ Tiểu Quân thường đi tập thể hình, nhà chỉcòn mình cô. Cô lên mạng, muốn xem xem gần đây có những sách gì mới ra. Bật máytính, thấy có một tệp các file là cuốn tiểu thuyết mà một người bạn tìm thấy ởđâu đó vừa gửi cho, toàn viết về làm tình. Cô ném luôn vào thùng rác, rồi xóa sạchthùng rác. Sau đó cô tra các tin mới về sách. Chẳng có cuốn nào ra hồn.
Cô lại vào blog của A, anh ta mới cập nhật, có một câu này:Cuối cùng, mọi tình yêu đều sẽ biến thành một thứ tình thân cấy ghép. Tiểu Quânrất phục anh ta. Anh ta thường nói những câu rất sắc sảo. Cô và Chu Xung yêunhau hơn một năm trời, quan hệ hai người đã có một phần âm thầm trở thành tìnhthân, có điều, rất khó nhận ra quá trình dần chuyển hóa đó. Cô quyết định tiếpcận Lục Lục là vì vẫn vấn vương Chu Xung. Đọc blog một lúc, cô ngẫu nhiên nhìnvào thùng rác, thấy có một file. Lúc nãy cô vừa xóa sạch kia mà? Tiểu Quân hơido dự. Rồi cuối cùng cô cũng nhấp chuột mở thùng rác. Động tác này đã làm thayđổi số phận cô. Lúc đó dưới đường vang lên tiếng loa tựa như loa xe công an nhắcnhở tránh đường, nhưng nghe kỹ thì không phải. Đó là tiếng loa của người đirong chuyên thu gom máy tính cũ.
Nếu thùng rác xuất hiện cái file văn bản kia thì còn tạm giảithích được, có lẽ lúc nãy cô chưa xóa, nhưng đây lại là một file ảnh! Tiểu Quânkhông xóa file ảnh nào cả, nên cô rất tò mò. Cô bèn khôi phục rồi mở nó ra xem,không đề phòng gì hết.
Hồ Tiểu Quân mở nó ra, cô kinh hãi hơn cả Lục Lục lần đầunhìn thấy nó. Tiểu Quân kêu lên, đang ngồi trên ghế xoay ngã nhào xuống đất.
Đó là tấm ảnh cưới ma, khổ lớn, chiếm trọn diện tích mànhình. Bức ảnh một nam một nữ; người nam đội mũ phớt đen, mặc áo dài cộng với áochẽn cộc, ngực cài bông hoa; người nữ mặc váy đen dài nặng, đôi chân nhọn… TiểuQuân sợ đờ người ra không dám nhìn kỹ, rồi vội vàng tắt luôn, sau đó xóa bỏ nó.
Tiểu Quân ngồi trên giường, tim đập thình thịch không ngớt.Không muốn ở nhà một mình nữa, cô mở tủ lấy chiếc áo gió màu đỏ, rồi đi đôi ủngngắn màu tím, ra khỏi nhà. Cô phải đi dạo dưới ánh nắng mặt trời để cho nỗi sợhãi thật sự lắng xuống.
Tiểu Quân lững thững đi, rồi ra khỏi vườn hoa Lưu Tĩnh.Ngoài cổng khu chung cư có một công ty nào đó đang tổ chức khuyến mãi, tặng miễnphí bình đựng nước, các bà các cô đang xúm xít vây quanh… Tiểu Quân đi qua bêncạnh rồi đi men theo hàng rào sắt của khu chung cư.
Lúc này tâm trạng cô đã khá hơn nhiều, cô không biết rằng cómột đôi mắt đang nhắm nhưng vẫn theo dõi cô. Lúc này đôi mắt ấy đang ở phía trướcTiểu Quân. Đó là một người mù, khoảng ngoài 40 tuổi, mặc áo gió màu xanh, máitóc hơi dài, bù xù. Ông ta ngồi bên hàng rào sắt, xung quanh không có ai, có vẻrất cô đơn. Bên cạnh ông ta dựng một cái gậy bên trên treo lá cờ đung đưa tronglàn gió nhẹ. Tiểu Quân thấy trên đó viết mấy chữ: chúng ta mới chỉ hiểu một nửathế giới. Cô đi qua, định rẽ vào một cái cổng khác để trở về nhà. Đang bước quathì người mù bỗng nói: “Cô không định nghe tôi nói mấy câu à?”
Giọng hơi nhỏ, mảnh, không giống giọng nam cũng không hẳn làgiọng nữ, và không phải là tiếng Bắc Kinh; hơi giống giọng một người bạn học thờiđại học với Tiểu Quân, người Quý Châu.
Tiểu Quân đứng lại nhìn người mù. Cặp kính râm đã che hết nửakhuôn mặt khiến người đối diện cảm giác bất an. Cô định nói “cảm ơn, tôi khôngmuốn” nhưng lại nghĩ không cần thiết phải nói nên tiếp tục bước đi. Đi đến chỗngoặt ngoái nhìn lại, cô thấy người mù vẫn ngồi đó, hình như muốn chờ ngườikhách khác.
Về đến nhà, mở máy tính, tim cô lại đập thình thịch. Nghĩ ngợimột lát, cô gọi điện cho Trường Thành kể về chuyện tấm ảnh. Nghe xong, TrườngThành nói: “Cô gái đó nhắm mắt phải không?”
Tiểu Quân: “Hình như là thế… em chưa nhìn kỹ…”
Trường Thành: “Đó là tấm ảnh cưới ma đã tung lên mạng từlâu, anh đã từng xem. Nghe nói cô gái là con nhà giàu, chết vì bệnh thương hàn;người nhà ép anh kia phải làm đám cưới ma với cô ta. Mạng nói thế, không thểtin được.”
Tiểu Quân: “Tại sao nó lại xuất hiện trong máy tính của em?”
Trường Thành: “Có thể là tại máy nhiễm vi-rút.”
Tiểu Quân: “Cứ nhắm mắt em lại thấy tấm ảnh đó, sợ muốn chết!”
Trường Thành: “Em đừng để ý nhiều, đó chỉ là tấm ảnh cưới matheo tập tục dân gian rất bình thường, bị chỉnh sửa thành tối tăm u ám cho đángsợ hơn mà thôi.”
Tiểu Quân: “Nhưng em vẫn sợ…”
Trường Thành nói một câu rất xác đáng: “Nhìn trang phục, cóthể thấy rằng tấm ảnh này được chụp khoảng đầu thế kỷ 20 , dù cô gái đó là ngườichết, thì đến nay người đàn ông kia cũng chết từ lâu rồi. Sao người ta cứ sợ côgái ấy làm gì?”
Trường Thành nói có lý. Tất cả sợ hãi đều do tâm lý củachính con người mà ra.
Ngày 6 tháng 12, thứ Hai, cha mẹ Tiểu Quân đi ra phố, nhà chỉcòn mình cô. Cô lại lên mạng xem tấm ảnh đó là thế nào. Cô bật máy. Nào ngờthùng rác lại có một file. Thần kinh Tiểu Quân căng muốn đứt. Cô rón rén mở nóra. Quả nhiên là một tấm ảnh! Khỏi phải nghi ngờ, nó chính là tấm ảnh cưới ma!Tiểu Quân ý thức ra rằng, cô hoặc căn nhà này đã nhiễm phải thứ gì đó khônglành mạnh. Giờ đây cô không tin rằng nó chỉ là tấm ảnh bị chỉnh sửa nữa, cô tinchắc trong tấm ảnh này có người chết. Không có can đảm mở nó ra xem, Tiểu Quânthẳng tay xóa bỏ luôn, sau đó từ từ ra khỏi phòng, sang phòng khách ngồi xuống,cố gắng định thần nghĩ xem cô và tấm ảnh cưới ma đó có liên quan trực tiếp haygián tiếp gì với nhau không.
Đôi khi việc nghĩ ngợi lung tung lại giúp người ta ngẫunhiên tìm ra bí mật.
Hồ Tiểu Quân nghĩ mãi, nghĩ mãi…
Hay là… người trong ảnh đó là cụ nội của cô? Có phải họ đangtrách cô chưa bao giờ thắp một nén hương cho họ. Ngay mộ của họ ở đâu cô cũngcòn không biết.
Không đúng. Họ không thể là cụ nội của cô, vì họ làm đám cướima, nghĩa là một trong hai người đã chết, cho nên sẽ không thể có ông nội cô,và như thế sẽ không có cha cô, và cũng chẳng có cô.
Hay là… trước khi cụ ông làm đám cưới với cụ bà, cụ đã làmđám cưới ma với một cô gái khác, cô ta ở thế giới bên kia vẫn rất hận hành viphản bội của cụ, âm hồn không tan suốt trăm năm qua, đang rình thời cơ trả thùcon cháu thế hệ sau?
Tiểu Quân giật mình, lập tức nghĩ đến một điều: cha cô từngnói bà nội cô rất đẹp, cô có khuôn mặt rất giống bà nội. Thế thì rất có thể cụcủa cô đã từng có vợ trong cưới ma. Và vì cô rất giống cụ bà hồi trẻ cho nên côbị âm hồn của người đàn bà kia bám riết?
Những tưởng tượng kì quái khiến tâm trạng Tiểu Quân trở nênrất nặng nề. Cô gọi điện cho Trường Thành, hy vọng anh sẽ giúp cô suy nghĩ tỉnhtáo và thoáng hơn, nhưng máy anh cứ bận suốt.
Đặt di động xuống, Tiểu Quân không sao tự kiểm soát được, tiếptục nghĩ ngợi linh tinh. Cô nghĩ đến một người. Khi tấm ảnh này xuất hiện lần đầu,Tiểu Quân gặp người ấy, nay tấm ảnh lại xuất hiện, liệu mình có gặp lại người ấynữa không? Ý nghĩ này khiến cô kinh hãi. Nếu đúng là thế thì thật đáng sợ.
Kể cả nếu điều đó là sự thật, cô vẫn muốn thử xem sao. Cô mặcáo gió màu đỏ, đi ủng ngắn màu tím, ra khỏi nhà. Ra khỏi khu chung cư, cô lạithấy đám đông các bà nội trợ xúm xít ở chỗ “khuyến mãi” tặng bình đựng nước.
Tiểu Quân nhìn về phía hàng rào xa xa. Cô dừng bước. Đúng làngười mù kia lại xuất hiện! Hình như tấm ảnh cưới ma là thứ dự báo ông ta sẽ xuấthiện, hoặc, ông ta là một thứ chú thích sống động cho tấm ảnh cưới ma ấy!
Gió lạnh ùa đến, thổi lá cờ của ông ta bay phần phật. Mặtông ta đang hướng về phía Tiểu Quân, ông ta rút ra điếu thuốc và cái bật lửa, bậtmấy lần mới châm được, rồi rít thuốc nhả khói. Mặt ông ta vẫn hướng về phía trước.Rốt cuộc Tiểu Quân không dám bước đến, cô lùi lại, quay vào khu chung cư rồi đivề nhà. Cô không thể nghĩ ra tấm ảnh cưới ma và người mù kia có liên quan gì.Có lẽ mọi ngày ông ta vẫn thường ngồi đây để chờ khách xem bói, nhưng cô khôngđể ý thấy. Nghĩ vậy, Tiểu Quân thấy nhẹ nhõm hơn. Có đúng thế không nhỉ? Có rấtnhiều khi chúng ta đành tự lừa dối mình như vậy.
Cha mẹ Tiểu Quân đã về nhà. Có mặt cha me, cô không thấy sợnữa. Cô lại lên mạng lục tìm tấm ảnh cưới ma, nhìn thật kỹ; và đọc nhiều tin đồnliên quan đến nó. Cuối cùng cô gọi cha mẹ vào.
Cha cô hỏi: “Con đang làm gì thế?”
Tiểu Quân nói: “Cha thử xem tấm ảnh này đi.”
Cha cô xáp lại gần màn hình. Tấm ảnh rất nhỏ, hơi mờ. Ôngnói: “Là ảnh gì đây?”
Tiểu Quân: “Cha có biết hai người này không?”
Cha: “Không.”
Cô chưa chịu thôi, tiếp tục gợi ý: “Cha nhìn kỹ xem, ngườiđàn ông này có giống cụ nội của con không?”
Cha cô lắc đầu ngay: “Không, không giống! Cụ bà người rấtcao! Sao con lại xem những thứ kỳ quái này làm gì? Sắp lấy chồng đến nơi mà vẫnnhư đứa trẻ con!”
Tiểu Quân: “Thôi được! Cha cứ lên lớp cho mẹ con biết cách đểlàm nhạc mẫu cho tốt đi!”
Cha cô cười nói: “Phải! Với cha, đây cũng là bài học mớitoanh!”
Rồi ông bước ra. Tiểu Quân thẫn thờ ngồi trước màn hình.
Cha cô nói là giống chứ không khẳng định. Mù mờ không rõràng thì lại càng đáng sợ. Tối đến, gió càng mạnh, nhà cửa như bị rung lắc. Chắclá cờ của người mù sẽ tung bay như đang phô diễn một uy lực ghê gớm. Đêm nay cólẽ cô sẽ ngủ mê. Đúng thế. Cô mơ thấy một ngôi nhà tối âm u, không bóng người.Trong nhà kê một cái bàn chạm trổ kiểu cổ, trên đó có nến, hương và các thứ hoaquả, giống như đồ cúng lễ. Còn có hai cái ghế bành sạch sẽ bóng loáng. Cô khônghiểu tại sao mình lại vào ngôi nhà này, cô có cảm giác mình như kẻ trộm.
Phía sau cái bàn là bức tranh cổ, hai bên treo đôi câu đốiviết những chữ cổ quái gì đó. Cô đứng bên trái cái bàn, lúng túng không biếtnên đi đâu. Cô cũng không dám ra ngoài cửa, vì không biết bên ngoài đang là thờiđại nào, cô sợ rằng nếu bước ra thì không thể quay trở về thời hiện tại nữa.Ngoài cửa có tiếng động, một đứa trẻ chạy vào, ngực đeo yếm đỏ, bím tóc rẽ sanghai bên, trán có dấu son. Trông nó như hài đồng của Quan âm. Nó đứng ở cửa ngâynhìn Tiểu Quân. Cô không biết nên nói gì với nó.
Đứa bé nói: “Cô có đói không?”
Cô như người đi khỏi nhà đã lâu, bụng đang thấy đói. Đứa béchỉ vào hoa quả bày trên bàn nói: “Cô ăn đi!” Rồi nó chạy ra. Tiểu Quân thấyxúc động, ở đây dân chúng tốt thật. Rồi cô đưa tay ra lấy hoa quả trên bàn. Cómùi hương thoảng đưa vào mũi, cô dừng lại. Đây là đồ cúng! Nếu cô ăn, chứng tỏcô là người đã chết! Cô lập tức cảm thấy đứa bé kia có ý đồ xấu.
Bên ngoài lại có tiếng kèn trống, hình như có đám cưới, họđang đi về phía căn nhà này. Tiểu Quân muốn lẩn tránh liền nhìn khắp xungquanh, nhưng không có chỗ nào có thể ẩn nấp, cô đành đứng lại tại chỗ chờ ngườibên ngoài vào để hỏi xem đây là nơi nào.
Bốn nam giới khiêng chiếc máy ảnh cổ lỗ vào, mọi người nói rằngcỗ máy này rất đắt, họ đều rất thận trọng. Tiểu Quân lần đầu trông thấy cỗ máy ảnhnhư thế này, nó cao hơn đầu người, được trùm kín bởi một tấm vải đen, bên dướicó ba cái chân. Cô cười hỏi: “Các anh là ai?” Hình như họ không nhìn thấy cô,không ai trả lời, cứ tiếp tục làm việc của mình.
Sau đó một bà già dẫn một nam giới bước vào, người này độimũ phớt đen, mặc áo dài khoác thêm áo chẽn cộc, ngực cài bông hoa hồng nhạt kèmmấy lá cây màu đen. Có vẻ như chú rể. Tiểu Quân thấy anh ta rất quen nhưngkhông nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu. Vài người phụ nữ dẫn anh ta đến bên phải cáibàn cổ, đứng sánh ngang Tiểu Quân. Một trong bốn nam giới là thợ ảnh, anh talúi húi điều chỉnh máy ảnh, rồi nói với chú rể: “Ngẩng cằm lên một chút.”
Đứng trước ống kính đen ngòm, Tiểu Quân thấy rất khó chịu,vì như thế này tức là họ chụp cả cô vào khuôn hình. Cô muốn ngăn anh thợ ảnhnhưng anh ta đã giật miếng da che của ống kính. “Xạch!”
Tiểu Quân bỗng nhớ ra, chú rể này chính là chú rể ở trong tấmảnh cưới ma! Trên ảnh, anh ta đứng bên phải cái bàn cổ. Còn Tiểu Quân lúc nàyđang đứng bên trái. Cô cúi nhìn mình: cô đang mặc áo đen váy đen, đôi chân nhonhỏ chĩa xuống, ngực buông thõng hai dải lụa to…
Cô chính là người đã chết trong tấm ảnh cưới ma! Tiểu Quân bỗngbừng tỉnh, đầu lấm tấm mồ hôi.
Ngày 15 tháng 1, Tiểu Quân và Trường Thành sẽ làm đám cưới,có rất nhiều thứ cần mua sắm. Dù bố mẹ có thể giúp nhưng Tiểu Quân không tinvào thẩm mỹ của họ, cô muốn tự tay lựa chọn từng món đồ. Nhưng kể từ hôm xuấthiện tấm ảnh cưới ma kia, cô không còn tâm trí lo chuyện đám cưới của mình nữa,cô chỉ muốn tìm hiểu người mù kia và tấm ảnh có mối liên hệ như thế nào.
Chiều ngày 8 tháng 12, Tiểu Quân ra khỏi khu chung cư, đi đếnchỗ người thầy bói mù, nhưng không thấy ông ta. Dưới đất có một mảnh giấy nhàunhĩ, gió thổi lật đi lật lại. Cô ngờ ngợ, rồi nhặt nó lên. Là tờ giấy học tròtiểu học làm bài tập, kẻ ca-rô to, chỉ viết mười mấy chữ “Đề” nguệch ngoạc. Côvứt đi, rồi trở về nhà.
Cô lại vào phòng mình bật máy tính. Thùng rác trống trơn. Cômở blog của Lục Lục xem, chẳng rõ Lục Lục bận những gì mà không thấy cập nhật.Cô lại mở blog của nhà văn A ra xem, anh ta nói: di động của tôi, danh bạ sứcchứa 500, cài đặt chặn cuộc gọi 10; với tôi nên ngược lại mới thích hợp: cài đặtchặn cuộc gọi 500, danh bạ sức chứa 10. Thế là đủ.
Anh ta thật tài tình! Hồ Tiểu Quân thầm khen ngợi. Thực raChu Xung còn siêu hơn, chỉ hiềm anh không giỏi diễn đạt bằng ngôn ngữ. TrườngThành khác với Chu Xung, anh dịu dàng hiền hậu, rất độ lượng, thích hợp để làmngười chồng.
Tiểu Quân đã chờ một ngày, thùng rác vẫn trống rỗng, có lẽhôm nay tấm ảnh cưới ma không xuất hiện nữa. Lúc sẩm tối, Trường Thành gọi điệncho cô, muốn đưa cô đi xem kịch nói. Cô nói người hơi mệt không thể đi. Cô đặtđiện thoại xuống, tiếp tục ngồi trước máy tính, vừa đọc blog của những người nổitiếng vừa chờ tấm ảnh cưới ma xuất hiện. Nó đã đến thật!
Lúc này trời ngoài kia đã tối, là lúc âm dương tiếp giáp. TiểuQuân không mở tấm ảnh ra. Cô mặc áo gió màu đỏ, đi bốt ngắn cổ, rảo bước rangoài. Cô ra khỏi khu chung cư, nhìn theo hàng rào về phía xa xa, cô bỗng rùngmình. Người mù đã xuất hiện!
--http://viptruyen.pro--
Bên cạnh ông ta vẫn dựng cây gậy trên treo lá cờ đang chếtrũ thõng xuống, không động đậy. Dưới ánh đèn đường, cặp kính râm của ông trôngđen kịt, nửa khuôn mặt trắng bệch. Đường phố vắng tanh. Làm gì có ai đi xem bóigiờ này? Tiểu Quân nhớ đến câu nói của nhà văn A: kẻ cô độc luôn đáng nghi.
Cô nghĩ một hồi lâu, cuối cùng từ từ bước lại chỗ ông ta.Người mù ấy hướng nửa mặt về phía cô. Cô hiểu rằng ông ta đang chờ cô. Cô dừnglại bên cạnh, chờ ông ta nói.
Quả nhiên ông ta lên tiếng: “Cô định hỏi gì không?”
Tiểu Quân nghĩ ngợi, rồi nói: “Ông đã nhìn thấy tấm ảnh cướima chưa?” À, ông ta mù, mình nên nói là “đã từng” mới đúng.
Người mù nói: “Chỉ có tôi hiểu về nó.”
Tiểu Quân: “Thế thì… tôi muốn hỏi, người trong ảnh đã làmđám cưới ma, thật thế không?”
Người mù: “Đúng. Đám cưới kiểu ấy hàm chứa hai nửa của thếgiới này.”
Cô nhìn lá cờ của ông ta, bỗng cảm thấy ông ta cũng thâmthúy như nhà văn A. Cô hỏi: “Đó là chuyện của thời đại nào?”
Người mù: “Đến năm nay là tròn 100 năm, cô có biết kết hôn100 năm là thế nào không?”
Tiểu Quân: “Tôi chỉ biết 60 năm gọi là đám cưới kim cương.”
Người mù: “100 năm gọi là đám cưới tro xương.”
Câu này khiến Tiểu Quân ớn lạnh. Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Ôngcó biết họ là người vùng nào không?”
Người mù quay mặt sang, dường như đôi mắt sau cặp kính râmcó thể nhìn thấy cô, rồi ông ta cười nói: “Tôi cho cô biết một bí mật.”
Người mù: “Nhưng tôi phải thu phí.”
Tiểu Quân hơi lúng túng: “Tôi vừa từ nhà ra, không mang theotiền.”
Người mù: “Không sao. Hôm nào tiện cô đưa tôi cũng được. Tôicũng cần phải sống.”
Tiểu Quân: “Vâng, tôi hiểu. Cảm ơn ông đã tin tôi.”
Người mù: “Nơi ấy rất bí hiểm, không giống với bất cứ nơinào trên thế giới này, đó là nơi âm dương tiếp giáp. Nếu cô và người yêu tìm thấynơi đó thì có thể biết trước số phận…”
Tiểu Quân: “Số phận là gì?”
Người mù: “Ai trong hai người sẽ từ giã thế giới này trước.”
Tiểu Quân sững người. Vài chục năm sau, cô và Trường Thànhđương nhiên lần lượt chết, nhưng nói đến cái chết thì quá tiêu cực, cô không cầnnhìn xa đến thế, cô chỉ muốn nhìn Trường Thành nắm tay nhau bước trên con đườnghọ đã chọn và cả hai đều biết nâng niu từng ngày sống cùng nhau. Nhưng cô vẫn khôngnén nổi, lại hỏi: “Muốn biết thì làm thế nào?”
Người mù: “Cô tìm đến cái nơi làm đám cưới ma, chụp một bức ảnh;trong ảnh sẽ có người nhắm mắt; người không nhắm mắt sẽ chết trước. Ảnh phải chụpvào Chủ nhật.” Nói đến đây ông ta thở dài: “Các đôi trai gái đều nên đến đó mộtlần…”
Tiểu Quân hỏi: “Quý Châu, cụ thể là ở đâu?”
Người mù trả lời gọn lỏn: “Đồng Hoảng.”
Tiểu Quân tiếp tục hỏi: “Đồng Hoảng? Ông nói rõ hơn đượckhông?”
Người mù đưa ngón tay trắng bệch lên môi “suỵt…” rồi nói nhỏ:“Đó là thiên cơ, tôi không thể nói thêm. Bây giờ tôi đưa cô cái này.” Ông ta lầntúi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiểu Quân: “Ở đây!”
Tiểu Quân giơ nó ra trước ánh đèn đường nhìn hồi lâu vẫnkhông thấy gì hết: “Trên này chẳng có gì, ông ạ.”
Người mù: “Đem về nhà mà xem cho kỹ.”
Tiểu Quân bắt đầu người mù này là kẻ lừa đảo, cô ngẫm nghĩ,rồi nói: “Ông có thể nói xem, bạn trai của tôi tên là gì không?”
Bàn về tương lai, thì dù có nói gì cũng không thể kiểm chứng,nhưng yêu cầu của Tiểu Quân thì là thứ rất hiện thực. Hình như ông ta ngớ ngườira, rồi từ từ đứng dậy nói: “11 người nhà tôi đang chờ tôi về ăn cơm, tôi phảiđi đây. Tin hay không tùy cô.” Nói rồi ông ta cuốn lá cờ lại nhét vào bọc, nhổcái cán tre lên làm gậy dò đường, đi men theo hàng rào sắt của khu chung cư.
Tiểu Quân nhìn theo ông ta một hồi, rồi lại nhìn tờ giấytrong tay, gấp lại nhét vào túi áo. Cô quay về nhà. Người mù đòi tiền, nhưng lạikhông thể nói ra tên của bạn trai cô, xét hai điểm này, ông ta rất giống một kẻlừa đảo. Nhưng tại sao cứ tấm ảnh cưới ma xuất hiện thì ông ta cũng xuất hiện?Tiểu Quân chịu không thể hiểu nổi. Nếu ông ta đúng là một cao nhân đặc biệt,thì mình có nên cùng Trường Thành đi đến cái nơi kia để tìm câu trả lời không?Tiểu Quân bắt đầu thấy tò mò. Phía trước có một phụ nữ trẻ dắt đứa con nhỏ bướclại, thằng bé đòi mẹ cho nó tiếp tục chơi đùa nữa, người mẹ không cho, nó khócváng lên, bị bà mẹ phát cho một cái vào mông, nó càng khóc to hơn.
Tiểu Quân tiếp tục suy nghĩ, nếu Trường Thành chết trước,thì từ nay cô sẽ hết lòng chiều chuộng anh, cô sẽ sắp đặt trước cho quãng đờiquả phụ của mình sau này. Nếu cô chết trước, thì cô sẽ đòi Trường Thành phảiyêu cô thật nhiều, cô cũng sẽ tìm trước cho anh một người phụ nữ, để sau này côra đi rồi người này sẽ chăm sóc cho Trường Thành trong lúc cô đơn…
Lại một người cha trẻ tuổi và con gái đi đến, anh ta nhảynhót như con khỉ, đứa con gái cười như nắc nẻ đuổi theo cha. Thật hạnh phúc!Các gia đình thời nay đều sinh một con, tối đa là hai, nhưng nhà người mù lạicó tới 11 nhân khẩu! Gồm những ai? Bố mẹ đẻ, bố mẹ vợ, vợ ông ta và năm đứa conhay sao? Nghĩ ngợi lan man… rồi Tiểu Quân bỗng đứng lại, mắt mở to. Luồng suynghĩ của cô tựa như một con cá nhỏ bé yếu ớt, bất lực đang bơi giữa đại dươngmênh mông, bốn bề tối đen… Con cá ấy bỗng xô phải một thứ gì đó mềm mềm, nó lùilại rồi bơi tiếp, muốn xem thứ mình vừa chạm phải là cái gì. Nó đã nhìn rõ: đólà một cái hàm ếch hồng hồng! Thì ra là con cá ấy đã bơi vào trong một cái miệngkhổng lồ…
Người mù nói nhà ông ta có 11 người. Thoạt đầu Tiểu Quân chỉcảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ cô bỗng nhận ra đó là một câu nói đầy ẩn ý! Suy luận,ghép thành chữ, nó là gì? Chính là chữ Cát1. Trường Thành họ Cát.
1. Chữ Hán chiết tự: số 11 ghép với chữ Khẩu, được chữ Cát.
Lúc nãy cô bảo người mù nói tên bạn trai của cô, ông ta nói“11 người nhà đang chờ tôi về ăn cơm”, rồi bước đi. Thực ra đó là câu trả lời củaông ta!
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Hầu như các bạn cảu Tiểu Quân và thậm chí cả những ngườitrong công ty của Trường Thành đều không biết anh họ gi. Họ quen gọi anh là TrườngThành. Thế mà người mù bói rong lạ hoắc này lại biết họ cảu bạn trai Tiểu Quân!Cô bắt đầu thấy tin ông ta.
Về đến nhàn Tiểu Quân cẩn thận giở tờ giấy đó ra nhìn kỹ. Cônhanh chóng nhận ra đó là những dấu chấm lồi lên thành một hình vẽ kỳ quái. Thếnày nghĩa là sao? Tiểu Quân nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi. Ngày mai ra trảtiền cho người mù, cô sẽ bảo ông ta gợi ý. Đúng thế. Tiểu Quân gập tờ giấy lại,lên giường nằm, nhưng cái hình vẽ ấy cứ lởn vởn trong óc cô.
Lúc nửa đêm, ngủ say, cô lại nằm mơ mình cầm bút nối các chấmlồi lại với nhau, rối tinh rối mù, mà vẫn không thể hiện được hình vẽ gì có giátri. Cô rất ngao ngán nhưng vẫn không từ bỏ, tiếp tục liên kết chúng lại...Rồibất chợt có một nét gạch nối đã khơi thông toàn bộ hình vẽ; bỗng có một tiếng nổ\\\"đoàng\\\", một con đường hầm mờ ảo hiện ra, không rõ đường hầm ấy sâuhay nông. Tiểu Quân từ từ bước vào càng lúc càng run rẩy...cô bèn dừng lại nhắntin cho Trường Thành để anh đến với cô. Trường Thành nhắn lại rằng anh đang ởNga. Hết cách, cô đành liều đi tiếp. Bước chân của cô chậm chạp. Sau đó côkhông nhìn thấy gì nữa, chỉ văng vẳng nghe thấy tiếng nước tí tách rơi. Chẳngrõ đi bao xa, Tiểu Quân thấy phía trước có ánh sáng, cô bèn đi về phía đó, vàbước vào một ngôi nhà cũ, chính là ngôi nhà cô đã từng nằm mơ thấy. Bên trongkhông có ai, chỉ kê một chiếc bàn cổ, bên trên đặt nến hương và hoa quả, cộng vớihai cái ghé bành sạch sẽ bóng loáng.
Cô nhớ bên trái cái bàn là chỗ đứng dành cho người đã chét,nhưng cô cứ từ từ bước vào; cái logic trong mơ lúc đó của cô là, đứng đó thìngười ta mới không nhìn thấy mình. Lát saubeen ngoài vọng tiếng kèn trống, âmthanh mỗi lúc một gần. Bốn nam giới khiêng một chiếc máy ảnh cao lênh khênh;sau đó có vài phụ nữ dắt chú rể vào. Tiểu Quân thấy nah ta trông rất quen, cô cốnhớ lại...và, thật bất ngờ, đó chính là Trường Thành! Anh nói mình đang ở Nga,thì ra là nói dối! Anh đến đây để cùng một cô gái khác làm đám cưới! Tiểu Quânmuốn kêu lên, bảo Trường Thành đừng đứng ở đâychụp ảnh, đây là nơi người sốngvà người chết làm đám cưới ma. Nhưng cô không sao gọi thành tiếng được. Cô địnhchạy ra kéo anh lại, nhưng người cô dường như tiêm thuốc tê, không thể động đậy.
Tất cả đã quá muộn, mấy phụ nữ kia kéo Trường Thành đến đứngbên phải cái bàn cổ, cùng hàng với Tiểu Quân, rồi anh thợ ảnh mở ống kính\\\"xạch\\\" một tiếng. Cô bỗng hiểu rõ, thì ra Trường Thành đến đây để kếthôn với cô, cô bỗng thấy rất vui, cười vang và tỉnh dậy.
Bốn bề tối đen, tâm trạng vui sướng trong mơ bỗng tan biến,Tiểu Quân bước ra khỏi cái logic hỗn loạn trong giấc mơ. Cô lập tức nhận ra rằnggiấc mơ này nói rằng cô đã chết, Trường Thành vẫn còn sống, anh và cô tổ chứcđám cưới ma...
May sao đó chỉ là giấc mơ!
Hôm sau, Trường Thành gọi điện cho Tiểu Quân hỏi tahwm sứckhỏe. Cô nói mọi việc đều ổn. cô đang chuẩn bị đi làm.
Trả lời xong, cô bỗng nghĩ đến một điều; trực giác của trẻem rất chuẩn, nên vẽ lại các chấm tròn ở tờ giấy đem đến nhà trẻ, hỏi chúng xemđây là cái gì. Biết đâu có thể có kết quả không ngờ. Nghĩ rồi cô lấy tờ giấykia ra, dùng bút chì vẽ lại y hệt các dấu chấm lồi vào mọt tờ giấy khác; có vẻdễ nhìn hơn. Cô cất nó vào trong túi xách rồi lên xe máy phóng đi.
Ra khỏi chung cư, Tiểu Quân nhìn về nơi ông già mù vẫn ngồi,không thấy gì. Chẳng rõ ông ta có đến nữa hay không. Cô đến thẳng nhà trẻ. Cóthất cả 31 bé, chúng lần lượt được cha mẹ đưa đến. Cô hay dạy lớp nhỡ; chúngthường không coi Tiểu Quân là cô giáo mà coi cô như đứa trẻ lớn nhất lớp. Côthích như thế, vì nếu chúng coi cô là cô giáo thì đó lại là một loại công việc,nếu chúng coi cô là một thành viên thì cô có thể trở lại thời thơ ấu, hàng ngàyvui chơi với chúng.
Bọn trẻ gặp nhau lập tức túm tụm đùa nghịch. Một đứakhá lớncầm một thứ đò chơi bằng vải nhưng đập lên đầu một đứa bé hơn, làm nó òa khóc.Tiểu Quân phải dỗ mãi. Sau đó cô lấy tờ giấy ra, nói:\\\"Các con! Hôm naychúng ta tập tưởng tượng. Nào , thử nói xem đây là cái gì? Ai trả lời đúng sẽđược thưởng quà.\\\"
Bọn trẻ nhìn tờ giấy, rồi đua nhau nói đủ thứ.
Xem chứng chú bé lớn hơn cả không mấy hứng thú, nó phớt lờ,đứng ở chỗ xa cầm đồ chơi đập xuống cái ghế, nói:\\\"Đó là cái mông.\\\"Nhữngbé khác rất say sưa, đau nhau phát biểu:\\\"Là củ lạc!\\\"
\\\"Ngôi sao!\\\"
\\\"Chấm tròn!\\\"
\\\"Quái thú!\\\"
\\\"Quả táo!\\\"
\\\"Mặt rỗ!\\\"
\\\"Dấu chân!\\\"
\\\"Viên đạn!\\\"
\\\"Đường tàu hỏa!\\\"
\\\"Vừng ơi mở ra!\\\"
\\\"Cái lưới!\\\"
\\\"Đường tàu hỏa\\\" là câu trả lời cảu bé trai hay thòlò mũi. Câu này khiến Tiểu Quân sững người như bất ngờ bị mắc kẹt vào một nơibí hiểm nào đó. Đường tàu hỏa...
Lúc bòn trẻ học giờ thể dục, Tiểu Quân chạy ra kios bán báobên ngoài mua một tập bản đó Trung Quốc. Quay trở vào, cô lên mạng tra cứu tàuhỏa đi Đồng Hoảng. Chỉ có một chuyến tàu số 1655 Từ Bắc Kinh đến Đồng Hoảng gồm14 ga. Cô lấy bút nối các ga lại vơi nhau, được một hình vẽ; cô lại giở tờ giấycầm theo rồi nối các điểm lại, cũng được một hình vẽ y hệt.
Tờ giấy nói rằng, đây là hình vẽ tuyến đường đi đến nơi âmdương tiếp giáp! Nơi ấy chính là phía bắc Đồng Hoảng!
Tim Tiểu Quân đập như điên, không rõ vì xúc động hay vì sợhãi.
Trong \\\"Một nghìn một đêm lẻ\\\" Alibaba niệm thần chú\\\"Vừng ơi mở ra...\\\" thì cửa đá xình xịch mở luôn. Đọc đến đây chúng tathấy rất thần kỳ và không thấy sợ hãi, bởi vì đó chỉ là câu chuyện cảu Alibaba.
Giả sử một người đi trong rừng, vô tình phát hiện ra cánh cửacủa một hang đá, bèn nói:\\\"Vừng ơi mở cửa ra...\\\"rồi cửa đá xình xịch mởra luôn, thì liệu người đó có sợ không? Và hãy thử tưởng tưởng câu chuyện đó sẽxảy ra trong đêm nay?
Điều bí mật mà Hồ Tiểu Quân phát hiện ra, rất giống cánh cửađá và câu thần chú trong đời thực.
***
--http://viptruyen.pro--
Trở về cổng chung cư. Tiểu Quân lại nhìn về chỗ người mù từngngồi, không ngờ ông ta lại xuất hiện! Lần này ông ta chỉ chống gậy đứng đó chứkhông treo cờ, hình như đang chờ ai. Cô phóng xe đến trước mặt ông ra, gọito:\\\"Chào ông!\\\"
Người mù nhận ra cô là ai, ông ta ngoảnh sang cô, mừng rỡnói:\\\"Tôi đang chờ cô!\\\"
Tiểu Quân xuống xe, nói:\\\"Xin lỗi vì đã để ông phải chờ,tôi vừa đi làm về. Tôi cần gửi ông bao nhiêu ạ?\\\"
\\\"Một ngàn!\\\"
Tiểu Quân ngớ ra, không ngờ lại nhiều đến thế. Túi cô chỉ cóvài trăm.
\\\"Lúc này tôi không mang đủ tiền, bác chờ một lát, tôi vềnhà lấy thêm rồi sẽ ra ngay.\\\"
\\\"Không sao, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu cũng được.\\\"Người mù tỏ ra rất thoáng.
Tiểu Quân:\\\"Thế sao được!\\\"
Ông ta nói :\\\"Nếu không phải vì cả nhà tôi cũng cần sốngthì tôi cũng không thu phí của cô làm gì. Tôi bán cái thứ không nên bán, chắckhông bao lâu nữa tôi sẽ bị báo ứng. Tôi nên học nghề tẩm quất mát-xa và nên bỏnghề này.\\\"
Cơn gió lạnh thổi qua, ông ta co người lại. Đã vài lần gặp,tiểu Quân đều thấy ông ta mặc cái áo gió màu xanh, hình như ông ta không có cáiáo nào khác thì phải. Trời lạnh dần, bên trong ông ta lại không mặc áo len,trông thực đáng ái ngại.
Nếu ai đó bói toán vì kiếm tiền thì chắc chắn là trò bịp bợm;nếu không lấy tiền lại càng là bịp bợm. Nhưng Tiểu Quân cảm thấy người mù này rấtthật thà. Cô vét hết tiền trong túi ra đưa vào tay ông ta. Ông ta sờ từng tờ một,cẩn thận bỏ vào trong túi áo, bàn tay lại vỗ nhẹ nó.
Tiểu Quân nói:\\\"Nhà ông có 11 người à?\\\"
Ông ta ngoảnh sang Tiểu Quân, chỉ cười chứ không nói gì. Cólẽ ông ta muốn nói rằng, câu nói của mình tối qua chỉ là một câu đó chữ chứkhông phải sự thật.
Ông ta nói:\\\"Tôi về đây. Cô hãy giữ sức khỏe.\\\"Rồiông ta chọc cây gậy dò đường, chậm rã bước đu.
Đoạn đường trước mặt có cái cột điện, ông ta bước về phíađó. Nhà ông ta ở đâu? Xe máy tăng tốc một lúc sẽ bằng ông ta lần mò cả tiếng đồnghồ. Nghĩ vậy, Tiểu Quân phóng xe lên nói:\\\"Tôi đèo ông về nhà, sẽ nhanhhơn.\\\"
Ông ta nói :\\\"Cô thật tốt bụng. Cảm ơn. Tôi đi quen rồimà!\\\" Rồi ông ta ngẩng mặt lên trời, nghĩ ngợi, dường như tặc lưỡi đưa ra mộtquyết đinh. Ông ta nói:\\\"Dù sao tôi cũng định rửa tay gác kiếm, cho nên tôinói cho cô biết vậy: người làm đám cưới ma hiện vẫn còn sống, hơn 120 tuổi rồi.Ông ấy là cụ nội tôi. Con, cháu của cụ đã chết, tôi là chắt cũng sắp chết đếnnơi, mà cụ vẫn sống; chắc là ông trời đã đánh mất sổ tử của cụ! Tờ giấy tôi đưacô là chữ nổi của người mù, viết mấy chữ \\\" thị trấn Đa Minh\\\", chũ đalà nhiều, chữ minh là sáng. Nếu đến đó thì cô dễ dàng hỏi thăm được địa điểm thờiđó làm đám cưới ma.\\\"
Nói rồi ông ta bước đi. Chọc cái gậy nhận ra cây cột điện,ông ta vòng bước qua. Tiểu Quân đứng nghệt ra.
Thị trấn Đa Minh, một địa điểm bí hiểm nằm ở hướng chính bắccảu Đồng Hoảng.
Về nhà rôi. Tiểu Quân gọi điện cho Hội người mù Bắc Kinh đểxác định. Một phu nữ nhấc máy, rất nhiệt tình chỉ dẫn. Người ấy diễn tả cho TiểuQuân viết mấy chữ \\\" Thị trấn Đa Minh\\\" bằng chữ nổi, sau đó cô đối chiếuvới tờ giấy của người mù đưa cho, thấy giống hệt.
Tiểu Quân kinh ngạc. Nếu lấy bút vẽ nối liền các chữ nổi nàylại thì vừa đúng là tuyến từ Bắc Kinh đi đến thị trấn Đa Minh! Sao lại thế? Đólà một đơn vị ahnhf chính cảu nhà nước, nó không dễ dàng đổi tên để vừa khéophù hợp với \\\"sơ đồ\\\" này; việc đó phải qua nhiều câp nghiên cứu , phêduyệt rất phức tạp. Mặt khác, đường tàu hỏa từ Bắc Kinh đi Quý Dương đã có từ50 năm trước, nó không thể được xây dựng \\\"chiều theo\\\" để ăn khớp vớiđiều này. Chữ nổi thì xuất hiện cách đây 200 năm, người phát minh ban đầu càngkhông thể bố trí sẵn, \\\"đồng mưu\\\" với nhứng người đời sau....
Tất cả đều trùng hợp quá ư là kỳ lạ, khiến cho bất cứ ai cótrí thông minh bình thường cũng phải kinh hãi.
Buổi tối, Trường Thành đến.
Gần đây anh bận rộn với việc tân trang nhf mới để chuẩn bị kếthôn; Tiểu Quân nêu các ý kiến, Trường Thành là người thực thi.
Cha mẹ Tiểu Quân mến Chu Xung và cũng mến Trường Thành. Lòngyêu mến ấy xuất phát từ tình yêu đối với cô con gái.
Trường Thành vừa bước vào, mẹ Tiểu Quân nói với vẻ quantâm:\\\"Trông cháu gầy đi đấy!\\\"
Trường Thành cười:\\\"Cháu vừa đi mua chiếc bàn uốngtrà.\\\"
Mẹ Tiểu Quân ngạc nhiên:\\\"Bàn, đã có rồi mà?\\\"
Trường Thành chúm môi nhìn về phía phòng của Tiểu Quân,nói:\\\"Tiểu Quân nói bàn kính lạnh lẽo, thích bàn gỗ hơn; nên cháu mua bàn gỗvề thay.\\\"
Mẹ Tiểu Quân mỉm cười:\\\"Nó chỉ hay làm nũng thôi!\\\"
Trường Thành cười:\\\"Cháu cũng thích bàn gỗ!\\\"
Tiểu Quân bước ra, hỏi:\\\"Còn cái bàn thủy tinh?\\\"
Trường Thành nói:\\\"Anh bán rồi.\\\"
Tiểu Quân hỏi tiếp:\\\"Bán? Bán cho ai?\\\"
Trường Thành trả lời:\\\"Bán cho cửa hàng thu mua đồcũ.\\\"
Tiểu Quân hỏi:\\\"Bán bao nhiêu?\\\"
Trường Thành đáp:\\\"Giảm 30%...\\\"
Tiểu Quân tiếc rẻ:\\\"Nó mới tinh kia mà, sao anh hoangphí thế?\\\"
Mẹ Tiểu Quân nguýt yêu cô con gái:\\\"Nếu con bán được giáhơn thì đi mà bán! Chỉ nói không thì ai mà chả nói được!\\\"
Trường Thành bước vào phòng của Tiểu Quân.
Nhìn thấy tờ giấy viết chữ nổi trên bàn, anh hỏi:\\\"Cáigì vậy?\\\"
Tiểu Quân lập tực ném nó vào thùng rác:\\\"Thứ vớ vẩn ấymà\\\"
Trường Thành ngồi xuống, nói:\\\"Anh báo cho em biết mộttin vui.\\\"
Tiểu Quân lơ đãng:\\\"Công ty nhận được đơn đặt hàng lớnà?\\\"
Trường Thành nói:\\\"Không, điều đó không đáng nói. Em vẫnthích ban nhạc \\\"90\\\" đúng không? Họ sắp đến tần Thị biểu diễn.\\\"
\\\"90\\\" là nhóm ca sĩ mà Tiểu Quân vốn rất thích. Côthấy phấn chấn, hỏi ngay:\\\"Sao họ không đến Bắc Kinh hát nhỉ?\\\"
Trường Thành nói:\\\"Họ chưa phải là ca sĩ hàng đầu, nếu vềBắc Kinh thì không đắt vé, chỉ có thể đến thành phố nhỏ thôi.\\\"
Tiểu Quân hơi cụt hứng:\\\"Sao họ không phải ca sĩ hàng đầu?Chính vì những thính giả ít hiểu âm nhạc như anh họ mới bị ế vé!\\\"
Trường Thành cười:\\\"Đúng, đúng! Họ là hàng đầu đượcchưa? Anh lên mạng đặt hai vé hạng nhất, mai sẽ dẫn em đi Tần Thị xem họ biểudiễn, được chứ? Em xin nhà tre cho nghỉ phép đi!\\\"
Tiểu Quân sung sướng gật đầu lia lịa:\\\"Được, được!\\\"
Trường Thành nói tiếp:\\\"Nhưng xe anh đang trục trặc bộphanh, đi Tần Thị thì toàn đường núi, thế nên ta sẽ đi taxi.\\\"
Tiểu Quân cười:\\\"Đúng! Em không thích anh lái xe khó nóichuyện. Đi taxi là phải. Anh có thể ôm em suốt dọc đường.\\\"
Trường Thành chợt nhớ ra:\\\"Nhớ đem theo máy ảnh, biếtđâu có thể chụp ảnh cùng thần tượng của em cũng nên.\\\"
Tiểu Quân nói:\\\"Khéo thật, hôm qua em vừa sạc pin.\\\"
Trường Thành dí tay vào mũi Tiểu Quân:\\\"Cứ thế nhé. Emđi nghỉ đi, sớm mai ta xuất phát.\\\"
Tiểu Quân hào hứng:\\\"Được!\\\"
Trường Thành ra về. Tiểu Quân mở ngăn kéo lấy máy ảnh ra chovào túi xách, nhưng cô không ngờ đó lại là một tai họa.
Hôm sau là ngày 10 tháng 12, Thứ Năm. Tiểu Quân dậy sớm , gọiđiện đến nhà tre xin phép nghỉ. Sau đó cô rửa mặt, chải tóc nhanh gọn, nói vớibố mẹ rằng mình đi chơi với Trường Thành một hai hôm sẽ về. Sau đó Tiểu Quânkhoác túi bước ra cửa. Mẹ cô gọi với:\\\"Ăn sáng xong rồi hẵng đi?\\\"
Tiểu Quân không quay lại trả lời:\\\"Con sẽ ănMcDonald\\\s.\\\"
Trường Thành đã chờ cô ở dưới nhà. Anh mặc âu phục đi giàyda, nghiêm chỉnh như khi làm việc ở công ty. Tiểu Quân biết anh không thích âmnhạc, nếu không có cô thì anh chẳng biết ban nhạc \\\"90\\\" là ai.
Vì muốn tiểu Quân được vui, Trường Thành sẵn sàng cùng cô lặnlội 200 cây số đến một thành phố nhỏ để xem ban nhạc Tiểu Quân yêu thích biểudiễn. Nghĩ đến đây Tiểu Quân thấy rất hạnh phúc. Cả hai ra khỏi khu chung cư, đếnmột nhà hàng Mc.Donald\\\s gần đó ăn sáng, sau đó họ vẫy taxi và bắt đầu hànhtrình.
Còn 65 tiếng đồng hồ nữa thì việc kia mới xảy ra. Lúc đầu mọichuyện đều rất bình thường .
Người lái xe chừng tuổi 50, rất ít nói. Trên xe, anh ta mởradio theo dõi bản tin giao thông. Tiểu Quân muốn được yên tĩnh để trò chuyện vớiTrường Thành, cô nói:\\\"Anh tắt radio đi được không?\\\"
Người lái xe cười:\\\"Tôi sợ cô buồn nên mới bật.\\\"Rồitắt radio đi.
Xe chạy một nửa đường là vành đai ba, rồi len đường cao tốc.Trời trong xanh, mây trắng láo mắt, ruộng đồng đã gặt hái, trông thật bao labát ngát.
Tiểu Quân ngả người vào lòng Trường Thành, tâm trạng rất nhẹnhõm. Cô khẽ nói:\\\"Trường Thành, anh sẽ mãi mãi không phản bội em chứ?\\\"
Trường Thanh cười:\\\"Ngốc ạ!Chắc chắn anh sẽ nói làkhông.\\\"
Tiểu Quân phản bác:\\\"Tức là có thể chứ gì?\\\"
Trường Thành âu yếm:\\\"Vậy anh sẽ bớt ba chữ sẽ nói làđi.\\\"
Tiểu Quân nói:\\\"Ngày nay có nhiều cô gái thấy anh là mộtông chủ đẹp trai thì họ sắn sàng chủ động lao vào anh. Anh sẽ thế nào?\\\"
Trường Thành trả lời:\\\"Niềm vui của người thợ săn là chinhphục, nhưng nếu có con dã thú chủ động chạy đến nói hãy bắn tôi đi, thì có lẽngười thợ săn sẽ chùn tay.\\\"
Tiểu Quân cong môi:\\\"Em cũng cấm anh chinh phục.\\\"
Trường Thành vỗ nhẹ bờ vai cô:\\\"Em là con thú nhỏ keeihãnh bất kham nên anh sẽ suốt đời chinh phục em.\\\"
Tiểu Quân không tha, tiếp tục hỏi vặn:\\\"Anh cho rằng emkhông dịu hiền à?\\\"
Trường Thành mỉn cười:\\\"Có chứ! Một con thú nhỏ bất khamrất dịu hiền.\\\"
Tiểu Quân tinh nghich:\\\"Hì hì... anh đặt câu sai!\\\"
Trường Thành trả lời:\\\"Vì em làm anh sợ.\\\"
Nói đủ thứ chuyện, rồi Tiểu Quân bỗng chuyển đềtài:\\\"Anh nói xem, ai trong hai ta sẽ chết trước?\\\"
Trường Thành cau mày:\\\"Không ai chết cả.\\\"
Tiểu Quân vọi đính chính:\\\"Em nói là về già ...\\\"
Trường Thành cười:\\\"Anh không thể bỏ em lại một mìnhtrên đời, anh sẽ giữ sức khỏe và không bao giờ chết trước em. Nhưng anh cũngkhông cho em chết trước anh, kẻo em ra đi một mình thì quá cô đơn. Giả sử em chếtthì anh sẽ nằm bên cạnh ôm em, không ăn, không uống, rồi cùng em ra đi.\\\"
CẢ hai vốn chỉ nói đàu, nhưng mắt Tiểu Quân rơm rớm. Cô đưatay bịt miệng Trường Thành lại.
Sau hai tiếng đồng hồ họ đã đến Tần Thị. Trường Thành vào mộtkhách sạn sang nhất thuê phòng, rồi họ cùng nhau đi ăn trưa. Sau đó Tiểu Quânkéo trường Thành đi dạo phố ngắm cảnh.
7 giờ 30 phút tối buổi biểu diễn sẽ bắt đầu.
Họ đến cung thể thao sớm một giờ, người không đông lắm. Từxa Tiểu Quân đã thấy băng- rôn khổ lớn, với hình ảnh bốn chàng trai của nhóm\\\"90\\\". cô rất xúc động nói:\\\"Anh nhìn kìa, họ đẹp trai quá!\\\"
Trường Thành nghiêm chỉnh nói:\\\"Đúng là đẹp trai thật!\\\"
Tiểu Quân đưa máy ảnh cho Trường Thành, cô chạy đến đứng dướitấm biển quảng cáo, baoe Trường Thành chụp cho cô hết kiểu này đến kiểu khác.
Bỗng có người nói:\\\"Hôm nay \\\"90\\\" sẽ không đếnđâu!\\\"Tiểu Quân bỗng tròn mắt.
Trường Thành an ủi Tiểu Quân:\\\"Chắc chỉ là đồn đại. Véđã bán ra, sao họ có thể không đến?\\\"
Rồi anh gọi điện cho ban tổ chức, nhưng máy họ bận suốt. Chờhồi lâu mới gọi được, họ trả lời rằng \\\"hôm nay \\\"90\\\" và ban tổ chứccó chút hiểu lầm, chúng tôi đang cố gắng giải quyết. Xem ra có trục trặc thật.Tiểu Quân mím mối, vẻ không vui. Trường Thành lại an ủi:\\\"Ta cứ chờ xem, chắchọ vẫn sẽ biểu diễn.\\\"
Mọi người xung quanh đều bàn tán sôi nổi, có người thạo tinhơn, nói rằng\\\"Ban tổ chức đã nhận một khoản tài trợ, nhà tài trợ là mộtkhu mỏ, họ yêu cầu \\\"90\\\" phải đến biểu diễn tại huyện lỵ của họ,\\\"90\\\" từ chối, các bên không ai chịu ai, cuối cùng buổi biểu diễn tạmngừng vô thời hạn.\\\"
Còn 20 phút nữa đến giờ biểu diễn thì tiếng loa phát ra từbên trong cung thể thao:\\\"Xin lỗi, vì nguyên nhân khách quan nên buổi biểudiễn tối nay của ban nhạc \\\"90\\\" sẽ bị hoãn, ban tổ chức xin mời quý vịnhận lại tiền vé tại cửa bán vé...rất mong quý vị thông cảm....\\\"
Trường Thành rất mát tính mà cũng không thể không chửi rủa mấycâu.Chúng tôi từ Bắc Kinh đến, đâu phải chuyện đùa, sao các người tùy tiện nhưthế?\\\" Với anh, xem hay không cũng được, anh chỉ sợ Tiểu Quân không vui.
Tiểu Quân nói:\\\"Thôi cho qua! Chúng ta về khách sạn. Tacũng nên độ lượng một chút với những công ty làm ăn kiểu cò con. Nhưng em vẫn cứủng hộ \\\"90\\\"!\\\"
Trường Thành trả lại vé, sau đó cả hai về khách sạn. Anhkhông bực tức nữa, xác định trong cuộc sống đời thường gặp phải những chuyệnkhông may như thế .
Trường thành và Tiểu Quân ở lại Tần Thị một đêm, sáng hômsau, lúc họ đang làm thủ tục trả phòng thì nhân viên lễ tân nhận được điện thoạicảu phục vụ phòng nói rằng hai vị khách này bỏ quên máy ảnh ở phòng. Tiểu Quânlục túi xách, đúng là không thấy máy ảnh. Cô nói với Trường Thành:\\\"Anh chờem ở đây, em chạy lên lấy.\\\" Rồi cô đi thang máy lên.
Cô ;ên tầng 12. Người phục vụ đưa cho cô chiếc máy ảnh, cô cảmơn rồi lại đi xuống.
Đứng trong thang máy, cô mân mê chiếc máy ảnh trong tay... rồicô bỗng nhớ đến tấm ảnh cưới ma, và nảy ra ý nghĩ: dù sao cũng đang trên đương,chi bằng hôm nay sẽ dẫn Trường Thành đến thị trấn Đa Minh....