3
Cô, cùng tụi nhóc về tới nhà là hơn 8h tối rồi. Anh thì có việc ở công ty nên không về nhà. Vừa vào tới nhà là bé Sun hí hửng nói với cô:
-" cô ơi hôm nay con và hai Ken ngủ với cô nha, nha cô". Đôi mắt to tròn long lanh của Sun cùng với hai cái má phúng phính của bé mà làm cô muốn cắn một ngụm nha. Cô nhìn Sun cười tươi rói:
-"được rồi, cô cho hai con ngủ chung được chưa. Còn bây giờ đi tắm."
Cô bế Sun rồi nắm tay Ken lên phòng tắm rửa. Trong phòng tắm truyền ra nhiều tiếng cười nói vui vẻ:
-"A.. Sun không được tóe nứa anh hai" Tiếng Ken vọng ra
-"Hai Ken tiếp chiêu của Sun nè" Sun cũng không thua kém
-"nè hai đứa đừng đùa nữa, mau tắm cảm bây giờ" Tiếng cô khuyên ngăn.
Ken và Sun nhìn nhau cười đểu
-"Cô bảo mẫu, Tiếp chiêu...." Sun và Ken thi nhau tóe nước vào cô làm cô không kịp trở tay
-"Aaa.. mấy đứa biết tay cô." Cô cũng đâu vừa trả thù lại. Một lát thì Sun và Ken giơ tay xin hàng
-" Hiiiiii.. Tụi con thua rồi...". Cô ướt sũng, nhìn tụi nó cười hiền rồi lau mình thay bộ đồ báo hồng cho hai đứa. Cô nói:
-"Xong rồi, hai đứa ra ngoài ở trong phòng ngồi chơi đợi cô nghe chưa. Đừng có đi lung tung đấy"
-"vâng ạ" hai đứa đồng thanh rồi ra ngoài.
Một lát sau cô đi ra thì thấy hai đứa ngủ trên giường rồi. Ken nằm sấp ngủ trên cả cái gối nằm. Cô nhìn thấy rất mắc cười. Lau đầu tóc xong rồi chỉnh lại tư thế ngủ cho hai đứa. Nhìn Ken và Sun đang say giấc mà cô thấy rất hạnh phúc, ước gì ngày sau cô cũng có hai đứa con ngoan và đẹp như vậy.
Điện thoại cô bổng dưng reo. Cô vội lấy máy ra ban công nói để tránh ồn tụi nhóc. Nhìn lên màn hình cô nhíu mài, nhưng cũng vẫn bắt máy:
-"Thưa chị, em đã có kết quả điều tra" Đầu dây bên kia một giọng nam cất lênh
-"Nói" Cô nhàn nhạt lên tiếng
-"mẹ của Minh Anh và Minh Minh là Lệ Á, Lệ Á và Minh Vũ quen nhau từ lúc nhỏ, khi lớn lên thì gia đình cho phép cưới. Lúc đầu thì gia đình họ rất hạnh phúc lúc ấy chị ta còn đang là người mẫu ảnh. Nhưng không biết vì sau khi sinh hai đứa con ra và chúng được hai tuổi thì cô ta lại bỏ đi. Theo em điều tra được thì do lúc đó công ty VAM đanh trên bờ vực phá sản, công việc chị ta đang đi lên. Thấy Vũ không còn là nơi an toàn của cô ta nữa, cô ta liền đưa đơn li dị ra tòa ly hôn. Chạy theo tình nhân mới là ông Trần Toàn, chủ tịch công ty Á Mĩ hiện nay. Nhưng không một ai biết cả, Hai tháng sau khi ly hôn thì chị ta đi Xuất ngoại và đến nay chưa thấy tung tích. Còn về Vũ, ly hôn với Lệ Á thì anh ta như người mất hồn, một thời gian sau đó anh ta trở lại và dựng lại công ty nuôi hai đứa con đến hiện nay.,.."
-"Được rồi,tốt.Khi nào có việc tôi sẽ nhờ cậu. Cảm ơn". Cô ngắt lời đầu dây bên kia.
-"vâng. Chào chị" Bên kia cúp máy. Cô ngồi trên xích đu nhìn lên cao mà thở dài. Thật ra cô không hề muốn xen vào chuyện của người khác nhất là anh. Nhưng sau cô vẫn không thể làm yên được. Nhìn hai đứa nhỏ bị mẹ bỏ rơi khi chưa đầy 2 tuổi mà cô đau xót. Nhưng khi biết được cô càng xót hơn, đúng là một bà mẹ không có lòng người. haizzz....
Cô đứng dậy đi vào phòng nhìn hai đứa nhỏ hôn vào má chúng một cái rồi đi xuống lầu uống nước. Từ sáng tới giờ nhiều chuyện xảy ra quá cô cảm thấy đau đầu. Vừa định bật đèn thì cô thấy một bóng người đổ nhào vào cô làm cô không kịp định hình. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô làm cô nhíu mài. Thì ra là anh, sau uống rượu dữ vậy không biết. Cô đỡ anh dậy vỗ vỗ mặt anh nói:
-" này, anh tỉnh dậy đi, đi lên phòng ngủ"
-"ưm.. uống..ực..nữa..ực..vô,,,ực..ực" Anh say mèm nói mớ. Cô đành phải pha bật đèn pha một ly nước chanh cho anh. Uống xong anh cũng đã tỉnh, nhưng vẫn còn mơ màng. Trong mơ anh thấy Lệ Á trước mặt anh cười nhẹ. Anh mỉm cười
-"Á Á.. anh nhớ em" Nói rồi anh hôn vào môi cô một nụ hôn cháy bỏng.Lưỡi anh luồn lách vào khoang miệng cô, chơi đùa cùng lưỡi cô nhưng hiện giờ cô không cảm giác được gì cả. Anh nói gì, trong mơ anh nói rằng anh nhớ Lệ Á. Nhưng tại sau cô lại thấy đau thế này.. Cô đau ở tim đấy.... Cô đẩy anh ra, rồi nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, chắc rằng anh đã tỉnh. Không nói không rằng anh đứng lên nhìn cô bỏ lại một câu:
-"Xin lỗi, quên đi" rồi đi tiếp.
Nếu như ngày thường chắc hẳn cô sẻ quên, nhưng hiên giờ có lẽ là không được rồi. Cô đã thích.. à không yêu anh rồi thì phải. Đời thật trớ trêu. Nhìn bóng lưng khuất dần của anh mà cô đau lòng. Có lẽ cô yêu anh từ cái lúc nụ hôn phớt kia, rồi đến ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn tất cả, rồi lại cả lúc anh dịu dàng nhìn tụi nhóc và ngay cả lúc anh gọi tên của Lệ Á trong say kia nữa..
+++
" Em ghét anh gọi tên cô ấy trong lúc say. Em ghét anh nhìn em nhưng trong mắt toàn bóng hình cô ấy. Em ghét anh làm em phải suy nghĩ. Em ghét anh đã làm Em yêu anh
Làm sao để thôi nghĩ về anh bây giờ"
Chương 12
3
Đêm hôm qua là một đêm rất dài đối với cô. Câu nói lúc say của anh làm cô phải suy nghĩ. Phải hay không anh còn yêu Lệ Á, anh không nhớ rằng cô ấy đã bỏ anh đi sau. À..à thật ra anh không biết chuyện đó đâu nhỉ, anh không biết rằng cô ấy đi theo Trần Toàn, một trong những đối thủ đáng sợ của VAM. Hư,, đời thật đáng cười tại sao cô lại có thể yêu anh ngay lúc này kia chứ. Nhưng cô sẻ không bỏ qua anh đâu, có yêu là phải có đuổi , một khi đuổi không được nữa rồi cô sẽ từ bỏ. Cô cười buồn rồi thay đồ xuống lầu nấu đồ ăn sáng. Đi ngang cầu thang cô lại nhớ về nụ hôn hôm tối, tuy đau nhưng cũng ngọt ngào, nó sẽ còn ngọt hơn nữa nếu anh không gọi tên cô ấy, lắc đầu cho qua cô một mạch hướng đến phòng bếp.
Nấu xong bữa sáng cô định lên gọi hai đứa nhóc dậy nhưng chuông điện thoại bàn reo. Cởi tạp dề nhanh đi bắt máy đầu dây bên kia vang lên tiếng nam nhân:
-<alo, Tôi là La Phong, cho tôi gặp Minh Vũ được không ạ>
Cô nhíu mài nhìn đồng hồ bây giờ là 7h kém 5 phút. Thường thì không phải giờ này anh đi rồi hay sau
-"Không phải anh ta đi rồi sau, thường thì giờ này anh ta đi rồi. Để tôi tìm rồi kêu anh ta gọi lại cho anh". Cô nhàn nhạt nói
-<à vâng cảm ơn, cô cứ kêu nó gọi lại cho La Phong"
-"vâng" Cô nói rồi tắt máy. Nhìn lên lầu đầy dấu chấm hỏi nhưng rồi cũng đi lên phòng gọi anh. Đứng trước cửa phòng anh cô hồi hợp, tay cô run nhẹ gõ cửa. Một lần, hai lần rồi N lần không thấy anh ta mở cửa, mà cửa lại khóa trong. Cô đành lên tiếng gọi lớn:
-"Minh Vũ, anh có trong đó không? Minh Vũ"
Bên trong không ai trả lời, cô lo lắng tông mạnh cửa vào nhưng không được. Đành phải bắt đà thật xa, dùng tốc độ cực mạnh bay lên và xoay tròn đá thẳng vào cánh cửa.
RẦM...Ầm
Cánh cửa được mở, cô chạy lại giường gọi anh, vừa đụng vào tay anh thì cô cảm thấy rất nóng, sờ trán lại càng nóng. Lúc này cô mới biết thì ra anh sốt rồi. Đi tìm cái nhiệt kế đo nhiệt độ trên người anh. Cái gì.. 38 độ... Làm gì mà anh sốt lắm thế. Lấy khăn lạnh đắp lên cho anh, lau người anh bằng nước lạnh. Haizzzz đành phải thay đồ cho anh vậy. Thay xong đồ cho anh cô nhanh chân nấu cháo gừng ấm cho anh ăn.
Lúc này thì Ken và Sun đã thức, mắt nhắm mắt mở chạy đi kím cô.
-"Cô bảo mẫu ơi, cô bảo mẫu". Tiếng la hét gọi cô của hai đứa mà cô mới chợt nhớ ra là Ken và Sun còn ngủ, cô quên đánh thức tụi nó rồi. Cô vặn nhỏ bếp lửa. Đi về phía cầu thang thì thấy hai bóng hồng nhỏ ôm hai cái gối mằm mắt nhắm nhem vừa đi vừa gọi cô. Cô buồn cười, không biết từ lúc nào mà Ken và Sun đã dần phụ thuộc vào cô. Từ một Ken lạnh nhạt và giờ đây Ken đã biết làm nũng biết thương cô hơn trước. Thấy bóng dáng cô Ken và Sun chạy thật nhanh lại cô như hai con mèo nhỏ.
-"cô bảo mẫu,Cô bảo mẫu.. sáng sơm cô đi đâu vậy a.. làm Sun kím cô mệt chết được" Sun đưa mắt to tròn chu cái miệng nhỏ xinh nói
-"Ken cũng vậy a, Ken cũng kím cô nữa." Ken dụi đầu vào lòng cô lên tiếng.
A.. ở đâu mà dể thương thế này. Cô ôm cả hai lên đi lại ghế sopha ngồi. Hai đứa cứ như hai con mèo lười vậy, còn cả một bộ đồ ngủ mà chạy xuống tìm cô rồi
-" Này hai đứa thành mèo lười rồi, tỉnh chưa, vệ sinh cá nhân a". Cô dịu dàng xoa đầu hai đứa nhắc nhở
-"Chưa a, Ken còn muốn ôm cô một lát a, người cô thật mềm". Ken nhắm mắt dụi dụi cái đầu nhỏ xinh vào người cô lười biếng nói
-"Sun cũng vậy, Sun thích ôm cô ngủ" Sun nhõng nhẽo lên tiếng
Cô thật bó tay với hai con mèo này rồi đành phải chiều ý chúng:
-"được rồi, một lát thôi đấy cô còn có chuyện làm nữa biết chưa"
-"vâng ạ" Hai đứa nó đồng thanh trả lời
-"Khụ...Khụ" Tiếng ho ngắt quảng phá tan tình cảnh xung quang. Cô ngước nhìn anh chợt nhớ anh đang bệnh, mà cô tự dưng quên mất.
-" Anh đang bệnh a. Xuống đây làm gì" Cô nhỏ tiếng nói, sợ làm ồn giấc ngủ hai đứa nhỏ
-"Tôi..khụ..khát nước" Anh vừa ho vừa trả lời.
Thấy vậy cô bế hai đứa đặt trên chiếc sopha dài lấy áo khoát của mình đắp lên chúng, rồi đi về phía bếp lấy cốc nước, thuốc và một tô cháo nóng để lên khay bưng về phía anh. Cô nhìn anh dựa vào vách tường mà thấy tối. Cô đành một tay cầm khay nước, một thay dìu anh lên phòng. Anh dựa thân anh vào người cô mà đi lên.
Hôm qua anh uống quá nhiều lại tắm nước lạnh nên sốt đến đi không nỗi.Nhưng anh lại vẫn nhớ về nụ hôn tối hôm đó. Nhìn thân cô nhỏ bé dìu anh mà anh cảm thấy ấm lòng. Cái cảnh cô tận tâm chăm sóc tụi nhỏ đến cái cảnh cô tất bật lo anh ốm mà anh cảm nhận tim mình dường như tan chảy. Đã bao lâu rồi anh chưa được như thế này, chắc từ cái ngày định mệnh đó...
Cô dắt anh lên phòng nhìn cánh cửa mà anh nhíu mài,hỏi cô:
-"Thành quả của cô". Cô biết anh đang hỏi gì chứ. Chán nản trả lời:
-"Không có thành quả đó thì chắc hẳn anh đã thành lợn quay vì nóng đến bóc cháy"
-"cái gì.. khụ..khụ.. lợn quay.. hahah" Anh buồn cười nói anh như lợn. Đúng là ngốc
Cô ngớ người nhìn nụ cười của anh, anh cười rất đẹp. Nếu anh cười nhiều hơn thì tốt biết mấy. Cô đỡ anh lên giường, rồi cho anh ăn cháo, uống thuốc rồi đi ra ngoài đẻ e anh ngủ. Trong quá trình làm việc cô không hề nói chuyện với anh vì cô đang chìm trong suy nghĩ riêng mình...Một suy nghĩ không ai biết được. Kể cả anh
+++
" Anh cười rất đẹp, nhưng em không thích anh cười với em. Bởi em biết anh không vì em mà nở nụ cười hạnh phúc"
Chương Lời Đề Nghị
3
Cả ngày hôm qua anh bị bệnh cô vừa chăm sóc cho anh, vừa phải lo cho tụi nhỏ. Làm cô cảm thấy mệt mỏi cả người. A.. hình như cô quên một việc thì phải, đúng rồi hôm qua có người gặp anh mà cô quên mất. Vỗ vỗ cái trán rồi đi lên phòng anh gõ cửa:
-"cốc..cốc"
-"mời vào". Tiếng của anh vọng ra
Cô bước vào thì thấy anh quấn khăn tắm nữa thân dưới, còn trên tay đang cầm cái khăn lau đầu. Cô nhíu mài, không thể chấp nhận được rằng anh còn bệnh mà bây giờ lại ăn mặc thế kia. Cô lên tiếng:
-"anh còn bệnh, mà tắm xong lại không nhanh chóng mặc đồ vào"
-"Tôi khỏe rồi, cô vào đây có chuyện gì?". Anh nhanh chóng khẳng định
-"à, hôm qua có người tên La Phong gọi điện tìm anh". Cô hờ hững đáp.
Nhìn anh lau đầu loạn xạ mà cô cảm thấy buồn cười, có ai lau đầu như anh không chứ. Cô tiến lại gần anh giật chiếc khăn trên tay anh rồi nói:
-"Anh ngồi xuống đi tôi lau cho, không khéo cảm lại nữa"
Anh nhìn cô lau lo lắng cho anh làm anh cười buồn. Phải chi Lệ Á không đi thì có thể bây giờ có lẽ người chăm sóc anh là cô ấy. Nhưng đời hài thật.. Cô đã không đắn đo mà bỏ cha con anh đi, người phụ nữ ấy thật không có lương tâm. Đừng nghĩ rằng anh nhớ đến cô ta là anh còn thương, mà anh chỉ tội cho tụi nhỏ không có mẹ.Anh không muốn cho tụi nhỏ biết rằng chúng có một người mẹ như vậy. Chợt nhớ ra điều gì đó.. hình như hôm nay là tới kì hạn hai ngày anh trả lời đáp án cho ông ta rồi. Nhưng đáp án của anh vẫn vậy, là không. Việc đó đồng nghĩa với việc anh chống lại ông ta, anh cần một lá chắn vững vàn trong cuộc chiếc này để bảo vệ hai nhóc. Anh nhìn cô, rồi hai tròng mắt lóe sáng. Đúng rồi..là cô.. cô có thể lo cho tụi nhỏ.
Cô thấy anh nhìn mình với ánh mắt kì lạ bèn ngừng động tác lại, lên tiếng hỏi;
-"Anh có gì muốn nói với tôi à?"
-"Cô đồng ý giả làm bạn gái của tôi được không?" Anh thẳng thắng lên tiếng
" Bạn gái giả" cô đớ người, ánh mắt mang mác buồn. Cái cô cần là thật chứ không muốn giả, nhưng không sau chắc anh có chuyện gì cần cô giúp đây mà.
-"Được, nhưng cho tôi xin lý do"
-"Cha tôi bắt tôi lấy vợ nhưng tôi không muốn, cô là người thích hợp để làm lá chắn cho tôi nhất". Anh nhàn nhạt nói
-"được thôi, tôi có ba điều kiện. Anh đồng ý chứ" Cô nhẹ nhàng lên tiếng
-"được, khi nào có điều kiện gì cô cứ nói" Anh nhanh chóng đồng ý
-"ok"
-"À, tối nay tôi và cô đi cùng bọn nhỏ dự tiệc. Đây là bước đầu cho bạn gái" Anh lạnh nhạt nói với cô
Cô nhìn anh rồi gật đầu bước ra ngoài. Cô chấp nhận làm bạn gái "giả" của anh là vì cô biết anh đang đối đầu với gia đình, anh đang cần lá chắn cho tụi nhỏ.Ngước nhìn trần nhà cao cô cười tươi rồi nói nhỏ:"Trận chiến sắp bắt đầu nhé,bằng...".
+++
Sun và Ken nghe đi dự tiệc mà háo hức. Liên tục chọn đồ, làm cô mệt muốn chết. Bé Sun thì đã chọn được chiếc váy trắng hoa đỏ dể thương, Ken thì trong bộ vest đen huyền ảo. Còn cô thì mang lên mình một bộ váy đỏ khoe lưng trần nóng bỏng, búi tóc lên cao , những sợi tóc mai rũ xuống hững hờ làm cô thêm phần quyến rủ và sang trọng. Đeo thêm bộ trang sức mà anh đưa, trang điểm nhẹ nhàng, tất cả đã làm nên một Vĩ Nha hoàn toàn khác so với ngày thường.
Nhóc Ken và Sun vừa đi vào phòng cô thì đã thét lên:
-"Oa cô đẹp quá," 2 cặp mắt to tròn long lanh nhìn cô mà tỏa sáng
Cô cười tươi đi lại ôm hai đứa vào lòng nói:
-"Hai tiểu bảo bối cũng dể thương xinh đẹp quá trời rồi"
-"hihi.. tụi con mà". Sun vểnh mặt lên tiếng
-"haha.. rồi.. đi xuống lầu để thôi ba tụi con chờ. Đi nào". Cô nhanh chóng dắt tay hai đứa đi ra khỏi phòng,thì đúng lúc đó anh lên tới. Vừa nhìn thấy cô anh đứng hình.Đẹp quá, Vĩ Nha hôm nay thật khác so với Vĩ nha ngày thường, một Vĩ Nha nóng bỏng đẹp lạ lùng, đi bên cạnh là hai tiểu bảo bối càng làm cho cô giống một tiên nữ hạ phàm. Tim anh trể đi một nhịp. Anh lấy lại phong độ rồi nói với cô:
-"đi thôi, xe tới rồi"
Cô thấy anh nhìn châm châm cô mà cô ngượng. Hôm nay anh cũng rất đẹp trai trong bộ vest đen. Tôn lên dáng người cùng khí phách của anh. Nghe thấy anh lên tiếng cô vội thu ánh mắt nồng nàn của mình lại mà trả lời:
- "à vâng". Nói rồi cô đi trước anh tụi nhóc thì chạy đi trước rồi, chỉ còn cô đi trước anh đi sau thôi, không khí này làm cô thật hồi hợp. Ánh mắt nòng bỏng của anh nhìn thẳng vào tắm lưng trần đi trước mà anh muốn chảy máu mũi. Mặt dù không phải là trai tân nhưng anh vẫn bị hấp dẫn bởi tắm lưng trắng như tuyết của cô. Hôm nay cô quả thật rất táo bạo làm anh muốn say rồi..
+++
T/g: Đọc và góp ý dùm tg, Xin cảm ơn nhiều..^^( sai xót chi mong bỏ qua cho tg nhé :*)
Chương Bữa Tiệc Hạnh Phúc
3
Xe của anh dừng lại trước cửa một biệt thự to lớn mang phong cách Châu Âu đẹp lộng lẫy. Anh bước xuống và mở cửa xe cho cô, cô theo lể nghi nhẹ nhàng nhất chân đi xuống, hai nhóc Ken Sun cũng nhanh nhẹn theo. Sun thì nắm tay anh, Ken nắm tay cô. "Gia đình" cô 4 người đi vào bữa tiệc.
Tất cả sự chú ý dồn vào 4 người tụi cô. Cô vừa thánh thoát nóng bỏng làm biết bao nhiêu người đàn ông say đắm, anh lãnh lẽo phong độ làm những người phụ nữ suýt xoa. Hai thiên thần nhỏ dể thương cũng không kém phần chú ý. Cô nhíu mài chán nản, thật ra cô muốn cô thật đẹp khi đi với anh. Cô biết hôm nay anh sẻ chính thức chống lại với gia đình anh,cô đã chuẩn bị tốt mong là không có gì không ổn.
Còn anh, khi nhìn thấy nhiều người đàn ông chú ý vào cô như vậy thì anh lại lãnh lẽo lia mắt về bọn họ, công khai chủ quyền ôm thắt lưng cô. Tại sao hôm nay cô lại mê người như vậy chứ,anh thật không hài lòng. Cô giật mình khi bàn tay lạnh lẽo của anh ôm thắt lưng cô. Cô ngượng ngùng nhìn anh, ánh mắt anh vẫn vậy vẫn cứ lạnh băng, không cảm xúc, tưởng chừng mọi vật đối với anh là vô hình, không có gì có thể cản bước đường của anh cả. Cô không biết nên vui hay nên buồn vì yêu phải người đàn ông như vậy hay không, nếu cô làm chủ được trái tim mình không thôi đập dồn dập vì anh thì có lẽ lúc này cô không ở đây,không thể cùng sánh vai với anh dù chỉ la "giả vờ". Cô nhẹ hàng cười rồi nhìn xung quanh. Bữa tiệc này có vẽ rất lớn, cô nhìn thấy toàn là các ông chủ lớn nhỏ của các tập đoàn, giả tạo vô đối. Đang đi thì Ken níu tay cô nói:
-"cô ơi,cho Ken và Sun đi chơi nhé, Ken hứa sẻ không đi đâu đâu."
Cô không biết như thế nào đành nhìn anh, anh không nói gì chắc là ngầm đồng ý, cô đành đưa chiếc điện thoại của cô cho Ken nhẹ nhàng dặn dò:
-"Ừm cô cho đi, nhưng nhớ quan sát Sun nha. Cầm chiếc điện thoại của cô bỏ vào túi, không được bỏ ra biết chưa?"
-"Vâng ạ" ken trả lời
Cô nhìn Sun rồi mở ví nhung ra, lấy sợi dây bạc hình mặt trời cười nhẹ đeo vào cổ Sun nói:
-"Cô tặng Sun, đừng cho ai nhé."
-"đẹp quá,Sun cảm ơn cô ạ.chụt..". Sun cười tươi rồi hôn thật mạnh vào má cô, thật đáng yêu a..
Được cho phép, hai cô cậu chạy thật nhanh lại khu vui chơi của khuôn viên biệt thự, cô nhìn theo mà nheo mắt cười nhẹ. Anh nhìn thấy nụ cười của cô mà ánh mắt anh dịu hẳn đi, hai tiểu bảo bối của anh có lẽ phụ thuộc vào cô quá nhiều rồi. Anh mỉm cười nhẹ, rồi tay vòng eo cô kéo đi. Cô chợt nhớ rằng anh ở đây nên quay qua cười nhẹ với anh rồi đi thẳng. Anh dắt cô đi lại một nhóm người già có, trẻ có đi cùng với vài cô chân dài ăn mặt hở hang, thiếu vải. Cô lắc đầu, nhưng cũng nở nụ cười nhẹ chào họ.
-"A,,, Chủ tịch Khắc, xin chào, rất vui được gặp anh " Một người đàn ông bụng bự đứng tuổi lại chào hỏi anh.
-"Chào giám đốc Chu."Anh nhàn nhạt bắt tay ông ta
-" đây là.." Ông ta đưa mắt nhòm về phía cô hỏi
-" Bà xã tương lai của tôi, Vĩ Nha". Anh vòng tay ôm cô sát vào người mình giới thiệu
-" a..thật là xinh đẹp. Hân hạnh được gặp cô" Ông ta cười ghê rợn chào cô. Nhưng cô vẫn gật đầu cười nhẹ, tỏ lòng thành.
Chào hỏi xong, anh quay qua hỏi nhỏ vào tai cô:
-"Cô có muốn uống gì không?".
-"A... cho tôi một ly nước trái cây được rồi". Cô ngượng ngùng nói, khoảng cách của anh và cô rất gần có thể nghe cả hơi thở bạc hà thơm mát của anh phả vào gáy cô làm cô đỏ mặt. Anh nhẹ nhàng dắt cô đi lấy nước, anh cho mình một ly rượu và mời cô một ly nước trái cây. Cô vui vẻ nhận lấy.
Trong quá trình vừa uống nước vừa nhìn xung quanh thì tiếng MC bữa tiệc vang lên
-"xin cảm ơn quý khách đã đến với bữa tiệc của chúng tôi, và bấy giờ xin mời quý khách hãy chọn bạn nhảy cho mình và vào sàn nhảy nhé. Chúc tất cả vui vẽ"..
Clap..clap..clap... Tiếng vỗ tay vang lên điều điều. Có một số người đã ra sàn nhảy,bổng dưng một anh chàng đẹp trai đến chỗ cô và nói:
-"tôi có thể mời quý cô nhảy một bài không?". Cô lúng túng nhìn cậu ta, nên hay không. Cô chưa kịp lên tiếng thì một âm vực lạnh băng vang lên:
-" Cô ấy là của tôi" Rồi anh kéo thẳng cô ra sàn nhảy. Tay anh đặt vào tấm lưng trần của cô, đưa cô du dương vào giai điệu trầm bổng. Cô cảm nhận được tay anh đang vẽ vòng tròn trên lưng cô, đều đều làm cô đỏ mặt không thôi.. Aizzz anh đang làm gì vậy chứ. Cô và anh đang là tâm điểm của bữa tiệc, thì một lần nữa tiếng MC lại vang lên,:
-"Tôi xin được phép mời cặp đôi đang là trung tâm bữa tiệc lên đây để chơi một trò ạ". MỘt ngọn đèn không biết từ đâu chiếu thẳng vào anh và cô, vậy là phải lên à. Cô và anh không nói tiếng nào đi lên trong sự reo hò của khán giả, MC lên tiếng:
-"cặp đôi của bạn là cặp đôi đẹp nhất đêm nay được tất cả các cặp khác ở đây cổ vũ. Để tỏ lòng thành với tất cả các bạn được bốc một lá thăm và trong đó là điều mà các bạn phải thực hiện, XIn mời". Cô nhẹ liếc nhìn anh thấy tay anh đang đưa lên bốc thăm, miếng thăm trong tay anh được mở ra, trong đó ghi gì cô không biết. Anh MC nhìn xong rồi cười tươi nói:
-"Điều mà các bạn phải thực hiện là Hôn một nụ hôn hoang dã..Aaa thật thú vị nha.. Mời các bạn thực hiện"
Hôn đi..hôn đi..hôn đi.. Tiếng reo hò cổ vũ làm cô đỏ cả mặt, trước đám đông như thế này mà bắt anh hôn cô á, chăc rằng anh không chịu rồi.. Nhưng ai đời..
Môi anh nhanh chóng đặt lên môi cô, anh hôn cô một cách say đắm, nụ hôn của anh không giống như nụ hôn lần trước lần này nụ hôn của anh đầy ngọt ngào và táo bạo. Cô nhắm mắt hưởng thụ giây phút này. Cô cảm thấy thiếu oxi khó thở thì anh mút nhẹ môi cô kết thúc nụ hôn hoang dã rồi rời đi, ôm cô vào lòng rồi nói với tất cả:
-"Tôi đã hoàn thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi và bà xã tôi."Nói xong anh kéo cô rời khỏi sàn nhảy, đi tìm tụi nhỏ rồi lên xe về nhà..
Cô cảm thấy hôm nay không tồi tệ mấy... Cô mỉm cười nhẹ nhàn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ của cô anh luôn hiện hữu.
+++
Trái tim nói:" Nếu bạn yêu một người hãy để anh ấy đi. Nếu anh ấy quay trở lại, anh lấy là của bạn mãi mãi"
Chương 15
3
Sáng hôm sau đúng như những gì anh dự đoán, trên tất cả các số ra của báo hôm nay trên trang nhất đều có hình nụ hôn của anh và cô ở bữa tiệc. Anh nhết môi cười băng lãnh nói nhỏ:
-"cuộc chiến chính thức bắt đầu".
Tựa vào ghế cầm điếu thuốc, hút một hơi thật dài nhớ về hôm tối. Anh đã có một nụ hôn giả giả thật thật. Khi vừa chạm vào đôi môi hồng hào, nhỏ nhắn , đối diện với cả đôi mắt to tròn trong suốt của cô thì anh không thể nào cưỡng lại mình được. Khi anh hôn cô thì anh đã muốn độc chiếm cô cho riêng mình rồi, cái ý nghĩ quái đản đó đã làm anh suy nghĩ suốt đêm. Hình như chưa bao giờ anh có suy nghĩ ấy, kể cả đối với mẹ của tụi nhỏ đi nữa. Khi cô ta bỏ đi thì anh chỉ buồn rầu một vài hôm rồi lại bỏ quên cô ta vào một xó của suy nghĩ. Nhưng còn cô thì khác chỉ vừa mới hôn cô thôi mà anh không muốn có người thứ hai chạm vào cô, anh muốn dù có hay không cô cũng chỉ có một mình anh. Anh lắc đầu bỏ qua cái suy nghĩ đấy, chú tâm vào công việc đang dang dở, nhưng hình ảnh cô cứ hiện lên trong đầu. Cắt đứt dòng suy nghĩ của anh bằng một tiếng chuông điện thoại:
-"reng..reng"
Anh kéo khóe môi cười nhếch, cười cũng như không rồi bắt máy:
-"Tôi nghe"
-"Ta thấy con trên mặt báo với cô bảo mẫu nhà con. Vậy con chính thức chống lại ta." Tiếng ông Phùng đầu dây bên kia nói.
-"hahah.. Tôi đã bao giờ theo ông đâu mà chống lại" Anh cười to lạnh lùng lên tiếng
-"Được lắm vậy đừng trách ta độc ác, con nghĩ con bé đó nó có sức chống lại ta sao..hahaha.. Ta bắt đầu nhé con trai". Ông ta cười man rợ rồi tắt máy.
Anh chợt lo lắng cho cô, ông ta nói đúng, cô chỉ là người bình thường làm sau có thể đấu lại với lão sói như ông ta. Anh nheo mắt lạnh, phải hay không anh đặt cô vào đây là đúng. Nhưng dù sau đi nữa chuyện đã dở dang rồi, chỉ còn cách đương đầu với nó thôi.
+++
Sáng giờ cô tất bật lo cho tụi nhỏ, hôm nay tụi nhỏ sẻ chính thức đi học khóa võ Karatedo để phòng thân. Cô cảm thấy tình hình giữa hai cha con nhà họ Khắc càng ngày càng rắc rối nên hôm qua cô đã bàn bạc với anh cho Ken và Sun đi học võ. Đề phòng vẫn hơn. Cô mặc đồ cho tụi nhỏ xong xui thì chính cô sẻ là người chở chúng đến trung tâm Võ Thuật. Sun và Ken rất hí hửng, Sun lên tiếng nói với cô:
-"Cô ơi, Sun học võ về nhà bảo vệ cô nha,hihi"
-"không, Sun là con gái, để Hai Ken bảo vệ cô cho". Ken lên tiếng dành phần
-"không hai Ken phải để Sun cơ" Bé Sun nhanh nhảu chu môi cự lại
-"Không là hai Ken cơ"
-"Sun cơ"
-"hai Ken cơ"
-"Sun.."
-"Ken"
-.....
....bla,bla..
Nhìn qua kính thấy ha đứa cãi nhau mà cô buồn cười, đây là lần đầu tiên cô thấy Ken cãi Sun quyết liệt như vậy mà nguyên do là chỉ để bảo vệ cô thôi. Thật quá dể thương a..
-"Thôi hai đứa dừng lại a,,, tới rồi." Cô đỗ xe trước cửa trung tâm Võ Thuật. ĐI xuống dắt Sun và Ken vào, ở đây cô có một người bạn tên Tuấn đang làm võ sư ở đây, cô đã gởi hai đứa thuận lợi vào lớp học của Tuấn
-"Cảm ơn Tuấn a... Trông chừng tụi nhóc giùm Nhất Nha nhé, hậu đãi Tuấn Sau..hihi" Cô vừa cười vừa cảm ơn Tuấn. Tuấn là anh chàng cao to, đẹp trai thân hình rám nắng với nụ cười rất hiền, bạn thân của cô từ học phổ thông. Tuấn cười nói:
-"Nhất Nha cứ yên tâm, Tuấn đảm bảo việc trông chừng tụi nhóc giúp Nha. Nhớ khao Tuấn một chầu hoành tráng là được".
-"Ok. vậy Nhất Nha đi trước Chiều sẻ đón hai tiểu bảo bối, bye"
-"bye"Tuấn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô cười nói
Cô cười tươi vẫy tay với Tuấn rồi nhìn vào trong lớp xem hai tiểu bảo bối nhà anh. Xong rồi quay đầu đi về. Trên xe cô gọi cho anh, điện thoại reo chưa hết một hồi chuông thì anh đã bắt máy:
-"Alo, tôi nghe"
-"Aa,,tôi là Vĩ Nha đây, tôi gợi là muốn báo cho anh biết tôi đã đưa tụi nhỏ an toàn đến lớp, và chiều tôi cũng sẻ là người rước chúng" Cô vừa lái xe vừa lên tiếng nói.
Đầu dây bên kia anh bật cười, vậy cũng báo. Anh đã biết từ lâu rồi, anh có cho vệ sĩ theo bảo vệ họ mà. haizz.. cô đúng là:
-"ừm tôi biết rồi, chiều rước tụi nhỏ giúp tôi luôn, cảm ơn" Anh nhàn nhạt lên tiếng.
-"à vâng, tạm biệt"
-"Tạm biệt" Anh nói rồi tắt máy. Cô đợi anh tắt máy thì bên này cô mới buôn điện thoại xuống. Thả lỏng mình cô nhìn dòng xe tấp nập, mà lòng chợt buồn nhẹ. Anh cứ lạnh lùng mà không một tí cảm xúc nào với cô như vậy liệu cô có nên tiếp tục hay không,.. Không.. Không cô đâu phải dạng một chút đã bỏ cuộc..haha.. Anh cứ đợi tiếp chiêu cô.
Cho xe vào Trung Tâm thương mại.
Cô mua một vài thứ để ra chiêu với anh đây, Vũ à cứ chờ em nhé...
Mua gì thì chỉ có cô biết.......
++++
"Anh à nếu không có em thì sau có anh của bây giờ. Vậy nên anh phải cảm ơn em nhé!"
+++
T/g: cảm ơn đọc giả đã ủng hộ tg nha.. Hứa sẻ ra chap đều đều..^^ ( sai xót chi mong bỏ qua cho tg nhé) @@
Chương Màn Chào Sân Ấn Tượng
3
Buổi chiều hôm đó cô đi rước tụi nhóc, cô đậu xe trước cổng Trung Tâm cô đoán khoảng 2h30 là tụi nhóc sẽ tan. Cô bước ra ngoài đứng dựa lưng vào chiếc xe BMW trắng, mắt nhìn chăm chú vào cổng Trung tâm. Đột nhiên cô cảm thấy bất an, dường như sẻ xảy ra điều gì đó. Cô lo lắng nhìn về phía cổng từng dòng người một lướt qua nhưng không thấy bóng hình của Ken và Sun. Lòng cô lạnh hẳn, Cô bắt gặp Tuấn đi ra, chạy nhanh lại Tuấn hỏi:
-"Tuấn hai đứa nhỏ hồi sáng mình đưa lại lớp cậu đâu rồi, sao mình không thấy tụi nó ra vậy?"
Tuấn chợt ngớ người, nói:
-"Không phải cha tụi nhỏ cho người lại rước rồi sau."
-"Cha, làm gì có cha tụi nhóc mới vừa gọi điện kêu mình rước nó đây mà" Cô bồn chồn lo lắng nói với Tuấn. Tuấn bắt đầu thực lại:
-"Thế này, khi Nha vừa rời khỏi một lát, có một ông cụ ăn mặc lịch sự đến nói là quản gia trong nhà của hai đứa. Còn nói là cha tụi nhỏ cử ông ta đến để rước về có chuyện. À,, ông ta còn đưa điện thoại cho mình nói chuyện với cha tụi nhỏ nữa mà.. Mình thấy vậy nên hỏi tụi nhỏ là có phải cha hai đứa tên Khắc Minh Vũ không, tụi nhỏ còn nói có nũa. Thế nên Tuấn cho tụi nhóc về. Ủa, mà sau vậy Nhất Nha có chuyện gì à"
Cô nghe câu chuyện của Tuấn kể lại thì hoảng hồn:
-"Chết tiệt" Nói xong cô phóng lên xe chạy đi một mạch.Tuấn không hiểu gì cả nên cũng cho qua.
Đi trên đường cô gọi điện cho anh:
-"Alo, tôi nghe, đi rước tụi nhỏ dùm tôi chưa?" Anh chỉnh gọng kính lên tiếng hỏi
-"Tụi nhỏ bị bắt cóc rồi." Cô lo lắng lên tiếng
-"Cái gì, bị bắt cóc, cô đang ở đâu mau về nhà ngay không được đi lung tung chuyện này để tôi lo biết chưa?" Anh căn dặn cô,rồi nhanh chóng gọi cho La Phong.
-"La Phong bạn nhỏ bị bắt cóc rồi, cậu lập tức triệu hồi tất cả anh em trong bang tìm ra tung tích của hai đứa nhanh lên cho tôi"
-"Ok, bình tĩnh nhé Vũ" Nói rồi La Phong mau chóng cúp máy.
Anh bình tĩnh ngồi tựa vào ghế chờ đợi một cuộc điện thoại từ một người mà anh cho là chắc chắn sẻ gọi cho anh trong 5' tới. 4'35s thì chuông điện thoại anh vang lên, nhanh chóng bắt máy đầu dây bên kia đã vang lên tiếng của ông Phùng:
-"Như thế nào con trai, màng chào sân của ta ấn tượng chứ. hahah"
-"Rất ấn tượng, đừng làm hại đến bọn nhóc. Nhưng ông nên nhớ, tôi là người ăn miếng trả miếng nhé" Tiếng anh lạnh lẽo nói với ông ta
-"Thì sau nào con trai, ta lỡ tay làm hại tụi nhóc rồi sau. Để xem con có mạnh miệng được không nhé". Ông ta đưa chiếc điện thoại đến chổ Sun và nói với nói:
-"nào cháu gái, lên tiếng với cha cháu đi nào"
Bé Sun sợ hãi rút vào lòng Ken, Ken thì nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh giá, ôm Sun vào lòng. Sun khóc róng lên:
-" Huuuhuhuu.. Oaaoa. Ba Vũ ơi Sun sợ, Sun sợ..huhu". Ken nhìn ôm thật chặt Sun vào lòng nhìn ông ta băng ánh mắt thù hận. Lên tiếng:
-"Ông đã đạt được ước muốn bây giờ đi ra chỗ khác được chưa"
-"Hahaha,, Cháu thật giống cha cháu, cứng đầu và cố chấp. Ok, ta đi" Nói rồi ông quay lại áp điện thoại vào tai cười man rợ nói với anh:
-"Sau nào con trai, con có suy nghĩ gì"
Anh lạnh run người được lắm, dám bắt bảo bối của anh, anh sẻ cho ông ta sống không bằng chết. Nghiến răng ken két nói:
-"ông chờ đó, tôi sẻ đáp trả cho ông"
Nói rồi anh cúp máy, đi nhanh ra khỏi công ty, lên xe tìm tụi nhóc.
+++
Cô đã nghe anh dặn dò là ở nhà không được ra ngoài. Cô biết chứ anh đang lo rằng ông ta sẻ bắt luôn cả cô thì lúc đó anh càng khó giải cứu Ken và Sun. Nhưng cô làm sao an tâm mà ngồi ở nhà kia chứ. Cô cứ đi đấy, dám bắt cô sau, còn khuya. Cô thay một bộ đồ đen,đeo mặt nạ vào, tìm kím cái chấm đỏ trên màng hình điện thoại. A... thấy rồi, là phía nam của khu biệt thự chính nha. Cô nhanh chóng ra chiếc xe moto mà cô đã chuẩn bị sẳn phóng đi như tên bắn. Dọc đường đi cô lo lắng cho hai tiêu bảo bối, không biết có bị đánh đập hành hạ gì không nữa. nếu tụi nó mà mất đi một sợi tóc thì Nhất Nha cô se mần thịt bọn chúng. Đi đường rừng vào thì cô bắt gặp một cái nhà hoang, chia làm hai căn. Không biết tụi nhỏ sẻ ở căn nào. Thì chợt thấy Ông Phùng đi ra. A.. thì ra là ông ta, vậy thì càng thú vị. Cô ném phi tiêu có tẩm thuốc mê vào 4 tên lính canh trước cửa. Cô vội qua căn phòng mà ông ta vừa bước ra lấy ổ khóa chỉ mình cô có ,khóa kín của lại để đảm bảo an toàn cho tụi nhỏ.
Đang loay hoay thì cô cảm giác phía sau có người, né qua một bên vòng cổ chúng và ra chiêu tuyệt đẹp. Nghe tiếng ồn ào ngoài trước, một nhóm khoảng 10 người toàn là dân cao thủ đi ra, còn có cả ông ta, ông ta lạnh giọng nói:
-"Ngươi là ai, định cướp người đi à"
-"Tôi là ai ông không cần biết, chỉ cần ông thả bọn nhóc ra tôi sẻ tha cho ông con đường sống" Giọng cô lạnh như ma quỷ địa ngục cất lênh làm mọi người xung quanh đây không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Ông ta nhìn cô một lát rồi cười ha hả nói:
-"ta cần ngươi tha, hahah thật buồn cười để xem ai là người phải xin tha nhé" Ông ta cười nói.
Cô chỉ nhìn ông ta rồi nhìn đồng hồ nếu cố đoán không lầm thì khoảng 20 phút nữa anh tới nơi, nên cô phải gọn gàng sạch sẽ mà rời đi. Không còn thời gia để suy nghĩ cô lao vào trận chiến,đối với cô 10 người ở đây không là gì cả, chỉ cần 15' cô đã hạ gục được tất cả,còn lại mình ông ta, nhưng ông ta đã nhanh chân chạy chóng rồi.Bỏ đi ông ta, cô mở cửa phòng thứ hai đi vào thấy bọn nhỏ nằm trên sàn nhà mà cô thương. Nhưng đây không phải lú cô thừa nhận thân phận nên chỉ cởi chiếc áo khoát của mình rồi nhanh chóng ra ngoài. Anh sắp đến rồi, nắp trong bụi cây gần đó cô thấy anh và một người con trai cao to khác chạy nhanh vào nhà hoang. Cô thấy đã xong hết bèn đi ra xe rồi chạy về nhà trước khi anh về.
Anh và La Phong vào căn nhà hoang để cứu hai đứa nhóc nhưng chỉ thấy những cái xác nằm la liệt trên mặt đường, hoảng hồn anh chạy vội vào hai căn phòng đí thì thấy Ken và Sun đang nằm trên sàn đất, mà bên trên còn có một cái áo khoát đen đắp lên. Anh nhíu mày vậy là có người tới trước anh để cứu chúng. Anh quan sát xung quanh rồi ôm hai tiểu bảo bối vào lòng, cả hai đã quá mệt mỏi nên ngủ rất say, không hay biết gì cả. Nhưng anh ngưởi được mùi hương trên áo mà chúng đang đắp rất quen thuộc. Anh đã nghe được ở đâu nhỉ...
Bỏ qua các nghi vấn đó anh, mau chóng đưa chúng về nhà bỏ lại cho Phong một cây nói:
-"dẹp sạch chổ này đi" Nói xong anh đi một mạch, bỏ lại Phong cái mặt đần ra. Hết nói nỗi thằng bạn...
+++
t/g: Đọc giả có muốn thêm một số tình tiết "đen tối" vào để truyện thêm hấp dẫn không. :3 . T/g thật muốn thêm a.. nhưng sợ đọc giả bị đầu độc ạ..hihi.. (Xin ý kiến nhé)
Chương 4 Người Một Giường
3
Anh đưa hai đứa nhỏ về tới nhà thì cô từ trong nhà đã chạy nhanh ra mở cửa. Cửa vừa được mở thì chiếc xe dừng lại, cửa mở ra hai cái bóng nhỏ đã chạy nhào vào lòng cô khóc rống lên:
-"A.. cô bảo mẫu ơi, thật đáng sợ a. Sun rất sợ, huhu oaoa..." Sun ôm đùi phải cô nói
-"oa..oa..huhu.. Ken cũng sợ nữa a.." Ken là một cậu nhóc cứng rắn mà giờ đây lại khóc bù lu bù loa thế này làm cô thấy đáng thương. Cô ngồi xuống ngang người chúng, ôm cả hai đứa vào lòng, lau nước mắt cho chũng nói:
-"Sun và Ken ngoan nha, không sao rồi phải không, có cô ở đây không ai dám bắt nạt hai tiểu bảo bối của cô nữa đâu a.. Ngoan nào, nín đi ha.."
Cô dịu dàng lau nước mắt cho tụi nhỏ, dỗ dành chúng. Anh là người đứng ngoài nhìn vào cảm thấy cô thật giống mẹ của chúng. Cô quan tâm chăm sóc chúng như vậy hèn gì hỏi tại sau hai đứa không phụ thuộc vào cô chứ. Anh nhìn 3 người đang ôm nhau kia mà anh cười nhẹ, có phải hay không anh đang dần dần thích cô rồi.
Sun nín khóc từ trong lòng cô ngước ra nhìn cô nói trong tiếng nất:
-"cô ơi, hức... hôm nay thật đáng sợ, cô... hức.. cho tụi con ngủ ..hức..chung với nha..hức"
Nhìn bé Sun nất như vậy cô thương quá, cười nhẹ với hai đứa cô nói:
-"Ừm, không ấy từ nay Sun ngủ cùng cô luôn đi. Sẻ không ai bắt nạt được Sun nữa a.."
-"vâng ạ.." Sun cười tươi nói
-"Còn Ken nữa a, Ken cũng muốn" Ken ló mặt lên nói với cô. Cô phì cười đúng là hai đứa tiểu quỷ cái gì cũng đòi được.
-"Ừm, cả Sun và Ken luôn được chưa!". Cô nhéo má tụi nó cười tươi hứa.
-"khụ..ưm..hư". Tiếng ho nhẹ của anh kéo 3 người ra khỏi tình cảnh "con khóc mẹ dỗ". Cô nhìn lên anh, aa nãy giờ anh ở đây a.. cô quên mất. Cười nhẹ gật đầu chào anh. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nhàn nhạt. Cô kéo hai đứa nhỏ đứng dậy rồi nói:
-"Thôi nào vào ăn cơm rồi tắm rửa ha.. Cũng trể lắm rồi". Cô nhìn bầu trời tối đen như mực ở ngoài kia mà thở dài, Sun và Ken có lẽ sẻ phải còn bị bắt làm con tin dài dài, cô sẻ phải cực nhiều đây.
Vào nhà cùng anh và bọn nhóc ăn cơn, tắm rửa rồi đi ngủ. Hôm nay tụi nhỏ nhất quyết kêu cô mặc đồ báo hồng chúng mua, cô đành phải chiều theo. 3 người tụi cô mặc đồ báo hồng giống nhau rồi lên giường, cô cùng chơi xếp lâu đài với chúng. Bổng nhiên có tiếng gõ cửa. Ken nhanh nhẹn lên tiếng
-"VÀo đi cửa không khóa". Cô lo mãi mê chơi nên anh vào khi nào không hay.
Anh nhìn 3 con "báo hồng" trên giường mà buồn cười. Trời ạ, ở đâu ra thể này, thật đáng yêu a.. Chắc là do hai đứa con yêu quý của anh rồi. Bởi vì anh cũng có hai bộ giống chúng như vậy. Anh vào cả nửa tiếng rồi mà không ai hay cả. Anh đi lại giường gần chỗ cô đang nằm, ngồi xuống. A..cô có một cái đuôi rất dể thương a.. do mãi kiếm hình ghép mà cái môi cứ chu chu ra..
Cô nhìn mấy cái hình này mà hại não, thật khó a.. ái nào nhỉ.
-"Đây này, ghép vào bên kia". Một giọng nói trầm thấp vang lên cùng với mảnh ghép cô đang tìm.
-"A..đúng rồi cảm ơn nha..haha..cô có rồi nè" Cô cười cầm lấy rồi ghép vào. Nhưng chợt nhơ ra đều gì đó. A ai nói vậy cà.
Nhìn qua phía bên trái cô thì thấy anh đang nhìn chăm chăm cô. Đỏ mặt cô vội ngồi dậy, nói:
-" Anh vào đây khi nào a.. sao tôi không hay vậy?"
-"Không lâu,chỉ mới khoảng 30' a." Anh cười nhẹ đáp trả.
-"Ba Vũ, ba Vũ... con đang chơi ghép hình a.. ba chơi không?" Sun chạy lại ngồi vào lòng anh lên tiếng.
-"Thôi a.. Ba Vũ không chơi với con được, mà là bây giờ Hai tiểu bảo bối của ba đi ngủ nhé..Khuya rồi" Anh dịu dàng lên tiếng.
-"Không a.. Ba Vũ ngủ cùng con với tụi con đi" Bé Sun cho ý kiến.
-"được a.. Mình 4 người ngủ chung nha ba Vũ, nha Cô bảo mẫu" Ken đưa mặt cún con ra năng nỉ cô và anh. Cô cười nhẹ, đúng là biết cách lấy lòng người khác a.. Cô nhìn anh đỏ mặt, nhưng phải ngủ cùng giường với anh sau, điều này cô chưa nghĩ tới a..
-"Được rồi ba ngủ với tụi con được chưa rồi bây giờ đi lên giường nằm xuống đi" Anh nhẹ nhàng đồng ý với tụi nhỏ. Cô thì há hốc miệng. Anh đồng ý a..
Hai đứa nhỏ nhanh chóng lên nằm ngay ngắn vào chổ, Ken thì nằm phía trong cùng, tới Sun.. Vậy không phải cô và anh phải nằm gần nhau sau.
Anh nhìn cô đang đứng trời trồng đằng kia thì gọi:
-"Cô Vĩ Nha, cô định không ngủ sau, lên đi hay muốn ngủ ngoài bìa"
-"A .. tôi lên liền" Cô đi nhẹ lại chiếc giường nằm kế Sun. Anh cũng nhanh chóng nằm phía sau lưng cô. Cô có thể cảm nhận được sức nóng từ thân thể anh. Thật ngượng a..
-"ba Vũ, Cô bảo mẫu ngủ ngon" Sun và Ken đồng thanh lên tiếng rồi mau chóng chìm vào giấc ngủ. Cô nằm nghiêng qua Sun không dám xê dịch chỗ nằm, chỉ sợ vừa mới động thôi là đã lọt thỏm vào lòng anh rồi.
Bổng dưng, anh ôm lấy cô, người cô chợt cúng ngắt, quay đầu nhìn lại thì thấy anh đã ngủ, cô chợt thở phào mình chỉ là cái gối ôm cho anh thôi. Anh ôm cô vào lòng, giả vờ nhắm mắt ngủ, nhưng thục chất anh chưa ngủ. Anh không phải là người dể ngủ như vậy, đúng là người cô rất mềm và rất thơm như lời Ken nói. Ôm vào rất dể chịu, anh nhắm mắt hưởng thụ ngọc nhuyễn uyên hương trong lòng mà dầm dầm chìm vào giấc ngủ say. Có lẽ từ trước đến nay, tối nay là ngày anh ngủ ngon nhất mà không phải chịu một giấc mộng nào...... Cô và anh cùng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...
+++
" Trong giấc mơ của em luôn có bóng anh, nhưng nó cứ chập chờn rồi lại biến mất. Em rất sợ phải đối diện với sự thật , rằng một mai không có anh ở bên. Em sợ lắm Vũ à.."
Chương Tình Cảm Chớm Nở
3
Sáng hôm sau
Ánh nắng mặt trời chiếu vào sáng cả căn phòng. Hai anh em Ken và Sun chen lấn vào cái chăn ôm nhau ngủ ngon lành. Còn cô thì như một con mèo lười, chui rút vào lòng anh tìm hơi ấm. Anh nhìn thấy cảnh tượng này mà lòng anh chợt tan chảy, ấm áp lắm. Đây là điều mà anh mong muốn có được, một gia đình hạnh phúc bên những đứa con xinh, từ nhỏ mẹ anh đã mất, lớn lên lại không có tình yêu thương của cha, của gia đình. Đến khi lập gia đình anh tưởng chừng như hạnh phúc sẻ tìm đến anh nhưng rồi sau, nó tan vỡ ngay trong tích tắt. Từ đó anh đã không còn tin vào một ai nữa, tim anh dường như đã đóng băng, khóa kín với mọi thứ. Nhưng rồi đến một ngày, một cô gái có tên là Nhất Vĩ Nha đã bắt đầu chập chững bước vào lòng anh. Tim anh một lần nữa tan chảy, và dường như lần này nó dồn dập và mãnh liệt hơn trước. Cô gái ấy không chỉ đẹp, dịu dàng mà còn có cả một tấm lòng cao thượng. Khi anh xem lại những đoạn băng ghi hình mà ở nhà cô và các con anh đã làm, cô chăm sóc tui nhỏ từng tí, cô không quản ngại Ken lạnh nhạt mà làm Ken trở nên phụ thuộc vào mình. Những cái nhíu mài, những nụ cười hay những hành động của cô từng chút một đang đi vào lòng anh. Anh nhìn cô gái ngủ trong lòng mình mà cười nhẹ, có lẽ cô đã làm anh yêu cô rồi. Cuối xuống đặt nụ hôn lên môi cô...
Cô đang ngủ ngon lành, trong giấc mơ cô mơ thấy hoàng tử đang hôn một nàng công chúa, Aaaa mà công chúa lại chính là cô a..!! Nụ hôn của hoàng tử thật tuyệt, nhưng rồi cô lại bị hoàng tử cắn a.. thật đáng chết tại sau lại cắn cô chứ, hứ..không thèm hôn hoàng tử nữa.. ta đi tìm Vũ của ta đây.
Cô dụi dụi bắt đầu mở mắt, sáng rồi a.. Nhìn thấy Ken và Sun vẫn còn ngủ thì cô cười nhẹ, kéo chăn đắp lên người chúng. Xoay người ra sau thì thấy mặt anh gần cô trong gang tất, cô giật mình rồi thì cũng nhớ chuyện tối qua. Cô cười nhẹ nói:
-"Buổi sáng vui vẻ a"
Anh nhìn tác phẩm của mình trên môi cô mà cảm thấy rất hưng phấn, thật đẹp.. Cười nhẹ với cô nói:
-"ừm, buổi sáng vui vẻ"
Cô nhìn anh cười thì cũng vui vẻ hẳng lên. Chợt nhớ đến cái môi yêu quý của mình mà bực bội. A..nhưng sau lại chân thật đến vậy, cả môi cũng bị phồng lên rồi. Cô xụ cái mặt xuống rồi bước xuống giường vào nhà vệ sinh. Anh nhìn theo bóng dáng cô mà vui vẻ, rồi cô sẻ là của anh thôi.
Đi ra khỏi phòng vệ sinh thì cô thất anh đã ra ngoài rồi chỉ còn hai đứa nhỏ, cô vội xuống nấu đồ ăn sáng cho chúng rồi cho anh còn đi làm nữa. Bà tuyết quản gia đã xin nghỉ việc luôn rồi, gia đình bà đã chuyển đi nơi khác nên trong biệt thự này chỉ còn lại vài người thôi.
Cô từ phòng bếp nhìn anh quần áo tươm tất đi xuống thì nói to:
-"này, anh ăn sáng đi rồi hả đi làm"
Anh nhìn cô tất bật trong bếp mà phì cười, rồi cũng nhàn nhạt trả lời:
-"ừm, em làm cho tôi một phần"
-"vâng" Cô chuẩn bị 4 phần ăn sáng, đem ra bàn để đấy. Lên gọi hai nhóc con dậy, chưa kíp đi lên lầu thì Ken và SUn đã nhanh chân chạy xuống.
-"chào buổi sáng cô bảo mẫu" Hai đứa đồng thanh nói
-"chào buổi sáng hai con" Cô cười tươi chào lại chúng nó.
Cô nói tiếp:
-"Vào ăn sáng nào".
-"Vâng ạ"
"Gia đình" 4 người ngồi trên bàn ăn bữa ăn sáng đầy vui vẻ.
Kết thúc bữa ăn, anh vào bếp dặn cô.
-"À hôm nay làm phiền em mang cho tôi một phần cơm trưa đến công ty VAM nhé."
-"à vâng, thế anh ăn cơm gì tôi chuẩn bị" Cô hỏi ngược lại
-"Tùy em,tôi không kén ăn".
-"vâng"
Nói rồi anh ra xe đi làm, còn Ken và Sun thì đã lên phòng làm gì rồi không biết.
+++
Cô nhanh chóng làm xong việc nhà thì lên ban công gọi điện cho một người:
-<alo, em nghe thưa chị> Đầu dây bên kia lên tiếng
-"ừm, Em điều tra được bà ta là ai chưa?" Cô lạnh giọng hỏi
-"Thưa chị, em có điều tra được, trước kia Bà Loan là một trong những sát thủ của bang Hồng Đen, tuy nhiên sau này do lục đục nội bộ nên bà ta ra ngoài lập bang phái khác và bang này cũng có tiếng trong giới ngầm." Đầu dây bên kia cũng kính trả lời.
-"rồi, tôi biết rồi" Nói xong cô cúp mày. Nhìn lên trời mà cô cảm thấy nặng nề, đúng là bà ta không dể đấu như cô nghĩ. Hồng Đen ư, rồi cũng có lúc bà ta bại dưới tay cô thôi. Nhưng điều cô lo sợ là Ông Phùng và bà Loan sẻ liên kết chống lại anh đến lúc đó anh khó có thể thoát khỏi ông ta. Có hay không cô nên giúp anh một tay.
Thở dài một hơi, cô đi xuống lầu làm thức ăn chuẩn bị đưa tụi nhỏ đi học rồi đưa cho anh luôn...
+++
Chương Em Có Muốn Thích Tôi Hay Không
3
Cô lái xe đưa hai tiểu bảo bối đến Trung tâm Võ Thuật, hôm nay cô đã dặn chúng rất kĩ rằng có ai rước cũng không được về trừ khi có sự xác nhận của cô. Nhưng cô vẫn còn chưa an tâm đành đưa cho Ken một sợi dây bạc nói:
-"Ken, cô tặng Ken sợi dây hình mặt trăng nha, không được làm mất đấy"
Ken mân mê sợi dây trên tay rồi cười tươi nói:
-" Oa đẹp quá, Ken cảm ơn cô bảo mẫu, ..Chụt.." Ken ôm cổ cô hôn thật kêu vào má cô, cô cười thật to xoa đầu cậu nhóc:
-"Ken ngoan, hai đứa nhớ giữ gì đồ cô tặng đấy"
-"Vâng ạ, Sun cũng có giống hai Ken a, nhưng của Sun là mặt trời đẹp hơn cả Hai Ken nga." Bé Sun chu môi nói với Ken
-"rồi của Sun đẹp hơn của hai Ken được chưa. Thôi mình vào học nào Sun" Ken nhìn Sun dịu dàng nói, rồi kéo cô bé vào lớp. Sun không quên ngoái đầu lại nói với cô:
-" Chiều rước con cô a" . Rồi đi theo chân Ken vào lớp. Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của của hai đứa nhỏ mà cô hạnh phúc, an tâm phần nào vì tụi nhỏ đã đeo sợi dây mà cô tặng. Trên mỗi sợi dây đều có thiết bị định vị toàn cầu, dù ở đâu đi nữa chỉ cầm cô mở điện thoại của cô ra là có thể tìm ra vị trí của hai sợi dây bạc đó.
Nhìn chiếc đồng hồ trên tay cô thấy đã đến giờ ăn của anh rồi, nhanh chóng lên xe đi đến công ty VAM. Cô cho xe vào chổ đậu xe, lấy túi đựng thúc ăn đã chuẩn bị nhanh chân vào đại sảnh. Cô đi lại bàn tiếp tân nói:
-"Xin lỗi cho tôi gặp anh Khắc Minh Vũ"
Cô tiếp tân sửng người. Cô gái này ở đâu ra mà dám cả gan kêu cả họ tên chủ tịch thế này. Cô tiếp tân nhìn cô trả lời:
-"Xin lỗi chị có hẹn trước không ạ"
-"à,, có, cô cứ nói tôi là Nhất Vĩ Nha thì chắc hẳn anh ta sẻ biết" Cô thẳng thắng trả lời.
Cô tiếp tân khó chịu ra mặt, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt viên đạn rồi điện lên phòng chủ tịch. Cô thì không chấp những người như cô ta, không tôn trọng khách hàng như cô ta.
-"alo thưa chủ tịch, có cô Nhất Vĩ Nha tìm ngài ạ"
-"..."
-"Vâng,vâng" Không biết đầu dây bên kia nói gì mà cô ta vâng dạ hoài như thế. Cô nhíu mài suy nghĩ.
-"Thưa chị, Chủ tịch đang bận và nói là không muốn gặp chị " Cô ta khinh khỉnh đáp.
Cô lia đôi mắt lạnh nhìn cô ta, không muốn gặp, Cô ta tưởng cô ta gạt được cô chắt, hư... Cười nhết nữa miệng, cô cầm chiếc điện thoại lên bấm gọi anh. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:
-"Alo,tôi nghe"
Cô cố tình nói to cho cô ta nghe:
-" Tôi đây, tôi đang ở đại sảnh công ty anh. Nhưng không ai cho đi lên cả. Anh xuống lấy đồ đi"
-"Ừm, tôi xuống liền" Anh nói xong thì tắt điện thoại, với lấy chiếc áo trên vest trên ghế rồi đi nhanh xuống sảnh.
Cô nói xong thì đứng đó đợi anh. Chưa đầy 2' anh đã có mặt tại sảnh lớn của công ty. Anh nhìn thấy cô rồi đi lại gần, anh nói:
-"Sao không lên"
-"Không ai cho nên tôi lên không được, cơm của anh, tôi về trước" Cô nói rồi liếc nhìn về cô tiếp tân đưa túi thức ăn cho anh quay đầu đi. Anh nhanh tay níu cô lại nhíu mày nói:
-"tôi cho em đi sau, theo tôi tôi có chuyện muốn nhờ em" Nói rồi cô bị anh lôi lên tầng lầu dành riêng cho chủ tịch.
Anh kéo cô vào phòng rồi đóng cửa, cô cũng vào theo, quan sát vật dụng trong phòng thì cô cảm thấy hoa mắt. Quá tuyệt. Cái kính sát đất kia có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật bên ngoài nha. Còn có cả góc phòng ngủ mini siêu tiện dụng nữa. Hai mắt cô tròn xoe nhìn cái phòng dành cho chủ tịch của anh, quá đẹp. Cô nhìn anh nói:
-"anh kéo tôi vào đây có chuyện gì?"
-"Không có gì chỉ là kêu cô đợi tôi về chung với, xe tôi hư rồi" Anh nhàn nhạt nói. Anh là cố tình kéo cô ở lại nha, muốn gần cô chút thôi mà khó vậy sau.
-"Vậy à, anh cứ làm việc đi tôi không làm phiền" Cô nói mà không thèm nhìn mặt anh cứ nhìn con voi bằng tượng to bự đang ở trên đầu tủ kia a..
Cô phải làm sau để lấy cái con voi kia, cô thật có hứng thú với nó nha. Rất đẹp. Cô với tay lên lấy nhưng không tới, nhảy lên nhưng vẫn không tới. Cô nhất quyết phải lấy được con voi kia cô mới chịu, cô đành phải nhảy thật cao nhưng vướng phải cái vật gì đó cô có nguy cơ mông hôn đất, nhắm mắt chờ cái tiếp đất hoành tráng thì............ anh đã nhanh tay lấy cái gối tựa lưng ném nhanh xuống, và kết quả cô ngồi lên cái gối của anh. Anh nhìn cô mà buồn cười, ở đâu mà có cái người kém thông minh như vậy chứ, tại sau không bắt ghế lấy mà lại nhảy lên như vậy, chút nữa té rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm..hazzz..hên là anh nhanh tay nếu không thì chết cái mông cô rồi... Cô nhìn anh cười ái ngại nói:
-"Cảm ơn anh a.. nếu không thì tiêu tôi rồi"
Anh bước lại gần cô đỡ cô dậy cười nhẹ nói:
-"Không sau, thấy chết không lẽ không cứu"
-"Cảm ơn,à anh cho tôi con voi trên kia đi" Cô chỉ tay lên con voi trên đầu tủ nói với anh
Anh cười trừ với tay cầm con voi đem xuống cho cô:
-"chỉ vì một con voi mà suýt nữa té. Thật là"
-"đương nhiên vì cái gì mình thích , tôi sẻ làm tất cả" Cô nhìn chú voi nói với anh
-"Vậy nếu làm tất cả vì tôi em có đồng ý không" Anh dịu dàng lên tiếng.
Cô sững người quay mặt lại nhìn anh, ánh sáng buổi chiều tà chiếu vào anh làm anh rực sáng, nhưng điều anh nói có nghĩa gì. Anh đang tỏ tình với cô sau,hahah..
-" Anh có ý gì?" Cô cố tình hỏi lại
-"Là thế này" Nói xong anh khóa môi cô một nụ hôn nóng bỏng ngọt ngào, cô như chìm đắm trong đó. Anh buông cô ra nhìn thẳng vào mắt cô nói:
-"Em có muốn thích tôi không? hay là Muốn tôi thích em? Em chỉ được chọn 1 trong2. " ĐẠo lý ở đâu a.. như thế nào anh đều có lợi. Cô cười tươi nhìn anh nói:
-"Em chọn 1, em muốn em thích anh" Đúng cô muốn cô thích anh, cô không muốn anh thích cô mà phải là yêu cô, một tình yêu đẹp.
Anh ôm cô vào lòng, và mỉm cười hạnh phúc.... Tình yêu liệu có đến với anh một lần nữa???????>>>>>>>>
+++
Chương Chuỗi Ngày Hạnh Phúc
3
Cô đứng trên ban công nhìn ra xa mà mỉm cười hạnh phúc, nếu hỏi cô bây giờ có hạnh phúc không, cô sẻ không ngại ngần mà nói có. Yêu anh là điều mà cô không bao giờ hối hận cô chắc như vậy, cô hối hận vì chỉ không biết anh sơm hơn, yêu anh sớm hơn Lệ Á thôi.
Cô cảm nhận được một vòng tay đang ôm lấy cô từ phía sau, mỉm cười hỏi nhỏ:
-"Anh có thấy hoàng hôn đẹp không"
-"Đẹp nhưng anh không thích hoàng hôn. Nó buồn bã và đầy đau thương. Anh thích cái nắng nóng bỏng của mặt trời hơn, vì nó luôn đầy sức sống giống như em vậy" Anh dịu dàng tựa vào vai cô nói
Cô biết anh sẻ trả lời như vậy lắm mà. Còn cô thì khác cô thích hoàng hôn, cô thích sự buồn bã của nó, thích sự đau buồn nhưng đầy lãng mạng của nó. Hoàng hôn giống như một tình yêu buồn, nhưng tình yêu phải có buồn thì mới hạnh phúc được. Cô đang đón chờ sự vật vã trong tình yêu để được hạnh phúc bên anh và các con mãi mãi. Tựa đầu vào ngực anh mà nhìn ngắm hoàng hôn, cô chỉ cần như thế này là đủ.
Anh hôn nhẹ vào tóc cô, ôm thật chặt cô vào lòng. cùng cô hưởng thụ hạnh phúc. Bởi anh cũng không chăc rằng rồi mai đây cô và anh có giống như anh và Lệ Á, yêu cuồng si rồi lại vỡ tan trong tích tắc. Anh đang sợ..phải anh khẳng định rằng anh đang sợ, anh sợ phải mất cô, anh sợ cô rồi một ngày không cần anh nữa, có lẽ cuộc sống của anh khi đó sẻ rất tồi tề. Hưm.. từ khi nào anh lại yếu đuối thế nhỉ.. chắc từ khi cô bước vào lòng anh.
-"Hứa với anh đừng xa anh nhé" Anh nhẹ nhàng nói với cô.
-"Em không hứa, bởi vì nếu anh còn cần em, em sẻ không xa anh" Cô cũng nhẹ nhàng nói. Cô biết chứ cô biết anh đang sợ gì nhưng cô có thể hứa rằng, khi cô còn ở trên thế gian này thì chắc rằng cô còn yêu anh, và luôn ở bên anh.Anh nghe cô nói như thế thì an tâm, xoay người cô lại đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, thì chợt:
-"AAA Sun không thấy gì a.. Cô và ba cứ tiếp đi a" Bé Sun che mắt lại giả vờ la lên, làm cô ngại ngùng mà đỏ mặt. Ken nhìn Sun kéo cô bé vào nói:
-"Sun a,,, hai Ken đang xem hay mà SUn ở đâu vào phá vậy a.. Thật là tiết mà.." Ken làm mặt tiếc nuối nói.
Cô thì mặt đỏ như hai quả táo rồi. Anh nhìn cô mỉm cười rồi nói giả vờ nghiêm khắc nói với tụi nhỏ:
-"Ai cho hai con vào phòng cô Nhất Nha mà không gõ cửa hả?"
-"Hhi hi.. Thường thì cô bảo mẫu cho tụi con như vậy a.. Phải không cô bảo mẫu?" Ken giả vờ ngoan hiền hỏi ngược lại cô
Anh nhìn cô đợi chờ kết quả
-"A.. vâng a.. em cho tụi nhỏ vào phòng thoải mái a.." Cô tránh ánh mắt anh e dè nói.
Còn anh thì khỏi phải nói, nhìn cô bằng ánh mắt "Dịu dàng" , Trời ạ.. tại cô cho tụi nhỏ vào như vậy mà anh và cô mất đi phút giây ngọt ngào a.. Bực thật. Anh lạnh lùng nhìn tụi nhỏ rồi nghiêm khắc nói:
-"Từ nay về sau tụi con không được vào phòng cô bảo mẫu tùy tiện như vậy được, tụi con lớn rồi phải tập gõ cửa vào phòng người khác đàng hoàng nghe rõ chưa?"
-"A..sau như vậy được chứ..tụi con không chịu, như vậy thì tụi con nhớ cô bão mẫu lắm a.."Sun mè nheo nói.
Cô cũng thấy có lí nên hùa theo Sun:
-"Đúng a.. anh sau lại phải cầu kì như vậy a"
Anh lạnh lùng nhìn cô, rồi nhìn Ken nói:
-"Con nghe rõ chưa Ken, nhớ đấy. Còn bây giờ ra khỏi phòng cho ba và Cô nói chuyện, nhanh"
Ken và Sun nhìn anh mỉm cười kì quái rồi nhanh đi ra ngoài để thôi ba Vũ nổi giận là tiêu a.. Hihi haha..Tụi nó đã tìm ra được yếu điểm của anh rồi...
Hai đứa nhỏ ra ngoài, cô nhìn anh thắc mắc.. Nhưng rồi anh nhanh chóng nói với cô:
-"Mình cùng làm lại những gì đã bị phá rối nhé" Nói rồi anh bế cô lên đi vào giường hôn cô tới tấp, cô khó thở há miệng ra thì làm anh thuận tiện đưa lưỡi luồn vào chơi đùa cùng lưỡi cô... Tay anh đã bắt đầu không an phận rồi, lần mò vào áo cô tìm kiếm... Nhưng không gian nóng bỏng lại bị cắt đứt bởi tiếng chuông điện thoại. Cô kéo anh ra, cầm lấy điện thoại, là mẹ cô a..Cô thở gấp nói với anh:
-"Vũ à, mẹ em gọi a..tha cho em đi"
-"assssi.. hai lần đều bị phá hư, anh khổ quá màaaaaa " Anh nằm trên người cô than thở, cô thấy vậy bấm nghe điện thoại đầu dây bên kia mẹ cô lên tiếng:
-< làm gì mà bắt máy lâu thế con gái>
-" Dạ,.. con đang tắm mẹ a.. Mẹ gọi con có chuyện gì không vậy?" Cô nhìn anh trả lời, trời ạ.. anh đang làm gì thế a.. anh giận à. Anh bực vì món ăn mình dâng lên tới miệng mà không ăn được.
-< Mẹ tính kêu cô ngày mai về nhà chơi, lâu rồi không thấy cô về cha cô nhớ cô nên gọi cô về>.
-"Vậy a.. thế mai con về, con cũng nhơ nhà nữa" Cô vừa nghịch tóc anh, vừa nói chuyện với mẹ cô
-< ừm, nhớ dắt, hai đứa bé con trông về với nhé, mẹ cũng muốn có cháu rồi..haha.. không ấy dắt bạn trai về nha. Cha mẹ không cần con rể chức cao, giàu có gì cả, chỉ cần thương yêu con là đủ> Mẹ cô vừa cười nói, hối cô lấy chồng a.. Cô mỉn cười nhẹ nhàng, rồi trả lời mẹ:
-"vâng a.. con sẻ dắt về"
-< Rồi con làm gì làm đi, mẹ có việc mai về nhé, bye con>
-"bye mẹ" Nói xong chờ mẹ tắt máy cô mới tắt máy rồi nhìn anh đang nằm trên người cô mà nhắm mắt, anh ngủ rồi sau..
-"Mẹ nói gì thế" Anh đột nhiên lên tiếng
-"Ngày mai về nhà em chơi được không, mẹ muốn em về nhà dắt tụi nhỏ cho bà xem" Cô nhẹ nhàng nói với anh
-"Ừm, anh và con cùng đi, sẵn ra mắt mẹ vợ" Anh hào hứng nói với cô. Thật ra anh cũng đang muốn đi đâu cho khoay khỏa, nhiều ngày nay anh đã mệt quá rồi. Tất cả các công việc, anh đã giao cho La Phong. Bây giờ anh muốn đi chơi với cô và con.
Nghe anh nói vậy mà cô phì cười,cái gì ra mắt mẹ vợ chứ.
-"ừm, thôi anh về phòng ngủ đi, mai cho tụi nhóc hay rồi mình cùng đi". Cô đuổi anh về phòng, cô sợ anh mà còn ở đây giây phút nào nữa thì chắc hẳn cô sẻ bị mần "thịt" a..
-"không anh muốn ngủ đây với em, ngủ đi. Ngủ ngoan" Anh biết cô nghĩ gì, nhưng anh sẻ không lố lăng như vậy, phải từ từ. Anh ôm cô vào lòng rồi chúc ngủ cô ngủ ngon.
-"Ngủ ngon" Cô cũng chúc anh rồi chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi.
Một buổi tối hạnh phúc..=.=
++++
" Nếu một ngày em rời xa anh, anh hãy đến nơi đầy nắng. Em đang ở đó chờ anh, bởi vì em nhớ có một lần anh nói anh thích bình minh, ánh nắng của mặt trời"