Old school Swatch Watches
Đọc truyện

Truyện teen - Osin của anh - trang 3


Chương 5


Về đến nhà, Tiêu Tung Thục liền đi chuẩn bị bồn tắmcho Tư Đồ Trác sau đó xuống bếp nấu bữa tối cho hai người. Cô muốn nhanh chónglàm xong công việc để xem bộ phim thần tượng yêu thích.
Nhưng khi đứng trước bồn rửa chén, cả người đau nhứcrã rời, cô than thở.
“Eo đau nhức, chân cũng đau, tại cậu chủ hết, nếukhông phải tại anh ấy thì mình đâu có bị đau như thế này.”
“Cháu đau ở đâu?” Một bóng người chạy vào trong bếp.“Cậu chủ lại ăn hiếp cháu hả?”
Thấy người vừa mới vào là thím Thẩm, Tiêu Tung Thụcgật đầu. “Dạ, cậu chủ lại bắt nạt cháu.” Nếu không bị kéo đi đánh golf thì thắtlưng cô đã chẳng đau thế này.
“Không thể nào? Cậu chủ ăn hiếp cháu cả ngày sao?” Mộtngười khác nói, giọng vừa mừng vừa lo.
Cô nhìn thấy đó là bà Phúc Hảo.
“Không hẳn là một ngày, anh ấy cũng cho cháu uống nước.”
“Thì phải cho cháu uống nước chứ nếu không bổ sungnước cháu sẽ chết mất.” Sau bà Thẩm Hảo, thím Trần cũng xông vào bếp.
Tiêu Tung Thục gật đầu. “Dạ, nếu không uống nước chắccháu sẽ ngất xỉu.” Hôm nay trời rất nóng, nếu không uống nước có lẽ cô đã bịsay nắng.
“Ngoài cho cháu uống nước ra, cậu chủ còn làm gìcháu không?” Không biết từ lúc nào ông Vương cũng đi vào bếp. Hầu như những ngườigiúp việc đều tập trung hết trong bếp.
“Cậu chủ ép cháu chơi bóng, đội mũ cho cháu, giúpcháu mang túi gậy, véo má cháu, cốc đầu cháu, giật tóc cháu.” Tiêu Tung Thục bắtđầu kể lể những việc Tư Đồ Trác đã làm với mình.
“Chơi bóng, đeo túi?”
“Đội mũ, véo má?”
“Cốc đầu, giật tóc?”
Cả đám người mở to mắt nhìn lần nhau rồi cười rất mờám.
“Chẳng lẽ đây là kiểu yêu đương cải trang thành nhữngngười trong truyền thuyết?” Bốn người bắt đầu suy luận.
“Vậy cả hai đã đi đâu?” Cả bốn sốt ruột hỏi.
“Sân golf.” Tiêu Tung Thục thành thật.
“Woa! Lại còn ở sân golf. Không hổ danh là cậu chủ.”Cả bốn người cười khanh khách, tiếng cười vừa mờ ám vừa dâm tà làm trên đầuTiêu Tung Thục xuất hiện ba vạch đen.
Đến sân golf chơi bóng mà cười ghê vậy nhỉ? Thím Thẩmvà mọi người có sao không? Hay là bị bệnh rồi?”
“Mệt mỏi cả ngày rồi còn ở đây nấu cơm? Đi ra đi, vềphòng nằm nghỉ, giao chỗ này lại cho các thím.”
Bà Phúc Hảo kéo Tiêu Tung Thục ra khỏi phòng bếp.
“Nhưng… cậu chủ…”
“Các thím sẽ nói với cậu chủ, làm cháu mệt như vậycòn bắt cháu nấu cơm, thật không biết thương hoa tiếc ngọc, cứ để ông Vương nóicho.”
Tiêu Tung Thục ngơ ngác, càng nghe càng không hiểu mọingười đang nói gì.
“Dù rằng tuổi còn nhỏ hay bị người ta ăn hiếp nhưngsao cháu lại để cậu chủ dễ dàng làm cháu hư hỏng như vậy, có thể cậu chủ có hơibá đạo nhưng cháu không thể chuyện gì cũng nghe theo lời cậu chủ như vậy, cháuphải nói ra suy nghĩ của mình nghe rõ chưa?”

“Nhưng nếu không nghe lời thì anh ấy sẽ đe dọacháu.” Chỉ cần nghĩ đến việc cậu chủ véo má bóp mặt là cô lại sợ run người, anhlại hay nắm lấy điểm yếu đó để ăn hiếp cô, năm lần bảy lượt đe dọa cô.
“Đe dọa cháu nữa ư?” Bà Phúc Hảo sợ hãi kêu lên. “Cậuchủ lại là người như vậy. Thật quá đáng!”
“Tôi quá đáng chỗ nào?” Một giọng nói vang lên.
“Dĩ nhiên là đe dọa Sóc Nhỏ, không ngờ cậu chủ lạicó thể làm hư hỏng con bé.”
“Tôi làm cô ấy hư hỏng khi nào?”
“Hôm nay ở sân golf.” Bà Phúc Hảo phẫn nộ vung taylên nhưng ngay khi bà quay đầu nhìn thấy mặt Tư Đồ Trác lạnh lẽo liền cứng đờ.“Cậu… cậu chủ.”
“Tôi làm Tiêu Tung Thục hư hỏng khi nào? Nghe lạ quá,bà phải nói cho rõ ràng.”
Tư Đồ Trác nở nụ cười nhưng đó không phải là nụ cườihiền lành.
Cả bốn người vốn tụ tập trong bếp nhưng khi nghe giọngTư Đồ Trác liền chạy hết ra ngoài.
“Mọi người hẹn nhau ở đây để chờ tôi và Tiêu Tung Thụcvề sao?” Tư Đồ Trác nhíu mày nhìn bốn người chen chúc đứng một chỗ.
Thím Thẩm hay ông Vương đã làm việc ở đây mấy chụcnăm, họ nhiều chuyện như thế nào anh còn không biết sao?
Nhân lúc anh tắm, họ đi tìm Tiêu Tung Thục để hỏichuyện. Đúng lúc anh khát nước đi xuống bếp nghe được.
“Thì còn thế nào nữa? Cả ngày không thấy Sóc Nhỏ,chúng tôi dĩ nhiên là lo lắng cho con bé, con bé về thì chúng tôi phải đến hỏithăm.” Thím Thẩm lên tiếng.
“Đúng như vậy, mà cậu chủ cũng thật là, đưa con béđi sao không nói tiếng nào, làm chúng tôi cứ tưởng con bé bị bắt cóc.” Thím Trầnhùa theo.
“Cậu chủ, lần này người sai là cậu chủ, lần sau nếuđưa con bé đi đâu, tốt xấu gì cũng phải nói với chúng tôi một tiếng, để chúngtôi không gấp như kiến bò trên chảo nóng, may là chưa báo cảnh sát đó.” Ông Vươnglên tiếng, nhưng tất cả đều là nói dối.
“Mọi người biết gì mà nói?” Tư Đồ Trác không địnhtính toán với họ, anh chỉ nghĩ đến việc họ nói về việc “làm cô hư hỏng”. “Lúcnãy tôi nghe ai đó nói tôi làm Tiêu Tung Thục hư hỏng, đó là chuyện gì, tại saotôi không biết?”
Thím Trần nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường. “Cậuchủ đang giả vờ phải không?” Đàn ông dám làm mà không dám nhận.
Tư Đồ Trác nhìn ánh mắt khinh thường của thím Trầnliền không vui. “Sao tôi phải giả vờ. Làm chuyện gì khiến người khác hiểu lầm bảnthân mình phải là người rõ nhất chứ?”
“Đúng thế, cháu cũng là người biết rõ nhất, cậu chủlàm cháu hư hỏng lúc nào?” Tiêu Tung Thục cũng lên tiếng để làm sáng tỏ.
“Con bé ngốc nghếch này, bị ăn hiếp mà còn nói giúpcậu chủ, sao cháu hồ đồ vậy?” Bà Phúc Hảo hiểu lầm Tiêu Tung Thục muốn che giấutội lỗi của Tư Đồ Trác.
“Cháu không có hồ đồ, đúng là cậu chủ hay ăn hiếpcháu nhưng anh ấy làm cháu hư hỏng hồi nào?” Tiêu Tung Thục hỏi.
“Không phải làm cháu hư hỏng thì làm cái gì?” ÔngVương thở phì phì. “Ép cháu chơi bóng, véo má cháu, lần đầu tiên của cháu mà lạimuốn cháu trên sân golf, nếu không phải cậu chủ thì chú đã mắng là thú đội lốtngười rồi.”
“Muốn cháu hả?” Tiêu Tung Thục buồn bực.
“Chính là lấy mất sự trong trắng của cháu, cướp đờicon gái của cháu, làm nhục danh tiết của cháu.” Thấy cô vẫn ngây thơ, bà Phúc Hảotốt bụng giảng giải.
Sau khi nghe bà Phúc Hảo giải thích, Tiêu Tung Thụcmở to mắt, rồi cười phá lên.
“Ha ha ha, cậu chủ muốn cháu hả? Mọi người hiểu lầmrồi, ôi trời! Ha ha ha.” Cô ôm bụng ngồi xuống ghế sofa. “Đúng là cậu chủ hayăn hiếp cháu nhưng cậu chủ chỉ ép cháu chơi golf thôi, với lại ở sân golf còncó chú Ôn và chị Ôn, sao có thể… Ha ha ha.”
Nghe Tiêu Tung Thục giải thích, cả bốn người như thấymột đàn quạ đen bay qua đầu… và đờ người.
“Làm cô ấy hư hỏng? Hừ, trí tưởng tượng của mọi ngườiphong phú quá rồi.” Tư Đồ Trác trừng mắt nhìn bốn người họ, cảm xúc trên mặt đủdọa chết người.
“Ai yo, cháu vừa về, chú và các thím chạy đến hỏihan hóa ra là hiểu lầm cháu và cậu chủ làm chuyện không trong sáng.” Tiêu TungThục chùi nước mắt, cô nghĩ rằng mình cần phải làm sáng tỏ chuyện này. “Khôngcó khả năng đó đâu ạ, dù sao thì cháu cũng có chồng sắp cưới, sao có thể cùngngười đàn ông khác làm chuyện không trong sáng được ạ.”
“Hả! Cháu có chồng sắp cưới hả?” Quản gia Trần nãygiờ núp sau cánh cửa nghe lén rốt cục cũng nhảy ra vui sướng ra mặt. Vậy là ôngvẫn có thể ảo tượng về hình tượng cô chủ trong giấc mộng.
“Cháu có chồng sắp cưới rồi sao?” Thím Thẩm và mọingười ngây ra như phỗng.
“Cô vừa nói cái gì? Chồng sắp cưới?” Tư Đồ Trác cuốicùng mới lên tiếng, mặt lạnh hơn bình thường như đóng một lớp băng dày, ánh mắtcũng trở nên khủng bố.
“Dạ, tôi có chồng sắp cưới rồi.”
“Cô vừa nói cái gì, nói lại cho tôi?” Tư Đồ Trác muốnxác nhận lại một lần nữa, khuôn mặt càng lạnh, ánh mắt càng khủng bố.
“Tôi nói rồi tôi đã có chồng sắp cưới từ khi mườisáu tuổi, anh ấy đối xử rất tốt với tôi.” Cô hồn nhiên nói mặc kệ tâm trạng phứctạp của mọi người. “Có lẽ sang năm sẽ kết hôn.” Nghĩ vậy nhưng mặt cô chợt buồnbã, bắt đầu thấy đau đầu.
Thực ra anh Thú chỉ coi cô như em gái, người anh Thúyêu là chị Nguyệt Hà nhưng không hiểu tại sao anh lại thông báo với mọi ngườicô và anh đã đính hôn không cần biết lúc đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, lúc đó côvẫn còn quá nhỏ, đúng già giết hại mầm non của nước nhà.
“Sao trước đây cô không nói với tôi?” Anh gầm lên.
“Anh có hỏi đâu.” Cô tỉnh bơ.
Anh liền trừng mắt nhìn cô sau đó bỏ đi, không hỏigì khác cũng không nổi cáu, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy hai bàn tay anh nắmchặt lại thành nắm đấm, trán nổi đầy gân xanh.
“Ố ồ, nói không làm hư hỏng người ta mà thực ra làmuốn lắm rồi.” Thím Thẩm nói.
“Kết quả Sóc Nhỏ đã có chồng sắp cưới, đúng là bi kịch,ha ha ha.” Bà Phúc Hảo nói.
Nhìn Tư Đồ Trác bực bội bỏ đi, mọi người ai nấy đềuhiểu tâm trạng của anh, cười hì hì, nhưng người trong cuộc là Tiêu Tung Thục lạichẳng hiểu gì.
Cô vò đầu tự hỏi. “Có chuyện gì vậy nhỉ?”
***
Sáng sớm hôm sau, mặc dù cả người đau nhức nhưngTiêu Tung Thục vẫn cố gắng đi lau chùi phòng vệ sinh.
“Chà bên trái, chà bên phải, sáng lấp lánh.”
Cô ngồi một bên bồn cầu vừa kỳ cọ vừa lắc lắc cáimông nhỏ.
Chà xong bồn cầu, cô chuyển sang bồn tắm mát xa, lúcquay người lấy nước tẩy nhìn thấy bóng đen lù lù trước cửa toilet, cô vội bướclùi ra sau, tim đập thình thịch.
“Á!” Thấy bóng đen đến gần, cô bước ra sau ba nước,khi nhận ra đó là Tư Đồ Trác, cô mới vỗ ngực thở dài. “Cậu chủ, hóa ra là cậu,sao không nói gì cả? Làm sợ gần chết.”
Anh không nói gì, bước lại gần, thân hình cao lớn đứngchắn trước mặt cô.
“Anh… làm gì vậy?” Thấy anh không nói gì, cô nuốt ựcmột cái.
Vẫn không nói câu nào, anh ngồi xổm xuống trừng mắtnhìn cô, trong ánh mắt có cả sự hoang mang.
Bị ánh mắt của Tư Đồ Trác khủng bố, da đầu cô runrun, có cảm giác không ổn.
“Nếu… nếu cậu chủ muốn dùng toilet, tôi sẽ ra ngoàingay lập tức.” Dứt lời, cô định đứng dậy đi ra cửa.
“Không được nhúc nhích.”
Tiêu Tung Thục định chạy trốn nhưng khi nghe Tư ĐồTrác ra lệnh liền cứng đờ cả người.
Anh giữ cằm cô nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc lâumới lên tiếng.
“Rõ ràng ngoại hình không phải mẫu người tôi thích.”
Thấy mặt anh ghé sát, Tiêu Tung Thục không dám nhúcnhích thậm chí không dám thở mạnh, nhưng khi nghe anh nói như vậy, môi cô run rẩy,nổi cáu không lý do.
Đúng vậy, nhan sắc cô trung bình, không xinh đẹpnhưng có nhất thiết anh phải nói toạc ra như vậy không? Lần trước ở phòng làmviệc anh cũng nói như vậy, bây giờ lại nói nữa là sao? Muốn ăn hiếp cô sao?
Nếu thấy ngoại hình cô bình thường thì đừng có nhìn.
Vốn dĩ rất tức giận và tủi thân, hơn nữa thấy gươngmặt đẹp trai ghé sát, cô cảm thấy buồn vô cùng, quay mặt đi không thèm nhìnanh.
“Xin lỗi nhé, tôi nhan sắc bình thường mặc kệ tôi.”
Dường như không nhận ra cô đang tức giận, anh tiếp tụcnói.
“Rõ ràng là chỉ có 158.”
158? Một con số quen thuộc, hình như đó là chiều caocủa cô.
Hừ, hết chê ngoại hình cô bình thường giờ lại cònchê cả chiều cao của cô? Thật là… muốn chọc cô khóc phải không? Cô thấy cay cayhai hốc mắt.
“Ừ thì sao, tôi lùn tịt đó.” Cô la lên.
“Rõ ràng chỉ có 32B.”
32B. Nghe cũng quen, cô nhớ hình như ngực của cô…
Cơn giận bốc cao trong đầu, cô quay đầu lại, hai mắtđỏ hoe.
“Anh đừng có quá đáng.”
Anh lại nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô, dõng dạc.“Nhưng em lại khiến tim anh rung động.”
“Hả?” Nước mắt sắp trào ra nhưng vì những lời này củaanh mà chảy ngược trở lại.
“Anh rất ít khi nổi cáu nhưng em lại có thể khiếnanh phát điên.”
Khóe môi run run, cô bất mãn nói. “Đừng có đổ thừacho tôi, do anh khó tính mà.”
Tư Đồ Trác làm như không nghe cô nói, anh nói tiếp.
“Anh cũng rất ít khi ăn hiếp người khác nhưng mỗi lầnnhìn thấy em, anh lại muốn ăn hiếp em.”
“Tôi cũng muốn hỏi anh, tôi chọc anh hồi nào mà anhcứ ăn hiếp tôi hoài vậy?”
Không trả lời câu hỏi của cô, anh nói tiếp. “Trướcđây có một ngày, anh nói em quên chuyện xảy ra ngày hôm đó, em còn nhớ không?”
“Nhớ rất rõ.” Cô sốt ruột nói. “Tôi rất biết nghe lời,quên sạch sẽ, không thù dai.”
Anh thở dài. “Nhưng anh không quên được.”
“Hả? Tại sao vậy?” Cô tò mò.
“Bởi vì anh không muốn quên.” Anh mỉm cười. “Quên rồisẽ thấy rất luyến tiếc.”
“Hả?” Cô ngây người vì chưa bao giờ nhìn thấy anh cườihiền lành đến vậy.
“Nhưng điều quan trọng nhất là, càng ngày anh càngnhận ra hình như anh thích em.” Anh nói ra câu trả lời.
“Cái gì?” Cô mở to mắt, nước mắt đã hoàn toàn biến mất,chỉ còn trong mắt là sự kinh ngạc.
Mới vừa nãy còn nói cô này nọ, bây giờ lại nói thíchcô, cậu chủ chắc chắn bị điên rồi, cũng có thể bị mắc bệnh mộng du.
Mộng du?
Đúng rồi, cậu chủ đang bị mộng du, nếu không sao cóthể nói thích cô trong khi bình thường rất hay ăn hiếp cô.
Nhưng nếu cậu chủ thực sự bị mộng du thì chẳng phảiđây là cơ hội của cô sao?
Cô liếc mắt qua lại, sau đó len lén đưa tay lên véohai má của anh.
“Đau không?” Nhìn khuôn mặt đẹp trai, cô cười toetoét, hết véo má đến xoa nắn, cốt để trả thù.
“Đau.” Tư Đồ Triết không phản kháng, để mặc cô véomá anh.
“Anh tỉnh chưa?”
“Anh đang rất tỉnh táo.”
“Đùa hả, nếu anh tỉnh táo thì đã không nói thíchtôi.” Cô nói chắc như đinh.
Hóa ra người bị mông du không phải quản gia Trần màlà cậu chủ. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người bị mộng du.
Không ngờ cậu chủ không cười không nói lạnh lùngnghiêm túc lại mắc bệnh mộng du, nếu cô đi rao khắp nơi chắc người ta sẽ cười ầmĩ.
Tư Đồ Trác nhíu mày nhìn hành động trả thù của cô,nhếch môi cười. “Em đang trả thù anh phải không?”
Không ngờ người bình thường giỏi chịu đựng như côcũng thù dai, có cơ hội là trả thù ngay.
“Đúng vậy, tôi đang trả thù vì anh luôn ăn hiếptôi.” Cô cười đắc ý.
“Anh ăn hiếp em vì em rất dễ thương.”
Bởi vì cô rất dễ thương nên tim anh mới xao động, vìthế anh mới ăn hiếp cô để che giấu tình cảm trong tim.
“Anh lừa tôi hả, anh vừa mới chê ngoại hình của tôibình thường mà.” Cô cảm thấy kỳ cục, buồn bực nhìn anh. “Kỳ cục quá, không phảianh bị mộng du hả? Sao có thể nói chuyện với tôi?”
“Bởi vì anh không có bị mộng du.”
“Gì?” Cô sợ hãi dừng mọi động tác.
“Trả thù xong rồi chứ? Còn muốn véo má anh nữakhông?” Ngay sau đó đến lượt anh vuốt ve má cô, ánh mắt sáng lên nhìn cô nồngnàn.
“Á!” Cô giật mình khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh,vội lùi lại.
“Em là người may mắn, nếu trước đây em làm như vậy vớianh, anh sẽ khiến em chết đi sống lại nhưng bây giờ, anh sẽ trừng phạt bằngcách hôn em.”
“Hôn hả? Làm gì vậy?” Đầu óc Tiêu Tung Thục rối loạn.
“Ừm. Hôn em cũng để chứng minh anh thực sự yêu em.”Nói xong, anh vươn tay ra kéo cô đang hoảng loạn vào lòng, sau đó không để cô kịpphản ứng, anh cúi đầu dán miệng lên môi cô.
“Ưm…” Cô mở to mắt trước hành động bất ngờ của anh,không ngừng giãy dụa nhưng bị kẹp trong cánh tay rắn chắc không thể nhúc nhích.
Ở trong lòng anh, bị anh hôn cuồng nhiệt, cô sợ đếnmức mất cảm giác phản kháng, chỉ có thể mở to mắt nhìn vào đôi mắt dịu dàng nhưmặt nước hồ của anh.
“Răng cửa của em choáng chỗ quá nhưng môi em thật mềmmại và ngọt ngào giống như đang ăn trái cây.”
Dường như hôn thôi không đủ, anh há to miệng nhấpnháp cả miệng cô.
Sau khi mút bờ môi ngọt ngào chán chê, anh từ từ đưalưỡi vào trong khoang miệng ẩm ướt, quấn lấy đầu lưỡi run rẩy, làm cô sung sướng.
Tiêu Tung Thục chưa từng hôn ai ngay lập tức cảm thấynhư bản thân đã mất hết tự chủ, để anh muốn làm gì thì làm, cướp cả lý trí vàhơi thở của mình, cướp luôn cả trái tim cô, cả người nóng bừng, nụ hôn càng dàithêm. Từng giờ phút trôi qua, cô cảm thấy khó thở, bắt đầu giãy dụa. Khi thấycô đòi vùng ra, anh mới dứt khỏi môi cô.
“Anh đã chứng minh anh không phải thích em mà anhyêu em mất rồi.” Áp trán mình lên trán cô, anh cười nhẹ, nói giọng khàn khàn, từngtiếng một đê mê gợi cảm làm tai cô run rẩy.
Tiêu Tung Thục vội hít thở ô xi, không có thời giannghe anh nói.
Lý trí dần khôi phục lại, cô nhận ra anh vừa làmchuyện gì với mình, bắt đầu giãy dụa nhưng anh không cho cô chạy trốn.
Anh cúi đầu hôn cô thật lâu, thật sâu, thật dịudàng, khiến cô quên cả đất trời.
Anh cứ hôn, cô cứ giãy dụa, và những nụ hôn càng trởnên cuồng nhiệt, cơ thể nhỏ bé lả dần cho đến khi kiệt sức, ngồi ngoan ngoãn.

Chương 6


Cô không thể tin được.
Không thể nào tin được cậu chủ lại hôn cô.
Và cô càng không dám tin rằng cô không hề phảnkháng, ngoan ngoãn để anh hôn một, hai, ba, bốn… vô số lần.
Trời ơi! Chuyện này là sao? Rõ ràng ngày hôm qua vẫncòn bình thường, tại sao chỉ qua có một đêm, cuộc sống của cô đã bị đảo lộnhoàn toàn.
Mới tối qua, cô nói mình đã có chồng sắp cưới khôngthể làm chuyện không trong sáng với người đàn ông khác, bây giờ làm sao cô dámnhìn mặt những người khác nữa đây?
Mặc dù cô bị ép hôn nhưng trong lòng cô không ghét bịhôn.
“Òa! Mình không phải là người, mình không có đạo đức,phẩm chất, mình là một cô gái dâm đãng.” Tiêu Tung Thục đỏ mặt, tự mắng chửichính mình.
Nhưng dù cô có xấu hổ đến như thế nào thì cảm giáclâng lâng bay bổng không thể nào tan biến, trong đầu cô lúc nào cũng là hình ảnhTư Đồ Trác ôm chặt cô, cuồng nhiệt hôn cô và nhìn cô bằng ánh mắt như mặt nướchồ.
Mặt lại đỏ bừng, Tiêu Tung Thục đưa hai tay lên vỗmá để hạ bớt nhiệt độ nhưng má vẫn nóng rực.
“Sóc Nhỏ.” Trong đám người đang đi trên hè phố chợtcó ai đó gọi to.
Nghe có người gọi biệt danh của mình, Tiêu Tung Thụcnhìn về phía đám đông nhận ra người thân.
“Chị Nguyệt Hà.”
Cô đứng dậy chào người chị luôn yêu thương cô.
Cả hai đều lớn lên ở cô nhi viện, chị Nguyệt Hà lớnhơn cô bốn tuổi. Khi còn ở cô nhi viện, chị luôn chăm sóc cô. Không chỉ có mìnhNguyệt Hà mà các anh chị khác trong đại gia đình luôn yêu thương các em nhỏ,sau khi vào đời tất cả luôn đùm bọc nhau.
“Chị tưởng mình nhìn nhầm không ngờ đúng là em.”Tiêu Nguyệt Hà mỉm cười, gương mặt đẹp lạnh lùng bỗng chốc sáng bừng khiến nhữngngười đi đường ngoái đầu nhìn.
“Sao em ngồi đây? Mà nè, làm gì mà mặt đỏ vậy, hayem bị say nắng?”
“Dạ, không phải.” Tất cả đều tại cậu chủ, nếu cậu chủkhông… Nghĩ đến đó, mặt cô lại đỏ bừng.
“Mặt đỏ như vậy còn nói không phải say nắng.” NguyệtHà dịu giọng, chỉ với người thân cô mới tỏ thái độ như vậy.
Cô lấy trong túi xách ra chiếc khăn tay và chai nướckhoáng rồi đổ nước vào khăn, sau đó áp lên mặt Tiêu Tung Thục.
Quen với sự chăm sóc của Tiêu Nguyệt Hà, Tiêu TungThục ngẩng đầu lên để chị gái hạ nhiệt cho mình. Cô hỏi.
“Chị Nguyệt Hà đi ăn cơm ạ?”
“Ừm.” Tiêu Nguyệt Hà vốn không phải là người nói nhiều.
“Sao chị không đi cùng với anh Thú?”
“Anh ấy bận.” Nguyệt Hà trả lời. “Em nói tìm được việclàm rồi sao lại ngồi đây ngẩn người?”
Đối với cô em gái ngây thơ này, các anh chị đều rấtquan tâm đến con bé, sau khi tốt nghiệp Trung học, các anh chị đã sắp xếp mộtcông việc cho con bé ở công ty nhưng cô em gái này vốn không thích đọc sách vàcũng chẳng biết sử dụng máy vi tính, ghét cả việc dựa vào quan hệ cướp chén cơmcủa người khác nên tự đi tìm việc làm.
Con bé hết làm giáo viên mầm non, chuyển sang làm quảnlý viện dưỡng lão và bây giờ làm nghề giúp việc, công việc luôn thuận lợi khôngnhận lấy bất kỳ tủi thân gì nên các anh chị không ép em nữa.
“Em được nghỉ.” Thực ra cô trốn ra ngoài.
Lúc cậu chủ buông cô ra, cô hét lên sau đó chạy rakhỏi biệt thự, bắt taxi đi lâu lắc rồi đến đây ngồi.
“Ăn gì không?”
“Em nuốt không nổi.”
Đầu óc cô hiện giờ rất rối bời.
Tự nhiên lại bị cậu chủ chụp hôn cuồng nhiệt, ngoàixấu hổ ra cô còn cảm thấy rất đau lòng. Nếu coi như chưa có chuyện gì xảy rathì cô không làm được. Nhưng nếu không làm như chưa có chuyện gì xảy ra thì saocô dám đối mặt với cậu chủ đây?
“Đi dạo phố với chị đi.” Hôm nay tâm trạng cô khôngvui nên cô muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Dạ.”
“Thế thì đi thôi.”
Trong lúc đó, ở biệt thự nhà Tư Đồ, không thấy TiêuTung Thục đâu, Tư Đồ Trác chạy xuống lầu hỏi người giúp việc.
“Có thấy bé Tung đâu không?”
“Bé Tung ~~~ ? Ai vậy? Chưa nghe tên bao giờ?” ThímThẩm biết rồi mà còn giả vờ hỏi.
“Đừng có giả vờ. Rốt cục thím có biết bé Tung đi đâukhông?” Không quan tâm đến việc thím Thẩm đang chế nhạo mình, gương mặt đẹptrai vẫn lạnh lùng nhưng để lộ sự lo lắng.
“Tôi không biết, con bé hét lên rồi chạy đi đâu mấttiêu.” Cố ý bổ sung. “Đừng nói với tôi sáng nay cậu làm con bé hư hỏng nên nó mớikhông dám về.” Nói xong, bà liếc mắt nhìn người nào đó.
Và bị anh trừng mắt nhìn lại.
“Có khi nào con bé đi tìm chồng sắp cưới khóc lóc rồikhông?” Thím Trần đứng một bên ném đá xuống giếng.
Nghe vậy, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo, anh bước rakhỏi cửa ngay sau đó.
“Sốt ruột, sốt ruột, hì hì.” Thím Trần đắc ý vì mưukế của mình đã thành công.
“Xem kìa, cậu chủ thực sự đã làm Sóc Nhỏ hư hỏng.” Mớichỉ đoán thôi nhưng nhìn thái độ cậu chủ, đến tám chín phần đã làm gì đó vớiSóc Nhỏ.
Đứng núp nãy giờ sau cây cột, bà Phúc Hảo thấy Tư ĐồTrác ra khỏi nhà liền cung cấp một thông tin sốt dẻo. “Nghe ông Vương nói, cậuchủ và Sóc Nhỏ ở trong toilet cả buổi sáng.”
Nhóm bà tám từ khi phát hiện ra cậu chủ có nhữnghành động mờ ám với Sóc Nhỏ liền phân công nhau theo dõi nhất cử nhất động củacả hai.
“Chắc chắn là như thế.” Thím Thẩm nói.
“Ai yo, không biết đã làm đến bước nào rồi?” Bà PhúcHảo cười mờ ám.
“Chắc bà bước ba.”
“Tôi nghĩ bóng đã vào gôn rồi.” Thím Trần nháy mắt mờám.
“Hì hì, tốt quá rồi, nếu Sóc Nhỏ được lên làm cô chủthì tất cả chúng ta đều vui sướng. Nếu cậu chủ kết hôn với một thiên kiêm tiểuthư chảnh choẹ hư hỏng thì tất cả chúng ta thảm chắc.” Bà Phúc Hảo phân tích.
“Đúng vậy, đúng vậy. Sóc Nhỏ làm cô chủ là tốt nhất,bởi vì tay nghề nấu nướng của con bé là số một, nếu nó sống ở đây, tất cả chúngta sẽ được ăn sơn hào hải vị cả đời.”
“Ha ha ha, tôi và ông Vương cũng nghĩ như vậy.” BàPhúc Hảo nói.
“Thống nhất như vậy đi, mấy người chúng ta phải giúpSóc Nhỏ để con bé lên làm cô chủ, được chứ?”
“Nhưng còn quản gia Trần phải làm thế nào? Ông ta vốnlà người không ưa Sóc Nhỏ nhất.”
“Kệ xác lão già đó, ông ta không thích là chuyện củaông ta, chỉ cần mấy người chúng ta thích là được rồi, có tôi ở đây, ông takhông dám làm chuyện xấu đâu.” Thím Trần nói chắc như đinh.
“Rồi rồi, thống nhất như vậy đi.”
Cả bốn người vui sướng vỗ tay.
***
“Á! 8 giờ rồi.” Nhìn đồng hồ, Tiêu Tung Thục nhảy dựnglên.
Tiêu Nguyệt Hà xách túi lớn túi nhỏ, nhỏ giọng hỏi.
“Cũng đến giờ ăn tối rồi, em muốn ăn gì?”
“Dạ… Chị Nguyệt Hà đi ăn đi, em phải về.”
Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, cô bỏchạy khỏi nhà mà không nói tiếng nào hình như cũng đã hơn mười tiếng đồng hồ.Quản gia Trần chắc chắn đang nổi giận, còn thím Thẩm và mọi người cũng đang lolắng.
“Đừng lo, ăn cơm xong, chị sẽ lái xe đưa em về.”
“Nhưng..”
“Chẳng lẽ họ bắt em phải về đúng giờ?” Khi cả hai đidạo phố, cô biết Sóc Nhỏ đang làm giúp việc trong nhà Tư Đồ.
“Dạ, không phải.”
“Thế thì tại sao?”
“Tại…” Tiêu Tung Thục không biết phải trả lời như thếnào. Nếu chị Nguyệt Hà biết cô nói dối có lẽ chị ấy sẽ mắng cô xối xả.
Nhìn Tiêu Tung Thục lúng túng, Nguyệt Hà nhướn mày,có ngay câu trả lời. “Em đã nói dối mình được nghỉ đúng không?” Cô nghĩ khảnăng đó rất cao.
“Dạ…” Tiêu Tung Thục chột dạ, cúi đầu.
Thấy thái độ của cô, Nguyệt Hà biết mình đã đoánđúng, cô cảm thấy mất vui. “Tại sao lại trốn việc?”
Môi run run, cô không thể nói mình bị người khác chụphôn cuồng nhiệt, vì quá xấu hổ nên phải bỏ chạy, cho nên chỉ có thể lắp bắp giảithích. “Em không cố ý…”
“Đừng có biện hộ. Viện trưởng đã dạy chị em mìnhkhông được vô trách nhiệm như vậy mà.”
Bị chị gái mắng, cô cãi lại. “Nhưng chị Nguyệt Hà,chị cũng trốn việc mà phải không?”
Nghe Tiêu Tung Thục nói như vậy, Nguyệt Hà không thốtnên lời, chống tay lên trán sau đó mệt mỏi nói. “Là lỗi của chị, chị đã rủ rêem.” Cô quên mất chính mình là người rủ rê con bé đi dạo phố.
“Chị Nguyệt Hà, con người ai mà chẳng có những lúcáp lực phải ra ngoài hít thở không khí, thư giãn đầu óc, chị đừng tự tráchmình.”
Tiêu Tung Thục nhìn chị gái uể oải, liền an ủi.
“Em nói đúng.” Nguyệt Hà đồng tình. “Nhưng nếu đã trốnviệc thì phải về nhận lỗi ngay. Để chị chở em về.”
Tiêu Tung Thục liền nhíu mày.
Tiêu rồi, cô chưa muốn đối mặt với cậu chủ.
Sau khi xuống xe, cô vẫy tay tạm biệt Nguyệt Hà rồinúp sau cổng ôm cột chắp tay cầu khẩn.
“Ai di đà Phật, xin Phật tổ cho cậu chủ không có ởnhà, thím Thẩm và mọi người đã ra ngoài mua đồ để con vào nhà không ai phát hiệnra.”
Đúng như lời khẩn cầu của cô, phòng khách biệt thự tốiom, dù có hơi kinh ngạc nhưng Tiêu Tung Thục liền tận dụng ngay cơ hội lấy chìakhóa mở cửa lén lút đi lên lầu.
Cô vừa đi vừa nín thở nhìn ngó quanh quất quan sátxung quanh, sợ chỉ cần ai đó bật điện cô không biết phải trốn ở đâu.
Sau một hồi cực khổ, rốt cục cô cũng vào được phòngmình, nhưng lúc đang định thở ra thì bất ngờ bị một người bịt miệng, ôm chặt từphía sau.
“Ưm ưm…” Cả người cô cứng đờ.
“Đừng nói gì, nếu không tôi sẽ giết cô.”
Người phía sau thấp giọng nói rất khẽ như không muốnnhững người khác nghe thấy.
Tiêu Tung Thục sợ hãi vội vàng gật đầu.
“Những người khác đâu?”
Cô lắc mạnh đầu.
“Cô nói gì?”
“Ưm… ưm..” Cô lại lắc mạnh đầu lần nữa vì miệng đã bịbịt kín.
Người đó hiểu ý cô. “Muốn tôi buông ra, cô phải đồngý không la lên, nếu không…” Một con dao sáng lóa dí vào mũi cô. Dưới ánh trăng,sống dao lóe sáng lạnh lẽo.
Thấy con dao, Tiêu Tung Thục rất muốn khóc nhưng côvẫn giữ bình tĩnh, gật đầu.
Sau khi thấy cô gật đầu, người đó liền thả tay ra.
Anh ta đứng vào trong bóng tối. “Những người khácđâu.”
“Không biết. Tôi vừa về nhà.”
Vừa được tự do, cô liền chạy lên trước để chắc chắnrằng con dao không thể làm mình bị thương.
“Vì thế nên cô không biết Tư Đồ Trác có ở nhà haykhông?”
Sao anh ta lại biết tên cậu chủ? Nhìn kẻ đột nhậpche mặt, cô hoảng hốt. Phải chăng anh ta biết cậu chủ sống ở đây nên đã đột nhậpvào biệt thự. Trong đầu xuất hiện những thành phần đại ca xã hội đen đáng sợ,Tiêu Tung Thục bắt đầu cảm thấy lo lắng cho những người khác trong biệt thự nhàTư Đồ.
Nhưng, nghe giọng anh ta quen lắm.
“Sao tôi hỏi cô không trả lời, cô gái?” Không biết từkhi nào, kẻ đột nhập đã bước lại gần, giơ con dao lên. Nhìn thấy con dao lóesáng, cô đổ mồ hôi. “Tôi không biết, tôi về nhà đã không thấy cậu chủ đâu.”
“Thật chứ? Mình may thật. Cơ hội đây rồi.” Kẻ đột nhậpđột ngột thả dao xuống.
Quan sát mọi động tác của kẻ đột nhập từ khi anh tathả dao xuống và đi về phía mình, tim Tiêu Tung Thục như muốn rớt ra ngoài.Ngay sau đó, khi kẻ đột nhập gỡ khăn che mặt và bật điện, cô liền nhỏ giọng gọi.“Ông chủ nhỏ?”
***
“Dậy ngay.” Sau khi giọng nói đó vang lên, chăn cũngbị kéo ra.
Không có chăn, Tiêu Tung Thục lồm cồm ngồi dậy, dụimắt mơ màng. “Mấy giờ rồi?”
“8 giờ sáng.”
“8 giờ? Hả… 8 giờ rồi.” Cơn buồn ngủ nhanh chóng biếnmất, cô nhảy dựng trên giường. “Chết rồi, tôi chưa nấu bữa sáng, chắc chắn cậuchủ đang rất tức giận.
“Đúng là cậu chủ đang rất tức giận.” Ai đó lên tiếng.
“Thật hả? Chết tôi rồi, phải làm sao bây giờ? Bìnhthường anh ấy rất hay ăn hiếp tôi, vậy mà tôi còn chọc tức anh ấy… Chết tôi rồi,chết tôi rồi.”
Cô định lao ra cửa thì đụng phải bức tường vừa cao vừacứng. “Hứ! Cái gì vậy?”
Xoa xoa cái mũi ê ê, cô rưng rưng nước mắt ngẩng đầulên, hoảng hồn khi thấy Tư Đồ Trác.
“Á!” Cô lùi ra sau ba bước.
“Em làm như vừa nhìn thấy ma vậy hả?” Mặt Tư Đồ Tráctối sầm.
“Dạ…” Thấy anh trừng mắt, cô vội sửa lại. “Không phảinhưng cũng chẳng khác ma là mấy.” Câu sau cô nói nhỏ.
“Hôm qua em đi đâu?” Không muốn mất thời gian, anhđi thẳng vào vấn đề chính.
Vừa nghe đến “hôm qua”, mặt cô liền đỏ bừng.
“Không, không đi đâu cả… chỉ đi loanh quanh trongthành phố.”
“Với ai?”
“Có nói anh cũng không biết.” Vì đang xấu hổ nên côkhông dám nhìn vào anh, thái độ né tránh càng làm Tư Đồ Trác hiểu lầm, anh nổicáu ôm chặt lấy cô.
“Em đi với chồng sắp của của em đúng không?”
“Anh… anh làm gì vậy?” Bị anh ôm một cách thô bạo,cô giãy dụa. “Thả tôi ra!”
“Nói!” Không để cô giãy dụa, anh càng siết chặt, giữcằm cô kéo sát lại. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô vừa tức vừa ngượng, nhưng nhìn thấyhai mắt anh thâm quầng liền không dám phản kháng.
“Sao mắt anh thâm quầng vậy? Anh không ngủ được hả?”
“Em còn dám hỏi anh. Không nói tiếng nào bỏ chạycũng không thèm gọi điện về khiến anh phải đi tìm em suốt cả đêm, về nhà thì thấyem nằm ngủ trên giường, em muốn chọc anh tức chết phải không?”
“Em xin lỗi.” Nghe anh nói đi tìm cô suốt cả đêmkhông ngủ, cô liền chột dạ le lưỡi.
Mắt vừa nhìn thấy hành động đó của cô liền tối sầm lại.
Tay đặt sau gáy, anh nút ngay lấy đầu lưỡi của cô,hai đôi môi quấn quít lấy nhau, nhân lúc cô đờ người, ra sức mút cạn những gìngọt ngào trong miệng cô.
Anh như con sói đói khát, ôm chặt cô, dùng đôi môi sởhữu cái miệng nhỏ thơm tho, tay sờ soạn vuốt ve cơ thể mềm mại.
Anh nóng lòng lái xe đi tìm cô suốt cả đêm, lo lắngcô ngây thơ ngốc nghếch sẽ bị kẻ xấu lợi dụng? Và anh cảm thấy ghen tức khôngbiết liệu cô có đi tìm gã chồng sắp cưới hay không? Hai suy nghĩ đó bám theoanh làm lòng anh rối bời.
Không tìm thấy cô, anh không chịu đựng nổi liền gọiđiện cho sở cảnh sát nhờ họ giúp đỡ.
Tìm khắp nơi vẫn không thấy, kết quả người giúp việcgọi điện nói cô đang ngủ trong phòng, anh vô cùng tức giận vội vã trở về nhà.
Dứt khỏi môi cô, anh vẫn không buông cô ra mà ôm chặt.“Sau này em không được đi đâu nữa.”
Tiêu Tung Thục thở hổn hển, mệt lả dựa vào ngườianh.
“Em thật lộn xộn, để tránh việc sau này em chạy lungtung, từ giờ trở đi em phải luôn ở bên cạnh anh.”
Sau khi hít thở bình thường, cô bắt đầu vùng vằng.“Em… em không muốn vậy.” Cô lại bị anh hôn.
“Đừng nhúc nhích, nếu không anh sẽ làm ‘ăn’ em.” Anhkhó khăn lắm mới kiềm chế được dục vọng đang sôi sục, kết quả cô động đậy, thútính lại nổi lên.
“Anh…” Cô cũng đã học qua về giáo dục giới tính, khicảm thấy có vật cứng cọ vào cơ thể mình, mặt cô đỏ bừng không dám nhúc nhích nữa.
Thấy cô cứng người, Tư Đồ Trác thở dài. “Thực ra,anh đang hy vọng em nhúc nhích.” Có như vậy anh mới đường đường chính chính“ăn” cô.
Hiểu ý, cô đấm một cú vào ngực anh.
“Anh là đồ dê xồm.”
“Anh dê xồm vì em luôn quyến rũ anh.” Anh dùng chópmũi cọ vào chóp mũi cô.
“Không có mà.” Hành động thân thiết của anh làm mặtcô đỏ bừng.
“Còn nói không có? Mới nãy em le lưỡi ra đó.”
Lần trước ở công ty không phải cơ thể anh có vấn đềmà anh không thể tự chủ được trước sức hút của cô, chỉ cần cô le lưỡi, anh liềnnổi ham muốn.
“Em le lưỡi sao có thể quyến rũ được anh.” Cô muốn hỏicho rõ ràng.
Anh nói như kiểu cô cố tình quyến rũ anh, thật quáđáng.
“Đối với một người đang muốn em thì bất kỳ hành độngnào của em cũng có thể quyến rũ được anh.” Anh cười đen tối.
Câu nói của anh quá dâm tục khiến cô xấu hổ lại đấmanh một cái.
“Cho dù như vậy nhưng anh vẫn không được hôn em.”
Cả hai thân thiết quá mức khiến cô thấy không quen.Cô đẩy ngực anh ra để tạo giữa hai người một khoảng cách.
“Em không thích hả?” Hỏi như vậy nhưng Tư Đồ Trác lạirất tự tin. Khi hôn cô, anh biết cô không ghét bị anh hôn, thậm chí anh còn biếtcô rất thích.
Cô trừng mắt nhìn anh, nói vào vấn đề chính.
“Dù gì thì em cũng đã có chồng sắp cưới, anh làm nhưvậy với em tức là đang dụ dỗ con gái nhà lành.”
“Nói đến đây…” Anh cũng muốn nghe cô giải thích rõràng.
Anh để cô ngồi trên giường, sau đó kéo ghế ngồi trướcmặt cô, khoanh hai tay lại, vẻ mặt hình sự.
“Làm gì vậy?” Cô đề phòng.
“Anh hỏi em, chồng sắp cưới của em là ai?”
“Anh hỏi để làm gì?”
“Dĩ nhiên là để nắm thông tin về tình địch, biết ngườibiết ta trăm trận trăm thắng.” Nghe anh nói vậy, mặt cô lại đỏ lên.
Cô can đảm hỏi. “Anh… yêu em thật hả?”
“Ừm, em vui không?” Anh lại véo má cô.
Cô gạt tay anh xuống. “Làm gì có.”
Hôm qua cô đau đầu vì không biết phải đối mặt với anhnhư thế nào, kết quả cô nhận ra điều đó thật thừa thãi vì anh lúc nào cũng chọccô khiến cô chẳng có thời gian để xấu hổ.
Hết hôn cô rồi lại trêu chọc cô, cô cảm thấy lúngtúng vì cả hai đang trong mối quan hệ giữa ông chủ người giúp việc bỗng dưng lạitrở thành người yêu.
“Em vẫn chưa trả lời anh.” Anh lên tiếng cắt đứt luồngsuy nghĩ của cô.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, cô biết anh thực sựyêu cô. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói cho anh biết về quá khứ của mình,vì thế cô bắt đầu kể lể về chuyện của Nguyệt Hà và anh Thú cãi nhau, anh Thútuyên bố cô là vợ chưa cưới như thế nào.
“Vậy là em không yêu chồng sắp cưới của em?” Tư ĐồTrác hỏi vào vấn đề chính.
“Không, em yêu anh Thú.” Cô hồn nhiên nói nhưng khinhìn thấy ánh mắt không vui của anh liền giải thích. “Tình yêu của em gái vớianh trai.”
“Vậy thì tốt.” Lại hỏi. “Hôm qua em đi với ai?”
“Em đi dạo phố với chị Nguyệt Hà.”
Anh đột nhiên nở nụ cười.
“Đi chơi vui không?”
Thấy anh cười, cô cũng cười theo. “Dạ, rất vui.”
“Em đi chơi vui…” Nói đến đó, nụ cười biến mất, trênmặt là cảm xúc tàn ác. “Em vui nhưng anh không vui. Em có biết em làm anh lo gầnchết, vì đi tìm em mà suýt nữa anh gọi điện đến cả Cục cảnh sát.”
Cô thấy da đầu run run. “Chuyện nhỏ như vậy, anh đừngcó nổi nóng.”
“Thật sao? Nếu bây giờ anh véo má em cho hả giận, emsẽ không tính toán ha.” Vừa nói vừa giơ tay lên.
Nghe vậy, cô liền bỏ chay. “Đừng mà…”
“Em chạy đâu cho thoát.” Dứt lời, anh chạy theo côlàm cô sợ quá khóc gào.
Thế là trong cả buổi sáng, cả hay chạy đuổi nhautrong phòng, làm đám người chen chúc đứng ngoài cửa nghe lén chạy xuống lầuchúc mừng nhau rối rít.
Nhóm bà tám cuối cùng cũng có thể khẳng định Sóc Nhỏsẽ trở thành cô chủ nhà Tư Đồ.
***
“Quản gia, bình hoa trong phòng khách héo rồi, cháuđi thay nha.”
“Đừng có nói chuyện với tôi.” Quản gia Trần mặt màytối sầm.
“Chú sao vậy? Tâm trạng của chú không được vui.”
Ông hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô sau đó bỏ rangoài phòng bếp.
Định làm cô chủ tương lai của nhà Tư Đồ chắc. Cònlâu ông mới chấp nhận.
Sau khi quản gia Trần vừa đi, Tư Đồ Trác đi vàophòng bếp.
“Chào cậu chủ.” Mặc dù cả hai đã là người yêu, nhưngcô vẫn không quên thân phận của mình là người giúp việc nhận lương của chủ, vẫndậy sớm, chăm chỉ làm việc nhà.
“Gọi anh là Trác.” Anh cúi đầu hôn cô.
“Dạ? Anh bị ấm đầu hả?” Cô chọc anh. “Thời đại nàymà còn gọi tên một chữ, lạc hậu quá. Với lại, em vẫn đang trong giờ làm việc,em sẽ gọi anh là cậu chủ.” Cô vừa nói vừa đặt món mỳ Ý lên bàn.
“Em thật rắc rối.”
“Không phải, em đang làm đúng bổn phận của mình.”
Không muốn tranh luận với cô, anh nói thẳng vào vấnđề chính.
“Hôm nay đi với anh đến công ty.”
“Tại sao?”
“Hôm nay ông chủ Ôn đưa con gái đến công ty ký hợp đồng.”
“Thế nên?” Cô không hiểu ý anh.
Nhìn cô mù mờ, anh thả nĩa xuống, cốc đầu cô.
“Em không biết là cô Ôn thích anh hả?”
“Gì? Có chuyện đó sao?” Cô kinh ngạc.
“Lần trước ở sân golf, em không nhận ra à?”
“À, chuyện đó…” Thực sự là cô không phát hiện ra.
Anh cảm thấy thất vọng với đầu óc ngốc nghếch củacô. “Để thể hiện lập trường của mình, lúc ký hợp đồng, anh muốn em ở cạnh anh.”
“Có được không? Em không phải nhân viên của công ty,lúc anh đàm phán em không có ở đó lại hay hơn.” Cô nói ra suy nghĩ của mình.
“Nhưng em là người yêu của anh, các cô gái đều thíchanh, em phải thực hiện nghĩa vụ của em đuổi mấy cô đó đi.” Anh cuốn mỳ đút chocô.
Những lời anh nói làm cô đỏ mặt và cảm thấy ngọtngào, vì trong trái tim anh cô chiếm một vị trí đặc biệt.
“Thì anh cứ từ chối họ.”
“Nếu từ chối được anh cần gì phải dẫn em đến côngty.” Có thể biết rằng ở sân golf, cô Ôn phát sóng dữ dội như vậy nhưng cô nhóckhông nhận ra.
“Phải đi ạ?” Cô cảm thấy mình không cần phải đếncông ty, cứ nghĩ đến việc cô Ôn xinh đẹp thông kinh kết anh, cô cảm thấy hơi ngại.
“Nhân tiện em nấu cơm cho anh luôn.”
“Xì, đây mới chính là ý đồ của anh.”
“Anh bảo em cho anh ăn đồ ăn ngon làm bây giờ dạ dàyanh trở nên kén ăn.” Anh mỉm cười, quấn mỳ đút cho cô, chơi trò em một miếng,anh một miếng.
“Thôi được rồi, em sẽ mát xa cho anh nữa.” Cô biếtanh làm việc vất vả, nên cũng muốn giúp đỡ.
“Em coi giùm môi anh bị gì đi!”
“Môi anh bị làm sao?”
“Môi khô quá, cần ít nước miếng của em.”
Cô đỏ mặt. “Em xin anh đó, anh chú ý hình tượng mộtchút được không? Lúc anh phỏng vấn em, anh lạnh lùng lắm mà. Tại sao bây giờanh cứ như một người khác vậy?”
“Với người yêu thì phải khác.”
Nói xong, anh hôn vào môi cô.
Thực ra anh cũng không ngờ rằng mình lại thế này,trước đây anh luôn giữ hình tượng nghiêm nghị lạnh lùng.
Và bây giờ anh cười nhiều hơn, tâm trạng cũng sảngkhoái hơn.
Từ khi có cô anh luôn cảm thấy vui vẻ.
Tình yêu đúng là khiến con người ta cảm thấy yêu đời.

Đọc tiếp: Osin của anh - trang 4

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.