Old school Swatch Watches
Đọc truyện
Chương 16: Lời hứa

Hắn.. hắn hôn cô… Minh cảm thấy mặt mình lại nóng hầm hập như thể lò lửa, xương sườn hơi rung rung vì quả tim đang muốn phá vòng mà ra, hơi thở cũng trở nên mờ nhạt. Minh ngây ngốc đưa tay đặt lên ngực trái, cảm giác rung động từng nhịp từng nhịp không tiết tấu truyền vào lòng bàn tay càng làm cho những mạch máu nơi tay cô nóng lên, bối rối. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của buổi tối hôm đó.

Nụ hôn đó, chỉ là 1 nụ hôn nhẹ, chỉ là môi chạm vào môi, không một chút nóng bỏng, không chút cuồng nhiệt, không có chút mạnh mẽ như những nụ hôn hắn từng hôn cô. Nhưng lại làm cho trái tim cô hoảng loạn chưa từng có. Cô nhớ rất rõ cảm giác đó, khi làn môi bạc lạnh lẽo khẽ chạm vào môi cô, có mềm mại, có thanh mát, lại mang theo cả hơi thở nóng bỏng của hắn làm cho cô thấy luống cuống. Mọi thứ cảm xúc trở nên rất phức tạp chỉ bởi 1 cái chạm môi không tà niệm của hắn. Nhưng đôi mắt hắn khi đó, lại càng làm cho trái tim cô xao động mạnh hơn, ánh mắt của hắn khi đó có chăm chú, có dịu dàng, lại có cả những thứ sóng ngầm làm cho cô cảm thấy run rẩy. Cô chỉ biết cứng đơ nhìn gương mặt thật gần đó, lại thấy ánh mắt hắn chứa 1 tia cười. Cho tới khi cô nhận ra, thì đầu lưỡi của hắn đã lướt trên môi cô vẽ 1 vệt cọ dài màu nóng bỏng, làm cho cô ngây ngẩn quyến luyến mãi không thôi. Đột nhiên cô phát hiện, cô bị hấp dẫn. Hấp dẫn mạnh mẽ bởi 1 nụ hôn nhẹ của hắn.

Buổi tối ngày hôm ấy kết thúc thế nào nhỉ? Cô nhớ mình đã rất ngây ngốc đứng giữa sàn nhảy, bờ môi nóng ran vì đụng chạm của 1 ai đó, sau đó một người va vào cô làm cho cô ngã nhào, cổ chân vì đi giầy cao gót nên bị trẹo, cơn đau đớn từ cổ chân mới có thể kéo cô trở lại hiện tại 1 chút. Nhưng não bộ của cô vẫn chưa theo kịp được hành động, cô vẫn ngây ngốc ngồi bệt dưới đất, thì hắn đã nhào tới, lập tức ôm lấy cô bế lên. Nằm trong ngực hắn, cô lại cảm thấy mình bé nhỏ, đôi mắt cô lơ đễnh nhìn vào gương mặt góc cạnh đó. Cô hay suy nghĩ, tám năm qua cô vẫn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó, trong cuộc truy đuổi đó. Nhưng cô lại chỉ có thể im lặng. Được hắn đặt rất cẩn thận lên trên ghế, cô ngây ngốc nhìn hắn cúi người, tháo chiếc giày cao gót của cô ra, gương mặt góc cạnh cúi xuống để lộ sống mũi cao cùng vầng trán cương nghị kia, đôi mắt lạnh nhạt mọi ngày có sự chuyên chú có thể hút hồn người ta. Cô cứ ngây ngốc như vậy, nhìn hắn. Đột nhiên trong giây phút đó, cô thực sự đã nghĩ cô nên hỏi hắn. Hỏi hắn về tất cả những gì đang xảy ra, hỏi hắn về thời gian 8 năm họ xa cách. Cô nên hỏi..

“Trà đã pha xong rồi ạ!” Một giọng nói nhỏ nhẹ kéo tinh thần cô lại hiện tại.

“Ừm!” Minh lơ đễnh trả lời, đôi mắt vẫn vẩn vơ nhìn xa xăm không phản ứng nhiều, bàn tay theo bản năng vươn ra cầm lấy chiếc cốc, nhưng không ngờ lại chạm ngay vào thành cốc nóng bỏng. “A!” Bị đau rát cô vội rụt tay về, không ngờ động tác lại quá mạnh, liền làm cái cốc trao đảo, trà nóng còn bốc hơi trong cốc sóng sánh liền đổ hết ra ngoài.

“Xin lỗi! Em xin lỗi!” Người giúp việc thấy vậy thì luống cuống gần như muốn khóc. Cứ thử tưởng tượng ra ông chú sẽ tức giận cũng đủ làm cho người ta sợ hãi muốn chết rồi.

“Không sao! Không sao đâu!” Minh cười gượng, đầu óc cô thật sự bị gió cuốn đi đâu rồi không biết.

“Em thật sự không cố ý.. Em thật sự không cố ý!!” Cô hầu gái gần như nức nở không nói nên lời, nước mắt theo khóe mắt tuôn ra như mưa.

“Không…”

Rầm!

Minh còn đang muốn chấn an cô gái nhưng cánh cửa bị đẩy mạnh ra khiến cả sàn nhà cũng rung nhẹ. Cô hầu gái lập tức im bặt, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu.

“Có chuyện gì?” Một giọng nói trầm thấp như từ trung tâm trái đất vọng lên làm người ta nhớ lại kỷ băng hà lạnh lẽo.

Minh quay sang nhìn cô hầu gái đã quì phục dưới đất, sợ hãi đến không nói nên lời, cô đành lên tiếng trước.

“Không có gì. Chỉ là tôi nhỡ tay!” Cô nói giọng rất nhỏ, trong lòng lại thầm thở dài, lòng bàn tay trở nên lạnh lẽo, trái tim lại nóng dần lên. Đầu óc cô vẫn không chịu tỉnh táo.

Hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn xuống bàn tay hơi ửng đỏ của cô, không nói không rằng liền cúi xuống nhấc bổng cô lên.

“Á! Làm gì vậy?” Bị giật mình, Minh vội vàng ôm lấy cổ hắn, nhìn cái gương mặt rắn rỏi ấy gần trong gang tấc, lại làm cho nhịp tim của cô trở nên bất thường. Bất giác cô đành lẩn tránh không dám nhìn vào mặt hắn.

Hắn bước từng bước vững vàng mà sốt sáng, mang cô vào trong phòng tắm, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát bật vòi nước lạnh xối vào tay cô. Minh im lặng, nghe tiếng nước chảy, cùng cảm giác lạnh lạnh nơi vết bỏng làm cho trái tim của cô tạm thời ổn định lại. Cô ngẩng đầu nhìn vào gương mặt của hắn, lúc này có thể coi là hắn đang lo lắng cho cô hay không?

Nhất thời cả không gian đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng vòi nước đang chảy, cả 2 con người đều lặng yên không nói lời nào.

“Haizz!!” Minh cúi đầu thở dài. Suốt 3 ngày nay, cô vẫn nhớ tới nụ hôn đó. Dù chỉ là chạm nhẹ, dù không mang theo cuồng nhiệt, nhưng lại thừa nóng bỏng và kích thích. Điều phiền toái nhất là, hành vi của hắn nhen nhóm hy vọng trong cô.

Buồn bã quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, đôi lông mày hơi trũng xuống, con ngươi to tròn hơi lay động bất an.

Rời mắt khỏi đống văn kiện, Tú Triết bắt gặp ngay gương mặt sầu khổ của con mèo nhỏ, hắn khẽ cười. Từ buổi tối ngày hôm đó, hắn rất hay bắt gặp gương mặt này của cô, giống như đang phụng phịu làm nũng với hắn, khiến cho tâm trạng của hắn cảm thấy rất thoải mái. Cứ như thể, hiện tại hắn là điều lo lắng duy nhất của cô.

“Có chuyện gì?” Hắn quay lại với công việc, vừa quan tâm hỏi, giọng nói cố bình tĩnh, không dám thêm quá nhiều cảm xúc, sợ sẽ dọa ai đó.

Minh vụng về thu lại tầm mắt, trong lòng lại thầm thở dài. Cô lại lần nữa bị ám ảnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng sớm thì muộn cô sẽ rơi vào tay địch mất thôi.

“Em làm sao vậy?” Cuối cùng, hắn không thể giả vờ thêm nữa, đành chịu thiệt, gỡ bỏ công việc, chăm chú nhìn vào cái con người khác lạ kia. Mấy ngày này cô rất kì lạ, rất tự giác nghe lời, hắn nắm tay cô kéo đi cô cũng không phản đối, hắn dẫn đi ăn cơm cũng im lặng, buộc cổ tay cô lại cũng không phản kháng.. Sự nghe lời của cô, làm cho hắn tự dưng phải cảnh giác.

“Không có gì!” Cô lại thở dài.

Hắn hơi nhăn mặt, rất không hài lòng với câu trả lời của cô. “Nói dối!”

Cô liền ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn trừng hắn 1 cái như để cảnh cáo cho hắn biết, hiện tại cô đang rất phiền, cho nên đừng có gây sự nữa.

Bị cảnh cáo, dĩ nhiên hắn phải biết khôn mà lui. Bởi vì chọc giận con mèo nhỏ, có khi sẽ bị cắn lại. Cho nên hắn rất biết điều im lặng, tiếp tục làm việc. Chỉ là, còn đang đọc tài liệu đột nhiên thấy bên vai hơi nặng nặng, hắn quay đầu thì nhìn thấy gương mặt ảo não của con mèo đang thản nhiên dựa vào vai hắn.

“1 chút thôi!” Cô nói giọng thờ ơ, hàng mi đen mệt mỏi khép lại, che giấu bao xúc cảm trong đôi mắt.

Hắn im lặng, chăm chú nhìn gương mặt xinh xắn đang thiêm thiếp của cô. Một tuần nay cô rất lạ, ngoan ngoãn, yên lặng, đôi khi lại thản nhiên dựa vào người hắn, khiến cho hắn có cảm giác, dường như cô.. có chút yêu thương hắn. Nghĩ tới hy vọng này, hắn bất giác nở nụ cười.

Trong lúc ấy, bên dưới con mắt nhắm nghiền kia, Minh chậm rãi hít thở, cố gắng bình ổn lại những suy nghĩ trong đầu. Nhưng mà, nhịn tim của cô vẫn như vậy, có lẽ bởi vì mùi hương của hắn vẫn xộc vào mũi quấy nhiễu tâm hồn vốn không thanh tịnh của cô, làm cho cô muốn dứt cũng dứt không được. Cô hồi hộp mỗi khi dựa vào hắn, nhưng lại thấy ấm áp, lại thoải mái. Điều này càng khiến cô đau đầu, dường như tình cảm của cô càng lúc càng mất khống chế. Tám năm nay cô che giấu rất tốt, nhưng mà.. thời gian gần đây..

“Đại ca!” Một giọng nói con trai trầm ầm, có lực vang lên.

Tú Triết hơi nhíu mày, liền giơ ngón trỏ lên miệng, ra dấu cho hắn nhỏ giọng xuống. Người con trai lập tức hạ giọng, ngoan ngoãn nhỏ tiếng.

“Đại ca, chuyện thu mua công ty đó..” Luân bối rối gãi đầu, trong lòng đang chửi rủa 1 người. Tên bạn chết tiệt, vậy cũng gọi là anh em. Chuyện khó khăn, thì bắt hắn làm.

Tú Triết lập tức nghiêm mặt, đôi mắt dài hẹp trở nên sắc lạnh, khóe miệng giương thẳng tựa như 1 lưỡi dao sắc nhọn, cả thân hình tản ra làn khói đen sát ý, khiến cho kẻ vừa mới nói chuyện lập tức biết khó mà lui. Luân vội vàng cúi thấp đầu, sau gáy đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn tự nhủ trong lòng, thù nhất định phải trả, Nam cứ chờ đó.

“Bây giờ cả cậu cũng quan tâm chuyện này?” Tú Triết mỉa mai, đôi mắt hơi nheo lại đáy mắt lóe lên chút tia sáng sắc lạnh, trong phút chốc sát khí càng ngày lại càng tăng.

Minh không ngủ nên dĩ nhiên có thể cảm nhận được hơi lạnh từ người ai đó tản ra, dĩ nhiên cũng nghe rõ ràng lãnh ý trong giọng nói của hắn, nên bất giác cô quen thói thu người lại gần, rúc sâu hơn vào lòng hắn, muốn vớt vát lại chút ấm áp.

Động tác này của cô, khiến cho hắn hơi khựng lại, sát khí lập tức biến mất trong giây lát. Hắn cúi đầu, nhìn gương mặt vẫn đang thiêm thiếp của cô. Hắn làm sao không biết cô giả ngủ, nhưng hắn lại càng muốn câu kéo thời gian được gần cô hơn, cho nên cô giả vờ, hắn cũng xem là thật đi. Chỉ cần cô ấy dựa vào hắn, giả vờ cũng sẽ thành thật. Khi cô ấy rúc sâu hơn vào lòng hắn, khuôn mặt non mềm kia vùi trên vai hắn, bàn tay vô thức vòng qua tay hắn, cả người dựa vào người hắn sát thật sát. Sát đến nỗi hắn có thể nghe rõ hơi thở loạn nhịp của cô, cảm thấy rõ lồng ngực của cô căng lên mỗi lần hít thờ, cảm thấy rõ nhiệt độ cơ thể hơi cao của cô, lại giống như nghe rõ nhịp tim của cô náo loạn. Nhưng tất cả những cảm xúc ấy rất mơ hồ, rất nhỏ, rất nhẹ, khiến cho hắn có cảm giác cô như thể làm bằng đường kính nấu, chỉ cần chạm tay sẽ tan chảy, vỡ vụn.. Mỏng manh như vậy, nhưng lại ngọt ngào làm cho người ta mê muội. Chính vì cô như vậy, nên hắn lại càng phải cẩn trọng, lại càng phải nâng niu. Vì hắn rất luyến tiếc hay sợ hãi, cho nên bao nhiêu tình cảm trong lòng, hắn nhất định phải đè lại, nén thật chặt. Hắn hít 1 hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng của mình. Lúc này, mới lạnh mặt nhìn sang cái người ngu ngốc đi thế mạng này.

“Còn gì nữa không?” Hắn gắng bình tĩnh nói.

“Dạ.. không..” Luân vừa lau mồ hôi vừa lúng túng nói. Còn nữa, chắc chắn hắn sẽ chết. Trước đ
ây vì 1 câu mượn dao giết người hại hắn làm osin 2 tháng, lần này còn nói nữa, không biết là bị bán đến chợ nô lệ nào. Cho nên, vẫn là ngậm miệng thì tốt hơn.

“Nếu vậy còn đứng đây làm gì?” Tú Triết nheo mắt lại, hất đầu đuổi khách chẳng khách sáo chút nào.

Luân chỉ có thể nhíu mày. Đại ca đúng là trọng sắc khinh bạn. Chỉ cần gặp được cô ta, là cái gì cũng không cần chỉ cần mỗi cô gái đó thôi. Thật đúng là háo sắc.

“Còn không đi?” Thấy ánh mắt trách mắng của hắn, Tú Triết càng thêm tức giận. Lại còn dám oán hận hắn? KHông phải tại 2 người bọn họ, tám năm trước hắn lại để vuột mất cô ấy chắc?

“Dạ!” Luân miễn cưỡng đáp, trước khi quay đầu không quên ném 1 ánh mắt buồn bực cho vị đại ca kia.

Tú Triết chỉ có thể thở dài lắc đầu, nếu không phải có người đang ngủ, hắn đang bận rộn thì hắn nhất định đập cho tên đó 1 trận. Hắn hơi cúi đầu nhìn xuống gương mặt xinh xắn kia, trong lòng lại thả lỏng vài phần, trong mắt lại có thêm vài phần ôn nhu.

“Nếu cứ tiếp tục nhìn như vậy, tôi sẽ không thể ngủ tiếp được!” Minh thản nhiên nói, mắt vẫn không buồn mở ra.

“Oh!” Tú Triết lúng túng, vội vàng quay đi nơi khác. Nhưng trong lòng bất giác cảm thấy ngọt ngào, trái tim vẫn cứ đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng thâm tâm lại thấy vững vàng kì lạ. Đôi khi hắn cảm thấy chỉ cần có cô, thì mọi khó khăn đều trở nên nhỏ bé, mọi vất vả sẽ trở thành nhẹ nhàng. Chỉ cần như lúc này, cũng làm cho hắn cảm thấy vui vẻ.

Cô thản nhiên dựa vào hắn, khóe môi hơi giương lên, trong lòng có chút ấm áp nhẹ chảy. Nếu như nụ hôn của hắn có thể khuấy động tâm hồn cô, thì hơi ấm của hắn lại làm cho cô quyến luyến, đôi khi cô cảm thấy mình thật mâu thuẫn, có lúc muốn chạy trốn, có lúc lại muốn dựa dẫm vào hắn. Minh khẽ cười. Cô đúng là 1 kẻ không có chính kiến. Nhưng chỉ cần, được ở bên cạnh hắn một chút, một chút thôi. Vậy cũng đủ tốt rồi. Có đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.

Một ngày cứ im lặng trôi qua như vậy, hắn làm việc cô ngồi bên cạnh, hắn ăn cơm cô cũng phải nhét đầy bụng, hắn đi tắm.. cô phải ngồi ngoài cửa. Nhưng điều kì lạ là, đột nhiên cô lại không có ý nghĩ chạy trốn nữa. Mọi suy nghĩ muốn trốn thoát của cô đều như bốc hơi bay sạch sẽ, ngay cả đôi khi ngồi không cô cũng không nghĩ tới nó. Rất kì lạ.

Nhưng dĩ nhiên, nếu chỉ biết hưởng thụ hạnh phúc thì sẽ làm cho người ta cảm thấy lo lắng. Cho nên, cô tự bắt buộc mình phải tỉnh táo. Cô muốn làm việc.

“Em gấp làm gì?” Hắn thong thả ngồi đọc báo, vừa nhướng mày nhìn cô. Hắn là chủ hợp đồng không vội, vậy người làm công như cô vội cái gì.

“Cũng đã 1 tuần rồi mà công việc không tiến triển chút nào. Anh cũng muốn có nhà mà ở phải không?” Cô chống nạnh nhìn hắn, cặp lông mày chau lại không thỏa hiệp. Tại sao ư? Bởi vì, nếu chỉ sống qua từng ngày hạnh phúc và nhàn nhã như lúc này, cô cảm thấy sợ. Cái cảm giác hoàn mỹ này quá không thật, cho nên.. cô phải làm gì đó cho nó trở thành thực tế. Cô không muốn mình lại bị rơi vào 1 câu chuyện cổ tích kết thúc vào 12h đêm.

“Muốn thì muốn nhưng cũng không cần vội!” Hắn lại tiếp tục giở tờ báo, đôi mắt sắc sảo liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, đáy mắt liền có chút ánh sáng u ám yếu ớt.

“Không thể trì hoãn. Chúng ta đã cả tuần nay không làm gì rồi! Nếu anh không muốn làm tôi có thể làm 1 mình!” Cô rất kiên quyết nói, đôi mắt trong veo hừng hực lửa quyết tâm. Cô không thể vùi mình trong cái đầm lầy chết người này được. Cô phải mạnh mẽ hơn.

Tú Triết lúc này mới gấp tờ báo sang 1 bên, chăm chú nhìn người con gái trước mặt. Thân hình cô gầy gầy, dáng người dong dỏng cao, mái tóc buộc lên gọn gàng, gương mặt lại kiên định như đá rắn, con mắt hừng hực lửa nhiệt tình. Nhìn vào cô, chỉ thấy tràn ngập 1 mùi vị thanh mát, cùng nhiệt tình tựa như cỏ non đầu xuân đang đâm trồi. Đôi mắt hắn càng lúc càng sẫm màu, con ngươi dãn ra như muốn khảm sâu hình ảnh chói mắt ấy vào trong mắt. Cô xinh xắn như vậy, trẻ tuổi như vậy, so với hắn thật khập khiễng. Mỗi lần nhìn thấy cô, là lại 1 lần hắn bị mê hoặc, vì sự ương ngạnh của cô, vì sự thông minh nhưng không gian ngoan, vì sự đơn thuần nhưng không khờ dại của cô. Cô thật đối lập với hắn, giống y như mặt trăng và mặt trời, như ánh sáng và bóng tối. Họ thật sự giống như 2 thái cực hoàn toàn khác nhau. Có lẽ vì thế ngay từ lần đầu tiên họ đã đối chọi nhau.

Nhìn cái gì chứ? 1 ngày 24 giờ ở cạnh nhìn còn chưa đủ sao? Minh thầm nguyền rủa. Nhưng trái tim lại rất bỉ ổi đập thình thịch không ngừng như đang châm chọc cô vậy. Cô thực sự muốn chạy trốn, nhưng mà chân không chịu bước, đầu không chịu nghĩ, ngay cả tâm của cô cũng không nghe lời. So với 8 năm trước, cô càng lúc càng kém cỏi.

“Anh nhìn cái gì?” Bực bội làm cho cô tức giận lây sang cả hắn, rất khách sáo trừng mắt hắn đe dọa.

Tú Triết vẫn im lặng gương mặt không đổi chăm chú nhìn sâu vào mắt cô. Hắn không nói không rằng, vươn tay, kéo tay cô xuống, ép buộc cô ngã vào lòng hắn.

“Anh làm gì vậy?” Lại nữa, lại nữa. Tim của cô sắp văng sang bên kia bán cầu rồi.

“Em chỉ đang muốn ra ngoài thôi đúng không?” Hắn khẽ cười, gục đầu bên vai cô.

Minh tức giận hừ lạnh 1 cái. Không phản bác. Bởi vì đúng là cô đang muốn ra ngoài, cứ tiếp tục như thế này, chỉ khiến cho cô mệt mỏi thêm mà thôi.

“Đồ ngốc. Muốn ra ngoài thì chúng ta sẽ ra ngoài!” Giọng nói trầm ấm của hắn đột nhiên vang lên làm cho cô phải sửng sốt.

Là cô nghe nhầm hay là hắn đang rất dịu dàng? Minh kinh ngạc mở to mắt, nhưng cái gì cũng không thể thấy bởi vì hắn ôm cô quá chặt, nên gương mặt hắn có dịu dàng hay không cô không biết, chỉ biết rằng vòng tay hắn vẫn cứng cáp như thường lệ, vừa vững vàng lại mang theo chút ấm cúng giống y như cột trụ của 1 ngôi nhà. Liệu hắn có phải móng trụ mà cô tìm kiếm hay không? Nhưng lúc này cô thực sự hy vọng đó là hắn.

“Chúng ta đang đi đâu?” Cô hứng trí hỏi.

“Đến rồi sẽ biết!” Hắn vẫn như mọi khi lãnh đạm, nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh ý cười.

Minh ngồi gần cửa sổ, đôi mắt tò mò nhìn ra ngoài, đây là đường quốc lộ. Vì cô không hay đi ra khỏi ngoại thành nên không rõ lắm, nhưng thoát khỏi căn biệt thự là cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Nhìn từng đồng lúa vượt qua trước mặt, cô liền khẽ mỉm cười, trong đôi mắt lấp lánh chút ánh sáng tựa như từng hạt nắng nhỏ, nhìn đồng lúa khắp nơi phủ 1 lớp màn mỏng làm cho cô ngây dại. Vụ đông trước dịp tết nguyên đán, để tránh cây mạ bị gió thổi gẫy hoặc lạnh quá người nông dân thường phải buộc nylon hoặc phủ màn mỏng tránh gió. Những thửa rộng lúc này trông cứ như được phủ 1 lớp sương mù làm cho cô chợt nhớ tới một thác nước nào đó, bất giác đôi mắt trở nên lu mờ.

Thấy vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng của cô, Tú Triết nhíu mày. Anh vươn tay, kéo lấy cô vào lòng, đầu dựa vào vai cô khe khẽ nỉ non.

“Buồn chuyện gì?”

Minh im lặng. Những câu hỏi của hắn luôn như vậy. Ngắn gọn và chỉ nói trọng tâm. Giống như sợ rằng nói thừa 1 chữ sẽ lãng phí, nhưng mà từng đó cũng đủ làm cho trái tim của cô lỗi nhịp. Cô nhắm mắt lại, hít 1 hơi thật sâu, sau đó chậm chạp mở mắt, khóe môi hơi nhếch lên.

“Đang nhớ 1 nơi!”

Hắn nhìn gương mặt của cô, lại phóng tầm mắt vào những thửa ruộng kia, những tấm màn bên ngoài cửa sổ tương phản trong mắt hắn nhìn giống như 1 lớp sương mù phủ lên con ngươi sắc sảo, khiến nó biến thành vẩn đục. Anh lại lần nữa rơi vào im lặng.

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Minh liền lách người ra khỏi vòng tay của hắn, đôi mắt trong veo lúng túng không dám nhìn thẳng vào hắn. Tú Triết không nói gì, lẳng lặng mở cửa xe, trong khi cô còn không để ý liền kéo cô xuống xe.

Minh bị bất ngờ liền bị lôi tuột đi mà không thể kháng nghị. Khi đặt chân tới mặt đất cô mới phát hiện ra, đây là 1 khu nhà xưởng rất rộng. Có vẻ là 1 khu công nghiệp mới mở. Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, từng khu nhà xưởng giống như đồ hộp nối tiếp nhau giống như tủ trưng bày trong siêu thị, làm cho người ta cảm thấy rất bắt mắt. Cô tuy là dân xây dựng, nhưng chỉ làm về nội thất gia đình là chủ yếu, cho nên với những thứ công nghiệp ăn liền kiểu này cảm thấy rất thích thú. Hồi đi học cũng có học sơ qua về yêu cầu thành phẩm đối với những khu công nghiệp. Thứ nhất phải là kết cấu đơn giản, không có những chi tiết rườm rà để có thể tận dụng diện tích sử dụng tối đa. Cần nhất chính là qui hoạch tổng thể luôn phải có 1 lối đi đủ rộng bao quanh để tránh những trường hợp nguy hiểm có thể làm lối thoát hiểm. Đó là những điều thiết yếu nhất. Mà khu công nghiệp này có vẻ mới được xây dựng, ngay cả nước sơn còn mới đến thế.

“Chúng ta đến đây làm gì?” Minh nghi ngờ quay sang hỏi hắn.

“Dĩ nhiên là xem xét!” Hắn mỉm cười, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô.

Lúc này, từ đằng xa liền có 1 đám 5 người, ai nấy đều mặc vest đóng bộ, trong đó có 1 vị to béo hơn người, mặt mày nhẵn bóng đơn dả chạy tới phía họ. Thấy vậy vài tên vệ sĩ liền đứng chắn đằng trước, Nam thì rất thờ ơ chậm rãi bước lên bắt tay người đàn ông kia.

Minh lạnh nhạt nhìn cái vị nhân tài đang tươi cười hớn hở kia, lại quay sang nhìn vẻ điềm đạm giả tạo của ai đó. Trong lòng chỉ có thể thở dài.

Tú Triết không nói lời nào, chỉ lén lút mỉm cười. Hắn biết chắc chắn cô không thích những nơi thế này. Nhưng hắn lại cứ thích trêu ghẹo cô như vậy.

Sau 1 hồi lễ phép qua lại, đám 5 người kia mới có thể xuyên qua đám rào chắn tiến về phía bọn họ. Người đàn ông mặt mày hớn hở vươn tay bắt tay hắn, miệng mồm nhanh nhẹn nói mấy lời tâng bốc điển hình, một cô gái trẻ đứng bên cạnh liền dịch sang tiếng Trung, làm cho Minh hơi nhíu mày. Cô nhìn cái gã vẫn đang nắm tay mình, chỉ thấy hắn lịch sự cười bắt tay với người đàn ông to béo kia, còn nói 1 câu gì đó cô hoàn toàn không hiểu.

Minh càng lúc càng cảm thấy kì quặc. Rõ ràng hắn đang giao tiếp bằng tiếng Trung qua phiên dịch, nhưng mà hắn có thể hiểu tiếng Việt mà. Cô lạnh nhạt nhìn hắn, môi bĩu ra vẻ rất khinh thường. Xã giao. Xã giao. Lại nghe người đàn ông to béo kia nói.

“Tôi nghe nói giám đốc là người trẻ tuổi tài cao, lại rất đẹp trai. Nhưng đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!” Vừa nói vừa trưng ra bộ mặt tươi như polime vừa xuất xưởng.

Cô thấy vậy liền không kìm lòng được khẽ hừ nhẹ 1 tiếng, rất nghiêm túc nói 1 câ
u. “Đúng là sếp lớn ở đâu cũng giống nhau!”

Làm cho cái gã từ đầu đến cuối phong độ, tài cao không kìm lòng được mà bật cười. Vị giám đốc béo tốt kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn sang phía Minh rất khó hiểu. Không phải vị giám đốc này người hongkong sao? Họ cười cái gì?

Minh mặc kệ ánh mắt ngây thơ con gà mơ của vị giám đốc phân xưởng, trong lòng chỉ có thể chia buồn cho con gà sắp bị làm thịt mà còn đi vặt lông hộ kia. Ông ta không biết mình đang hợp tác với ai đâu. Cái gương mặt này thật không khác gì tên giám đốc công ty cô.

Tú Triết dĩ nhiên biết cô đang ám chỉ ai, hắn khẽ ho khan 1 tiếng lấy lại bình tĩnh, nhưng khóe miệng vẫn không kéo xuống được. Hắn liếc mắt nhìn gương mặt thờ ơ của cô, đôi mắt lạnh lùng thường ngày trở nên mềm mại lạ thường, trong đáy mắt ẩn chứa sóng ngầm yêu thương. Tú Triết thản nhiên bước đi theo đám người, 1 bên nghe thuyết trình, 1 bên vẫn chú ý người nào đó.

Minh thật sự rất chán. Họ nói tiếng Trung, cô nghe tiếng Việt thôi nhưng cũng không cảm thấy hứng thú. Nhưng tay bị hắn nắm, xung quanh lại bị vây bởi 1 đám áo đen, có muốn thoát ra cũng thật khó khăn. Cho nên, cô đành nhắm mắt đưa chân đi làm việc cùng hắn.

Đang lúc vị giám đốc tự hào giới thiệu xưởng chính có diện tích bao nhiêu thì đột nhiên, từ đâu lại xuất hiện 1 đám người lạ mặt. Ngay lúc này, Minh có 1 suy nghĩ. Dường như bàn bạc làm ăn cũng cần phải lợi dụng thế mạnh người đông thì phải.Đúng là xã hội đen, đông người dễ làm việc.

“Ôi chao ai thế này?” Một người đàn ông đã luống tuổi một bên mắt bị 1 vết sẹo dài, chân đi tập tễnh nhìn thấy họ liền lên tiếng.

Nam thấy vậy liền nghiêm mặt đứng chắn trước người Tú Triết, đám vệ sĩ liền lập đội hình vây lấy 2 người. Minh hơi nghiêng đầu nhìn tình trạng trước mặt. Chẳng nhẽ thật sự đọ người đông thế mạnh thật? Họ làm kinh tế, hay đi siết nợ vậy? Còn đang ngơ tò mò muốn nhòm qua đám người, cô lại cảm thấy bàn tay to lớn kia siết chặt hơn, cô nghi hoặc quay sang nhìn hắn. Đập vào mắt cô là gương mặt cứng cỏi kia có nét lạnh lẽo, vừa có âm hiểm tàn nhẫn, lại càng có sát khí. Nhìn vẻ mặt này của hắn, làm cho cô cảm thấy không khí trở nên trầm trọng, trái tim đột nhiên thót lại.

Tú Triết chăm chú nhìn vào cái kẻ ở trước mặt, không cần suy nghĩ liền kéo cô lại chắn phía sau người mình, đôi mắt sắc bén như gươm giương thẳng về phía trước.

“Giám đốc Thành, thật trùng hợp!” Vị giám đốc bên nhà xưởng lập tức phá tan không khí ngột ngạt bằng một câu khách sáo, gương mặt hớn hở lại nở nụ cười thương mại, tiến tới tỏ vẻ vồn vã với đối phương.

“Phải! Thật sự là trùng hợp!” Người đàn ông cũng nở nụ cười, con mắt phải lành lặn híp lại, giọng nói tràn ngập châm chọc, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn về phía Tú Triết.

“Phải. Phải!” Vị giám đốc nhà xưởng vẫn tiếp tục vuốt đuôi.
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Minh ở bên trong nghe đoạn đổi thoại, đôi mắt càng lúc càng mở nhỏ hơn, gương mặt vô cùng khinh bỉ cái loại xã giao này. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ông giám đốc đó không biết, mình sắp bị hành quyết hay sao? Cô lại lén lút nhìn sang bên cạnh, thấy gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt như vậy. Sự lạnh lẽo ấy, đâm vào mắt cô, xuyên tới tận tim làm trái tim cô cảm thấy đau buốt. Cô ghét nhìn thấy gương mặt địa ngục của hắn. Điều đó làm cho cô nghĩ rằng, mọi dịu dàng của hắn giống y như ảo giác, không hề tồn tại.

Người đàn ông lớn tuổi với cái chân tập tễnh bỏ qua cái kẻ vuốt đuôi ngựa kia, bước về phía đám người, hắn cười càng lúc càng âm hiểm, trong đáy mắt không rõ là ánh sáng thích thú, hay là hận thù nữa.

“Tú Triết, bố cậu vẫn khỏe chứ?” Hắn đứng trước mặt Nam, bị cậu chặn lại, nên hắn thản nhiên cười khẩy nói.

“Cũng nhờ công sức của 1 vài kẻ sát thủ bất tài, cho nên sức khỏe được rèn luyện rất tốt!” Hắn lạnh nhạt nở nụ cười, con người lạnh nhạt nhìn đám cận vệ bên cạnh lão già kia.

Lúc này, vị giám đốc phân xưởng cùng đám người của ông ta đang trợn tròn mắt kinh ngạc, miệng há hốc không thể nói nên lời.

Minh ở 1 bên chỉ có thể gật gù đồng tình. Có thể hiểu. Có thể hiểu. Từ đầu đến cuối bọn họ đều nói chuyện qua phiên dịch. Giờ hắn lại thản nhiên nói tiếng Việt vô cùng trôi chảy. Không sốc mới lạ. Nhưng còn nhiều điều ngạc nhiên nữa, mọi người cứ từ từ tận hưởng.

Lão đàn ông nghe xong câu trả lời của cậu, gương mặt nhăn nhúm lại 1 chỗ, nụ cười trên khóe miệng càng sâu làm cho vết sẹo dài trên mặt càng trũng sâu xuống tạo thành 1 vết nứt rất khó nhìn.

“Quả là đại ca, già mà không lão!” Hắn thản nhiên cười.

“Cũng đâu thể sánh bằng ông! Già rồi vẫn không chịu ngồi yên!” Hắn lại lạnh nhạt thêm vài câu.

“Hahaha..” Lão già liền phá lên cười, đôi mắt nheo lại gian xảo. “Chỉ sợ muốn ngồi yên cũng có người không cho phép!”

Tú Triết thờ ơ không đáp, gương mặt hoàn toàn không có chút phản ứng, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra xa như xem kẻ đối diện không tồn tại.

Đám người của phân xưởng đứng ở giữa, vừa gặp gió bão, lại vừa gặp lửa cháy đang phân vân không biết vừa toát mồ hôi vừa thấy lạnh có phải triệu chứng cảm cúm không. Còn 1 người nào đó, chỉ im lặng, đôi mắt trong suốt nhìn biểu tình của kẻ nào đó nghiền ngẫm.

Vị giám đốc phân xưởng thấy tình hình bất lợi, vội vàng cười gượng vài tiếng, phá vỡ thế trận căng thẳng. “Haha.. giám đốc Thành thì ra 2 người có quen biết. Thế giới này thật nhỏ.”

Người đàn ông lớn tuổi quay sang nhìn vị giám đốc, gương mặt vẫn đầy ý cười. “Ông nói phải. Không chỉ nhỏ, mà tôi còn cảm thấy nên gọi là tí hon mới đúng. Bởi vì..” Nói tới đây hắn dừng lại, xoay gương mặt đầy sẹo nhìn về phía Tú Triết, đôi mắt mở lớn để lộ ra 1 con mắt trái bên trong có 1 vết sẹo dài tựa như 1 vết nứt trong lòng con ngươi, nụ cười của hắn lại càng thêm méo mó. “.. 8 năm qua, không lúc nào chúng tôi không đụng nhau!”

Tú Triết vẫn trầm mặc không nói, đôi mắt sắc lạnh kia hoàn toàn không động dù chỉ 1 chút, chỉ có cánh môi mỏng khẽ nhếch lên 1 chút trào phúng.

Vị giám đốc phân xưởng cảm thấy không khí càng lúc càng khó thở, chỉ có thể vừa lấy tay lau mồ hôi vừa ha ha cười.

“Lần này, cháu lại định tranh với ta sao?” Hắn cười nhìn Tú Triết, giọng nói cố hạ thấp xuống có vẻ như ấm áp, nhưng lại làm người ta sởn gai ốc vì một cảm giác gai gai giả tạo.

Tú Triết thản nhiên nở nụ cười, đáy mắt lại phát ra khí lạnh cảnh cáo cùng uy hiếp. “Giám đốc Thành hình như có gì nhầm lẫn. Tôi không định tranh gì với ông hết, bởi vì dự án này vốn là của tôi!”

Đám người đi sau lão già liền khựng lại, gương mặt người đàn ông lớn tuổi ngày 1 xấu đi, con mắt bị tật của hắn cũng trợn ngược lên giống như muốn trồi ra khỏi tròng mắt. Người đàn ông xoay mặt, nhìn chăm chăm vào vị giám đốc nhiệt huyết của phân xưởng làm cho vị giám đốc lập tức tắt cười, đám người phân xưởng liền lập tức đoàn kết vì thủ trưởng nên mọi người nhất loạt lùi về phía sau, đẩy vị thủ trưởng lên làm đầu tàu gương mẫu.

“Giám đốc Hữu, cậu ta nói vậy là sao?” Người đàn ông miệng vẫn nở nụ cười, nhưng tiếng nói thì lại giống như còi rít lên từng hồi.

“Chuyện này.. chuyện này là…” Vị giám đốc tội nghiệp chỉ có thể miễn cưỡng cười, tóc tai đã bết lại vì mồ hôi.

Minh ở 1 bên lắc đầu thương cảm. Đã nói ông không biết mình sẽ được hưởng những gì đâu mà.

Tầm mắt của người bên cạnh rơi vào người cô, con mắt lạnh lẽo kia liền thoáng hiện ánh cười. Nhìn gương mặt bất mãn thương cảm của cô, hắn đột nhiên cảm thấy an tâm, bàn tay hắn siết chặt hơn 1 chút. Cô vẫn ở đây mà. Không phải là ở trong căn phòng đó, không phải dưới thân hình dơ bẩn của lão già đó. Nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy khó chịu, ánh mắt lại trở về trạng thái chiến đấu như cũ, tầm mắt lại có thêm vài phần sát khí đối với người đàn ông lớn tuổi kia.

Như nhận ra sát ý trong ánh nhìn của người nào đó, gã đàn ông liền quay đầu, bắt gặp ánh mắt kia hắn liền có chút hoảng loạn. Ánh mắt đó làm hắn nhớ đến 1 khoảng khắc, khi đó hắn cũng kinh ngạc như lúc này, và chỉ sau 1 giây hắn thấy cả người đau buốt, thậm trí từ sau khoảng khắc đó mắt trái của hắn vĩnh viễn không nhìn thấy được. Hình ảnh cuối cùng ấy, vẫn luôn khắc sâu trong mắt hắn, và 8 năm rồi hắn không ngờ hắn còn nhìn thấy hình ảnh đó lần nữa.

Tú Triết nhếch mép, đôi mắt sắc sảo giống như có ý cười, nhưng lại mang thêm hung tợn cùng hăm dọa. Anh bình thản đứng đó giống như 1 khối thạch nhũ hàng ngàn năm cứng chắc, muốn chuyển cũng phải đợi thời gian bào mòn hàng nghìn năm mới có thể di chuyển.

Lão già nheo mắt lại, thoát khỏi cơn kinh ngạc nhất thời, con mắt trái vì 1 hình ảnh lại trở nên nhức nhối làm hắn nhăn mặt, khóe môi vẫn cứng cỏi giơ lên nhưng trở nên thật miễn cưỡng khó coi. “Tú Triết 8 năm rồi cậu vẫn trẻ con hiếu thắng như vậy?”

Hắn lơ đễnh nhìn phương xa, khóe miệng cười nhạt, đôi mắt dài hẹp trở nên sâu thẳm như 1 hồ nước trong đêm đông không trăng không sao. “Tôi từng nói muốn phân cao thấp với ông sao?”

“Vậy cậu gọi đây là gì? Suốt 8 năm qua, bất cứ phi vụ làm ăn nào của tôi cậu cũng muốn giành!” Lão già mỉa mai cười, giọng nói lại không giấu được sự mất bình tĩnh.

“Ông nhầm rồi. Tôi không hề muốn thắng ông!” Hắn rất nghiêm túc quay lại nhìn lão già đối diện, gương mặt lại hết sức thản nhiên giống như đang đọc 1 mẩu tin tìm trẻ lạc trên báo. “Cái tôi muốn là mạng của ông!”

Giọng nói của hắn rất nhẹ, gương mặt hắn rất bình thương, đôi mắt sắc sảo của hắn rất sáng giống như hòn bi, nhưng lại khiến mọi người xung quanh đều phải rùng mình khiếp sợ. Đám người bên phân xưởng đã biến từ trạng thái niềm nở sang thất dung cao huyết áp đến muốn nhập viện, còn đám người của lão già đúng là dân chuyên nghiệp nên chỉ sửng sốt mấy phút, rồi liền trở lại bình thường, chỉ là chân tay run rẩy không thể nhúc nhích mà thôi. Còn những kẻ cùng phe với hắn, dĩ nhiên mặt vẫn lạnh te, giống như thể vừa nghe được dự báo thời tiết vậy, hoàn toàn không bất ngờ.

Minh nhìn mọi thứ xung quanh chỉ có thể kết luận 1 điều: Vật họp theo loài. Chủ nào tớ nấy.

Lão già đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt già nua nheo lại hằn học làm cho những vết sẹo càng khắc sâu vào trong da mặt hắn những vết hằn sâu hoắm xấu xí. Hơi thở của hắn cũng trở nên ồ ồ, nặng nề, đôi vai hắn hơi run rẩy, hắn cảm giác được cả cơn giận và nỗi sợ hãi đan xen làm cho máu trong người hắn
càng lúc càng hỗn loạn.

Minh kiễng chân nhìn qua vai mấy vệ sĩ, đôi mắt trong veo lấp lánh dưới ánh mặt trời, gương mặt cô rất thật tình quay sang nói với kẻ bên cạnh.

“Này, ông ta không có tiền sử bệnh tim chứ?”

“Không biết!” Hắn rất thật thà trả lời.

“Liệu có tăng xông mà đột quị không?” Cô vẫn ngây thơ nhìn qua vai đám vệ sĩ, xem gương mặt kia càng ngày càng giống vị thuốc bắc có tên là táo tàu.

“Vậy càng nhàn!” Hắn thờ ơ nói.

Nghe đoạn đối thoại này, đám người phân xưởng càng lúc càng muốn chết. Trước đây mặt họ trắng bệch, bây giờ đã lấy lại chút màu sắc, chính là… xanh mét.

Lão Thành nghe được 1 giọng nói con gái, hắn liền nhíu mày, con mắt phải còn sáng liền đảo quanh nhìn xuyên qua đám vệ sĩ. Qua đám người cao to lực lưỡng ấy, hắn thấy hé ra 1 đôi mắt trong veo linh động, con ngươi hắn liền mở lớn, đồng tử co lại nhìn thật sâu vào người con gái kia.

Tú Triết thấy ánh mắt hắn nhìn xuyên qua đám người, lại nhìn cô gái hoàn toàn không rõ thời cuộc mà đang kiễng chân xem kịch hay, bèn vội vã ấn đầu cô xuống.

“Được rồi. Ở đây không có việc của ông. Nam tiễn khách!” Hắn liền ra lệnh.

“Dạ!” Nam liền bước về phía lão Thành, rất lịch sự nói với cái giọng lạnh như đạn bạc. “Giám đốc, xin mời!”

Lão Thành trừng mắt nhìn hắn, lại tức giận nhìn qua đám người kia. Sau 1 hồi suy tính thiệt hơn, hắn xoay người tức giận nói với đám thuộc hạ.

“Đi!”

Thấy đoàn người rời đi rồi, Tú Triết khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn cúi xuống nhìn cô có chút trách cứ.

“Thật là hư. Không chịu an phận chút nào!” Hắn nhẹ véo chiếc mũi nhỏ của cô xem như trừng phạt.

“A! Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!” Minh tức giận kháng nghị.

Hai người hoàn toàn không biết rằng, ngay trong 1 phút lơi lỏng ấy, khi đám vệ sĩ nới lỏng dần vòng vây, có 1 con mắt ti hí đang lén lút nhìn bọn họ.

Sau khi đám người kia đi khỏi, thái độ phục vụ của giám đốc phân xưởng chuyển từ nịnh bợ sang, sợ hãi cùng cẩn trọng. Không ai dám nói nụ cười của vị giám đốc này là thương mại nữa, bởi vì bây giờ ông ta thực sự đang cười bằng cả tâm hồn mình, vì ông ta thực sự không muốn chết.

Minh vẫn bị hắn kéo đi tham quan khắp nơi, cô chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau mà không thể hé răng câu nào. Qua cuộc nói chuyện cô mới biết thì ra hắn thuê nhà xưởng để sản xuất đồ dùng vật dụng gia đình. Khi họ tạm nghỉ 1 chút, cô không kìm lòng được nhìn hắn chăm chú.

“Sao?” Hắn thấy ánh mắt sáng rực của cô, tâm hồn lại trùng xuống, hắn mỉm cười yêu thương nhìn cô.

“Công ty anh không phải là công ty địa ốc sao?” Cô rất nghiêm túc hỏi.

“Phải!” Hắn cũng rất thành thật trả lời.

“Vậy nhà xưởng này là sao?” Cô chống tay bên hông rất khí thế hỏi hắn.

“Để sản xuất đồ gia dụng!” Hắn lại càng hợp tác trả lời.

“Đất đai, đồ đạc anh đều kinh doanh?” Cô kinh ngạc nhìn hắn. Kì quặc thật sự kì quặc. Xã hội đen buôn người 8 năm trước cô thấy rồi, nhưng giờ hắn thật sự làm doanh nhân sao?

“Phải!” Hắn gật gù, mở 1 chai nước đưa cho cô.

“Anh còn định kinh doanh cái gì nữa?” Cô không giấu nổi chút ít ghen tị. Một kẻ sản xuất đồ gia dụng, còn bắt cô đi mua đồ cùng hắn. Hắn đang chơi cô sao?

Hắn nhìn gương mặt bất bình của cô khẽ cười, nhẹ nhàng vươn tay véo lên đôi má căng mịn của cô, giọng nói trở nên rất nhu hòa. “Đủ để em có thể xây một ngôi nhà như em muốn!”

Thịch.. Thịch…

Cô sai rồi! Minh cảm thấy mình thật sự sai rồi. Hiện tại đôi mắt cô cảm thấy chói lòa, ánh mặt trời giống như 1 thứ ánh sáng chói mắt choáng ngợp làm không gian phủ 1 màu trắng xóa, chỉ có duy nhất 1 thứ không bị ánh sáng ấy lấn áp chính là hắn. Hắn với nụ cười dịu dàng giống như cơn gió ấm áp đầu hè, tươi tắn tựa như hướng dương, ôn nhu làm cho người ta rung động. Ánh nắng mùa đông phủ lên hắn một lớp màn trắng lấp lánh tựa như 1 phép màu. Trong 1 khoảng khắc tai cô ù đi, đột nhiên trước mắt bị 1 làn sương mỏng che lấp, đưa cô trở về ngày ấy, tại 1 đỉnh núi với thác nước gào thét, giữa cảnh mây trời quyện vào nhau như chốn tiên cảnh, ở nơi đó, vào lúc đó, khi cô nói ra mơ ước của mình, cô đã biết chính mình sẽ bị rơi vào 1 lời nguyền, vĩnh viễn không thể hóa giải.

Nhưng mà… cô lại cam tâm tình nguyện chịu lời nguyền đó.

Hắn nhìn gương mặt ngây ngốc của cô, đôi tay khẽ xoa nhẹ lên làn da mềm mại ấy, đôi mắt chuyên chú chờ đợi chút phản ứng dù rất nhỏ. Chỉ có hắn mới biết, vào lúc này, dù hắn điềm tĩnh, nhưng trái tim hắn đang sợ hãi biết nhường nào.

“Tôi.. có thể xem đây là sự quan tâm của anh hay không?” Giọng nói của cô rất nhỏ, lại trong trẻo giống như ánh nắng mùa hạ vào buổi sớm mai, đôi mắt trong veo của cô giống như 1 quả cầu pha lê tinh khiết, có chứa hoang mang, bối rối, cùng trộn lẫn với đơn thuần tạo nên 1 sắc màu mĩ lệ có thể làm người ta sa đọa.

Trái tim hắn vẫn đập rất nhanh, nhưng thay vì sợ hãi, nó lại bị hối thúc bởi hưng phấn cùng vui mừng. Hắn nhẹ ôm lấy gương mặt cô, trán khẽ chạm vào trán cô, mắt híp lại vì nụ cười hạnh phúc, một âm thanh rất khẽ từ khóe miệng bật ra tự nhiên như tiếng lá cây xào xạc. “Ừ!”

Minh đã sống trên đời 27 năm có dư, mà cho tới bây giờ cô mới phát hiện ra, thì ra yêu 1 gã xã hội đen không hẳn là 1 việc bất khả thi, và cũng không phải 1 bất hạnh. Sau buổi đi xem phân xưởng ngày hôm đó, dù trong lòng vẫn có 1 chút ngờ vực, nhưng cô vẫn tự cho mình cái quyền được suy nghĩ, mọi điều hắn làm đều dành cho cô. Bởi vì, nếu coi là trùng hợp thì có quá nhiều trùng hợp, như vậy thật vô lý. Vì thế, cô tự cho mình cái quyền thả lỏng và mơ mộng. Và cô phát hiện, không phải bó buộc trái tim mình thật sự là điều thoải mái nhất trên thế gian, và yêu 1 người mà không cần phải suy nghĩ là điều hạnh phúc nhất. Cũng chính vì có thể thả lỏng như vậy, nên đối với cô việc ở cạnh hắn càng lúc càng làm cô vui vẻ, cô thậm chí có thể cười cả ngày không biết chán. Và có đôi lúc cô còn ngớ ngẩn nghĩ tới việc, cứ như vậy cả đời. Nhưng dĩ nhiên, cuộc sống không đơn giản như vậy. Vào cái ngày cô vẫn đang mơ tưởng chìm trong mộng hồng, thì liền có 1 cái chuông đồng hồ điểm 12 tiếng đánh thức cô dậy.

“Chị?” Minh kinh ngạc gào lên. Trời ơi có xén chút thì quên mất, còn 1 nhân vật rất quan trọng ở đây.

“Em còn nhớ chị là chị em?” Nguyệt hổn hển thở gấp, giọng tràn ngập tức giận như người ta vừa nói vừa phun lửa.

“Chị đùa gì vậy. Làm sao em quên được chứ. Chúng ta chỉ còn có 2 chị em mà!” Cô gãi gãi đầu cười ha ha. Thật sự đã nhỡ quên mất 2 ngày nay. Nhưng mà, cũng không thể trách cô. Bởi vì biểu hiện dạo gần đây của cô khiến hắn yên tâm phần nào thì phải, cho nên hắn đưa cho cô di động. Chắc là hắn không sợ cô chạy trốn hay có ý định nổi loạn nữa mới có thể thả lỏng cô như vậy.

“Em còn nhớ nhà chúng ta chỉ còn 2 chị em?” Nguyệt nói, giọng đầy mỉa mai còn được kéo thêm 1 tiếng két ghê rợn.

Minh nghe giọng nói ngùn ngụt khí gas của chị gái, cả người run nhẹ. “Dĩ nhiên em sao có thể quên được.”

“Phí lời. Mau khai ra, dạo này em đi đâu?” Nguyệt đanh giọng chấp vấn.

Minh nuốt nước bọt, chỉ có thể gượng cười. “Em.. em đi công tác!”

“Công tác? Cái công ty bé bằng cái lỗ mũi ấy mà cũng có kinh phí cho nhân viên đi công tác?” Chị cô rất không nể mặt đâm vào nỗi đau của cô.

Minh chỉ có thể cười nhạt 2 tiếng. Lý do này đúng là khó chấp nhận. Nhưng bán đứng công ty cũng không hay ho gì. “Có chứ sao lại không? Dạo này công ty em đang có 1 đơn đặt hàng rất lớn!”

“Là phòng trẻ em hay nhà vệ sinh?” Giọng Nguyệt hết sức khinh thường.

Nghe xong câu này, quả thật rất đả kích. Minh cảm thấy cả đầu đầy hắc tuyến, mồ hôi chảy sau gáy. Thấy chưa có nói không phải chị em cũng chẳng ai tin, ngay cả suy nghĩ cũng giống hệt.

“Không phải. Lần này là công trình lớn. Thiết kế văn phòng cho 1 công ty nước ngoài!” Minh vừa lau mồ hôi vừa nói.

“Thật?” Nguyệt sửng sốt hỏi lại.

“Em nói dối làm gì!” Minh nói giọng hơn dỗi, nhưng trong lòng lại hết sức đồng tình với chị gái mình. Em cũng không tin nổi huống gì chị.

“Nếu chỉ là công việc thì tốt!” Nguyệt nói.

“Chứ không chị nghĩ vì sao?” Cô rất không cam tâm hỏi.

“Chị còn hy vọng em bỏ nhà theo giai!” Nguyệt vừa chống cằm, cặp lông mày nhăn lại. Thất vọng thật!

“…” Minh chỉ có thể ngậm chặt miệng. Có người nào lại mong em gái mình bỏ nhà theo trai như chị cô không chứ? Nếu chị cô biết hiện tại cô đang ở nhà trai thật.. Nghĩ tới đây cô lập tức rùng mình. Không nên. Tốt nhất là không nên. Nếu chị cô biết, chị cô đảm bảo không ngần ngại chạy tới, tay bắt mặt mừng với cái gã nào đó, và đặt vấn đề “bao giờ cậu rước của nợ này đi hộ tôi”. Nghĩ tới đây tâm tình của Minh chợt trùng xuống. Mặc dù hắn đối xử với cô rất tốt, nhưng biết đâu tất cả chỉ là cô tự suy luận mà thôi, hắn không hề có ý định như cô vẫn mơ tưởng thì sao. Cô không có đủ tự tin để khẳng định hắn sẽ đồng ý cưới cô.

“Này, em có nghe không đấy?” Giọng Nguyệt trong điện thoại tràn đầy bất mãn.

“A.. có em có nghe!” Minh giật mình tỉnh khỏi cơn mê, lúng túng đáp.

Nguyệt thở dài. “Còn nói em nghe. Nếu đã nghe rồi thì không bàn cãi nhiều nữa. Bận đến mấy cũng phải về nhà ngày họp gia đình. Chị đến mà không gặp em thì em biết tay chị!”

“Hả?” Minh kinh ngạc hét lên. “Chị ơi khoan…”

Cụp!

“… đã!” Minh ngỡ ngàng nhìn điện thoại. Chị cô vẫn đáng sợ như vậy, mỗi lần hạ chiến thư là không cho ai quyền từ chối. Cái tính ương bướng này đều tại anh rể mà ra. Nếu không phải ông anh rể của cô quá chiều chuộng chị gái, chị nói gì anh nghe nấy, chị nói đông anh không dám đi tây thì làm gì sinh ra 1 phụ nữ thích chỉ huy như vậy chứ. Mà điều tồi tệ hơn là, đưa ra đề nghị rồi đồng nghĩa với mệnh lệnh. Không ai được kháng nghị.

Minh ngán ngẩm thở dài, lại nhìn chiếc điện thoại trong tay 1 cách vô thức. Điều khó khăn bây giờ là làm sao có thể yên ổn về nhà đây.

RẦM!

Một tiếng động chói tai từ căn phòng đóng chặt cửa vọng ra làm cho đám người hầu đứng ngoài cửa sợ hãi co rúm người lại. Họ lo lắng nhìn lẫn nhau, trong mắt đầy sợ hãi cùng đồng cảm. Sau 1 hồi trao đổi ánh mắt kẻ nọ đẩy kẻ kia đi vào chỗ chết mà vẫn không thể đưa ra quyết định chính thức, họ đành ngậm ngùi cúi đầu, ai đi kiếm việc tự làm.

Trong khi đó ở phía sau cánh cửa, trong căn phòng lớn là 1 bãi chiến trường hỗn loạn đầy mùi thuốc súng.

“Không được!”
Gương mặt của hắn rất rất khó coi, cặp lông mày đen bóng thường ngày nhăn lại tựa như con sâu róm vô cùng xấu xi, đôi mắt sáng rực giống như ngọn lửa chỉ muốn thiêu rụi mọi thứ.

“Chỉ 1 ngày thôi mà!” Minh tiếp tục năn nỉ.

“Không bao giờ!” Hắn tức giận trừng mắt cảnh cáo, giọng nói lớn tựa như tiếng gào thét của thác nước.

Minh nhăn mặt, đón nhận tiếng gầm gừ của hắn. Sau khi hắn ngừng gào, cô mới hé mắt, chăm chú nhìn vẻ mặt tức giận của hắn.

Hắn muốn phát điên. Cứ nghĩ rằng cô cũng bắt đầu có chút tình cảm với hắn. Cứ nghĩ hạnh phúc bắt đầu len lỏi được vào trong lòng cô. Ai dè thì ra cô chỉ giả vờ cho hắn thấy để hắn buông lỏng, trong đầu cô vẫn có tư tưởng chạy trốn. Hắn không ngu như vậy. 8 năm còn chưa đủ để rút ra bài học sao?

Cô nhìn hắn hậm hực thở nặng nề, trái tim cô theo hô hấp của hắn cũng trở nên trầm trọng. Cô từng bước lại gần hắn, đôi mắt tròn xoe kia nhìn vào gương mặt hắn.

“Tôi không phải muốn chạy trốn!” Cô nói rất nhỏ nhẹ.

“Còn chối! Không phải thì là gì?” Nhìn gương mặt ngây ngô của cô, hắn lại không kìm được mà gào tướng lên.

“Tại chị tôi muốn gặp tôi. Nếu tôi không về chị tôi sẽ lo lắng!” Cô nhỏ nhẹ, giọng nói giống như gió thoảng, vừa mềm mại, lại vừa ngọt ngào.

“Nhất định phải về đúng không?” Hắn trừng mắt, thở hắt ra.

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Được! Tôi đưa cô về!” Hắn rất ngoan cố nói, bàn tay vươn ra túm chặt lấy tay cô.

“Không được!” Minh hết hiền lành nổi, mắt liền trừng lớn, giọng cũng cao thêm mấy phần.

“Thấy chưa rõ ràng muốn chạy trốn!” Tú Triết nhìn bộ dạng của cô, cười khẩy, ánh mắt lại tràn ngập kiên quyết.

Minh nhìn bộ dạng tức giận ngập trời nhưng lại chả có tí uy hiếp nào của hắn mà khẽ thở dài. Hắn giống đứa trẻ hơn là 1 tên xã hội đen đang tức điên thì phải. Nghĩ tới đây, cô khẽ cười. Được rồi. Cô đầu hàng.

“Đừng lo lắng!” Cô nhẹ cầm lấy tay hắn.

“Tôi hứa, tôi nhất định sẽ trở lại!”

Tú Triết kinh ngạc nhìn người con gái đối diện, trái tim của hắn đập giống như trống dồn, cả cơ thể hắn máu cũng trở nên nóng hổi, hắn ngây dại nhìn nụ cười rạng rỡ của cô. Trên gương mặt cô lúc này, hiện diện dịu dàng, càng có thêm yêu thương, lại kì lạ có thêm sự nghiêm túc mà hắn chưa bao giờ có. Cái cảm giác này, giống như trong mắt cô chỉ có hắn, thế giới này chỉ còn 2 người họ, và cô chỉ thuộc về hắn. Đây là thời khắc hắn chờ đợi rất lâu, rất lâu. Cuối cùng, nó cũng xuất hiện. Tựa như hắn bị lạc vào trong 1 thế giới ngập tràn ánh nắng ấm áp, lại tràn ngập mùi hương của hạnh phúc. Tất cả làm cho hắn ngơ ngẩn, ngây dại.

“Hứa đấy!” Cô nói, giơ ngón tay lên móc ngéo với hắn.

Mà hắn bởi vì niềm hạnh phúc quấy nhiễu nên không thể suy nghĩ, chỉ bất giác móc ngóe với cô.

Cho nên, ngay 10 phút sau đó, một chiếc ô-tô nhẹ nhàng lăn bánh đi ra khỏi căn biệt thự xinh đẹp. Trong xe có 1 cô gái trẻ đang phấn chấn cùng với 4 gã đàn ông mặc đồ đen cao to. Minh nhìn đám vệ sĩ bên cạnh, lại bất đắc dĩ nghĩ. Đây là nhượng bộ cuối cùng của hắn, cho nên đành vậy. Chí ít cô có thể về nhà mà không cần mang hắn theo. Như vậy là đủ rồi.

“Con ranh, còn nói em không có ai!” Nguyệt véo nhẹ vào eo cô 1 cái làm cô la oai oái.

“Chị.. em đang thái cà rốt mà!” Minh buồn bực lên tiếng.

“Đáng đời. Ai bảo em không giấu giếm!” Nguyệt lườm em gái 1 cái khinh thường.

“Không phải như chị nghĩ đâu!” Minh cúi đầu, rất muống kháng nghị nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Nguyệt ghé sát mặt cô, đôi mắt đẹp nheo lại hết sức sát thủ. “Còn không chịu thừa nhận?”

Minh chỉ có thể cười gượng 2 tiếng, lại cắm đầu cắt rau quả, chả cần biết là cắt ra làm gì.

“Nói! Quen nhau bao lâu rồi?” Nguyệt dí con dao thái về phía cô, giọng nói rất hình sự.

“Em..” Minh bối rối nhìn mũi dao gần mình mồ hôi toát ra.

“Nói!” Nguyệt giơ giơ con dao gần cô hơn đe dọa.

“Mới.. gần 1 tháng!” Minh rất muốn nói vài năm, nhưng nếu nói vậy cô không dám tưởng tượng cái kết cục mà cô sẽ đón nhận.

Nguyệt tỏ vẻ gật gù. Sau đó liền tiếp tục tra khảo. “Hắn ta làm gì?”

“Giám.. giám đốc công ty địa ốc!” Minh cố gắng nuốt nước bọt cho trôi để có thể trả lời.

Nguyệt mở lớn mắt, buông con dao xuống. Minh lấy tay xoa xoa ngực thở hổn hển. Thoát rồi. Cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm.

“Con bé này đúng là không thể khinh thường. Hèn gì chị giới thiệu người mày không đồng ý!” Giám đốc công ty địa ốc? Trời ơi!

Minh hoàn toàn không để tâm lời chị gái nói, chỉ đang tập trung thở ra hít vào theo qui định. Cô vừa thoát khỏi cơn hiểm nghèo, giờ trái tim còn đang nhảy tưng tưng đây. Cũng tại hắn không có ở đây, nếu không cô không bị dọa khốn khổ vậy đâu.

Nghĩ tới đây đột nhiên trái tim cô thắt lại, Minh kinh ngạc mở trừng mắt. Bàn tay đặt trên ngực bị con tim trong lồng ngực dội vào từng nhịp từng nhịp xốn xang.

Nguyệt quay sang liền bắt gặp gương mặt vô hồn của đứa em gái, khóe miệng xinh xắn liền bất giác nở nụ cười. Cô vỗ nhẹ vào vai Minh.

“Em yêu hắn lắm sao?” Giọng nói của cô ngọt ngào đầy trêu ghẹo, đôi mắt hạnh lúng liếng nhìn cô em gái thân yêu đầy chìu mến.

Minh hoảng sợ quay sang nhìn chị gái của mình, khi đụng trúng đôi mắt đẹp kia, thì cả gương mặt đều đỏ ửng, trái tim cô lại càng lúc càng không an phận.

“Nếu như đã yêu người ta như vậy, thì phải giữ cho chặt. Đừng để sau này phải hối hận!” Nguyệt nắm chặt lấy vai em gái, giống như muốn truyền cho cô sức mạnh, trong đáy mắt tràn đầy kì vọng cùng yêu thương. Cuối cùng, cô cũng có thể tạm yên tâm một chút rồi.

Minh hơi kinh ngạc vì câu nói của Nguyệt, lại bắt gặp ánh mắt ấm áp cổ vũ của chị cô, cô khẽ mỉm cười, con mắt trở nên sáng ngời như 1 tấm gương đang phản chiếu ánh sáng mặt trời. Đúng vậy. Cô không thể lại để lỡ cơ hội. Nếu đã dám thừa nhận yêu, thì cũng phải đủ can đảm để giữ chặt lấy tình yêu mới được. Hôm nay cô muốn thử giữ chặt mối tình này xem sao. Được. Nhất định hôm nay phải nói với hắn.

22:34

Trong phòng làm việc rộng rãi, từng kệ sách bẵng gỗ cao lớn sạch sẽ, trên kệ là những cuốn sách đủ thể loại. Từ chuyện cổ đến văn học hiện đại, tác phẩm kinh điển, đến những thứ khô khan như đọc tâm thuật, hay phương pháp thành công và thất bại. Đối diện với giá sách là 1 chiếc bàn làm việc lớn, trên chiếc bàn ấy có gã đàn ông đang ngồi ngây ngốc cười 1 mình.

Luần thò nhỏm dậy từ ghế sofa, đôi mắt nhíu chặt, khóe miệng méo xẹo, gương mặt giống như vừa bị ai đấm 1 cái làm cho gẫy nát. Hắn cảnh giác nhìn kẻ ngồi sau bàn làm việc, người lại hơi nghiêng hướng chiếc sofa đối diện, hắn kéo giọng hắn thật thấp nói.

“Này, có phải đại ca hôm nay bị bệnh rồi không?”

Nam dừng bàn tay lướt trên bàn phím, ngẩng đầu lên nhìn thằng chiến hữu, lại đưa mắt nhìn về phía bàn làm việc kia. “Vẫn bình thường mà!” Giọng hắn rất thờ ơ, lại tiếp tục đánh máy.

Luân nhíu mày nhìn thằng bạn thân. “Mày nhìn chỗ nào mà thấy bình thường thế?”

Nam vẫn chúi đầu vào máy tính, bàn tay lướt trên phím vẫn không ngừng nghỉ 1 phút, cả căn phòng lại tràn ngập tiếng lách cách lách cách. Luân ngán ngẩm chống cằm, lại lén lút nhìn về bàn làm việc. Vẫn đang cười. Kể từ chiều đến giờ đã là 8 tiếng đồng hồ rồi. Đáng sợ!!

Reng.. Reng..

Tiếng đánh máy trong căn phòng liền im bặt, tiếng chuông điện thoại làm cho cả 2 người đều phải để ý. Nam hơi nhíu mày, trong lòng liền có 1 dự cảm không hay. Luân ngồi đối diện gương mặt cũng liền trở lại nghiêm túc, chăm chú nhìn chiếc điện thoại trên bàn.

Nam chậm chạp cầm lấy điện thoại, nhưng càng lúc cảm giác bất an lai càng mạnh trong lòng hắn, từng nhịp rung của chiếc điện thoại hôm nay trở nên đặc biệt nặng nề. Hắn áp điện thoại vào tai, rất cẩn thận nói.

“Alo!”

Luân chăm chú quan sát kẻ đang nghe điện thoại đối diện, liền nhìn thấy sắc mặt của tên chiến hữu thay đổi. Ban đầu là sửng sốt trợn mắt, sau đó thì trắng bệch. Hắn nhíu mày, con mắt trở nên sáng rõ giống như mặt gương.

“Đã biết. Lập tức điều tra!” Nam ngắn gọn hạ lệnh rồi cúp máy. Đưa mắt nhìn thằng bạn 1 cái.

Luân cũng biết ý liền đứng dậy theo hắn đi về phía bàn làm việc kia.

“Đại ca!” Luân là người mở lời trước.

Tú Triết ngồi trên ghế, vẫn ngây ngốc nở nụ cười. “Chuyện gì?”

Luân liền ái ngại nhìn Nam, mà Nam lại nhìn lại hắn. Cả 2 cứ đưa mắt qua, đưa mắt lại, không kẻ nào muốn mở miệng trước hết. Nếu là mọi lần, Tú Triết nhất định sẽ tức giận mà rít ầm lên, nhưng hiện tại, hắn vẫn đang cười.

Sau n phút thảo luận, cuối cùng tòa án đã có phán quyết cuối cùng, Nam hít 1 hơi thật sâu lấy can đảm, rồi mới dám nhìn thẳng vào gương mặt tươi cười hiếm có của đại ca, giọng nói cố gắng giảm xuống thật thấp, nhưng vẫn không thể nào giảm nhẹ đi được độ nặng của tin tức.

“Đại ca, có người gọi điện báo phát hiện xe của Minh gặp tai nạn trên đường quốc lộ!”

Thót!

Gương mặt Tú Triết trở nên cứng ngắc, nhưng miệng hắn vẫn cong lên chưa hạ xuống được.

“Cậu nói cái gì?” Hắn cảm thấy tim mình không đập nữa.

“Đại ca, cô ấy gặp tai nạn!” Nam khó khăn lập lại. Sợ hãi nhắm mắt chờ đợi 1 cơn lốc xoáy quét tới bọn họ. Nhưng không. Cả căn phòng chỉ có sự im lặng. Hắn cảnh giác dần dần hé mắt nhìn đối diện. Cảnh tượng đập vào mắt hắn làm cho hắn giật mình, con mắt cũng mở lớn kinh ngạc.

Không! Không thể nào! Cô ấy không thể nào gặp chuyện. Tú Triết ngồi chết lặng trên ghế, giống y như 1 con rối gỗ. Đôi mắt dài hẹp sắc sảo mọi ngày giờ bị dìm trong bóng tối giống như 2 viên đá đen không thể tỏa sáng, không hề có hồn. Có thứ gì đó lạnh lẽo tựa như nước sông mùa đông tràn ra từ khóe mắt hắn. Nhưng hắn lại không hề phát hiện, bởi vì tận sâu trong cơ thể hắn là từng cơn đau buốt sé rách cơ thể.

Cô ấy sẽ không bỏ lại hắn. Hắn thầm nói với mình. Trái tim lại tiếp tục rỉ từng giọt từng giọt máu đỏ. Cô ấy sẽ không thể bỏ hắn. Đôi mắt hắn mở lớn, để nước mắt càng lúc lại càng rơi nhanh hơn.

Không đâu! Nhất định không có việc gì đâu. Bởi vì, cô ấy đã hứa. Đây là lần đầu tiên cô ấy cho hắn 1 lời hứa hẹn, cho nên cô ấy nhất định sẽ không sao.

Trong đầu hắn là 1 mảnh tối trống trải, chỉ có duy nhất 1 câu nói cứ vang lên không dứt: Tôi hứa, tôi nhất định sẽ trở lại!


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.