Disneyland 1972 Love the old s
Đọc truyện
Chàng thanh niên mang số hiệu ON 711 314 vừa bước qua ngưỡng cửa cơ xưởng lao động gần nhất. Anh đặt gói tài liệu đặc biệt của anh bên mình, trên sàn nhà trước khi chăm chú nghiên cứu chỉ dẫn vận hành máy. Quay tròn nút giữa bốn vòng rồi ấn cánh tay đòn bên trái xuống tới hết cỡ cho đến khi một tín hiệu nổi lên thì cũng làm như thế với cánh tay đòn bên phải. Và rồi lại quay nút giữa … Như vây, đây là một loại công việc với ba thao tác. Vậy là hơi rắc rôi hơn các việc khác một tý và hy vọng cũng được trả công bằng nhiều Oxy hơn. Anh ta bắt tay vào việc.
Anh ta ấn tay lên nút. Nhưng sai rồi ! Đáng lẽ phải quay mới đúng. Nếu làm sai hai thao tác, anh sẽ không được nhận Oxy. Bây giờ anh quay nút giữa 1 … 2 …. 3 … 4 nào tiếp đến cánh tay đòn bên trái … Không biết con người kỳ lạ mình gặp trong nhà ăn lúc nãy là ai nhỉ. Anh ta đã quan sát mình rất kỹ … Tín hiệu nổi lên rồi. Bây giờ đến cánh tay đòn bên phải. Bây giờ không được làm sai thao tác nào nữa. Và cũng không được phép suy nghĩ nát óc về việc nào nữa. Bởi vì mỗi một ý nghĩ đều tiêu hao khí Oxy. Chiếc kim ở bình Oxy của anh đã chỉ mức vơi quá nửa. Bây giờ ta phải cố làm đủ dùng cho một năm. Úi chà ! Xuýt nữa thì lại tao tác sai lần nữa … Nếu như mình có đủ Oxy dự trữ cho một năm thì … Những điều này ta chỉ có thể mơ thấy mà thôi. May ra khi ON nhỏ lớn lên thì có thể … Bây giờ lại tới cánh tay đòn trái. Thôi, mình không được suy nghĩ nữa. Mức Oxy sụt xuống trông thấy rồi … Không biết người kia là ai nhỉ? Chiếc mặt nạ hô hấp của anh ta cũng không giống ai ở đây. Làm sao mình có thể thoát người đó được? Ví dụ ta có thể qua thành phố bên cạnh. Nhưng đi đường ít nhất phải tốn ba chục Đơn vị Oxy. Và chạy làm gì? … Lại đến lượt cánh tay đòn phải. Chú ý này, quay nút 1, 2, 3, 4 vòng … rồi lại đến lượt cánh tay đòn trái.
Cuối cùng máy chỉ cấp cho anh hai viên Oxy. Tính toán rất đơn giản, anh cũng cần tới ba viên cho buổi ăn trưa. Chàng thanh niên dành ngồi trở lại máy và làm việc gần bốn tiếng đồng hồ cho đến khi thu thập được lượng Oxy cần thiết.
Bây giờ anh mới bước sang khối nhà ăn. Anh đặt nửa xuất Kem với vị phúc bồn tử. Chính lúc này, người lạ mặt đã tới bàn anh.
9. ON MUỐN NGỦ
Peter Mac Gulliver ngạc nhiên không hiểu, nhìn chàng thanh niên:
- Làm thế nào mà anh không có nhà riêng? Vậy thì anh ở đâu?
Chàng thanh niên không trả lời. Anh nghĩ: Từ nãy đến giờ mình đã xử sự ngốc nghếch không thể tưởng tượng được. Đáng lý mình phải làm như tất cả mọi người. Mình phải đi thẳng như không hề trông thấy người lạ mặt, không hề nghe thấy tiếng nói của anh ta, không hề hiểu lời hỏi của anh ta. Bây giờ thì đằng nào cũng vậy thôi. Nếu hắn là kẻ thù, nếu họ gửi hắn từ Trên đó xuống thì hắn đã thắng được mình … Nhưng nếu anh ta nói thật? Nếu anh ta là một du khách vũ trụ bị tai nạn rớt xuống đây thì sao? Nếu vậy mình có thể cứu được anh ta … Trong điều kiện nào đó, anh ta cũng có thể có ích cho mình … Phải, như vậy anh ta có khả năng giúp đỡ mình.
Nghĩ tới đây, chàng thanh niên ON bị kích động tới mức tim chàng lại bắt đầu đập mạnh. Chàng cảm thấy rằng lượng Oxy của chàng giảm đi thấy rõ.
- Thưa ông, trên hành tinh Oxy không một ai có nhà ở riêng cho mình. Chúng tôi không ở. Chúng tôi chỉ sống thôi. Nói chính xác hơn, mỗi người có thể dừng lại nghỉ đêm ở chỗ mình muốn, ở chỗ mình tìm thấy một cái giường gần nhất, một cái chậu và một cái bàn. Người đó có thể ăn uống, nhận quần áo và xem truyền hình.
- Thế còn gia đình anh? Các bạn anh? – Peter kiên nhẫn hỏi tiếp.
- Thưa ngài, câu chuyện này làm tôi bị mệt, tôi đang phải dùng tới liều Oxy dự trữ.
- Thưa ông, khí Oxy thì tôi có thể tặng cho ông bao nhiêu cũng được.
- Ông lấy khí Oxy ở đâu ra?
- Tôi sản xuất nó. Với chiếc máy nhỏ này, bất kỳ một nguyên tố nào cũng có thể biến thành Oxy được. Với nó, người ta có thẻ tạo ra hoặc phá hủy một nguyên tử, làm thay đổi số điện tử …
ON cố gắng để không tỏ ra quá ngạc nhiên, vẻ mặt anh ta trở nên nhẹ nhõm cởi mở hơn.
- Thưa ông … bây giờ tôi không thể tiếp tục suy nghĩ nữa. Xin ông đừng tiếp tục đưa những thông tin như vậy cho tôi nữa …
- Anh muốn lấy Oxy ở dạng nào? Ở dạng rắn? Hay ở dạng lỏng?
ON quơ tay vào túi mình và rút ra một chiếc máy hô hấp còn mới nói:
- Đây là chiếc mặt nạ dự phòng của tôi. Ông có thể nạp đầy Oxy?
Peter Mac Gulliver mở chiếc bình chứa Oxy mới nhận được ở hành tinh và lấy một viên Oxy vừa được trả công khi lao động. Đặt vào chiếc máy MOE, chiếc máy sản xuất Oxy loại loại bỏ túi luôn luôn đeo trước ngực anh. Anh bấm nút, lập tức chiếc máy sản xuất theo chương trình những viên giống hệt như viên mẫu và nạp đầy đến tận cổ bình chứa của chàng ON.
ON run bắn người lên vì cảm động. Anh rơm rớm nước mắt:
- Tôi không biết làm thế nào để tạ ơn ông – Thưa ông … Quí …
- Tôi tên là Peter. Và bây giờ anh làm ơn giải thích cho tôi một việc.
- Với tất cả những gì bạn muốn. Nhưng đầu tiên, tôi có một lời thỉnh cầu duy nhất. Một thôi, anh cho phép để tôi ngủ một vài tiếng đã. Không biết đã từ bao lâu nay tôi chưa bao giờ được ngủ với đầy đủ liều Oxy.
- Tại sao anh không làm được điều đó? Từ khi nào và do đâu?
- Ban đêm chúng tôi phải tiết giảm lượng Oxy đưa vào thở. Chúng tôi chỉ được phép ngủ với nửa liều lượng. Phần Oxy thiếu chúng tôi phải thay thế bằng những viên ngủ đông.
- Thế còn khi anh có đủ Oxy?
- Chúng tôi không khi nào có thể có đủ Oxy. Ngay dù chúng tôi có làm việc cật lực suốt ngày đi nữa. Chúng tôi cũng không nhận được nhiều hơn lượng Oxy cần dùng trong một ngày. Khi lao động nhiều hơn, ta cần nhiều năng lượng hơn và mức tiêu hao cũng lớn hơn. Như vậy, ta cần nhiều thức ăn hơn và sự tiêu hóa lại tăng mức tiêu hao Oxy. Nếu ta làm việc ít hơn thì ta được ít Oxy hơn để dùng cho bữa ăn. Thực tế đã dạy cho mỗi người một mức thu nhận và tiêu hao Oxy tối ưu. Khoảng 10 giờ để ngủ là tỷ lệ thích hợp. Như vậy đôi khi ta còn được khoảng nửa tiếng đồng hồ để ngồi ngỉ trên một quảng trường và loay hoay với trò chơi nho nhỏ luyện trí kiên nhẫn. Chất Oxy loãng hỗn hợp với viên ngủ đông đảm bảo sự nghỉ ngơi hoàn toàn. Trí nhớ được ngắt mạch và ngủ không có mông mị gì hết. Kẻ nào nghĩ ra điều này thật láu lỉnh một cách ma quái … Nếu tôi được ngủ đẫy giấc thì … Nhưng bây giờ, anh làm ơn cho tôi đi ngủ đã.
Nghe tới đây, Peter cảm thấy lo láng tới mức anh có thể nắm lấy ON lắc mạnh cho tỉnh ngủ và yêu cầu anh ta lập tức kể lại và giải thích cặn kẽ mọi chuyện. Trong đầu anh dồn dập biết bao cảm nghĩ khó chịu mà xua nay chưa hề có. Trước đây ở trường, trong giờ tâm lý học, anh đã được nghe rằng có thời gian trước đây hàng ngàn năm loài người không làm chủ được những cảm xúc của mình, rằng những cảm xúc khó chịu làm huyết áp tăng lên và hoóc-môn lọt vào máu gây sự bồn chồn lo lắng bất ổn và sự giận dữ. Nhưng khi học, tất cả chỉ là lý thuyết, anh chưa có thể hình dung cụ thể những tình cảm đó như thế nào. Tới bây giờ Peter mới thực sự cảm thấy rằng từ lúc bị rớt xuống đây, những tình cảm xấu đó đang lớn dần lên và dồn ứ trong người anh. Anh nhìn lại ON thì thấy chàng thanh niên đờ đẫn cả người vì kiệt sức ON nói:
- Chúng ta đi ngủ đi anh. Sau sẽ bàn tiếp.
Peter không còn cách nào khác là cùng đi với chàng thanh niên đến phòng ngủ gần nhất.
K
hi Peter thức giấc, anh thấy ON đã tỉnh táo. Lúc này chàng thanh niên khác hẳn trước lúc ngủ. Anh ta linh hoạt hơn, nhanh hơn trong các cử động, hầu như vui vẻ. ON cùng Peter đi vào phòng ăn. Theo lời khuyên của ON, Peter chỉ gọi một món lỏng giống như sữa và không ăn thức ăn gì khác. ON nói:
- Nếu không, anh sẽ cảm thấy bị ru ngủ dần dần. Trong tất cả các món ăn khác đều có nhỏ thuốc.
- Thuốc gì thế? – Peter hỏi.
- Rồi anh sẽ hiểu tất cả.
Khi học đã ăn xong, ON nói tiếp:
- Bây giờ tôi có thể hoàn toàn và đầy đủ sức khỏe để chiều theo ý anh.
- Tôi cần được sự giúp đỡ, tôi muốn biết con tàu vũ trụ và vợ tôi ở trên đó ra sao?
- Đièu này không có khả năng thực hiện được - ON trả lời.
Peter cho rằng chiếc máy phiên dịch của anh dịch sai. Do đó anh tìm cách diễn tả ý mình rõ ràng hơn:
- Tôi muốn nói chuyện với một người nào đó có thể nắm trong tay mạng lưới giao thông của thành phố … chẳng hạn ông giám đốc Sở cấp cứu hoặc là nhà chức trách về an ninh.
- Ở đây không có những loại người đó.
- Vậy thì các cơ quan cấp thành phố ở đâu?
- Ở đây không có công sở.
- Tôi nói thế nào được nhỉ, tôi muốn tới một vị trí nào mà ở đó tôi muốn bắt liên lạc vô tuyến với một trạm trên Trái Đất hoặc con tàu vũ trụ.
- Tôi chịu, không biết liên lạc vô tuyến bằng cách nào?
- Là chuyển một thông tin bằng sống điện tử.
- Tôi cũng hiểu như vậy. Anh ạ, từ hành tinh Oxy không ai chuyền được tín hiệu vô tuyến đi đâu cả.
- Ở đâu mà chả có sóng vô tuyến. Ở Đường Ngân Hà cũng vậy. Khả năng cao nhất là ở đây sóng vô tuyến bị cái gì chặn lại. Anh hiểu chứ?
- Tôi hiểu rõ – ON đáp – Nhưng trong và ngoài thành phố, không ai có thể chuyển được tín hiệu vô tuyến đi đâu cả. Ít nhất theo chỗ tôi biết là như vậy. Riêng chúng tôi không thể phát được tín hiệu vô tuyến và cũng chưa nghe thấy có ai làm được điều đó.
- Làm thế nào để rời được thành phố này.
- Các thành phố chung quanh đều giống hệt thành phố này.
- Và giữa các thành phố là cái gì?
- Có khoảng tối đen.
- Anh có đưa tôi tới đó được không?
- Tại sao bạn lại muốn tới khoảng tối đen?
- Tôi nghĩ may ra từ đó tôi có thể phát tín hiệu được.
- Tôi không chắc là được đâu !
- Tuy vậy tôi cũng muốn anh làm ơn đưa tôi tới đó.
- Tôi sẽ cố gắng tuy rằng ra ngoài thành phố thật khó.
Sau này Peter nhớ lại con đường ra khoảng tối như một cơn ác mộng. Họ phải đi, đi và đi mãi lặng thinh dọc theo ven những khối lớn đồ sộ bằng bê tông. Chung quanh họ toàn những sinh vật giống người nhưng bước chân chậm chạp với chiếc máy hô hấp có vòi dài. Trong thế giới kỳ lạ này hầu như không có một tiếng động nào. Bên trong các khối nhà chắc chắn đây đó có chiếu truyền hình nhưng không một âm thanh nào lọt ra ngoài. Các khối nhà xám xịt, bầu trời xám xịt. Chân trời lẩn mất trong sương mù và rồi lại những khối nhà xám xịt như vậy. Peter cảm thấy muốn ói.
- Trong thành phố này có những phương tiện giao thông gì?
- Hầu như không có phương tiện giao thông – ON đáp.
Peter có cảm giác rằng nếu đường đi còn kéo dài anh sẽ co ngưiời lại nằm ngay trên mặt đường nằm ngủ một giấc bất kể mọi thứ.
May thay, lúc đó họ đã tới ngay khúc nhà cuối cùng. Đi hết hình khố bằng bê tông đó họ đứng trước cõi hư vô, một khoảng tối vô tận và trống không. Nền bê tông được thay bằng một loại đất nào đó. Không khí ở đây lại còn đặc sệt và bẩn hơn nữa. Peter phải bấm chiếc đèn Pin nguyên tử cầm tay mới có thể đi tiếp.
- Tại sao ở đây lại tối một cách khác thường như vậy? Trong kia đang là buổi sáng mà?
- Chúng tôi không biết khi nào là buổi sáng, khi nào là buổi tối. Cuốn sách giáo khoa của chúng tôi không dạy như thế. Nhưng tôi biết rằng hành tinh Oxy quay xung quanh mặt trời và nó cũng tự chuyển động xung quanh trục của nó. Như vậy ở hành tinh Oxy cũng có sáng và tối, cũng có các mùa trong năm. Chúng tôi cũng đã có được bầu khí quyển có chứa Oxy và cũng có những trận mưa. Nhưng từ khi chúng tôi sống dưới sự chiếu sáng nhân tạo thì ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua lớp khí được. Tuy thế vì nhịp độ sinh học rất cần thiết cho các sinh vật nếu người ta dùng sự tăng hoặc giảm ánh sáng nhân tạo để thể hiện thời gian đi ngủ và thức dậy.
Các tên gọi còn được giữ lại. Thời gian ngủ chúng tôi gọi là đêm và thời gian thức là ngày. Ngày và đêm đều được chia ra làm 10 giờ.
- Vậy thì ai hướng dẫn sự phân chia thời gian đó? Peter hỏi:
- Trung tâm.
- Trung tâm đó ở đâu?
- Tôi không biết điều này.
- Làm thế nào có thể bắt liên lạc với Trung tâm này?
- Nói chung là không được. May lắm, tới ngày Đại Lễ Mùa Xuân bạn có thể tìm cách.
- Bao giờ tới ngày lễ đó?
- Tôi không biết được chính xác. Nhưng cho tới ngày đó chúng ta còn phải đi ngủ và trở dậy vài lần nữa.
- Tôi hy vọng rằng, tới ngày đó thì tôi đã rời khỏi đây lâu rồi.
- Anh hy vọng hão huyền – ON nói một cách buồn bã – Anh không thể thoát ra khỏi hành tinh Oxy được.
Peter hốt hoảng kêu lên:
- Thật quá vô lý !
- Tôi hy vọng rằng có thể tôi nhầm.
Ở đây hết khu vực được chiếu sáng nhân tạo. Phía ngoài tối đen hệt như trong khoảng không vũ trụ, như trong ác vùng giữa các vì sao. Nhưng sự tối tăm này gây nên cảm giác sợ hãi như một cảnh chết trên mặt trăng. Ở Trái Đất, ngoài Thái Bình Dương có những hòn đảo vùng núi lửa hoạt động. Có những miệng núi lửa màu xám tro rộng hoắc. Có những gốc cây cháy dở. Và có những tồn tích than hóa của các làng đã hủy hoại một cách tàn bạo. Đôi khi họ có cảm giác là họ đang ở trên những con đường lộ cổ xưa. Dọc đường họ có thể gặp súc vật, người và xe cộ. Khi họ vượt qua những khố bê tông để ra khỏi thành phố, Peter có cảm giác bị đè nén. Một cảm giác kỳ lạ rất khó tả. Thật vậy, cái khoảng đất không người giữa các thành phố xám này, cái phong cảnh buồn thảm nhắc đến ngày tận thế này thật đáng sợ hơn tất cả.
Peter không có khả năng, cảm nhận về thời gian nữa. Khi tới rìa thành phố, ON đã nạp đầy bình chứa Oxy nhưng đi được một quãng, họ đã phải đánh vật với hơi thở. Như vậy có lẽ họ đã đi được khá lâu và đã qua được một đoạn đường khá dài. Bây giờ, ngọn đèn pin nhỏ của Peter chiếu lên một khối đồng nhất nhấp nhô kỳ lạ. ON ra hiệu là họ phải dừng lại.
- Cái gì đấy anh? – Peter hỏi
- Đây là Đại Dương – ON trả lời.
Họ đã tới bờ biển. Peter xoay chuyển chiếc đèn. Gióng tia sáng mạnh của chiếc đèn nguyên tử chỉ giống như một sợi chỉ mảnh bị khoảng đen nhấp nhô kia nuốt chửng. Hiện tượng này nhắc Peter nhớ một phần đến biển. Nhưng anh thấy nó còn giống những hồ phun thạch của núi lửa hơn nhiều. Biển này không có màu và cũng không có những lớp sóng đuổi theo nhau với những ngọn sóng bạc đầu. Nó không vỗ vào núi đá, cũng không phản quang dưới ánh sáng. Nó cũng không tạo thành bụi nước bắn lên trên đầu sóng. Biển này chuyển động nặng nề khủng khiếp như một con vật thời tiền sử. Hoặc như một vùng sình lầy rộng lớn đang thức giấc và muốn nuốt chửng tất cả.
- Chớ có tới gần anh ơi ! – ON nhắc nhở - Nguy hiểm đấy !
- Đây là loại biển thế nào?
- Trên biển này, ngày xưa nhiều tàu bè qua lại – ON giải thích với một nỗi lòng luyến tiếc đau thương vô hạn – Biển này ngày xưa màu xanh biển, phản chiếu bầu trời xán lạn. Tàu thuyền nhộn nhịp, những người dân chài hạnh phúc tấp nập … Tôi không biết rõ đó là vào lúc nào. Có lẽ từ khi có hành tinh này. Không còn thời gian. Hồi đó có nhiều loại cá, cua, sò, sứa … sống dưới biển này. Cả những cá như cá bay và các loại cá ăn thịt đáng sợ. Hồi đó biển tràn đầy sự sống và bờ biển có nhiều thành phố không giống những thành phố hiện nay chút nào. Ở các thành phố đó rất nhiều ngôi nhà đủ loại tươi tắn, mộc mạc và được trang hoàng lộng lẫy, có nhà có tháp cao, lại có cái lợp mái bằng. Đôi khi tôi cảm thấy như tự mắt tôi đã trông thấy những thành phố đó mặc dù tôi chỉ mới được đọc. Từ khi sự việc đã xảy ra với tôi, tôi mất cảm giác về thời gain.
- Sự việc gì đã xảy ra đối với anh?
Thay vì một câu trả lời rõ ràng thì ON trả lời lúng búng.
- Tôi từ Thành phố những người có trí nhớ tới đây.
- Từ chỗ chúng ta xuát phát sáng nay phải không?
- Không phải. Sáng nay chúng ta từ Thành phố của những người mang vòi hoặc bọn họ gọi là Thành phố của những người phục vụ. Còn Thành phố của những người có trí nhớ mà tôi đã ở thì khác xa những chỗ này.
Peter hỏi tiếp:
- Nhưng anh đã chẳng nói rằng tất cả những thành phố đều giống nhau à?
- Chỉ ở dưới này thôi.
Peter bực mình lắc đầu:
- Những điều anh nói với tôi thật là mâu thuẫn. Tôi không thể nào hiểu rõ được.
- Tôi rất muốn diễn tả cho dễ hiểu hơn. Tôi rất tiếc là anh chưa hiểu được hoàn toàn những điều tôi nói. Chính vì vậy tôi đã xin anh khí Oxy và tôi đã muốn ngủ một giấc để khí Oxy tràn qua bộ não tôi một chút và trí nhớ của tôi được phục hồi.
- Xin lỗi anh, tôi không muốn làm anh phải mệt mỏi…
- Anh đừng ngại. Tôi nghĩ rằng lúc này anh chưa thể hiểu rõ ngọn ngành được. Thành phố của những người có trí nhớ cách đây rất xa. Không phải là tôi tự nguyện từ đó tới đây đâu. Trong thành phố đó những người dân có trí nhớ: bác học, bác sĩ, kỹ sư, những người thiết kế và những người nghiên cứu … sống ở đó. Thành phố tươi đẹp nhờ màu sắc đa dạng của các ngôi nhà. Ở đó có tất cả những con người mà tôi yêu mến. Con trai tôi, vợ tôi, các bạn tôi và ngôi nhà nhỏ của tôi.
- Vậy tại sao anh lại phải dời khỏi chỗ đó?
- Tôi bị trừng phạt và bị đày xuống với những Người mang vòi.
Peter nhìn ON ngỡ ngàng. Đã từ lâu trên Trái Đất người ta không biết đến tội phạm hình sự cũng như luật vi cảnh nữa. Những kẻ xấu xa chỉ là những nhân vật trong những truyện cổ tích hoặc trong các sách lịch sử hay văn học.
- Nhưng vì sao kia chứ? Anh đã phạm phải điều gì vậy?
- Tôi đã đọc và suy nghĩ – ON trả lời rành rọt.
- Và chỉ có vậy thôi à???
- Phải, chỉ có vậy thôi.
- Như vậy, ai đã có quyền lực trừng phạt anh? Một tòa án à? Hay là một ông chủ đang trị vì? Một ông Vua hay Tổng thống?
- Đó là Trung tâm.
- À, như vậy, Trung tâm đóng tại Thành phố của những người có trí nhớ.
- Không, nó không ở tại đó – ON đáp.
- Vậy thì Trung tâm ở đâu?
- Tôi không biết.
- Nhưng mà khi họ thông báo cho anh bản án …
- Họ có cần thông báo cho tôi đâu.
- Vậy từ đâu anh biết rằng anh phải rớt khỏi thành phố đó?
- Họ đã quẳng tôi xuống đây.
- Thế sao anh không tự vệ? Anh không nêu lên lời khiếu nại hay sao?
- Khiếu nại ở đâu?
- Khiếu nại với Trung tâm. Thế ai đã quẳng anh xuống đây?
- Các máy móc. Với các máy móc mình không thể cãi được anh ạ. Nó chỉ truyền đạt mệnh lệnh và chỉ thị cho mỗi người. Ngay cả ORO cũng chưa lần nào được nói chuyện với Trung tâm.
- Thế ORO nào đó là ai?
- Là bạn thân nhất của tôi. Một người hết sức tuyệt vời, thông minh, sẵn sàng hy sinh.
- Bây giờ ORO ở đâu?
- Khi họ ném tôi xuống đây thì anh ấy vẫn ở trong Thành phố của những người có trí nhớ. Tôi nghĩ rằng … Tôi hy vọng rằng lúc này anh ấy vẫn còn ở đấy.
- Và ta làm cách nào để tới được Thành phố của những người có trí nhớ? – Peter trầm ngâm hỏi: - Nếu anh trở lại thành phố đó thì các máy móc nó có bắt giữ anh lại không? Liệu chúng có thể phát hiện ra anh được không? Và anh có muốn trở lại không?
Câu hỏi đột ngột làm ON lúng túng chưa biết trả lời ra sao. ON nghĩ, không biết có phải trạm kiểm soát gửi người lạ mặt này để theo dõi mình không? Có phải từ nãy tới giờ mình bị người đó điều khiển. Chính điều Peter vừa mới hỏi là bí mật thầm kín nhất của ta; là nỗi nhớ nhưng khắc khoải nhất của ta, là tất cả những gì ta đã chuẩn bị từng giờ từng phút từ lúc bị đày xuống đây.
Lúc này ON lại bị một cơn hoảng hốt như trong nhà ăn, lúc Peter nói chuyện với anh lần đầu.
Cả hai người im lặng một lúc lâu, ON tự trấn tĩnh lại dần dần. Vô lý. Tại sao Trung tâm lài phải cần có một người như Peter để kiểm soát ta? Hay đây chính là định mệnh tốt đẹp, một điều kỳ diệu đã đưa Peter đến chỗ ta. Nếu chỉ có một mình, có lẽ với mức tiết kiệm mỗi lần nửa viên Oxy ta phải cần tới 1000 năm mới đủ sức để trở lại thành phố. Nhưng giờ đây, khi Peter cấp đủ Oxy cho ta một cách thoải mái. Khi hai người cùng đồng tâm hiệp lực … Peter lại hỏi:
- Ta làm thế nào để gặp gỡ những người có trí nhớ?
- Nói chung thì bây giờ không thể được. Nhưng có lẽ đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân. Trước đó thì không được đâu !
- Tại sao lại không sớm hơn được?
- Tới Đại Lễ Mùa Xuân thì mới có con đường mở ra cho chúng ta. Nhưng chúng ta không được bước lên nó. Rồi anh sẽ hiểu rõ điều này. Nhưng bên cạnh con đường có kiểm soát đó, có lối vào con đường mòn cũ. Từ khi người ta ném tôi xuống đây và đã tuyên án tôi phải bị xóa trí nhớ thì tôi đã bắt đầu vẽ con đường này. Tôi đã được xem nó trên bản đồ. Tôi sẽ không quên nó đâu. Cho tới nay tôi đã vẽ xong bản nháp. Nó đang nằm trong túi tôi đây. Bằng bất kỳ giá nào tôi cũng phải trở về trên đó. Vì như anh đã biết, con trai tôi và vợ tôi đang sống ở đó. Tuy vậy tôi không biết chỗ rẽ vào con đường mòn. Nhưng đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân sẽ có đoàn người đi hành hương. Nhân dịp này chúng ta sẽ tìm ra được nơi xuất phát của con đường mòn đó. Khi chúng ta biết chỗ ta sẽ rẽ và tìm ra con đường. Anh có mốn cùng đi với tôi không?
- Tôi hy vọng rằng đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân thì tôi đã trở về con tàu vũ trụ của tôi.
- Bây giờ chúng ta quay trở vào thành phố đi. Vào thành phố nào cũng được. Bầu trời chỗ nào cũng tròn cả - ON bàn.
- Trước khi đó, tôi muốn thử lại chiếc máy phát tin một lần nữa.
ON không nói gì. Peter trong lòng tràn đầy hy vọng bắt đầu phát tín hiệu. Anh gọi July trước tiên sau đó chuyển làn sóng gọi trạm không gian Fortuna 710. Nhưng hoàn toàn không có tín hiệu đáp lại. Xung quanh anh bóng tối dày đặc và vô vọng làm chủ, không một nơi nào có tín hiệu trả lời.
-- Víp Truyện Chấm Prồ --
BÁO CÁO
Thành phố OXY 15.4.1207, 8 giờ 99.
Thu được một cuộc điện đàm trên sóng 6.17:
“July lên tiếng đi em … July lên tiếng đi em.”
Đã chặn sống ở khu vực A – B. Kết quả việc tầm sóng: phát tại khoảng đen giữa các thành phố phục vụ và B.
CHỈ THỊ
Tiếp tục tiến hành những cuộc tầm sóng khác !
Khi có kết quả lập tức báo cáo !
BÁO CÁO
Thành phố OXY 15.4.1207, 9 giờ 71.
Trên làn sóng 6,17 không bắt được làn sóng điện đài.
12. NGÀY ĐẠI LỄ MÙA XUÂN
Rồi cũng có lúc người ta có thể quen dần với việc không còn cảm giác về thời gian.
Ở đây không có ngày hôm qua và cũng không có ngày mai. Không có mặt trời mọc và cũng không có mặt trời lặn. Chỉ có sự thay đổi về cường độ sáng, tăng lên hoặc giảm đi. Có rất nhiều quảng trường bằng bê tông và ghế xi măng. Trên dó có những sinh vật giống người mặc áo liền quần, đeo ống hô hấp, tay cầm đồ chơi luyện kiên nhẫn. Hòn bi phải lăn vào một cái lỗ, sau đó lại một hòn bi nữa. Khi bi đã vào hết lại cầm món đồ lắc lên và bắt đầu lại từ đầu. Nhưng thường họ không chơi lại lần thứ hai chỉ nghỉ giải lao được vài phút. Những sinh vật này phải lập tức trở lại phòng máy. Nếu nghỉ tay quá lâu họ sẽ không nhận được đủ lượng Oxy cần dùng. Trên các quảng trường rất nóng. Trái lại, trong các xưởng máy mát hơn và dễ chịu hơn. Hết giờ giải lao, những người mang vòi lại nối đuôi nhau chui vào các khối nhà hình hộp, và quay các bánh xe, lại kéo các cánh tay đòn, lại bấm vào các nút, sang trái, sang phải, sang trái, sang phải … Họ cứ làm như thế hàng giờ, không hề ngẩng đầu lên. Tất cả công việc này phải làm để khỏi bị thiếu hụt Oxy.
Từ lúc hai người đã cảm thông với nhau, Peter và ON không lúc nào rời nhau. Rất may mắn là chiếc máy sản xuất Oxy bỏ túi của Peter làm việc tuyệt vời nên luôn luôn nạp đầy bình chứa Oxy của họ. Nhờ đó hai người chỉ phải lao động theo sự bố trí thời gian của mình để khỏi bị buồn chán. Họ tự thấy phải làm một cái gì đó, nếu không, suốt ngày ngồi trên chiếc ghế dài, lắc lắc cái đồ chơi luyện kiên nhẫn thì đầu óc họ trở nên đần độn. ON tiếp tục ghi chép các tư liệu chăm chỉ. Anh hoàn chỉnh tấm bản đồ và ghi chú lên chiếc khăn của mình. Từ lúc được cung cấp dồi dào khí Oxy, anh luôn luôn phát hiện được thêm nhiều chi tiết. Còn Peter luôn luôn quan sát xem có một tia sóng nào phát tới không? Nhưng anh chỉ thấy im lặng như tờ. Trong thế giới của những khối bê tông. Những sinh vật với chiếc ống hô hấp luôn luôn bao quanh anh nhưng dửng dưng với mọi việc. Trong thế giới này chỉ có ON là sinh vật duy nhất có trí nhớ. Không tìm thấy một trung tâm, một văn phòng hay một cơ quan chính quyền nằm chỗ nào.
Có những ngày chính Peter cũng gần như mất hết hy vọng và trở thành dửng dưng. Những lúc ấy anh cảm thấy mình như một người đi biển đắm tàu, phải chấp nhận suốt đời trong cảnh xám xịt và câm lặng này.
Những lần khác, anh hoảng hốt, nổi khùng lên một cách vô lý, không thể kiềm chế được. Lúc đó anh đi lang thang tìm kiếm July. Có thể cả cô ấy cũng hạ cánh xuống đây. Có thể việc ta bị tai nạn không phải là tình cờ mà là do một quyền lực xấu xa muốn bắt giữ ta. Nó đang thả lỏng ta ở đây tuy vẫn có sự canh gác và quan sát. Biết đâu ON đã không nói sự thật mà có thể chàng ta lại chính là người đại diện của quyền lực xa lạ này … Không, vô lý. Chính ta đã phát hiện ra ON, chính ta đã chủ động bắt chuyện với anh ta và yêu cầu anh ta dẫn mình tới khoảng tối đen. Ta phải cùng ON đến gặp những người có trí nhớ và ta phải thoát khỏi cái cuốn kẹp khổng lồ bằng bê tông này … Ta phải hết sức gần gũi ON. Rất có thể những người bạn của chàng trai này sẽ giúp đỡ ta được nhiều …
ON tiếp tục làm công việc ghi chép, vẽ bản đồ và cố gắng giải thích cho Peter những điều anh làm. Anh cũng nhắc đến những khó khăn mà hai người sẽ gặp phải và giải thích cho Peter rõ ràng anh không được hòa mình vào giống người bị mê hoặc và ru ngủ trong ngày Đại Lễ Mùa Xuân.
Lúc này ngày Đại Lễ Mùa Xuân đã tới gần. Trên các giá sách của các cửa hàng tự nhiên các loại sách khác biến mất và chỉ còn một tập nói về ngày Đại Lễ Mùa Xuân. Peter lấy một cuốn từ trên giá sách xuống và dở xem.
Nó nói về phép lạ trên trời, nói về sự ban ơn và về niềm vui của tình ái, nhưng nội dung không rõ ràng và rối rắm. Anh nhận thấy càng ngày càng có nhiều người đeo vòi ngồi ngỉ trên quảng trường cầm xem tập sách này và ở màn ảnh trên trần các phòng ngủ xuất hiện những phim ảnh màu nhiều hơn có kèm theo nhạc kích động. Còn các món ăn thì càng ngày càng được nhỏ thêm nhiều giọt thuốc bí mật. Nhưng ON đã báo cho Peter biết trước điều này. Peter lấy một vài giọt kem nấm đưa vào máy phân tích của anh. Nhưng máy chỉ xác nhận sự có mặt của một hợp chất hữu cơ hết sức rối rắm, không rõ công thức cấu tạo.
Rồi đến một ngày kia, mọi người thức dậy trong những âm thanh nhịp nhàng và kỳ lạ, nhịp độ ngày càng nhanh hơn, cường độ ngày càng lớn hơn và kéo dài suốt ngày. Những âm thanh này giống với tiếng trống và tiếng chuông. Những người mang vòi ngày càng tỏ ra lo lắng. Trong các giàn máy chỉ có ít người làm việc. Peter và ON ngồi vào một chiếc máy tự động trong thời gian ngắn. Những việc Oxy trả cho công việc của họ đề chứa thêm một chất ma túy. ON đã báo cho Peter biết trước điều này. Lúc này họ phải cẩn thận, họ không được ăn những thức ăn và thở hít Oxy của nơi đây trong những ngày này. Vì những thứ này đều được tẩm thuốc.
Họ cảm thấy có một chính quyền tối cao, bí mật chuẩn bị cho đám đông để tham gia đám rước cho ngày Đại Lễ. Những ngày này, các thức ăn có chứa Hoóc môn sinh dục và chất kích thích. Âm nhạc nổi lên khắp nơi, trong các phòng ngủ và các nhà ăn, trong các của hàng và cả trên quảng trường. Rồi bầu trời trên đầu họ đột nhiên sáng hơn, giống như mặt trời rẽ những đám may để hiện ra. Mặt trời sáng chói đến mức Peter phải lấy tay che mắt. Lúc này họ đang ở một quảng trường. Các sinh vật chung quanh họ đột nhiên quỳ rạp xuống đất và hô lớn “Bạn ơi ! Bạn ơi ! Đấng Ban Ơn đã tới ! Mùa xuân đây rồi ! Mùa xuân đây rồi !”
ON nắm cánh tay Peter nhắc:
- Bạn phải hết sức cẩn thận, đừng để bị lôi cuốn vào dòng người. Chúng ta sẽ đứng tránh sang một bên.
Peter cảm thấy như vừa qua một giấc mơ tỉnh dậy. Mặc dù những lời báo trước của ON, mặc dù anh không uốn phải một thứ thuốc nào, Peter vẫn cảm thấy say sưa thực sự và suýt nữa thì đã bị lôi cuốn vào dòng người nhấp nhô và điên khùng này. Đám đông những sinh vật màu xám đeo các ống hô hấp này như từ lòng đất tuôn ra, đổ đầy các quảng trường. Tầm mắt nhìn xa tới đâu cũng vẫn thấy người. Dòng người đổ xô tới một chùm tia sáng chói. Họ giơ tay hướng lên trời và cử động theo các điệu trống nhịp nhàng vang xa với nhịp bước ngày càng nhanh dần. Họ vừa kiêu vũ và gần như vừa chạy.
ON ép Peter và một bức tường bê tông bảo:
- Chúng ta phải chờ cho tới hết đám rước. Chúng ta không được xen lẫn vào dòng người. Nếu không tất cả hy vọng của chúng ta đều tiêu tan. Chúng ta chờ cho họ đi hết rồi mới đi.
Có lẽ phải hàng giờ. Cho tới khi dòng người sống động ấy đi qua hết. ON và Peter đi sau cùng đám rước. Nhưng họ vẫn tiếp tục phải chú ý. Vì dọc đường từ các khối nhà lại tiếp tục có người tuôn ra. Khi đến ven thành phố, tất cả tiếp tục vọt đi. Peter nhận ra phong cảnh, địa hình lúc trước không thể đi qua được nay lại hiện ra một con đường rộng … tràn đầy ánh sáng. Họ đi theo con đường đó. Từng tốp khá đông người màu xám vẫn tiếp tục từ thành phố kéo ra nối đuôi sau đám rước.
Đám rước dừng lại ở một quảng trường bê tông hết sức rộng lớn. Ở đây, bức màn trời mở ra, lớp sương mù trên đầu họ mở ra y như một tấm màn lớn trong rạp hát và trên đầu họ là bầu trời trong xanh xán lạn.
- Khí Oxy ! Khí Oxy ! Hơi thở của Chúa !
- Khó Oxy thật – Peter cũng kêu lên.
- Không phải đâu bạn ơi – ON đáp – Đó chỉ là một sự lừa dối, một ảo ảnh được chiếu lên. Ở đây cũng chưa có Oxy đâu.
Bây giờ trên bức màn trời màu xanh hiện ra trẻ con, vô vàn là trẻ con. Có tới hàng trăm ngàn, hàng triệu những sinh vật nhỏ, đáng yêu với đôi mắt sáng ngời đang chạy tới. Âm nhạc nổi lên rộn rã. Đám đông lại hô:
- Đấng Ban Ơn ! Đấng Ban Ơn !
Nhưng đó không phải là những đứa trẻ thực mà chỉ là phim ảnh. Một sự ghép hình, một sự lừa dối con mắt. Tiếp đó, bức màn trời lại khép lại và bây giờ ở phía xa, tuốt đầu đám rước khổng lồ, họ thấy một cửa hang mở ra. Hang này đặc biệt rộng rãi, mỗi lần có thể tới hai ba trăm người kéo vào hang. Ánh sáng từ trong đó chiếu ra ngoài. Cả đoàn người vừa chạy vừa dồn vào trong.
- Ở đó có cái gì? – Peter hỏi.
ON đáp:
- Chúng ta có thể nhìn vào trong để xem nhưng tuyệt đối không được bước chân vào. Bạn nhớ lấy rằng nếu chúng ta đặt chân vào là chúng ta thua cuộc.
Hai người rất cẩn thận đi theo hàng sau cùng của đám rước tới trước cửa hang. Nhưng giữa đường lại có những tốp người nối đuôi thêm vòa. Hai người vội bước ra khỏi dòng người và đứng phía bên ngoài quan sát. Nhưng vì đứng ngoài họ chỉ nhìn thấy một phía nhỏ của cuộc truy hoan thô tục đang diễn ra. Mỗi người bước tới cửa hang đều tháo ống hô hấp ra vì ben trong là một bầu không khí chứa Oxy thật tinh khiết làm cho họ say sưa. Trên vòm và hai bên tường có nhiều hình ảnh màu sắc sặc sỡ. Những người đang tiếp tục đi vào tưởng mình đang ở trong một khu rừng cành lá xum xê. Trong vương quốc của các cây dừa và cây chà là, những cây dái ngựa và cây bạch đàn khổng lồ. Các dây leo chằng chịt và rêu mọc xanh rì. Ngay cả nền trong hang cũng có cỏ xanh thay cho chất bêtông rắn. Người ta có cảm giác cỏ mượt như nhung dưới chân. Các sinh vật bước vào đó, trong giây lát tự động lột hết quần áo, ôm lấy nhau và lăn ra đất. Từng đoạn một, hang lại nới rộng ra. Ở các đoạn phình ra đó có để những thức uống có vị giống mật ong gây sự sảng khoái cho đám đông. Cứ như thế, đám rước nhích về phía trước, vừa hát, vừa uống và biến thành một cơn say ái tình không gì ngăn cản nổi. Trước khi đuôi của đám đông rất dài lọt vào cửa hang thì những hàng đầu tiên đã tuôn ra cửa hang đàng kia cách cửa vào không quá một dặm. Nhưng con đường chạy quanh co trong hang nên độ dài của nó tới vài dặm. Điều đặc biệt là ở hai bên thành hang có những cửa trượt tự mở ra lại tự đóng vào, nuốt đi một số người trong đám đông. Nhưng tuyệt đại đa số lại trở ra lòng hang gần nơi họ đã bước vào. Họ vẫn còn nửa say nửa tỉnh và lại được đưa dần tới cửa ra khỏi hang. Ở đó họ lại nhận được những bộ đồ lao động áo liền quần và những máy hô hấp, chỉ khác là lần này các bình chứa đã được nạp Oxy. Sau cuộc du hí chỉ kéo dài vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ, tất cả lại quay trở lại thành phố của những khối nhà bê tông. Ở đó họ lại kéo dài cuộc sống cần cù phẳng lặng và buồn tẻ cho đến Đại Lễ Mùa Xuân lần sau.
Peter và ON đứng xem một lúc, theo dõi đoàn người say sưa, từ từ tuồn vào hang. Peter hỏi:
- Ngày Đại Lễ này có tác dụng gì?
- Hệ thống hang hốc này chứa một máy tính điện tử, một máy xử lý khổng lồ. Hàng năm, tất cả người dân hành tinh Oxy đều phải qua nó một lần. Hình thức là tự nguyện. Nếu có người nào đó không bước vào thì cũng chẳng ai quan tâm tới người đó. Như vậy, không có gì xảy ra với anh ta. Nhưng qua một năm làm việc buồn tẻ, ai cũng muốn được qua đây và đó là điều mơ ước, là nỗi nhớ nhung, là ý nghĩa của cuộc sống, là điều duy nhất mà người ta đã để họ nhớ được và ham muốn. Trong hang, không khí chứa dồi dào Oxy được pha lẫn hương liệu và các thuốc kích thích. Trong sự mê ly ngây ngất trước việc được thở đầy lồng ngực với điệu nhạc kích thích các loại thuốc ma túy, họ cởi bỏ hết quần áo, làm tình, ăn và uống. Trong thời gian họ lưu lại ở trong hang, có các máy tính tự động làm các công việc đo lường, đánh giá và phân loại từng người hết sức nhanh. Họ được phân loại và chọn lọc. Các cửa trượt mở ra và đóng vào. Ở bẫy trượt thứ nhất, các thanh niên nam nữ được phát hiện là thích hợp cho Thành phố của những người có trí nhớ. Đó là thế giới của các nhà bác học. Những người dược đưa lên đó là những người đã được máy móc phát hiện những khả năng đặc biệt trong bộ não: năng khiếu lôgic, năng khiếu toán học, tài năng về vẽ v… v … Từ các bẫy trượt học được chuyển vào những con đường trượt kiểu băng tải. Cũng theo các này, trước đây tôi cũng đã được tới Thành phố của những người có trí nhớ. Còn trong một bẫy trượt khác, máy móc lựa những người nhanh nhẹn đặc biệt và khéo tay. Ở cửa trượt thứ ba là những người có xu hướng nghệ thuật. Còn một cửa nữa chọn những người có cuộc sống cảm giác đặc biệt mạnh. Cách cửa ra một đoạn, các thiếu phụ đã làm tình xong được thăm dò xem họ đã thụ thai chưa.
Peter hỏi:
- Đối với những người có thai thì sao?
- Máy móc đưa những người đã thụ thai đến những trại rộng lớn ở gần Thành phố của những người có trí nhớ. Ở đó họ sinh con và chăn nuôi con cho tới ngày Đại Lễ Mùa Xuân năm sau. Khi đó người ta tách những đứa con ra khỏi những người mẹ. Những người mẹ lập tức được đưa trở lại một trong những Thành phố của những người phục vụ. Còn các hài nhi thì được nuôi cho đến năm lên sáu. Sau đó những đứa nhỏ được đưa đến các Thành phố phục vụ nuôi nấng dạy dỗ trong những khối nhà có mang số hai cho đến khi chúng lớn lên và biết tham gia vào ngày Đại Lễ Mùa Xuân. Khi đó các máy móc sẽ quyết định số phận chúng.
- Thế còn các bà mẹ, họ có được trả lại con không?
- Không – ON ảm đạm trả lời – Các bà mẹ thì khóc than và la hét. Nhưng máy móc và bẫy trượt là những vật vô tri, vô giác, không biết thương xót. Các thiết bị ru ngủ: Họ bị phun thuốc an thần, rút mất Oxy, cho thêm chất ngủ đông. Và cứ thế họ xỉu đi gần như ngất hẳn. Sau đó học được đưa vào xóa trí nhớ và đưa trở xuống các Thành phố phục vụ.
- Thế không có khả năng nào khác để các bà giữ lấy con mình à?
- Muốn như vậy, ta phải gặp may mắn, ví dụ như trường hợp tôi. Khi tôi được biết mối nguy hiểm nào đang đe dọa thì tôi cố gắng mọi cách để bảo vệ trí nhớ của tôi. Tôi đã làm thân được với anh bạn ORO và anh đã bí mật giúp tôi. Trước khi bị đưa vào xử lý xóa trí nhớ, anh đã lót vào sọ tôi một miếng bảo hộ mỏng, các tia xóa trí nhớ bị hút vào đấy. Ngoài ra anh còn cho tôi nhiều thứ thuốc để vô hiệu hóa các chất độc ngăn trở sự trao đổi chất giữa Oxy và Aciđe Rubonnucleic. Khi tôi đã vượt qua được điều khủng khiếp nhất thì tôi đã bắt đầu ghi chép lại những gì cần thiết … Và số phận may mắn lại run rủi cho tôi gặp anh, một người bạn tốt như ORO trên đường đi của tôi.
- Khi nãy anh nói rằng, những người mẹ sẽ quên hết tất cả? Như vậy là việc thu hẹp trí nhớ của họ hoàn tất đến mức họ không thể nhớ được cả con của mình hay sao?
- Những người mẹ không còn nhớ được gì nữa: Có lẽ chỉ có đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân, khi học bắt buộc rơi vào cơn say ái tình và lại có thể có mang nữa.
- Thế ai dạy dỗ những đứa trẻ. Nếu không có mẹ, chúng có những người bảo mẫu hay người thầy?
- Khi còn nhỏ chúng được giao cho những người bảo mẫu. Họ tập cho chúng những cử chỉ và những nhiệm vụ đầu tiên. Khi đã lớn hơn, chúng chỉ học qua người máy và phim đen chiếu. Chúng được xem phim về cách đeo mặt nạ hô hấp, về cách chăm sóc vệ sinh cơ thể và về cách ăn uống. Các đồ chơi của trẻ em phần lớn là các mẫu nhỏ của máy móc. Ví dụ có những chiếc bánh xe nhỏ và những nút bấm. Nếu chúng khéo tay trong khi chơi thì bình chứa Oxy nhỏ của chúng cũng được nạp đầy Oxy. Như vậy đến khi lớn lên, chúng đã học được những điều chúng cần biết. Và em nào không học được những điều đó sẽ không được sử dụng – ON nói nhỏ nhẹ đều đều.
Peter giọng run run hỏi:
- Anh có thể nói về những điều tàn bạo khủng khiếp đơn giản như vậy sao?
- Nói cách nào thì sự thực cũng không thay đổi nếu chính mắt chúng ta chưa nhìn thấy được nó. Nhưng bây giờ, anh Peter thân mến ạ, tôi nghĩ rằng, điều cần nhất đối với chúng ta là phải làm được cái mà gần như không thể làm được: Theo tôi thì Con đường mòn cũ phải bắt đầu ở phía bên trái cách đây chừng nửa dặm.
N
hân loại ! Nhân loại ! Đây Fortuna 710 ! Đây Fortuna 710 con tàu cấp cứu RA-1 của chúng tôi đã lên đường. Tôi sẽ hướng dẫn cho bạn lắp ghép vào con tàu đó và trả về Fortuna 710.
- Đây RA-1 … Đây RA-1 … đề nghị Nhân loại hãy phát động các tên lửa phụ số 2 và số 3 …
- Tôi sẽ không thay đổi quỹ đạo ! Tôi không dời khỏi khu vực Hành tinh màu tím – đỏ.
- Đó là điều điên rồ. Hãy thi hành mệnh lệnh đi.
- Tôi sẵn sàng chết, nhưng không thể bỏ Peter được.
- Bạn không thể cứu được Peter và bản thân. Bạn cũng sẽ tự lao vào tai họa. Nếu Peter còn sống, anh ta đã liên lạc bằng điện đàm.
- Tôi biết rằng anh ấy còn sống ! Anh ấy sẽ lên tiếng. Cũng có thể là anh ấy bị cầm giữ. Dù như vậy, Peter cũng sẽ lên tiếng. Có lẽ anh ấy đã gọi tôi hàng triệu lần. Nhưng những cơn bão điện tử tác động từ mặt trời hoặc tác động từ những trở ngại khác ngăn trở sự liên lạc vô tuyến. Nếu tôi không bắt liên lạc được bằng điện đài, tôi sẽ hạ cách xuống hành tinh.
- Fortuna 710 thông báo: Trong bất kỳ trường hợp nào cũng khôgn thể đồng ý với việc làm của bạn.
- Như vậy, tôi xin tự chịu trách nhiệm về việc hạ cánh.
14. BA BẢN BÁO CÁO
BÁO CÁO
Thành phố OXY, 1.5.1207, 3 giờ 67. Trung tâm điện báo khu vực A – B báo cáo:
Giữa con tàu vũ trụ và trạm không giang AAA có liên lạc vô tuyến thường trực.
Sinh vật lạ tiến hành liên lạc vô tuyến, đã bắt được những đoạn điện đàm sau đây:
Trên làn sóng 6.17: July em ở đâu? July hãy lên tiếng ! Anh còn sống ! Em lên tiếng đi ! (chắn sóng)
Trên làn sóng 19.31: Đây nhân loại … July gọi Peter (chắn sóng khu vực B).
Trạm kiểm soát báo cáo: Việc chắn sóng được tiến hành theo đúng qui tắc.
CHỈ THỊ
Truy tìm trạm phát với làn sóng 6.17.
BÁO CÁO
Thành phố OXY, 2.5.1207, 1 giờ 10.
Trung tâm Rađa báo cáo:
Con tàu vũ trụ kiểu F1 bay vòng khu vực B-C. Liên lạc vô tuyến của nó với trung tâm của trạm không gian vũ trụ AAA không thay đổi !
Phía ngoài khu vực C xuất hiện một con tàu vũ trụ mới khiểu RH.
Giữa hai con tàu vũ trụ có liên lạc vô tuyến thường trực.
CHỈ THỊ
Tiếp tục quan sát
BÁO CÁO
Thành phố OXY, 6.5.1207, 2 giờ 25.
Trung tâm vô tuyến báo cáo:
Khu vực A báo cáo:
Trên làn sóng 6.17: July em ở đâu? Peter đây ! Peter đây ! Em lên tiếng đi ! Anh còn sống ! (chắn sóng)
Nhận xét: Các buổi phát trên làn sóng 6.17 ngày càng thưa.
Trên làn sóng 19.31: Đây Nhân loại. Đây July ! Peter anh ở đâu? Anh lên tiếng đi ! Đây July ! Đây July ! (chắn sóng)
Trên làn sóng 43.211: Đoàn cấp cứu đang trên đường. Hãy thi hành những hướng dẫn của chúng tôi.
Trên làn sóng 51.2: Đây RA – 1 ! Đây RA – 1 !
Khu vực B báo cáo: … chắn sóng – chắn sóng.
Trạm kiểm soát báo cáo: Sự chắn sóng được tiến hành theo đúng quy tắc.
Trạm tầm sóng vô tuyến đang truy tìm đài phát có làn sóng 6.17.
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
C
on đường này được gọi là Đường mòn cũ hay là Đường mòn tiêu diệt. Ở Thành phố của những người có trí nhớ đôi khi người ta nói đến nó Lúc ON còn làm việc ở đó. Anh đã được thấy tuyến đường trên một tấm bản đồ cũ. Ngoài ra không có tư liệu nào đầy đủ hơn. Người ta không biết nó đi qua địa hình bằng phẳng hay ở chỗ nào có đèo dốc. Liệu giữa đường có một đầm lầy không thể vượt qua được? Họ cũng không biết khoảng cách mà họ phải vượt qua. Vì tấm bản đồ mà ON đã được xem không có tỷ lệ. Và bây giờ anh đã vẽ lại con đường theo trí nhớ. Nhưng hia người không có gì để mất cả. Họ có đủ dự trữ Oxy và các viên thức ăn. Chiếc máy nhỏ xíu của Peter không những chế được Oxy nguyên chất mà chế được cả nước. Nếu đi theo con đường này gặp thất bại. Họ vẫn có thể quay trở lại chờ khi họ vẽ lại chính xác con đường sẽ phải đi.
Nhưng họ không muốn quay lại và cũng không được phép quay lại. ON muốn về với vợ anh và đứa con nhỏ của chàng. Còn đối với Peter thì anh linh cảm thấy rằng, đó là con đường duy nhất có thể giúp anh thoát khỏi hành tinh này …
Đột nhiên ánh sáng trong hang lớn tắt đi. Ngày Đại Lễ đã kết thúc bởi các bức tường đá tự khép lại giống như cửa vào hang thần trong truyện 1001 đêm lẻ. Nếu chính mắt họ đã không thấy chỗ nó mở thì họ không thể tin rằng ở đây đã có một cái cửa. Không còn vết tích gì của cuộc hội hè say sưa vừa diễn ra. Bầu trời xanh xán lạn và Mặt Trời vàng chói đã biến mất. 12 Mặt Trăng bàng bạc và các chấm sáng lấp lánh của các vì sao cũng đã biến mất. Cảnh trí lại còn tối tăm âm u đen tối hơn trước. Nhưng nhờ chùm sáng mảnh dẻ của chiếc đèn Pin nguyên tử chẳng mấy lúc họ tới một con đường mòn đá lổm chổm. Họ phải đi thật cẩn thận. Nhưng khi họ đã đặt tchaan lên thì thấy con đường rất dễ đi và khá bằng phẳng tuy đôi lúc nó hơi lên dốc.
Hai bên con đường là bóng tối không thể soi thấu và là một sự yên tĩnh khó chịu nổi. Đây là một cảnh chết, không có gió thổi, không một chiếc lá lay động, không có một hòn đá nhỏ nào lăn, xa gần, không một tiếng động hoặc tiếng vang nào cả. Con đường ma quỷ này có vẻ như dẫn từ cõi hư không đến chốn hư vô.
Cứ như thế, họ đi và đi mãi. Họ đã đi khá lâu. Theo các tính giờ của Trái Đất thì ít nhất là 40 giờ họ mới dừng lại nghỉ chân. Peter sản xuất cho hai người cafêin, đường. Họ nạp thật đầy bình chứa Oxy.
Họ nằm nghỉ khá lâu bên nhau, chìm đắm trong suy nghĩ, không trao đổi một lời. Peter quan sát bóng tối, nó hoàn toàn câm lặng và không thể soi thấu. Tự nhiên anh nghĩ rằng, đáng lý mình nên đi theo đám trước ngày Đại Lễ Mùa Xuân. Đám đông người được tuyển chắc đã đạt tới một chỗ nào đó. Ít nhất cũng tới được một nơi.
Như vậy có lẽ mình sẽ tới trước một Hội Đồng cao cấp hay có khi tới tận Trung Tâm đầy huyền bí mà ở đó có thể nói chuyện phải, trái được. Còn bây giờ thì mình đi đâu với ON đây? Nếu có thể … Lúc này Peter chợt thấy hoảng lạnh xương sống: Nếu ON đầu óc không bình thường thì sao? Rất có thể xưa kia anh ta đã có một việc làm nghiêm chỉnh, nhưng do quá mệt nhọc, ảnh hưởng tới đầu óc rồi rớt xuống Thành phố bêtông này thì sao? Có pahri vì vậy mà ON cứmải mê vẽ vời không? Nhỡ con đường này dẫn tới cõi hư không thì sao? Có thể …
Anh rút chiếc máy phát sóng ra và tiếp tục phát tín hiệu gọi July. Lại một lần nữa không có tín hiệu đáp.
- Anh bạn không ngủ à? – ON hỏi.
- Không, tôi không tài nào ngủ được. Tôi đang suy nghĩ rằng … - Anh dừng lại không nói tiếp.
- Thế nào?
- Nếu như chúng ta đi với những người kia thì sao? … Anh có thể nhầm được không? … Có thể … Tôi nghĩ, phải có một văn phòng, một trạm kiểm soát, ở đó ta có thể hỏi tin tức được.
- Hoặc là ở đó người ta tiêu diệt anh – ON đáp.
Nghe gợi ý của ON, Peter cảm thấy lạnh sống lưng. Đột nhiên Peter nhớ lại bài giảng đã được học nhiều lần trên Trái Đất. Quy tắc hành động đầu tiên khi xảy ra tai nạn ở con tàu vũ trụ. Quy tắc đó anh đã được học ở trường dạy lái con tàu vũ trụ và nó được niêm yết ở khắp các bến tàu vũ trụ. Nhưng từ lâu anh đã không quan tâm đến điều đó nữa. Cũng như khi ngồi trên máy bay hoặc du thuyền, bạn không quan tâm đến việc sử dụng chiếc áo cấp cứu nữa. Điều đó họ viết thế nào nhỉ?
Qui tắc thứ nhất khi xảy ra tai nạn trên vũ trụ:
- Bạn không được mất bình tĩnh ! Nhất thiết không được hoảng loan !
- Bạn là một “công dân của Trái Đất” ngay khi ở trong vũ trụ cũng được hưởng sự bảo hộ của Trái Đất.
- Tất cả các hoàn đảo không gian và các trạm cấp cứu sẵn sàng lo cho bạn !
- Bạn hãy tìm cách xác định ngay bạn đã rớt xuống đâu và cái gì đã xảy ra với con tàu của bạn, với những người đồng hành của bạn.
- Bạn phải ngay lập tức tìm các bắt liên lạc bằng vô tuyến.
Xét về cơ bản, mình đã hành động theo nhưng quy tắc trên. Nhưng những việc đó chưa mang lại kết quả gì lắm. Tốt nhât,s bây giờ mình phải ngủ, thư giãn và sau đó lại tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng chính ON cũng không ngủ được.
- Bạn Peter, tôi có cảm giác là anh chưa tin tôi, hoặc chưa đặt hết niềm tin tưởng vào tôi. Trước khi chúng ta tiếp tục đi nữa, anh cần phải có một quyết đinh. Từ đây anh có thể quay trở lại Thành phố phục vụ không khó khăn cho lắm.
Nhưng trước khi anh quyết định dứt khoát, xin anh hãy nghe tôi một lần nữa. Lần này tôi muốn kể cho anh nghe tất cả những gì anh cần biết về tôi và tất cả những gì tôi biết về hành tinh Oxy …
Theo lối sống ở đây, tất nhiên tôi không thể biết được ai là cha tôi và ai là mẹ tôi. Tôi cũng không còn nhớ được tôi đã tới Thành phố bê tông vào ngày Đại Lễ Mùa Xuân nào. Tuy nhiên trên hành tinh này có một cuốn sổ ghi tất cả các khai sinh. Trong đó, chiếc máy tự đông ghi chép những thông số của tất cả những đứa trẻ đã sinh ra. Sự ghi chép đó và tấm phiếu đục lỗ mang các số liệu đó đi theo mỗi người trong suốt cuộc đời. Nhưng người ta chỉ nói về hồ sơ cá nhân của chúng tôi bằng những ký hiệu mà chúng tôi phải học thuộc. Đó là con số kiểm soát của chúng tôi. Như anh biết, tôi mang ký hiệu ON 711314. Có một thời gian dài, tôi tưởng rằng, từ những con số này tôi có thể rút ra được một kết luộn nào đó, vỡ lẽ về năm sinh hoặc nơi sinh. Nhưng ngay cả hệ thống ký hiệu và con số chúng tôi cũng không được biết. Như tôi đã nói, thời gian trên hành tinh Oxy là một cái gì đó, không chắc chắn, rất khó nhận thức được. Vì vậy, cho đến nay tôi không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, có bao nhiêu Đại Lễ Mùa Xuân. Như anh đã thấy, trẻ em 5, 6, 7 tuổi đã bắt đầu tham gia vào cái ngày hội say sưa này rồi. Tất nhiên, chúng chưa được ngả vào cuộc say ái tình, nhưng chúng chơi đùa, cãi lôn, những cảm xúc của chúng bắt đầu được thức tỉnh. Chúng đã cảm thấy đòi hỏi những thức uống có chất thuốc làm say và chúng say sưa với âm nhạc kích động, với lượng Oxy dồi dào không hạn chế và với các điệu nhảy. Sau đó chúng lại trở lại những chiếc ổ trong chuồng bêtông, nơi chúng được học rằng người ta không phải chen lấn nhau để nhận thức ăn hay giày dép và mỗi người đều được nhận đủ cho mình. Chúng còn được học rằng người ta không được nuôi dưỡng lòng ham muốn người ta phải biết rằng Chúa đã tạo ra hành tinh Oxy, rằng phải xem phim đèn chiếu và khéo léo sử dụng trò chơi luyện trí kiên nhẫn. Như vậy, việc sử dụng thời gian sẽ hoàn toàn dễ chịu.
ON dừng lại một lát trầm ngâm rồi tiếp tục kể:
- Nếu tôi cứ tiếp tục cuộc sống như vậy thì biết đâu chẳng tốt hơn. Đó là số phận của hàng triệu con người. Họ lao động để đổi lấy Oxy hàng ngày. Sau đó họ cảm thấy hoàn toàn mệt mỏi, ngả lưng xuống giường không buồn động đậy, dùng thêm viên ngủ đông giảm bớt lượng Oxy dẫu vào cơ thể. Cho đến một ngày kia quá mệt mỏi sẽ ngủ luôn, không khi nào trở dậy nữa.
- Và điều gì xảy đến với họ?
- Một chiếc băng tải sẽ chở họ đi …
Peter nghĩ, nếu như mình thoát khỏi được nơi này trở về nhà … trên Trái Đất .. về tổ quốc tươi đẹp của mình … Anh có cảm giác là mất hết sức lực.
- Tôi không biết lúc đó tới bao nhieu tuổi. Nhưng còn chọn đến tuổi biết yêu đương. Tóm lại là một cậu bé đang lớn, khi chiếc máy xử lý lựa tôi ra. Hôm đó tôi cũng say sưa nhảy nhót mừng Đại Lễ Mùa Xuân trong một cái hang có ánh sáng rực rỡ tỏa ra. Từ con đường rông, tôi thấy tự nhiên mình được đưa vào một lối đi hẹp hơn. Ở đây có rất nhiều con trai và con gái được đưa vào cùng với tôi. Một tiếng nói liên tục nhắc chúng tôi “các con là những người hạnh phúc nhất, các con đã được tuyển chọn. Đấng ban ơn đã thấy rõ các con. Các con sẽ được lên cõi trên đầy ánh sáng. Chúa yêu thương các con.”
Cõi Ánh Sáng là một kiểu bệnh viện. Ở đó chúng tôi phải qua rất nhiều loại kiểm tra xét nghiệm. Họ kiểm tra chúng tôi trong các phòng thí nghiệm. Soi chiếu mọi kiểu từ đầu đến chân. Tiến hành đo những thông số gì đó. Nhất là chúng tôi luôn luôn được đo bộ não, mỗi phần não được kiểm tra nhiều lần. Cho tới khi người ta quyết định phần nào của não sẽ được kích thích phát triển và phần nào của não sẽ bị ức chế …
- Anh nói, người đã làm gì? – Peter hỏi hoảng hốt.
- Anh không cần hoảng sợ như vậy. Họ không khoan sọ não chúng tôi ra đâu. Mọi sự can thiệp và xử lý đều tiến hành qua máy móc hệt như công việc lắp ráp hoặc cải tạo một trung tâm điện thoại phức tạp.
Với sự can thiệp đó, khu vực nào ở não của chúng tôi qua kiểm tra tỏ ra có năng khiếu nhất thì sẽ được phát triển, tiếp tục kích thích. Thí dụ ở tôi là năng khiếu logique và toán học. Ngoài ra, trí nhớ, trí tưởng tượng thị lực và thính lực cũng được tăng cường. Còn tất cả tất cả các phần khác của bộ não chỉ được phát triển ở mức độ chúng vừa đủ giúp cho tôi giải các nhiệm vụ toán học. Sau đó tôi được đưa tới trường. Ở đó tôi học chuyên toán trong nhiều năm. Chúng tôi cũng đã chơi và luyện tập thể thao, đã tập chạy và đã chơi bóng bầu. Chúng tôi luôn luôn nhận đủ Oxy cần thiết cho những hoạt động này. Khi đi trên đường phố, chúng tôi mới phải đeo máy hô hấp, chúng cũng nhẹ nhàng thanh lịch chứ không nặng nề kềnh càng như ở Thành phố phục vụ. Trong nhà chúng tôi đều được trang trí. Bạn bè có thể ở cùng với nhau hoặc mỗi người ở riêng tùy thích. Ngay cả trong truyện tình ái yêu đương chúng tôi cũng được phép sử dụng Oxy theo ý muốn. Nhưng chúng tôi không được phép đẻ con. Cùng với sự can thiệp về não, tất cả nam nữ đều đã được xử lý để vô sinh.
Peter nghe đến đây cảm thấy choáng váng. Anh không còn đủ sức nói hoặc hỏi gì nữa. Từ miệng ON những lời kể tuôn ra như một luồng nước đã bị ngừng hoạt động từ lâu.
- Nói về cơ bản thì đó không phải là cuộc sống cực khổ. Không. Tôi từng có nhiều bạn trai, bạn gái và chúng tôi được ăn ngon. Khi chúng tôi đã hoàn thành công việc được giao, chúng tôi có thể sử dụng thời gian theo ý thích. Chỉ có mỗi quy tắc duy nhất phải theo nghiêm ngặt: Ở chỗ làm việc chúng tôi chỉ được phép suy nghĩ tới chủ đề đã nhận. Ví dụ tôi phải thiết lập các kế hoạch đặt chương trình cho các máy tính tự động.
Người ta luôn luôn nhét vào đầu chúng tôi là chỉ được suy nghĩ một việc, dù có điều gì xảy đến cũng vậy. Chúng tôi được uống khá dồ dào và hay chơi bài. Cứ như thế, nhiều năm trôi qua mà chúng tôi chưa bao giờ suy nghĩ về trật tự xã hội trên hành tinh Oxy, về chính nghĩa và phi nghĩa. Chúng tôi chưa hề nghĩ đến tất cả những việc này xảy ra theo mệnh lệnh và ý muốn của ai. Điều này chắc chắn đã xảy ra nếu đầu óc chúng tôi được phát triển một cách tự do.
Nhưng dù những biện pháp hạn chế đầy đủ thế nào đi nữa thì cơ thể sống cũng phát triển tự phát, tự thay đổi, tự đề kháng và có thể vượt qua sự can thiệp. Dần dần, những khả năng tiềm tàng được thức tỉnh, hoạt động thần kinh được nâng cao. Điều đó đã xảy ra đúng như thế: Một cặp tình nhân nào đó đã sống mãi bên nhau. Tình cảm và tình yêu còn mạnh hơn sự lôi cuốn về thể xác đã làm cho họ mãi mãi chung thủy với nhau. Và rồi một lúc nào đó một noãn sào đã kết quả … Điều đó đã xảy ra như thế: Một cô gái tóc vàng đã giữ tình yêu chung thủy với tôi và chúng tôi đã sinh được một cháu trai kháu khỉnh đặt tên là ON con. Nhưng chúng tôi phải nuôi dạy con một cách “chui” vì không muốn để nó phải ghi tên vào sổ khai sinh …
- Nhưng làm sao anh chị lại có thể bí mật sinh một đứa trẻ và bí mật nuôi nó? Vậy những người láng giềng, những người quen không để ý đến à? – Peter hỏi.
ON nhìn anh với vẻ ngạc nhiên:
- Xin lỗi, tôi chưa hiểu thật rõ câu hải của anh.
- Có lẽ những người láng giềng cũng thấy rằng vợ anh có thai chứ? Họ không hỏi gì anh à? Họ cũng không nói gì à? Liệu có người tố cáo không?
- Hoàn toàn không anh ạ. Ngay ở Thành phố của những người có trí nhớ này, chúng tôi cũng không quan tâm đến người khác. Một người láng giềng đột nhiên biến mất, hoặc ở chỗ làm việc một người đồng nghiệp mới xuất hiện … hoàn toàn không làm cho mọi người chú ý. Khi vợ tôi có thai cũng vậy. Láng giềng gần nhất của chúng tôi là ORO, anh bạn thân của tôi. Anh là nhà phẫu thuật và đã iups đỡ chúng tôi khi sinh ON con. Còn những ngừoi trên đường phố trong các nhà ăn và các cửa hàng, không hề nhìn cô ấy đến một lần. Chính bản thân anh đã trải qua điều đó. Anh Peter ạ ! Ở Thành phố bê tông đã không có một ai để ý đến chiếc máy hô hấp và chiếc mũ của anh, mặc dù hai thứ này có hình dạng rất khác biệt.
- Thế còn các máy xử lý và các trạm kiểm soát?
Điều này tôi đã nói rồi. Mỗi người có một tấm thẻ đục lỗ. Trên tấm thẻ này là số liệu mà người mang nó được nhận sau khi can thiệp vào não. Tấm thẻ đục lỗ này mở được tất cả các cánh cửa. Anh thấy ở Thành phố phục vụ hoàn toàn không có điều này. Ở đó, khi anh có đủ Oxy, anh có thể tùy tiên ăn, ngủ hoặc vào các cửa hàng tìm lấy các thứ vật dụng theo yêu cầu của mình. Các sinh vật đeo bộ máy hô hấp chẳng có giá trị gì. Họ chỉ tồn tại, ngày càng sinh sôi nảy nở. Ở Thành phố có trí nhớ thì khác hẳn: Khi cần bất cứ việc gì thì việc đầu tiên là phải đút tấm thẻ đục lỗ vào máy tự động. Khi anh nghe một tiếng kèn dễ chịu, giống như tiếng một chiếc chuông nhỏ hoặc một tiếng xạch rất khẽ hoặc một chiếc đèn nhỏ màu lục bật sáng lên. Đó là dấu hiệu tấm thẻ của anh hợp lệ. Và như vậy món ăn ưa thích của anh sẽ xuất hiện trên bàn hay quần áo đựng trong một hộp giấy bóng kiếng tùy theo yêu cầu. Tôi không hề thấy một người nào có tấm thẻ đục lỗ lại không hợp lệ. Tất nhiên, giống như mọi người, tôi không hề chú ý đến người khác. Nhưng tôi muốn nói rằng, mọi chuyện ở đây không thể xảy ra khác được: đầu giờ làm việc, chúng tôi dùng nó mở cửa chỗ làm việc và chính tấm thẻ đục lỗ có giá trị đó cũng là điều kiện cần và đủ để chúng tôi có thể rời khỏi chỗ làm việc. Họ chỉ lấy tấm thể đó của chúng tôi khi tiến hành kiểm tra bộ não. Lúc kiểm tra xong họ trả lại tấm thẻ.
- Họ kiểm tra những gì? Điều này tôi chưa rõ lắm – Peter nói.
ON thở dài mệt mỏi kể:
- Tất cả trò này thật là rối rắm và phức tạp. Rồi anh sẽ thấy điều đó. Tôi đã kể với anh là ở hành tinh Oxy không có cảnh sát, không có nahf đương cụ hay cái gì đó tương đương. Ấy thế mà họ có một phương pháp kiểm tra hết sức ma quái. Chúng tôi pahri làm việc một phần trong ngày. Chúng tôi yêu thích công việc của chúng tôi. Và toàn cơ thể của chúng tôi được chuẩn bị để làm điều đó. Các nhiệm vụ đặt ra, chúng tôi có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng chúng tôi rất sợ khi bị kiểm tra. Có một quy tắc hết sức nghiêm ngặt là sau giờ làm việc chúng tôi phải giải trí, có thể chơi hoặc nghỉ ngơi: Việc suy nghĩ và bận rộn với những nhiệm vụ khác bị cấm hết sức nghiêm ngặt.
Các cuộc kiểm tra thường tiến hành đột ngột. Trên bàn làm việc của chúng tôi đột nhiên bật lên một ngọn đèn đỏ. Điều đó có nghĩa là tấm thẻ đục lỗ của chúng tôi chỉ có giá trị sau khi qua kiểm tra. Các cuộc kiểm tra chỉ có thể tiến hành trong phòng thí nghiệm. Người ta kiểm tra chúng tôi bằng những máy đo điện não. Chúng thông báo một cách không thương tiếc khi trong những phần não đã bị chặn của chúng tôi có những kích động. Chúng tôi biết rõ điều gì chờ đợi mình nếu bị họ tóm. Các cuộc kiểm tra được lặp lại nữa, rồi đến việc can thiệp não: Chỉ phần có ích của não được phép kích thích. Tất cả những cảm giác và các mối quan hệ các loại là không cần thiết. Nếu kết quả kiểm tra đưa tới bằng chứng là bộ não của chúng tôi mệt mỏi, đã kiệt sức, rằng không thể hy vọng khai thác được gì mới ở nó nữa, thì bản án được quyết định: bỏ xuống giếng. Và kẻ bị kết án chờ đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân gần nhất sẽ được đẩy xuống nơi những người mang vòi trên con đường lãng quên. Và như thế là số phận họ đã được đóng dấu. Trước khi sinh cháu ON con một vài tuần, chúng tôi đã lo rằng não đồ của vợ tôi qua xét nghiệm có thể nộ ra những điều chúng tôi muốn dấu. Khi đó tôi đã quyết định dấu vợ tôi và cả đứa con sắp ra đời trong hang động … Rồi chính anh sẽ được thấy chỗ đó. Ở đó có rất nhiều người sống từng gia đình một. Họ tới đó để trốn các cuộc kiểm tra.
Tôi không nhớ rõ từ lúc nào, tôi đã bắt đầu suy nghĩ và tranh luận, chỉ biết rằng trò chơi bài tây và các cuộc giải trí trống rỗng không hấp dẫn được tôi nữa. Lúc đó, vấn đề lớn lao về sự tồn tại đặt ra cho tôi. Trong tất cả các cuộc tranh luận, điều làm chúng tôi lo sợ nhất là chúng tôi có ý nghĩ thầm kín ở khu vực mà chúng tôi bị cấm suy nghĩ. Tôi thường hay tranh luận nhất với bạn ORO, chính anh ta đã cho tôi Thuốc Ngủ sâu. Tôi không phải là nhà hóa học, tôi không hình dung được thành phần mà chỉ biết tác dụng của nó: “Khi uống thuốc này tôi lại có thể hoàn toàn tập trung vào công việc, tập trung duy nhất. Tất cả các vấn đề khác, trước đó làm tôi bận rộn và kích động đều biến khỏi đầu óc tôi. Ở chỗ chúng tôi phải có đến hàng trăm hoặc hàng ngàn người sử dụng thứ thuốc bí mật này. Tôi cũng không biết ORO lấy nó ở đâu? Nhưng tôi luôn luôn mang một lọ con bên mình. Luôn sẵn sàng khi ngọn đèn đỏ yêu cầu kiểm tra bật lên là tôi uống. Còn công việc, tôi đã làm hoàn toàn không sai sót. Tôi không thề được gặp một ông sếp nào. Tôi cũng không hề được biết, tôi làm việc theo mệnh lệnh của ai. Mỗi buổi sáng tới chỗ làm, tôi thấy trên bàn có sẵn một bản giao nhiệm vụ. Khi làm xong việc đó, tôi lại nhận được một việc khác. Nếu như trong ngày đầu tiên, tôi không giải được bài toàn thì tôi có thể làm tiếp nó ngày sau hoặc tiếp tục làm luôn cả tuần.
Vào buổi sáng cái ngày khủng khiếp đó, tôi tới chỗ làm bình thường. Tôi có một công việc rất hấp dẫn. Tôi bận rộn với nó một cách say sưa. Trong giây lát, chỉ trong một giây lát rất ngắn tôi có nghĩ tới ON nhỏ và nghĩ tới việc mang thức ăn cho nó sau giờ làm việc. Sau đó tôi lại tập trung tư tưởng hoàn toàn vòa việc làm. Tự nhiên tôi thấy giữa các bản đánh máy có một cuốn vở. Đó là một cuốn vở mỏng, đánh máy và tất nhiên tôi đã đọc nó. Nếu tôi giữ đúng quy chế mà thường người ta luôn luôn ngồi nhét cho chúng tôi là: Công việc của anh là các bài toán. Anh không được quan tâm đến bất kỳ việc gì khác ! Anh không có quyền sử dụng khí Oxy của Đấng Ban Ơn cho một việc khác với việc đã được chỉ định …
Nên tôi chưa khi nào bận rộn về một việc nào khác. Nếu tôi không phải dấu vợ và đứa con trai nhỏ. Nếu tôi không bận rộn về những ý nghĩ bị cấm phủ nhận Chúa, lật đổ và những ý nghĩ rắc rối khác … thì tôi đã gạt cuốn vở về một bên. Tôi đã không hiểu được điều đó. Khi bộ não của tôi thực tế chỉ có khả năng giải các nhiệm vụ toán học. Nhưng .. Như tôi đã nói. Những lần can thiẹp hiệu chỉnh mà họ làm không phải lúc nào cũng hoàn chỉnh. Và ngoài ra muốn có một nhà toán học tốt thì nhiều khu vực của não phải được giữ nguyên không được động chạm tới. Nhất là trí nhớ lôgic. Hơn nữa, một cơ thể đang sống luôn luôn tự tái tạo. Đó là chưa nói đến tác động của sự can thiệp đối với mỗi người không thể hoàn toàn giống nhau …
Tôi bắt đầu dở cuốn vở đó ra và đọc và bị kích động một cách khủng khiếp. Khi đọc hết, tôi vô cùng lo lắng và bàng hoàng … Lúc đó mắt vẫn mở nhưng tôi không nhìn thấy gì và không thể tiếp tục công việc. Tôi phải làm một cái gì .. thật là khủng khiếp … làm gì đây … Đúng lúc đó, ngọn đèn kiểm tra trên bàn tôi bỗng nhiên bật lên. Tôi đứng dậy để đến nơi kiểm tra não, lòng hồi hộp lo lắng. Tôi cảm thấy rằng phải uống Thuốc Ngủ sâu nhiều hơn mọi lần nên dóc ngược lọ thuốc không sót một giọt. Do uống nhiều nên tôi chỉ nhớ hết sức lờ mờ về cuộc kiểm tra tín hiệu sóng và tín hiệu chung. Tôi cảm thấy mỏi mệt, buồn ngủ. Tôi nghĩ tới vợ và ON con, nhưng chỉ thoáng qua. Kiểm tra xong, tôi chờ được nhận được lại tấm thẻ đục lỗ, nhưng không có !
Lúc đó tôi hiểu quá rõ điều gì sẽ xảy ra.
Ai không có tấm thẻ đục lỗ, kẻ ấy không thể mở cửa nhà mình, không bước được vào chỗ làm việc của mình, không được nhận thực phẩm. Anh nhớ, tôi không chỉ lo cho riêng mình mà còn vợ và ON con nữa ! Mà còn có những Bẫy chụp. Từ đầu câu chuyện đến giờ tôi chưa nói về những chiếc bẫy này. Tren các đường phố anh có thể gặp chướng ngại đột ngột dựng lên như mọc từ dưới đất hay hiện ra từ chỗ hư không. Đó là những bức tường, chiếc tủ, chắn song sắt, hoặc tấm kính … Ai có thể kiểm tra lliền rút ra, lập tức chướng ngại biến mất và người đó tiếp tục đi bình thường. Đối với những người chạy trốn, những người sống ẩn nấp không có thẻ đục lỗ thì sẽ có một cơ cấu giống hệt như chiếc lồng hay một ô xà lim chụp lấy họ … Lúc đó tôi phải quyết định, tự lựa chọn: hoặc mãi mãi thu mình ẩn nấp trong hang động làm tăng số người cần phải cứu trợ … hoặc tôi phải trốn tránh một thời gian ngoài thành phố vì không có thẻ đục lỗ. Hoặc sẽ gõ cửa anh bạn ORO để nhờ trợ giúp.
Tôi chọn giải pháp thứ ba. ORO giật mình khi tôi kể lại với anh chuyện xảy ra. Chúng tôi bàn mưu tính kế rất lâu và cùng đi đến kết luận là sẽ đưa tôi tới kiểm tra đầu óc một lần nữa. ORO nói:
“Điều xấu nhất mà cậu có thể gặp phải là học sẽ xử lý chân não cho cậu một lần nữa.”
“Một cuộc can thiệp mới à “ – Tôi hỏi.
Tôi cho rằng vì tất điều này sẽ xảy ra. Nhưng rất có thể phải điều trị bằng phóng xạ … Cậu bày hết sức chú ý … Trong quá trình nghiên cứu mình đã phát hiện ra điều này : Mình có thể đặt cho cậu một tấm rất mỏng úp lên xương sọ. Tấm đó sẽ ngăn không cho tia phóng xạ đi qua.
ORO tiến hành chuẩn bị cho tôi, sau đó anh trang bị đầy đủ cho tôi nhiều loại thuốc uống, hạn chế trí nhớ, thuôc ngủ và thuốc an toàn. Tôi lại tôi làm lại não đồ. Tôi không còn thẻ đục lỗ trên đâng đọc các dữ liệu cá nhân của tôi trước một máy xử lý hoạt động theo tiếng nói. Cánh cửa được mở ra trước mặt tôi. Các máy móc kêu vo vo, các đèn tín hiệu chớp tắt liên hồi. Nhưng lần này tôi cũng không được nhận lại tấm thẻ đục lỗ. Tôi bị rơi vào một tình trạng nửa thức nửa ngủ.
Sau đó tôi tỉnh lại trong một ngôi nhà bê tông khổng lồ. Lúc này, tôi biết ngay rằng số phận của tôi đã tới một bước ngoặt, họ đã không đưa tôi trở lại chỗ xử lý bộ não. Có thể những máy móc đã phát hiện ra điều gì ở tôi. Đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân tới, họ sẽ đày tôi tới Thành phố của những người nô lệ. Tức là những người đeo vòi: Tôi đã bị tuyên án phải hoàn toàn xóa trí nhớ.
NHưng nhờ cách chuẩn bị của anh bạn ORO nên phần lớn trí nhớ của tôi đã được bảo toàn.
O
N tiếp tục kể:
- Cuốn vở đầy bí mật chính là cuốn vở đã đưa tới sự đày đọa mà tôi sẽ không bao giờ quên được nó.
Trong đó có ghi lịch sử của hành tinh Oxy và biên bản của ĐẠI HỘI LẬP HIẾN BÍ – MẬT CỦA TƠRỚT OXY. Lần đầu tiên khi thấy cuốn vở, tôi đã chần chừ, mở ra rồi lại gấp lại. Lúc đầu tôi không muốn đọc. Vì tôi cũng đã được biết là lâu lâu người ta lại đưa lẫn vào tài liệu làm việc của bọn tôi những câu hỏi và những thông tin bàn về vấn đề không thuộc phạm vi công việc của chúng tôi. Thật là bất hạnh cho kẻ nào đã tiết lộ ra rằng anh hiểu và đáp lại những câu hỏi ngoài đề đó. Nhưng rõ ràng cuốn vở này không thể đưa tờ Trung tâm tới được. Đây chỉ có thể là của những người Vô hình, tức là những người bạn đồng hành không quen biết của chugns tôi. Những người đang bí mật sản xuất ra chất thuốc Ngủ sâu. Những người che chở cho những gia đình đang lẩn trốn. Phải nói là tôi đã hành động thiếu cân nhắc. Đáng lẽ tôi không nên đọc cuốn vở đó thì mới đúng mà phải mang nó về nhà rồi bí mật đọc nó. Có lẽ tôi đã kể với anh rằng: Khi chúng tôi ở nhà hoặc ở câu lạc bộ thì chỉ có kiểm tra đột xuất trong trường hợ hết sức hạn hữu. Sau khi đọc, tôi có thể uống những viên thuốc Ngủ đông rồi qua một giấc ngủ sẽ quên tất cả ! Bởi vì nội dung cuốn vở đó gây cho người đọc sự phẫn nộ ghê gớm. Tôi luôn luôn bận tâm suy nghĩ và muốn làm những chuyện chọc trời khuấy nước.
Nghĩ lại, đúng trong giây phút vừa đọc xong cuốn vở thì họ yêu cầu tôi đi kiểm tra. Chưa chắc đây là sự tình cờ. Phải, đó có thể là sự tình cờ nhưng tôi đã sai lầm mà hốt hoảng uống quá nhiều chất thuốc Ngủ sâu.
Nói đúng ra, tôi không thể nhớ đúng từ câu từng chữ của cuốn vở vì tôi chỉ được đọc có một lần và sau đó biết bao điều ghê gớm đã xảy ra ! Đến bây giờ tôi chỉ cón nhớ những điều đáng chú ý:
Xua kia trên hành tinh Oxy có các lục địa và các đại dương. Có 17 lục địa mọc lên từ đại dương lớn và ngoài ra còn có những biển kín, các hồ, sông, vịnh ..v .. v… Địa lý của chúng tôi cũng giống như địa lý của nhiều hành tinh khác trong hệ đường Ngân Hà. Chúng tôi cũng có những con tàu vũ trụ và có quan hệ với các hành tinh xung quanh. Có nhiều dân tộc đã ở trên hành tinh chúng tôi và xưa kia họ sống lúc thì hòa bình lúc thì đấu tranh với nhau. Lúc đó có dồi dào lương thực thực phẩm. Kinh tế thịnh vương, văn hóa và khoa học nở hoa.
Trong lịch sử hành tinh chúng tôi có mấy thế kỷ là một thời đại hạnh phúc trong sáng, sung sướng dư dật và niềm vui tràn trề. Các phát minh sáng chế được nảy ra liên tiếp. Sự kiêu hãnh của những người danh Oxy ngày càng lớn lên. Các phương tiện giao thông nhanh chóng đến mức người ta có thể bay vòng quanh hành tinh Oxy trong một thời gian ngắn trong khi chính no quay quanh trục của nó. Nhưng kế hoạch giao thông liên hành tinh và điều chỉnh thời tiết được vạch ra. Nếu những người dân hành tinh Oxy có suy nghĩ chia hẳn hợp lực nhau tìm cách giải quyết những nhiệm vụ đó nhằm mục đích hòa bình thì mọi việc đã khác hẳn …
Nhưng tới một lúc, từng dân tộc ganh đua nhau xây dựng riêng những viện nghiên cứu và cơ sở công nghiệp khổng lồ. Cái nào cũng muốn vượt nhau và dìm nhau. Rồi những thí nghiệm hạt nhân trong bầu khí quyển. Nơi này thì gây ra sự tan vỡ mây. Nơi khác thì gây ra mưa đá. Nhiệm vụ nổ hạt nhận ngầm dưới đất làm rung chuyển lớp vỏ của hành tinh OXY. Và những hiện tượng thật đang sợ, không giải thích được bất ngờ xảy đế. Đầu tiên phát sinh ra địch. Nhưng bệnh dịch mà cả mấy thế kỷ không nghe ai nói đến nữa. Hàng loạt người dân OXY tự nhiên vàng vọt, gan họ phình lên và họ bị sốt cao. Những trẻ sơ sinh thường hay bị dị dạng. Da mọi người bị rộp lên kèm theo nhiều mụn nhọt. Những vết loét phát sinh trên người họ. Các nhà bác học vội vàng nghiên cứu tìm nguyên nhân và họ càng đi tới kết luận: đất, biển và không khí bị ô nhiễm tới mức độ khủng khiếp. Đầu tiên, môi sinh bị tràn ngập những loại vi khuẩn và siêu vi khuẩn hết sức nhỏ. Mối nguy hiểm ngày càng tăng . Các con vật nối tiếp nhau chết trong các nguồn ngước. Nước bề mặt đã biến thành một chất lỏng nhầy nhẩy. Các loại tảo và tảo dạt, các sinh vật nổi và các loại thảo mộc sống dưới nước đều bị hủy diệt. Các súc vật uống nước này lần lượt chết hết. Khi người ta đến gần nguồn ngước thì mùi hôi thối xông lên tận óc. Các cánh rừng bị nhạt màu dần, màu xanh tươi mát của lá biến mất và cây cối cũng chết dần theo. Vòm lá bị ngạt thở chuyển dần thành màu vàng và màu nâu. Ở các thành phố lớn ngày càng hiếm được nhìn thấy bầu trời xanh. Từng đám khói lớn như đám mây màu xám, màu vàng và cả màu nâu nữa trôi dạt trong bầu trời. Ngay lúc đầu, mọi người không nhận thức ngay được mối nguy hiểm. Công nghiệp thực phẩm đã dùng hàng ngàn loại hương vị khác nhau để thay thế những thực phẩm lấy từ súc vật bị thiếu hụt. Ánh sáng muôn màu của thành phố, sự huyên náo của các trung tâm giải trí làm người ta ít chú ý đến các màn khói, làm người ta quyên đi những cơn giông ngày càng hiếm hoi. Rồi đến cả thời tiết cũng đã thay đổi. Sự khác biệt giữa các mùa trong năm dần dà biến mất. Tới một lúc, không còn mùa đông và mùa hè nữa. Cuối cùng, thiếu mất nhịp sinh học thường lệ.
Nếu hồi đó, những người dân thành phố OXY biết dùm bọc lấy nhau thì đâu đến nỗi. Nhưng đáng tiếc, họ đã coi những quyền lợi nhỏ mọn lớn hơn điều đó. Các sự tranh chấp về nguồn gốc, tham vọng muốn làm bá chủ và sự tranh giành quyền lực thúc đẩy họ lao vào sản xuất vũ khí, thống trị, chiếm lấy đất đai của kẻ khác, lợi nhuận, quyền lực … chắc anh hiểu những khái niệm ấy chứ?
Peter đáp và gật đầu:
- Có một thời, ở Trái Đất chúng tôi cũng có những cái đó.
ON kể tiếp:
- Có những kẻ đã tạo ra nguồn thu nhập ngay từ những điều nguy hiểm đáng sợ đó. Trong các thành phố đông dân, hoa cỏ và cây cối chết hết. Họ đã sản xuất hoa nhân tạo, bãi cỏ nhân tạo, bụi cây và các cây nhân tạo nhiều màu và bán rất đắt. Mỗi ngày hàng ngàn người được đưa vào bệnh viện cấp cứa với triệu chứng ngạt thở. Đối với những kẻ có tiền thì có sẵn những bình chứa OXY hoặc những lều có chứa không khí lẫn Ozon thơm mùi nhựa thông. Lợi nhuận … Những lời cảnh báo nhắc nhỏ của những nhà bác học, những nhà văn và nghệ sĩ đều vô hiệu. Những người dân tốt nhất

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.