Kiều Nga ngồi một mình trong căn phòng thu âm, cái cảm giác cô độc khiến cô hận vô cùng, cô ghét như thế này. Ngày trước, mỗi khi ở trong phòng thu là anh luôn ở cạnh cô, nghe cô hát, thậm chí có lúc cô thu đi thu lại một bài hát anh vẫn kiên nhẫn chờ cô. Đã có lúc cô tưởng là dù Thế giới này biến mất thì anh vẫn mãi mãi có cô, vẫn không bỏ rơi cô.
Thế nhưng giờ đây thì cô chỉ còn thấy anh đi bên cạnh người con gái khác, với nụ cười ấm áp chỉ dành riêng cho cô ấy, với những cái nắm tay, những nụ hôn ngọt ngào mà đến cô còn chưa từng được hưởng.
Cô không muốn ích kỷ như mẹ mình, nhưng tại sao cô không thể chịu nổi việc đó chứ?
Cộc cộc! Có tiếng gõ cửa.
"Vào đi!" - Kiều Nga lãnh đạm.
Cửa mở. Một chàng trai bước vào. Tuổi 20 trẻ trung với khuôn mặt rất đẹp, làn da ngăm đen khoẻ mạnh, cao to như người Tây khiến anh rất dễ lấy lòng người đối diện.
"Anh Phong à?" - Cô nhìn người bạn của Hoàng Duy, thở dài. Chính anh ấy và Bảo Long vì cảm động với chuyện quá khứ của cô mà đã rời bỏ nhóm Hoàng Duy mà sang giúp đỡ cô.
"Ừ! Anh đến đưa bài hát mới cho em, nhạc sĩ đã sáng tác xong rồi." - Cao Phong đáp.
"Bảo với nhạc sĩ là giờ em không đặt mua bài này nữa, đưa người khác đi!"
"Hả? Tại sao vậy?"
"Em rất mệt, giờ em chỉ muốn một mình thôi..."
"Em có chuyện gì với Mạnh Duy sao?"
Nghe Cao Phong hỏi thì Kiều Nga mới nhớ ra: Cao Phong thích Vân Hoa...
"Anh ấy không yêu em nữa!" - Kiều Nga đáp.
"Cái gì? Sao lại như thế?"
"Anh ấy...yêu Vân Hoa rồi...!" - Kiều Nga nghẹn ngào.
Một tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Cao Phong, anh lảo đảo suýt thì ngã xuống đất. Mạnh Duy...yêu người con gái mà anh đã yêu ư...?
Anh không biết đã để ý tới Vân Hoa từ bao giờ nữa. Ngày trước anh chỉ biết Hoa là cô bé ốc sên xấu xí, chậm chạp trong trường, nhưng từ khi thân với Hoàng Duy và Bảo Long thì anh biết tới Hoa nhiều hơn. Có thể anh cũng "say" vẻ đẹp của cô, nhưng nếu chỉ có thế thì anh đã không năm lần bảy lượt nói thích cô như vậy. Chỉ biết, anh rất thích, rất yêu cô. Anh từng nghĩ chỉ Hoàng Duy mới là "kình địch" nên đã sang ủng hộ Kiều Nga, nhưng không ngờ...
Cao Phong quay người chạy vụt đi như một cơn gió.
Và anh nhìn thấy cô đang đi bộ đến trường...
Hôm nay lại là một ngày đi diễn, cũng là những cảnh cuối nên cảnh phim rất vui vẻ, vì vậy Mạnh Duy rất phấn khởi. Giữa thời tiết đông rất lạnh, nụ cười phấn chấn của anh như làm sáng bừng mọi vật, vẻ đẹp tuấn tú khoẻ mạnh khiến cây hoa chim chóc đều phải nao lòng.
Dường như nụ cười đó càng sáng bừng hơn khi anh nhìn thấy phía xa có một bóng người cũng đi tới. Đó chính là cô - vóc dáng nhỏ bé anh đã quá quen rồi. Anh bước nhanh tới để hỏi thăm cô mỗi buổi sớm đi học thế nào.
Thì...
Một chàng trai từ đâu chạy tới!
Mạnh Duy sững người đứng lại.
Hoa giật mình khi có người chạy tới trước mặt mình. Cô ngẩn ra một hồi rồi nhận ra đó là Cao Phong - người bạn lớn hơn một tuổi của Hoàng Duy.
"Anh Phong..."
"Có thật không?" - Cao Phong tức giận hỏi.
"Hả? Thật cái gì?"
"Em thích Mạnh Duy thật ư?"
"Anh đang hỏi cái gì vậy chứ?"
"Vân Hoa, lẽ nào anh đã yêu em chân thành như vậy mà em không để ý đến anh sao?"
Hoa sững sờ một lúc rồi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô liền nói:
"Anh Phong, hãy nghe em nói đã. Em biết anh rất tốt nhưng..."
Bỗng Phong nắm chặt lấy tay cô:
"Hãy đi với anh!"
"Đi đâu?"
"Đi với anh!!!" - Phong tức giận hét lên rồi kéo cô đi, anh quá khoẻ nên cô không giật tay ra được mà chỉ biết chạy theo.
Đằng xa, một ánh mắt tối sầm lại và quay bước đi với nỗi giận dữ khủng khiếp...
Chạy đến một ngõ thì Hoa lấy hết sức giật tay ra khỏi Cao Phong và mắng:
"Anh cư xử cho nó đúng mực, em không phải loại người muốn gì là được!"
"Đúng mực hả? Nếu như không đúng mực thì em chết lâu rồi đấy?"
"Hả?"
"Em nhìn ra đi!"
Cô ngó mặt ra từ ngõ và nhìn thấy một thằng nghiện xăm trổ đầy mình. Cô tá hoả khi nhận ra đó là thằng nghiện đã khiến cô một phen phát hoảng trong buổi đêm đó khi đi về.
Thằng nghiện lẩm bẩm:
"Gặp lại con bé này định tóm nó bắt về trả thù bữa trước, dè gì có thằng chạy tới kéo nó đi! Con này sao mà lắm trai vây quanh thế không biết! Khốn thật!"
Hoa nghe mà đứng tim, quay lại Cao Phong:
"Sao...sao anh biết?"
"Anh đang chạy tới chỗ em thì nhìn thấy thằng này cứ bám đuôi em từ sau, anh đoán hắn định làm hại em nên đành phải kéo em đi vậy!"
"Thế mấy câu vừa rồi...cũng là giả à...?"
"Không, anh đến gặp em cũng vì mấy câu đó, chỉ là vô tình thấy thằng đó bám theo em thôi."
Hoa im lặng. Hoá ra cô đã trách lầm anh vì anh cũng chỉ muốn cứu cô, nhưng những câu vừa rồi của anh thì...
"Vân Hoa, em thực sự thích Mạnh Duy à?"
"Vâng, em..."
"Vậy thì anh không thể đúng không?"
"Anh Phong..."
Cao Phong thở dài một cái rồi đáp:
"Nếu đã không thể thì anh sẽ không bắt ép em, dẫu sao anh còn không thắng nổi Hoàng Duy nói gì là Mạnh Duy? Nhưng em không trách anh vì hành động vừa rồi chứ? Anh nóng vội quá vì rất tức giận khi biết em yêu người khác..."
"Em không trách anh, dẫu sao anh rất tốt, em chỉ mong một điều thôi!"
"Điều gì?"
"Anh và Long hãy quay lại giúp đỡ Hoàng Duy như trước đi, anh ấy cũng rất cần hai người, hai người đừng có chỉ nghiêng về Kiều Nga như thế..."
"Ừ anh biết rồi, chỉ cần em không trách anh, thế là được!"
"Cao Phong, với em anh giống như người anh trai tốt vậy, từ lâu anh đã rất quan tâm tới em."
"Ừ chỉ là người anh trai..." - Cao Phong cười gượng, véo má Hoa một cái - "Thế từ nay em gái phải nghe lời anh trai đó nghe chưa?"
"Không nghe, em gái mà nghe anh trai thì anh trai bắt nạt chết!"
"Đáng ghét, dám trêu anh trai! Lại bắt làm người yêu bây giờ!"
"Thách đó nhá, haha!" - Hoa cười, dẫu sao nên để cho Cao Phong có một vị trí trong trái tim mình thì anh sẽ vui hơn, điều đó tốt hơn là cứ phải dằn vặt mình mãi.
Trưa đó, "anh trai" Cao Phong mời Hoa sau giờ học làm bữa cơm. Nhưng cô luôn nhớ đến bữa cơm với Mạnh Duy nên nhanh chóng từ chối.
Cô vui vẻ đi về, vì giải thoát được gánh nặng với Cao Phong nên cô rất vui. Cô chạy ngay lên phòng Mạnh Duy, anh đang đứng bên cửa sổ. Cô ào tới ôm lấy anh:
"Anh, hôm nay không gặp anh buồn quá đi mất!"
Nhưng giọng nói đó lãnh đạm vang lên như một tảng băng khiến Hoa sững sờ:
"Được người khác nắm tay lại còn tỏ tình thì buồn cái gì?"
Story 5
Vân Hoa kinh ngạc buông tay ra khỏi người Mạnh Duy, anh quay lại nhìn cô với đôi mắt lạnh băng đầy tức giận. Vừa giống một tảng băng, anh lại vừa giống một ngọn lửa, không một ai dám động vào.
"Anh...Anh nói gì?"
"Đừng có giả ngây giả ngô nữa, muốn đi theo ai thì theo đi!" - Mạnh Duy lãnh đạm.
"Anh nhìn thấy em và Cao Phong ư?"
"Haizzz thật chán khi phải nhìn thấy cảnh đó, cái cảnh mà không ai muốn nhìn thấy!"
Hoa tý nữa thì sặc. Tưởng rằng có chuyện gì kinh khủng lắm dè gì..."ông thầy" này cũng biết ghen! Chắc là dám hiểu lầm mình "te tò te" với tên Phong kia đây, này nhé nếu như là Báo Đốm ngày xưa thì Hoa mới là người giận đấy, nhưng giờ thì không được giận.
Cô chạy theo anh ra ngoài vườn. Anh tức giận quay lại:
"Đi với người khác đi còn bám đuôi người ta làm gì?"
"Em thích thế đấy, hihi!"
Nhìn nụ cười "thỏ non" của cô anh lại càng giận thêm, cứ thế đứng đó không nói không rằng. Nếu là người khác thì chắc sẽ cao chạy xa bay trước vẻ lạnh nhạt của anh nhưng Vân Hoa thì chẳng sợ nữa. Cô vẫn cười tươi như hoa:
"Em vừa kết nghĩa huynh muội với Cao Phong đó, anh lại dám nghĩ bậy đó hả?"
Mạnh Duy giật mình, nhìn cô bằng ánh mắt vừa tức tối vừa thắc mắc.
"Em suýt nữa rơi vào tay thằng nghiện ấy rồi, cái thằng mà bị anh đánh cho một trận ấy, nó cứ bám sau em..."
"Cái gì? Thằng đó á???" - Mạnh Duy hoảng hốt (quên cả sĩ diện)
Hoa cố nín cười, tiếp:
"Nhưng Cao Phong đã kéo em chạy đi vì anh ấy nhìn thấy thằng đó!"
Mạnh Duy đứng trơ ra, rồi vẫn cố giữ cái sĩ diện của mình:
"Rõ ràng lúc đó cậu ta có nói là "anh yêu em thật lòng" với em kia!"
"Ừ anh ấy thích em thật, nhưng mà cũng chấp nhận làm anh trai em rồi, vì em chỉ thích anh thôi mà!" - Cô cười khì khì.
"Không tin!"
"Hả? Nói thật đó!"
"Nói suông ai mà tin được chứ?"
"Thế không nói thì hành động nhé?"
"Hành động?" (Nè đầu ai đen tối thì thắp một cái đèn lên nhé)
"Ừ!" - Hoa tiến lại sát Mạnh Duy - "Đi chơi không?"
"...."
Mạnh Duy bị Vân Hoa lôi ngay đi ra ngoài phố sau đó. Trời về chiều, không khí rất lạnh nhưng Hoa vẫn rất vui vẻ trên đường, còn Mạnh Duy thì im lặng đi theo cô, chốc chốc anh lại quấn cái khăn cho đỡ lạnh, còn cô thì dường như chẳng biết lạnh là gì vậy.
Họ ra mấy con phố gần vườn hoa Lý Thái Tổ. Đường phố náo nhiệt, đến vỉa hè cũng nhiều người. Bỗng Hoa kêu lên:
"Ô hàng chè còn ở đó à?"
Một quán chè nhỏ mang tên CHÈ BÀ BÉO vẫn ở ngay bên vỉa hè, bác bán hàng béo mập với nụ cười tươi rói ngẩng lên:
"Nè có phải Hoa đấy không?"
Bác còn nhớ cháu sao?"
"Sao không nhớ? Ngày xưa suốt ngày đi học về là ghé quán bác mà, toàn than thở với bác về cái "môn thể dục đáng chết" còn gì. Mau vào đây! Mà ai kia? Mạnh Duy phải không?"
"Bác biết cháu...?" - Mạnh Duy ngơ ngác.
"Cái cậu này lớn rồi, đẹp trai rồi, nhiều người theo đuổi rồi nên quên tôi rồi hả? Bác này còn nhớ lắm nhá, cậu vào ăn ở đây mấy lần rồi mà, còn cái danh tiếng chạy nhanh như báo đốm của cậu thì ai mà chẳng rõ! Haha!"
Hoa quay sang cười:
"Anh thấy chưa, bác ấy còn nhớ ra anh mà anh lại chẳng nhớ ra bác ấy."
Mạnh Duy xì một cái rồi quay đi nhưng Hoa đã kéo anh lại vì cô đang thèm ăn chè. Mạnh Duy bó tay trước cô nàng đành đi vào cùng.
"Bác cho cháu cốc chè đỗ đen, còn anh ăn gì?"
"Gì cũng được!" - Mạnh Duy đáp cụt lửng.
"Vậy cho anh ấy cốc chè thập cẩm đi bác."
"À đúng rồi ngày xưa Mạnh Duy hay ăn chè thập cẩm mà, Vân Hoa hiểu Mạnh Duy ghê!" - Bác bán hàng xởi lởi vừa múc chè vừa nói.
Mạnh Duy chỉ biết nhìn Hoa. Cô quay lại, cười:
"Nơi đây gắn liền với kỷ niệm mà em không quên được đâu nhé!"
"Kỷ niệm gì?"
"Nhớ ra đi ông thầy! Anh từng là một con báo đốm chạy nhanh nhất, giỏi giang nhất, ga - lăng nhất và...gian xảo nhất đấy!"
"Này anh có gì mà gian xảo chứ?"
"Hihi bác bê ra rồi kìa, ăn đi đã rồi nói!"
Hai cốc chè được đặt xuống. Mạnh Duy cầm thìa ngoáy ngoáy chè một tý rồi đưa lên miệng húp luôn cả một nửa cốc.
-----------------------------------------
Ký ức:
Báo Đốm ngoáy ngoáy chè một tý rồi đưa lên miệng cả cốc, trong vòng 1 giây cậu đã húp được nửa cốc chè đặc xịt! Đúng là sức ăn của một kẻ ham thể thao, ăn ghê như Ốc Sên cũng trố cả mắt.
Vân Hoa nhìn anh:
"Sáu năm rồi anh vẫn ăn khoẻ như thế!"
"Vậy ngày xưa anh ăn khoẻ lắm à?"
"Ừ, ăn khoẻ, lại còn gian như cáo!"
"Cái gì mà gian như cáo?"
"Ăn xong thật nhanh rồi bắt người ta trả tiền, hôm đó đúng là mối thù không thể quên được!" - Hoa giả bộ tức giận.
"Nhưng đúng là nghèo như em (Vân Hoa vẫn nói dối mọi người là nhà nghèo) thì còn vui hơn thật! Vì được ăn chè thoải mái thế này còn gì?"
"Dạ vâng, thoải mái..."
"Mà nghèo thì có gì mà cười chê nhỉ? Anh thấy Vân Hoa cũng rất xinh, hồn nhiên đấy chứ?"
Ốc Sên đỏ cả mặt, trời ơi trong phim mình cũng chưa nghe thấy lời khen nào tuyệt diệu hơn thế.
"Nhưng không biết em có tốt bụng không nhỉ? Anh chưa dám khen được, em có thể giúp anh một chút không?"
Ốc Sên gật đầu cái rụp:
"Anh nói đi!"
Báo Đốm đưa cốc chè húp lần 2, hết sạch chè, lấy giấy lau miệng rồi ghé sát mặt mình gần mặt Ốc Sên. Ốc Sên luống cuống cả người, khuôn mặt đẹp trai đang ở trước mặt nó khiến nó không biết làm thế nào.
Rồi cậu đứng ngay dậy, biến thẳng với tốc độ báo đốm để mặc Ốc Sên biến dạng cả mặt.
AAAAA đồ đáng chết!!!!
Cái đồ Báo Đốm Báo Gấm gì đó kia!! Anh đúng là hạng người vô liêm sỉ!!!!!!!
Kêu là công tử nhà giàu mà dám đẩy cho ta thanh toán cái cốc chè đáng nguyền rủa này sao!!????
Mà nó lại còn là chè thập cẩm nữa, cháy túi!
Mình giàu thì giàu thật, nhưng làm sao mà chấp nhận chuyện này kia chứ????
Bố mình mà biết tiền mình tiêu vào hai cốc chè này thì...
Hoa kể lại một mạch cái "mối thù" xưa, Mạnh Duy đần cả mặt ra:
"Anh mà như thế à?"
"Còn ai như thế nữa? Hôm đó em "viêm màng túi" nặng, sau đó tức quá cứ thế mà réo tên anh mắng ầm ĩ lên mà không biết anh đã nghe thấy..."
"Anh nghe thấy? Vậy anh sau đó thế nào?"
"Nói nhỏ thôi không người ta tưởng anh...bị thần kinh đấy! Haha sau đó á, anh giận ra mặt, em sợ quá định xin lỗi anh thì em bị ngã, chân cũng đau như cái hôm chạy ở Mỹ Đình vậy, chỉ là không ngờ anh quay lại và băng bó vết thương cho em."
"..."
"Mạnh Duy, có lẽ em thích anh từ lúc đó!" - Cô mỉm cười nhẹ nhìn anh trìu mến.
Mạnh Duy im lặng một lúc rồi đứng lên trả tiền và đi nhanh ra khỏi quán, Hoa vội vàng đứng dậy đi theo. Đi được một lúc thì Mạnh Duy quay lại:
"Vân Hoa, anh muốn nhớ ra, tại sao anh không nhớ được?"
"Anh..."
"Anh rất muốn tự nhớ ra, nhưng sao em kể rồi mà anh vẫn không thể nhớ được!"
"Mạnh Duy à, anh đừng như vậy! Rồi anh sẽ nhớ được thôi."
"Lúc đó là bao giờ?"
"Em không biết..."
"Có thể lại phải đợi sáu năm nữa, mà cũng có thể là đến khi chết anh cũng không nhớ ra!"
"Mạnh Duy, anh đừng nói thế được không? Dù thế nào em vẫn sẽ đợi anh, anh không được nói đến chết ở đây!"
"Có thật là em sẽ đợi không?"
"Nhất định!"
"Nhưng liệu em có đi theo người khác nữa không vậy?"
"Không đâu, em sẽ chỉ đợi mình anh, em đã đợi sáu năm rồi, dù là sáu mươi năm, hoặc thậm chí cả đời, em vẫn đợi!" (Có nên lấy cái tên fic siêu hay của chị Granty không nhỉ, "Đợi chờ ký ức")
Mạnh Duy bước tới ôm chặt cô, dường như anh muốn ôm thật chặt, không để cô rời ra. Cô cũng dựa vào người anh, mỉm một nụ cười. Phải, dù ký ức của anh khó lòng lấy lại, nhưng cô vẫn sẽ đợi đến ngày nó tìm được đường về. Đường về của ký ức, nó ở một nơi nào mà cô chưa tìm thấy, nhưng cô sẽ tìm thấy trong niềm tin của mình.
Mãi mãi, cô sẽ không xa anh...
Story 6
"...Giờ thì tôi đã biết, ước mơ và yêu thương đến với mình không phải là một điều muốn mà làm được. Trái Đất phải trải qua hàng tỷ năm mới có được sự sống như ngày hôm nay, và chính tôi cũng phải trải qua biết bao gian nan để đến được với thành công mình mong muốn. Có thể với nhiều người những gian nan của tôi chẳng là gì cả, nhưng với tôi đó là những thử thách đầu tiên để đưa tôi vững bước trên con đường đời và đặc biệt là tiến đến hai chữ thành công. "Những người thất bại thì luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội, nhưng những người thành công thì luôn thấy cơ hội trong mọi khó khăn" (Danh ngôn) Cám ơn cha mẹ, cám ơn thầy cô, cám ơn những người bạn yêu dấu của tôi và cám ơn cả em nữa đã giúp tôi hoàn thành ước mơ này. Miu Tròn thân yêu, em biết không, nếu chị là Trái Đất thì em chính là bầu trời, dù rằng em rất bé nhỏ nhưng tâm hồn em lại rộng lớn như bầu trời kia vậy, chị có quay bao nhiêu vòng thì vẫn thấy em, thấy được yêu thương và ước mơ trẻ con của chị hôm nào."
Cả phim trường vỗ tay rào rào sau lời thoại của Thảo Anh - cô gái đóng vai nhân vật chính Thảo Như. Đạo diễn nói:
"Cám ơn mọi người! Cuối cùng bộ phim đã hoàn thành xong!"
Ai nấy đều vui vẻ, đoàn phim nhộn nhịp hẳn vì đều nhẹ nhõm khi đã làm xong một bộ phim rất thành công. Riêng Mạnh Duy, khỏi nói anh đã vui tới mức nào. Anh giở ngay điện thoại ra:
"Alo anh đóng xong rồi à?"
"Ừ xong rồi! Ngày mai sẽ đi luôn nhé!"
"Ô nhanh thật đấy, em đang định mai đi chơi với bọn bạn."
"Coi bạn hơn anh à?"
"Làm gì có chứ!"
"Anh đùa tí thôi, đang ở đâu thế?"
"Anh quay lại đằng sau đi!"
Mạnh Duy quay lại và nhìn thấy cô gái trẻ đang đứng đó, mái tóc buộc cao gọn gàng nên càng hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp đang cười tươi như hoa nở. Anh lắc đầu một cái, đến mà không nói với anh sao?
Vân Hoa chạy đến trước mặt anh, vẫn giữ cái nụ cười "gan lì chẳng sợ gì cả":
"Sao thế? Em đến mà không vui à?"
"Không vui!"
"Sao không vui?"
"Đến mà chẳng có gì sao?"
"Có gì là có gì?"
"Thì không có quà mừng phim xong à?"
Hoa lăn ra cười:
"Anh như trẻ con vậy đó, hahahaha!!! Vậy giờ em phải gọi là bé Mạnh Duy mới được. Bé Mạnh Duy muốn chị Hoa cho quà hả? Hahaha!!!"
Mạnh Duy lừ mắt, anh nhìn xung quanh thấy mọi người đi hết rồi liền tiến tới kéo Vân Hoa vào gần mình. Hoa đang cười thì im bặt, Mạnh Duy nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống (có ai nghĩ đen tối không đó?):
"Sao? Vậy cho bé "quà" này được không hả?"
"Quà? Quà gì?"
"Sao? Muốn biết hả?" - Mạnh Duy cúi xuống gần tới mức đụng mũi vào mũi cô.
"Ấy ấy được rồi!!!!!!" - Hoa hét lên - "Đừng có giở trò giữa chốn đông người chứ (đi hết rồi còn ai mà đông)! Em sẽ tặng quà anh là được chứ gì?"
"Tặng gì?"
"Mai đi chơi anh sẽ biết! Nhưng anh phải hứa với em một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Em luôn thắc mắc là hôm đó không biết anh đã nói gì với em."
"Hôm nào??"
"Thì cái hôm đó ý!"
"Nói rõ ra coi!"
Hoa hơi đỏ mặt, cô lí nhí:
"Thì cái hôm ở Móng Cái đó, mưa to quá em không nghe rõ..."
Mạnh Duy suýt thì bật cười, hoá ra là lại nhắc đến cái lúc suýt bị sang Trung Quốc đó. Thảo nào mà cái mặt lại đỏ lên thế kia, nghĩ đến anh lại muốn....(tự hiểu).
"Đừng có mơ giữa ban ngày!"
"Sao vậy? Có thế cũng không nói à?"
"Không nói! Em tưởng là nói được câu đó dễ lắm à?"
"À em biết rồi, có phải lúc đó anh nói Anh yêu em không hả?" - Vân Hoa lè lưỡi trêu.
"Anh nhớ là lúc đó em nói Bởi vì em yêu anh chứ anh đâu có nói câu đó? Với anh thì câu này cũ rồi!" - Mạnh Duy thờ ơ.
"Anh!!!!!" - Hoa tức đỏ mặt - "Đồ đáng ghét, thế mà em lại cảm động vì cái việc anh dám quên đi tất cả để cứu em đấy. Thà giờ lấy cái ông chồng Trung Quốc đó còn sướng hơn."
"Ừ vậy thì em cứ lấy đi..." - Mạnh Duy vẫn ngước lên trời làm như chẳng biết chuyện gì.
Hoa tức đến xém chút nữa là khóc rồi, nhưng như thế thì trẻ con quá, Mạnh Duy lại thắng cho coi. Cô giận dỗi quay đi:
"Được lắm, vậy thì đừng có hòng em quay lại đấy! Em sẽ đi lấy ông ta ngay đây, ông ta vẫn chờ em đó."
Nhưng cô chưa kịp bước đi thì có hai cánh tay ôm chặt cô từ sau, Mạnh Duy tựa cằm lên vai cô, hơi ấm từ người anh khiến cô nóng ran cả người. Anh cười:
"Đồ ngốc, em nghĩ là anh chịu để em lấy người khác hả?"
"Bỏ ra, anh vừa bảo em cứ lấy ông ta đi còn gì?"
"Anh bảo em lấy nhưng anh đâu có bảo là anh không được ngăn cản?"
"Em thèm gì anh ngăn cản, anh cứ về mà ở cạnh ai mà anh thích đó, em không cần anh đâu, em sẽ đi luôn!"
"Đừng rời xa anh nữa!"
"Hả?"
"Đó là câu mà anh đã nói đêm đó!"
"Anh..."
Mạnh Duy xoay người cô lại, trừng mắt:
"Em thử rời xa anh đi lấy gã khác xem, anh sẽ không chạy đuổi theo em nữa đâu mà sẽ..."
"Sẽ sao?"
Cô chưa kịp hỏi dứt câu thì Mạnh Duy đã kéo cô lại và đặt lên môi cô một nụ hôn. Lần này thì cô có chạy đằng trời! Vân Hoa mở trừng mắt định đẩy anh ra theo phản xạ nhưng làm sao anh để cô thoát được. Ai bảo dám nhắc lại cái đêm mưa ấy, làm anh lại nhớ cái phút giây ngọt ngào bên cô. Hoa chịu chết, cô đành để yên cho anh hôn, nhưng nói thực là cô cảm thấy rất hạnh phúc với lúc này dù ấm ức lắm!
Cả hai đều không biết có một cô gái đang nhìn cảnh đó với ánh mắt đầy hận thù...
Mãi sau Mạnh Duy mới buông Vân Hoa ra, cô mím môi, chỉ muốn nhảy dựng lên đánh anh một trận. Nhất là cái bộ mặt đểu giả của anh, ban nãy thì lạnh nhạt thờ ơ giờ lại cười rõ "cáo già".