XtGem Forum catalog
Đọc truyện
N
gười vợ trẻ của Peter Mac Gulliver, July, một nhà ngôn ngữ học, yêu thích đặc biệt các tiểu thuyết cổ Anh. Nàng thường hay nói chuyện với Peter về những cuốn tiểu thuyết lãng mạn cổ. Trong đó thường có những nhân vất người lùn và hồn ma. Anh hãy còn nhớ lại họ đọc xong và cười thoải mái biết bao. Nhất là nếu họ được cảm giác kỳ ảo là ngủ trong một lâu đài có hồn ma bóng quỷ. Khi đột nhiên một cánh của không có người mà tự mở ra hoặc khi trong lò phát ra một giọng nói đầy bí ẩn. Lúc này rõ ràng là anh đang ở một tòa lâu đài như vậy. Peter đứng giữa gian phòng rộng lớn và không biết anh phải bắt đầu bằng việc gì. Lúc này ở Trái Đất vào khoảng thế kỷ thứ XXXI và cũng là lúc bắt đầu một thời hòa bình và thịnh vượng.
Vào năm 3069 này thì cuộc sống của con người thực sự dễ chịu và hạnh phúc. Mọi người có nhà ở rất đẹp, các phòng tiện nghi rộng rãi. Nhưng còn sự xa hoa quá sức tưởng tượng này, những đồ gỗ, tranh và thảm treo tường quý này thì ở Trái Đất chỉ có trong những Viện bảo tàng và nó là sở hữu công cộng. Mọi người đều có thể ngắm nghía ... Nhưng trong một phòng mà tập trung nhiều thứ trang trí chạm trổ, thủ công mỹ nghệ như thế này thì thật hiếm có! Phòng lớn thứ nhất này có nhiều cửa mở ra mọi phía: ra các ban công, các phòng các sảnh khác. Ở Istambon trong hậu cung Topkaki ở các lâu đài cổ của các vua chúa Thổ Nhĩ Kỳ cũng không có được một góc nào xây dựng kỹ lưỡng bằng và cũng không có những vườn hoa treo nào đẹp bằng trong lâu đài này. Người ta có thể ngạc nhiên hàng trăm năm nếu như ... Phải, nếu như không có những chuyện đáng lo ngại khác. Peter thử bước tới gần một cửa: Cánh cửa tự mở êm. Anh bước tới bên một chiếc bàn. Ở trên bàn hiện ra những cốc thủy tinh mài và những lọ đầy nước uống. Anh bước qua một bàn khác: mặt bàn tự mở ra và một chiếc đĩa lớn đầy hoa quả hiện lên. Peter không tự kiềm chế được, cẩm một quả cắn thử. Vị nó gần giống những quả trên Trái Đất, nhưng cũng lại không giống. Anh có cảm giác như cùng một lúc ăn cả táo, cam, chuối, xoài, nho và dứa. Ở một chỗ nào đó có một điệu nhạc nhẹ êm dịu nổi lên rất ngắn như hiệu báo giờ đồng hồ.
Thái tử mời anh ăn cơm trưa trong vòng hai tiếng nữa. Nhưng anh không biết một tiếng đồn hồ ở đây là bao lâu. Anh cũng không biết đi lối nào, qua cửa nào thì tới được phòng ăn. Anh đang phân vân bước đi bước lại trong phòng lớn. Như đọc được ý nghĩ của anh, một cửa che bằng thảm đượ mở ra, cửa này dẫn tới một phòng tắm kỳ ảo với một bể tắm rộng lớn đến mức có thể bơi được. Kế bên bể tắm có những ghế dài để ngả lưng và nhưng khăn bông trắn như tuyết. Trên mặt bàn có xà bông thơm, kem dưỡng da và nhưng vật phẩm khác.
Peter tháo máy và cơi bỏ quần áo. Được tắm trong bồn sạch sẽ và sáng loáng này thật thoải mái biết bao.
Peter không nén được tò mò, lấy một giọt nước ấm trong bồn tắm phân tích. Máy của anh lập tức cho kết quả: nước suối trong có hương lá rừng, nhiệt độ 30 độ C. Vậy là nước tắm tuyệt hảo. Peter bước vào bể tắm nằm dài thoải mái. Anh tắm xong làm một vài động tác bơi thì nước cũng hơi chuyển động có những làn sóng nhỏ lăn tăn và mát hơn vì giảm đi một độ.
- Đây đúng là một xứ sở thần tiên! - Peter thốt lên: Anh lại nghê thấy hiệu nhạc đồng hồ lần nữa nên quyết định ra khỏi bồn tắm. Anh hoảng hốt suýt xỉu: Trên chiếc ghế dài, quần áo và trang bị của anh đã biến mất. Chiếc túi đựng đồ đạc với chiếc mũ vũ trụ, chiếc máy hô hấp, chiếc máy phân tích vạn năng, máy sản xuất Oxy, điện đài, là bàn, đồng hồ bấm giây ... tất cả đều biến mất. Anh ngỡ ngàng, lưỡng lự đứng bên bồn tắm. LÚc này anh không chú ý rằng không khí trở lên ấm dần: Một luồng khí nóng, thơm, nhẹ thổi về phía anh co đến khi thân anh hoàn toàn khô trước khi anh kịp cầm lấy một tấm khăn lông.
Peter thầm nghĩ: Mình bị rơi vào đâu đây? Rõ ràng bị sa bẫy rồi! Mình bị cầm tù mất rồi! Mất hết máy móc dụng cụ rồi! ... Bây giờ, nói chung anh không thể tự định hướng được. Thiếu Oxy thiếu máy phiên dịch liên hành tinh ...
Anh quá hốt hoảng nên không kịp nhân tháy một chiếc tủ chìm trong tường vưa mở ra. Trong đó thay vì quần áo và trang thiết bị đã bị mất, có để sẵn giầy, quần áo lót và một bộ quần áo lịch sự băng tissa mềm, trắng tinh vừa vặn với thân người anh. Không còn cách nào khác là mặc bộ quần áo đó vào người.
Anh vã mồ hôi, cầm chiếc khăn để thấm mới chợt nhớ ra mình bị mất cả chiếc máy cạo nữa. Nhưng đột nhiên anh mở to mắt nhìn vào chiếc khăn lông: Khi anh cầm chiếc khăn chấm nhẹ vào mặt thì bộ râu anh biến mất. Thì ra chiếc khăn thơm có tẩm hóa chất nhổ râu và bôi vào dó một loại kem mịn và thơm.
Sự phục vụ anh càng tinh xảo và hoàn thiện bao nhiêu thì cũng bí mật bấy nhiêu. Trái tim Peter càng tràn đầy lo lắng và sợ hãi: Làm sao ta có thể thoát khỏi nơi này? Thế lực này càng to lớn đến mức nào? Anh mặc quần áo xong. Cửa phòng tắm lại tự mở ra.
Bị kich động qua nhiều, Peter cảm thấy kiẹt sức, ngồi bệt lên một chiếc ghế dài. Sự sang trọng giàu có, những tiện nghi hết sức tinh vi của căn phòng làm anh càng lo lắng hồi hộp. Anh cảm thấy thế lực bí mật đang giữ anh trong nanh vuốt nó còn mạnh hơn là anh tưởng tượng.
27. CUỘC HỌP CỦA THIỆN VƯƠNG XIII
Trong khi Peter bị những lo nghĩ luôn luôn ám ảnh và chờ trong lâu đài của Thái Tử thì trong lâu đài của Thiện vương XIII cũng có một cuộc hội ý thiệt khẩn trương. Cuộc họp bí mật này chỉ có bốn người tham gia: Nhà vua Thiện Vương XIII, Thái Tử Recker, Thế tử Vacker và Grabkopf Đầu To, chủ tịch hội đồng trămhọ.
Nhà vua đăm chiêu nghe báo cáo của Đầu To.
Trong lịch sử của hành tinh Oxy đã có rất nhiều lần xảy ra chuyện các sinh vật hoặc những vật vô tri vô giác từ khoảng không vũ trụ rơi xuống. Cơ cấu phòng thủ vũ trụ của hành tinh Oxy tự động đóng lại khi có vật thể lạ đến gần. Như Đầu To hết sức thân trọng báo cáo cho Thiện vương XIII là trường hợp đầu tiên xảy ra ở thời Thiện vương IX bắt được một sinh vật ở khoảng không vũ trụ mà không bị tan xác. Họ đã đưa sinh vật đó vào xét nghiệm sinh học. Bây giờ chúng ta có thể đến gian vũ trụ của Viện bảo tàng thành phố Oxy xem vật đó đã được bảo quản trong Phoocmoon.
- Xưa kia, hội đồng bí mật đã ban bố đạo luật về quan hệ của hành tinh Oxy với vũ trụ, nếu được phép thần sẽ tâu để bệ hạ xét ... - Đầu To nói.
Nhà vua gật đầu. Đầu To ấn vào một chiếc nút. Trên một phần tường cung điện được trang trí bằng thẳm Gobelin hiện ra hình chiếu văn bản của đạo luật:
1. Khoảng không vũ trụ bao quanh hành tinh Oxy cũng là không phận của hành tinh Oxy.
2. Một vật lạ xâm nhạm không phận của hành tinh Oxy dù là con tàu vũ trụ, sinh vật hay vật vô tri vô giác đều bị coi là kẻ tù cà bị bắt xuống để kiểm soát kỹ lưỡng hơn.
3. Trong trường hợp có nguy hiểm, hệ thống tên lửa tự động của hành tinh có thể tiêu diệt vật đột nhập vao không phận nói trên.
4. Nếu sinh vật hoặc vật vô tri vô giác đang tới gần mà không đe dọa tới sự sống còn của hành tinh Oxy thì sẽ bắn một lớp vỏ bảo vệ. Chiếc vỏ này bắt nguyên ven kẻ đột nhập xuống hành tinh.
5. Nếu là một vật chất vẹ tinh thì sẽ được đưa vào phân tích lý hóa trong tất cả mọi điều kiện.
6. Nếu là một sinh vật ở bậc phát triển cao hơn thì Chủ tịch hội đồng hành chánh sẽ quyết đinh:
a, Xóa trí nhớ sinh vật đó và đưa xuống một trong các Thành phố phục vụ (Thành phố của những người mang vòi)
b, Nếu qua một kỳ kiểm tra nếu thật chi tiết, xác nhận khả năng đặc biết của sinh vật theo chương trình tương ứng sẽ đưa sinh vật vào Thành phố của những người có trí nhớ về phục vụ công ích của hành tinh Oxy.
c, Cũng sẽ tiến hành những xét nghiệm sinh học trên sinh vật đó.
Tới đây, hình biến mất, Quốc vương nhìn Đầu To vẻ chờ đợi ...
- Thưa bệ hạ, trước đây năm thagns rưỡi có một con tàu vũ trụ di theo hướng trạm không gian AAA về phía hành tinh của ta. Giữa khu vực BC con tàu thắng dần lại và chuyển sang quỹ đạo tròn.
- Thế ta đã bắn rơi nó chưa? - Thế tử Vacker sốt ruột hỏi.
- Thưa Thế Tử, chưa. Hệ thống phòng không tự động của chúng ta chỉ làm việc trong khu AB.
- Ta phải tăng phạm vi hoạt động hệ thống phòng không của chúng ta. Và đừng quấy rối ta về chuyện đó trong khi chơi gold! Những công việc về an ninh quốc gia không thuộc về phần việc của tôi mà là công việc của Thái Tử.
Đầu To im lặng khó chịu.
- Tiếp tục đi - Nhà vua nói.
- Tiếp đó vỏ của con tàu vũ trụ bị một thiên thạch đụng phải. Thế là sinh vật trong đó bò ra ngoài. Nó đu bằng một sợi dây và lúc đó tiếp xúc với khu vực B.
- Biên giới của khu vực B lại đúng ở đó hả! Thật là lạ! - Thế Tử Vacker nói.
- Thưa Thế tử, với khoảng một triệu dặm thì biên giới chỉ là một ly. Đây là một sự tình cờ nhưng sự việc xảy ra đúng như vậy. Sinh vật từ trong con tàu leo ra và vừa vặn lọt vào phạm vi hoạt động của tên lửa Ánh Sáng Bạc của chúng ta. Tất nhiên, lúc đó chúng ta đã đồng thời bắn một cái vỏ ánh sáng bạc bắt nó xuống mà không bị tan xác để giao cho Viện động vật nghiên cứu. Sự đáng tiếc là sinh vật đó biến mất không để lại dấu vết trong phạm vi Thành phố phục vụ Anpha ...
Theo báo cáo của Trạm Rađa thì lúc vừa chạm đất, chiếc vỏ ánh sáng bị vỡ tan.
Sau một giây im lặng, Đầu To báo cáo tiếp:
- Một vài giờ sau đó, trung tâm vô tuyến báo cáo rằng từ khu vực này có những sóng vô tuyến yếu ớt độ dài 6,17 được đánh đi với nội dung lập đi lập lại như sau:
"Đây Peter, đây Peter, July hãy lên tiếng đi em" Có rất nhiều khả năng là những tín hiệu vô tuyến này do sinh vật đó phát ra. Thần đã quyết định đến ngày Đại Lễ Mùa Xuân sẽ bắt sinh vật đó đưa vào Viện động vật nếu như nó còn sống. Tất cả những điều đó sẽ không có ý nghĩa gì đặc biệt nếu không xảy ra chuyện ...
Đầu To dừng lại một chút để nhấn mạnh:
- Điều đáng ngạc nhiên nhất trong vụ này là thay vì xuât shiện ở Thành phố phục vụ, sinh vật đó lại tới được Thành phố có trí nhớ sô 5. Không rõ bằng cách nào. Thần chưa đánh giá được đúng mức tầm cỡ của việc này.
Thiện Vương ngạc nhiên nhìn Đầu To:
- Ta chưa hiểu điều này!
- Thưa bệ hạ, thần cũng chưa hiểu điều này. Nói chung là không thể hiểu được. sự an ninh của hành tinh Oxy dựa trên cách bố trí cơ bản là chỉ có Trung Tâm mới giải quyết được việc giao thông giữa Thành phố trí nhớ và Thành phố phục vụ bằng con đường bí mật. Nó luôn luôn được kiểm soát nghiêm ngặt. Từ trước tới nay thần cho rằng ngoài chúng ta ra không ai biết được con đường đó. Nhưng theo sự việc vừa mới xảy ra thì tất nhiên phải có người biết nó. Nhưng không biết là bao nhiêu người!
- Sinh vật từ Trái Đất có thể tới đó hoàn toàn tình cờ. - Thái Tử Recker nó.
- Không! Con nên nhớ rằng trong thời gian như vây thì khôgn thể được. Nhất là nếu không có kẻ đồng lõa. Thiện vương bác ý kiến Thái Tử.
- Sinh vật này có thể sản xuất được Oxy và có cả dự trữ thực phẩm. Vậy nó có thể tự đi được. Còn những thần dân phục vụ hoặc thân dân có trí nhớ dù có biét rõ con đường đó cũng không thể nào vượt qua được.
- Tôi đề nghị. Tìm hiểu rõ sự việc, bắt lấy nó và đem hành hình - Thế Tử Vacker nhấn mạnh - Và chúng ta phải tăng tầm hoạt động của tên lửa phòng không. Tôi nhấn mạnh điều này ngay cả nếu như hoàng huynh Recker thân mến vẫn cho rằng hệ thống tên lửa phòng thủ hiện tại của hành tinh Oxy đã hết sưc an toàn rồi.
- Hoàng đệ thân mến chưa biết được sự phát triển tiếp tục của sự việc kia nhưng ta lại biết - Thái Tử Recker lạnh lùng nói - Ta không cần phải tìm kiếm và bắt giữ sinh vật này nữa vì nó tự báo từ Thành phố trí nhớ. Hiện nay ta đang giữ trong lâu đài của ta. Ta đưa nó bằng đường bay bí mật về thành phố Oxy. Ta đã đoạt được tất cả trang bị dụng cụ của nó. Bây giờ nếu đưa nó ra hành hình quá sớm, là một sự ngờ nghệch vô cùng vì ta không thể biết được những đứa nào đã giúp đỡ nó.
- Nếu nó không khai những người đã giúp đỡ nó thì sao?
- Nó sẽ khai thôi - Recker nói - Nó sẽ khải bởi vì nó muốn trở lại với con tàu vũ trụ của nó. Ta đang làm nó tin rằng ta sẽ đưa nó trở lại con tàu. Ta đã tiếp đón nó hết sức niềm nở. Ngay từ khi còn ngồi trong máy bay ta đã bỏ những giọt thuốc hưng phấn vào nước uống để ru ngủ sự lo lắng và cánh giác của nó.
- Tại sao chúng ta phải nuông chiều nịnh nọt ó thay vì ...
- Nếu hoàng đệ của ta mong muốn và việc đó phục phục vụ cho sự an ninh của hành tinh tốt hơn ta sẽ lập tức giao kẻ bị bắt cho hoàng đệ - Recker nói.
- Ôi chao! Sao lại phải bàn lòng vòng đến kẻ bị bắt? Chúng ta bàn xong chưa? - Vua hỏi.
- Tâu bệ hạ, sắp xong ngay thôi - Đầu To đáp - Trong thời gian chúng ta quan sát sinh vật này.Thần muốn đề nghị một vài biện pháp an ninh bổ sung. Chúng ta cần tập tức kiểm tra lại tất cả các sách giáo khoa, các bài bản giải trí và các chương trình vô tuyến mà chúng ta phát ở các Thành phố phục vụ. Còn các tài liệu chuyên môn gửi đến Thành phố những người có trí nhớ cũng phải đưa vào các máy xử lý để kiểm tra và phân tích lại. Vì qua việc này ta buộc phải nghĩ rằng có lẽ trong đó còn sót một cái gì kích thích sự suy nghĩ và gây ra sự lo lắng. Rất có thể toàn bộ việc này là một biên pháp cân thận hơi thừa vì trước đây chúng ta đã thử trên hai ngàn lần đọc thì không có một bản não đò nào có sực kích thích hoặc có ý nghĩ không ghi trong chương trình.
- Các vị định bàn tới bao giờ nữa đây? - Thế Tử Vacker sốt ruột cắt ngang - Nếu ta còn nghi ngại ở các quyển sách thì sau giờ làm việc nên cho tăng gấp đôi phần rượu. Như vậy là rẻ nhất và không gây thêm điều gì. Thưa quý vị, hôm nay tôi còn muốn đi săn nữa.
- Thưa Thế Tử, chúng ta thảo luận đến đây là đủ. - Đầu To nói - Tôi chỉ muốn xin phép được ra lệnh báo động trong trường hợp cần thiết.
- Điều này phụ thuộc vào ông hoàng huynh của ta - Thế tử Vacker nói châm biếm - Khi người bảo vệ cao nhất của nền an ninh quốc gia đang làm phận sự thì ta có thể an tâm mà đi săn ...
N
eter ngồi trên chiếc ghế dài, mệt mỏi rã rời như người vừa leo núi ba ngày đêm liền. Nhưng anh mới ngồi nghỉ được một lát thì lại nghe điệu nhạc êm dịu của đồng hồ. Tiếp theo đó là một tiếng cồng trầm buồn. Cánh cửa lớn tự mở, Peter bước ra. Anh vừa đặt chân xuống, tấm thảm lăn bắt đầu chuyển động qua các phòng và các lối đi. Những chỗ lên xuống biến thành những bậc thang máy. Chúng đem anh tới một phòng ăn rộng rãi và tráng lệ. Bàn ăn được dọn cho hai người. Tấm thảm lăn đưa anh tới cửa thì cánh cửa phòng ăn mở rộng. Phía đối diện, cánh cửa cũng mở rộng và Thái Tử mỉm cười bước vào. Ngoài hai người chẳng có ai trong phòng. Hoàng tử ra dấu chào khách thật niềm nở và họ ngồi đối diện nhau trước một bàn ăn vô cùng sang trọng. Bên cạnh chén đĩa và bộ đồ ăn vàng kể rõ các món ăn và thức uống của bữa ăn hoàng gia. Peter ngạc nhiên nhìn tờ thực đơn trên giấy quý. Thái tử liếc nhìn anh và mỉm cười.
- Thực đơn ngày hôm nay đã được in bằng tiếng nói hành tinh của ngài - Thái Tử mỉm cười - Và ngài thấy không, ngài cũng hiểu tiếng nói của tôi.
- Thưa ngài, quả thật là như vậy - Peter vẫn chưa hết ngạc nhiên - Luôn tiện tôi xin nhắc lại rằng chiếc máy phiên dịch của tôi biến mất và tôi cũng nhận thấy ngài cũng hiểu được tôi mặc dù tôi noi bằng tiếng của Trái Đất.
- Còn tôi thì dùng tiếng nói của bản địa. Nhưng chúng ta hiểu được nhau. Rất đơn giản, trong bộ quần áo của ngài có cài chiếc máy phiên dịch. Được ngài vui lòng đồng ý nên chúng tôi đã nghiên cứu chiếc máy phiên dịch liên hành tinh của ngài và sản xuất tiếp vài chiếc. Đó là một chiếc máy rất tinh xảo! Ở xứ các ngài người ta chỉ tạo máy móc theo kiểu khác hẳn chỗ chúng tôi nhưng không kém phần hấp dẫn. Máy móc của chúng tôi nhẹ, rất nhỏ và rất dẻo, có thể uốn được và gắn vào túi hoặc cổ áo. Suýt nữa tối quên mất tôi phải xin lỗi ngài: chắc vừa rồi ngài cảm thấy khó chịu khi chúng tôi thay thế những đồ dùng mang theo từ Trái Đất bằng những quần áo sạch sẽ. Chúng tôi sẵn sàng cung cấp ngài mọi thứ mà ngài cần dùng. Tất nhiên đến khi ngài lên đường trở lại con tàu vũ trụ của ngài, chúng tôi sẽ trao trả tất cả mọi đồ dùng lại cho ngài.
Thái Tử nói chuyện vui vẻ, ánh mắt thân ái cởi mở đến mức lúc này Peter không biết là có nên tin hay không. Nếu người ta có những ý định không tốt với mình, đương nhiên họ có thể khử mình từ lâu. Hoặc tống mình xuống đám người mang vòi. Hoặc bỏ vào một chiếc lồng cho những người tò mò đến xem như ở một vài hành tinh thù địch khác. Anh cho rằng những cảm nghĩ xấu của anh trước đây là do anh quá sợ hãi, sốt ruột và thiếu tin tưởng mà thôi. Như vậy việc họ thu quần áo anh đã mặc không biết bao nhiêu tháng nay chưa giặt để đưa cho anh một bộ quần áo sạch sẽ là tự nhiên và logic . Và cũng ở đây nơi có bầu không khí trong sạch giàu Oxy, nếu đi đâu anh cũng kè kè chiếc túi với máy hô hấp, bình chứa Oxy và các dụng cụ dư thừa khác thì người ta có buồn cười cũng là logic. Tất nhiên là vậy. Nhưng tại sao trong dãy phòng anh lại không có một chiếc tủ mở ra để anh có thể tự mình cất giữ những thứ đó. Tại sao họ không cho anh một ngăn kéo tủ hoặc một cái rương ....? Hay đó là thiếu sót của anh? Nếu anh go vào vách phòng, có lẽ một cánh cửa tủ đã mở ra ... Nhưng khi nãy anh bỏ máy móc, dụng cụ, quần áo cạnh bồn tắm? Bây giờ thì cũng vậy thôi. Chuyện đã qua rồi. Nhưng không, hãy còn may mắn. Vì anh vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của anh ở ngón tay ... Anh cầm thực đơn lên xem. Đầu tiên có một loạt món khai vị như cá biển và các rau trộn. Sau đó là súp, thịt rán, trái cây, phôma, crem và món tráng miệng. Đây không phải là một thực đơn ở khách sạn mà ta phải chọn mà là bản kê tất cả các món ăn của bữa tiệc. Theo thực đơn sẽ có bốn mươi món sơn hào hải vị. Nhưng đột nhiên dạ dày của Peter như muốn cứng lại. Anh nhớ lai những người mang vòi với các ống hút và món chác đặc với muối. Anh nhớ lại ON con khi kiếm được nấm tươi và rễ cây đã cho là những món ăn thượng hạng...
- Chúc sức khỏe và tình hữu nghị của chúng ta - Thái tử giơ tay lên nói.
Mặt bàn tự động mở ra và đóng lại nhiều lần. Những đĩa thức ăn mới được bày rất khéo cứ lần lượt xuất hiện. Họ chỉ ăn mỗi thứ một miếng. Khi họ không ăn một món và đặt dao dĩa xuống thì món tiếp theo lại xuất hiện.
Trong phòng nổi lên tiếng nhạc nhẹ êm dịu làm nền cho câu chuyện, làm cho Peter nhớ dến những tác phẩm của những nhạc sĩ trên Trái Đất đã qua đời từ lâu lắm rồi như Bach và Beethoven. Những nhạc cụ thì không giống như của Trái Đất. Khi thích, tiếng nhạc nghe khá rõ nhưng ngay khi họ bắt đầu nói chuyện thì nhạc tự động nhỏ đi và ấm ấm không làm ảnh hưởng đến câu chuyện.
- Ngài Peter, nếu ngài có một ước mong nào thì chúng tôi sẵn sàng ...
- Thưa Thái Tử tôi chỉ có một ước muốn duy nhất. Tôi muốn liên lạc vô tuyến với vợ tôi hiện đang ở trên con tàu vũ trụ.
- Điều này chúng ta sẽ thực hiện được trong ngày.
- Thưa ngài, một ngày trên này dài bao nhiêu?
Hoàng Thái Tử cười xởi lởi:
- Cũng chỉ dài như một ngày trên Trái Đất. Nhưng hình như trong quần áo của ngài có một chiếc đồng hồ và một cuốn lịch cơ mà.
-Tôi chưa kịp để ý - Peter ngượng ngập - Tôi chi rmới mặc quần áo nên chưa quen và chưa hề cho tay vào túi. Bây giờ tôi mới nhận thấy là áo cũng có túi.
Trên bộ quần áo, nhiều nơi có những khóa kéo mảnh như sợi chỉ. Peter vừa đụng vào khó là anh có một cay viết mạ vàng rất thanh mảnh, một cuốn sổ ghi chép giấy trắng và một cuốn lịch. Trên bìa cuốn lịch có ghi: Lịch năm Thiện Vương 1207.
Peter muốn đề nghị một điều, nhưng ở giữa bàn tiệc với Thái Tử nói ra quá bất tiện. Anh tìm khắp các túi không thấy đồng hồ, anh vừa định nói lên điều đó thì anh thấy cả hai măng sét nhấp nháy, đó chính là những đồng hồ nhỏ. Mặt đồng hồ bên trái chia thành 12 phần và mặt đồng hồ bên phải chia thành 20 phần.
Thái Tử giải thích:
- Chiếc đồng hồ bên trái chỉ theo giờ Trái Đất còn chiếc đồng hồ bên phải chỉ theo giờ của chúng tôi. Nhưng ngày thì dài bằng nhau. Tùy ngài muốn sử dụng chiếc nào cũng được.
Peter hỏi:
- Vậy trên này cũng có một chiếc đồng hồ của Trái Đất?
- Trong khi ngài đang tắm chúng tôi đã đủ thời gian sản xuất theo mẫu của ngài. Còn ở ngon tay ngài đeo cái gì đẹpt thế? - Hoàng Tử nhìn vào tay Peter hỏi.
- Tôi sẽ rất vui sướng nếu tôi có thể tặng Thái Tử thứ nhỏ mọn này để kỷ niệm tính mến khách đáng yêu của ngài. Nhưng đó là vật duy nhất mà trong đời tôi không được phép rời nó ... Đó là quà đính hôn của vợ tôi. Ở Trái Đất chúng tôi, sau khi đính hôn, mỗi người phải luôn luôn mang theo một chiếc nhẫn vàng như thế này ở ngón tay áp út của bàn tay trái. Đó là dấu hiệu của tình yêu. Đèo chiếc nhẫn nghĩa là hai người thuộc về nhau, vĩnh viễn yêu nhau.
- Nếu không có cái vòng này thì các ngài sẽ không biết điều đó à? - Thái Tử mỉm cười hỏi.
- Có thể Thái Tử coi đó là một tập quán lạc hậu. Nhưng Trái Đất là tổ quốc của tôi. Và những phong tục tập quán của vợ tôi đối với tôi là thiêng liêng.
- Tất nhiên, tất nhiên - Thái Tử lịch sự gật đầu.
Lúc này họ đã tới món ăn thứ hai mươi. Các món ăn đều mang những tên của Trái Đất: Chim trĩ quay, Gà tiềm hột dê, Bánh bông lan táo ... và khẩu vị cũng giống những món ăn của Trái Đất nhưng còn tinh tế hơn. Điều đó có phải do không khí? Hay là do anh đang rất thèm các món ăn của Trái Đất? Ở tất cả các món anh đều cảm thấy một hương vị dễ chịu không thể bắt trước được. Ngay cả các thức uống cũng tuyệt hảo. Anh chỉ nhấm chút rượu để khỏi bị bốc lên đầu. Nói chung, không những chỉ có rất nhiều rượu vang mà còn có dồi dào nước trái cây, sữa chua, nước khoáng, trà và cà phê bày trên bàn.
- Tôi muốn xin phép hỏi Thái Tử. Quý ngài có những kế hoạch nào đối với tôi?
- Chúng tôi không theo kế hoạch nào cả. Đối với chúng tôi, ngài là một vị khách quý. Trung tâm Thiên Văn của chúng tôi đang tiến hành tính toán bắt liên lạc với con tàu của ngài. Và khi nó tới một vị trí thuận lợi, chúng tôi sẽ đưa ngài trở lại với con tàu vũ trụ của ngài. Theo như chúng tôi được biết, nó mang tên Nhân Loại. Chúng tôi muốn rằng trong thời gian chờ đợi, ngài luôn cảm thấy khỏe khoắn và sẽ tự lo cho chương trình hoạt động của ngài. Ngoài ra tôi muốn đề nghị với ngài là không từ chối lời thỉnh cầu của Viện hàn lâm khoa học Oxy. Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài thuyết trình cho vài buổi vể Trái Đất. Chúng tôi luôn luôn đánh giá cao tất cả những điều có thể giúp chúng tôi mở rộng được kiến thức.
- Rất hân hạnh - Peter nói - Thưa ngài, tôi rất sẵn sàng.
- Còn tối nay, chúng ta được Công Chúa Tóc Vàng, vị hôn thê của tôi mời tới dự dạ hội. Mọi người sẽ đón tiếp ngài nông nhiệt. Khi về phòng ngài sẽ thấy chương trình dạ hội. Muốn đi chơi hoặc lái xe xin ngài ấn nút mạ vàng. Tất nhiên là chiếc máy phiên dịch sẽ làm việc này. Hay ngài có một sở thích nào khác.
- Tôi chỉ muốn tái ngộ với vợ tôi, với July ...
- Đương nhiên chúng tôi sẽ thông báo cho ngài ngay khi lập được liên lạc. Nếu ngài còn bất kỳ một ý thích nào khác, chỉ cần ngài nói lên thành tiếng, lập tức mãy xử lý sẽ phục vụ ngài!
29. MỘT BUỔI TỐI SÁNG 7 MẶT TRĂNG
Chiếc thảm lăn đưa Peter trở lại dãy phòng của mình. Anh nhận thấy rõ rằng anh đi qua nhưng gian phòng hoàn toàn khác những phòng anh đã qua để đến phòng ăn. Hình như họ muốn cho anh thấy lâu đài này như một mê cung để anh tự hiểu không thể tìm cách tự vượt ra khỏi lâu đài! Nhưng lúc này anh càng không có ý định làm gì. Bữa tiệc trưa thật thịnh soạn. Cách đối đãi của Thái Tử thật nhã nhặn đáng mến. Nhưng khi còn một mình, anh lại cảm thấy nao nao bất an.
Bây giờ chiếc thảm lăn vừa dừng lại trước dãy phòng quen thuộc. Cánh cửa tự mở ra. Anh cảm thấy thích thích. Anh lướt qua các phòng. Anh tới một phòng làm việc hay trang trí sang trọng giống ở Trái Đất. Trong phòng có một cái ghế nệm rất êm, một bàn viết và một bàn để hút thuốc.
Anh ngạc nhiên lẩm bẩm.
- Thật kỳ lạ, một phòng làm việc mà chẳng có cuốn sách nào cả.
Chưa dứt lời đã thấy trên mặt bàn viết hiện ra hai ô phiếu thư mục. Peter ngồi vào chiếc ghế nệm và với lấy ô phiếu bên trái. Nó chưa có một cuốn catalog micro phim với đầu đề Mỹ học. Ô phiếu kia bên phải liệt kê các tác phẩm khoa học. Anh ấn vào một chiếc nút trắng trên hộp phiếu thì trên mặt bản lần lượt hiện lên các đề mục nhỏ của thư mục khoa học: sinh học, vật lý vũ trụ, toán học ...
- Đầu tiên thì như thế là tạm đủ - Peter vừa thốt lên thì tập thư mục biến mất.
Anh cho tay vào túi lấy cuốn lịch ra. Lịch túi năm Thiện Vương 1207. Trên trang đầu của cuốn lịch có in ảnh của gia đình Thiện Vương XIII. Ảnh vua, ảnh hoàng hậu Ngàn Lần Đẹp với hai hoàng tử: Thái tử Recker và Thái tử Vacker. Bên ảnh Thái Tử Recker người sẽ nối ngôi vua là ảnh vị hôn thê Công Chúa Tóc Vàng.
Ở trang hai là bản đồ địa hình của hành tinh Oxy: hai bán cầu với mười bảy lục địa và các đại dương. Như vậy ở đây người ta cũng biết hành tinh Oxy không phải một đĩa dẹt mà có dạng cầu ... Người ta biết điều đó ... Và nguwòi ta còn biết gì nữa nhỉ? Peter tò mò tiếp tục dở cuốn lịch và càng coi càng thấy ham. Những bản đồ chi tiết, các số liệu thống kê, các sự kiện lịch sử .. Bây giờ ta đang ở đâu - Peter tự hỏi. Trên tấm bản đồ đầu tiên là mười bảy lục địa. Các lục địa đều gần lớn như châu Úc và cũng có hình dang tương tự. Có một lục địa lớn hơn tất cả lục địa Âu Á của Trái Đất. Còn các lục địa nhỏ nằm theo như một đường viền phía đông lục địa lớn. Đại dương đen rộng lớn nằm giữa các lục địa. Trong bản đồ có ghi rõ mười một lục địa không có người ở. Phần chính của lục địa lớn là đồng bằng. Các thành phố phục vụ đều nằm ở đồng bằng và trên bản đồ được ký hiệu bằng những hình vuông màu xám được đặt tên bằng những chữ cái và con số. Peter tìm thấy khu vực Anpha. Trong khu vực này tất nhiên có Thành phố phục vụ mà từ đó anh đã ra đi. Trên bản đồ không hề vẽ đường giao thông, không có hệ thống hang động phục vụ ngày Đại Lễ Mùa Xuân. Anh bỏ khá nhiều thời gian nghiên cứu bản đồ Thành phố những người có trí nhớ. Nhưng vô hiệu, anh không thể tìm dược các cửa bẫy va các con đường lăn. Trên trung tâm về phía bắc của lục địa lớn có nhiều đồi. Theo bản đồ thì các Thành phố trí nhớ nằm trên đồi. Trên các lục địa mang số II, III, IV, V cũng có các Thành phố trí nhớ. Chúng có vị trí như hoàn toàn độc lập với nhau. Ta chỉ có thể đoán được sự liên quan giữa chúng qua cách sắp xếp trên bản đồ. Peter không biết rõ nơi anh đến với ON là thành phố thứ mấy vì gần vùng Anpha có tới ba thành phố như vậy. Nên trong thực tế chữ gần đó là bao nhiêu Peter không thể xác định được. Tuy nhiên trên bản đồ có ghi tỷ lệ xích nhưng ảnh chỉ có thể ghi được khoảng cách theo đường chim bay. Còn bản đồ này dấu kín không vẽ các sông, thung lũng và các đường đi.
Trong các lục địa nhỏ, chỉ có một lục địa không mang số. Theo bản đồ thì những núi cao nhất tại các lục địa này nằm khá xa các lục địa có người ở và có hai biển kín. Một biển goi là Biển Xanh còn biển kia gọi là Sinh Thủy. Trên lục địa đó là Thành phố Oxy. Vùng thấp nhất của nó có độ cao hai ngàn mết trên mặt biển.
Trang tiếp theo của cuốn lịch bỏ túi là một bản đồ của Thành phố Oxy. Đây không phải là một bản đò giống chiếc sơ đồ thành phố thường gặp ở Trái Đất mà là một bản đồ chụp rất tinh tế. Peter có thển nhận ra các đỉnh núi, những cảnh trí rất đẹp với các suối nguồn, thác nước, những đường xe hơi chui ngầm qua núi, những công việc và các lâu đài tráng lệ. Anh nhận ra cả lâu đài của Thái Tử Recker. Sau giây lát tìm kiếm anh nhẩn ra cả quảng trường có đài phun nước mà anh đặt chân lần đầu tiên đến đây. Có điều đặc biệt, không có chỉ dẫn gì về sân bay nhưng có lẽ chính là quảng trường này đây. Peter tiếp tục quan sát các lâu đài, các dinh thự, các ngôi nhà nhỏ trong rừng, các cung thể thao, các bích họa, các quảng trường, các con đường nhỏ dến lên núi và các đại lộ ngăn thành nhiều tuyến có trồng hoa. Đặc biệt là không có công trinh nào giống cái nào: Mỗi nhóm điêu khăc, mỗi đài phun nước, mỗi tượng đài, mỗi thác nước đều cso hình dáng màu sắc khác nhau và gây cho ta cảm giác khác nhau.
Bây giờ anh gần như đoán chắc: chõ quảng trường phía tây nàm thành phố đúng là chỗ sân bay anh đã hạ cánh. Anh ghi nhớ đường đến đấy thật kỹ.
Trên bản đồ thành phố cũng có những số liệu thống kê. Toàn thành phố oxy chỉ có mười ngàn dân. Trong mười lăm Thành phố có trí nhớ thì có năm triệu nhà khoa học và nhà nghiên cứu. Còn trong hàng ngàn Thành phố bêtông của lục địa lớn có tám tỷ sinh vật.
Peter tiếp tục lật phần lịch. Ở đây năm chia thành hai mươi tháng. Ở lục địa trung tâm luôn luôn có khí hậu dễ chịu, nhiệt độ giao động từ 20 - 26 độ C. Nhiều ánh nắng, thỉnh thoảng có những trận mưa bui. Một nằm gồm có ba trăm ngày. Vậy mỗi tháng có mười lăm này. cứ ba ngày lại tới ngày hội của một gia đinh. Những người dân của thành phố Oxy được goi là Tạo Nhân. Đó là con cháu của giòng họ mà trước đây 1.207 năm đã tạo lập ra Tơrớt Oxy. Trong cuốn lịch có ghi rõ sự thành lập dựa trên một điều cam kết. Tổng giám đốc đầu tiên Hard ( cứng rắn) sau này lên ngôi với danh hiệu Thiện Vương I có một giấc mơ, trong đó theo lời báo mộng của Chúa, đã mua lại tất cả các khoảnh đất còn có thể cứu kịp trong khu vực có biển và lục địa bị ô nhiễm.
Nhờ thiên tài và nghị lực cộng với khả năng tổ chức ưu việt của Người, sau khi tham khảo ý kiến hàng ngàn hàng vạn các nhà bác học, công nhân chuyên nghiệp và thợ xây dựng ở hành tinh, ông ta đã cho xây dựng theo kế hoạch của mình và sáng lập ra triều vua Thiện Vương. Bằng cách đó, ông đã mang lại đời sống hạnh phúc cho một trăm gia đinh và cứu được hàng tỷ sinh vật khỏi bị chết ngạt. Sau đó lịch sử tóm tắt vè những tiến bộ mà hành tinh đã trải qua dưới từng triều vua một. Thiện Vương IV đã sáng lậpr a Viện Hàn lâm khoa học. Thiện Vương V tổ chức các cuộc thi có săn và tổ chức các cuộc đi săn ... Tới đây Peter hơi ngạc nhiên: Săn đuổi à? Chạy thi với chó à? Vậy ra hành tinh Oxy cũng có động vật.
Trong các ngày hội lớn của một trăm gia đình thì đầu tiên là ngày hội lớn của Hoàng gia. Trong cuốn lịch chỉ dẫn chính xác diễn biến và nghi lễ của này hội. Ví dụ khi nào thì khách khứa tới, mặc quần áo nào dự hội, các cô gái trang điểm trên tóc bằng những loại hoa nào, còn các nàng thì phải cúi rạp tới mức nào. Trong đó cũng còn nêu những điểm chính của nghi lễ. Cuộc duyệt binh của đội cận vệ hoàng gia (Như vậy là cũng có đội cận vệ). Một cuộc thi thơ. Một vũ hội. Các cuộc thi đấu thể thao. Và một cuộc đi săn kéo dài hai ngày.
Tên các gia đình có thể thạm dịch ra tiếng nói của Trái Đất như sau: Kim Hoàn, Chung Thủy, Khôn Ngoan, Hiền Nhân, Đầu To, Tráng Lệ, Dịu Dàng, Mỹ Tuyền ... và tương tự vậy. Tới mỗi tên gia đình có ghi lại những hành động và cống hiến của gia đình. Và tất nhiên là chương trình đại hộ của từng họ.
- Như vậy hôm nay là ngày nào nhỉ?
Trên bàn xuất hiện ra lời đáp "Ngày thứ sáu của tháng thử mười một, đó là ngày hội của giòng họ Tóc Vàng"
Peter tham khảo trong cuốn lịch bỏ túi và biết rằng Công Chúa Tóc Vàng vị hôn thê của Thái Tử mở một vũ hội vào mười một giờ tối.
Peter vừa gấp cuốn lịch bỏ túi lại thì mặt bàn tự động mở, một gói nhỏ hiện ra trước mắt anh. Trong đó, một tấm thiệp mời bằng giấy gió, viền vàng với nội dung: "Công Chúa Tóc Vàng rất hân hạnh mời con người từ Trái Đất tới dự cuộc vui của người". Sau đó là một thiệp mời của gia đình Kim Hoàn đi săn cáo. Một giấy mời dự buổi thi đấu quần vợt. Một giấy mời dự buổi cooctay ở Viện Hàn lâm khoa học. Giấy mời ...
Peter tự nhắc nhủ mình, cuộc sống ở đây hấp dẫn thật đấy. Nhưng ta chỉ muốn lưu lại ở đây càng ngắn càng tốt. Anh bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài: Dưới bầu trời xanh thẫm các cây quý chen nhau, cây hồng, cây thông, cây bồ đề ... Các vì sao sáng lấp lánh muôn màu như những viên kim cương. Và Mặt Trăng, không phải là một Mặt Trăng mà có một, hai ... bẩy trong số mười hai Mặt Trăng đang chiếu sáng ánh vàng bạc trên bầu trời. Nghĩa là ở bảy vị trí khác nhau trên bầu trời có những vầng trăng lớn và nhỏ khác nhau ... Và ở một nơi nào đó còn có một con tàu vũ trụ đang bay vòng quanh hành tinh này, con tàu Nhân Loại.
Peter nhìn vào chiếc nhẫn của July tặng trên ngón tay mình. Đó là bí mật của báu vật duy nhất anh còn bảo vệ được. Trong đó có một máy thu phát vô tuyến hết sức tinh vi. Nhưng trong phòng này có chiếc máy xử lý làm việc theo tiếng động, ghi nhận mọi tiếng nói, nên anh không được phép sử dụng. Các trạm kiểm soát của hành tinh Oxy sẽ ghi nhận được mỗi cuộc điện đàm mà anh tìm cách phát đi. Nếu anh tìm cách thu các tín hiệu của July thì chiếc máy xử lý gắn trong phòng này cũng sẽ nghe đượ. Vậy khác gì thông báo cho chủ nhà biết anh còn một chiếc máy thu trong người. Anh chỉ có thể ra ngoài trời, tới một nơi rất an toàn - nếu còn có một nơi như vậy - để tìm cách tiếp nhận sóng vô tuyến phát từ con tàu vũ trụ Nhân Loại ... July hiện ở đâu? Con tàu Nhân Loại ở đâu? Ta có thể trờ về con tàu được không?
Ánh sáng xanh của các Mặt Trăng lấp lánh trên chiếc nhẫn của anh. Cùng lúc đó trên bàn bàn dội lên một tiến hiệu nhấp nháy màu lục, anh nghe thấy tiếng nói bằng ngôn ngữ của Trái Đất:
-Ông Peter Mac Gulliver. Chúng tôi thiết lập được liên lạc với con tàu vũ trụ ...
-- Víp Truyện Chấm Prồ --
J
- uly!
- Peter!
- Em quý mến nhất của anh!
- Anh yêu mến nhất của em!
- Như vậy là em vẫn sống!
- Em đã lo cho anh biết bao!
Đó là những trao đổi hạnh phúc của cặp uyên ương qua làn sóng vô tuyến.
- Như vậy em vẫn khỏe chứ?
- Còn anh, anh vẫn khỏe chứ?
- Chúng ta lại sắp đoàn tụ.
- Chúng ta sẽ quay về Trái Đất.
- Em hãy ráng kiên nhẫn ở trong con tàu.
- Anh vẫn ổn chứ? Tất cả đều ổn chứ anh?
- Những người trên hành tinh này sẽ giúp đỡ để anh có thể sớm trở lại với em.
- Em có nên hạ cánh con tàu đón anh không?
- Hôm nay anh chưa có thể trả lời đượ, em July thân mến. Theo anh biết thì hiện nay người ta đang giải những bài toán để xem chúng ta gặp nhau ở đâu và khi nào là ít nguy hiểm và tốt nhất ...
- Em có nên hạ cánh chỗ gần anh?
- Không! Đừng July. Trong bất kỳ trường hợp nào cũng không hạ cánh. Anh sẽ xuất phát từ dưới này nhưng không biết là khi nào. Người ta sẽ thông báo điều này cho em và cho anh. Em có thật khỏe không?
- Em vẫn khỏe anh ạ. Còn anh? Anh yêu của em?
- Tất cả đểu ổn em ạ.
- Anh mong tới ngày gặp lại em quá!
- Chúng ta sẽ hạnh phúc biết bao.
- Em sống trong tàu vũ trụ thế nào? Có buồn tẻ không? Khi anh biến mất em có hoảng hốt lắm không? Em có được các trạm không gian lo việc cấp cứu không?
- Có chứ anh. Đoàn cấp cứu với con tàu RA-1. Em không thiếu gì hết ... Em chỉ lo lắng rất nhiều thôi ... Bây giờ, thì mọi việc đều tốt lành. Peter, anh hãy cẩn thận giữ mình!
- Em cũng phải giữ gìn sức khỏe.
- Em yêu anh quá.
- Anh cũng yêu em vô cùng!///
Đến đây, liên lạc vô tuyến bị gián đoạn.
Tim Peter đang đập rộn ràng đến mức suýt nữa nó nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh quá xúc động nên không nhó mình đã thông báo hết những điều quan trọng chưa ... Như thế là được rồi. Thái Tử đã giữ lơià hứa đầu tiên. Bây giờ đã liên lạc được vô tuyến. July còn sống, nàng vẫn khỏe, một con tàu cấp cứu đang ở gần nàng ... Bây giờ anh chỉ cần phải kiên nhẫn đôi chút. Khi nào về Trái Đất thân yêu họ sẽ nghỉ ngơi cho hồi sức ...
Trên mặt bàn lại hiện ra một chiếc cốc chứa một thức uống màu lục. Peter cầm lấy uống một hơi và hoàn toàn mê mẩn. ON và ORO và những người mang vòi đối với anh giờ đã quá xa xôi, gần như trước đây anh chỉ mơ thấy họ mà thôi.
31. BA BẢN BÁO CÁO
BÁO CÁO
Thành phố OXY 7/11/1207, 9 giờ 20. Phòng thí nghiệm báo cáo Trung Tâm.
Những mẫu viên OXY tìm thấy trong bình chứa OXY của máy hô hấp chứng tỏ rằng sinh vật ở Trái Đất đã làm việc tại một trong nhiều máy công cụ của thành phố phục vụ.
BÁO CÁO
Thành phố OXY 7/11/1207, 11 giờ 86.
Cuộc phân tích hóa học về chiếc mũ chụp và giầy của kẻ đột nhật đã có thấy những vết bẩn có nguồn gốc từ nhiều loại đất khác nhau.
Phân tích các hạt đất cho thấy sinh vật rời thành phố bêtông tới bần bờ biển vào ngày ĐAỊ LỄ MÙA XUÂN nó đã đến rất gần cửa hang. Sinh vật đã tới thành phố có trí nhớ bằng cách đi bộ theo con đường bí mật.
Ở đếu giày tìm thấy những dấu vết phún thạch và đất thịt. Đất thịt có chứa đất màu, những mẫu nấm, mẫu men và lá mục. Từ các lớp bẩn của đế giầy có thể xác định được rằng, sinh vật đã nhiều lần rời khỏi thành phố trí nhớ và đã nhiều lần trở lại đó vì các dẫu vết cũ mới thành nhiều lớp chồng lên nhau.
BÁO CÁO
Thành phố OXY 7.11.1207 - 18 giờ.
Khu vực A-B báo cáo trung tâm:
ORO 91 đã gặp gỡ sinh vật Trái Đất lần đầu tiên trong nhà hắn. Nó đã thỉnh cầu ORO 91 giúp đỡ và tiếp nhận.
ORO 91 đã lập tức báo cáo Trung Tâm sự có mạt của sinh vật Trái Đất! Theo tính toán của máy tự động thì xác suất là ORO 91 không biết gì về con đường bí mật mà sinh vật Trái Đất đã đi từ Thành phố phục vụ đến Thành phố trí nhớ! Não đồ âm tính.
Tuy vậy, để đảm bảo an ninh, ORO 91 cũng phải xóa trí nhớ và đẩy xuống thành phố phục vụ 78.
Đ
iệu nhạc êm ái của đồng hồ lại nổi lên. Tuy không có yêu cầu, cưa phòng tắm cũng tự động mở. Điều đó nhắc Peter rằng anh phải chuẩn bị để đi tự dạ hội của công chúa.
Lần này bước ra khỏi bồn tắm anh không hề ngạc nhiên khi thấy tất cả quần áo trên ghế dài biến mất. Thay vào dó là một bộ lễ phục mới.
Theo cách tính giờ ở đây, anh được mời dự buổi ăn tối lúc 18 giờ. Tính đổi ra giờ trái đất là 21 giờ 36 phút.
Nhưng manchette ở áo sơ mi của anh cũng là những đồng hồ nhỏ. Lần này anh thấy trong túi nhiều đồ dùng nhỏ nhỏ.
Còn vài phút nữa mới tới giờ đi nên anh ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong phòng tiếp đó. Lúc đó anh chợt nghĩ và hỏi chiếc máy xử lý xem Thành phố Oxy có báo chí không.
- Thay lời đáp có một chồng họa báo và microphone hiện ra trên mặt bàn. Tờ báo ảnh xám trên cùng mang những tin tức mới nhất vè vũ hội của Công Chuacs Tóc Vàng và tất cả cách thức chuẩn bị. Kiểu trang trí bằng hoa và các món chính của bữa tiệc. Một câu đề nghị ghi rõ rằng một vị khách quý đã tới hành tinh Oxy: quý ông Mac Gulliver là hành tinh Trái Đất xa xôi.
Ta phải cầm một tờ báo này về nhà làm kỷ niệm - Peter nghĩ thầm. Trạng thái vui vẻ của anh vẫn thêm lực cho đến khi những bậc thang máy đưa anh tới cửa chính của lâu đài. Cùng lúc đó, Thái Tử cũng vừa tới.
-Tôi không chọn được đủ lời để cảm tạ Thái Tử - Peter nói - Tôi đã được nói chuyện với vợ tôi. Nàng khỏe và đang chờ tôi, tôi càng phải cảm tạ Thái Tử về buổi tiệc long trọng này và mẩu tin trong báo.
-Ồ! Ngài nhắc đến những điều đó làm gì, đối với chúng tôi, đó cũng là niềm vui và vinh dự - Hoàng Tử vừa nói vừa cười, đồng thời ra hiệu cho Peter bước vào xe.
- Tôi mong rằng sẽ có lần được đón Thái Tử thăm Trái Đất của chúng tôi như một thượng khác. Có lẽ những người ở Trái Đất của chúng tôi cũng muốn giúp đỡ hành tinh của ngài điều gì đó. Ví dụ như để sản xuất đủ Oxy.
- Sao vậy ông Peter ? Hay là ông có cảm giác hàm lượng Oxy trong không khí ở đây không đủ - Hoàng Tử cười tưoi hỏi lại.
Chiếc xe hơi đưa họ đi dọc theo đỉnh núi. Về chiều, cảnh đẹp hơn ban ngày. Lúc này đã có năm Mặt Trăng chiếu sáng. Xe không cần bật đèn phai. Nói chung cũng không cần đèn pha vì bộ phận rađa của chiếc xe tự động phát hiện mọi chướng ngại. Do đó người đi xe có thể hưởng thụ mọi cảnh vật dưới ánh trăng bạc. Các ngôi nhà xây trên các sườn núi, ven rừng, trên bờ hồ và ở chân thác nước lấp lánh như những viên đá quý. Peter không thể xác định được đó là đèn thường, đèn neon hay một khí hiếm nào khác được dùng để tạo ra ánh sáng nhiều màu của các ngọn đèn. Nhưng tất cả đều thật tráng lệ. Đêm như thế này người ta càng cảm giác vùng núi này rộng lớn biết chừng nào. Không khí trong vắt như pha lê cho phép thấy những ngọn đèn của những ngôi nhà ở rất xa. Peter phá tan im lặng.
- Tôi không biết những số liệu trong cuốn lịch bỏ túi của tôi có đúng không. Nhưng tôi không thể tin rằng trong thành phố rộng lớn và tuyệt đẹp này lại chỉ có tất cả mười ngàn dân.
- Không có hơn đâu thưa ngài - Thái Tử trả lời.
- Kể cà người phục vụ à?
- Ở chúng tôi không có người phục vụ. Chúng tôi chỉ sử dụng người máy.
- Tôi thấy nhiều nhà quá ...
- Phải. Mỗi giống họ có nhừng nhà ở của mình. Ngoài ra còn một vài chiếc vila ven hồ, một vài ngôi nhà nghỉ trên núi và tất nhiên là củ như chuối sắn nữa. Hơn nữa còn các ngôi nhà công cộng, các câu lạc bộ, viện hàn lâm, các nhà bảo tàng, nhà quốc hội và các ngôi nhà của viện kiểm sát kinh tế tối cao. chúng tôi còn có những chuồng ngựa, những nhà nuôi chó săn, những chuồng nuôi chim ưng để đi săn. Chúng tôi còn có các cung thể thao, các cảng thuyền buồm ... Ngài sẽ làm quen với tất cả những cái đó ...
Lâu đài Công Chúa Tóc Vàng có lẽ còn đẹp hơn cả lâu đài Hoàng Thái Tử. Những đài phun nước lấp lánh nhiều màu bao chung quanh tòa nhà chính màu trắng như tuyết. Những tia nước phun nhiều màu nhảy nhót ánh lên dưới ánh trăng. hàng ngàn cây cọ trong vườn hoa giống như những người lính canh chung quanh một lâu đài thần tiên.
Công Chúa Tóc Vàng, trong thực tế cũng là một mỹ nhân tuyệt đẹp, đang đứng chờ họ trên bậc thềm. Thái Tử giới thiệu Peter với công chúa và mọi người. Những chàng trai và cô gái đón anh bằng nhiều tràng vỗ tay.
Peter đã đọc nhiều cảnh này trong lịc sử cổ đại và thấy nhiều cảnh này trong các phim cổ đại: vũ hội cung đình, khiêu vũ các loại đồ uống. Không khí thơm phức. Đêm rực rỡ, năm Mặt Trăng tỏa sáng bạc. Tất cả như một cơn mê. Người ta lại mang tới một cốc bằng pha lê chứa chất nước màu lục mời anh uống. Anh lại cảm thấy bồng bênh: Ồ nếu July hạ cánh xuống đây hưởng cảnh thần thiên này một hai tuần lễ ... Có lẽ chỉ cần ngỏ ý với Thái Tử ...
- Quý ông Mac Gulliver, ông không nhảy à? - Một thiếu phụ mỉm cười hỏi anh.
- Thưa bà, có chứ, tôi rất vui thích ...
Đó là một điệu valse. Thiếu phụ lướt đi rất nhẹ nhàng. Nàng mặc một chiếc áo dài màu xanh tươi.
Anh thấy say sưa với điệu nhảy, với cô gái trong tay và quay tròn nhiều vòng. Cô gái nhắc:
- Ông cẩn thận đấy.
- Về điều gì?
- Nếu mặt ông áp vào mặt tôi có nghĩa là ông phải cưới tôi đấy.
- Thưa bà, tôi đã có vợ rồi.
- Tôi biết điều đó. Và nói chung tôi cũng không thể trở thành vợ của một người đàn ông Trái Đất được. Chưa kể là từ khi mới sinh, tôi được chỉ định người chồng tương lai của mình.
- Ở đây thường làm như vậy à?
- Phải. Muốn cho môn đăng hộ đối, ở đây có một quy tắc nhất định cho việc hôn nhân và điều đó không phải là xấu. Vị hôn phu của tôi rất đáng yêu. Tất nhiên, nếu khi hai người đính hôn đều phản đối quyết định thì Đức Vua có thể giải lời hứa của họ. Nhưng nói chung, chúng tôi thường không cần tới cách giải quyết đó. Bởi vì chúng tôi từ bé đã cùng học, cùng chời với nhau nên hai người rất hiểu nhau, bạn tốt của nhau. Và tất cả chúng tôi đều đẹp và khỏe.
Peter ngạc nhiên và nhìn cô gái. Anh cho rằng cô ta đùa, cô thừa biết anh từ một hành tinh xa xôi tới đây. Nhưng thiếu phụ mỉm cười:
- Ông chưa tin à? Không phải chỉ có thế đâu. Người ta còn định rõ, chúng tôi được mấy con và lúc nào thì sinh con. Trong thành phố nào bất kỳ lúc nào cũng chỉ có mười ngàn Tạo Nhân sống, không nhiều hơn cũng không ít hơn.
- Điều đó làm sao thực hiện được? Điều khiển bằng cách nào?
Ồ! Có khó gì đâu! Máy tính điện tử giải quyết tất cả mọi việc. Ví dụ chúng tôi biết rằng sẽ có hai đứa con. Tuổi thọ trung bình của mỗi người là ba trăm năm ...
- Thật như vậy à? Ở trái đất cúng tôi, tuổi thọ chỉ bằng một nửa! Còn những người dân Oxy khác?
Thiếu nữ ngạc nhiên khó chịu:
- Ông muốn nói những sinh vật mà cúng tôi cho Oxy? Tôi cho rằng chúng tồn tại khoảng ba mươi năm cũng như con chó ... Ồ! Tôi muốn mời ông đến xem tôi có bầy chó săn đẹp như thế nào! Ông có nhận được giấy mời dự cuộc đua ngựa ở hồ Rì rào không? Ngày mai, cuộc đua diễn ra trên đường đua của Thế tử Vacke đấy! Còn sáng ngày kia ở chỗ chúng tôi có một cuộc săn cáo ..
- Phải .. Phải.
Ồ! Cái ông ở Trái Đất này! Sao ông không nghe tôi nói? Ông làm sao vậy/
Một người đàn ông trẻ tuổi cao dong dỏng tóc vàng bưới tới cúi mình trước cô gái.
- Xin giới thiệu với ông, vị hôn phu của tôi - Cô gái giới thiệu người đàn ông với Peter, mỉm cười từ biệt Peter và tiếp tục lướt đi trong tay người đàn ông.
Âm nhạc tiếp tục. Cả gian phòng rộng lớn hình như cũng quay theo nhạc. Trên chiếc bàn dài luôn luôn có những cốc pha lê chứa đầy chất giải khát. Các ly đã uống cạn thì lại tụt xuống dưới mặt bàn.
- Ông phải tới mời Công chúa ra ngảy đi chứ! - Cô bạn mới quen của anh thì thầm khi lướt qua.
Peter nghe theo lời đi thẳng tới bàn của nữ chủ nhân tuyệt đẹp của lâu đài đang ngồi cùng với Thái Tử. Anh cúi rạp xuống chào theo nghi thức. Thái Tử Recke mỉm cười tỏ ý tán thành. Công chúa nhẹ nhàng chìa tay cho anh nắm.
33. BÁO CÁO
BÁO CÁO
Thành phố Oxy 13.11.1207, 8 giờ 05.
Báo cáo của trạm quan sát sinh học bở Trung Tâm.
Liều lượng chất PXE hàng ngày cho sinh vật Trái Đất vòng đã đuwọc nâng lên 0.7mg. Chất thuốc này có tác dụng 100%. Trạng thái của sinh vật Trái Đất hiện nay rất tốt. Có những lúc sảng khoái. Trí nhớ cùn dần. Các phản xạ chậm dần. Cảm giác về thời gian đã bị hủy hoại. Theo phán đoán của chúng tôi, thời gian ngắn nữa có thể bắt đầu tra hỏi nó.
đáp.
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
P
eter đã ở thành phố Oxy được một tuần lễ. Thời gian trôi qua cùng với những cuộc vui chơi giải trí triền miên. Vị Thái Tử trẻ tuổi đối đãi với anh hệt như Peter là một người bạn ngang hàng. Thái Tử đi đâu cũng mời đi cùng. Anh đã được xem thi lướt ván, dự các cuộc khiêu vũ, xem trình diễn múa Balê. Đội ca vũ gồm những thanh niên của một trăm giống họ. Khiêu vũ, ca hát, chơi nhạc và hội họa được các thế hệ già truyền lại cho các thế hệ trẻ một cách trân trọng và được coi như truyền thống gia đình. Còn tất cả những môn khác kể từ môn thủ công đến toán học cao cấp đều do các máy dạy học. Các báo hàng ngày và báo ảnh cũng như bản tin thời sự thể thao của đài truyền hình đều báo cáo tỉ mỉ về những người chiến thắng cá cuộc thi đấu. Đặc biệt là cuộc đua ngựa ben hồ Rì rào nổi tiếng được tường thuật bằng đài. Bài báo kể rằng tham dự cuộc đua có đức vua Thiện Vương XIII cùng với đức Hoàng Hậu, hai Hoàng tử cùng với quý ông Mac Gulliver vị khác từ Trái Đất tới. Những người thắng cuộc được nhận phần thưởng là những chiếc chúp, huy chương hoặc những cành nguyệt quế. Có nhiều người chung các huy chương. Bình thường Peter là một người có cái nhìn sắc sảo. Nhưng một tuần trôi qua hầu như anh không thể phân biệt nổi bộ mặt của những người mới quen biết mà anh thương gặp. Peter than phiền với Thái Tử lúc ăn trưa.
- Thưa Thái Tử, tôi đang gặp một tình trạng khó khăn. Sáng hôm nay, trên sân quần vợt, tôi đã chào hai chàng
thanh niên như người đã quen biết. Nhưng sau mới biết là chưa gặp hai người này lần nào. Ngược lại, khi tôi đã đi qua cô Hoa Lệ chướng là người đã từng nhảy với tôi ở vũ hội của công chúa thì tôi lại không chào như một người thiếu giáo dục.
- Điều này không có gì là lạ - Thái Tử cười nói - Ở đây chúng tôi rất giống nhau. Khi máy tính điện tử lựa chọn vị hôn phu hay hôn thê cho đứa bé mới sinh thì nó quan tâm đến việc pha trộn dòng máu trong phạm vi 100 gia đình. Cách làm này không những dẫn tới sự giống nhau về hình thức mà còn giống nhau về nội tâm nữa. Nhờ đó mà đảm bảo sự cai trị quốc gia một cách điều hòa. Ông bạn Peter thân mến, ông đã được đọc kỹ của đáng sáng lập, ông tổ của chúng tôi, Thiện Vương I chua? Chính ngài đã đặt ra các nguyên lý cơ bản đó!
- Xin cám ơn Thái Tử đã cho biết. Tôi sẽ đọc cuốn sách đó - Peter nói. Thật ra một tuần lễ đã trôi qua mà anh vẫn chưa tiến thêm bước nào trong việc thu thập những hiểu biết về hành tinh Oxy. Anh rất thích được dự một buổi sinh hoạt của viên hàn lâm khoa học. Thái Tử cũng đã cho biết người ta đang mong đợi anh ở đó và đặt cho anh nhiều câu hỏi về cuộc sống trên Trái Đất. Nhưng ngày ngày trôi qua với các buổi tiệc, cốc tay, khiêu vũ, đua ngựa, hội hoa viên trong các rừng phong lan đẹp như mộng ...
Còn sáng sớm hôm nay là ngày hội săn lớn của Hoàng gia ...
Peter chưa khi nào được dự cuộc săn. Ở trái đất người ta bỏ thú vui này trên 1000 năm nay. Số lượng thú rừng cũng đã giảm đi rất nhiều. Người ta nuôi chúng trong các khu công viên quốc gia rộng lớn. Người ta có thể xem thú bằng ống nhòm hoặc quay phim chụp ảnh bằng những máy có ống kính chụp xa. Trên truyền hình thỉnh thoảng cũng có những phim về nững con vật này. Nhưng hoàn toàn cấm giết hoặc săn đuổi chúng theo ý thích. Chính vì vậy nên trên Trái Đất không có những việc đá gà chọi trâu nữa.
Peter lật đi lật lại tấm thiệp mời một cách miễn cưỡng. Tốt nhất là anh ở lại lâu đài xem sách hoặc đến tòa nhà cảu Trung tâm hoạch định kinh tế. Xem chỗ mà từ đó người ta điều khiển kinh tế của hành tinh Oxy, điều khiển hàng triệu máy.
Nhưng tất nhiên là anh phải tham gia vào cuộc săn lớn của hoàng gia.
Lúc hai giờ sáng, thay cho tiếng chuông đồng hồ, có tiếng tù và đi săn đánh thức Peter dậy. Nước tắm lạnh hơn mọi khi và anh cũng cảm thấy mình sảng khoái hơn những ngày trước. Thức ăn sáng rất ngon, có nhiều gia vị. Thức uống nóng làm anh nhớ đến rượu Sakê Nhật hoặc rượu dế. Anh được mang bộ quần áo màu xanh như màu lá rừng, với đôi ủng nhẹ màu nâu. Dưới đường chờ anh là một chiếc xe màu lục.
- Lúc nào Thái Tử cũng bận rộn với tôi như thế này có phải rất là phiền quá không? - Peter hỏi.
Thái Tử mỉm cười đáp:
- Ngày Peter thân mến, ngài quả là một con người rất lịch lãm. Chắc ngài muốn nói rằng đôi khi ngài có chương trình hơi khác hơn là luôn luôn đi kèm với tôi? Tôi cho rằng điều ước mong của ngài là chính đáng. Vì tôi thấy rằng ngài đã tự sắp xếp được cách sử dụng thời gian rất tốt giữa các giấy mời và các chương trình. Ngay trong ngày đầu ngài mời tôi, tôi đã nhắc rằng trên bàn viết ở phòng làm việc của ngài có một chiếc nút màu lục. Khi ngài muốn đi một mình tới bất kỳ nơi nào, chỉ cần ấn lên chiếc nút đó là sẽ có xe hơi túc trực để ngài sử dụng. Ngài chỉ đọc tên nơi ngài muốn tới, chiếc xe hơi sẽ đưa ngài tới đó. Vậy ngài muốn đi đâu?
- Thú thật là tôi rất quan tâm đến phương pháp kiểm tra kinh tế ở đây.
- Tôi thật vui thích mỗi khi được cùng ngài ... Nhưng ngài có thể an tâm đi một mình. Và nếu ngày muốn thì ngay ngày mai ngài có thể đi thới đó được.
- Tôi rất mong muốn điều đó vì tôi nghĩ rằng chỉ trong ít này nữa tôi có thể trở lại với con tàu vũ trụ của tôi ...
- Hoàn toàn đúng! - Thái Tử gật đầu đồng tình - Tiếc rằng hôm nay người ta mới vừa báo cáo với tôi rằng, do những cơn bão vũ trụ nên việc liên lạc bằng vô tuyến bị gián đoạn. Và trong mười ngày tới cũng chưa có hy vọng gì nối lạid được.
Chiếc ô tô màu lục dẫn anh đi theo một con đường khác hẳn những con đường anh đã đi từ trước tới nay. Lâu đài công chúa, bãi cỏ bên hồ Rù rì hoặc tới cái sân thể thao, các sân quần vợt của gia đình Khôn Ngoan. Hai bên đường là những vách đá dựng đứng. Nó dẫn anh đi một quãng khá dài trong lòng sông cạn đó cho đến khi con đường dẫn tới đồng bằng. Ở đây cỏ mọc xanh rờn như Peter chưa từng thấy bao giờ. Anh có cảm giác như ai đó đã dùng vàng bạc để dệt một tấm thảm. Dưới ánh nắng chói chang có những bông hoa lớn màu xanh nhạt, màu tím, đỏ, vàng nhạt, óng ánh như lụa. Đó là một bãi chăn thả lớn. Sau bãi là một khẽ núi với những bụi cây rất rậm rạp và những cây lớn vươn lên trời. Xuyên qua rừng đó là một con đường ngoằn ngoèo kỳ lạ không một dấu vết. Họ đã đi tới khu rừng cấm của nhà vua. Hai bên đường lộ có những dòng suốt đổ xuống. Nước lóng lánh trên những hòn đá phủ đầy rêu. Ở chỗ bọt trắng phun ra thấp thoáng bóng những con cá hồi nước ngọt.
Mặt trời còn chưa mọc nhưng ánh trăng đã phai nhạt. Một dải sáng hồng ánh ngọc lam vắt ngang bầu trời như trong mộng. Ánh sáng kỳ lạ làm cảnh trí như bằng bạc.
Chiếc xe dừng lại. Thái tử ra hiệu, hai người xuống xe. Họ đi bộ độ vài trăm mét. Con đường lên dốc thu hẹp dãn thành những con đường nhỏ. Nhưng họ đi hết sức nhẹ nhàng. Lúc này Peter mới nhận ra con đường nhỏ cũng chạy cùng chiều với họ.
Con đường dẫn tới một khu rừng thưa. Phía bên kia rừng là chòi săn của Hoàng gia làm bằng thân cây phủ rêu và lá cây. Căn chòi gọn và nổi bật, đơn giản mà lại cao quý. Thật là một công trình tuyệt vời của nghệ thuật kiến trúc.
Nhà vua đã ngồi trên một ghế nệm bằng rêu rừng ở ngoài trời. Hàng trăm thanh niên mặc trang phục đã đứng quanh vua. Bên trái nhà vua là Thái tử Vocke em của Thái tử Recke. Thái tử đưa Peter đến tận chiếc ghế và xin phép giới thiệu anh với vua cha. Dáng vua cao lớn uy nghi nhưng khá già. Peter biết ông ta xấp xỉ hai trăm năm mươi tuổi nhưng rất tráng kiện. Nếu ở Trái Đất người ta đoán ông chỉ độ tám mươi đến chín mươi tuổi là cùng. Thái tử Recke trịnh trọng hôn tay vua cha. Vua khẽ gật đầu đáp lại lời chào của Peter. Vua đứng lên và ra lệnh bắt đầu cuộc săn.
- Tôi chưa được đi săn bao giờ - Peter nói với Hoàng Tử - Tôi không biết tôi phải làm những gì.
Hoàng Tử ngạc nhiên nhìn Peter vì cuộc săn là một thú tiêu khiển được ưa thích của người dân hành tinh này.
- Mời ngài đi tới vị trí quan sát của ngài và ngài sẽ cảm thấy vui thích - Hoàng Tử kênh kiệu đáp.
Tiếng tù và vang lên ngày càng thối thúc. Bầy chó sốt ruột lao về tứ phía. Nhóm thanh niên cũng dừng lại không nói chuyện. Không thấy có người nào mang súng. Vua bước lên. Hai hoàng tử bước liền theo sau và họ ra hiệu cho Peter đi theo.Thanh niên chia nhóm hai ba người bước theo. Việc đi bộ ở đây cũng nhe nhàng như khi từ xe hơi đi đến quảng trường rừng thưa. Thỉnh thoảng có một người thân mật vỗ vai Peter. Sâu vào rừng vài chăm chục đường nhỏ hơn bên phải và bên trái. Ai cũng biết trước con đường của mình. Peter chần chừ. Thái Tử quay lại chỉ cho Peter một con đường. Peter vừa đặt chân lên thì cảm thấy đó là một thảm lăn. Một tấm băng chạy vô hình và không có tiếng động đưa anh qua thảm lá khô vào sâu trong rừng. Chỗ này chỉ có một mình anh. Vòm lá dày đặc che kín mọi người, anh không thấy những người đi săn cũng không thấy chó.
Bình minh ở đây thật yên tĩnh.
Con đường dẫn đến một gốc sồi rất lớn. Peter nhìn quanh thấy bên gốc có phủ rêu có dáng như một chiếc thang có thể dễ dàng leo lên. Đây là một kiểu chòi săn đã được bố trí sẵn. Anh leo lên chỗ lấp và nhìn xung quanh. Giữa đám cành cây có gác sẵn một khẩu súng săn tuyệt đẹp có cả ống ngắm. Ở Trái Đất anh đã thấy những thứ này ở viện bảo tàng chống chiến tranh của Hội đồng các dân tộc. Khi còn là học sinh, anh có tới đó và đã được cầm thử thứ dụng cụ giết người này. Nhưng chưa bao giờ anh có ý nghĩ hướng nó vào một sinh vật ... Anh dương súng lên vai như đã nhìn thấy trong phim và ghé mắt vào ống ngắm để quan sát rừng. Anh lại đặt súng xuống và xem xét kỹ thân cây. Anh thấy một hốc cây, trong đó có để sẵn một bi đông nước suối với một khay bánh trái cây. Peter ăn thử một trái gần giống trái táo. Rồi lại tiếp tục ngắm cảnh.
Buổi sáng ở rừng thật là tráng lệ. Tất cả đều im vắng chỉ nghe tiếng nước rì rầm xa xa và tiếng xao của lá vòm lá. Mặt trời và mặt đất. Bầu trời xanh thẳm giống như trên những hòn đảo đẹp nhất của Địa trung hải hoặc Thái bình dương. Không khí thơm mùi mật ong.
Peter nghe thấy những tiếng tù và tản mác và tiếng sủa dồn dập của đám chó săn.
Anh thấy có tiếng vó chạy, tiếng cành cây gãy, tiếng của vật gì lao về phía trước, xé tan sự yên tĩnh ban mai. Qua ống ngắm, Peter thấy một đám thú. Đó là những con thú rất đẹp, anh chưa bao giờ nhìn thấy. Màu của chúng là sự chuyển tiếp giữa màu nâu của vỏ cây và màu lục của rêu. Trên lưng chúng có những đốm và vằn màu nâu sậm. theo dáng thú và bộ sừng của chúng thì giống hươu núi. Nhưng dáng mắt sắc và nhộn như mũi cọp. Đàn thú chạy dồn xuống thung lũng và sau đó lao vào đám rừng thưa, đứng về phía lâu đài săn của nhà vua và các chòi của những người đi săn. Peter nghe tiếng súng nổ từ nhiều phía. Đàn thú hốt hoảng chạy càng nhanh. Tiếng kêu thét rộn ràng khắp rừng. Tiếng chó sủa cũng ngày càng dồn dập thêm. Vậy là ở chỗ náo đó đã có những con thú bị dính đạn. Đúng lúc này bụi cây trước mặt Peter rẽ ra, một con thú với bộ sừng to và đẹp cách anh chừng một trăm mét. Peter chỉ cần cử động ngón tay rất nhẹ thì phát súng không thể nào trượt được. Nhưng Peter ngần ngừ trong giây lát rồi lại đặt súng xuống không bắn. Con vật tiếp tục chạy đi xa hơn. Vừa lúc đó một phát súng nổ. Sau đó còn nghe hai ba phát súng nữa.
Một con vật oằn oại ngã xuống. Máu tuôn có vôi từ cổ và mắt con vật. Peter cảm thấy đau nhói ở vùng thượng vị. Mặt anh vã mồ hôi lạnh. Không quen với cảnh chết chóc tàn bạo, người Peter nóng ran ghê tởm. Anh chóng mặt muốn ói. Lần đầu tiên nguwòi con Trái Đất thấy cảnh chết chóc, thấy sự đổ máu vô ích, thấy cơn dẫy chết của một sinh vật. Đã hàng ngàn năm nay ở Trái Đất gười ta không hề biét đến kiểu giết chóc như thế này. máu con vật tuân ra lai láng, mắt nó lồi ra, con vật dẫy dụa đau đớn. Toàn bộ cái đó làm Peter bủn rủn chân tay. Cũng do bị kích động mạnh, tác dụng của chất thuốc ru ngủ PXF mà họ vẫn cho anh uống hàng ngày đột nhiên biến mất, Peter nghĩ:
"Cái gì đã xảy ra với mình? Người ta đã làm gì mình đây? Ta ở đây từ bao giờ?" Peter hoảng hốt lau khuôn mặt đẫm mồ hôi, có phải mình đã sống trong xa hoa thăng lệ từ mấy ngày hay mấy tuần này rồi? Có phải chính anh đã giết thời gian ở đây bằng giải trí và những thú vui đáng xem xét lại?
Không lẽ kẻ đi khiêu vũ, dự các bữa tiệc và không làm một việc gì để tìm cách thoát khỏi nơi này lại là Peter Mac Gulliver đứa con của Trái Đất? Mình đã quên ON và ORO và suýt nữa quên cả July rồi! Hình như có một đám sương mù nào đã chụp lấy mình?
Con vật đang nằm trong vũng máu giẫy mạnh rồi chết hẳn. Peter đã hoàn toàn tỉnh táo.
Chiếc nhẫn cưới ở ngón tay ta!
Trong mấy ngày qua, khi sống trong tình trạng mịt mù, đôi nghi anh suy nghĩ đến việc dùng chiếc điện đài nhỏ xíu này. Nhưng anh lo rằng, trạm kiểm soát trung tâm nghe được các tín hiệu gọi của anh và sẽ xóa chúng trước khi July có thể bắt được.
Anh cũng không dám bật công tắc thân vì anh sợ rằng bộ phận thu mọi tiếng động của máy xử lý theo lời nói bên anh sẽ phát hiện ra. Họ sẽ lấy mất chiếc nhẫn như lấy mọi đồ vật khác của anh ...
Nhưng nếu vậy, chiếc máy thu phát tinh vi dấu trong chiếc nhẫn còn có ích gì nếu ta không dùng đến nó? Còn ta là người thế nào mà cũng không dám làm điều gì hết? Anh quả quyết xoay chiếc nhẫn trên tay, bấm nút thu và đưa lên tai. Chỉ có một mình anh trên cây xoài. Từ xa có những tiếng súng vang lên cùng với tiếng rống của những con thú, tiếng sủa của những con chó. Tiếng động bên ngoài to tới mức hầu như anh không nghe được các tín hiệu. Nhưng đồng thời nhờ vậy cũng không ai chú ý đến tín hiệu vô tuyến.
Đầu tiên anh nghe thấy toàn con số. Một ai đó đã truyền chỉ thị nào đó cho người khác. Không biết là máy hay người.
- 6.400.000 - 16 ... Đã nhận được ... Rõ ... 85.997 53.003 ... Đã nhận ... Rõ ...
Peter vừa qua bước sóng khác. Bây giờ anh nghe được một câu chuyện. Đầu tiên anh chỉ hơi chú ý rồi sau anh sững sờ:
- Sau khi bắt được con cái thì Viện nghiên cứu động vật có được một cặp sinh vật Trái Đất và lần đầu tiên chúng ta có điều kiện để quan sát cặp đó về mặt sinh học.
- Chuẩn y.
Bây giờ lại có những con số khác đánh tiếp mà Peter không hiểu được ý nghĩa. Rồi tới một điều làm Peter hoảng hốt suýt ngã lăn xuống gốc cây: Một tiếng nói dõng dạc gọi con tàu vũ trụ và July đã trả lời. Toàn bộ cuộc điện đàm dùng tiếng nói của Trái Đất. Peter nín thở lắng nghe:
- Đây là con tàu Nhân Loại ... Ông đã hứa với tôi rằng hôm nay chính anh ấy sẽ nói chuyện mà.
- Xin bà kiên nhẫn một chút.
- Trước đây hai ngày chính ông đã nói rằng ...
Toàn thân Peter toát mồ hôi lạnh: Trước đây hai ngày à? Như thế nghĩa là sao? Có nghĩa là liên lạc vô tuyến thiết lập được nhiều ngày? Máu trong người Peter gần như ngừng chảy.
- Thưa bà, đáng tiếc là hiện giờ cưa được. Sự thực là ống ấy hơi bị chấn thương não nhẹ thôi. Nhưng chúng tôi ...
Chấn thương não là thế nào? Peter sứng sờ hỏ.
- Ít nhất, ông phải đề nhà tôi nói một tiếng để tôi được yên tâm ...
- Nếu bà cứ nhất định như vậy thì ... Vâng, bây giờ bác sĩ đã cho phép thì xin mời ông Peter Mac Guilliver nói một câu thôi ... Và Peter như chết cứng khi nghe thấy tiếng nói của chính mình:
- July. Em thân mến nhất. Chúng ta sắp được sống đoàn tụ rồi. Em kiên nhẫn ...
Đó chính là những lời mà trước đây một tuần anh đã nói với July, trong buổi điện đàm duy nhất mà anh được phép. Thì ra họ đã ghi lại và phát lại. Tốt nhất là lúc này anh phải hét lên, bật sang chế độ phát lại. Tốt nhất lúc này anh phải hét lên, bật máy sang tư thế phát và kêu gọi July.
"July, em hãy cẩn thận. Đừng có tin bọn chúng!" Nhưng may thay anh tự chủ được. Nếu anh nói ngay lúc này thì sẽ vĩnh viễn không cứu được cả hai. Anh đành tiếp tục nghe cuộc điện đàm:
- Từ hôm tai nạn, chồng bà nằm bệnh viện, chân bị gãy và chấn thương não. Vì vậy chúng tôi xin nhắc lại là không có khả năng nào khác ngoài các bà hạ cánh xuống đây ... Việc hạ cánh sẽ tiếng hành chính xác sau 72 giờ nữa. Những mấy móc của chúng tôi sẽ giúp con tàu vũ trụ của bà hạ xuống. Có nghĩa là bà sẽ nhận tín hiệu của chúng tôi sẽ để mồi cháy tên lửa và điều chỉnh các thiết bị cần thiết cho việc hiệu chỉnh đường bay. Từ bây giờ cho tới lúc đó bà cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Cuộc điện đàm kết thúc. Peter hốt hoảng muốn xỉu, nhất là biết rằng mình bất lực trước tình huống này.
Anh không nhận thấy rằng mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, anh không cảm thấy đói. Chìm đắm trong suy nghĩ miên man. Anh quyết định, bây giờ phải tìm cách càng ở ngoài trời lâu càng tốt để tiếp tục theo dõi cuộc điện đàm. Có lẽ ... Anh phải làm một việc gì chứ! Đến bây giờ anh vẫn bằng lòng vì tính cẩn thận của mình. Vì nếu vừa qua mà anh gọi July thì mọi tín hiệu phát ra sẽ bị chặn và kết quả là anh đã bộc lộ trước lúc cần thiết ...
Anh chìm đắm trong suy nghĩ hàng giờ cho tới khi tiếng tù và lại vang lên váo hiệu kết thúc cuộc đi săn. Anh giả vờ cử động như người đang ngủ. Anh bỏ lại thức ăn, thức uống trên cây và leo xuống. Lúc thì anh cảm thấy ớn lạnh, lúc cảm thấy nóng ran như lên cơn sốt. Nhưng anh quả quyết phải tự kìm chế để bền ngoài không thấy được sự xúc động của mình.
Con đường lăn ở chân gốc cây xoài lại chạy ngược chiều hồi sáng nên anh không phải tìm đường trở về.
Rừng đã mát, gió lay động kóm lá khe khẽ rung, không khí đượm hương êm dịu của buổi chiều. Các Mặt Trăng bắt đầu ló lên. Riêng Peter cảm thấy, trong khắp khoảng không vũ trụ, không có người nào bất hạnh và khổ sở như anh.
Khi anh theo con đường lăn về tới khoảng rừng thưa thì đã thấy một ngọn lửa trại lớn đang bừng cháy. Ngai của nhà Vua được đặt trên rêu. Xung quanh có những cô gái mang những dây boa - Hoa để tặng cho các xạ thủ giỏi nhất. Tiếng tù và rúc lên liên tiếp. Người đi săn đặt các con thú săn được trên cỏ và hãnh diện đứng giữa đàn chó và con thú. Riêng Peter trở về tay không, người đẫm mồ hôi và mệt mỏi!
Nhà Vua đứng lên, Tù và ôm tiếng:
- Huy chương của hội săn hôm nay được tặng cho vị khách của chúng ta. Ông Peter Mac Gulliver người từ Trái Đất. Ông xứng đáng được tặng thưởng này vì đã thể hiện tính tự chủ rất cao, ông thà không bắn vào con Cọp - Hươu có cặp sừng vàng của Hoàng Thượng.
- Hoan hô! - Những người đi săn reo lên.
Bây giờ thì Peter lại càng không hiểu gì nữa.
Những người đi săn trẻ tuổi xúm quanh chúc mừng anh. Anh nhớ ra con Cọp - Hươu chạy qua chòi bắn cảu anh có mang những vòng vàng ở đầu cặp sừng. Nếu tự anh bắn con đó sẽ là sự vô lễ lớn nhất đối với nhà vua. Nhưng mọi người ở hoàn cảnh như thế rất ít người tự chủ được. Hoan hô! Hoan hô! Hoan hô!
Một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng đặt lên đầu Peter một dây hoa. Nhà vua gọi anh lại và ban cho anh một chiếc huy chương vàng to bằng bàn tay.
- Ông cảm thấy ở đất nước chúng tôi thế nào? Ông có nguyện vọng gì không?
- Thưa bệ hạ, ở đây thật tuyệt hảo. Nhưng tôi cũng rất muốn trở về con tàu vũ trụ để gặp vợ tôiv à cùng trở về Tô quốc.
Vùa quay lại nhìn Thái tử Recker.
- Chuyến đi của ông khách thân mếm của chúng ta được chuẩn bị tới đâu rồi?
- Thưa vua cha, tất cả được tiến hành theo tuần tự tốt đẹp nhất. Hoàng Tử cúi gập mình
Vào buổi sáng sau bữa đi săn, Peter cảm thấy yêu cầu thôi thúc muốn đi ra ngoài trời, bất kỳ nơi nào có thể mở máy thu nghe tiếng nói của July để biết được tất cả, tất cả những gì đang xảy ra. Nhưng anh nghĩ rằng mình phải thông minh đấu trí mới được.
Mãi quá nửa đêm họ mới về tới lâu đài vì sau cuộc săn là một bữa tiệc lớn. Phòng ăn của lâu đài săn hoàng gia được bày biẹn cho 1000 thực khách. Các mốn thịt chim rừng, thịt thú rừng, vô số loại rượu và trái cây thơm ngon được dọn ra. Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ. Những người đi săn trẻ tuổi ca hát vui nhộn, sau đó quay thành vòng tròn và nhảy một điệu nhảy tập thế. Peter đã ghép mình cùng ăn, cùng uống, cùng hát, cùng nhảy với mọi người. Nhưng anh vẫn tỉnh táo nên sốt ruột đến chết đi được. Còn kế hoạch cho ngày sau là cuộc viếng thăm ngồi nhà của Trung Tâm hoạch định kinh tế.
Anh luôn luôn gặp Thái Tử theo một chương trình đã thỏa thuận từ trước. Anh không biết cách gọi điện cho Thái Tử thế nào. Và Thái Tử cũng chưa bao giờ gọi điện khi anh ở trong phòng. Ở đây chắc không có máy điện thoại? Ở trái đất mọi người đều có máy riêng của mình và có thể gọi bất kỳ người nào, bất kỳ giờ nào và bất kỳ ở đâu. Hoặc giả là ở đây cũng có nhưng họ muốn ngăn chân không để anh dùng. Khi anh có một mong muốn nào, ảnh chỉ nói lên điều này bằng tiếng nói Trái Đất và các Rôbốt vô hình sẽ phục vụ anh với mức độ chính xác đáng sợ mà không nói một lời.
Còn cuộc viếng thăm hôm nay anh sẽ đi một mình. Peter ấn vào chiếc nút màu bạc trên bàn làm việc. Lập tức các cửa mở ra. Các thảm lăn và bực thang máy đưa anh tới công ra. Ở đó có một chiếc xe hơi nhỏ rất đẹp màu ngà voi đứng chờ sẵn.
- Tới Trung Tâm hoạch định kinh tế - Peter ra lệnh. Cửa chiếc xe đóng lại. Nó tự chuyển bánh và mang Peter trên một con đường khác và theo hướng khác. Nhờ cuốn lịch bỏ túi Peter có thể tìm phương hướng trong và chung quanh thành phố Oxy một cách khá dễ dàng. Anh cũng đã kiểm tra lại rằng, quảng trường anh đã chú ý chính cũng là nơi chiếc máy bay chở anh đã hạ cánh. Anh cũng biết rằng Trung Tâm hoạch định kinh tế hoặc với tên khác là Trung Tâm kiểm soát kinh tế nằm trong khu vực phía Nam tương đối xa trung tâm thủ đo. Peter đã chăm chỉ nghiên cứu tất cả những tư liệu rơi vào tay anh kể cả bản đồ và sổ tay thống kê. Anh có cảm giác là anh chỉ có thể thắng được kẻ thù mạnh mẽ và xảo quyệt nếu anh nhìn thấu qua được nó, nếu anh tìm được trong cái lưới đang bóp nghẹt anh có một lỗ hổng, nơi mà sự kiểm soát hết sức chặt chẽ đó có kẽ hở. Đôi khi anh có cảm giác là chân tay của anh nặng như chì và đầu óc của anh đần độn. Nhưng chỉ cầ nghĩ tới July và tình trạng tuyệt vọng của nàng, anh lại tự tái tạo được sức lực mới. Lần này cũng vậy, anh đã ngồi vào chiếc xe hơi với niềm hy vọng rằng sẽ tìm thấy được một giải pháp cho có cứu thoát sinh mạng của hai người. Hay có lẽ, ngay trên chiếc xe này, bảng máy móc dụng cụ có thể giúp anh chốn. Không, anh không được để mình roi vào tình trạng không cứu vãn nổi. Mới đây anh đã chẳng cùng với ON thực hiện được điều chưa ai có thể làm nổi là đi bộ từ Thành phố những người mang vòi đến Thành phố những người có trí nhớ là gì. Nhưng bây giờ ON ở đâu? ORO ở đâu? Các bạn anh ở đâu và còn trang bị của anh, nhất là chiếc máy sản xuất Oxy ở đâu? Thứ duy nhất anh con giữ được trên ngón tay là chiếc máy thu phát tinh vi mà anh chưa dám sử dụng.
Chiếc xe hơi chạy theo con đường ngoằn ngoèo lên dốc. Hai bên đường, núi, ao, hồ, nhà, lâu đài thoắt ẩn, thoắt hiện. Bầu trời trong xanh. Tốc độ xe ngày càng tăng. Nhưng trên xe không có đồng hồ đo tốc độ. Nhìn phong cảnh lướt qua hai bên đường, Peter biết rằng tốc độ đã tăng gấp mười lần. Bất ngời chiếc xe rời khỏi mặt đất. Peter cảm thấy cacs bánh xe gấp lại. Nó biến thành một chiếc máy bay phản lực lao về phía trước. Chẳng mấy lúc, anh ngồi trên độ cao hai ngàn mết ngắm phong cảnh phía dưới. Khi chiếc xe bắt đầu bay lên, anh hơi ngạc nhiên tuy rằng anh biết ở Trái Đất có những kiểu xe chạy theo ba, bốn, năm, sáu phương thức khác nhau nhưng trên hành tinh nầy, tất cả đều xảy ra thật bất ngờ, không có sự báo trước hoặc giải thích.
Có lẽ anh đã bay được một giờ với tốc độ cao. Rồi chiếc xe lại chạm đất. Chỉ vài phút sau anh đã ở trước một công trình xây dựng lớn.
Ngôi nhà chính kiểu rất đơn giản, với những bức tường phẳng và không có cửa sổ. Có một chiếc tháp hình trụ, trên đó có gắn hàng ngàn thanh kim loại giống như ăngten truyền hình và một gương rađa khổng lồ đương quay.
Peter xuống xe. Cánh cửa lối vào chính mở ra. Một người mặc bộ đồ xanh bước ra lịch sự đón anh:
- Tôi là giám đốc của Trung tâm và cũng là nhân viên duy nhất. Tôi sẽ rất vui mừng nếu ngài cảm thấy thoải mái ở đây ... Xin ngài vui lòng cho biết ngài muốn tìm hiểu điều gì.
Peter cay đắng nghĩ thầm: "Làm cách nào tôi có thể trở lại Trái đất". Nhưng anh lại nói:
- Tất cả những điều mà ngài có thể giới thiệu cho tôi ... Tôi quan tâm đến tất cả và tôi rất cám ơn ngài về mọi điều ...
Phòng điều khiển chiếm toàn bộ phần giữa của Trung Tâm hoạch định kinh tế. Kích thước phòng cực lớn vớn hàng ngàn bảng dụng cụ xếp chung quanh tường. Trên các màn hình luôn luôn có những vệt màu xanh lục lướt qua. Chỉ có những tiếng rì rào, vo vo, tích tắc nhỏ nhỏ.
- Trước mặt ngài là bộ não của hành tinh Oxy. Tất cả những điều xảy ra trên hành tinh của chúng tôi đề được điều khiển từ đây. Có những quy trình làm việc mà chúng tôi đã đưa vào chương trình cách đây 200 đến 600 năm và chúng tôi chỉ đổi những quy trình này khi ít nhất mười trong mười hai trạm kiểm soát trung gian của chúng tôi xác nhận điều đó là cần thiết. Trái lại có những quy trình mà khi cần thiết trong một phần ngàn giây chúng tôi có thể thay đổi hàng ngàn phương pháp khác nhau kể từ cải tiến nhỏ nhất cho tới phát minh sáng chế rộng lớn nhất.
- Xin ngài cho biết, làm thế nào ngài trở thành Giám đốc của Trung Tâm hoạch định kinh tế?
- Ngài Mac Gulliver, chắc ngài cũng biết rằng ở hành tinh này có một trăm gia đình hay một trăm họ và mỗi họ có một trăm người đang sống. Trong một trăm người đó có một người được đào tạo để trở thành giám đốc Trung Tâm hoạch định kinh tế. Vậy là chúng tôi có 100 giám đốc, cứ mười giờ thay ca nhau một lần. Trường hợp cần thiết, Hội đồng giám đốc cả 100 người có thể họp lại và quyết định những việc quan trọng. Nhưng rất may là bộ máy kinh tế của chúng tôi được xây dựng theo những nguyên lý của Thiện Vương I hoàn thiện đến nỗi trong 1207 năm vừa qua chỉ phải triệu tập Hội đồng giám đốc có bốn trăm lần mà thôi. Thực tế những lần đó cũng chỉ quyết định những biện pháp phòng ngừa chứ thực sự không cần thiết áp dụng mà chỉ do sự quá cẩn thận.
- Ở Trái Đất chúng tôi cũng có khá nhiều máy móc nhưng tôi cho rằng không thể nào bằng Trung Tâm hoạch định kinh tế của các ngài.
Viên Giám đốc kiêu hãnh mỉm cười nói tiếp:
- Tôi cho rằng trong hệ thống Ngân hà cũng có một sự phát triên như chúng tôi. Trong phạm vi có thể, chúng tôi hết sức chăm chú theo dõi những thânhf tựu của các hành tinh khác rút ra bài học ứng dụng nó. Còn bây giờ tôi muốn mời ngài lên tháp quan sát.
Một chiếc thang máy trong nháy mắt êm ái đưa họ vào trong một chiếc phòng hình tròn. Chỉ cần ấn vào một cái nút thì các bức tường chung quanh biến mất. Thay vào đó là những lưới vách trong suốt như thủy tinh.
- Tôi xin phép giả thiết rằng ngài đã được biết bản đồ của hành tinh Oxy. Bây giờ chúng ta sẽ quan sát lại tất cả theo kiểu chim bay.
Peter nhìn xuống phía dưới, anh thấy các đỉnh núi và các lâu đài của thành phố Oxy và xa hơn nữa một bức tường lũy màu da cam.
- Tôi sẽ tiếp tục chỉnh máy - Viên giám đốc ấn tiếp một chiếc nút. Các tấm kính mờ đi trong giây lát rồi tiếp theo đó có ánh màu tím. Phong cảnh phía dưới hiện ra một cách đầy đủ như ta mở nắp một chiếc hộp hoặc lật mái một chiếc nhà mười tâng ra để có thể trông rõ từ tầng mái cho tới tầng hầm.
Hình trên cũng là thành phố Oxy.
- Chỗ này ngài biết rồi, chúng ta không cần xem kỹ. Chúng ta xem tới hjình sau.
Thành phố Oxy biến mất, Peter thấy một hệ thống đường ống bạc cực kỳ phức tạp.
- Hệ này nằm dưới độ cao của thành phố Oxy một trăm thước. Ngài chờ một chút, tôi sẽ cho xem gần hơn.
Peter bây giờ mới được thấy rõ ràng và hiểu đó là một mạng lưới hết sức rối rắm gồm dây cáp, đường ống và dây dẫn, gồm các kênh và hệ thống bơm. Tại nhiều vị trí có đặt các máy móc và tất cả đều đang làm việc, cái thì quay tròn, cái gì giao động trượt, đòn bẩy, bânhs răng, thanh truyền ... Cả một nhà máy không lồ nằm dưới đất với vô số bảng điều khiển và những đường băng vận chuyển ... Tất cả đều hoạt động nhịp nhàng mà không cần người điều khiển.
Cuốn phim sống đã đưa anh theo đường vận chuyển của các băng tải. Chúng vận chuyển các công nghệ phẩm với số lượng thật lớn đến những kho thật rộng. Peter thấy đủ mọi mặt hàng: thực phẩm, thảm màu rực rỡ, bóng quần vợt và ghế nệm, xe hơi và súng săn. Sau đó anh lại thấy những bảng điều khiển rất lớn khác với những máy luôn kêu vo vo gợi cho ta nhớ tới máy Telex và những bản tín hiệu tròn với kim loại màu lục lân tinh.
- Đây là những trung tâm dịch vụ tự động - Viên giám đốc giới thiệu - Nguồn năng lượng của hành tinh chúng tôi gần như không thể cạn được. Để làm công việc bảo trì bảo dưỡng kỹ thuật cho các xí nghiệm, chúng tôi cso trên hai trăm ngàn máy tính điện tử và có một triệu chuyên gia đã lập trình cho chúng. Nhưng cs lẽ ngài sẽ thấy rõ hơn một chút khi tôi để ngài xem cách sản xuất của chúng tôi ở phần thô sơ nhất.
Viên giám đốc ấn vào một nút khác, các tấm kiếng đỏ rực lên và chuyền dần sagn màu xám.
- Bây giờ chúng ta đụng phải Bức màn I-ON. Bức màu này giới hạn khu vực có Oxy. Tôi sẽ nói thêm về điều này sau. Bây giờ xin mời ngài nhìn xem.
Trước mặt Peter hiện ra một hình ảnh rất quen thuộc: Một quảng trường trong Thành phố những người mang vòi. Những sinh vật mệt mỏi lê bước. Những phòng máy. Những cỗ máy. Công việc lao động đơn điệu. Gạt cánh tay đòn qua phải, qua trái ...
- Phương pháp làm việc rất đơn giản. Chúng tôi có thể truyền động cho những máy này bằng những máy tự động khác. Nhưng điều đó không hợp lý vì ở hành tinh Oxy cso tâm lý sinh vật phục vụ và chúng tôi cũng muốn có công việc cho họ làm. Để trả công lao động của họ, máy móc của chúng tôi cung cấp đồi dào các nhu cầu vật chất và tinh thần cho các sinh vật cấp thấp này. Lượng Oxy phân phối cho họ hoàn toàn đủ dùng cho cuộc sống. Tất nhiên với nền kỹ thuật cao siêu của chúng tôi. Chúng tôi có thể sản xuất Oxy không giới hạn nhé, làm sạch sẽ môi sinh, làm cho đất đen trở lên phì nhiêu và làm sạch cả đại dương. Nhưng để làm gì? Vị vua đầu tiên Thiệu Vương I đã thiết lập ra cơ chế phân phối Oxy hiện nay. Hạn chế Oxy đảm bảo được sự yên tĩnh hoàn toàn của quần chúng. Mọi người đểu ở chỗ mình. Và họ còn cần phải đi đâu nữa. Vậy sẽ không có sự ghen tỵ tranh chấp, không có nổi loạn, không có tư duy. Không có người đi du lịch vì khi di chuyển người ta cần phải có Oxy. Vậy chỉ bằng một cai dập, chúng tôi đã loại trừ hoàn toàn được mối hiểm họa lớn nhất của nền văn mình của chúng ta là sự phẫn nộ của dân chúng. Việc phân phối Oxy đã triệt để chấm dứt sự phát triển thiếu suy nghĩ đáng lo ngại của tầng lớp dưới ... Tâm lý sinh vật này chỏ có mỗi một việc là vận hành các máy móc của chúng tôi. Và dân số chỉ tăng theo những tính toán nghiêm ngặt. Đồng thời chúng tôi đã thực hiện được một nền văn hóa, văn học, triết học hòa bình và bình đẳng xã hội cao đến mức trong vũ trụ không có nơi nào sánh kịp.
Peter hỏi tiếp với giọng khàn khàn:
- Ngài đã có lần nào đi đến chỗ các sinh vật đó chưa?
- Không! Điều này không cần thiết và cũng không thể thực hiện được - Viên giám đốc bình thản nói - Giao thiệp giữa các lục địa gián đoạn muôn thuở. Từ dưới kia không một kẻ nào lên đây. Trong chúng tôi thì ngài có thể tin được điều này: chẳng ai xuống tới đó làm gì. Hơn nữa tôi có thể giải thích cho ngài rõ nhiệm vụ của bức màn I-ON. Bức màn này gồm có những tia I-ON khí luôn luôn chuyển động mạnh. Nó ngăn không cho lớp không ký giàu Oxy của thành phố Oxy trộn lẫn với các lớp khí của các lục địa khác. Bầu khí quển I-ON này là một lớp khí giàu OZON khoảng một ngàn mét. Tất cả các chất mà nền công nghiệp rộng lớn của chúng tôi thải ra đều tập trung trong đại dương đen và trong lớp không khí tầng thấp. Lớp dưới của bức màn I-ON dày năm trăm mét khóa chặt lớp vỏ không khí ô nhiễm tới mức trong các Thành phố phục vụ không có tốc độ gió. Đồng thời nó cho phép chúng tôi cấp nhiều ánh sáng và một hỗn hợp không khí khá hơn cho những Thành phố trí nhớ. Nhưng tôi cho rằng những vấn đề vật lý, hóa học này chắc ông không quan tâm đến.
- Có chứ, thưa ngài. Tôi cũng rất muốn biết điều gì xảy ra nếu không khí và biển của Thành phố phục vụ ngày càng bị ô nhiễm? Giới hạn ở mức nào?
- Tất nhiên chúng tôi luôn luôn hăm chú theo dõi thành phần lớp vỏ khí của hành tinh Oxy. Tình hình hoàn toàn không đáng lo ngại. Dù lớp khí quyển của lục địa lớn có tăng hàm lượng oxy carbon đến mức độ nào thì những người dân của thành phố Oxy không bị ảnh hưởng. Dưới kia, người dân của Thành phố phục vụ được bảo vệ bằng những dụng cụ hô hấp. Hơn nữa việc làm sạch môi sinh là việc dễ dàng với chúng tôi.
- Nếu như mức ô nhiễm vượt quá tầm tay các ngài thì sao?
- Trước tiên là như vây - Giám đốc nhún vai - Sự ô nhiễm ngày càng nặng thì kỹ thật ngày càng cao. Kỹ thuật của chúng tôi có thể làm được gì? Tôi sẽ dẫn cho ngài xem một trò chơi như Ngày Đại Lễ Mùa Xuân ngay bây giờ.
Peter nghĩ thầm: Trò chơi á? Số phận của tám tỷ sinh vật, tín ngưỡng của họ, những sự phấn đấu và ước vọng của họ. Thế mà ở đây chúng coi như một trò chơi.
- Tiếp đó tôi sẽ mời ngài xem những Thành phố của những người có trí nhớ ...
Bây giờ xin pháp được mời ngài dùng một bữa điểm tâm nhẹ. Chúng ta ngồi vào bàn và vẫn có thể theo dõi được các hình ảnh ...
Giữa đài quan sát có một chiếc bàn tròn nhỏ với những ghế tựa rất êm. Viên giám đóc ấn vào một chiếc nút khác. Lập tức có hai khay đựng thịt với trứng, trái cây và nước giải khát hiện ra.
- Vào dịp Đại Lễ Mùa Xuân, chúng tôi kéo chiếc màn I-ON qua một bên, đấy là nói về hình ảnh có thể. Nhờ các hệ mương và ống dẫn chúng tôi đưa qua không khí và Oxy trộn các chất kích thích tương ứng vào những điểm cố định ở các Thành phố phục vu. Họ sẽ thấy đó là một cái hang, họ học điều đó trong sách vở tuy rằng những luồng gió này thổi theo những thung lũng tự nhiên: Luồng gió chỉ có thể thổi xuống. Tất nhiên chúng tôi ngăn không cho không khí ô nhiễm bay ngược lên trên lẫn với bầu không khí của chúng tôi. Mục đích quan trọng của ngày Đại Lễ Mùa Xuân là phân loại và lựa chọn Những người mang vòi. Ông hãy thử tưởng tượng, nếu chúng tôi mang kiểm tra và làm thẻ đục lỗ cho từng người thì sẽ cần tới một bộ máy hành chính khổng lồ như thế nào. Ông nên nhớ rằng, hầu hết họ là những sinh vật hiền lành cầu an, không có khả năng tự mình xét và suy nghĩ. Các giác quan của họ đã bị cùn đi vì vậy khi ngày Đại Lễ Mùa Xuân gần tới chúng tôi cần thay truyền hình xám bằng truyền hình màu, bày trí sinh động hơn, làm thức tỉnh những cảm xúc và tình cảm nhất định nơi họ. Nếu không thì ngoài việc thở Oxy và ăn uống, họ không có mong muốn gì khác. Việc giao cấu của họ cũng chỉ được giới hank trong một vời giờ như ở các giống vật. Ví dụ, nếu như ông rơi vào giữa một Thành phố phục vụ, ông có thể đi lại hàng năm giữa các sinh vật đó mà không ai quan tâm tới ông. Chúng tôi thực hiện tất cả điều này nhờ một chất thuốc ru ngủ rất tốt. Đó là những giọt nước màu xanh (Lục Thủy) nhứ thuốc đó ru ngủ tất cả mọi hoạt động của sinh vật trừ mấy phản xạ nhất định là thở Oxy, ăn uống và lao động, có quan hệ chặt chẽ với nhau. Nhờ đó mà các sinh vật lao động chính xác, cẩn thận, chăm chỉ và tích cực. Đương nhiên, theo việc hoạch định kế hoạch, có thể yêu cầu phân xưởng này hoặc phân xưởng khác tăng hay giảm sản xuất. Chỉ trong một phần ngàn giây các máy tính điện tử của chúng tôi sẽ thay đổi chương trình và chỉ tiêu của các dây chuyền công nghệ. Khi đó sẽ có một vài máy được cho ngăn lại và những sinh vật phải tự tìm một chỗ làm việc khác. Khi muốn tăng sản lượng một xưởng, chúng tôi giảm lượng Oxy trả công và như vậy buộc Những người mang vòi phải làm việc nhiều hơn ở xưởng đó. Việc tiêu thụ thực phẩm cũng được điều tiết theo đó. Chúng tôi sản xuất ra những loại thức ăn yêu cầu của nhiều hay ít Oxy và trộn các món ăn với liều lượng Lục Thủy khác nhau nhau ... Nhưng hình như tôi đã hơi xa rời chủ đề chính. Tóm lại, chúng tôi yêu cầu các sinh vật lao động và điều tiết sự phát triển của họ để đảm bảo nguồn cung cấp cho những Thành phố của những người có trí nhớ. Đặc tính đáng lưu ý của những thứ Lục Thủy này là nó không ảnh hưởng đến các đặc tính về tinh thần và cơ thể của con cái, không tác dụng đến hoocmon giới tính và các tế bảo sinh học. Nó không tiêu diệt các chức năng đó mà chỉ ru ngủ chúng một thời gian. Nhờ đó mà Những người phục vụ sinh ra được con cái khỏe mạnh. Từ những đứa trẻ đó, chúng tôi dễ dàng tuyển lựa ra được vài triệu các nhà vật lý, toán học, sinh học, kiếm trúc sư và các chuyên gia tương lai khác theo chương trình để quy hoạch. Nhưng tôi không biết ngài xem nhiều thế có mệt không?
- Không! Thưa ngài không - Peter đáp.
- Tuy vậy ông ông chưa xem đến phầm hấp dẫn hơn. Tôi muốn giới thiệu với ngài Thành phố của những người có trí nhớ. Phải nhớ rằng cho tới triệu đại Thiện Vương VIII chúng tôi chưa hoàn toàn nắm chắc được việc điều khiển lao động trí óc cấp cao. Nhũng người làm công việc này sử dụng quá nhiều Oxy và chỉ dùng có một phần năng lượng của họ để giải quyết phần việc được giao. Không có Oxy, tôi muốn nói rằng nếu không có dồi dào Oxy thì không thể duy trì được hoạt độngt hần kinh cao cấp. Chúng tôi đã cung cấp dồi dào Oxy cho trí nhớ, có thể nói là đã quá nuông chiều họ. Đáp lại điều đó chúng tôi chỉ yêu cầu họ không lo lắng gì khác, không suy nghĩ gì khác ngoài các chủ đề mà họ phải giải đáp. Đáng tiếc là việc đó không đạt được. Ngay cả khi đa số các nhà khoa bác học và kiên kỹ sư biết điều yên phận làm nhiệm vụ thông thường đó thì học cũng dùng quá nhiều năng lượng cho công việc riêng của mình. Như vậy là lãng phí Oxy. Theo các não đồ đã thu thập được ở các khoảng thời gian khong đều nhau thì phọ phải liên tục đấu trinh chống những ý nghĩ tản mạn phân tán và những ý nghĩ khác. Việc khiểm tra thường xuyên tốn kém và khó khăn. Các kết quả cho thấy rằng bộ não của đa số các nhà bác học do bị kích thích bởi chất Oxy quý giá có những ý nghĩ thừa mà lại có hại và nguy hiểm cho trật tự của hành tinh Oxy. Vị ngày của đáng Thiện Vương VIII tôi vừa nhắc tới, vì hộ đó việc chữa bịnh không chỉ riêng là của máy móc mà còn do một người lịch sự mà đấng Thiện Vương VIII đã đặt tên cho ông ta là Sáng Tạo vì đã tìm ra phương pháp giải quyết tốt nhất: Khi cung cấp đày đủ Oxy, bộ não cũng không thể sagns tạo với toàn năng của nó được. Chúng tôi xác định được phần giá trị nhất của não theo kết quả kiểm tra rất kỹ lưỡng của các máy móc cung cấp. Chúng tôi chỉ kích thích phần đó. Còn việc cung cấp Oxy cho các khu vực khác được hạn chế tới mức tối thiểu. Vậy hoạt động của các bộ phận được cung cấp dồi dào Oxy sẽ mạnh hơn hẳn các kết quả nghiên cứu lập luận, sáng tạo hết sức giá trị. Những tiến bộ kỹ thuật ghê gớm của khoa kinh tế chúng tôi từ đời Thiện Vương III đã hùng hồn chứng minh điều đó. Còn các phần khác của não, các phần bị ức chế tiếp tục sống nhưng không sản sinh ra ý nghĩ. Chúng chỉ tồn tại mà không quấy rối những suy nghĩ nghề nghiệp hướng vào một mục đích duy nhất. Như vậy các sinh vật giống nhau, họ không lo buồn, không có ý nghĩ quấy rối. Chúng tôi lo cho họ những sinh hoạt giải trí thích thú và họ cảm ơn chúng tôi bằng năng suất cực đại của các việc mà chúng tôi giao cho.
Nếu ngài cho phép, tôi sẽ dẫn ngài sang phòng kiểm tra thứ hai, ở đó ngài sẽ thấy rõ việc này. Đương nhiên việc kiểm tra các nhà bác học chặt chẽ hơn những người ở thành phố phục vụ. Những người được lực chọn lên Thành phố có trí nhớ khi qua can thiệp não được nhận một tấm phiếu đục lỗ. Tấm thẻ cá nhân này sẽ đi theo máy vào máy kiểm tra. Các cửa đóng mở tự động. Họ có thể vào khách sản, lấy hàng hoa stừ tấm thẻ đó. Đáp ứng lại tín hiệu của máy tự động họ phải xuất trình nó để kiểm tra não.
- Điều này tôi chưa hiểu được - Peter cố tình nói.
Viên giám đốc tiếp tục giải thích.
- Bộ não của con người là một bộ máy xử lý không hoàn chỉnh. Dù có can thiệp cẩn thận hết sức cũng không hoàn toàn đầy đủ và không có giá trị mãi mãi. Chuyện đã xảy ra là bộ não của một nhà bác học không làm việc theo hướng đã được xác định. Anh ta lo tới những việc không có ích, trong chừng mực nào đó còn quấy rối nữa. Như vậy chẳng những anh ta sử dụng nhiều năng lượng hơn và mang lại năng suất thấp hơn mà còn có thể gây ra tác hại nếu không muốn nói là nguy hiểm cho cả bộ máy lớn đang vận hành hoàn chỉnh. Các máy tính tự động của chúng tôi phản ứng nhạy bén đối với những sự sai lệch nhỏ nhất. Trong trường hợp này chúng báo động cho Trung Tâm kiểm tra của Thành phố trí nhớ và nhà bác học có liên quan lập tức phải trình diện để kiểm nghiệm não đồi.
Peter hỏi:
- Và cái gì xảy ra nếu anh ta không trình diện?
- Tấm thẻ đục lỗ của nó sẽ không dùng được nữa. Họ không lãnh được Oxy, không lấy được thức ăn, ngay cả cửa nhà mình cũng không mở được.
Peter nghĩ thầm: Đó chính là những người trốn tránh trong hang động.
- Có lẽ bây giờ ta nên xem xét một Thành phố của những người có trí nhớ - Viên giám đốc vừa nói vừa ấn một vài nút trên bảng điều khiển. Bức tường ngoài trong vắt rung rung chuyển sang màu tím nhạt. Bây giờ họ thấy một thành phố dưới chân họ như đang ngồi trong buồng lái phi cơ nhìn xuống đất. Phong cảnh rất đẹp. Những ngôi nhà nhiều kiểu và những đường phố hướng tâm.
- Cây và hoa là nhân tạo đấy - Viên giám đốc nói và tiếp tục ấn nút - Ta xuống gần hơn. Tôi không biết ngài đã biết điều này chưa. Mỗi người được chọn có một ký hiệu trên phiếu đục lỗ. Ký hiệu đó đồng thời là mã hiệu về ngành chuyên môn của họ. Như vậy, ví dụ khoa học đều mang ký hiệu FE, các nhà hóa học AK, các nhà toán học ON và các nhà phẫu thuật ORO. Trong các nhóm lớn đó lại chia thành tiểu nhóm FE1, FE2 và FE3 và mỗi người lại có một ký hiệu cá nhân ví dụ FE1-81 ... Nhưng có lẽ xin mời ngài xem xét cụ thể một chỗ làm việc.
Vừa nói viên giám đốc vừa chỉ vào một dãy nút bấm có các chữ cái và các con số trên một tấm bảng điều khiển được đưa tới tầm tay của Peter.
- Xin mời ông tùy ý ấn vào chữ và con số nào đó.
Peter đọc được FE, AK, OS, SOM ... đây rồi. Anh do theo nhóm ORO và như một sự tình cờ anh ấn nút ORO 91 và căng thẳng nhìn vào màn ảnh.
- ORO, đó là các nhà phẫu thuật - Ông giám đốc giải thích - Phân nhóm chính là một nhóm lập chương trình rất phức tạp. Trên chúng tôi, phẫu thuật không có nghĩa là nhà phẫu thuật phải đứng mổ bịnh nhân trong phòng mổ. Tất cả các can thiệp đều do máy móc tiến hành. Nhưng việc hoạch định các phãu thuật mới, việc bố trí quy trình, nhất là việc can thiệp não ...
- Rõ - Peter đáp và nhìn vào hình - Chỗ làm việc hiện ra với nhiều máy móc phức tạp. Trên đó khuôn mặt một người đàn ông đang cúi xuống quan sát. Hình khá rõ, có thể nhận được mặt.
- ORO 91 đấy - Viên giám đốc nói.
Peter thấy một bộ mặt xa lạ hoàn toàn không quen biết. Không có nét gì giống ORO mà anh đã quen thuộc lúc còn ở dưới đó.
- Và điều gì xảy ra - Peter cố ghìm tiếng nấc - Khi một sinh vật không đáp ứng được yêu cầu lao động nữa? (Peter không dám hỏi rằng điều gì xảy ra nếu họ chết)
- Có thể xảy ra rằng, một nhà bác học không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình nữa. Khi đó chúng tôi rút thẻ của họ và người đó bị đẩy trở lại một Thành phố phục vụ. Trước đó chúng tôi sẽ xóa trí nhớ của họ. Ở vị trí làm việc đó sẽ đặt một người khác. Những ký hiệu của tấm thẻ được đục lỗ không phải chỉ cá nhân con người mà là chỉ vị trí làm việc nên người thay thế cũng mang ký và số hiệu của người trước. ORO 91 mà ngài vừa trông thấy luôn luôn chỉ định vị trí làm việc đó mà không phụ thuộc vào con người đang có mặt tại đó.
Chúng tôi có một lượng dự trữ khá lớn về bác học. Và các bác học ở tư thế dự bị như vậy luôn được đào tạo rèn luyện. Có những vị trí làm việc, ở đó chúng tôi chỉ có một hoặc hai nhà bác học dự phòng. Trái lại, những lĩnh vực mà sự hao mòn mệt mỏi, nhất là sự tiếp xúc với những việc bất ổn trong tư duy logic hết sức lớn thì ở đó, con số bác học dự phòng phải lên tới gấp hai ba lần ...
Bây giờ tôi còn có thể chỉ cho ngài điều gì nữa đây?
- Hiểu được công viêc của ngài cũng khá mệt đấy. Đương nhiên là vì tất cả những điều này cúng tôi chưa hề được biết ở Trái Đất.
Peter cười ngượng nói tiếp:
- Tôi cho rằng bây giờ điều khôn ngoan nhất là tôi trở lại lâu đài.
Viên giám đốc đứng dậy lễ phép tiễn khách:
- Tôi sẽ rất vui mừng nếu ngài còn đến thăm chúng tôi một lần nữa.
- Rất cảm ơn. Xin phép được hỏi ngài thêm một câu. Nếu tôi muốn xin phép đi chơi, đi ra ngoài trời một lát không biết có ảnh hưởng gì không? Ở gần đây có một cái vông viên hay một nơi nghỉ ngơi mà tôi có thể thoải mái một vài giờ không?
- Ở đây có tới hàng ngàn chỗ như vậy - Viên giám đốc cười thoải mái - Ngài có một cuốn lịch bỏ túi chưa hay để tôi tặng ngài một cuốn.
- Cám ơn ngài, tôi có một cuốn rồi.
- Ngài nhìn đây. Chiếc xe hơi bay sẽ đưa ngài theo con đường này trở về thành phố Oxy. Nếu ngài ra lệnh cho xe: Về nơi xuất phát hướng giữa đường nghỉ lại Y-A. Thì tới khu vực Y-A trên bản đồ xe sẽ dừng nghỉ lại và chời ngài với thời gian tùy ý. Việc điều khiển chiếc xe mới này hết sức đơn giản. Người phát minh ra nó mang ký hiệu ON-G3 đã bỏ công sức vào nó bảy chục năm. Và đó là bản thiết kế thứ hai ngàn của ông ta được cấp nhận. Ngài thử nghĩ xem, với một bộ não không bị kích thiechs theo một hướng nhất định phì phải mất bao nhiêu thời gian để đạt kết quả đó?
- Điều này phải nói là thần thánh - Peter vừa nó vừa ngồi vòa chiếc xe màu ngà voi đang chờ anh.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.