XtGem Forum catalog
Đọc truyện
_Anh đến chỗ kia giúp thằng bé được không?- Tôi nói lấy tay chỉ về phía những người kia đang kéo thằng bé.
_Uk- Ngọc Thụ như hiểu ý tôi, bế tôi đến gần những người đó nói:
_Các anh gì ơi- Ngọc thụ gọi to làm những người kia quay lại nói.
_Có chuyện gì- Một người trong đó đứng ra hỏi nhìn rất đáng sợ.
_Cậu bé kia đã phạm tội gì vậy?- Ngọc thụ lịch sự hỏi.
_Anh hỏi làm gì có phải việc của anh đâu- Anh ta nhăn mặt nói.
_Tôi thấy các anh lôi thằng bé thấy tội quá. Thằng bé còn nhỏ mà từ từ nói làm gì kéo nó vậy- Ngọc Thụ ôn tồn nói.
_Ai biểu nó ăn cắp đồ của đại ca tôi- Thây là chỗ đông người nếu ăn nói thô lỗ sẽ bị người ta khiếu nại nên anh ta cọc cằn nói .
_Cậu bé đã ăn cắp cái gì, tôi có thể thay cậu bé trả- Tôi nhịn không được lên tiếng nói.
_Cô nương àh, nó ăn cắp cái nhẫn kim cương của đại ca tôi tặng cho bạn gái đấy. Cô trả được không- Anh ta nói làm tôi thấy hú hồn. Là nhẫn kim cương luôn sao?
_Sao em ăn cắp đồ gì mà lớn thế- Tôi thầm trách thằng bé.
_Em…em của em cần tiền để chạy chữa. Mẹ lại không có tiền, bố thì đã mất rồi huhuhu- Thằng bé khóc làm tôi thấy đau long kinh khủng.
_Em hãy trả lại chiếc nhẫn cho họ đi, anh sẽ giúp em gái của em- Ngọc thụ vừa bế tôi vừa mỉm cười với thằng bé nói.
_Anh nói thật sao?- Thằng bé vui mừng nói.
_Thật- Ngọc Thụ nói.
Thế là thằng bé đưa cho cái anh chàng bặm trợn chiếc nhẫn nhưng có vẻ vẫn không tha cho thằng bé:
_Không được, nó đã ăn cắp thì phải làm theo luật phải áp giải nó về cho đại ca tôi xử lý- Anh chàng bặm trợn đó nói.
_Rốt cuộc phải làm sao thì anh mới tha cho thằng bé- Ngọc thụ mất kiên nhẫn nói.
_Vậy thì thay cậu bé đến gặp đại ca của tôi đi – Bặm trợn nói vẻ như khiêu khích. Vì anh ta thấy Ngọc thụ đẹp trai, lại giúp thằng bé nên mấy cô gái đi ngang qua muốn đứng lại xem nhưng không dám đến gần mà vẫn nhìn Ngọc Thụ một cách say dắm nên ghen ghét.
_Được thôi, nhưng trước hết phải thả thằng bé ra đã- Ngọc Thụ lạnh nhạt nói.
_Nè, anh không sợ hả?- Tôi lo lắng nhìn anh.
_Bé àh, cháu đến phòng viện trưởng nói là có chú Ngọc Thụ bảo cháu đến đó. Rồi cháu cứ nói tình trạng em cháu nha. Viện Trưởng sẽ giúp cháu- Ngọc Thụ nói với thằng bé.
_Dạ- Nói rồi thàng bé chạy đi.
_Trân Trân, cô ngồi đó chờ tôi được không- Ngọc thụ nói với tôi.
_Không, tôi phải đi với anh. – Tôi ôm cổ anh ta cứng ngắc như sợ anh ta bỏ rơi tôi vậy. Tôi thấy có lỗi khi để anh ta gắn chịu một mình đó mà nên đừng ai hiểu lầm nha.
_Uk- Ngọc Thụ cười ngọt với tôi rồi quay qua nói với bặm trơn- Đi thôi.
Chương 27(tt):

Đi theo họ đến một phòng cũng nằm trong dãy phòng đặc biệt:
_Nè, bế tôi anh không thấy nặng hả?- Tôi hỏi nhỏ Ngọc Thụ.
_Không cô rất nhẹ- Ngọc Thụ híp mắt nói, làm tôi thật sự như muốn nhảy lầu vậy, quá đẹp.
_Nè, hai người kia đến nơi rồi, đừng có ở đó mà bồng bế nhau- Bặm trợn lớn tiếng nói.
_Hay anh bỏ tôi xuống đi, tôi đi cũng được mà- Tôi ngại ngùng nói.
_Không gì phải ngại đâu. Tôi bế cô còn không ngại nữa thì cô ngại gì nhỉ?- Ngọc Thụ

mỉm chi nói.
Tôi đành câm nín thôi chứ biết làm gì người ta nói đúng mà, tôi đã không đẹp rồi mà còn bị thương nữa, xấu thế người khác bế là phước lắm rồi nhưng mà sao thấy khó chịu lắm nha thật muốn nhéo cho anh ta một cái cho bõ ghét. Tôi hậm hực nói không nên lời.
Bướpc vào căn phòng đó, tôi choàng cực kì, có đến 3,4 em chân dài cực xinh đang phục vụ đấm bóp, đút thức ăn hay cắt trái cây cho tên trùm đại ca. Mà cái tên trùm này trời ạh, xấu hoắc àh, xấu đau xấu đớn xấu vô tội vạ vậy mà mấy cô gái xinh đẹp kia lại khen hắn đẹp nữa chứ, thật là nịnh nọt không sợ cắn rứt lương tâm àh:
_Thưa đại ca, em đã dẫn người đến- Bặm trợn cung kính nói.Lúc này tên đó mới ngước mắt lên nhìn thấy Ngọc Thụ đang bế tôi thì:
_Ê, Bặm trợn thằng ăn cắp đồ của tao là đứa nhỏ mà sao bây giờ lại trở thành người lớn thế này. Bộ nó biết biến hóa àh- Tên đại ca này sao mà ngu thế nhỉ.
_Không phải đâu ạh. Thằng này đòi chịu tội thế cho thằng nhóc đó- Bặm trợn nói.
_Gì? Thàng này àh, chậc..chậc….người thì xấu hoắc, tay chân thì yếu đuối đã thế còn bế them một con nhỏ tàn tật xấu xí nữa. Chịu nổi hình phạt không nữa- Tên đại ca có mắt như mù đang nhận xét chúng tôi. Đã nói Ngọc Thụ thì thôi đi vậy mà còn lôi tôi vào nữa, anh ta có thua gì tôi chứ. Tôi điên tiết lên rồi đây, mặc dù tôi không đẹp như Thúy Kiều, dịu dàng như Thúy Vân nhưng tôi chưa từng bị ai kêu là “ xấu” cả . Hôm nay tôi phải cho tên này chết mới được:
_Ngọc Thụ anh bỏ tôi xuống coi- Tôi nóng máu nhìn thẳng vào ngọc Thụ.
_Ờh ờh- Ngọc Thụ như biết tôi đang điên nên anh ta chỉ biết là thả tôi thôi.
_Ê thằng kia, mày tưởng mày là đại ca là tao sợ hả? Tao nói cho mày biết mày nhìn lại mày đi, mắt thì như con đười ươi, mũi thì tẹt hết chỗ, miệng thì rộng tang hoang cửa nhà, mặt thì rỗ như cái rổ, tay chân thô kệch như cái chày dã gạo. Xấu đa xấu đớn như thế mà còn đòi chê người khác xấu hả nhìn lại đi nhá!- Tôi **** tên đại ca kia một trận tức không chịu nổi rồi. Quên luôn bản than đang bị thương nữa. Làm ai cũng trố mắt nhìn tôi nhất là cái Tên Đại Ca và Ngọc Thụ
_Mày dám nói đại ca tao như thế hả?- Bặm trợn bay vào đánh tôi ai ngờ bị Ngọc thụ chặn được cho một đòn judo nằm lăn quay ra đất.
_Ai cho mày đụng đến cô ấy hả?- Ngọc Thụ giờ này mới lên tiếng.
_Wow- tiếng con gái ngưỡng mộ la lên vì dáng đánh nahu quá đẹp, quá chuẩn lại cộng them cái khuôn mặt đẹp trai nữa chứ càng làm Ngọc Thụ thêm cool hơn.
_Nè tên kia sao mày dám đánh người của tao. Tụi mày nữa im hết- Tên đại ca giận tím mặt nói, còn tôi đứng im lìm mà nhìn thôi.
_Mấy đứa đâu còn không mau cho thằng này một trận để cho chúng nó biết tao là ai – Tên đại ca hung hổ nói.
Mấy đứa khuôn mặt sát khí định rat ay thì:
_Khoan, mày nói là mày là ai trước đi rồi đánh tao vẫn chưa muộn mà- Ngọc Thụ vừa nói vừa kéo tôi lại gần ghế sofa ngồi cạnh anh.
_Hừ, được trước lúc chết tao cho mày biết đại ca tao là ai?- bặm trợn bây giờ mới tỉnh một chút đã hênh hoang nói- Đại ca tao là Thiên Tứ của Bang Hội Thần Giáo, nổi tiếng lừng danh đó.
_What?

Ta không biết- Ngọc Thụ phán một câu xanh rờn làm tụi nó đỏ mặt giận dữ.
_Hừ, ngươi là ai mà dám láo toét như thế hả? Chỉ cần bạn thân của đại ca tao là “ Tứ Thiên Ca” ra mặt là ngươi chết ngắc rồi- Tên đó nói tiếp.
_Ngươi nói “ Tứ Thiên Ca” của Thiên Bang đó hả?- Ngọc Thụ nheo mắt nguy hiểm nói.
_Đúng thế. Sợ rồi àh- Tên Bặm trợn hênh hoang nói.
_Nè, tên “ Tứ Thiên Ca” gì đó ghê ghớm lắm hả? Hay chúng tax in lỗi rồi trốn đi, nếu không sẽ gặp họa đó- Tôi lo sợ nói.
_Không sao đâu. – Ngọc Thụ mỉm cười nói với tôi. Làm ho mấy cô gái xinh đẹp kia đỏ mặt, nhìn Ngọc Thụ không ngớt, có cô còn nhìn đến đang gọt táo mà cắt trúng tay nữa chứ hahahah.
_Nếu các người đã muốn động thủ thì tối nay, 8h đợi ta ở nhà kho Thiên Tường đi. Ta không muốn ở trong Bệnh Viện gây ồn ào đâu. Nhớ trước khi đi gọi xe cấp cứu trước nhá. Ta sẽ cho các người thấy thế nào là “ có mắt không tròng”- Ngọc Thụ nói xong nhìn về phía tên đại ca trừng mắt – Về nói với Thần Giáo Minh bang chủ các người, “ Tứ Thụ Bảo, Tứ Thiên Ca” muốn đến thăm.
Ngọc Thụ nói xong tung một cước đá tên bặm trợn một phát, làm mấy tên kia sợ quá phải dãn ra, Ngọc Thụ cảm thấy hài lòng , bế tôi ra ngoài. Trước nhiều con mắt phẫn nộ không làm được gì có, ngưỡng mộ có, ghen tị có.
Chương 28:

Đi ra khỏi căn phòng đó tôi mới giám hỏi:
_Nè, Ngọc Thụ anh điên àh, đánh nhau với họ anh chết chắc đó, hay làquay lại xin lỗi bọn họ nha- Tôi lo lắng nói.
_Cô yên tâm đi bọn họ không làm gì được tội đâu. Tôi rất giỏi judo nên cô êyn tâm đi- Ngọc Thụ trấn an tôi.
Đưa tôi trở về phòng xong, Ngọc Thụ bảo có việc nên đã ra về, nhưng tôi thì lo lắng không ngừng sợ lỡ có chuyện gì xảy ra với anh ta chắc tôi là kẻ gián tiếp giết người mất. Tôi suy nghĩ chỉ có một người mới có thể cứu Ngọc Thụ thôi, đó chính là anh trai cậu ta Boss đại nhân của tôi Thiên Vũ Phong, nghĩ là làm tôi dùng nạng đi ra ngoài chỗ ban trực của y tá ( Vì do bị đánh lần đó, chiếc điện thoại của Trân Trân cũng mất tiêu rồi):
_Cô y tá ơi, có thể cho tôi nhờ gọi điện thoại không ạh- Tôi hỏi cô y tá trực ban.
_Được, cô cứ sử dụng đi- Cô y tá mỉm cười nói.
_Cảm ơn- Tôi vui vẻ trả lời lại.
Cầm máy lên gọi cho Boss:
_Alô, Thiên Vũ Phong nghe đây- Thấy số lạ nên Vũ Phong nói chuyện hơi nghiêm.
_TGĐ ạh, em là Trân Trân đây- Tôi e dè nói.
_Ủa Trân Trân có chuyện gì mà em lại gọi cho tôi- Vũ Phong ngạc nhiên nói.
_Em…em lỡ gây ra chuyện hại người rồi…hức..hức…- Không biết tại sao tôi lại khoc không biết nữa. Cũng may là cái cô y tá kia đi rồi chứ nêu không thì ôi không biết chuyện gì xảy ra.
_Sao? Từ từ nói xem đừng khóc- Vũ Phong lo lắng nói.
_Em lỡ tay chọc phải tên đại ca gì đó của Bang Thần Giáo gì đó áh, thế là Ngọc Thụ vì bảo vệ em nên huhuuhu…- Tôi nức nở nói.
_Em nói tiếp đã đừng khóc nữa- Vũ Phong buồn bực nói.
_Họ hẹn nhau tại nhà kho Thiên Tường, lúc 8h để làm gì thì em không biết nhưng em lo Ngọc Thụ sẽ nguy hiểm nên em gọi điện thoại cho anh..- Tôi vừa nấc vừa nói.
_Em lo cho Ngọc Thụ sao?- Vũ Phong giận hờn nói.
_Dạ vâng

tại cậu ấy vì em mà … - Tôi ngây ngốc nói.
_Hừ, em gọi cho tôi chỉ vì điều này thôi sao? – Vũ Phong tức giận nói xong cúp máy cái rụp. Làm tôi không hiểu gì hết.
_Sao anh ấy lại giận nhỉ. Mình làm gì sai sao?- Tôi khịt khịt mũi tực độc thoại nội tâm.
Biệt thự của Thiên Vũ Phong,
Do hôm nay cần phải đến dự buổi nhạc hội tại khu vui chơi giải trí “ Thiên Sinh” nên cần phải chau chuốt cho lịch sự, ai ngờ vừa tắm xong bước ra nghe xong cú điện thoại của ai kia làm cho Vũ Phong tức giận ném luôn cái điện thoại lên giường, tức thì tức thế thôi nhưng Vũ Phong vẫn quan tâm đến thằng em trai út Ngọc Thụ của mình chứ, cầm alị chiếc điện thoại:
_Vũ Lâm hả? Em chuẩn bị người đến nhà kho Thiên Tường lúc 8h đi, Ngọc Thụ đang chuẩn bị xử bọn bang Thần Giáo tại đó đấy. – Vũ Phong nghiêm nghị nói.
_Ủa, sao lại xử ạh. Em nhớ bọn chúng đâu đụng gì đến địa bàn của chúng ta đâu- Vũ Lâm ngạc nhiên hỏi.
_Nhưng nó gây hấn với Ngọc Thụ đấy. Em đi theo xem thế nào, chỉ sợ bọn chúng chơi dơ thôi. – Vũ Phong nói.
_Vâng em biết rồi. Àh mà tối nay anh có đi đại nạhc hội không?- Vũ Lâm hỏi.
_Có chứ, chúng ta là cổ đông lớn mà- Vũ Phong âm trầm nói.
_Dạ, vậy thôi.- Vũ Lâm nói rồi cả hai cùng cúp máy.
Đấm vào tường anh tức giận nói:
_Tại sao em lại ngốc cỡ quốc tế thế này chứ?
Tại Phòng của tên đại ca Thiên Tứ,
_Đưa thằng Bặm trợn đi sơ cứu đi.- tên đại ca nói.
_Đại ca àh, tên hồi nãy ghê ghớm quá, nó là ai vậy ạh- đàn em A nói.
_Tao biết chết liền. Mày kêu người đi điều tra đi. – Tên đại ca lo lắng nói.
_Dạ- đàn em A nói.
15 phút sau,
_Đại ca ơi không xong rồi- Đàn em A hốt hoảng chạy vào phòng nói.
_Có chuyện gì?- Tên đại ca đang ôm gái xinh đẹp hỏi.
_Thằng lúc nãy…àh không người lúc nãy là…là… “ Thiên Thụ Bảo, Thiên Tứ Ca” của Thiên Bang đó anh, hay còn gọi là “ Tứ Thiếu Gia”, còn là Giám Đốc Điều Hành của Thiên Gia, cũng là con trai út của Thiên Bang Chủ. – Đàn em A vừa nói vừa run.
_Cái gì?- Thả em gái xinh đẹp ra tên đại ca la to.
_Chết rồi đại ca ơi giờ tính sao đây? Chúng ta đã đắc tội với Thiên Bang rồi, lần này thì chết với Bang chủ rồi- Đàn em A sợ run nói.
_Mày im đi, tao cũng sợ không kém đây rồi còn nói nhiều nữa.- Tên đại ca lo lắng không kém.
_Đại ca em có một cách có thể chuyện này không bị đến tai của bang chủ- đàn em B nói.
_Cách gì nói đi- Tên đại ca như bắt được vàng.
_Chúng ta cứ đến chổ hẹn như đã định nhưng ta sẽ dùng mĩ nhân kế để thương lượng với “ Tứ thiếu gia”. Em nghe nói đâu, tên đó rất thích các em gái đẹp- đàn em B xảo quyệt nói.
_Cách này cũng được nhưng mà nếu không có tác dụng thì sao?- đàn em A nói.
_Hay chúng ta bắt cái con nhỏ đi với tên đó xem. Em thấy thằng đó có vẻ cưng nhỏ đó lắm- đàn em C chen mồm vào.
_Được tao thấy hai cách đều được mau làm đi- Tên đại ca ngu ngốc nói.
Lại nói về Trân Trân của chúng ta, cô đang ngây ngốc quay về phòng mình mà không biết rằng sẽ có chuyện xảy ra. Về phòng ngồi ăn hết mấy món mà Ngọc Lan đã chuẩn bị cho cô. Đang suy nghĩ việc tại sao mà Vũ Phong đang giận mình

thì:Cốc,…cốc…
_Mời vào cửa không đóng- Tôi nói.
Không để ý là ai đang bước vào thì có người chụp ột chiếc khăn tẩm thuốc mê làm cô chưa kịp chống cự đã thiếp rồi.
_Cái con nhỏ này dễ lừa nhỉ- đàn em C hả hê cái chiến tích của mình.
_Thôi nhanh đi cha nội, sắp đến giờ rồi- đàn em A nhìn đồng hồ nói.
(bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các bạn vui vẻ)Chương 28(tt):
8h, nhà kho Thiên Tường,
Lúc này Tiết Trân Trân cuả chúng ta đang bị bịt miệng, trói tay chân lại, do thuốc mê hít nhiều quá nên cô chưa tỉnh. Tiếng xe của một chiếc ôtô làm cho bọn chúng phải giật mình, chúng còn dẫn them một em cực xinh đẹp lại tươi mát nữa chữ, than hình chuẩn hình chữ S, con trai không mê tít mới lạ. Bữa tối này, Ngọc Thụ mặc một bộ đồ cực kì đẹp nha, áo khoác gió màu đen, áo trong là màu trắng nha, quần jean hàng cao cấp nha, đeo găng tay, đi giày hiệu nike màu trắng, đầu tóc vuốt keo trông rất bảnh,bên tai trái đeo thêm khuyên tai kim cương, cộng chiếc kiếng đen trông rất đúng hình tượng lãng tử nha. Làm cho cô gái xinh đẹp kia nhìn không chớp mắt, còn mấy tên kia thì ghen tị hết biết nhưng rất tiếc thiếu mất tên đại ca đang nằm bệnh viện và tên bặm trợn bị Ngọc Thụ đánh chứ nếu không chắc mấy đứa này tức vì không đẹp bằng mất.
_Chà, các người đến sớm hơn tôi tưởng đấy.- Ngọc thụ cười khểy nói.
_Hừ, ngươi đừng tưởng mình là “Tứ thiếu gia” của Thiên Bang thì ngon nha. Chúng tao cũng không vừa đâu- đàn em C bực tức trước vẻ mặt khinh bỉ của Ngọc Thụ.
_Để xem- Ngọc Thụ lóe lên ánh mắt nguy hiểm hướng về đàn em C, làm cho hắn ta sợ không làm được gì.
_Các người giải quyết nhanh lên tôi còn có việc cần làm nữa- Ngọc Thụ mất kiên nhẫn nói.
_Thật ra lần này chúng tôi đến đây để thương lượng với “ Tứ Thiếu Gia”- đàn em A biết điều nói.
_Vậy sao? Tôi nhớ không làm là các người muốn giải quyết bằng vũ lực mà- Ngọc Thụ dựa vào chiếc xe của mình nói.
_Không không, “ Tứ thiếu gia” đừng hiểu lầm. Chúng tôi có mắt không tròng mới không biết “cậu”. Mong cậu đừng hẹp hòi chấp nhất kẻ như chúng tôi- đàn em A nói cầu hòa.
_Coi như các người biết điều nhưng tôi cũng phải nói lại với Bang Chủ các người để dạy dỗ lại- Ngọc Thụ cười cợt nói.
_Đừng mà “ Tứ thiếu gia”, chúng tôi sẽ tặng cho cậu cô người mẫu này coi như tạ lỗi- đàn em A vẫn muốn giữ hoà khí nói- Còn không mau đi lên.- đàn em A ngoắc cô người mẫu chữ S đang ngây ngốc đứng nhìn Ngọc Thụ. Thấy đàn em A gắt lên cô người mẫu mới tỉnh mà đi lên, cô ta bước đi một bước như đang khoe hết cái gì vốn có cho mọi người coi, làm cho mấy tên kia thèm thuồng hết biết luôn. Riêng Ngọc Thụ, anh chỉ cười khểy khi cô gái đó đến gần định xờ lên má thì anh ấy hất tay ra:
_Không cần đâu, tôi mặc dù thích con gái đẹp nhưng không thích xem họ là món hang trao đổi. Coi như lần này tôi tha cho các người nhưng lần sau đừng quá ức hiếp người khác- Ngọc Thụ nhìn họ mà nói.
Trong lúc này tôi tự nhiên tỉnh lại, thấy tay chân bị trói, lại nghe được tiếng có người đang nói chuyện sau lưng tôi chỉ tội không nhìn thấy gì chỉ tại mấy cái thùng hang chất cao quá thôi.Tôi cố gắng đứng dậy

nhảy như lò cò từng bước ra ngoài, vừa thấy chỗ trống có người đứng vui quá nên lò cò té cái oạch , tất cả mọi người đều nhìn về phía người phát ra tiếng động đó,, và tôi kẻ đang bị bịt miệng đang cố hết sức vùng vẫy đứng lên.Phát hiện ra cô gái bị trói đó là tôi, Ngọc Thụ tự nhiên hiểu được rằng tôi đang bị bắt cóc. Khống biết có làm việc theo cảm tính hay không mà ngọc Thụ chạy đến chỗ tôi, đỡ dậy, cởi trói:

_Cô không sao chứ?- Ngọc Thụ ân cần hỏi, cứ xoay tôi như chong chóng kiểm tra xem có bị thương không.
_Không sao. Nhưng mà sao anh lại ở đây- Tôi nhìn anh hỏi.
_Thì tôi đến đây giải quyết công việc- Ngọc Thụ nói xong liền bế tôi lên đưa vào xe, trong con mắt ngạc nhiên của tôi và những người khác. Đóng cửa xe lại, Ngọc Thụ liền trừng mắt những người kia:
_Tôi định tha cho các người rồi vậy mà…các người dám bắt cô ấy….Chán sống rồi- Nói xong Ngọc Thụ bay lên đánh nhau, những cú đấm, đá anh tung ra rất quyết đoán và mạnh như muốn lấy mạng người ta luôn áh. Tôi ngồi trong xe mà ngu ngơ có hiểu chuyện gì xảy ra đâu, thấy họ đánh nhau tôi cũng lo lắm nhưng nhảy ra không được vì không biết mở cửa chiếc xe này.
Cái tên đàn em C kia rất ghét Ngọc Thụ nên khi thấy có sơ hở hắn ta đánh một cái vào ngay lưng của Ngọc Thụ làm anh gần như khựng lại, thấy thế nhửng tên khác ăn hôi nhảy vào đánh Ngọc Thụ, cũng may sao lúc đấy Vũ Lâm cùng những đàn em của mình chạy vào giải cứu Ngọc Thụ., thấy Vũ Lâm tôi đập cánh cửa để nhờ anh ,mở cửa dùm, hiểu ý tôi Vũ Lâm mở cửa được, thì ra cửa này không phải đẩy ra để mở mà là kéo ngược lên trời để mở. Chạy ra khỏi xe, thì lúc này mọi chuyện đã được giải quyết rồi, mấy tên hồi nãy đánh Ngọc Thụ giờ đang bị trói lại nguyên một đống. Tôi thì đến chỗ Ngọc Thụ đnag được đàn em của mình đỡ dậy, còn Vũ Lâm thì đang giải quyết mấy tên khốn ăn hôi đó.
_Mấy tên naỳ chán sống hay sao àm dám đnáh cả “Tứ Thiếu Gia” của Thiên Bang hả?- Vũ Lâm hét lớn làm tôi ngỡ ngàng kinh khủng.
_Hừ, “Tứ thiếu gia” gì chứ đánh như đuổi ruồi mà cứ bày đặt- đàn em C không sợ chết nói.
_Cái gì? Mày hình như chưa thấy quan tài chaư đổ lệ thì phải. – Vũ Lâm tức giận nói rồi anh chơi một phát vào bụng hắn làm hắn đau điếng.
_Có ngon thì solo đừng ở đó mà dương oai đánh tao- đàn em c lại lần nữa không sợ chết nói.
_Được lắm, tao sẽ để cho mày biết thế nào là nỗi đau muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong- Vũ Lâm nói rồi hất tay để đàn em của mình đưa bọn chúng đi.
Chương 29:
_Ngọc Thụ, anh không sao chứ?- Tôi lo lắng nhìn anh.
_Tôi không sao. Chỉ là vết thương ngoài da thôi- Ngọc Thụ mỉm cười nói cho tôi yên tâm.
_Bị thương thế mà không sao gì? Bầm hết cái mặt đẹp trai rồi còn gì- Tôi nhìn vào khuôn mặt của Ngọc Thụ nói, nhìn mặt của anh ta lúc này trông rất giống trẻ con vừa mới đánh nhau về.
_Hết đẹp trai thì đi với cô mới hợp chứ- Ngọc Thụ true.
_Gì, ý anh là tôi xấu hả?- Tôi trợn mắt nói- đã thế tôi cho anh thành người xấu xí nhất luôn.
Nói là làm tôi đánh Ngọc Thụ mấy cái hết sức vậy mà anh ta cũng cười thật là

chắc bị người ta đánh đến điên luôn rồi. Thế là tôi dở tuyệt chiêu nhéo má:
_Đau quá. Muốn ám sát tôi àh- lúc này tên Ngọc Thụ mới chịu la đau đấy, làm tôi hả hê kinh khủng.
_Hehehe vậy thì từ nay đừng có chọc tôi nữa nhé- Tôi hài long nói.
_Hừ, chờ đấy- Ngọc Thụ ôm má nói.
Sau khi Vũ Lâm giải quyết xong bọn kia, anh đến chỗ của tôi và Ngọc thụ:
_Sao rồi hả?- Vũ Lâm đập vai thằng em mình nói.
_Vẫn còn chưa chết- Ngọc Thụ nói.
_Hừ, lần sau cho chừa cái tội nóng nảy không bỏ được. Nếu hôm nay anh không ra tay thì chú mày chắc phải nằm viện mấy tháng đấy- Vũ Lâm lên giọng anh hai nói.
_Vâng cảm ơn anh.- Ngọc Thụ giả làm đứa em ngoan nói.
_Biết thế là được, mà sao bà cô này lại ở đây- Vũ Lâm chỉ vào tôi nói.
_Nè, tôi chưa có già, sao dám bảo tôi bà cô hả- Tôi tức nói.
_Ồh không già sao. Xin lỗi nhé không biết- Vũ Lâm chọc tức tôi.
_Hứ- tôi tức nói không nên lời.
_Anh Vũ Lâm àh thôi đi, Trân Trân vì em mà bị bắt tới đây đó. Anh đừng chọc cô ấy nữa- Ngọc Thụ bênh tôi heheheh.
_Vậy sao? Chà…chà…cô cũng có giá để người ta bắt cóc hả?- Vũ lâm không coi lời nói thằng em trai mình ra gì àm vẫn tiếp tục chọc tôi.
_Anh.....- tôi tức điên lên bay vào đánh anh ta thì ôi không, cái chân tôi không chịu nghe lời mới nhấc chân lên thôi thì đã té ngã rồi cũng tại lần bị bong gân chưa khỏi huhuhuuh. May mắn sao có một tên đáng ghét và một người đáng yêu đỡ tôi chứ nếu không em về với đất mẹ rồi.
_Muốn đánh tôi hả? trời phạt cô đấy- Tên Vũ Lâm tuy quan tâm nhưng lại khoái làm tôi tức dù trường hợp nào.
_Hứ, tôi không thèm chấp- Tôi bực tức không thèm để ý luôn.
_Thôi hai người này khoái cãi nhau thế hả? Bây giờ nói chuyện chính đây nè- Ngọc Thụ nói to- Tại sao anh lại ở đây. Em nhớ là em đâu có cho ai biết chuyện này đâu.
_Àh, Anh Phong gọi bảo anh đến giúp cái tên non nớt như chú mày đó- Vũ Lâm trả lời mà mắt vẫn đấu với tôi.
_Anh hai sao? Anh hai làm sao biết chuyện này- Ngọc Thụ nói làm tôi chột dạ rồi vì tôi là người nói mà.
_Vậy thì chắc có ai nói với Anh hai rồi- Vũ Lâm chống cằm suy nghĩ.
_tôi nói đó- Tôi đành nói thôi, dù thế nào họ cũng biết, biết trước với biết sau cũng là biết mà.
_Hả? Cô sao, không thể nào? Anh hai chưa bao giờ nghe lời bất cứ lời nói của đứa con gái nào chỉ trừ mẫu hậu nhà tôi thôi.- Vũ Lâm kinh ngạc nói. Ngọc Thụ đứng bên cũng nhạc nhiên không kém.
_Thật không giả đâu.Tại tôi lo cho Ngọc Thụ có chuỵện gì mới gọi thôi. Tuy tôi không biết anh ấy…àh không TGĐ như thế nào chứ. Khi tôi nói là Ngọc Thụ gặp nguy hiểm thì TGĐ rất lo lắng và tức giận với tôi nữa mà- Tôi ủ rũ nhớ lại nói. Không biết sao tôi lại thấy khó chịu nữa .
_Cô lo cho tôi- Ngọc Thụ nhìn vào mắt tôi hỏi.
_Uk, tại tôi mà anh mới đi đánh nhau mà bị thương mà- Tôi áy náy nói. Ngọc Thụ tự nhiên nhìn tôi với con mắt rất chi là lừa tình làm tôi không dám nhìn vào.
_Vậy ra cô là người đầu xỏ gây ra vụ này- Vũ Lâm mắng tôi.
_Xin lỗi tôi không cố ý- Tôi hối lỗi nói.
_Anh Lâm đừng nói thế với cô ấy, cô ấy đâu muốn thế đâu- Ngọc Thụ lại lần nữa bênh tôi,

làm tôi rất cảm động.
_Hừ, thôi trễ rồi, đi về thôi- Vũ Lâm nói nhìn đồng hồ hiệu trên tay mình.
_Anh àh, anh đi về nàh trước đi, em trở Trân Trân về bệnh viện tện thể sát trùng vết thương luôn- Ngọc Thụ nói
_Tùy em- Vũ Lâm bất lực nói rồi đi ra kho hàng lên xe của mình đi về.
Vũ Lâm đi rồi, Ngọc Thụ diều tôi vào xe, lúc này anh ta còn sức nữa đâu mà bế tôi chứ hắc…hắc…
Buổi nhạc hội của Phi Luân Hải,
_wow anh Ngô Tôn đẹp trai quá- Ngọc Lan dung ánh mắt sáng rực nhìn thần tượng của mình nói.
_Ah hèm tiểu thư Ngọc Lan cô làm ơn chú ý bạn trai mình đang đứng ở đây- Vũ Ngọc nhìn Ngọc Lan mà ý như nói hoa đã có chủ đừng có mà muốn “hồng hạnh vượt tường”.
_hắc…hắc…anh ghen hả- Ngọc Lan được cớ chọc ghẹo anh chàng.
_Hứ, ai thèm ghen chứ- Vũ Ngọc hờn giận nói.
_Thôi mà bạn trai tôi vẫn đẹp trai nhất – Ngọc Lan nịnh nọt.
_Coi như biết điều đấy- Vũ Ngọc hả hê nói.
_Hai người thì tốt rồi nhìn lại người yêu tôi kia kìa không còn là thục nữ nữa. Nói cách mấy cũng không được- Tiêu Hoằng hờn dỗi nhìn cặp tình nhân rồi quay sang nhìn người yêu dấu Tần Tranh haiz.
_Anh Ngô Tôn, anh Đông Thành, anh Diệc Nho, anh Á Luân, I Love You- Tần Tranh không ngớt lời ca tụng làm cho ai kia điên maú mà không làm được gì.Bởi vì họ là hàng víp nên được ngồi ghế vip hàng đầu, la ó không sợ. Riêng về phần Vũ Phong không biết làm gì từ nãy đến giờ im thin thít, ngồi khoanh tay vẻ mặt dăm chiêu lạnh đến hết cỡ làm nhiểu người không muốn ngồi gần. Thật ra anh ta đang ghen tức với thằng em mình đây mà.

Chương 29(tt):

Trong tiếng nhạc sập sềnh,Vũ Phong đang trầm tư, uất hận, bỗng tiếng chuông đệin thoại của anh vang lên:
_Alô, anh nghe đây- Vũ Phong chán nản nói.
_Anh hai ạh, mọi chuyện giải quyết xong rồi. Quả như anh đoán xém nữa thằng Ngọc Thụ bị thương nặng rồi- Vũ Lâm nói.
_Uk điều naỳ anh biết mà, tính của nó bình thường thì ổn nhưng khi nóng giận lên thì lại mất lý trí lẫn cảnh giác- Vũ Phong bình thản nói.
_Có chuyện này em không biết có nên hỏi anh không?- Vũ Lâm lưỡng lự nói.
_Ở đây hơi ồn, em về nhà anh chờ đi, nói chuyện cho dễ- Vũ Phong nói.
_Vậy cũng được- Vũ Lâm nói rồi cúp máy.
Quay sang nói gì đó với Vũ Ngọc rồi anh bỏ đi. Vũ Phong chạy nhanh về nhà chỉ với 15 phút thôi. Bước vào nhà thì đã thấy Vũ Lâm ngồi trong phòng khách đợi rồi trên bàn còn bày ra đồ uống và mấy món ăn nhẹ.
_Em cũng tự tiện nhỉ- Vũ Phong mỉm cười nhìn thằng em trai nói.
_Thì nhà anh cũng giống nhà em mà lo gì?- Vũ Lâm nói lại, tiện thể rót một vang đỏ cho Vũ Phong.
_Em có chuyện gì thì nói đi- uống xong một ngụm vang đỏ của Vũ Lâm đưa, anh nói.
_Chuyện là thế này em muốn hỏi anh giải quyết sao với Nguyệt Bang. Dù sao bên đó cũng có giao tình với ba, em chỉ lo ba sẽ lại ..- Vũ Lâm ngập ngừng nói.
_Chuyện đó em yên tâm đi, anh đã có kế hoạch hết rồi, anh đã cử người điều tra, lấy chứng cứ phạm gia quy của “ Tứ đại bang hội” thì phải chịu trách nhiệm thôi- Vũ Phong nhàn nhạt lắc ly rượu trên tay nói.
_Em hiểu rồi, dạo này việc trong bang cũng ổn định không thấy

điều bất thường gì hết.- Vũ Lâm nói.
_Thế còn bên công ty em quan sát ra sao?- Vũ Phong hỏi.
_Cũng không có gì mới chỉ là Nguyệt Gia tự nhiên biến mất, chị em Nguyệt Hân, Nguyệt Nhi cũng chưa thấy hành động gì sau vụ của Trân Trân thư ký của anh cả- Vũ Lâm thản nhiên nói.
_Nhớ đừng lơ là, không chừng trong tĩnh có động- Vũ Phong nhắc nhở, nhưng nghĩ đến Trân Trân anh lại vửa thương vừa bực cảm xúc nói không nên lời.
_Àh, em quên chưa hỏi anh? Bộ cô thư ký Trân Trân gọi điện cho anh nói vụ Ngọc Thụ hả?- Vũ Lâm thắc mắc hỏi.
_Uk, thì sao?- Vũ Phong thản nhiên nói.
_Không em chỉ thấy lạ thôi, anh đâu bao giờ chịu giúp ai làm gì đâu, nhất là phái nữ- Vũ Lâm vu vơ nói.

_Có lien quan đến em trai mình mà không quan tâm được sao- Vũ Phong chối biến.
_Ồh, anh trai tôi thương em mình ghê- Vũ Lâm chọc ghẹo.
_Hừ, chỉ có đứa em như chú mới nghĩ xấu tôi thôi-Vũ Phong cười cười nói.
_Còn việc nữa, không biết làm sao mà bọn Bang Thần Giáo lại bắt cóc nhỏ Trân Trân nữa. – Vũ Lâm nói, làm vô tình hại thêm mạng người sắp phải nằm viện vài năm rồi.
_Sao? Trân Trân bị Bang Thần Giáo bắt cóc- Vũ Phong quát lớn xém nữa rớt luôn ly rượu cầm trên tay.
_Anh phản ứng gì giữ vậy. Theo em nghĩ chắc bọn nó muốn hù Ngọc Thụ tha cho thôi-Vũ Lâm nhàn nhạt nói. Vì từ sau vụ “ Sát thủ đánh thuê” anh đã biết anh trai mình yêu cô thư ký ngốc nghếch đó, nên anh quyết định rút lui.
_Vậy em giải quyết bọn chúng sao rồi- Vũ Phong cố bình tĩnh hỏi.
_Àh, em chỉ mới bắt bọn chúng mang về cho Bang Chủ Thần Giáo giải quyết rồi- Vũ Lâm ngây thơ nói.
_Được rồi, em hãy báo cho Bang Chủ Thần Giáo rằng giải quyết sao cho tốt nếu không đừng trách anh ác độc- Vũ Phong bóp nát luôn cái ly đang cầm, ánh mắt đáng sợ lóe lên tia lữa như muốn đốt chết người ta.
_Em sẽ làm. Nhưng em muốn nói cho anh biết yêu thì nói cho người ta biết đi, nếu không hối hận đó nha. “ Đêm fài lắm mộng”- Vũ Lâm đặt tay lên vai Vũ Phong nói rồi ra về. Làm cho ai kia ở lại đỏ mặt không nói được lời nào, trúng tim đen nói sao được nữa.
Bệnh viện, phòng 505,
Ngọc thụ đưa tôi lên phòng rồi mới chịu về
_Không cần phải lo thế đâu. Tôi ổn mà- Tôi mỉm cười nói.
_Thật không- Ngọc Thụ nghi ngờ nói.
_Cái anh này, anh nói câu này mấy lần trong ngày hôm nay rồi đấy. Tôi nghĩ anh nên lo cho cái vết thương trên mặt mình thì tốt hơn, mất đẹp trai kua gái khó lắm đấy- Tôi chọc anh ta.
_Sợ gì chứ? Miễn có người chịu là được rồi- Ngọc Thụ nói mà mắt cứ nhìn tôi, làm như muốn nói tôi vậy áh.
_Thôi..anh về đi,- nói rồi tôi đẩy anh ta ra ngoài, đóng cửa lại .
_Phù, sao anh em nhà này khoái làm mình không làm tim nhảy thì cũng ngượng ngùng chứ- Tôi tự độc thoại.
Đầu óc tôi tự nhiên alị nghĩ đến Vũ Phong người làm cho tôi đau tim, nhảy tim nhiều nhất, không biết anh ta còn giận không nữa. Thôi đành đi tắm trước rồi tính sau, hôm nay hao tổn mồ hôi nhiều rồi.
Trong lúc đó, tự nhiên lo lắng cho cô gái ngốc nghếch kia, Vũ Phong lái ôtô chạy đi thật nhanh để đến bệnh viện xem nha đầu ngốc đã về bệnh viện chưa hay đi cùng

anh nào. Bước nhanh lên phòng của Trân Trân, thấy cửa khóa muốn xác coi nàng có ở trong không,anh lấy luôn chìa khóa sơ cua, mở cửa vào chẳng thấy ai định bỏ đi thì ôi no Trân Trân ngu ngốc quên mang quần áo vào thay ,quấn cái khăn lông chạy ra ngoài, phát hiện ra có người thì quá muộn màng rồi:
_A..-chưa nói hết thì đã bị bịt miệng lại rồi.
_Đừng la- Vũ Phong khe khẽ nói, tiện thể đẩy cánh cửa khép lại.
_Sao sao..lại ở đây- Tôi nói không nên lời.
_Àh..đnế thăm em thôi- Vũ Phong gãi đầu nói tự nhiên nhìn xuống dưới không chớp mắt. Làm cho Trân Trân ngu ngốc nhìn theo mới nhớ ra mình đang quấn có cái khăn tắm àh.
_Anh…anh ra ngoài đi- ngượng ngùng nói.
_Ờh..ờh- Nói rồi Vũ Phong bước ra ngoài đóng cửa lại mà trong lòng thì cứ nóng hực hực như lò than vậy. Trân Trân cũng có khá gì đâu, nghĩ lời bố mẹ răn dạy: “ Nếu để con trai nhìn thấy thân thể thì phải cưới, không thì phải mang về cho hai ông bà xử tử”, nhớ lại không cũng đủ hoàng hồn rồi.

Chương 30:
Hồi lâu sau chấn tỉnh lại tôi mới mở cửa cho Vũ Phong:
_Anh vào đi ạh- Tôi ngượng nghịu nói.
_Ờh…uk- Vũ Phong cũng ngại ngùng không kém nói.
Vũ Phong bước vào trong, không khí trỡ nên tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập thôi,
_Àh..uk..anh đã ăn gì chưa?- Tôi nói làm tan không khí im lặng.
_Rồi…còn em- Vũ Phong hỏi lại.
_Em ăn với Ngọc Thụ rồi- Tôi ngây ngô nói mà không để ý người nào đó đầu đang bốc khói. “ Đừng làm tôi cáu nếu không tôi không tha cho em đâu”. Suy nghĩ vậy thôi chứ anh nào dám nói ra, cái cô ngốc này không bao giờ dung trí thông minh ít ỏi của mình để hiểu ý nghĩa cảu câu nói đâu.
_Uk, chắc cô thích Ngọc Thụ rồi àh- Vũ Phong nói đầy ẩn ý.
_Hả? Sao có thể được, em xấu hoắc thế này sao dám thích một người đẹp trai như vậy.- Tôi ngờ ngệch nói.
_Vậy còn tôi thì sao? Em thích tôi không?- Vũ Phong cười nhạt nói.
_Cái này…-Tôi ngập ngừng nói, “ Nếu nói có thì rất sợ lỡ người ta không thích mình thì sao, còn nói không thì không còn cơ hội nào cả. Biết phải làm sao đây”- Anh hỏi câu khác đi, cái này khó trả lời lắm- tôi nhìn xuống sàn cũng không dám nhìn anh nói.
_Nhưng anh chỉ có mỗi câu hỏi này thôi- Vũ Phong cười đểu bước lại gần tôi, làm tôi tim đập, người toát mồ hôi, mắt càng nhìn lọan hơn. Mặt anh áp sát gần tôi đến nỗi chỉ còn 1cm nữa thôi là môi kề môi rồi hix..hix…tôi không muốn thế này đâu.
_Anh đừng chọc em được không? Lần nào anh cũng làm cho em phải đau tim, lúc nào cũng nghĩ về anh, tại sao vậy?- Tôi lấy hết can đảm để nói ra, biết rằng có thể Vũ Phong sẽ không thích mình nhưng thà nói ra chứ để trong long khó chịu vô cùng.
_Thật sao?- Vũ Phong ngạc nhiên trước lời nói của tôi trong khi khoảng cách không hề xa tí nào cả, rất gần.
_Uk..-tôi đỏ mặt nói lí nhí.
_Để anh trả lời cho em biết nha, cô gái ngốc nghếch- Vũ Phong nham hiểm nói, chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của anh, cô đã bị anh hôn một cách bất ngờ. Nụ hôn này như muốn nói “ Này cô ngốc kia, Tôi không thích cô mà là yêu cô rồi đấy. Từ nay đôi môi này chỉ có thể là của tôi thôi đấy nhé”.
.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.