pacman, rainbows, and roller s
Đọc truyện
Tại khách sạn Thiên Thời.

Nam Lâm vội vàng đi trên nền gạch màu thổ cẩm được chạm khắc hết sức tinh xảo và sống động. Đôi lúc, anh đi qua bức tường có tấm bình phong rất lớn. Xung quanh, những chậu cảnh được đặt ngay ngắn và hợp lí. Nhiều bộ đèn chùm cùng kiểu dáng treo trên trần của khách sạn càng làm tôn lên sự sang trọng của nó. Nam Lâm đoán, nơi này chắc chỉ dành cho những người lắm tiền nhiều của.

Rồi như có một thứ gì đó thôi thúc. Lúc này anh mới tự hỏi: Tại sao Trúc diệp lại đến đây?
Nghi vấn trong lòng chưa được giải đáp càng thúc giục bước chân Nam Lâm thêm nhanh.
Anh vội vàng đi đến phòng của Trúc Diệp. Cũng may mấy người tiếp viên ở sảnh lớn của khách sạn đã cho anh biết Trúc Diệp ở phòng nào. Chắc hẳn, người đứng tên thuê phòng là cô ấy.

Trúc Diệp bước ra từ nhà tắm, dọc cơ thể cô, những giọt nước li ti chảy xuống. Cô vẫn không mặc quần áo, dường như cô cũng không mảy may quan tâm đến vấn đề đó. Chỉ lặng lẽ bước lại phía giường rồi ngồi xuống.

Cô đang chờ đợi cái gì? Ai đó hãy nói cho cô biết với. Cô sắp không thể trụ nổi nữa rồi.
"Cộc cộc"

Tiếng gõ cửa làm Trúc Diệp giật nảy mình. Hình như thời gian qua, không gian tịch mịch đã chiếm lấy tâm hồn cô cho nên giờ đây, chỉ cần có một tiếng động là cô lại giật mình. Kèm theo đó là một nỗi sợ hãi dàn trải.

- Ai..ai đó? - Trúc Diệp run run nói.

Người phía ngoài cửa dường như cũng cảm thấy được nỗi sợ hãi trong giọng nói của Trúc Diệp. Cho nên đã trả lời:

- Anh đây...- Như ngừng một lát rồi người đó lại nói tiếp - anh là...An Lâm!

Trúc Diệp vẫn ngồi im như vậy, thân thể cô không cử động và cũng chẳng muốn cử động. Có cảm giác như giờ đây, cô đã bị tê liệt hoàn toàn. Ngay cả phản ứng cũng chậm hơn những con người bình thường đang tận hưởng cuộc - sống - tươi - đẹp này.

- An Lâm? Chúng ta có quen nhau sao?

Người ở phía sau cánh cửa như bàng hoàng và hoang mang sau khi nghe Trúc Diệp nói như vậy.

- Trúc Diệp - giọng nói người đó nghe mới xót xa làm sao! Hoà quyện trong đó còn một chút bất lực và đau thương.

- Chúng ta không quen nhau phải không anh?

...

Không gian im lìm rồi chùng hẳn xuống. Như trở về với vẻ nguyên thuỷ của nó, mọi âm thanh đều bị gạt ra ngoài lề. Cả Trúc Diệp và người đứng ngoài cửa im lặng, chăm chú và lắng nghe.

"Cạch"

Ngay đến Trúc Diệp cũng hơi ngẩn ra, cửa không hề khoá. Rồi cô ngước mắt lên nhìn con người sừng sững nơi cánh cửa ấy...Thân hình anh trong lúc này toả ra ngàn tia ấm áp, hiên ngang như một vị thần trong truyền thuyết. Chiếc khuyên tai sáng lên những tia lấp lánh. Như một chút hi vọng le lói trong màn đêm tuyệt vọng u tối, miên man. Chốc lát, nước mắt cô lại nhạt nhoà cả khuôn mặt. Đôi môi cô run lên từng hồi, va đập vào nhau rồi được răng ghìm chặt lấy. Chặt đến nỗi mà máu từ môi cũng bắt đầu túa ra...

Sau đó cô gọi anh trong tiếng nấc:

- Anh Nam Lâm...

Nam Lâm cau mày nhìn cô, đôi mắt ngỗ ngược hôm nào giờ đã nhuộm một nét đau đớn và phẫn uất. Kẻ nào? Kẻ nào đã làm cho Trúc Diệp ra nông nỗi này? Nam Lâm đóng mạnh cửa rồi chạy đến ôm lấy cơ thể đang trần trụi và không ngừng rung lên của Trúc Diệp.

Trong khoảnh khắc đó, chính anh cũng cảm thấy đôi mắt mình cay xè tựa như muốn khóc. Nhưng rồi lại không khóc được, nước mắt bị kìm nén, ức chế lại. Mọi xúc cảm dâng trào trước đó được chuyển hoá vào máu. Nó khiến cho các mạch máu li ti dưới da như giãn nở ra. Nam Lâm ôm cô thật chặt rồi vuốt tóc cô an ủi:

- Đừng sợ! Có anh đây rồi.

Đôi tay Trúc Diệp bấu chặt lấy lưng anh như để bám trụ chút sức sống còn sót lại. Cô đã sống trong nỗi sợ hãi này bao lâu? Có phải là hàng thế kỉ đã trôi qua rồi hay không? Có phải là con người cũng đã thay lớp này, lớp khác rồi hay không? Vậy tại sao anh ấy vẫn còn lại nơi này? Vẫn chờ đợi cô?

Cuộc đời này sao mà lắm điều oan trái!

- Anh Nam Lâm, em phải làm gì đây?

Nam Lâm từ từ buông lỏng Trúc Diệp ra. Anh vội vàng lấy một chiếc khăn tắm ra và choàng lên người cô. Trong mắt anh giờ đây chỉ còn lại mình cô ấy. Tất cả mọi điểm nhìn đều chỉ tập trung vào một dáng hình đang co ro và sợ hãi trên giường.

- Trúc Diệp, nói anh nghe, kẻ nào đã làm hại em?

- Em...Em không biết!

Nam Lâm thở dài rồi tiếp tục ôm cô vào lòng. Có lẽ cô ấy đang trải qua một cơn sốc. Thần kinh cũng không còn vững nữa. Trong đôi mắt cô tràn ngập nét hoang mang, sợ hãi và đau đớn. Ngay cả khi nhìn anh, ánh mắt ấy vẫn không thay đổi.

- Ngoan, anh đưa em đến bệnh viện.

Nam Lâm dắt tay Trúc Diệp ra khỏi khách sạn. Nắng nhạt cuối thu phủ lên dáng của hai người. Trúc Diệp giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ, cô cứ cười ngô nghê rồi lại nhìn Nam Lâm.

Tại sao chứ? Trúc Diệp đã làm điều gì xấu xa? Tại sao ông trời lại muốn hại cô ấy. Nam Lâm tức giận hỏi trời xanh, đôi mắt anh giận giữ bừng lên những ngọn lửa cuồng loạn. Chưa bao giờ, sự khao khát được giết chết một kẻ nào đó lại mãnh liệt và bùng cháy đến như vậy.

* * *

Hải Quý đang ngồi trong phòng làm việc, trời đã sẩm tối tự bao giờ. Dường như trên thân thể của gã vẫn còn hương thơm quyến rũ của người con gái kia. Đôi mắt bé ti hin bỗng dưng híp lại. Dục vọng gã lại bắt đầu trào dâng. Người con gái ấy...quả thức khiến gã thích thú và đê mê. Dù sao thì gã cũng chả sợ đếch gì cái pháp luật này. Có tiền, có quyền như gã thì chùn ai cơ chứ? Chỉ cần gã vứt tiền ra, căng lắm thì ngồi tù dăm ba tháng. Mà có khi, người con gái kia cũng không lấy ra được một chứng cứ để buộc tội gã.

Tuy nhiên, sau khi đã thoả mãn dục vọng với cô ta xong. Gã chợt phát hiện cô ta ngay cả trinh tiết cũng không còn nữa. Nghĩ đến đây, môi Hải Quý bỗng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Xã hội này, ngay cả những đoá hoa thanh khiết với dáng vẻ bề ngoài cũng không thể tin được nữa rồi.

Đang thẫn thờ suy nghĩ, bỗng dưng thư kí của gã đi đến và thông báo:

- Sếp! Có người muốn gặp sếp. Anh ta nói có việc rất quan trọng.

- Việc quan trọng? Vậy tại sao cô không hỏi anh ta xem việc quan trọng đó là gì?

Thư kí vội nói:

- Dạ có! Nhưng anh ta nhất mực bảo rằng đây là việc bí mất, liên quan đến tiền tài của công ti. Nếu tiết lộ ra ngoài thì e là...

Hải Quý nghe đến đó vội thấy bồn chôn và có phần hơi lo lắng. Việc quan trọng đến như vậy sao? Thế thì gã không thể chậm chễ rồi. Hải Quý liền phất tay:

- Được rồi! Mời vào anh ta vào đi.

Thư kí nhận lệnh rồi bước ra ngoài.

...

"Cộp...cộp..."

Tiếng đế giày nện xuống nền đá như một mũi khoan xoáy sâu vào màng nhĩ. Hải Quý tựa cằm vào mu bàn tay rồi chờ đợi con người đó xuất hiện.

Không gian quanh đây như lặng dần, lặng dần theo tiếng bước chân ấy...

"Cạch"

Cánh cửa dần dần mở ra.

Nơi ấy, ánh sáng chói loà chiếu lên thân hình của người con trai đó. Ngoài thứ lấp loáng bên tai ra thì Hải Quý không nhìn rõ mặt mũi của anh ta. Giống như một nét bí ẩn, gây tò mò cho đối phương. Tại sao trong lòng gã giờ đây lại trào lên một sự bất an như vậy?

- Anh là?

Người con trai đó không vội trả lời. Anh ta xoay người khẽ đóng cửa lại, luồng ánh sáng mạnh mẽ vừa rồi cũng được tách biệt và chỉ biết kêu gào phía sau cánh cửa. Hải Quý giờ đã có thể nhìn rõ gương mặt của người đó. Mái tóc nâu, chiếc mũi cao hiên ngang. Đôi môi mỏng gây cho người ta có cảm thấy, hình như lúc nào nó cũng nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh. Lông mày chạy như đường kiếm sắc sảo. Đôi Mắt nhỏ và dài. Trong đôi mắt ấy, một tia lạnh lùng và tàn độc bỗng dưng xẹt qua. Anh nói với vẻ điềm đạm:

- Có đôi khi...tôi không muốn cho những kẻ mà mình căm thù biết tên. Và có lẽ...kẻ đó không có quyền được biết tên của tôi.

Chương 25 - Đã có anh.

Trúc Diệp nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, mùi thuốc tẩy trùng giăng phủ khắp nơi khiến cô thấy khó chịu vô cùng. Ngoài cửa sổ, những bụi mưa lất phất qua lại rồi thấm xuống vạn vật. Bầu trời u ám, đặc quánh bởi mây đen và gió. Không hiểu sao sự u ám đến não lòng người ấy lại thu hút Trúc Diệp đến vậy. Ánh mắt cô dường như không có lấy một tiêu điểm nào cả. Cứ tản mạn, lơ đãng về phía khoảng không âm u ngoài cửa sổ. Rồi cô thở dài và tự lẩm bẩm:

- Rõ ràng là trời không có nắng!

Bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ, y ta vẫn đi lại nhưng lại không gây ra thứ âm thanh ồn ào nơi bệnh viện. Thành ra không gian bao quanh Trúc Diệp lại càng tịch mịch đến lặng người.
Như Trúc Diệp nhớ, cô đã ngủ suốt hai ngày. Cô không hề có bệnh! (Cô nghĩ là vậy) Chỉ là cô thấy mí mắt mình cứ nặng trĩu rồi kéo hồn cô vào cõi mộng mị từ lúc nào không hay. Trúc Diệp vẫn nhớ, Nam Lâm là người đưa cô đến bệnh viện nhưng khi cô dậy thì lại không thấy anh ấy đâu.

Có ai hiểu được không? Cái cảm giác hoang mang khi không thấy anh ấy bên cạnh đáng sợ biết chừng nào. Cô những tưởng ngay cả anh ấy cũng rời xa và bỏ rơi cô. Phút giây ấy, Trúc Diệp đã bật khóc.

Cô biết mình không được phép yêu anh, không được phép nhớ anh. Nhưng cô cũng không có quyền ép buộc con tim mình lạnh nhạt và xa lánh anh. Cô yêu anh! Rõ ràng là vậy. Nhưng lí trí và sự cấm đoán của gia đình lại khiến cô trở lên tồi tệ.

Có phải khi con người ta phải gặp một chuyện gì đau đến khắc cốt ghi tâm, tiếc nuối đến tạc dạ ghi lòng thì họ mới thấy trân trọng những gì đã từng thuộc về mình hay không?

Khi mà chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra với Trúc Diệp, người ở bên cô là Nam Lâm. Khi mà cô chỉ có một mình với nỗi đau giằng xé, cũng là Nam Lâm đã chạy đến nắm lấy tay cô. Khi mà cô bơ vơ giữa muôn trùng sóng bể, Nam Lâm lại làm ngọn hải đăng dẫn đường. Để cô thấy được cuộc đời này không hoàn toàn bỏ rơi cô.

Nhưng giờ này anh ấy đang ở đâu?

Nam Lâm lái xe đến bệnh viện. Bên ghế lái phụ là một giỏ hoa quả tươi ngọt và một bó hoa hồng. Thực ra những thứ ấy cũng chỉ để an ủi Trúc Diệp mà thôi. Anh không nỡ nhìn thấy ánh mắt buồn của cô ấy.

Chuyện của Trúc Diệp, Nam Lâm tự hứa là sẽ không để cho ai biết. Kể cả An Lâm cũng vậy. Tốt nhất là nên giữ kín chuyện này đi thì hơn.

Khi Nam Lâm biết kẻ hại Trúc Diệp là ai, anh đã tức giận đến mất kiểm soát. Đôi chân anh lúc đó như phát cuồng! Chỉ muốn chạy ngay đến chỗ của tên khốn đó và giết chết hắn. Nhưng rồi bàn tay của Trúc Diệp khi ấy nắm quá chặt, và anh không thể bỏ mặc cô ấy. Nam Lâm hiểu, những lúc như thế này, anh là người duy nhất có thể ở bên cô.

Thiết nghĩ tất cả mọi chuyện đều như một trò chơi phức tạp. Cứ chuyện này nối tiếp chuyện kia, có nhân có quả, thế trận xoay vần mãi không ngừng. Nam Lâm đã từng hứa sẽ không quan tâm đến Trúc Diệp nữa, sẽ tự lôi kéo mình ra khỏi cái vũng lầy thương nhớ mà mình tự sảy chân lao vào. Nhưng khi nhìn thấy Trúc Diệp bị tổn thương, anh lại không thể làm ngơ đứng nhìn cô ấy quằn quại đau khổ. Anh không nỡ và anh không có quyền biến mình thành một kẻ vô tình đến như vậy. Trúc Diệp là người anh yêu, là người anh mãi mãi không thể quên được!

Nam Lâm lái xe vào bãi đỗ rồi xách hoa và lẵng quả xuống. Đây không phải bệnh viện mà An Lâm làm nên có thể hoàn toàn yên tâm về việc sẽ bị anh ấy bắt gặp. Trước khi bước lên sảnh lớn của bệnh viện, Nam Lâm đã vô tình nhìn thấy Trúc Diệp ở trên. Do khoảng cách tương đối xa nên anh không nhìn rõ ánh mắt của cô ấy. Nhưng anh chắc chắn rằng, cô ấy cũng đã nhìn thấy anh. Từ lúc nhập viện đến bây giờ, Trúc Diệp cứ ngủ li bì suốt. Bác sĩ nói do tinh thần cô ấy phải chịu một cú sốc quá lớn nên cần được nghỉ ngơi. Đến khi tỉnh dậy, nếu thần kinh không có vấn đề gì thì cô ấy có thể xuất viện.

Dưới đây, có cơn gió nhẹ thổi qua làm đất trắng xoá bay bay dưới chân Nam Lâm. Mưa bụi giăng giăng rồi bám vài mái tóc anh và đọng lại ở đó. Quyến luyến chẳng chịu rời. Chiếc cây lớn đằng xa bị gió đùa nghịch và bứt vài chiếc lá. Chúng bay đến chỗ của Nam Lâm rồi dừng lại. Trên kia, mưa bay phất phơ qua ánh mắt của Trúc Diệp. Cơn gió lạnh cuối thu thỉnh thoảng tràn vào phòng nhưng nó lại không làm cô mảy may chú ý. Tâm hồn cô đang ngập tràn trong biển mắt của ai kia mất rồi. Khi nhìn vào đó, cô thấy lòng mình được sưởi ấm, cô thấy tâm hồn mình thanh thản và yên bình.

Giá như, cả đời này anh ấy có thể ở bên cô!

Nam Lâm ngẩn người một lúc lâu rồi mới phát hiện mình vẫn chưa bước lên sảnh. Anh tự cười giễu bản thân rồi mới chạy nhanh đến chỗ thang máy. Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy Trúc Diệp tỉnh lại, trong lòng anh lại nôn nao và vui mừng đến vậy. Dường như có tiếng nói cứ vang vọng trong anh rằng: "Chỉ cần cô ấy tỉnh lại là tốt rồi!".

Rõ ràng Trúc Diệp không hề có bệnh.

Nhưng tâm hồn cô ấy lại mắc một căn bệnh mãi mãi chẳng thể chữa được!

Trúc Diệp vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô vẫn cứ cuốn lấy cái khung cảnh âm u kia. Có nhiều lúc cô tự hỏi chính lòng mình: "Tại sao lại cứ phải nhìn về nơi ấy khiến lòng càng thêm đau?" Nhưng không có ai trả lời cô. Hay như cô không trả lời được câu hỏi mà mình tự đặt ra.

"Cạch"

Tiếng mở cửa vang lên khiến Trúc Diệp như bừng tỉnh. Cô thu ánh mắt về rồi quay ra nhìn người con trai cao lớn ở trước cửa.

Nam Lâm khẽ khựng lại hồi lâu, đôi chân anh dường như trở lên nặng trịch. Anh cứ đứng như vậy nhìn cô. Hai người nhìn nhau...Mãi mà không nói được lên lời.

Đã bao lần rồi nhỉ? Họ nhìn nhau như thế này.

Đã bao lần rồi nhỉ? Họ cảm thấy yêu thương ngay trước mắt nhưng lại không thể với lấy?

Đã bao lần rồi nhỉ? Cả hai người lại trùng phùng trước cái gian nan và hiểm nguy của cuộc đời.

Và đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Họ chọn cách tự buông tay nhau thay vì cố chấp và thách thức cuộc đời mà nắm chặt lấy.

Nắng gió mưa sa cứ bắt đầu rồi lại kết thúc, Nam Lâm và Trúc Diệp tường chừng như họ đã là người của hàng ngàn thế kỉ trôi qua. Có phải trong tình yêu, thời gian chỉ là một thứ phù du?

Khi hai người còn đang chìm ngập trong nỗi niềm riêng thì một y tá đi vào và nói:

- Thưa anh, tôi cần thay chai truyền cho bệnh nhân. Anh có thể cho tôi đi qua được không?
Nam Lâm lúc này mới nhớ ra là mình cứ đứng trước cửa từ nãy đến giờ. Khi y tá nói như vậy anh cũng chỉ biết cười cười rồi đứng gọn ra.
(bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt chúc các bạn vui vẻ^^)
Sau khi cô y tá đó rời đi, Nam Lâm bước đến bên giường Trúc Diệp rồi nhìn cô ấy. Lần này khoàng cách đã gần hơn, hình dáng của Trúc Diệp cũng rõ nét hơn. Nhưng nhìn rõ rồi thì sao? Nhìn rõ được rồi anh sẽ lại đau lòng. Cô ấy tiều tụy quá! Trên cánh tay, các vệt tím do lấy ven để truyền dịch như những nỗi đau đang lan truyền trong tâm can anh. Mái tóc mượt mà của Trúc Diệp ngày nào giờ rối bù lên. Đôi đồng tử hiền hoà và trong sáng như bị nhấn chìm trong cái hốc mắt kia. Chúng như cuốn lấy tâm trí anh vậy! Làn môi khô nứt, nhợt nhạt và toác ra những vệt máu khô màu sẫm. Cuối cùng, Nam Lâm đành phải nhắm hờ đôi mắt rồi quay sang hướng khác. Anh không có đủ kiên nhẫn để nhìn cô ấy thêm nữa. Tâm can anh đang dày vò anh suốt bao nhiêu ngày qua. Nó mới yên lặng được một lúc thì giờ đây, khi nhìn thấy thần sắc của Trúc Diệp, nó lại trỗi dậy và hành hạ tâm hồn anh tiếp. Rằng anh là một thằng chẳng ra gì. Rằng anh không bảo vệ Trúc Diệp. Rằng anh vô tâm không ở bên cô ấy...Anh cảm thấy mình là kẻ tội lỗi nhất thế gian này.

Nam Lâm mím môi rồi chìa ra bó hoa mà mình đã mua trên đường đến bệnh viện. Anh cố nở một nụ cười và nói:

- Trúc Diệp, tặng em!

Trúc Diệp đỡ lấy bó hoa, ngắm nhìn nó thật lâu rồi ghì bó hoa vào lòng. Một giọt nước khẽ rơi vào bó hoa, sau đó là nhiều giọt khác. Khi Nam Lâm nhìn Trúc Diệp, anh đã thấy gương mặt của cô ấy nhạt nhoà tự bao giờ.

Nam Lâm không nói gì, anh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh Trúc Diệp. Thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau cho cô ấy vài giọt nước mắt. Biết nói gì được? Khi chính anh cũng là kẻ đau đến không thiết sống.

Đôi môi của Trúc Diệp run lên:

- Anh...có phải là em ghê tởm lắm đúng không?

Nam Lâm giật mình, anh vội vàng ôm Trúc Diệp vào lòng. Thực sự lúc này, nếu có kẻ nào đến giết anh thì anh cũng sẽ không oán hận kẻ đó. Chỉ là anh thấy mình không còn đủ sức để đối mặt với cơn đau đang âm ỉ trong lòng lúc này nữa rồi.

- Đừng nói nữa.

Trúc Diệp đã nấc thành tiếng, giọng nói của cô cũng méo mó hẳn đi:

- Nói đi...Có phải không anh?

- Không - Nam Lâm gào lên - đừng nói nữa, Trúc Diệp không phải như vậy.

- Vậy là tốt rồi...

Nam Lâm từ từ buông Trúc Diệp ra, bàn tay anh lần đến đôi tay cô rồi nắm chặt lấy. Giọng nói anh gấp gáp hẳn lên:

- Trúc Diệp! Cho dù có ra sao...cho dù cả thế giới này có sụp đổ thì em vẫn còn có anh. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Sẽ không bao giờ...

Trúc Diệp mỉm cười, nước mắt vẫn nhạt nhoà trên khoé mắt. Nhưng ánh lên trong đó lại là thứ hạnh phúc nhỏ nhoi, một tia sáng yếu ớt giữa cõi âm u, mịt mù. Cô ngả người vào lòng anh, trước ngực cô, bó hoa hồng thơm ngát vẫn được cô ghì chặt. Nó giống như một thứ gì đó thiêng liêng đáng được trân trọng và giữ gìn vậy.

Trúc Diệp nói:

- Đừng bỏ rơi em.


An Lâm đang ngồi ghi chép sổ sách. Dạo này ở bệnh viện nhiều việc đến nỗi mà anh chẳng có thời gian để hỏi thăm Trúc Diệp nữa. Khi vừa ngơi nghỉ được một chút, An Lâm định sẽ gọi điện cho cô ấy. Nhưng người bên ngoài lại gõ cửa đúng lúc khiến cho An Lâm đành gác lại chuyện này.

Anh nhìn ra hướng cửa và nói:

- Mời vào!

Cánh cửa được mở ra, mang theo đó là mùi nước hoa sang trọng của ai kia. Người con gái có mái tóc quăn gợn sóng, dáng người thanh mảnh ấy mỉm cười với anh hết sức tình tứ:

- Chào anh! Hình như đã lâu chưa gặp.

An Lâm hơi bất ngờ về sự xuất hiện của Khánh Lâm. Kể từ dạo anh tức giận kéo Trúc diệp ra khỏi nhà hàng trong khi cô còn đang môi chạm môi với Nam Lâm, anh những tưởng mình đã cắt đứt hoàn toàn với Khánh Lâm rồi.

Khi An Lâm định thần lại thì Khánh Lâm đã bước đến ngồi trước mặt anh từ lúc nào. Thời gian qua, hình như cô ấy có chút thay đổi. Xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn và...có một chút bí ẩn hơn.

- Sao thế? - Khánh Lâm hỏi.

An Lâm vội vàng thu ánh mắt ngạc nhiên về rồi đưa tay lên miệng húng hắng:

- À không, chỉ là hơi bất ngờ thôi.

Khánh Lâm mỉm cười quyến rũ. Hàm răng đều và trắng như ngọc trai lúc ẩn lúc hiện. Bên tai, hai chiếc khuyên tròn tròn lấp lánh cứ cuốn lấy ánh nhìn của An Lâm khiến anh không thể không chú ý đến cô. Dường như nó đang thôi miên anh vậy.

- Em đến đây có việc gì không? - An Lâm vội vàng tìm một chủ đề.

Khánh Lâm vắt chéo chân rồi nói:

- Chỉ là muốn hỏi thăm sức khoẻ của trưởng khoa tim mạch mà thôi!

- Vậy sao?

Khánh Lâm không trả lời câu hỏi của An Lâm nữa mà nói:

- Viện trưởng hình như chưa có nói qua với anh - nói đến đây, Khánh Lâm cười tủm tỉm - Bố em có lời với ông ấy để ý đến anh.

Như sét đánh ngang tai! Câu nói đầy ẩn ý này có ai mà không hiểu cơ chứ. Tại sao An Lâm mới 26 tuổi đã được làm trưởng khoa tim mạch? Tại sao anh lúc nào cũng được viện trưởng ưu tiên hơn người khác? Tại sao những đồng nghiệp luôn nhún nhường với anh? Trước kia An Lâm vẫn luôn tự hỏi như vậy. Nhưng bây giờ, khi nghe Khánh Lâm nói anh đã có thể tìm được câu trả lời cho riêng mình.

Khánh Lâm thấy vẻ mặt biến sắc của An Lâm thì vội cười. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô. Trước kia, An Lâm là một người tự tin về bản thân. Tuy cô biết anh ấy không hề tự kiêu, nhưng có đánh chết chắc An Lâm cũng không thể ngờ việc anh được làm trưởng khoa là nhờ có bố cô. Gián tiếp hơn là nhờ cô đã năn nỉ ông. Rằng An Lâm là người cô yêu, và cô sẽ giúp ánh ấy đứng vững trong sự nghiệp. Sau đó là giúp chính mình đứng vững trong lòng anh ấy.


Từ hôm nhìn thấy An Lâm kéo tay cô gái mang thân phận "em gái" của anh, Khánh Lâm đã hiểu trái tiânn Lâm không thể thuộc về cô trong một sớm một chiều. Vật cản chính là cô gái kia. Nếu cô cứ mù quáng tấn công anh theo lẽ bình thường thì mãi mãi người thất bại sẽ là cô.

An Lâm giọng run run hỏi:

- Em nói gì cơ?

Khánh Lâm vẫn bình tĩnh:

- Anh đừng để bụng chuyện đó. Viện trưởng rất hài lòng với anh. Cho dù không có bố em thì có lẽ chức trưởng khoa này mai sau vẫn sẽ thuộc về anh thôi.

An Lâm cười nhạt rồi nói:

- Bố con cô lấy tôi ra làm trò đùa như vậy ư?

Thái độ này của An Lâm hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Khánh Lâm. Trong cô vội vàng giấy lên chút cảnh báo.

- Anh An Lâm...

Khuôn mặt An Lâm lập tức sa sầm lại rồi anh thét lên:

- Tôi không cần cái thứ hư vinh bố thí của các người.

* * *

Nam Lâm bước ra khỏi gara xe. Mặc dù Trúc Diệp vẫn chưa trở lại bình thường nhưng anh cũng bất đắc dĩ phải đi làm. Cô ấy đỡ hơn là được rồi, và có lẽ cô cũng cần không gian của riêng mình để bình tâm với những gì đã xảy ra với mình.

Khi Nam Lâm vừa bước vào phòng thì Trịnh Thắng đã kéo anh lại rồi thì thầm:

- Nam Lâm, có phải cậu đã gây ra chuyện gì rồi không?

Nam Lâm vẫn chưa hiểu "chuyện" mà Trịnh Thắng nói là chuyện gì. Anh cốc đầu Trịnh Thắng một cái và nạt:

- Nói phải có đầu có đuôi. Cậu định cho tôi chết trong khó hiểu hả?

Trịnh Thắng dường như cuống hơn, anh không để ý đến cái cốc đầu của Nam Lâm nữa mà nói vội:

- Sáng nay, người của hình sự đến nói muốn gặp cậu. Nhưng cậu là chúa đi muộn cho nên lúc ấy không có mặt. Họ có nhắn lại rằng khi cậu về thì báo cho bọn họ. Tôi hỏi làm sao nhưng họ cứ úp úp mở mở bảo rằng cậu có liên quan đến một vụ án. Hình như là Hải Quý, giám đốc công ty X bị giết rồi.

Nam Lâm giật mình:

- Họ nói tôi là kẻ gây ra vụ án đó?

Trịnh Thắng nhún vai:

- Việc này tôi không có hỏi. Thiết nghĩ cậu sao có thể gây ra mấy cái việc đó chứ! Nhưng mà sao họ lại nói liên quan đến câu nhỉ?

Nam Lâm không trả lời câu hỏi của Trịnh Thắng. Mà chính xác hơn là anh không còn tâm trí để trả lời. Anh vội vàng chạy ra ngoài rồi ấn điện thoại cho một ai đó. Khi người bên đó nhấc máy anh nói:

- Thanh Phú! Họ phát hiện ra chúng ta rồi.

Chương 26 – “Cá Viên Chiên”!

Ngày Trúc Diệp xuất viện, Nam Lâm lái xe đến đón. Khi anh xách túi đồ giúp cô, cô đã nhìn thấy nét mệt mỏi hiện lên trong mắt anh. Hình như anh ấy gầy đi nhiều! Trúc Diệp xót xa khẽ nắm lấy tay anh nói:

- Nam Lâm, đừng cố quá!

Nam Lâm nhìn cô cười khẽ, vẻ mệt mỏi trong đáy mắt được thay bằng một tia ấm áp và thân thương.

- Em đã biết quan tâm đến anh rồi hay sao?

Trúc Diệp không nói gì. Có lẽ là cô chưa bao giờ quan tâm anh thật.

Nam Lâm đưa Trúc Diệp về nhà, mọi đồ vật nơi đây cũng đã bắt bầu phủ những hạt bụi xám li ti. Nam Lâm nhìn ngắm xung quanh một hồi vẻ luyến tiếc. Đôi tay lướt qua mọi đồ vật, lớp bụi cũng theo đó bám vào ngón tay anh. Nhưng Nam Lâm lại không để ý, anh đang trầm tư, đang cố thu gom những gì có thể ghi nhớ được vào cái tâm hồn bốc đồng và ngang ngược của anh. Chẳng bao lâu nữa, nơi đây sẽ chỉ còn là một miền kí ức trong anh.

- Nam Lâm, anh đói chưa? Em đi làm cơm nhé?

Gióng nói nhẹ nhàng của Trúc Diệp vang lên khiến Nam Lâm choàng tỉnh. Anh quay lại rồi nói bằng chất giọng khàn khàn:

- Chúng ta ra ngoài ăn.

- Em có thể nấu được mà – Trúc Diệp kháng cự yếu ớt.

Nam Lâm bước đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô. Giây phút ấy, sóng lòng Trúc Diệp dâng cao như ngọn hồng thủy mãnh liệt. Ánh nhìn của anh có một chút gì đó bi thương và lưu luyến. Rồi cô nghe thấy giọng của anh đều đều như cơn gió muộn:

- Hãy để anh quyết định ngày hôm nay. Được không?

Trúc Diệp khó hiểu:

- Vì sao?

Vì…

Nốt hôm nay nữa thôi…có lẽ anh sẽ không thể đứng trước mặt em mà nắm lấy tay em như thế này nữa. Nốt hôm nay nữa thôi, em và anh có thể sẽ không nhìn thấy nhau nữa. Nốt hôm nay nữa thôi, dù muốn dù không chúng ta cũng không được tiếp tục trò rượt bắt mỏi mệt này nữa…

Nốt hôm nay nữa thôi, em biết không?

Trong lòng Nam Lâm đang ngổn ngang những tâm sự là vậy, nhưng anh cũng chỉ mỉm cười và xoay người cô về hướng phòng ngủ nói:

- Ăn mặc thật đẹp nhé! Coi như em đã hoàn toàn thuộc về anh trong buổi tối ngày hôm nay.

Trúc Diệp tuy hơi khó chịu vì vẫn chưa biết được lí do tại sao Nam Lâm ngang ngược thường ngày hôm nay lại khó hiểu và trầm tĩnh đến vậy. Nhưng cô cũng chỉ lặng lẽ đi về phòng ngủ.

Chỉ còn lại mình Nam Lâm. Bóng dáng anh cô độc nhưng hiên ngang giữa không gian mênh mông và dàn trải. Ánh mắt mông lung và vô tận, đôi bàn tay buông thong như mỏi mệt, rã rời. Nam Lâm thở dài, bước đến rồi ngồi xuống ghế. Anh ngả đầu ra sau và mở mắt nhìn không trung.

Giây phút đó, anh đã ước cả thế giới này hãy sụp đổ xuống. Để nhấn chìm tất cả vào hư vô.

Hôm qua, lúc gọi điện cho Thanh Phú anh đã biết, mình không thể chống lại được luật pháp. Nhưng tính cố chấp của anh thôi thúc anh phải trốn chạy. Cho dù là hèn nhát thì cũng phải sống.

Hoặc có thể là ngọn lửa vẫn, đang và sẽ cháy trong anh gào thét, rằng anh phải chạy trốn. Nếu thoát được, biết đâu sau này Trúc Diệp và anh sẽ lại được sống bên nhau.

Hôm đó…

- Anh…anh là ai?

Rõ ràng khi thấy biểu hiện của Nam Lâm, Hải Quý đã sợ đến nỗi nói không thành câu. Tay chân gã khua liên tục như để giải tỏa áp lực, đôi mắt nheo lại hết sức khiến lớp biểu bì trên trán nhăn nhúm lại với nhau. Trông gã giờ đây giống như một con cá đã nằm trên thớt.

Nam Lâm bước dần về phía Hải Quý. Đế giày gõ xuống sàn làm vang lên những âm thanh lãnh khốc và tàn độc. Đôi môi anh nhếch lên, như cười mà không phải cười:

- Sao? Đã hiểu được cảm giác được tắm trong nỗi sợ hãi là thế nào rồi chứ?

Hải Quý chỉ tay về phía Nam Lâm lắp bắp:

- Mày…tốt nhất là đừng có đến gần tao.

Nam Lâm nhướn đôi mày như lưỡi kiếm sắc bén của mình lên hỏi:

- Bằng không?

- Bằng không…tao…tao sẽ gọi bảo vệ.

Vẫn sắc thải khinh miệt đến ghê sợ ấy, Nam lâm chỉ nhếch khóe môi của mình lên rồi nói:
- Hải Quý, rốt cục tại sao mày lại có thể ngồi lên được cái ghế giám đốc này? Đầu óc trì độn đến phát bực như vậy mà cũng dám đưa lưng ra đảm đương một công ti hay sao? – Nói đến đây, Nam Lâm rút ra một tấm thẻ rồi quăng xuống trước mặt Hải Quý – Mở to mắt chó của mày ra mà xem.

Hải Quý cúi mắt xuống nhìn, rồi như bị dội một gáo nước lạnh, đôi môi gã run run:

- Công an kinh tế sao?

Nam Lâm vẫn với vẻ cười nhạt ấy, anh ngồi xuống mí bàn làm việc của Hải Quý. Đôi mắt anh hiện đang ở trên hắn, khi nhìn xuống, có cảm tưởng như gã chỉ là một thứ gì đó bé nhỏ và ghê tởm.

- Sao? Mày định hỏi tao rằng mày đã gây nên tội gì đúng không?

Hải Quý nhìn Nam Lâm bằng đôi mắt dè chừng và sợ sệt. Nhưng miệng gã thì vẫn ngoan cố phun ra những lời nói không đáng nghe:

- Tao đã làm gì nào?

Nam Lâm bất ngờ giáng cho gã một cú đấm khiến gã đổ rạp người về phía sau. Ngay cả chiếc ghế to là vậy cũng bị lực cánh tay anh hất đổ. Đủ thấy sự phẫn nộ của Nam Lâm đang ở mức nào. Rồi như giọt nước tràn ly, Nam Lâm cuồng nộ lao ra và xốc Hải Quý dậy. Trong khi máu mũi của gã đang chầm chậm chảy ra từ mũi, Nam Lâm lại bất ngờ đấm liên tục vào khuôn mặt gã. Bàn tay nắm chặt lại và ra lực không nhẹ, các đốt xương cũng theo đó bị ảnh hưởng và đau rát. Nhưng dường như anh không còn để ý đến những việc đó nữa, trong mắt anh giờ đây chỉ là những tia thù hận lạnh đến thấu tim gan.
(bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt chúc các bạn vui vẻ^^)
Chỉ vì tên khốn này mà người anh yêu nhất đã không thể là cô ấy của ngày xưa nữa. Chỉ vì tên khốn này mà người anh yêu thương nhất ngay đến sống cũng chẳng thiết. Chỉ vì tên khốn này…đã cướp đi một phần Trúc Diệp từ tay anh. Là thể xác, hắn dám dùng bàn tay dơ bẩn, ghê tởm của hắn động vào người con gái anh yêu thương nhất…

Hải Quý bị đánh đến không thốt ra một lời nào nữa. Cuối cùng hắn lịm đi vì đau đớn.

Nam Lâm dần ngừng lại, những giọt mồ hôi bắt đầu luồn chảy từ vầng trán và trượt theo sống mũi hiên ngang của anh. Ánh mắt dài phong lưu toát ra những tia vô tình và thù hận. Hàm răng trắng ẩn hiện dưới làn môi mỏng, quyến rũ theo từng nhịp thở. Nam Lâm giờ đây giống như ánh mắt trời cháy gắt, muốn nuốt chửng mọi thứ vào cơn thịnh nộ cháy rực của mình. Từng ngọn lửa tụ lại trong lòng tạo thành một quả cầu lửa đỏ chói, càn quét và thiêu đốt những gì mà mình căm hận và thù ghét.

Nam Lâm nặng nhọc đứng dậy, anh lấy điện thoại ra và gọi cho người có tên Thanh Phú. Ngay giây thứ ba, người đó đã bắt mày và nói:

- A, thằng khỉ này! Còn nhớ đến người bạn là tôi sao? Làm công an rồi là quên đám côn đồ này đúng không?

Như đã nói, Nam Lâm ngày xưa rất ngỗ ngược và ngang tàn. Người dân trong xóm thấy anh ở cùng đám bạn bất lương còn nhiều hơn cả lúc ở cùng gia đình. Với tính cách và khuôn mặt của Nam Lâm, làm đại ca của cả hội là một việc đương nhiên. Nếu không phải vì anh hoàn toàn có đam mê làm công an thì có lẽ giờ này, anh vẫn còn lông bông với lũ bạn này rồi.

Nam Lâm không còn tâm trạng để nói chuyện phiếm với Thanh Phú, anh nói vội:

- Chúng ta còn là bạn chứ?

- Dĩ nhiên rồi! Tôi lúc nào cũng coi cậu là thằng bạn thân. Nào, có chuyện gì vậy?

Nam Lâm không trả lời câu hỏi của Thanh Phú ngay, anh vẫn vòng vo một chút. Vì dù sao việc anh sắp nhờ vả có thể ảnh hưởng đến tương lai cuộc đời đời của Thanh Phú:

- Nếu như chuyện này có dính tới pháp luật thì sao?

- Nam Lâm, có phải cậu đang coi thường tôi không? Chúng ta đã là anh em tốt bao nhiêu năm rồi? Nếu như cậu có việc gì quan trọng thì cứ nói. Thanh Phú tôi xưa nay sống trọng nghĩa anh em, kể cả có phải nhảy vào nguy hiểm giúp cậu thì tôi cũng không từ chối. Vả lại, cậu cũng biết tôi sinh ra là để chống lại pháp luật mà – nói đến đây, Thanh Phú cười sảng khoái. Tiếng cười phách lối như thách thức tất cả.

Như đã an tâm, Nam Lâm hít một hơi rồi nói:

- Đến công ti X của thành phố A, tôi cần cậu.

- Được. Nhưng hãy nói cho tôi biết việc tôi phải làm.

Nam Lâm nhìn Hải Quý đang bất động dưới sàn, rồi gằn ra hai tiếng lạnh đến thấu xương:

- Giết người!!

Nhưng Nam Lâm biết, hiện thực luôn là hiện thực. Nó rất tàn khốc, và sẽ có lúc anh phải đối mắt với những tàn khốc, phũ phàng đó.

Sau khi Thanh Phú đến, hai người kéo Hải Quý đến một nơi và giết chết gã. Nam Lâm đã tự nhận mình là một con người ích kỉ và tàn độc, cho dù Hải Quý có chết thì anh cũng không bao giờ tha thứ cho gã.

Nam Lâm khẽ nhắm hờ đôi mắt hồi tưởng lại, hình ảnh Hải Quý nằm trong vũng máu đỏ thẫm, nhày nhụa và tanh hôi như rút cạn mọi hơi thở của anh. Thật sự rất ghê tởm.

- Anh Nam Lâm!

Trúc Diệp đi ra đã lâu nhưng hình như sự chú ý của Nam Lâm đang ở một nơi nào đó. Cô đã cất tiếng gọi anh mấy lần nhưng không thấy anh phản ứng gì. Điều đó làm Trúc Diệp có một chút lo lắng.

Nam Lâm giật mình sau tiếng gọi, anh ngồi thẳng dậy rồi đưa tay về phía Trúc Diệp vẫy gọi:

- Em lại đây.

Trúc Diệp nhẹ nhàng bước đến bên Nam Lâm, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đôi tay anh kéo xuống. Đôi môi anh ấm nóng áp lên môi cô, miết khẽ. Trúc Diệp hơi bất ngờ nhưng cũng không có ý giằng ra. Cuối cùng, như được thêm kích thích, lưỡi của Nam lâm bắt đầu nghịch khóe môi cô. Sau đó lại như một làn sóng nhẹ, nó lùa khẽ vào bên trong, lướt qua từng chỗ, từng tế bào ở đó khiến cho Trúc Diệp không khỏi rung động. Đôi tay Trúc Diệp quàng qua cổ Nam Lâm, làn hơi ấm nóng và nam tính trong anh tỏa ra mạnh mẽ khiến cô không thể bình tĩnh. Cô thừa nhận là mình đã bị anh mê hoặc đến không kiểm soát nổi bản thân. Khi đôi tay Nam Lâm mạnh dạn lùa vào trong lớp áo của Trúc Diệp, cô khẽ khàng rụt người lại và chống cự yếu ớt:

- Đừng!

Nhưng dường như, câu đó chỉ đủ để kích thích thêm niềm dục vọng đang sôi sục trong Nam Lâm. Anh xoay người và áp Trúc Diệp xuống ghế. Những sợi tóc mềm của cô lúc này không chịu vào nếp mà lại cuốn lấy cổ Nam Lâm…giống như một sự níu kéo và mời gọi. Nét ửng hồng trên khuôn mặt Trúc Diệp như nền trời lúc hừng đông. Nhẹ nhàng và tươi mới. Ánh mắt cô như làn thu ba sóng sánh và êm dịu, thêm vào đó còn điểm một chút quyến rũ khiến trái tim ai kia chẳng chịu yên. Đôi môi hơi nhợt nhạt của cô cứ mấp máy, tưởng chừng như muốn nói điều gì đó lại thôi. Hơi nóng của Nam Lâm mãnh liệt đến nỗi Trúc Diệp cũng cảm nhận thấy. Cơ thể anh cương cứng dần, dường như đang phải chịu một sức ép nào đó. Phần thân dưới bắt đầu có phản ứng khiến mặt Trúc Diệp càng đỏ thêm. Cuối cùng, cô nói trong tiếng thở gấp:

- Anh…chúng ta…

Nam Lâm dừng đôi tay đang miết lấy ngực cô lại và nhìn vào mắt cô. Sau đó anh thở dài và cúi xuống dần bên khuôn mặt Trúc Diệp, hơi thở của anh lướt nhẹ trên đôi môi cô khiến nó trở nên ẩm ướt….rồi lại lướt khẽ sang vành tai cô. Dường như Nam Lâm chạm đến đâu là cơ thể Trúc Diệp ửng hồng đến đấy,khi môi anh chạm nhẹ lên vành tai cô, làn da đã đỏ lên trông thấy. Cơ thể của Trúc Diệp cứ e thẹn rụt lại như chống cự một cách yếu ớt những khát khao đang cháy bỏng trong anh. Nam Lâm thở dài rồi nói:

- Vẫn là không để anh toàn quyền quyết định đúng không?

Trúc Diệp nhìn anh ngại ngùng nhưng không nói gì.

- Nằm yên…

Câu khiến này nghe có vẻ nặng nhọc nhưng từ miệng Nam Lâm nói ra lại giống như một lời yêu thương. Bàn tay anh theo sau câu nói đó cũng dừng lại. Khoảng cách của hai người giờ đây rất gần, gần đến nỗi có thể cảm thấy được nhịp tim của đối phương đang đập mạnh. Gần đến nỗi mà có thể thấy nỗi lòng của nhau! Họ cứ cuốn lấy nhau, buộc con tim nhau lại để thấy cả hai đã tan chảy và hòa làm một. Khổ đau và gian khó không thể chia cắt nổi họ nữa.

Rồi giọng Nam Lâm lại khẽ vang lên:

- Nếu em không nằm yên, anh sẽ toàn quyền quyết định thật đấy.

Trúc Diệp lúc này mới hiểu anh đang kiềm chế. Và như lời anh nói, cô chỉ biết yên lặng nhìn anh.

Nam Lâm đưa Trúc Diệp đến một nhà hàng gần chung cư Hoa Lệ. Mà cũng không thể gọi là nhà hàng. Vì quy mô không lớn lắm, thức ăn cũng thuộc loại bình dân. Nó giống với một tiệm ăn hơn.

Nam Lâm chọn một bàn rồi kéo Trúc Diệp ngồi xuống đó. Anh để Trúc Diệp tự chọn món, còn mình thì ngắm nhìn cô. Có lẽ đây mới là việc cần làm nhất trong những giờ phút cuối cùng ở bên cô…Anh muốn hình ảnh của người con gái mình yêu thương phải thật rõ nét trong tâm trí anh.

- Sao lại nhìn em như vậy? Chẳng giống tác phong của anh chút nào - Trúc Diệp cười nhìn Nam Lâm bằng một vẻ yêu chiều.

Nam Lâm không thay đổi hướng nhìn, anh hỏi:

- Vậy trước giờ anh chưa từng ngắm em?

Trúc Diệp bị hỏi như vậy thì xấu hổ cúi mặt. Cô trả lời qua:

- Em không biết.

Bỗng nhiên, Nam Lâm nhớ đến một kỉ niệm…Một kỉ niệm đã qua lâu rồi nhưng dường như với anh, nó chỉ mới đây thôi.

- Trúc Diệp, em còn nhớ cái lần anh dắt em đi ăn cá viên chiên không?

Trúc Diệp mông lung một hồi rồi hào hứng nhớ lại theo theo Nam Lâm về kỉ niệm tuổi thơ vô lo, vô nghĩ ấy.

- Em nhớ! Hồi đó là em đã năn nỉ anh dắt đi ăn vì An Lâm không có nhà.

- Phải, lúc đó anh đang cùng đám trẻ con trong xóm chơi trò công an bắt cướp. Em lại từ đâu chạy ra kéo vạt áo anh làm anh bị “bọn cướp” nó dần cho một trận.

Trúc Diệp cúi đầu xuống vẻ xấu hổ:

- Là em buồn quá nên mới tìm anh.

Nam Lâm tiếp tục kể:

- Sau đó anh mắng em một hồi. Nhưng cuối cùng lại vẫn chấp nhận đưa em đi ăn. Thật là…

Trúc Diệp nhướng mày vẻ tinh nghịch:

- Anh thấy tiếc à?

Nam Lâm cũng không vừa:

- Không phải sao? Là ai đã ăn nhiều đến nỗi anh không còn một xu dính túi?

Trúc Diệp bụm miệng và nói trong niềm hạnh phúc của kỉ niệm tuổi thở:

- Đó là thứ ngon nhất mà em từng được ăn.

- Thật sao? Hồi đó em ghét anh lắm mà? Anh tưởng em thích những món mà An Lâm nấu cho em ăn hơn. Chẳng phải em cũng từng tuyên bố: Món mì úp của An Lâm là ngon nhất hay sao?

Trúc Diệp càng thêm xấu hổ, cô nhăn mặt quát:

- Anh Nam Lâm…

Rồi nhận lấy nụ cười thỏa mãn của Nam Lâm. Trúc Diệp hậm hực nói:

- Hồi đó thực chất em nói dối đấy. Món em cảm thấy ngon nhất chính là những viên cá chiên mà anh mua cho em. Em còn nhớ rõ, hôm đó trời rất nóng, anh chơi cùng đám trẻ con trong xóm mệt đến nỗi mồ hôi tuôn như tắm. Nhưng lại không quản mệt mỏi mà đưa em đến quán vỉa hè để ăn cá viên. Thật sự lúc đó, trong lòng em thấy rất ấm áp. Sự ấm áp đó em chưa một lần cảm nhận được từ phía An Lâm.


Nam Lâm nhìn cô đầy nét trầm mặc và ưu tư, bỗng dưng trong anh trào lên niềm tiếc nuối vô hạn. Thời gian anh ở bên cô ấy càng ngày càng ngắn, phải làm sao mới hòa loãng được nó đây?

Thốt nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang làm Nam Lâm giật mình. Màn hình nhấp nháy tên Thanh Phú khiến Nam Lâm không khỏi hoảng hốt. Là nỗi sợ hãi khi phải buông tay cô ấy ra…

Nam Lâm cố gắng cười với Trúc Diệp nói:

- Em ngồi đây đợi anh, anh ra nghe điện thoại.

Trúc Diệp dường như cũng phát hiện ra nét khác thường trong đôi mắt anh. Nhưng cô lại nghĩ cuộc điện thoại đó là của đồng nghiệp gọi đến do có việc nên không ngăn anh ở lại. Ánh mắt cô chỉ nhìn theo bóng dáng anh xa dần rồi khuất hẳn sau cánh cửa của tiệm cơm.

Nam Lâm nhìn ngắm một hồi sau đó mới nghe máy:

- Thanh Phú, chẳng phải đã nói là đêm nay sao?

Giọng nói trong điện thoại vang lên đầy hấp tấp:

- Không kịp đâu, họ đang truy tìm chúng ta rồi.

Nam Lâm nhíu mày:

- Thật là sẽ không kịp sao?

- Thật!

Nam Lâm chết lặng hồi lâu. Vậy là thời gian không những không bị hòa loãng mà còn dày đặc lại. Đã hết rồi! Thời khắc anh phải buông tay cô còn đến nhanh hơn cả cái chết. Hóa ra, dù đã dặn lòng sẽ chấp nhận nhưng rồi cũng vẫn phải hối tiếc. Nam Lâm nhìn vào bên trong tiệm ăn, khoảng cách giữa anh và cô giờ đây đã không thể nào với tới. Ngay cả ánh mắt cũng không thể chạm đến nhau. Tất cả như lùi dần, xa dần…mặc kệ mọi níu kéo và tiếng gọi của cả hai.

Ngay lúc này, Nam Lâm cảm thấy khóe mắt như có thứ gì đó sắp trào ra. Nhưng khi tay anh vuốt nhẹ thì lại ngỡ ngàng, hoàn toàn chẳng có gì. Nam Lâm tự giễu bản thân bằng nụ cười nhạt chua xót, hóa ra anh thảm đến nỗi không có nước mắt để mà rơi. Anh tự hỏi: Ông trời cố ý đùa cợt đời người, rốt cuộc đã cho anh những gì ngay từ khi sinh ra?

Sau đó, Nam Lâm nhẹ nhàng đi vào trong khoang bếp của tiệm ăn. Anh đang cố gắng không để cho Trúc Diệp nhìn thấy.

Nam Lâm đưa một khoản tiền cho ông chủ ở đó, rồi anh nhìn ra phía bàn mà Trúc Diệp đang ngồi. Bất giác, anh nhìn thấy nét chờ đợi trong cô.

- Giá như em đừng chờ đợi anh thì sẽ tốt biết bao – Nam Lâm đau khổ tự lẩm bẩm.

- Hả? Cậu nói gì? – Ông chủ tiệm khó hiểu hỏi Nam Lâm.

Nam Lâm không trả lời câu hỏi của ông ta, anh đi lòng vòng rồi kiếm một mảnh giấy và một chiếc bút. Viết vội lên đó vài dòng chữ nghiêng đổ, thê lương rồi đưa lại cho ông chủ. Anh nói:

- Xin ông! Hãy làm cho cô ấy một món.

Ông chủ tiệm nhướn mày hỏi:

- Món gì?

- Cá viên chiên! Làm thật nhiều…Cho dù cô ấy không ăn hết cũng phải làm thật nhiều. Để cô ấy không đau khổ mà nhìn về hiện tại nữa – càng nói, giọng Nam Lâm càng nhỏ dần. Rồi anh cũng ngẩng mặt lên cố gắng nói tiếp – Còn nữa, nhờ ông chuyển những dòng này đến cô ấy giúp tôi. Nói rằng tôi không thể tiếp tục ở bên cô ấy được nữa. Và…

Ông chủ tiệm ăn vẫn chờ đợi thỉnh cầu tiếp theo của Nam Lâm. Nhưng anh lại không nói gì tiếp. Chỉ còn lại một khoảng không im lặng mà đến chính ông cũng cảm thấy chơi vơi và nghẹn ngào.

- Và xin ông hãy ngăn cô ấy lại nếu như cô ấy đuổi theo tôi!


Chương 27 - Truy tìm.

Đã lâu không thấy Nam Lâm trở lại, Trúc Diệp có phần lo lắng. Không biết anh ấy đang nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy. Lúc này, trong lòng cô đang dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cuối cùng, Trúc Diệp đứng dậy toan ra ngoài xem thế nào. Đúng lúc đó thì một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ đầu bếp còn hơi mùi dầu mỡ bước đến, trên tay ông là một đĩa cá viên chiên rất lớn. Trúc Diệp nhíu mày tự hỏi không biết có phải ông ấy đến nhầm bàn không.

- Cô là Trúc Diệp? - Ông ta nhướn mày hỏi.

Trúc Diệp gật đầu:

- Vâng, có chuyện gì sao?

Người đàn ông đó cười xuề xoà rồi đặt đĩa cá viên xuống. Sau đó ông ta nói:

- Có một cậu thanh niên đã đặt đĩa cá viên và cậu ấy còn nhờ tôi chuyển đến cô mảnh giấy này nữa.

Trúc Diệp tỏ vẻ không hiểu nhưng cô vẫn nhận lấy mảnh giấy từ tay người đàn ông đó. Cô chăm chú nhìn vào từng nét chữ quen thuộc in hằn trên mặt giấy:

"Có một điều mà anh chưa bao giờ dám nói với em, vì sợ mình không đủ sức để làm điều ấy: Anh sẽ mãi yêu em như vậy!

Nam Lâm"

Trúc Diệp hoang mang nhìn đĩa cá thơm phức đang bốc hơi nghi ngút trên mặt bàn, rồi cô lại nhìn vào mảnh giấy mà Nam Lâm đã để lại. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh ấy lại dặn đầu bếp làm cho cô thứ này? Tại sao lại viết những dòng này cho cô? Một tay Trúc Diệp nắm chặt lấy mảnh giấy, một tay vội vàng kéo lấy người đầu bếp đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo sợ, sợ để đã đánh mất một thứ gì đó và sẽ không bao giờ tìm lại được. Cô nói:

- Anh ấy đâu? Hãy nói cho tôi biết anh ấy đã đi đâu rồi?

Người đàn ông này đã hứa sẽ không để cho Trúc Diệp đuổi theo Nam Lâm, cho nên ông cũng chỉ lặng thinh khi Trúc Diệp đang không ngừng vồn vã hỏi.

- Xin ông! Hãy cho tôi biết là anh ấy đang ở đâu? Tôi xin ông! - Trúc Diệp không ngừng van nài. Nước mắt tự bao giờ đã giàn giụa trên má và ứ đọng nơi khóe mắt.

Chỉ tiếc rằng người đầu bếp này rất biết giữ lời, khi đã hứa là sẽ không bao giờ bội ước. Cho dù có thương cảm trước vẻ cầu xin của Trúc Diệp nhưng ông cũng không hé nửa lời. Bât giác, ông thở dài. Cảm thấy cuộc đời sao mà lắm chuyện bi ai và đau khổ đến vậy!

- Tất cả ngồi im! Cảnh sát đây!

Cả quán ăn như nhốn nháo hẳn lên khi một toán người mặc cảnh phục xông vào. Người đầu bếp đứng trước mặt Trúc Diệp cũng bất giác tỏ ra hoang mang và lo lắng. Ông nhẹ nhàng đi đến hỏi một người cảnh sát:

- Quán chúng tôi làm ăn hợp pháp, xin hỏi liệu có nhầm lẫn gì chăng?

Người cảnh sát nọ mắt vẫn nhìn xung quanh như để tìm gì đó, rồi quay sang nói:

- Chúng tôi muốn tìm một đối tượng có liên quan đến vụ giết người - nói đến đây, anh ta vội vàng mang một tấm ảnh lớn ra - ông có thấy người nào đã từng vào đây không? Theo như báo cáo của đội điều tra, chúng tôi nghi ngờ hắn đã vào quán của ông.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.