Xuân Vũ chầm chậm bước vào đại sảnh, trên tường treo rất nhiều tranh, chúng đều được bố trì đèn rọi ánh sáng dìu dịu, phía dưới là lời giới thiệu ngắn gọn. Triển lãm này có vẻ khá bài bản.
Thực tình cô không hiểu những bức tranh này, nội dung đa phần quá trừu tượng, chỉ là đủ thứ màu sắc vô nghĩa tập hợp với nhau, hình như “hễ không thể hiểu nổi thì mới là nghệ thuật”!
Lúc này, phòng triển lãm thực quá vắng vẻ, có thể là vài hôm trước người ta đã đến xem rồi, cho nên chỉ thấy lác đác vài người. Xuân Vũ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình. Cô không muốn xem tiếp, bèn đi thẳng vào phía trong, hình như có thứ gì đó vừa lọt vào tầm mắt. Cô từ từ ngoảnh nhìn sang bên, thấy một bức tranh treo trên tường…
Đó là 1 bức tranh sơn dầu mỗi chiều khoảng 1 mét, vẽ những đám mây đen, dưới mây là núi xám, đỉnh núi cao nhọn hoắt như mũi dao, sườn núi có lẽ là rừng cây um tùm màu tối, cảnh tượng lạnh lẽo âm u theo lối châu u giữa thế kỷ. Khoảng giữa bức tranh là hơn chục cây to thân cành khô héo không một chiếc lá, chúng khẳng khiu uốn rẽ thành những hình thù quái dị vươn lên trời, có vài người đang bị treo trên mấy cành cây, đều là người u, phần lớn đều không mặc quần áo, biểu hiện cái đẹp truyền thống của mỹ thuật thể hình châu u. Dưới gốc cây là những đống lửa đang cháy ngùn ngụt, những người bị treo trên cây đang đau đớn vì ngọn lửa thiêu đốt, có người đã bị thui mất chân, có người đã bị đốt chỉ còn trơ bộ xương.
Xuân Vũ nhìn thấy ở góc phải bên dưới bức tranh có mấy cô gái người u bị treo trên cây, hai tay bị trói ngoặt lại, mái tóc vàng rũ rượi, lửa đang đốt dưới chân họ.
Chính là bức tranh này!
Xuân Vũ vội mở di động để xem bức ảnh màu đêm qua cô nhận được bằng tin nhắn. Cô đối chiếu với bức ảnh đang treo. Đúng, bức ảnh màu trong máy chính là một phần ở góc phải bức tranh này. Giống hệt nhau, chắc là đã được chụp từ đây.
Bức ảnh màu nhận bằng tin nhắn đêm qua, là “phần thưởng” cho cô sau khi đã đi qua mê cung. Tại sao đối phương lại chọn phần này của bức tranh?
Phát hiện bất ngờ này khiến con tim Xuân Vũ đập liên hồi.
Cô lại nhìn kỹ bức tranh đang treo trên tường, màu sắc và khung cảnh đều toát ra một không khí âm u. Dưới những nét vẽ màu dầu, mỗi nhân vật đều đang phải chịu đựng đau khổ, tạo cho người xem một ấn tượng thị giác rất mạnh, hoặc ít ra là Xuân Vũ, cô thấy kinh ngạc sững sờ.
Cả đại sảnh triển lãm càng trở nên tĩnh lặng, xung quanh hầu như chẳng còn ai, Xuân Vũ lặng lẽ thở ra một hơi dài rồi bước lại gần bức tranh.
Phía dưới có mấy chữ giới thiệu vắn tắt:
“Tầng 3 địa ngục”, Mazolini (Ý). Vẽ lại: Cao Huyền.
[phần 4]
Xuân Vũ bỗng hít vào một hơi thật sâu, bức tranh này đặt tên là “Tầng 3 địa ngục”, còn cô, đêm qua vừa đi qua tầng 3 địa ngục trong chuỗi tin nhắn. Thảo nào họ trao giải cho cô là một phần của bức tranh này.
Mazolini (Ý), chắc là tác giả, nhưng cô chưa từng nghe nói đến nhà họa sĩ này.
Mấy chữ “Vẽ lại: Cao Huyền” khiến cô cảm thấy bất ngờ. Cô đến khoa Mỹ thuật để tìm Cao Huyền, có phải là người này không?
Bức tranh này là do chàng trai cô mới quen ở thư viện vẽ lại hay sao? Cô không rõ mình đang kinh ngạc hay là vui mừng. Cô đưa tay bưng miệng, sợ mình sẽ kêu to, phá vỡ sự tĩnh mịch ở nơi đây.
Xuân Vũ không nén nổi đưa tay ra sờ vào bức tranh. Khi ngón tay cô vừa chạm vào, cô bỗng cảm thấy như có luồng điện từ bức tranh truyền vào tay rồi lan khắp cơ thể.
Mọi bức tranh sơn dầu đều có bề mặt hơi gợn nham nháp, là do các lớp thuốc vẽ dày mỏng không đều tạo thành. Chúng như làn da của người già với những nếp nhăn, dấu ấn của thời gian.
Khi cô đang sờ tay vào bức tranh, thì phía sau lưng có tiếng chân bước lại, một giọng nói cất lên:
“Cô ơi, không được sờ vào tranh!”
Giọng nói của một nam giới trẻ tuổi, khá điềm đạm ôn hòa.
Xuân Vũ lập tức rụt tay lại, ngượng nghịu cúi đầu. Đúng thế, cô đã quên mất quy tắc khi vào xem triển lãm tranh: “Không được sờ vào hiện vật!”
Anh ta đã đi đến bên cô, dừng lại rồi nói: “Xin lỗi, nếu tôi không nhớ nhầm thì hình như tôi đã gặp cô?”
Xuân Vũ chưa hiểu rõ ý, cô từ từ ngẩng đầu lên, và đã nhận ra đôi mắt sâu thẳm hình như có 2 đồng tử ấy.
Chính là anh – người mà cô đã gặp ở thư viện, chàng trai có đôi bàn tay nuột nà và khuôn mặt sáng sủa, cùng đôi mắt sáng đầy sức hấp dẫn.
Anh là Cao Huyền.
Cao Huyền nhìn Xuân Vũ, mỉm cười: “Thì ra là em? Sao lại có hứng thú đến xem triển lãm tranh của bọn anh thế?”
“Xin lỗi… em không cố ý sờ vào tranh…” Không hiểu sao Xuân Vũ bỗng thấy rất hồi hộp, cô chỉ vào bức tranh sơn dầu “Em chỉ bất chợt không nén được… quên mất quy định cấm đụng vào hiện vật!”
“Thôi, không sao. Chỉ là bức tranh sao chép, có đáng gì đâu. Nhưng nếu là một tác phẩm quý giá, thì em có thể sẽ bị phiền hà to!”
Xuân Vũ đỏ mặt. Cô giơ cuốn sách ra: “Em đến để đưa cuốn sách này cho anh đọc!”
“À, cuốn sách này… suýt nữa thì anh cũng quên mất!” Anh đón lấy cuốn “Truyền thuyết về địa ngục sơ kỳ văn minh nhân loại”. “Em tài thật, đã đọc xong nhanh thế kia à? Sách này đâu có hợp với các cô gái…”
Nghe xong câu này, mặt Xuân Vũ càng đỏ bừng: “Thực ra, em không thể đọc hiểu nó, em cho rằng anh cần nó hơn.”
Cao Huyền lại mỉm cười, cái lúm đồng tiền hiện lên rất rõ. Tim Xuân Vũ càng đập mạnh hơn.
Cô chợt nhớ đến một điều gì đó, cô chỉ vào bức tranh: “Anh đã vẽ nó à?”
“Hồi ở châu u, anh đã chép lại nó ở Viện mỹ thuật. Tác phẩm đó của họa sĩ người Ý tên là Mazolini.”
Anh ấy đã từng đi vẽ ở châu u! Xuân Vũ thầm trầm trồ thán phục, nhưng không thể hiện ra giọng nói: “Tại sao lại đặt tên là Tầng 3 địa ngục? Cái tên này nghe mà sợ!”
“À, cũng có nguyên nhân đấy, nhưng nói ra thì dài, để lần sau anh sẽ kể cho mà nghe.”
Lại có lần sau? Xuân Vũ khẽ gật gật đầu, chắc chắn là còn có lần sau.
Cao Huyền nhìn thẳng vào mắt Xuân Vũ, nói: “Thực ra anh đã đứng xa nhìn em rất lâu rồi. Anh thấy em lặng lẽ đứng trước bức tranh, chiếc áo khoác màu đen trang trọng của em rất phù hợp với gam màu trầm lắng của bức tranh này. Có lẽ em không để ý rằng ánh sáng hắt từ bên cạnh em ở góc này, sẽ tạo nên hiệu quả đặc biệt, tựa như có một lớp sáng kỳ lạ của sơn dầu bao bọc lấy khuôn hình của em. Ánh mắt em đang chăm chú nhìn vào tranh rất giống những thiếu nữ trong tranh sơn dầu thời kì Phục hưng – cổ điển, trầm tĩnh nhìn vào nhà họa sĩ. Tác phẩm của các bậc thầy, đều nhờ vào ánh mắt đẹp mê hồn của các người mẫu mà sáng tạo nên.”
Nghe Cao Huyền thao thao bất tuyệt một hồi, Xuân Vũ càng thấy bẽn lẽn ngượng ngùng, mọi ngày cô cũng từng nghe người khác đánh giá về mình, nhưng đứng trước chàng trai này cô như đã biến thành người khác. Cô hấp tấp nói: “Xin lỗi, em đã đưa anh cuốn sách, em có thể về được chưa?”
“Tất nhiên rồi!” Cao Huyền đưa tay gãi gãi đầu. “Hình như anh đã nói hơi nhiều, xin lỗi nhé. Có lẽ vì anh quá mải mê với tranh sơn dầu, nên mỗi khi gặp cô gái nào, anh thường hay tưởng tượng đến cảnh họ ngồi trước giá vẽ. Dáng vẻ em đứng xem tranh lúc nãy, rõ ràng là một kiệt tác tranh sơn dầu.”
“Cảm ơn anh. Chưa từng có ai khen ngợi em như thế đâu!”
Xuân Vũ mỉm cười, rồi quay người bước ra phía ngoài đại sảnh.
Cao Huyền đi theo phía sau: “Xin lỗi, anh chưa biết tên em?”
“Em là Xuân Vũ ạ.”
Cô không ngoảnh lại, trả lời rồi bước tiếp.
“Nghĩa là ‘mưa xuân lất phất’ phải không?”
Câu này của Cao Huyền khiến cô hơi sững sờ. Anh ấy diễn tả tên mình cứ như đọc thơ, không thể không cảm thấy rung động. Nhưng cô vẫn cúi đầu đi tiếp, rồi rảo bước ra khỏi tòa nhà của khoa Mỹ thuật.
Lúc này có 2 nữ sinh xinh tươi bước vào khu nhà, và thấy ngay Cao Huyền. Họ mừng rỡ cất tiếng: “Chào thầy Huyền ạ!”
Anh chỉ mỉm cười gật đầu. Hai cô gái trìu mến nhìn theo anh, nhưng anh đã trở lại vẻ nghiêm túc, khiến 2 cô có phần hẫng hụt rảo bước bước đi. Xuân Vũ cũng nhìn thấy “cái màn” này, cô vốn ngỡ Cao Huyền đang là một nghiên cứu sinh, không ngờ anh lại là thầy giáo của khoa Mỹ thuật. Chưa biết chừng còn là một họa sĩ của trường phái học viện cũng nên.
Xuân Vũ nhớ lại hôm cùng với Thanh U đến “nhà ma”, thì Văn Nhã và Tiểu Cầm nói là “đi ngắm anh chàng điển trai”, có nhắc đến “thầy Cao Huyền”, chắc chính là Cao Huyền này! Thảo nào anh ta rất có duyên với các thiếu nữ.
Nhưng lúc này… tại sao mình lại toàn nghĩ ngợi lan man? Xuân Vũ tự chế nhạo mình. Trời còn chưa tối hẳn. Cô rảo bước, rời tòa nhà khoa Mỹ thuật.
[phần 5]
Buổi tối.
Một mình Xuân Vũ ngồi trong phòng ký túc xá, ngẩn ngơ nhìn 2 cái giường hai bên bỏ trống – giường của Thanh U và Văn Nhã. Cô bỗng nhớ đến Tiểu Cầm. Lúc này bạn ấy đi đâu?
Cửa phòng bất chợt bị mở ra, một cô gái cao và gầy bước vào.
“Tiểu Cầm!”
Vừa nghĩ đến, Tiểu Cầm đã xuất hiện ngay, Xuân Vũ thấy rất bất ngờ. Nhưng hôm nay xảy ra bao chuyện, lúc này cô không biết nên nói gì cho phải. Tiểu Cầm sắc mặt nặng nề bước vào, nhìn chiếc giường của Văn Nhã, nói: “Tớ đã biết chuyện về Văn Nhã.”
“Xin lỗi, mình…”
“Cậu khỏi cần giải thích. Chuyện đó không ai có thể giải thích nổi. Có lẽ sẽ mãi mãi là điều bí ẩn, như chuyện ở tòa nhà ma.” Tiểu Cầm nhìn Xuân Vũ bằng ánh mắt hiền hòa hơn. “Chúng ta nên dọn khỏi căn phòng này, mình thấy nơi này chẳng mấy sạch sẽ, chắc chắn là đang có hồn ma gì đó ẩn nấp.”
Các cô sinh viên đại học thường hay kể cho nhau nghe đủ các loại chuyện ma, Tiểu Cầm luôn rất tin vào những điều ấy. Nhưng Xuân Vũ đã trải qua sự kiện ở thôn vắng, nên cô lắc đầu: “Không, mình không thể đi khỏi đây. Vì Thanh U và Văn Nhã, mình nhất định phải tìm cho ra điều bí ẩn.”
“Bí ẩn nào?”
“Địa ngục tầng thứ 19 là gì?”
Vẻ mặt Tiểu Cầm bỗng ngây ra, cô cũng nhớ ra cái đêm hôm nọ Thanh U đi vòng quanh trong phòng rồi nói cái câu này. Cô lại nhìn vào giường Thanh U, nói: “Ý cậu là, câu hỏi đó có liên quan đến cái chết của Thanh U à?”
“Đúng! Ít hôm nay mình vẫn nghĩ ngợi, tầng 19 địa ngục – thực ra là gì?”
“Bình thường người ta vẫn nói đến 18 tầng địa ngục, chứ chưa ai nói là địa ngục có 19 tầng. Nếu cậu cứ muốn tìm câu trả lời thì chỉ còn cách đi xuống địa ngục một chuyến!”
“Thì Thanh U đã xuống đấy rồi thôi!”
“Đừng nói vớ vẩn nữa!” Tiểu Cầm ngắt lời Xuân Vũ, rồi trèo lên giường của mình. “Tớ thu dọn vài thứ đồ đạc. Mấy hôm nữa tớ xin nghỉ vài ngày, tớ sẽ về nhà tớ. Nhà tớ rất gần trường, nếu tiếp tục ở lại đây, sớm muộn gì tớ cũng sẽ bị bệnh tâm thần như Văn Nhã mất thôi!”
Chỉ lát sau Tiểu Cầm đã trèo xuống, cầm theo một cái bọc to. Cô bước ra cửa, nói: “Cậu đừng gọi di động cho tớ! Nhìn thấy số máy của cậu, tớ sợ lắm!” Xuân Vũ định nói câu gì đó nhưng Tiểu Cầm đã quay ra, đi luôn, chỉ còn làn gió lạnh lùa vào phòng.
“Họ đã đi cả rồi…”
Chỉ còn một mình ngồi trong phòng, Xuân Vũ ôm đầu khóc thút thít, chẳng khác gì đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi. Lúc này cô quá mong có người cùng trò chuyện. Nỗi cô quạnh là kẻ thù lớn nhất trong những đêm dài dằng dặc. Bỗng nhiên cô nhớ đến đôi mắt của Cao Huyền.
Không! Xuân Vũ lắc đầu thật mạnh. Mình hãy quên đôi mắt ấy, mình phải mau đi ngủ, đừng nghĩ lan man nữa.
Xuân Vũ sạc pin cho máy di động, rồi nhanh chóng tắt đèn đi ngủ. Có lẽ vì hôm nay quá mệt, chỉ lát sau cô đã ngủ ngay.
Chẳng rõ bao lâu sau, tiếng chuông di động vang lên khiến cô thức giấc. Từ từ mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn lên trần nhà đen kịt, Xuân Vũ cảm thấy hơi váng đầu. Cô xem màn hình di động, quả nhiên vẫn là số máy kia.
Số xxxxx741111.
Lúc này đúng 12 giờ đêm. Nhìn cái số điện thoại bí hiểm này, Xuân Vũ thở dài có phần tuyệt vọng, lẽ nào nó thật sự là cơn ác mộng cứ bám riết lấy mình?
Cô dừng ngón cái, nghĩ ngợi. Có nên đọc tin nhắn nữa không? Hay là xóa luôn? Do dự mất một lúc, ngón cái của cô đã trả lời – cô lại mở ra xem.
“Bạn đã bước vào tầng 4 địa ngục, đã đi qua Phủ tiến sĩ rất thuận lợi. Hãy lựa chọn: 1. Lâu đài Dracula; 2. Chùa Lan Nhược; 3. Khách sạn Jamaica; 4. Quán trọ U Linh.”
Đọc tin nhắn này, Xuân Vũ thật sự không ngờ mình đã suôn sẻ đi qua cái Phủ tiến sĩ cực kì đáng sợ ấy.
Có điều, lúc này cô phải đối mặt với 4 địa điểm có thể còn đáng sợ hơn cả Phủ tiến sĩ. Nhưng cô không còn lối thoát nữa. Sau một lát chần chừ, cô chọn “3. Khách sạn Jamaica.”
Cũng như mấy hôm trước, rất nhanh, Xuân Vũ đã nhận được tin trả lời, nó dẫn cô đến miền Nam Anh Quốc hồi đầu thế kỷ 19, có một khách sạn nằm bên bờ biển vắng. Nơi này xung quanh toàn là rừng núi hoang vu, đầm lầy hãi hùng, những khối đá xa xưa còn sót lại, và bọn hải tặc giết người không chớp mắt.
Mẩu tin nhắn chỉ dẫn: Xuân Vũ trong vai chính của cuốn tiểu thuyết, Mari Yellen, một thiếu nữ Anh 23 tuổi, một mình đi đến khách sạn Jamaica tìm người cô của mình. Lúc này dường như Xuân Vũ đã lần ngược trở lại không gian thời gian quá khứ, đang bước đi trên cánh đồng hoang đáng sợ, vào lúc 12 giờ đêm gõ cửa khách sạn Jamaica.
Khách sạn Jamaica đã khai trương ở địa ngục.
Đêm nay Xuân Vũ vào nghỉ ở khách sạn Jamaica…
Sau nửa giờ, khi ngón cái của Xuân Vũ đau đến tê dại, cô đã nhận được tin nhắn:
“Bạn đã đi qua tầng 4 địa ngục, bước vào tầng 5”.
TẦNG 5 ĐỊA NGỤC
[phần 1]
Trời còn chưa sáng.
Diệp Tiêu nhìn những ngôi nhà cao cao bên ngoài cửa sổ, trong màn đêm trước lúc bình minh, vô số những ngọn đèn đang nhấp nháy sáng, trông tựa như những đốm ma trơi lập lòe trong rừng sâu vào thời giữa thế kỷ.
Anh đã cả đêm không ngủ. Vào lúc này, nếu là người khác chắc sẽ đang hút điếu thuốc, nhưng Diệp Tiêu thì lại ngồi bên ấm trà đặc. Nước trà đậm chát, đi qua vùng miệng lan xuống họng, giúp anh làm chùng lại những sợi dây thần kinh đang căng hết mức vì mệt mỏi.
Trên bàn là chiếc máy di động màu xám bạc, kiểu dáng xinh xắn bóng bẩy, giá không đắt, rất được các thiếu nữ ưa thích.
Chủ nhân của nó là Tố Lan, một nữ sinh viên mà mọi người quen biết đều rất yêu mến, nhưng mấy hôm trước đã treo cổ tự tử trong phòng ký túc xá vào lúc tờ mờ sáng. Không ai có thể giải thích tại sao cô ấy lại tìm đến cái chết, tuy nhiên, đã kết luận là tự sát, thì phía công an cũng chẳng còn việc gì ở đó nữa. Nhưng anh lại phát hiện ra ở hiện trường có chiếc máy di động của Tố Lan, trong máy còn lưu một tin nhắn, nó đã dẫn anh bước vào một mớ bòng bong đầy huyền bí nghi hoặc khó bề tưởng tượng.
Anh lại cầm nó lên, ấn vài phím, mở xem cái tin nhắn cuối cùng ấy.
“GAME OVER”.
Anh đã nhìn hàng chữ này rất lâu. Hồi nhỏ anh cũng rất mê chơi game, mỗi khi “bị thua”, màn hình thường hiện lên hàng chữ tiếng Anh “GAME OVER”, tức là trò chơi kết thúc, phải chơi lại.
Chỉ số thời gian cho biết, tin nhắn này nhận được lúc 2 giờ sáng, rất có thể chủ nhân của chiếc máy đã treo cổ trong khoảng thời gian này.
Vào lúc chết, nhận được tin nhắn như thế này, liệu có phải là tiếng chuông báo tang đến từ địa ngục?
Diệp Tiêu phác ra một công thức:
Chết = GAME OVER = Trò chơi kết thúc
Chẳng lẽ việc Tố Lan tự sát, thực ra là sự kết thúc của một trò chơi?
Anh nhớ lại hồi trước chơi game, mình đã hóa thân vào nhân vật dũng cảm vượt qua các cửa ải, khi bị kẻ địch trong trò chơi bắn chết, thì màn hình lập tức xuất hiện GAME OVER.
Nhưng trò chơi chỉ là ảo, dù chơi trên máy tính hay di động, không có chuyện chết thật. Nếu có thứ game kỳ dị có thể giết chết người chơi, thì đó là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Với khứu giác “nhà nghề” mà chỉ người cảnh sát mới có, Diệp Tiêu cảm nhận rằng cái chết của Tố Lan không thể chỉ đơn giản là một cuộc tự sát.
Hôm đó, tại hiện trường, anh còn nhìn thấy Xuân Vũ – cô sinh viên cách đây nửa năm đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc – cô ấy lại ở ngay sát phòng của Tố Lan, và là người đầu tiên phát hiện ra vụ tự sát. Đúng, quả đất này thật bé nhỏ, nhưng anh cũng không thể không ngờ ngợ, liệu cô sinh viên Xuân Vũ – từng có những tình tiết rất đặc biệt – có thể sẽ lại gặp những sự kiện bí hiểm tương tự hay không?
Bởi vậy, anh đã mất cả một đêm ngồi suy nghĩ về những điều kỳ lạ còn ẩn khuất, nhất là về chiếc máy di động mà Tố Lan đã để lại.
Anh cũng đã kiểm tra lại thật tỉ mỉ, chỉ thấy còn sót tin nhắn cuối cùng, các tin nhắn khác đều không còn nữa.
Người gửi tin nhắn này có số máy rất kỳ cục:
Số xxxxx741111.
Năm hàng trước coi như vô nghĩa, sáu chữ số sau, cho người ta một cảm giác kỳ lạ. Bốn chữ số 1 liền sau cùng có tượng trưng điều gì không?
Nó có liên quan đến cái chết của Tố Lan thật không?
Diệp Tiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã hơi sáng. Anh bèn soạn trên máy của Tố Lan một tin nhắn:
“Nhầm rồi, tôi không GAME OVER”.
Chẳng rõ có hiệu quả gì không, biết đâu có thể dọa, ngăn chặn được đối phương? Anh không tin chắc điều gì, nhưng vẫn cứ gửi tin này đến số máy xxxxx741111.
Máy báo tín hiệu đã gửi tin. Anh bỗng thấy tim đập nhanh, và lập tức nhận ra rằng mình đã nhầm. Nhưng đã trót nhấn nút rồi, không kịp sửa chữa gì nữa.
Chỉ vài giây sau đó tín hiệu đã vang lên.
Anh từ từ cầm chiếc di động của Tố Lan lên, nhận thấy đối phương đã gửi tin đến. Thôi thì, cái gì đến tất phải đến, không khác được. Anh hít vào một hơi thật sâu, mở tin đó ra đọc:
“Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”
Anh lặng đi, đúng một phút…
Thoạt nhìn thấy nó, đầu óc Diệp Tiêu như trống rỗng không còn gì nữa. Anh chưa từng nghĩ đến điều này: “Địa ngục tầng thứ 19?”
Anh rất căng thẳng, lắc đầu. Một câu hỏi xa vời thẳm sâu như thế này, họa chăng chỉ có nhà triết học mới trả lời nổi. Là một cảnh sát có năng lực, đã rất lâu anh chưa phải căng óc ra như vậy. Lúc này anh phải đối mặt chỉ với một mẩu tin nhắn.
Có lẽ vì đã thức trắng 1 đêm, nên đầu óc anh đã có phần rối loạn, anh ấn vài phím, soạn một tin nhắn: “Bạn có thể cho tôi câu trả lời không?”
Rồi anh nhấn nút gửi đi.
Đây là sai lầm của anh trong đêm nay.
Không đợi anh định thần, tín hiệu trả lời đã vang lên.
Sự tình đã đến nước này thì Diệp Tiêu cũng hết cách né tránh. Anh run run mở xem mẩu tin:
“Hoan nghênh bạn đã đến địa ngục.”
[phần 2]
6 giờ sáng.
Trong phòng ký túc xá, Xuân Vũ trằn trọc mãi mới ngủ được vài giờ, thì tiếng tít tít tin nhắn đã đánh thức cô dậy.
Cô thầm nguyền rủa, và mặc kệ không xem, cứ nằm im trong chăn. Một lát sau, tín hiệu lại vang lên, cô đành cầm máy vậy, nào ngờ đó là tin nhắn của Nam Tiểu Cầm: “Xuân Vũ, mình nhận được tin nhắn của Tố Lan.”
Xuân Vũ lập tức tỉnh hẳn. Tố Lan đã treo cổ tự tử kia mà?
Tiểu Cầm và Tố Lan tuy không ở cùng phòng nhưng họ đã cùng học với nhau thời trung học, rồi lại thi đỗ cùng một chuyên ngành ở đại học này, nên họ vẫn là bạn rất thân thiết. Lẽ nào Tố Lan biến thành ma rồi vẫn còn đeo bám Tiểu Cầm?
Lúc này Xuân Vũ đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức trả lời Tiểu Cầm: “Không thể! Tin nhắn ấy viết như thế nào?”
Rất nhanh, Tiểu Cầm đã đáp lại: “Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”
Nhìn hai chữ “địa ngục” trên màn hình, tim Xuân Vũ đập thình thịch. Vẫn là câu hỏi chết người này!
Cô vội nhắn lại ngay: “Cậu đừng trả lời nó làm gì!”
Tiểu Cầm: “Không kịp nữa rồi, mình đã trả lời, rồi bạn ấy lại nhắn tiếp: hoan nghênh bạn đã đến địa ngục”.
Xuân Vũ không biết nói gì nữa. Tình hình Tiểu Cầm đang gặp lúc này giống hệt như quá trình Xuân Vũ bước vào “địa ngục”.
Tiểu Cầm lại nhắn tiếp: “Mình đã bước vào tầng 1 địa ngục.”
Xuân Vũ: “Đừng vào!”
Tiểu Cầm: “Tố Lan đã dẫn mình đến quán trọ U Linh.”
Xuân Vũ cảm thấy lưng cô đẫm mồ hôi, không thể để Tiểu Cầm tiếp tục như thế, cô vội trả lời: “Cậu đang ở đâu, mình sẽ đến gặp cậu.”
Sau khi gửi tin nhắn này, Xuân Vũ ngồi chờ đến nửa giờ mà máy di động vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng rõ Tiểu Cầm thế nào rồi?
Cô lại gửi thêm vài tin nhắn nữa, vẫn không thấy trả lời. Cô gọi điện vậy. Nhưng không thể gọi cho máy Tiểu Cầm, cứ như đã trốn ở dưới lòng đất!
Ánh nắng sớm mai đã rọi khắp căn phòng, khuôn mặt Xuân Vũ với nước da trắng mịn ngời ngời trong nắng, cô kinh ngạc tự hỏi:
“Chẳng lẽ người đã chết mà vẫn gửi được tin nhắn từ địa ngục?”
[phần 3]
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Cho đến chiều vẫn không thể liên lạc được với Tiểu Cầm. Xuân Vũ rất lo lắng, cứ đi đi lại lại mãi trong phòng.
Không hiểu sao, cô chợt nhớ lại hồi mới mười mấy tuổi, rón rén đứng ngoài cửa phòng của mẹ, lén nghe những âm thanh đáng sợ trong đó. Cô bỗng đưa tay bịt chặt 2 tai, cái thứ âm thanh đó lại xuất hiện, chúng như những tiếng kim loại bị đứt gãy, sắc nhọn, đâm vào tai cô.
Cô có cảm giác hình như máu đã chảy, bắn tóe lên giường đệm trắng tinh. Hồi đó cô 13 tuổi, nhìn chằm chằm người ấy, và lưỡi dao loang loáng trong đêm. Không!
Cô không dám nhớ lại nữa. Mỗi khi chợt nhớ đến hình ảnh ấy, đầu cô đau nhức như sắp nổ tung và cái âm thanh ghê gớm kia sẽ xé tan màng nhĩ!
Ác mộng không bao giờ tự rời đi, trừ phi con người có thể tiêu diệt nó!
Ác mộng của Xuân Vũ hiện nay bắt nguồn từ cái chết của Thanh U. Cái chết ấy lại liên quan đến những tin nhắn kia, và chắc chắn cũng liên quan đến tòa nhà có ma nữa.
Trong tòa nhà ma, nhất định phải ấn chứa bí mật gì đó, có thể giải thích về cái chết của Thanh U cũng nên?
Mười phút sau cô đã lặng lẽ đứng ngoài tường rào của tòa nhà ma. Đi vào bên trái là có thể vòng vào tòa nhà. Tim cô đập rất nhanh, hình như có thứ mùi là lạ đang bay ra từ đó, xộc vào mũi, khiến cô đứng nguyên tại chỗ.
Cô cảm thấy xung quanh có một nỗi kinh hãi nặng nề. Sự kinh hãi này chỉ có ở cái thôn hẻo lánh ngày nào.
Khi cô đang do dự, thì mắt bỗng thoáng nhận ra một bóng người lướt nhanh và đang xăm xăm tiến về phía cô.
Chính là Cao Huyền!
Xuân Vũ thật quá bất ngờ. Cô ngượng nghịu gật đầu chào. Cao Huyền cũng thấy rất bất ngờ, anh bước nhanh đến gần Xuân Vũ, nói: “Quả đất này quá nhỏ, anh lại gặp em rồi!”
Xuân Vũ đưa mắt nhìn 4 phía xung quanh, khu này vẫn bị đồn đại là có ma, cho nên đây là nơi hẻo lánh nhất trường, hầu như không thấy bóng người. “Sao anh lại đến đây?”
“Hầu như ngày nào anh cũng đi qua đây, vì lối này là đường tắt để đi từ khoa Mỹ thuật đến bãi gửi xe; nếu đi đường to thì là đường vòng, rất mất thì giờ.”
“Bây giờ anh định ra ngoài trường à?”
“Không. Anh sang xem một gallery tranh ở nội thành, ven sông Tô Châu, vừa trở về.” Anh quay nhìn xung quanh rồi khẽ hỏi: “Còn em, đến đây làm gì? Bên trong tường rào là nhà ma…”
Xuân Vũ chẳng biết trả lời ra sao, cô do dự, cúi đầu.
“Chắc không định vào nhà ma đấy chứ?” Cao Huyền bước lại gần hơn, nói bằng một giọng trầm trầm: “Có nhiều cô sinh viên tò mò, rất muốn vào đó xem sao. Em cũng là 1 trong số đó à?”
“Không chỉ vì tò mò. Gần đây cô bạn thân của em đã chết trong khu nhà này.”
Cao Huyền sửng sốt, anh nhíu mày: “Nghe nói tuần trước có 1 nữ sinh năm thứ 4 đã tự sát trong nhà ma, cô ấy là bạn em?”
“Vâng, là bạn cùng phòng, rất thân với em. Và, điều đáng nói hơn, người đầu tiên phát hiện ra bạn ấy chết, là em!”
“Là em?” Cao Huyền hít vào 1 hơi thật sâu, lắc đầu: “Thật không ngờ em đã trải qua 1 chuyện đáng sợ như thế. Thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nhận ra trong mắt em ẩn chứa một sự cảnh giác và e sợ, rất rõ nét.”
Nghe câu này rồi, Xuân Vũ vội rời ánh mắt khỏi Cao Huyền.
Nhưng anh lại tiếp tục truy hỏi: “Anh đoán rằng em đến đây là vì muốn vào đó xem xét, làm rõ nguyên nhân tại sao bạn em lại chọn nơi này để tự sát. Đúng không?”
“Xin lỗi. Em biết nhà trường đã cấm sinh viên vào nhà ma này.” Cô biết Cao Huyền là 1 thầy giáo, sẽ không cho cô bước vào.
Nhưng câu trả lời của anh lại khiến cô thấy bất ngờ: “Em định vào thật à? Con gái vào đó, phải rất can đảm. Nếu em muốn, anh sẽ vào cùng?”
Xuân Vũ cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Anh nói sao? Anh vào cùng em?”
“Nếu em bằng lòng.”
“Anh là giáo viên kia mà?”
“Bất cứ ai cũng có tính tò mò, giáo viên cũng vậy thôi.” Nói đến đây, Cao Huyền mỉm cười. “Huống chi, bảo vệ học sinh cũng là trách nhiệm của giáo viên…”
Vừa nói anh vừa bước đi. Thì ra anh cũng biết cái ngách hẹp để vào nhà ma. Xuân Vũ vội đi theo, rồi thận trọng bước vào sân trước tòa nhà ma.
Tòa nhà âm u vẫn sừng sững đứng đó, hắt hiu, dưới bầu trời mùa đông lạnh giá. Xuân Vũ bất giác lùi lại 1 bước, nhưng Cao Huyền đã ngoảnh lại khẽ nói: “Đừng sợ. Nào, ta cùng đi!”
Xuân Vũ nhìn lên cửa sổ tầng 2, không thấy cái bóng đen trong tưởng tượng kia, các cửa sổ đều không có gì lạ, cô mới bình tĩnh trở lại, nói: “Chắc anh đã từng vào đây?”
Cao Huyền không trả lời, anh chỉ hơi nhích nhích môi. Cửa vào tòa nhà đã bị khóa chặt, chắc là sau cái chết của Thanh U nhà trường đã thay khóa khác.
Anh lập tức đi sang phía bên phải tòa nhà, thì ra ở đây có 1 cửa phụ, tuy bên trong có cài chốt nhưng ô kính đã không còn nữa. Anh thò tay vào trong mở chốt, rồi cùng Xuân Vũ bước vào.
Thấy Cao Huyền có vẻ thành thạo quen thuộc, Xuân Vũ bèn khẽ hỏi: “Sao anh có vẻ thuộc nơi này như thế?”
“Bởi vì…” Cao Huyền bước vào 1 lối đi hơi tối, anh dừng lại rồi nói: “Anh đã từng học ở đây.”
“Gì cơ? Anh đã từng học ở nhà ma?
Xuân Vũ lại hít phải thứ mùi khó chịu ở nơi này, dường như cô lại trở về cái đêm hôm nọ.
Cao Huyền ngoảnh lại, khuôn mặt anh bị bóng tối che phủ: “Đó là hồi cách đây 7-8 năm, anh đang học năm thứ nhất, thứ hai. Khoa Mỹ thuật thường đến nhà này tập vẽ tĩnh vật.”
“Hồi đó có đồn rằng nhà này có ma không?”
“Trên đời này làm gì có ma!” Anh thản nhiên trả lời rồi bước lên cầu thang. “Đây chỉ là 1 khu lớp học bình thường, chỉ hơi cũ kỹ 1 chút. Đồn đại rằng có ma, đó là chuyện từ sau khi anh học xong năm thứ hai.”
“Tại sao lại thế? Chắc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Cao Huyền dường như trở nên trĩu nặng tâm tư, bước lên tầng 2 rồi anh mới trả lời: “Lát nữa anh sẽ kể cho em nghe!”
Lại đi trên hành lang tầng 2. Xuân Vũ thấy căng ở lồng ngực, nhưng vẫn không dám thở mạnh. Cô theo sát Cao Huyền, anh ra hiệu cô nắm tay, nhưng cô vẫn thận trọng không dám chìa tay ra.
Xuân Vũ không bao giờ quên cái căn phòng ấy.
Có lẽ trong đó có u linh thật?
Cô rón rén bước đến cửa, chỉ tay ra hiệu cho Cao Huyền. Ánh mắt Cao Huyền hết sức lạ lùng, anh do dự hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Anh bước vào trước, rồi đứng ngẩn ra nhìn, không thể hiện điều gì. Xuân Vũ không đợi được nữa, cô cũng lách vào.
[phần 4]
Vẫn là căn phòng này, chỉ có bàn ghế chứ không có gì khác. Xuân Vũ nhìn quanh một lượt, hi vọng sẽ nắm bắt được một dấu vết gì đó, nhưng khắp sàn nhà chỉ có đất bụi mà thôi.
Cô từ từ bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống sân trước tòa nhà ma. Trong bức ảnh kỹ thuật số chụp hôm đó, bóng đen bí hiểm kia đã đứng chỗ này. Lẽ nào đó chỉ là ảo giác?
Cô quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Cao Huyền có 1 cái gì đó lướt qua. Cô bình thản nói: “Bạn em đã chết ở căn phòng này.”
“Nghe nói là tự sát?”
“Bạn ấy đã cắn đứt lưỡi của mình.”
“Cắn lưỡi?” Giọng Cao Huyền cũng mất bình tĩnh. “Trên đời này lại có cách chết như thế ư?”
Xuân Vũ hít vào một hơi thật sâu, cô cảm thấy mình đã không còn hoang mang gì nữa khi đối mặt với Cao Huyền. “Nhưng chuyện kỳ quặc mới chỉ là bắt đầu thôi. Sau khi bạn ấy chết, em lại nhận được tin nhắn của bạn ấy gửi cho!”
“Người chết, mà có thể gửi tin nhắn ư?”
Nghe Xuân Vũ nói câu ấy, sắc mặt anh chợt khác hẳn, anh ngồi nghệt ra trên mặt bàn đầy bụi, im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Sau đó em đã gửi tin trả lời, vài giây sau, đối phương lại phúc đáp rằng “Hoan nghênh bạn đã đến địa ngục!””
Lần này thì đến lượt Xuân Vũ nghệt ra. Đôi môi cô run run: “Sao anh lại biết?”
“Vì anh cũng nhận được tin nhắn như thế!”
Xuân Vũ hoàn toàn không ngờ anh lại trả lời như vậy, trên đời sao lại có chuyện trùng hợp thế này? Cô lắc đầu: “Không! Chẳng lẽ anh cũng đã vào địa ngục?”
“Đúng thế! Anh đã vào địa ngục, giữa đêm hôm qua anh đã đi qua tầng 10 địa ngục.” Trán Cao Huyền lấm tấm mồ hôi, đề tài mà 2 người đang nói trong nhà ma thực khiến người ta phải dựng tóc gáy. Anh lấy khăn tay ra lau mồ hôi, nói: “Còn em, đã đi đến tầng thứ mấy rồi?”
“Em đã đến tầng 5.”
“Khoan đã…” Cao Huyền ngắt lời cô, anh cúi đầu ngẫm nghĩ. “Vậy thì, người chơi trò chơi địa ngục, không chỉ riêng mình anh.”
“Anh nói là Trò chơi à?” Xuân Vũ lắc đầu. “Không, vì nó, đã có 2 người chết, một người phát điên, mà anh còn cho là trò chơi.”
“Như thế thật ư?”
Xuân Vũ nhìn vào đôi mắt như có 2 đồng tử ấy: “Anh đã nhận được câu hỏi đó như thế nào?”
“Hơn chục hôm trước, anh ngẫu nhiên nhận được một tin nhắn, gửi từ số máy rất lạ lùng, anh vẫn thuộc lòng: xxxxx741111.”
“Quả nhiên là số máy này.”
“Họ đưa ra 1 câu hỏi: bạn có biết Địa ngục tầng thứ 19 là gì không?” Cao Huyền thở mạnh. “Bấy giờ anh rất lấy làm lạ, vì anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này, bèn trả lời một câu, nào ngờ lại nhận được mẩu tin: hoan nghênh bạn đã đến địa ngục. Cứ thế tiếp diễn, anh bị kéo vào trò chơi địa ngục.”
Xuân Vũ cúi đầu, cô hiểu rằng Cao Huyền đang “đồng bệnh” với mình.
Cao Huyền nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đừng đứng đây nữa, mau xuống đi thôi!”
Họ ra khỏi căn phòng, khép cửa lại, rồi vội ra khỏi tòa nhà ma. Xuống đến sân, Xuân Vũ ngoảnh lên nhìn lại ô cửa sổ vừa nãy, nếu lúc đó vừa khéo có ai đó chụp ảnh thì sẽ chụp được cô đứng đó, rồi mọi người có coi cô là một u linh không?
“Ta mau đi thôi!” Cao Huyền thúc giục.
Họ nhanh chóng ra đến bên ngoài tường vây, Xuân Vũ thở phào, nói: “Anh là 1 thầy giáo rất khác với mọi người đấy!”
“Mọi người cũng hay nói thế!” Cao Huyền gượng cười chế nhạo mình. “Có lẽ anh không xứng là giáo viên, nhưng anh xứng là 1 họa sĩ thứ thiệt.”
Nửa câu sau của anh pha chút tự hào, Xuân Vũ cũng không nén được bật cười. Cô cho anh biết số di động của mình, rồi rảo bước ra về.
[phần 5]
Về đến phòng ở, Xuân Vũ lại gọi điện cho Tiểu Cầm, nhưng không liên lạc được.
Cô không muốn hỏi các bạn khác, vì hầu như hiện nay chẳng ai thiết bắt chuyện với cô. Các nữ sinh viên đều coi cô là người đem đến mọi xui xẻo. Vì 2 vụ tự sát gần đây, cô đều là người đầu tiên phát hiện ra, ngẫu nhiên kiểu ấy, chứng tỏ Xuân Vũ rất nặng vía, dính dáng đến cô sẽ chỉ là xúi quẩy!
Các nam sinh viên cũng không dám tiếp xúc nhiều với cô, cô cảm thấy mình như một cô hồn lang thang, chơi vơi giữa khu ký túc xá nữ sinh này!
Đã sắp đến 12 giờ đêm, Xuân Vũ không gượng nổi nữa, cô vội tắt đèn đi ngủ.
Nhưng chỉ mới thiu thiu thì tín hiệu tin nhắn đã vang lên.
Vẫn là số máy xxxxx741111 như mọi hôm, nhắn tin:
“Bạn đã bước vào tầng 5 địa ngục, ở trong khách sạn Jamaica, hãy lựa chọn: 1. Dải đất hoang ven biển; 2. Sào huyệt của hải tặc; 3. Hồ thiêng; 4. Quán cà phê địa ngục.”
Như kẻ bị ma ám, Xuân Vũ không suy nghĩ, chọn luôn “hồ thiêng”, sau đó cô bị cuốn vào một thế giới đầy những âm hồn.
Cách khách sạn Jamaica 2 dặm về phía Nam, nó là hồ nước lớn nhất vùng đầm lầy Bodmin. Tương truyền rằng quốc vương nước Anh cổ xưa là vua Arthur khi bị thương đã nằm ở bên hồ, ông ra lệnh cho Bedivere ném thanh kiếm thần xuống hồ thiêng. Lại còn có truyền thuyết hồi thế kỷ 17 có viên quan trị an đã bán linh hồn cho ma quỷ, rồi lại dùng 1 cái vỏ ốc hút cạn nước hồ, ông ta bị chó ngao địa ngục truy đuổi, rồi bỏ mạng. Từ đó hồ này luôn có âm hồn quanh quẩn không chịu tan đi.
Sau nửa giờ, lưng Xuân Vũ đầm đìa mồ hôi, nhưng cô đã qua được hồ Thiêng.
Cô ra khỏi tin nhắn này. Bây giờ cô mới chú ý đến sự lựa chọn cuối cùng:
“4. Quán cà phê địa ngục.”
Cô không nén nổi nữa, đã qua được bao nhiêu cửa ải, thì đi thêm một chỗ ma quỷ nữa cũng được! Thế là cô chọn “quán cà phê địa ngục”. Sau đó cô nhận được tin nhắn:
“Bạn đã vào quán cà phê địa ngục, bạn sẽ nói chuyện với những người đang lang thang trong địa ngục. Hãy chọn các đối tượng sau: 1. Bác sĩ hóa thân; 2. Fran Kenstan; 3. Đội lốt; 4. Con ma Jack; 5. Sadako xóm núi; 6. Mazolini.”
Ở đây lại có cả nơi đàm đạo bằng di động? Xuân Vũ thấy hết sức bất ngờ. Chẳng lẽ đây là trò chơi địa ngục như Cao Huyền nói?
Và, nickname của “những người lang thang ở địa ngục” thật là kỳ quặc, “Bác sĩ hóa thân” và “Fran Kenstan” đều là các nhân vật trong tiểu thuyết kiểu gotic (tiểu thuyết rùng rợn pha chất lãng mạn) nổi tiếng, nếu ai đã đọc cuốn “Tiếng chuông ghê rợn lúc nửa đêm” chắc sẽ nhớ ra “Sadako ở xóm núi”. Còn Mazolini thì chính là tác giả bức tranh sơn dầu mà cô đã thấy ở triển lãm tranh của khoa Mỹ thuật!
Không kịp nghĩ thêm nữa, thì tin nhắn tiếp theo đã đến: toàn là các biệt hiệu và số máy của “những người lang thang trong địa ngục”. Chỉ cần bấm số máy của họ là có thể nói chuyện hay sao? Họ có tồn tại thật không, và nếu tồn tại, liệu hình hài họ có phải là “người” như chúng ta không?
Cô bỗng nhớ rằng nickname của mình ở địa ngục là “Tiểu Chi”, chỉ e mình cũng đang ngồi ở “Quán cà phê địa ngục” để chờ nói chuyện với người khác cũng nên?
Nghĩ đến đây cô càng thêm do dự, ngón tay cái run run, cô quyết định ra khỏi tin nhắn này.
Sau đó, cô nhận được tin nhắn cuối cùng trong đêm:
“Bạn đã đi qua tầng 5 địa ngục, bước vào tầng 6.”
TẦNG 6 ĐỊA NGỤC
[phần 1]
Hôm nay là thứ 4.
Sau khi thức dậy, Xuân Vũ ra ngay sạp báo trong trường mua 1 tờ báo. Đúng là mấy hôm nay vướng vào quá nhiều chuyện kinh hãi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nhất là không thể bỏ lỡ việc chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp. Nếu để đến sau kì nghỉ đông thì sẽ rất căng. Cô đang muốn xin đến thực tập ở một công ty dịch vụ nhắn tin, để tích lũy kiến thức thực tế xã hội, chắc nhà trường sẽ không phản đối.
Cô mở xem mục tuyển nhân viên, tìm mãi mới thấy 1 công ty dịch vụ nhắn tin tuyển vài người biên tập tin nhắn. Có vẻ là 1 công ty chuyên về tin nhắn, có lẽ những tin nhắn quấy rối kia cũng lo do những loại công ty thế này cung cấp.
Xuân Vũ quyết định sáng mai sẽ đến xin việc làm.
Khoảng sau 10 giờ cô bỗng nhận được một tin nhắn của 1 số máy hoàn toàn xa lạ, nội dung mẩu tin này khiến tim cô đập mạnh:
“Xuân Vũ, anh là Cao Huyền, trưa nay em có rỗi không? Anh có vài điều muốn nói với em. 12 giờ trưa nay sẽ đợi em ở Nỗi Nhớ Khuynh Thành.”
Cô không trả lời tin nhắn này. Cô biết “Nỗi nhớ khuynh thành” là 1 quán ăn đối diện cổng sau của trường, giá cả hơi mắc, nên sinh viên ít khi lui tới.
Cao Huyền thực biết chọn địa điểm: “Nỗi nhớ khuynh thành” là tên 1 cuốn tiểu thuyết của Trương Ái Linh.
Phải một lát sau Xuân Vũ mới bình tâm trở lại được. Cô đi đi lại lại mãi trong phòng, rồi mở tủ áo chọn một chiếc áo khoác len ưng ý nhất. Rồi cô vào rửa mặt, trang điểm 1 chút, soi gương, trông cũng khá ưa nhìn. Tuy chẳng phải lá ngọc cành vàng con nhà quyền quý gì, nhưng ít ra cũng là mơn mởn nét xuân.
Gần đến 12 giờ, cô hồi hộp bước ra khỏi phòng.
Cổng sau trường, bên kia con đường là hiệu ăn “Nỗi nhớ khuynh thành”, cô chầm chậm bước vào cửa kính, và nhìn thấy ngay Cao Huyền đang ngồi bên cửa sổ, đang vẫy tay.
Cô bước đến bên bàn, chưa ngồi vào chỗ vội.
Cao Huyền nhìn đồng hồ, nói: “Anh chưa gặp cô sinh viên nào “chuẩn” giờ như em.”
Xuân Vũ nhẹ nhàng bật lại 1 câu: “Tức là, anh thường xuyên mời các nữ sinh đi ăn chứ gì?”
Cao Huyền lúng túng, cười: “Kìa, sao chưa ngồi xuống đi?”
“Xin lỗi…” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. “Em không muốn ngồi bên cửa sổ, vì rất dễ bị các bạn nhìn thấy.
Thì ra cửa sổ này nhìn thẳng sang cổng trường bên kia đường, sinh viên hễ bước ra cổng là nhìn sang đây ngay.
Cao Huyền lắc đầu cười cười, và chuyển vào 1 bàn sâu ở bên trong.
Xuân Vũ ngồi ghế đối diện với anh, khẽ hỏi: “Em không muốn bỗng dưng vô cớ lại được mời đi ăn. Anh nói xem, có việc gì nào?”
“Em chưa ăn trưa chứ gì? Ta cứ ăn đã rồi nói sau!”
Anh gọi vài món, chỉ lát sau nhà hàng đã bưng đến. Xuân Vũ chẳng có tâm trí nào để ngồi đây ăn uống, cô chỉ gắp chút ít gọi là xã giao. Cao Huyền thì băn khoăn khó xử, anh đành gọi thêm vài món nữa, rốt cuộc Xuân Vũ cũng ăn xong bữa.
Cô bỗng nhớ ra 1 điều: “Chiều qua ở nhà ma, anh nói sẽ kể cho em nghe về nguyên nhân đồn đại rằng tòa nhà đó có ma?”
“Xin lỗi…” Cao Huyền có phần ngượng nghịu, do dự 1 hồi mới nói. “Có lẽ hôm qua do quá căng thẳng, nên sau đó anh đã quên mất. Được, bây giờ anh sẽ nói, tại sao mọi người gọi đó là nhà ma? Vào 1 đêm cách đây 8 năm đã có 2 nữ sinh đến đó treo cổ tự tử trong một căn phòng học. Mọi người kháo nhau rằng âm hồn của ta không tan, vẫn hay xuất hiện ở khu nhà đó. Có vài cậu sinh viên muốn tỏ ra can đảm, đêm khuya đã vào đó để bắt ma, chẳng rõ họ đã thấy những gì, đều sợ đến mức mắc bệnh tâm thần. Thế là lời đồn thổi càng nhiều hơn, nên khu đó có biệt hiệu là nhà ma. Nhà trường cũng lúng túng, mặt khác, tòa nhà đó cũng đã quá cũ kỹ, không còn thích hợp để dạy học nữa, cho nên ra lệnh cấm sinh viên ra vào…”
“Thì ra đó là nguyên nhân sâu xa…”
Vẻ mặt Cao Huyền có phần bức xúc: “Đừng nên tin những chuyện đó. Không hề có chuyện nhà ma gì cả! Anh đã từng học ở đó, nó chỉ là khu nhà lớp học cũ kỹ mà thôi.”
Xuân Vũ im lặng một hồi, cô bỗng nhớ đến cái câu hỏi oái oăm kia, bèn bình thản hỏi: “Anh có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”
[phần 2]
Cao Huyền quá ngạc nhiên, lắc đầu: “Anh nhận thấy em luôn nói ra những câu đầy bất ngờ. Thực ra mấy hôm nay anh luôn nghĩ về câu hỏi này. Nó khiến người ta đau đầu! Chỉ nghe nói 18 tầng địa ngục, vậy tầng 19 là thế nào? Là địa ngục trong địa ngục chăng?”
“Vì thế mà hôm nọ anh cũng đến thư viện để tìm sách nói về địa ngục à?”
Cao Huyền đành cười cười: “Đúng là vì nguyên nhân này. Hẳn là rất trùng hợp phải không? Nếu mà không tham gia trò chơi địa ngục thì đã chẳng đến thư viện tìm sách, và lại càng không thể làm quen với em.”
“Vậy là địa ngục đã giúp chúng ta quen nhau?”
Xuân Vũ nói, rồi gượng cười. Chẳng rõ có phải là duyên phận không đây?
Cao Huyền bỗng nhích lại gần: “Hôm nay mời em đến, vì muốn nhờ em 1 việc.”
“Em có thể giúp anh việc gì?”
“Từ hôm quen em, anh nhận ra rằng em có khí chất rất đặc biệt, rất hợp để có mặt trong tranh sơn dầu. Anh đang chuẩn bị vẽ 1 bức tranh, nhưng không thể tìm ra người mẫu phù hợp, đám sinh viên của anh cũng không đạt yêu cầu, cho nên anh muốn mời em…”
“Làm người mẫu à?” Cô lập tức đứng lên, nét mặt không giấu nổi vẻ thất vọng. Cô thấy hơi tức giận nhưng vẫn nén được, nói: “Xin lỗi, em đang có việc bận…”
Cao Huyền vội vã đứng dậy, cười: “Em hiểu nhầm rồi. Anh chỉ muốn mời em ngồi trước giá vẽ độ 1 giờ - đương nhiên là mặc quần áo.”
Anh nói thêm câu sau, khiến Xuân Vũ thấy có phần ngượng nghịu. Cô hiểu ý Cao Huyền, cô hơi cúi đầu: “Để em nghĩ thêm đã.”
“Anh đã nghĩ cả rồi: em cứ mặc chiếc áo len này, ngồi trong 1 căn phòng u ám, ánh sáng mùa đông chiếu vào khuôn mặt…”
Cao Huyền miêu tả, khiến Xuân Vũ mường tượng ra nội dung bức tranh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ hiệu ăn, đúng là một thứ ánh sáng hoe vàng của mùa đông. Tim đập dồn dập, nhưng cô vẫn cố nén không thể hiện ra nét mặt, cô khẽ gật đầu.
“Rất cảm ơn em.”
Anh thanh toán mau lẹ, rồi cùng Xuân Vũ ra khỏi hiệu ăn. Mười phút sau, họ đến tòa nhà của khoa Mỹ thuật. Nhiều nữ sinh chào hỏi Cao Huyền, họ cũng nhìn Xuân Vũ bằng ánh mắt ghen tỵ.
Xuân Vũ chỉ biết cúi đầu bước theo Cao Huyền đi qua gian đại sảnh, lên căn phòng làm việc ở tầng trên.
Căn phòng này hơi chật, trổ 1 cửa sổ nho nhỏ, ánh sáng bên ngoài chiếu qua cửa sổ rọi lên bức tường bên kia một ô sáng hình vuông. Trong phòng chỉ toàn mùi thuốc vẽ, khiến Xuân Vũ phải đưa tay lên che mũi. Có khá nhiều giá vẽ đang dựng trong phòng, phần lớn là các bức tranh chưa vẽ xong. Có lẽ Cao Huyền không vẽ theo lối hậu hiện đại, vì đây đều là các bức sơn dầu vẽ theo quy tắc chính thống, phần lớn các nhân vật đều mặc y phục, hoặc là tranh vẽ theo phong cách cổ điển châu u.
Anh nói rất tự nhiên: “Xin lỗi, phòng này quá nhỏ, nhưng…”
“Đây là phòng vẽ của nghệ sĩ à?”
“Không dám nói là nghệ sĩ gì gì, chỉ là 1 anh thợ dạy vẽ mà thôi!”
Anh tắt bỏ mấy ngọn đèn, căn phòng bỗng tối hẳn đi, ô ánh sáng chiếu vào phòng trông càng rõ hơn. Anh để Xuân Vũ ngồi trên một chiếc ghế, sao cho ánh mặt trời hắt vào chiếu sáng khuôn mặt cô.
Trong không gian mờ tối, ánh sáng mặt trời mùa đông dìu dịu hắt qua ô cửa sổ vuông, chiếu vào khuôn mặt Xuân Vũ như luồng sáng chiếu phim. Làn da của Xuân Vũ sáng mịn khác thường, ánh sáng như những hạt sương đang nhảy nhót trên vầng trán, biến thành 1 cảnh tượng kỳ ảo; chiếc áo len cũng rất hài hòa với mái tóc và làn da trắng, khiến toàn thân toát ra 1 vẻ nhàn nhã êm dịu, như một nữ thánh giáng trần trong cõi mộng.
Cao Huyền bố trí giá vẽ, cọ vẽ và thuốc màu, nhưng sau 1 hồi lâu anh vẫn chưa bắt đầu, mà chỉ chăm chú nhìn Xuân Vũ. Cho đến lúc cô hầu như không ngồi yên được nữa, anh mới giơ tay ra hiệu, rồi bắt đầu phác họa các nét cơ bản.
Bức tranh không lớn, mỗi chiều chỉ độ 50cm, cho nên nhiều nhất chỉ là vẽ chân dung từ ngực trở lên. Rất nhanh, anh đã phác thảo xong: một thiếu nữ ngồi trong căn phòng nhỏ đã xuất hiện trên mặt giấy vẽ. Các nét bút chì đã hoàn thành, anh bắt đầu tô màu. Ánh sáng mùa đông lan tỏa trên khuôn mặt Xuân Vũ khiến anh liên tưởng đến 1 tác phẩm nào đó của thời kỳ văn hóa Phục hưng. Nền âm u phía sau lưng cô lại càng giống với phong cách của Rembrendt (họa sĩ Hà Lan, thế kỷ 17), ánh sáng rọi vào căn phòng nhỏ đã tạo nên sự tương phản mạnh mẽ, vận dụng ánh sáng thành công, là điểm hệ trọng của tác phẩm hội họa.
Hai giờ đồng hồ đã trôi qua.
Xuân Vũ vẫn lặng lẽ ngồi đó, không rõ Cao Huyền cần bao nhiêu thời gian nhưng cô ngoài thở hít và chớp mắt ra, thì chỉ có thể gắng giữ nguyên tư thế bất động.
Cao Huyền vẽ nhanh khác thường, anh đã sắp xong, nhưng ánh sáng đã không còn nữa. Anh nhìn ra ngoài, thấy trời đã sẫm lại. Nhưng không sao, bức tranh vẫn có thể hoàn thành. Anh nhìn vào mắt Xuân Vũ, hoàn thành những nét vẽ cuối cùng.
Rồi anh ném cây cọ xuống sàn, thở phào như trút được gánh nặng: “Tuyệt quá! Em thật giống 1 nữ thánh!”
Xuân Vũ thận trọng hỏi: “Em đã đứng dậy được chưa?”
“Đương nhiên! Đã xong rồi mà!”
Chân cô như tê bại, đờ ra không đứng lên được. Cao Huyền vội đến đỡ cô. Xuân Vũ thấy như có trăm ngàn con kiến đang bò khắp 2 chân, cô xoa nắn hồi lâu mới trở lại bình thường.
Rồi cô từ từ bước đến trước mặt giá vẽ, và thấy mình trong bức tranh. May sao Cao Huyền không vẽ cô thành tranh trừu tượng, cô gái trong tranh vẫn hệt như Xuân Vũ với khuôn mặt và các đường nét đều khá chính xác, màu sắc cũng rất hài hòa. Đây là bức tranh sơn dầu theo chủ nghĩa cổ điển, mang phong cách hiện thực, chỉ khác là nhân vật trong tranh có khuôn mặt thiếu nữ Trung Quốc.
Phải nói rằng, nét đặc sắc là việc vận dụng ánh sáng, nhất là ánh sáng tỏa trên khuôn mặt Xuân Vũ. Cô trầm trồ: “Anh vẽ đẹp quá!”
-- http://viptruyen.pro --
Cao Huyền hơi có vẻ đắc ý: “Bức tranh này không lớn, nhưng anh cảm thấy trong mấy tháng qua, đây là bức tranh anh tâm đắc nhất!”
Nhưng Xuân Vũ lại hỏi: “Thật thế không?”
“Tất nhiên rồi.” Cao Huyền mỉm cười, lắc đầu. “Em thật là khác thường! Em biết không, các nữ sinh viên của anh thường nói ngọt ngào lấy lòng và nhìn anh bằng ánh mắt tình tứ, cứ thế mãi, anh thấy quá ngán ngẩm! Chỉ có em là khác thường, ánh mắt và lời nói của em đều lành lạnh, cứ như con nai nhỏ dễ bị sợ hãi, thường phải cảnh giác với bọn dã thú trong rừng sâu.”
“Anh nói mình là dã thú trong rừng?”
“Có lẽ là thế cũng nên!”
Cao Huyền thu dọn các vật dụng, rồi đưa Xuân Vũ ra khỏi căn phòng.
Khi rời khu nhà của khoa Mỹ thuật, Xuân Vũ chỉ cúi đầu bước đi, cố tránh bị người khác nhìn thấy. Khi 2 người ra đến cửa thì thấy thời tiết đã thay đổi, cách đây 2 giờ vẫn còn ấm áp, lúc này lại lâm thâm mưa phùn.
Cao Huyền nói: “Để anh vào lấy cho em chiếc ô.”
“Không cần ạ! Em chạy về là được mà.”
“Thế thì sẽ ướt hết cái áo len đẹp thế này…”
Không chờ cô trả lời, anh đã quay người chạy vào trong. Chỉ vài phút sau anh đã chạy ra, tay cầm 2 chiếc ô. Anh đưa cho Xuân Vũ 1 chiếc, nói: “Anh sẽ tiễn em về.”
Lần này thì cô không từ chối, 2 người giương ô rồi bước đi dưới làn mưa giăng giăng.
Thả bộ trong mưa, Xuân Vũ bỗng nhớ đến một cảnh trong bộ film Hàn Quốc: “Yêu, là ý trời”. Nhưng cô vội dừng ngay ý nghĩ lan man này lại, vì chàng trai đi bên cạnh dù sao cũng là 1 thầy giáo trong trường.
Từ khoa Mỹ thuật về đến ký túc xá của cô phải đi khá xa. Hình như Cao Huyền lại rất thích trận mưa này, anh lẩm bẩm: “Mùa đông mà mưa còn quý hơn cả nắng ấm!”
“Vâng, mùa đông rất ít mưa!”
Xuân Vũ chỉ đáp lại có vậy, rồi im lặng.
Họ đi trong mưa chừng nửa giờ rồi đến khu ký túc xá của Xuân Vũ. Cao Huyền cũng rất có chừng mực, anh dừng lại, vẫy tay chào Xuân Vũ: “Hôm nay em đã giúp anh rất nhiều, rất cảm ơn em!”
Xuân Vũ gật đầu, đưa trả anh chiếc ô nói: “Cảm ơn anh đã cho em mượn.”
Nói rồi, cô cúi đầu bước lên cầu thang.
Vừa nãy ở đầu cầu thang có vài nữ sinh viên như có biết Cao Huyền, các cô ghé tai nhau thì thầm. Thì ra thầy Cao Huyền ở khoa Mỹ thuật có tiếng là điển trai, các cô gái đã biết từ lâu; hễ nhìn thấy anh là họ đều phấn chấn như nhìn thấy minh tinh màn bạc.
Nhưng lần này ai cũng có vẻ kém vui, vì Cao Huyền đến tiễn Xuân Vũ, lại đưa tiễn trong làn mưa đầy lãng mạn! Các cô em chỉ còn biết nhìn Xuân Vũ bằng ánh mắt ghen tỵ.
Xuân Vũ đã lên đến hành lang trên gác, cô nhìn qua cửa sổ, không thấy bóng dáng Cao Huyền đâu nữa, chỉ thấy một màn mưa mờ ảo…
[phần 3]
Buổi tối.
Những hạt mưa ngày đông tí tách rơi trên tấm phên che. Anh cảnh sát Diệp Tiêu đang đi đi lại lại trước cửa sổ nhà mình, nhìn thành phố chìm trong mưa. Anh hít thở trước ô cửa kính, một làn hơi nước bám trên kính mờ mịt, chẳng khác gì sự bế tắc anh đang gặp trong mấy hôm nay.
Đó chỉ là một vụ tự sát trong trường đại học, nghe nói rất có thể là do thất tình rồi cô sinh viên ấy nghĩ quẩn, phía cảnh sát không cần thiết phải điều tra nữa. Tuy nhiên sự xuất hiện bất chợt của Xuân Vũ và mẩu tin nhắn kỳ lạ trong di động nạn nhân để lại đều khiến Diệp Tiêu băn khoăn không yên.
Anh quay lại bàn làm việc, trên cuốn sổ tay có hàng chữ số kỳ cục:
xxxxx741111
Sáng tinh mơ hôm qua, anh không nén nổi tò mò nữa, đã gửi tin nhắn cho số máy này, và được câu trả lời “Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”. Từ đó, đâm lao theo lao, anh đã bị cuốn vào 1 trò chơi quái dị, bước vào “tầng 1 địa ngục”, nhưng anh đã tắt luôn di động, không tiếp tục nữa.
Sáng nay anh đã trả lại nhà trường chiếc máy di động của Tố Lan, nhưng suốt 1 ngày trời đầu óc anh vẫn cứ hiện lên cái số máy này. Liệu phía sau nó ẩn chứa điều bí mật gì?
Khỏi cần nhìn nữa, hàng chữ vẫn hiện lên ngay trước mắt anh cứ như là 1 chuỗi mật mã. Diệp Tiêu chợt nhớ đến vụ án với 5 chữ “Thần đang dõi nhìn ngươi” – cũng là 1 thứ ám hiệu dùng chữ viết làm mật mã. Liệu mình có thể làm ngược lại không: mỗi chữ số chính là thay cho một chữ nào đó?
Anh nhẩm 1 lượt: xxxxx741111. Năm kí hiệu đầu tiên coi như bỏ trống, vô nghĩa; vấn đề nằm ở 6 chữ số 741111.
Khi theo học đại học công an, Diệp Tiêu đã từng học một ít kiến thức về môn mật mã, giả sử tương ứng với chữ cái tiếng Anh, thì cách bố trí đơn giản nhất sẽ là:
A=0, B=1, C=2, D=3… cứ thế đến Z=25…
Dùng 26 chữ cái tiếng Anh thay thế và các chữ số từ 0 đến 25 thay thế cho nhau là một cách đơn giản nhất để lập các ám hiệu hoặc mật mã.
Nếu thế thì, dùng các chữ cái theo thứ tự quy tắc này để giải hàng chữ số 741111 – tức là: 7=H, 4=E, 1=B.
741111 tương đương “H,E,B,B,B,B”, nếu đọc liền sẽ được “HEBBBB”. Diệp Tiêu không nghĩ ra tiếng Anh có từ này không, nhưng có liền 4 chữ B đã là quá vô lý về mặt ngữ âm rồi.
Anh lại thử 1 kiểu khác: anh ghép 2 chữ số lại để thay bằng chữ cái!
Giả thiết rằng cứ thay thế như nguyên tắc cũ để lập ám hiệu, thì số 74 và 41 không sao thay thế nổi, vì số lượng chữ cái tiếng Anh không thể vượt quá 26.
Trong con số 741111, chỉ có 11 là chữ số có 2 đơn vị nhỏ hơn 26. Nó tương đương chữ cái L.
Ngoài nhóm chữ cái nói trên, Diệp Tiêu lại thử phân tách thay thế thành các nhóm chữ cái sau:
7,4,1,1,11 = HEBBL
7,4,1,11,1 = HEBLB
7,4,11,1,1 = HELBB
7,4,11,11 = HELL
Anh quan sát các nhóm chữ cái này, rồi thử đọc theo kiểu tiếng Anh:
“HEBBL, HEBLB, HELBB…”
Ba nhóm này không thể gộp để có 1 từ tiếng Anh.
Chỉ có nhóm chữ cái cuối cùng:
“HELL”.
Diệp Tiêu đọc lên, và đương nhiên hiểu ngay ý nghĩa của từ này: địa ngục!
Thành công rồi! Anh đã nhận ra điều huyền diệu ở trong các chữ số này.
741111 = HELL = Địa ngục
Không rõ vì sợ hãi hay hưng phấn, Diệp Tiêu thấy trán hơi lấm tấm mồ hôi. Anh bật máy tính, mở cuốn từ điển Kim Sơn Từ Bá để tra cứu. Từ “HELL” được giải nghĩa là Địa ngục, ngoài ra còn các nghĩa khác: chốn khổ đau, âm ty, người ở địa ngục, mắng nhiếc, say khướt, chạy như bay, đáng chết…
Căn phòng lúc này im ắng như nhà mồ, chỉ thấy ngoài kia mưa rơi rả rích, lòng anh như sóng triều đang dâng trào. Anh lại cầm bút viết ra giấy: xxxxx741111.
Hàng chữ này đến từ địa ngục, và chính nó cũng có nghĩa là “địa ngục”.
Tin nhắn từ địa ngục ư?
[phần 4]
Nửa đêm, căn phòng ký túc xá tĩnh mịch.
Bên ngoài cửa sổ tối mịt là mưa đông lạnh lẽo. Xuân Vũ lẳng lặng ngồi nghe những âm thanh bên ngoài ô cửa kính, tên cô có chữ “vũ”, vì cô sinh vào 1 ngày mưa phùn. Bởi thế từ nhỏ Xuân Vũ đã thích nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ với những tiết tấu lúc thưa lúc mau, như những tiếng khe khẽ thì thầm đến từ nơi thiên quốc (chỉ thiên đường trong tưởng tượng).
Xuân Vũ cô đơn ngồi trên giường. Cô mới thay pin cho chiếc di động, vừa ngồi nghe mưa rơi, vừa nhìn vào màn hình màu xanh.
Đúng 12 giờ đêm.
Tín hiệu có tin nhắn vang lên.
Lại là cái số máy bí hiểm kia, với tin nhắn:
“Bạn đã vào tầng 6 địa ngục, rời khỏi khách sạn Jamaica, hãy lựa chọn: 1. Nghĩa địa của những con vật cưng; 2. Chùa Lan Nhược; 3. Lâu đài Dracula; 4. Quán cà phê địa ngục.”
Cô lập tức chú ý đến “nghĩa địa của những con vật cưng”, mấy lần trước chưa hề nhìn thấy địa điểm này, cái tên nghe cũng rất lạ. Không nghĩ thêm nữa, cô chọn ngay “1. Nghĩa địa của những con vật cưng”.
Sau vài lần nhắn tin gửi tin, Xuân Vũ đã vào ở 1 ngôi nhà bên đường cái, phía sau con đường là rừng cây âm u rậm rạp, trong rừng có 1 nghĩa địa thật đặc biệt, chôn những con vật thân thiết của các gia đình quanh vùng. Xuân Vũ nuôi một con mèo, nó chẳng may bị ô tô cán chết, cô đem ra chôn phía sau nghĩa địa nhưng ngày hôm sau nó đã trở về cào cào ở cửa nhà cô…
Sự phát triển về sau cho thấy hoàn toàn vượt qua mọi dự đoán của Xuân Vũ, đã biến thành một câu chuyện cực kỳ đáng sợ, mà cô lại không hề biết tác giả của câu chuyện đó lại là Stephen King!
Sau khi cô thoát hiểm, ra khỏi “nghĩa địa vật cưng” này, mới thấy lưng cô đã mồ hôi đầm đìa. Cô chưa hết kinh hãi, nhìn ra cửa sổ, thấy tiếng mưa rơi nỉ non trong đêm, cứ như có 1 cái xác động vật hoặc người nào đó vẫn bị chôn dưới sàn nhà.
Sự việc chưa kết thúc, cô trở lại tin nhắn kia, và chọn “4. Quán cà phê địa ngục.”
Quả nhiên cô lại bước vào chat room của địa ngục, nhận ra 1 lô nickname kỳ quái.
Lúc này lại có tin nhắn gửi đến:
“Mazolini muốn nói chuyện với bạn, hãy lựa chọn: 1. Đồng ý; 2. Không đồng ý.”
Cô lập tức nhớ lại cái tên “Mazolini” – họa sĩ người Ý. Cô thấy hơi tò mò, bèn trả lời đồng ý.
Chỉ vài giây sau cô đã nhận được tin trả lời.
Mazolini: Chào cô Tiểu Chi, cô có biết mình đang ở đâu không?
Tiểu Chi? Xuân Vũ biết, đây là nickname của cô. Cô trả lời luôn: “Tôi nghĩ, mình sắp nhanh chóng đi qua tầng 6 địa ngục”.
Mazolini: Cô có thấy sợ không?
Xuân Vũ: Ông thì sao? Ông có sợ không?
Mazolini: Xin chớ ăn nói như thế, tôi đang là người canh địa ngục.
Xuân Vũ: Người canh địa ngục? Vậy ông có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?
Mazolini: Đương nhiên.
Xuân Vũ: Hãy cho tôi biết với?
Mazolini: Sau khi cô đã đi qua 18 tầng địa ngục, bước vào tầng 19, thì cô sẽ biết bí mật cuối cùng này.
Xuân Vũ: Nếu tôi không qua được các tầng trước đó thì sao?
Mazolini: Thì cô chỉ có thể là GAME OVER!
Thấy hàng chữ GAME OVER, Xuân Vũ lập tức nhớ đến cái đêm Thanh U gặp nạn, tay cô run run ấn ngón cái trả lời: “Thanh U vì không qua được địa ngục nên mới GAME OVER phải không?”
Thế nhưng, gửi tin này đi rồi, không thấy Mazolini trả lời mà chỉ có 1 tin nhắn cho Xuân Vũ:
“Bạn đã đi qua tầng 6 địa ngục, bước vào tầng 7.”
TẦNG 7 ĐỊA NGỤC
[phần 1]
Mưa vẫn rơi.
Chưa đến 7 giờ, Xuân Vũ đã dậy.
Tuy cuộc đối thoại đêm qua với ID bí hiểm đã khiến cô ngủ không ngon giấc, nhưng cô vẫn gắng để tỉnh táo. Sau 1 lúc soi gương chỉnh trang, cô lại mở tủ chọn một chiếc áo tương đối chững chạc, để mặc vào sẽ có sức hấp dẫn và chín chắn hơn. (oho áo có sức hấp dẫn là thía nào nhở )
Vì hôm nay cô đến công ty để xin việc.
Hôm qua đọc báo, thấy một công ty dịch vụ thông tin, chủ yếu hoạt động về tin nhắn và nhắn tin trúng thưởng, giới nhà nghề gọi là SP. Nếu được tuyển dụng, cô không chỉ có được thực tế 1 lần thành công mà còn hữu ích cho việc làm luận văn, và sau này cũng có được một chút quá trình công tác nữa. Cô đã chuẩn bị đầy đủ các tư liệu để đến dự phỏng vấn, và, vì phục vụ cho luận văn, cô cũng đã điều tra về nghiệp vụ tin nhắn SP, đây là những ưu thế của cô trong lần dự tuyển này.
Buổi sáng, cô hoàn tất mọi việc chuẩn bị, sau những ngày nặng nề kéo dài, hôm nay, lần đầu tiên cô lại có được chút tự tin. Dưới làn mưa lạnh lẽo mùa đông, cô giương ô bước ra khỏi cổng trường, đi vào ga tàu điện ngầm chạy đến trung tâm thành phố.
Câu chuyện tình yêu ly kỳ ở cái thôn hẻo lánh hồi nọ mà khu vực tàu điện ngầm lan truyền, lại khiến Xuân Vũ đang đứng ở thềm nhà ga cảm thấy gai gai lạnh. Cô ôm 1 xấp các tài liệu trước ngực, mắt không ngớt nhìn quanh bốn bề, hình như có thể nhìn thấy bóng u linh nọ đang du ngoạn ở nơi đây.
Xuân Vũ lên 1 chuyến tàu điện ngầm, chen giữa đám đông ồn ào, xung quanh luôn có những chiếc ô ướt nước mưa chạm vào người, cô chỉ còn biết chú ý né tránh giữ cho áo khỏi ướt. Cô đang đứng ở vị trí nhìn ra cửa sổ, ghế phía trước là 1 cô gái tóc nhuộm vàng đang ngồi mải mê bấm chiếc máy di động, các loại chuông tin nhắn rải rác vang lên khắp xung quanh.
Bỗng chiếc di động của Xuân Vũ cũng “tít tít”. Tàu đang chạy lắc la lắc lư, cô chật vật lấy chiếc di động ra. Cao Huyền nhắn tin cho cô:
“Chiều nay em có rỗi không?”
Tim Xuân Vũ đập nhanh, cô do dự 1 lúc, rồi bấm máy nhắn lại: “Rỗi.”
Khoảng 1 phút sau, Cao Huyền tiếp tục nhắn: “Ba giờ chiều, anh đến dưới sân ký túc xá của em, rồi sẽ nhắn tin cho em sau.”
Nhìn mẩu tin có phần “liều lĩnh” này, cô hơi dẩu môi. Nhưng đã đến ga đỗ, cô ra sức chen lách, kịp nhảy xuống sân trước khi tàu đóng cửa.
Xuân Vũ thở mạnh 1 hồi, chỉnh trang áo quần đầu tóc rồi bước ra khỏi ga. Địa điểm cần đến là tòa cao ốc văn phòng ở ngay đối diện nhà ga.
Cô thu cái ô lại, bước vào thang máy lên tầng 19 (eo lại tầng 19 – lời người post ), tìm đến công ty dịch vụ thông tin nọ. Nơi đây nhỏ bé hơn so với sự hình dung của cô, ở tiền sảnh chật chội có vài cô gái trạc tuổi Xuân Vũ đang ngồi, thì ra họ cũng đến dự phỏng vấn. Cô đã đến muộn, đành đứng ngoài cửa chờ tới lượt mình.
Thật không ngờ tình hình lại thế này. Họ là sinh viên đại học thì phải? Xuân Vũ nhớ đến mấy chị đã tốt nghiệp khóa trước, đến giờ vẫn chưa tìm được việc làm, cô thấy hơi hồi hộp.
Nhưng việc phỏng vấn diễn ra rất nhanh, mọi người liên tục vào căn phòng nhỏ rồi ra, phần lớn đều có vẻ thất vọng. Xuân Vũ lặng lẽ đứng chờ ngoài cửa, vài cô gái xức nước hoa quá nhiều đi qua khiến Xuân Vũ buộc phải che mũi.
Cuối cùng cũng tới lượt Xuân Vũ.
Cô vuốt lại mái tóc, hơi mỉm cười và bước vào phòng. Căn phòng nhỏ có cửa sổ khá thấp, có thể nhìn thấy cảnh ngoài kia với những hàng cây vút cao. Một nam giới trạc 30 tuổi đang ngồi bên chiếc bàn làm việc đối diện cửa ra vào, anh ta mặc bộ âu phục phẳng lì, có nước da hơi ngăm ngăm, trông có vẻ như “kiều bào trở về làm ăn”.
Xuân Vũ vẫn hơi hồi hộp, cô vắt tắt tự giới thiệu, rồi đặt xấp tài liệu lên bàn. Anh ta không hề nhìn cô, chỉ hơi nhếch mép, nói: “Tôi là Nghiêm Minh Lượng, CEO của công ty, công ty chúng tôi…”
Anh ta bỗng nín bặt, vì bỗng ngẩng lên nhìn thấy Xuân Vũ. Ánh mắt anh ta dường như bất động, cứ nhìn chòng chọc vào mắt cô, ánh mắt này khiến cô thấy hơi sợ.
Minh Lượng lại cúi xuống, chẳng rõ đang nghĩ gì, rồi anh ta nói bằng một giọng nặng nề: “Cô có hiểu rõ vị trí mình định xin làm việc không?”
Xuân Vũ hết sức bình tĩnh trả lời: “Có ạ! Làm biên tập dịch vụ nhắn tin, hàng ngày tập hợp các tin nhắn và nạp vào máy của công ty.”
Anh ta lại từ từ ngẩng lên, lạnh lùng nói: “Cô có thể ra được rồi.”
Xuân Vũ không nói thêm gì nữa, cũng không đụng đến các tài liệu mang theo, cô lặng lẽ ra khỏi căn phòng.
Không khí xung quanh máy điều hòa trung tâm rất ngột ngạt, vẻ mặt Xuân Vũ không để lộ 1 chút bức xúc nào, cô cầm ô bước ra khỏi tòa cao ốc. Tay che ô, cô ngẩng nhìn bầu trời mây đen phủ khắp, những hạt mưa lộp bộp rơi trên chiếc ô, nghe như 1 bài ca buồn tẻ.
[phần 2]
Buổi chiều, Xuân Vũ chỉ ngồi trong phòng ký túc xá.
Trận mưa mùa đông rả rích mãi không ngớt, không khí ẩm lạnh lẽo trong phòng khiến cô thấy buốt thấu xương. Nhìn qua cửa kính, thấy dưới sân có nhiều nam sinh đang giương ô đưa các bạn nữ về, có lẽ là vì gần đây ký túc xá có người chết, khiến các nữ sinh càng thêm nhút nhát.
Sáng nay đi xin việc đã thất bại, khiến tâm trạng Xuân Vũ càng thêm bức xúc. Cô rời ô cửa sổ, đi đi lại lại trong phòng, cho đến khi tín hiệu tin nhắn di động vang lên. Tin nhắn của Cao Huyền: “Anh đang ở dưới sân, em ở tầng mấy?”
Xuân Vũ bỗng thấy hơi sợ hãi, cô chạy ra hành lang nhìn xuống, đúng thế: có bóng 1 nam giới cao dong dỏng đang giương ô đứng đó. Hành lang lúc này luôn có các bạn nữ qua lại. Cô bèn nhắn tin trả lời: “Anh đừng lên đây, em sẽ xuống ngay.”
Cô vội quay vào phòng chọn 1 chiếc áo khoác, đứng soi gương, rồi cầm ô rảo bước ra sân.
Xuân Vũ gặp Cao Huyền dưới sân, sắc mặt anh nặng nề, đôi mắt vốn đầy sức hút lúc này đượm vẻ u buồn. Cô chủ động nói: “Xin lỗi, vì nếu anh lên phòng, em sợ người ta sẽ xì xào này nọ.”
“Em bận tâm đến điều đó à?” Cao Huyền gượng cười rồi xua tay, nói: “Không sao. Nào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Nếu là 1 cô gái khác, gặp “hoàng tử cưỡi ngựa trắng” là thầy Cao Huyền dưới làn mưa lắc rắc này chắc sẽ mừng đến phát run, nhưng Xuân Vũ thì chỉ bình thản hỏi: “Anh đến tìm em có việc gì ạ?”
“Tối qua anh phát hiện ra 1 điều rất quan trọng, liên quan đến chuyện địa ngục.”
Xuân Vũ phát hoảng khi nghe thấy 2 tiếng “địa ngục”, nhưng cô vẫn giữ được giọng nói bình tĩnh: “Anh đã phát hiện ra điều gì?”
“Quán cà phê Địa ngục…” Cao Huyền đờ đẫn nói. “Trong trò chơi địa ngục, có 1 nơi đối thoại tin nhắn gọi là ‘Quán cà phê Địa ngục’, em đã gặp chưa?”
Lúc này họ đã đi trên con đường có bóng cây che phủ, 2 bên đường là những cây ngọc lan xum xuê, nước mưa rơi trên mặt đất ẩm ướt, rất dễ đem lại cho người ta cảm giác lãng mạn. Bên đường có 1 cái đình nho nhỏ, đang vắng bóng người, họ rảo bước vào đó tránh mưa. Xuân Vũ thu cái ô lại, ngắm nhìn những hạt nước đang rỏ xuống từ mái hiên. Nghĩ về câu hỏi vừa rồi của Cao Huyền, cô thấy bồn chồn thấp thỏm, nhưng vẫn nói: “Vâng, em đã vào quán Cà phê địa ngục”.
Cao Huyền thở dài thất vọng. Ngay dáng vẻ anh ngẩng nhìn lên trời, trông cũng rất phong độ, các nữ sinh luôn trầm trồ là phải! Anh nói trịnh trọng: “Ở quán cà phê Địa ngục em có thấy rất nhiều nickname kỳ quái không?”
“Đúng, rất kỳ quái, nhất là…”
“Đừng nên nói chuyện với Mazolini!”
Cao Huyền bất ngờ ngắt lời cô bằng một câu mơ hồ. Xuân Vũ thấy mình như cô học trò mắc lỗi bị thầy giáo nhắc nhở, cô căng thẳng cúi đầu im lặng.
Anh tiếp tục nói, giọng chắc nịch: “Nghe rõ chưa? Tuyệt đối tuyệt đối không bắt chuyện với nickname Mazolini, kẻo em sẽ gặp phải những chuyện rất đáng sợ, hắn sẽ dẫn lữ khách địa ngục như em vào lối rẽ cực kỳ nguy hiểm.”
“Lối rẽ?”
Tim Xuân Vũ đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cố giữ cho mình đừng run lên.
Cao Huyền dường như đang nghiêm khắc nhắc nhở 1 cô học trò, anh lớn tiếng: “Điểm tận cùng của lối rẽ, là GAME OVER!”
Lại là GAME OVER! Đêm qua Mazolini cũng nhắc đến từ này.
Xuân Vũ dường như không thể gan lì nổi nữa, mưa vẫn đang rơi, đầu óc cô có phần rối loạn, cô lắp bắp: “Tại sao anh lại biết?”
“Cả đêm qua anh ở quán cà phê Địa ngục, đã phát hiện ra rất nhiều chuyện trước đây không biết, nó đáng sợ khác xa mọi tưởng tượng của em.”
Xuân Vũ lùi lại mấy bước, cô không thể tiếp tục giấu anh, cô cúi đầu nói: “Xin lỗi, nửa đêm qua em đã đối thoại với Mazolini.”
Vẻ mặt Cao Huyền bỗng đờ ra, anh lắc đầu như không thể tin. Sau 1 hồi lâu mới nói: “Muộn quá rồi… không kịp nữa rồi…”
Giọng anh tuyệt vọng, giống như sớm tuyên án tử hình Xuân Vũ, khiến cô bất chợt như bị rơi xuống vực sâu không đáy. Cô kinh ngạc hỏi: “Anh nói là… em chấm hết?”
“Không. Ý anh không phải là thế.”
Hình như cảm thấy mình đã lỡ lời, Cao Huyền vội “chữa cháy” ngay, nhưng Xuân Vũ lại hỏi thẳng luôn: “Ý anh là, nếu đối thoại với Mazolini, thì sẽ GAME OVER như Thanh U chứ gì?”
“Anh không biết. Nhưng anh cho rằng đằng sau nickname ấy rất có thể là 1 u linh.”
“U linh? Một hồn ma đến từ địa ngục? Nhưng tại sao lại gọi là Mazolini? Đó là tên 1 họa sĩ người Ý cơ mà?”
“Anh cũng không hiểu nổi. Mazolini đã chết cách đây gần trăm năm, trong lịch sử mỹ thuật, ông ta là 1 danh họa nổi tiếng về vẽ địa ngục…”
“Nhưng chẳng lẽ trò chơi địa ngục lại có liên quan đến Mazolini đã chết cách đây trăm năm?”
Không khí ở đây giá lạnh và ẩm ướt. Cao Huyền hơi do dự rồi gật đầu: “Chắc là có liên quan, nếu không đã chẳng có nhiều ngẫu nhiên như thế. Lâu nay, cứ đến khuya anh lại vào địa ngục, anh muốn nghiên cứu cái trò chơi địa ngục này xem xem điều kinh khủng của nó là ở đâu, những bí mật đáng sợ đằng sau nó là gì?”
“Anh đã nghiên cứu ra chưa?”
“Hiện giờ thì chưa, nhưng anh tin rằng sẽ mau chóng tìm ra kết quả. Em cần phải nhẫn nại, nếu không làm nổi thì đừng để ý đến các tin nhắn làm gì nữa.”
Xuân Vũ cảm thấy ấm lòng, cô gật đầu: “Em hiểu ý anh rồi, em sẽ cố gắng.”
Hai người đứng trong cái đình, xung quanh là tiếng mưa rơi não nề, họ cùng im lặng. Cao Huyền chợt hỏi: “Nickname của em trong trò chơi là gì?”
Xuân Vũ khẽ nói: “Tiểu Chi.”
“Tiểu Chi?” Cao Huyền mỉm cười. “Anh đã từng nghe câu chuyện về cô gái này.”
“Cái tên Tiểu Chi có 1 ý nghĩa đặc biệt đối với em.”
Nhưng Cao Huyền không hỏi tiếp, anh chỉ cười cười với ngụ ý sâu xa. “Xin lỗi, anh đã làm em tốn nhiều thì giờ. Để anh tiễn em về.”
Họ giương ô, bước trở lại con đường giữa những hàng cây, về đến ký túc xá của Xuân Vũ.
Cô chỉ im lặng rồi chạy thẳng lên phòng mình. Cao Huyền đứng trong mưa, rồi anh rảo bước ra về trong những ánh mắt của các nữ sinh đang nhìn theo.
[phần 3]
Mưa đêm đã ngớt.
Diệp Tiêu ngồi trước máy tính, anh đang mở mục Google tra cứu những từ mấu chốt liên quan đến “địa ngục”.
Hôm nay anh đã đến trường đại học ấy điều tra, thì ra là, trong vòng 1 tháng qua có hai nữ sinh năm thứ 4 tự tử, Tố Lan là 1 trong 2 cô; và còn 1 nữ sinh phải đưa vào viện tâm thần. Điều trùng hợp là cả 3 đều cùng ở một khu ký túc xá, Thanh U đã chết và Văn Nhã bị tâm thần thì lại là bạn cùng phòng, hai cô này ở sát vách với Tố Lan.
Những phát hiện này khiến Diệp Tiêu kinh ngạc, anh nhớ đến Xuân Vũ mà anh gặp ở hiện trường hôm đó, chắc cô ta cũng là bạn học của 3 cô này. Và, cô Thanh U chết một cách rất kỳ lạ, cắn lưỡi tự tử, thật không sao tưởng tượng nổi. Điều này có thể có mối liên quan nào đó đến cái chết của Tố Lan.
Hai cái chết đều đã được kết luận là tự sát, nếu cảnh sát lại đi điều tra thì rất không thực tế. Giờ đây Diệp Tiêu chỉ có thể làm như trước kia phát hiện ra những điều bí ẩn, tức là dùng thời gian ngoài giờ để tự điều tra. Nhưng lại chỉ có manh mối duy nhất là 1 mẩu tin nhắn bí hiểm, điều tra ra chủ nhân thật sự của số máy này là điều rất khó khăn.
Nếu muốn tiếp tục điều tra, thì chỉ còn 1 cách là vào “địa ngục”.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?”, Diệp Tiêu đã mấy lần tự nhắc nhở mình câu này. Ngoài kia mưa vẫn tí tách, anh cố tập trung tinh thần cho tỉnh táo. Anh cầm máy di động soạn 1 tin nhắn “741111=HELL?”