Duck hunt
Đọc truyện
- Trở lại lâu đài, dừng giữa chặng ở Y-A - Peter ra lệnh.
Chiếc xe hơi ngoan ngoãn chuyển bánh. Nó đi theo tốc độ rất nhanh. Trong giây lát, khối nhà khổng lò của Trung Tâm Hoạch Định Kinh Tế biến khỏi mắt Peter. Những cánh rừng và những cánh đồng như đón chờ tia nắng chói chang dưới bầu trời trong xanh. Cảnh phía dưới đẹp đến mức làm trái tim anh rộn ràng.
Peter có suy nghĩ, tìm kế hoạch thoát khỏi cảnh bị giam lỏng ở hành tinh này. Anh biết rõ rằng trật tự tại hành tinh Oxy này là một thế giới khép kín đáng ghê sợ, rằng người ta kiểm soát mọi bước đi của mình, rằng ...
Không! Nói chung anh không biết gì hết. Trước hết là anh không biết họ định làm j anh, không biết họ đang có kế hoạch đen tối gì đối với anh.
Chiếc xe bay qua hai đỉnh núi cao phủ tuyết rồi hạ xuống ven một cái hồ giữa một khu vực đẹp như tiên cảnh. Nơi này được ký hiệu Y-A trên bản đồ. Lần đầu tiên Peter được thấy bọn trẻ con của hành tinh Oxy. Dưới kia, ở Thành phố những người mang vòi những trẻ con xanh xao, tự lự, đi đâu cũng mang dụng cụ hô hấp. Dáng mệt mỏi và bình thản, chúng lấy trên các giá bảng những chiếc mô hình máy màu xám và những con búp bê cũng mang vòi màu xám. Trong hang động ânh đã gặp những đứa trẻ háu đối, già trước tuổi với những đôi mắt sáng rực. Những đứa trẻ con đang chơi đùa, nahỷ múa ở đây chính là những hình ảnh sinh động của hạnh phúc. Chúng hát, múa, la hét, đùa giỡn với những quả bóng đủ màu sắc, chơi các vòng quay, các con búp bê và những chiếc xe hơi tuyệt đẹp.
Peter bước xuống, xem các em chơi đùa. Hai đứa bé trai ở trần đang nhảy nhót trong làn nước trong như pha lê của một chiếc đài phun nước. Trên sân bé gái tóc vàng, quần áo trắng toát đang luyện tập. Mặt Trời chiếu sáng từ một bầu trời trong vắt không một áng mây.
Trong một góc của công viên nổi lên tiếng nhạc du dương. Anh thấy các em trai và gái đang chơi nhạc cụ dây nhỏ, hình dáng tựa chiếc vĩ cầm. Những người lớn đang đi bách bộ dừng lại xem một lát rồi lại đi tiếp: Các em thiếu niên đang trình diễn một buổi hòa nhạc theo ý thích của mình.
Cách bục hòa nhạc vài thước có một dẫy dù che nắng đủ các màu. Peter ngồi xuống bên một chiếc bàn. Mặt bàn lập tức mở ra và trong nháy mắt hiện ra một ly cà phê có phủ kem sữa.
Peter nghĩ: "Nếu tự mắt mình không thấy thì không thể tin được trên cùng một hành tinh lại có nhiều điều khổ ải và nhiều điều tươi đẹp, có nhiều niềm vui và cũng có nhiều sự bất công ghê gớm. ORO hiện nay đã biến đi đâu? Có thể anh đã bị thủ tiêu? Hoặc bị đầy xuống nơi Những người mang vòi. Còn ON thi sao? Số phận nào đang chờ đợi chính mình, Peter?"
Dưới các chiếc dù che nắng sặc sỡ không còn ai ngoài anh. Được ra nơi thoáng khi anh có cảm giác được an toàn. Peter lập tức bật nấc thu của chiếc máy tí xíu trên chiếc cà rá. Anh kiên nhẫn chờ ít nhất nữa tiếng: Một giong buồn tẻ đcọ hành dãy những con số mật mã. Lúc này không có liên lạc vô tuyến giữa July và đài phát ở đây.
Anh cảm thấy chưa muốn trở về lâu đài tý nào. Peter quyết định đi chơi khoảng nửa tiếng nữa trong công viên và sau đó lại mở máy thu.
Tới đầu kia của công viên, anh thấy một đám trẻ đông hơn nữa. Đây là một vườn thú nằm sâu giữa các vách đá. Các giống vật có thể đi lại tự do ở phía dưới và chỉ cách người xem bởi lớp vách đá thẳng đứng. Các em đang thích thú cúi xem: Những con vật giống như gấu đang vụng về bước, những con vật giống hươu đang nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác.
Peter ngồi xuống một mỏm đá ở chỗ vắng vẻ và lại bật máy thú. Anh nghe thấy:
- Hành tinh Oxy gọi Nhân loại ...
- Đây con tàu Vũ trụ Nhân loại ... Tôi sẵn sàng nhận tin ...
Peter được nghe tiếng nói thân yêu của July.
- Cần phải điều chỉnh quỹ đạo, chuẩn bị ... thao tác hạ cánh ...
- Đã làm xong các công tác chuẩn bị ...
Nghe đến đây người Peter run lên, mồ hổi toát ra như tắm.
37 - CUỘC GẶP GỠ RÙNG RỢN
Peter vẫn ngồi trên mỏm đá và tiếp tục nghe cuộc đối thoại. Anh cảm thấy ý định gần như không cưỡng lại được là bật đài phát và hô lớn lên thật ngắn, thật rõ:
July em, hãy cẩn thận ... July hãy cảnh giác ... Em đang bị đe dọa ..."
Nhưng anh biết rằng làm như vậy thật vô ích. Đó chỉ là một cách tự phát hiện trong lúc anh không được phép sơ hở hơn lúc nào hết. Anh phải kiên nhẫn chờ. Nhưng chờ cái gì? Anh cảm thấy vô kế khả thi! ... Đám trẻ quanh anh vẫn vui vẻ reo hò.
Đột nhiên có tiếng gọi thống thiết làm anh chú ý:
- Ngày người con của Trái Đất, hãy giúp tôi ... người anh em giúp tôi với ...
Peter hoảng sợ. Anh hiểu những lời vừa thốt lên: Đó là tiếng nói của những Con người hai đầu. Là những người ở hành tinh F-317 thuộc Dãy Ngân Hà. Đã từ 300 năm nay, Trái Đất duy trì quan hệ chặt chẽ và thân thiết với hành tinh bạn này. Tiếng nói của F-317 còn có tên gọi khác là Hành tinh lửa được dạy trên các trường Đại học ở Trái Đất như ngoại ngữ và đại diện của hai hành tinh thường đến tham nhau. Hành tinh nhận biệt danh là Lửa vì có hiện tượng đặc biệt là lúc bình mình và lúc hoàng hôn, bề mặt hành tinh đó đỏ rực lên như Lửa. Peter vội tìm quanh xem tiếng nói từ đâu tới: Dưới thung lũng đá có một sinh vật Hai đầu trần truồng, dáng vẻ tuyệt vọng đang tìm cách leo lên thành đá dựng đứng trơn như mỡ, miệng thì kêu gọi anh:
- Này người con của Trái Đất, anh có hiểu lời tôi nói không! Người con của Trái Đất, tôi tên là ... Anh có hiểu tôi không? hãy báo tin về quê hương tôi rằng người ta bắt tôi ... Đã hành hạ tôi ... Họ không cho tôi về nhà ... Người con của Trái Đất ! Hãy cứu giúp tôi ... Đừng có tin chúng nó ... Hãy trả lời nếu anh đã hiểu tôi! Mà thôi, đừng có trả lời! Như thế nguy hiểm lắm! ... Chúc người con cua Trái Đất được may mắn hơn tôi ... Hãy báo tin về Tổ quốc tôi ... Đám trẻ đang cúi xuống vách đá và rất thích thú về con người nhỏ nhỏ hai đầu đang hao tay múa chân. Chúng ném cho anh kẹo, những trái cam và võ tay
- Ồ! Hay quá! ... Thích quá ...
Một cô bé dọa em:
- Nếu em không nghe lời thì trên đầu em cũng mọc thêm một cái đầu nữa đấy.
Peter lại muốn bật chiếc máy phát của mình và kêu lên:
- July, Hãy để anh ở lại đây với số phận cảu anh ... Đừng có hạ cánh July, đừng có tin chúng July, em hay bay xa di ...
Nhưng anh lại tự kìm chế được vì biết rằng đài phát của hành tinh Oxy sẽ lập tức ngăn chặn tiếng nói của anh.
K
hi Peter về đến nơi, Thái Tử không nhận tháy có gì đáng nghi ngoài việc anh hơi xanh và mắt có quầng.
- Ngài mệt à? - Thái Tử hỏi.
- Thưa Thái Tử, tôi không quen với các buổi dạ hội, vũ hội và các cuộc vui liên tiếp. Khi còn ở nhà tôi sống yên tĩnh hơn. Bây giờ tôi chỉ thích chơi thể thao ví dụ như bơi ...
- Còn điều đi săn tối cao!
- Thưa Thái Tử tôi rất vui thích - Peter đáp và nghĩ rằng trong cuộc săn anh có nhiều thời cơ để thu sóng. Lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất làm anh lo lắng là người ta bằng mọi cách để lôi July ở con tàu vũ trụ Nhân Loại xuống hành tinh Oxy. Có thể vài giờ nữa. Cũng có thể cô ta đã xuông đây rồi và đang bị bắt ở một chỗ nào đó...
Làm thế nào để biết được chắc chắn nhỉ?
Làm thế nào mình có thể bay tới đón July?
Nếu những kẻ cầm quyền ở hành tinh Oxy này không có những ý định xấu xa đen tối thì họ đã báo cho anh biết từ lâu rằng July đang chuẩn bị hạ cánh. Nhưng suốt thời gian qua, bất kỳ lúc nào anh hỏi Thái Tử về con tàu vũ trụ và liên lạc vô tuyên vô tuyến thì hắn ta cũng mỉm cười để anh tin tưởng và nói: "Những cơn báo vũ trụ không cho phép liên lạc xin ông hãy kiên nhẫn chút, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia. Nhưng sự thật thì vẫn có liên lạc vô tuyến thường xuyên giữa July và Trung tâm. Họ còn dùng cả tiếng nói ghi âm của anh để lừa July! Rất có thể là chúng sẽ ... Ở đây mọi điều đều có thể xảy ra.
Peter nghĩ đến anh bạn nguwòi Hành tinh Lửa mà hãi hùng: Chúng đã nhốt anh vào vườn thú. Anh nghĩ đến số phận của ORO và ON nói riêng với số phận của những người mang vòi nói chung. Anh hạ quyết tâm, phải chấm dứt sự u mê, tê liệt của anh, phải hành động, bất chấp mọi khó khăn.
Bề ngoài, anh sẽ làm ra vẻ vui thích, muốn ở lại lâu tại hành tinh Oxy, phải thể hiện nhiều quan tâm hơn nữa về văn học, nghệ thuật, phong tục, tập quán của hành tinh này.
Thái Tử vẫn quan sát Peter và vừa lòng nhận thấy rằng anh bắt đầu vui vẻ hơn. Anh cũng hỏi nhièu hơn và cũng kể chuyện về đời sống và tập quán trên Trái Đất. khi Thái Tử hỏi anh có thích điến dự một buổi tối sinh hoạt văn hóa hay không thì anh to ra hết sức thích thu nếu được nghe vài bài thơ hay. Trước bữa ăn tối, Peter lại đi tắm. Bây giờ anh đã hơi quen với việc mỗi buổi sáng và sau khi tắm anh lại có quần áo mới và đồ dùng mới tinh trong túi. Anh bước ra khỏi buồng tắm mặc đồ lót mới và một bộ đồ màu kem rất đẹp. Theo thói quen, anh cho tay vào túi và ngạc nhiên nhận thấy rằng lần này không có cuốn lịch bỏ túi nữa. Như vậy là anh không có bản đồ.
39 - NHỮNG CHỈ THỊ ĐẶC BIỆT
Viên chỉ huy của con tàu cấp cứu RA-1 nghiêm trang nhắc nhở July một lần nữa là nhiệm vụ cứu Peter nên thuộc về đội cấp cứu. Cô không được trái lời. Không được hạ cánh trên hành tinh xa lạ và nguy hiểm này.
- Nhưng chính các anh cũng nghe thấy đấy! Peter bị tai nạn, anh ấy bị thương và đang chờ tôi ...
- Chúng tôi thấy tai nạn này có vẻ thật kỳ lạ ... Và kỳ lạ hơn nữa là tuy Peter lên tiếng rất nhiều lần nhưng lần nào cũng chỉ nói có mỗi một câu giống hệt nhau. Điều này cho phép đoán nhận rằng: Những lời này phát từ máy ghi chứ không phải anh ấy chực tiếp nói ...
- Nếu Peter bị nguy thì tôi lại càng phải hạ cánh: Các anh cũng đã nghe thấy đấy lần nào tôi đề nghị đưa Peter lên đây thì người ta cũng đáp: không được, chúng tôi không làm được.
- Nếu vậy thì con tàu cấp cứu của chúng tôi sẽ hạ cánh và cô chờ ở trên này.
- Không ... Đừng thế! Nếu các anh gặp phải sự cố gfi thì một mình tôi làm sao cứu được. Trái lại, nếu có gì xảy ra đối với tôi thì các anh có thể thông báo cho Trạm cấp cứu và nếu cần thiết có thể huy động hàng trăm con tàu cấp cứu tới đây!
- Cô này bướng bỉnh thật! Không thể nói chuyện nghĩa lý với cô được. Bây giờ thì tùy ý cô muốn hành động thế nào cũng được.
Và thế là July quyết định chuẩn bị hạ cánh. Cô kiểm tra lại tất cả các máy móc dụng cụ. Điều chỉnh toàn bộ theo hướng dẫn của Trạm tiếp đón của Hành tinh Oxy. Chỉ còn khoảng 10 gi ( Hai ngày của hành tinh Oxy) là tới lúc hạ cánh.
- Chúng tôi nhắc bà chú ý rằng. Nếu bà thay đổi góc hạ cánh hoặc tốc độ quy định hoặc có một con tàu nào khác đi theo con tàu của bà thì lập tức hệ thống tên lửa bảo vệ của chúng tôi sẽ tự động làm việc ...
- Rõ! Tôi nhắc lại: Nếu thay đổi góc hạ cánh hoặc tốc độ quy định ... - July ngoan ngoãn nhắc lại.
- Sau khi mệnh lệnh Hạ Cánh vang lên thì liên lạc vô tuyến sẽ chấm dứt. Khi nào con tàu vũ trụ của bà dừng trên hành tinh chúng tôi, sẽ có người của chúng tôi đón tếp. Trước khi đại diện của chúng tôi tới tuyệt đối không được phép mở cửa con tàu. Cấm rời khỏi buồng lái của con tàu vì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bà phải ngồi yên chờ trong buồng lái cho đến khi chúng tôi mở con tàu! Chúng tôi nhắc lại chỉ thị: Sau khi mệnh lệnh Hạ Cánh vang lên , liên lạc vô tuyên sẽ chấm dứt. Chúng tôi yêu cầu về phía bà không được phát tín hiệu vô tuyến nào nữa. Trong vùng hạ cánh bà cũng không thể nhận tin vô tuyến được ... Nhắc lại lần nữa: Hạ cánh xong phải kiên nhẫn ngồi đợi trong buồng lái ...
- Thế, anh Peter có ra đón tôi không?
- Sau khi mệnh lệnh Hạ Cánh vang lên, lập tức khởi động các tên lửa phụ ...
July nhận lệnh Hạ Cánh tim đập mạnh đầy lo âu.
M
ỗi khi Peter tách riêng ra được một lúc anh lại bật nút thu của chiếc máy tí hon. Tất nhiên không bao giờ anh sử dụng nó trong các lâu đài có trang bị máy xử lý tiếng động. Anh chỉ bật ở ngoài trời.
Trong 40 giờ nữa ... Như vậy ta chỉ còn hai ngày nữa July sẽ hạ cánh.
Từ bữa đi chơi công viên đến nay, Peter không còn được nhận lại bản đồ nữa. Trong hai ngày sau cùng, anh cố tình tắm nhiều lần để thay quần áo nhiều lần. Mỗi lần anh đều nhận được mọi thứ: Một chiếc áo sơ mi tinh tươm, giầy vừa khít chân, một con dao bỏ búi, lược, bút ... Nhưng không có lịch mà cũng chẳng có bản đồ nữa. Không biết vô tình hay hữu ý người ta làm cho anh không thể định hướng được. Anh còn nhận thấy rằng, trong phòng của anh, những tiếng chuông đồng hồ cũng biến mất. Chỉ còn các bữa ăn được báo hiệu bằng một tiếng cồng.
Peter đang chơi quần vợt, anh chơi được vài ván thì gọi mấy chàng thanh niên đang đứng gần đấy:
- Này, các anh vào chơi đi. Thôi nghỉ mệt một lát.
Rồi Peter đứng ra cạnh sân, kín đáo bật máy thu dơ lên tai: Lại toàn con số và những tín hiệu, anh không hiểu được. Phía bên kia bãi quần vợt, Thái tử đang tiến lại gần:
- Thế nào? Ông khách thân mến của chúng tôi có khỏe không? Hôm nay tôi thấy ngài có vẻ hơi đãng trí. Ngài không thích chơi nữa à?
- Xin cảm ơn Thái Tử ... Tôi cũng không hiểu tại sao, hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt mỏi.
- Như vậy, tôi đề nghị điều này, có lẽ sẽ làm cho ngài tỉnh táo. Ngài thích câu cá không?
- Tôi không biết câu cá là gì?
- Ồ! Đó là một môn giải trí thật là tuyệt diệu. Tôi sẵn lòng mời ông tới Hồ Gương. Ở đó là thủy phận nhỏ của tôi. Ngày mai, tôi có những công việc quốc gia phải giải quyết. Nhưng nếu ngài thích, sáng sớm mai ngày có thể ra đó chơi. Ngài sẽ thấy bộ đồ nghề câu cá của tôi để sẵn ở đó.
- Thế tôi sẽ tìm thấy gì ở đó?
- Này nhé, một chiếc cần dài ... với một sợi dây nhỏ ở đầu ... - Thái tử mô tả chiếc cần câu cho đến lưỡi cầu và bày cho anh cách làm cho cá bạc cắn câu, làm cách nào giật và lôi cá lên khỏi mặt nước.
- Cá câu được sẽ làm gì? - Peter hỏi.
- Nếu như thích. Ngày hãy chiên nó lên. Còn không thích thì vứt ở đó hoặc quảng lại xuống hồ. Diều này hoàn toàn không quan trọng. Ngày hiểu cho, đây là một môn thể thao, một môn giải trí ... Ngày hãy thử xem! Hẫy đến Hồ Gương câu cá hai hoặc ba ngày, tôi cam đoan là ngài sẽ vui tươi và trẻ lại mười tuổi.
Peter nghĩ nhanh: Đây có thể là một cái bẫy. Anh nói to:
- Xin đa tạ Thái Tử: thật là may mắn cho tôi. Nhưng đến Hồ Gương đi đường nào? Mấy ngày nay tôi không có lịch túi nên chẳng có bản đồ.
- Thực thế à? - Thái Tử làm bộ ngạc nhiên hỏi - Tôi sẽ cho chỉ thị. Có lẽ họ đã quên mất đấy.
Peter nghĩ: Quên à? Máy tính điện tử mà quên được à?
Thái Tử nói tiếp:
- À này, nhưng ngài cần gì đến bản đồ, chỉ cần ra lệnh cho chiếc xe T3 thì nó sẽ đưa ngài tới đó.
- Xin trân trọng cảm ơn Thái Tử về lời mời. Sáng sớm mai tôi sẽ tới đấy.
- À ta còn gặp nhau ăn tối nữa cơ mà!
Đến bữa tối. Các món ăn mới dọn lên có nhiều gia vị ngon hơn và cũng ru ngủ hơn ngày thường. Thái Tử hỏi anh nhiều hơn mọi khi: Cho tới nay anh đã thấy được những gì ở hành tinh Oxy? Anh thích những gì? Đột nhiên Thái Tử nhìn thẳng vào mắt Peter hỏi:
- Ngày Peter thân mến. Tôi quên chưa hỏi ngài đã làm thế nào để tới Thành phố của những người có trí nhớ.
- Khi tôi tới quý hành tinh thì tôi mê man bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi tìm cách tự định hướng. Tôi thấy mình ở giữa những sinh vật lạ lùng mang vòi trong một Thành phố bêtông màu xám. Nhưng nếu tôi không làm thì tôi đã kệu điều đó rồi. Tôi tìm cahcs nói chuyện với họ và hỏi thăm đường nhưng không có kết quả ... Lúc đó tôi hãy còn điện đài và tôi tìm cách phát tín hiệu. Các tín hiệu không được đáp lại. Tôi không thể bắt chuyện được với những người mang vòi. Nhưng tôi có Oxy, tôi có đầy đủ trang bị. Và thế là tôi thử vận may rủi, tự tìm lấy đường đi. Tôi phải đi một thời gian rất dài thì lại tới một khu vực có người ở. Một thành phố đẹp hơn. Từ đó, Thái Tử đã cho máy bay chở tôi đến đây. Không hiểu sao tôi lại không còn nhớ đầy đủ các chi tiết nữa ! Có thể là khi tôi rơi xuống đây, bộ não đã bị chấn thương ít nhiều.
- Làm thế nào mà ngài gặp được ORO?
- Tôi không biết ORO là ai. Tôi đã gõ cửa một căn nhà. Người ta đã mở cửa và đã giúp đỡ tôi... Sau đó tôi được hướng dẫn là đi theo một con đường lăn. Đường đó đã dẫn tôi tới máy bay.
Thái Tử nghĩ thầm "Thằng này nhất định nói dối"
Peter cũng nghĩ thầm"Hứ, chú mày định đưa ta vào bẫy! Chúng mày nói dối như cuội ... Mày nói dối với July là ta bị chấn thương não mà!"
- Ngày mai ngày định làm gì nữa - Thái tử hỏi - Theo chỗ tôi biết thì ngài đã nhận được rất nhiều giấy mời.
- Vâng, sau khi đi câu vào buổi sớm, tôi sẽ đi xem Viện bảo tàng mỹ thuột hoặc đi thăm thử viện của Viện Hàn lâm ... Tốt hơn hết là tôi được trở về con tàu vũ trụ.
- Vậy là ngài không thích ở đây với chúng tôi hay sao? Ngài Peter thân mến, ngài hãy tin rằng, tối làm tất cả mọi điều để ngài được thoải mái.
- Tôi xin cảm ơn Thái Tử rất nhiều về mọi ân huệ mà ngài đã ban cho. Nhưng thú thật là tôi nhớ vợ và đang lo cho vợ tôi. Nếu có được liên hẹ vô tuyến thì hay quá!
- Rất tiếc là sáng nay tôi cũng mới vừa nhận được báo cáo: Các cơn bão vũ trụ đang còn tiếp diễn nên mọi liên hệ vô tuyến hoàn toàn không thể thực hiện được.
Cũng đúng vào lúc này thì July nhận được lệnh điều chỉnh quý đạo lần chót.
Đêm đó Peter không ngủ được.
41 - CON TÀU VŨ TRỤ NHÂN LOẠI ĐÃ HẠ CÁNH
Hồ Gương thật xứng với tên gọi, nó lấp lánh như một chiếc gưng bằng bạc. Trên mặt nước phẳng lặng, mọi vật đều soi bóng. Các gợn mây trắng, các tia nắng mặt trời, vòm lá của các cây và chiếc mái nhỏ của túp lều câu cá xinh xắn lẻ loi. Trời lặng gió, không khí thơm mùi đồng nội.
Chiếc xe hơi màu trắng toát đứng lại. Peter tìm các trang bị đi câu nhưng không hề nghĩ đến chuyện thả câu xuống nước. Gần và xa đều không có một bóng người. Những con cá bạc bơi tung tăng trong hồ. Mặt trời lấp ló sau vòm lá xanh. Trên cây có các thứ hoa đủ màu: tím, hồng, trắng, đỏ ...
Peter ngả lưng trên cỏ, dưới một bụi cây và xoay xoay chiếc cà rá. Anh hồi hộp chăm chú áp tai vào chiếc máy.
Xung quanh Hồ Gương này quả là thuận tiện cho việc thu thanh. Vì ở các bước sóng dài, trước nay chưa từng bắt được tín hiệu thì ở đây anh cũng nghe được. Anh phát hiện được các chỉ thị, các tín hiệu, các con số. Tiếp đó là những mệnh lệnh và các chỉ thị khác. Và Peter sửng sốt phất hiện ra rằng tất cả các tín hiệu gọi và đáp đều liên quan chặt chẽ đến số phận của anh và đến chiếc bẫy mà người ta giăng ra cho con tàu vũ trụ Nhân Loại.
- Mệnh lệnh: Đúng 11 giờ anh phải đi xe hưoi tới điểm Y4. Nhắc lại đi!
- Đúng 11h tôi phải đi xe hơi tới điểm Y4.
- Các mệnh lệnh tiếp theo nằm trong cuộn phim Mật mã số 3. Phía dưới bức màn ION không có liên lạc vô tuyến. Nhắc lại đi!
- Tất cả các mệnh lệnh tiếp theo đều ghi trong cuốn phim ...
Đúng lúc này cuộc đối thoại bị một làn sóng khác lấn át:
- Đây! Trung Tâm! Sân bay 1103 chú ý. Chuẩn bị cho một máy bay XK hai chỗ ngồi xuất phát! Cần trang bị máy sản xuất Oxy và máy hô hấp. Kế hoạch chuyến bay: ĐI cất cánh 11 giờ 30, hạ cánh 16 giờ 30. Chuyến về ngày hôm sau: Cất cánh 11 giờ 30 hạ cánh 18 giờ 30.
Tôi nhắc lại: Phía dưới tấm màn ION không có liên lạc vô tuyến.
- Chỉ thị bắt sống sinh vật Trái Đất mang về, nhất thiết phải bắt sống! Làm cho con tàu vũ trụ của nó không thể bay được nữa! Các chỉ dẫn chi tiết nằm trong cuốn phim. Mật mã số 3!
- Con tàu vũ trụ của sinh vật Trái Đất hạ cánh ở điểm BX3'4". Quỹ đạo hạ cánh được đánh dấu trên bản đồ bằng một mũi tên bạc ... Xuống dưới bức màn ION phải chấm dứt mọi liên hệ vô tuyến. Nhắc lại đi!
- Mật mã số 3. Mệnh lệnh chi tiết trong cuộn phim ... Con tàu vũ trụ của sinh vật Trái Đất ...
Tới đây, buổi phát kết thúc. Sau một lát, cũng trên làn sóng đó, cũng tiếng nói đó lại lên tiếng:
- Lên đường đến điểm Y4 ... Con tàu vũ trụ Nhân Loại hạ cánh hôm nay ... Xuống dưới bức màn ION không còn liên lạc vô tuyến. Nhớ dùng mật mã số 3. Hãy lên đường đến điểm Y4.
Tất cả các dây thần kinh của Peter đều căng thẳng đến cực độ. Néu anh không hành động lúc này thì mất hết! Thua cuộc hoàn toàn! Anh vụt nhỏm dậy với quyết tâm dám làm tất cả mọi việc. Anh bước nhanh lên chiếc xe hơi đang đợi và ra lênh:
- Tới điểm Y4.
Cửa xe tự đóng lại. Xe phóng như bay trên các đường núi đẹp như trong giấc mơ. Đi qua ven các hồ, qua cầu và chui qua đường hầm, đi giữa các rừng và các vườn cây đang nở hoa. Phong cảnh như nhòa đi trước mặt Peter. Anh không còn thấy các lâu đài với những ngọn tháp và các nhà nghỉ mát đẹp đẽ nữa. Chiếc xe đưa anh đến cuộc phiêu lưu nguy hiểm không thể lường được và không thể tránh được. Anh không có đồng hồ và cũng không biết xe chạy mất bao lâu. Anh lo lắng và căng thẳng đến mức ngồi trên xe không dám mở máy thu nữa. Anh vẫn còn sợ người ta có thể nghe được anh. Hoặc là những tiếng nói thu được sẽ lọt vào chiếc ô tô có máy lái tự động theo mệnh lệnh và sẽ làm thay đổi hướng đi của nó. Lòng đầy hồi hộp anh mong chiếc xe đưa anh tới chỗ cần đến. Tuy hồi hộp nhưng anh rất quả quyết và sẵn sàng chiếc đấu. Anh sẽ làm tất cả điều gì có thể làm được để cứu July.. Và nếu phải chiến đấu thì anh sẽ bắt kẻ địch phải trả giá tính mạng anh thật đắt. Lúc này chiếc xe lướt qua một vườn hồng rất rộng rồi đi qua chân một thác nước. Xe tới một quảng trường hình tròn trang trí bằng nhiều bức tượng, những cây cọ và đài phun nước. Quảng trường đẹp tuyệt vời và không có một bóng người. Chiếc xe dừng lại rất em. Cánh cửa tự mở ra.
Peter bước xuống và nhận ra nơi này. Đây chính là nơi anh đặt chân tới khi họ đưa anh từ Thành phố của những người có trí nhớ tới đây.
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
P
eter bước ra khỏi xe vài bước. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh lại tới đúng cổng sân bay bí mật. Theo mệnh lệnh vừa truyền đạt bằng điện đài thì đúng 11 giờ phải có một người nào đó (hay là nhiều người?) tới đây với nhiệm vụ bắt July về. Có nên bật máy thu không nhỉ? Không! Việc đầu tiên là phải dấu kín chiếc xe hơi. Chiếc xe màu trắng toát sẽ đập ngay vào mắt bất kỳ người nào tới đây.
Sau một đài phun nước, anh thấy một hàng chuối với nhiều lá xum xuê. Con đường hơi đổ xuống, Peter lấy hết sức lực đẩy, chiếc xe nhẹ nhàng lăn gần như không có trọng lượng. Chỉ vài phút sau anh đã dấu kín nó sau những tán lá.
Bây giờ anh có thể yên tâm mở máy thu. Anh chọn một bui phong lan chỉ cách cử vào sân bay có vài thước và nấp vào dưới các chùm hoa dày đặc. Đưa máy thu lên tai, anh lại nghe thấy những con số tín hiệu, chỉ thị và mệnh lệnh tren hàng trăm làn sóng khác nhau. Anh hết sức chăm chú chỉnh máy tìm ra làn sóng cần thiết và đã thành công.
- Đây Trung Tâm.
- Tôi đã có mặt ở đây.
- Chuẩn bị tiếp nhận con tàu vũ trụ Nhân Loại để cont àu tại chỗ hạ cánh cho đến khi có lệnh mới. Tịch thu tất cả máy móc dụng cụ của sinh vật Trái Đất. Phải bắt sống đưa về. Nếu cần thì cho thuốc ngủ. Nhưng chỉ thị chi tiếp tiếp theo trong cuộn micro phim, sử dụng mật mã số 3. Đến 11h38 phút anh sẽ chui qua bức màn ION, lúc từ đó chấm dức liên lạc vô tuyến.
- Yêu cầu khu vực A - B không chắn sóng ! ... Nhân Loại đâu? Con tàu Nhân Loại đâu?
- Nhân Loại đây! Nhân Loại đây! Chồng tôi thế nào rồi?
- Chồng bà đã khỏe.
- Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.
- Chúng tôi xin chiều theo ý bà. Tôi nối máy đây.
- Peter! Anh thân yêu! Em July đây!
- Đây Peter! Em July thân mến nhất! Anh nóng lòng chờ giây phút gặp em! Anh rất mong nhớ em! Em hãy theo đúng các chỉ thị hạ cánh!
Bầu trời như quay cuồng trên đầu Peter. Rõ ràng anh nghe tiếng nói của mình mà không phải anh nói. Có phải họ đã dùng kỹ thuật ma giáo của hành tinh Oxy vào đây? Hay họ đã thu các lời nói trước vào băng từ và chắp lại thành những câu trả lời? Hoặc hơn nữa, họ đã nạp tiếng nói của mình vào một chiếc máy quái quỷ nào đó và với âm sắc riêng của mình nó có thể nói bất kỳ điều gì với đúng giọng nói của mình? Thế còn July? Thật là khủng khiếp! Tất nhiên July hoàn toàn mắc lỡm! Vậy thì khi nghe tiếng nói của July không biết mình có nên tin không đây?
- Sau khi hạ cánh bà hãy kiên nhẫn chờ trong buồng lái! Mở cửa ra là nguy hiểm chết người! Chú ý! Sẵn sàng khởi động tên lửa ... Xuất phát! Liên lạc vô tuyến tạm cắt...
- Rõ, rõ rồi!
Bây giờ lại có một giọng đàn ông khác lên tiếng.
- Báo cáo, tôi đangtrên đường tới điểm Y4.
- Nhớ kỹ: Sau khi qua bức màn ION, theo các mệnh lệnh chi tiết trong cuộn micro phim! Mật mã số 3!
Peter cẩn thận nhìn qua đám hoa lá. Chiếc xe sẽ từ hướng nào đi tới nhỉ? Liệu kế hoạch táo bạo của mình có thực hiện được không? Phải được chứ! Ta không có gì để mất cả!
Các đài phun nước, các bụi phong lan, các gốc hồng, những bông hoa to bằng đầu người mùi thơm ngào ngạt, các dãy núi xa xa có ánh lam huyền ảo, bầu trời trong sáng, những hạt nước nhỏ li ti của đài phun bị gió tạt lấp lánh như những hạt kim cương ... Cảnh đẹp thần tiên và vắng vẻ này! Tất cả làm anh bồn chồn lo lắng. Cảnh càng đẹp thì anh càng cảm thấy rằng tất cả chỉ là một cái lưới sặc sỡ duy nhất bao quanh lấy anh, thắt dần lại, chẹt lấy cổ anh và tìm cách bắt July của anh!
Peter nín hơi lắng nghe và chờ đợi. Chắc là đã 11 giờ. Đúng lúc đó một chiếc xe hơi màu anh đào vụt đến và dừng ngay trước cửa vào sân bay. Một người đàn ông to lớn, cơ bắp nổi hẳn dưới áo đang bước xuống xe liền quay lại xe và cầm lấy chiếc túi ở ghế sau. Đúng giây phút này, Peter nhảy vọt ra khỏi bụi phong lan. Chỉ cần một bước đi anh đã tới sau lưng kẻ lạ mặt. Kẹ lạ mặt đang điềm nhiên tìm gì đó trong túi. Peter cảm thấy mình rất tỉnh tảo, trầm tĩnh. Anh sẵn sàng hành động nhanh và có suy nghĩ. Anh có thể giết cỏ người này nhưng anh không nghĩ tới điều đó. Ảnh chỉ ra đòn lại hắn ra khỏi vòng chiến trong thời gian anh chạy trốn.
Peter siết chặt cổ kẻ lạ mặt.Khi tên này bắt đầu ngột thở thì anh lại hơi nới lỏng tay. Trong nháy mắt anh dùng cườm tay chặt một nhát vào gáy hắn. Tên này ngất ngay lập tức. Anh lấy lá nhồi chặt vào mồm hắn rồi rút túi ra sợi dây câu mà anh mang theo từ Hồ Gương. Sợi dây làm bằng vật liệu dàn hồi khó dứt đứt được. Peter trói quặp hai tay tên này ra sau và quấn bó giò nó. Peter nghĩ nhanh: Ta cần thời gian. Anh lục túi của hắn và lấy tất cả mọi dụng cụ giấy tờ bỏ vào túi mình. Anh dựng từ nhân lên và kéo hắn vào sau hàng chuối, bỏ vào chiếc xe mà anh đã giấu. Anh đặt hắn vào ghế và ra lệnh:
- Trở lại điểm T3.
Chiếc xe tuyệt đẹp màu trắng toát lập tức chuyển bánh vọt trở lại về phía Hồ Gương.
Ở cửa sân bay, chiếc xe màu anh đào vẫn còn đậu cửa mở toang. Peter thu lấy chiếc túi và nhìn quanh tìm những trang bị mà kẻ đi bắt July có thể còn bỏ sót. Dưới xe, anh tìm được một bao trắng giống một bao kiếng. Trong khi lôi tiên kia di, chiếc bao đã rớt ra khỏi túi hắn. Peter nhặt lấy cái bảo nhét vào túi và bỏ lại chiếc xe hơi màu đỗ ở của vào sân bay bí mật.
43 - TRONG MÁY BAY
Khi Peter bước tới, một chiếc cửa kính rộng lập tức tự mở ra. Anh bước vào và cánh cửa khép lại sau lưng anh. Anh ở giữa một phòng rộng thênh thang có lát gạch màu lục. Trước đây vài tuần, anh đã tới đây! Phòng đợi của sân bay bí mật. Anh không thấy một tấm bảng chỉ dẫn nào cả. Trước mặt anh có một vẹt sáng màu lục nhạt đang chuyển động trên nền nhà như một chiếc thảm. Peter đi theo vệt sáng qua phòng đợi trống rỗng. Anh không gặp một ai và cũng không nghe thấy một lời nào. Một cánh cửa nữa lại mở ra trước mặt anh và đóng lại sau lưng anh.
Rồi anh đi qua một cánh cửa nữa. Thực ra Peter chỉ đứng trên một thảm lăn hoàn toàn giống như khi trước anh ở máy bay ra nhưng ngược chiều.
Ra khỏi phòng đợi, anh đã thấy chiếc máy bay màn ảnh bạc đợi sẵn cách vài mét. Lần anh bay từ Thanh phố trí nhớ tới đây sương mù dày đặc, anh không nom rõ nó. Khi anh xuống sân bay ở đây thì lại quên mất không quay lại nhìn nó. Bây giờ anh nhìn chiếc máy bay một cách ngạc nhiên. Có lẽ nó cũng vẫn là chiếc máy bay đó? Nếu đúng vậy thì tính toán của anh có logic không? Người ta có định sử dụng chiếc máy bay này tới July không?
Anh không còn có cách lựa chọn nào khác. Anh bước lại máy bay. Khi anh tới gần, một chiếc cầu thang màu bạc hiện ra. Peter bước lên vài bước, cửa máy bay cũng tự mở ra. Chiếc cầu thang lướt lên. Peter bước vào máy bay và cánh cửa tự động đóng lại.
Peter tiếp tục suy nghĩ. Anh có phải ra lệnh cho máy bay: Thành phố trí nhớ hay không? Hay anh bảo nso tới điểm hạ cánh đã quy định BX 3'4"? Mà thật ra nhanh có cần nói gì không?
Nhưng đã tới lúc việc đó không cần thiết nữa. Đúng 11 giờ 30 động cơ của máy bay nhẹ nhàng quay về chiếc máy bay từ từ bay len. Qua cửa sổ anh vẫn thấy bầu trời trong xanh lâp loáng. Anh có thể nhìn rõ thành phố Oxy với những màu sắc không thể quên được. Những ngôi nhà màu sắc không thể quên được. Những ngôi nhà tráng lệ với các tháp thon mảnh. Nếu vừa qua biết tận dụng thời gian anh có thể còn xem được nhiều hơn nữa ...
Chỉ trong vài phút, thành phố biến khỏi tầm nhìn. Bây giờ anh nom thấy núi non, thung lũng, hồ xinh và thác nước bạc. Càng ngày càng đi xa không còn nhìn thấy phong cảnh thành phố dưới chân nữa.
Peter nhớ lại, khi họ đưa anh từ Thành phố trí nhớ lên đây, đột nhiên đám may mù màu sậm sáng ra và tất cả như bắt đầu tỏa ra màu hồng cho đến khi anh đột ngột nhìn thấ bầu trời xanh thẫm. Khi đó ở chân trời có những tia màu tím hồng, những biến ảo rất kỳ lạ như một vòm khum khép kín hoặc một vành đai ngày càng to bản và không gian ngày càng thâu hẹp lại. Đột nhiên một tiếng loa vang lên làm anh hoảng hốt:
- Anh đang đến gần bức màn ION! Trong 2 phút nữa liên hệ vô tuyến sẽ chấm dứt. Nếu anh phát hiện được điều gì đo skhông bình thường cần lập tức báo cáo ngay bây giờ! Chúng tôi nhắc lại lần chót; Băt sống sinh vật đưa về trên này. Quỹ đạo của con tàu được đánh dấu bằng một Mũi Tên Bạc. Đường vạch xanh là đường bay của anh. Sử dụng mật mã số 3. Bỏ con tàu Vũ Trụ lại vị trí hạ cánh. Tiến hành các kiểm tra RG (YEK), J .. ICK. Ngày mai máy bay sẽ quay trở lại đúng 11h30 ...
Tiếng nói dứt. Xung quanh hoàn toàn im lặng. Máy bay bắt đầu xuyên vào một vành ánh sáng lấp lánh màu tím hồng. Các cửa sổ của máy bay gần như đỏ rực lên. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt rồi tối đen lại. Những đám mây mù ẩm ướt màu nâu xám quấn lấy máy bay. Mây càng ngày càng sẫm hơn hẳng như không thấy gì nữa. Ở đây, thế giới thần tiên của màu sắc và ánh sáng gần như kết thúc. Peter thấy tìm mình thắt lại: Anh đã trở lại cái thế giới khủng khiếp, thế giớ sự thật của hành tinh này. Bất ngờ một sự chán nản xâm lấn tâm hồn anh. Bây giờ anh tìm July ở đâu? Và nếu anh tìm thấy làng thì sẽ cùng nàng đi trốn như thế nào? Theo hướng nào?
Thế giớ bên ngoài máy bay ngày càng tối hơn. Tren bảng đồng hồ của máy bay ngày càng tối hơn. Trên bảng đồng của máy bay ngày càng tối hơn. Trên bảng đồng hồ của máy bay, một vệt ánh sáng màu lục nhạt bắt đầu nhấp nháy. Chùm ánh sáng nhắc anh nhớ tới chùm sáng trong phòng chiếu phim trước khi hình được hiện lên.
Cuộn micro phim . Bây giờ anh mới nhớ ra. Chắc nó phải nằm trong chiếc túi đoạt được. Anh tự nghĩ: Mình hồ đò quá! Trong những phút đầu của chuyến bay, anh chỉ nghĩ quẩn lo quanh và ngồi đờ ra nhìn mà quên khuấy đi mất việc lục soát chiếc túi đã cướp được. Anh vội mở nó ra: Trong túi có những đồ vật mà anh đã biết cách sử dụng. Cũng có thứ rất lạ. Một bộ dụng cụ hô hấp. Một máy sản xuất Oxy. Những viên kẹo giải khát và một cuộn phim.
Peter cầm cuộn phim lên tay. Thanh tựa của chiếc ghế anh ngồi lập tức chìa ra. Sườn của một chiếc máy chiếu phim đụng vào cổ tay Peter, có vẻ như nó muốn nắm lấy tay anh. Peter giật mình, vội vàng mắc cuộn phim vào sườn máy.
Chiếc bảng đồng hồ đã hiện thành một màn ảnh nhỏ, hiện ra nhiều vệt màu lục run run, nhiều đường nét và chữ cái không thể hiểu được. Kèm theo là tiếng thuyết minh không rõ. Đó là thông báo, là chỉ thị là những thông tin liên quan đến của anh. Nhưng ảnh phải giải mã được nó. Anh chợt nhớ ra mật mã số 3 ... Mật mã số 3 là thế nào đây? Peter hết sức chăm chú, căng thẳng nhìn các hình ảnh đang chập chờn trước mắt. Thời gian trôi qua, phim vẫn chiếu ... Nhưng anh ... anh nhìn vào túi, xem lại bộ máy hô hấp và các dụng cụ. Chìa khóa của bí mật có thể ở những chỗ nào? Anh phải đặt cái gfi? Quay ở đâu? ... Theo trực giác anh chụp đại một vật trong túi giống một bao kiếng. Anh gặp may. Anh tìm thấy một vật giống như cặp kính đeo mắt. Hai mắt kính tròn mỏng dính bóng loáng, nối với nhau bằng một cái sống và có gọng để đeo. Các mắt kính được bọc trong một cái sườn nhẹ đàn hồi và chúng có thể quay được trong sườn. Anh quay một nấc thì trên sống nối hiện ra con số tương ứng ... 1, 2 , 3. Đến số 3, Peter chợt tỉnh ngộ và đeo vội chiếc kính này lên mắt. Thật khác hẳn, anh thấy màn ảnh nhỏ sáng hơn và rõ nét hơn. Thay vào màu lục lóa nhòe anh thấy hàng trăm màu sắc và ánh sáng. Đó là bản đồ của hành tinh Oxy. Kèm đó anh cũng nghe thấy tiếng thuyết minh rõ ràng và dễ hiểu... Và bây giờ là một tấm bảng, anh phải quan sát tấm bảng này thật kỹ ...
Không biết ở đoạn đầu phim có gì nhỉ? Làm sao mình có thể tháo cuộn phim ra cuộn lại và xem lại tất cả từ đầu.
... Anh phải bay theo đường vạch màu xanh và đây là chỗ hạ cánh của máy bay ...
Anh thấy một hình ảnh hiếm có, bằng điều khiển của một mương và cửa sập. Tiếp theo đó là bản đồ của một hệ thống nhiều đường hầm. Sau đó có một mũi tên bạc và một vòng bạc.
... Đây là chỗ con tàu vũ trụ của Trái Đất đã hạ cánh ...
Đã hạ cánh! Như vậy là con tàu vũ trụ Nhân Loại trong đó có July đã hạ cánh!
Trống ngực Peter đập mạnh. Hai bên thái dương giật giật tới mức gần như anh không tự chủ được nữa.
... Anh hãy ghi nhớ lấy, luôn luôn theo con đường vạch màu xanh ...
Bây giờ trên màn ảnh hiện ra hai điểm rất rõ: Điểm hạ cánh của chiếc máy bay và điểm đậu của con tàu vũ trụ Nhân Loại. Kèm theo hệ thống giao thông nối liền hai điểm. Những con đường lăn, đường hầm và cửa sập anh phải đi qua đều hiện lên màu sáng xanh.
... Khi gặp thiếu sót về kỹ thuật, khi có sự cố, dùng mật mã số 6! Trong trường hợp nguy hiểm dùng mật mã số 6!
... Chú ý! Bây giờ tới lúc anh phải rời khỏi máy bay và sẽ đi ra cửa ngăn phía bên phải ...
Thật là kỳ lạ, điều này khó mà có thật. Có lẽ nó chỉ xảy ra trong chuyện thần tiên: Qua cửa cách bên phải là con đường dẫn đến con tàu Nhân Loại, dẫn đến July, dẫn đến sự trốn chạy. còn hệ đường hầm chạy gần như song song với nó trên bản đồ được đánh dấu bằng vạch đỏ lại chính lầ con đường lăn dẫn đến Thành phố trí nhớ số 5. Phải! Đi theo con đường đó là tới quảng trường Trung Tâm và phía bên phải quảng trường là hang động, nơi mà ON, cô vợ Ánh Dương và ON con đương sống chui rúc...
Peter nhận thức ngay mình đang nắm được một vật báu trong tây. Những bản vẽ và những cuộn phim là chìa khóa của những điều bí mật mà lâu nay anh tìm hiểu. Nếu những tư liệu này tới được tay Những người có trí nhớ thì sẽ tạo cho họ một vũ khí sắc bén và một sức mạnh hùng hậu!
Anh kích động đến nỗi mồ hôi lại toát ra đầm đìa. Nếu ta không đi theo con đường màu xanh đã vạch mà đi trở lại Thành phố trí nhớ thì cái gì sẽ xảy ra? ... Sẽ dẫn tới hậu quả nào? Ở thành phố Oxy chỉ trong một vài giờ nữa là chúng sẽ phát hiện ra sự vắng mặt của ta. Họ sẽ bắt July. Nếu có cách nào thông báo cho July để nàng chạy trốn trước ... Ta không có quyền kéo July hy sinh theo mình. Nhưng ta cũng không có quyền cứ thế bỏ chạy cho riêng mình, để lại ON và các bạn oằn oại với số phận của họ.
Không! Ta không thể làm khác. Ta phải đến với July. Đến con tàu Nhân Loại và tìm cách chạy trốn. Cũng có thể là các bạn Oxy nếu chỉ có cuộn phim và các bản vẽ chưa thể nổi dậy được. Ta còn bao nhiêu thời gian để chạy trốn nhỉ? Khi nào thì ở Thành phố Oxy chúng phát hiện được chiếc xe trắng bên cạnh Hồ Gương? Chỉ riêng việc ở trên máy bay ta không nói lên một tiếng nào cũng đáng nghi rồi.
Anh nghĩ lẩn thẩn: July đã hạ cánh rồi! Nàng đã chờ hàng mấy tiếng đồng hồ trong buồng lái. Ta phải về nhanh với July ... Phải! Về với July ... Nàng đang mong đợi ta. Ta cũng hết sức mong gặp nàng. Ta là người một hành tinh khác. Ta không thể buộc số phận mình vào những sinh vật khốn khổ trên hành tinh Oxy này ... Ta và July phải trốn, phải tìm cách xuất phát ...
Đột nhiên chiếc máy bay dừng lại. Cửa máy bay tự mở ra. Thang máy bay tự hạ xuống.
Bên ngoài tối đen như mực. Luồng không khí hôi hám sặc sụa ùa vào máy bay. Chiếc máy hô hấp đâu nhỉ? Peter vội vàng đeo máy thở và bộ sản xuất Oxy. Chắc là những chỉ dẫn cho việc ra khỏi máy bay nằm ở đoạn đầu cuộn phim, đoạn mà anh không hiểu được.
Anh lo lắng và luống cuống mắc hết sai lầm này đến sai làm khác. Lẽ ra anh phải đeo máy hô hấp trong máy bay. Nhưng nếu vậy anh phải bỏ kính ra và không hiểu được cuộn phim ...
Những ngón tay của anh trở nên lóng cóng, hai tay run run, thở phì phì và khó khăn lắm mới nối được chiếc máy hô hấp vào bộ sản xuất Oxy. May thay nó gióng hệt với bộ máy mà ở đã sử dụng ở Thành phố trí nhớ. Anh bắt đàu thở đều nhưng chưa nhìn thấy gì. Anh bước xuống và đứng xớ rớ trong bóng tối dày đặc. Điểm còn hơi sáng duy nhất là chiếc máy bay đậu sau lưng anh cửa hãy còn mở và có chút ánh sáng lân tinh màu lục hắt ra.
Peter lo lắng quờ tay lênt rán. Đúng lúc này lập tức một chùm sáng từ trên đầu anh chiếu ra. Tất nhiên là nguồn sáng được bố trí ngay méptrên của chiếc máy hô hấp: Anh quay đầu đi đâu thì có ánh sáng chiếu tới đó, như một đèn đội của người thợ săn đêm. Chiếc máy bay đậu trên một tấm bêtông hình tròn ở giữa một lòng chỏa bằng bêtông rộng. Xung quanh thành là những bức tường lớn màu xám buồn tẻ, trơn như là như mỡ, kím như bưng, không chỗ nào có một kẽ hỡ, không một cánh cửa và không một bóng người. Anh chợt nhớ! Mật mã số 3. Nhưng vô lý. Ở đây không có một tấm biển, không một ký hiệu, không một chữ ... Mình không thể tìm được. Tuy vậy anh cứ lấy kính ra khỏi túi và đeo lên. Thì lạ thay những mắt kính tròn vừa vặn khớp với mặt nạ. Vật mà trước đây anh cho là rất lớn giống như tấm bản đồ thu nhỏ anh vừa được xem trên máy bay. Anh tisn khoảng 200 bước lại gần tấm bản đồ thì hình ảnh bắt đầu chấn động rồi mất hẳn. Bây giờ chỉ còn lại một bức tường không lồ làm bằng bêtông trơn và phẳng lỳ. Anh vô tình cầm vào mắt kính và xay thì phãi ngỡ ngằng dừng lại.
Anh đang đứng trước cửa vào của hệ thống đường hầm và cửa sập. Một vệt sáng màu xanh chỉ rõ anh phải đi theo hướng nào. Trên một bảng điều khiển có nhứng mũi tên màu xanh đang run run chỉ phía quay các nút đó theo hướng nào. Bên trái hệ tín hiệu chính là một cửa sập thứ hai và cũng là lối vào một đường hầm khác. Tất cả ký hiệu ở đây đều mang màu đỏ oxy sắc. Đó chính là con đường đi đến Thành pố Trí nhớ số 5. Một ngã ba đường giống hệt trong chuyện thần thoại. Khi còn nhỏ anh đã đọc những điều na ná như thế này và cũng lo sợ trống ngực đập mạnh. Lúc này anh cũng đang đứng trước ngã ba . Bên phải là đường chạy trốn nguy hiểm và không chắc chắn, bên trái là cuộc phiêu lưu còn nguy hiểm hơn và không chắc chắn hơn. Nhưng anh muốn mang bản đồ và chìa khóa bí mật thới hang động cho các bạn ...
Không chần chừ được nữa. Peter quyết định đi vào con đường đánh dấu đỏ sắt. Ở đây cũng có những nút phải bấm, phải quay và những đòn bẫy, nhưng chỉ khác là không có ký hiệu và lời giải thích. Có lẽ cặp kính ... Anh lại quay cặp kính kỳ lạ qua nhiều nắc cho tới khi các tín hiệu màu Đỏ sắt bắt đầu sáng lên và những mũi tên hiện ra. Anh xoay chiếc nút đầu tiên và một cánh cửa sập mở ra trước mắt anh. Chùm sáng trên đầu anh chiếu ra sáng hơn. Anh vội vàng tiến lên phía trước theo chùm sáng của chiếc đèn pha dẫn lối. anh bước vào một cái hang sâu và rộng. Nền hang là một con đường lăn. Chính là con đường lăn đã dẫn anh từ Thành phố trí nhớ ra máy bay lần trước. Anh tìm cách nhảy nhè nhẹ nhiều bước theo chiều ngược lại. Nhưng vô hiệu. Anh không thể rời khỏi chỗ này. Tốc độ con đường lăn lên tới mức anh không thể thắng được nó.
Peter đang bí kế thì nhận thấy bên rìa đường lắn có mép vièn nhỏ. Anh ép người vào vách và bò lên phía trước. Nhưng con đường lăn ngược chiều làm anh chóng mặt, mồ hôi toát ra như tắm. Cứ thế anh bò được khoảng năm trăm thước thì rẻo viền này cũng biến mất. Trong ánh sáng đèn pha anh nhận ra chân tường có một bản điều khiển màu Đỏ sắt.
Anh chợt nhớ: Khi gặp nguy hiểm, mật mã số 6! Thật là ngẫu nhiên. Khi còn ngồi trên máy bay anh hầu như không nhớ tới âu này. Trong trường hợp nguy hiểm tức là thế nào? Nghĩa là khi cái gì không mở ra, không đóng vào theo ý muốn? Ừ nhỉ. Khi cái gì chạy ngược chiều! Anh vội gỡ kính ra và vặn tới nấc số 6 và đeo lên. Anh thấy rõ dọc theo bức tường đá cứ cách mười đến mười năm thước lại có một hàng nút bấm màu tím. Trên mối nút bấm có một mũi tên nhỏ màu lục run run chỉ theo chiều đường chạy. Anh tới bảng gần nhất và quay ngượt một mũi tên lại. Một tiếng gầm rú nổi lên như có một con lốc quét qua đường hầm. Bây giờ con đường lăn đã chạy ngược trở lại và tất cả các mũi tên màu bạc cũng chỉ ngược lại ... Thế là anh đang lăn tới thành phố với tốc độ cao! Peter nằm bẹp xuống tấm băng và bị đưa đi nhanh tới mức anh cảm thấy như mình đang bay.
Anh không rõ thời gian trôi qua bao lâu. Anh mất cảm giác về thời gian. Chân anh cảm thấy nặng. Anh thở hồng hộc. Cuối cùng cũng tới đầu con đường lăn. Anh đứng trước một cánh cửa sập và một bức tường bêtông lớn màu xám. Anh đã biết cách sử dụng những tấm mắt kính trên bộ máy hô hấp. Anh quả quyết xoay mắt kính cho đến khi nhìn thấy hệ thống điều khiển. Anh bấm nút và bức tường bêtông mở ra: Anh đứng trước quảng trường chính của Thành phố trí nhớ số 5.
C
on tàu Nhân Loại vừa hạ cánh trên hành tinh lạ. July cảm thấy hơi chóng mặt, chân tay rã rời.
Lời hướng dẫn cuối cùng là giọng nói quen thuộc tới mức chán ngấy: Liên lạc vô tuyến sẽ chấm dứt. Bà phải chờ trong buồng lái đến khi có thông báo mới. Cấm không được mở cửa ra ngoài. Ra khỏi con tàu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Trong quá trình hạ cánh, July thấy có ánh sáng màu tím hiện ra rồi biến mất. Từ lúc đó, con tàu đi trong một biển màu xám nâu. Qua cửa sổ con tàu không nhìn thấy gì hết. Nàng cố phát những đường viền của núi non hoặc thành phố nào đó, hoặc một khu vực có người ở hay một cái biển . Nhưng không thấy gì hết, chỉ có mây mù.
Trong các cuộc điện đàm những ngày trước, nàng liên tiếp đượ nghe lại giọng nói của Peter. Những lời Peter làm nàng yên tâm: "Chúng ta sắp sửa gặp lại nhau. Có lẽ anh sẽ không ra đón em được. Nhưng chúng mình sẽ gặp nhau ở Thủ đô" July cảm thấy sung sướng khi được nghe và nhận thức giọng nói của Peter. Nhưng không hiểu sao, sau mỗi lần điện đàm nàng cảm thấy một sự lo lắng không thể giải thích được: Giọng nói là giọng của Peter mà cũng không phải là giọng của Peter vì còn thiếu một cái gì đó trong lời nói. Thiếu một điều gì đó mà nàng không thể giải thích được. Có lẽ là thiếu sự trầm ấm. Đôi lúc nàng có cảm giác rằng không phải là đang nói chuyện với Peter của nàng. Mà là nàng đang nói chuyện với một, Peter - người máy. Rồi nàng tự an ủi. Thật nực cười! Chỉ tại do mình không yên tâm, lo lắng, rồi nghĩ quẩn. Hoặc giả đó là hậu quả của việc anh ấy bị chấn thương não? Hay là Peter đã thay đổi? Không biết người ta có làm gì anh ấy không? Hay là ... Không! Mình không thể hiểu được ...
Nhưng sau khi hạ cánh. July đã bợt lo lắng. Nàng tin là họ sẽ gặp nhau, sẽ trở lại con tàu vũ trụ, sẽ cùng bay trở về quê hương của họ: Trái đất thân yêu biết bao! ... Từ khi July hạ cánh, đã một tiếng rưỡi đồng hồ truôi qua. Bên ngoài con tàu là mây mù và lại là mây mù. Nàng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Đầu nàng rũ dần ra phía trước. Nhưng nàng không được phép ngủ! Nếu ngủ sẽ không biết khi người ta đến. Họ sẽ tới trong một chiếc trực thăng hay một chiếc xe hơi? Họ có đánh tín hiệu ánh sáng không? ...
July có cưỡng lại giấc ngủ ... Sương mù và bóng tối, bên ngoài càng dày đặc hơn trước. Từ khi con tàu vũ trụ hạ cánh đã hơn mười tiếng đồng hồ trôi qua. Cái gì đã xảy ra? Có thể đoàn đại biểu tiếp đón có sự nhầm lẫn? Hay làng đã hạ cánh sai địa điểm? Có một thiếu sót nào đó đã xảy ra? Nàng bật điện đài phát đi tín hiệu.
- Đây Nhân Loại! Tôi đã chờ mười tiếng đồng hồ.
Không có tiếng đáp lại.
45 - LẠI TRỞ LẠI HANG ĐỘNG
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Chúng đã phát hiện mình bỏ trốn chưa! Cái gì đã xảy ra với July?
Biết bao nhiêu câu hỏi không có lời đáp!
Peter rảo bước bượt nhanh trên các con đường vắng có những hàng cây và những bãi cỏ nhân tạo. Vượt qua Thành phố những người có trí nhớ, trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều.
Lúc này anh hầu như đã kiệt sức. Chỉ còn nhờ có ý trí thúc đẩy, chân anh mới bước được. Hai chân anh cảm thấy đau. Khi thở thì thấy ngực đau. Trong giây lát, vì quen đường, Peter đã tới của hang vừa sáng vừa tối. Những người đàn ông, đàn bà trẻ em lại xúm quanh anh. Người họ xanh xao vàng vọt. Ôi! Họ hoàn toàn khác những người sống ở thành phố Oxy. Một chú bé quen nắm ngay lấy tay anh và reo lên:
- Em đã biết mà! Người của Trái Đất sẽ trở lại với chúng em mà! Chúng em vẫ chờ người! Em còn mơ thấy người nữa kia! Em biết rằng không ai ngăn cản được người vì người có sức mạnh.
ON và Ánh Dương tới đón Peter. Hia người không biết gì về ORO. Peter tới một chiếc bàn đá và bày tất cả mọi vật lên đó: các bản đồ, cuộn phim. Anh tặng họ cả các dụng cụ và cặp kiếng giải mã rồi giả thích vội vã:
Bức màn ION là cơ cấu ngăn cách Oxy với các khí ngột ngạt. Anh giải thích cả hệ thống đường hầm ... Thời gian cứ thế trôi qua. Lần đầu tiên, trên khuôn mặt xanh xao của mọi người ánh lên tia hy vọng. Họ đã biết được điều bí mật: Tại sao có tám tỷ động vật trong tình trạng bần cùng với hơi thở bị hạn chế. Tại sao có hàng triệu người phải sống với bộ não bị ức chế ... Và trước mắt họ đã có tấm bản đồ trong đó có vẽ các điểm bí mật, các chỗ mở cửa sập và lớn nhất là bí mật của đám may mù quanh quẩn dai dẳng mà thực ra có thể quét đi được.
- Peter! Chúng tôi xin bầu anh làm người dẫn dắt chúng tôi! Chúng ta sẽ thảo ra kế hoạch để mở tất cả các cửa sập ... Chúng tôi đã tìm được thêm nhiều người cùng quyết tâm.
- Tôi chúc các baqnj được nhiều may mắn và thắng lợi. Nhưng tôi phải đi đây!
- Anh đi à? Đi đâu? Chúng ta sẽ phá tất cả các hầm bẫy! Chúng ta sẽ thắng lợi.
- Tôi phải đi thôi các bạn ạ. Con tàu vũ trụ đã hạ cánh. Vợ tôi đang chờ trên con tàu.
- Tại sao bây giờ anh mới nói điều này? Chị ấy đâu? Chị ấy hạ cánh lúc nào?
Peter chỉ điểm BX3'4" trên bản đồ.
- Cô ấy đã hạ cánh ở đây, trước đây khoảng sáu tiếng đồng hồ.
Lúc này anh mới kể lại cho các bạn nghe, anh đã trốn khỏi thành phố Oxy như thế nào, đã thay thế phái viên của Thủ đo Oxy cử đi đón July như thế nào, đã đoạt được chiếc máy bay như thế nào.
- Thay vì lao thẳng đến con tàu vũ trụ với chị ấy, và lập tức trốn đi, anh đã ...
Bây giờ mợi người mới hiểu rõ Peter đã làm tất cả những điều này vì họ, vì anh không muốn họ chết dần chết mòn.
- Thế còn July, sao anh không tìm cách liên hệ với chị ấy?
- Các bạn cũng biết rằng, điều này không thể được. Mỗi cuộc điền đàm đều bị thu lại và xóa đi ở ven bức màn ION. Thôi! Chúc các bạn chiến đấu thắng lợi ... Còn bây giờ tôi sẽ tìm cách trở lại điẻm BX3'4". Các bạn có thấy đường hầm này trên bản đồ không? Nếu thôi qua đó đồng bên giọt là được gặp July.
- Bây giờ thì chậm mất rồi - ON nói - Vì chúng tôi sẽ cho phá các cạm bẫy ...
Một người khác nói:
- Người Trái Đất ạ. Bây giờ anh có trở lại cũng vô ích. Chắc chắn họ đã bắt giữu con tàu vũ trụ rồi ... Chân anh lại bị xây xát kìa, anh mệt rồi, anh phải nghỉ cái đã ...
- Tôi phải đi thôi các bạn ạ - Peter đáp - Nhưng tôi muốn nhờ các bạn đưa tôi tới đầu đường hầm vì nếu không có cặp kính giải mã tôi không thể đi lọt được.
Lập tức ON và hai thanh niên bước lên:
- Chúng tôi cùng đi với anh.
Ánh dương cầm tới trao cho anh một cành hoa nhỏ
- Anh hãy cầm lấy vật này, đây là một kỷ niệm của hang động. Nó sẽ mang lại may mắn cho anh chị.
-- Víp Truyện Chấm Prồ --
B
ản kế hoạch và bản báo các được trình bày ở Hội đồng hành chính Trung tâm do chính Đầu To đích thân thảo ra.
Từ sân bay bí mật, chiếc máy bay kiểu AK phải xuất hát lúc 11 giờ 30, đến 11 giờ 38 nó vượt qua bức màn ION, 18 giờ 30 đến lòng chảo lớn. Hội đồng đã chọn Kỵ sĩ Không Ngoan để thực hiện nhiệm vụ này. từ Lòng chảo lớn. Khôn Ngoan sẽ đi theo các đường lăn và tới điểm BX3'4" lúc 20 giờ.
- Đúng nửa đêm sẽ tới điểm BX3'4". Tại đây hắn sẽ tiến hành các cuộc khảo nghiệm kỹ thuật cần thiết và chụp ảnh. Đến sáng hôm sau, khoảng tám, chín giờ phải cùng với July lên đường trở lại Lòng chảo lớn. Chuyến bay về được bố trí lúc 11 giờ 30 và họ hạ cánh lúc 18 giờ 30 tạ sân bay thành phố Oxy. Kỵ sĩ Khôn Ngoan chỉ được pháp tín hiệu vô tuyến trong trường hợp nguy hiểm. Nhưng làm gì có chuyện Kỵ sĩ gặp nguy hiểm được. Sự cố kỹ thuật ư? Đặt chương trình sai ư? Còn lại tất cả các điện đàm khác sẽ được Tấm Gương lớn chắn lại ở ranh giứoi khu vực A - B.
Trung Tâm đã quyết định, không đưa ngay July tới viên nghiên cứu sinh vật học mà cử Giám đốc Đầu To thân chỉnh a sân bay thành phố Oxy tiếp đón nàng. Đưa nàng tới ở một nơi tiên nghi và hơn nữa họ còn cho phép July gặp lại Peter. Cuộc gặp gỡ này sẽ là một cơ hội rất tốt để nghiên cứu tập quán của những sinh vật sống trên hành tinh mang tên Trái Đất. Phải tước tất cả các trang bị của July cũng như đã lấy của Peter Mac Gulliver. Sau khi quan sát đầy đủ, Hội đồng Hành chacnhs sẽ bắt đầu thẩm vấn hai người của Trái Đất. Đưa họ qua xét nghiệm và sau đó sẽ quyết định số phận sắp tới của họ. Đồng thơi lúc đó cũng có quyết định phải tiến hành nghiên cứu con tàu vũ trụ để nguyên hay tháo gỡ ra từng phần. Và quyết định việc nghiên cứu kiêm nghiệm đó được tiến hày ở Thành phố trí nhớ hay đưa cả con tàu vũ trụ đó lên thành phố Oxy. Việc thực hiện kế hoạch lúc đầu diễn ra rất tốt đẹp. Các thiết bị tự động của sân bay đã bó cáo: chiếc máy bay xuất phát đúng quy định. Sau đó nó đã vượt qua màn ION đúng thời gian. Kể cả con tàu vũ trụ cũng hạ cánh đúng điểm quy đinhk không hề sai lệch.
Các phiếu kiểm tra đã nằm trên bàn của Đầu To, chỉ có một sự kiện đáng ngạc nhiên duy nhất không có dự kiến trong chương trình xảy ra là một cuộc điện đàm: Đây Nhân Loại, đây Nhân Loại! Tôi đã chờ 10 tiếng đồng hồ!
Đầu To mỉm cười rộng lượng. Sinh vật cái của Trái Đất thật thiếu kiên nhẫn. Theo đúng kế hoạch thì chỉ một tiếng đồng hò nữa Kỵ sĩ Không Ngoan sẽ có mặt bên July. Tất nhiên là họ đã không trả lời tín hiệu của July. Theo các qui định hiện hành thì các điện dàm ở khu vực A được ghi lại, còn điện đam trong khu vực B bị đập xóa. Đoạn đó như sau:
" Những vị chủ nhân của hành tinh OXY nghe được tất cả nhưng không ai được phép nghe lại họ. Các thiết bị vô tuyến ở ranh giới bức màn ION đã thu được và ghi lại tất cả những cuộc điện đàm trên tất cả các làn sóng ở các vùng dưới dù là ở Thành phố trí nhớ hay Thành phố những người mang vòi, và báo cáo tiếp về TRUNG TÂM. Còn từ phía trên không không khi nào có một lời đáp. Nhiều lắm thì thành phố OXY chung chỉ đôi ba lầ phát những điện đàm ra phía ngoài, trong khoảng không vũ trụ. Con tàu vũ trụ NHÂN LOẠI cũng vậy, nó chỉ được phép nói chuyện với các ĐẤNG SÁNG TẠO cho tới khi nó hạ cánh. Vì vậy, July phát tín hiệu nhưng không có lời đáp - Trả lời là hoàn toàn im lặng"
Còn những tiếp nói. Những mệnh lệnh. Những tín hiệu bằng số mà thỉnh thoảng Peter nghe được với chiếc cará thu phát của mình là nững báo cáo của máy xử lý và những chỉ thị mà một đài phát của thành phố Oxy chuyển cho một đài khác. Còn những cái tai không có nhiệm vụ bên kia bức màn ION sẽ không bao giờ nghe thấy được.
Vậy 16 giờ 30 ngày hôm sau, chiếc máy bay phải trở lại nơi xuất phát, mang theo Kỵ sĩ Khôn Ngoan và sinh vật cái của Trái Đất.
Đúng kế hoạch, 17 giờ 30 Đầu To ngồi lên chiếc xe hơi lộng lẫy màu ánh bạc ra lệnh:
- Tới điểm Y - 4.
Trong vòng nửa giờ Chiếc xe đã tới quảng trường tráng lệ. Đầu To bước xuống lơ đãng nhìn các bụi hồng và các đài phun nước trên quảng trường. Trước cửa sân bay là chiếc xe màu anh đào của Kỵ sĩ Không Ngoan, cứ mở đang đậu chờ.
Đã quá 18 giờ 30 vài phút mà chưa có ai ra khỏi phòng đợi của sân bay. Đầu To quyết định ra sân bay đợi tiếp. Cánh cửa có lắp tế bào quang điện lại tự động mở ra và đóng vào.
Đầu To đi qua phòng đợi và nhìn quanh. Đáng lỹ những người mới đáp máy bay phải xuống tới đây rồi. Hắn khá ngạc nhiên vì ở thành phố Oxy hiếm xảy ra việc thực hiện không đúng kế hoạch thời gian.
Hắn chờ trong phòng chừng năm phút, rồi tiếp tục đi ra sân qua một chiếc cửa thứ hai và một cửa lớn cho tới khi bước tới rìa đường bay. Hắn thấy chiếc máy máy đậu trên con đường bêtông trước mặt.
Thật là khó hiểu. Tại sao họ không xuống nhỉ? Hay là sinh vật Trái Đất muốn chống cự? Không lý Kỵ sĩ Khôn Ngoan không đur liều thuốc ru ngủ? Hay là khi họ ở phía dưới có thể bị ngất đi vì không khí ô nhiễm quá độc? Đầu To chờ một phút nữa rồi bưới tới máy bay.
Cửa máy bay mở ra và chiếc thang nhỏ hạ xuống. Không một chút ngần ngừ, viên giám đóc leo lên các bậc thang và bước vào phòng hành khác. Hắn nhìn chung quanh: không một bóng người. Hắn định quay trở xuống nhưng cánh cửa sau lưng hắn đã đóng lại. Động cơ đã khởi động và máy bay lại cất cánh.
- Dừng lại! Mang tôi đi đâu? Dừng lại ... Quay trở lại ... Trở về ...
Viên giám đốc cáu kỉnh kêu lên:
- Ta ra lệnh rằng ....
Ôi! Thật là bực bội vì Đầu To suốt trong đời mình chưa lần nào gặp phải tình huống thất vọng như lần này. Chả là từ trước tới nay ở thành phố Oxy, từ khi hắn còn ít tuổi, tất cả các máy móc đều luôn luôn thực hiện mệnh lệnh của hắn một cách chính xác nhất. Hắn không nhớ ra chiếc máy bay này hoạt động theo chương trình của Trung Tâm và hắn bắt đầu gào thét, đấm vào thành máy bay, nổi khùng dọa nạt ...
Khi đã hơi trấn tĩnh được một chút thì Đầu To hối hả tìm dụng cụ, máy phát tín hiệu hoặc điện đài để nhờ đó mà kêu cứu vớ Trung Tâm hoặc bắt chiếc máy bay bất trị phải phục tùng. Nhưng chính hắn là nguwòi phải biết rõ nhất viẹc đi lại của chiếc máy bay này theo máy tính điện tử của Trung Tâm An Ninh cao nhất rằng người dùng nó không thể lôi nó ra khỏi đường bay đã định hoặc điều chỉnh đường bay, rằng khi đã qua bắc màn ION thì dù có điện đàm cũng không có tác dụng gì nữa.
Sau 7 giờ bay liên tục, chiếc máy bay hạ cánh. Đầu To ngồi im bất động trên ghế. Từ trước tới nay hăn chỉ nhìn qua cửa sổ mấy bay và chỉ thấy những đám may khi tới gần và đầy hươn thôi. Còn lúc này thì mây mù mùa sẫm và đe dọa đang lùa đám khi ngột ngạt qua cửa máy bay mới mở. Đầu To bắt đầu ho, nặng nhọc thở phì phì. Mặt dần chuyển sang màu xanh và ngất đi.
Sau thời gian quy định, cánh của tự động đóng lại và một chiéc bơm tự khởi dộng dọn các khí độc ra khỏi máy bay, thay vào đó thổi không khí nguyên chất giày Oxy vào trong khoang.
Đầu To vẫn nằm bất tỉnh một thời gian trong máy bay. Khi hắn tỉnh lại thì thấy ở phi trường thành phố Oxy. Hai người trai tráng là hai sĩ quan của đội cần vệ hoàng gia kéo hắn ra khỏi máy bay. Họ dìu hắn đi qua phòng đợi lớn vfa thông báo cho hắn biết là hắn phải trình diện lập tức trước Hội đồng Hoàng tộc.
P
eter, ON và hai chàng thanh niên người Thành phố trí nhớ tên là AT và GEN cùng nhau ra khỏi hang động đi vào thugn lũng sâu. Theo bản đồ thì ở đây có một hệ đường hầm có thể dẫn thẳng đến điểm BX3'4" là nơi hạ cánh của con tàu vũ trụ Nhân Loại. Nhưng thung lũng này bố trí thế nào, có một con đường lên ở đó không thì không thấy ghi rõ... Ngoài ra cũng không thể thấy được hệ thống đường hầm này còn được giữ lại từ thời nguyên thủy hay do các chủ nhân hiện tại của hành tinh Oxy mới xây dựng để sử dụng. Nhìn trên bản vẽ không thể hiểu đó là đường hầm thiên nhiên hay đường hầm nhân tạo.
Một bức tường đá thẳng đứng đang hiện ra ở đoạn cuối thung lung. ON thất vọng nhìn vào đáng sương mù cuồn cuộn che gần kín vách đá. Làm sao tìm được lối vào. Peter lắp cặp kính giải mã lên bộ máy hô hấp của ON. ON thấy rõ đường và ra dấu cho mọi người đi theo. Anh thấy thạt rõ những dấu hiệu, những mũi tên chỉ đường màu lục. tất cả đều hiện ra giống như con đường Peter đã đi qua, kể lại và ON đã hy vọng. Các ổ khóa, các bẫy điều khiển các bức tường đều ngoan ngoãn tuânt theo anh. Cánh cửa sập của hệ thống đường hầm bí mật tự mở ra. Ánh sáng chói chang của chiếc đèn pha lắp trên máy thở của ON soi đường. Họ lọt vào một đường hâm đang chuyển động. Mới ngày hôm qua, hay ngày hôm kia, hoặc là cách đây một trăm năm? Viên giám đốc Trung tâm hoạch định kinh tế đã chỉ cho Peter xem hệ thống đường ống này. Nhìn từ xa nó có vẻ như một tứ đồ chơi. Nhưng lúc này họ bước vào mới thấy đó quả là một mê cung rộng lớn tối tăm dễ sợ. Một hệ thôgns băng tải kết hợp với hệ thống chuyển động rào rào trong các con đường ngầm. Các hiện vật đã được gia công trong các cơ xưởng hình khố bằng bê tông từ cá Thành phố phục vụ liên tiếp tuôn trào tới đây và được chuyển tới một nơi nào đó. Một chiếc băng tải chờ toàn giầy và quần áo. Một băng tải khác chở vô vàn những hộp các tông màu xám cùng loại. Qua mùi ngửi được, Peter phát hiện thấy đó là thứ bột dùng để chế biến mốn cháo đặc mà anh từng được thưởng thức ở Thành phố những người mang vòi! Cặp kính giải mã giúp họ nhận ra các bảng chỉ dẫn. Một chiếc băng tải chở những bình chứa chất dính như keo tới điểm BX3'4". ON nói:
- Đáng tiếc là nó không chờ giày hay quần áo lao động về phía đó, nếu không chỉ việc ngồi lên thôi!
Peter nhắc:
- Mật mã số 6.
ON xoay kính theo chỉ dẫn và thấy rõ hệ thống điều khiển có thể sử dung trong từng trường hợp có nguy hiểm. Anh gạt cần điều khiển một băng tải chở quần áo để các Mũi tên xanh chỉ mục tiêu BX3'4".
Chiếc băng tải dừng lại, dồn ép đột ngột, có tiếng kêu lạch cạch sau đó chuyển động theo hướng yêu cầu.
- Tất cả trèo lên!
Họ ngồi lên những gói quần áo đang lao đi với tốc độ rất nhanh. ON quấnts các băng tải đang chạy ầm ầm bênt trên, bên dưới, bên cạnh họ và các dấu hiệu lóe sáng hai bên đường và các cột đỡ. Anh tháo kính và đưa cho Peter.
- Anh cầm mà xem!
Đến lượt Peter lại nhìn rõ tất cả.
Các luồng vận chuyển được sắp xếp và thay đổi hệt như cách bẻ ghi ở một nút đường sắt. Các ngọn đèn và các tín hiệu mùa bật lển ồi lại tắt. Có lẽ do sự can thiệp của bọn anh, các máy tính tự động ở các hệ này dang làm việc đổi hướng chạy và tự động đổi điện...
Có lẽ tất cả những đièu này đã được theo dõi bằng các thẻ kiểm tra và báo cáo len Trung Tâm ... Có lẽ giây lát họ sẽ tới một bức bêtông mới hay những cửa sập đóng kín mà hàng hà sa số những gói quần áo này không vượt qua đường, sẽ dồn lại cao như núi và sẽ đè lên họ. Peter đưa kính giải mã cho ON. ON nói:
- Tôi đã suy nghĩ. Bây giờ tôi biết chúng ta cần phải làm gì ...
Đột nhiên bọn anh rơi ra khỏi chiếc hang tối. Họ sa xuống một cái hố rất lớn. Bến dưới họ là cả ngàn gói quần áo, còn chiếc băng cứ chạy tiếp tục. May thay, tường vách của cái hố này có dáng hình phễu nên họ có thể leo lên được. ON nhìn trở lại và thấy rằng, phía trên chiếc phễu trút hàng này có một hẹ thống điều khiển. Tất nhiên hệ thống này cũng có thể chuyển đôi được như các hệ thống trướng...
Peter quay đầu nhìn quanh trong đám sương mù dày đặc. Anh nhìn thấy một điểm ánh bạc sáng lờ mở giữa làn mấy mù màu nâu đen: Đó là con tàu vũ trụ Nhân Loại. Họ đã tới các con tàu có vài trăm mét.
- Cúc các bạn luôn gặp những điều tốt lành để có thể bay thoát lên được - ON nói - Chúng tô cảm ơn người anh em về tất cả những gì anh đã làm cho hành tinh Oxy.
- Tôi cũng chúc các bạn tất cả mọi điều tốt lành để các bạn có thể tự giải phóng được. Và xin cảm ơn các bạn vè những điều đã giúp đỡ tôi.
Mọi người ănms chặt tay nhau trước khi từ biệt. ON và hai chàng trai tới miệng phễu tụi trở xuống. Anh lại điều khiển đổi chiều và chiếc băng tảy xếp đầy các gói quần áo lại phóng nguwòi trở lại.
- Nếu các cậu muốn, bây giờ các cậu có thể trở về hang độ - ON nói.
- Vây anh đi đâu bây giờ? - AT hỏi.
- Tôi sẽ đến đường hầm điều khiển bức màn ION.
- Nếu anh thấy chúng em có thể giúp được, chúng e sẽ cùng đi với anh.
- Nguy hiểm đến tính mạng chứ không phải chuyện chơi đâu.
- Dù chúng em về hang động thì cũng vẫn nguy hiểm đến tính mạng.
- Trong khi tôi tìm cách đầu ngược lại hệ thống điện thì cần phát tín hiệu kêu gọi Những người có trí nhớ sẵn sàng chiến đấu ...
Peter dò dẫm trên cánh đồng bằng phẳng giữa sương mù và bóng tối vĩnh cửu. Anh đã tới được con tàu Nhân Loại. Cùng lúc này trong hệ thống đường hầm dày đặc của hành tinh Oxy có ba người thanh niên sẵn sàng chết để đáu tranh giành quyền sống.
J
uly đang mơ màng lúc ngủ lúc thức. Nàng mơ thấy mình đang nhận được tín hiệu vô tuyến rồi cô trông thấy Peter đứng trong phòng lái của con tàu. Nàng thức giấc hẳn và đây mới là sự thật: Nàng chỉ có một mình! Xung quanh con tàu là mây mù và bóng tối dày đặc. July quyết định tìm cách phát tín hiệu một lần nữa. có lẽ nàng đã hạ cánh trên hành tinh này và chờ đợi suốt một ngày. Từ lúc đó xung quanh nàng chỉ có im lặng và bóng tối.
Nàng áp mặt vào tấm kính buồng lái và cố gắng nhìn qua đám mây mù bồng bềnh. Đột nhiên nàng thấy một điểm trắng rồi nó biến thành một chùm sáng của một chiếc đèn pha yếu ớt. Nàng thấy như có một người đang tới gần, bước đi một cách khó nhọc. Người đó mang một bộ amý hô hấp và mặc một bộ quần áo đẹp tuyệt vời. Người đó dừng lại ra dấu hiệu bằng tay, một dấu hiệu hoàn toàn quen thuộc và dùng chiếc dèn phin quét xung quanh . Đó chính là Peter! Peter đi một mình ...!
July quên phứt lệnh cấm đã ban hành. Cô ấn vào nhiều chiếc nút, chiếc cửa thứ nhất rồi cửa khóa thứ hai, thứ ba lần lượt mở ra...
July bước ra bậc thang ... Nhưng chất khí cay xè và ngột ngạt đạp vào mặt và mắt nàng. Nàng thở khò khè rồi lảo đảo ... Hai cánh tay mạnh mẽ nhấc bổng nàng lên và bế nàng vào trong con tàu ... Peter, Peter yêu dấu của nàng đây rồi. Anh đang giữ nàng trong hai cánh tay cứng rắn và thân yêu, Peter, Peter yên mến, anh đã tới rồi, còn những người khác đâu? Tai sao anh lai tới chậm thế? Peter, anh kể đi chứ! ...
Nhưng Peter không có thời gian để kể chuyện và giải thích dông dài. Những lời nói đầu tiên anh thốt lên là:
- Các tên lửa xuất phát có sẵn sàng khởi động được không em? Lập tức khởi động tên lửa! Nhanh lên em! Có lẽ chúng ta chỉ còn vừa đủ thời gian ...
Một tiếng rít nư xé vang lên. Con tàu vũ trụ chuyển động. Thâ con tàu Nhân Loại tách khỏi mặt đất và để lại đuôi lửa dài phía sau.
- July, em mến thương. Hãy tha lỗi cho anh vì anh đã tới chậm .. Anh cư lo chỉ vì anh mà em phải bỏ mạng.
- Peter anh thân yêu! Ah nói gì em không hiểu!
- Khoan đã em. Bây giờ chúng ta phải lo đi thoát đã ... may ra .. may ra thì ...
Peter tập trung chăm chú hoàn toàn vào các máy móc dụng cụ. Tốc độ bay của con tàu liên tục tăng đều. Không biết khi nào thì chúng phát hiện được sự trốn chạy của ta? Liệu chúng đã biết chưa? Chúng đã bắt đầu đuổi mình chưa? Cuộc să đuổi đã bắt đầu thì tầm xa của vũ khí tên lửa ở đâu là bao nhiêu? Con tàu vũ trụ Nhân Loại phải bay cách hành tinh bao xa mới thoát khỏi tầm bắn của tên lửa?
Máy đo độ cao lân lượt chỉ một trăm dặm ... ba trăm dặm ... tám trăm ... một ngàn ...
Các đám may mù và tấm màn tím biến mất từ lâu, kể cả bầu trời xanh trong và ánh sáng mặt trời ... Bây giờ bao quanh họ là bóng tôi lờ mờ, có những tia sáng từ xa. Họ đã thoát về với khoảng không vũ trụ.
- Bây giờ chúng không thể đuổi kịp ta được nữa, anh sẽ kể cho em nghe từ đầu đến cuối - Peter nói.
- Khoan đã anh ơi - July đáp - Anh hãy xem kìa, màu sắc của hành tinh Oxy đang biến đổi lạ quá. Màu tím đỏ biến mất. Các đám may khí sôi sục như đang xảy ra một cơn bão dữ dội dưới đó.
Cứ thế, con tàu vũ trụ Nhân loại nhẹ nhàng mang theo Peter và July rời xa hành tinh Oxy trở về với Trái Đất.
49 - THẨM VẤN TẠI HOÀNG CUNG
Tại Hoàng cung ở thành phố Oxy. Bình thường đấng Thiện vương XIII ít khi ngồi trên ngai báu ở cung đình nhiều lắm là trong các buổi lễ tiếp tân hoặc vào ngày Tết đầu năm. Lúc đó cả trăm gia đình cầm quyển đến chúc mừng Đức vua.
Lần này, công việc rất quan trọng. Thiện vương XIII đang ngồi trên ngai. Viên giám đốc Đầu To hoảng hốt khi được hai viên sĩ quan cận vệ báo cho biết hắn phải ra trước Hội đồng Hoàng tộc. Tham dự bưởi này, ngoài ra Thiên Vương XIII chỉ có Thái tử Recker và Thế tử Vocker. Buổi thẩm vấn diễn ra ngắn gọn.
Đầu To không thể thanh minh được tại sao hắn lại bước lên máy bay. Hăn phải biết là cửa máy bay được đóng mở theo thế bào quang điện chứ. Hắn còn phải biết là ngồi trên máy bay không thể thay đổi được đường bay nữa. Tại sao hắn không sử dụng ngay trang bị an ninh của sân bay để hạ lệnh báo động khi hắn thấy có sự sai lệnh trong việc thực hiện kế hoạch?
Đầu To không cãi được một lời. Theo cách đào tạo, hắn phải biết những điều này từ khi còn là một chú bé. Hắn sượng sùng cúi đầu lặng thinh.
Thiện Vương vẫy tay và Thái tử Recker đưa cho Đầu To xem bản báo cáo của Trạm kiểm soát Trung tâm.
Theo hoạch định, Đầu To phải đón July ở sân bay và đưa nàng đến nơi ở đã định. Quá thời hạn quy định đó 30 phút, khi Trung Tâm chưa nhận được báo cáo thực hiện, lập tức đã tìm kiếm họ trên vô tuyến. Đã không có hồi âm. Tổ kiểm tra đã tìm thấy chiếc xe của Kỵ sĩ Khôn Ngoan đậu trước sân bay bí mật theo đúng quy định. Bằng các phiếu kiểm tra của sân bay người ta đã xác định được rằng chiếc máy bay đã bay tơi Thành phố trí nhớ và trở về theo đúng kế hoạch. Các dụng cụ cũng xác định là trên máy bay có một hành khách. Lạp tức người ta đã tiến hành kiểm tra xem cơ cấu hóa cửa máy bay có gì hư hỏng không. Bởi vì đầu tiên người ta cho rằng trên máy bay phải cso hai người là Kỵ sĩ Khôn Ngoan và July thay vì chỉ có một trong hai người. Và lại cho rằng vì sự cố kỹ thuật nào đó, chiếc máy bay vừa tới nơi lại bay trở lại. Không thể giải thích được suốt thời gian ngồi trên máy bay Kỹ sị Khôn Ngoan không hề báo cáo hay trả lời khi nghe các chỉ thị. Trong khi máy bay đang ở trên không, đương nhiên người ta không thể thay đổi đường bay. Vì vậy họ phải chờ sau khi máy bay xuống tới Thành phố trí nhớ. Và từ đó họ đã ra lệnh cho nó lập tức bay trở về thành phố Oxy. Khi máy bay trở về thành phố đã có hai sĩ quan cận vệ đón sẵn ở sân bay và đưa ông Đầu To về đây. Còn Kỵ sĩ Khôn Ngoan và sinh vật giống cái của Trái Đất đã bặt vô âm tín.
Đầu To định biện bạch đôi lời thì báo cáo về tình huống mới lại vang lên:
- Trạm kiểm soát báo cáo: Peter Mac Gulliver, sinh vật giống đực của Trái Đất đã hai ngày nay chưa trở về lâu đài của Thái Tử. Chiếc xe hơi được giao cho hắn sử dụng riêng vẫn đậu bên Hồ Gương. Trong chiếc xe đã tìm thấy Kỵ sĩ Khôn Ngoan bất tỉnh, tay chân bị trói chặt. Peter Mac Gulliver đã biến mất không để lại một dấu vết.
Thiện Vương nghe báo cáo này, mặt tái đi. Nhưng tin tức xấu chưa dứt thì báo cáo nữa tới.
- Trạm kiểm soát Trung Tâm tại thành phố Oxy báo cáo: Hình con tàu vũ trụ Nhân Loại vừa biến mất khỏi màn hình kiểm tra trước đây một giây.
- Tại sao biến mất? Biến mất nghĩa là thế nào? - Thiện Vương VIII trợ mắt giận dữ hỏi.
- Theo dự đoán, nó đã xuất phát - Trung Tâm báo cáo.
- Làm thế nào mà nó cất cánh được? Đầu To kêu lên.
- Đó chính là điều muốn hỏi nhà ngươi - Thiện Vương XIII rít lên với giọng đe dọa.
- Tên lửa phòng không! Tại sao không dùng tên lửa phòng không bắn nó? Sao mọi người cứ ngồi yên bất động thế này? - Đầu To gào lên, quên bẵng đi mất tình thế bị cáo của hắn!
- Tên lửa phòng không của chúng ta đã làm việc - Trung vô tuyến báo cáo.
- Người biết rõ những luật lệ lớn của xã hội chúng ta. Đó chính là nhà ngươi, tên Đầu To - Thiện Vương phán - Ngươi cũng biết rằng một sự nhầm lẫn hay lơ là hoặc chống đối nhỏ nhất sẽ dẫn tới những hậu quả không thể lường trước được. Để điều khiển hệ thống máy tính điện tử hoàn chỉnh nhất của chúng ta, cũng cần có những bộ não hết sức hoàn thiện. Nếu không thì máy móc sẽ leo lên cổ chúng ta hoặc chỉ còn giá trị như sắt vụn; Đấng tiên đế vĩ đại Thiện Vương II đã nói như vậy.
Trẫm rất tiếc rằng nhà ngươi, Đầu To, đại diện cho một danh gia thế tộc, phải đi đến kết cục này. Để từ biệt, nhà ngươi được phép hôn tay trẫm.
- Sao lại từ biệt? Thần cúi xin bệ hạ ...
- Phải, trẫm sẽ thông báo cho gia quyến nhà ngươi biét quyết định bất di bất dịch này! Ta hy vọng rằng kh sống cùng với Những người mang vòi, ngươi sẽ tiếp tục phục vụ tổ quốc chúng ta tương ứng với khả năng của ngươi ...
- Thưa bệ hạ, sao bệ hạ có thể làm như thế được?
- Chúng ta có thể làm tất cả mọi điều Đầu To ạ. Và ta phải làm thôi. Đó là để bảo vệ cho quyền lợi của hành tinh Oxy - Thiện Vương XIII đáp và ra lệnh - Giải hắn đi.
Giữa cung đình mở ra một cửa sập và Đầu To rơi tụt xuống đó. Hắn có cảm giác được nhúng vào một bể thuốc ru ngủ. Không khí chung quanh ẩm ướt làm hắn chóng mặt. Xung quanh là bóng tối. Bóng tối dày đặc và hắn có cảm giác như đang tụt xuống một cái giếng sâu không đáy.
Trong triều đình còn lại ba người. Hai hoàng tử trợn mắt nhìn nhau.
- Đồ phản bộ! - Thế tử Vocker rít lên - Mày đã cho thằng người Trái Đất biết rằng con tàu vũ trụ sẽ hạ cánh. Mày đã để cho nó đi thoát!
- Sự thật không phải như vậy! - Thái tử Recker thanh minh - Thưa cha, cha đừng có tin lời nói của nó.
- Ta không tin lời em con nói đâu - Thiện Vương XIII nói - Vì ta biết con đã không tiết lộ những bí mật của chúng ta. Nhưng con đã làm những điều sai lầm trầm trọng có hại đến triều đình và do đó không còn xứng đáng là người nói dõi ngai vàng nữa. Con đã thể hiện tính yếu hèn.
- Nhưng thưa cha ...
- Con đã không tiết lộ với nó rằng con tàu vũ trụ đã hạ cánh. Nhưng nó biết được điều đó. Vì sao nó biết được? Nó đã nghe được những cuộc điện đàm của chúng ta. Vì sao nó hãy òn máy thu? Ta đã chỉ thị cho con là tịch thu tất cả trang thiết bị của nó mà? Và làm thế nào nó hiểu được tiếng nói của chúng ta?
- Con đã tịch thu của nó tất cả mọi đồ vật.
- Thế con đã cắt hết tóc của nó chưa? Có đã cho soi trong cơ thể của nó chưa? Chẳng lẽ nó đã nuốt máy thu? Con đã kiểm tra bộ não của nó chưa? Con đã làm tất cả việc đó chưa?
- Nhưng thưa cha, con đã xử theo lòng mến khách, theo tinh thần hào hiệp.
- Những kẻ yếu hèn không thể lên ngôi trị vì hành tinh Oxy này được!
- Con chỉ để cho hắn có mỗi một chiếc nhẫn cưới vì hắn rất tha thiết với vật ấy! Đó là kỷ vật của vợ hắn. Cha thử nghĩ xem. Cũng như không một thế lực nào trên hành tinh này có thể bắt con trao lại chiếc khăn kỷ vật mà vị hôn thê của con, Công Chúa Tóc Vàng đã tự tay thêu tặng con.
- Vị hôn thê nào? - Nhà vua hỏi - Con không có vị hôn thê nào hết.
- Thưa cha, nhưng lúc công chúa mới sinh, nàng đã được đính hôn với con ...
- Con nhầm rồi. Công chúa được đính hôn với người nối ngôi vua, với Thiện Vương XIV tương lai. Hay giờ thì người đó chính là em con, Hoàng tử Vocker.
- Thưa cha, xin cha rủ lòng khoan dung.
- Nếu là cha thì ta có lòng khoan dung. Nhưng là Vua của hành tinh Oxy thì không được phép khoan nhượng. Con tàu vũ trụ của Trái Đất đã phóng lên, nó đã vượt khỏi tầm bắn của các tên lửa của chúng ta. Vì sao? Vì con là người cao nhất điều hành các thiết bị an ninh của chúng ta. Con đã mê ngủ lâu quá nên hệ thống tên lửa phòng không của chúng ta chỉ có thể có hiệu lực được với các vật thể chuyển động đang đi vào hành tinh của chúng ta. Đáng lẽ con phải tính toán tới điều này từ lâu và đặt lại chương trình cho các tên lửa.
- Nhưng thưa cha, khi một cặp vợ chồng trên một con tàu vũ trụ nhỏ bé và tầm thường rời chúng ta để trở về hành tinh của họ thì có gì hệ trọng đối với hành tinh Oxy? Nếu ở một nơi rất xa trong hệ của một Mặt Trời khác người ta biết chút ít về chúng ta thì có gì hệ trọng? Hành tinh Oxy đâu có bị ai đe dọa ...
- Vậy mà chúng ta bị đe dọa đó. Khi một người có thể từ đây bay đi là chúng ta bị đe dọa. Chỉ cần một điều nhỏ tiết lộ ra ngoài là chúng ta bị đe dọa. Để vĩnh biệt, con trai của ta được phép hôn tay ta.
- Thưa cha, cha định đày con xuống dưới với Những người mang vòi sao? Đày cả con, Thái Tử nối ngôi của hành tinh Oxy?
- Theo luật của chúng ta, đấng trị vì Oxy luôn luôn có hai con trai "Thông thường con lớn lên nối ngôi, nếu nó xứng đáng với ngôi đó. Con nên nhớ rằng, ta cũng là con thứ hai của cha ta.
Tấm cửa sập ở trên hoàng cung lại tự mở ra. Thái Tử Recker rơi tụt xuống và ngất đi.
Hai giờ sau, một người máy chở Recker cùng với Đầu To ra sân bay bí mật để đưa họ tới Thành phố của những người mang vòi. Họ đã được mặc quần áo lao động màu xám và mang chiếc mặt nạ có vòi thở. Không ai nhận ra họ nữa và họ cũng không còn nhớ gì đến thành phố Oxy nữa.
Trong hoàng cung một cuộc hội nghị mới bắt đầu diễn ra. Dưới sự chủ tọa của nhà vua và Hoàng tử Vocker mới được phong làm Thái tử Vocker. Hội đồng An nih được bầu lại. Hội đồng nhận được chỉ thị lập tức tiến hành điều tra những tình tiết của vụ Peter Mac Gullive chạy trốn và kiểm tra lại tính năng kỹ thuật của đường bay bí mật. Tiến hành điều tra cấp tốc não đồ của tất cả Những người có trí nhớ và soát xét lại tất cả các sách giáo khoa. Tiếp đó, yêu cầu phải cải tạo trang bị rađa phòng không của hành tinh Oxy. Trước chỉ được dựt rù chống các vật thể từ khoảng không vũ trụ tới thì từ nay có thêm cơ cấu bảo vệ đối với bên trong. Khi một con tàu vũ trụ từ hành tinh Oxy bay ra được một lần thì rất có thể, điều này lại xảy ra một lần nữa ...
Nhà vua vui lòng chấp nhận những đề nghị cương quyết của Hoàng Tử Vocker. Ngoài ra hắn còn đề nghị thiết lập một hệ mật mã mới để mở và đóng các cửa sập và ...
Nhà vua bất chợt ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài. Qua các ô kính pha lê rất lớn ở các cửa sổ, ông nhìn thấy những hiện tượng quang học khác thường. Hình như những bóng màu nâu đỏ chợt vươn lên.
Hoàng Tử Vacker cúi mình kính cẩn nói tiếp:
- Thưa hoàng phụ. Con vừa nói về một hệ mật mã mới ...
- Phải, - Nhà vua lơ đễnh đáp, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ - Cho mở ngay các cửa sổ.
Các tấm kinh pha lên lớn từ từ mở ra.
Những người dự cuộc họp trố mắt nhìn ra ngoài: Phía trên các luống hoa và các cây cỏ của vườn thượng uyển có cái gì cuồn cuộn rất đáng sợ. Nó dâng từ phía chân trời xanh lên càng ngày càng gần và càng dày đặc. Đó là một đám mây màu nâu đỏ, đám may ngày càng lớn lên ghê gớm. Cây lá bắt đầu lào xào. Tiếng gió lui về dồn dập chạy qua khuôn viên.
- Thế này là thế nào? - Hoàng Tử Vacker ngạc nhiên kêu lên.
Trên khuôn mặt nhà vua hiện rã nỗi lo sợ khủng khiếp.
Trong khoảng không vũ trụ. Ở độ cao 3000 dặm phía trên hành tinh Oxy con tàu cấp cứu RA-1 đang chờ con tàu Nhân Loại.
Những chiếc tên lửa săn đuổi của hành tinh Oxy tụt lại sau họ qua sxa ở phía dưới. Phi hành đoàn con tàu RA-1 đã hoàn thành nhiệm vụ, nói loài từ biệt Nhân Loại và chúc chuyến bay về may mắn.
Qua điện đàm, nó cũng chào trạm Vũ trụ liên hành tinh Fortuna 710
- Cúc con tàu Nhân Loại nhiều may mắn!
- Chúc Trạm Vũ Trụ Fortuna 710 nhiều may mắn!
Peter và July nhìn xuống phía dưới. Hành tinh Oxy đáng sợ hiện chỉ còn là một quả cầu nhỏ đang ngày càng rời xa họ.
- Bây giờ, mọi việc đều tốt lành ... Thật may mà chúng ta trốn thoát được. Những điều vừa xảy ra với anh thật là khủng khiếp. Thật là có một không hai - Peter nói - Anh không biêt ... Anh không biết ...
- Anh không biết cái gì?
- Anh không biết rằng anh giúp họ tới đó đã đủ chưa .. Rằng anh đã giải thích tất cả rõ ràng chưa? Không biết họ có biết các sử dụng các bản đồ đúng lúc đúng việc không ... Anh còn phải kể cho em nghe nhiều nữa July ạ. Thật không thể tưởng tượng được rằng, ở nơi này lại có những sinh vật phải sống đọa đầy như vậy. Anh luôn muốn tin rằng vì tranh chấp quyền hành, người ta đã biến các đại dương thành các ao tù ô nhiễm đến mức chiếm đoạt Oxy của những người khác, đến mức đày đọa hàng tỷ con người phải mang vòi hô hấp. Anh muốn tin rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Em có thể tưởng tượng được kiểu lao động nô lệ cùng cực như vậy không? Ồ! Nếu như họ thành công được.
- Anh đừng nghĩ mãi về họ như thế Peter. Chúng ta là những con người từ Trái Đất chúng ta phải trở về nhà .. MỖI HÀNH TINH CHỈ CÓ THỂ TỰ MÌNH GIẢI QUYẾT NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA MÌNH.
Lúc này, hành tinh Oxy màu tím đỏ ở chân trời chỉ còn lớn bằng một cái đĩa đựng súp.
Hành tinh đang phát ra những tia sáng, những chùm sáng lấp lánh. Peter thấy hình như đám mây màu tím đỏ chuyển động và vồng lên...
- Lạ lắm em ạ. Chúng ta đừng bay quá xa. Em hãy lái thêm một thời gian theo quỹ đạo elipse. Anh muốn xem điều gì đang xảy ra...
Peter và July cúi xuống bảng điều khiển và sửa đổi đường bay của con tàu. Con tàu bay quanh hành tinh Oxy với cự lai gần nhất là 30.000 dặm. Hai người nín tở quan sát hành tinh.
- Peter, anh cứ định bay vòng mãi như thế này hay sao?
- Không, không đâu em ạ. Chỉ một buổi nữa thôi.
Hai người thấy màu của lớp vở khí xung quanh hành tinh dần dần thay đổi. Có vẻ như một cơn bão cực mạnh đang hoành hành liên tục dưới đó. Đôi khi nó chớp lên ánh đỏ, khi thì ánh xanh rồi lại đỏ nâu rồi xanh rồi lại lúc sẫm lúc nhạt. Cái gì đang diễn ra ở hành tinh Oxy? Họ đã mở được các cửa sập chưa? Cái gì xảy ra với nhân loại Oxy.
Sáng ngày thứ tư đột nhiên họ thu được một bức điện không phải là từ trạm liên hành tinh Fortuna 710. Những lời phát lên bằng tiếng nói của hành tinh Oxy.
- Đây hành tinh Oxy ... Thành phố của những người có trí nhớ ... Những người bạn tốt gọi con tàu Vũ trụ Nhân loại.
- Đây Nhân Loại, Đây con tàu Nhân Loại.
- Cám ơn các bạn về tất cả mọi điều ... Cáp đập chắn được mở .. Chúng tôi đã làm chủ Trung Tâm Điện báo và các công trình quan trọng khác. Bức màn ION không còn tồn tại nữa. Chúng tôi đã có không khí trong lành.
- Đây Nhân Loại, đây con tàu Nhân Loại, chúng tôi rất vui mừng về thắng lợi của các bạn ... chúng tối chúc các bạn nhiều hạnh phúc. Chúng tôi sẽ không quên các bạn. Trời đất phù hộ cho các bạn ON ... Tôi sẽ luôn luôn ghi nhớ công ơn bạn ORO thân mế. Chúng tôi chúc các bạn nhiều hạnh phúc ... Các bạn hãy hít thở không khí tự do.
Bây giờ con tàu Nhân Loại bắt đầu tăng tốc rời xa hành tinh Oxy. Các tín hiệu vô tuyến ngày càng yếu. Một trạm phát sóng khác là trạm chuyển tiếp SORBONA-300 của Trái Đất phát sóng mạnh hơn đang gọi.
- Đây Sorbona ... đây Sorbona ...
- Đây Nhân Loại, mọi việc bình thường. Chúng tôi đang trên con đường bay trở về Trái Đất.
- Em còn quyên mất cái này - July nói.
- Quên cái gì? - Peter hỏi
- Trước khi ra khỏi con tàu hình như anh muốn uống nước chanh thì phải?
Peter cười vang. Hai người ôm chặt lấy nhau.
Con tàu tiếp tục bay về quê mẹ, về Tổ quốc và về với Trái Đất già cỗi thân yêu, với bầu trời trong xanh, với những mặt biển xanh rờn, về với các thành phố trắng như tuyết, nơi đó có biết bao nhiêu bông hoa đang nở rộ, nơi đó con người sống trong hòa bình và hạnh phúc, ở nơi mà mọi người tự do thở không khí trong lành.
HẾT

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.