Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện


Chương 28

Sau lưng hai người không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp, nét đeph thanh thoát hơi tây, mái tóc nâu bóng mượt. Thấy Bạch Khiết quay lại, Thiên Kỳ cũng ngoảnh đầu lại.

- Ami! – Anh vui vẻ nói.
- Hai người… - Ami ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. – Anh…
- Đây là… vợ tương lai của anh! – Anh mỉm cười giới thiệu.

Là phụ nữ với nhau, Bạch Khiết đã nhận ra sự “không ổn” của Ami.

- Không phải đâu! – Bạch Khiết vội xua tay.
- Hì hì, anh cũng không định giấu em, nhưng… - Anh nhún vai. Đến lượt Bạch Khiết bị cái tài đóng kịch của anh làm cho bất ngờ, cô cười thầm muốn xem sẽ thế nào.
- Ồ! – Ami mỉm cười có phần không thoải mái. – Vậy không làm phiền hai người nữa.

Đợi cô đi, Bạch Khiết mới nhếch môi nhìn anh.

- Cô bé đó thích anh đấy!
- Nhưng anh đã có vợ con rồi! – Anh nhún vai nói rất thật.
- Ai là vợ con anh? – Cô cười nhạt.

Anh không trả lời chỉ nhìn cô mỉm cười.

- Hôm nay tự dưng em không muốn mua đồ nữa! – Cô khoanh tay nói mát mẻ.
- Ồ, vậy thì anh sẽ đưa em đi đổi gió!

Vậy là hai người dắt nhau ra khỏi trung tâm mua sắm. Anh lái xe, con cô tựa người nhìn đường phố, chiếc xe đi trên con đường cao tốc ra ngoại ô thành phố.

- Đi đâu vậy? – Cô hiểu kì.
- Tới nhà anh.
- Ồ.

Bạch Khiết gật gù.

- Tối nay anh sẽ nấu cái gì đó cho em ăn. – Thiên Kỳ mỉm cười nháy mắt với cô.
- Ha ha, anh biết nấu ăn cơ à?
- Hơi bị xem thường anh rồi nhé!
- À, cái cô bé khi nãy… có phải là người mẫu Ami không? – Bạch Khiết thắc mắc.
- Phải! – Anh mỉm cười. – Em đang ghen à?
- Ha ha, tại sao em phải ghen? – Cô nhướn mày nhìn anh.

Anh bật cười không nói.

Chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ một bên là núi, một bên là biển.

Họ đi thêm một đoạn rồi dừng trước một biệt thự.

- Nhà anh đây à?
- Ừ.

Anh bước xuống mở cổng và lái xe vào ga-ra. Bạch Khiết xuống xe đi ra khoảng sân rộng, trước mặt biệt thự là biển, gió biển từng đợt thổi vào mát rượi.

- Đúng là Triệu thiếu gia lắm tiền!
- Vào bên trong này kẻo cảm bây giờ! – Anh kéo tay cô đi vào nhà. Nhà anh rất ấm, khá là gọn gàng, không giống như bãi rác trong tưởng tượng của cô. Anh hỏi cô thích ăn món gì cô chỉ bảo cái gì có nhiều nước và dễ nuốt là được.

Trong lúc anh loay hoay dưới bếp cô đi loanh quanh thăm nhà của anh.

Hình như Thiên Kỳ rất thích chụp hình, trên tường treo rất nhiều những bức hình lớn bé, nào là chụp với họ hàng, chụp với ông nội, và cả 1 bức hình chụp hai cậu bé trong vườn táo.

Nhìn nét mặt hai cậu bé này, Bạch Khiết nhận ra đó chính là anh và Triệu Thiên minh. Thiên Kỳ trong ánh cười rất tươi, hai tay cầm hai quả táo, quần áo cũng lấm lem, ngước lại với anh, Triệu Thiên Minh nghiêm túc đứng khoanh tay, mặt không cười, quần áo phẳng phiu sạch sẽ. Triệu Thiên minh cao hơn anh một cái đầu, rất chững chạc. Bạch Khiết cười thầm, đúng là tính cách từ bé.

Cô đi một vòng xem xét, đôi khi thích thú dừng chân ngắm nghĩa một số thứ, chợt cô đi ngang qua phòng anh, cửa phòng không khép cô tò mò đẩy vào thì thấy bàn làm việc của anh ngổn ngang giấy tờ.

- Xong rồi! – Tiếng anh vọng lên từ dưới bếp, cô vội khép cửa đi xuống.

Bàn ăn đặt một bát canh rong biển nóng hổi, vừa nhìn thấy cô đã nhăm mặt.

- Trời, canh trong biển…
- Sao vậy? – Anh ngạc nhiên.
- Tanh lắm! – Cô nhăn mặt.
- Ha ha, chưa ăn thì sao biết là tanh? – Anh kéo ghế và ấn cô ngồi xuống. – Em yên tâm, tay nghề của anh là vô đối!

Bạch Khiết cười to, cô cũng không muốn làm anh buồn nên cầm muống ăn thử.

- He he, anh đã nói mà! – Anh cười hì hì xoa hai tay vào nhau ngồi xuống gần cô.
- Không ngờ đấy! – Cô nhìn anh thực sự sửng sốt. – Em cứ tưởng anh…
- Tưởng anh ba hoa chứ gì? – Anh bật cười. – Ngon thì ăn tiếp đi, anh nghe nói canh này tốt cho phụ nữ mang thai lắm.

Quả thực canh anh nấu rất dễ ăn, vị vừa phải, mùi không tanh, cộng thêm chút thịt băm càng ngon hơn. Cô dọ này vốn ăn uống không ngon, nhưng bây giờ bỗng cảm thấy đói, ăn một lúc hết sạch cả bát canh lớn.

Anh chống cằm ngồi nhìn cô ăn. - Sao anh tốt với em thế? – Cô nhìn anh. – Em không có gì đáng để anh đối xử như thế này cả.
- Phải. – Anh nhún vai. – Lúc đầu anh cũng nghĩ thế, lắm lúc anh nghĩ mình nên rời xa em, đừng làm phiền em thêm nữa, nhưng cứ thấy em vui vẻ nói cười, cố gồng mình lên gánh lấy cái áp lực khủng khiếp là anh lại không thể chịu được!
- Chứ anh bảo em phải bù lu bù loa lên hay sao? – Cô cười buồn.
- Mặc dù anh không muốn đối xử tệ với bản thân như thế nhưng…
- Nhưng sao? – Cô nghiêng đầu mỉm cười.
- Nhưng càng lúc anh càng không rút ra được.

Bạch Khiết cười vang, cô chống tay váo ghế đứng dậy cầm bát đi rửa.

- Cảm ơn anh về bát canh nhé!
- Đêm nay em đừng về!

Cô hơi khựng lại rồi quay lại nhìn anh.

- Em đang có thai đấy! – Nụ cười của cô vừa quyến rũ vừa khiêu khích.
- Anh không háo sắc như em nghĩ đâu. – Anh bật cười.
- Ồ, vậy là em hiểu lầm à? – Cô che miệng cười khúc khích rồi đi xuống bếp.

Đêm hôm đó anh phải thức rất khuya để làm việc, thực ra công việc không nhiều nhưng căn bản là anh chưa có kinh nghiệm, nhiều chỗ không khó nhưng cũng không giải quyết thích hợp được. Bạch Khiết mặc tạm bộ pijama của anh nằm trên giường lăn qua lăn lại lật lật mấy quyển tạp chí ra xem, xem chán lại lăn qua lăn lại.

- Xong chưa?
- Em ngủ trước đi!
- Rủ em tới đây rồi quẳng em một mình à?

Anh bật cười, anh biết cô chỉ nói đùa, Bạch khiết công tư rất phân mình, nếu anh chưa làm xong, cô tuyệt đói không vui vẻ để anh ôm vào lòng.

Loay hoay mãi cũng xong, anh vội tắt đèn chui vào chăn và ôm chặt lấy cô.

- Khiếp, có một tí ấy mà loay hoay mãi!
- Vâng, anh không giỏi giang như em, nhưng sẽ tiến bộ!
- Đã vậy em sẽ nhắc người ta giao cho anh gấp đôi để anh mau tiến bộ!
- Em ác quá!

Anh bật cười. Anh có thói quen áp tay vào bụng cô.

- Sao bụng em phẳng lì thế nhỉ? – Anh có vẻ hơi lo lắng.
- Có lẽ vì em gầy, hôm trước em tới bệnh viện siêu âm, bác sĩ nói thai vẫn tốt, chỉ là nước ối hơi ít. – Cô nói, giọng hơi mất tự nhiên.
- Vậy hay anh dọn tới nhà em ở luôn nhé?
- Cái anh này, nhà anh to thế này mà thích chui rúc vào nhà em làm gì? – Cô vỗ nhẹ vào tay anh.
- Thì để chăm sóc em. – Anh nói tỉnh bơ.

Bạch Khiết chợt im lặng một lúc, rồi cô trở mình quay lại nhìn anh.

- Đứa bé không phải là con anh… em… em thật sự không biết phải tiép nhận tình cảm của anh như thế nào nữa…

Nói đên đây, mắt cô cay cay, quả thật là quá bất công cho anh. Nếu chồng cô bắt cô nuôi một đứa con riêng liệu cô có thể hết lòng mà yêu thương nó hay không?

- Anh hiểu em lo điều gì mà! – Anh nhẹ nhàng vuốt tay vào mặt cô. – Nếu em đồng ý, thì anh sẽ làm cha nó. Cô không nói thành lời, chỉ cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi lăn trên má mình, chảy cả vào tay anh.

- Thật không?
- Ừ!

Cô vòng tay ôm chặt lấy anh bật khóc thành tiếng. Anh dịu dàng vỗ nhẹ vào vào lưng cô. Mãi một lúc sau, anh mới khẽ nói.

- Em ngủ đi, à, em có mang chứng minh thư đấy không?
- Không, mà sao?
- Mai mình đi đăng kí kết hôn! Cô vẫn không thể yên tâm, sao nói kết hôn là kết hôn ngay được. Còn gia đình anh, anh còn trẻ, lấy phụ nữ như cô người ta sẽ dèm pha, gia đình chắc chắn cũng sẽ phản đối.

Cô thở dài.

- Thế còn ông nội anh?
- Anh sẽ thưa chuyện với ông, hi vọng anh hai cũng không phản đối. Cha mẹ anh anh cũng chẳng nhớ rõ mặt nữa…
- Hì, cha mẹ em thì dễ, họ chỉ mong có ai cưới em đi, chẳng ngờ em lại trúng cái mỏ vàng là anh, chắc họ sướng điên lên mất! – Cô nói có chút mỉa mai.
- À, mà em trước giờ yêu mấy người rồi? – Anh đột nhiên lật sổ.
- Hơ, đừng có vớ vẩn nhé! – Cô nhéo tay anh. – Ngay cả pháp luật cũng không có tính truy nguyên đâu nhé!
- Anh tò mò thôi mà!! – Anh cù nhẹ vào eo cô rồi giở cái giọng năn nỉ ra.
- Ha ha, ba người, anh là người thứ ba, được chưa ạ, làm ơn đừng có truy vấn cả chuyện em có ăn ở thế nào với người ta nhé! – Cô nhìn anh chăm chú.
- Ôi dào, anh có học khảo cổ đâu mà em sợ! – Anh lè lưỡi. – Hung dữ quá đi mất,
- Thế anh có bao nhiêu bạn gái rồi? – Cô bất ờ xoa xoa mặt anh và hỏi ranh mãnh.
- Ờ… để anh đếm xem, là hai mấy hay ba mấy ấy nhờ…
- Anh đi chết đi! – Cô nhéo má anh.
- Ái da! – Anh ôm má nhìn cô tủi thân. – Em vừa bảo không truy nguyên là gì, ăn gian!
- Hơ hơ, lại còn dám ý kiến, em đạp xuống cho ngủ dưới đất bây giờ, là anh khơi mào trước ây! – Cô giận dỗi đẩy anh ra xa.
- Nhưng mà anh nói chưa hết! – Anh quyết ôm cô cho bằng được, vẻ mặt giả nai. – Anh cứ tưởng em hỏi bạn là con gái…
- Đừng ngụy biện! – Cô bị anh chọc cho phì cười. – Ý anh là bạn là con gái giống như em chứ gì?
- Ơ, anh đâu có ngụy biện! – Anh cười hì hì hôn chụt vào má cô. – Khổ lắm, sao lại ghen thế này, ôi, đúng là cái miệng hại cái thân…

Bạch Khiết, bị cái cậu chàng này chọc cho cười hết lần này đến lần khác. Nỗi buồn cùng sự lo lắng, mặc cảm trong cô cũng vơi đi.

- Mà em có thấy anh thay đổi hay không?
- Chả thay đôi cái gì! – Cô bĩu môi.

Anh liền hôn vào môi cô và hỏi lại.

- Có thay đổi hay không?
- Có! – Cô tủm tỉm.
- Tốt! – Anh gật gù. – Vậy là anh yên tâm rồi! Có con, anh sẽ càng thay đổi…
- Gớm quá! – Cô làm bộ chế giễu nhưng tâm trạng lại vui sướng vô cùng.

Suy nghĩ một lát, anh nói nhỏ.

- Mai anh sẽ về thưa chuyện với ông nội, ừm… - Giọng anh cũng hơi lo.
- Không sao, em chịu được mà! – Bạch Khiết nói khẽ.
- Em lại chuẩn bị ăn nói ngốc nghếch chứ gì, cứ làm như bản thân giỏi giang lắm ấy! – Anh bỗng dưng nổi nóng đùng đùng.
- Ờ, vậy em ngủ đây!

Cô cười nhẹ, lòng hơi lo lắng bất an.

Sáng hôm sau, anh đưa cô về thay quần áo rồi tới công ty. Lần này hai người đi chung một xe, mọi chuyện lại càng được chứng thực. Đương nhiên chẳng ai dại gì mà khua môi múa mép trước mặt Bạch Khiết nhưng cô biết sau lưng mình người ta đang đồn ầm lên, Bạch thư kí âm thầm cua gọn Triệu thiếu gia. Đàn bà đúng mà mưu mô, càng đẹp càng giỏi lại càng mưu mô. Câu chuyện càng ngày càng hấp dẫn, được thêu dệt lên với nhiều phiên bản, phiên bản nào cũng thật như tận mắt chứng kiến, khiến dư luận càng lúc càng sôi sùng sục! Bạch Khiết cười không nổi mà mếu cũng không xong, chỉ thầm khâm phục mấy người rỗi hơi nhác việc, đáng lí nên làm nhà văn chứ ngồi văn phòng thì thật uổng phí!

Cô lên văn phòng làm việc, còn anh lái xe tới nhà ông nội. Lòng anh nóng như lửa đốt, có những chuyện thật kì lạ, đến mà không báo trước lấy một lời. Anh lái thẳng xe vào sân trước rồi lao ngay vào nha.

Chương 29

Triệu chủ tịch thấy thằng cháu nhỏ thì vui mừng vẫy lại.

- Lại đây ngồi với ông nào!
- Ông à, cháu có chuyện muốn nói. – Anh cứ đứng đó, lòng lo lắng.
- Sao? Sao mà gấp như muốn cưới vợ vậy? – Ông thong thả uống một ngụm trà.
- Cháu… cháu muốn cưới vợ!

Phụt!! Ông sặc cả ngụm trà.

Triệu chủ tịch trợn mắt nhìn thằng cháu. Thấy ông nội như vậy, anh càng khó xử. Ông nội anh vốn cẩn trọng chu đáo, anh lại đường đột thế này, tất ông sẽ nghĩ không hay.

- Cháu ngồi xuống đây kể ông nghe xem nào?

Triệu chủ tịch vỗ vào cái ghế gần đó. Vậy là anh đành ngoan ngoãn ngồi xuống kể lể, đương nhiên một số chuyện anh cũng không nói thật, nghe xong ông đắn đo nhìn anh, một lúc sau mới nói.

- Ông sẽ gặp anh cháu để nói chuyện, haiz… cháu ông sắp lên kiệu hoa hết rồi!
- Ông nội! – Anh nhăn mặt.
- À, ông nhầm, ý ông là cháu ông sắp rước kiệu hoa hết rồi! Haiz, ông già rồi, chả quản nổi nữa…
- Vậy cháu đi làm đây! – Anh băn khoăn đứng lên chào ông nội rồi lái xe đi.

Triệu chủ tịch bâng khuâng quá đỗi. Triệu Thiên Minh ông còn yên tâm, chứ cái cậu này thì…

- Quản gia! Mau gọi điện cho thằng Hai tới đây! – Ông lớn tiếng gọi.

Vậy là Triệu Thiên Minh lập tức bị triệu tập tới. Nghe ông nội tường thuật sơ qua, anh cũng ngạc nhiên nhưng rồi lại bình thường rất nhanh.

- Thế ông tính sao? – Anh hỏi.
- Ông định hỏi cháu đấy! Mà cô Bạch Khiết ấy là người như thế nào? – Ông có vẻ băn khoăn. – Nếu là cháu thì không sao, chứ thằng Kỳ…
- Thực ra nó cũng thay đổi nhiều ông ạ, không lêu lổng, biết sống có trách nhiệm hơn. – Thật không ngờ anh lại mở miệng ra khen thằng em trai, ông nội hơi ngạch nhiên rồi mỉm cười.
- Nếu cháu đã nói như vậy thì ổn. – Xem ra ông rất tin tưởng anh.
- Bạch Khiết cũng không tệ, cô ấy là thư kí của cháu, làm việc rất tốt, tính cách cũng chu đáo, nói chung là mẫu người khá toàn vẹn. Chỉ là… không hiểu sao hai người lại quen nhau, mà nó cũng lớn rồi, ông và cháu làm sao quản nổi! Theo cháu, nó cũng đã biết sống có trách nhiệm, thì nên tin tưởng nó, ông và cháu đừng đối xử với nó như một đứa trẻ. Cháu cũng không phai với nó, đáng ra cháu nên thay thế vai trò của cha mẹ để dạy dỗ nhưng cháu đã không làm thế…

Anh nói hết những suy nghĩ trong lòng ra cho ông nội nghe, cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần. Nghe anh nói vậy, Triệu chủ tịch mỉm cười. Hôm nay là một ngày có nhiều niềm vui trong đời của ông.

- Cháu dâu thế nào rồi?
- À… - Bị hỏi bất ngờ, anh hơi lúng túng. – Chắc là mau thôi ạ!
- Ờ, có hai đứa cháu thì càng tốt, ha ha! – Ông vuốt râu. – Vậy cháu nhắc nó đưa con bé Bạch Khiết tới đây, dù sao cũng là chuyện quan trọng.
- Vâng! – Anh đứng lên cúi chào ông. – Vậy cháu về tập đoàn đây. Tới tập đoàn, anh gọi Bạch Khiết phòng làm việc. Bất ngờ bị gọi vào, cô bỗng thấy hơi lo.

- Cô ngồi đi! – Anh chỉ tay vào ghế, Bạch Khiết cúi chào rồi ngồi xuống.
- Chủ tịch gói tôi tới có chuyện gì dặn dò ạ? – Cô e dè lên tiếng.
- Có phải cô và Thiên Kỳ muốn kết hôn hay không? – Anh vào thẳng vấn đề không vòng vo.

Bạch Khiết thoáng bối rối nhưng cô bình tĩnh rất nhanh.

- Vâng thưa chủ tịch.
- Hai người quen nhau lâu chưa? – Anh tiếp tục hỏi như truy vấn.

Một người hỏi, một trả lời rất lâu. Anh vốn có thiện cảm với Bạch Khiết vì tác phong làm việc, trách nhiệm và bản lĩnh của cô nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ là em dâu mình, Anh vẫn không thể nào hiểu được tại sao hai người lại yêu nhau, Thiên Kỳ xét thế nào cũng… anh đã từng tự hỏi, phải chăng Bạch Khiết có ý đồ với gia sản nhà họ? Anh là thế, luôn đa nghi, nên anh mới gọi cô vào đây để hỏi thật rõ ràng. Triệu Thiên Minh vốn rất coi trọng kết quá, nhiều câu anh hỏi thẳng thắn tới mức Bạch Khiết phải lúng túng một lúc mới có thể trả lời được. Nếu là người khác có lẽ đã thấy tự ái mà bỏ đi, nhưng cô đã quen với tính của anh, con người đó chính là Triệu Thiên Minh.

- Thôi được rồi, không làm mất thời gian của cô nữa, cô về văn phòng đi.
- Vâng, chào chủ tịch ạ. – Cô cúi chào anh rồi đi ra.
- À, nếu lúc nào đó thu xếp được thời gian, cô nói Thiên Kỳ chở tới thăm ông nội.
- Sao ạ? – Bạch Khiết sửng sốt, hai máng cô thoáng hồng.

Triệu Doanh Chính là thần tượng của người dân cả nước, mấy ai muốn gặp là gặp được ông? Hơn nữa, anh nói thế nghĩa là…

Cánh cửa khép lại trước mặt anh, Bạch Khiết khẽ mỉm cười, cô vốn nghĩ sẽ rất khó khăn, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Cô nhớ, anh đã nói.

- Tôi cảm thấy lo, em tôi… thật sự tôi không yên tâm chút nào! Nhưng càng ngày nó càng trưởng thành, tôi phải để nó đứng trên đôi chân của mình, dùng đôi tay mình để tạo dựng cuộc sống. Quyết định kết hôn với ai là quyền của nó, nếu cả hai đã cảm thấy thích hợp, thì tôi không có lí do nào để ngăn cản.

Bạch Khiết biết anh nói đúng, hai người đã quá vội vàng, nhưng cô thực sự không cảm thấy ân hận, có thể họ dã thiếu suy nghĩ, nhưng tương lai còn dài, còn có thể tạo dựng rất nhiều điều tốt đẹp.

Cho tới tận bây giờ, cô không biết mình có thực sự yêu anh hay không.

- Anh hai nói gì với em?

Thiên Kỳ đứng đợi cô có lẽ đã lâu, vừa thấy cô ra anh vội hỏi.

- Chủ tịch không phản đối. – Cô mỉm cười.
- May quá. – Anh thờ phào, cứ nghĩ ông anh sẽ đập bàn phản đối quyết liệt chứ.
- Ha ha. – Cô cười ngất trước thái độ của anh. – Hôm nào rảnh, anh đưa em tới thăm ông nội.
- Ừ.

Anh mỉm cười nhìn cô. Cô nhón chân hôn vào má anh.

- Làm việc đi, đang giờ hành chính cơ mà! – Cô mỉm cười rồi bỏ đi.

Anh ngơ ngẩn đứng nhìn theo cô và mỉm cười. Dương Mẫn gần đây rất buồn, cô không đặt chân về nhà mẹ một bước. Anh cứ đi làm, cô ở nhà lâu cũng thấy rất buồn chán. Cô quyết định sẽ bắt xe đến thăm ông nội, dù sao cũng lâu chẳng đến thăm ông, làm cháu mà như vậy thật không phải. Sờ túi thấy chẳng còn bao nhiêu, cô bèn bắt xe bus đi cho rẻ.

Chen lấn gần hai tiếng đồng hồ trên xe, cuối cùng dương Mẫn cũng tới được nhà ông nội. Cô chống hai tay thở dốc rồi đi bộ ngược lên con dốc thầm than thở sao mà nhà ông nội xây tuốt trên cao thế kia!

Hai vệ sinh thấy hôm thiếu phu nhân lếch thếch cuốc bộ lên, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thì vội vàng mở cửa.

- Chào thiếu phu nhân.
- Chào… mấy anh! – Cô cũng gật đầu chào lại rồi tiếp tục đi vào.

Đến được trước nhà ông nội cũng ngót nghét hai tiếng, cô lại ít vận động nên mệt khủng khiếp, người quản gia thấy cô thì vội vàng đưa vào nhà.

- Trời ơi, sao thiếu phu nhân không nói thiếu gia đưa tới.
- Ảnh đi làm rồi chú ơi! – Cô phe phẩy hai tay. – Mà ông nội đâu rồi chú?
- À, để tôi mời lão gia ra gặp thiếu phu nhân, dạo này lão gia nhớ thiếu phu nhân dữ lắm!

Vậy là Dương Mẫn quấn quýt ở nhà ông nội cả ngày. Có cô cháu dâu tíu tít bên cạnh ông cũng rất vui.

- Mà ông nội ơi, nhà to thế này có mỗi ông nội ở ông nội có thấy buồn không?
- Có, lúc trước thằng Minh với thằng Kỳ còn bé còn có đứa chạy ra chạy vào cho vui cửa vui nhà. Bây giờ hai đứa nó dọn ra ở riêng, có mình ông ở đây cũng buồn. – Nói rồi ông thở dài.

Nghe ông nói, hai Dương Mẫn liền sáng long lanh, cô che miệng cười hết sức nham hiểm.

- Hí hí, ông nội có cái hình nào của anh Minh không?

Nghe cô nói, Triệu chủ tịch vỗ đùi.

- Có! Cháu không nhắc ông quên mất!

Rồi ông gọi người quản gia ôm tập album cũ ra.

Dương Mẫn háo hức mở ra xem. Bức ảnh trắng đen đầu tiên chụp một đứa bé trai, tầm hai tuổi, để đầu đinh, cởi trần mặc quần đùi đang đứng bên cạnh một cái bể bơi nhỏ, ngay từ bé gương mặt đã cau có, đôi mắt mở to nhìn vào máy ảnh, dưới ảnh có đề dòng chữ Thiên Minh hai tuổi rưỡi.

Dương mẫn che miệng cười khoái chí, cô lật vài trang tiếp theo, những bức ảnh là hình ảnh anh lớn lên theo thời gian.

- Ồ, ông coi nè, sao không tấm nào anh ấy mỉm cười hết! – Cô thốt lên.
- Ờ, nó vậy đó, lúc nào cũng cau có như ông cụ non. – Ông vuốt râu cười hì hì phụ họa. – Nó kĩ tính lắm, không cho ai đụng vào đồ bao giờ, ông nhớ lúc nó sáu tuổi, ông ẵm nó chụp ảnh lỡ làm nhăn áo nó, nó cứ lấy tay vuốt cho thẳng, tới mức đỏ cả mặt.
- Eo… - Dương Mẫn lè lưỡi.
- Ha ha, thế nên ông đoán cháu cũng chịu nó đủ rồi, ha ha, công nhận hai đứa sống với nhau tới giờ đúng là kì tích!
- Ông nội! – Cô đỏ mặt la lên.

Những gì ông nói quả rất giống với Triệu Thiên Minh hơn nửa năm trước. Cô lại xem ảnh tiếp, lần này cậu bé trong ảnh đã lớn hơn, cậu đang vụng về ôm lấy một thằng cu béo tròn đầu trọc mặc áo body siêu nhân, dường như phải ôm thằng cu ấy khiến cậu bé Thiên Minh rất khó chịu, hai hàng lông mày cậu cau lại, cả thằng cu kia cũng chẳng ưa gì ông anh vụng về nên khóc ré, dưới hình có dòng chữ Thiên Minh bốn tuổi và Thiên Kỳ sáu tháng.

Cô lại lật tiếp, cậu bé Thiên Minh mười hai tuổi đã rất đẹp trai, tóc để một mái mặc áo thụng cầm bằng khen chụp ảnh rất hoành tráng, Dương Mẫn đã bắt đầu thấy ánh mắt ấy kiêu ngạo hơn.

Cô lại lật tiếp, là bên dưới tấm ảnh có ghi Thiên Minh mười tám tuổi ở Cambridge.

- Wow! – Cô ngưỡng mộ thốt lên.
- Nó du học bên Anh đấy! – Triệu chủ tịch kể, hai mắt ông long lanh niềm tự hào.
- Anh ấy giỏi nhỉ… - dương Mẫn lẩm bẩm với vẻ hâm mộ không thể che giấu.

Tấm ảnh tiếp theo đồ dòng chữ Thiên Minh hai hai tuổi tốt nghiệp đại học Cambridge. Anh đứng giữa những thanh niên ngoại quốc, đôi mắt sáng ngời, vô cùng đĩnh đạc. Dương Mẫn trố mắt nhìn, chỉ hai năm… Cô xem những bức ảnh phía sau, ba năm tiếp theo, anh tốt nghiệp hai đại học danh tiếng với bằng thạc sĩ, cô nhẹ miết tay lên từng bức ảnh, trong những bức ảnh anh đều không cười nhưng cô lại mê mệt cái nét kiêu ngạo đó, đó khổng chỉ là sự lạnh lùng kiêu ngạo, đó là nghị lực ghê gớm, là bản lĩnh sắt đá hiếm ai có được.

Chỉ còn lại một trang cuối cùng, đó là bức ảnh cưới chụp anh đang đeo nhẫn vào tay cô với dòng chữ Thiên Minh hai tám tuổi. Bỗng dưng hai mắt cô đỏ hoe, Triệu chủ tịch liền vỗ nhẹ vào lưng cô.

Bức ảnh cuối cùng là tấm ảnh anh cười rất tươi đang nắm tay cô, cô thì mặt mày nhăn nhó tay cầm cây kem. Cô nhớ rồi, đó chính là làn hai người đi công viên, cô đang đòi anh mua thêm cây kẹo bông. Cô bật khóc thực sự, những giọt nước mắt rơi xuống trên trang album, ông nội mỉm cười hiền từ nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Cô xấu hổ đưa tay quẹt nước mắt.

- Sao tự nhiên cháu lại khóc chứ! – Cô lí nhí nói. – Mà ông lấy bức ảnh này ở đâu ra thế?
- Nó đưa ông đấy! – Ông mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc.
- …
- Ông đã chuẩn bị cả album cho con của hai đứa rồi! Ở nhà một mình buồn buồn lại lật ảnh ra xem cho đỡ nhớ.

Hai mắt cô lại đỏ lên, nụ cười ngượng nghịu cũng nở trên môi. Ông hỏi thăm tìm hình học tập của cô ở trên trường, Dương Mẫn gãi đầu cười ngượng nghịu, cô học cũng bình thường, cứ bình bình mà tiến, chẳng nổi trội hơn ai. So sánh với anh, thật chẳng bằng một phần tỉ tỉ nữa.

Ông lại hỏi, cô ra trường định làm nghề gì? Cô gãi đầu không biết phải trả lời thế nào.

- Thật ra ông cũng không đòi hỏi gì cháu. – Ông nhẹ nhàng nói. – Chỉ cần cháu cảm thấy yêu thích công việc là được.
- Dạ.

Chiều, lúc về nhà không thấy cô đâu, anh liền lấy điện thoại ra gọi.

- Em đang ở đâu đấy?
- Em đang ở nhà ông nội, hihi, anh qua đây ăn cơm luôn nha, cơm nhà ông ngon lắm, vậy ha, thôi, em… hí hí, vậy ha, bye anh iu!

Cô nói xong trong điện thoại anh còn vọng ra những tiếng chụt choẹt. Anh bật cười tắt điện thoại và lái xe tới nhà ông nội, hình như cô đang làm cái gì mờ ám mà cưới rất gian manh khoái chí.

Lúc anh tới, ông nội và dương mẫn cùng người quản gia đang ngồi đợi anh. Nói là quản gia, nhưng ông Ngũ đã phục vụ trong gia đình anh rất lâu, từ khi anh còn bé, đối với ông nội anh, ông Ngũ luôn là người bầu bạn trong lúc cô đơn của tuổi già, anh cũng kính trọng ông.

- Vào đây ngồi đi con! – Ông nội anh hình như đang rất vui.
- Chào ông nội, chào chú. – Anh nói rồi kéo ghế ngồi xuống.
- Hiếm khi mọi người đông đủ thế này, thực sự hôm nay ông rất vui, phải chi thằng Kỳ và bạn gái nó cũng có ở đây thì hay biết mấy!

Nghe nói đến bạn gái của Thiên Kỳ, hai tai Dương Mẫn lập tức vểnh lên nghe ngóng, anh biết cô đang rất tò mò nên liền ra hiệu cho cô im lặng. Cô nhìn anh với vẻ khó chịu như muốn hỏi bao giờ.

- Về nhà! – Anh nói nhỏ.
- Ừ, nhớ nhá!
- Biết rồi!

Vậy là cô đành nén lòng tò mò xuống, bữa cơm rất vui vẻ, ông nội hình như vui lắm, ông vui nên cũng ăn ngon miệng hơn. Mọi người trò chuyện rất vui vẻ, còn anh cứ cắm cúi ăn chẳng nói gì.

- Minh này, ông đang tính thế này cháu xem được không.
- Sao hả ông?
- Nếu cháu dâu có em bé, hay là… gửi về đây cho ông nuôi…
- Không được! – Anh từ chối thẳng thừng.
- Tại sao không? – Ông không đồng ý. – Chẳng phải ông nuôi cháu rất tốt hay sao?
- Cái này… - Anh hơi chần chừ nhưng vẫn không đồng ý. – Nhất quyết không được! Con cháu cháu sẽ nuôi, chỉ thứ bảy chủ nhật cháu đưa nó tới thăm ông.
- Mày… - Bị anh bắt bí ông giận đỏ cả mặt. Thấy bàn ăn có nguy cơ thành chiến trường Dương Mẫn vội dàn hòa.

- Thôi mà! – Cô khẽ níu tay anh dưới gầm bàn rồi gắp thức ăn vào bát ông nội. – Ông và anh ăn đi, nguội hết rồi!

Nghe cô nói, cả hai mới hạ hỏa tiếp tục ăn cơm, ông Ngũ nhìn cô cười biết ơn, cô cũng mỉm cười gật đầu với ông.

Ăn xong, họ ở lại thêm một chút rồi về, lúc về cô ghé tai nói nhỏ với ông nội.

- Kệ ảnh đi ông, cháu sẽ bồng con tới chơi với ông thường xuyên luôn!
- Thật không? – Ông cũng hạ giọng.
- Thật! – Cô cười hi hi thơm vào má ông rồi chạy theo anh. – Chúc ông nội ngủ ngon!

Anh đi bộ mà cô phải vắt chân đuổi theo mới kịp.

- Đợi em! – Cô níu lấy tay anh.
- Em đi chậm thôi, ngã bây giờ! – Anh không hài lòng.
- Em nhớ anh quá! – Cô cười tít mắt nhõng nhẽo với anh.
- Làm gì mà phải nhớ, anh ở đây chứ có đi đâu đâu! – Anh ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vui.
- Hứ, không thèm thì tui hông nhớ nữa! – Cô bĩu môi hất tay anh ra.
- Hì hì! Dại gì mà không muốn! – Anh liền ôm lấy eo cô. – Chỉ có mình Mẫn khờ nhớ anh, anh không thích nó hờn thì khổ.
- Anh nói ai khờ? – Cô bị anh chọc cho tức đỏ mặt.
- Ấy chết, anh lỡ miệng. Ha ha ha. – Anh cười ngất, cô bị anh chọc quê thì vùng vằng xô anh ra.

Càng xô anh càng ôm cô chặt hơn rồi bất ngờ hôn vào môi cô. Lúc anh buông ra, hai má cô đỏ ửng dưới ánh đèn.

- Đồ xấu xa!
- Ha ha, thích lắm chứ gì, còn làm bộ!
- Tí nữa anh chở em đi mua khung ảnh nhé! – Cô biết càng lún sâu thì càng bị anh chọc cho ngóc đầu không nổi nên chuyển đề tài.
- Chi vậy?
- Bí mật, hì hì, nhớ ha! Em hay quên lắm đó, nhớ nha!
- Anh biết rồi!

Hai vợ chồng dắt tay nhau xuống con dốc nhỏ, anh bảo cô đứng đợi anh dưới một trụ đèn rồi đi lấy xe.

Dương Mẫn ngoan ngoãn đồng ý, đợi anh đi, cô lục túi lấy ra cái hình thằng bé đầu đinh cởi trần đứng cạnh bể bơi ra xem rồi mỉm cười khoái chí. Không biết cái quần anh mặc màu gì ấy nhỉ?

Chương 30

Trên đường về, anh ghé vào một cửa hàng tạp hóa mua khung ảnh cho cô, chọn tới chọn lui mới được một cái vừa ý, Dương Mẫn gật gù đưa anh đi tính tiền, anh hỏi mấy lần để làm gì cô đều không nói.

Về tới nhà, cô liền chui vào phòng khóa cửa nhốt anh ở ngoài, một lúc sau cô chạy ra, khoe với anh.

- Coi nè, đẹp hông!

Anh bị sock mất mấy giây.

- Em kiếm đâu ra cái hình này vậy? – Lần đầu tiên cô thấy anh có vẻ ngượng như thế.
- Ha ha ha, ai mà đẹp trai thế!
- …
- Cái quần anh mặt màu gì vậy? – Cô che miệng cười rất gian ác.

Phải mất gần mốt lúc anh mới phục hồi vẻ lạnh lùng vốn có.

- Lúc đó anh có hai tuổi, làm sao anh nhớ được! – Anh nhún vai. – Mà nếu em thích biết màu, anh sẽ cho em biết.
- … - Tới lượt cô đỏ mặt.
- Sao, muốn biết không?
- Không…

Nói rồi cô bỏ đi, đúng là toàn bị anh ức hiếp!

Nói thì nói như vậy thôi, chứ cô vẫn rất khoái cái tấm hình sexy ấy. Cô định đặt trong phòng khách nhưng bị anh cấm nên đành ôm vào phòng ngủ để ở đầu giường.

- Em muốn mở mắt ra là được nhìn thấy anh! – Cô giải thích.
- Vậy em thích cái thằng cu hai tuổi kia hơn ông chồng hai tám tuổi này chứ gì?
- … - Cô nhìn anh với anh mắt kì lạ. – Anh đang ghen với chính mình à?
- … - Đến lượt anh im lặng.
- Dễ thương mà, lúc anh còn nhỏ đã đẹp trai thế này rồi…
- Nịnh anh à?? – Anh bạo má cô.
- Đau… thật mà! – Cô cười khúc khích xoa xoa má rồi ôm lấy anh. Cơ thể anh rất ấm, đó là thứ hơi ấm mà cô cần. Cô tham lam hít lấy mùi đàn ông của anh.

- Ước gì con chúng mình cũng xinh thế. – Cô khẽ nói.
- Đương nhiên rồi! – Anh bĩu môi. – Con anh không xinh sao được.
- Nếu anh bị bệnh, thì điều anh muốn nghe nhất là gì? – Cô đột ngột hỏi.
- À… - Anh hơi suy nghĩ rồi nói. – Anh thích nghe nhất là câu: Anh ơi, em không léo nhéo làm phiền bên tai anh nữa nhé! Chúc anh ngủ ngon!
- Cái gì??
- Hì hì, giỡn thôi! – Anh cười xoa đầu cô. – Anh muốn được nghe em nói rằng “Em yêu anh!”!

Cô đỏ mặt gục đầu vào ngực anh.

- Nếu em nói vậy thì sao? – Cô thỏ thẻ hỏi.
- Thì anh sẽ khỏe lại ngay!
- Còn nếu không? – Cô dẩu môi.
- Thì anh nằm luôn cho em hầu hạ!
- Ừ, em sẽ nói. – Cô khẽ nói. – Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm!

Lời nói của cô thực sự khiến anh rất cảm động, anh ôm lấy cô chặt hơn.

- Anh cũng yêu em!

Rồi cô bắt đầu thắc mắc tối chuyện của Thiên kỳ.

- Thế Kỳ yêu thư kí của anh thật hả?
- Ừ.
- Thật không?
- Anh đã “ừ” rồi mà!! – Anh chẳng hứng thú với đề tài này tí này.

Thế nhưng Dương Mẫn lại rất thích, cô vặn vẹo hỏi nhiều tới nỗi anh nổi cáu gắt lên.

- Em có thôi đi không? Vâng, em trai anh sắp cưới vợ, vợ nó là thư kí của anh, tên Bạch Khiết, còn nhà cô ta như thế nào, cha mẹ bao nhiêu tuổi, anh không biết! Được chưa?
- Vâng ạ!

Dương Mẫn dường như rất mê cái bức ảnh hai tuổi của anh, chỉ cần là lúc rảnh, cô sẽ lấy ra ngắm, anh không hiểu có cái gì khiến cô lại mê như thế. Đương nhiên anh không hiểu được tâm trạng của cô, cảm giác được ngắm anh lúc còn bé vô cùng thích thú.

Một hôm đi mua sắm, lúc cô mở ví ra tính tiền, cô thấy bức ảnh của anh đang nằm chễm chệ trong khung để hình của ví, đợi anh vè cô liền chìa ví ra hỏi. - Thủ phạm là anh?
- Ừ.

Cô chỉ hỏi như thế rồi gấp ví lại cất.

- Sao? Sao thế? – Anh bị cô làm cho tò mò.
- Hì hì, thì tự nhiên người ta đẹp trai ngon lành tình nguyện bỏ hình vào ví của em em vui chứ sao!

Anh phì cười.

- Nịnh giỏi nhỉ? – Anh ôm eo cô hôn chụt một cái.
- Hì hì, mà em đang lo.
- Lo gì? – Anh nhìn cô, đôi mắt rất sáng, rất đẹp.
- Lỡ em có… có thai, làm sao em đi học tiếp? Có thể lúc bụng chưa lớn em còn đến trường được, chứ…
- Anh sẽ bảo lưu kết quả lại cho em. – Anh hôn lên trán cô nói nhỏ.
- Được không?
- Ha, hiệu trưởng trường em dám gây khó dễ anh sao?
- Trời, chảnh chưa! – Cô lè lưỡi, nhưng biết anh nói thật.
- Ha ha, anh chỉ hiền với em thôi, chứ anh thừa sức đưa cả nhà hiệu trưởng trường em ra đường.
- Ui… - Cô kêu lên. – Anh hiền với em hồi nào ta?
- Thế muốn anh dữ chứ gì? – Anh xoa đầu cô. Hôm đó, Bạch Khiết đi làm về sớm hơn thường lệ. Cô về nhà ăn tạm cái gì đó qua loa rồi đi tắm thay quần áo, cô chọn mãi, không biết phải chọn bộ nào thích hợp để đi thăm ông nội anh. Sau một lúc lựa chọn, cô quyết định sẽ mặc cái áo lụa trắng và quần kaki đen, một bộ đồ công sở, đi gặp Triệu Doanh chính, thực sự cô rất bố rối, ông là một vĩ nhân, cảm giác lúc này rất giống cái cảm giac khi cô biết mình sắp đi gặp tổng thống. Bạch Khiết tự cười nhạo mình, cô đã đi gặp tổng thống bao giờ đâu, nhưng nếu có gặp chắc cũng chỉ hồi hộp đến mức này là cùng. Bất giác lúc chạm tay vào bụng, Bạch Khiết hơi sững người. Cảm giác buốt giá lan từ những ngón tay, buốt tới tận óc, Cô mang thai đã gần bốn tháng, bây giờ bũng đã nhô ra. Bất giác cô bật khóc, cô cảm thấy mình không xứng đáng, không có tư cách đón nhận tình cảm của anh. Là không công bằng khi bắt anh phải làm cha của đứa bé này, cô đã dằn vặt rất nhiều, nhưng lại không thể tự quyết định được. Cô không đủ bản lĩnh để rời xa anh, càng không có đủ bản lĩnh để bỏ đứa bé đi.

Cách đây một tuần anh đưa cô tới bệnh viện, sau khi siêu âm xong, cô bảo anh ra ngoài đợi và nói chuyện với bác sĩ. Cô đã hỏi bác sĩ liệu có thể bỏ đứa bé di hay không? Bác sĩ ngẩn người nhìn cô, hỏi tại sao hai người hạnh phúc như thế lại muốn bỏ đứa bé? Cô khóc và không trả lời, chỉ gặng hỏi có được hay không?

- Được, nhưng giá như chị quyết định sớm hơn, cái thai đã mười hai tuần tuổi, loại bỏ sẽ nguy hiểm cho cả mẹ, có thể… rất có khả năng sẽ vô sinh!

Hai chữ “vô sinh” như tiếng sét bên tai cô, Bạch Khiết lảo đảo ngồi xuống. Cô phải làm sao đây?

Anh đã nói sẽ yêu thương đứa bé như con mình, nhưng… nhưng cô không dám tin điều đó. Cả anh và đứa bé đều thiệt thòi, cô không thể ích kỉ chỉ vì bản thân mình.

- Sao em vẫn chưa chuẩn bị? – Anh đột ngột xuất hiện ở cửa phòng khiến cô giật mình.

Thấy cô vội vàng lau nước mắt, anh liền đi tới nắm lấy tay cô.

- Mình đi thôi! – Cô rút tay ra và nói khẽ.
- Khoan đã! – Anh giữ cô lại và ôm cô vào lòng. – Anh biết em vẫn canh cánh về đứa bé, nhưng anh đã nói là anh không quan tâm cơ mà!
- Phải anh không quan tâm, anh thì không quan tâm nhưng tôi quan tâm! – Cô giận dữ hét lên trong nỗi dằn vặt. – Anh có biết lúc anh ôm tôi trong tay, tôi cảm thấy bẽ bàng đau đớn thế nào không? Rồi cả khi anh nói tôi cứ giữ lại đứa bé, tôi càng đau hơn, thà anh cứ ch-ửi tôi, cứ mắng tôi, bắt tôi bỏ đứa bé có lẽ tôi đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều!

Cô càng khóc, càng nói, anh càng giữ chặt lấy cô, đợi cô nói xong, anh mới thở dài.

- Anh xin lỗi, là anh sai rồi!
- Không, anh không sai, người sai là tôi, tôi đã sai khi không dứt khoát mà ngủ với anh lúc tôi say, tôi đã sai khi giữ lại đứa bé, xin lỗi, nhưng tôi không đủ càn đảm để tới gặp gia đình anh.

Miệng nói, tay cô liền cởi áo ra.

- Ừ, sẽ không đi đâu hết! – Anh vuốt tóc cô. – Em cứ thay đồ rồi nằm nghỉ đi, anh đi đây một lát.

Đến khi cánh cửa phòng đóng lại trước mặt cô, cô mới òa khóc. Tại sao cô lại cáu giận với anh? Tại sao cô lại đem hết nỗi dằn vặt tròng lòng mà rít cả vào anh như thế. Cô rất muốn chạy theo níu tay anh và nói lời xin lỗi nhưng không đủ cam đảm. Anh đi rồi, cô mới nhận ra lòng mình còn đau đớn hơn.

Khóc mãi cũng chẳng được gì, cô ngồi dậy thay quần áo và nằm lên giường. Cô sẽ ngủ, có lẽ ngày mai thức dậy họ sẽ lại là đồng nghiệp, còn có là đồng nghiệp tốt hay không thì cô không biết.

Nghĩ vậy, cô kéo chăn lên và nhắm mắt lại. Hi vọng đêm nay cô sẽ không tỉnh giấc và khóc giữa đêm. Giấc ngủ của cô rất mệt mỏi, những giấc mơ màu trắng cứ lởn vởn trong đầu cô.

- Dậy đi em.

Có tiếng ai đó gọi cô trong nhưng giấc mơ hỗn loạn.

Cô lơ mơ mở mắt ra thì thấy anh, lẽ nào cô mơ cả về anh?

- Em dậy đi, đừng ngủ giờ này.

Lần này thì cô tỉnh hẳn, cô mở to mắt nhìn anh, gương mặt lẫn lộn rất nhiều cảm xúc.

- Anh còn quay lại đây làm gì? – Cô hỏi.
- Chứ em muốn anh đi lắm à? – Anh có vẻ không vui, nụ cười trên môi anh vụt tắt.
- …
- Vậy anh sẽ đi. – Anh nắm lấy tay cô nói nhỏ rồi đứng dậy.
- Đừng đi! – Cô đột ngột lên tiếng, dường như cô cũng bị bất ngờ, đó là bản năng, bản năng của cô đã níu lấy anh.
- Hì, anh đùa thôi. – Anh ngồi xuống và ôm cô vào lòng.

Bạch Khiết tựa đầu vào ngực anh, cô vòng tay ôm lấy anh như sợ anh sẽ ruồng rẫy cô.

- Em xin lỗi. – Giọng cô nghèn nghẹn.
- Em có lỗi gì đâu. – Thiên Kỳ nói nhỏ. – Là anh không đúng khi cố lờ đi những suy nghĩ của em, anh đã sai khi nghĩ rằng em sẽ chấp nhận anh mà không suy nghĩ quá nhiều đến những điều đó…
- Ông nội chắc giận em phải không anh?
- Không, ông chỉ bảo là em nghỉ ngơi, hôm nào khỏe thì tới cũng được.

Nghe anh nói thế cô cũng cảm thấy yên lòng.

- Anh nấu cơm rồi, khi nãy là anh đi ra siêu thị mua đồ ăn…
- Ừ.

Cô mỉm cười gượng gạo đứng dậy.

Anh biết cô không hề cứng cỏi như vẻ bề khoài, cô là người có trái tim rất nhạy cảm, cô đã phải dằn vặt, suy nghĩ rất nhiều, anh hiểu cô đã khó khăn thế nào khi quyết định giữ lại đứa bé và chấp nhận anh. Người ngoài có thể cho rằng anh điên khi chấp nhận lấy một phụ nữ như cô, nhưng anh không quan tâm, anh yêu cô, yêu tất cả những gì của cô chứ không yêu cái gọi là ngàn vàng. Làm sao một người đàn ông yêu một người phụ nữ lại chỉ dựa vào cái thứ đó để phán xét cô ấy? Cô đã sai, nhưng đó là quá khứ, anh chỉ yêu cô của hiện tại, của tương lai! Anh chưa bao giờ quan tâm trước đây cô như thế nào, chỉ cần khi yêu anh cô thật lòng với anh là đủ.

Lúc hai người ngồi ăn cơm với nhau, cô buột miệng nói.

- Đàn ông như anh bây giờ tuyệt chủng rồi!
- Ha ha, đâu, anh thấy nhiều lắm chứ! – Anh nháy mắt với cô.

Bạch Khiết đỏ mặt.

- Xấu xa!
- Ha ha, ngon không?
- Ngon! – Cô nói và nhìn anh thắc mắc. – Em tưởng anh chỉ biết chơi thôi chứ, sao lại nấu ăn ngon thế nhỉ?
- Trời, sao khi dễ anh vậy! – Anh trề môi nhìn cô. – Công nhận là anh chẳng giỏi học hành sách vở, nhưng riêng cái khoản này anh hơn em chắc!
- Sau này cưới em anh ở nhà nội trợ đi là vừa! – Cô khúc khích cười.
- Không! Anh nghe nói đàn ông nội trợ thường bị vợ bắt nạt đàn áp dã man như Hít-le đàn áp dân Do Thái vậy! – Anh vội lắc đầu rất nghiêm trọng.

Cô cười ngất.

- Ch-ửi xéo em hả?
- Anh không dám!
- Em hứa không bắt nạt, không đàn áp! – Cô bắt đầu buông lời ngọt ngào dụ dỗ.
- Đừng đừng! Anh xin em! – Anh vội xua tay. – Đàn bà là hoa đẹp, anh là chú ong khõ cưỡng lại lắm! Đừng dụ dỗ anh! Anh biết, đàn bà dùng sắc đẹp dụ dỗ đàn ông, đến khi người đàn ông dính bẫy mỡi…
- Ha ha! – Cô bị anh chọc cho cười chảy cả nước mắt. – Mới sao?
- Mới vặt lông làm thịt chứ sao! – Anh làm bộ tội nghiệp nhìn cô.

Đêm đó anh ở lại nhà cô, cô rất cần anh, chỉ là bây giờ cô mới nhận ra, cứ mỗi lần cô vừa rút được một chân ra khỏi quan hệ của họ, anh lại kéo cô vào và khiến cô càng dấn sâu hơn. Họ ở bên nhau, san sẻ với nhau rất nhiều thứ, cho nhau những cảm giác yêu thương tột cùng. Cô chưa bao giờ sẽ nghĩ sẽ qua lại với một người kém cô tới ba tuổi, anh cũng chẳng nghĩ sẽ yêu một bà chị lớn hơn mình, vậy mà định mệnh đã đưa họ đến với nhau. Lúc cô vuốt ve tấm lưng rắn chắc ướt mồ hôi của anh, cô chợt càm thấy thỏa mãn với thực tại, cô còn cần gì nữa? Ngày hôm sau anh đưa cô tới gặp ông nội. Ấn tượng đầu tiên của ông chính là tác phong rất “công sở” của cô, một người rất chuẩn mực. Ông tự hỏi làm sao Thiên Kỳ có thể quen cô gái này? Bạch Khiết rất điềm đạm, cô cư xử vứi ông rất lễ độ, chuẩn mực chứ không nhí nhố như Dương Mẫn. Ông hỏi cái gì, cô trả lời cái nấy, khi ông yêu cầu kể về gia cảnh, cô với chủ động nói trước.

Theo những gì cô nói thì gia đình cô chỉ có cha và mẹ, lúc ông hỏi cô có anh em gì không, cô mới trả lời là có một em trai nhưng đã mất trong một tai nạn.

- Ông xin lỗi!
- Dạ, không sao ạ.

Hai người trao đổi rất nhiều, gả đi thằng cháu cuối cùng, trong bụng ông cũng lo lắng không yên.

Thiên Kỳ trở thành khán giả của hai người, anh tựa lưng vào ghế nhìn cô, Bạch Khiết đẹp sắc sảo, không có nét dễ thương nhưng rất phong trần quyến rũ.

Ông nghe nói cháu có thai bốn tháng rồi phải không? – Ông đột ngột hỏi khiến Bạch Khiết bất ngờ. Cô khẽ cắn môi không nói gì.

- Phải! – Anh đỡ lời cho cô.
- Sao không báo cho ông một tiếng? – Ông có vẻ không hài lòng.
- Hì hì, thôi mà, lẽ nào ông nội lại giận cháu?
- Hai đứa thật là, đáng lẽ phải báo với ông một tiếng chứ! – Ông trách.
- Vâng, vậy thì ông đóng dấu cho chúng cháu đi, gớm rõ… hề hề, mà chẳng phải ông thích có cháu lắm hay sao? Ôi dào, suốt ngày giục anh Hai và chị dâu cho ông bồng chắt, bây giờ cháu cho ông toại nguyện trước, đã không cảm ơn thì thôi…
- Cái thằng này, chắc ông lấy chổi quét mày ra quá! – Ông mắng nhưng mặt lại nở nụ cười.

Đoạn ông nắm tay Bạch Khiết.

- Vậy hai đứa cưới nhau càng sớm càng tốt rồi sinh chắt cho ông nhé!
- Vâng… - Bạch Khiết hơi cúi đầu cố mỉm cười.
- Vậy hai đứa về đi, Kỳ, nhớ chăm cháu dâu cho cẩn thận đấy! Mày mà ham chơi là chết với ông!
- Vâng!!!!!!!!

Anh dài giọng rồi kéo tay cô đứng dậy chào ông ra về. Ông nội tiễn hai người ra tận cửa, dường như ông rất vui khi biết cô có thai.

Lúc ngồi trên xe, cô có vẻ không vui.

- Anh nói với ông là em có thai à?
- Ừ, nếu không ông lại bảo “Hai đứa cứ tìm hiểu nhau đi đã”…

Cô không nói gì. Bàn tay anh nhẹ nắm lấy tay cô.

- Nghĩ nhiều làm gì?

Cách sau đó mấy ngày, vào một buổi chiều, anh đưa cô về rồi lái xe đi. Bạch Khiết đứng lặng hồi lâu rồi quay người bước lên nhà.

- Khiết!

Cái giọng nói mà cô căm ghét nhất bỗng vang lên sau lưng cô. Cô cau mày quay lại thì thấy Vương Lâm, chắc anh đợi cô lâu lắm rồi.

- Có chuyện gì? – Cô hỏi lạnh tanh.
- Mình gặp nhau một lát đi được không? – Anh chỉ tay sang quán café phía bên đường.

Cô nhìn anh thoáng ngại ngần rồi gật đầu.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.