80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện
Klára Fehér
Hành Tinh Oxygene

Dịch giả: Nguyễn Phú Hoành & Phạm Huy Hùng
Chương 1
NGƯỜI LẠ MẶT MUỐN GÌ?
Trong nhà ăn, chàng thanh niên làm ra vẻ như đang nghiên cứu tờ thực đơn, thực ra anh liếc về phía bàn đối diện.
Anh đã đoán đúng, ở góc bàn bên kia vẫn là người lạ mặt. Người lạ mặt rất đáng chú ý và lúc này cũng đang nhìn anh. Trong ánh sáng mờ nhạt của phòng ăn anh vẫn thấy là người đó liên tục quan sát mình.
Chàng thanh niên cảm thấy toát mồ hôi. Nếu lúc này anh bật đứng dậy và rời khỏi nhà ăn có lẽ lại càng khó khăn hơn. Vì nếu người lạ mặt là một tên chỉ điểm, hắn sẽ lập tức theo anh ra ngoài và theo tới tận nhà ngủ. Anh nghĩ, trước nay mình vẫn cẩn thận, không có lỹ lại bị lộ? Bây giờ ta phải dấu tập tài liệu ghi chép ở đâu?
Tim chàng thanh niên đập nhanh. Thật khó thoát khỏ tình huống này. Mức tiêu hao Oxy của anh đã tăng ít nhất là mười phần trăm so với bình thường. Hơn nữa, mấy viên thuốc Ngủ đông anh đã dùng hết.
- Anh chưa gọi món ăn? – Tiếng loa trên bàn nhắc với giọng nhỏ nhẹ dễ chịu – Tôi có thể giúp anh được không? Hôm nay có món Kem táo với vị chuối chỉ cần có bốn Đơn vị Oxy.
- Xin cho nửa suất Kem với vị phúc bồn tử - Anh trả lời và đặt tờ thực đơn xuống.
Người lạ mặt đứng lên và tiến thẳng về phía anh. Anh tự nhủ, mình phải thật bình tĩnh. Nếu cần đánh nhau thì dự trữ Oxy của mình cũng còn vừa đủ. Ta không chịu mất mạng với giá quá rẻ.
- Chào ông – Người lạ mặt nói – Ông cho phép tôi ngồi với ông một phút.
- Ông là ai?
- Là một người bạn tốt. Tôi sẽ giải thích cho ông.
Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Chàng thanh niên tự nhủ. Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Người lạ mặt hơi cúi mình.
- Cảm ơn, và nếu được phép, tôi sẽ tự giới thiệu. Tôi tên Peter Mac Gulliver. Tôi đã quan sát ông từ mấy ngày nay …
- Xin lỗi, tôi chẳng có gì đáng để quan sát cả.
- Thế thì ông nhầm đấy ông bạn ạ. Phong cách của ông bạn hoàn toàn khác tất cả những người kia.
- Tôi có thể đảm bảo với ông rằng, tôi vẫn hành động hoàn toàn giống như mọi người. – Anh thanh niên cố giấu vẻ xúc động. Nhưng rất lo thấy tim mình đập quá mạnh. Chiếc kim đồng hồ đo lượng tiêu hao Oxy ở cổ tay anh vọt lên một cách đáng sợ.
- Tôi chỉ muốn xin ông giúp cho một vài thông tin …
Chàng thanh niên thở dài lo lắng. Anh đã chuẩn bị tư tưởng, có thể những Kẻ Ở Trên đã lần mò theo anh tớ tận đây, bao vây anh, anh sẽ phải đánh nhau và sẽ dùng hết sức lực của mình. Nhưng sao thế này? Những câu hỏi kéo dài hàng giờ hoặc hàng ngày cho đến khi lượng Oxy của mình phải cạn? Hay là họ sẽ giật phắt chiếc vòi mặt nạ thở của mình? Tất cả chỉ do lỗi tại mình thiếu suy nghĩ chín chắn, do quá khát khao hiểu biết. Chiếc túi nhỏ đựng tài liệu, đáng lẽ mình phải cất dấu ở nơi an toàn thì lại luôn luôn mang theo bên người như một vật cần thiết. Ít ra mình cũng muốn biết thằng cha này thuộc đội điều tra nào: Một chiếc mặt nạ và một chiếc nón bảo hộ với hình dáng mà anh chưa từng thấy.
Anh cố lấy hết nghị lực gắng nói thật bình tĩnh:
- Tôi không tin rằng tôi có bất kỳ loại thông tin nào mà ông có thể quan tâm. Tốt hơn là ta nói thẳng đi. Ông cần gì ở tôi?
- Tôi cần sự giúp đỡ của ông.
Chàng thanh niên tự trấn tĩnh, đừng có rơi vào bẫy của hắn … Anh nói to:
- Tôi không hiểu ông định nói gì?
- Tôi muốn ông cho biết, hiện tôi đang ở đâu?
- Sao tự nhiên ông lại hỏi tôi điều đó?
- Chính tôi muốn hỏi ông. Như tôi vừa nói, tên tôi là Peter Mac Gulliver, tôi từ Trái Đất, một hành tinh ký hiệu BG97 614 nằm trên Đường Ngân Hà trong hệ Mặt Trời. Tôi đang sửa con tàu vũ trụ của tôi thì bị nạn và rớt xuống đây.
Chàng thanh niên hốt hoảng nghĩ, hắn nói láo! Hắn muốn cướp hơi thở của ta, muốn đánh lừa ta. Chắc ta đã để lộ rằng trí nhớ của ta còn hoạt động … Không, ta không được phép biết Đường Ngân Hà là gì … Ta không được biết gì hết … Ôi ! Oxy … Oxy … chiếc kim.
- Ôi, Ông làm sao thế? – Người lạ mặt quan tâm hỏi – Hình như ông bị khó chịu?
- Oxy …
- Oxy của ông cạn rồi à? Xin phép ông cho tôi được tiếp thêm?
Người lạ mặt nạp một vài viên vào chiếc bình Oxy của chàng thanh niên.
- Sao? Khá hơn rồi chứ?
Chàng thanh niên vẫn còn nghi ngờ, có lẽ họ không muốn giết mình ngay, chắc họ còn muốn tra khảo ở ta những điều bí mật. Rất có thể họ tra khảo ta hàng năm. Mà lạ thật, lại cho mình cả Oxy. Cách cư xử rất tế nhị. Nhưng dẫu sao ta cũng phải kín miệng.
- Thưa ông, ông cần gì ở tôi? – Anh hỏi lại lần nữa.
- Thì tôi đã nói, tôi muốn ông giúp đỡ tôi kia mà. Ông xem có chỗ nào yên tĩnh để trò chuyện mà không bị ai quấy rầy không? Nếu ông cho phép tôi xin đề nghị: Ta về nhà ông.
- Thưa ông, ông đừng đùa giỡn với tôi làm gì? Hãy bắt tôi đi nếu các ông muốn. Tôi chán ngấy lắm rồi.
- Trên có trời chứng giám! Tại sao ông không muốn tin tôi. Tôi đã nói rõ. Tôi bị rơi từ con tàu vũ trụ của tôi xuống đây. Tôi không phải là người ở đây. Tôi từ một hành tinh xa lắc xa lơ tới. Tên tôi là Peter Mac Gulliver … Tôi thực không biết ông là ai và cũng không biết mình đang ở đâu. Tôi thấy ông là người có thể giúp đỡ tôi. Xin ông làm ơn …
Và người lạ mặt chắp tay hệt như những người ở đây vẫn làm trong ngày Đại Hội Mùa Xuân.
- Tôi thật chưa hiểu ông – Chàng thanh niên nói. Nhưng nếu ông chỉ yêu cầu có thế thì tôi cũng đành. Tín hiệu của tôi là ON 711 314. Chúng ta đang ở trên hành tinh số I234 567 trong hệ Đường Ngân Hà tên nó là Hành tinh Oxy. Còn một ngôi nhà riêng thì tất nhiên tôi không có cũng như tất cả mọi người ở đây.
T
rong cơn bối rối đầu tiên, July không biết nàng phải làm gì. Chuyện vừa xảy ra quá đột ngột. Trong chớp mắt, kim của các đồng hồ đo trên bảng điều khiển đã nhảy vọt loạn xạ. Có luồng ánh sáng khác lạ và những tín hiệu âm thanh cũng khác lạ. Cùng lúc này, Peter biến mất trên màn hình. Rồi tất cả trở lại yên tĩnh.
July và Peter là cặp vợ chồng mới cưới. Để thưởng thức tuần trang mật, họ làm một chuyến bay vũ trụ. Theo cách tính thời gian của Trái Đất thì ngày 30 tháng 1 năm 3069 con tàu vũ trụ nhỏ 2 chỗ ngồi mang tên Nhân Loại đã xuất phát. Gần đây, đối với thanh niên nam nữ trên Trái Đất, thì đó là “mốt” của những cặp vợ chồng mới cưới. Đi du lịc với tên lửa có tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng. Ai đã qua cuộc hành trình như vậy là có được một bằng chứng thử thách về nhiều mặt: Dũng cảm, Kiên nghị à Tin cậy lẫn nhau tuyệt đối trong mọi tình huống. Những cặp nào khi trở về Trái Đất vãn cảm thấy yêu nhau khăn khít là đã vượt qua mọi thử thách.
Đầu tiên con tàu vũ trụ Nhân Loại vọt theo quỹ đạo như kẻ chỉ với July và Peter, cặp thanh niên nam nữ hạnh phúc, yêu nhau thắm thiết. Trên con tàu, họ cảm nhận được sức mạnh và uy lực của con người, ý nghĩa lớn lao của cuộc sống và đồng thời sự bé nhỏ của mình giữa khoảng không vũ trụ. Hai điểm vô cùng nhỏ trong giải Ngân Hà vô tận, đang say sưa vì hạnh phúc tột độ và sự phiêu lưu của cuộc hành trình. Thỉnh thoảng họ lại bay qua một trạm không gian. Những vệ tinh nhân tạo này từ Trái Đất bắn lên để cung cấp thông tin và giúp đỡ những người du hành vũ trụ trong trường hợp khẩn cấp như hư hỏng máy đo, thiết bị hoặc thiếu thức ăn. Nếu cần, những con tàu vũ trụ có thể đõ lại một hòn đảo mến khác trong khoảng không vô tận. Nhưng July và Peter không thích điều đó. Họ cứ tiếp tục bay, bay mãi.
Họ đang ở trong khu vực của trạm không gian Fortuna 710. Họ có liên hệ vô tuyến đều đặn và định kỳ báo cáo với trạm.
- Tất cả hoạt động đều chứ? – Trạm không gian hỏi.
- Cám ơn, tất cả đều bình thường.
Gần quỹ đạo của con tàu vũ trụ Nhân Loại hiện ra một ngôi sao sáng như mặt trời. Xung quanh có nhiều ngôi sao nhỏ. Trong đó có một ngôi sao phát ra màu Tím – Đỏ rất lạ kỳ. Họ muốn đến gần hành tinh đó và bay vòng để xem. Họ đã khởi động một tên lửa phụ để làm việc đó.
- Tránh xa đi ! Giữ nguyên khoảng cách. Nguy hiểm chết người đó ! Lập tức tiến hành hiệu chỉnh quỹ đạo ! Nhân Loại ! Nhân Loại ! Hãy tránh xa hành tinh màu Tím – Đỏ.
July bỡ ngỡ nhìn Peter hỏi:
- Họ nói gì thế anh?
- Cứ quan trọng hóa vấn đề – Peter mỉm cười nói – Trạm không gian nào cũng thế ! Mấy cậu ấy không được nhúc nhích khỏi chỗ và họ ganh tị với chúng mình đấy.
Tuy vậy, anh vẫn bấm chương trình hiệu chỉnh đường bay.
Con tàu vũ trụ Nhân Loại không lại gần hành tinh màu Tím – Đỏ hơn nhưng cũng không đi xa hơn. Nó bay tròn xung quanh hành tinh chưa quen biết. Trạm không gian Fortuna 710 vừa tiếp tục chỉ dẫn cách phát động tên lửa chính thì một tai nạn xảy ra:
Một tảng thiên thạch đập trúng vỏ con tàu.
Trung tâm điện báo tiếp nhận được ngay báo cáo và cho rằng nhất thiết cần phải sửa chữa chỗ hư hỏng trước khi phát động tên lửa chính. Peter chuẩn bị làm nhiệm vụ này. Anh ôm nhẹ July vỗ về:
- Anh hy vọng là em hãy bình tĩnh. Trong năm phút anh sẽ sửa xong. Sau đó chúng ta sẽ rời khỏi cái khỏng không gian ít mến khách này. Còn em thì làm gì? Trong khi chờ đợi, em pha cho anh một ly nước mát.
Peter mặc bộ đồ du hành vũ trụ theo đúng quy tắc và bước qua lớp cửa dẫn ra phía ngoài con tàu. Đây chỉ là một thao tác sửa chữa thông thường như họ đã học và thực tập không biết bao nhiêu lần lúc còn ở trường học lái tên lửa. July cũng biết điều đó nên không có gì lo lắng.
Lúc này Peter đã bước ra khoảng không vũ trụ, July vừa pha nước vừa theo dõi anh trên màn hình và thấy rõ anh đang di chuyển nhẹ nhàng. Đột nhiên, có một chớp sáng lóe … kim các máy đo vọt lên … hình Peter bỗng biến mất trên màn kiểm tra. Bên con tàu vũ trụ chỉ còn lơ lửng sợi dây bảo hiểm đã bị đứt và một vài dụng cụ. Có vẻ như có cái gì đó đã giật Peter khỏi chỗ đứng của mình. Hay lại một tảng thiên thạch khác cắt đứt dây an toàn? Hay là họ đã gặp một hiện tượng lạ của vũ trụ mà xưa nay chưa ai biết? Khi thực tập du hành vũ trụ, họ đã được luyện tập với tình huống dây giữ bị tuột, nhưng lúc nào cũng còn một dây thứ hai bảo hiểm. Và chuyện cũng đã xảy ra rồi: Trong một cuộc tập luyên, một người tính thích đùa, giỡn được cử ra ngoài đã bỏ lại một sợi dây lưng lòng thòng và một vài dụng cụ cho lởn vởn xung quanh con tàu vũ trụ để dọa người khác. Nhưng không, Peter không thể làm điều này … Và nhất là lúc này họ đang muốn rời xa cái thiên thể có màu Tím – Đỏ bao bọc thì chắc chắn làm gì có sự đùa giỡn.
Tuy vậy July vẫn còn hy vọng. Cô mong chờ Peter bước trở lại vào phòng lái. Mắt cô như dính chặt vào chiếc then cài bên trong tấm cửa. Nhưng then không động đậy. Cô ra tận nơ, mở tấm cửa ra nhìn. Bên ngoài là khoảng không vắng lặng. Peter không còn đó nữa. Phải rồi ! Cùng với tia chớp, có một chuyện gì đó ghê gớm đã xảy ra.
Khi còn ở dưới Trái Đất, mọi người thường nói chuyện với nhau về hiện tượng Phản vật chất. Người ta kể về những nhà du hành vũ trụ chỉ trong chớp mắt bị những tia nào đó tiêu hủy. Nhưng những chuyện đó chỉ xảy ra đối với những người dám mạo hiểm vượt qua khu vực bên kia Đường Ngân Hà … Và nếu đúng thế thì cả con tàu vũ trụ cũng tiêu rồi chứ còn đâu ! Hay là các đồng hồ đo hoặc màn hình bị trục trặc? Nhưng còn tia chớp lóe mắt kia là cái gì? Và thời gian cứ trôi qua, đáng lẽ Peter đã làm xong công việc, trở về rồi mới phải.
Chiếc đồng hồ trên con tàu vũ trụ đã nhích lên được bốn phút theo giờ vũ trụ mà vẫn không thấy vân mong Peter đâu.
Lúc này, trạm không gian lại lên tiếng:
- Đây Fortuna 710 … vỏ tàu đã sửa xong chưa?
- Peter vừa mất tích … - Giọng Jly kêu lên đầy thất vọng – Peter vừa mất tích. Tôi phải làm gì đây?
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
BÁO CÁO
Thành phố Oxy, 12-4-1207 – 19.99.
Con tàu vũ trụ lạ đã bay vòng quanh hành tinh của chúng ta. Nó có liên hệ với tuyến thường trực với trạm AAA. Điện đàm cuối cùng hồi 19.96 là “Peter vừa mất tích. Tôi phải làm gì đây?”
Chúng tôi đang tiếp tục quan sát.
Chúng tôi đã dùng túi TIA BẠC chụp bắt được sinh vật vừa rời khỏi con tàu và đưa xuống đây. Túi đã chụp lên nó không gây thương tích, giữ sống.
Người gốc hành tinh BG 97614 thuộc hệ MẶT TRỜI trong ĐƯỜNG NGÂN HÀ.
Sinh vật được bọc một lớp da, cao 1,80m, giống đực. Nó cũng thở OXY. Từ nãy đến giờ sinh vật không có hành động chống cự.
P
eter Mac Gulliver mải sửa vỏ con tàu nên không thấy được tia chớp. Ý niệm cuối cùng của anh là, anh vừa sửa xong con tàu vũ trụ, anh nghĩ, ổn rồi, ta có thể trở vào …
Bây giờ anh thấy mình đang ở giữa một quảng trường.
Quảng trường nom như một sân chơi trẻ em … những em nhỏ ngồi trên những đống cát nhỏ và chơi với những nhùng, sô nho nhỏ xinh xinh. Xung quanh quảng trường có ghế dài. Trên đó có nhiều người lớn, họ rút trong túi ra những hộp gì tròn tròn nho nhỏ và xoay đi xoay lại. Một vài người khác đứng lên đi khỏi quảng trường. Nhưng anh nhận thấy quảng trường có cái gì đó không giống ở Trái Đất. Tại sao? Peter cũng ngồi xuống một chiếc ghế dài và cố suy nghĩ, hệ thống lại mọi việc vừa xảy ra.
Thật là hãn hữu … lạ lùng. Ta hoàn toàn không thể hiểu được. Không có lý bây giờ ta đang mơ? Mới vừa đây ta còn ở trong con tàu vũ trụ Nhân Loại cùng với July. Con tàu bị một tảng thiên thạch đập vào vỏ … Rồi ta ra ngoài khoảng không để sửa chỗ bị thủng … và rồi … Hiện giờ ta đang ở đâu? Ta đã trở về Trái Đất ư? Nhưng phong cảnh này dứt khoát không phả của Trái Đất. Còn thiếu một cái gì đó mà ở trái đất rất sẵn. Màu sắc? Ở đây, không một thứ gì có màu. Khắp nơ chỉ thấy một thứ ánh sáng lờ mờ, một sự chuyển tiếp giữa ngày và đêm. Tất cả đều màu xám và được chiếu sáng một cách đơn điệu. Cả quần áo của mọi người cũng màu xám. Và mặt họ … Nhưng làm sao có thể trông thấy mặt họ được. Tất cả đều đeo một cái mặt nạ để thở, người lớn cũng như trẻ con … Và cách đi lại của họ cũng thật là kỳ lạ: họ di chuyển thật chậm chạp. Không thấy có súc vật. Cả đến một con mèo hay một con chó cũng không có. Hoặc một con chim sẻ trên cây … Ồ mà ngay cả cây cố cũng không có nữa.
Có lẽ mình mơ, Peter nghĩ vậy và từ từ đứng dậy. Anh nhận thấy mình đang mặc bộ quần áo vũ trụ, một cái nón chụp du hành vũ trụ, một trang bị cấp Oxy và các vật dụng khác. Như vây, anh đã rời khỏi con tàu vũ trụ khi vừa sửa xong chỗ hư hỏng … Và lúc đó đã xảy ra một điều gì mà anh không thể hình dung nổi. Lúc này anh không còn ở trong con tàu vũ trụ nữa. Nhưng anh phải ở một nơi nào chứ ! Nơi đây là nơi đâu? Anh cảm thấy người đờ đẫn mệt mỏi, tim đập nặng và không đều. Chiếc đồng hồ chuẩn đoán vạn năng anh đoe ở cổ tay chỉ rõ nhịp thở và nhịp tim không đều. Bằng một động tác quen thuộc, Peter ấn vào nút chiếc máy nhỏ đeo trên ngực. Nhờ đó bộ lọc máy hô hấp của anh được rửa sạch và máy được nạp đầy không khí giàu Oxy. Lập tức nhịp mạch của anh trở lại bình thường và dần dần anh có thể sắp xếp lại được những ý nghĩ lộn xộn trước đây.
Điều chắc chắn nhất là lúc này anh không còn ở trên con tàu vũ trụ Nhân Loại và cũng không thể là ở trên Trái Đất thân yêu. Vậy thì anh ở đâu?
Túi dụng cụ anh còn đeo bên người, nhưng chiếc dây lưng an toàn đã bị đứt, một đầu thõng xuống. Kiểm lại đồ nghề anh thấy thiếu mất mấy dụng cụ mà trước đó anh vừa dùng để tu sửa vỏ tàu. Nhưng toàn bộ máy móc của anh vẫn đầy đủ và sẵn sàng, trong đó có cả máy Định vị.
Peter hồi hộp ấn vào nút đỏ trên máy định vị. Máy vẫn hoạt động. Trên mặt số của máy lần lượt xuất hiện những thông tin. Khoảng cách tới Fortuna 710 là hàng triệu km, lực hấp dẫn của nơi này cũng gần giống lực hấp dẫn của Trái Đất … Và này lạ chưa, cả khối lượng của hành tinh này cũng gần như trùng với khối lượng của Trái Đất. Thành phần khí quyển không khí .. Quái ! Máy này hỏng rồi chắc ! Nitơ, khí carbonic, oxyt carbon, muội khói, khí thải và những hạt thạch anh nhỏ … Còn Oxy chỉ có vết thôi. Nếu đúng như vaạy thì trên mặt hành tinh này không có sự sống phát triển cao như trên Trái Đất được.
Peter lo lắng nghĩ, nhưng đó chỉ là lý thuyết. Thực tế mình đã thấy cả người lớn và trẻ con giống như con người trên Trái Đất: những sinh vật đi bằng hai chân giống con người … Ngoài ra có thêm một cái vòi? Hay có thêm một máy hô hấp? Hay với một chiếc máy lọc khí? Thânhj mình không nhận thức nổi. Lập tức một câu hỏi khủng khiếp nữa nảy ra: Nếu anh không mơ, nếu thực sự anh đã bay trên con tàu vũ trụ Nhân Loại và bị một sức mạnh lạ lùng bí hiểm nào đó gạt xuống hành tinh lạ này thì bây giờ con tàu vũ trụ ở đâu? Và July ở đâu?
Ánh sáng mờ nhạt dần chuyển sang bóng tối. Trên quảng trường bằng bêtông hầu như không còn người. Những người vừa đi qua gần bên anh với bước chậm rãi và mệt mỏi hoàn toàn không chú ý đến anh. Lúc này Peter sực nhớ ra điều cần thiết nhất phải làm: chiếc máy vô tuyến.
Anh lấy chiếc máy phát nhỏ bật theo bước sóng của con tàu Nhân Loại. Nếu con tàu còn tồn tại và ở gần đây thì nó sẽ trả lời.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Anh phát tín hiệu theo làn sóng của Fortuna 710. Không có trả lời.
Không biết sao làn sóng bị chặn, không truyền đi được, anh nghĩ. Nhưng trên hành tinh này chắc chắn phải có một đài vô tuyến mà ta có thể nghe được tính hiệu của nó hoặc hỏi nó. Anh bắt đầu dò tìm từng bước sóng một. Càng tìm càng căng thẳng, hồi hộp. Không một tín hiệu: Điện đài hoàn toàn vô dụng.
Điều gì đã xảy ra với July và điều gì đã xảy ra với chính anh?
Anh xem lại máy định vị một lần nữa. Đúng, anh đang ở cách trạm không gian Fortuna 710 ba triệu km trong hệ Mặt Trời gần dãy Ngân Hà, trên một hành tinh thực thụ. Nhiệt độ khí quyển 260C. Độ ẩm không khí không đo được. Oxy chỉ có vết hoặc có thể có trong những hợp chất.
Như vậy các máy móc dụng cụ vẫn hoạt động được bình thường, chỉ trừ điện đài.
Anh chắc chắn là anh không mơ. Lúc này anh đứng trên một thiên thể chưa được nghiên cứu. Không biết do tình cờ anh đã hạ cánh xuống đây hay là do những ý muốn của kẻ khác? Anh được tự do hay đang bị cầm tù? Chỉ có cách quan hệ ngay với bất kỳ một người nào đó.
Một vài thanh niên bước tới gần giữa quảng trường. Đánh giá bằng con mắt của người Trái Đất, thì đó là những thiếu niên. Học mặc những bộ áo liền quần màu xám của thợ máy và mặt nạ thở. Nhưng kỳ lạ là những chiếc mặt nạ này không che mắt họ nên thoạt trông có vẻ như một chiếc vòi: chiếc mặt nạ chỉ chụp vào mũi và một chiếc ống cao su có nhiều xếp ly khá dài dẫn tới một chiếc bình họ đeo trên lưng. Như vậy có thể nhìn được khá rõ. Ngay cả mồm họ cũng chỉ có một miếng gạc mỏng bảo hộ.
Peter tiến về phía họ và lấy tay vẫy. Mấy chàng trai thản nhiên nhìn anh và tiếp tục đi. Rồi có một thiếu phụ đi tới quảng trường. Peter lại vẫy. Vì qua chiếc nón chụp vũ trụ anh không thể nói được. Người thiếu phụ cũng bình thản đi qua hệt như mấy thanh niên vừa rồi. Peter cởi bộ đồ vũ trụ ra và chỉ giữ một chiếc máy thở trước mặt. May thay khối lượng của các bộ quần áo vũ trụ hiện đại không nặng quá nửa kilô. Chỉ trong giây lát Peter đã cuộn bộ đồ bỏ vào trong chiếc túi đeo bên hông. Tất cả việc này diễn ra ngay trên quảng trường. Trong lúc này cũng có một vài người đi qua chỗ anh nhưng không có một ai quan tâm tới anh.
Peter phát hiện ra rằng, tất cả những người này đi theo một hướng nhất định và đều nhắm vào một ngôi nhà vuông vắn hình hộp nằm gần đấy. Ở đó là cái gì nhỉ? Khác sạn? Nhà ga? Nhà hàng? Ga xe điện ngầm? Anh cũng theo họ đi về hướng đó. Lần này anh bước đi cũng nhẹ nhàng như đi trên mặt đất vì khối lượng của hành tinh này cũng gần bằng khố lượng Trái Đất nên lực hấp dẫn cũng suýt soát bằng nhau. Cùng lúc này anh cảm thấy đầu nhức nhối khó chịu và chiếc đồng hồ chuẩn đoán của anh chỉ rõ sự giảm huyết áp. Anh ấn vào chiếc nút nhỏ bên cạnh chiếc máy vạn năng. Lập tức anh cảm nhận được một luồng hỗn hợp gồm các chất đường, adrenalin và cafein được đưa vào cơ thể. Anh thong thả đi theo dòng người.
Anh đã dự đoán không sai. Họ vào một ngôi nhà lớn có nhiều cửa. Trên các cửa đều sơn vẽ các ký hiệu. Những ký hiệu này giống những hình vẽ ở các vườn trẻ, nhờ nó mà các em bé nhất có thể phân biệt được chiếc khăn tay và con thỏ, bông hoa hoặc một hình tam giác … Khi tới gần, anh có thể nhận rõ một vài ký hiệu. Một ký hiệu thể hiện một người đang ngồi ăn, ký hiệu nữa chỉ phòng tắm và một ký hiệu thứ ba vẽ cái giường.
Trước tiên anh bước vào phòng tắm có hương sen. Độ chiếu sáng ở đây cũng lờ mờ khó chịu. Nhưng anh đã dần dần quen rồi. Các bồn tắm hoặc các hương sen dược sắp xếp thành hàng dài. Đi sâu vào một đoạn nữa là các nhà vệ sinh. Anh mở một vòi nước trên một chiếc bồn tắm. Một luồng nước âm ấm dễ chịu chảy ra. Anh lấy một giọt đưa vào máy phân tích bỏ túi. Chất lỏng là nước thông thường có pha lẫn chút ít thuốc khử trùng. Đây lại là một đièu bí mật mới. Trên hành tinh này chỉ có Oxy trong các hợp chất. Như vậy có thể hình dung được rằng các sinh vật thuộc giông người hiếm có này phải thở dưỡng khí bằng mặt nạ.
Không ai nói với anh một lời. Tắm rửa xong, anh cảm thấy khỏe khoắn hơn đôi chút và bước qua gian bên cạnh, trên cửa có vẽ một người đang ngồi ăn.
Đó chính là phòng ăn. Phòng ăn sạch như lau li. Nhưng nó rất lớn, xám xịt và không hấp dẫn. Ngay cả khi mặt bàn cũng làm bằng một tấm chất dẻo mặt xám. Ngay ở đây anh cũng cảm thấy có cái gì kỳ kỳ. Điều đó là gì nhỉ? Mọi người đều ngồi ăn thong thả, không nói một lời, không nhìn người khác và cũng không hề quan tâm đến ai.
Peter tìm ngay được một chiếc bàn trống. Anh ngồi xuống cầm lấy bảng thực đơn để sẵn và bấm nút chiếc máy phiên dịch liên hành tinh. Chiếc máy này là một phát minh mới và là quà cưới của July tặng. Đã từ lâu lắm, từ hàng ngàn năm nay trên Trái Đất, tất cả những thứ cần cho mọi người dân đều không phải trả tiền, từ giầy dép tới thuyền buồm cũng như vé đi xem hát hoặc kem chocolat. Nhưng người ta luôn luôn phát minh được những cái mới. Và ai lao động tốt, có thành tựu khoa học kỹ thuật mới hoặc tác phẩm nghệ thuật đặc biệt và đôi khi cả những thành tích thể thao xuất sắc cũng được thưởng. Phần thưởng luôn tạo nên một sự kích thích và làm cho cuộc sống không trở thành đơn điệu. Chiếc máy phiên dịch liên hành tinh cũng thuộc vào loại sáng chế mới. Không những nó có thể dịch ngôn ngữ của các hành tinh đã biết và đã có quan hệ với Trái Đất, mà còn trong giây lát nó có thể tìm ra chìa khóa của tất cả các tín hiệu âm học hoặc quang học và làm cho tai mắt và bộ óc con người có thể nhận thức hiểu biết được. Mới đây, July đã viết một bản báo cáo tốt nhất về ngôn ngữ học trong hai ngàn sinh viên nên được thưởng chiếc máy này.
- Em tặng anh chiếc máy phiên dịch liên hành tinh – Trước chuyến bay vũ trụ July nói với Peter – Có thể khi tới một ngôi sao nào đó, anh sẽ gặp một nàng tiên diễm kiều hỏi anh một cái gì đó. Lúc đó anh cần cái máy này.
Sau đó họ cùng nhau cười ran. Đã bao lâu rồi nhỉ? Một năm hay một tuần? Thời gian vũ trụ không có giới hạn. Trong suốt chuyến bay, hai người chưa hề hạ cánh xuống một hành tinh nào. Họ không muốn nói chuyện với ai. Chỉ nói với nhau. Và nhiều lắm là trao đổi với các trạm không gian của Trái Đất.
Trên chiếc máy phiên dịch bỏ túi, một bên có chữ Vox để dịch tiếng, một bên có chữ tượng hình để dịch các ký hiệu. Peter bấm nút điều khiển máy. Một chớp đèn nhỏ bật súng chiếu vào tờ thực đơn. Lập tức hiện lên dòng chữ dịch:
Món ăn Oxy để tiêu hóa
Sốt tảo
Kem nấm 2 đơn vị
Bánh phồng hỗn hợp 2 đơn vị
Bánh phồng kem chuối 1 đơn vị 4 đơn vị
Mình hiểu lời dịch nhưng lại chưa nhận thức được. Peter nghĩ: Ở trường anh đã được học rằng trên Trái Đất có thời kỳ thực phẩm chưa được dồi dào nên các thức ăn đều có giá tiền. Như vậy khi vào khác sạn hoặc cửa hàng thực phẩm, người ta phải trả một lượng tiền nhất định để đổi lấy các loại thức ăn. Nếu ở đây có ghi “Sốt tảo, 1 đồng tiền vàng” thì anh không ngạc nhiên. Nhưng tại sao họ lại phải ghi “cần bao nhiêu Oxy để tiêu hóa”
Chiếc loa trên bàn lên tiếng với giọng trầm đặc biệt. Đầu tiên nó còn nói nhỏ, sau đó tiếng nói có vẻ sốt ruột. Peter vội gạt chiếc nút máy phiên dịch sang vị trí Vox anh liền được nghe:
- Anh chưa đặt món ăn …
- Kem nấm – Peter hỏi nhanh.
Chiếc máy dịch lại lập tức. Mặt bàn ăn xám mở ra và một đĩa thức ăn kiểu cháo đặc được đưa lên, kế bên có một dụng cụ như chiếc muỗng. Peter vừa tháo chiếc mặt nạ khỏi mặt vộ vàng chụp ngay nó vào. Không khí vừa đập vào mặt anh cay xè làm anh muốn ho sặc. Anh nhìn đĩa thức ăn mà chẳng biết làm sao. Nếu tháo mặt nạ anh sẽ bị ngạt, nếu để mặt nạ anh không thể ăn. Anh bèn nhìn chung quanh và quan sát những người khác. Tất cả mọi người đều đeo chiếc mặt nạ có vòi. Trên miệng chỉ che một tấm gạc. Khi ăn học gạt một góc tấm gạc lên và ngậm cuống muỗng vào mồm như một chiếc ống hút. Khi đó anh mới phát hiện ra cái muỗng có cán rỗng như một chiếc ống.
Peter nghĩ, bây giờ mình kiếm đâu ra chiếc mặt nạ loại này. Bí quá, anh liền đục một lỗ trên chiếc mặt nạn thở để đút cuống muỗng qua rồi ngậm vào mồm. Bây giờ anh bắt đầu hút loại cháo đặc. Món ăn này vừa có vị nấm và gần giống cháo tấm có muối. Nó không quá ngon cũng không quá dở.
Ăn xong anh cảm thấy mồ hôi toát ra. Anh lại nghe thấy tiếng loa hỏi:
- Ăn ngon chứ? Dùng một món gì nữa không?
Chiếc máy nhỏ lập tức dịch ra. Peter lầm bầm:
- Cảm ơn.
Peter vừa đứng dậy thì có một người khác ngồi vào chỗ của anh. Anh đi tới chiếc cửa trên có ký hiệu một chiếc giường. Hẳn đây là một khách sạn.
Anh đoán ở cửa sẽ có một quầy tiếp tân. Thay vào đó anh lại bước ngay vào một phòng ngủ rất rộng, có các giường ngủ, tủ và giá để đồ đạc. Nhìn quanh anh thấy có nhiều người đang cởi quần áo hoặc đang ngủ.
Lúc này anh cảm thấy mệt mỏi khôn tả. Nếu mình cứ nhào đại nằm vô một chiếc giường thì sao? Anh tự nhủ, khi chủ nó tớ xin lỗi và dựng anh dậy thì sao? Không, có lẽ ta không làm thế được.
Anh muốn hỏi một người nào đó rằng hiện anh đang ở đâu. Nhưng nếu anh đặt câu hỏi lập tức sẽ gây ra sự chú ý. Như vậy anh sẽ giải thích thế nào ! Cũng không ổn. Nhưng lúc này Peter mệt quá rồi. Cái gì đã xảy ra với July? Nếu bây giờ anh nằm xuống đây và ngủ thiếp đi thì làm sao tìm hiểu được điều đó. Có thể July cần được ứng cứu? Có thể nàng bị nguy khốn và đang chờ anh? Vậy thì muộn mất. Nhưng lúc này anh mệt quá rồi. Hay là tại bữa ăn? Cái món kem nấm lạ lùng đó? Liệu họ có bỏ gì vào không? Thuốc ngủ chăng? Ngốc quá? Sao nãy mình không đưa món này vào máy phân tích trước khi ăn nhỉ? Bây giờ đối với anh chỉ cần một điều: nằm dài ra và ngủ … Nhưng có lẽ ta hãy hỏi chàng thanh niên đi qua.
- Thưa ông, ai có thẻ nằm ngủ trong chiếc giường này?
- Ai cũng được – Tiếng trả lời đều đều không tình cảm.
Peter nghĩ, mình phải cởi đồ ra chứ. Nhưng không kịp. Anh vừa đặt mình lên chiếc giường rất êm ái thì đã chìm vào giấc ngủ sâu.
-- Víp Truyện Chấm Prồ --
P
eter ngủ được một lát thì có tiếng nhạc nhẹ làm anh tỉnh dậy. Anh mở mắt thấy trần nhà màu xám được dùng làm màn ảnh để chiếu phim. Anh cố gắng lau sạch kính của máy hô hấp để theo dõi diễn biến của phim được rõ hơn. Xung quanh anh, giường nào cũng có những sinh vật giống người đang nằm. Tất cả đều thức và nhìn lên trần. Họ không đeo mặt nạ mà gỉ có một vòi thở Oxy ở mũi.
Peter vội bật chiếc máy phiên dịch và lắng nghe.
Trên màn xám hiện ra cảnh một thanh niên và một thiếu phụ, theo dự đoán của anh về lứa tuổi và giới tính của họ. Hai người mặc quần áo thể thao, mũi vẫn đeo vòi thở Oxy ngồi trên ghế dài nói chuyện tình yêu. Câu chuyện buồn tẻ kéo dài. Họ nói về ngày “Đại lễ mùa Xuân” lúc đọ họ sẽ lại ôm lấy nhau … “Em đẹp lắm” – Người đàn ông nói: “Anh tốt lắm” – Cô gái nói. Sau đó chuyển cảnh, tiếp theo là mục lời khuyên của thầy thuốc: Ta phải nhai chậm hơn thì sẽ cần dùng ít Oxy hơn. Cảnh lại chuyển nữa. Một dàn đồng ca thiếu nhi hát về ngày Đại lễ mùa Xuân. Lời hát “Chúng em muốn vui vẻ và khỏe mạnh. Chúng em muốn cầu xin được dự ngày Đại lễ mùa Xuân” Lại chuyển tiếp phim màu. Giống như một phong cảnh của Trái Đất với bầu trời xanh và cánh đồng bát ngát mơn mởn. Lúc này, những người đang nằm bị kích động đặc biệt. Nhiều người ngồi dậy và bắt đầu hát. Hình màu chỉ hiện ra có một phút rồi trở lại đen xám. Mọi người lại im lặng. Có điều là hậu cảnh của cặp đôi nam nữ yêu nhau, bác sĩ, đồng ca thiếu nhi đều là những khối bê tông vuông vức.
Lúc này các hình ảnh biến mất. Những người nằm các giường bên trở dậy và đi vào phòng vệ sinh. Peter nằm lại để suy nghĩ. Lạc có nhạc êm dịu nổi lên. Anh nhận ra tiếng nhạc cụ gió và nhạc cụ dây. Giai điệu giống hệt như lúc đầu.
Peter cố gắng tập trung suy nghĩ. Tất nhiên ta bị tai nạn sau khi sửa con tàu vũ trụ. Có thể July còn sống sót và ở đâu gần đây. Cũng có thể nàng cũng bị bắt. Ta phải lập tức đi tìm nàng. Ta không được ăn những thức ăn ở đây vì có nhiều khả năng có thuôc mê mà ta chưa hiểu rõ. Tốt nhất là ta sẽ ăn những viên thức ăn vũ trụ còn dự trữ.
Ta phải tìm cách liên lạc với July. Liên lạc trên các làn sóng thường lệ với con tàu vũ trụ và trạm không gian Fortuna 710 đều không được. Nhưng trên người nàng cũng có một máy thu phát dự phòng khi có sự cố như của ta. Tại sao nàng không tìm cách lên tiếng?
Anh thử bật nút điện đài của mình một lần nữa. Vẫn hoàn toàn im lặng.
Anh nghĩ: Có lẽ uổng công vô ích ! Chắc là các làn sóng thu phát đều bị chặn. Mình phải tìm cách ra chỗ thoáng. Đi ra, ra khỏi đây ngay.
Peter rửa mặt và làm vệ sinh thật nhanh, mặc lại bộ trang phục vũ trụ mà anh vẫn nhét trong túi. Anh chạy trong trừng mực chiếc máy hô hấp của anh cho phép.
Chạy giữa dường, anh mới chợt nghĩ ra: Không có ai tới thu tiền ăn và ngủ của anh. Cũng chẳng có ai nhòm ngó anh đến một lần.
Anh lại tới quảng trường màu xám. Đó là một sân betông rộng, phẳng lỳ, ở giữa không có vòi phun nước, không có đường phố, chỉ có ghế đá và chỗ ngồi chơi cho trẻ em. Lúc này trên các ghế dài lại có người ngồi. Vẫn những người đeo vòi trước mũi và hầu hết họ xoay xoay trong tay một cái gì tròn tròn như chiếc đồng hồ quả quýt. Quảng trường khá rộng, trải dài gần như hết tầm mắt. Xung quanh có những ngôi nhà màu xám. Đó là những hộp bằng bê tông gần giống nơi anh đã ngủ. Anh phát hiện ra một điều rất kỳ lạ. Những nhà này hoàn toàn không có cửa sổ mà chỉ có cửa ra vào. Peter ra giữa quảng trường bật máy thu phát, chiếc loa vẫn câm tịt, không bắt được một đài nào, cũng như phát tín hiệu mà không được trả lời.
Anh nghĩ, ta phải leo lên một vị trí cao hơn để định hướng tốt hơn và dùng máy thu phát có hiệu quả. Anh đi liều về một phía. Đồng hồ của anh vừa chỉ giờ Trái Đất và giờ vũ trụ. Nhưng ở trên cái hành tinh quái quảy này là sáng hay chiều, là ngày hay đêm? Còn cái thứ ánh sáng ảm đạm trên hành tinh này, không biết nó nhận được từ đâu. Tất nhiên phải có một hoặc nhiều Mặt Trời nào đó. Nhưng ánh sáng Mặt Trời làm sao qua được bầu khí quyển dơ bẩn này. Phải, chỉ có cách lên được một cao điểm. Nếu càn có thể lên nóc một ngôi nhà nào đó ít người qua lại.Từ đó anh mới có thể định hướng được. Gần quảng trường có một ngôi nhà giống như cái mà anh đã ngủ đêm qua. Nhà hình hộp, tường xám nhẵn lỳ, ngay cả cửa ra vào cũng như nhau: Một khung cửa lớn, trong lắp một tấm kính mờ. Mãi tới giờ anh mới nhận thấy rằng phía trên cửa có số 3. Còn ngôi nhà kế bên, phía trên của có số 4. Chính xác hơn là trên cửa một ngôi nhà có ba vạch thẳng đứng. Còn trên cửa kế bên có 4 vạch. Anh tò mò bước vào ngôi nhà mang số 3. Ngay cửa cũng có một tiền sảnh rộng rãi, không khác với ngôi nhà có phòng ăn và phòng ngủ. Peter bước vào tiền sảnh qua một cánh cửa treo bằng tủy tinh dáng như cửa một nhà kho. Các cánh cửa treo đều mang một bảng màu trắng đục như sữa. Phía trên mỗi chiếc cửa là một ký hiệu khác nhau. Trên cửa đầu tiên tấm bảng vẽ một chiếc giầy, trên cửa thứ hai vẽ một bộ áo liền quần và cửa thứ ba mang hình một con búp bê. Peter bị cuốn theo một đám đông đang đổ xô vào cửa có hình chiếc giầy. Đó là một nhà kho hết sức rộng. Trên các giá kê thành hàng san sát nhau là những đôi giày cùng kiểu bằng da nhân tạo gần giống cao su màu xám. Trên giá, giày được xếp theo cỡ. Phía ngoài cửa là các giày vừa cỡ với Peter. Những người đi vào không ai hỏi ai điều gì. Mặt họ chẳng thể hiện nét gì quan tâm hay tò mò. Họ lấy cỡ giày phù hợp với mình trên các giá. Họ diện ngay giầy mới, vứt bỏ giày cũ vào một hố sâu ngay dưới giáy bày hàng. Xong việc, họ lại chậm rãi bước ra khỏi kho cũng như lúc họ tới. Peter dừng lại trước một giá trắng và cầm lên một đôi giày. Một tiếng chuông báo động nổi lên, anh giật mình đặt đôi giày trở lại thì nghe có tiếng loa, anh vội bật chiếc máy phiên dịch liên hành tinh và nghe lời hướng dẫn. “Không vừa cỡ chân anh. Đi quá vào dãy phía trong”
Lúc này anh mới nhận thấy có một tấm cao su màu xám chạy dọc theo các giá để giày. Những người đi tìm giày bước dọc theo tấm thảm đó và học dừng lại khi có một đèn tín hiệu nhỏ bật sáng. Tất nhiên là cỡ chân được đo ngay trên thảm nhờ một hệ thống máy tự động. Và khi một người bước tới chỗ có giày vừa cỡ chân anh ta thì máy tự động báo hiệu có thể lấy ở chỗ đó.
Peter lại tiếp tục đi, vừa đi vừa quan sát tấm cao su. Qua hai hàng tủ, đèn tín hiệu màu vàng bật lên. Peter với tay lấy một đôi giày trên tủ và đi thử. Đôi giày vừa khít. Anh liền vứt đôi giày mang theo từ Trái Đất vào chiếc hố cạnh đó. Đôi giày mới thật là hay, không những nó vừa chân mà còn đàn hồi rất êm. Anh rời khỏi kho giầy. Không ai nói với anh một lời. Cũng không ai đòi tiền giày.
Vừa tìm giày, vừa quan sát, Peter đã phí hết một giờ. Không. Đây không phải là chủ đích của anh khi vào đây. Anh cần tìm xem chỗ nào có một cầu thang có thể đưa anh lên mái bằng. Và ở đó, anh sẽ tìm cách sử dụng điện đài một lần nữa. Anh tiếp tục bước vào các cửa tiếp nhưng lại lập tức quay trở ra vì không tìm thấy chỗ nào có cầu thang. Có những chỗ, kho có nhiều tầng, ví dụ ở kho có các bộ quần áo liền quần. Các bộ quần áo được xếp cao tới ba tầng lầu. Nhưng ở đó cũng chỉ có cầu thang đi bên trong gian nhà kho và dẫn tới những tầng có giá để quần áo khác. Còn không có một lối nào đưa ra ban công hoặc sân thượng. Và cũng không chỗ nào có một chiếc cửa sổ để anh có thể mở ra và thử đứng ở đó sử dụng điện đài. Hoặc từ đó anh có thể nhìn ra xung quanh để tìm phương hướng. Trong kho, hàng hóa nhiều vô kể. Những con người (Peter tạm gọi các sinh vật có đeo vòi thở đang chen chúc chung quanh anh là những con người), họ nhận được tất cả mọi thứ mà không phải chờ đợi. Phải nói rằng chữ tất cả này có ý nghĩa chủ yếu là trang phục, quần áo lao động và quần áo lót. Không nơi nào có áo khoác ngoài và chăn. Trong một kho khác rất rông, những chiềc vòi hô hấp được xếp thành đống. Đó là những chiếc vòi hô hấp được xếp thành đống. Đó là những chiếc mặt nạ để đeo trước mũi. Tất cả đều làm theo một kiểu giống nhau và được sắp xếp theo cỡ lớn nhỏ. Kèm theo mỗi chiếc mặt nạ có hai hoặc ba chiếc khăn bằng gạc để đeo miệng. Anh đoán hẳn là khăn gạc dùng tốn hơn. Trong kho mặ nạ thở này Peter cũng nhận ra những tấm băng cao su. Nhưng ở đây nó không trải trên mặt đất mà chăng ngang tầm mặt người. Khi anh bước tới khoảng giữa kho, đèn tín hiệu bật sáng. Lần này Peter không chần chừ, cầm ngay chiếc mặt nạ trên giá gần nhất. Anh đeo thử. Nó hoàn toàn áp chặt vào mũi và mặt anh. Đồng thời, anh giật mình phát hiện ra rằng khi anh hít vào thì chiếc vòi chụp mũi này dán cặt vào mũi anh nhưng không có không khí từ ống đưa vào. Hay chiếc bình chứa có khuyết tật gì đây. Nhưng kia rồi, tiếng chuông báo động lại réo lên và chiếc máy phiên dịch liên hành tinh của anh giúp anh hiểu lời thông báo.
- Anh hãy mang máy đến trạm nạp Oxy gần nhất.
Như vậy là trong bình chứa chưa có không khí và phải đưa tới một nơi nào đó để nạp. Anh hơi mừng nghĩ rằng. Nơi người ta nạp Oxy chắc phải có văn phòng hay bàn giấy, tóm lại, một nơi phân phối. Ở đó chắc anh có thể hỏi được những điều cần thiết. Anh cố gắng lắm mới giật được chiếc mặt nạ đang làm anh sắp nghẹt tở. Anh vộ vàng đeo cheiéc mặt nạ Trái Đất của anh vào. Tất cả xảy ra chưa đầy nửa phút mà anh cảm thấy như bị nghẹt thở. Mồ hôi vã ra, nhịp tim đập dồn dập, anh phải dừng lại nghỉ trong giây lát. Anh bỏ chiếc mặt nạ mới nhận được vào túi khoác vai.
Ra khỏi kho mặt nạ, anh bước vào kho đồ chơi. Peter thấy những mô hình máy, những búp bê mặc đồng phục lao động áo liền quần và cũng đeo mặt nạ. Có lẽ đến hàng trăm ngàn con búp bê. Chỉ có điều tất cả đều màu xám và chỉ khác nhau về cỡ lớn nhỏ. Phía trước anh, trong gian hàng cũng có một vài người lớn. Rất nhiều người lấy một tứ gì tròn tròn như một chiếc hộp phấn trên các giá. Anh tớ gần coi kỹ hơn và nhận ra đó là một trò chơi luyện tính kiên nhẫn. Trong đó có những hòn bi và một khe nhỏ. Phải tìm cách lắc hộp sao cho những hòn bi đó lách qua những chướng ngại hình học và lăn tới đích. Peter chợt hiểu rằng, những người ngồi ở ghế dài trên quảng trường lúc trước cầm những vật trên tay vừa xoay vừa lắc chính là trò chơi này đây.
Trong cửa hàng hiếm có này, anh thấy có nhiều trẻ con. Chúng đi một mình hoặc đi từng nhóm. Mặt xanh rớt. Chúng lấy một hoặc hai thứ đồ chơi rồi đi tiếp.
Trong đống hàng hóa khổng lồ này, nổi lên một sự đơn điệu. Màu xám ngự trị rõ rệt. Và còn điều này nữa: Có rất ít chủng loại mặt hàng. Trong một nửa cửa hàng đồ chơi trên Trái Đất cũng có nhiều những chiếc máy nhỏ, xe hơi, tên lửa và nhiều đồ chơi cơ khí, kế đó thể nào cũng có những con gấu con, chó con … Còn ở đây thì điều kỳ lạ là không có hình dáng một con vật nào trong đống đồ chơi khổng lồ này. Ngay ở các hộp đồ chơi cho các em tập lắp ráp, cũng chỉ có những cấu kiện xây dựng màu xám, không có cửa, chỉ dùng lắp được những ngồi nhà hình hộp đơn điệu và ảm đạm.
Sau kho đồ chơi là kho sách. Đó cũng là một kho như các kho khác. Trên những chiếc giá rất dài, Peter chỉ thấy có tám hay mười tựa sách, loại nào cũng nhiều vô kể. Trên giá đầu tiên nỏi bật lên chữ Sách học. Anh cầm một cuống dầy nhất, cắp nách đi tiếp. Anh ít chú ý đến những cuốn sách khác. Còn có một tập sách mỏng với tự đề Tình yêu và một tập khác : Tôi chỉ đợi ngày Đại lễ mùa xuân. Trên bìa cuốn này có hình một người đàn ông và một người đàn bà quỳ gối cùng ngước mắt lên trời.
Anh nắm chặt cuốn sách học và cảm thấy hồi hộp vô hạn. Không tự kìm chế được, anh lấy chiếc máy phiên dịch đọc: Tờ bìa có ghi Sách giáo khoa cho trẻ em, không ghi dùng cho lứa tuôi nào và khoa nào, ngành nào. Đó là cuốn sách giáo khoa dày nhất có trong kho sách.
Peter cảm thấy cuốn sách sẽ giải đáp cho anh nhiều điều bí ẩn của hành tinh này. Anh rảo bước trở lại tiền sảnh. Một lần nữa anh nhìn quanh thật kỹ lưỡng để tìm một lối lên mái nhưng vô hiệu … Anh đành bước nhanh ra đường và trở lại quảng trường. Từ đó anh đi đại vào một ngôi nhà có năm vạch thẳng đứng đánh dấu ở mặt trước. Anh lại gặp một hình ảnh quen thuộc: tiền sảnh rộng rãi, có cửa quay bằng kính mờ về mọi phía. Nhưng trên cái cửa đó không ghi một ký hiệu nào. Anh chặc lưỡi, theo một cửa bước vào.
Khung cảnh hoàn toàn khác. Anh cảm thấy như đang ở phòng điều khiển một nhà máy điện, hay trong phòng lái một con tàu vũ trụ hoặc trong phòn chỉ huy một chiếc máy bay, hay đài chỉ huy một chiếc tàu, cũng có thể là phòng chỉ huy một nhà máy tự động. Máy móc được bày thành hàng dãy dài trước các bàn lắp đầy đồng hồ và dụng cụ đo lường. Có nhiều người ngồi làm việc, trước mũi vẫn đeo ống thở. Họ điềm nhiên ấn vào các nút khác nhau, quay các tay quay khác nhau mà không hề nói với nhau một lời hay mảy may quan tâm lẫn nhau. Peter đi qua một bàn điều khiển thì một chiếc đèn màu lục tươi bật lên kèm theo tiếng nói. Chiếc máy phiên dịch lập tức chuyển cho anh:
- Ấn vào đòn bẩy phía bên phải cho đến khi có tín hiệu vo vo nổi lên. Sau đó cũng ấn như vậy với đòn bẩy bên trái.
Peter muốn đi tiếp nhưng sự tò mò còn mạnh hơn ý chí. Anh ngồi lên chiếc ghế tựa màu xám rất tiện nghi. Nhìn thấy trên bàn điều khiển có các đòn bẩy. Anh ấn vào các đòn bẩy như hướng dẫn. Anh cứ thế hết phải rồi trái, rồi phải … cứ như thế anh làm việc khoảng hai tiếng, cho đến khi anh cảm thấy chán ngấy. Anh vừa nhỏm lên định đứng dậy bỏ đi. Ngọn đèn lập tức bật sáng và mọt cánh tay bằng chất dẻo không biết từ đâu chìa ra. Peter lúng túng thì lời hướng dẫn vang lên:
- Đưa bình chứa Oxy.
Peter không kịp hiểu, đứng ngẩn ra. Chiếc máy vẫn tiếp tục nhắc lại lời chỉ dẫn. Chợt óc anh lóe lên một tia sáng: Phải rồi, chiếc bình chứa Oxy của chiếc mặt nạ mà anh vừa nhận trong kho hàng. Cánh tay kỳ lạ chụp lấy chiếc bình nâu của máy hô hấp như một thanh nam châm. Phía thành bình hiện ra một khe nhỏ và ở chiếc máy cũng tự mở ra một ô cửa nhỏ. Giống hệt như trong một chiếc máy tự động bán kẹo, có ba viên tròn dẹp rớt qua ô cửa chạy tọt vào trong bình chứa. Xong việc, các khe và ô cửa tự động đóng lại.
Ồ ! Điều bí mật là như thế đấy ! Đó là một trạm nạp Oxy. Người ta phải làm một công việc lao động nào đó và những chiếc máy sẽ tự động trả công cho anh bằng cách nạp Oxy vào máy hô hấp cho anh. Nhưng có thực là những viên khi nãy có chứa Oxy không?
Peter hồi hộp đổi mặt nạ. Lần này anh chuẩn bị kỹ càng từng động tác, từng tư thế để có thể lập tức đeo ngay trở lại chiếc máy hô hấp cũ của mình khi cần thiết. Nhưng không phải sử dụng tới biện pháp đề phòng này. Thành công rồi ! Chiếc máy mới hoạt động thật kỳ diệu. Không khí qua ống và mũi anh rất dễ chịu. Peter thử phân thích hỗn hợp khí. Chất khí từ các viên tròn dẹp đó sinh ra gồm có Nitơ và Oxy. Thành phàn hỗn hợp giống như không khí ở Trái Đất.
Anh tò mò muốn thử lại lần nữa, bước qua chiếc máy kế bên. Không biết có nên gọi là máy hay gọi là bàn điều khiển? Tùy ý. Ở đây cũng có một chiếc đèn tín hiệu sáng lên. Tiếp theo là lời chỉ dẫn. Nhưng ở đây chân phải đạp vào một chiếc bàn đạp đồng thời tay quay một chiếc vôlăng. Peter cũng làm việc ở đây một lát và khi anh đứng lên thì có một bàn tay bằng chất dẻo đưa ra. Đã biết, nên Peter đưa bình chứa Oxy. Lần này anh chỉ được nhận có một viên Oxy.
Bây giờ đã rõ. Trên hành tinh này, Oxy được dùng làm Tiền, là thước đo giá trị như ngày xua thường làm ở Trái Đất. Công lao động được tính đổi thành Oxy. Vậy là anh đã làm được một công viẹc lao động có ích nào đó và được trả công bốn Đơn vị Oxy.
Đột nhiên Peter cảm thấy bụng đói còn cào. Làm sao nhớ được phòng ăn hôm trước ở chỗ nào nhỉ. Anh quyết định, đầu tiên đi tìm phòng ăn. Kiếm một cái gì ăn và sau đó lại tiếp tục lên đường đi tìm một điểm cao. Nghĩa là một vị trí thích hợp cho cuộc thu phát vô tuyến. Nếu không thì cũng phải tìm được một phòng chỉ dẫn nào đó để có thể bắt liên lạc được với các sinh vật ở hành tinh kỳ lạ này …
Anh lại trở lại quảng trường và phải tự thừa nhận rằng anh không tài nào tìm được cái nhà ăn hôm trước. Lúc này, có vẻ sáng sủa hơn hôm trước. Anh nhìn được mọi vật rõ hơn. Nhưng khắp nơi cũng chỉ là những khối bêtông màu xám và những bức tượng phẳng lỳ.
Anh quyết đinh, cứ đi hú họa từ ngôi nhà này qua ngôi nhà khác cho đến khi tìm được chỗ ăn.
Ngôi nhà kế bên là một loại bệnh viên. Có những bệnh nhân đang được nằm trên cáng khiêng vào. Peter nhận xét thấy không có bệnh nhân nào bị thương, cũng không có người nào rên rỉ hay kêu la, cũng không có ai còn tỉnh táo cả. Họ như là chìm trong một giấc ngủ sâu, nằm bất động trên cáng. Các nhân viên cấp cứu cũng đeo mặt nạ trước mặt, thong thả đưa bệnh nhân vào cửa … Sau bệnh viện, Peter lại tới một ho và cuối cùng anh cũng thấy một ngôi nhà giống ngôi nhà đêm trước. Ở đó cũng có các phòng tắm, phòng nghỉ và một phòng ăn lớn rất rộng rãi. Cuối cùng anh đã tìm được nó.
Lần này, anh tự tin ngồi ngay vào một chiếc bàn. Theo bản thực đơn, anh gọi món Bánh bột tảo và Sốt nấm. Lúc này anh biết cách khéo léo đưa cuống muỗng vào miệng dưới chiếc khẩu trang và bắt đầu hút. Peter đói và háu ăn đến mức quên phứt đi việc phân tích thức ăn. Chung quanh những người đàn ông và đàn bà đeo mặt nạ cũng ngồi hút món ăn của họ. Họ ăn xong đứng dậy và lại có những nguồi khác tiếp tục tới ăn. Peter quyết định ăn xong ngồi nguyên tại chỗ dể đọc lướt qua cuốn sách giáo khoa một lát. Tại đây anh phát hiện ra ở bàn thứ ba có một thanh niên không ăn mà lấy muỗng quết quết món súp đặc lên một chiếc khăn bằng lên thành những nét nguệch ngoạc. Chàng thanh niên chăm chú làm việc. Chàng không hề chú ý đến ai và cũng chẳng ai quan tâm tới chàng.
Chỉ có mình Peter tò mò ngồi ngắm anh ta. Chàng thanh niên lấy cán muỗng quệt một vệt cháo đặc lên chiếc khăn và kiên nhẫn chờ cho đến khi cháo khô. Anh ta gấp chiếc khăn lên vệt dó, quệt một vệt khác và tiếp tục vẽ một ký hiệu gì đó. Phải … Nom cứ như chàng ta đang viết hoặc vẽ. Đột nhiên, Peter nhớ lại: Trong các kho hàng, không chỗ nào có giấy, bút, mực, màu, phấn … Tất cả văn phòng phẩm đều không có thứ nào hết. Các loại đồ gỗ, máy ảnh, hoa, đồng hồ đeo tay, máy thu thanh, thảm, rèm cửa, tranh anh, tuyệt nhiên chẳng có thứ nào ! Vậy chàng thanh niên này đang làm gì? Chiếc loa treo trên bàn anh lại lên tiếng:
- Anh còn dùng món gì nữa không?
- Cho một phần Kem phúc bồn tử - Anh nói nhanh vì còn muốn tiếp tục quan sát chàng thanh niên. Món kem đã hiện lên. Đúng lúc này, chàng thanh niên nhận thấy có người đang quan sát mình. Anh đột nhiên nhìn lên và giật minh, không dấu được sự hoảng hốt. Anh vộ gấp chiếc khăn lại, bỏ vào một chiếc túi nhỏ và bước vội ra ngoài, bỏ dở luôn phần thức ăn trên bàn.
P
eter có cảm giác là anh phải tìm chàng thanh niên này. Một linh cảm kỳ lạ không thể giải thích được đã cho anh biết rằng chàng thanh niên này sẽ không xa lánh nếu anh gần gũi anh ta. Vì chàng ta không như mọi người, đi qua anh mà không hề quan tâm tới anh. Đến đây, dòng suy nghĩ của anh phải tạm dừng …
Anh cũng đứng vút dậy, bỏ lại món Kem phúc bồn tử đang ăn, đi lướt theo ra tiền sảnh, nhưng chàng thanh niên đã biến mất.
Vừa bực mình, vừa thất vọng, anh lại đi ra quảng trường. Trước bữa ăn, bên ngoài trời sáng hơn hôm trước nhiều, nhưng lúc này lại tối hơn. Peter có cảm giác như bầu không khí bị ô nhiễm nhiều hơn chứ không phải là nguồn ánh sáng – Mặt Trời? – lúc này yếu hơn. Do thiếu sáng, quảng trường nom lại càng xa lạ hơn một cách đáng sợ.
Peter thuộc kỹ lịch sử du hành vũ trụ của loài người. Anh dã được học về những hành tinh có người ở đầu tiên đã dính vào những cuộc tranh chấp như thế nào. Phải, đã có nhiều hành tinh, ở đó người ta đón các nhà du hành vũ trụ từ Trái Đất với tình cảm anh em. Đối với nhiều hành tinh trên Đường Ngân Hà, loài người vừa có những liên hệ thường kỳ về vô tuyến, và truyền hình còn có những chuyến bay vũ trụ theo đúng bảng Giờ tồn. Nhưng cũng có những trường hợp khác, trong đó các nhà thám hiểm dũng cảm phải chịu cực hình hoặc tử hình. Cũng đã xảy ra trường hợp họ sợ người Trái Đất, lấy xích xiềng lại và đưa vào sở thú. Trên những hành tinh khác thì nguồi ta cho những người từ Trái Đất tới là các vị thánh. Họ quỳ lạy và mang đồ vật đến tế lễ. Đã có những hành tinh mà ở đó ta có thể nói chuyện với người bản xứ qua máy phiên dịch liên hành tinh. Và cũng còn những hành tinh khác mà con tàu không thể hạ cánh được vì trước khi tới quá gần, các vũ khí phòng không của họ đã tiêu diệt rồi. Ai mà biết được, giống người nào ở trên hành tinh này? Họ có phải là một sắc tộc không thống nhất không? Hoặc ở đây có nhiều loại sinh vật khác nhau. Liệu July có bị họ cầm bắt chưa. Từ lúc ta rớt xuống đây nàng ra sao? Hay là nàng cũng đã bị bắt đày xuống đây hòa lẫn với đám người bình thản một cách kỳ lạ? Ai cũng đeo mặt nạ thở giống như nhau? Nhưng dãy máy ở chỗ mình vừa làm việc và phương thức cung cấp chứng tỏ rằng ở đây cũng có những sinh vật phát triển cao. Nhưng đây là chỗ nào? Và họ là ai?
Các ý nghĩ của anh ngày càng lẩn quẩn bế tắc. Anh đã hết đói nên liếc qua cuốn sách giáo khoa, tạm thời chưa tìm được người thanh niên chưa quen.
Anh ngồi vào một ghế đá trên quảng trường, gạt nút chiếc máy phiên dịch vào chỗ chữ tượng hình và hướng mắt điện tử lên xuống sách giáo khoa. Anh hồi hộp đọc:
Bạn đầu Chúa tạo ra bầu trời dưới đó là hành tinh Oxy. Chúa rất nhân từ và vì vậy Chúa đã tạo ra một thế giới to lớn và tuyệt đẹp. Chúa đã sắp đặt trong bầu trời gồm Mặt Trời với mười hai Mặt Trăng và ba mươi ba triệu Ngôi sao để chiếu sáng. Bầu trời trong xanh như một bức rèm. Trên mặt hành tinh mọc lên các loại cỏ mỡ màng, các loại cây cho những quả chín ngọt như mật. Khi đó, Chúa đã triệu tập Mặt trời và các mặt trăng lại hỏi:
- Trong thế giới tươi đẹp này còn thiếu gì?
Mặt trời dáp:
- Những người đàn ông.
Các Mặt trăng đáp:
- Những người đàn bà và trẻ em.
Chúa đã lấy đất sét nặn ra 1.000 người đàn ông, 1.000 người đàn bà và 10.000 trẻ em từ nhỏ đến lớn. Chúa đặt họ trên đám cỏ dứoi lùm cây. Nhưng các hình nhân bằng đất sét này không cử động được.
- Còn thiếu cái gì nữa nhỉ? Đấng sáng thế lẩm bẩm.
Mặt trời và các Ngôi sao lập lại:
- Còn thiếu gì nữa nhỉ?
Các mặt trăng nói:
- Hỡi Đấng sáng thế. Người hãy ra ơn ban cho họ khí Oxy từ hơi thở cao quý của người.
Khi đó Chúa đã lần lượt nhấc các hình nhân bằng đất sét lên và hà cho mỗi người một ít hơi thở từ đôi môi cao quý của người. Lập tức, đất sét hồng hào lên trở thành da thịt, chân tay bắt đầu cử động. Và tất cả bừng lên thành cuộc sống. Và như vậy, Chúa đã thể hiện tính toàn năng. Bức rèm lụa trong xanh của bầu trời bắt đầu chuyển động. Từ đó sinh ra gió. Gió đưa khí Oxy tới toàn hành tinh Oxy.
Chúa phán rằng:
- Đất này kể cả đồng cỏ và trái cây thuộc về các ngươi. Nhưng các ngươi không được có ý nghĩ dời nơi này đi nơi khác. Bởi vì ta cấm các người rời khỏi nơi mà ta đã an bài. Ai di chuyển nhiều thì cần nhiều Oxy hơn và như vậy là kẻ đó cướp của anh chị em mình một phần hơi thở thiêng liêng của ta. Phải nhớ rằng, khí Oxy là báu vật vĩ đại mà ta tặng cho các ngươi và qua nó ta đã ban cho các ngươi cuộc sống.
Và ta cũng cấm các ngươi không được Suy nghĩ. Bởi vì sự Suy nghĩ cũng tiêu hoa thêm Oxy. Các ngươi không cần có ý nghĩ nào khác các ý nghĩ mà ta đã truyền cho các ngươi.
Và ta cũng cấm các ngươi không được Đa ngôn bởi vì ngay cả những lời nói cũng làm giảm bớt kho báu chung của đồng loại mình.
Kẻ nào vi phạm những lệnh truyền của ta thì ta sẽ trừng trị tùy theo tội trạng.
Nhưng Đấng sáng thế đã hoài công cảnh cáo loài người. Vì ở đó có giống chim được sản sinh từ địa ngục. Với đoi cánh giang rộng, nó từ bên kia núi tới nói:
- Hãy nhìn ta. Ta tự đặt mình lên hơi thở thiêng liêng của Chúa và bơi trong đó như cá bơi trong nước. Ta có thể bay đi khắp nơi, bất kỳ nơi nào mà ta muốn. Các ngươi hãy tự làm lấy những đôi cánh và những chiếc buồm. Các ngươi hãy chiếm đoạt lấy Oxy. Nhờ đó các ngươi có thể đạt tới nơi Mặt trời, 12 Mặt trăng và 33 triệu Ngôi sao. Ở đó đẹp hơn hành tinh Oxy gấp trăm lần.
Nhưng những con người không biết rằng con Ác điểu không bay theo hơi thở của Chúa mà bay theo hơi thở của Quỷ dữ. Họ không biết rằng tất các các lời nói của nó đưa tới sự hủy diệt và sự phá hoại. Người Cha nhân từ của loài người đã hoài công nhắc nhở. Nhưng lần lần, tính tò mò, tính khao khát, tính hiếu động và tính đố kỵ đã len lỏi vào trái tim con người. Họ làm lấy những đôi cánh từ những tàu lá cọ, làm buồm từ những lá vả lớn. Họ muốn chiếm đoạt gió là chất khí Oxy đang chuyển động. Người này giành lấy không khí của người kia. Họ giành giật lẫn nhau và thở hổn hển. Ai cũng muốn bay cao hơn nữa. Cho tới khi họ tới gần Mặt trăng gần nhất thì Đấng sáng thế thu hút không khí lại. Gió dừng. Khí Oxy trở lại trong lòng Chúa. Những con người tham lam rơi xuống hàng loạt như những con búp bê bằng đất sét màu xám.
Tới đây, Chúa lại thuwong xót các loài sinh vật do mình tạo ra đã chết, phán:
- Các người đã mắc vào vòng tội lỗi. Nhưng ta không muốn xử phạt các người bằng tội đày ải vĩnh cửu. Tuy vậy, bắt đầu từ nay trở đi. Ta quyết định, mỗi người chỉ được nhận vừa đủ Oxy và không ai được vượt quá lượng đó. Bởi thừa Oxy đối với các người chỉ thêm tai hại.
Và thế là gió biến mất. Màu xanh của bầu trời cũng biến mất. Và kẻ nào không mang cái cuống nhau Chúa ban cho tức là cái chụp mũi để cấp sự sống cho các người, muốn thở khôn có nó thì mồm mũi và phổi của kẻ đó sẽ chứa đầy một thứ khí cay xè, hơi thở của quỷ dữ. Kẻ đó sẽ phải đau đớn mà chết.
Và chính do đó những tội lỗi của cha anh các người nên thần dân trên hành tinh Oxy chỉ được nhận liều Oxy hàng ngày của mình theo các quy phạm về sự lao động bình đẳng. Nhất là phải nhận qua cuống nhau của Chúa ban cho. Hàng năm có một ngày, cuống nhau được tháo ra vào dịp Đại lễ mùa xuân, khi Đấng ban ơn mở bức rèm trời cho phép những đôi mắt của thần dân được nhìn lên nơi Sáng lạn. Đó là nơi mà cuối cùng các thời đại. Sau khi Chúa cứu thế tới thì ta có thể tận hưởng muôn đời. Amen !!
Đọc đến đây, Peter vô cùng sửng sốt. Anh dở tiếp một đoạn khác. Sau phần giảng dạy về tín ngưỡng tiếp đến phần giảng dạy về quyền lợi và nghĩa vụ của công dân:
“Tôi là một công dân trung thành của hành tinh Oxy. Oxy là tổ quốc của tôi Hành tinh Oxy lo lắng cho tôi. Tôi được nhận quần áo và giày, tôi được nhận mọi thứ vừa bằng mức tôi cần, tôi được nhận Oxy là nguồn sống. Muốn được nhận Oxy tôi phải làm việc. Lao động là tươi đẹp, nhẹ nhàng và dễ chịu. Khi tôi chăm chú thao tác đúng theo chỉ dẫn vận hành, khi tôi làm việc tốt thì tôi được nhận khí Oxy. Khi Oxy này là sở hữu của tôi và không ai láy đi của tôi. Tôi có quyền tích lũy khi Oxy nhiều tới mức mà trong bình chứa cho phép. Nếu tôi muốn tôi có thể tích lũy Oxy đủ để dùng cho ba ngày ba đêm.
Tôi dùng khí Oxy để làm gì?
Tôi cần khí Oxy để sống. Tôi hít thở khí Oxy.
Khi tôi ngủ hoặc khi tôi nằm yên không suy nghĩ thì tôi cần dùng sự tiêu hao khí Oxy ở mức thấp nhất. Các cử động đều gây ra sự tiêu hao đặc biệt về Oxy ! Vì vậy chúng ta hãy đi chậm một cách đĩnh đạc ! Trước khi chúng ta bước lên đường, chúng ta phải kiểm tra lại xem chúng ta có đủ Oxy hay không? Nếu không đủ, chúng ta tìm tới phòng làm việc gần nhất. Ở đó ta có thể tiép nhận thêm khí Oxy. Chúng ta phải chú ý sao cho cơ thể chúng ta khỏi bị giảm thân nhiệt do thiếu Oxy. Nếu không, chúng ta không thể tham dự vào Đại lễ mùa Xuân sắp tới.
Khi ăn chúng ta cũng cần tới Oxy. Trên bảng thực đơn, bên cạnh tên mỗi món ăn, các bạn sẽ thấy phải cần bao nhiêu Oxy để tieu hóa nó ! Bạn phải nhớ hãy tiết kiệm. Đừng có dùng quá nhiều Oxy cho một bữa ăn.
Hãy coi các buổi truyền hình vô tuyến. Coi nó không cần phải tiêu hao Oxy.
Trong sách giáo khoa còn có nhiều hình minh họa. Trong một hình, Peter nhận ra một phòng ngủ như chính anh đã từng đến. Những đứa trẻ nằm trên giường, chân tay duỗi thoải mái và đang quan sát các hình chiếu trên trần nhà. Nhưng ngay những hình ảnh này cũng xám ngắt và buồn tẻ. Khoảng giữa cuốn sách, trong chương Nơi chúng ta ở có một hình vẽ theo kiểu bản đồ địa hình làm Peter hết sức quan tâm:
“Hành tinh Oxy là tổ quốc của chúng ta.
Hành tinh Oxy là một đồng bằng hết sức rộng lớn dưới một bầu trời cao rộng. Trên có Mặt trời, 12 Mặt trăng và 33 triệu Ngôi sao. Hơi thở của ma quỷ ngăn trở chúng ta với bầu trời. Nhưng mỗi năm một lần vào Đại lễ mùa Xuân, bầu trời mở bức rèm và ta có thể nhìn thấy các Ngôi sao, Mặt trời và các Mặt trăng theo lệnh của Chúa đi quanh hành tinh Oxy. Khi ngày ban ơn tới thì chúng ta sẽ trông thấy hình ảnh lớn lao của Mặt trời và Mặt trăng. Chúng ta là dân của hành tinh Oxy. Thần dân của hành tinh này gồm có đàn ông, đàn bà và trẻ con. Trẻ con từ trên trời xuống vào dịp Đại lễ mùa Xuân. Chúng mang theo sự ban ơn.
Trên đồng bằng hành tinh Oxy được dựng lên các thành phố. Tất cả các thành phố đều giống nhau. Thần dân Oxy sống trong các thành phố. Tất cả thành phố có nhiệt độ bằng nhau, được cung cấp ánh sáng và thực phẩm bằng nhau. Mỗi thành phố có 12 quảng trường Mặt Trời, chung quanh mỗi quảng trường Mặt trời có 12 khố nhà Mặt Trăng. Trong mỗi khối nhà được chia thành những gian giống nhau. Khối 3 dùng làm nhà ngủ và nhà ăn. Khối 1 là trường học và trẻ con ở luôn đó. Khối 2 và khối 4 là các của hàng. Khối 5, 6, 7 là những cơ xưởng lao động đồng thời là trạm cung cấp Oxy, khối 8 là bệnh viện …
Peter Mac Gulliver ngao ngán nhìn vào cuốn sách giáo khoa. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tất cả các thành phố đều là những cư xá được xây dựng theo một sơ đồ thống nhất. Giữa thành phố là những quảng trường giống hệt nhau, xung quanh đó là những khối hình hộp không có cửa sổ, màu xám xịt giống hệt nhau. Và không hề có một đài hay tháp nào, không có thang gác, không có sân thương, không có gì hết.
Peter thầm nghĩ, không biết mình rơi vào đâu? “Các thần dân hành tinh Oxy sống trong các thành phố … Tất cả các thành phố đều giống nhau … Có nhiệt độ như nhau … Được cung cấp thực phẩm như nhau …” Anh cảm thấy mình rơi vào một cái bẫy chuột khổng lồ. Hơn thế nữa, mình như đang ở một trại chăn nuôi kiểu cổ như trước đây hàng thế kỷ trên Trái Đất đã có. Ở thời đại mà người ta chưa có khả năng, bằng con đường quang hợp điều chế trực tiếp đạm từ các loại cây cỏ … Xưa kia, khi người ta chăn nuôi và vỗ béo gia súc trong những cái gọi là chuồng, thì các cơ sở kinh tế hoặc trang trại khổng lồ rất giống cái đó. Khi thấy ình ảnh xám xịt nặng nề này, thấy các sinh vật đeo những ống hô hấp như vòi chậm chạp lê đi thì ta không thể chịu đựng nổi nữa.
Peter bở cuốn sách giáo khoa vào chiếc túi khoác và tuyệt vọng nhìn chung quanh. Bất ngời, anh lại nhận thấy chàng thanh niên có ôm một bọc giống cái túi đang bước vào một trong những cơ xưởng làm việc, trạm cung cấp Oxy.
T
heo cách tính thời gian của Trái Đất, một vài tuần đã trôi qua mà con tàu Nhân loại vẫn bay xung quanh hành tinh Oxy. Trạm vũ trụ Fortuna 710 đã lên tiếng không biết bao nhiêu lần.
- Đây, trạm không gian vũ trụ Fortuna 710 … Đây, Fortuna 710 … Nhân loại ! Chúng tôi yêu cầu bạn lập tức hạ cánh xuống trạm chúng tôi. Để điều chỉnh quỹ đạo bạn hãy khỏi động …
- Không … không, tôi không thể chấp nhận được.
- Nhân loại ! Bạn hãy rời ngay vùng nguy hiểm.
- Tôi không dám tự cho phép. Còn Peter …
- Bay vòng quanh hành tinh màu Tím đỏ ấy thật không có tác dụng và tốn công vô ích.
Peter có thể cần sự có mặt của tôi … Peter chắc bị rơi xuống đó … Tôi cảm thấy rằng anh ấy đang bị nguy hiểm … Tôi không thể phó mặc Peter cho số phận được.
- Bạn hãy suy nghĩ kỹ đi. Chính bạn cũng đã thấy anh ấy hi sinh trong một tai nạn.
- Peter có thể cũng còn sống. Tôi phải chờ anh ấy.
- Chờ bao lâu nữa?
Chờ tới khi nào cần phải chờ. Có thể chờ mãi mãi – July trả lời và nấc lên.
Fortuna 710 luôn luôn nói chuyện qua làn sóng, nhắc nhở, truyền đạt những hướng dẫn, tìm cách giải thích:
- Con tàu vũ trụ nhất thiết phải rời khỏi quỹ đạo vòng quanh hành tinh khủng khiếp với lớp khi bọc màu Tím – Đỏ của nó. Cho tới nay chưa từng có một phương tiện thăm dò nào lọt vào được để nghiên cứu hành tinh này. Bầu khí quyển trên hành tinh có thành phần chủ yếu là khí carbonic. Có nhiều dấu hiệu cho thấy trên đó có thể có cuộc sống hữu cơ. Nhưng chúng ta chưa hề nhận được tín hiệu trả lời trên làn sóng. Từ trước tới nay tất cả những con tàu vũ trụ đến gần nó đều bị mất tích. Chắc chắn Peter cũng bị mất tích ở đây.
- Không, tôi không thể phó mặc Peter cho số phận.
Nhân loại hãy lập tức khởi động tên lửa chính để rời ngay vùng nguy hiểm ! Chúng tôi cho một phi đội Tàu vũ trụ - Cấp cứu lên đường. Còn Nhân loại chỉ là loại tàu thể thao cỡ nhỏ. Về mặt kỹ thuật nó không đủ khả năng để giúp đỡ Peter ngay cả trường hợp có cơ hội ở trong tầm tay. Như vậy bạn chỉ tự đưa mình vào trong vòng nguy hiểm. Và bạn cứ bay một mình không có tác dụng gì hơn là sẽ làm bạn mất trí trong cái khoảng không vũ trụ vô tận này.
- Dẫu sao thì tôi vẫn cứ ở lại – July vừa đáp vừa khóc. Chính cô ta cũng cảm thấy rằng, đáng lẽ cô phải bay trở về Trái Đất. Bởi cứ ở mãi trong buồng lái của con tàu chật hẹp này, trước băng đồng hồ sáng loáng với những tín hiệu gọi trên điện đài tin khó có thể chịu đựng nổi … Và mỗi lần nhận tín hiệu, cô đều chỉ bắt được liên lạc với trạm Fortuna còn chưa lần nào liên lạc được với Peter. Đáng sợ nhất là bóng tối trong khoảng không vũ trụ. Bóng tối mờ ảo, không thời hạn, dai dẳng vô cùng, làm thần kinh con người bị thương tổn dẫn đến không tài nào chịu đựng nổi..
Ý nghĩ là có lẽ cô sẽ phải bay theo quỹ đạo vòng tròn này mãi mãi mà không thể hành động gì được với tâm trạng luôn luôn thấp thỏm lo sợ cũng làm July hết sức nao núng. Không biết Peter đã gặp phải hiện tượng nào? Lúc này anh đang ở đâu? Có lẽ điện đài của anh bị hư. Có lẽ anh đang cần cứu cấp? Có lẽ … có lẽ … và có lẽ … Nhưng có một điều chắc chắn là cô sẽ tiếp tục bay lượn như thế cho đến khi xác minh được điều gì cụ thể. Cũng có thể là chính cô sẽ biến thành một ngôi sao hay một mặt trăng. July chợt nhớ tới cha mẹ anh em, bạn bè trên Trái Đất. Nơi có ánh sáng mặt trời rực rõ, biển, cây cỏ, công việc làm … và rồi lại Peter. Luôn luôn nhớ tới Peter. Và cô tán thành là đã không bỏ mặc anh để một mình quay về trái đất.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.